watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:59:1528/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Ỷ Thiên Đồ Long Ký - Hồi 21 - 30 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Ỷ Thiên Đồ Long Ký - Hồi 21 - 30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 39

Hồi 21 - 2

Tiên Vu Thông quát lên:
- Tiểu tặc, để cho ngươi biết tuyệt nghệ của phái Hoa Sơn Ưng Xà Sinh Tử Bác lợi hại như thế nào.
Nói xong y nhảy tới trước, năm ngón tay trái vung ra chộp vào huyệt Uyên Dịch nơi nách Trương Vô Kỵ. Y thấy ngũ trảo chộp xuống, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không phản kháng được, nhưng nơi đụng vào trơn tuột chẳng khác gì một con cá, không sao sử được một chút kình đạo nào. Lại nghe môn hạ phái Hoa Sơn hò reo vang động:
- Ưng Xà Sinh Tử Bác hôm nay dương danh thiên hạ.
- Tiên Vu chưởng môn phái Hoa Sơn thần kỹ kinh người.
- Có thế mới dạy cho tên tiểu tặc võ công chân thực ra sao.
Trương Vô Kỵ mỉm cười, thổi một hơi ngay mũi Tiên Vu Thông. Tiên Vu Thông bỗng ngửi thấy một mùi thơm, đầu óc choáng váng, sợ không để đâu cho hết, vội há mồm toan kêu cứu. Trương Vô Kỵ tay trái phất luôn vào hai khoeo chân của y, Tiên Vu Thông đứng không vững, khuỵu luôn xuống, quì ngay trước mặt Trương Vô Kỵ, chẳng khác gì đang lạy lục xin tha.
Biến cố đó thật ngoài sự tưởng tượng của mọi người, trước mắt thấy Trương Vô Kỵ bị trọng thương, lảo đảo muốn ngã, nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc, biến thành Tiên Vu Thông quì ngay trước mặt, chẳng lẽ chàng có yêu pháp hay sao?
Trương Vô Kỵ cúi xuống, cầm cái quạt trong tay Tiên Vu Thông lên, lớn tiếng nói:
- Phái Hoa Sơn tự cho là danh môn chính phái, ai ngờ lại có tuyệt nghệ phóng trùng hạ độc, xin các vị coi thử.
Nói xong chàng phẩy tay một cái, mở chiếc quạt ra, một bên vẽ ngọn núi Hoa Sơn cao vút từng từng lớp lớp, lật qua bên kia viết sáu câu thơ trong bài Thái Hoa Tán (ca tụng ngọn núi Hoa Sơn) của Quách Phác:
Hoa sơn tuấn nhã uy linh,

Bốn bề cao tỏa chập chùng chen mây.
Xem chừng tiên nữ đâu đây,
Rót quỳnh tương để chuốc nơi thiên đình.
Ai kia du ngoạn vân hương,
Xe rồng thấp thoáng lẫn cùng xiêm y.

Hoanhạclinhtuấn,
Trương Vô Kỵ xếp cái quạt lại, nói:
- Ai ngờ đâu chiếc quạt phong nhã này bên trong lại có dấu một cơ quan đê hèn âm độc.
Nói xong chàng đi đến trước một bụi hoa, chỉ ngay cái cán vào một bông hoa vẫy mấy cái, chỉ giây lát, cánh hoa lả tả rơi xuống, lá cây cũng héo úa biến thành màu vàng.
Mọi người ai nấy kinh hãi, nghĩ thầm: “Tiên Vu Thông dấu trong cái quạt này chất độc gì ghê gớm thế?”. Chỉ thấy Tiên Vu Thông nằm phục xuống đất, kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, âm thanh rùng rợn khiến ai ai cũng sờn lòng:
- A... a...
Tiếng kêu của y kéo dài, tưởng như có ai dùng dao bén cắt từng miếng thịt. Đúng ra một người võ học cao cường như y, dù có bị dao cắt thực chăng nữa, cũng phải cố chịu đau, không nên kêu la mất tư cách trước mặt mọi người, thành thử mỗi tiếng kêu của y, lại như lột một lớp da mặt của người trong phái Hoa Sơn. Y kêu la mấy tiếng rồi lớn tiếng nói:
- Mau... mau giết ta đi... mau đánh chết ta đi...
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Ta có cách chữa được cho ngươi, không biết rằng trong cái quạt này ngươi dấu loại độc vật gì? Không biết chất độc thì không cách gì giải cứu.
Tiên Vu Thông nói:
- Đó... đó là Kim Tàm... Kim Tàm trùng độc... mau... mau đánh chết ta... a... a...

