watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:02:5428/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Thiên Long Bát Bộ - Hồi 25-34 (hết) - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Thiên Long Bát Bộ - Hồi 25-34 (hết)
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 20

Hồi 34
Bao Tam Tiên Sinh Xuất Hiện

Tư Mã Lâm tuy nóng lòng báo thù cha nhưng không phải là một hạng dũng phu mán mọi, gã đắn đo: "nếu muốn giết thằng chó má Chử Bảo Côn này, trước hết ta phải ngăn ngừa con nhãi kia chỉ điểm võ công cho y". Gã đang nghĩ cách sát hại Vương Ngọc Yến, bỗng nghe nàng nói:
-Chử tướng công ông là đồ đệ phái Bồng Lai, trà trộn vào hàng ngũ phái Thanh Thành để học lén võ nghệ, đó là một điều không nên, vả lão sư Tư Mã Vệ không có ý gì hại ông cả, thế là lỗi tại ông hết. Thôi ông tạ tội cùng Tư Mã chưởng môn đi là xong.
Chử Bảo Côn lấy làm phải, huống chi nàng đối với mình còn có cái ơn cứu mạng, nàng có mách cho mấy đoàn mới thoát thân được. Bây giờ nàng bảo điều gì,mình chẳng nên trái ý. Nghĩ vậy y xá dài Tư Mã Lâm nói:
-Chưởng môn sư huynh! Tiểu đệ thật là đắc tội!
Tư Mã Lâm tránh sang một bên nói:
-Mi còn dám trơ cái mặt dầy kêu ta là chưởng môn sư huynh ư?
Vương Ngọc Yến vội kêu lên:
-Ngao Du đông Hải" mau!
Chử Bảo Côn phát run, nhún người nhảy vọt lên cao đến hơn một trượng, bỗng nghe thấy tiếng "vo vo ..." không ngớt, có đến dư mười mũi "Thanh Phong Châm" bay qua dưới chân y trong chớp mắt.
Giả tỷ Vương Ngọc Yến không nhắc nhở đúng miếng "Ngao Du đông Hải" mà chỉ bảo đề phòng ám khí không thôi, thì Chử Bảo Côn còn mất thì giờ chú ý nhìn đối phương rồi mới tránh cũng không kịp nữa.
Thế "Lý Trụ Càn Khôn" để phóng ám khí nguyên là một thế tuyệt kỹ của họ Tư Mã phái Thanh Thành chỉ truyền cho con cháu, chứ không truyền cho đồ đệ. Ngay hai lão họ Khương và họ Mạnh cũng không biết đến. Sở dĩ thế võ này Tư Mã Vệ không truyền cho Chử Bảo Côn, chẳng qua là vì tuân theo lời di huấn của tổ tiên,chứ không phải có ý dấu riêng y. Nào ngờ Tư Mã Lâm nét mặt vẫn thản nhiên, chỉ có hai tay ngấm ngầm rung động cơ quan phóng "Thanh Phong Châm" ở trong tay áo mà Ngọc Yến đã phát giác, rồi chỉ điểm thế võ duy nhất để tránh khỏi ám khí này để nhắc cho Chử Bảo Côn, tức là thế "Ngao Du đông Hải" của phái Bồng Lai.
Tư Mã Lâm phóng ám khí chắc trúng mười mươi mà lại sểnh mất chẳng khác gì gặp ma quỉ biến ảo. Gã la lên:
-Mi không phải là giống người mi là loài yêu quái.
Mạnh lão bị gãy hơn mười cái răng đau quá cũng kêu lên:
-Bắt lấy con nhãi kia! Bắt lấy con nhãi kia!
Ta đã biết phái Thanh Thành kỷ luật rất nghiêm, dù Mạnh lão đứng vào hàng tiền bối nhưng không phải là chưởng môn nhân, nên đệ tử chẳng chú ý nhìn Tư Mã Lâm để chờ phát lạc. Chưởng môn nhân có ra lệnh họ mới dám xông vào bắt
Vương Ngọc Yến.
Tư Mã Lâm lạnh lùng nói:
-Vương cô nương! Sao cô lại thuộc lầu võ công của bổn phái?
Vương Ngọc Yến đáp:
-Tôi chỉ xem sách mà biết. Phái Thanh Thành lấy chủ trương trá nguỵ, âm hiểm sở trường, còn về phần biến hoá không có gì phức tạp lắm nên cũng dễ nhớ.
Tư Mã Lâm lại hỏi:
-Cô nương xem sách gì vậy?
Ngọc Yến đáp:
-Tôi cũng không nhớ rõ là sách gì. Có hai bộ nói về võ công phái Thanh Thành.
Một bộ nói về chữ "Thanh" gồm 18 thế đánh và một bộ nói về chữ "Thành" gồm 36 thế phá. Ông là chưởng môn nhân phái Thanh Thành thì còn lạ gì sách đó?
Tư Mã Lâm lẩm bẩm: Thật là bẽ mặt! Gã nhớ lại hồi nhỏ phụ thân gã truyền dạy có bảo cho gã biết: chữ Thanh nguyên trước có 18 thế đánh, chữ Thành có 36 thế phá, nhưng rất tiếc vì khiếm khuyết mất mấy thế thành ra võ công kém sút nên phải chịu giằng co bất phân thắng bại với phái Bồng Lai. Giả tỷ có ai tìm ra được đầy đủ thì võ công bổn phái không những chỉ ăn đứt phái Bồng Lai mà còn có thể xưng hùng thiên hạ một cách dễ dàng.
Vừa nghe Vương Ngọc Yến bảo đã được xem qua hai pho sách này, Tư Mã Lâm lấy làm kinh dị hỏi:
-Pho sách đó cô nương cho tại hạ mượn về so với những điều sở học của bổn phái xem có chỗ nào khác được chăng?
Vương Ngọc Yến chưa kịp trả lời Diêu Bá Ðương đã cười khà khà nói:
-Cô nương chớ để cho gã tiểu tử đó lừa bịp. Võ công của phái Thanh Thành nhà gã còn nông cạn lắm! Chữ Thanh bất quá được 7, 8 thế đánh là nhiều, chữ Thành cũng chừng độ 17, 18 thế phá mà thôi. Gã toan lừa lấy bộ kỳ thư của cô nương để về học thêm. Cô nương nhất định đừng cho gã mượn.
Tư Mã Lâm bị Diêu Bá Ðương thọc gậy bánh xe, nét mặt xanh lè bỗng tím bầm lại hỏi Diêu Bá Ðương:
-Ta hỏi mượn sách của cô nương có liên quan gì đến việc Tần Gia trại nhà ngươi?
Diêu Bá Ðương cười hà hà đáp:
-Sao lại không! Việc này quan hệ đến Tần Gia trại ta lắm chớ. Bụng dạ Vương cô nương đây thuộc lòng biết bao nhiêu võ công kỳ diệu. Ai rước được cô nương thì người đó sẽ trở thành thiên hạ vô địch. Diêu mỗ tính rằng bất luận vàng bạc châu báu, trai thanh, gái lịch trước nay ta chỉ giơ tay ra là vớ được, còn cô nương đây là của báu ngàn năm một thuở, lẽ nào ta còn để sểnh mất? Bọn Tư Mã các ngươi có muốn mượn sách thì phải hỏi ta đây xem ta có chịu không đã. Ha ha ngươi thử đoán coi: đố biết ta có bằng lòng không nào?
Diêu Bá Ðương nói mấy câu này cực kỳ vô lý, nhưng Tư Mã Lâm cùng hai ông già họ Khương, họ Mạnh suy nghĩ lung lắm: cô bé này tuy nhỏ tuổi mà về võ học của nàng uyên thâm không biết đến đâu mà lường. Trông cái điệu bộ nàng ẻo lả như gió thổi bay, vậy mà mình muốn đánh bại nàng chắc không thể được. Nàng đã xem không biết bao nhiêu là kỳ thư về võ học lại thông suốt hết, nếu ta mời được nàng về phái Thanh Thành thì việc học cho đủ 18 thế đánh của chữ Thanh và 36 thế phá của chữ Thành có cơ thành tựu được đây. Nhưng lão chủ trại Tần gia trại lại phá đám, xem chừng hôm nay khó tránh khỏi một cuộc ác chiến sắp xảy ra.
Bỗng thấy Diêu Bá Ðương lại nói:
-Cô nương! Thật ra hôm nay chúng tôi bản tâm đến đây là tìm nhà Mộ Dung để ăn thua, nhưng xem ra dường như cô nương cũng là người trong nhà Mộ Dung mất rồi...
Vương Ngọc Yến vừa nghe đến câu "dường như cô nương cũng là người nhà Mộ Dung mất rồi" thì nửa mừng, nửa thẹn, hai má ửng hồng. Nàng chép miệng hỏi lại:
-Mộ Dung công tử là biểu huynh tôi, trại chủ tìm có việc gì? Biểu huynh tôi có điều chi không phải với trại chủ?
Diêu Bá Ðương cười khà khà đáp:
-Cô nương là biểu muội của Mộ Dung Phục thế thì hay lắm! Nguyên tổ tiên nhà Mộ Dung ổ Cô Tô có thiếu nhà họ Diêu chúng tôi một vạn lạng vàng, ngàn vạn lạng bạc, đến nay đã là mấy trăm năm. Nếu tính vốn lãi chồng chất mãi thì con số không biết đến bao nhiêu?
Vương Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại có chuyện lạ thế được? Cữu phụ tôi vốn là một nhà hào phú, sao lại còn nợ trại chủ được?
Diêu Bá Ðương nói lấp lửng:
-Nói là thiếu nợ cũng phải mà không thiếu nợ cũng phải. Cô nương còn nhỏ nên chưa hiểu rõ. Tôi đến kiếm Mộ Dung Bác đòi nợ nhưng ông ta qua đời rồi. Cha chết thì đương nhiên tôi phải đòi con. Ai ngờ Mộ Dung Phục thấy chủ nợ đến, cậu ta chuồn đi đằng nào mất rồi. Tôi chả còn cách gì ngoài sai bắt một thứ gì đấy.
Vương Ngọc Yến nói:
-Biểu huynh tôi là người hào phóng, nếu quả có nợ trại chủ thì thế nào biểu huynh tôi cũng trả. Giả tỷ không nợ, mà trại chủ cần ít chút tiền tiêu xài, đến nói với biểu huynh tôi, quyết nhiên biểu huynh tôi cũng chả cự tuyệt đâu. Có lý nào sợ
ông đòi nợ mà lẩn tránh bao giờ?
Diêu Bá Ðương chau mày nghĩ ra một kế nói:
-Vụ này không thể một lúc mà nói rành mạch được. Bây giờ cô nương hãy tạm theo tôi về Bắc, ở chơi Tần gia trại một năm hay dăm bảy tháng, người Tần gia trại chúng tôi quyết không động đến chân lông cô nương đâu. Mụ vợ Diêu mỗ đã nổi tiếng là con hổ cái đất Hà Sóc nên đối với nữ sắc Diêu mỗ rất giữ gìn. Cô nương cứ yên chí đừng lo ngại gì. Cô nương cũng chẳng cần thu xếp hành trang gì thêm nữa,chúng ta chỉ vỗ tay một cái là đi liền. Bao giờ biểu huynh cô nương kiếm đủ tiền,đem lên thanh toán hết món nợ cũ, tự nhiên tôi phải đưa cô nương về Cô tô để vẹn mối lương duyên cùng biểu huynh cô. Ngoài ra Tần trại gia còn đưa hậu lễ để Diêu mỗ đi uống mừng hai họ.
Nói tới đây lão mở miệng cười oang oang. Lão ăn nói thô lỗ như vậy một hồi nhưng Vương Ngọc Yến nghe đến đoạn chót lại càng lọt tai. Từ nhỏ nàng đã hâm mộ biểu huynh nàng, rồi gần đây nụ tình chớm nở trong lòng, nàng càng ôm nặng mối tương tư. Không hiểu Mộ Dung công tử không biết hay là giả vờ không biết tâm sự nàng, hoặc vì chàng bận nhiều việc quá mà không nghĩ tới nàng. Chàng đối với biểu muội chẳng khác gì cô em ruột không hơn không kém. Trừ việc bàn luận võ, không bao giờ đả động đến nửa lời về tình trai gái. Mới đây lại xẩy ra mối hiềm khích giữa hai nhà. Mẫu thân nàng là Vương phu nhân cấm không cho người nhà Mộ Dung bén mảng đến Mạn Ðà Sơn Trang, Vương Ngọc Yến lại càng đau khổ vô cùng, ngổn ngang trăm mối bên lòng. Trước nay nàng chả được nghe ai đề cập đến việc hôn nhân giữa nàng và biểu huynh nàng, nhất là mẫu thân nàng lại càng quyết liệt không ưng. Bọn nha hoàn tuy đã biết rõ tâm sự nàng nhưng sợ oai phu nhân, còn ai dám hé răng hé lợi?
Mấy câu đó chẳng qua Diêu Bá Ðương vui miệng nói chơi, nhưng đối với Vương Ngọc Yến là một khúc nhạc lòng êm ái. Nàng sinh ra có cảm tình với Diêu Bá Ðương. Thực ra Diêu Bá Ðương cũng chẳng hay ho gì, hành động lại rất lỗ mãng,dè đâu vì mấy câu nói đùa mà gây được cảm tình với Vương Ngọc Yến do đó lão mấy lần thoát khỏi cái hoạ sát thân. Ðó là việc sau tạm gác.
Vương Ngọc Yến hớn hở mỉm cười nói:
-Ông này chỉ nói ngang thôi. Tôi đến Tần gia trại làm chi? Nếu cữu phụ tôi có thiếu nợ vì lâu ngày không biết thì tìm chứng cớ rõ ràng biểu huynh tôi sẽ trả ông chứ sao?
Bản ý Diêu Bá Ðương chỉ muốn cướp Vương Ngọc Yến đem đi ép nàng thổ lộ hết võ công. Còn câu chuyện nợ vàng nợ bạc là lão bịa chuyện nói đùa, nhưng nàng lại tin là thật. Lão thấy nàng quá ngây thơ liền nói:
-Cô nương đi với tôi nhé, Tần gia trại đẹp lắm. Trong trại có đủ hươu, nai, hổ,báo, chim to, thú dữ không thiếu thứ gì, xem cả năm cũng không chán mắt. