Chỉ mục bài viết |
---|
Thượng Ngươn Kiếm Pháp - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 15 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:*{behavior:url(#ieooui) } table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
Hồi 8
Âm Dương giới
Diệp Cát Quần được hai ả a hoàn vận trang y lộng lẫy đi hai bên dẫn đường, bước trên một tấm thảm đỏ trải dài từ ngoài bậc tam cấp vào trong đại sảnh. Hai bên là hai hàng cao thủ của Diêm Vương môn. Tất cả đều vận sắc phục đen, đều chít khăn đen, trông chẳng khác gì bầy quạ.
Môn chủ Diêm Vương môn ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thếp vàng, đầu đội kiện mão có rèm ngọc phủ xuống, như thể muốn che mặt mình.
Hai ả a hoàn đứng sát qua hai bên.
Diệp Cát Quần định nhãn nhìn lên Diêm Vương môn chủ. Y buông một câu bằng giọng thật lạnh lùng :
- Tại hạ đã bước qua Âm Dương giới.
- Túc hạ có cần bổn tọa khoản đãi không?
Diệp Cát Quần lắc đầu :
- Không.
- Bổn tọa nghe nói các hạ là một lãng tử sao lại từ chối thịnh tình của bổn tọa?
- Trước khi bước qua Âm Dương giới. Tại hạ đã thụ hưởng mọi lạc thú trên cõi trần này. Sự hiện diện của tại hạ ở đây chỉ với một mục đích duy nhất.
Môn chủ Diêm Vương môn buông một câu lạnh nhạt :
- Kiếm?
- Không sai!
Môn chủ Diêm Vương môn từ từ đứng lên :
- Bổn tọa đã chuẩn bị cho các hạ một đối thủ ngang tài, ngang sức.
Diệp Cát Quần chằm chằm nhìn Diêm Vương môn chủ :
- Tại hạ đến vì người đó.
- Trên giang hồ luôn có những người sống vì kiếm và chết cũng vì kiếm, nên bổn tọa rất hiểu các hạ.
Diệp Cát Quần nhạt nhẽo nói :
- Nếu không có vị cao thủ như Môn chủ đã đưa tin thì Diệp Cát Quần đã chết.
- Chết vì không có đối thủ, cũng đáng chết lắm chứ. Đó có phải là một cái chết cô độc không.
Diệp Cát Quần nhếch môi :
- Tại hạ chẳng bao giờ muốn mình chết cô độc.
- Bổn tọa biết ý của các hạ nên mới đưa tin thỉnh các hạ đến đây. Một kiếm thủ kỳ tài như các hạ thì chẳng bao giờ chọn một cái chết cô độc.
- Hãy cho Diệp Cát Quần được chết trong niềm kiêu hãnh của mình.
- Bổn tọa không làm các hạ thất vọng đâu.
Diêm Vương môn chủ vỗ tay ba tiếng.
Sau tiếng vỗ tay của vị Môn chủ, bọn môn hạ khệ nệ khiêng ra một chiếc lồng sắt khổng lồ. Họ đặt chiếc lồng sắt chiếm trọn phạm vi mười trượng vuông, ngay giữa đại sảnh rồi nhanh chóng dạt ra hai bên.
Diệp Cát Quần nhìn Môn chủ Diêm Vương môn nói :
- Tại hạ giao thủ kiếm pháp trong chiếc lồng này?
Môn chủ Diêm Vương môn gật đầu :
- Không sai. Các hạ sẽ giao đấu kiếm trong chiếc lồng sắt đó. Bởi lẽ kiếm pháp của các hạ và đối thủ của các hạ vô cùng lợi hại. Mà kiếm thì lại rất vô tình không thêm lượng hết được.
Ngỡ đâu Diệp Cát Quần sẽ phản bác lại, nhưng y chỉ nhếch môi, rồi thản nhiên bước vào lồng sắt.
Hành động của gã thì ai thấy cũng phải nghĩ đó là sự điên rồ, tự giam mình vào trong chỗ chết.
Diệp Cát Quần bước vào lồng sắt rồi mới rút trong tay áo ra chiếc khăn trắng bằng lụa trắng chít lên đầu. Y chít khăn tang như thể đoán chắc rằng mình sẽ thắng trong cuộc đấu này và phải chít khăn tang để đưa tiễn đối thủ.
Đôi nhãn của Diêm Vương môn chủ vụt sáng hẳn lên. Ló qua lớp dây ngọc rũ che mặt, chiếu vào Diệp Cát Quần.
Lão từ tốn nói :
- Những cao thủ Kiếm môn đâu có phong thái của một hảo hán xem thường cái chết. Cái chết đối với họ nhẹ tợ lông hồng, bổn tọa phải khâm phục. Bái phục.
- Tại hạ bước vào trong lồng sắt không phải để nghe những lời khách sáo của Môn chủ.
Diêm Vương môn chủ chớp mắt, rồi từ từ vỗ tay hai tiếng.
Hai ả a hoàn dìu một người đội tấm lụa đen trùm kín mặt. Nhưng bước chân của người đó xem chừng đi không muốn vững, nên phải nhờ vào hai ả a hoàn dìu.
Chân diện của Diệp Cát Quần nhíu hẳn lại với những nét bất nhẫn. Y nhìn người che mặt đang được hai ả a hoàn dìu bước. Rồi hướng về Diêm Vương môn chủ, buông một câu cộc lốc.
- Đối thủ của tại hạ đó ư?
Môn chủ Diêm Vương môn chủ gật đầu nói :
- Kiếm pháp của người này cũng xuất phát từ Kiếm môn.
Diệp Cát Quần lập lại :
- Kiếm môn!
- Không sai.
- Nếu quả đúng như Môn chủ nói thì chính là Diệp Tùng.
- Các hạ sẽ nhận ra y là ai khi đấu kiếm.
Diệp Cát Quần lắc đầu :
- Với thể trạng như thế kia thì cho dù y là Diệp Tùng cũng không phải là đối thủ của tại hạ.
- Bổn tọa nghĩ khác đó. Nếu các hạ không cẩn thận thì coi chừng khó mà giữ được mạng, bởi những đường kiếm quỷ dị vô thường của người đó.
Hai ả a hoàn dẫn người trùm mặt đến trưóc Diêm Vương môn chủ.
Diêm Vương môn chủ đặt hai tay lên vai người trùm mặt, nói :
- Bổn tọa đã tìm cho ngươi một đối thủ cân tài cân sức. Bổn tọa nghĩ rằng ngươi sẽ thoát khỏi nỗi cô đơn chờ chết.
Diêm Vương môn chủ vừa nói vừa rút bỏ vuông lụa đen che mặt.
Chân diện người đó lộ ra với mái tóc rối bời, khuôn mặt hốc hác, đôi thần nhãn sâu hoắm, nhãn quang đờ đẫn trông thật tội nghiệp.
Nhận ra diện dung của người kia, hai cánh môi Diệp Cát Quần mím lại, mãi một lúc y mới thốt ra lời.
- Diệp Tùng!
Trong khi Diệp Cát Quần nhận ra Diệp Tùng, vị sư huynh của mình thì Diêm Vương môn chủ khoát tay qua mặt Diệp Tùng.
