Hồi 5b
Độc Cô Thanh Tùng thấy Bạch Cốt Thần Ma một lần tại tửu quán ở Đồng Thành. Biết rỏ đối phương đúng là Bạch Cốt Thần Ma thật sự, nhưng dáng dấp thì chỉ vào độ trung niên, mà Phan Chủ lại xưng là lão phu, điều đó chứng tỏ lão đã luyện nội gia công lực vô cùng cao diệu, giữ được sắc thái trẻ trung, không tiều tụy theo mớ tuổi đã cao.
Gặp tay đại địch, Độc Cô Thanh Tùng không dám khinh thường, nhưng vẻ ngạo mạn thì vẫn y nguyên, chàng đáp:
- Thì ra các hạ là Bạch Cốt Phan Chủ! Tại hạ có hai điều chưa được minh bạch lắm, chẳng hay Phan Chủ có thể chỉ giáo được chăng?
Bạch Cốt Thần Ma cất giọng ôn hòa, thốt:
- Hay lắm! Chính lão phu cũng có hai điều thắc mắc, đang trông chờ hội diện để hỏi cho rõ ràng...
Độc Cô Thanh Tùng thầm mắng:
- Lão hồ ly quỷ quyệt nầy kể ra cũng cao tay ấn thật!
Chàng lạnh lùng:
- Như vậy là hòa nhau, không bên nào thua thiệt cả. Các hạ hãy nói trước đi!
Bạch Cốt Thần Ma cười nhẹ:
- Thiếu nữ áo xanh đã thu mất Hủ Cốt Độc Dịch của lão phu trên đỉnh Bách Trượng Phong, tên gì? Nàng là môn đệ của ai ?
Độc Cô Thanh Tùng giật mình:
- Không thể nói được.
Bạch Cốt Thần Ma vẫn cười. Đến lượt Độc Cô Thanh Tùng hỏi lại:
- Quần hùng quy tụ trên đỉnh Bách Trượng Phong có cừu oán gì với Phan Chủ, mà Phan Chủ nở xuống tay độc?
Bạch Cốt Thần Ma nhìn thẳng vào mặt chàng, từ từ đáp:
- Không thể nói được!
Độc Cô Thanh Tùng bất bình:
- Lòng Phan Chủ hiểm độc thì còn giảng giải cách nào được chứ? Còn vấn đề thứ hai, chắc hai chúng ta không cần phải nêu tiếp?
Bạch Cốt Thần Ma không lưu ý đến câu nói của Độc Cô Thanh Tùng, lão thốt theo một ý niệm khác:
- Nghe đồn ngươi là bào đệ của Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong, tên là Độc Cô Tử Kỳ, mà thiên hạ thường gọi là Độc Cô Tinh, sau nầy là Liệt Mã Cuồng Sanh, có phải thế không?
Độc Cô Thanh Tùng lạnh lùng đáp:
- Do đâu người bảo Hàn Ba Kiếm Khách là Liệt Mã Cuồng Sanh? Ta chỉ nghe nói đến việc nầy lần đầu tiên, do ngươi đấy!
Bạch Cốt Thần Ma kinh ngạc, nhưng lại giữ vẻ thản nhiên, cười.
Độc Cô Thanh Tùng trầm ngâm một lúc, sau cùng chàng quắc đôi mắt sáng hỏi:
- Đứng đầu Lục Kỳ Võ Lâm là Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong, có cừu thù gì với ngươi, mười năm trước đây, ngươi lại tìm đến Vân Vụ Cốc gây hấn với người? Thánh Kiếm Vũ Sĩ hiện nay sống hay chết ra sao?
Bạch Cốt Thần Ma cười lớn:
- Ngươi không phải là bào đệ của Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong, thì còn hỏi chi về lão ấy?
Độc Cô Thanh Tùng lạnh lùng:
- Không phải bào đệ của Độc Cô Phong là một việc, còn hỏi là việc khác.
Ngươi cứ đáp lời cho ta là xong.
