Ðang lúc ấy bỗng có một tiểu đồng chạy vào báo:
-Thưa Tổ sư,bên ngoài có một bọn tiêu khách xin vào yết kiến.Họ bảo họ là Tổng tiêu đầu của Long môn tiêu cục ở phủ Lâm An,họ Ðỗ,tên Cẩm.
Thuý Sơn nghe nói,đứng phắt dậy tỏ vẻ giận dữ quát to:
- Chính là tên ấy đấy.
Nói đoạn chàng tung mình nhảy ra,đoạn chỉ nghe bên ngoài có mấy tiếng xoảng khí giới rơi xuống đất.Hân Lợi Hanh với Mạc Thanh Cốc cũng xông ra giúp sư huynh.Giây phút sau Thuý Sơn đã túm lưng một tên đại hán xách vào,vứt xuống đất và giận dữ nói:
- Chỉ tại tên này làm hư mất đại sự.
Lợi Hanh là người nóng tính nhất trong Võ Ðang thất hiệp,nghe Thuý Sơn nói người nọ làm hại Tam sư ca,liền giơ chân ra đá vào mình Ðại Cẩm.Tống Viễn Kiều thấy vậy vội ngăn và quát:
- Lục đệ hãy khoan đã.
Lúc ấy ngoài cửa có người la lớn:
- Các người Võ Ðang sao vô lý đến thế? Chúng tôi có hảo ý đến cầu kiến,sao lại bắt nạt như vậy?
Tống Viễn Kiều cau mày lại giơ tay vỗ vào gáy và lưng Ðại Cẩm mấy cái,giải huyệt của Thuý Sơn đã điểm y rồi nói:
- Khách bên ngoài chớ có ồn ào như thế vội,hãy đợi chờ giây lát,sẽ phân biệt ai phải ai trái.
Lời của chàng rất oai nghiêm,nội lực lai sung túc,Trúc,Sử,nhị vị tiêu đầu đều sợ hãi và im lặng ngay.Chúng tưởng là Trương Tam Phong quát bảo,nên chúng không dám lôi thôi nữa.
Viễn Kiều lại hỏi tiếp:
- Ngũ đệ,tại sao tam đệ bị thương như vậy? Chú hãy thong thả nói ra đừng có nóng nảy như vậy.
Thuý Sơn hậm hực đưa mắt nhìn Ðỗ Ðại Cẩm rồi mới kể lại có người nhờ Long Môn tiêu cục hộ tống Ðại Nham lên núi Võ Ðang,nhưng bị sáu tên giặc mạo danh đón Ðại Nham, kể hết cho mọi người nghe.Viễn Kiều thấy võ công của Ðại Cẩm tầm thường,tất nhiên không thể nào hại nổi Ðại Nham được, huống hồ y đã lên tận trên núi cầu kiến thì phải tình ngay mới dám.Chàng nghe thấy Thuý Sơn nói,vẻ mặt ôn tồn,hỏi lại Ðại Cẩm tình hình từ hôm bắt đầu cho đến khi gặp Thuý Sơn,trong mười ngày đó ra sao? Ðại Cẩm theo đúng sự thật kể lại cho Viễn Kiều nghe,sau cùng y dịu nét mặt lại tiếp:
- Chúng tôi làm việc không được chu đáo,để luỵ đến Dư đại hiệp bị tai hoạ như vậy,thật tội đáng chết lắm.Còn gia quyến của chúng tôi,hiện đang ở trong tiêu cuộc tại phủ Lâm An không biết sống chết ra sao.
Trương Tam Phong vẫn cứ dùng gan bàn tay đè vào hai yếu huyệt của Ðại Nham vận dụng nội lực dồn hơi nóng sang thân thể cho người đồ đệ đó.Khi Tam Phong nghe Ðại Cẩm nói như thế,bỗng lên tiếng nói:
- Liên Châu,con cùng Thanh Cốc đi ngay Lâm An bảo vệ gia quyến của Long Môn tiêu cuộc đi.