Không biết Diêm Vương môn chủ dụng thủ đoạn gì mà sự đờ đẫn của Diệp Tùng nhanh chóng biến mất. Thần nhãn đờ đẫn cũng được thay vào là hai luồng uy quang sắt thần chẳng thua kém gì Diệp Cát Quần.
Diêm Dương Môn chủ chỉ về phía lồng sắt :
- Đối thủ của ngươi trong kia. Ngươi sẽ thoát khỏi cái chết cô độc tội nghiệp.
Qua lại gã thuộc nhân đứng bên phải mình, Diêm Vương môn chủ nói :
- Trao kiếm cho gã!
Gã kia lấy ngay thanh kiếm treo trên tường đặt vào tay Diệp Tùng.
Nhận lấy thanh kiếm, tiến thẳng vào trong lồng sắt.
Cửa lồng sắt nhanh chóng đóng sập lại.
Diệp Cát Quần và Diệp Tùng đối mặt nhìn nhau. Trong khi Diêm Vương môn chủ từ từ ngồi xuống chiếc ngai sơn son thếp vàng.
Nếu tinh mắt sẽ nhận ra thần quang của Môn chủ nhanh chóng lia nhanh qua hai bên đại sảnh đường.
Diệp Cát Quần nhìn Diệp Tùng buông từng lời nói một cách chậm rãi :
- Sư huynh nhận ra Diệp Cát Quần chứ?
Diệp Tùng buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Đúng ra ngươi nên đến Thiếu Lâm tự để gặp Giác Chân đại sư. Chứ không nên đến đây.
- Cát Quần sau khi luyện Thượng Ngươn kiếm pháp, bước ra giang hồ...
Diệp Tùng cắt ngang lời Diệp Cát Quần :
- Ta biết. Ngươi phải tìm ra ta, nếu không muốn bị tẩu hỏa nhập ma.
- Và cuối cùng Diệp Cát Quần cùng đã gặp được sư huynh.
- Ngươi đã bước qua Âm Dương giới để gặp ta, đặng hóa giải kiếm khí Thượng Ngươn? Đó là một sai lầm mà ngươi chẳng bao giờ sửa được.
Buông một tiếng thở dài nữa, Diệp Tùng hỏi Diệp Cát Quần :
- Ngươi nói thật cho ta biết. Ngươi có đến Thiếu Lâm tự không?
Diệp Cát Quần khẽ gật đầu :
- Có.
- Hẳn Giác Chân đại sư đã nhận ra kiếm pháp của ngươi?
- Phương trượng đại sư buộc Cát Quần quy y đầu Phật, tự phế kiếm khí Thượng Ngươn để truyền thụ Dịch Cân kinh.
Diệp Cát Quần lắc đầu.
Diệp Tùng đay nghiến nói :
- Ngươi đã không đáp ứng lời thỉnh cầu của Phương trượng đại sư?
- Phế bỏ kiếm khí Thượng Ngươn thì thà chết cho rồi.
Diệp Tùng lắc đầu :
- Đáng lý ra ngươi phải ở lại Thiếu Lâm tự để chờ người, nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Một khi ngươi bước qua Âm Dương giới thì chỉ còn trông vào ý trời mà thôi.
Nhìn Diệp Cát Quần, Diệp Tùng từ tốn nói tiếp :
- Ngươi để tang cho ta đó à?
- Giữa huynh và đệ phải có một người sống, đặng rời khỏi nơi đây.
- Ta đã chết rồi và sau đó đến lượt ngươi. Đã bước vào Âm Dương giới thì không bao giờ quay trở ra, nếu không phải là người của Diêm Vương môn.
- Diệp Cát Quần sẽ quay trở ra, với chiếc khăn tang trên đỉnh đầu mình.
Buông một tiếng thở dài, Diệp Tùng mới ôn nhu nói :
- Ta hiểu ý ngươi. Mong rằng ngươi sẽ được toại nguyện.
- Huynh không oán trách Diệp Cát Quần chứ?
- Ta chỉ trách ngươi không nghe theo lời Giác Chân đại sư. Còn bây giờ thì chỉ muốn ngươi sớm rời khỏi đây.
- Sau khi hợp nhất Thượng Ngươn và Hạ Ngươn kiếm pháp, Diệp Cát Quần sẽ rời khỏi nơi đây.
- Nếu không rời khỏi đây được thì sao?
- Chiếc lồng sắt này không đủ sự kiên cố để giữ chân Diệp Cát Quần. Một khi đệ rời khỏi đây thì Kiếm môn sẽ quay lại với giang hồ và...
- Võ lâm minh chủ sẽ là ngươi.
- Trước đây huynh cũng đã từng nghĩ đến điều đó.
- Họ Diệp chúng ta có quá nhiều tham vọng. Chính tham vọng đó buộc họ Diệp phải có ngày hôm nay. Âu đây cũng là ý trời. Điều sau cùng ta muốn nói với ngươi.
- Đệ đang nghe huynh nói.
- Nếu như ngươi không ra khỏi Âm Dương giới thì tuyệt nhiên không được truyền thụ Thượng Ngươn và Hạ Ngươn kiếm cho người khác.
- Điều đó đệ sẽ ghi nhận và sẽ hứa với huynh.
- Được.
Diệp Tùng nhìn lại Diêm Vương môn chủ, từ tốn nói :
- Tại hạ đã sẵn sàng, xin Môn chủ Phát lệnh.
Diêm Vương môn chủ khẽ gật đầu, lão vỗ tay một tiếng.
Một ả a hoàn bưng chiếc mân vàng, trên đó có một lọ tịnh bình bằng ngọc bước đến lồng sắt.
Diệp Tùng thò tay qua song sắt lấy chiếc lọ ngọc. Y trút ra một hoàn dược tỏa mùi nồng nồng cho vào miệng.
Trả lại lọ tịnh bình ngọc lên chiếc mâm đồng. Diệp Tùng liền vận hóa nguyên khí.
Ả a hoàn bưng chiếc mâm vàng quay về chỗ cũ thì từ đỉnh đầu Diệp Tùng cũng xuất hiện một làn khói trắng mỏng bốc cao.
Khi làn khói trắng đó tản mác, Diệp Tùng hoàn toàn biến đổi. Thần nhãn của gã như hai hòn than hồng đăm đăm chiếu vào Diệp Cát Quần.
Sự thay đổi kỳ lạ đó khiến Diệp Cát Quần phải e dè.
Y hoành kiếm ngang ngực, gọi khẽ :
- Diệp huynh!
Đáp lại tiếng gọi của Diệp Cát Quần, Diệp Tùng thét lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng thét đó, tất cả nội lực vốn có đều dồn vào lưỡi kiếm.
Một vệt khí kiếm thoát ra lướt thẳng đến đối phương.
Diệp Cát Quần chớp thấy, liền vũ động kiếm quyết. Từ lưỡi kiếm của gã cũng xuất hiện khí kiếm bắn ra hứng thẳng lấy vệt khí kiếm của Diệp Tùng.
Ầm!
Khi hai vệt khí chạm thẳng vào nhau tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, những tướng có thể nhấc tung cả chiếc lồng sắt.
Sau tiếng nổ của khí kiếm chạm vào nhau, Diệp Cát Quần và Diệp Tùng nhập lại làm một.
