watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:23:3429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 121 - 140
Chỉ mục bài viết
Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 121 - 140
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 13

Hồi 121
Ngờ Vương Thị Đem Lòng Phản Trắc

Vương phu nhân tủm tỉm cười ngồi xuống đất nói :
__ Lý tướng công ! Tướng công lấy được Tiên Chi rồi nhưng có biết thần vật đó diệu dụng thế nào không ?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp :
__ Thực tình tại hạ không hiểu gì về cách diệu dụng của Tiên Chi . Có điều tại hạ tin rằng trong võ lâm chẳng thiếu gì người hiểu rõ .
Vương phu nhân nói :
__ Nếu tướng công phải kiếm người hợp tác thì sao bằng hợp tác với lão thân có phải hay hơn không ?
Tần Nhi nói :
__ Tiểu tỳ bất tài song cũng biết chỗ diệu dụng của nó .
Vương phu nhân sửng sốt hỏi :
__ Cô nương cũng biết ư ?
Tần Nhi đáp :
__ Đúng thế ! Vậy phu nhân không nên ỷ vào tài mình .
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi cười hỏi :
__ Cô nương có thể nói cho lão thân nghe được không ? ....
Vẻ mặt bà trở nên nghiêm trọng, bà thủng thẳng nói tiếp :
__ Nếu cô nương biết chỗ diệu dụng của Tiên Chi thật thì lão thân đi ngay lập tức .
Tần Nhi đáp :
__ Nghe giọng lưỡi phu nhân thì dường như tiểu tỳ nhất định không thể biết được .
Vương phu nhân nói :
__ Tình thực mà nói thì số người biết lợi dụng Tiên Chi ở trên đời này thực chẳng có mấy . Ngoài lão thân chỉ còn hai ba người mà thôi .
Lý Hàn thu ngẫm nghĩ rồi nói :
__ Tại hạ không có ý độc chiếm con Tiên Chi này đâu, huống chi mẹ con phu nhân lại săn được nó . Nếu không để cho phu nhân một phần thì tại hạ cũng không đành lòng .
Vương phu nhân nói :
__ Lý tướng công xử sự như vậy khiến lão thân kính phục vô cùng .
Lý Hàn Thu nói :
__ Nếu mẹ con phu nhân vui lòng cùng đi với bọn tại hạ thì cần phải ưng thuận hai điều kiện .
Vương phu nhân hỏi :
__ Điều kiện gì ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Một là không được sinh lòng gian tà mưu đoạt Tiên Chi để hưởng thụ một mình .
Vương phu nhân gật đầu đáp :
__ Cái đó là lẽ tự nhiên .
Lý Hàn Thu thủng thẳng nói :
__ Điều thứ hai là chúng ta đã ở vơ"i nhau thì phải hết lòng thành thực đứng ra dạ riêng tây .
Vương phu nhân nói :
___ Cái đó đã hẳn .
Lý Hàn Thu nói :
__ Được rồi ! Phu nhân đã chân tâm hợp tác cùng tại hạ, thì dĩ nhiên tại hạ phải để phu nhân cùng hưởng thụ Tiên Chi .
Tần Nhi hỏi :
__ Phu nhân nói như vậy nhưng bọn vãn bối tin thế nào được ?
Vương phu nhân hỏi lại :
__ Cô nương mà không chịu tin thì muốn lão thân phải làm gì ?
Tần Nhi đáp :
__ Nếu phu nhân có lập lời trọng thệ thì bọn vãn bối mới tin được .
Vương phu nhân nhìn Lý Hàn Thu, trịnh trọng nói :
__ Lý tướng công là một nhân vật đáng tin cậy, lão thân không nghi ngờ gì nữa .
Bà mỉm cười cất tiếng tuyên thệ :
__ Lão thân mà có nhị tâm sẽ bị thiên tru địa lục .
Tần Nhi tủm tỉm cười nói :
__ Phu nhân đã tuyên lời trọng thệ, dù bọn vãn bối không tin thì cũng phải tin .
Lý Hàn Thu cầm con Tiên Chi giao cho Vương phu nhân nói :
__ Cái này giao lại do phu nhân giữ lấy .
Vương phu nhân đón lấy con Tiên Chi nghiêm nghị nói :
__ Tướng công tin cậy lão thân như vậy, thật là một điều hân hạnh cho lão thân .
Lý Hàn Thu nói :
__ Bây giờ chúng ta đã hợp tác thì dĩ nhiên đều là người chân thật .
Vương phu nhân ôm chặt con Tiên Chi thở phào một cái nói :
__ Nguy hiểm quá ! Nguy hiểm quá !
Bà nói mấy câu này khiến cho Lý Hàn Thu cùng Tần Nhi bâng khuâng không hiểu gì cả . Hai người cùng nhìn chằm chặp vào mặt Vương phu nhân, ngơ ngẩn xuất thần .
Vương phu nhân cười mát nói :
__ Nếu lúc này Tiên Chi còn ở trong tay Phương Tú thì chỉ đêm nay của quý muôn thủa sẽ bị chất kịch độc thấm vào .
Tần Nhi hỏi :
__ Phu nhân đã hạ độc vào bụng con Tiên Chi rồi thật ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Cô nương không tin thì để lão thân lấy ra cho mà coi .
Bà thò tay vào bọc Tiên Chi lấy một cái bình ngọc nhỏ . Bà mở nắp bình lấy một ít phấn trắng, rồi bốc đất lấp lên .
Vương phu nhân thủng thẳng nói :
__ Chất độc này rất ghê gớm nhưng phát tác rất chậm chạp . Chỉ thò tay sờ vào con Tiên Chi rồi ngấm ngầm vận chưởng lực là bóp nó nát dừ . Nếu không có đủ cơ hội để sờ vào Tiên Chi thì chỉ liệng mạnh một cái cho vỡ bình ngọc là chất độc sẽ tán vào toàn thân con Tiên Chi rất mau chóng .