Liên Châu ngẩn người,nhưng chàng hiểu ngay lòng từ bi và nghĩa hiệp của sư phụ mình. Vì người khách họ Hân nói,nếu giữa đường việc đó có sơ xuất chút nào y sẽ giết hết bảy mươi mốt mạng già trẻ lớn bé trong Long Môn tiêu cuộc.
Ðó tuy là lời doạ nạt,nhưng Ðại Cẩm với tất cả hảo thủ đều đi bảo tiêu cả,nếu trong tiêu cuộc quả có sự gì nguy hiểm thì không ai có thể che chở cho họ.
Thuý Sơn liền thưa:
- Thưa sư phụ,tên họ Ðỗ này quả thật hồ đồ,Tam sư ca đã bị y hại đến mức này rồi,dù có cho y ta không phải hữu ý,chúng ta không lôi thôi với y,như vậy cũng đã đại lượng lắm rồi.Tại sao còn đi bảo vệ gia quyến của y làm gì?
Tam Phong lắc đầu không đáp.Viễn Kiều liền trả lời thay:
- Ngũ đệ,sao chú hẹp hòi đến thế.Ðỗ Tổng tiêu đầu đi hàng ngàn dặm xa xôi là vì ai thế?
Thuý Sơn cười nhạt đáp:
- Y vì hai ngàn lạng vàng tiền bảo tiêu,chớ vì ai nữa.
Ðại Cẩm nghe Thuý Sơn nói vậy,xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên. Quả thật y nhận bảo vệ món tiêu này cũng vì số bạc kếch xù đó.
Viễn Kiều quát lớn:
- Ngũ đệ không được vô lễ với khách.Chú đã vất vả nửa ngày rồi,mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Trong phái Võ Ðang,quyền của sư huynh rất lớn,về võ công tuổi tác đức trọng của Viễn Kiều đều hơn sáu người kia,nên từ Liên Châu trở xuống,ai nấy đều tôn kính chàng vô cùng.
Thuý Sơn nghe Ðại sư ca quát,không dám lên tiếng cãi lại,nhưng chàng vẫn quan tâm đến vết thương của Ðại Nham,nên không thể đi nghỉ.
Viễn Kiều lại nói:
- Cứu binh cũng như cứu hoả,sư phụ đã có lịnh thì chú cùng thất đệ lên đường ngay,đừng lỡ việc thì phiền lắm.
Liên Châu và Thanh Cốc nhận lời ngay,liền về phòng riêng thu thập hành lý.
Ðại Cẩm thấy Dư,Mạc sửa soạn đi Lâm An để bảo vệ gia quyến mình,trong lòng cảm động vô cùng,liền chắp tay vái chào Trương Tam Phong và nói:
- Kính thưa Trương chân nhân,việc riêng của hậu bối,không dám làm phiền đến Dư,Mạc nhị hiệp.Xin chân nhân cho phép hậu bối cáo từ trở về ngay.
Viễn Kiều liền đáp:
- Ðêm nay quí vị hãy ở lại đây nghỉ ngơi,chúng tôi còn có một chút việc thỉnh giáo.
Tiếng nói của Viễn Kiều rất bình thường,nhưng có vẻ oai nghiêm,khiến cho người nghe không sao chối cãi được.
Ðại Cẩm lẳng lặng không nói gì,ngồi xuống một bên.Y thấy Liên Châu và Thanh Cốc trước khi đi cứ nhìn Ðại Nham hoài,có vẻ luyến tiếc vô cùng,rồi mới từ biệt xuống núi.Y biết hai người này cách biệt sư huynh đó là sinh ly hay là tử biệt? Và không biết sau này làm nhiệm vụ xong trở về núi còn gặp được mặt Ðại Nham hay không?
