Chỉ mục bài viết |
---|
Chấn Thiên Kiếm Phổ - Độc Cô Hồng - Hồi 01 - 05 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Hồi 3
Quan Âm Sơn Trang
Ngưu Hải nói tiếp:
- Nhưng sư phụ đi đâu thì đệ tử theo đó, đặng có gì sư phụ dạy bảo.
- Ngươi thật là rắc rối quá, chẳng lẽ ta đi đại tiện ngươi cũng theo hay sao?
Ngưu Hải lí nhí trong miệng:
- Cái này đệ tử không dám.
- Vậy thì ở lại đây với Trương Thiên Trung chờ ta một chút.
Nói đoạn bỏ đi liền. Ngưu Hải chỉ biết đứng nhìn theo.
Trương Thiên Trung đứng sớ rớ chẳng biết làm gì. Chàng cứ loanh quanh hết nhìn cái này đến nhìn cái khác. Vật nào đối với chàng cũng mới lạ vào hào nhoáng.
Được một lúc, Trương Thiên Trung bèn nói với Ngưu Hải:
- Ngưu huynh này, buồn quá, hay là huynh đệ mình tìm cái gì chơi cho vui đi.
- Ngươi tưởng mình là con nít hay sao? Không có chuyện gì làm toàn nghĩ tầm bậy.
Trương Thiên Trung nhướng mày:
- Không chơi thì thôi làm gì la dữ vậy?
Bất chợt Trương Thiên Trung nghe có tiếng của con gái nói to ở phía đằng kia.
- Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi lại dám giở trò bỉ ổi hay sao?
Rồi tiếng của một gã đại hán nào đó:
- Đừng có lớn giọng như vậy, ngươi không biết oai danh của đại ca ta ở đây hay sao, dám to tiếng đến thế?
Trương Thiên Trung bèn cùng Ngưu Hải bước tới chỗ đó xem sao. Chàng thấy có hai gã đại hán đang uy hiếp hai cô gái nọ.
Trong số hai người con gái có một người rất đẹp. Trương Thiên Trung ngắm nhìn rồi nghĩ nhanh trong đầu:
"Mình tưởng đâu trên đời này chỉ có Chu Thất Thất là mỹ nhân tuyệt thế, không ngờ vị cô nương này còn đẹp hơn Chu Thất Thất gấp mười lần. Quả thế gian này có lắm trang tuyệt thế giai nhân.".
Một gã bước tới có vẻ hách dịch thốt:
- Đại ca của ta thấy vị tiểu thư đây xinh đẹp nên lòng mới để ý tới, đừng có làm phật ý đại ca của ta.
A hoàn đi theo với cô gái lên tiếng:
- Ngươi có biết tiểu thư ta là ai hay không mà dám trêu ghẹo.
Gã ấy khoác tay:
- Là ai cũng mặc, quan phủ ở đây nghe tới danh của đại ca ta cũng còn phải nể sợ.
Vị cô nương bây giờ mới chịu lên tiếng:
- Hai vị đại gia xin rũ lòng thương tha cho tiện nữ đi. Lão thân mẫu ở nhà trông đợi.
Gã đại gia bật cười:
- Lời vàng thỏ thẻ sao êm tai quá, nàng làm cho lòng ta ngây ngất say mê, nàng đừng làm cho ta thất vọng.
Hắn bước tới làm hai cô gái hoảng hốt lùi lại.
Trương Thiên Trung lấy làm lạ nói khẽ với Ngưu Hải:
- Ngưu huynh, tại sao hai gã này lại làm thế? Và mọi người ở đây thấy vậy chỉ đứng nhìn, không chịu ra tay giúp họ?
- Ngươi hỏi ta rồi ta hỏi ai đây? Ta cũng đâu có biết.
Một người qua đường nghe vậy bèn nói khẽ với Trương Thiên Trung:
- Hai vị có lẽ từ xa mới tới đây, cho nên không biết. Số là gã đại ca đó chính là công tử Đại Sinh, con trai của quan Tuần phủ ở trấn này, ngang tàng hống hách bấy lâu nay, hãm hại không biết bao nhiêu cô gái nhà lành.
Ngưu Hải cất tiếng:
- Những kẻ như vậy để sống làm gì cho chật đất. Hắn tưởng là con của quan Tuần phủ là lớn lắm sao?
Ngưu Hải thúc tay vào người Trương Thiên Trung.
- Trung đệ, ngươi có cảm thấy ngứa tay không. Bọn lang sói này ta nhường cho ngươi ra tay đó.
