watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:38:1229/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 22-30 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 22-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 11
Hồi 25b

Nhưng y vẫn trả lời rằng:
-Nếu là việc xấu xa mỗ nhất định không làm đâu.
Long Uyên thầm tán thưởng và nói tiếp:
-Nếu việc không chính đáng không bao giờ tại hạ bắt huynh làm đâu.
-Được! Mỗ với tiểu tử ngươi quân tử nhất ngôn, nếu ai nuốt lời là con thú bò bốn chân nhé. Bây giờ tiểu tử rút khí giới cỡi áo dài ra chuẫn bị đi.
-Khỏi cần.
Lục Đạt cả giận nói:
-Tiểu tử ngươi giỏi thực. Dám khinh thường mỗ như thế phải không, được mỗ cũng không cần dùng đao.
Nói xong y dắt hai con dao vào sau lưng, rồi y giơ bàn tay hộ pháp lên tay trái để lên trên cỏ, tay phải đứng lấy thế và nói:
-Mời tiểu tử tiến lên đi.
Nói xong, y lần bước tiến lên di tới gần Long Uyên liền giở thế Kim bào lộ trảo (con beo vàng giương vuốt) năm ngón tay của y như năm cái móc nhắm mặt Long Uyên chộp tới.
Long Uyên vẫn đứng yên không cử động, thấy Lục Đạt vận Đại Lực Ưng Trảo Công liền cười khì, ngấm ngầm vận Đơn Thiến thần công lên bảo vệ lấy thân và chờ bàn tay của đối phương sắp chộp tới. Khi chỉ còn cách mình hơn thước chàng giơ tay phải lên dùng hai ngón tay từ từ quắt lấy cổ tay của Lục Đạt.
Lục đạt tuy không thông minh nhưng võ công khá cao siêu, y giở thế công đó tuy mạnh, nhưng sự thực có thể nửa thực nửa hư đây là một thế thử địch cho nên vừa thấy Long Uyên giơ tay ra định chộp cổ tay mình y liền quát lớn:
-Giỏi lắm!
Tay phải bỗng giờ thế Kim Ty Chiền Uyển (dây vàng cuốn cổ tay) giơ ngược lên chống đỡ tay phải của Long Uyên, chân thì tiến lên một bước, rồi dùng tả chưởng nhằm lưng Long Uyen, tấn công luôn.Một thế hai thứ y ra tay cũng khác nhanh nhẹn. Long Uyên cũng thầm khen “hảo”, vì vậy chàng càng quyết tâm phải làm cho đối phương phải kính phục.
Cho nên tay phải của chàng vẫn giữ nguyên thế thức cũ, chỉ dùng cánh tay trái hất ngược về phí sau để bảo vệ lấy sau lưng, lập tức hai tiếng kêu “bộp, bộp” chưởng lực chạm vào nhau.
Lục Đạt rống lên một tiếng lui về phía sau ba bước, trợn trừng mắt lên nhìn long Uyên và nói:
-Tiểu tử giỏi thực, quả biết hai miếng võ, lại đây để mỗ đấu với ngươi lần nữa.
Long Uyên mới dùng hai thành công lực mà đã đẩy đối phương lùi mấy bước chàng không muốn đã thương đối phương nên mới dùng như thế thôi. Này chàng nghe thấy đối phương thách thức như vậy liền mỉm cười đáp:
-Tùy theo ý muốn của huynh.
Lục Đạt giờ song chưởng lên tấn công luôn và chân thì bước lên hai bước đứng lấy tấn và miệng thì quát lớn:
-Tiểu tử tiếp chưởng.
Y chưa nói dứt, chưởng của y đã tấn công tới trước ngực Long Uyên liền.
Long Uyên vẫn đứng như thường, khi chưởng đối phương công tới liền khẽ phất tả chưởng một cái, trông thì chậm nhưng sự thực rất nhanh.
Chưởng của hai người lại va chạm nhau kêu đánh “bộp” một tiếng. Long Uyên chìa tay ra khẽ chộp lấy cổ tay của Lục Đạt và buông một cái, Lục Đạt không sao đứng vững lọang chọang đâm bổ vào Tiếu Diện Phả Cái.
Phả Cái thấy Lục Đạt như bò điên xông tới, ông ta cau mày lại đột nhiên giơ chân què ra móc một cái. Thế là tên nọ ngã xòai xuống đất.
Lục Đạt kêu “ối chà” một tiếng ngã xấp xuống, sao lại khéo thế, trên mặt đát chỗ ấy lại có một đống phân bò, y không há mồm kêu thì không sao, y hả mồm kêu “ối chà” thì mồm của y ngoạm ngay vào đống phân bò ấy liền, khiến y cứ phải nôn ọc luôn miệng trông rất tức cười.
Vân Tuệ thấy vậy không sao nhịn cười được cứ ôm bụng cười hòai.
Long Uyên thấy vậy thương hại định lên tiếng.
Dưới ánh sáng trăng chàng bỗng thấy có mấy người ở trong nhóm tiêu cục phi thân nhảy vào trong đấu trường, hai tay giơ lên ném ám khí vào bọn Phả Cái ba người, mười mấy mũi ám khí đen nhánh nhắm các nơi yếu hiểm của ba người phi tới. Đồng thời bọn người kia lên tiếng quát lớn:
-Lão tiền bối oai danh lừng lẫy xa gần như vậy, sao lại đùa giỡn một tiểu bối như thế?
Long Uyên thấy những mũi ám khí của địch có ánh sáng đen nhánh biết những ám khí đó có tẩm độc, chàng thấy Vân Tuệ cứ ôm bụng cười như thế, sợ nàng không kịp né tránh. Nên chàng vội nhảy tới trước mặt Vân Tuệ, giơ hai tay áo lên múa tít đồng thời cảnh báo Phả Cái nên cẩn thận.
Mười mấy mũi ám khí đó bắn vào người Vân Tuệ rất nhanh, nhưng nhanh sao bằng khinh công cái thế của Long Uyên, chàng hất tay áo một cái, những ám khí đó đều mất tích hết, tựa như rớt xuống đáy bể vậy.
Phía đăng kia Phả Cái tung hoành giang hồ mấ chục năm rất giàu kiến thức, đối phương nhất cử, nhất động làm sao mà tránh khỏi đôi mắt của ông ta? Cho nên ông ta chưa nghe Long Uyên cảnh báo đã cười ha hả hai tiếng giơ tay lên mười ngón tay cùng búng ra một lúc, liền có mười luồng chân khí dồn vào những mũi ám khí bắn ngược trở lại, thế chạy ngược của ám khí đó còn nhanh hơn lúc bọn người kia ném ra.
Bọn người nảy xổ tới ném ám khí đó có hai người đi trước thấy vậy cả kinh vội giở Thiên Cân Trụy ra hạ thân xuống đất và nhảy sang hai bên tránh né. Cũng may những mũi ám khí đó bay quá cao nên chúng thoát chết mà chỉ bị kinh hoảng không thôi.
Ngờ đâu bọn người của chín đại tiêu cục ở bốn phía chung quanh thấy khinh công và thủ pháp của ba người đều cao siêu khôn tả nhất là chúng thấy Đàn Chỉ Thần Công của Phả Cái lại càng sợ hải thêm. Hai tên nhảy tới cứu Lục Đạt là tổng tiểu đầu của Võ Anh tiêu cục Kim Xí Đại Bàng Đinh Thừa Uyên với phó tổng tiêu đầu Vạn Thắng Đao Mạnh Tử Thanh, chúng thấy thủ hạ của mình bị người ta làm nhục như vậy nên nhảy vào trong vũ trường và đã nhảy tới rồi không lẽ lại rút lui hay sao? Nên cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi kẻ rút đao người rút roi không quản sống chết xông lên đấu thí mạng một phen trước rồi hãy nói chuyện sau
Kim Ngân Tiên Hồ Diên Di đứng ở cạnh thấy vậy lớn tiếng nói:
-Lão tiền bối quả thực bất phàm, nhưng có dám xông vào tiểu trận của chúng tôi không?
Cái ngửng mặt lên cười ha hả đáp:
-Phó tổng tiêu đầu khỏi cần phải khách khí, có tài ba xảo quyệt gì thì cứ giở ra hết đi.
Hồ Diên Dị mặt đỏ bừng vội nói sang chuyện khác để chữa thẹn:
-Các anh em, hôm nay thực là phiền đến các anh em nhiều lắm.
Nói xong, y giơ tay ra hiệu một cái rồi thuận tay rút đôi roi bằng bạc trên lưng xuống.
Các người Đúng ở vòng ngoài thấy Hồ Diên Dị ra lệnh như vậy liền rút lui vào trong rừng. Nhờ vậy Đinh Thừa Uyên với Mạnh Tử Khánh mới có dịp may rút lui theo mọi người đi vào trong rừng liền.
Lục Đạt nhổ mãi mới hết phân bò trong miệng rồi y hậm hực nhìn Phả Cái và nói:
-Tiểu tử kia có giỏi thì vào rừng đấu với mỗ.
Nói xong, y không đợi chờ Phả Cái tả lời đã nhặt thanh đao chạy vào rừng ngay.
Long Uyên thấy mọi người vội vàng rút lui vào trong rừng cũng định quay bảo thì Vân Tuệ đã rỉ tai chàng khẽ nói vài lời:
“Đánh xong rồi hãy nói sau.”
Long Uyên thấy Vân Tuệ nói như vậy liền im lặng đợi chờ cho đối phương vào trong rừng, chờ đánh thắng kẻ địch xong rồi hãy bộc lộ âm mưu của Hô Diên Dị cho mọi người người hay cũng chưa muộn.
Hồ Diên Dị thấy mọi người đã lui vào rừng rồi, liền múa tít song tiên, quay lại mời Phả Cái ba người vào trận.Y cũng nhảy vào rừng mất dạng liền.
Phả Cái quay đầu nhìn Long Uyên và Vân Tuệ chưa kịp lên tiếng thì Long Uyên đã dùng thiên lý truyền âm khẽ bảo Vân Tuệ:
“Xin hai vị đừng giết chóc nhiều, tốt hơn hết chỉ điểm yếu huyệt của chúng thôi bằng không, gây nên sự hiểu lầm lớn thì khó giải thích lắm.
Tiếu Diện Phả cái nghe nói kinh ngạc hết sức, bao nhiêu hào khí của ông ta mới tới đều tiêu tên hết vì trước kia ông ta tuy biết Long Uyên và Vân Tuệ công lực rất thâm hậu nhưng ông không ngờ hai người đã luyện tới mức cao siêu như vậy. Ông ta cũng tự nhận thấy mình còn kém xa, như vậy mình còn tư cách gì chỉ huy người ta nữa?
Trong lúc ông ta suy nghĩ mới thấy mình đã già nua thực và cũng nên trở về núi qui ẩn thì hơn. Vì nghĩ như thế ông ta liền rầu rỉ gật đầu tỏ vẻ nhận lời, rồi cứ đứng yên ở đó không chịu đi.
Long Uyên thấy ông ta đã nhận lời rồi, trong lòng mừng rỡ, hú lên một tiếng thực dài rồi chàng phi thân đi vào trong rừng ngay.
Vân Tuệ thấy Phả Cái như kẻ mất hồn, và trông ông hình như bỗng già thêm mười năm vậy, nhất thời không sao hiểu được ý nghĩ của ông ta ra sao, nàng không nhẫn tâm chút nào liền thỏ thẻ nói:
-Thúc thúc, chúng ta cũng đi vào trong rừng đi.
Phả Cái kêu “ồ” một tiếng như nằm mơ mới thức tỉnh, rồi cùng Vân Tuệ song song đi vào trong rừng ngay.
Trong rừng cây cối thưa thớt, nhưng có một cây cổ thụ rất lớn, cao mấy trượng, hiển nhiên cây này đã mọc từ mấy chục năm về trước.
Lúc ấy tuy có mặt trăng nhưng vì cảnh là ở trong rừng khá rậm rạp nên tối om. Thỉnh thoảng cũng có một vài chỗ có ánh sáng trăng chiếu xuống nhưng không lớn lắm. Nếu không có một nội công thâm hậu thì khó mà trông thấy được, nhưng Phả Cái công lực rất thâm hậu, Vân Tuệ lại càng thâm hậu hơn, hai người có thể trông đêm tối như ban ngày vậy.
Hai người vừa đi vào trong rừng đã không thấy bóng hình Long Uyên đâu hết.
Vân Tuệ lắng tai nghe thấy giữa rừng hình như có tiếng đao kiếm va chạm nhau. Tuy Vân Tuệ biết võ công của Long Uyên rất cái thế chắc không việc gì nhưng cũng vội tiến thẳng vào bên trong.
Phả Cái theo sau đi vào, ngờ đâu mới vòng qua bốn năm cây thì bỗng không thấy hình bóng Vân Tuệ đâu nữa. Ông đang ngạc nhiên, ngờ đâu vừa ngừng chân thì bốn mặt tám phương đã có khí giới chém tới. Ông ta quay lại nhìn mới hay sau mỗi thân cây đều có đao kiếm nhắm mặt mình tấn công tới. Ông ta nhận lời Long Uyên là không giết người nên ông ta chỉ quay tít một vòng giơ song chưởng lên đẩy những khí giới đó bắn tứ phía.
