Chỉ mục bài viết |
---|
Thượng Ngươn Kiếm Pháp - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 15 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:*{behavior:url(#ieooui) } table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
Hồi 10
Lãnh tình
Thiên Hải vừa nghe gã Đàn chủ Hoặc Dị Cung phát lệnh giết mình, hốt hoảng khoát tay :
- Hê! Lý do gì mà người muốn giết tại hạ chứ?
- Lấy mạng ngươi thì sao nào?
- Ai dám cãi lệnh bổn Đàn chủ thì sát tử không tha.
Hoặc Dị Cung quát tiếp :
- Hai ngươi còn chờ gì nữa?
Thiên Hải thối một bộ, lớn tiếng nói :
- Trong tay tại hạ không có một tấc sắt các người lấy mạng ta đâu phải là hay.
Y hất mặt nói với hoặc Dị Cung :
- Hoặc đàn chủ! Nếu ngươi có bản lĩnh thì cùng với Chu Thiên Hải đấu với nhau ba chiêu, cần gì phải sai những người khác thay ngươi. Hay ngươi là chú rùa rút cổ, chỉ biết lệnh cho người khác chết thay mình.
Đôi chân mày của Hoặc Dị Cung nhíu lại :
- Tiểu tử vừa nói gì?
- Bộ Đàn chủ điếc hay sao mà không nghe?
- Ngươi vừa mới xưng danh là Chu Thiên Hải.
- Chu Thiên Hải là ta đó.
Đàn chủ Hoặc Dị Cung cất tràng tiếu ngạo khanh khách. Gã vừa cười, vừa chỉ Thiên Hải.
- Ông trời run rủi đặt cái mạng của tiều tử vào tay bổn Đàn chủ rồi.
Gã vừa nói, vừa vươn tay chộp lấy thanh kiếm của tên môn hạ đứng bên phải, phóng vút về phía Thiên Hải.
Lối phi kiếm của Hoặc Dị Cung Đàn chủ khiến Thiên Hải giật mình.
Thanh kiếm đi nhanh đến độ Thiên Hải chỉ kịp thấy ánh kiếm như đám tinh sa rồi mất hút. Khi định thần thì thanh kiếm đã ghim ngay trước mũi giày mình.
Xương sống Thiên Hải bất giác gai buốt.
Y nghĩ thầm :
- “Quỷ tha ma bắt gà này đi. Hắn làm mình giật mình”.
Thở hắt ra một tiếng, Thiên Hải cầm đốc kiếm giật mạnh lên. Y phải dùng hết sức lực mới rút được lưỡi kiếm lên khỏi mặt đất.
Thiên Hải thủ kiếm nghĩ thầm :
- “Không biết với ba chiêu kiếm thần kỳ của Thánh Nữ nương nương, mình có thắng được gã này không?”
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thiên Hải vẫn cương cường nói :
- Hoặc đàn chủ? Tôn giá sẵn sàng chưa?
- Giao thủ với một tiểu tử vô danh như ngươi thì Hoặc mỗ cần gì phải khẩn trương. Trước hay sau thì ngươi cũng phải nộp mạng vào cho thủ cốt của bổn Đàn chủ.
Hoặc Dị Cung vừa nói, vừa lòn tay ra sau lưng lấy binh khí.
Thấy binh khí của hắn, xương sống Thiên Hải càng gai lạnh hơn.
Trên tay Đàn chủ Hoặc Dị Cung không phải là kiếm, cũng không phải là đao, không phải là đoản côn, đoản kiếm hay đoản đao mà một cánh tay khô cốt, với năm ngón chỉ đen ngòm.
Hoặc Dị Cung nói :
- Lâu lắm rồi, Bạch Cốt thủ của bổn Đàn chủ chưa móc tim tên nào, hẳn hôm nay nó sẽ rất vui khi được móc tim của tiểu tử.
Thiên Hải cáu gắt nạt ngang :
- Bộ tim của Chu Thiên Hải dễ để cho Đàn chủ moi lắm ư?
Lời còn đọng trên miệng, Thiên Hải thi triển Tích Lịch kiếm.
Kiếm của Thiên Hải thoắt ra điểm tới yết hầu Hoặc Dị Cung.
Mặc dù chưa có nội lực nhung Tích Lịch kiếm pháp của Thiên Hải đâu phải tầm thường, điều đó được minh chứng qua cuộc giao thủ giữa chàng với Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn, thế mà Hoặc Dị Cung xem ra chẳng coi kiếm pháp của Thiên Hải vào đâu.
Gã chờ cho mũi kiếm chỉ còn cách mình một gang tay, thì phạt ngang ngọn Bạch Cốt thủ. Bàn tay khô cốt chém xả lấy sống kiếm của Thiên Hải.
Chát!
Thiên Hải chúi đầu đến trước, ngã sóng soài bởi nội lực mãnh liệt do Bạch Cốt thủ tạo ra đập vào sóng kiếm của mình.
Thiên Hải lồm cồm đứng lên trong khi Đàn chủ Hoặc Dị Cung chằng thèm xuất kích tận dụng tiên cơ.
Gã bật cười lớn :
- Kiếm pháp và nội lực như thế mà đòi giao thủ với bổn Đàn chủ, xem chừng gan của tiểu tử thì lớn, nhưng mạng của ngươi thì lại quá nhỏ.
Hoặc Dị Cung chờ cho Thiên Hải trụ bộ mới hất mặt nói tiếp :
- Nào! Xuất thủ tiếp đi.
Thiên Hải giờ mới nhận ra đối phương của mình chẳng giống chút nào với Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn, bất giác hồi hộp ra mặt mà cứ đứng ngây ra nhìn Hoặc Dị Cung.
Hoặc Dị Cung cười kháy nói :
- Tiểu tử? Ngươi sợ rồi ư?
- Thiên Hải mà biết sợ ư?
Thiên Hải quát lớn :
- Đở kiếm!
Lần này Thiên Hải thi triển chiêu thứ hai Triển Vân kiếm.
Lưỡi kiếm của Thiên Hải cắt một đường vòng cung tợ chớp trời vụt đến vùng thượng đẳng của họ Hoặc.
Cũng như lần trước, Hoặc Dị Cung chẳng một chút khẩn trương, bởi vì y đã nhận ra kiếm pháp của Thiên Hải chẳng hề có nội lực.
Lần này, y chờ cho lưỡi kiếm còn cách mình đúng một gang tay mới dùng song chỉ bắt kiếm.
Cạch!
Thiên Hải nghệch mặt, bởi thủ pháp thần kỳ vô biên của đối phương.
Nhìn song chỉ của Dị Cung kẹp lưỡi kiếm của mình, Thiên Hải cứ trố mắt mở to hết cở. Y không tin được vào sự thật hiển nhiên đó mà buột miệng hỏi :
- Tay của tôn giá bằng thịt hay bằng sắt vậy?
- Tất nhiên là bằng thịt rồi.
Dị Cung vừa nói, vừa đẩy nhẹ đến trước.
Chỉ một cái đẩy nhẹ của vị Đàn chủ họ Hoặc thôi mà Thiên Hải phải thối lui mười bộ, té ngửa ra sau.