Trương Thiên Trung xua tay:
- Lão tiền bối đã dặn không được sanh sự, gây chuyện bên ngoài. Tiểu đệ nghĩ chúng ta không nên...
- Ngươi nói cái gì vậy? Ta hỏi ngươi thấy chuyện bất bình không cứu là người gì?
Trương Thiên Trung thành thật trả lời:
- Thấy chuyện bất bình không cứu là phi quân tử.
- Thì đó, tuy sư phụ có căn dặn. Nhưng họ là thân nhi nữ, chẳng lẽ mình thấy vậy mà bỏ qua hay sao?
Trương Thiên Trung gật gù:
- Ngưu huynh nói cũng phải, bọn chúng cậy quan quyền làm điều sai quấy, không thể bỏ qua.
- Thì đó, ngươi nói vậy sao còn đứng đây? Vào cứu hai vị cô nương đó đi.
Nói vừa dứt tiếng, Ngưu Hải đã xô mạnh Trương Thiên Trung vào. Lỡ đà chàng phóng vào luôn, vừa lúc gã công tử Đại Sinh đưa tay toan chụp vào người vị tiểu thư.
Trương Thiên Trung thuận tay hất luôn cánh tay gã công tử Đại Sinh ra.
Thấy việc làm của mình bị kẻ khác xen vào, gã công tử Đại Sinh quắc mắt nhìn Trương Thiên Trung rồi quát to:
- Thằng nhóc con kia, bộ ngươi hết muốn sống rồi sao mà dám xen vào chuyện của đại công tử này chứ?
Trương Thiên Trung vòng tay thốt:
- Xin công tử bớt nóng và nên để cho hai vị cô nương đây được thong thả ra về, nếu được vậy tại hạ vô cùng cảm kích.
Gã đại hán theo hầu xấn tới:
- Tiểu tử này xấc láo thật, dám chọc giận tới đại công tử của ta. Khôn hồn thì mau cút đi, nếu để công tử của ta đổi ý là ngươi toi mạng đấy.
Trương Thiên Trung vẫn từ tốn nói:
- Tại hạ đây không có ý gây sự, chỉ cốt vào đây khuyên nhủ công tử vài lời phải trái, mong công tử thuận theo.
Gã công tử Đại Sinh gắt giọng:
- Nói nhỏ nhẹ ngươi không chịu nghe, vậy đừng trách đại gia sao không nói trước.
Dứt lời, gã công tử Đại Sinh hất tay ra lệnh, lập tức gã đại hán nọ liền lao tới.
Gã này bèn vung quyền đánh liền. Trương Thiên Trung không có ý đả thương hắn, nên chàng chỉ lách người nhảy tránh qua một bên làm cú đánh chiêu đối phương đi trợt ra ngoài.
Thường ngày người dân ở quanh đây rất ghét gã Đại Sinh, nhưng không dám nói gì, nay có dịp thấy có người ra tay trừng trị, nên thích lắm, buồn quanh lại để xem.
Đến chừng thấy gã đại hán đánh hụt Trương Thiên Trung một cái, họ đồng cười rần lên, làm gã giận đỏ mặt, rút chiếc côn nhị khúc ra và nhảy tới.
Thấy gã đại hán có ý quyết ăn thua với mình, Trương Thiên Trung đã có ý ngại, nhưng chàng không còn cách nào khác nữa.
Vừa thấy ánh côn lướt tới phát ra mấy tiếng vèo vèo lạnh ót, chàng vội thi triển Ảo ảnh ma pháp, thoắt một cái đã biến mất trước sự ngơ ngác của mọi người.
Gã đại hán giật mình vì biết hôm nay đã gặp đối thủ lợi hại rồi. hắn mở to đôi mắt để tìm, bất chợt hắn nghe tiếng của Trương Thiên Trung từ phía sau:
- Tại hạ đang ở bên này.
Hốt hoảng, gã đại hán xoay quanh người lại, đồng thời thuận tay vung luôn cây nhị khúc vào người đối phương.
Trương Thiên Trung bèn đưa tay hất một cái, một luồng nội lực từ cánh tay chàng phát ra bắn tới chỗ gã đại hán. Đoạn nhị khúc côn lại đang bay chờ tới, bị trận cuồng phong của Trương Thiên Trung làm nó hất ngược trở lại đập mạnh vào đầu của gã.