Trong lồng sắt không còn thấy bóng hai người, mà chỉ còn lại ảnh kiếm dầy đặc, chẳng phân biệt đâu là kiếm của Diệp Tùng, còn đâu là kiếm của Diệp Cát Quần.
Bọn môn hạ của Diêm Vương môn đứng xoay quanh chiếc lồng sắt bất giác thối lùi hai bộ, bởi khí kiếm sát thần trong lồng sắt tỏa ra.
Trong lồng sắt, chỉ trong một khoảng thời gian vừa cháy đúng nửa đốt nhang, Diệp Tùng và Diệp Cát Quần đã giao thủ qua lại đúng trăm chiêu, mà chiêu kiếm vào cùng tiềm ẩn tất cả nội lực của hai người.
Hai lưỡi kiếm không ngừng chạm vào nhau rồi lại bật ra rồi lại chạm vào nhau. Quả là một cặp đối thủ cân tài cân sức.
Cả hai càng đấu thì nội lực càng phát huy theo từng chiêu kiếm của họ tận dụng vào cuộc đấu khốc liệt đó.
Diệp Cát Quần mới dẫn lưu được khí công chu du qua ba mươi sáu đại huyệt trong cơ thể qua từng chiêu kiếm.
Lúc đầu giao thủ, kiếm của Diệp Cát Quần còn đối kháng với kiếm của Diệp Tùng, tạo ra những đạo kiếm quang chạm thẳng vào nhau. Những tướng hai thanh kiếm có thể gãy đôi bất cứ lúc nào. Nhưng càng đấu thì kiếm pháp của Diệp Cát Quần như hòa nhập dần vào kiếm của Diệp Tùng.
Sau nửa canh giờ, có thể nói phải qua ngàn chiêu tử kiếm thì nó đã hòa nhập vào kiếm pháp của Diệp Tùng làm một.
Trong cuộc đấu, chẳng còn thấy kiếm quang chạm vào nhau nữa. Mà chỉ còn một luồng ánh kiếm tạo ra những đạo sát kiếm toát ra khỏi lồng sắt.
Diệp Cát Quần thét lớn một tiếng. Cùng với tiếng thét đó Diệp đã dẫn lưu khí lực đang ở giai đoạn tột đỉnh công phu phá hai đại huyệt sinh tử Huyền quang Nhâm Đốc.
Tiếng thét của họ Diệp bỗng chốc hóa thành tiếng rồng ngâm. Cùng với uy lực khí kiếm gia tăng tột bực.
Mười gã môn hạ Diêm Vương môn đứng ngoài lồng sắt bất thần đổ sụp tới trước khiến những gã đứng sau bất giác thối lùi tiếp ba bộ nữa.
Diêm Vương môn chủ giũ ống tay áo, thét lớn :
- Khai cuộc!
Tiếng quát còn đọng trên miệng Diêm Vương môn chủ thì trong lồng sắt, kiếm quang vụt tắt cùng với thi thể của Diệp Tùng bị chém thành nhiều đoạn bay tứ tán.
Trong lúc đó thì toàn thân Diệp Cát Quần xuất hiện một màn kiếm khí càn khôn bao bọc.
Y vừa thu kiếm vừa nói :
- Diệp huynh. Đệ đã hợp nhất được Thượng Ngươn và Hạ Ngươn kiếm tông. Bây giờ Diệp Cát Quần đã là Thiên hạ đệ nhất nhân. Họ Diệp sẽ là Võ lâm Minh chủ. Huynh hãy yên tâm mà đi đi.
Diệp Cát Quần vừa nói vừa vận hóa kiếm khí càn khôn. Màn kiếm khí bao bọc quanh thân thể gã nhanh chóng lan rộng.
Y định uy quang sáng ngời hướng về Diêm Vương môn chủ.
- Chiếc lồng sắt của Môn chủ đâu nhốt được Diệp Cát Quần này.
Quả đúng như Diệp Cát Quần nói, màn kiếm khí chém vào những song sắt, cắt tiện những chấn song kia đứt rời ra, như chém vào những thân cây chuối tầm thường.
Những chiếc song sắt vừa bị chém đứt thì cả một tấm lưới sắt từ trên cao chụp thẳng xuống Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần cười khảy :
- Trò trẻ nít!
Lời còn chưa tan trên hai cánh môi của Diệp Cát Quần thì sàn đại sảnh sụp xuống.
Diệp Cát Quần lọt thom xuống gian hầm cùng với tấm lưới từ trên phủ xuống.
Bất ngờ bị sụp chân, Diệp Cát Quần rơi xuống. Y nghiến răng rít lên :
- Môn chủ tưởng có thể giữ được ta bằng chiếc bẫy này sao?
Gã vừa nói vừa dồn nội lực, tạo thành màn kiếm khí dầy đặc hộ thân, rồi khoanh tròn thân pháp như chiếc bông vụ, được những đạo khí kiếm chém không ngừng vào mảnh lưới sắt trên đỉnh đầu.
Những đại khí kiếm càn khôn chém rách toạt mảnh lưới sắt thứ nhất thì có mảnh lưới sắt thứ hai chụp xuống. Cứ nhứ thế, hết mảnh lưới này đến mảnh lưới khác, ít ra Diệp Cát Quần dụng khí kiếm chém rách hơn mười mảnh lưới mới bắt đầu cảm thấy khí lực suy kiệt.
Gã rít lên :
- Môn chủ! Ngươi quả thật là đê tiện!
Diệp Cát Quần thốt ra lời nói đó thì hạ thân luôn xuống dưới mật thất. Y có cảm tưởng mình rơi tọt xuống cõi Địa ngục chẳng bao giờ tới đáy.
Bùm.
Không ngờ dưới mật thất là nước giá buốt, Diệp Cát Quần chới với ho sặc sụa. Y buông luôn thanh trường kiếm, bấu tay vào vách đá, rống lên :
- Diêm Vương môn chủ? Thả ta ra! Thả ta ra!
Một tấm lưới sắt chụp xuống đầu Diệp Cát Quần, dìm y xuống làn nước giá lạnh.
Diệp Cát Quần muốn rống lên, nhưng bị nước ập vào miệng ho sặc sụa. Y lịm dần, trong tâm thức vẫn còn đọng lời nói của Diệp Tùng :
- Đã bước vào Âm Dương giới. Ngươi không thể trở ra ngoài được, nếu không phải là người của Diêm Vương môn.
Hồi 9
Hoa bướm trao duyên
Suốt một ngày chẳng thấy bóng dáng Diệp Cát Quần quay lại, Thiên Hải bắt đầu bực bội, đồng thời bụng cũng bắt đầu đói. Y hết nằm rồi lại ngồi lên phiến đá hướng mặt về phía Diệp Cát Quần bỏ đi.
Thiên Hải rủa :
- Diệp tôn giá sống linh thác thiêng, có chết thì cũng quay về đây báo cho Thiên Hải biết, để Thiên Hải còn phải đi lo việc của mình. Có đâu mà biền biệt để Thiên Hải phải chờ dài cả cổ tại đây chứ?
Thiên Hải ôm bụng nhăn nhó nói :
- Phải chi bây giờ có Mộc Định Can bưng thức ăn và rượu đến thì hay biết chừng nào.