Dị Cung cười nắc nẻ nhìn Thiên Hải nói :
- Ngươi biết dùng kiếm chiêu mà chẳng có nội lực. Lạ lắm đó. Nếu ngươi có nội lực thì những chiêu kiếm của ngươi cũng đáng mặt là một hảo kiếm khách trên giang hồ. Nhưng... Tất cả đều đã quá muộn rồi.
Dị Cung hoành Bạch Cốt thủ ra sau lưng, nhướng mày nói :
- Tiểu tử còn chiêu gì nữa không?
Thiên Hải suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tại hạ còn rất nhiều chiêu. Đây là chiêu thứ ba của tại hạ đây.
Lần này, Thiên Hải sử dụng chiêu thứ ba Mãn Vũ di kiếm. Chung quanh Thiên Hải xuất hiện muôn vàn những ánh điểm kiếm như bầy đom đóm dầy đặc, chụp tới Hoặc Dị Cung.
Thiên Hải vừa vận động kiếm chiêu, vừa nói :
- Đây là chiêu Mạn Vũ di kiếm, không biết tôn giá có đón đỡ được không?
Hoặc Dị Cung cao ngạo nói :
- Với bổn Đàn chủ, chiêu kiếm này của ngươi quá tầm thường, chẳng có gì để ngươi huênh hoang cả.
Sự cao ngạo đó suýt khiến cho Hoặc Dị Cung trả giá. Hắn mặc nhiên thờ ơ với những đóm kiếm tinh sa mà chờ đợi lưỡi kiếm của Thiên Hải xuất hiện mới dùng song chỉ bắt lại.
Nhưng khi màn Mạn Vũ di kiếm chụp đến, Dị Cung mới giật mình bởi không thể nào phân biệt đâu là hư đâu là thực. Tất cả ba mươi sáu đại huyệt trên người gã đều cảm nhận có kiếm ảnh tạo áp lực.
Phàm một cao thủ như Hoặc Dị Cung đã đảm nhận chức vị Đàn chủ thì nội lực đã đạt đến cảnh giới hư hỏa thuần thanh. Y có thể cảm nhận kiếm khí của đối phương tập kích vào đâu trên ba mươi sáu đại huyệt của mình để có phương cách hóa giải. Nhưng với kiếm pháp của Thiên Hải thì cả ba mươi sáu đại huyệt đều có sát kiếm tạo áp lực đều nhau.
Chính vì lẽ đó mà y lúng túng, không phân biệt đâu là hư đâu là thực. Đến khi nhận ra điều này thì Mạn Vũ di kiếm của Thiên Hải đã chụp đến gã rồi.
Đàn chủ Hoặc Dị Cung hốt hoảng điểm chân lướt nhanh về sau. Thao tác phản ứng của họ Hoặc cực kỳ nhanh. Nhưng búi tóc vẫn bị mũi kiếm của Thiên Hải xuyên qua cắt đứt.
Hoặc Dị Cung thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Y thở phào một tiếng, khi biết mình đã thoát được khỏi võng lưới tử thần để rồi tức uất lên.
Mặt Hoặc Dị Cung biến sắc đỏ gấc vì tức giận. Gã nhìn nhúm tóc cuốn theo chiều gió mà nghĩ thầm :
- “Kiếm pháp của gã này quả là siêu quần xuất chúng, nếu không giết gã, sau này khó còn có cơ hội”.
Cùng với ý nghĩ đó, trán Hoặc Dị Cung chợt điểm một giọt mồ hôi.
Gã nghiến răng rít lên :
- Tiểu tử! Đã đến lúc bổn Đàn chủ tống tiễn ngươi đi rồi đây.
Hoặc Dị Cung thét lớn. Cùng tiếng thét đó gã điểm chân thân pháp vút lên cao năm bộ, cắt một đường vòng cung, phối hợp cùng với ngọn Bạch Cốt thủ, chụp tới Thiên Hải.
Bộ pháp của họ Hoặc như cánh chim sắt săn mồi. Còn ngọn Bạch Cốt thủ lại tợ móng vuốt chim ưng linh hoạt xô xuống đỉnh đầu Thiên Hải.
Tất cả mọi diễn biến chỉ diễn ra trong chớp mắt mà Thiên Hải không thể nào có phản xạ gì ứng phó.
Ngọn Bạch Cốt thủ gần như chụp được vào thiên đỉnh Thiên Hải thì một chiếc bóng trắng lướt tới.
Bạch y nhân dụng kiếm thần kỳ. Tạo luôn áp lực đón thẳng lấy chiếc Bạch Cốt thủ của Hoặc Dị Cung.
Kiếm và trảo chạm thẳng vào nhau.
Choang!
Ngọn Bạch cốt trảo và lưỡi kiếm cùng bật trở ra, sau lần chạm thẳng đó.
Bạch y nhân đảo bộ trên không như rồng uốn khúc, đồng thời liên thủ phát tác liên tiếp những chiêu kiếm thần kỳ và mãnh liệt, buộc họ Hoặc thối lui luôn năm bộ.
Không dồn Hoặc Dị Cung vào thế hạ phong, mà chỉ dồn gã lui về sau. Bạch y nhân bất ngờ đảo bộ lướt đến bên Thiên Hải. Hữu thủ vươn ra thộp lấy tay trái chàng.
Bạch y nhân đạp mạnh chân xuống đất, thi triển luôn khinh công thần kỳ kéo Thiên Hải băng mình thoát đi.
Thấy Bạch y nhân níu Thiên Hải băng mình đi, Hoặc Dị Cung không đuổi theo, mà lại trả Bạch thủ cốt vào vỏ da đeo sau lưng. Y nhìn theo bóng Bạch y nhân và Thiên Hải đang khuất dần vào cánh rừng tùng.
Hai gã thuộc hạ của Hoặc Dị Cung đồng lên tiếng hỏi :
- Đàn chủ. Chúng ta rượt theo chứ?
Hoặc Dị Cung lắc đầu :
- Không.
Y chỉ gian tửu điếm :
- Đốt tửu điểm này đi.
Trở lại Chu Thiên Hải.
Khi đã biết chắc mình đã thoát được cảnh giới tử vong trong đường tơ kẽ tóc nhờ Bạch y nhân, giờ mới định thần để ý đến ân nhân.
Mùi hương thơm thoang thoáng xộc vào khứu giác rất quen thuộc, mùi phấn hương mà Thiên Hải đã từng ngửi được tại gian nhà hoang.
Thiên Hải mừng rỡ nói :
- Thánh Nữ!
Thánh Nữ im lặng níu Thiên Hải quay lại đúng con suối trong rừng tùng.
Vừa buông tay Thiên Hải, Thánh Nữ lướt mình qua dòng suối đứng quay lưng lại chàng.
Thiên Hải thất vọng vì không thấy được diện dung của Thánh Nữ, bởi chiếc nón rộng vành có rèm phủ.
Thiên Hải ôm quyền xá :
- Đa tạ Thánh nữ đã giải nguy cho Thiên Hải.