Lúc ấy,đại sảnh yên lặnh như tờ,mọi người chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của Trương Tam Phong,và thấy trên đầu của vị sư đó có hơi bốc lên.
Nửa tiếng đồng hồ sau,mọi người bỗng nghe Ðại Nham kêu "ối cha" một tiếng thật lớn,làm chấn động cả mái nhà.
Ðại Cẩm giật bắn mình,nhảy bắn người lên,y liếc mắt nhìn trộm Tam Phong,không thấy mặt Trương chân nhân lộ vẻ vui mừng hay buồn rầu gì cả,nên y không sao đoán được là kiết hay là hung, nay y lại thấy Ðại Nham kêu la lớn như vậy,càng không hiểu dữ lành ra sao.
Lúc này Trương Tam Phong mới từ từ nói:
-Tùng Khê,Lợi Hanh,hai con hãy khiêng Tam ca vào trong phòng ngủ đi.
Trương Tòng Khê và Hân Lợi Hanh liền khiêng Ðại Nham vào trong phòng, rồi quay trở ra.
Vừa ra tới sảnh,Lợi Hanh không nhịn được,liền hỏi sư phụ:
- Thưa sư phụ,chẳng hay Dư Tam ca có toàn bộ phục hồi được không?
Tam Phong thở dài một tiếng lặng thinh hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp:
- Tính mạng của y có bảo hồi được hay không thì phải đợi đến tháng sau mới rõ.Nhưng xương chân và xương tay của y đã gãy,không sao nối lại được nữa. ở đời này...
Nói chưa dứt lời,Trương chân nhân đã tỏ ra buồn khổ,lắc đầu.Lợi Hanh đột nhiên ôm mặt "oà" lên khóc thét.Võ công của chàng lúc này đã luyện đến mức cao thủ hạng nhất,nhưng chàng vẫn nhẹ lòng như xưa,hơi xúc động một chút là khóc liền.
Thuý Sơn đột nhiên tung mình nhảy lên,tát luôn Ðại Cẩm một bạt tai kêu bốp một tiếng.Cái tát của chàng nhanh như điện chớp,nên Ðại Cẩm có giơ tay lên chống đỡ cũng không kịp.Thuý Sơn vẫn chưa hết giận,co tay lại,định dùng khuỷu tay trái thích vào lưng Ðại Cẩm nữa.Thế công đó cũng rất nhanh nhưng Tùng Khê đã giơ chưởng đẩy vào vai Thuý Sơn một cái,tay đó bị đánh tạt ra ngoài,và Ðại Cẩm nhảy lùi về phía sau.Bỗng có tiếng keng trong người y rơi ra một nén vàng,Thuý Sơn dùng chân trái khẽ móc một cái thoi vàng bắn tung lên,chàng giơ tay ra bắt luôn rồi cười nhạt nói:
- Quân tham tài vô nghĩa,người ta thưởng cho mi một thoi vàng này,mi liền trao Dư tam ca của chúng ta để...
Chàng chưa nói dứt,đột nhiên kêu "ủa" một tiếng,thì ra chàng đã thấy thoi vàng đó có mười vết ngón tay,bèn tiếp:
- Ðại Sư ca,đây...đây là Kim Cương Chỉ của phái Thiếu Lâm.
Viễn Kiều cầm lấy thoi vàng xem xét một lát rồi trao Trương Tam Phong. Cầm thoi vàng đó,Tam Phong xem đi xem lại mấy lượt,lại liếc nhìn Viễn Kiều,nhưng cả hai thầy trò không nói năng gì cả.
Thuý Sơn lớn tiếng hỏi:
- Sư phụ,môn Kim Cương Chỉ này chỉ có phái Thiếu Lâm,chớ phái khác không sao biết sử dụng,có phải như thế không sư phụ?Có phải không sư phụ?