Đột nhiên ông thấy bên phía trái lại có một thanh đại đao đâm tới, ông ta liền nghĩ ra một thế, tay trái không đẩy mà lại thành ra một thế bắt và lẹ làng giơ hai ngón tay ra kẹp lấy thanh đao, mồm thì lớn tiếng nói:
-Tiểu tử to lớn này mau ra đây.
Người đứng ở phí sau cây đã lộ nữa mặt, bị ông ta giật mạnh một cái, y chỉ kêu được một tiếng “ối chà” rồi loạng chọang đâm bổ ra, người đó chinh là Lục Đạt.
Những người phía sau cây thấy Lục Đạt bị phát hiện chúng liền quát tháo rồi múa khí giới xông ra cứu.
Phả Cái cười ha hả giở ngón tuyệt kỷ của Thiếu Lâm ra phản công.
Lục Đạt đang giật mình kinh hãi y biết bị đố phương hành hạ tới nơi vội buông đao ra định dùng hai tay tấn công nhưng y chỉ thấy mắt hoa một cái thân hình khổng lồ của y đã tựa như đằng vân giả từ từ bắn lên trên cao. Chỉ nghe thấy kêu “bộp” một tiếng y lại rớt xuống đất mặt và mồm đều dính đầy bùn bẩn.
Đang lúc ấy khí giới của ba tên khách sắp va chạm đến người của Phả Cái, ông ta lại cười ha hả mấy tiếng múa tít hai cánh tay lên tiến đến sau thân cây ở trước mặt lại lôi một tên nữa, tên này cũng bị té ngã như Lục Đại mặt mũi sưng húp.
Hai người khác thấy vậy liền bảo chúng nhân lui ra sau ngay.
Phả cái cười ha hả nói:
-Còn chạy đi đau nữa, hai người ở lại đây tiếp hai tên này chứ.
Nói xong ông ta đuổi theo, giơ hai tay ra đã chộp lấy cổ của hai tên ấy thuận tay ném luôn vào chỗ Lục Đạt đang nằm. Tiếp theo, ông ta không thèm nhìn đến mấy tên ấy cứ tiến thẳng vào bên trong rừng.
Ngờ đâu ông ta mới đi qua được hai cây lớn lại gặp một bọn nữa ngăn cản. Bọn người này cũng bốn người như bọn Lục Đạt nhưng công lực cao thâm hơn và chúng hợp tác với nhau rất chặt chẽ khi tiến thoái, mỗi người dùng một cây trường thương đâm ngang và lẹ làng không tả. Vì đã trót nhận lời với Long Uyên. Phả Cái không tiện mạnh tay nên bị chúng giữ lại đó khá lâu.
Còn Vân Tuệ ở phía đằng trước cũng tương tự như ông ta vậy, cùng bị tấn công lén như thế. Nàng chưa tìm thấy Long Uyên mới quay được mấy vòng thì đã gặp một đại hán to lớn đen thui như một cái tháp sắt vậy, tay cầm đại đao đứng vững như núi, hai mắt to như hai cái chuông nhỏ. Nàng giật mình kinh hãi định thần kỹ mới hay y là Lục Đạt nàng cười khì một tiếng đang định tiến lên. Ngờ đâu tên ấy vừa trông thấy nàng đã vội lui về phía sau ấp úng nói:
-Mỗ... không đánh nhau với đàn bà con gái, cô nương nên đi đi.
Vân Tuệ thấy vậy mới nghĩ tới lời Long Uyên liền tiến thẳng vào bên trong. Ngờ đâu nàng vừa quanh mấy vòng đã thấy cái móc câu liêm định móc hai chân mình, cũng may nàng trông thấy bằng không nàng đã bị móc trúng và té ngã rồi. Nàng tức giận không tả liền thét lớn một tiếng rồi đá hai cái móc ở phía trước bắn ra xa. Đồng thời nàng mượn thế đá đó tung mình nhảy lên để tránh hai cái móc ở phía sau ngờ đâu nàng nhảy chưa tới một trượng cao thì trên đỉnh đầu đã có một cái thiết bài đánh xuống.
