Bạch Quy Thọ thấy người đó ăn nói lễ phép trong lòng mới bớt hãi sợ,nói tiếp:
-Thế ra là Tạ tiên sinh? Ngài với chúng tôi xưa nay không quen biết nhau, sao ngài vừa tới đảo này đã đánh đắm thuyền và giết người như vậy?
Tạ Tốn mỉm cười để lộ bộ răng trắng rất bóng loáng, rồi ung dung trả lời:
-Quý vị tụ họp ở đây làm gì?
Bạch Quy Thọ nghĩ thầm:
-Việc này không thể giấu y được.Tuy võ công y lợi hại thật, nhưng y chỉ có một mình còn ta với Thường Ðàn chủ liên tay, thêm Trương ngũ hiệp và Hân cô nương ở cạnh tương trợ, thế nào cũng diệt trừ nổi y.
Ðoạn Bạch Quy Thọ lớn tiếng đáp:
-Gần đây, tệ giáo Bạch Mi mới tìm được một thanh bảo đao nên triệu tập các bạn trên giang hồ tới quan sát một phen.
Tạ Tốn trợn trừng mắt nhìn con đao Ðồ Long đang nằm trong đỉnh sắt, lửa đang cháy rất hồng mà con đao đó không suy suyển chút nào, quả là thần vật, lợi khí. Y liền bước tới gần cái đỉnh sắt.
Kim Bằng thấy y giơ tay định cầm lấy cán đao, liền là lớn:
-Ngừng lại! Ngừng lại!
Tạ Tốn quay đầu lại nhếch mép cười và hỏi:
-Ngươi cản lại làm gì?
Kim Bằng liền đáp:
-Con đao này là sở hữu của tệ giáo, bạn họ Tạ chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chớ không được động tới.
-Các ngươi cướp được con đao này của người khác, bây giờ ta cướp lại của các ngươi, vậy rất công bằng, sao lại không được?
Nói xong y quay mình lại, chộp luôn thanh bảo đao.
Kìm Bằng thấy vậy liền rút Luu tinh chuỳ hình trái dưa hấu và quát lớn:
-Bạn họ Tạ kia, nêu không ngừng tay lại thì bổn Ðàn chủ đành phải vô lễ vậy.
Lời cảnh cáo của Thường Ðàn chủ vừa dứt, trái Lưu tinh chuỳ ở cánh tay trái của y cũng đã phi tới sau lưng Tạ Tốn.
Ngờ đâu Tạ Tốn không thèm quay đầu lại, chỉ đưa lang nha bổng về phía sau, khẽ đỡ một cái liền nghe kêu "koong" một tiếng thực lớn, là trái Lưu tinh chuỳ của Kim Bàng đã vỡ làm mười bảy mười tám mảnh, bắn ra tứ phía.
Thì ra nội lực của Tạ Tốn đã truyền từ lang nha bổng đẩy mạnh vào Lưu tinh chuỳ,mượn sức mạnh kháng sức mạnh nên Kim Bàng mới thiêt mạng ngay.
Năm tên Hương chủ thuộc Chu Tước Ðàn, thấy Ðàn chủ của mình mới đánh có một chuỳ mà đã chết, đều thất kinh xông ngay lại định cứu Kim Bàng vừa tiến công Tạ Tốn. Hai tên chạy đến đỡ Kim Bàng còn ba tên kia múa binh khí nhắm Tạ Tốn đánh tới.
Tạ Tốn tay trái cầm Ðồ Long Ðao, tay phải cầm Lang nha bổng thọc vào cái đỉnh sắt rồi hất mạnh, cái đỉnh nặng mấy trăm cân bỗng tung lên, rơi ngay vào đầu ba tên Hương chủ.
Cái đỉnh sắt lăn lông lốc đẩy cả hai tên Hương chủ đang đỡ Kim Bằng, thế là năm tên Hương chủ và cái xác của Kim Bằng đều bị bén lửa.
Bốn tên Hương chủ bị đỉnh sắt đè bẹp, chết không kịp ngáp, còn tên thứ năm lăn lộn trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết.
Mọi người thấy Tạ Tốn mạnh như thiên thần, ai nấy đều sợ hãi đến mất cả hồn vía.
Năm tên giang hồ hảo thủ thế mà chỉ thoàng một cái bốn tên đã bị giết, còn tên Hương chủ kia, tuy chưa chết, nhưng bị thương quá nặng cũng khó bề thoát khỏi tử thần.
Thúy Sơn tuy tuổi không lớn lắm, nhưng từ khi chàng ra giang hồ, cũng đã gặp rất nhiều cao thủ, nhưng chưa hề thấy ai có võ công kỳ lạ và thần lực ghê gớm như Tạ Tốn.
Chàng nghĩ thầm:
-Y mạnh như vậy, ta không phải là địch thủ của y đâu. Nếu có đại sư ca hay nhị sư ca ở đây, chắc cũng không đấu lại y, mà dù Võ Ðang thất hiệp có liên tay đối địch cũng chưa chắc thắng nổi y. Trên đời này, trừ phi sư phụ ta chắc không người thứ hai có thể địch nổi y?
Tạ Tốn cầm thanh đao Ðồ Long đưa lên dùng ngón tay búng thử một cái, nghe tiếng kêu không giống kim khí bình thuờng và cũng không giống đồ gỗ, liền gật đầu khen:
-Con đao này vô thanh vô sắc, quả là thần vật.
Y ngẩng lên thấy cái bao của Ðồ Long đao ở cạnh Bạch Quy Thọ, liền hỏi:
-Bảo đao kia có phải là của thanh đao Ðồ Long không? Ðem lại đây cho ta!
Trước tình cảnh này, Bạch Quy Thọ biết tính mạng mình như chuông treo chỉ mành,nếu y nghe lời đưa bảo đao cho Tạ Tốn thì tên tuổi của y sẽ bị tiêu tan.
Vả lại sau này khi giáo chủ truy ra, thế nào y cũng bị xử tử mà chết càng thảm khốc hơn. Vì thế, y biết dầu phản kháng Tạ Tốn mà có thể bị giết,cũng còn hơn là sẽ bị Giáo chủ xử tử về sau này. Nên y liền tỏ vẻ kiêu ngạo và trả lời:
-Ngươi muốn giết thì giết, họ Bạch này không phải là kẻ huý tử tham sanh đâu! Và ta cũng không phải là đứa tiểu nhân để cho người khác bắt nạt một cách dễ dàng đâu.
Tạ Tốn mỉm cười nói:
-Cứng thật! Cứng thật! Bạch Mi giáo quả còn có vài nhân vật,tạm gọi là anh hùng.
Y vừa dứt lời, liền giơ tay phải lên ném mạnh thanh đao Ðồ Long sang phía Bạch Quy Thọ, Bạch đàn chủ đã đề phòng từ trước, nên khi thấy bảo đao phóng ra khỏi tay đối phương, đã biết sức người rất mạnh, y không dám dùng khí giới chống đỡ, cũng không dám giơ tay ra đón bắt, bèn nhảy sang bên tránh né.
Tiếp theo, Tạ Tốn giơ cây lang nha bổng, lẹ làng quất và móc một cái, thanh đao Ðồ Long lẫn cái bao đã trở lại trước mặt y. Tạ Tốn thuận tay bắt luôn thanh bảo đao, cắm vào lưng. Rồi y liếc nhìn quần hào một lượt và nói:
-Tại hạ định lấy thanh bảo đao này, có vị nào phản kháng không?
Y hỏi luôn mấy tiếng, không ai trả lời, bỗng ở mâm rượu của phái Hải Sa có người đứng lên lớn tiếng nói:
-Tạ tiền bối đức cao vọng trọng, tiếng tăm lừng lẫy bốn bể, con đao này đáng thuộc sở hữu của Tạ tiền bối, anh em chúng tôi xin tán thành.
Tạ Tốn hỏi tiếp:
-Các hạ có phải là Nguyễn Quản Ba tổng trại chủ của phái Hải Sa đó chăng?
Quản Ba thấy Tạ Tốn biết rõ tên tuổi của mình, vừa mừng vừa sợ, liền đáp:
-Vâng,chính tại hạ đây.
Tạ Tốn hỏi tiếp:
-Ngươi có biết sư phụ của ta là ai không? Ta thuộc môn phái nào? Ta đã làm những việc thiện gì rồi?
Nguyễn Quản Ba ấp úng đáp:
-Việc này Tạ tiền bối...
Sự thật Quản Ba không biết gì về người khách lạ. Lúc ấy Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
-Việc của ta ngươi không biết tí gì, sao ngươi dám bảo ta là đức cao vọng trọng, tên tuổi lừng lẫy bốn bể? Con đao này vốn do phái Hải Sa của ngươi cướp được trước nhứt, sau mới bị Trường Bạch Tam Cầm cướp, rồi lọt vào tay Dư Ðại Nham của phái Võ Ðang...
Thúy Sơn nghe Tạ Tốn nói tới "lọt vào tay Dư Ðại Nham" bèn nghĩ thầm:
-Lời nói của người họ Tạ có lẽ đúng đấy! Thì ra con đao này có liên can đến Tam sư ca mình.