Trong giây phút Trương Tam Phong đã hồi nhớ lại lúc còn nhỏ,lúc theo hầu Giác Viễn thiền sư trong Tàng Kinh Các trong chùa,Thiếu Lâm đánh bại Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ðạo như thế nào,sau bị tăng chúng chùa Thiếu Lâm đuổi bắt rồi chạy lên núi Võ Ðang nầy sao...Việc mấy chục năm xa đều hiện ra trước mắt chân nhân.Tam Phong lại nhìn
những dấu ngón tay trên thoi vàng,quả thật là Kim Cương Chỉ pháp của Thiếu Lâm.
Nhưng nếu bây giờ Trương chân nhân nói ra sự thật đó thì các đệ tử quyết không tha cho phái Thiếu Lâm,như vậy hai môn phái lãnh tụ Võ Lâm sẽ gây nên một trận phong ba rất lớn.
Thuý Sơn thông minh vô cùng,thấy sư phụ trầm ngâm,biết rằng lời ước đoán của mình là không sai,lại hỏi tiếp:
- Thưa sư phụ,trong Thiếu Lâm có kỳ nhân,dị sĩ nào luyện được Kim Cương chỉ lực này không?
Tam Phong lắc đầu,từ từ đáp:
- Môn Kim Cương Chỉ này của phái Thiếu Lâm đã có ngàn năm kinh nghiệm, truyền thống đời đời,chớ không phải một thời gian ngắn mà phát minh ra được.Cho nên dù người nào thông minh đến đâu cũng không sao tự sáng chế nổi.
Nói đến đây,Tam Phong dừng lại giây lát,lại tiếp:
- Năm xưa,sư phụ đã ở trong chùa Thiếu Lâm một thời gian,nhưng không được truyền dạy môn võ công đó,cho tới lúc này sư phụ cũng không hiểu sao xác định tầm thường của chúng ta tại sao lại luyện tới mức cứng rắn như thế được?
Viễn Kiều bỗng hai mắt sáng hẳn lên và lên tiếng:
- Có lẽ tay chân của Tam Ðệ bị người có Kim Cương chưởng lực bóp gẫy chăng?
Lợi Hanh kêu ủa một tiếng,nước mắt tuôn ra như mưa,nức nở khóc liền.
Ðại Cẩm nghe người đã làm tàn phế Ðại Nham là người của phái Thiếu Lâm,càng kinh hoảng trợn mắt há mồm một hồi lâu mới nói:
- Không...quyết không phải đâu.Tôi ở trong chùa Thiếu Lâm học võ nghệ mười mấy năm chưa hề thấy mặt người đó bao giờ.
Viễn Kiều ngắm nhìn Ðại Cẩm một hồi rồi quay lại nói với Lợi Hanh:
- Lục đệ,hãy đưa Tổng tiêu đầu vào hậu viện nghỉ ngơi,dặn lão Vương phải tiếp đãi khách xa cho chu đáo nhé.
Lợi Hanh liền nhận lời,dẫn bọn Ðại Cẩm vào hậu viện.Ðại Cẩm còn muốn biện bạch vài lời,nhưng gặp tình cảnh này y không sao nói thêm được.
Lợi Hanh thu xếp chỗ cho các tiêu sư nghỉ ngơi,rồi quay trở ra phòng Ðại Nham thăm nom.Chàng chỉ thấy Ðại Nham trợn trừng mắt nhìn,tựa như mất hết hồn vía,vẻ anh hùng xưa kia đã biến đâu mất.
Thấy tình cảnh đau thương ấy,Lợi Hanh không sao chịu được liền kêu lên đầy đau thương:
- Tam ca!
Rồi chàng ôm mặt chạy ra ngoài đại sảnh thì thấy bọn Viễn Kiều đang ngồi trước mặt sư phụ.
Trương Tam Phong đang đưa mắt nhìn ra chỗ cây hoè ngoài sân,ngẩn người giây lát rồi nói:
-Việc khó khăn lắm,Tùng Khê này,con bảo có phải không?