Không ngờ gậy ông đập lưng ông cho nên gã đại hán chẳng kịp tránh né, lãnh trọn khúc côn vào đầu. Hắn loạng choạng như người say rượu, chân bước xiêu vẹo.
Mọi người có mặt được một mẻ cười hả hê.
Gã Đại Sinh tức lắm, thường ngày hắn chuyên bắt nạt người khác, bây giờ bị Trương Thiên Trung hạ nhục cho nên bao nhiêu sự căm giận đều được hắn trút lên người của chàng. Hắn lướt tới chỉ tay vào mặt Trương Thiên Trung quát lớn:
- Tiểu tử kia, ngươi giỏi lắm. Hôm nay đại gia đây sẽ dạy cho ngươi một bài học.
Gã xắn tay áo rồi nhào tới, tới tấp vung quyền đánh vào mặt Trương Thiên Trung.
Ngưu Hải bên ngoài nhảy vào thốt:
- Nãy giờ đứng bên ngoài thấy đệ đánh huynh cũng thấy ngứa tay lắm. Thôi để gã này cho huynh dợt vài chiêu.
Không chờ Trương Thiên Trung có thuận ý hay không, Ngưu Hải đã phóng tới giao đấu với gã Đại Sinh.
Nhân dịp này hai cô gái bước tới cúi đầu tạ lễ, cô ái a hoàn cất tiếng:
- Cảm ơn công tử đã ra tay, nếu không tiểu thư của tôi đã bị gã thất phu kia làm bậy rồi.
Trương Thiên Trung vội xua tay:
- Tại hạ nào dám nhận hai chữ công tử của nhị vị cô nương ban cho. Thấy chuyện bất bình nên ra tay, xin chớ có bận tâm.
Vị tiểu thư lên tiếng:
- Khí khách ấy thật xứng đáng là một bậc quân tử, đại trượng phu, khiến Tống Kim Bình tiện nữ đây cảm kích vô cùng.
Trương Thiên Trung lên tiếng thốt:
- Thì ra cô nương đây là Tống tiểu thư, là ái nữ của Quan Âm sơn trang Quan Hi Vương Tống Tiểu Ngọc.
Tống Kim Bình chép miệng:
- Không ngờ huynh cũng biết đến mẫu thân của muội.
- Thật ra tại hạ cũng chỉ mới nghe qua đây thôi. Thật là thất kính vô cùng.
Tống Kim Bình nói tiếp:
- Huynh lại khách sáo nữa rồi, làm muội ái ngại quá.
Cô gái a hoàn thốt:
- Tiểu thư, mình ra phố cũng đã lâu, chúng ta phải về thôi kẻo trang chủ trông đợi.
Tống Kim Bình lễ phép cất giọng:
- Đa tạ huynh đã cứu muội, mong có ngày chúng ta gặp lại.
Nàng cùng cô gái a hoàn vái chào Trương Thiên Trung một lần nữa rồi cất bước bỏ đi.
Chàng đứng tần ngần nhìn theo mà lòng ngây ngất trước vẻ đẹp mê hồn của Tống Kim Bình.
Đến chừng nghe tiếng hét của Ngưu Hải, Trương Thiên Trung mới giật mình xoay lại đã thấy hắn té nằm dài đằng kia. Chàng lật đật chạy tới đỡ lấy Ngưu Hải.
Lúc này bên cạnh gã Đại Sinh có thêm hai người nữa. Trương Thiên Trung nhìn qua và nhận ra họ, chàng liền lên tiếng:
- Thì ra Khổng Lam, Khổng Hắc của Khổng Tước Sơn Trang.
Khổng Lam nhướng mày thốt:
- Ta cũng không ngờ là ngươi, tiểu tử, ngươi cũng có số đào hoa lắm đó. Nhưng hôm nay ta không rảnh để nói chuyện với nhà ngươi.
Khổng Lam hất hàm ra lệnh:
- Chúng ta đi thôi.
Nói đoạn cùng Khổng Hắc và Đại Sinh, gã đại hán nọ rời khỏi.
Trương Thiên Trung đỡ Ngưu Hải đứng dậy hỏi:
- Huynh không sao chứ?
Vừa lúc Hà Thất Phong đi tới, nhìn thấy quần áo Ngưu Hải lấm lem, lão đã dậm chân nhăn mặt.
- ÁÙi da! Ta mới đi có một chút là các ngươi đã gây sự rồi. Ta đã dặn chớ có gây phiền hà kia mà?