Chàng lại nghe Tạ Tốn nói tiếp:
-... Bạch Mi giáo lén hạ độc thủ, cướp con đao này trong tay Dư Ðại Nham. Hừ,hừ phái Hải Sa các ngươi thấy không đủ tài cướp lại thanh đao, nên mới nói con đao này thuộc sở hữu của ta, và ai nấy đều tán thành. Bình sinh ta rất ghét những kẻ xu nịnh như mi, đặt điều nói bậy, vô sỉ khôn tả, có mau ra đứng đây không?
Nguyễn Quản Ba không dám trái lệnh, cúi đầu đi tới trước mặt Tạ Tốn hãi sợ đến chân tay run lẩy bẩy.
Thúy Sơn vừa ngẫm nghĩ lời nói của Tạ Tốn vừa liếc nhìn Tố Tố luôn, chàng thấy Tố Tố cũng đang suy tính việc gì.
Tạ Tốn lại tiếp:
-Võ nghệ của Hải Sa phái các ngươi rất tầm thường, chỉ nhờ có chút muối độc để hãm hại người. Cũng như năm ngoái chẳng hạn, các ngươi dùng muối độc giết cả nhà Trương Văn Ðăng, già trẻ mười một người. Hồi đầu tháng ngươi lại giết hại Âu Dương Thanh ở ngoài Hải Môn.
Quản Ba kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm:
-Hai vụ đó ta ra tay rất bí mật, tại sao y lại biết rõ?
Tạ Tốn quát lớn:
-Ngươi bảo thủ hạ đem hai bát muối độc ra để ta xem đó là thứ muối gì?
Bang chúng phái Hải Sa đi tới đâu cũng mang theo muối độc ấy. Quản Ba không dám trái lệnh, vội gọi thủ hạ đem hai bát muối độc ấy ra.
Tạ Tốn cầm một bát lên ngửi, rồi đổ vào mồm mấy hớp nuốt thử rồi nói:
-Chúng ta mỗi người hãy ăn một bát muối này.
Quản Ba vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Y hãi sợ là vì đối thủ bắt mình nuốt bát muối này, còn mừng là vì thứ muối này độc khôn tả, đối thủ nuốt một bát thế nào cũng chết ngay.
Tạ Tốn cắm cây lang nha bổng xuống đất, giơ tay ra túm cổ và bẻ hàm dưới của Quản Ba rời khỏi khớp xương để y không sao mím lại được, rồi đổ cả bát muối độc vào mồm tên bang chủ phái Hải Sa.
Gia đình của Trương Văn Ðăng bị giết sạch, và Hải Môn Âu Dương Thanh bị kẻ thù giết ở trong khách điếm là hai vụ nghi án lớn nhất trong võ lâm đương thời.
Không ai ngờ lại do phái Hải Sa gây nên. Mọi người lại thấy Quản Ba bị bắt ép nuốt bát muối độc, ai nấy đều khoái trí vô cùng.
Bắt Quản Ba nuốt hết bát muối độc rồi, Tạ Tốn cầm bát thứ hai lên và nói:
-Ta họ Tạ đây, bình sinh làm việc gì cũng công bằng chính trực. Ngươi đã nuốt một bát, tất nhiên ta cũng phải nuốt một bát mới là công bằng.
Nói xong y há mồm đổ bát muối độc ấy vào bụng.
Mọi người không ngờ Tạ Tốn lại liều lĩnh như vậy.
Thúy Sơn thấy Tạ Tốn ra tay hung ác thật, nhưng vẻ mặt lại rất chính khí, huống hồ những kẻ bị giết đều là những tên hung ác xưa nay nên chàng có vẻ thiện cảm với y ngay và lớn tiếng nói:
-Tạ tiền bối, những kẻ gian này đáng chết lắm. Tiền bối hà tất phải bắt chước chúng làm gì?
Tạ Tốn quay mặt lại, trợn mắt lên nhìn Thúy Sơn một cái.
Ngờ đâu Thúy Sơn chỉ mỉm cười, chớ không hề sợ hãi chút nào.
Tạ Tốn liền hỏi:
-Các hạ là ai?
Thúy Sơn đáp:
-Hậu sinh là Võ Ðang Trương Thúy Sơn, kính chào tiền bối và chúc tiền bối mạnh giỏi.
Tạ Tốn hỏi tiếp:
-Ồ, bạn là Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang đấy? Bạn cũng đinh tới đây cướp thanh Ðồ Long bảo đao này phải không?