Trong Võ Ðang thất hiệp chỉ có Tùng Khê là người đa mưu túc kế nhất.
Xưa nay ít nói,nhưng bất cứ việc gì bảo chàng ước đoán,thế nào cũng trúng. Lần này từ khi Thuý Sơn ẵm Ðại Nham lên núi tới giờ,tuy trong lòng chàng rất đau đớn,nhưng chàng vẫn nghĩ ngợi mà chưa đoán ra đầu đuôi.Lúc ấy nghe sư phụ hỏi tới chàng liền đáp:
- Theo sự suy đoán của đệ tử thì hung thủ không phải là người của Thiếu Lâm mà nguyên nhân là con đao Ðồ Long.
Thuý Sơn và Lợi Hanh đều kêu lên một tiếng ngạc nhiên.Viễn Kiều lại tiếp:
- Tứ đệ,việc này chắc chú đã đoán được phần nào,vậy chú hãy nói ra cho sư phụ quyết định.
Tùng Khê liền đáp:
- Dư tam ca hành sự rất thận trọng,đối với bạn rất hoà khí,nên không bao giờ kết thù kết oán với ai cả.Lần này Tam ca đi về phía Nam giết tên đạo tặc nọ, tên đó là một tên giặc vô sỉ đã bị các giới võ lâm khinh miệt,tất nhiên các phái võ lâm không vì tên đó mà hãm hại Dư tam ca đâu.
Tam Phong gật đầu cho là phải,Tùng Khê lại tiếp:
- Chân tay xương cốt của Tam ca bị gãy đều là ngoại thương,nhưng khi ở Lâm An phủ,tỉnh Chiết Giang,Tam ca đã trúng phải chất độc cực mạnh. Theo ý kiến của đệ tử thì chúng ta tới phủ Lâm An điều tra trước,xem tại sao Dư tam ca trúng phải chất độc? Và hung thủ là ai?
Tam Phong gật đầu rồi nói:
- Chất độc của Ðại Nham trúng phải đặc biệt lắm.Tới giờ phút này sư phụ vẫn chưa biết được đó là chất độc gì?Gan bàn tay của Ðại Nham có bảy cái lỗ nho nhỏ,lưng và đùi cũng có vài lỗ như bị kim châm.Trên giang hồ chưa có ta hảo thủ nào sử dụng những ám khí bé nhỏ và có chất độc mạnh đến thế?
Viễn Kiều lại đỡ lời:
- Việc này thật lạ quá.Cứ theo lý thuyết thường mà suy đoán thì kẻ ném ám khi nho nhỏ ấy phải là một tay cao thủ hạng nhất mới làm cho tam đệ không sao tránh né được.Nhưng những cao thủ hạng nhất trong giang hồ nầy,có khi nào sử dụng những ám khí có chất độc như thế đâu?
Mọi người đều im lặng nghĩ ngợi xem nhân vật của môn phái nào lại sử dụng thứ ám khi có chất độc ấy?
Một lát sau,năm người chỉ nhìn nhau,chớ không ai nghĩ được kẻ đó là ai. Tùng Khê lại nói:
- Người trên mặt có nốt ruồi đen kia,tại sao lại bóp gẫy hết chân tay của Tam sư ca vậy?Nếu y quả có mối thù với Tam sư ca thì chỉ một chưởng cũng đủ đánh chết rồi.Nếu y muốn Tam sư ca đau khổ thêm,tại sao y không đánh gẫy xương sống hay xương sườn của Tam sư ca?Lý do rất rõ rệt,y bóp như thế là muốn hỏi khẩu cung Tam ca.Y muốn lấy gì? Theo sự nhận xét của đệ tử thì y muốn lấy con đao Ðồ Long.Theo lời nói của Ðại Cẩm thì một trong sáu tên ấy đã hỏi:
- Con đao Ðồ Long còn trong đó không?
Viễn Kiều tiếp lời:
- Võ Lâm Chí Tôn,bảo đao Ðồ Long, ỷ Thiên bất xuất,thuỳ dự tranh phong.