Mọi người nghe đến Kim Tàm trùng độc, người còn trẻ không biết là ghê gớm chẳng nói gì, nhưng những người có tuổi của các môn phái mặt đều biến sắc, nhân sĩ chính trực liền lên tiếng trách cứ ngay. Thì ra Kim Tàm trùng độc là độc vật đứng đầu trong thiên hạ, vô hình vô sắc, người bị trúng phải tưởng như có muôn ngàn con tằm cùng cắn xé khắp người, đau đớn khó chịu, không sao hình dung cho nổi. Người trong võ lâm khi nghe nói đến ai cũng nghiến răng hậm hực, loại tàm độc này không có dấu vết gì, dù cho thần công vô địch vẫn có thể bị một người đàn bà, một đứa trẻ con không biết võ công hạ độc. Cũng may loại này rất khó tìm, trước đây người ta chỉ nghe tiếng, đến nay mới chính mắt thấy trạng huống của Tiên Vu Thông bị trúng phải.
Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Ngươi dấu Kim Tàm trùng độc trong cán quạt, sao lại tự mình mắc phải?
Tiên Vu Thông đáp:
- Mau... giết ta đi... ta không biết, ta không biết...
Nói đến đây tay y cào lung tung trên chính người mình, lăn lộn dưới đất. Trương Vô Kỵ nói:
- Ngươi phóng trùng độc trong cái quạt định hại ta, lại bị ta dùng nội lực tống trở ra, ngươi có muốn nói gì thêm không?
Tiên Vu Thông kêu rú lên:
- Chính ta gây nên tội nghiệt... tự ta gây tội...

Y đưa hay tay cấu vào yết hầu toan tự tận, nhưng người trúng phải Kim Tàm trùng độc rồi, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mỗi chỗ trên thân mình đau đớn càng thêm đau đớn, so với người bị trúng độc chết ngay còn đáng sợ hơn nhiều.
Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình vơi một cô gái bản địa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tàm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng thuốc rất nhẹ để dễ bề giải cứu. Tiên Vu Thông trúng độc rồi liền đào tẩu ngay, nhưng y cũng rất quỉ quyệt, khi trốn đi có ăn trộm của cô gái Miêu gia đó hai đôi kim tàm, nhưng bỏ chạy chưa được bao lâu thì bị tê liệt ngã quị. May thay Hồ Thanh Ngưu chính đang hái thuốc ở Miêu Cương, nên cứu sống y. Tiên Vu Thông về sau theo đúng phương pháp nuôi kim tàm, chế thành độc phấn, dấu ở trong cán quạt. Ở cán quạt có cơ quan, chỉ cần ấn nút rồi dùng nội lực tống ra, giết người một cách vô hình vô ảnh. Nào ngờ y vừa ra tay đấu với Vô Kỵ lập tức bị chế ngự, nội lực không phát ra được, đến khi chàng triệt thủ nhường đòn, y lập tức sử chiêu Ưng Dương Xà Thoán, cán quạt giả vờ điểm để bắn trùng độc.
Cũng may Trương Vô Kỵ nội lực thâm hậu không ai sánh kịp, khi gặp lâm nguy liền nín thở, ngưng khí, phun ngược độc khí ra, nếu như nội lực kém một chút thì người nằm lăn lộn rên la dưới đất kia không phải là Tiên Vu Thông mà chính là chàng vậy. Chàng đọc kỹ Độc Kinh của Vương Nạn Cô, biết rõ sự lợi hại của kim tàm như thế nào, vội ngầm vận chân khí chạy khắp thân thể, không thấy gì khác lạ, lúc ấy mới yên lòng, thấy Tiên Vu Thông đau đớn như thế, nổi lòng trắc ẩn, nghĩ thầm: “Cứu thì mình có thể cứu được nhưng phải bắt y chính miệng khai ra những điều tàn ác đã làm năm xưa mới được”.
Chàng liền lớn tiếng nói:
- Phương pháp cứu trị Kim Tàm trùng độc này, ta cũng có biết, nhưng có điều ta hỏi gì, ngươi phải trả lời cho thành thực, nếu chỉ nói dối nửa câu, ta sẽ thõng tay không lý đến, để cho ngươi chịu đựng bảy ngày bảy đêm, đến khi thịt thối tới tận xương, không lấy gì làm thích thú đâu.

