watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:04:4428/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Cô Gái Đồ Long - Hồi 1-10 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Cô Gái Đồ Long - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 20


Quách Tường vừa nghe vừa lẩm nhẩm, rồi nói tiếp:
-Chẳng hay ba vị còn lên Thiếu Lâm nứa không? Và ba vị đã đấu với bọn hòa thượng chưa? Võ nghệ bên nào mạnh hơn?
Ông già mặt xanh nghe nàng hỏi thế liền buột miệng kêu lên "ủa" một tiếng rồi lớn tiếng quát:
-Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết vậy hử? Chuyện thí võ của chúng ta với các hòa thượng ở Thiếu Lâm Tự trên thiên hạ này chưa ai biết tới, mà mi đã biết rồi, tại sao? Nói mau?
Vừa nói ông già mặt xanh vừa tiến tới trước mặt Quách Tường, vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng vào mặt nàng.
Thấy thế Quách Tường liền nghĩ thầm:
-Có khi nào ta chịu cho người uy hiếp dễ dàng. Sự thật ta nói cho mi biết cũng không sao, nhưng người có thái độ hung ác như thế mãi thì ta không thèm nói cho mi biết đâu.
Ðoạn nàng trợn mắt nhìn ông già mặt xanh lạnh lùng đáp:
-Cái tên ông xấu xí lắm, sao ông không đặt là Thiên Ác có hơn không?
Vệ Thiên Vọng cả giận hỏi:
-Ngươi nói gì hả?
Quách Tường đáp:
-Người hung ác như ông, quả thật tôi chưa từng trông thấy! Ðã lấy trộm và cướp của tôi mà lại còn hung hãn như vậy không phải là Thiên Ác trên trời xuống thế là gì?
Thiên Vọng kêu mấy tiếng "Û, ồ" tựa như tiếng thú rống. Ngực y đột nhiên phồng căng lên to gấp đôi lúc bình thường, đầu tóc lẫn lông mày dường như dựng đứng.
Ông già mặt đó, tức Phương Thiên Lao vội gọi:
-Tam đệ chớ nổi nóng!
Kế ông già mặt đỏ vội nắm tay Quách Tường giựt về phía sau hơn hai trượng, còn ông thì đứng chắn giữa.
Quách Tường thấy Vệ Thiên Vọng nổi giận, đoán thầm :
-Nếu y ra tay, thế khí mạnh không thể tưởng tượng. Nàng kinh hãi vô cùng.
Liền đó Vệ Thiên Vọng dùng tay phải nắm cán vừa rút đoản kiếm khỏi bao, còn tay trái đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi kiếm, dùng sức bẻ nghe "cắc", thanh kiếm gãy làm đôi. Rồi y cắm thanh kiếm đó vào trong bao rồi nói:
-Ai thèm lấy thanh đoản kiếm vô dụng này làm gì?
Quách Tường thấy sức của hai ngón tay ông già đó mạnh đến thế cũng sờn lòng khiếp sợ và nghĩ thầm:
-Ngón tay của y tuy không bằng môn Ðàn chỉ Thần thông của ông ngoại ta nhưng sức mạnh cũng hiếm thấy! Ta mà bị đâm một cái, Nếu không chết cũng bị thương rất nặng.
Vệ Thiên Vọng thấy Quách Tường biến sắc, trong lòng khoái trí, cười ha hả một hồi. Ðột nhiên nghe "cạch" một cái, đỉnh thạch đình phát nứt và cả một vật gì rơi khiến mọi người thất kinh. Khi định thần nhìn kỹ xem vật gì từ trên nóc mới rơi, thì càng kinh dị thêm vì là một vị đại hán trạc trung niên, mặc áo trắng hai tay ôm đàn, đang nằm dưới đất ngủ say.
-Kìa sao tiên sinh lại ở đây?
Thì ra người đó là thư sinh gảy đàn mà Quách Tường đã mấy hôm trước gặp trong rừng thông.
Mắt vẫn nhắm nghiền, mồm lẩm bẩm như ngâm nga, đột nhiên nghe Quách Tường gọi người ấy bèn mở mắt ra ngồi dậy, lên tiếng hỏi:
-Cô nương ở đây à? Tiểu sinh đi tìm khắp nơi mà không thấy, không ngờ lại gặp nơi này.
Quách Tường đáp:
-Tiên sinh kiếm tôi có việc gì chăng?