Bạch Cốt Thần Ma dường như có sắc giận, cao giọng thốt:
- Liệt Mã Cuồng Sanh sao nóng tính thế? Được rồi, ngươi muốn biết, ta sẵn sàng cho biết. Ta sở dĩ tìm đến Vân Vụ Cốc là để báo thù một nhát kiếm mà năm xưa em của ta là Hóa Phách Chân Quân nhận lãnh nơi Thánh Kiếm Vũ Sĩ. Trong cuộc gặp gỡ đó, Độc Cô Phong cụt mất một cánh tay chạy thoát.
Nghe phụ thân bị cụt tay chạy thoát, Độc Cô Thanh Tùng căm hận, nhưng bằng vào lời nói của Bạch Cốt Thần Ma, thì Thánh Kiếm Vũ Sĩ chạy thoát được, tức nhiên có hy vọng còn sống sót, chàng được an ủi phần lớn.
Tuy nhiên, cừu nhân đứng trước mặt, chàng đâu thể bỏ qua! Huống chi, ngựa hí Bách Trượng Phong là có ý dẫn dụ Tam Ma đến đây, giờ một ma đứng đó, chàng ngơ đi thế nào được?
Chàng cười lớn:
- Cụt tay mà chạy! Cụt tay mà chạy! Ha ha! Bạch Cốt Phan Chủ, ta muốn ngươi cũng cụt tay mà chạy như vậy. Ngươi nghĩ sao?
Bạch Cốt Thần Ma lui lại một bước, cười trả, đoạn thốt:
- Liệt Mã Cuồng Sanh! Ta quyết chắc ngươi là Hàn Ba Kiếm Khách, không thể lầm được?
Độc Cô Thanh Tùng bỗng chú ý, toàn thân Bạch Cốt Thần Ma run run lên, nơi đỉnh đầu của lão phát hiện một vần hắc khí.
Lão tiếp nối:
- Liệt Mã Cuồng Sanh! Trong chiến dịch Túc Thiên ngày nọ, ngươi hạ sát tám thuộc hạ của ta. Rồi nay, trên đỉnh Bách Trượng Phong, ngươi lại tận diệt của ta thêm ba tên Sứ Giả, đã thương bọn Hương chủ dưới quyền thống xuất của Giang Nam Tổng Đàn Chủ Cửu Kỳ, ta nhân danh là Đàn Chủ Bạch Cốt Đàn trong Huyết Ma Bang, đêm nay hỏi ngươi món nợ máu đó. Hoặc ngươi, hoặc ta, có một phải bỏ xác tại đây!
Vầng hắc khí trên đỉnh đầu của lão tỏa rộng và cao hơn. Gương mặt ngọc của lão biến thành bộ mặt quỷ nhăn nanh chơm chởm, sắc thái xanh dờn, trông vô cùng kinh khiếp.
Lão xoay nhanh người một vòng, lão như một vầng bạch quang xoáy lốc đến gần Độc Cô Thanh Tùng. Đồng thời, năm ngón tay lão xòe ra, năm đạo hắc khí xẹt đi thành tiếng vút đến chàng.
Độc Cô Thanh Tùng hét to lên một tiếng, vận dụng Cửu Âm Huyền Công vào tay, chàng vút nhanh ra liền, một luồng gió lạnh như băng giá ào ào cuốn đến đối phương.
Bạch!...
Bạch Cốt Thần Ma bị đẩy lùi hai bước, Độc Cô Thanh Tùng lùi nửa bước.
Chưởng phong của chàng đã bị hắc khí nơi năm đầu ngón tay của Bạch Cốt Thần Ma xuyên qua, bật dội chàng lùi lại.
Bạch Cốt Thần Ma quả là tay võ công siêu phàm, dù bị đẩy lùi lại, lão không hề hấn gì, lập tức lão đảo bộ nhoài người tới, tay xòe đổi thành tay nắm, chỉ phong biến thành chưởng kình, liên tiếp lão tung ba chưởng, vèo đi vu vu rùng rợn.
Nội gia công lực thâm hậu, chân khí thuần hòa, với ngần ấy xúc tích, Bạch Cốt Phan Chủ đưa ra ba chưởng, không thể lường được sức mạnh xô núi tát biển.