- Sư phụ thường dạy đệ tử rằng, là nam nhi đại trượng phu thấy việc bất bình không thể bỏ qua.
- Ngươi!
Hà Thất Phong chỉ tay vào mặt Ngưu Hải rồi gãi đầu nói tiếp:
- ÁÙi da! Ngươi còn trả treo với ta nữa à.
Ngưu Hải bèn kể:
- Lúc nãy có hai gã đại hán lại đi ăn hiếp hai cô gái, nên đệ tử và Trương Thiên Trung mới xen vào. Không tin sư phụ cứ hỏi Trương Thiên Trung thì rõ.
Hà Thất Phong nhìn qua Trương Thiên Trung, thấy chàng im lặng vẻ mặt dường như đăm chiêu, lão bèn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Trương Thiên Trung trả lời:
- Không biết Khổng Tước Sơn Trang và vị quan Tuần phủ ở trấn này có mối quan hệ ra sao?
- Ngươi càng nói ta càng không hiểu. Thôi bây giờ vừa đi ngươi vừa giải thích thêm sự việc cho ta biết.
Ngưu Hải bèn hỏi:
- Mình đi đâu sư phụ?
- Ngươi còn hỏi nữa, đến Quan Âm sơn trang chứ còn đi đâu?
Cả ba đồng bước đi. Hà Thất Phong hỏi Trương Thiên Trung:
- Vừa rồi tiểu tử ngươi nói cái gì mà quan hệ chứ?
Trương Thiên Trung bèn thuật lại:
- Lúc nãy tiểu bối giao đấu với con trai của quan Tuần phủ thì hai gã Khổng Hắc, Khổng Lam tới giải thoát. Nhưng vậy không phải họ có quan hệ với nhau hay sao?
Hà Thất Phong nhíu mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là vậy sao?
Trương Thiên Trung ngạc nhiên:
- Tiền bối nói gì thế, chẳng lẽ cái gì?
Hà Thất Phong xua tay:
- Ngươi không hiểu gì đâu, nói ra cũng mất công.
- Có phải tiền bối đã giấu tiểu bối chuyện gì phải không?
Hà Thất Phong xua tay lia lịa:
- Làm gì có chuyện đó, ta đâu có vào đấy.
Trương Thiên Trung nháy mắt làm hiệu với Ngưu Hải, chàng thốt:
- Cả Ngưu Hải cũng thấy vậy, có phải không?
- Đúng rồi đó, đệ tử cũng thấy vậy.
Đang đi, Hà Thất Phong chợt đứng lại:
- Ngươi học kiểu bênh vực người ngoài từ bao giờ vậy? Ta vào kỹ viện đó làm gì chứ?
Trương Thiên Trung nói thúc hơn:
- Tiền bối cấm tiểu bối không được vào những nơi ấy, thế mà lão còn vào. Bây giờ còn chối nữa thật là xấu hổ.
- Tiểu tử, sao ta nói mà ngươi không tin chứ? Ta đâu có vào đó, chỉ đi gặp một người...
Nói tới đó biết mình bị hố, Hà Thất Phong bèn đưa tay che miệng lại rồi thốt:
- Ta không nói nữa.
Trương Thiên Trung được dịp nói luôn:
- Thì ra tiền bối đâu có đi đại tiện, sao giấu tiểu bối?
Chỉ tay vào mặt Trương Thiên Trung, bang chủ Hà Thất Phong thốt:
- A! Thì ra nãy giờ ngươi nói khích ta chứ gì? Tiểu tử ngươi giỏi lắm đó. ÁÙi da! Ta mà cũng bị ngươi gạt nữa, ma lanh thật.
Trương Thiên Trung bèn nói:
- Tiền bối gặp người nào thế?
Biết khó lòng giấu giếm, bang chủ Hà Thất Phong lên tiếng:
- Đúng ra chuyện của Cái Bang thì không được tiết lộ ra ngoài, nhưng mà ngươi là môn đệ của Kiếm Thần Lôi Nhất Bảo, mà lão với ta vốn chỗ thâm tình như người một nhà, vì vậy cho nên...
Trương Thiên Trung đưa tay ngăn:
- Lão tiền bối vào đề dài quá, làm cho tiểu bối sốt ruột đây này.
Hà Thất Phong đưa tay gãi đầu:
- Bộ ta vào đề dài lắm sao?
Ngưu Hải gật đầu thốt:
- Chứ còn gì nữa. Sư phụ vào việc gấp đi.