Thiên Hải vừa thốt dứt câu toan gối đầu lên phiến đá dỗ giấc ngủ để quên cái đói thì nghe tiếng chân bước về phía mình. Giật mình bởi tiếng chân đó, Thiên Hải bật nhỏm ngồi lên. Y reo lên khi nhận ra Xảo Nhi ôm một túi nải bước về phía mình.
Thiên Hải chẳng còn giữ ý tứ mà nhảy lên như một đứa trẻ đang mong đón mẹ thì mẹ về :
- Xảo Nhi cô nương! Xảo Nhi cô nương!
Xảo Nhi bước đến trước mặt Thiên Hải, nàng khép nép ôm quyền xá :
- Chu công tử!
- Gặp Xảo Nhi cô nương ở đây, tại hạ mừng quá.
Thiên Hải vừa nói thì ngửi được mùi thịt gà bốc ra từ chiếc túi của Xảo Nhi.
Chẳng một chút ngần ngại, y hỏi luôn Xảo Nhi :
- Hình như trong túi của Xảo Nhi cô nương có thức ăn?
Xảo Nhi mỉm cười, nói :
- Xảo Nhi có đem theo một con gà và một bầu rượu năm cân Thiệu Nữ nhi hồng.
Mắt Thiên Hải giương to, những tưởng hai con ngươi muốn lọt thỏm ra ngoài hốc mắt. Y ngập ngừng hỏi lại Xảo Nhi :
- Một con gà và một bầu rượu năm cân?
Xảo Nhi gật đầu.
Thiên Hải liếm mép, ngập ngừng nói :
- Xảo Nhi cô nương đem gà và bầu rượu đi đâu vào đây vậy?
Xảo Nhi mỉm cười, nói :
- Xảo Nhi đem theo để ăn.
Đôi chân mày Thiên Hải nhướng cao, ngơ ngẩn hỏi nàng :
- Xảo Nhi cô nương có bởn cợt tại hạ không vậy?
- Cái gì mà bỡn cợt. Bộ đem gà và rượu theo là việc làm lạ lắm hay sao, mà Chu công tử ngạc nhiên quá vậy?
Thiên Hải nhăn nhó gải đầu nói :
- Ơ! Thì tại hạ chỉ lấy làm lạ thôi. Cô nương đem gà và rượu vào dòng suối hoang vắng này để ăn uống. Đó là chuyện lạ của tại hạ đó.
- Công tử thấy lạ cũng đúng thôi. Nhưng Xảo Nhi không thấy lạ chút nào.
Thiên Hải liếm mép khi ngửi được mùi gà bốc lên. Y hỏi :
- Bộ Xảo Nhi cô nương thích ăn uống trong khung cảnh hoang vắng như thế này lắm ư?
Xảo Nhi lắc đầu :
- Chu công tử thấy lạ đúng rồi. Nhưng Xảo Nhi không thấy lạ, bởi lẽ Xảo Nhi đã từng làm chuyện này. Xảo Nhi phải chờ ở đây cho đến quá nửa đêm mới lấy nước đem về do đó phải mang theo thức ăn và rượu để giải khuây qua đêm.
Thiên Hải chìa mặt tới nàng :
- Cái gì? Tại sao cô nương không lấy nước ngay lúc này rồi về có hơn không? Ở đây hoang vắng mà chưa đến quá nửa đêm, không sợ gặp phường ô lại à?
- Xảo Nhi đã quen rồi. Với lại nội tổ bảo lấy nước ở con suối này sau nửa đêm mới tinh khiết.
- Xảo Nhi cô nương cần nước suối tinh khiết để làm gì?
- Thì để nội tổ cất rượu bán. Chu công tử không thưởng thức rượu ngon của nội tổ?
- Ơ! Tại hạ...
- Công tử chưa thưởng lãm, bởi sợ hao tốn kim ngân. Xảo Nhi nói cho công tử biết nhé. Chỉ có những người biết uống rượu chẳng sợ tốn kim ngân mới được nội tổ cho uống thứ hảo tửu cất ra từ suối nước tinh khiết này đây.
Thiên Hải chớp mắt, chắc lưỡi. Y gãi đầu nói :
- Tại hạ không biết được bí mật đó, nếu biết thì chẳng ngại hao tốn ngân lượng đâu.
Y mỉm cười giả lả nhìn Xảo Nhi nhỏ giọng nói :
- Xảo Nhi cô nương! Chắc bầu rượu cô nương mang theo là đại hảo tửu mà nội tổ dành riêng cho những người biết thưởng lảm?
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải, mỉm cười nói :
- Còn ngon hơn cả loại hảo tửu đó nữa.
Thiên Hải giả lả cười :
- Lúc này tại hạ đang rất muốn thưởng thức rượu ngon. Chẳng hay Xảo Nhi cô nương có thể để lại cho tại hạ bầu rượu mang theo được không?
Xảo Nhi ngúng nguẩy nói :
- Chu công tử trả cho Xảo Nhi bao nhiêu với bầu rượu này?
Thiên Hải xoa tay chắc lưỡi :
- Bao nhiêu cũng được. Lúc này tại hạ đang rất cần rượu ngon và...
Xảo Nhi cướp lời Thiên Hải :
- Và cả con gà của Xảo Nhi?
- Hé hé. Xảo Nhi cô nương quả là người tinh tường. Tại hạ chưa nói ra mà Xảo Nhi cô nương đã đoán biết.
- Thế sao Chu công tử không đến quán của Xảo Nhi? Từ đây đến đó cũng đâu có xa.
Thiên Hải nhăn nhó :
- Tại hạ muốn đến lắm chứ. Nhưng khốn nỗi không thể rời khỏi đây được.
- Vì sao vậy?
- Tại hạ có hẹn.
- Có hẹn? A Xảo Nhi biết rồi. Hẳn Chu công tử sợ lỡ hẹn với vị cô nương nào đó?
Thiên Hải bực dọc nói :
- Nếu chỉ có thế thôi thì tại hạ đã bỏ đi mất rồi. Cần gì phải ngong ngóng chờ người ta chứ. Có một người hẹn với tại hạ ở đây, nếu tại hạ bỏ đi thì sau này khó mà gặp được hắn.
Y lia bàn tay qua cổ mình, rồi nói :
- Kiếm của y bén lắm.
Xảo Nhi nhướng mày :
- Chu công tử đã từng muốn chết mà, sao giờ lại sợ chết.
- Lúc này lúc khác.
Thiên Hải vừa cười, vừa giả lả nói :
- Có lẽ tại hạ gặp Xảo Nhi cô nương nên mới không muốn chết nữa. Không muốn chết thì tất nhiên phải muốn sống rồi.
- Công tử nói thật chứ?
- Tất nhiên, lời của tại hạ không bao giờ giả dối rồi.
Y xoa bụng :
- Tại hạ sắp chết đói và chết khát nữa đây. Nếu không may mắn gặp được cô nương, e Thiên Hải chết đói tại con suối này quá.
- Thế sao công tử không nói sớm?
Xảo Nhi vội vã bày con gà và bầu rượu ra phiến đá. Nàng vừa sắp thức ăn, vừa nói :
- Đêm nay Xảo Nhi có Công tử cùng ngồi đối ẩm qua đêm. Chờ lấy nước cũng đở buồn.
- Xảo Nhi cô nương cứ tính bao nhiêu kim lượng, tại hạ vẫn có thể trả cho cô nương.
