Chỉ Nhược là chưởng môn của phái Nga Mi, nên chưởng môn của các phái khác cũng sai người đem lễ vật đến mừng nốt. Trương Tam Phong của phái Võ Ðang tuy không thân chinh tới mừng, nhưng cũng có đích bút viết bốn chữ "giai nhi giai phụ" vào sau một cuốn Thái cực quyền kinh rồi sai Tống Viễn Kiều, Dư Liên Châu, Hân Lợi Hanh ba đệ tử mang đi mừng.
Lúc ấy Bất Hối đã kết hôn với Lợi Hanh rồi cũng theo chồng đi Hào Châu.
Vô Kỵ vừa tiến lên thỉnh an.
Chàng lớn tiếng kêu gọi nàng Bất Hối:
- Lục sư Thẩm.
Bất Hối xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng, nắm lấy tay chàng và nghĩ đến chuyện xă.
Trong lòng nàng vừa mừng rỡ vừa thương cảm.
Vô Kỵ sợ Hữu Lượng, Thanh Thư chưa nguôi lòng giận, thừa cơ tới hãm hại, liền phái Nhất Tiếu làm tạ lễ đi Võ Ðang.
Vô Kỵ còn kể lại chuyện Thanh Thư định giết hại Thanh Cốc và Trương Tam Phong như thế nào, kể cả cho Nhất Tiếu hay và dặn Nhất Tiếu khi lên tới núi Võ Ðang bái kiến Trương Tam Phong xong nếu gần gũi Ðại Nham với Tòng Khê luôn, đề phòng bị gian mưu của Hữu Lượng. Chàng còn dặn Nhất Tiếu ở lại đó cho đến khi Viễn Kiều các người quay trở về Võ Ðang rồi hãy cáo biệt.
Nhất Tiếu nghe Vô Kỵ nói việc đó do Hữu Lượng với Thanh Thư tạo nên, tức giận đến mặt xám xanh, hậm hực đỡ lời:
- Từ khi tuân lệnh giáo chủ dẫn dụ, Nhất Tiếu tôi không dám hút máu người nữa, nhưng lần này tôi gặp hai tên gian tặc ấy thế nào cũng phải hút máu chúng tới khi chúng khô héo chỉ còn da với xương mới thôi.
Vô Kỵ vội khuyên bảo:
- Với Hữu Lượng Vi huynh cứ việc thuận tay diệt trừ đi. Còn Thanh Thư là người con duy nhất của sư bá tôi và cũng là người trưởng môn vị lai của phái Võ Ðang, cứ để yên cho phái Võ Ðang tự quét sạch cửa ngõ lấy, chúng ta không nên đụng vào người y, để khỏi mất cảm tình với đại sư bá của tôi.
Nhất Tiếu vừa cười vừa nhận lời rồi từ biệt đi luôn.
Ðến hôm mùng mười tháng ba các nữ hiệp của phái Nga Mi đã đem lễ vật tới Hào Châu.
Ðinh Mẫn Quân nhờ người đem lễ vật tới mừng chớ nàng ta không tới.
Các người của Minh giáo từ trên chí dưới đều thay đổi quần áo mới. Nơi lễ tơ hồng lập ở trong khách sảnh đó trang hoàng lịch sự vô cùng.
Hân Thiên Chính là chủ hôn bên đàng trai, Thường Ngộ Xuân là chủ hôn bên đàng gái. Thiết Quan đạo nhân là tổng tuần thành phố Hào Châu, bố trí các đệ tử trong giáo phái đi tuần tiễu và khám xét các nơi phòng kẻ trà trộn vào phá bĩnh. Khang hòa thống lĩnh tinh binh của nghĩa quân đóng ở ngoài thành để bảo vệ.
Trưa hôm đó, phái Thiếu Lâm và phái Hoa Sơn cũng phái người mang lễ vật đến mừng. Quá giờ Thân một khắc đã tới giờ hoàng đạo, pháo hiệu liền nổi lên, Dương Tiêu với Phạm Dao dẫn các khách đến mừng vào trong đại sảnh.