Thánh Nữ cất tiếng thật thánh thót thanh tao, nhưng lại gắt gỏng nói :
- Ngươi thật là khinh xuất. Nếu như bổn Thánh Nữ không đến kịp thì ngươi đã mất mạng bởi Bạch Cốt thủ của Đàn chủ Hoặc Dị Cung rồi.
Thiên Hải nghe Thánh Nữ quở trách thì lúng túng chống chế :
- Tại hạ những tưởng với ba chiêu kiếm thần kỳ mà Thánh Nữ truyền thụ có thể khắc chế những người đó.
Thánh Nữ nạt ngang :
- Hoang đường! Ngươi không biết mình không có nội lực à?
- Ơ... Không hoang đường đâu.
- Sao lại không hoang đường?
- Với chiêu kiếm thứ ba, Thiên Hải đà đâm đứt búi tóc của Hoặc đàn chủ.
- Chẳng qua y khinh xuất mà thôi. Lối suy nghĩ của ngươi thì võ công trong giang hồ võ lâm chỉ một sớm một chiều đã có thể tụ thành sao. Ba chiêu kiếm mà ta truyền cho ngươi chỉ dùng để hộ thân rồi tìm cách mà thoát chạy.
Thánh Nữ hừ nhạt một tiếng, nói tiếp :
- Ngươi nên biết những cao thủ trong giang hồ nhiều như sao đêm trên trời. Mà ngươi với ba chiêu kiếm của ta chỉ là con đom đóm không hơn không kém.
- Tại hạ biết lỗi của mình rồi.
Thánh Nữ nương nương hừ nhạt rồi nói tiếp :
- Từ bây giờ. Ngươi không được gây hấn với các cao thủ của Diêm Vương môn. Vì họ đều là những đại cao thủ kỳ tuyệt của giới võ lâm. Ngươi nên tránh xa họ thì mới mong giữ được mạng sống của mình.
- Sau nầy Thiên Hải lượng được sức mình.
Buông một tiếng thở dài, Thánh Nữ nương nương hỏi :
- Vì nguyên cớ gì mà ngươi gây hấn với Hoặc đàn chủ của Diêm Vương môn?
Thiên Hải lưỡng lự nói :
- Ba người đó toan đốt tửu quán của Xảo Nhi.
- Họ đốt tửu quán của Xảo Nhi thì có liên quan gì đến ngươi, mà ngươi gây hấn với họ?
- Thánh Nữ nương nương không biết.
Xảo Nhi nên trách Thiên Hải.
Thánh Nữ nương nương nghiêm giọng hỏi :
- Xảo Nhi là người quan hệ với ngươi thế nào, mà xem chừng ngươi quan tâm với Xảo Nhi quá vậy?
Thiên Hải ngượng ngập nói :
- Xảo Nhi là người rất tốt.
- Cho là người tốt thì cũng chưa đến mức ngươi phải đem cái mạng ra để giữ cho thị cái tửu điếm nghèo nàn đó.
Thánh Nữ nương nương khẽ lắc đầu, nghiêm giọng nói :
- Phải ngươi đã yêu Xảo Nhi cô nương nào đó rồi, phải không?
Thiên Hải lúng túng :
- Thiên Hải cũng không biết nữa. Nhưng...
- Nhưng sao?
- Thiên Hải không muốn thấy ai bắt nạt Xảo Nhi.
- Tại sao?
- Bởi vì Xảo Nhi quá chân chất và hiền lành.
Thánh nữ nương nương nghiêm giọng nói thật chậm :
- Ta muốn ngươi nói thật lòng mình chứ đừng quanh co.
- Thánh Nữ nương nương muốn hỏi gì?
- Ngươi có nhớ Xảo Nhi cô nương không?
Thiên Hải gật đầu. Y gật đầu mà thầm nghĩ :
- “Ơ lạ thật? Có gì mà Thánh Nữ nương nương lại hỏi chuyện riêng tư của mình?”
Thánh Nữ nương nương hỏi tiếp :
- Ta hỏi ngươi, ngươi có yêu Xảo Nhi cô nương không?
- Ơ! Thiên Hải cũng không biết.
- Nếu như ta nói ngươi đã yêu Xảo Nhi cô nương thì ngươi nghĩ sao?
- Ơ... Mà hình như Thiên Hải cũng có tình với nàng.
- Hẳn Xảo Nhi cô nương của ngươi đẹp lắm, phải không?
- Với tại hạ thì Xảo Nhi rất đẹp.
- Trong mắt ngươi chỉ có mỗi mình Xảo Nhi cô nương đó?
- Ơ... Mà sao Thánh Nữ nương nương...
Thiên Hải lấp lững bỏ câu hỏi giữa chừng.
Thánh Nữ nương nương cười kháy rồi nói :
- Ngươi nghĩ ta xen vào chuyện riêng tư của ngươi à?
- Thiên Hải khó trả lời cho Thánh Nữ nương nương.
- Nếu như bổn Thánh Nữ tác hợp ngươi với Xảo Nhi cô nương, thì ngươi có đồng ý không?
- Tại hạ là kẻ phiêu bạt giang hồ, chẳng biết ngày mai ra sao. Sợ Xảo Nhi khổ với tại hạ.
- Nhưng nếu Xảo Nhi cô nương chẳng sợ khổ ải. Yêu ngươi thì ngươi nghĩ sao?
Thiên Hải lúng túng :
- Xảo Nhi không biết Thiên Hải là ai? Người như thế nào, có lẽ nàng không để tâm đến Thiên Hải đâu.
Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nói tiếp :
- Đến lúc này Thiên Hải không biết Xảo Nhi như thế nào. Nàng đã làm gì, đi đâu để cho bọn người của Diêm Vương môn kéo đến đốt tửu điếm. Không biết nàng ra sao rồi?
- Ngươi yên tâm. Ta nghĩ một người tốt như Xảo Nhi cô nương thì hẳn trời sẽ phù hộ cho cô ta.
- Lúc nào Thánh Nữ cũng tin vào tiên cơ.
- Không có trời, tất không có đất. Không có trời đất thì hẳn không có con người. Xảo Nhi cô nương là người tốt thì hẳn không có chuyện gì xảy ra cho cô ta cả. Bằng như ngược lại thì dù cô ta có võ công cao thâm như thế nào cũng khó mà tránh khỏi sự trừng phạt của lưới trời.
Thánh Nữ nương nương ngưng lời một lúc rồi nói tiếp :
- Nếu ta có dịp gặp Xảo Nhi cô nương sẽ nói lại với nàng những gì ngươi đã nói với ta, chỉ cần ngươi thật lòng với nàng mà thôi.
Thiên Hải nói :
- Tại hạ mong Xảo Nhi được bình an.
- Nàng sẽ bình an. Ngươi nhớ lời ta dặn đó. Bảo trọng.
Thánh Nữ nương nương thốt dứt câu, điểm chân cất mình băng thẳng đến trước.
Bóng dáng của Thánh Nữ nương nương nhanh chóng theo với thuật khinh công kỳ tuyệt mất hút trong rừng tùng.
Thiên Hải ngơ ngẩn đứng nhìn vào rừng tùng tự hỏi :
- Thánh Nữ nương nương là ai? Mình có cảm tưởng như lúc nào người cũng quan tâm đến mình. Tại sao lúc nãy mình không thỉnh ý Thánh Nữ nương nương, cho mình được diện kiến chân diện của người?
Thiên Hải lắc đầu, nhẩm nói :
- Thế nào mình cũng sẽ gặp lại Thánh cô nương nương. Bây giờ thì đến Thiếu Lâm tự. Đến đó, mình sẽ xin với Phương trượng Giác Chân cho mình thụ giáo võ công Thiếu Lâm.
Thiên Hải cột lại túi nãi rồi rảo bước rời dòng suối. Chàng sực nhớ đến Diệp Cát Quần mà nghĩ thầm :
- “Đã quá ba ngày rồi, mà Diệp Cát Quần vẫn không xuất hiện để đòi lại quyển kiếm phổ của hắn, vậy là quyển kiếm phổ kia đã thuộc về mình. Hay mình cứ ở lại dòng suối này luyện kiếm quyết của Diệp Cát Quần để chờ Xảo Nhi, xem nàng có đến không”.
Thiên Hải ngồi xuống phiến đá. Y sực nghĩ đến Minh Nguyệt :
- Còn báu vật của Minh Nguyệt tỷ tỷ? Minh Nguyệt đâu có kỳ hạn cho mình. Cứ ở đây luyện kiếm của Diệp Cát Quần trước đã, rồi đến Thiếu Lâm sau. Lúc này mình đến Thiếu Lâm, sợ chưa đến đã bị người ta sát tử rồi. Giục tốc bất đạt, chi bằng cứ ở đây vừa chờ Xảo Nhi vừa luyện kiếm Thượng Ngươn.
Với ý nghĩ đó, ngay hôm đó, Thiên Hải dựng tạm cho mình một căn chòi ven bờ suối. Chàng đã quyết định lưu lại bên dòng suối để luyện Thượng Ngươn kiếm pháp.
Hồi 11
Đối diện Thần Chết
Diệp Cát Quần ngoảnh mặt chỗ khác, chẳng màng đến bàn đại yến đầy những món cao lương mỹ vị.
Y khoát tay khiến cho sợi xích va vào vách đá khua leng keng, rồi rống lên :
- Diêm Vương môn chủ? Lão định mua chuộc Diệp mỗ bằng cao lương mỹ vị đó à? Những thức ăn đó có gì lạ với Diệp mỗ đâu. Ta đã từng hưởng thụ những thức ăn ngon của ngươi nhiều đó.
Cánh cửa đá được kéo lên, Môn chủ Diêm Vương môn bước vào. Giờ lão không vận bộ thụng y Diêm Vương môn chủ, mà thay vào đó là bộ quân phục vương triều.
Bước đến bên bàn đại yến, Diêm Vương môn chủ nhìn Diệp Cát Quần, đằng hắng nói :
- Trên bàn đại yến này gồm những món ăn độc nhất vô nhị trong cõi đời này.
Lão bưng đĩa thức ăn chìa đến trước mặt :
- Đây là những củ tuyết liên sâm được cất với chân gà ác. Người bịnh chỉ dùng một chén đã có thể hồi phục sức lực.
Đặt đĩa tuyết liên nhân sâm xuống, bưng đĩa thức ăn khác chìa đến trước mặt Diệp Cát Quần, Diêm Vương môn chủ nói tiếp :
- Còn đây là đĩa mật mãng xà chúa, mà bất cứ ai luyện tập võ công đều muốn dùng. Bởi dùng được mật của mãng xà chúa thì chẳng khác nào được gặp kỳ duyên có tật gia tăng công lực.
Đặt đĩa mãng xà chúa xuống bàn, Diêm Vương môn chủ chắp tay sau lưng, định nhãn nhìn Diệp Cát Quần :
- Trên bàn đại yến kia, ngoài hai đĩa thức ăn tuyết liên nhân sâm, mật mãng xà chúa còn có những thứ khác đều danh bất hư truyền. Túc hạ đà nhịn đói suốt mười ngày qua hẳn là rất đói. Đối với người bình thường, nhịn đói mười ngày thì sức lực kiệt quệ, nhấc tay chân không nổi.
Ngừng một chút, Diêm Vương môn chủ vuốt chòm râu đen nhánh rồi nói tiếp :
- Hẳn túc hạ rất đói. Cái đói có thể khiến túc hạ bực bội. Nhưng tại sao lại không muốn dùng những món ăn mà bổn vương chỉ muốn dành riêng cho túc hạ?
Diệp Cát Quần cười kháy, rồi nói :
- Môn chủ tưởng những thứ đó mua chuộc được Diệp mỗ ư? Ngươi đừng có nằm mơ, với hy vọng một chút những thứ thực phẩm rẻ tiền có thể khiến ta trao cho ngươi Thượng Ngươn kiếm pháp?
Y ngửa mặt cười khanh khách, vừa cười vừa nói :
- Môn chủ! Nếu ngươi muốn cho Diệp mỗ tâm phục khẩu phục, thì cùng ta giao đấu một trận sinh tử có hay hơn không?
Diêm Vương môn chủ vuốt râu, mỉm cười, từ tốn đáp lời Diệp Cát Quần :
- Bổn vương quý trọng tài năng của túc hạ nên mới trọng thị như vậy.
- Trọng thị mà lại giam Diệp mỗ ở đây à?
- Bổn vương giam túc hạ, xiềng tứ chi, bởi vì sợ túc hạ có thể bỏ đây mà đi. Với Thượng Ngươn kiếm pháp thì túc hạ có thể ra khỏi Âm Dương giới, mà điều đó thì bổn vương không muốn.
- Thế ngươi muốn gì ở Diệp mỗ?
- Bổn vương muốn có một tên thuộc hạ thân tín phục vụ bổn vương.
Diệp Cát Quần hừ nhạt :
- Ngươi đừng có nằm mơ. Diệp mỗ đã luyện thành Thượng Ngươn kiếm pháp, đả thông hai đại huyệt Sinh Tử huyền quan thì không cúi đầu với ai đâu. Chỉ có thiên hạ cúi đầu trước Diệp mỗ mà thôi.
Diêm Vương môn chủ vỗ tay tán thưởng lời nói của Diệp Cát Quần. Y vừa vỗ tay, vừa nói :
- Khí khái! Túc hạ có hào khí hơn người. Bổn vương chọn túc hạ không lầm.
Diêm Vương môn chủ vuốt râu nhìn Diệp Cát Quần :
- Túc hạ rất khí khái, nhưng lại là kẻ vô ơn bạc nghĩa.
- Diệp mỗ chưa mang ơn ai, thế mà ngươi nói ta là kẻ vô ơn.
Y cười kháy, nhướng mày nhìn Diêm Vương môn chủ, bĩu môi nói :
- May mắn là Diệp mỗ chưa dùng những thức ăn trên bàn kia, nếu lỡ ăn rồi chắc phải móc họng mà ói ra trả lại cho ngươi.