Tần Nhi la lên :
__ Trời ơi ! Thần vật muôn đời mà phu nhân nỡ hạ độc ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Lão thân chịu cay đắng mấy năm trời mới bắt được vật này thì khi nào cam tâm để kẻ khác cướp lấy hưởng thụ .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Phu nhân đã có chỗ nào nhất định để tìm đến chưa ?
Vương phu nhân đáp :
__ Lão thân đã chuẩn bị chỗ ẩn mình từ trước rồi .
Lý Hàn Thu nói :
__ Nếu vậy hay ! Phu nhân dẫn Tần Nhi cùng đi !
Tần Nhi hỏi :
__ Còn tướng công thì sao ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Tại hạ trở lại Phương Gia Đại Viện một chuyến .
Tần Nhi lắc đầu nói :
__ Tướng công đi không được đâu !
Lý Hàn Thu nói :
__ Tại hạ biết rồi ! Phương Tú đã bố trí cơ quan trùng điệp để chờ tại hạ . Nhưng tại hạ không đi không được .
Tần Nhi thở dài nói :
__ Tiểu tỳ biết là tướng công có thể kể ra đến mười cái lý do không đi không được, nhưng tiểu tỳ chỉ có một lý do để khuyên ngăn tướng công . Tướng công không nên ỷ vào vận hên mà liều lĩnh . Tướng công nhất định đi thì e rằng dữ nhiều lành ít .
Lý Hàn Thu nói :
__ Dù tại hạ biết rõ dấn thân vào nơi rừng kiếm núi đao cũng không lùi bước .
Vương phu nhân hỏi :
__ Vì lẽ gì tướng công nhất định phải mạo hiểm như vậy ?
Lý Hàn Thu nói :
__ Tại hạ đã nhận lời người ta yêu cầu đến giúp đỡ mà người ta chưa làm xong việc thì tại hạ không đi thế nào được ?
Vương phu nhân nói :
__ Nhưng hiện tình đã khác rồi . Lão thân cảm thấy Lý tướng công thật không nên trở lại Phương Gia Đại Viện nữa .
Tần Nhi hỏi :
__ Phải chăng tướng công quan tâm đến sự an nguy của Lôi Phi ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Đúng thế !
Tần Nhi nói :
__ Lôi Phi là người cơ cảnh, e rằng y đã rời khỏi Phương Gia Đại Viện . Sao tướng công còn liều lĩnh dấn thân vào nơi nguy hiểm .
Vương phu nhân nói :
__ Lý tướng công hãy cùng đi với lão thân đến chỗ ẩn bí đã dự định để lão thân dùng Tiên Chi tăng gia công lực cho tướng công rồi hãy trở lại Phương Gia Đại Viện cũng chưa muộn .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Như vậy mất bao nhiêu thời gian ?
Vương phu nhân đáp :
__ Thời gian co giãn, lâu cũng được mà chóng cũng được .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Ngắn nhất là bao lâu ?
Vương phu nhân đáp :
__ Ngắn nhất là ba tháng .
Lý Hàn Thu nói :
__ Ba tháng cũng lâu quá .
Tần Nhi nghiêm nghị nói :
__ Dù tướng công có thể tăng gia công lực trong khoảnh khắc cũng không nên trở lại Phương Gia Đại Viện ngay .
Lý Hàn Thu giương cặp lông mày thanh kiếm lên chưa kịp trả lời thì Tần Nhi đã nói tiếp :
__ Tiện thiếp ở trong Phương Gia Đại Viện đã lâu năm nên hiểu rõ tình trạng trong đó . Phương Tú quyết không dám chính thức đối nghịch với quan nha . Lão cướp Ngự Sử đại nhân đưa đi nhưng đã phóng thích rồi . Còn Lôi Phi ư ? Tài trí và kinh nghiệm giang hồ của y đủ để tự bảo vệ . Khi y thấy tình hình khó bề an toàn là chuồn ngay . Bằng y ẩn nấp khôn khéo được thì tướng công tới đó có bổ ích gì hay chỉ làm bộc lộ hành tung của y mà thôi ?
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói :
__ Tần cô nương nói vậy là chí lý . Lý tướng công đừng trở lại Phương Gia Đại Viện nữa .
Tần Nhi nói :
__ Tiện thiếp cùng Vương phu nhân và tỷ tỷ đây kể ra đối phó với nhân vật võ lâm khác thì có thừa, nhưng đối phó với những tay cao thủ quyết chí sang đoạt Tiên Chi thì lại không đủ . Tướng công nên cùng đi để bảo vệ Tiên Chi .
Vương phu nhân nói tiếp :
__ Tần cô nương nói phải lắm ! Lý tướng công đừng đắn đo gì nữa .
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc, rồi nói :
__ Thôi được ! Tại hạ đành đi theo các vị ...
Chàng đảo mắt nhìn Vương phu nhân hỏi :
__ Chỗ đó cách đây bao xa ?
Vương phu nhân đáp :
__ Chỗ bí ẩn này không có tên . Mời tướng công đi theo lão thân là được .


Rồi bà cất bước tiến về phía trước .
Lý Hàn Thu ngó Tần Nhi một cái rồi đi theo Vương phu nhân .
Bốn người lật đật cắm đầu mà chạy . Dọc đường chẳng ai nói câu gì .
Nơi đây vẫn ở trong phạm vi tai mắt của Phương Tú nên mấy người không muốn nói chuyện .
Vương phu nhân tăng gia cước lực đến tột độ mà chạy . Đoàn người đi một mạch được chừng hai ba chục dặm mới dừng bước .