Rồi Tán lễ sinh lớn tiếng tán lễ.
Lợi Hanh với Hàn Lâm Nhi làm rể phụ đi cùng Vô Kỵ ở bên trong bước ra. Tiếng bát âm cử lên, tám nữ hiệp trẻ tuổi của phái Nga Mi làm dâu phụ cùng Chỉ Nhược ở bên trong bước ra ngoài đại sảnh.
Ðàn ông ở bên trái, đàn bà bên phải.
Cô dâu chú rể đứng sát nhau.
Tán lễ sinh liền lớn tiếng nói:
- Vái trời.
Vô Kỵ với Chỉ Nhược đang quỳ xuống cái thảm đỏ trải ở dưới đất vái lạy, bỗng nghe thấy ngoài cửa có một tiếng thánh thót quát bảo:
- Hãy khoan!
Chỉ thấy bóng xanh thấp thoáng một cái, một thiếu nữ áo xanh đứng sừng sững ở giữa sân tủm tỉm cười.
Nàng ta chính là Triệu Minh.
Quần hào vừa trông thấy mặt Triệu Minh đều hò hét quát tháo ầm ĩ.
Cao thủ của Minh giáo với các đại môn phái đã đau đớn khổ sở với nàng rất nhiều, họ không ngờ bây giờ một mình nàng lại dám đột nhập vào chốn này.
Những người hơi nóng tính một chút, định nhảy xổ ra đánh nàng.
Dương Tiêu thấy vậy vội giơ hai cánh tay ra quát lớn một tiếng:
- Hãy khoan!
Rồi Tả sứ nói tiếp với mọi người:
- Ngày hôm nay là ngày đại hỷ của giáo chủ với người trưởng môn phái Nga Mi, Triệu cô nương giáng lâm để mừng, như vậy cô ta là khách của chúng ta. Quý vị hãy nể mặt phái Nga Mi và Minh giáo chúng tôi, xếp chuyện cũ sang một bên trước và không được vô lễ với Triệu cô nương.
Nói xong, y đưa mắt ra hiệu cho Bành Doanh Ngọc với Nói Không Ðược.
Hai người hiểu ý liền vội vòng ra phía hậu đường để điều tra xem Triệu Minh đưa theo bao nhiêu tay cao thủ tới.
Dương Tiêu thấy hai người đi rồi, liền tiến lên nói với Triệu Minh rằng:
- Mời Triệu cô nương lại đây để xem hôn lễ, lát nữa tại hạ còn kính cô nương ba chén rượu nhạt.
Triệu Minh mỉm cười đáp:
- Tôi có mấy lời muốn nói riêng với Trương giáo chủ, nói xong tôi sẽ đi ngay, hẹn đến ngày khác sẽ quấy nhiễu sau.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Triệu cô nương, có chuyện gì chờ hành lễ xong nói cũng được mà.
- Nếu chờ đến khi hành lễ xong thì đã muộn rồi.
Dương Tiêu với Phạm Dao đưa mắt nhìn nhau một cái.
Hai người đã biết ngày hôm nay nàng tới đây là để phá bĩnh, dù sao cũng phải nghĩ cách ngăn nàng ngay mới được, nếu không đám cưới này sẽ mất vui đi.
Dương Tiêu tiến lên hai bước và nói:
- Ngày hôm nay tân chủ phải tận lễ, thế nào cũng xin cô nương giữ ý cho.
Y đã quyết định, nếu Triệu Minh còn phá quấy nữa thì y sẽ ra tay điểm luôn vào yếu huyệt, kiềm chế không cho nàng nói nữa.
Ngờ đâu Triệu Minh lại nói với Phạm Dao:
- Khổ đại sư người định ra tay đánh tôi, đại sư có giúp tôi không?
Phạm Dao cau mày lại đáp:
- Thưa Quận chúa, trên đời này có nhiều việc không sao được hoàn toàn như ý muốn của mình, nên ta không thể bướng bỉnh được đâu.
Triệu Minh vừa cười vừa lẩm bẩm nói tiếp:
- Tôi cứ thích bướng bỉnh đấy.
Nói xong, nàng quay đầu lại nói với Vô Kỵ:
- Trương Vô Kỵ, ngươi là giáo chủ của Minh giáo, chẳng lẽ nam nhi đại trượng phu nói rồi lại nuốt lời hay sao?
Vô Kỵ thấy Triệu Minh tới, trái tim trong lồng ngực đập mạnh chỉ mong Dương Tiêu chống chế hộ mình, khuyên nàng rời khỏi nơi đây ngay. Chàng đang mong mỏi thì lại nghe Triệu Minh lên tiếng hỏi như vậy, nên đành phải miễn cưỡng trả lời:
- Có bao giờ tôi nuốt lời đâu.
Triệu Minh lại hỏi:
- Bữa nọ tôi cứu Hân lục thúc của giáo chủ thoát chết, giáo chủ có nhận lời giúp tôi ba việc và không được trái lệnh một việc nào có phải thế không?
Vô Kỵ đáp:
- Phải, việc thứ nhất, cô nương bảo tôi mượn đao Ðồ Long cho cô nương xem, không những cô đã được xem mà còn lấy trộm bảo đao đó đi là khác. Mấy chục 5 nay, người trên giang hồ, ai ai cũng muốn biết rõ thanh bảo đao Ðồ Long võ lâm chí tôn ấy hiện đang ở đâu, bây giờ mọi người nghe thấy nói thanh đao ấy đã lọt vào tay Triệu Minh rồi, nên ai nấy đều xôn xao bàn tán làm ồn cả khách sảnh lên.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Bảo đao Ðồ Long hiện đang ở trong tay ai, sự thực chỉ có một mình Kim Mao Sư vương Tạ đại hiệp biết thôi. Nếu giáo chủ không tin cứ đi gọi Tạ đại hiệp sẽ biết lời tôi nói thực hay hư liền.
Tạ Tốn đã về Trung Nguyên, đa số võ lâm quần hào không hay biết tin này, nghe thấy Triệu Minh nhắc nhở Kim Mao Sư vương mọi người đang ồn ào liền yên lặng ngay, Vô Kỵ vội hỏi:
- Hiện giờ nghĩa phụ tôi ở đâu, mong cô nương cho tôi biết tin đi, vì ngày đêm tôi nhớ nhung ông ta hoài.
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Tôi yêu cầu giáo chủ làm ba việc, đã nói trước là không được vi phạm đến nghĩa đạo của võ lâm. Giáo chủ đều phải tuân theo làm đủ ba việc đó cho tôi. Việc mượn đao Ðồ Long để xem, tuy chưa làm đến nơi đến chốn, nhưng dù sao tôi cũng được trông thấy bảo đao đó rồi. Sau bảo đao bị mất trộm, điều này tôi không thể trách cứ giáo chủ được. Việc thứ nhất coi như giáo chủ đã làm xong rồi, bây giờ tôi lại muốn giáo chủ làm giúp cho tôi việc thứ hai.
Trương Vô Kỵ, trước mặt các anh hùng hào kiệt ở đây, người không thể nói mà không giữ lời được.
- Chẳng hay cô nương muốn tôi làm việc gì thế?
Dương Tiêu vội xen lời nói:
- Triệu cô nương, có việc gì định nhờ đến giáo chủ của tệ giáo thì phải hẹn ước ngày giờ trước, quý hồ điều đó không làm trái với đạo nghĩa trong võ lâm, không nói Trương giáo chủ cũng phải nhận lời, mà tệ giáo từ trên chí dưới, ai cũng phải tận tâm kiệt lực giúp vào việc đó cho cô nương. Lúc này Trương giáo chủ vời tẩu phu nhân đang làm lễ tơ hồng, việc khác phải xếp sang một bên trước, xin cô nương đừng có nói nhiều để cản trở giờ hoàng đạo nữa.
Y nói tới những câu cuối cùng, giọng nói nghiêm khôn tả.
Ngờ đâu Triệu Minh vẫn ung dung như thường, hình như nàng rất coi thường vị Quang Minh tả sứ của Minh giáo tiếng tăm đã lừng lẫy giang hồ vậy.
Nàng thấy Dương Tiêu nói như thế liền uể oải đáp:
- Việc của tôi cũng quan trọng hơn, không thể trì hoãn giây phút nào hết.
Nói xong, nàng đột nhiên tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt Vô Kỵ kiễng chân lên, rỉ tai chàng khẽ nói:
- Việc thứ hai của tôi đây là bắt buộc giáo chủ ngày hôm nay không được động phòng hoa chúc với Chu cô nương.
Vô Kỵ ngẩn người ra giây lát và hỏi lại:
- Tại sao?
- Ðấy là việc thứ hai, còn việc thứ ba, bao giờ tôi nghĩ ra, tôi sẽ nói với giáo chủ sau.
Mấy lời nói của nàng rất khẽ, nhưng Chỉ Nhược, Viễn Kiều và Lợi Hanh và tám nữ hiệp của phái Nga Mi làm phù dâu nghe thấy rõ hết.
Ai nấy đều biến sắc, tám hiệp nữ của phái Nga Mi tuy không đem theo khí giới nhưng người nào cũng nắm chặt lấy quyền lại để đợi chờ, nếu Triệu Minh còn nói thêm những lời vô lễ làm nhục đến người trưởng môn của phái Nga Mi thì họ ra tay đánh đập Triệu Minh liền.
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Xin lỗi cô nương, việc này tôi không thể tuân theo được.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Thế giáo chủ đã nhận lời rồi, bây giờ định nuốt lời hay sao?
- Chúng ta đã nói trước là việc đó không trái đạo hiệp nghĩa mới được. Tôi với Chu cô nương đã có hôn ước kết thành phu thê nếu theo lời cô nương thì có phải là trái với đạo nghĩa không?
- Nếu giáo chủ thành hôn với nàng ta mới thực là bất hiếu bất nghĩa. Lúc đi du ngoạn hoàng thành tại đại lộ, chẳng lẽ giáo chủ chẳng trông thấy nghĩa phụ của giáo chủ bị ai ám hại hay sao?
Vô Kỵ không sao nén được lửa giận, liền lớn tiếng đáp:
- Triệu cô nương, ngày hôm nay kính cô là khách, đã nhường nhịn cô ba thành rồi, nêu cô nương còn ở đây nói bậy như thế nữa thì đừng có trách.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Việc thứ hai này giáo chủ nhất định không chịu nghe tôi mà làm phải không?
Vô Kỵ đã bắt đầu chịu nhũn nghĩ đến nàng thân là một Quận chúa mà không sợ tai tiếng, đến đây trước mặt quần hào yêu cầu ta phế bỏ hôn nhân, đủ thấy nàng ta si tình ta như thế nào. Vì vậy mà giọng nói của chàng cũng dịu dần và nói tiếp:
- Triệu cô nương, việc đã xảy ra như vậy, tôi cũng mong cô nương nên... nên bỏ qua đi thì hơn. Thiết nghĩ tôi là một người quê mùa cục mịch thì làm sao... làm sao...
Nói tới hai chữ làm sao này, chàng không biết nói như thế nào nữa cho phải.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Ðược, giáo chủ thử nhìn xem cái này là cái gì thế?