Người nọ đáp:
-Vì tôi quên thỉnh giáo quí tánh đại danh của cô nương.
Quách Tường lại nói:
-Tiên sinh hà tất dùng đến câu quí tánh đại danh, nó có vẻ văn chương quá tôi chẳng thích chút nào.
Người đó ngẩn người giây lát rồi vừa cười vừa nói:
-Ừ phải đấy! Càng giở trò văn vẻ hão càng làm bộ làm tịch bao nhiêu lại càng không có thực tài thực học bấy nhiêu. Những hạng người đó chỉ lừa dối được những ông già nhà quê được thôi!
Nói xong chàng liếc mắt nhìn Thiên Vọng rồi cười nhạt mấy tiếng.
Quách Tường cả mừng nghĩ thầm:
-Không ngờ người này hiểu biết nghĩa câu nói của mình nhanh chóng như vậy, còn lên tiếng giúp đở ta nữa.
Vệ Thiên Vọng bị chàng thư sinh nọ mỉa mai, bèn trợn mắt, sắc mặt càng xám xanh hơn trước, cất tiếng hỏi:
-Ngài là ai?
Thư sinh nọ không thèm trả lời, cứ mải nói chuyện với Quách Tường, cất tiếng hỏi:
-Cô nương tên gì nhỉ?
Quách Tường đáp:
Tôi họ Quách tên Tường.
Người nọ vỗ tay la lớn:
-Ủa tôi quả thật có mắt mà không thấy Thái Sơn. Thế ra cô nương đã lừng danh bốn bể. Lệnh tôn Quách Tỉnh đại hiệp, lệnh đường Hoàng Dung, trừ mấy tên vô ý, vô thức không biết đến thôi, còn trên giang hồ ai ai không biết lệnh tôn lệnh đường. Hai vị ấy văn vỏ song toàn: đao thương kiếm kích quyền chưởng khí công, cầm kỳ thi họa thi ca từ phú không môn nào không biết, thật là thiên hạ vô song. Có ngờ đâu mấy tên ngông cuồng không biết đến danh tiếng hai vị ấy.
Quách Tường khoái chí vô cùng nghĩ :
-Té ra người đã núp trên đình nghe thấy ta đối đáp với ba người kia rồi, chứ sự thực người có biết cha mẹ ta là người như thế nào đâu! Ta thứ hai mà gọi ta là Ðại cô nương, còn nói cha ta biết thi họa ca cầm nữa, thật là buồn cười quá!
Nghĩ tới đó, nàng liền lên tiếng hỏi:
-Thế tiên sinh tên gì?
Người nọ đáp:
-Tôi tên Hà Túc Ðạo.
Quách Tường cười vừa giải nghĩa:
-Hà Túc Ðạo là "không đáng nói tới" Sao tiên sinh lại dùng cái tên khiêm tốn như vậy?
Hà Túc Ðạo đáp:
-Vì tôi không muốn bắt chước những tên tự cao tự đại, ví mình như thiên, như địa, nói càn nói ẩu khiến người ta buồn nôn buồn mửa.
Hà Túc Ðạo lên tiếng mỉa mai ba anh em Vệ Thiên Vọng.
Thoạt tiên ba người đó thấy người đó đè vỡ được đỉnh đình mà xuống, tất không phải là tay tầm thường. Nhưng ban đầu còn nhìn được để xem lai lịch của bạch y quái khách đó ra sao, dần dần càng nghe càng thấy lời lẽ của quái khách này mỉa mai quả là không sao chịu được.
Vệ Thiên Vọng bàn đưa tay trái nhắm má Hà Túc Ðạo giáng một cái tát.
Hà Túc Ðạo cúi đầu chui qua cánh tay của y để né tránh.
Thiên Vọng cảm thấy cổ tay trái hơi tê, đồng thời thanh kiếm của mình cũng bị đối phương cướp mất. Khi Thiên Vọng cướp thanh đoản kiếm của Quách Tường thì thân pháp nhanh vô cùng, khiến mọi người không sao thấy được. Trái lại, khi Hà Túc Ðạo cướp thanh kiếm của Thiên Vọng thì thân pháp và thủ pháp không có gì là quái dị, nên Thiên Vọng càng kinh hãi thêm.
Thiên Vọng tiến lên một bước năm ngón tay như năm cái móc sắt nhắm vai Hà Túc Ðạo chộp tới liền. Thế là Thiên Vọng chụp hụt.
Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đột nhiên nhảy ra ngoài đình.
Lúc ấy Vệ Thiên Vọng đã tấn công bảy tám thế rồi, nhưng Hà Túc Ðạo vẫn tránh né được, đến vạt áo chàng cũng không bị đụng tới.
Tay chàng cầm thanh đoản kiếm mà không thèm sử dụng tới mặc cho kẻ thù tấn công như vũ bão, chàng chỉ né mình trốn tránh.
Quách Tường còn trẻ, võ công chưa cao nhưng kiến thức lại rất cao vì từ nhỏ tới lớn nàng luôn được thấy những tay võ công cao thủ hạng nhất đương thời. Nay nàng thấy Hà Túc Ðạo thân pháp khéo léo vô cùng, võ công cao siêu khác hẳn các phái có tên tuổi trong Trung Nguyên, nàng càng xem càng thấy quái lạ và thích thú.
Vệ Thiên Vọng tấn công liền hai mươi hiệp cũng không sao khiến đối phương ra tay tấn công lại, tức giận vô cùng,"hừ" một tiếng, rồi biến đổi quyền pháp, quyền lực rất nặng và mạnh.
Quách Tường đứng trong đình mà cũng cảm thấy quyền phong đàn áp hơi gió tới người, đẩy nàng lùi dần ra khỏi đình mà không hay.
Lúc này, Hà Túc Ðạo không dám né tránh như trước nữa, nhưng cũng không tấn công lại, chàng cắm đoản kiếm vào lưng, hai chân vẫn đứng yên như tảng đá, chàng quát lớn:
-Ngươi biết sử dụng ngạnh công, chẳng lẽ ta không biết sử dụng hay sao?
Nói xong chờ cho song chưởng của Thiên Vọng đẩy tới, mới giơ chưởng trái lên dùng ngạnh công đối địch. Chỉ nghe "Bùng" một tiềng, thân mình Thiên Vọng loạng choạng mấy cái, y lùi mấy bước, còn Hà Túc Ðạo thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Thiên Vọng ỷ mình có ngoại môn ngạnh công rất cao siêu, từ xưa tới nay ít ai đối thủ, ngờ đâu ngạnh công của đối phương còn đẩy mình lùi 3 bước. Nhưng y không phục cứ hít mạnh một hơi, giơ song chưởng lên xông lại tấn công nữa.
Hà Túc Ðạo cũng quát lớn một tiếng, phản kích lại một chưởng thì nghe thấy hai tiếng "lắc cắc", đỉnh đình cũng bị rung chuyển, cát bụi lỗ hổng trên đó bay mù mịt.
Thiên Vọng lùi lại bốn bước mới đứng vững được, y đổi song chưởng, đầu tóc rồi bù hai mắt lồi ra trông thật rùng rợn. Hai tay y ôm đơn điền vận khí mấy cái, chỉ thấy ngực y lép vào, bụng phình ra như cái trống, các khớp xương kêu lách cách rồi từ từ tiến từng bước một tới trước mặt Hà Túc Ðạo.
Hà Túc Ðạo thấy cử chỉ của đối phương như vậy, biết y đã dồn hết công lực bản thân ra tấn công nên không dám khinh thường như trước, chàng vội vận khí công để đối địch.
Thiên Vọng từ từ tới trước mặt Hà Túc Ðạo, khi còn cách chừng bốn năm bước chân giơ tay ra tấn công. Chân của y vẫn không ngừng, lại tiến thêm hai bước nữa, đứng đối diện với Túc Ðạo, đột nhiên giơ song chưởng lên, một chưởng đánh vào mặt, một chưởng đánh vào bụng kẻ địch. Lần này hai tay tấn công, y muốn phân tán sức lực của Túc Ðạo. Thế công và chưởng lực thât tuyệt diệu.
Túc Ðạo cũng giơ song chưởng ra một lúc, tay trên tay dưới tấn công luôn hai chưởng của Thiên Vọng, nhưng song chưởng của chàng một cương một nhu.
Thiên Vọng thấy chưởng tấn công dưới bụng đối phương như đụng phải chỗ trống không, còn chưởng trên tựa như đụng phải tường đồng vách sắt. Lúc này y mới biết nguy tai và cảm thấy một sức mạnh đẩy trở lại khiến y bị bắn ra khỏi thạch đình, tới khi y vừa gượng đứng lại thì sức mạnh của chưởng đối phương còn đà vừa tới, đẩy y ngã một vòng, hộc máu tươi.
Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đồng thanh la lớn:
-Xuất chưởng
Hai anh em đẩy ra một chưởng, hai chưởng đó tạo thành một bức tường mềm để đỡ Thiên Vọng khỏi lăn thêm mấy vòng nữa. Nhờ có chưởng lực của Thiên Canh và Thiên Lao mà Thiên Vọng không bị thương nặng. Nhưng lục phủ ngũ tạng của y cũng đã đảo lộn, xương cốt hầu như bị nứt rạn, chân tay uể oải dường như bệnh nặng vậy.
Thiên Lao thấy Thiên Vọng đại bại, trong lòng tức giận và kinh hãi thầm, nhưng mặt làm ra vẻ tươi cười nói:
-Chưởng của các hạ mạnh như vậy, thế gian này ít thấy. Thán phục!thán phục!
Quách Tường nghĩ thầm:
-Nói đến sức mạnh chưởng lực thì mấy ai bằng Giáng Long Thập bát chưởng của cha ta, các người Côn Luân Tam Thánh chốn hoang vu, ếch ngồi đáy giếng nhìn trời tự kiêu, tự đại, thế nào cũng có ngày họ nhận thức tài ba của Trung Thổ.
Nghĩ tới đây, nàng bỗng thấy đau lòng. Thì ra nàng muốn bọn Thiên Lao kiến thức tài ba Trung thổ không phải của cha nàng mà là Dương Qua. Nàng lại thấy Thiên Lao nói tiếp:
-Tiểu lão nhi bất tài, muốn xin lãnh giáo kiếm pháp của các hạ.
Túc Ðạo đáp:
-Phương huynh đối xử với Quách cô nương tử tế quá, tại hạ đâu dám trách cứ. Chúng ta tỉ thí làm gì.
Quách Tường nghĩ thầm:
-Thế ra người này làm cho tên họ Vệ đau khổ như vậy là vì thấy y đối xử vô lễ với ta đấy a?
Thiên lao đi tới cạnh ngựa, lấy thanh trường kiếm trong túi vải ra, một tay nắm cán kiếm, một tay dùng ngón kẹp cong lại, đoạn buông ra, nghe "oang oăng". Thiên Lao cầm kiếm trong tay, sắc mặt mất hết vẻ tươi cười, tay trái nắm kiếm quyết, từ từ đưa ra, tay phải cầm kiếm hướng lên trời không cử động. Ðó là thế "tiên nhân chỉ lộ"
Túc Ðạo nói tiếp:
-Nếu sư huynh buộc tôi phải đương đầu thì tôi xin lấy đoạn kiếm của Quách cô nương hầu vài thế vậy.
Nói xong chàng rút thanh kiếm gãy của Quách Tường, thanh kiếm này nguyên dài hai mươi thước
Ðã bị Thiên Vọng dùng ngón tay bẻ gãy, nên bây giờ còn lại khoảng bảy tám tấc thôi, mà mũi thì không nhọn. Tay trái, chàng vẫn cầm bao kiếm, tay phải cầm thanh kiếm gãy, đột nhiên nhảy tới tấn công. Lần này chàng ra tay nhanh vô cùng. Thiên Lao chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng một cái. Túc Ðạo đã tấn công ba thế. Mặc dù thanh kiếm quá ngắn, không làm cho đối thủ bị thương được, nhưng Thiên Lao cũng ngấm ngầm kinh hãi và nghĩ :
-Ba thế công của y nhanh nhẹn thực, khiến ta không kịp đề phòng. Ðó là kiếm pháp gì vậy? Nếu y cầm trường kiếm có lẽ ta đã toi mạng ở đây rồi.
Túc Ðạo tấn công đủ ba thế liền nhảy ra ngoài đứng yên không cử động.
Thiên Lao liền giở kiếm pháp ra nửa công nửa thủ, đâm chém Túc Ðạo tới tấp.
Túc Ðạo chỉ né tránh, không tấn công lại chỉ thỉnh thoảng lại tấn công ba thế làm cho Thiên Lao cuống cả chân tay rồi chàng nhảy ra ngoài đứng yên.
Mỗi phút qua, Thiên Lao càng tức giận, dùng những thế kiếm nhanh chóng và lợi hại hơn trước. Mặc dầu thân hình y nhỏ nhắn và lùn nhưng kiếm pháp của y lợi hại khôn tả.