Nếu là người khác thế nào cũng chết ngay tại chỗ rồi nhưng Vân Tuệ có phải người thường đâu? Nghe thấy tiếng gió động đã biết đối phương dùng những thứ gì để tấn công mình rồi. Nàng liền giơ tay phải lên chống đỡ thế công liền. Cương khí và chân lực của người nàng dồn ra đụng mạnh vào cái thiết bài ấy, chỉ nghe “bộp” một tiếng, những cành cây ở bên bị đánh gãy bà bắn tứ tung ra hoài. Người nằm phục ở trên tấn công lén đó cũng chỉ la được một tiếng người bắn lên cao năm thước và rơi xuống.
Lúc ấy Vân Tuệ mượn sức phản chấn của thiết bài bay chéo về phía sau thân cây, người núp ở phía sau cây đó thấy nàng lợi hại như vậy hoảng sợ đến ngẩn người ra cứ tưởng mình đang nằm mê chưa tỉnh. Lúc ấy chỉ thấy hai mắt hoa một cái, trước mặt đã hiện ra một thiếu phụ trông như bóng ma vậy. Y liền rú lên một tiếng và xông ra tấn công luôn.
Ngờ đâu y không đâm thì còn không sao, y vừa giơ thương lên đâm, bóng người ở trước mặt đã biến mất và má đã bị tát một cái, y chưa kịp kêu lên thì mặt mũi đã tối tăm, ngã lăn ra chết giấc liền.
Vân Tuệ thấy mình đã đắc thắng đang khoái chí đột nhiên phát hiện phía đằng sau có một lưỡi đao đâm tới, nàng đưa tay về phía sau thúc mạnh một cái, lưỡi đao ấy gãy làm đôi và bay về phía sau cắm vào thân cây.
Người tấn công lén kêu một tiếng “ối chà” quay mình định đào tẩu nhưng y đã thấy đầu bị đâu nhức, mắt nổ đom đóm chỗ ngang lưng tê tái rồi chết giấc ngay.
Vân Tuệ điểm trúng yếu huyệt của người ấy rồi nàng tức giận tên ấy tấn công lén, liền phi thân đá cho y lộn mấy vòng.
Nàng nhìn chung quanh không thấy bóng người nào nữa lại tiến về phía trước tìm kiếm Long Uyên, nàng thấy trong đó có mười mấy người nằm ngổn ngang, nàng đã biết mấy người này đã bị Long Uyên điểm yếu huyệt mê rồi. Nàng không bị ai cản trở hết chỉ trong nháy mắt tìm thấy long Uyên liền.
Lúc ấy, Long Uyên đang bị bao vây, bảy người tiêu sư vây quanh chàng, kẻ đao người kiếm tiến thóai có trật tự, thì ra chúng đã dùng Cửu môn trận thức làm quẩn chân chàng. Vì Long Uyên không muốn giết người nên phải tránh né vừa thừa cơ điểm huyệt chúng. Vì vậy trận đấu mới kéo dài như thế.
Ngờ đâu lúc ấy Phả Cái vào tới Vân Tuệ liền gọi:
-Thúc, thúc...
Nàng đang định lên tiếng hỏi thì bỗng nghe thấy bên phải có tiếng kêu la thảm khốc vọng tới, nàng với Phả Cái ngạc nhiên vô cùng. Vân Tuệ trợn mắt một cái rồi la lớn.
-Nguy tai.
Nàng vội phi thân về phía đó:
-Thúc thúc mau nghĩ cách cứu tỉnh bọn họ đừng để ác đồ hành hung.
Phả Cái nghe nàng nói như vậy liền hiểu ra tức giận không tả cười ha hả mấy tiếng và mắng chữi:
-Tiểu tử ác độc thực, ngươi đừng có hòng tẩu thóat ngày hôm nay, già què này nếu không lột da rút gân kẻ ác độc như rắn rết nhà ngươi thì không làm người.
Ông ta chưa mắng chửi xong nhảy luôn vào bụi cây. Đang lúc đêm khuya tiếng kêu thảm khốc với tiếng quát tháo của ông ta vọng lại đi ra rất xa. Mấy người đang đối địch với Long Uyên đều nghe thấy hết.
Long Uyên biết việc này không phải là Vân Tuệ với Phả Cái hạ độc thủ, chàng hơi nghĩ ngợi một chút liền biết sự thể ngay, vội giở khinh công tuyệt mức ra lướt ra vòng vây và lên tiếng nói:
-Các vị hãy dừng tay đã, hiện giờ các vị đã trúng phải gian kế của kẻ ác mà không hay xin quí vị hãy ngưng tay đi ra ngoài rừng để tại hạ bắt tên hung thủ chính rồi nói cho các bị hay.