Những tưởng đâu lời nói đó của Diệp Cát Quần khiến Diêm Vương môn chủ giận, nhưng lão rất điềm nhiên như chẳng hề nghe tới.
Lão từ tốn nói :
- Bổn vương nói túc hạ là kẻ vô ơn bội nghĩa không sai đâu.
- Diệp mỗ thà chết chứ chẳng ăn thức ăn của ngươi để mang tiếng là kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Diêm Vương môn chủ khoát tay :
- Bổn vương không nghĩ đến những thực phẩm này đâu.
Lão nói dứt câu, phủi ống tay áo quan bào. Một đạo nhu kình vô thanh vô sắc phát ra, thổi tung bàn đại yến đổ tất cả mọi thứ xuống đất.
Lão nhìn lại Diệp Cát Quần, trang trọng nói :
- Nếu không có bổn vương thì hẳn bây giờ túc hạ đã tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Cát Quần sa sầm mặt :
- Diệp mỗ nhờ đại ca mình.
Diêm Vương môn chủ nạt ngang :
- Không. Nhờ bổn vương chứ. Đại ca của túc hạ, Diệp Tùng nếu không có bổn vương đã chết rồi. Nhờ có bổn vương mà y còn được sống để chờ túc hạ đến hợp nhất kiếm tông, đả thông hai đại huyệt Sinh Tử huyền quan đó.
Diệp Cát Quần cướp ngang lời Diêm Vương môn chủ :
- Diệp mỗ chẳng cần biết ai, mà chỉ biết mỗi mình sư huynh của mình thôi.
- Thế cũng được. Bổn vương nghĩ Diệp Tùng dưới suối vàng nghe được câu nói này của túc hạ sẽ rất mãn nguyện.
Diêm Vương môn chủ nhìn Diệp Cát Quần vuốt râu mỉm cười :
- Túc hạ không nhận những thực phẩm của bổn vương, bổn vương cáo từ vậy.
Diêm Vương môn chủ nói xong, chắp tay sau lưng, thong dong bước trở ra.
Diệp Cát Quần gọi giật lại :
- Môn chủ!
Diêm Vương môn chủ dừng bước. Lão không nhìn lại, mà thản nhiên nói :
- Túc hạ muốn chỉ giáo bổn vương điều gì?
- Nếu ngươi là kẻ quang minh chính đại, muốn thâu phục Diệp mỗ làm kẻ tâm phúc cho ngươi thì hãy cùng ta giao đấu một trận. Nếu Diệp mỗ thua sẽ mãi mãi là thuộc hạ tâm phúc của ngươi.
Diệp Cát Quần nói dứt câu thì Diêm Vương môn chủ ngửa mặt cười khanh khách.
Lão vừa cười, vừa nói :
- Quách Vĩ ta không như bọn hảo hán hữu danh vô thực đâu.
Diêm Vương môn chủ nói dứt câu toan rảo bước đi tiếp thì Diệp Cát Quần thét lên :
- Ngươi là một kẻ hèn nhát!
Cùng với tiếng thét đó, Diệp Cát Quần vận công tạo ngay lớp màn kiếm khí càn khôn hộ thân, rồi vung tay điểm tới Diêm Vương môn chủ.
Mặc dù Diệp Cát Quần đã nhịn đói suốt mười ngày qua, nhưng đạo khí kiếm vẫn xé gió, tạo ra âm thanh vi vút nghe buốt cả cột sống.
Diêm Vương môn chủ không tránh né, mà quay nửa bộ, điểm chỉ đón thẳng lấy đạo khí càn khôn của họ Diệp.
Chát!
Tiếng sắt khua vang động cả gian thạch lao. Trong khi Diêm Vương môn chủ bình thản thu hồi khí lực.
Lão từ tốn nói :
- Nếu không bị đói thì nội lực của túc hạ còn hơn thế nữa.
Trong khi lão nói thì khuôn mặt của Diệp Cát Quần đanh hẳn lại.
Giũ ống tay áo vương bào, Diêm Vương môn chủ bước thẳng ra ngoài thạch lao.
Đứng ngoài cửa thạch lao, lão nói vọng vào :
- Dù túc hạ có thần thông quảng đại cỡ nào, nếu không trở thành tâm phúc của bổn vương thì mãi mãi vẫn là một kẻ vô dụng. Cuối cùng cũng chỉ là bộ khô cốt trong thạch lao này.
Cánh cửa đá sập xuống.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài.
Đến lúc này Diệp Cát Quần mới nghiệm ra lời nói của Diệp Tùng quả là không sai. Nhưng khi nghiệm ra được điều đó thì thân của y đã là cá chậu chim lồng.
Diệp Cát Quần ngồi thừ ra, dựa lưng vào vách thạch lao. Y nhẩm nói :
- Đại ca! Diệp Cát Quần làm sao để thoát khỏi thân cá chậu chim lồng? Tại sao trước đây Diệp đệ không nghe theo lời đại ca, giờ mới ra nông nỗi này.
Diệp Cát Quần than vãn, sực liên tưởng nhớ lại chiêu kiếm khí càn khôn vừa mới tập kích Diêm Vương môn chủ. Đôi chân mày của gã nhíu lại rồi nhẩm nói :
- Môn chủ Diêm Vương môn đỡ được kiếm khí càn khôn, chứng tỏ võ công của y ngang với mình. Y đâu cần phải đày đọa mình để có được kiếm phổ Thượng Ngươn. Y cần gì nơi mình? Y muốn gì nơi mình?
Buông một tiếng thở dài, Diệp Cát Quần dựa lưng vào vách thạch lao, vô hình trung thần nhãn lại thu tóm những thức ăn đổ rơi vãi trên sàn thạch lao.
Y đang đói lại càng đói hơn, khi những miếng thức ăn kia đập vào mắt mình. Y liếm hai vành môi khô khóc nứt nẻ, lắc đầu xua đi cảm giác đói khát đang trỗi dậy.
Diệp Cát Quần rít giọng, nói :
- Quách Vĩ! Diệp Cát Quần không thụ nhận những thực phẩm của ngươi đâu. Đừng nằm mơ.
Miệng thì nói vậy. Nhưng mắt Diệp Cát Quần không sao dời đi khỏi những đống thức ăn rơi vãi trên sàn thạch lao. Gã nghiến răng ken két để chống lại cái đói lẫn sự cám dỗ của những đĩa thức ăn kia.
Bất giác Diệp Cát Quần rống lên một tiếng :
- Không!
Tiếng rống của Diệp Cát Quần vang động cả thạch lao, nhờ tiếng rống đó, họ Diệp xua được cái đói lẫn sự cám dỗ của những thực phẩm rơi vãi trên sàn nhà đá.
Lỗ tai bên phải Diệp Cát Quần động đậy, bởi nghe được bước chân nhè nhẹ của ai đó đang tiến đến rồi dừng bên ngoài cửa thạch môn.