Nàng giơ bàn tay phải ra, chìa tới trước mặt Vô Kỵ, không biết Vô Kỵ trông thấy cái gì trên bàn tay nàng, nhưng mọi người chỉ thấy chàng giật mình kinh hãi, người và chân tay run lẩy bẩy rồi đáp:
- Ðây... đây là tôi...
Triệu Minh vội nắm bàn tay lại, bỏ vật đó vào trong túi rồi tiếp:
- Chẳng hay giáo chủ có chịu làm giúp việc thứ hai cho tôi không, tuỳ ở giáo chủ đây, tôi không cưỡng ép đâu.
Nói xong, nàng quay người thẳng ra ngoài cửa.
Không ai biết trong tay Triệu Minh có gì mà tại sao Vô Kỵ vừa trông thấy đã kinh hoảng mất hết tinh thần đến thế.
Chỉ Nhược bị cái mão phụng quan có những tua hạt trai lòng thòng ở phía trước và có một miếng nhiễu điều phủ lên nữa, nàng chỉ nghe thấy Vô Kỵ với Triệu Minh đối đáp thôi chứ không trông thấy hai người là gì, và tất nhiên nàng cũng không trông thấy tay của Triệu Minh cầm gì rồi.
Vô Kỵ nói với theo:
- Triệu... Triệu cô nương hãy dừng bước.
Triệu Minh quay đầu lại hỏi:
- Giáo chủ có muốn theo thì phải đi ngay bây giờ, bằng không cứ ở lại đây làm lễ tơ hồng với cô dâu đi. Nam nhi đại trượng phu làm việc gì cũng phải quyết định mới được chứ cứ chần chờ như thế sẽ mang hận suốt đời đấy.
Nàng chỉ lớn tiếng nói có mấy câu đó thôi. Thế là chân không ngừng bước, đã đi thẳng ra ngoài cửa lớn liền.
Vô Kỵ lại gọi với tiếp:
- Triệu cô nương hãy khoan, hà tất cô nương phải nóng nảy như thế, hãy ở lại bàn tán qua đã.
Chàng thấy Triệu Minh đã rảo bước đi, vội đuổi theo kêu gọi tiếp:
- Ðược, tôi xin nghe lời cô, ngày hôm nay không thành hôn vội.
Triệu Minh nghe chàng nói như vậy, liền ngừng chân lại và trả lời:
- Nếu vậy giáo chủ nên theo tôi mà đi ngay đi.
Vô Kỵ đuổi theo hai bước, nhưng chàng lại quay đầu lại nhìn, thấy Chỉ Nhược vẫn đứng yên ở đó, chàng phân vân khó xử vô cùng đang định quay lại giải thích cho nàng ta hay để nàng khỏi thắc mắc nhưng chàng lại thấy Triệu Minh quay người đi thẳng rồi. Chàng thấy việc trước mắt đây quá khẩn cấp lắm, cần phải cương quyết và định đoạt ngay mới được, nên chàng đành để Chỉ Nhược đứng trơ trọi ở đó mím môi đuổi theo Triệu Minh ngay.
Vô Kỵ vừa đuổi ra tới cửa lớn thì đột nhiên thấy bên cạnh mình có một bóng hình thấp thoáng và thấy một người đuổi theo tới phía sau Triệu Minh, trong tay áo hồng, thò một chiếc tay nho nhỏ ra.
Năm ngón tay nhằm sau ót Triệu Minh đâm luôn. Sự việc xảy ra đột ngột và nhanh như điện chớp, người ra tay đó chính là cô dâu Chu Chỉ Nhược.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Thế võ này lợi hại thực, không hiểu Chỉ Nhược học ở đâu ra mà có miếng võ thần bí như thế?
Chàng thấy năm ngón tay của nàng đã bao trùm đỉnh đầu của Triệu Minh rồi.
Tuy Triệu Minh đã học được các môn võ học tuyệt diệu của các môn phái, nhưng không sao giải thoát nổi mối nguy hiểm của năm ngón tay kia đang cùng chộp xuống. Nếu năm ngón tay của Chỉ Nhược cắm xuống thì đầu óc của Triệu Minh sẽ bị thủng liền.
Vì vậy mà Vô Kỵ không kịp suy nghĩ gì cả, nhún chân một cái đã đến gần hai người, giơ tay ra nắm lấy mạch môn của Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược liền dùng khủyu tay trái thúc tới, kêu đến "bộp" một tiếng, khủyu tay của nàng đã thích trúng vào giữa ngực của Vô Kỵ, Cửu Dương thần công trong người Vô Kỵ tự động bốc lên, làm giảm mất sức lực của cái thúc đó.
Tuy vậy chàng vẫn thấy khí huyết trong người rạo rực và chân hơi loạng choạng.
Phạm Dao trông thấy sự thể nguy cấp, nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ của cố chủ, liền xông lại múa chưởng, đẩy mạnh vào vai của Chỉ Nhược một cái.
Chỉ Nhược giơ tay lên khẽ phẩy một cái, tay nàng khéo léo vô cùng đã phất trúng yếu huyệt ở cổ tay của Phạm Dao liền.
Bị phất trúng yếu huyệt, Phạm Dao liền thấy bản thân tê tái, không sao ra tay tấn công tiếp được nữa. Nhưng nhờ vậy mà cản trở được thế công của Chỉ Nhược và Triệu Minh đã tiến lên được nửa bước, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tay của Chỉ Nhược vừa chộp trúng vai nàng chỗ gần cổ.
Vô Kỵ thấy năm ngón tay của Chỉ Nhược cắm sâu vào vai bên phải của Triệu Minh, liền kều "ủa" một tiếng và giơ chưởng lên đẩy Chỉ Nhược lui về phía sau.
Tuy bị mão phụng quan và tấm nhiễu điều che mắt Chỉ Nhược nghe tiếng gió động cũng biết Vô Kỵ đã ra tay đẩy mình, nàng lại xoay hữu chưởng lại, chém luôn vào cổ tay của Vô Kỵ.
Sự thực Vô Kỵ không muốn giết hại hay đả thương Chỉ Nhược, chỉ vì thấy nàng ra tay vừa lợi hại vừa độc ác muốn giết chết Triệu Minh tại chỗ, bất đắc dĩ, chàng phải giơ tay ra chống đỡ và khuyên can thôi.
Không ngờ Chỉ Nhược người không cử động chân không xê dịch, hai tay đã đỡ luôn ba thế võ rất nguy hiểm liền.
Vô Kỵ giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra mới chống đỡ nổi tám thế công và thế thủ đó, chỉ trong chớp nhoáng đã qua liền.
Quần hào có mặt nơi đại sảnh, ai cũng im hơi lặng tiếng, kinh hãi đến ngẩn người ra. Triệu Minh bị thương nặng, ngã lăn ra đất, nắm lỗ hổng ở trên vai, máu chảy ra như suối, làm đỏ cả nửa cái áo của nàng.
Chỉ Nhược đột nhiên thâu tay lại, không tấn công nữa và lên tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ, người bị yêu nữ mê hoặc, đang tâm bỏ tôi mà đi.
Vô Kỵ đáp:
- Chỉ Nhược tôi xin hiền muội hãy lượng thứ nỗi khổ tâm của tôi, cuộc hôn ước của chúng ta không bao giờ Vô Kỵ tôi cắt đứt đâu, chỉ xin trì hoãn lại vài ngày mà thôi.
Chỉ Nhược lạnh lùng trả lời:
- Nếu đại ca đi thì đừng có hòng trở về nữa, tôi chỉ mong đại ca sau này đừng có hối hận.
Triệu Minh nghiến răng mím môi đứng lên, rồi đi thẳng ra ngoài, vết thương ở trên vai nàng vẫn chảy máu tươi ra, nhỏ dòng trên mặt đất.