Độc Cô Thanh Tùng không dám khinh thường nghinh đón, chàng giật gấp cương ngựa, hét:
- Tuyết ca! Nhanh lên!
Long Mã cất mau bốn vó, vọt một phát như điện xẹt đã xa ngoài mười trượng.
Đồng thời, Độc Cô Thanh Tùng quay người lại đáng trả một chưởng, chàng quát:
- Bạch Cốt Phan Chủ! Trong năm người bọn ngươi, ai hạ thủ tiện cụt tay Thánh Kiếm Vũ Sĩ?
Bùng!...
Chưởng phong đôi bên chạm nhau, Bạch Cốt Phan Chủ lại lùi hơn ba bước.
Độc Cô Thanh Tùng nhanh như chớp nhảy xuống lưng ngựa, vút đến đối diện Bạch Cốt Thần Ma. Đôi mắt nẩy lửa dán chặc vào mặt lão.
Gương mặt của Bạch Cốt Thần Ma càng lúc càng biến đổi thêm phần hung tợn. Lão hạ thấp mình xuống, dùng một chưởng pháp cực kỳ bí hiểm chụp tới.
Độc Cô Thanh Tùng cười lớn, đôi tay vươn ra, nghinh chiến liền.
Đôi bên đều vận áo trắng, đôi bên cùng xoay xoắn bên nhau tạo thành hai vầng bạch ảnh thoạt hiệp vào rồi tách rời ra, đôi bạch ảnh vần vần đảo tròn quanh nhau, chứng tỏ một cuộc giao đấu sanh tử.
Dần dần, cả hai đều xanh cả mặt mày, họ dùng sức quá nhiều, nhưng họ càng cố hạ nhau cho kỳ được, càng nhanh chóng càng có lợi.
Đột nhiên, Bạch Cốt Thần Ma hét to:
- Đông Hãi Kỳ Tẩu quả là thần nhân trong võ lâm không ngoa! Liệt Mã Cuồng Sanh, ta đã mục kích huyền công của Đông Hải Kỳ Tẩu rồi, giờ ngươi hãy thi triển bí học của Đại Mạc Dị Nhân xem sao?
Độc Cô Thanh Tùng cũng thầm thán phục huyền công biến cố của Bạch Cốt Thần Ma, chàng đáp:
- Bạch Cốt Phan Chủ quả danh bất hư truyền vậy! Ta thành thật khâm phục đấy!
Bùng!...
Độc Cô Thanh Tùng và Bạch Cốt Thần Ma cùng kinh ngạc tách rời nhau ra, mỗi người lùi lại bảy tám bước.
Họ trừng trừng nhìn nhau rồi họ cùng xông đến.
Bùng!...
Cả hai tách rời ra. Cả hai cảm thấy khí huyết nghịch hành. Họ là đôi kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài, một tám lạng, một nửa cân.
Bạch Cốt Thần Ma thốt:
- Lấy công lực của ngươi mà độ, tuy ngươi võ dũng siêu phàm, song làm thế nào đương cự nổi nếu quần hùng liên thủ? May mà đêm nay, Lam Chủy huynh vắng mặt, nếu không thì ngươi khó thoát chết được với người.
Độc Cô Thanh Tùng vận kình lực đưa ra một chỉ phong. Bạch Cốt Thần Ma cười lạnh, năm ngón tay vòng lại như móc câu, phóng năm đạo hắc khí xoáy đi như trôn ốc.
Chỉ phong chạm nhau, cả hai lại cùng lùi mấy bước.
Hí! Hí! Hí!...
Con Hồng Vân Cái Tuyết Long Mã hí lên lồng lộng. Nó chồm hai chân sau, hí càng lúc càng rền.
Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi, biết nó báo động việc gì đó. Chàng hoang mang ngưng ngay cuộc đấu, nhìn ra xa, thấy một chiếc xe đen do bốn tên lục y nữ tử khiêng đi như bay, trong thoáng mắt đã đến cục trường.
Trên xe, một lão bà tóc bạc trắng, vận chiếc áo xanh, có cái trạng thái thần kỳ ma ảo.