Y đằng hắng nói :
- Quách môn chủ đó à? Ngươi không quên Diệp mỗ ư? Tại sao ngươi lại rón rén như một con mèo vậy? Có thích Diệp mỗ thì cứ đường hoàng mà bước vào đây.
Cơ quan thạch môn khởi động nhấc lên.
Mùi phấn hương của nữ nhân bên ngoài phả vào xộc vào khứu giác Diệp Cát Quần. Chân mày gã nhanh chóng cau hắn lại.
Diệp Cát Quần nghĩ thầm :
- “Quách tặc hết dùng thực phẩm, giờ lại dùng đến mỹ nữ khuyến dụ Diệp mỗ ư? Quách tặc xem thường Diệp Cát Quần này quá. Chẳng có thứ gì trên đời này mà Diệp mỗ chưa hưởng qua, Quách tặc giở trò này chỉ hoài công vô ích thôi”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Diệp Cát Quần thì một mỹ nữ, tuổi vừa đúng đôi tám, nhan sắc không đẹp nhưng rất có duyên, dễ thu hút lòng người bước vào. Nàng vận xiêm y bằng vải thô, không trang điểm nhưng vẫn toát ra nét tao nhã của một thôn nữ chân chất quê mùa.
Diệp Cát Quần khoát tay nói :
- Quách tặc sai nàng đến với Diệp mỗ phải không? Đi ra ngoài đi. Đi và bảo với hắn đừng có giở trò gì nữa để khuyến dụ Diệp mỗ. Quách tặc muốn thu phục ta thì phải giao thủ với ta mà thôi.
Mỹ nữ nhìn Diệp Cát Quần từ tốn ôn nhu đáp lời :
- Mộng Tình được lịnh của chủ nhân đến hầu hạ tôn giá. Mong tôn giá chấp nhận.
Diệp Cát Quần trừng mắt thét lên :
- Không. Ra khỏi đây ngay! Và bảo với Quách tặc, Diệp mỗ không cần y phải lo lắng. Ta biến thành bộ khô cốt ở đây cũng được.
Y khoát tay khiến những sợi xích khua leng keng khi va vào vách đá.
- Đi đi!
Mộng Tình thối lại một bước.
Diệp Cát Quần rít lên :
- Nàng nghe Diệp mỗ nói không?
- Mộng Tình nghe, nhưng tôn giá hãy để Mộng Tình thu dọn những thực phẩm vương vãi nơi đây đã.
Diệp Cát Quần nạt ngang :
- Không cần.
- Mộng Tình phải thu dọn, nếu không chủ nhân sẽ quở trách và phạt tội.
Mộng Tình không chờ Diệp Cát Quần có cho phép hay không, mà chăm chút vào công việc thu dọn những thứ bừa bãi vương vấy trong thạch lao.
Chỉ trong một thời gian thật ngắn, Mộng Tình đã dọn dẹp thật sạch sẽ, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong thạch lao này.
Mộng Tình nhìn lại Diệp Cát Quần :
- Tôn giá...
- Nàng dọn dẹp xong rồi thì đi ra ngoài đi.
- Mộng Tình sẽ đi, sau khi tắm rửa cho tôn giá xong.
Diệp Cát Quần đanh mặt lại. Hắn vận hóa công phu Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm.
Toàn thân gã như có màn kiếm khí bao bọc, tạo ra những âm thanh vi vu nghe buốt cả cột sống.
Vận xong đạo lớp kiếm khí hộ thân, Diệp Cát Quần mới nói :
- Nếu nàng không ra khỏi nơi đây thì Diệp mỗ sẽ lấy mạng nàng bằng kiếm khí càn khôn.
Mộng Tình quỳ xuống ngay trước mặt Diệp Cát Quần :
- Xin tôn giá phát lạc.
Diệp Cát Quần ngơ ngẩn bởi hành động của Mộng Tình. Y gằn giọng nói :
- Nàng không sợ chết ư?
Mộng Tình ngẩng lên hướng mắt nhìn Diệp Cát Quần.
Nàng từ tốn nói :
- Thà chết dưới tay tôn giá, còn hơn chịu hình phạt của chủ nhân.
Diệp Cát Quần hóa giải kiếm khí Càn Khôn :
- Nàng sợ cực hình của Quách tặc?
Mộng Tình gật đầu.
Diệp Cát Quần hỏi :
- Tàn nhẫn lắm ư?
- Không có hình phạt nào tàn nhẫn hơn.
- Tại sao Quách tặc lại trừng phạt nàng?
- Vì Mộng Tình không làm tròn phận sự mà chủ nhân giao.
Diệp Cát Quần nheo mày :
- Quách tặc chỉ sai nàng vào tắm cho Diệp mỗ thôi sao?
Mộng Tình cúi mặt, từ tốn nói :
- Mộng Tình chỉ là một a hoàn theo ý tôn giá.
- Ngoài chức phận của một a hoàn, nàng không có ý gì khác chứ?
- Không.
Diệp Cát Quần hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Được! Thế thì cứ tắm cho Diệp mỗ.
- Đa tạ tôn giá.
Mộng Tình vừa nói, vừa hành đại lễ trước mặt Diệp Cát Quần.
Hành đại lễ xong, nàng lui ra ngoài, một lúc sau khệ nệ ôm vào một chậu nước đặt xuống bên cạnh Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần để mắt quan sát từng hành động và cử chỉ của Mộng Tình, để đoán xem nàng có ý khêu gợi nhục dục của gã hay không. Vốn là kẻ lãng du từng trải, tất nhiên Diệp Cát Quần sẽ nhận biết ngay Mộng Tình sẽ là hạng nữ nhân gì.
Trong khi Diệp Cát Quần quan sát thì Mộng Tình im lặng làm phận sự của mình.
Nàng lột áo Diệp Cát Quần. Thấm khăn vào chậu nước chăm chút lau mình cho gã. Mọi thao tác của Mộng Tình đúng là của một a hoàn thuận phục và chăm chỉ lo cho chủ nhân một cách sùng kính, không một chút khêu gợi lòng dục nơi người được chăm chút.
Diệp Cát Quần thản nhiên để mặc cho Mộng Tình chăm lo thân thể mình với ý nghĩ thầm :
- “Những ả kỹ nữ mà Diệp Cát Quần này đã trải qua còn xinh đẹp hơn nàng gấp bội phần. Hừ! Nàng đừng có giả vờ đoan trang để dẫn dụ Diệp mỗ. Chỉ một sự lả lơi khiêu khích của nàng thôi. Diệp mỗ sẽ tống tiễn nàng về với gã Quách tặc ngay lập tức”.
Cùng với ý nghĩ đó, gã lẳng lặng để Mộng Tình dùng khăn lau khắp thân thể mình.
Mộng Tình lau xong, ôm chậu nước bước ra. Rồi quay lại quỳ trước mặt Diệp Cát Quần :
- Tôn giá còn có điều chi chỉ bảo Mộng Tình?
Diệp Cát Quần khe khắt nói :
- Không. Ra ngoài đi!
- Thưa vâng. Mộng Tình ở ngay bên ngoài thạch lao, nếu cần gì, tôn giá cứ sai khiến.
