Hồi 10b
Giang Thanh từ hồi nào đến giờ rất có ác cảm đối với phái yếu, nhưng giờ phút này chàng cảm thấy một nguồn ngọt ngào đầm ấm tỏa ra trong khoé mắt long lanh của Hạ Huệ.
Lâu lắm, Hạ Huệ mới hỏi Giang Thanh một câu nho nhỏ:
- Giang thiếu hiệp! Ban nãy bọn họ chuyện trò có phải dính líu đến thiếu hiệp chăng?
Giang Thanh gật đầu đáp:
- Phải! Bọn họ nói gã đệ tử của Tà Thần nào đó, chính là tại hạ đây!
Hạ Huệ nghe nói, giật mình vội hỏi:
- Ủa! Người mà họ định đối phó chính là Giang thiếu hiệp sao? Bọn họ đều là võ nghệ cao cường... Thiếu hiệp làm sao chống trả?
Nàng nói bằng một giọng thật thà lo âu ái ngại.
Giang Thanh nhìn thẳng vào cặp mắt ướt của nàng nói:
- Tuy vậy, tại hạ nắm chắc phần thắng trong tay!
Nghe chàng nói bằng một giọng đầy đức tinh mãnh liệt, nàng lại hỏi:
- Giang thiếu hiệp! Lão Điền Tịnh ban nãy dường như có nói thiếu hiệp có dính líu đến Trường Ly Nhất Điểu?
Giang Thanh gật gù trả lời:
- Tại hạ chẳng có dính líu chi tới Trường Ly Nhất Điểu, chỉ vì ông ta đánh cuộc thua nên mới truyền Thất Hoàn Trảm cho tại hạ đó thôi!
Giang Thanh thình lình hỏi:
- Hạ cô nương, bây giờ cô định đi đâu?
Hạ Huệ lắc đầu một cách thảm não nói rằng:
- Tôi bơ vơ một mình, tứ cố vô thân, chẳng biết phải đi về đâu?
Giang Thanh thầm nghĩ:
“Bây giờ thì ta phải lên đường để đến Yên Hà sơn trang gặp Song Phi Tiên Nữ. Chuyến đi này nguy hiểm bội phần, nhưng mà Hạ Huệ thật đáng yêu, nàng thật đẹp...”
Lúc ấy, Hạ Huệ đang đắm đuối nhìn Giang Thanh trong cõi lòng nàng đang nổi lên một nguồn hy vọng. Hy vọng rằng mình sẽ được ở mãi mãi bên cạnh con người hào hoa phong nhã này.
Đột nhiên, Giang Thanh gượng cười, dường như chàng đang đứng trước một việc gì khó khăn lắm:
- Hạ cô nương! Tại hạ phải lên đường đi Đan Dương hồ đến Yên Hà sơn trang để gặp Song Phi Tiên Nữ...
Chàng trao cho Hạ Huệ một cái nhìn sâu đậm, thong thả nói:
- Nếu cô nương không chê, thì kẻ hèn này xin dắt cô nương đi chu du thiên hạ.
Hạ Huệ nở một nụ cười sung sướng.
Giang Thanh không biết tại sao khi mình bắt gặp nụ cười đó rồi thì trong thâm tâm mình cũng dâng lên một niềm vui không thể tả.
Hạ Huệ chớp nhanh đôi mi, để cho hai dòng nước mắt tuôn ra trên khuôn mặt ngọc. Nàng nói nho nhỏ:
- Giang thiếu hiệp... Thiếu hiệp thật là người tốt!
Giang Thanh trả lời cho Hạ Huệ bằng một ánh mắt say sưa ngây ngất. Chàng với tay nhắc lấy hành trang của mình rồi nắm tay Hạ Huệ lần bước ra bên ngoài miếu hoang.
Lúc ấy vầng trăng đã ngã dần về Tây, ánh trăng thật là huyền ảo mơ hồ.
Nửa tháng sau, trên con đường khang trang đại đạo, có hai con ngựa sắc trắng như tuyết thong thả sánh cương nhau, bỏ từng vó một.
Ngồi trên ngựa là một thanh niên trẻ tuổi mặc chiếc áo dài xanh trang nhã, bên cạnh chàng là một thiếu nữ nhan sắc tuyệt vời.
Hai người đó chính là Giang Thanh và Hạ Huệ. Họ sắp sửa tiến vào thành Hồng Giang.