- Xảo Nhi tính thì sợ Công tử không trả nổi đâu.
Thiên Hải vỗ vào túi gấm :
- Tại hạ có nhiều ngân phiếu trong túi gấm này. Với số ngân phiếu đang có thì cô nương cứ thoải mái tính. Tại hạ không tiếc với Xảo Nhi cô nương đâu.
Nàng liếc Thiên Hải :
- Mời huynh.
Không chờ Xảo Nhi mời tiếng thứ hai, Thiên Hải xé luôn con gà nhai ngấu nghiến.
Chỉ loáng qua, gã đã ăn gần hết nửa con gà mà quên một tiếng mời khách sáo.
Bưng cả bầu rượu, Thiên Hải dốc vào miệng tu luôn một hơi dài.
Hắn đặt bầu rượu xuống phiến đá liếm mép nói :
- Tại hạ chưa bao giờ ăn một bữa ngon như thế này.
Đến khi thốt dứt câu Thiên Hải mới nhận biết Xảo Nhi chưa ăn một miếng nào.
Y ngượng ngập nói :
- Xảo Nhi cô nương ăn đi chứ. Thịt gà của cô nương rất là ngon, hảo tửu thì chẳng có nơi nào bằng.
Thiên Hải vừa nói, vừa xé một miếng đưa cho nàng. Nhưng Xảo Nhi lắc đầu mỉm cười nói :
- Nhìn huynh ăn, Xảo Nhi đã thấy ngon miệng chằng khác gì mình đang ăn. Huynh cứ tự nhiên.
Thiên Hải nhếch môi cười giả lả rồi cho tiếp miếng thịt gà vào miệng nhai ngon lành.
Xảo Nhi hỏi :
- Thấy huynh ăn thịt gà, biết huynh không phải là người muốn chết, thế vì cái gì mà trước đây huynh cứ nằng nặc muốn chết? Thậm chí còn khích lệ Lư Thành Văn công tử đâm trúng tim mình.
Thiên Hải ngừng nhai nhìn Xảo Nhi. Y nuốt trửng miếng thịt đang nhai dở trong miệng. Cầm bầu rượu tu luôn một hơi rồi mới chậm rãi nói :
- Lúc đó tại hạ khác bây giờ.
- Huynh thay đổi nhanh như thế à?
- Phải thay đổi chứ.
Y giả lả cười :
- Có lẽ tại hạ gặp được cô nương nên mới thay đổi nhanh như vậy.
Nàng nguýt Thiên Hải.
Thiên Hải dùng tay áo chùi miệng.
Động tác của Thiên Hải khiến Xảo Nhi chau mày. Nàng lấy chiếc khăn giắt bên hông đưa cho Thiên Hải.
- Huynh dùng khăn của Xảo Nhi nè.
Đón lấy chiếc khăn của Xảo Nhi, Thiên Hải vừa mỉm cười, vừa nói :
- Xảo Nhi cô nương tốt quá.
- Chỉ tốt với một mình Chu huynh thôi.
- Sao cô nương lại tốt với tại hạ?
- Vì huynh cùng là người tốt. Phàm những con người tốt thì làm những điều tốt. Tại tửu quán của Xảo Nhi, huynh đã không ngại tổn thương mà bênh vực Xảo Nhi, nên mới được Xảo Nhi đối xử tốt với huynh.
Thiên Hải khoát tay :
- Hê! Đó chỉ là chuyện nhỏ, Xảo Nhi cô nương đừng bận tâm.
- Xảo Nhi phải đáp lại tấm lòng của huynh chứ.
- Tại hạ không thể ngồi khoanh tay để cho bọn Thanh Thành bỡn cợt với cô nương.
- Họ bỡn cợt với Xảo Nhi? Huynh không thích ư?
- Hành động của bọn Thanh Thành chẳng ai thích.
Nàng nhướng mày :
- Huynh là người không biết võ công thế không sợ Lư Thành Văn công tử lấy mạng sao?
Gã dù sao cũng là thiếu gia của Thanh Thành phái. Kiếm pháp của Thanh Thành thì đã vang danh thiên hạ rồi.
Thiên Hải bật cười giòn giã.
Xảo Nhi hỏi :
- Sao huynh cười?
- Tại hạ cười vì nghĩ đến gã Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn.
Xảo Nhi mỉm cười nói :
- Có gì vui huynh nói cho Xảo Nhi nghe với.
- Nói ra sợ Xảo Nhi không tin Thiên Hải.
- Xảo Nhi tin huynh chứ.
- Thật ư?
Xảo Nhi gật đầu.
Thiên Hải nói :
- Lúc ở tửu quán, tại hạ khích bác Lữ Thành Văn công tử, bảo gã đâm trúng tim thì gã lại e ngại, sợ hãi. Khi tại hạ rời trấn Hồ Nam thì gã lại đuổi theo đòi lấy mạng, thế là bị tại hạ tặng cho một kiếm. Hắn sợ đến nỗi hồn siêu phách lạc.
Xảo Nhi nhướng mắt ra vẻ ngạc nhiên :
- Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn bị huynh tặng cho một kiếm hồn siêu phách lạc à?
- Đúng như vậy. Chắc có lẽ sau này hắn chẳng dám quấy nhiễu Thiên Hải nữa đâu.
- Xảo Nhi nghe người ta nói kiếm pháp của Thanh Thành thiếu gia cùng rất cao thâm đó.
- Có cao thâm gì đâu. Chẳng qua thùng rỗng kêu to mà thôi.
Thiên Hải bưng bầu rượu tu một hơi nữa. Y bắt đầu chếnh choang, nên trở nên bốc đồng. Y nhìn Xảo Nhi cao hứng nói :
- Với tại hạ, kim ngân hôm nay không có thì ngày mai có, nhưng tình người mới quý.
- Sinh mạng có đáng quý không?
- Tất nhiên là quý rồi.
Thiên Hải xê mình đến ngồi cạnh Xảo Nhi.
Nàng lườm gã.
Thiên Hải vừa cười vừa nói :
- Tại hạ có một cách trả ngân lượng cho Xảo Nhi cô nương.
Xảo Nhi nghiêm mặt :
- Huynh định trả ngân lượng cho Xảo Nhi bằng cách nào?
Thiên Hải xua tay :
- Này nhé... Xảo Nhi vốn phải phục vụ cho những gã khách nhân rày đây mai đó, gặp người tốt thì chẳng nói làm gì. Nhưng nếu gặp những kẻ bỉ ổi như Lư Thành Văn thì thật là phiền phức. Tại hạ thiết nghĩ Xảo Nhi cũng nên có vài miếng võ để hộ thân trong những tình huống như hôm qua.
- Ý huynh là...
Thiên Hải cướp lời nàng :
- Tại hạ vốn có ba chiêu kiếm vô cùng thần kỳ. Chỉ một chiêu trong ba chiêu kiếm đó thôi đã khiến cho Thanh Thành thiếu gia hồn siêu phách lạc. Thiên Hải sẽ truyền thụ lại cho Xảo Nhi ba chiêu kiếm đó, Xảo Nhi cô nương không còn sợ ai bắt nạt mình nữa.
- Huynh tốt với Xảo Nhi như vậy à?
- Có gì đâu.. Chỉ cần Xảo Nhi thích thì Thiên Hải sẽ truyền ngay thôi.