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang thì thấy chỗ dừng chân là một khu hoang dã bát ngát . Xa xa có một toà nhà tranh cách đó chừng bốn năm chục trượng .
Vương phu nhân hạ thấp giọng xuống nói :
__ Các vị chú ý nhìn bốn mặt . Nếu đích xác không có người theo dõi thì chúng ta chạy lẹ vào trong căn nhà tranh kia .
Tần Nhi nghĩ thầm trong bụng :
__ Không hiểu mụ này muốn giở trò gì đây ? Mình phải đặc biệt lưu tâm mới được .
Trong lòng nàng ngấm ngầm quyết định chủ ý, nhưng ngoài miệng không nói gì .
Dường như Vương phu nhân cũng biết Lý Hàn Thu và Tần Nhi chưa tín nhiệm mình . Bà nhìn Lý Hàn Thu mỉm cười nói :
__ Xin tướng công đi cùng lão thân !
Đoạn bà cất bước đi trước Lý Hàn Thu theo sau chạy tới trước căn nhà tranh .
Hai cửa căn nhà này đều đóng chặt, Vương phu nhân không lên tiếng gọi , phóng chưởng đánh ra . Cánh cửa kẹt mở, bà chạy ngay vào trong nhà .
Lý Hàn Thu thò đầu ngó vào thì thấy phòng khách đầy cát bụi . Màng nhện chằng chịt trong góc nhà .
Lý Hàn Thu khẻ hỏi :
__ Phu nhân biết trước căn nhà tranh này trống rỗng rồi ư ?
Vương phu nhân gật đầu đáp :
__ Phải rồi ! Ngày trước mẹ con lão thân từng trú ở căn nhà tranh này lâu lắm .
Lý Hàn Thu "ồ" lên một tiếng rồi nói :
__ Phu nhân dẫn bọn tại hạ tới đây để ôn lại giấc mộng ngày trước, hay còn có dụng tâm gì khác ?
Lúc này Tần Nhi và Vương đại cô nương đã chạy vào sảnh đường tới bên cạnh Vương phu nhân .
Vương phu nhân đáp :
__ Hỡi ôi ! Phương Tú có tai mắt khắp nơi . Bất luận chúng ta náu hình ở đâu cũng khó mà tránh khỏi con mắt giám thị của chúng .
Tần Nhi hỏi :
__ Vậy ẩn ở trong nhà tranh này cũng không được an toàn thì sao ?
Vương phu nhân đáp :
__ Tần cô nương không nên hiểu lầm . Lão thân không có ý lưu lại chốn này ...
Tần Nhi ngắt lời :
__ Lúc này chúng ta cần phải đi khỏi tai mắt của Phương Tú mà phu nhân còn về đây cho mất thì giờ, không hiểu có dụng ý gì ?
Vương phu nhân đáp :
__ Lão thân biết là hành động của chúng ta chưa thoát khỏi tai mắt giám thị của Phương Tú .
Tần Nhi hỏi :
__ Đúng rồi ! Vậy mà phu nhân tưởng ẩn ở trong nhà tranh này để Phương Tú khỏi theo rõi hành tung được ư ?
Vương phu nhân lắc đầu cười đáp :
__ Ngày trước lão thân tự biết kỹ thuật của mình không bằng người, khó lòng bảo vệ cho mình và hai đứa con gái được an toàn .
Tần Nhi hỏi :
__ Thế thì làm sao ?
Vương phu nhân đáp :
__ Vì vậy mới bố trí trong căn nhà này một chút cơ quan .
Tần Nhi hừ một tiếng rồi hỏi :
__ Phu nhân định dẫn bọn tại hạ vào bẫy chăng ?
Vương phu nhân đáp :
__ Mai phục ở đây không giống chỗ khác . Bất luận người võ công cao cường đến đâu cũng không tài nào còn sống mà rời khỏi chốn này .
Tần Nhi hỏi :
__ Mai phục ra sao ? Lợi hại thế nào ?
Vương phu nhân đáp :
__ Hỏa dược đông vào mười mấy thùng dầu, rồi đem một cái ngòi lớn bằng đầu ngón tay út xuyên qua những thùng hỏa dược . Trong khoảnh khắc có thể biến cho căn nhà tranh thành tro bụi .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Thế thì người ở trong phạm vu này cũng bị chất nổ làm cho tan xác hay sao ?
Vương phu nhân đáp :
__ Đúng thế !
Bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
__ Để tiện việc đốt lên, lão thân đã bố trí rất nhiều ngòi thuốc . Trong phòng ngủ hay ngoài đại sảnh cũng đều có đặt đầu ngòi .
Tần Nhi nói :
__ Bọn tại hạ hiểu rõ rồi . Chỉ cần biết chỗ dụng tâm của phu nhân mà thôi .
Vương phu nhân cười mát nói :
__ Trừ cách bố trí này còn khá nhiều vật tại đây .
Tần Nhi hỏi :
__ Những vật gì ?
Vương phu nhân đáp :
__ Y phục, mặt nạ, cùng những di vật của tiên phu .
Tần Nhi hỏi :
__ Phu nhân chuẩn bị lấy những thứ đó đem đi hay sao ?
Vương phu nhân đáp :
__ Không phải ! Lão thân muốn ở lại đây .
Lý Hàn Thu ngẩn người ra hỏi :
__ Ở lại đây ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Đúng thế ! Vì chỗ này bố trí thuốc nổ có thể làm tan bia vỡ đá . Người biết nội tình không dám lần mò vào, mà người không biết cũng không dám bén mảng tới .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Chỉ một lý do này thì không đủ cho tại hạ lưu lại đây .