Ngồi trên lưng ngựa, Giang Thanh dõi mắt nhìn về phía đồi núi chập trùng, sương lam mờ ảo. Hai bên vệ đường, toàn là tùng bá xanh um, trăm hoa đua nở, nghìn tía muôn hồng. Vòm trời xanh lơ thăm thẳm, làm cho con người có một cảm giác thật là thanh cao sáng suốt.
Hạ Huệ đang mân mê trong tay mình sợi dây cương màu trắng, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Thanh bằng một đôi mắt đầy tình tứ.
Nửa tháng nay, quấn quýt bên chàng, Hạ Huệ đã hiểu thấu đáo cá tính của Giang Thanh. Còn Giang Thanh thì đối với nàng trước sau vẫn giữ mực khoảng cách nhứt định, vừa nghiêm trang vừa lạnh nhạt.
Thái độ của Giang Thanh vừa làm cho nàng cảm mến hòa lẫn trong một ít đớn đau khó chịu. Bở vì nàng rất cảm kích thái độ quân tử của Giang Thanh, đồng thời nàng cũng oán hờn tại sao Giang Thanh lại sắt đá như vậy?
Nàng đã cố tình mở ngỏ cho Giang Thanh bày tỏ nỗi lòng nhiều lần, mà chàng vẫn một mực thản nhiên.
Chàng không từ chối, cũng không nhìn nhận mà đón lấy mối tình đằm thắm của nàng.
Hạ Huệ sống trong dày vò đau khổ.
Nàng đang khao khát một mối tình đậm đà nóng bỏng của Giang Thanh chứ không phải thái độ quân tử lạnh nhạt đó.
Đột nhiên Giang Thanh giơ roi chỉ về phía trước nói:
- Hạ cô nương! Rán mây chiều bên kia đỏ thắm thật đẹp, thật là hay, nhưng mà tôi cảm thấy cái vẻ đẹp này dường như chứa đựng một cảnh thê lương ảm đạm lắm.
Hạ Huệ chớp nhanh cặp mắt trả lời:
- Đúng thế! Bởi vì đây là vẻ đẹp của mùa thu, một mùa thu ảm đạm. Nếu ngược lại là vẻ đẹp của mùa xuân trăm hồng nghìn tía, thì người ta có cảm giác khác.
Giang Thanh dường như hiểu ý ngầm của câu nói ấy, chàng khẽ lén nở một nụ cười trên vành môi, trong lòng thầm nghĩ:
“Cô bé này thật có nhiều lý tưởng lạ kỳ.”
Hai người lại trầm ngâm suy nghĩ.
Tiếng vó ngựa nổi lên nhịp nhàng giữa khoảng đường êm vắng. Liếc sang một cánh đồng hoang bên vệ đường, Giang Thanh bỗng hơi biến sắc...
Thì ra giữa cánh đồng đó có một ngọn đồi nho nhỏ nhô lên. Trên đồi cỏ cây sầm uất, trên thảm cỏ xanh dưới chân đồi thấy loáng thoáng có những đốm máu hồng.
Chàng gò cương dừng ngựa, quắc mắt quan sát. Hạ Huệ cũng phát giác tình trạnh quái gở đó. Giang Thanh nói nhỏ:
- Hạ cô nương chờ một chút, tại hạ vào trong ấy xem xét!
Câu nói chưa dứt, chàng đã bay mình xuống ngựa, phi thân đến bên đồi, nhìn kỹ thấy những giọt máu đỏ còn lanh lanh ướt, dấu mới ràng ràng. Chàng dừng chân nghe ngóng thấy bốn phía gió dậy rì rào, chẳng thấy một bóng người vãng lai.
Chàng nói nhỏ vào trong bụi rậm:
- Có ai trong đó không, xin lên tiếng!
Giang Thanh hỏi thêm hai lần mà chẳng có người thưa, ngần ngừ một chút, chàng tiến thẳng vào.
Giang Thanh vừa đi vừa xem xét vết máu trên cỏ.
Thình lình có một luồng kình phong đánh ập vào hậu tâm của chàng, khí thế thật là mạnh bạo. Giang Thanh giật mình cả sợ, thân hình đảo nhẹ nửa vòng rồi trảm ngược về phía sau một chiêu Tái Khởi Hốt Lạc trong Thất Hoàn Trảm. Chưởng lực vừa trào ra thì nghe một tiếng bùng khủng khiếp, thân hình cười lảo đảo đội lại, trôi ra phía sau một bước.
Vật bị chàng trảm nhằm đó bật ra phía sau trên một trượng. Giang Thanh trợn trừng đôi mắt định hỏi, thì vật ấy đã bay vù trở lại đâm bổ vào giữa ngực của chàng.
Cả giận, chàng thét to một tiếng, thânh hình bay bổng lên không trung, đảo một vòng tròn, rồi trảm xuống một thế vô cùng dữ dội. Đó là chiêu ác liệt nhứt trong Thất Hoàn Trảm:
Hoàn Tâm Động Phách. Tiếp theo đó, có một tiếng rú nho nhỏ vang lên ngoài hai trượng.
Đồng thời, món vật tập kích Giang Thanh đã bị Thất Hoàn Trảm của Trường Ly Nhất Điểu đánh bật trở về, cắm phập vào một gốc cây cổ thụ. Tới chừng đó Giang Thanh mới kịp nhìn kỹ, thì ra đó là một quả phi chùy màu đen loang loáng, sau chuôi quả phi chùy đó buộc lũng lẳng một sợi dây dài thườn thược.
Giang Thanh liếc nhanh về phía phát ra tiếng rú ban nãy, thấy trong bụi cỏ có một người đàn ông vạm vỡ đầu tóc rối bù, đang mở cặp mắt kinh ngạc nhìn chàng không chớp. Hổ khẩu của người này máu tươi đang đổ ra ròng ròng.
Giang Thanh bước tới hỏi:
- Ngươi là ai? Không hỏi rõ đầu đuôi liền hạ độc thủ, nếu đổi ra người khác thì đã mất mạng rồi?
Người vạm vỡ ấy bỗng thét lên một tiếng, rủa sã ầm ĩ:
- Câm miệng lại! Ta là Giao Sách Phi Chùy, hai tỉnh Hồ Nam và Hồ Bắc đều biết tiếng. Tại sao ngươi dám nói quả phi chùy của ta là đồ vô dụng?
Giang Thanh nghe người này nói chuyện hồ đồ, trong lòng cả giận thét:
- Bất chấp người là Phi Chùy gì đi nữa ta cũng không cần biết. Chỉ hỏi rằng ta với người không thù không oán, cớ sao lại đột nhiên hạ độc thủ?
Con người vạm vỡ này lồm cồm trổi dậy, nóng nảy nói:
- Lão phu đã biết ngươi là người một bọn của Bạch Mã Hồng Lan. Ngươi lò mò vào đây thì ta phải tiên hạ thủ vi cường.
Câu nói này càng làm cho Giang Thanh cả giận. Định thần nhìn kỹ, chàng thấy người này toàn thân máu me be bét, chiếc đùi bên phía hữu máu đổ dầm dề, thịt nát xương tan.
Giang Thanh thở dài nói:
- Ta không thì giờ đấu khẩu với ngươi, thấy ngươi đang thọ trọng thương, nên ta nể tình dung thứ cho đó!
Nói rồi xoay lưng trở ra, bỗng người vạm vỡ gào lên thảm thiết:
- Trở lại! Thằng nhỏ đó hãy trở lại. Lão già này có thịt nát xương tan cũng không cần ngươi tội nghiệp.
Giang Thanh tức giận, quay phắt mình lại, thấy lão ta thở hổn hển rồi nói tiếp:
- Trở lại! Ta biểu ngươi trở lại đấu với ta ba trăm hiệp.
Giang Thanh mỉm một nụ cười khinh miệt chọc tức lão ta:
- Ông muốn định dùng vật chi để đấu với tôi? Dù chưởng hay dùng cước?
Chàng nói ra câu này, vừa tức giận vừa cười, lại vừa thương hại cho con người đang mang vết thương trầm trọng kia. Câu nói này đã làm cho lão ta giật mình sực tỉnh. Thì ra quả phi chùy trong tay lão vừa bị Giang Thanh trảm cho một chiêu quái dị mà bay mất. Còn chiếc đùi bên phải của lão giờ đây thì cục cựa không được, thì làm sao đấu chiến với đối phương?
Lão suy nghĩ một hồi rồi mới thở hào hển nói:
- Thôi được! Thôi được! Ngươi thật ra là lẻo mép.