Tuy quần hào đã được mục kích nhiều chuyện lạ ở trên giang hồ, nhưng ngày hôm nay mới được trông thấy hai thiếu nữ tranh chồng, gây đổ máu trong phòng cưới.
Cô dâu bị khăn nhiễu che mặt mà còn đả thương được tình địch, cho nên ai nấy đều giật mình kinh hoảng, không nói được nửa lời.
Vô Kỵ dậm chân một cái, rồi trả lời Chỉ Nhược tiếp:
- Nghĩa phụ đối với tôi ơn nặng như núi Thái Sơn, tình sâu như biển cả, Chỉ Nhược, Chỉ Nhược mong hiền muội tha thứ cho ngu huynh.
Nói xong chàng quay người đuổi theo Triệu Minh ngay. Hân Thiên Chính, Liên Châu, Viễn Kiều không hiểu gì cả, nên không ai dám ngăn cản hết.
Chỉ Nhược bỗng giơ tay lên rứt khăn phủ đầu rơi xuống đất và lớn tiếng nói:
- Quý vị thân bằng cố hữu đều trông thấy, đó là do chàng phụ tôi trước chứ không phải là do tôi phụ chàng. Từ nay trở đi, Chỉ Nhược với Trương Vô Kỵ ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Nói xong, nàng cởi cả cái mũ phụng quan xuống, thuận tay vò nát những trân châu ở trên phụng quan biến thành bột vụn rớt cả xuống mặt đất. Nàng lại nói tiếp:
- Tôi, Chu Chỉ Nhược, nếu không rửa được mối nhục ngày hôm nay thì thề sẽ như những hạt châu này.
Thiên Chính, Viễn Kiều, Dương Tiêu đang định tiến lên khuyên van, định bảo nàng hãy chờ Vô Kỵ trở về, hỏi rõ đầu đuôi ra sao rồi sẽ định liệu sau.
Nhưng Chỉ Nhược đã xé luôn cả cái áo thêu đầy hoa vàng ra làm hai mảnh, vứt xuống dưới đất, rồi tung mình nhảy lên cao.
Chỉ thấy nàng xoay mình một cái rất đẹp, thân hình đã lên trên nóc nhà liền. Dương Tiêu, Thiên Chính các người đuổi theo nhảy lên trên mái nhà thì thấy nàng rất nhẹ nhõm, tựa như một đám mây đỏ, đang bay phất phới về phía Ðông và đi mất.
Khinh công của nàng cao siêu tuyệt mức, có lẽ không kém gì cả Vi Nhất Tiếu.
Dương Tiêu các người đuổi không kịp, chỉ đứng ngẩn người ra giây lát rồi nhảy xuống bên dưới, quay trở vào đại sảnh. Thế là đám cưới đang vui mừng như vậy, thoáng cái đã thành gió bay tan hết.
Giáo chúng của Minh giáo từ trên xuống dưới đều mất hết sĩ diện, người nào người ấy đều rầu rĩ vô cùng, ngay cả quần hào đến mừng vào dự tiệc cũng mất thú nốt. Các người xôn xao ước đoán, không ai hiểu Triệu Minh đã đưa vật gì cho Vô Kỵ xem, mà khiến Vô Kỵ phải sợ hãi, rồi vội vàng đuổi theo nàng đến thế.
Những người nghe thấy lời nói Vô Kỵ thì đoán chắc việc này có liên can rất lớn tới Tạ Tốn, nhưng nội dung ra sao thì không một ai biết hết cả.
Các nữ hiệp của phái Nga Mi khẽ bàn tán vài câu rồi hậm hực cáo từ rút luôn.
Thiên Chính cứ xin lỗi luôn mồm và nói thế nào cũng sẽ dẫn Vô Kỵ lên núi Nga Mi để trịnh trọng xin lỗi và tiếp tục cử hành lại cuộc hôn lễ không nên vì việc nhỏ mọn này mà hai bên mất lòng với nhau.