Vương phu nhân nói :
__ Còn một nguyên nhân nữa là chỉ ở đây mới không bị người quấy nhiễu mình được yên ổn mà phát huy chỗ thần diệu của Tiên Chi ...
Tần Nhi lại hỏi :
__ Nếu muốn chỗ bí mật thì chúng ta có thể tìm nơi khác . Theo chỗ vãn bối biết thì trong vòng trăm dặm đất Kim Lăng này đều có tai mắt của Phương Tú . Chúng ta còn có nhiều cơ hội tìm ra thiếu gì chỗ ẩn bí ở thế gian, việc gì phải ở đây để chịu đựng những sự mạo hiểm ghê gớm ?
Vương phu nhân nói :
__ Không kịp đâu . Chúng ta chỉ còn ngày mai nữa ?
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Làm sao không kịp ?
Vương phu nhân đáp :
__ Con Tiên Chi đã thành hình này chỉ còn sống được đến giờ ngọ ngày mai . Nếu chúng ta không ổn định lại được thì sau giờ ngọ thần vật ngàn năm mới thành hình này sẽ mất hết linh khí . Khi đó công năng thần diệu giảm đi rất nhiều .
Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi :
__ Phu nhân bảo Tiên Chi có sinh mạng thật ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Lão thân nói sinh mạng là nó chịu linh khí trời đất, hút tinh hoa của nhật nguyệt mà thành hình thể . Nó như ảo ảnh lại là thực thể . Nếu không biết vận dụng cho khéo thì chỗ ảo diệu của nó cũng thành vô dụng . Ở trong còn có nhiều điều bí ẩn mà lão thân nói không xiết .
Tần Nhi hỏi :
__ Nói đi nói lại chẳng qua là phu nhân phải ở lại đây mới được chứ gì ?
Vương phu nhân đáp :
__ Nếu hai vị mà tin được lão thân thì sáng sớm mai sẽ thấy lão thân sử dụng Tiên Chi ...
Bà thở dài nói tiếp :
__ Lão thân hao phí mấy năm trời và hy vọng nữa đời người đều ký thác vào con Linh Chi này . Có lý đâu lại làm hư hại nó . Hai vị thử tin lão thân một chuyến xem .
Tần Nhi quay lại nhìn Lý Hàn Thu thủng thẳng nói :
__ Nếu có người châm ngòi thuốc nổ thì cả bốn chúng ta lẫn con Linh Chi sẽ bị nổ thành tro bụi .
Vương phu nhân nói :
__ Đầu ngòi thuốc nổ đều ở trong đại sảnh và trong phòng ngủ . Người không rõ chổ bí ẩn thì dĩ nhiên chẳng biết đường mà châm lửa . Còn người biết cũng phải vào trong nhà mới đốt cháy được .
Lý Hàn Thu vẻ mặt nghiêm nghị nói :
__ Tại hạ đã tin ở lời trọng thệ của phu nhân .
Tần Nhi đột nhiên xen vào :
__ Ngoài căn nhà tranh này không xa mấy có một cây lớn, cành lá rậm rạp . Ở trên cây có thể nhìn rõ cảnh vật trong vòng trăm trượng ...
Vương phu nhân ngắt lời :
__ Cô nương muốn đến trú ở trên cây đó chăng ?
Tần Nhi đáp :
__ Không phải tại hạ .
Vương phu nhân hỏi :
__ Thế thì là ai ?
Tần Nhi đáp :
__ Lý tướng công . Vạn nhất phu nhân không cẩn thận để thuốc nổ tung thì chúng ta cũng còn một người để thu lượm thi hài chứ !
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi :
__ Cái đó cần hỏi ý kiến Lý tướng công có yên tâm rời khỏi nơi đây chăng ?
Tần Nhi quay lại ngó Lý Hàn Thu nói :
__ Tướng công đi đi ! Tiểu tỳ coi trong nhà này cũng được .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Sao cô nương lại không đi ?
Tần Nhi đáp :
__ Vì tiện thiếp coi cuộc sinh tử của tướng công rất quan trọng . Tướng công nên ra ngoài là hơn . Cây lớn có cách đây ngoài mười trượng thì dù hỏa dược có nổ tung cũng không ảnh hưởng tới cây đó được .
Vương phu nhân cười nói :
__ Tần cô nương lo xa cũng phải , nhưng lão thân biết chắc ở trong nhà tranh này rất an toàn . Nếu địch yếu mà ta mạnh thì họ không dám xâm phạm chốn này . Bằng địch mạnh ta yếu, họ có đến đây xâm phạm thì cả ta lẫn họ đều phải chết hết .
Tần Nhi nói :
__ Dù cho phu nhân tính không lầm thì bên ngoài nhà tranh mình đặt thêm trạm ngầm cũng chẳng hại gì .
Vương phu nhân nói :
__ Cô nương không nên hiểu lầm . Lão thân có phản đối ý kiến này đâu .
Tần Nhi đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi :
__ Tướng công nghe lời thỉnh cầu của tiểu tỳ một lần được không ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Được rồi ! Tại hạ ở bên ngoài coi thế địch cho các vị .
Đoạn chàng trở gót ra khỏi nhà tranh .
Vương phu nhân ngó bóng sau lưng Lý Hàn Thu mất hút rồi chậm rãi nói :
__ Bây giờ chắc Tần cô nương yên tâm rồi .
Tần Nhi đáp :
__ Cái mạng của tiểu tỳ có phải đánh đổi lấy hai mạng của mẹ con phu nhân dĩ nhiên cũng cam lòng .
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
__ Lời hứa của Lý tướng công trọng hơn ngàn vàng . Hai bên hợp tác đều có lợi mà vãn bối không hiểu tại sao phu nhân còn giở trò ?