- Diệp mỗ không cần gì nữa đâu.
- Mộng Tình sẽ ra ngoài đốt lò trầm hương bưng vào cho tôn giá.
- Ta không cần.
- Đây là phần lệnh của chủ nhân.
Mộng Tình lui ra, một lúc sau bưng vào chiếc lư đồng nghi ngút.
Gian thạch lao bé nhỏ bỗng chốc đã nhuộm mùi trầm hương thanh khiết.
Mộng Tình khép nép nói :
- Mộng Tình cáo lui.
Mộng Tình quay bước bỏ ra ngoài. Thạch môn lại đóng sập xuống.
Diệp Cát Quần định nhãn nhìn về thạch môn, nghĩ thầm :
- “Suýt chút nữa mình đã hiểu lầm Mộng Tình”.
Được Mộng Tình tắm rửa, Diệp Cát Quần cảm thấy sảng khoái. Y muốn gọi Mộng Tình, nhưng rồi lắc đầu xua đi ý niệm kia.
Diệp Cát Quần dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt với ý niệm vận công điều tức.
Y nghĩ thầm :
- “Quách tặc! Ngươi không bao giờ mua chuộc được Diệp Cát Quần này đâu”.
Đang suy nghĩ miên man thì cửa thạch lao lại mở ra.
Diệp Cát Quần toan cất tiếng thóa mạ Mộng Tình sao lại bước vào. Gã chưa gọi thì đã ngậm miệng. Bởi không phải Mộng Tình bước vào mà là hai mỹ nữ. Một người bưng đĩa thức ăn, một người bưng một bầu rượu. Họ vận xiêm y và trang điểm như những ả kỹ nữ ở các kỹ viện.
Diệp Cát Quần cau mày.
Hai ả cười khúc khích với nhau, đồng loạt nhìn lại Diệp Cát Quần.
Ả đứng bên phải õng ẹo nói :
- Chàng chọn thiếp trước, hay chọn Ngân Ngân trước?
Mặt Diệp Cát Quần đanh hắn lại. Y gằn giọng nói :
- Nhị vị cô nương đến đây để làm gì?
Ngân Ngân uốn éo nói :
- Chàng còn hỏi nữa. Phải nói rằng chưa có một tội nhân nào được diễm phúc như chàng.
Diệp Cát Quần nạt ngang :
- Nói thẳng ra đi. Đến đây để làm gì?
Ngân Ngân giả vờ e lệ :
- Tại sao chàng lại cáu gắt như vậy? Một đêm chàng tận hưởng hai trang giai nhân sắc nước hương trời, vậy là diễm phúc lắm rồi đó.
Ngân Ngân nhìn sang ả kỹ nữ kia.
- Tuyết Tuyết! Không biết tôn giá đây đã phước lộc gì mà được...
Ngân Ngân bỏ lửng câu nói, quay lại nhìn Diệp Cát Quần nói :
- Qua đêm nay, chàng sẽ không quên được Ngân Ngân và Tuyết Tuyết đâu.
Ngân Ngân và Tuyết Tuyết cùng tự lột bỏ xiêm y của mình.
Thao tác lẫn ngôn phong của hai người đúng là kiểu cách của những ả kỹ nữ trong lầu xanh.
Diệp Cát Quần chờ cho Tuyết Tuyết và Ngân Ngân lột bỏ y phục xong, biến thành những con nhộng trần truồng, mới cất tiếng cười ngạo nghễ.
Y vừa cười, vừa thét lộn :
- Mộng Tình!
Mộng Tình từ ngoài hối hả bước vào. Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Cát Quần.
- Tôn giá có điều chi chỉ giáo?
Diệp Cát Quần chỉ Ngân Ngân và Tuyết Tuyết.
- Đuổi hai con đười ươi đó ra ngoài giùm diệp mỗ.
Mộng Tình bối rối.
Diệp Cát Quần cau mày :
- Nàng nghe Diệp mỗ nói chứ?
- Dạ nghe.
Mộng Tình đứng lên, quay lại đối mặt với Tuyết Tuyết và Ngân Ngân :
- Nhị vị cô nương. Tôn giá mời nhị vị ra ngoài.
Tuyết Tuyết nhướng đôi chân mày vòng nguyệt được tỉa mỏng dính, quát Mộng Tình :
- Ả a hoàn thúi tha kia? Ngươi là ai mà dám lên mặt với nhị vị đại giai nhân chứ?
- Mộng Tình... Mộng Tình chỉ là một a hoàn, không thể sánh với nhị vị đại thư. Nhưng tôn giá đây không muốn nhị vị đại thư ở lại đây.
Ngân Ngân trừng mắt :
- Con nha đầu này hỗn xược.
Ngân Ngân vừa nói, vừa dấn đến một bộ vung tay tát thẳng vào mặt Mộng Tình.
Bốp!
Mộng Tình chúi người té xuống đất.
Ngân Ngân định bước đến bồi thêm một tát tai nữa thì Diệp Cát Quần đã phát tác kiếm khí càn khôn.
Đạo kiếm khí tàn khốc bắn ra lia thẳng vào cánh tay của Ngân Ngân.
Phập!
Cánh tay của Ngân Ngân rơi xuống đất.
Nàng rú lên thảm thiết.
- Ối trời ơi!
Tuyết Tuyết thấy cảnh đó vội rút tay lại giấu ra sau lưng, mặt mày biến sắc tái nhờn, tái nhợt.
Diệp Cát Quần nói :
- Còn hành động vô lễ với Mộng Tình thì Diệp mỗ sẽ cắt thân thể hai người ra thành trăm khúc.
Diệp Cát Quần quát lớn :
- Xéo ra khỏi đây.
Tuyết Tuyết dìu Ngân Ngân lùi nhanh ra ngoài. Quên cả xiêm y bỏ dưới sàn thạch lao.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Nàng thu dọn chỗ dơ bẩn đó giùm Diệp mỗ.
- Thưa vâng.
Mộng Tình thu dọn xong mọi thứ, lau sạch máu, rồi quay bước toan trở ra, nhưng Diệp Cát Quần đã gọi lại :
- Mộng Tình cô nương?
Mộng Tình quay lại quỳ trước mặt Diệp Cát Quần :
- Tôn giá có điều chi chỉ giáo Mộng Tình?
- Diệp mỗ chỉ muốn hỏi nàng.
- Mộng Tình sẽ trả lời tôn giá.
- Nàng có sao không?
Mộng Tình ngẩng cao mặt nhìn lên.
Đập vào mắt Diệp Cát Quần là dấu bản thủ đỏ ửng của Tuyết Tuyết in trên mặt nàng.
Diệp Cát Quần từ tốn nói :
- Ta không muốn nàng bị đánh như thế đâu. Đáng lý ra ta nên đuổi hai ả kia thì đúng hơn, chứ không nên sai nàng.
- Chuyện đã qua rồi, tôn giá đừng bận tâm.
- Diệp mỗ rất áy náy.
- Chỉ đau một chút thôi, không có sao đâu.
Diệp Cát Quần khẽ gật đầu :
- Nàng không sao là Diệp mỗ an tâm rồi.