Bà không ngó ngàng gì đến Bạch Cốt Thần Ma. Bà nhìn Độc Cô Thanh Tùng điểm một nụ cười, bày hàm răng vàng như nghệ. Bà cười làm cho gương mặt bà quái dị vô cùng, Độc Cô Thanh Tùng hết sức khó chịu.
Suy theo dáng dấp bà có hơn trăm tuổi, nhưng răng bà còn đủ, chứng tỏ bà có công phu nội lực thâm hậu vô biên.
Lục Y lão bà cất tiếng hỏi:
- Liệt Mã Cuồng Sanh! Nghe đồn ngươi là một mỹ tử, tại sao dấu bộ mặt đẹp đi! Không muốn ai nhìn à?
Độc Cô Thanh Tùng không đáp nửa lời, nhưng lại gia tăng ngạo mạn.
Lục Y lão bà tiếp nối:
- Ngươi biết ta là ai chứ?
Bạch Cốt Thần Ma đứng kế bên, không hề chen một lời.
Độc Cô Thanh Tùng lạnh lùng đáp:
- Lục Vũ Lệnh Chủ, mội quái lão bà, chứ còn ai nữa?
Lục Y lão bà hừ mũi:
- Không dám! Không dám! Lục Vũ Lệnh là chủ nhân của ta, ta là kẻ dưới thôi!
Mà sao ngươi biết thế?
- Lục Vũ Lệnh khét tiếng tàn ác, hạ sát kẻ vô cớ, người trong thiên hạ còn ai không biết?
- Hừ! Những kẻ ấy đáng tội chết cả, chứ nào phải Lục Vũ Lệnh tàn ác?
- Bà hãy nói tội trạng của họ xem!
- Chủ nhân ta rất thù những kẻ dùng kiếm, kẻ nào dùng kiếm là kẻ có tội với chủ nhân ta. Kẻ đó đáng chết, phải chết.
Độc Cô Thanh Tùng bật cười cuồng ngạo, thốt:
- Thiên hạ lại có người quái dị đến thế à? Liệt Mã Cuồng Sanh nầy nếu gặp Lục Vũ Lệnh sẽ dùng kiếm hạ sát ngay!
Lục Y lão bà cười hắc hắc:
- Liệt Mã Cuồng Sanh! Chủ nhân ta muốn ngươi đến chơi một chuyến tại Lục Vũ Lâm, trên Tây Thiên Mục Sơn. Chừng đó, nếu ngươi không sợ chết, hãy dùng kiếm xem nào.
Độc Cô Thanh Tùng bĩu môi:
- Bà nói có thật không đấy?
- Ta từng tuổi nầy, còn thú vị gì mà nói đùa? Chào ngươi nhé!
Bà ta day qua Bạch Cốt Thần Ma:
- Thất phu! Giờ đây, ngươi thân phận là Đàn Chủ Bạch Cốt Đàn trong Huyết Ma Bang, chắc ngươi đắc ý lắm rồi chứ?
Vừa buông xong tiếng cuối, từ nơi chiếc xe đen, bà vút mình vọt tới trước mặt Bạch Cốt Thần Ma.
Bạch Cốt Thần Ma sôi giận, không nói một tiếng nào, lão vung mạnh tay ra, phát chưởng phong chận Lục Y lão bà liền. Lục Y lão bà cười lớn:
- Thất phu! Khá đấy! Công lực tiến bộ đến mức cao siêu đấy!
Bành! Bành!...
Chưởng kình đôi bên đã chạm nhau rồi. Một bóng trắng, một bóng xanh quyện nhau, rồi hai tiếng " bành, bành " lại vang lên.
Độc Cô Thanh Tùng đứng ngoài cuộc chiến, thầm khen công lực cả hai.
Đột nhiên, bốn thiếu nữ áo xanh rời chiếc xe, bước gấp đến, vây quanh bên ngoài, nhưng bất động. Chúng đề phòng bất trắc.
Lục Y lão bà thấy thế, quát to:
- Bọn liễu đầu đáng chết! Ai bảo bọn ngươi làm thế? Đối với tên thất phu nầy, ta có cần gì đến ngươi trợ lực? Cút ngay về xe chờ ta thu dọn hắn!
Bà ta nhìn Bạch Cốt Thần Ma, cười hắc hắc:
- Lão thất phu! Về mà luyện thêm đôi năm nữa đi, rồi hãy chường mặt trên giang hồ.
Bóng trắng và bóng xanh lại tách rời ra.
Bạch Cốt Thần Ma biến sắc mặt, thoạt trắng thoạt xanh, chân lão chập choạng.
Lục Y lão bà đưa tay vỗ vỗ vào ngực, phúng ra mấy búng máu. Bà gằng giọng:
- Hay lắm! Hồng Đào, ta không ngờ ngươi vượt tiến nhanh chóng đến thế! Nhớ đây, nếu ta còn sống sót, sẽ có ngày gặp lại nhau.
Bạch Cốt Thần Ma không tấn công tiếp, lão buông xuôi tay xuống, cất giọng dịu dàng thốt:
- Yến! Giang hồ sóng gió nổi lên khắp chốn, sao còn ra mà làm chi?
Lục Y lão bà chớp nhanh đôi mắt, bà nhăn nhó mặt như cố gượng cơn đau nơi ngực, miệng nhếch nụ cười khẻ, đáp:
- Hồng Đào! Dĩ vãng đã qua rồi, đừng bao giờ tưởng đến nữa! Hiện tại, ha hạ.. Hồng Đào, ta oán ngươi, ta hận ngươi, ta thề sẽ giết cho được ngươi mới hả!
Bạch Cốt Thần Ma kêu khẻ:
- Yến! Yến!
Lão đưa ánh mắt êm dịu quét phớt qua Lục Y lão bà, đoạn nhìn sang Độc Cô Thanh Tùng. Lão khẻ rung đôi vai, thânh hình lão đã thành bóng trắng lao vút tận ngoài xa. Trong phút chốc, lão khuất dạng sau ngàn cây của đồi núi.
Lục Y lão bà từ từ trở lại xe, bước lên ngồi, làm ra vẻ không đau đớn gì cả, nhưng Độc Cô Thanh Tùng biết bà ta bị nội thương trầm trọng.
Một ý nghĩ hiện lên, Độc Cô Thanh Tùng cho tay vào mình lấy ra chiếc Lục Vũ Lệnh, bước đến gần xe, trao cho LụcY lão bà, cao ngạo thốt:
- Mang chiếc Lệnh nầy về cho chủ nhân của bà, và bảo rằng Độc Cô Tinh sẽ đến viếng trong một ngày gần đây!
Lục Y lão bà trố mắt kinh ngạc, nhanh như chớp, dùng một thủ pháp thần bí đảo bàn tay chụp vào mạch môn của chàng.
Độc Cô Thanh Tùng không ngờ bà ta làm thế, chàng giật mình nghĩ có thể vặt mạnh tay vuột khỏi cái chụp đó, và đồng thời đánh ra một chưởng, song chàng cảm thấy cái chụp tay của lão bà rất yếu. Bàn tay bà run run, chứng tỏ công lực của bà sút kém nhiều, chàng không thực hiện ý định, chỉ hỏi:
- Bà muốn gì?
Lục Y lão bà hỏi:
- Do đâu, ngươi có chiếc Lục Vũ Lệnh nầy?
Độc Cô Thanh Tùng nhớ đến thân phụ bị tiện cụt tay do chủ nhân năm tín vật mà Lục Vũ Lệnh là một, chàng không dằn được uất hận, tay chàng rung lên. Qua cái rung, chàng vuột khỏi cái chụp của lão bà, chàng đáp:
- Về Lục Vũ Lâm, hỏi lại chủ nhân của bà!
Lục Y lão bà thốt:
- Liệt Mã Cuồng Sanh chưa hề tiếp nhận vật nầy, vậy làm sao ngươi có được?
Nếu đã tiếp nhận, thì còn sống sót làm sao được đến giờ phút nầy?
Độc Cô Thanh Tùng buông thẳng:
- Mười năm trước đây, Thánh Kiếm Vũ Sĩ đã tiếp nhận vật nầy, bà hãy báo chủ nhân bà biết rằng, Thánh Kiếm Vũ Sĩ không bao giờ quyên được chiếc tay cụt.