Vương phu nhân cười lạt :
__ Phải chăng cô nương muốn nói là lão thân có mưu kế giảo quyệt .
Tần Nhi đáp :
__ Trong căn nhà tranh hoang lương mà phu nhân còn chôn thuốc nổ thì thật khiến cho người ta khó mà tin được . Vãn bối tưởng không nên mạo hiểm đến thế .
Vương phu nhân nói :
__ Té ra cô nương sợ chết .
Tần Nhi nói :
__ Vãn bối mà sợ chết thì đã ra khỏi căn nhà tranh . Nhưng vãn bối dám ở lại đây thì không sợ chết đâu .
Vương phu nhân nói :
__ Hỡi ôi ! Thế thì cô nương tưởng lão thân đem lời hăm dọa chăng ?
Tần Nhi đáp :
__ Chân hay giả thì chỉ có phu nhân biết rõ mà thôi . Nhưng điều đó không quan hệ, vãn bối chỉ muốn biết bây giờ phu nhân tính thế nào ?
Vương phu nhân mơ màng đáp :
__ Chẳng có tính toán chi hết . Lão thân nói là toàn sự thực . Chúng ta ở lại đây để mượn sức Tiên Chi mà thành đại nguyện ...

Hồi 122
Ngăn Hào Kiệt Trở Lại Hang Hầm

Tần Nhi hỏi :
__ Ở trên đống thuốc súng này ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Đúng thế ! Nếu chúng ta chưa thành đại công mà có người đến xâm phạm thì mới đốt ngòi lửa để thí mạng với họ .
Tần Nhi hỏi :
__ Còn Tiên Chi thì sao ?
Vương phu nhân đáp :
__ Người đã chết rồi còn tưởng đến Tiên Chi làm chi ! Dĩ nhiên Tiên Chi cũng theo chúng ta mà nát ra như cám, chứ không để nó lọt vào tay kẻ khác .
Tần Nhi thộn mặt ra nói :
__ Té ra phu nhân muốn ngồi trên đống hỏa dược mượn sức Tiên Chi mà luyện võ . Nếu thành sự thì dương danh thiên hạ . Bằng thất bại thì cho nỗ tan xác .
Phu nhân đáp :
__ Đúng thế ! Cái đó kêu bằng đặt mình vào đất chết để mà sống .
Tần Nhi nói :
__ Ba chúng ta đây luyện võ, vạn nhất có bị phu nhân châm lửa cho tan xác thì còn được . Nhưng Lý tướng công thì không được đâu .
Vương phu nhân hỏi :
__ Tại sao vậy ? Y cũng có một mạng như chúng ta ...
Tần Nhi lắc đầu đáp :
__ Phu nhân đừng tưởng vãn bối vì mối tình nhi nữ mà là vì cuộc sinh tử của Lý tướng công rất quan trọng cho võ lâm .
Vương phu nhân hỏi :
__ Làm gì mà quan trọng thế ?
Tần Nhi đáp :
__ Chính nghĩa võ lâm phải trông cậy vào y mà duy trì . Sao lại để y cũng mạo hiểm như chúng ta được .
Vương phu nhân hỏi :
__ Theo ý cô nương thì sao ?
Tần Nhi đáp :
__ Vãn bối tưởng nên đổi một nơi khác, vào chốn hang sâu chàm lớn . Ít có vết chân người vừa tỉnh mịch vừa không nguy hiểm thì chúng ta mới an tâm mà tu luyện được .
Vương phu nhân lắc đầu đáp :
__ Chúng ta chẳng thể nào thoát khỏi tai mắt Phương Tú . Biện pháp này không thông rồi.
Tần Nhi nói :
__ Dù cho tai mắt của Phương Tú linh mẫn đến đâu đi nữa thì chúng ta vẫn còn có cơ hội trốn thoát khỏi tay bọn chúng . Như vậy chẳng hơn là suốt ngày ngồi trên đống hỏa dược để lúc nào cũng lo âu về nạn tan xác .
Vương phu nhân lắc đầu nói :
__ Cô nương còn có chỗ chưa hiểu : Lão thân không muốn mạo hiểm để mất Tiên Chi lần nữa . Cái đau ấy còn trầm trọng hơn là cái đau vì bịnh tan xương nát thịt .
Tần Nhi nghĩ thầm trong bụng :
__ Té ra mụ này rất thâm tình với con Tiên Chi, thà chịu họa nát thân chứ không chịu để mất nó . Như vậy thật khó mà khuyên mụ rời khỏi nơi đây .


Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng nàng nói :
__ Phu nhân đã có quan niệm như vậy thì dĩ nhiên có thể yên tâm ngồi trên đống hỏa dược mà luyện thần công . Nhưng còn Lý tướng công thì lúc này cũng tán đởm kinh hồn .
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói :
__ Đó là việc riêng của hai vị . Nếu hai vị không muốn ở đây thì xin cứ tùy tiện .
Tần Nhi trợn cặp mắt tròn xoe nói :
__ Phu nhân còn quên một điều ...
Phu nhân hỏi :
__ Điều chi ?
Tần Nhi đáp :
__ Con Tiên Chi không phải là vật sỡ hữu của phu nhân . Lý tướng công đã đoạt nó ở trong tay Phương Tú .
Vương phu nhân cười nói :
__ Lão thân biết rồi ! Bản lãnh của Lý tướng công muốn đoạt Tiên Chi lại lúc nào cũng được . Vì thế mà lão thân kiên quyết ở lại đây để bảo vệ Tiên Chi .
Tần Nhi nói :
__ Té ra phu nhân đã đồ mưu đoạt Tiên Chi làm của riêng mình .
Vương phu nhân nói :
__ Con Tiên Chi này vốn là vật sỡ hữu của lão thân thì nay lão thân phải lấy nó về . Sao cô nương lại bảo là đoạt ở trong tay người khác ?