- Xảo Nhi nghe nói, người võ lâm thà tốn kim ngân hoặc mất cả cái mạng, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ lộ khẩu quyết võ công. Huynh thì lại khác, chỉ có một con gà và bầu rượu năm cân đã đòi truyền thụ võ công cho Xảo Nhi.
Thiên Hải khoát tay :
- Thiên hạ khác với Thiên Hải. Có võ công nhằm để hộ thân và giúp đời, chứ đâu phải xưng hùng xưng bá để làm gì. Tại hạ chỉ mong sao võ công được hữu ích là được rồi.
Y đứng lên :
- Thiên Hải sẽ truyền cho Xảo Nhi cô nương ba chiêu kiếm vô địch. Đó là Tích Lịch kiếm, Thiên Vân kiếm và Mạn Vũ di kiếm. Cả ba chiêu, chiêu nào cũng có uy lực bất phàm.
Xảo Nhi lắc đầu :
- Xảo Nhi không thích luyện kiếm đâu.
- Sao không thích?
- Thà Xảo Nhi không có võ công thì không ai biết đến, còn như có võ công hắn bị nhiều người để mắt đến. Lúc bấy giờ càng sinh ra lắm chuyện phiền phức.
Thiên Hải sa sầm mặt, suy ngẫm một lúc rồi reo lên :
- Xảo Nhi cô nương nói rất đúng. Thà không biết võ thì xem ra tránh được nhiều điều phiền phức. Cổ nhân có câu: Một câu nhịn, chín câu lành.
Thiên Hải bỏ lửng câu nói giữa chừng, nhìn Xảo Nhi, ngập ngừng hỏi :
- Nhưng không có võ công, nếu gặp những gã bỉ ổi như Lư Thành Văn thì sao? Chẳng lẽ cứ cúi gằm mặt, để cho gã muốn làm gì thì làm sao?
Xảo Nhi mỉm cười :
- Trên đời này có người tốt, người xấu, kẻ quân tử, người tiểu nhân. Nếu Lư Thành Văn là kẻ bỉ ổi, tiểu nhân thì ắt phải gặp quả báo với người chính nhân quân tử. Xảo Nhi đâu cần thiết phải có võ công cũng có người giúp đở kia mà.
Nàng nhìn Thiên Hải :
- Huynh không có võ công mà đâu ngại chạm mặt với Lư Thanh Văn.
Thiên Hải nhìn nàng, nhún vai. Y với tay cầm bầu rượu.
Xảo Nhi mỉm cười nói tiếp :
- Chu huynh. Xảo Nhi có một cách để huynh trả lại cho Xảo Nhi con gà và bầu rượu này.
Thiên Hải phấn chấn nói :
- Xảo Nhi cô nương định giá bao nhiêu?
Xảo Nhi lắc đầu nhìn Thiên Hải, nói :
- Xảo Nhi không tính bằng kim ngân đâu. Huynh đã ăn của Xảo Nhi miếng thịt gà và bầu rượu năm cân, giờ phải hái sao để cho Xảo Nhi nướng cho huynh ăn thử.
Thiên Hải trợn mắt nhìn nàng, ngập ngừng nói :
- Hái sao để nướng. Ôi chao? Tại hạ mới nghe nói cái món này lần đầu.
- Huynh chưa bao giờ ăn ư?
- Chẳng có ai hái được sao trên trời, thế mà Xảo Nhi còn muốn nướng sao để làm thức uống rượu nữa.
Thiên Hải ngồi xuống bên Xảo Nhi :
- Xảo Nhi chỉ cho tại hạ cách hái sao đi. Nếu được, Tại hạ sẽ hái tất cả những sao trên trời tặng cho Xảo Nhi cô nương, đặng nàng để dành nướng dần.
Xảo Nhi bật cười. Nàng vừa cười vừa nói :
- Hái sao là cách nói của Xảo Nhi.
- Thế ý của nàng là gì?
Xảo Nhi nhìn lên bầu trời đầy sao.
Thấy nàng nhìn lên trời Thiên Hải nghĩ thầm :
- “Cô đừng có bắt ta lấy cả vầng nguyệt đêm nay làm đĩa đựng sao nương của cô đấy nhé”.
Xảo Nhi nói :
- Huynh có thấy sao trên trời không?
Thiên Hải gật đầu :
- Thấy. Nhưng sao trên trời chắc không ngon đâu, Xảo Nhi cô nương chọn món khác đi.
Nàng nhìn Thiên Hải bằng nửa con mắt, rồi nói :
- Xảo Nhi đâu bắt huynh hái sao trên trời.
- Nàng có muốn thì tại hạ hái cũng không được.
- Tưởng đâu huynh nói được mới hay chứ.
Thiên Hải nhăn nhó :
- Ngày xưa Trụ vương xây lầu cao để Đắc Kỷ hái sao còn hái không được, huống gì Chu Thiên Hải này.
- Xảo Nhi đâu có bắt bí Thiên Hải huynh, bắt người hái những vì sao trên kia đâu.
- Thế huynh hái sao ở đâu?
Xảo Nhi chỉ xuống con suối trong vắt :
- Huynh sẽ hái sao dưới con suối này.
- Hê? Hái sao dưới nước?
Xảo Nhi gật đầu :
- Chu huynh đừng nghĩ hái sao như vớt trăng trong hồ nhé. Xảo Nhi không phải là kẻ càn rỡ như Khương Tử Nha câu cá mà chẳng có lưỡi câu đâu.
- Thế hái bằng cách nào?
Nàng mỉm cười, nói :
- Trong con suối này có một loài cá tên là cá Lăng. Chúng có cuộc sống cực kỳ tinh khiết, nên thân hình trắng như ánh sáng sao đêm. Ban đêm nhìn xuống suối, huynh sẽ thấy cá Lăng như những vì sao trên trời. Nhưng bắt được cá Lăng không phải là dễ, bởi chúng rất nhát và tinh quái.
- Thiên Hải hiểu rồi.
Xảo Nhi mỉm cười :
- Huynh đừng coi thường giống cá lăng, cho dù huynh có ba chiêu kiếm thần kỳ. Ê! Nhưng ở đây huynh cũng đâu có kiếm.
- Thiên Hải vẫn có cách mà. Tại hạ sẽ khoán đãi nàng một bữa cá Lăng tuyệt nhất trên đời này.
Thiên Hải cao hứng, tìm ngay một nhánh cây, tách làm thành cái chạc hai. Y quay lại nói với Xảo Nhi :
- Xảo Nhi cô nương chuẩn bị nhóm lửa là được rồi đó.
- Khi nào có cá, Xảo Nhi mới nhóm lửa chứ.
- Sẽ có cá ngay cho nàng mà.
Thiên Hải bước lại bờ suối đứng đang chân. Đúng như lời Xảo Nhi nói, dưới lòng suối lũ cá Lăng bơi lượn lập lờ, vảy của chúng phản chiếu ánh sáng trăng lấp lánh như những vì sao trên trời.
Xảo Nhi nhìn trộm Thiên Hải, mỉm cười.
Nàng nói :
- Lũ cá Lăng nhát lắm, chỉ cần huynh động đậy là chúng sẽ tản đi ngay.
- Tại hạ sẽ không động đậy.