Lục Y lão bà chợt hiểu:
- A! Vậy ngươi là chi của Thánh Kiếm Vũ Sĩ? Nghe đồn Liệt Mã Cuồng Sanh là Hàn Ba Kiếm Khách, bào đệ của Thánh Kiếm Vũ Sĩ, việc có thật không?
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:
- Bà không cần hiểu việc đó!
Lục Y lão bà bỗng lộ vẻ xúc động, giọng nói trở nên thê thảm, gương mặt ảm đạm vô cùng:
- Nếu như thế nầy, thì bà ấy đã nghĩ đúng!
Rồi, bà phát lên tràng cười cuồng dại, trông bà lúc đó có hình dáng quái dị đến khủng khiếp. Độc Cô Thanh Tùng lui nhanh ba bước. Chấm dứt tràng cười, ba nói như hét:
- Liệt Mã Cuồng Sanh! Ngươi đừng để chủ nhân ta chờ đợi lâu nhé!
Hướng về bốn lục y thiếu nữ, bà vẫy tay:
- Đi!
Bốn thiếu nữ lập tức nâng xe lên, chạy đi như bay.
Độc Cô Thanh Tùng không lạ về cỗ xe không chạy bằng bánh mà lại do người khiêng, chàng lạ về thái độ kỳ bí của Lục Y lão bà.
Chàng tần ngần nhìn theo bóng chiếc xe, gió thoảng qua, phất tà áo trắng rủ nghe phần phật. Chàng nhớ lại trên đỉnh Bách Trượng Phong còn nhiều danh thủ bị thương chưa chổi dậy nổi, chàng nhảy lên lưng con Hồng Vân Cái Tuyết, giục nó phi nhanh lên đỉnh núi.
Chàng kinh ngạc vô cùng, không còn thấy một bóng ai. Đó đây chỉ còn dấu máu, chổ đen chổ đỏ.
Chàng lắng tai nghe động tịnh bốn phương. Bỗng có tiếng khóc từ phía dưới vẵng lên, chàng bật cười, biết đó là tên môn đồ Bạch Cốt.
Chàng lại phi ngựa xuống. Trông thấy chàng, tên môn đồ Bạch Cốt vẫy tay.
Chàng dừng ngựa lại, hỏi:
- Vì sao ngươi khóc ?
Tên môn đồ Bạch Cốt nín bặt, chạy đến bên cạnh chàng. Độc Cô Thanh Tùng ôn tồn hỏi:
- Ngươi tên họ gì?
Môn đồ Bạch Cốt đáp:
- Tôi họ Khưu, tên Bạch Nhi!
- Khưu Bạch Nhi! Tên đạp đấy! Này Khưu Bạch Nhi, sư phụ ngươi Bạch Cốt Thần Ma dù đã trông thấy ngươi trong tình trạng nầy, lại nở lờ đi, không giải cứu cho ngươi, ngươi có cảm nghỉ gì về lão?
Bạch Cốt môn đồ lộ vẻ oán hận ra mặt. Hắn không vội đáp. Độc Cô Thanh Tùng tiếp:
- Ta chỉ mong rằng từ nay trở đi, nếu có sự gì trọng đại xãy ra trong Huyết Ma Bang hay trong Bạch Cốt Đàn, ngươi sẽ báo cho ta biết, được ngươi hứa như vậy, ta sẽ giải huyệt cho ngươi.
Môn đồ Bạch Cốt lùi lại mấy bước, kêu lên:
- Không! Không thể được! Tôi không dám làm như vậy được. Bạch Cốt Đàn kỷ luật uy nghiêm, phạt nặng những kẻ làm nội gián!
- Hình phạt thế nào?
- Móc mắt, moi tim!
Độc Cô Thanh Tùng hừ nửa tiếng, thốt:
- Ai bảo ngươi tự đưa mình vào tròng cho chúng thao túng? Được rồi, ngươi đã sợ thì thôi, ta không ép buộc. Ta đi đây nhé. Sáng ra, các huyệt đạo sẽ bết tắt, ngươi sẽ chết thảm cho xem!
Độc Cô Thanh Tùng giật cương, quay đầu ngựa lại, toan thúc Liệt Mã cất vó.
Tên môn đồ Bạch Cốt quýnh quáng gọi to:
- Đừng! Đừng đi! Tôi hứa! Tôi hứa!
Độc Cô Thanh Tùng cười lớn, vội nhảy xuống lưng ngựa, bước đến bên hắn, đưa tay giải huyệt cho hắn liền. Xong, chàng lại thót lên lưng ngựa.
Môn đồ Bạch Cốt khạc ra một búng đàm giải, thở phào. Khí huyết trong người hắn đã lưu chuyển đều trở lại. Hắn làm mấy cử động cho rãn gân xương, hắn đến gần Độc Cô Thanh Tùng, thốt:
- Khưu Bạch Nhi xin tạ Ơn đại hiệp cứu mạng.
Độc Cô Thanh Tùng xua tay:
- Ngươi đi đi! Nếu ta cần, ta sẽ tìm ngươi!
Khưu Bạch Nhi dợm bước đi, đột nhiên nhìn chàng. Sắc mặt hắn biến đổi thành nghiêm trọng. Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ, đoán chắc hắn có việc gì trọng đại muốn báo cho chàng. Chàng hỏi:
- Việc gì nữa, Khưu Bạch Nhi?
Hắn đáp:
- Đại hiệp muốn biết chín ngươi khách lạ bao mặt là ai chăng?
Độc Cô Thanh Tùng giật mình, chàng ạ lên một tiếng nhìn trừng trừng hắn, như dò xem hắn có dối chàng chăng? Lâu lắm, chàng hỏi:
- Chín đệ tử của Cửu Long Đàn phải không? Chúng là ai?
Khưu Bạch Nhi lắc đầu:
- Chín vị đệ tử Cửu Long Đàn được Đàn Chủ truyền cho Cửu Long Huyền Công là ai, tôi thật tình không biết, bởi chẳng hề thấy mặt họ.
Độc Cô Thanh Tùng trầm ngâm suy nghĩ. Theo lời Độc Tý lão bà vận chiếc áo xanh mà chàng gặp trong quán ăn Đồng Thành, thì chín vị đệ tử Cửu Long Đàn là Cửu Châu Đại Hiệp.
Chàng tin tưởng lời tiết lộ của lão bà vận áo xanh đó lắm. Chàng không còn ngờ ai khác hơn Cửu Châu Đại Hiệp.
Chín vị quái khách bao mặt. Chín vị Đại Hiệp Cửu Châu!
Tất cả đều thù hận Liệt Mã Cuồng Sanh. Tất cả đều có hành động bí mật. Con số chín ngẩu nhiên trùng hợp hay là con số nói đúng sự thật? Cửu Châu Đại Hiệp lại luyện được Cửu Long Huyền Công.
Hành động ngược lại với Liệt Mã Cuồng Sanh là hành động theo chiều hướng của Huyết Ma Bang. Thù hận Liệt Mã Cuồng Sanh là thân với Huyết Ma Bang. Như vậy rất rỏ rệt lắm rồi.
Chín quái khách bao mặt đúng là Cửu Châu Đại Hiệp, không còn ngờ gì nữa!
Chàng ạ lên một tiếng, tỏ vẻ hài lòng về sự suy diễn của mình. Chàng lại nghĩ:
- Đại thúc bị bắt cóc, dĩ nhiên là chúng đã giở thủ đoạn chứ chẳng còn ai khác nữa?
Chàng sôi giận lên, quyết đến Tàng Long Trang liền. Chàng tự nguyện:
- Tàn diệt bọn Cửu Châu Đại Hiệp, trả thù cho đại thúc! Nhứt định phải làm thế, dù có chết cũng vui!
Chàng rít lên tràng cười ghê rợn, chàng hét:
- Ta đến ngay với các ngươi! Các ngươi sẽ biết tay ta!
Tay giật mạnh cương, gối thúc mạnh hông ngựa, chàng cao giọng:
- Tuyết ca! Đi! Đi Tàng Long Trang.
Rồi từ đó, Bách Trượng Phong vẳng lặng tiếng ngựa hí một thời gian...