Tiêu Lân và Uyển Nhi còn đang ngơ ngẩn bơi hiện tượng hoa đào rơi rụng trải kín mặt đất thì một mỹ nữ trong bộ trang y trắng toát, phiêu bồng lướt đến.
Sự xuất hiện của nàng khiến Tiêu Lân lẫn Uyển Nhi ngây mặt nhìn. Nhan sắc của nàng khiến Tiêu Lân ngây ngất chẳng nói làm gì, đến ngay cả Uyển Nhi cũng bị cuốn vào sắc đẹp mê hồn đó.
Tiêu Lân nhìn kỹ mỹ nữ buột miệng :
- Đúng rồi... Hoa phải nhường nguyệt phải thẹn.
Mặc dù nghe lời khen tặng của Tiêu Lân nhưng nàng chẳng biểu lộ thái độ. Lời ngợi khen của Tiêu Lân cứ như nàng đã biết trước chàng phải thốt ra câu nói này nếu gặp nàng.
Mỹ nữ bước đến trước mặt Tiêu Lân. Nàng nhìn y từ đầu đến chân rồi ôn nhu nói. Ngay cả giọng nói của nàng cũng không có thứ âm thanh nào trên thế gian này khả dĩ sánh bằng hay có thể so sánh.
- Công tử là Tiêu Lân ?
Tiêu Lân như thể quên hẳn cả Uyển Nhi. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi giờ đây nhan sắc của nàng đã xóa nhòa đi bóng dáng Uyển Nhi. Dù nàng đang đứng ngay cạnh Tiêu Lân.
Tiêu Lân nhìn mỹ nữ với đôi mắt đứng tròng gần như không chớp. Nhan sắc tuyệt phàm của nàng đã hút lấy tất cả tâm thức của Tiêu Lân. Chàng chỉ còn biết nhìn mà quên cả những gì vừa xảy ra thậm chí quên cả bản thân mình.
Mỹ nữ điểm một nụ cười rồi nói :
- Công tử nghe ta nói không ?
Đến lúc này Tiêu Lân mới như thể vừa thoát khỏi một giấc mơ mà giấc mơ đó rất thật. Thật đến độ chàng đang sống trong giấc mơ bằng chính bản thân mình.
Tiêu Lân gật đầu :
- Đúng rồi tại hạ là Tiêu Lân. Còn... Còn tiểu thư.
Mỹ nữ nhỏ giọng nói :
- Muốn sống thì Tiêu công tử hãy theo Ngạc Tu Di.
Tiêu Lân hỏi lạ nàng :
- Tiểu thư là Ngạc Tu Di ?
Nàng gật đầu :
- Tôi chính là Ngạc Tu Di.
Nhan sắc siêu phàm của nàng như thể có hấp lực buộc Tiêu Lân phải gật đầu. Chàng liền gật đầu, nói :
- Tiểu thư đi đâu, tại hạ đi theo đó.
Ngạc Tu Di Khẽ gật đầu, rồi quay bước. Tiêu Lân bỏ mặc Uyển Nhi bước theo nàng.
Uyển Nhi bất ngờ thộp tay níu Tiêu Lân lại.
- Tiêu công tử.
Lời nói của Uyển Nhi bất giác khiến Tiêu Lân dừng bước. Một lần nữa chàng ngơ ngẩn bởi sự ngây ngô hồ đồ của mình.
Chàng nhìn lại Uyển Nhi.
Uyển Nhi vội vã nói :
- Tiêu công tử không biết người ta là ai . Có ý gì mà lại vội vàng bỏ theo người ta.
Ngạc Tu Di nhìn lại Uyển Nhi. Nàng từ tốn nói :
- Theo Ngạc Tu Di, Tiêu công tử mới có cơ may sống sót. Ở lại đây y chỉ nhận được cái chết thôi.
Uyển Nhi nói :
- Nếu như cô nương là ngươi định lấy mạng Tiêu công tử thì sao ?
- Nếu Ngạc Tu Di muốn lấy mạng Tiêu công tử thì giờ Tiêu công tử đã là cái xác không hồn rồi.
Tiêu Lân nhìn Tu Di hỏi :
- Tiểu thư... Tại hạ chỉ là một nho sinh hủ lậu, sống tại Đào Hoa thôn. chưa từng gieo thù kết oán với ai... Thế người nào lại muốn lấy mạng Tiêu Lân ?
Nàng nhỏ nhẹ đáp lời chàng :
- Tu Di cũng không biết... Tu Di chỉ biết đến Đào Viên thôn để đưa công tử đi mà thôi... Có rời khỏi Đào Viên thôn may ra công tử mới được sống. Bằng như lưu lại đây công tử chắc chắn sẽ chết. Không ai cứu được công tử đâu.