Tiên Vu Thông tuy đau đớn, thần trí vẫn hết sức tỉnh táo, nghĩ thầm: “Năm xưa cô gái Miêu Cương khi hạ độc trên ta rồi, cũng có nói là ta sẽ phải chịu khốn khổ đày đọa bảy ngày bảy đêm, khi thịt thối đến xương mới chết được, sao tiên tiểu tử này nói đúng thế không sai chút nào?”.
Tuy nhiên y không tin chàng có tài nghệ như Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu để có thể giải độc được nên nói:
- Ngươi... ngươi không cứu nổi ta đâu...
Trương Vô Kỵ mỉm cười, xoay ngược cán quạt, điểm vào ngang hông y, nói:
- Đục một cái lỗ ở chỗ này, đổ thuốc vào rồi khâu lại, có thể khu trừ được chất độc.
Tiên Vu Thông vội vàng nắm ngay lấy:
- Đúng đó, đúng đó. Hoàn toàn... hoàn toàn... không sai chút nào.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vậy ngươi nói ra đi, trong đời ngươi làm những chuyện gì không phải.
Tiên Vu Thông nói:
- Không... không có...
Trương Vô Kỵ chắp tay:
- Vậy thì thôi, xin cứ ở đây chịu bảy ngày bảy đêm đi.

Tiên Vu Thông vội nói:
- Để... để tôi nói...
Thế nhưng trước mặt mọi người nói ra những điều không nên không phải của mình, quả thực hết sức khó khăn, y ấp úng hồi lâu, mãi vẫn không nói ra. Đột nhiên từ phái Hoa Sơn có hai tiếng hú rền vang, hai người cùng nhảy ra, một người cao, một người lùn, tuổi tác đều chừng ngoài năm mươi, trong tay cầm trường đao sáng choang đến ngay trước mặt Trương Vô Kỵ. Ông già lùn cất tiếng the thé:
- Họ Tăng kia, phái Hoa Sơn ta có thể giết chứ không có thể làm nhục, ngươi đối phó với Tiên Vu chưởng môn của chúng ta như thế, đâu phải là hành động của kẻ anh hùng hảo hán.
Trương Vô Kỵ ôm quyền hỏi lại:
- Tôn tính đại danh của hai vị là gì?
Ông già lùn giận dữ đáp:
- Cái mặt ngươi đâu đã xứng đáng hỏi danh hiệu của anh em ta.
Ông ta cúi xuống tay trái định ôm Tiên Vu Thông. Trương Vô Kỵ đánh ra một chưởng, đẩy ông ta lùi lại một bước, lạnh lùng nói:
- Y toàn thân đầy chất độc, chỉ cần đụng vào thì cũng giống như y không khác chút nào, các hạ nên cẩn thận.
Ông già lùn sững sờ, sợ đến toàn thân run rẩy, lại nghe Tiên Vu Thông kêu la:
- Cứu tôi... mau cứu tôi... Bạch Viên Bạch sư ca, chính tôi dùng Kim Tàm trùng độc sát hại đó, ngoài ra không còn ai nữa, cũng không làm gì không nên không phải.

Y nói câu đó ra, cả hai lão cao lùn lẫn người trong phái Hoa Sơn đều kinh hãi. Ông già lùn hỏi lại:
- Bạch Viên bị ngươi giết đấy ư? Có đúng thế không? Thế sao ngươi lại bảo y chết về tay Minh giáo?
Tiên Vu Thông rền rĩ:
- Bạch... Bạch sư ca... xin sư ca tha cho tôi...
Y một mặt thảm thiết kêu la, một mặt rập đầu van lạy:
- Bạch sư ca...anh chết thật thảm thiết, bởi vì anh khăng khăng hăm dọa... sẽ khai ra chuyện Hồ tiểu thư, sư phụ sẽ không tha tôi đâu, cho nên tôi phải giết anh để bịt miệng. Bạch sư ca... tha cho tôi... tha cho tôi...
Hai tay y nắm chặt cổ họng, nói tiếp:
- Tôi hại anh để giá họa cho Minh giáo, thế nhưng... thế nhưng... tôi đã đốt bao nhiêu là vàng mã, làm bao nhiêu là tuần chay, sao anh vẫn còn đòi mạng tôi? Gia đình anh trẻ già lớn bé, tôi cũng chu cấp đầy đủ... có thiếu thốn gì đâu.
Khi ấy đang giữa ban ngày, trên sân rộng đâu đâu cũng đầy người nhưng mấy câu kêu than của Tiên Vu Thông đầy âm phong u uất, khiến ai nấy lạnh cả gáy, tưởng như hồn ma của Bạch Viên đang đến đây đòi mạng. Người của phái Hoa Sơn ai quen biết Bạch Viên lại càng sợ hãi.
Trương Vô Kỵ nghe y nói như thế quả thực không ngờ nổi, những tưởng chỉ ép y cung khai thừa nhận chuyện lấy oán báo đức, giết hại em gái Hồ Thanh Ngưu nào ngờ y lại nói ra chuyện giết hại chính sư huynh của mình. Hồ Thanh Dương tuy vì y mà chết nhưng do bà ta tự tận, Tiên Vu Thông vốn là kẻ trăng hoa, trong bụng đâu có hổ thẹn chút nào, còn Bạch Viên mới là người chính tay y làm hại. Năm xưa Bạch Viên bị trúng Kim Tàm trùng độc lăn lộn kêu la, nay chính y cũng bị như thế, trong đầu chỉ nhơ tới hai chữ Bạch Viên, vừa kinh hoàng, vừa đau đớn nên tưởng như hồn ma Bạch Viên đến đòi mạng.

Trương Vô Kỵ thật ra chẳng biết Bạch Viên là ai nhưng nghe giọng lưỡi Tiên Vu Thông thì liệu chừng y đem chuyện ám hại Bạch Viên đổ lên đầu Minh giáo, phái Hoa Sơn sở dĩ tham gia chiến dịch vây đánh Quang Minh Đính, phần lớn cũng vì đó mà ra nên lớn tiếng nói:
- Các vị trong phái Hoa Sơn thấy chưa? Bạch Viên Bạch sư phụ nào phải do Minh giáo làm hại đâu, các vị trách sai người rồi.
Ông già cao đột nhiên vung đao lên, nhắm ngay đầu Tiên Vu Thông chém xuống. Trương Vô Kỵ vội vàng đưa chiếc quạt ra, điểm vào đao của ông ta một cái, cương đao liền dạt ra ngoài, nghe cạch một tiếng phập ngay xuống đất sâu đến hơn một thước. Ông già cao giận dữ hỏi:
- Tên này là bạn đồ của bản phái, bọn ta thanh lý môn hộ, sao ngươi lại xen vào làm gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vãn bối đã bằng lòng chữa Kim Tàm trùng độc cho y, nói rồi lẽ nào không giữ lời. Chuyện phân tranh trong môn hộ của quí phái, xin đợi về lại núi Hoa Sơn, từ từ thanh lý cũng chưa muộn.
Ông già lùn nói:
- Sư đệ, gã này nói đúng đấy.
Ông ta giơ chân lên đá ngay vào huyệt Đại Truy trên lưng Tiên Vu Thông khiến y văng đi, nghe bịch một tiếng rớt trúng ngay trước mặt người của phái Hoa Sơn. Tiên Vu Thông bị đá vào huyệt đạo rồi, tuy đau đớn toàn thân không giảm nhưng không còn kêu lên thành tiếng được nữa, chỉ còn quằn quại dưới đất mà thôi. Các môn nhân đệ tử thân tín của y ai cũng sợ trúng phải chất kịch độc, chẳng người nào đám chạy ra đỡ y dậy.
Ông già lùn quay sang Trương Vô Kỵ nói:
- Anh em ta là sư thúc của tên Tiên Vu Thông kia, ngươi giúp phái Hoa Sơn làm sáng tỏ một đại sự, khiến cho cái chết oan của Bạch Viên sư điệt được phanh phui, xin đa tạ.

Nói xong vái một vái thật sâu. Ông già cao cũng cúi xuống vái một cái. Trương Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ nói:
- Không dám, không dám.
Ông già lùn lại vung đao lên chém nhứ một cái, gay gắt nói:
- Thế nhưng danh thanh phái Hoa Sơn cũng lại bị tên tiểu tử này trước mặt mọi người làm cho không còn thể thống gì nữa, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông già cao cũng nói:
- Sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông ta tuy cao to hơn nhưng chuyện gì cũng phải bắt chước sư huynh, ông già cao nói gì ông ta lập lại y như thế. Trương Vô Kỵ nói:
- Phái Hoa Sơn kẻ nào trong thì vẫn trong, kẻ nào đục thì vẫn đục, chẳng may quí phái có một kẻ bại hoại uy danh đâu có vì thế mà giảm đi chút nào. Trong võ lâm những kẻ chẳng ra gì, các đại môn phái có phái nào không có, hai vị việc gì mà phải bận tâm?
Ông già cao nói:
- Nếu ngươi nói thế thì không sao cả, phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chẳng sao cả.

Ông già cao nói:
- Sư ca, tiểu tử này nói là không sao cả, vậy mình nên bỏ qua đi.
Ông ta vốn cũng hơi ngại Trương Vô Kỵ nên không muốn cùng chàng động thủ.
Ông già lùn vẫn gay gắt nói:
- Tiên trừ ngoại vũ, tái thanh môn hộ[6]. Phái Hoa Sơn hôm nay không thắng được tên tiểu tử này thì còn làm sao đứng trong võ lâm được nữa?
Ông già cao nói:
- Tốt lắm, úy, này thằng nhỏ, bọn ta phải hai người đánh với một mình ngươi. Nếu như ngươi thấy thế là không công bình, biết điều nhận thua trước đi thì hơn.
Ông già lùn nhíu mày, quát:
- Sư đệ, ngươi...
Trương Vô Kỵ vội tiếp lời:
- Hai vị đánh một mình vãn bối, thế cũng được không sao. Thế nhưng nếu hai vị thua thì không được làm khó Minh giáo nữa.
Ông già cao mừng quá, lớn tiếng nói:
- Nếu hai anh em ta đánh một mình ngươi chắc chắn ngươi không thể nào thắng được. Sư huynh đệ ta có một pho Lưỡng Nghi đao pháp, biến hóa không sao tưởng nổi, liên đao công địch, dù cả vạn người cũng không chống nổi. Ta chỉ sợ ngươi đòi đơn đả độc đấu, một người đánh một người. Thế nhưng ngươi chịu một mình đánh với hai người chúng ta, thì thua là cái chắc. Ngươi nói rồi không được hối hận đấy nhé.

Trương Vô Kỵ nói:
- Vãn bối nhất quyết không hối hận đâu, xin lão tiền bối nhẹ tay cho.
Ông già cao nói:
- Ta sử đao không thể nào nhẹ tay được, lộ đao pháp Lưỡng Nghi này thi triển rồi, càng lúc càng ghê gớm, không có nể nang chút nào. Ta xem tiểu tử ngươi nhân phẩm không đến nỗi kém cỏi, chém chết ngươi thì thật đáng thương...
Ông già lùn giận dữ quát:
- Sư đệ, nói bớt đi một câu có được không nào?
Ông già cao nói:
- Bớt đi một câu cũng được chứ sao. Chẳng qua tiểu đệ cho y biết trước để y cẩn thận. Pho Lưỡng Nghi đao pháp này của sư huynh đệ ta là phản lưỡng nghi, thức nào cũng không giống như qui tắc bình thường...
Ông già lùn gay gắt quát lớn:
- Câm mồm.
Rồi quay qua Trương Vô Kỵ nói:
- Xin tiếp chiêu.
Lập tức múa đao chém tới. Trương Vô Kỵ cầm cây quạt của Tiên Vu Thông đè xuống sống đao của ông già. Ông già cao vội vàng kêu lên:
- Ấy, ấy, không được, không được. Cứ cái điệu này bọn ta không đánh nữa.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao thế?