Diệp Cát Quần nhìn đĩa thức ăn và bầu rượu.
Mộng Tình như thể đoán ngay ý nghĩ qua ánh mắt của Diệp Cát Quần.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Tôn giá dùng chút rượu và thức ăn nhé?
Không để Diệp cát Quần thốt lời phản bác, Mộng Tình dọn đĩa thức ăn và bầu rượu đến trước mặt gã, rồi ngồi bên cạnh chờ đợi y sai khiến.
Diệp Cát Quần liếc sang nàng mỉm cười.
Mộng Tình đáp lại gã cũng bằng một nụ cười mỉm.
Chính nụ cười của nàng khiến Diệp Cát Quần cám thấy giữa hai người gần gũi hơn.
Y mở nắp bầu rượu tu luôn một hơi dài rồi từ tốn nói :
- Ta ở đây là một kẻ cô độc, ở ngoài kia ta cũng là một kẻ cô độc.
Y lại tu thêm một hơi dài nữa rồi mới đặt bầu rượu xuống bên cạnh.
Diệp Cát Quần nhìn Mộng Tình, từ tốn nói :
- Nàng có muốn thoát khỏi kiếp a hoàn bần hàn không?
Mộng Tình nhu mì đáp lời Diệp Cát Quần :
- Phận nhi nữ thì ai cũng có ước mơ, chứ đâu ai muốn mình mang kiếp a hoàn.
Diệp Cát Quần cười kháy :
- Nàng quả là người chân thành, không chút gian trá trong lời nói. Diệp mỗ khâm phục nàng đó.
Y lại dốc thêm một ngụm rượu lớn rồi chạm rãi nói tiếp :
- Diệp mỗ sẽ giúp nàng trút bỏ kiếp a hoàn bần hàn. Thậm chí nàng có thể ngẩng cao đầu với thiên hạ.
Mộng Tình nhìn Diệp Cát Quần :
- Mộng Tình chỉ muốn có một mái nhà và cuộc sống bình yên, chứ không muốn đua chen với ai.
- Nhưng ta có thể giúp nàng.
Diệp Cát Quần nhón tay bốc lấy một miếng thức ăn cho vào miệng, gã ăn ngon lành.
Mộng Tình nói :
- Để Mộng Tình bồi tiếp tôn giá.
Nàng vừa nói, vừa cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng diệp Cát Quần.
Thao tác của nàng thật thuần thục không để thức ăn rơi vãi ra sàn đá, hay lem qua hai cánh môi dầy của Diệp Cát Quần.
Gã gật đầu :
- Ta thích lắm.
Diệp Cát Quần tợp một hơi rượu nữa rồi mới chậm rãi nói :
- Mộng Tình! Diệp mỗ có thể thay đổi cuộc đời nàng, chỉ cần ta ra khỏi gian thạch lao này.
Mộng Tình nhìn sững hắn.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Diệp mỗ mang trong mình một thân võ công kiếm pháp vô địch, thế mà lại bị chôn mình trong thạch lao này, chẳng thể vẫy vùng với thiên hạ, thật là phí hoài. Nếu như nàng giúp ta rời khỏi thạch lao thì ta sẽ thay đổi cuộc đời a hoàn của nàng.
Mộng Tình vừa nghe Diệp Cát Quần nói dứt câu, liền sụp đầu xuống :
- Tôn giá...
Diệp Cát Quần bối rối :
- Mộng Tình! Nàng sao vậy?
Mộng Tình ngẩng lên nhìn Diệp Cát Quần :
- Tôn giá có thể sai Mộng Tình bước vào lửa đỏ, nhưng Mộng Tình tuyệt nhiên không thể nào giúp tôn giá rời khỏi thạch lao này được.
Nàng vừa nói vừa nấc nghẹn.
Theo tiếng nấc của nàng, hai dòng lệ trào ra khóe mắt.
Diệp Cát Quần bối rối :
- Nàng đừng khóc. Phải nàng sợ Quách tặc trừng phạt nàng?
Mộng Tình gật đầu :
- Dạ. Một khi chủ nhân trừng phạt thì thà chết còn hơn. Nhưng lúc đó Mộng Tình có muốn chết cũng không được.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài rồi bất giác cười kháy nói :
- Một khi Diệp mỗ ra khỏi đây, với Thượng Ngươn kiếm pháp thì chẳng một ai dám bắt nạt nàng, dù người đô là đương kim hoàng thượng. Bất cứ ai bắt nạt Mộng Tình phải bước qua thanh kiếm tàn nhẫn của Diệp Cát Quần.
Mộng Tình mím môi :
- Nhưng... Nhưng Mộng Tình và tôn giá không thể nào ra khỏi Âm Dương giới khi chưa có lệnh của chủ nhân.
- Cần gì cái lệnh phát ra từ cái miệng thúi của Quách tặc chứ. Chỉ cần nàng giúp ta ra khỏi đây thì ta sẽ thâu tóm cả nơi này dâng tặng cho nàng.
- Tôn giá! Xin đừng nói.
Diệp Cát Quần bưng bầu rượu tu cạn rồi quẳng ra ngoài thạch môn.
Gã nhìn Mộng Tình :
- Mộng Tình! Diệp mỗ tin là nàng có thể giúp ta.
Y mỉm cười :
- Nàng có thể vào đây để hầu hạ ta, thì cũng có thể đưa ta ra ngoài.
- Mộng Tình sợ lắm.
- Bên cạnh ta, nàng chẳng còn sợ ai cả.
- Mộng Tình sợ...
- Bên cạnh ta, nàng chẳng sợ ai cả. Nếu đại sự không thành, Diệp mỗ sẽ gánh vác cho nàng. Nếu nàng không giúp ta rời khỏi thạch lao này thì một thân võ học kiếm pháp thượng thừa như của ta bị mai một với thiên hạ, còn nàng thì mãi mãi mang kiếp của một a hoàn bần hàn, sống dưới sự sai khiến của người khác.
Diệp Cát Quần nắm tay Mộng Tình :
- Ta sẽ gánh vác tất cả cho nàng, nếu như đại cuộc không thành. Mộng Tình! Nàng tin Diệp Cát Quần này không?
Mộng Tình mím môi.
Diệp Cát Quần giật tay nàng.
- Nàng phải tin ta. Nếu như rời khỏi thạch lao này, Diệp Cát Quần sẽ không bao giờ quên Mộng Tình.
Hắn vừa nói, vừa thoa nhè nhẹ bàn tay Mộng Tình :
- Nàng phải tin ta.
Mộng Tình im lặng.
Diệp Cát Quần nhỏ nhẹ nói :
- Rồi đây chính Quách tặc sẽ trở thành nô bộc của nàng.
Mộng Tình ngập ngừng hỏi :
- Đưa tôn giá ra bằng cách nào?
Diệp Cát Quần mỉm cười :
- Chỉ cần Mộng Tình muội muội giúp ta, ta sẽ có cách.
Buông một tiếng thở dài, Mộng Tình nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói :
- Có lẽ đây là ý trời!