Tần Nhi nói :
__ Vãn bối còn nhớ lời trọng thệ của phu nhân ...
Vương phu nhân ngắt lời :
__ Lão thân cũng ngờ nhưng thà rằng ngày sau lão thân bị chết đúng như lời thề thì được, chứ quyết không để mất Tiên Chi .
Tần Nhi lắc đầu nói :
__ Nếu phu nhân thành ý hợp tác với bọn vãn bối thì nhất định không sao . Nhưng phu nhân lại ỷ mình thông minh tuyệt thế thì e rằng chơi lửa để đốt bàn tay, có hối cũng không kịp nữa .
Vương phu nhân nói :
__ Lão thân cũng biết thế . Nhưng việc tay mình nắm được Tiên Chi mới là việc quan trọng hơn hết .
Tần Nhi tủm tỉm cười hỏi :
__ Bây giờ phu nhân cho là mình đã nắm vững Tiên Chi rồi chăng ?
Vương phu nhân đáp :
__ Ít ra là lão thân đang giữ bảo vật của mình ở trong tay .
Tần Nhi hỏi :
__ Chẳng lẽ vãn bối không cướp được ư ?
Vương phu nhân cười đáp :
__ Cô nương không còn có cơ hội nào cướp lại được nữa . Mẹ con lão thân hai người tự tin là đủ đối phó với cô nương . Cô nương mà không đoạt được Tiên Chi thì tất bị thương về tay mẹ con lão thân hoặc chết uổng một đời . Bằng cô nương cướp được Tiên Chi thì lão thân châm ngòi thuốc nổ, cô cũng phải tan xương nát thịt .
Tần Nhi thản nhiên nói :
__ Hai mẹ con phu nhân thêm vào con Tiên Chi thì cái mạng của Tần Nhi này kể cũng đáng rồi .
Vương phu nhân biến sắc lạnh lùng nói :
__ Lão thân đó nói rõ, không muốn lôi thôi nữa . Cô nương muốn đi thì mẹ con lão thân cũng không giữ, bằng lưu lại đây thì nhất thiết phải nghe lệnh của lão thân .
Tần Nhi trong lòng căm hận vô cùng, nhưng nàng cân nhắc tình thế trước mắt thì phía mình rất bất lợi . Nàng bèn nhẫn nại lạnh lùng hỏi :
__ Phu nhân đã kiên quyết thà cùng Tiên Chi mà chết chứ không muốn hợp tác với bọn vãn bối rồi chăng ?
Vương phu nhân đáp :
__ Hợp tác phải có điều kiện .
Tần Nhi hỏi :
__ Điều kiện thế nào ?
Vương phu nhân đáp :
__ Trừ khi hai vị ở lại đây nghe theo mệnh lệnh của lão thân . Lão thân nói sao làm vậy thì chúng ta cùng thụ hưởng Tiên Chi .
Tần Nhi hỏi :
__ Ở lại đây còn phải theo mệnh lệnh của phu nhân mà kêu bằng hợp tác ư ?
Vương phu nhân cười nói :
__ Quân không tướng hổ không đầu thì làm gì được . Mấy người chúng ta ở đây cũng cần một người đầu não .
Tần Nhi nói :
__ Muốn cần người đầu não thì phu nhân lại không đáng vì võ công và đạo đức của phu nhân không đủ để người ta khâm phục .
Vương phu nhân nói :
__ Nếu vậy thì cô nương cầm đầu chăng ?
Tần Nhi lắc đầu đáp :
__ Vẫn bối cũng không đáng .
Vương phu nhân hỏi :
__ Thế thì Lý Hàn Thu hay sao ?
Tần Nhi đáp :
__ Phải rồi ! Y là nam tử hán là đại trượng phu . Khí độ cùng võ công đều hơn bọn ta . Ba chúng ta đều là đàn bà nghe lệnh y mới hợp lý .
Vương phu nhân đột nhiên buông tiếng cả cười nói :
__ Nếu để y đứng đầu thì lão thân đã chẳng kiên trì ở lại chốn này .
Tần Nhi hỏi :
__ Thế ra phu nhân đã định trước rồi ư ?
Vương phu nhân đáp :
__ Đúng thế ! Trên chốn giang hồ biết bao là sự hiểm trá . Cô nương đã theo hầu Phương Tú bấy lâu còn chưa hiểu hay sao ?
Tần Nhi lạnh lùng hỏi lại :
__ Phu nhân tự tin là có thể giữ được Tiên Chi chăng ?
Vương phu nhân đáp :
__ Kể về võ công thì Lý Hàn Thu cướp đoạt Tiên Chi chẳng phải là chuyện khó, nhưng y không dám mạo hiểm .
Tần Nhi vẻ mặt xúc động dường như muốn nổi nóng toan làm dữ cho hả giận , nhưng nàng cố nhẫn nại tủm tỉm cười nói :
__ Vậy phu nhân ráng mà giữ lấy Tiên Chi . Vãn bối xin từ biệt !
Tần Nhi thay đổi thái độ hoà hoãn một cách đột ngột ra ngoài sự tiên liệu của Vương phu nhân . Bà sửng sốt nói :
__ Cô nương hãy đứng lại đã !
Tần Nhi dừng bước quay lại hỏi :
__ Phu nhân còn điều chi dạy bảo ?
Vương phu nhân đáp :
__ Bây giờ cô nương định đi đâu ?
Tần Nhi đáp :
__ Vãn bối khuyên Lý tướng công rời khỏi chốn này .
Vương phu nhân lại hỏi :
__ Các vị sẽ đi đâu ?
Tần Nhi đáp :
__ Cái đó cũng chưa nhất định . Vòm trời bát ngát, vãn bối đi đâu mà chẳng được . Bất luận nơi nào cũng còn an toàn hơn ngồi trên đống thuốc súng .