Ông già cao nói:
- Trong cái quạt này có chất độc, không cẩn thận một tí là phóng ra, đâu phải chuyện đùa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng vậy, cái vật kịch độc này, để trên đời chỉ tổ hại người.
Chàng lấy ngón tay trỏ và giữa kẹp cái quạt ném xuống một cái, nghe soẹt một tiếng, chiếc quạt chui ngập vào trong đất chỉ để lại một cái lỗ nhỏ. Thần công đó trên cả quảng trường không một người thứ hai nào làm nổi, mọi người không nhịn nổi liền lớn tiếng hoan hô.
Ông già cao cắp đao vào nách, vỗ tay nói:
- Ngươi đi lấy binh khí vào đây.
Trương Vô Kỵ bản tính không muốn phô trương trước mặt mọi người, thế nhưng hôm nay cục thế không phải tầm thường, nếu không hiển thị thần công, chứng tỏ tài nghệ hơn hẳn những người đang có mặt để cho lục đại môn phái ngừng tay, trở về Trung Nguyên, thật là thiên nan vạn nan, liền nói:
- Tiền bối thử xem tôi dùng binh khí nào thì tốt hơn cả?
Ông già cao giơ tay vỗ lên vai y mấy cái, cười nói:
- Thằng bé này cũng thú vị thật, ngươi thích dùng binh khí gì sao lại hỏi ta là sao?
Trương Vô Kỵ biết ông ta vỗ vai mình chẳng qua là người già yêu mến người trẻ đấy thôi, không có ác ý. Thế nhưng người ở bên ngoài thấy thế đều giật mình kinh hãi, hai bên đang sắp tỉ đấu, một người lại giơ tay vỗ vai người kia, đối phương lại không né tránh, nếu như ông già cao lại sử kình, hay thừa cơ vỗ vào huyệt đạo, có phải là không đấu mà đã thắng rồi ư? Có ngờ đâu Trương Vô Kỵ thần công hộ thân, ông già cao dù có bất ngờ ám toán cũng không thể nào làm hại chàng được.

Ông già cao cười nói:
- Thế ta bảo ngươi dùng binh khí gì ngươi cũng nghe lời hay sao?
Trương Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Có thể lắm.
Ông già cao cười:
- Thằng bé con võ nghệ thật giỏi, mười tám món binh khí chắc môn gì cũng biết dùng. Vậy ngươi tay không đấu với anh em chúng ta, thế có được chăng?
Trương Vô Kỵ cười:
- Tay không cũng được.
Ông già cao đưa mắt nhìn chung quanh, định tìm một món binh khí thật không vừa tay cho chàng dùng, bất ngờ thấy ở bên góc sân có mấy hòn đá lớn, liền nói:
- Để ta cho ngươi được lợi thế, dùng một loại binh khí thật nặng nề.
Nói xong chỉ tay vào mấy hòn đá, cười lên ha hả. Mấy khối đá đó phải nặng đến hai ba trăm cân, người yếu đến lay một viên cũng không chuyển động, huống chi người dùng làm chỗ ngồi lâu ngày, chung quanh nhẵn nhụi không có chỗ nào có thể bám tay, làm thế nào mà dùng như binh khí được? Ông già cao bản tâm muốn làm khó để đùa Trương Vô Kỵ mà thôi, nếu như đối phương thấy khó bỏ cuộc không làm nổi, cuộc đấu coi như không thành. Nào ngờ Trương Vô Kỵ mỉm cười nói:
- Món binh khí này cũng có thể dùng được, lão tiền bối định thử công phu của vãn bối đấy chăng?
Nói xong đi đến trước khối đá, giơ tay trái ra móc một tảng đá lên trên tay nói:
- Xin mời hai vị.
Nói chưa dứt cả người lẫn đá đã nhảy lên, vọt tới trước mặt hai ông già.