Uyển Nhi chen vào :
- Cô nương nói sai rồi... Ở Đào Viên thôn còn có Uyển Nhi. Dù sao Uyển Nhi cũng là ái nữ của Tuần phủ đại nhân.Uyển Nhi sẽ đích thân đưa Tiêu công tử về biệt phủ thỉnh cầu lão nhân gia sai phái người bảo vệ cho huynh ấy .
Ngạc Tu Di lắc đầu :
- Chính tiểu thư mới là người sai đó. Một khi người của võ lâm hành động thì cho dù có mười vị Tuần phủ đại nhân, Tiêu công tử cũng không thể nào thoát chết được. Huống chi Tuần phủ Giang Châu còn là một lão tham quan bất tài vô dụng.
Lời nói này của Tu Di khiến chân diện Uyển Nhi đỏ bừng. Nàng vừa thẹn vừa giận. Uyển Nhi gắt gỏng nói :
- Cô nương dám miệt thị phụ thân của ta à.
Uyển Nhi vừa nói bừa toan vỗ chưởng đến Ngạc Tu Di, nhưng nàng chưa kịp thực hiện ý định đó thì bất thình lình có bốn gã Hắc y nhân bịt mặt lướt đến.
Tu Di nhìn lại Tiêu Lân :
- Tiêu công tử không có thời gian để lưỡng lự đâu. Hãy tự chọn cho mình một con đường sống hay là chết.
Trong khi Ngạc Tu Di nói thì bốn gã Hắc y nhân xếp thành hàng ngang chắn trước mặt Tiêu Lân.
Ngạc Tu Di nhìn bốn gã đó nói :
- Các vị đến đây để lấy mạng Tiêu Lân công tử ?
Cả bốn gã Hắc y Nhân cùng gật đầu.
Uyển Nhi chau mày.
Tu Di nhìn lại Uyển Nhi :
- Tiểu thư có thể dùng uy danh của Tuần phủ đại nhân đuổi bốn người này đi được chứ ?
Uyển Nhi khẻ gật đầu. Nàng bước đến sửa bộ, đanh giọng nói :
- Các người dám xem thường vương pháp ư. Giữa thanh thiên bạch nhật mà đòi giết Tiêu công tử. Các ngươi nghĩ Giang Châu này không còn sự hiện diện của Tuần phủ đại nhân ư. Đang đứng trước mặt các ngươi là Uyển Nhi, ái nữ của Triệu Tuần phủ. Thay mặt Tuần phủ đại nhân, Uyển Nhi buộc các ngươi phải rời đây ngay lập tức. Nếu không sẽ chiếu theo vương pháp mà gia hình.
Nghe Uyển Nhi nói, cả bốn gã Hắc y nhân khẽ lắc đầu.
Uyển Nhi thấy bốn gã đó lắc đầu liền gắt giọng nói :
- Các ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta Uyển Nhi à ?
Nàng vừa nói dứt lời thì bốn Hắc y nhân bất ngờ vung chưởng về phía Uyển Nhi.
Bốn đạo cuồng khí mãnh liệt tợ bốn con lốc xô đến nàng. Chớp thấy bốn đạo cuồng khí của bốn gã kia vỗ đến mình. Uyển Nhi giật mình, lách bộ qua trái nửa trượng. Nàng vốn cũng có chút bãn lãnh võ công do chính thân phụ truyền lại, nên cũng kịp tránh né được bốn đạo cuồng khí của bốn gã Hác y nhân. Bốn đạo cuồng khí đó xới tung tất cả những gốc đào bật khỏi mặt đất.
Cảnh tượng chẳng khác nào lốc dữ vừa cuốn qua vườn đào.
Uyển Nhi rùng mình :
- Các ngươi ...
Chẳng cho nàng phân bua, bốn gã Hắc y nhân toan vung tiếp chưởng tập kích nàng, nhưng Tiêu Lân đã thét lên.
- Dừng tay...
Ngạc Tu Di chau mày nhìn chàng.
Tiêu Lân nhìn bốn gã Hắc y nhân nói :
- Các ngươi đến Đào Viên thôn để lấy mạng Tiêu Lân chứ đâu phải lấy mạng Uyển Nhi tiểu thư. Bộ bốn người đui hay sao mà thấy Uyển Nhi lại nhầm Tiêu thiếu gia chứ. Tiêu thiếu gia thấy các người đâu có đui. Không đui thì đừng có giết người bừa bãi như vậy.
Bốn gã Hắc y nhân nghe chàng nói như sực nhớ lại phận trách của mình đồng loạt dõi mắt nhìn Tiêu Lân.
Vừa chạm vào ánh mắt của bốn gã sát thủ, Tiêu Lân liền nép vào sau lưng Ngạc Tu Di.
Tu Di nói :
- Tiêu công tử muốn họ giết mình sao lại nép vào sau lưng bổn cô nương.
Tiêu Lân giả lả cười :
- Tại hạ biết nàng có ý định cứu tại hạ nên tại hạ mới nép vào sau lưng nàng. Cổ nhân có câu "anh hùng cứu mỹ nhân" nhưng khốn nỗi trước đây Tiêu Lân thường hay đọc ngược nên mới đẻ ra câu nói khác, mỹ nhân cứu hảo hán. Nàng không ra tay cứu Tiêu Lân thì xem như hôm nay Tiêu thiếu gia chết chắc rồi .
- Miệng lưỡi của công tử cũng giảo hoạt đấy chứ. Nếu như ta cứu Tiêu công tử. Tiêu công tử có đi theo Tu Di không ?
- Tất nhiên là đi theo rồi. Cho dù nàng không nói, Tiêu Lân cũng đi theo nàng. Cho dù không có chuyện này, nếu như Tiêu Lân gặp nàng bất ngờ cũng khăn gói đi theo nàng.
Tu Di nheo mày.
Cùng lúc đó bốn gã Hắc y nhân đồng loạt vỗ chưởng về phía Ngạc Tu Di.
Nàng không né tránh mà chỉ phủi ống tay áo bạch y. Chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng thôi, Ngạc Tu Di đã hóa giải bốn đạo cuồng khí của bốn gã Hắc y nhân một cách thật dễ dàng. Nàng vừa hóa giải bốn đạo cuồng khí vừa lắc bộ thi triển tuyệt học võ công. Chỉ một cái lắc vai của nàng. Bằng một thứ thân pháp cực kỳ uyển chuyển chẳng khác nào tiên nữ rải hoa, mà ngay lập tức hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra. Lớp hoa đào trải dưới đất như thể bừng tỉnh, rào rào bay đến bốn gã Hắc y nhân. Những đóa hoa đó bình thường rất mềm mại chỉ biết khoe sắc khoe hương nhưng giờ thì đã hoàn toàn khác. Chúng chẳng khắc nào những mảnh tinh sa chụp tới bốn gã Hắc y nhân kia trùm kín lấy họ.
Ầm...
Sau một tràng sấm động, những cánh hoa lại rải đầy mặt đất nhưng bốn gã Hắc y nhân đã nằm duỗi dài trên đất chẳng thể nào gượng dậy nổi .
Tiêu Lân vỗ tay :
- Đúng là tuyệt hảo công phu...Đáng để tại hạ bái phục.
Tu Di nhìn lại chàng :
- Không có đủ thời gian để công tử bái phục Ngạc Tu Di đâu.
Nàng vừa nói vừa nắm tay Tiêu Lân. Chàng có cảm tưởng như mình bị nhấc lên khỏi mặt đất theo đà lướt tới của Ngạc Tu Di, Tu Di và Tiêu Lân vừa lướt về phía trước độ bốn trượng thì Tiểu Cúc tợ cánh chim én băng ngang chặn đường hai người.
Ngạc Tu Di dừng bộ nhìn Tiểu Cúc, nàng từ tốn nói :
- Phu nhân cũng có ý định chặn đường Bách Hoa Di à ?
Tiểu Cúc gật đầu :
- Đúng . Nếu như nha đầu để Tiêu Lân lại bổn nương nương cho nha đầu rời khỏi đây.
Ngạc Tu Di lắc đầu :
- Bách Hoa Di không thể để Tiêu công tử ở lại đây được.
- Bổn nương cũng không thể để cho ngươi đưa Tiêu Lân đi. Bổn nương có trách nhiệm bảo hộ cho Tiêu Lân.
Ngạc Tu Di lắc đầu :
- Bách Hoa Di không tin.
Nàng gằn giọng nói :
- Tránh đường ra.
Tiểu Cúc trang trọng nói :
- Chỉ khi nào bổn nương nằm xuống nha đầu mới có thể đưa Tiêu Lân đi được.
- Vậy đừng trách Bách Hoa Di sao không khách sáo với phu nhân.
Tu Di vừa nói vừa buông tay Tiêu Lân. Nàng thi triển bộ pháp kỳ ảo khôn lường phối hợp cùng song thủ, thi triển trảo công chộp tới yết hầu Tiểu Cúc.
Không ngần ngại để né tránh trảo công của Tu Di, Tiểu Cúc dựng ngọc thủ vỗ thẳng chưởng khí vào bóng trảo đang chụp tới mình.
Chát...
Tiểu Cúc bị uy lực trảo công của Bách Hoa Di đánh bật về sau đến non một trượng.
Ngạc Tu Di rút ngay trảo công lại trang trọng nói :
- Phu nhân không phải là đối thủ của Bách Hoa Di đâu.
Nàng nói rồi quay đầu lại toan dẫn Tiêu Lân đi thì một bóng người nhanh hơn gió hốt lướt qua. Khinh công của người này quả là xuất thần nhập quỷ. Thoắt một cái đã xách ngang Tiêu Lân, với đổi cước pháp nhoang nhoáng, đạp trên đầu những tán đào thoát đi.
Ngạc Tu Di lộ vẻ khẩn trương, nàng cũng điểm mũi hài băng mình đuổi theo. Đôi cước pháp của Ngạc Tu Di chỉ điểm vào những cành đào mà lao nhanh theo bóng người kia.
Mặc dù khinh công của nàng nhanh không thể tưởng, thân pháp của nàng chẳng khác nào cánh chim én nhưng bóng người phía trước cắp Tiêu Lân càng lúc càng xa.
Tu Di cau mày gia tăng cước pháp.
Nàng vừa đuổi theo vừa nghĩ thầm :
- Kẻ đó là ai mà lại có khinh công cao thâm hơn cả Bách Bộ Xuyên Vân .
Nàng vừa nghĩ vừa dồn tiếp nội lực vào cước pháp để đuổi theo. Người kia cắp Tiêu Lân vượt qua khu rừng đào bạt ngàn. Khu vườn đào mênh mông như thể nuốt chửng lấy Tiêu Lân và người đó.
Ngạc Tu Di văng vào khu vườn đào. Ngay lập tức những đóa hoa đào đang nở lẫn những nụ hoa vừa chớm nở rào rào rụng xuống bởi sự xuất hiện của nàng.
Tu Di băng vào khu rừng đào thì chẳng còn thấy Tiêu Lân lẫn người kia đâu nữa. Nàng dừng cước bộ đảo mắt nhìn quanh.
Tủ Di nghĩ thầm :
- Tiêu Lân và người kia chẳng thể nào đi nhanh như vậy. Nhất định họ còn núp đâu đây.
Ý nghĩ kia còn đọng trong tâm tưởng nàng thì bất ngờ có ngọn gió thoáng qua. Ngay lập tức Ngạc Tu Di thấy trời đất tối xầm lại. Cùng với sự tối mịt đó thì tịnh huyệt của nàng đã bị điểm.
Tu Di giật mình, buột miệng nói :
- Ai.
Ai có thể dùng túi lụa trùm đầu và điểm huyệt Bách Hoa Di Ngạc Tu Di. Võ công của nàng đâu phải tầm thường để người ta có thể làm được điều đó, nhưng sự thật thì vẫn xảy ra.
Tu Di nói :
- Tôn giá là ai ?
Khấu Đà Tử nhìn Ngạc Tu Di, lão vuốt râu, gãi đầu rồi nói :
- Trước khi trả lời nha đầu thì nha đầu phải trả lời cho ta trước.
Tu Di miễn cưỡng nói :
- Tôn giá muốn hỏi gì ?
- Sao nha đầu lại muốn đưa Tiêu Lân rời khỏi Đào Viên thôn ?
- Tu Di muốn đưa Tiêu công tử đi chỉ vì muốn y được sống, chứ không có ý hại Tiêu công tử. Y đang là đối tượng bị truy sát.
- Ai truy sát Tiêu Lân ?
- Tu Di không biết. Nhưng đây là di lệnh của Tiên nương, Tu Di phải thực hiện.
- Nha đầu nói thế đủ rồi. Nha đầu biết vì sao ta phải trùm đầu người lại không ?
- Tôn giá không muốn Tu Di thấy chân diện của Tôn giá.
- Đó chỉ là một lẽ thôi, còn cái lẽ khác chính xác hơn.
- Còn lý lẽ gì nữa ?
- Ta không muốn tất cả Đào Viên thôn tan tác, hoa rụng tơi tả bởi nhan sắc của nha đầu nên buộc ta mới trùm đầu nha đầu lại .
- Tôn giá đã được toại nguyện. Tôn giá đưa Tiêu công tử đi đâu ?
- Nha đầu không cần phải quan tâm tới chuyện đó. Ta đưa y đi đâu là quyền của ta. Nhưng chắc chắn một điều y sẽ không bị hại. Nha đầu yên tâm rồi chứ ?
Tu Di miễn cưỡng gật đầu .
Khấu Đà Tử vuốt râu nhìn nàng nói tiếp :
- Nha đầu về nói với Di Hoa Tiên Tử rằng Tiêu Lân nho sĩ thúi đã có người khác chăm sóc rồi. Mụ ta khỏi phải lo lắng nữa. Thứ hai nha đầu và mụ đừng có đến đây... Kẻo hoa đào ở Đào Viên thôn chẳng còn cái nào cả.
Khấu Đà Tử nói rồi vừa giải khai huyệt đạo cho Ngạc Tu Di vừa băng mình đi. Khinh công của lão đúng là đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần nên khi Ngạc Tu Di mở được chiếc túi ra khỏi đầu thì Khấu Đà Tử cũng mất hút vào rừng đào bạt ngàn. Hoa dung của nàng thoáng chau lại.
Tu Di nghĩ thầm :
- Vị Tôn giá đó là ai mà có võ công cao minh như vậy. Lại còn biết cả sư tôn của mình.
Nàng đứng thừ ra một lúc nghĩ ngợi rồi thi triển khinh công rời khỏi khu rừng đào.
Trở lại với Khấu Đà Tử. Lão quay lại với Tiêu Lân. Tiêu Lân ngồi dưới một tán hoa đào nhìn lão.
Chàng giả lả cười nói :
- Hê... Lão huynh định để Tiêu Lân ngồi dưới đất hoài ư. Sao không giải huyệt cho Tiêu Lân.
Khấu Đà Tử nhìn chàng. Lão lôi bầu hồ lô để bên hông mở nắp ra tu luôn một ngụm dài rồi đưa đến trước mặt Tiêu Lân.
- Tiêu lão đệ nho sĩ thúi... Ngươi uống rượu không ?
Tiêu Lân nhăn mặt :
- Tay chân của Tiêu Lân không nhúc nhích được làm sao mà uống.
Khấu Đà Tử nghiêm giọng nói :
- Nho sĩ thúi... Chỉ cần ngươi học võ công của ta... Thì ta sẽ giải huyệt cho ngươi.
Tiêu Lân nhăn mặt :
- Xem lão huynh kìa... Tiêu đệ đã nói rồi... Tiêu đệ đâu muốn làm ăn mày giống như lão huynh.
Khấu Đà Tử gắt giọng nói :
- Sao ngươi cứ cố chấp mãi như vậy. Ta có ý tốt mà.
- Đệ biết huynh có ý tốt. Nhưng đệ cũng đã cho lão huynh cơ hội rồi. Chỉ cần lão huynh đọc được chữ đệ viết thì Tiêu Lân này sẵn sàng tiếp nhận võ công lẫn quyền trượng trong tay lão huynh mà đi ăn mày thế cho lão huynh.
- Ta không biết chữ đó ngươi viết gì. Ngươi nói đi. Đó là chữ gì ?
Tiêu Lân giả lả cười nói :
- Đệ viết mà còn không biết thì sao lão huynh biết được.
- Tiêu Lân... Ngươi nói vậy là có ý gì. Ngươi viết ra mà ngươi không biết lại bắt ta đọc ra. Đồ con khỉ.
Lão tu luôn một ngụm rượu nữa rồi nói :
- Ta không giải huyệt cho ngươi.
Tiêu Lân nhăn mặt nhìn Khấu Đà Tử. Chàng gằn giọng hỏi :
- Lão huynh nhất định không chịu giải huyệt cho Tiêu Lân à ?
- Đúng... Ta nhất định không chịu giải huyệt cho ngươi đó.
- Lão huynh không giải huyệt cho đệ thì đệ phải chết rục dưới tàn hoa đào này.
Khấu Đà Tử gắt gỏng nói :
-Cho ngươi chết luôn. Khi nào ngươi chịu học võ công của ta thì ta mới giải huyệt cho ngươi.
Khấu Đà Tử nói rồi bước đến tán hoa đào đối diện. Lão thò tay vào ngực lấy ra chiếc túi vải rồi thò vào trong túi lôi ra cả một con gà nướng. Lão bày con gà nướng ra trước mặt, thản nhiên xé gà vừa ăn vừa uống rượu. Thỉnh thoảng lão lại nhìn Tiêu Lân chắt lưỡi nói :
- Rượu ngon, gà ngon thế mà lại có người chỉ biết nhìn thôi. Khổ thật đấy .
Tiêu Lân liếm mép nói :
- Thấy lão huynh ăn đệ phát thèm. Trong tạng văn mới có câu kẻ giết mình chính là người thân nhất của mình.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Chán thật... Chết quách cho rồi.
Khấu Đà Tử buông đùi gà xuống nhìn Tiêu Lân :
- Ta giết ngươi hồi nào. Nếu ngươi chịu học võ công của ta thì đâu có đến nổi khốn khổ như vậy. Ngươi thấy đó...Chỉ tại ngươi không chịu học võ công nên ai cũng muốn bức hiếp ngươi. Thậm chí thiên hạ còn đòi lấy cái mạng thúi của ngươi nữa. Nếu như ngươi chỉ cần thụ học một tuyệt kỹ Hành tẩu vi đào vi thượng của ta thôi. Đâu còn ai bức hiếp ngươi được.
Tiêu Lân nhìn Khấu Đà Tử :
- Hành Tẩu Vĩ đào vi thượng. Cái chiêu này của lão huynh được đó.
Khấu Đà Tử dọn gà và rượu đến trước mặt Tiêu Lân.
Lão ngập ngừng nói :
- Nho sĩ thúi nói được là sao ?
Tiêu Lân giả lả cười rồi nói :
- Chiêu thức võ công huynh nói vừa rồi chỉ để hành tẩu bõ chạy phải không ?
Khấu Đà Tử tu một ngụm rượu rồi nói :
- Hê... nho sĩ thúi nghe đây. Ngươi có biết vì sao lão huynh của ngươi được giới võ lâm ví cho là con rồng thoắt hiện rồi thoắt mất không. Bởi vì lão huynh của ngươi có thuật khinh công Hành tẩu vĩ đào vi thượng đó. Chỉ cần ngươi học được tuyệt kỹ này, một cái lắc vai của ngươi bốn mã cũng không theo kịp.
Tiêu Lân liếm mép :
- Xem chừng tuyệt học võ công này phù hợp với đệ đây.
- Ngươi chịu thụ giáo rồi chứ ?
- Không thụ giáo võ công của lão huynh thì chết đói, chết khát dưới tán cây hoa đào này sao ? Tiêu đệ chẳng còn sự lựa chọn nào cả.
Khấu Đà Tử cao hứng ngữa mặt cười khanh khách :
- Cuối cùng ngươi cũng chịu học võ công và nhận quyền trượng Bang chủ Cái Bang
Tiêu Lân cười khảy rồi nói :
- Để nhận quyền trượng của lão huynh, Tiêu đệ phải thụ giáo toàn bộ võ công cửa lão huynh ?
Khấu Đà Tử gật đầu .
- Không sai. Ngươi sẽ thụ giáo toàn bộ tuyệt học võ công của Cái Bang gồm có Đả Cẩu Bổng pháp và Giáng Long Thập Bát Chưởng. Với hai tuyệt công tối thượng đó ngươi đã có thể đảm đương chức vụ Bang chủ Cái Bang.
Tiêu Lân reo lên :
- Hay thật. Thế huynh còn chưa giải huyệt cho Tiêu Lân còn chờ gì nữa chứ.
- Được.
Khấu Đà Tử nói dứt câu chỉ điểm ngón tay vào đan điền Tiêu Lân. Chàng rùng mình huyệt đạo đã hóa giải trở lại bình thường .
Tiêu Lân ôm quyền :
- Đa tạ... Đa tạ...
Tiêu Lân vừa nói vừa với tay thộp cả con gà.
Khấu Đà Tử tròn mắt nhìn chàng :
- Hê... Ngươi định ăn hết con gà à.
- Có qua có lại đấy mà .
- Ngươi không định chia cho ta à.
- Lão huynh muốn đệ chết đói thì ngược lại đệ cũng muốn để huynh chết thèm.
Tiêu Lân nói rồi chà tay lên khắp con gà. Chàng trả lại con gà cho Khấu Đà Tử.
- Trả lại cho huynh đấy.
- Ngươi chà cái gì vào con gà vậy ?
Tiêu Lân chỉa hai bàn đến trước mặt Khấu Đà Tử :
- Chẳng có gì cả, ngoài một ít nhựa hoa đào.
Khấu Đà Tử tròn mắt nhìn chàng :
- Ngươi... Ngươi biết ta.
Tiêu Lân cướp lời lão :
- Không nhắm nháp được nhựa đào hoa. Phàm thứ gì chát thì lão huynh đâu ăn được.
- Ngươi hại ta rồi... Thế thì còn cái gì để uống rượu đây.
- Không có gà uống rượu vẫn ngon kia mà .
Tiêu Lân đứng lên :
- Hay lão huynh đợi ở đây, để đệ đi tìm mua thức ăn khác cho lão huynh.
Khấu Đà Tử nheo mày trừng mắt nhìn chàng :
- Nho sĩ thúi... Khấu Đà Tử này biết định của ngươi rồi... Ngươi đi sẽ không bao giờ quay lại chứ gì. Ngươi định trốn ta chứ gì.
- Nếu lão huynh không cho đệ đi mua thức ăn thì đành uống rượu khan vậy. Còn đệ thì vẫn còn cả một con gà.
Khấu Đà Tử giãy nảy :
- Ngươi định hại Khấu Đà Tử này mà.
Tiêu Lân mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, để huynh vui vẻ, đệ đồng ý thụ học tuyệt kỹ võ công Hành tẩu vĩ đào vi thượng của huynh đó.
Khấu Đà Tử gượng cười. Lão nói :
- Còn hai món nữa đó là Đả Cẩu Bổng Pháp và Giáng Long Thập Bát Chưởng.
- Cái gì ăn ngon thì cũng phải ăn từ từ ăn nhiều quá ắt sẽ bị bội thực, chẳng còn biết món nào ngon món nào dở. Lão huynh ép tiểu đệ ăn, không chừng bội thực lăn đùng ra mà chết đấy.
Khấu Đà Tử gật đầu :
- Được rồi. Trước tiên ngươi phải học cách vận công điều tức nạp thổ khí lưu chuyển hóa công năng trong nội thể.
Tiêu Lân nhăn mặt :
- Cái gì mà rắc rối thế.
- Lão huynh không biết chữ, nhưng ngươi cứ làm theo lão huynh tự khắc sẽ được nhanh thôi.