Ba người lại tiếp tục bước đi và bang chủ Cái Bang Hà Thất Phong lên tiếng:
- Lúc nãy ta không có đi đại tiện như đã nói với hai ngươi mà đi gặp một người của Cái Bang.
Trương Thiên Trung xen vào hỏi:
- Như vậy tiền bối đã phái người này tới đây trước?
- Không phải!
Hà Thất Phong lắc đầu rồi nói tiếp:
- Ngươi nên biết Cái Bang là một môn phái mà khắp mọi nơi trên giang hồ đều có người của bổn phái. Khi muốn biết tin tức gì chỉ cần tụ tập ở nơi đó lại là sẽ biết những gì cần.
Trương Thiên Trung gật gù đầu:
- Thì ra là vậy.
Hà Thất Phong nói tiếp:
- Người này cho ta biết Khổng Tước Sơn Trang Khổng Thiện Vương đã có mặt ở Cam Túc. Thoạt đầu ta ngờ ngợ chẳng mấy tin, nhưng giờ nghe ngươi nói gặp hai gã hộ pháp của Khổng Tước Sơn Trang ta mới tin đó là sự thật.
- Tiền bối!
Trương Thiên Trung nhìn qua Hà Thất Phong nói tiếp:
- Không biết Quan Âm sơn trang Tống Tiểu Ngọc có phát thiệp mời Khổng Tước Sơn Trang Khổng Thiện Vương tới dự hay không vậy?
Hà Thất Phong chau mày:
- Nghĩ cho cùng theo nhận xét của ta có lẽ Khổng Tước trcg Khổng Thiện Vương chẳng được mời.
Ngưu Hải hỏi:
- Tại sao vậy sư phụ?
Vì trên giang hồ có tin đồn rằng Khổng Tước Sơn Trang cấu kết với U Hồn Cốc mà đại hội hôm nay là tìm cách ngăn chận U Hồn Cốc.
Trương Thiên Trung phản bác:
- Tiền bối nói sao mà lạ. Cái hôm tiểu bối cứu Chu cô nương đã nghe hai gã Khổng Hắc, Khổng Lam nói Chu Thất Thất là giáo đồ của U Hồn Cốc, nên đòi bắt cho bằng được.
Ngưu Hải chép miệng nói hùa theo Trương Thiên Trung:
- Cũng đúng, nếu hai bên cấu kết với nhau thì tại sao người của Khổng Tước Sơn Trang lại đòi bắt người U Hồn Cốc?
Đang đi Hà Thất Phong xoay ngang ký vào đầu Ngưu Hải và lớn tiếng:
- Ngươi theo ta bấy lâu nay, sao chẳng thấy khôn chút nào. Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán. Chắc chắn bên trong nội tình có ẩn ý chi đây.
Hà Thất Phong vừa nói tới đó thì đã thấy có hai bóng người mặc đồ trắng từ trên không trung phóng tới.
Cả hai chận ngang lối đi của họ. Trương Thiên Trung và Ngưu Hải thấy vội thủ thế, chỉ riêng Hà Thất Phong là bình thường. Lão cười hà hà, thốt:
- Mãi mê nói chuyện mà đã tới lãnh địa của Quan Âm sơn trang nào hay biết. Được phân đàn trưởng Thẩm Phát Hy đích thân đón tiếp, lão phu đây ái ngại vô cùng.
Phân đàn chủ Thẩm Phát Hy vòng tay thi lễ:
- Kính chào bang chủ, tại hạ không dám nhận lời khen đó của người. Tại hạ chỉ ra đây làm tròn bổn phận do Quan Hi Vương Tống Tiểu Ngọc giao cho.
Hà Thất Phong hiểu ý, vội rút tấm thiệp trao qua cho Thẩm Phát Hy.
- Phân đàn trưởng cứ xem qua.
Thẩm Phát Hy mở thiệp ra đọc lướt qua, sau đó lên tiếng:
- Bang chủ đừng phiền, đây chỉ là thủ tục bắt buộc.
- Sao phân đàn trưởng lại nói vậy. Lão già này có nói gì đâu.
Thẩm Phát Hy nhìn qua Trương Thiên Trung và Ngưu Hải rồi hỏi:
- Hai vị đây là...
Hà Thất Phong nói liền:
- Gã này là đệ tử của lão tên gọi Ngưu Hải và tên kia là Trương Thiên Trung.
Thẩm Phát Hy chép miệng:
- Họ Trương? Không biết Trương huynh đây có quan hệ ra sao với Trương Hổ Hầu?