Giao Sách Phi Chùy Nhạc Dương này từng tung hoàng giang hồ ngót hai mươi năm, phải chịu thua ngươi, được...được.!
Ông ta gật gù một cách giận dữ. Giang Thanh mơ hồ dường như chàng đã từng nghe cái tên Giao Sách Phi Chùy.
Lão ta lại thở dài nói:
- Ngươi có biết hai đứa Bạch Mã Hồng Lan không?
Giang Thanh lắc đầu nói:
- Tại hạ chưa từng nghe danh hai người này!
Người tự xưng là Nhạc Dương lấy làm lạ nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thanh.
Giang Thanh bị Ông ta nhìn đến thẹn, bật cười nói:
- Vì tại hạ chưa được hân hạnh kiến diện với họ.
Xem thương thế của ông như vầy, chắc Bạch Mã Hồng Lan ra tay ác độc lắm?
Nhạc Dương nhướn cặp chân mày rậm, lấy tay lau bọt mép, rồi nói:
- Bạch Mã Hồng Lan là một đôi trai gái mới nổi tiếng giang hồ hai năm nay thôi. Đứa con trai tên là Bạch Mã Băng Tâm Tư Đồ Cung. Còn đứa con gái là Kim Phát Hồng Lan Triệu Doanh.
Nói đến đây, ông ta hơi hổ thẹn, nhưng cũng lớn tiếng kể tiếp:
- Ta không biết nói láo. Kể thật cho ngươi rõ, ta nghe bọn con nít đồn rằng, trên mình của cặp Bạch Mã Hồng Lan có một thanh kiếm quý là Tử Ngọc. Kha kha... lão phu thích quá, bèn tìm cách hạ thủ để cướp lấy.
Nghe qua, Giang Thanh thầm nghĩ:
“Lão Nhạc Dương này thật là tánh tình ngay thẳng, mới gặp mình lần đầu mà kể ngay những chuyện đáng lý chẳng nên nói ra.”
Bất giác, chàng lấy làm cảm mến tánh tình cương trực của con người sa cơ thất thế này. Vì vậy, chàng mỉm cười hỏi:
- Thế là ông đánh nhau với Bạch Mã Hồng Lan?
Nhạc Dương gật gù trả lời:
- Đúng! Thật không ngờ võ công mà ta cho là cao siêu cái thế của ta lại địch không nổi với hai bàn tay trắng của Bạch Mã Băng Tâm. Sau ba trăm hiệp, ta trúng một chưởng của nó lộn mèo.
Giang Thanh vội hỏi:
- Vậy thì cũng không đến nổi đã thương chiếc đùi của ông nặng nề như vậy?
Nhạc Dương trợn mắt hằn học:
- Chưởng pháp của nó thật là dữ dằn, nhưng ta có thể chịu đựng được. Chính vào lúc lão phu thấy tình thế không xong, muốn quất ngựa truy phong thì con Hồng Lan đã vung bàn tay của nó ra, ám khí bay vù tới trúng vào đùi lão...
Giang Thanh vội hỏi:
- Món ám khí đó là gì vậy?
Nhạc Dương lắc đầu:
- Lúc ấy trên đùi của lão phu nóng bỏng như lửa, đâu có thì giờ xem xét vật ấy làm chi, vội vàng trổ thuật phi hành bỏ chạy.
Giang Thanh bật cười nói:
- Tại hạ rất lấy làm cảm mến tánh tình trung thực của ông. Xin ông vui lòng cho phép tại hạ điều trị vết thương trên đùi đó!
Giao Sách Phi Chùy ngửa mặt cả cười nói:
- Ta xem ngươi cử chỉ đoan trang, quả thật là anh hùng biết trọng anh hùng, ha...ha...ha!
Giang Thanh cũng buông tiếng cả cười, rồi thò tay vào túi mình móc thuốc Kim Sang ra băng bó cho Nhạc Dương.
Còn đang hí hoáy băng bó, thì bên ngoài Hạ Huệ đã hớt ha hớt hải chạy vào.
Nhạc Dương vừa liếc thấy liền thét lớn:
- Con quỷ cái nào đó...đứng lại!
Hạ Huệ giật mình, tuốt phắt lưỡi kiếm Thanh Phong mà Giang Thanh vừa rèn cho nàng.
Giang Thanh la lớn:
- Hạ cô nương đừng động thủ!
Hạ Huệ nghe nói nhìn kỹ mới bắt gặp Giang Thanh đang ngồi trong bụi rậm. Thấy Giang Thanh, nàng mới lấy lại bình tĩnh hỏi dồn:
- Giang thiếu hiệp! Không có việc giết chết lạ xảy ra chớ?
Thì ra, Hạ Huệ đợi lâu quá mà không thấy Giang Thanh trở lại, trong lòng nóng như lửa đốt nên chạy vào tìm kiếm. Mặc dầu Giang Thanh vắng mặt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng Hạ Huệ cảm thấy lâu dài dằng dặc.
Lúc ấy, Giang Thanh đã băng bó xong cho Nhạc Dương. Ông ta ha hả cả cười nói:
- Ha ha...! Con nhỏ này là người yêu của ngươi đấy hử? Tốt lắm! Tốt lắm! Cặp này chắc không tàn ác như Bạch Mã Hồng Lan đâu!
Giang Thanh nghe nói khoát tay lia lịa, đính chánh rằng:
- Nhạc huynh! Xin đừng hiểu lầm. Hạ cô nương đây là bạn của tại hạ thôi!
Hạ Huệ đang sượng sùng e thẹn, nhưng vừa thoáng nghe bốn tiếng “Bạch Mã Hồng Lan” bất giác giật mình kinh hãi.
Nhạc Dương trố mắt nhìn đôi trai gái, lớn tiếng hỏi:
- Bọn ngươi không phải vợ chồng à?
Hạ Huệ vội nói:
- Tiền bối đây có phải là Giao Sách Phi Chùy chăng?
Nhạc Dương cười đắc ý:
- Phải, sao cô nương biết?
Vì trong lúc Hạ Huệ cùng với Thiên Duyên động chủ lê gót giang hồ, đã từng chạm mặt với Giao Sách Phi Chùy, nhưng ông ta đã quên. Hạ Huệ nghe hỏi như vậy, ú ớ không nói nên lời...vì lẽ nàng không muốn nhắc lại khoảng đời dĩ vãng năm xưa.
Giang Thanh rất thông minh, đã soi thấu ý nghĩ của nàng, nên trả lời:
- Nhạc huynh oai trấn lưỡng hồ, ai mà không biết!
Hạ Huệ nói nhỏ với Giang Thanh:
- Tiền bối đây là người trong hội Lam Vực Thiết Kỳ!
Giang Thanh quay sang hỏi:
- Nhạc huynh lâm nạn mà sao không thấy người trong hội đến tiếp cứu?
Nhạc Dương sượng sùng nói:
- Trong chuyến đi này chỉ có một mình lão phu ra tay mà tôi. Những tưởng rằng dễ dàng như lấy đồ trong túi.
Chắc mấy đứa con em của ta đang bày sẵn tiệc ăn mừng ở nhà.
Giang Thanh tươi cười nói:
- Vậy thì Nhạc huynh vừa thọ trọng thương, hãy trở về dự bữa tiệc no nê lấy lại sức khoẻ.
Nhạc Dương lại cười thông cảm.
Giang Thanh ngửa mặt nhìn trời cau mày nói:
- Hôm nay được gặp Nhạc huynh thật là vạn hạnh, nhưng vì tại hạ có việc cần kíp ra đi, nên xin tạm biệt!
Nhạc Dương kêu lên cuống quýt:
- Không được...không được...! Tánh của lão phu không chịu thọ Ơn người. Ngày nay được ngươi giúp đỡ thì đâu có buông cho ngươi chạy được. Hãy theo ta, ngươi và Hạ cô nương này hãy theo lão trở về căn nhà rách nát ở một vài ngày rồi sẽ lên đường.
Giang Thanh có hảo cảm với bậc giang hồ hào sĩ, tánh tình cang cường thẳng thắng này, nhưng khổ vì ngày hẹn với Song Phi Tiên Nữ đã gàn kề nên không thẻ nán ở dọc đường.
Nhạc Dương thấy sắc mặt do dự của Giang Thanh liền giả bộ nhăn nhó nói:
- Nếu ngươi không có ngày giờ thì ít nhứt cũng phải đưa ta về nhà chứ?
Hạ Huệ lúc ấy mới chen vào:
- Giang thiếu hiệp, chúng ta hãy đưa lão tiền bối trở về, vì vết thương có vẻ trầm trọng lắm.