Lão nói rồi hướng dẫn Tiêu Lân nạp khí, vận công điều tức .
Tiêu Lân ngồi xếp bằng trong tư thế kiết dà của những vị hòa thượng tham thiền nhập định.
Tiêu Lân nói :
- Khi đệ vận công nạp khí, lão huynh canh chừng cho đệ nhé.
- Tiêu đệ không phải lo chuyện đó. Có lão huynh bên cạnh thì chẳng ma nào dám đụng đến Tiêu đệ đâu. Huống chi trong khu đào hoa này chẳng khác trận pháp trùng trùng. Ai mà kiếm được ta với Tiêu đệ.
- Thế thì tốt rồi... Đệ vận công điều tức đây .
Tiêu Lân nhắm mắt lại. Chàng chẳng khác nào pho tượng Bồ Tát tham thiền nhập định.
Lão Khấu Đà Tử ngắm nhìn Tiêu Lân, khẽ gật đầu. Lão nhẩm nói :
- Căn cơ như Tiêu đệ nhất định ngươi sẽ là đóa kỳ hoa của võ lâm trăm năm mới có đặng một người.
Lão ngồi xuống trước mặt Tiêu Lân, vừa nhâm nhi từng ngụm rượu. Thỉnh thoảng lại nhìn chàng.
Bất thình lình Khấu Đà Tử nghe tiếng ngáy rì rì từ cửa miệng Tiêu Lân phát ra.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Cái gì thế...
Lão chẳng thấy Tiêu Lân có biểu hiện gì. khấu Đà Tử ghé tai vào miệng chàng. Lão thở hắt ra một tiếng rồi vỗ vào vai Tiêu Lân.
- Tiêu lão đệ.
Tiêu Lân giật mình :
- Hê...
Tiêu Lân nói :
- Đệ đang vận công nạp khí, huynh lại phá bỉnh đệ. Thật là khổ, Lão huynh có muốn dạy võ công cho Tiêu Lân này không.
Khấu Đà Tử lườm chàng :
- Nho sinh thúi... Ngươi tưởng lão huynh của ngươi không biết à. Ngươi ngủ thì có chứ vận công nạp khí cái con khỉ gì .
Tiêu Lân mỉm cười nói :
- Thì vận công nạp khí theo cách của lão huynh chỉ chẳng khác nào tham thiền nhập định. Tham thiền nhập định thì cũng chẳng khác nào ngủ say để tâm hồn thanh thản, thế mà huynh còn nói không đúng nữa.
- Vận công nạp khí như ngươi thì biết bao giờ mới có thể chuyển hóa được chân nguyên theo ý muốn. Ta không chấp nhận kiểu vận công nạp khí của Tiêu đệ đâu .
Lão hừ nhạt một tiếng rồi bưng bầu rượu tu luôn một ngụm dài cho đến khi rượu trong bầu cạn sạch. Đặt bầu rượu xuống bên cạnh, Khấu Đà Tử bất ngờ quay lưng Tiêu Lân lại.
Lão nói :
- Bây giờ ngươi phải vận công nạp khí thật đây... Nếu không thì sẽ tẩu hỏa nhập ma biến thành kẻ phế nhân mãi mãi.
Lão vừa nói vừa áp song thủ vào hai đại huyệt Bách Hội và Thận Du của Tiêu Lân. Chàng cảm nhận ngay hai luồng khí ào ào từ tâm trung bản thủ của Khấu Đà Tử trút qua mình .
Tiêu Lân rùng mình nói :
- Lão huynh định làm gì tiểu đệ.
Khấu Đà Tử không thèm trả lời chàng.
Tiêu Lân rùng mình vì sự bứt rứt tột cùng do nguyên khí của Khấu Đà Tử trút sang chàng. Chàng nhăn mặt, đến lúc này dù muốn hay không muốn thì Tiêu Lân cũng phải theo cách vận công nạp khí của lão Khấu Đà Tử truyền thụ mà dẫn nạp nguyên khí của lão. Mồ hôi ra ướt đẫm cơ thể chàng. hai luồng nguyên khí của Khấu Đà Tử cuộn chảy trong kinh mạch của Tiêu Lân. Kinh mạch chàng càng lúc như càng căng phồng ra những tưởng có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
- Lão huynh có biết ta đang nguy kịch không. Lão ăn mày chúa muốn biến Tiêu Lân thành phế nhân à.
Ý niệm đó trôi qua. Bất giác Tiêu Lân không dằn nổi tâm tư mà chợt thét lên một tiếng khi ngỡ rằng kinh mạch của mình bị đứt thành từng đoạn.
Tiếng thét của chàng vang lên lồng lộng. Tiếng thét đó làm cho cả không gian xáo trộn, thậm chí tất cả cành đào đều gảy răng rắc.