Trương Thiên Trung vòng tay thi lễ:
- Đây là lần thứ hai vãn bối nghe đến tên này.
Thẩm Phát Hy lẩm bẩm:
- Lạ quá!
Hà Thất Phong xen vào:
- Chuyện này bên trong còn rất nhiều điều phức tạp, lão già này còn đang tìm hiểu đây.
Thẩm Phát Hy cất giọng:
- Chẳng hay Trương huynh đây có thiệp mời của Quan Âm sơn trang không?
- Vãn bối không có, chỉ đi theo tiền bối Hà Thất Phong tới đây.
Thẩm Phát Hy thốt:
- Nếu không có thiệp của trang chủ, tại hạ không dám cho vào.
Hà Thất Phong nói:
- Phân đàn trưởng nghe lão già này nói ít lời có được không?
- Tại hạ đang chờ nghe.
Hà Thất Phong chỉ tay vào người của Trương Thiên Trung nói:
- Chính vì muốn tìm hiểu xem giữa tiểu tử này và Trương Hổ Hầu có mối quan hệ hay không cho nên lão già này mới dẫn hắn tới đây.
Thẩm Phát Hy tỏ ra khó hiểu:
- Tại hạ vẫn chưa rõ cao ý của bang chủ.
Hà Thất Phong giải thích:
- Theo lời tiểu tử này, hắn nói mẹ hắn là Mộng Lan Hoa, con gái của Đường môn phu nhân. Thực hư ra sao thì chưa rõ, nghe nói lần này Quan Hi Vương có mời cả Tứ Xuyên Đường môn tới dự, cho nên lão phu dẫn hắn tới để gặp Thiết Chưởng môn Đường môn Cao Phi Trí để hỏi cho rõ.
- Thì ra là vậy!
Thẩm Phát Hy gật đầu:
- Tại hạ đã hiểu ra câu chuyện, nhưng không có thiệp, tại hạ khó lòng trái ý của trang chủ được.
Hà Thất Phong thốt:
- Lão già này đứng ra bảo lãnh cho hắn được không?
- Nếu bang chủ đã nói vậy, tại hạ làm sao từ chối được. Nhưng mà...
Trương Thiên Trung thấy tình hình không ổn, bèn nhìn qua Hà Thất Phong nói:
- Hà lão tiền bối cũng không nên làm cho Phân đàn trưởng Thẩm đại ca đây khó xử.
Tiểu bối sẽ ở lại bên ngoài chờ tin tức của lão tiền bối.
Thẩm Phát Hy lên tiếng:
- Trương huynh, thật ra tại hạ không có ý...
Trương Thiên Trung ngắt lời:
- Thẩm đại ca chớ có nói vậy. Tiểu đệ rất cảm phục cung cách làm việc của huynh, chẳng có chuyện gì đâu.
Nói đoạn chàng vòng tay chào mọi người. Hà Thất Phong lên tiếng:
- Tiểu tử, không giúp được ngươi ta cũng ái ngại lắm. Thôi được rồi, để ta vào bên trong nói vài lời với Tống chủ nhân, có lẽ bà ta sẽ cho ngươi vào.
Trương Thiên Trung gật đầu rồi xoay lưng định bỏ đi ra ngoài.
Ngay giây phút đó, có tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Khoan đã.
Trương Thiên Trung bèn xoay người nhìn lại. Chàng nhìn thấy Tống Kim Bình, bèn nở nụ cười:
- Tống tiểu thư.
Thẩm Phát Hy cúi đầu chào:
- Tiểu thư, không biết có chuyện gì mà người lại ra đây?
- Ta vâng lệnh thân mẫu ra đây để mời vị đại huynh này vào trang viên.
Thẩm Phát Hy cúi đầu:
- Nhưng có lệnh bài của trang chủ chứ?
- Có đây.
Tống Kim Bình lấy ra tấm thẻ ngọc đưa cao.
Vừa lúc đó có một luồng cuồng phong không biết từ đâu ập tới, cuốn bay miệng thẻ ngọc trên tay của Tống Kim Bình, cùng lúc đó hai bóng người phóng tới. Một trong hai người này đưa tay đón lấy thẻ lệnh.
Ai nấy đều hốt hoảng, chưa kịp làm gì, riêng Trương Thiên Trung nhận ra gian tế, chàng thốt khẽ:
- Thì ra là họ.
Nói xong cất mình sử dụng Ảo ảnh ma pháp, lướt tới bên hai bóng người đó.