Mọi người trông thấy ai nấy đều há hốc mồm, quên cả hò reo. Ông già cao giơ tay vặt một nắm râu, kêu lên:
- Cái... cái này thật là kỳ quái.
Ông già lùn biết mình hôm nay gặp phải một địch thủ trên đời chưa từng gặp, lập tức ổn bộ ngưng khí, chăm chăm nhìn đối thủ, nói:
- Xin vô phép.
Một luồng ánh sáng lóe lên, thân hình đã theo đao đâm luôn vào mạng sườn bên phải Trương Vô Kỵ. Ông già cao hỏi:
- Sư ca, đánh thật hay sao?
Ông già lùn nói:
- Chẳng lẽ lại giả?
Cương đao xoay một nửa vòng đột nhiên biến hướng, chém xéo vào đầu vai Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ né qua một bên thấy, lại thấy một luồng ánh sáng lấp lóe, chính là ông già cao vung đao chém tới. Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Càng tốt.
Chàng xoay tảng đá đưa ra đỡ, nghe choang một tiếng, nhát đao đó đã chém phải tảng đá, đốm lửa lóe ra, đá vụn bay ra tung tóe. Trương Vô Kỵ giơ tảng đá thuận chiều đẩy tới. Ông già cao kêu lên:
- Ối chà, đây là Thuận Thủy Thôi Chu, ngươi dùng tảng đá mà cũng có chiêu số đấy à?
Ông già lùn quát lớn:
- Sư đệ, Hỗn Độn Nhất Phá.
Ông ta vung đao từ sau lưng vạch tới một hình vòng cung, cong cong chém vào Trương Vô Kỵ. Ông già cao tiếp lời:
- Thái Ất Sinh Manh, Lưỡng Nghi Hợp Đức...
Ông già lùn tiếp theo:
- Nhật Nguyệt Hối Minh.

Hai người miệng đọc, chiêu thức liên miên bất tuyệt đánh ra, Trương Vô Kỵ thi triển Cửu Dương thần công, nhẹ nhàng xoay chuyển tảng đá qua lại chống đỡ. Hai ông già lùn cao sử dụng Phản Lưỡng Nghi đao pháp, thế đao nào cũng độc địa, chiêu số trầm mãnh nhưng hòn đá trong tay Trương Vô Kỵ quá lớn, chỉ cần xoay qua xoay lại một chút là chặn ngay được chiêu số của hai ông già. Ông già cao kêu lớn:
- Binh khí của ngươi dùng có lợi nhiều quá, đánh như thế này chẳng công bình chút nào.
Trương Vô Kỵ cười đáp:
- Thế thì không dùng binh khí cục mịch này nữa xem sao.
Đột nhiên chàng tung viên đá lên cao, hai ông già không nhịn nổi ngửng đầu lên nhìn, nào ngờ chỉ vừa sơ ý, huyệt đạo sau gáy đã bị đối phương nắm được, không còn cử động gì nữa. Trương Vô Kỵ búng mình về sau, tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống đầu hai ông già.
Mọi người ai nấy kinh hoảng kêu la, Trương Vô Kỵ lại nhảy vọt tới trước, tả chưởng đánh ra, đẩy viên đá ra xa hơn một trượng, nghe bình một tiếng rơi ngay xuống, lõm vào mặt đất đến hơn một thước. Chàng giơ tay vỗ nhẹ vào đầu vai hai ông già mấy cái, mỉm cười nói:
- Xin lỗi nhé, vãn bối chỉ đùa một tí với hai vị đấy thôi.
Cái vỗ của chàng giải khai huyệt đạo bị điểm cho hai ông già. Ông già lùn mặt xám ngắt, thở dài:
- Thôi rồi, thôi rồi.
Ông già cao lắc đầu:
- Cái này không tính.
Trương Vô Kỵ hỏi lại:
- Sao lại không tính?
Ông già cao nói:
- Chẳng qua ngươi cậy khỏe, mang nổi tảng đá lớn chứ có phải chiêu số thắng được anh em ta đâu.

Trương Vô Kỵ hỏi:
- Thế thì mình tái đấu.
Ông già cao nói:
- Tái đấu cũng được, nhưng phải tìm cách nào mới để cho ngươi khỏi được lợi thế, chúng ta thua mới tâm phục, ngươi nghĩ có phải không?
Trương Vô Kỵ gật đầu:
- Phải lắm.
Tiểu Siêu từ nãy đến giờ chăm chú nhìn cuộc đấu, lúc này giơ tay lên má lêu lêu ghẹo ông già:
- Xấu hổ quá, xấu hổ quá!
Ỷ có râu dài nên lợi thế,
Vậy mà vẫn bị đánh tanh banh.[7]
Tay cô ta chuyển động, giây xích nơi cổ tay kêu leng keng lại càng dễ nghe. Ông già cao cười ha hả:
- Người đời thường nói: Có học mới nên khôn. Này cô bé con, muối bọn ta ăn còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, cầu bọn ta đi qua, còn dài hơn đường ngươi đi, xí xa xí xố cái gì thế?
Ông ta quay lại nói với Trương Vô Kỵ:
- Nếu như ngươi không phục, thì cũng chẳng cần tỉ đấu nữa. Có điều trận đấu vừa rồi ngươi không thua mà bọn ta cũng không thắng, hai bên coi như huề. Để ba mươi năm nữa, hai bên lại đấu một trận cũng chưa muộn...