Quách Tường nghĩ thầm:
-Thế kiếm của lão già này rất giống chưởng pháp họ Vệ, nhưng kiếm pháp nhanh nhẹn và lợi hại hơn nhiều.
Nàng nghĩ tới đây bỗng nghe Túc Ðạo quát lớn một tiếng:
-Cẩn thận nhé!.
Chàng chưa dứt lời, giơ bao kiếm ở tay trái lên nhanh như điện chụp vào đầu trường kiếm của Thiên Lao, tay phải cầm đoản kiếm dí luôn vào cổ đối thủ.
Bảo kiếm của Thiên Lao đã bị bao kiếm của Túc Ðạo chụp lại, không sao tự do được, y không thể rút kiếm chống đỡ, chỉ trợn trừng nhìn thanh đoản kiếm dí vào cổ mình, rồi lẹ làng buông thanh trường kiếm ra lăn xuông đất một vòng khỏi thế công đó.
Thiên Lao lăn sang một bên chưa kịp đứng dậy đã thấy một bóng người thấp thoáng. Thì ra Thiên Canh đã nhảy ra nắm lấy cán thanh trường kiếm rút mạnh ra khỏi bao.
Túc Ðạo với Quách Tường đồng thanh khen ngợi:
-Thân pháp đẹp quá.
Ông già mặt như người bệnh, trước sau không nói nửa lời, không ngờ võ công đứng trên hai người kia. Túc Ðạo nói tiếp:
-Võ công của các hạ cao siêu, tại hạ thật thán phục.
Nói xong, y quay đầu lại nói với Quách Tường:
-Quách cô nương, từ ngày hôm nọ nghe cô gảy đàn, tôi đã làm một bài ca muốn nhờ cô nương phê bình.
Quách Tường đáp:
-Bài ca gì thế?
Túc Ðạo ngồi xắp tròn, để đàn lên đầu gối, sửa soạn giây rồi gảy.
Phan Thiên Canh nói:
-Các hạ liên tiếp đánh hạ hai vị sư đệ, họ Phan này muốn xin lĩnh giáo vài thế võ, các hạ vui lòng chăng.
Túc Ðạo xua tay, trả lời:
-Tỷ võ xong rồi, tại hạ không thích cái trò ấy nữa, để tại hạ gảy đàn cho Quách cô nương nghe. Ðây là một bài ca mới, ba vị có thích nghe thì cứ ngồi xuống nghe, còn nghe mà không hiểu thì tùy quí vị.
Nói xong tay trái nắm dây, tay phải gảy đàn, tức thì Quách Tường chỉ nghe mấy cung đã kinh hãi và mừng rỡ vì từ khi biết dạo cầm tới nay, nàng chưa hề nghe một khúc nào kỳ quái như vậy.
Thì ra bản đàn này một nửa là bản đàn cổ mà nàng đã gảy, một phần là bài thơ trong tập Tân Phong, Hai điệu khác hẳn thế mà chàng phối hợp được thành một bản, một ứng một đáp nghe kỳ diệu vô song.
Quách Tường nghe đến đây, thấy bản đàn tỏ vẻ âu yếm và nhớ nhung khôn tả, nàng đâm thẹn đến đỏ bừng má.
Ba anh em Thiên Canh nghe đàn mà không hiểu gì cả. Chúng không biết tính của Túc Ðạo rất cuồng phóng và có chút hủ nho. Chàng mới sáng tác được bản đàn này, nên cố tìm ra Quách Tường để gảy cho nàng nghe. Huống hồ bản đàn này vì nàng mà sáng tác, nên chàng chỉ chăm chú vào việc gảy đàn, không nghĩ đến việc khác, cũng không coi Côn Luân Tam Thánh vào đâu.
Ba anh em Côn Luân Tam Thánh thấy người nọ khinh thị mình ra mặt không sao chịu nổi.
Phan Thiên Canh liền cầm trường kiếm đâm thẳng vào vai trái Túc Ðạo quát lớn:
- Mau đứng dậy, ta đấu thử với các hạ một phen.
Túc Ðạo đang gảy đàn say sưa theo tiếng nhạc, tâm hồn đang bay vút tận đâu dâu, bỗng nghe vai trái hơi đau, giật mình cảnh giác nhìn lên.
Thì ra thanh trường kiếm của Thiên Canh đã đâm vào vai chàng cà rạch đứt ít da thịt. Nếu lúc này chàng không ra tay chống đỡ thì kiếm của đối phương sẽ đâm trọng thương.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 326
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com