Khấu Đà Tử rút song thủ lại reo lên :
- Lão đệ... Sinh tử huyền quan của ngươi đã được khai thông rồi. Không thể nào tin được... Không thể nào tin được.
Khấu Đà Tử quay Tiêu Lân lại nhìn vào mặt chàng.
Tiêu Lân nhìn lão :
- Lão huynh... Sinh tử huyền quan là cái con khỉ gì... Vừa rồi lão huynh không biết Tiêu Lân suýt chết à.
- Ngươi suýt chết. Đúng rồi phải như thế thôi. Đâu phải ai cũng khai thông được sinh tử huyền quan ngay như lão huynh của ngươi đây với mấy mươi năm tu vi công lực còn không khai được sinh tử huyền quan. Thế mà ngươi lại khai thông được.
Lão vỗ đầu phấn khích nói :
- Kỳ tích... Kỳ tích có một không hai trên đời này.
Tiêu Lân cau mày nói :
- Suýt chết mà lão huynh lại nói là kỳ tích.
Khấu Đà Tử vuốt râu nhe răng cười đầy vẻ hoan hỉ :
- Lão đệ ngươi chẳng biết tí gì cả nên nói vậy. Bất cứ người nào thụ học võ công đều mơ khai thông được sinh tử huyền quan. Bởi khai thông được sinh tử huyền quan thì xem như đã đạt đến cảnh giới tối thượng của võ học trong một sớm một chiều. Giờ đây chân khí của ngươi đã có thể lưu thông trong kinh mạch mà không có gì ngăn trở. Chỉ cần vận hành đại chu thiên qua tiểu chu thiên, đã có thể bằng người khác ngồi vận công điều tức suốt trăm năm. Lão huynh không mừng sao được .
Lão bất ngờ vỗ vai Tiêu Lân.
- Tiêu đệ đúng là một đóa kỳ hoa độc nhất vô nhị trong võ lâm.
Tiêu Lân nói :
- Khai thông sinh tử huyền quan đạt được những gì đắc lợi nào ?
- Thì lão huynh đã nói rồi đấy.
Tiêu Lân cười khẩy rồi nói :
- Nếu lão huynh mơ ước khai thông sinh tử huyền quan giống như đệ thì đệ cũng có thể giúp huynh chẳng khó gì.
Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngờ áp song thủ vào lưng của Khấu Đà Tử.
Khấu Đà Tử thét lên:
- Hê, ngươi làm gì thế.
- Bắt chước lão huynh.
Chàng vừa nói dứt câu thì cảm nhận có nội khí xuất phát từ tâm trung bản thủ của mình.
Bình...
Khấu Đà Tử chẳng khác nào một hòn cuội bị quẳng về phía trước, bổ nhào vào một tán cây đào.
Tiêu Lân biến sắc lao đến bên lão :
- Lão huynh...
Chàng đở lấy Khấu Đà Tử ngồi lên:
- Lão huynh lão huynh có sao không ?
Sắc diện nhợt nhạt. Khấu Đà Tử nói :
- Tiêu Lân. Ngươi định giết ta à.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Đệ nào có ý hại lão huynh... Mà chỉ muốn bắt chước huynh thôi.
Khấu Đà Tử vịn vai Tiêu Lân đứng lên.
- Bắt chước cái con khỉ. Nếu không phải là Khấu Đà Tử một trong Tứ đỉnh thiên can thì vừa rồi chắc xương cốt đã nát nhừ như tương bởi chưởng khí của ngươi.
Lão gãi đầu :
- Không phải ai cũng đả thông được sinh tử huyền quan đâu. Ngươi biết rồi chứ.
Tiêu Lân gượng gật đầu.
- Biết rồi.
- Lão đệ biết rồi thì phải cẩn thận đó. Bây giờ Tiêu đệ đã là người có nội lực. Nội lực lại không tầm thường chút nào.
Lão lưỡng lự rồi nói :
- Tiêu đệ tiếp thu tâm pháp Đả Cẩu Bổng và Giáng Long Thập Bát Chưởng của ta nhé.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Chuyện đó để sau đi. Giờ đệ chỉ muốn đi uống rượu với lão huynh thôi.
- Lâu lắm rồi Lão Đà Tử này mới nghe lão đệ nói một câu mát cả thính nhĩ. Nhưng trước khi đi, ta muốn tiểu đệ học Hành tẩu vĩ đào vi thượng.
- Đi uống rượu mà cũng phải học Hành tẩu vĩ đào vi thượng à.
Lão Đà Tử gật đầu :
- Đúng rồi. Nếu không học thuật khinh công đó thì ta và ngươi phải mất trọn ba ngày mới có thể đến được tửu lầu thượng sãnh ở Dương Châu. Còn nếu như ngươi có được hành tẩu thì chúng ta đến Dương Châu không quá ba canh giờ.
Tiêu Lân mỉm cười nhìn lão gật đầu. Chàng nói :
- Tiêu Lân chịu lão huynh một lần đó .