Thúy Sơn lắc đầu đáp:
-Hậu sinh tới Vương Bàn Sơn này, mục đích chỉ muốn điều tra nguyên uỷ Tam sư ca Dư Ðại Nham tại sao bị thương. Hình như Tạ tiền bối đã biết rõ mọi chuyện, vậy mong tiền bối chỉ giáo.
Tạ Tốn chưa kịp trả lời, đã nghe Quản Ba rú lên một tiếng, hai tay ôm bụng, nằm xuống đất lăn đi lăn lại,rồi chân tay co lại mà chết.
Thúy Sơn vội nói:
-Tạ tiền bối mau uống thuốc giải đi.
Tạ Tốn đáp:
-Ta chẳng cần uống thuốc giải gì cả. Lấy rượu lại đây cho ta.
Một tên thủ hạ của Bạch Mi giáo cầm chén và rượu đem ra. Tạ Tốn quát lớn:
-Sao Bạch Mi giáo hà tiện thế? Mau đưa bình lớn cho ta.
Tên thủ hạ của Bạch Mi giáo vội ôm một hũ rượu lớn tới, cung kính đưa cho Tạ Tốn và nghĩ thầm:
-Ngươi đã uống thuốc độc,lại còn uống rượu như vậy thì chết sớm hơn.
Tạ Tốn lại nói:
-Mạc Bang chủ, hồi tháng năm năm nay, ngươi đánh cướp một chiếc thuyền của Viễn Ðông hải thuyền ở cửa biển tỉnh Phúc Kiến phải không?
Mạc Kình sắc mặt như gà cắt tiết, rụt rè đáp:
-Vâng.
Tạ Tốn lại hỏi tiếp:
-Các hạ làm nghề giặc biển, nếu không đánh cướp lấy gì mà mưu sinh? Ðiều ấy ta không chỉ trích các hạ, nhưng có một điều là ngươi đẩy tất cả các khách thương vô tội xuống biển rồi lần lượt hãm hiếp cả bảy thiếu nữ chí chết mới thôi. Nhân vật anh hùng trên giang hồ có bao giờ làm những việc luân thường bại lý thế không?
Mạc Kình ấp úng đáp:
-Việc này...việc ấy... do các anh em trong bang, chớ...tôi...không dính líu tới.
Tạ Tốn lại hỏi:
-Bộ hạ của bạn làm những việc mất sĩ diện như vậy, cũng bởi tại bạn không nghiêm mình. Hơn nữa như vậy có khác gì bạn đã đích thân ra tay hành động không? Vậy những tên nào đã dự cướp hôm đó?
Trước hoàn cảnh éo le này, Mạc Kình chỉ mong làm sao cho riêng mình được khỏi chết, nên y rút luôn thanh đao ở bên lưng ra và nói:
-Thái Tứ, Hoa Thanh Sơn, Hai Mã Hề Lục...ba người ra đây. Vụ cướp hôm đó, ba người có dính tay vào phải không?
Y vừa nói dứt, không để cho ba tên thủ hạ đó biện bạch, đã giơ đao lên chém luôn, thoáng cái, mọi người đã thấy ba cái đầu lâu lăn lóc dưới đất.
Tạ Tốn lớn tiếng khen:
-Thế mới là anh hùng! Chỉ tiếc là bạn ra tay hơi muộn một chút. Nếu ngay sau lúc đánh cướp, bạn giết ngay ba tên nọ tại chỗ thì ngày hôm nay Tạ mỗ không đòi tỷ võ với Mạc bang chủ, chẳng hay bạn sở trường môn võ công nào nhất?
Mạc Kình biết không sao tránh khỏi, liền nghĩ:
-Ở trên lục địa tỷ võ, có lẽ ta địch không nổi ba hiệp, nhưng ở dưới đáy biển thì y địch đâu lại ta? Dẫu có đánh bại ta cũng có cách tẩu thoát. Chẳng lẽ ở dưới nước y cũng giỏi hơn ta sao?
Ðoạn y đáp:
-Tại hạ muốn lãnh giáo võ công ở dưới nước của Tạ tiền bối.
Tạ Tốn nhận lời ngay:
-Ðược lắm! Chúng ta ra ngoài biển tỷ thí ngay.
Ði được vài bước,Tạ Tốn bỗng ngừng chân lại và nói:
-Hãy khoan, ta đi khỏi đây, chỉ sợ những người kia tẩu thoát hết.
Mọi người nghe thấy Tạ Tốn nói vậy, trong lòng kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm:
-Y sợ chúng ta bỏ chạy, chẳng lẽ y định giết hết chúng ta hay sao?