Giang Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Thôi được, để tại hạ đưa ông về nhà, nhưng vì có việc cần kíp lại phải đi ngay.
Nhạc Dương muốn mượn cơ hội để gần gũi với người thanh niên tuấn tú mà tâm tình hào kiệt này. Trong mấy mươi năm sinh nhai trong nghề lục lâm cường đạo, ông đã gặp không biết bao nhiêu hậu sinh, nhưng chỉ mến có thằng nhỏ ngang tàng khí phách này.
Lúc ấy, Giang Thanh bước tới xốc Nhạc Dương lên vai mình rồi đi ra khỏi rừng. Chàng không quên gở chiếc phi chùy cắm phập trên thân cây trả lại cho ông ta.
Bấy giờ, mặt trời đã tà tà về Tây.
Giang Thanh đặt Nhạc Dương lên lưng ngựa mình, còn chàng thì nắm lấy dây cương, dẫn ngựa đi thong thả.
Hạ Huệ cũng không dám lên lưng ngựa, cầm lấy dây cương mà sánh vai cùng Giang Thanh đi từng bước.
Nhạc Dương dường như không nói chuyện thì không chịu nổi, nằm trên lưng ngựa mà la ó om sòm:
- Ê thằng nhỏ... Ủa mà quên, nãy giờ ta còn chưa hỏi cao danh quý tánh của ngươi nữa?
Giang Thanh cười trả lời:
- Tại hạ tên là Giang Thanh!
Rồi chỉ vào Hạ Huệ giới thiệu luôn:
- Còn đây là Vân Sơn Cô Nhạn Hạ Huệ!
Nhạc Dương nhướng mắt trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Cái tên Vân Sơn Cô Nhạn này lão đã từng nghe thấy...
Giang Thanh lại nói lảng sang chuyện khác:
- Nhạc huynh! Nhà của Nhạc huynh chắc ở trong thành Hồng Giang chứ gì?
Nhạc Dương lắc đầu nói:
- Chúng ta không cần phải vào thành. Cách thành Hồng Giang mười dặm có một ngôi Đại Đạo trang viện, đó tức là sào huyệt của hội Lam Vực Thiết Kỳ.
Nói tới đó, ông ta không chờ Giang Thanh nói gì, vọt miệng nói luôn:
- Ê thằng nhỏ... Ủa mà Giang lão đệ! Võ nghệ của ngươi khá lẳm đó. Ta đây mặc dầu đi đứng không được nhưng sức mạnh trên hai cánh tay vẫn còn, vậy mà tại sao nhà ngươi chỉ trong vòng hai chiêu thì có thể làm cho ta rơi binh khí?
Giang Thanh suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
- Thú thật với Nhạc huynh, đó là tuyệt học Thất Hoàn Trảm của Trường Ly Nhất Điểu.
Bốn tiếng Trường Ly Nhất Điểu vừa thoát ra khỏi cửa miệng Giang Thanh thì Nhạc Dương rú lên một tiếng:
- Ngươi có dính líu với Trường Ly Nhất Điểu à?
Giang Thanh kinh ngạc hỏi:
- Nhạc huynh có xích mích với người hay sao?
Nhạc Dương biến sắc nói:
- Xích mích thì không có, nhưng Trường Ly Nhất Điểu là người số một số hai trong võ lâm đương thời. Và cuộc chiến kinh hồn giữa ông ta với Cùng Gia Bang là một giai thoại trong làng võ mà ai ai cũng biết.
Kể từ ngày Giang Thanh lê gót giang hồ đến nay, nhận thấy rằng bất cứ một ai hễ nghe đến tên Trường Ly Nhất Điểu thì kinh hoàng thất sắc. Đủ biết rằng uy thế của ông ta không kém chi Nhứt Tà Song Phi Tam Tuyệt Chưởng hồi sáu mươi năm về trước.
Ba người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Đột nhiên phía sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa phi dồn dập.
Tiếng vó ngựa vừa vang lên, Nhạc Dương liền nói:
- Không sao, không sao, đó là huynh đệ đến tiếp ta đó.
Lúc đến gần, Giang Thanh mới nhìn rõ, bọn họ đều là những người thân hình vạm vỡ, trước ngực người ngào cũng có thêu một con ó đang vỗ cánh tung bay.