Chàng chưa dứt lời thì tung mình nhảy luôn lên trên ngọn cây cao, đang định phi thân ra ngoài rừng thì đã trông thấy mấy cái bóng người chạy thật nhanh như chim cắt tiến về phía Kim Lăng. Chàng có đôi mắt rất sắc bén dù đối phương xa đến đâu chàng cũng trông thấy rõ, chàng đã nhận ra người đi đầu là Hô Diên Dị, phó tổng tiểu đầu của Tam Giang tiêu cục. Chàng cả giận rú lên một tiếng thực dài rồi giở thân pháp Thần Long Cữu Thức ra nhanh như điện chớp đuổi theo luôn.
Bảy người ở trong rừng đó đã biết bọn Long Uyên lợi hại như thế nào, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc của đồng bọn mình tưởng Phả Cái hạ độc thủ, cho nên tên nào tên nấy đều giật mình kinh hãi vừa lo vừa sợ. Nhưng tới khi chúng thấy tiếng mắng chửi của Phả Cái, chúng lại ngạc nhiên vô cùng không hiểu ông ta đang mắng chửi ai? Nhưng lúc ấy chúng đã biết kẻ giết người không phải là bọn Phả Cái rồi.
Sau chúng lại thấy Long Uyên nói như vậy lại càng thắc mắc thêm, không hiểu gì hết. Nhưng chúng thấy công lực của chàng cao siêu như vậy phi thân lên không đi mất, có đuổi cũng không kịp và người ta nói như vậy, nên chúng cũng đành ra khỏi rừng xem hung thủ giết người là ai thôi.
Bảy người đó đi tới đều thấy người của mình nằm ngổn ngang tới đó. Ai nấy đều kinh hãi và đau lòng vô cùng, nhưng chúng xem xét kỹ lưỡng mới hay những người của chúng hỉ bị điểm trúng yếu huyệt mê thôi và thủ pháp điểm huyệt đó không những rất tầm thường và lại rất dễ giải. Không cần giải cứ một giờ ba khắc sau cũng tự tỉnh dậy liền.
Bảy người đó chưa kịp giải cho các người đồng bọn đã vội dẫn bọn họ đi ra ngòai rừng. Vừa đi ra tới nơi chúng đã thấy trên mặt đát có bốn người xếp hàng ở đó.
Bảy người đó tiến tới gần xem, cúi mình định giải huyệt hộ, ngờ đâu chúng nhìn kỹ liền giật mình kinh hãi.
Thì ra không hiểu ai đã dùng dao đâm vào ngực của những người đó chết mà mắt trợn trừng trông rất kinh khủng, hình như lúc chết không chịu nhắm mắt vậy, ngoài ra còn một người nữa là Lục Đạt không việc gì cả nhưng đầu vỡ máu chảy, mắt thâm tím đang mềm nhũng nằm ở gốc cây thông mê man bất tỉnh.
Mọi người vội đến cứu chữa mới hay y chỉ vỡ đầu trầy da thôi chứ không nguy đến tính mạng.
Một lát sau các người đã cứu Lục Đạt tỉnh lại, y thấy mọi người đứng quanh mình liền lớn tiếng mắng chửi:
-Tức quá, mỗ bị tên khốn nạn đánh lừa! Không biết thằng khốn nạn đó định làm gì? Hạ độc thủ định giết chết mỗ với ba tiểu tử kia.
Y cứ chửi luôn mồm, mọi người không hiểu y chửi ai thắc mắc vô cùng, vội hổi:
-Ai giết thế, lão Ôn nói đi...
Lục Đạt mắng tiếp:
-Còn có ai vào đây nữa?
Mọi người thấy y mắng chửi như vậy vẫn chưa biết là ai, càng nóng lòng sốt ruột thêm lại lên tiếng hỏi tiếp:
-Thằng khốn nạn ấy là ai? Lão Ôn nói...
Tiếng người đang ồn ào thì bỗng ngoài rừng một tiếng rú thảnh thót, át cả giọng nói mọi người và tiếng người rất dõng dạc rót vào tai mọi người:
-Nguyên ác đã bắt được, mời quí vị ra đây xem sẽ rõ liền.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 211
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com