Vớ được dịp may này, Mạc Kình vội đáp:
-Sự thực xuống dưới nước tỷ võ, tại hạ cũng không phải là địch thủ của Tạ tiền bối. Như vậy chi bằng tại hạ chịu thua trước có hơn không?
Tạ Tốn liền nói:
-Thế lại càng đỡ tốn công. Nếu bạn đã nhận thua rồi thì giơ đao lên tự sát ngay đi.
Mạc Kình nghe nói giật mình kĩnh hãi liền đáp:
-Việc này...tỷ thí võ nghệ thắng bại là việc rất thường,hà tất phải tự sát...
Tạ Tốn quát lớn:
-Bậy nào! Người là cái thá gì mà dám đòi tỷ võ với ta?
Ngày hôm nay ta tới đây mục kích chỉ đòi nợ mấy tính mạng của những kẻ đã làm việc luân thường bại lý hay đã giết những người vô tội. Ta không tha thứ một tên nào cả. Chỉ sợ các ngươi chết mà không chịu phục nên mới gọi từng người một để cho bọn mi giở hết bình sinh tuyệt kỹ ra. Quí hồ ai có một môn gì tài ba hơn ta là ta tha chết cho liền.
Tạ Tốn nói xong bỗng cúi đầu nhặt hai nắm đất, đổ rượu vào cho ướt như hai nắm bùn rồi tiếp:
-Thi tài dưới nước, ai chịu đựng được lâu là người đó thắng. Bây giờ ta với ngươi mỗi người dùng một nắm bùn này bịt kín mồm mũi, hễ ai chịu không nổi, bỏ nắm bùn ra trước thì người ấy phải tự sát ngay.
Nói xong, y không cần hỏi Mạc Kình có đồng ý hay không giơ luôn nắm bùn ở bàn tay trái lên nhét vào mồm đối phương. Tiếp theo y cũng dùng tay phải tự bịt kín lấy mồm mũi của mình.
Mọi người thấy vậy, tuy rất buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng.
Trước khi bị bịt kín mồm mũi, Mạc Kình đã hít một hơi thật mạnh, nên y vội ngồi xuống mặt đất để tỷ thí với Tạ Tốn.
Mạc Kình đã yên trí thế nào cũng thắng trận này, vì y học bơi lội từ thuở lên nảy lên tám, có thể lặn xuống đáy biển từ lúc thắp nhén hương tới khi nén hương tắt mà cũng không hề ngộp. Vì thế y mới không sợ hãi và bình thản ngồi xuống.
Còn Tạ Tốn không ngồi yên như Mạc Kình, đi tới trước mâm tiệc của Thần Quyền Môn, liếc mắt nhìn người trưởng môn Quá Tam Quyền một lúc.
Quá Tam Quyền thấy Tạ Tốn nhìn, lòng kinh hãi vô cùng, vội đứng dậy chắp tay chào và nói:
-Xin chào Tạ tiền bối. Tại hạ là Thần Quyền Môn Quá Tam Quyền.
Tạ Tốn mồm đã bịt kín, không sao nói chuyện được chỉ dùng ngón tay trỏ nhúng vào chén rượu, rồi viết lên trên mặt bàn ba chữ.
Quá Tam Quyền thấy ba chữ đó sắc mặt biến đổi như người chết đuối vì y sợ hãi khôn tả. Các thủ hạ của y đưa mắt nhìn ba chữ đó thì thấy là: Thôi Phi Yến.
Mấy tên thủ hạ không hiểu gì cả, nghĩ thầm:
-Thôi Phi Yến hình như là tên của thiếu nữ nào. Tại sao sư phụ thấy ba chữ ấy lại sợ hãi đến thế.
Thì ra Thôi Phi Yến là con gái sư phụ của Quá Tam Quyền. Lúc sư phụ chết, Quá Tam Quyền đã dụ dỗ sư muội, phá trinh nàng xong lại bỏ rơi mà không cưới nàng làm vợ. Phi Yến vừa hổ thẹn vừa tủi thân, nên ngoài Quá Tam Quyền ra, không còn người thứ hai rõ chuyện.
Không ngờ, chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm, mà Tạ Tốn lại đột nhiên viết tên nàng.
Quá Tam Quyền liền nghĩ:
-Lát nữa, y thắng Mạc Kình xong, bỏ nắm bùn ra thế nào cũng loan tin đó cho mọi người biết. Dầu sao y cũng không buông tha ta chi bằng nhân lúc này ta đấm cho y mấy quyền thì thế nào y cũng thua Mạc Kình.