- Thế thì Xảo Nhi hy vọng có cá để ăn rồi.
Thiên Hải đứng bất động chờ lũ cá tùm tụm lại. Nhưng mỗi lần toan phóng cầy chạc hai để bắt cá thì y như rằng lũ cá có linh tính, tản đi ngay. Thậm chí một tiếng thở hơi mạnh của Thiên Hải, lũ cá Lăng cũng tản ra rồi mất nhanh vào những khe đá dưới dòng suối.
Thiên Hải nghĩ thầm :
- “Bắt được một con cá Lăng chẳng khác nào hái một vì sao trên trời. Khó thế là cùng!”
Xảo Nhi ngồi nhìn Thiên Hải đứng dưới con suối. Nàng ôn nhu nói :
- Huynh có thể bắt được chúng không?
- Lũ cá này rất tinh quái.
- Chính vì chúng tinh quái và nhút nhát, nên bắt chúng chẳng khác nào hái sao trên trời. Nhưng nếu huynh thành công thì sẽ thưởng thức một món cá độc nhất vô nhị.
- Tại hạ sẽ bắt được một con mà.
- Sao huynh không dụng kiếm pháp thần kỳ của huynh để bắt?
- Tại hạ đang có ý nghĩ đó. Phải dụng Tích lịch kiếm pháp mới khả dĩ bắt được, nhưng khi tại hạ toan phóng cây chạc hai thì chúng lại tản ra.
- Ha... Có lẽ lũ cá Lăng nghe được hơi thở của huynh đó.
- Huynh phải ngưng thở sao?
- Xảo Nhi không biết. Nhưng muốn bắt được cá lãng thì huynh không để cho chúng phát hiện huynh. Nếu chúng phát hiện ra huynh thì chẳng bao giờ bắt được một con nào đâu, Xảo Nhi nhóm lửa cũng chỉ bằng thừa.
- Tại hạ đã nói rồi, nhất định sẽ bắt được một con cá để trả nợ cho Xảo Nhi cô nương chứ.
- Huynh hứa rồi đấy nhé. Xảo Nhi rất muốn thưởng thức thịt cá Lăng nhưng chưa bao giờ được ăn đó.
- Hôm nay Xảo Nhi sẽ được ăn mà.
Thiên Hải nói xong, đứng thẳng lên điều hòa hơi thở. Mặc dù đã chú trọng hít thở nhè nhẹ. Nhưng lũ cá vẫn cứ phát hiện ra có sự rình rập, nên khi tụ lại rồi nhanh chóng mất dạng trong các khe đá dưới lòng suối.
Khi Thiên Hải điều hòa được hơi thở để lũ cá Lăng không phát hiện được thì hai chân đã mỏi nhừ, như thể có bầy kiến bên trong xương tủy.
Thiên Hải nghĩ thầm :
- “Thiên Hải! Ngươi không được thất bại. Một con cá nhỏ nhoi tầm thường ngươi không bắt được thì đâu làm được chuyện gì nữa”.
Ý niệm đó thôi thúc, Thiên Hải quyết định không bỏ cuộc. Mặc dù đứng trong làn nước suối lạnh buốt cùng với sương đêm giá lạnh, nhưng vì tập trung tất cả tinh thần chú nhãn vào bầy cá Lăng dưới dòng suối.
Thiên Hải lòng cảm nhận được cái lạnh, thậm chí trán còn xuất hạn mồ hôi. Bởi sự chịu đựng sự bất động như pho tượng.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải, hai cánh môi xinh xắn của nàng điểm một nụ cười mỉm.
Một tảng mây lướt qua vừa che nửa vầng trăng thì Thiên Hải thi triển Tích Lịch kiếm pháp nhằm ngay con cá Lăng gần nhất. Cây chạc ba trong tay chàng xuất nhanh hơn chớp mắt và cực kỳ chính xác. Con cá Lăng nằm gọn trong khe ngọn cây.
Thiên Hải phấn khích reo lên :
- Được rồi.
Với Thiên Hải, có lẽ con cá Lăng kia còn quý hơn cả bạc vàng châu báu bởi vì nó nên y phải chịu khổ hình suốt ba canh giờ mà chẳng biết đến thời gian.
Cầm con cá Lăng trong tay, Thiên Hải ôm khư khư đến cho Xảo Nhi.
Thiên Hải quệt mồ hôi trán :
- Con cá chỉ đúng ba ngón tay thế này mà khiến cho Thiên Hải đổ mồ hôi trán.
Xảo Nhi mỉm cười nhìn Thiên Hải :
- Đã muốn ăn ngon thì phải chịu cực chứ.
- Tại hạ chẳng muốn ăn chút nào, cho dù thịt cá có ngon đến mấy.
Xảo Nhi nheo mày :
- Huynh vì Xảo Nhi mà thấy cực há?
Thiên Hải khoát tay :
- Không, không. Thiên Hải không có nghĩ như thế đâu.
Nàng mỉm cười :
- Sau này huynh đã có thế tìm cá Lăng dễ hơn nhiều.
- Tại sao?
- Vạn sự khởi đầu nan. Nếu lúc đầu huynh không chịu đựng, thì mãi mãi chẳng bao giờ có sự chịu đựng để bắt cá.
- Xảo Nhi nói rất đúng. Ta cũng không ngờ mình lại có sức chịu đựng như vậy. Âu cũng là nhờ có Xảo Nhi.
Thốt ra câu này. Nếu Thiên Hải tinh mắt sẽ thấy ngay đôi lưỡng quyền Xảo Nhi thẹn hồng, e lệ. Nàng quay mặt rồi cặm cụi đánh đá lửa nhóm bếp.
Xảo Nhi nướng cá rồi đặt lên phiến đá.
Mùi cá Lăng thơm dìu dịu, thứ mùi thơm tinh khiết mà không có loại sơn hào hải vị nào có thể sánh bằng.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải :
- Huynh dùng thử đi.
Thiên Hải bưng bầu rượu tu luôn một hơi rồi nhìn Xảo Nhi, lắc đầu nói :
- Con cá này huynh dành riêng cho Xảo Nhi đó.
Chỉ tay xuống dòng suối :
- Thiên Hải còn những hai ngày ở đây, thiếu chi cơ hội thưởng thức món cá ngon này.
- Nhưng huynh cùng ăn, Xảo Nhi mới vui.
Nàng vừa nói vừa tách một miếng thịt cá.
- Huynh dùng thử đi.
- Ậy! Con cá bé xíu thế này. Thôi được rồi. Đêm mai Xảo Nhi có ra thì Thiên Hải chuẩn bị sẵn một bữa cá Lăng thịnh soạn đãi Xảo Nhi.
Nàng nhướng mày :
- Huynh hứa rồi đấy nhé.
- Nam tử đại trượng phu đã nói thì phải giữ lời. Chỉ sợ Xảo Nhi không ra thôi.
- Nhất định Xảo Nhi sẽ ra thưởng lãm món cá Lăng của huynh.
Thiên Hải cho miếng cá vào miệng. Y chắc lưỡi :
- Quả là ngon tuyệt. Không có món ăn nào sánh bằng.
- Huynh tin Xảo Nhi chưa?
- Tin rồi.
Thiên Hải tách một miếng cá đặt vào tay Xảo Nhi :
- Xảo Nhi dùng chứ?
Nàng e lệ nhìn Thiên Hải :
- Có bao giờ huynh lo lắng cho người nào như vậy chưa?
Thiên Hải lắc đầu :
- Chưa. Trên đời này chi có một người huynh lo lắng thôi. Nhưng...
Xảo Nhi hỏi :
- Người đó là nam nhân hay nữ nhân?
- Nữ nhân.
Thiên Hải buông một tiếng thở dài. Chàng muốn bộc bạch tâm sự với Xảo Nhi, muốn thổ lộ tình cảnh của mình với nàng nhưng rồi xua ý niệm đó đi, khẽ lắc đầu :
- Có nói ra thì Xảo Nhi cũng chẳng giúp gì được cho huynh. Hay nhất đừng nói.
- Bộ huynh... Huynh...
Thiên Hải cướp lời Xảo Nhi :
- Huynh rất kính trọng và thương cô cô.
Buông một tiếng thở dài Xảo Nhi nhìn ra suối. Bất ngờ nàng đứng lên :
- Chết rồi! Khuya quá, Xảo Nhi phải về đây. Huynh ở lại đây bảo trọng nhé.
Thiên Hải nắm tay nàng :
- Xảo Nhi ra về cẩn thận. Hay để huynh đưa Xảo Nhi về?
Nàng lắc đầu :
- Không cần đâu. Xảo Nhi đã quen đường rồi. Đêm khuya như thế này, huynh đưa Xảo Nhi về cũng Không tiện. Nhỡ nội tổ bắt gặp, sẽ hiểu sai về huynh và Xảo Nhi.
Thiên Hải mỉm cười, khẽ gật đầu :
- Xảo Nhi cẩn thận.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải, rồi chậm rãi bước đi.
Thiên Hải nhìn theo sau lưng nàng.
Sực nhớ ra Xảo Nhi quên lấy nước, Thiên Hải gọi nàng :
- Xảo Nhi!
Xảo Nhi dừng bước, quay lại.
Thiên Hải nói :
- Muội chưa lấy nước.
Xảo Nhi mỉm cười :
- Đêm nay lấy không được thì ngày mai Xảo Nhi sẽ đến lấy. Huynh bảo trọng nhé.
Nàng nói xong, quay lưng bỏ đi một mạch. Chẳng mấy chốc khuất hẳn vào màn đêm.
Thiên Hải ngồi xuống phiến đá, bất giác cảm thấy một nỗi buồn trống vắng, ngơ ngư nhè nhẹ len vàò tâm hồn mình.
- Xảo Nhi!
Thiên Hải khẽ gọi tên nàng. Khi thốt ra hai tiếng Xảo Nhi, lòng Thiên Hải như nhẹ hẳn với một niềm vui kỳ lạ và mơ hồ.
Bưng bầu rượu, Thiên Hải trút vào miệng tu một hơi dài. Men rượu chạy mạnh qua từng mạch máu, tạo cho Thiên Hải một cảm giác lâng lâng diệu kỳ. Trong cảm giác đó, Thiên Hải nghĩ đến Xảo Nhi mà cảm thấy mình phấn chấn vô cùng.
Nằm duỗi dài trên phiến đá, chẳng mấy chốc Thiên Hải đà ngủ quên từ lúc nào không biết. Trong giấc mơ đó, Thiên Hải thấy Xảo Nhi bước đến ngồi bên cạnh mình.
Ngày thứ hai trôi qua, Thiên Hải cứ như kể mộng mơ mông lung luôn nghĩ đến Xảo Nhi.
Để quên thời gian chầm chậm trôi, Thiên Hải chăm chú bắt cá Lăng trong dòng suối trong vắt. Thế rồi để đến đêm, chàng ngong ngóng chờ Xảo Nhi đến.
Nhìn số cá Lăng bắt được, Thiên Hải nói :
- Xảo Nhi hẳn không ngờ mình bắt được bao nhiêu chú cá này.
Quá nửa đêm, bóng dáng Xảo Nhi vẫn biền biệt. Đến lúc này Thiên Hải mới cảm nhận một sự trống vắng mênh mông trỗi dậy trong suy nghĩ của mình.
Ngày thứ ba, Xảo Nhi vẫn biền biệt bóng chim tăm cá. Đến lúc này thì chàng bỗng nhiên lo lắng có điều gì đó bất an xảy đến cho nàng.
Trời vừa chạng vạng bình minh, Thiên Hải gom những con cá Lăng bắt được xâu lại rồi rời dòng suối đi thẳng đến tửu quán.
Cửa tửu quán đóng im im, Thiên Hải ngần ngại đứng ngó không dám gõ cửa.
Chàng cảm nhận một nỗi hồi hộp khi gặp lại Xảo Nhi.
Đứng một lúc lâu, Thiên Hải mới dám gõ cửa.
Cộc cộc cộc
Chàng chờ đợi cánh cửa tửu quán hé mở để gặp lại Xảo Nhi. Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Thiên Hải gõ cửa vừa gọi :
- Lão chủ quán, Xảo Nhi cô nương. Lão chủ quán? Tại hạ là Chu Thiên Hải.
Không có ai đáp lời Thiên Hải.
Thiên Hải bất giác lo âu với sự im lìm vắng lặng đó. Hít một luồng chân khí, Thiên Hải đẩy cửa bước vào. Trong tửu quán vắng lặng như tờ. Mọi vật dụng đã gom về một góc.
Thiên Hải gọi :
- Xảo Nhi cô nương! Thiên Hải đem cá Lăng cho cô đây.
Không có ai đáp lời Thiên Hải. Chàng bước thẳng đến nhà sau, không thấy Xảo Nhi và lão chủ quán.
Thiên Hải cau mày, nghĩ thầm :
- “Xảo Nhi và nội tổ đi đâu nhỉ? Chắc hẳn họ đi đâu đó mua thức ăn đây”.
Nghĩ như vậy, Thiên Hải bắc ghế ngồi chờ. Đến xế trưa mà Thiên Hải vẫn không thấy Xảo Nhi và lão chủ quán quay về. Thiên Hải đang miên man suy nghĩ xem Xảo Nhi và lão chủ quán đi đâu thì nghe tiếng vó ngựa vọng đến thính nhĩ. Rồi tiếng ngựa hí vang ngay trước cửa tửu quán.
Thiên Hải bước ra ngoài.
Đập vào mắt chàng là ba gã đại hán vận hắc y dạ hành, đầu đội mũ có cánh chuồn dỏng cao, ống tay áo có viền kim tuyến, nhưng nổi bật nhất là hình chiếc đầu lâu trắng hếu thêu giữa ngực. Cả ba đều có sắc mặt lạnh lùng, cùng nước da tái nhợt. Ba gã nhìn Thiên Hải.
Gã đứng giữa khoát tay :
- Đốt quán!
Nghe họ nói đốt quán, Thiên Hải giật mình thét lên :
- Không được làm vậy!
Gã đại hán đứng giữa gằn giọng nói :
- Tiểu tử là ai, mà đám cản ngăn bổn Đàn chủ Hoặc Dị Cung?
- Tại hạ chẳng là ai cả. Nhưng các người không được đốt quán của Xảo Nhi.
Hoặc Dị Cung chỉ Thiên Hải :
- Giết gã!