Vương phu nhân nói :
__ Các vị đừng quên rằng cũng được chia phần nữa con Tiên Chi này .
Tần Nhi nói :
__ Vãn bối không có hào khí coi chết như phu nhân . Thôi đành chịu bỏ vậy .
Vương phu nhân hỏi :
__ Như thế Lý Hàn Thu có chịu không ?
Tần Nhi đáp :
__ Phu nhân đã không có thành ý hợp tác thì hai bên ở với nhau khó lòng tránh khỏi xẩy cuộc xung đột rồi đôi bên sẽ sinh nhiều chuyện gia hại lẫn nhau . Như vậy thì có Thiên Chi cũng chẳng làm gì ....
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
__ Vãn bối tin rằng có thể thuyết phục được Lý tướng công rời khỏi nơi đây và vĩnh viễn không bao giờ trở lại . Kẻ mưu đoạt Tiên Chi có Phương Tú . Phu nhân nên gia tâm đề phòng .
Vương phu nhân hỏi :
__ Cô nương đi tố cáo Phương Tú chăng ?
Tần Nhi đáp :
__ Cái đó cũng không cần . Nơi đây có kín đáo gì mà bọn họ chẳng điều tra ra .
Nàng không lý gì đến Vương phu nhân nữa, cất bước đi thẳng về phía cây lớn . Nàng toan cất tiếng gọi Lý Hàn Thu thì chàng đã nhảy xuống hỏi ngay :
__ Chuyện gì vậy?
Tần Nhi nói :
__ Chúng ta đi thôi !
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Bây giờ đi đâu ?
Tần Nhi đáp :
__ Vương phu nhân không có lòng thành thực hợp tác . Hai bên hết đấu trí rồi lại đấu lực chắc đi đến chỗ cùng chết hết .
Lý Hàn Thu nói :
__ Được rồi ! Mụ trị thương cho mình thì mình trả lại Tiên Chi cho họ . Thế là hết tình hết nghĩa . Chúng ta chả cần phải ở lại bảo vệ cho họ nữa . Nhưng ...
Tần Nhi hỏi :
__ Nhưng làm sao ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Vừa rồi ở mé chính đông thấy hai lần ánh đèn loé lên . Chắc là có người tới nơi . Chúng ta nên bảo họ một tiếng .
Tần Nhi nói :
__ Chúng ta đi thôi, mặc kệ họ !
Đột nhiên thanh âm của Vương phu nhân cất lên :
__ Thế mới biết nam tử hán đại trượng phu quả nhiên khí độ hơn bọn đàn bà .
Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Vương phu nhân đứng sững cách đó chừng một trượng .
Tần Nhi cười lạt nói :
__ Phu nhân thật là lớn mật .
Vương phu nhân cất bước tiến lại hỏi :
__ Sao ?
Tần Nhi đáp :
__ Phu nhân rời khỏi nhà tranh mà không sợ bọn vãn bối giết ư ?
Vương phu nhân cười đáp :
__ Các vị giết lão thân làm chi ? Lão thân đã dặn tiểu nữ bất luận các vị dùng phương pháp gì cũng đừng đưa Tiên Chi ra .
Lý Hàn Thu cười lạt nói :
__ Tại hạ hy vọng mẹ con phu nhân ăn Tiên Chi vào rồi sống lâu muôn tuổi !...
Tần Nhi nói :
__ Bất tất nói nhiều với hạng người không biết điều làm gì nữa ? Chúng ta đi thôi .
Lý Hàn Thu quay lại ngó Vương phu nhân một lần nữa . Chàng nói :
__ Mé chính Đông có ánh lửa lấp loáng . Không chừng có người rượt theo các vị đấy .
Rồi không chờ Vương phu nhân trả lời đã trở gót chạy thật lẹ .
Vương phu nhân lớn tiếng gọi :
__ Hai vị hãy khoan ! Lão thân còn có điều muốn nói :
Tần Nhi dừng bước quay đầu lại hỏi :
__ Còn chuyện quỷ quái gì nữa mà nói ?
Vương phu nhân đáp :
__ Lúc này trong lòng lão thân đã biết rõ hai vị là người tốt, nhưng ngoài nơi đây lão thân thực chẳng yên tâm ở một chỗ nào khác .
Lý Hàn Thu nói :
__ Vậy là được rồi ! Phu nhân đã yên tâm thì cứ ở lại đây .
Tần Nhi hững hờ nói tiếp :
__ Việc của mẹ con phu nhân nói cho bọn vãn bối nghe làm chi .
Vương phu nhân đột nhiên biến thành vẻ mặt rất hoà hoãn cười nói :
__ Lão thân biết là trong lòng hai vị có điều bất mãn nhưng lão thân chẳng còn cách nào khác . Mẹ con lão thân phải ở đây mới yên được . Vì cuộc sinh tử mình đã nắm vững trong tay .
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói :
__ Bọn tại hạ biết rồi . Vả lại không truy cứu những lời hứa của phu nhân nữa . Nhưng có một điều tại hạ cần nói rõ trước .
Vương phu nhân hỏi :
__ Điều gì ? Lão thân xin rửa tai để nghe đây !
Lý Hàn Thu nói :
__ Phu nhân liệu mà giữ lấy Tiên Chi cho chắc . Nếu nó bị người khác cướp đoạt rồi lại lọt vào tay tại hạ lần thứ hai thì đừng hòng lấy về nữa .
Vương phu nhân cười lạt nói :
__ Lão thân tin rằng không có người cướp đoạt nổi Tiên Chi ở trong tay mình nữa mà chỉ có kết quả là Tiên Chi cùng mẹ con lão thân và địch nhân phải tan xương nát thịt .