Ông già lùn nghe ông già cao càng lúc càng tỏ ra cù nhầy, hai sư huynh đệ dù gì cũng là kỳ túc phái Hoa Sơn đâu có thể chây chả như thế được, liền quát lên:
- Họ Tăng kia, bọn ta nhận không bằng, ngươi muốn xử trí thế nào chúng ta cũng đều nghe theo cả.
Trương Vô Kỵ nói:
- Xin hai vị cứ tùy tiện, tại hạ chỉ muốn điều giải những chuyện hiểu lầm trước đây giữa quí phái với Minh giáo thôi, thực không có ý gì khác.
Ông già cao lớn tiếng nói:
- Cái đó không được, chưa bàn xong cách tỉ võ mới, sao ngươi đã toan tháo lui là sao? Thế chẳng phải là lâm trận rụt cổ, mới nghe hơi đã chạy ư?
Ông già lùn nhíu mày không nói gì, biết vị sư đệ này ăn nói rồ rồ dại dại, nhưng có điều mặt trơ trán bóng nên vẫn thường khiến cho đối phương phải bí lối nhức đầu, chuyển bại thành thắng. Hôm nay ông ta trước mặt anh hùng thiên hạ lại giở trò đó, tuy không lấy gì làm quang minh lỗi lạc, nhưng nếu may mà thắng được Trương Vô Kỵ, ít ra cũng lấy công chuộc tội được.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Thế theo ý tiền bối thì mình phải làm sao?
Ông già cao đáp:
- Phái Hoa Sơn chúng ta có Phản Lưỡng Nghi đao pháp là tuyệt nghệ thần công, ngươi đã nếm qua rồi. Ta nghĩ ngươi chưa biết rằng phái Côn Lôn có một pho

Chính Lưỡng Nghi kiếm pháp, biến hóa tinh kỳ áo diệu, so với đao pháp của phái Hoa Sơn cũng ngang ngửa, bên nào cũng có điểm hay riêng. Thế nhưng đao kiếm hợp bích, lưỡng nghi hóa tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, âm dương đắp đổi lẫn nhau, thủy hỏa hỗ tế, ôi...
Nói đến đây lắc đầu không ngớt, thủng thẳng thở dài:
- Uy lực ghê gớm quá, uy lực ghê gớm quá, ngươi không dám chống đỡ đâu.
Trương Vô Kỵ quay lại nói với phái Côn Lôn:
- Chẳng hay vị cao nhân nào trong phái Côn Lôn có thể ra dạy bảo?
Ông già cao cướp lời:
- Phái Côn Lôn trừ vợ chồng Thiết Cầm tiên sinh, người khác không đủ trình độ để phối hợp liên thủ với anh em ta, nhưng chẳng biết Hà tiên sinh có gan ra tay hay không?
Mọi người đều vui mừng: “Ai bảo ông già này đần độn, nhưng thực ra đâu có đần độn chút nào, y đang khích cho hai đại cao thủ phái Côn Lôn hạ trường tương trợ”. Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau, không biết hai ông già cao lùn này là cỡ nào, nhưng họ là sư thúc của chưởng môn Tiên Vu Thông, vai vế rất cao, chắc là bình thời ít hành tẩu giang hồ, còn mình ẩn cư nơi Tây Vực thành ra không biết đến. Hai vợ chồng đều nghĩ thầm: “Hai lão già này đánh không lại thanh niên họ Tăng, nên xúi mình cùng xông vào, nếu có thắng hai người cũng đỡ ê mặt”. Lại nghe ông già cao nói tiếp:
- Vợ chồng họ Hà phái Côn Lôn không dám động thủ với y, cũng không trách được. Chính Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ tuy không phải là dở, nhưng có điều không linh hoạt cho lắm, nếu so với Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì về phần tiêu dật có kém hơn một chút.

Ban Thục Nhàn giận dữ, nhảy vọt vào trong sân, chỉ vào ông già cao nói:
- Tôn tính đại danh các hạ là gì?
Ông già cao đáp:
- Tôi họ Hà, xin chào Hà phu nhân.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 490
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com