Bốn câu ấy đã truyền tụng trong mấy trăm năm rồi.Chẳng nhẽ bây giờ quả thật Ðồ Long đao mới xuất hiện sao?
Tam Phong đáp:
- Có phải mấy trăm năm đâu? Nhiều lắm là bảy tám mươi năm là cùng.Lúc ấy sư phụ hãy còn trẻ,không nghe ai nói bốn câu ấy cả.
Thuý Sơn bỗng đứng dậy nói:
- Tứ sư ca nói rất phải.Hung thủ đã giết hại Tam sư ca,thế nào cũng ở trong vùng Giang Nam thôi,chúng ta đi kiếm ngay mới được.Còn tên ác tặc của phái Thiếu Lâm tàn ác,chúng ta không thể nào buông tha y được.
Tam Phong liền bảo Viễn Kiều:
- Viễn Kiều,con thử nghĩ xem,bây giờ nên làm gì trước?
Những năm gần đây,tất cả các việc nhỏ lớn của phái Võ Ðang.Tam Phong đều trao cho Viễn Kiều xử lý.Chàng làm việc gì cũng chu đáo,nên Tam Phong không phải bận tâm tới chút nào.
Viễn Kiều thấy sư phụ nói vậy,liền đứng lên cung kính đáp:
- Thưa sư phụ không riêng gì các con phải trả thù cho Tam sư đệ mà sự kiện này có liên quan đến môn phái nữa.Nếu chúng ta đối phó không khéo,chỉ e sẽ gây nên một trận tương sát tương tàn trong võ lâm.Cho nên thế nào sư phụ cũng phải ra chỉ thị mới được.
Tam Phong liền nói:
-Thôi được,con với Tùng Khê và Lợi Hanh cầm thư của sư phụ lên chùa Thiếu Lâm trên Tung Sơn bái kiến phương trượng Hồng Pháp thiền sư,báo cho thiền sư hay chuyện này rồi thỉnh thị thiền sư xem vị chủ trì ấy định đoạt ra sao? Việc này chúng ta không nên nhúng tay vào.Phái Thiếu Lâm môn hộ rất nghiêm cẩn,Hồng Pháp lão phương trượng là người đức cao vọng trọng trong võ lâm,tất nhiên có cách xử lý hoàn hảo.
Viễn Kiều,Tùng Khê và Lợi Hanh đều nghiêm nghị đứng lên nhận lời.Tùng Khê nghĩ thầm:
- "Nếu chỉ đem một phong thơ đi thì nội lục đệ cũng được rồi,sư phụ hà tất phải sai Ðại sư ca thân chinh như vậy?Ngoài ra còn bảo cả ta đi nữa?Chắc bên trong thế nào cũng có thâm ý gì đây.Hay là sư phụ e phái Thiếu Lâm hay binh người nhà,không chịu nhận lỗi,nên mới bảo Ðại sư ca và ta đi để tuỳ cơ ứng biến?"
Chàng vừa nghĩ tới đó,quả nhiên Tam Phong lại lên tiếng:
- Giữa bổn phái với Thiếu Lâm,có sự liên quan rất đặc biệt.Sư phụ là môn đồ của phái ấy,sau bỏ chạy,tức là đảo đồ của họ.Nhưng bấy nhiều năm nay có lẽ họ thấy sư phụ đã tuổi tác mà không lên núi Võ Ðang này tróc nã ta.Tuy vậy, giữa hai phái vẫn có sự mâu thuẫn bên trong.
Nói tới đây Tam Phong tủm tỉm cười và tiếp:
- Các con lên chùa Thiếu Lâm đối với Hồng Pháp lão chủ trì tất nhiên phải cung kính rồi,nhưng các con cũng không nên làm mất thanh vọng của môn phái mình nghe.
Ba người đệ tử đều vâng dạ.