Tần Nhi gắt lên :
__ Câu đó tại hạ nghe mãi rồi !
Vương phu nhân nói :
__ Còn một điều nữa khiến cho lão thân mạo hiểm tới đây gặp hai vị .
Tần Nhi giục :
__ Có điều gì phu nhân nói mau đi !
Vương phu nhân nói :
__ Sau đây ba tháng lão thân mong rằng hai vị trở lại chốn này một chuyến.
Tần Nhi hỏi :
__ Để làm gì ?
Vương phu nhân đáp :
__ Có thể là căn nhà tranh cùng mẹ con lão thân đều đã hoá ra tro nhưng cũng có thể còn tồn tại ở thế gian .
Tần Nhi nói :
__ Mối giao du của chúng ta đã chặt đứt rồi thì mẹ con phu nhân sống hay chết có liên quan gì đến bọn tại hạ ?
Vương phu nhân nói :
__ Nếu lão thân may mà không chết , tất có kỳ vật kính tặng hai vị .
Tần Nhi chau mày nói :
__ Hừ ! Tại hạ không tin như vậy .
Vương phu nhân nói :
__ Tin hay không là tùy ở các vị . Lão thân chỉ biết hết lòng hết ý .
Lý Hàn Thu nói :
__ Được rồi ! Sau đây ba tháng mà có tiện dịp thì tại hạ sẽ trở lại thăm hai vị .
Vương phu nhân cười mát nói :
__ Xin hai vị bảo trọng, lão thân không tiễn đưa được .
Rồi mụ trở gót quay về nhà tranh .
Tần Nhi cười lạt nói :
__ Tiểu tỳ phần lớn chắc là mụ phải chết, quyết chẳng thể giữ được Tiên Chi .
Lý Hàn Thu cười mát nói :
__ Cái đó cũng chưa nhất định .
Tần Nhi nói :
__ Mẹ con mụ võ công tầm thường, tâm địa không tốt đã lập lời trọng thệ lại không tuân theo . Những hạng người ấy còn gặp hậu quả hay thế nào được ?
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói :
__ Không kể gì đến bọn họ nữa . Ba tháng sau chúng ta trở lại đây coi xem mẹ con mụ làm được trò gì ?
Chàng vừa nói vừa cất bước chạy trước .
Tần Nhi chạy theo chàng hỏi :
__ Chúng ta định đi đâu bây giờ .
Lý Hàn Thu đáp :
__ Tại hạ tính trở lại Kim Lăng coi .
Tần Nhi hỏi :
__ Không đi được đâu . Tướng công có chỗ nào không hiểu sao không hỏi tiểu tỳ ?
Lý Hàn Thu cười mát hỏi lại :
__ Tại hạ chỉ lo đến sự yên nguy của Lôi Phi thì cô nương hiểu thế nào được ?
Tần Nhi mỉm cười đáp :
__ Tiểu tỳ biết y vẫn bình yên lắm .
Lý Hàn Thu nói :
__ Cô nương khéo an ủi tại hạ . Nhưng cô có nói ra được một chút lý do thì tại hạ mới chịu phục .
Tần Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
__ Không phải tiểu tỳ nói bừa bãi . Lôi Phi là người tài hoa mưu trí đủ biết cách tự bảo vệ . Y đã trà trộn vào trong bọn giáo sư phòng hộ là một nơi rất phức tạp ở Phương Gia Đại Viện . Mới đây Phương Tú lại thu nạp một sớ người mới, Lôi Phi hoà mình với họ thì thật là an toàn .
Lý Hàn Thu nói :
__ Đây chỉ là những lời cô nương phỏng đoán, tại hạ tin thế nào được ?
Tần Nhi khẽ thở dài nhắc lại :
__ Tiểu tỳ đã bảo không đi được mà tướng công cứ đi thì chỉ có hại chứ chẳng lợi gì . Sao tướng công cứ nằng nặc đòi đi ?
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
__ Chúng ta không đến Kim Lăng thì bây giờ đi đâu ?
Tần Nhi hỏi :
__ Tướng công đi theo tiểu tỳ được chăng ?
Lý Hàn Thu đáp :
__ Được, nhưng cô nương phải cho tại hạ hay là đi đâu ?
Tần Nhi đáp :
__ Đến một nơi mà Phương Tú thường lui tới .
Lý Hàn Thu động tâm hỏi :
__ Phương Tú thường lui tới nơi nào ?
Tần Nhi đáp :
__ Phương Tú có một người mà lão rất tôn kính . Mỗi khi gặp việc nguy nan thì lão lại tìm tới người đó để thỉnh giáo .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Có chuyện đó ư ? Người đó hiện giờ ở đâu ?
Tần Nhi đáp :
__ Để tiểu tỳ đưa tướng công đi .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Nơi đó cách đây có xa không ?
Tần Nhi đáp :
__ Không xa mấy . Tướng công có thể gặp Phương Tú được vì nơi đây rất an toàn .
Lý Hàn Thu hỏi :
__ Người đó đã gặp mặt Phương Tú luôn chẳng lẽ lại không có tình nghĩa gì với hắn .
Tần Nhi đáp :
__ Mối quan hệ giữa đôi bên thế nào, tiểu tỳ cũng không hiểu rõ, nhưng biết rằng Phương Tú kính trọng y lắm ...
Lý Hàn Thu lại hỏi :
__ Cô nương có nhận biết người kia không ?
Tần Nhi đáp :
__ Tiểu tỳ thường đi với Phương Tú . Một lần Phương Tú có việc phải đi ngay, nên lưu tiểu tỳ ở lại đó . Người kia nói chuyện rất lâu với tiểu tỳ .

 

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 146
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com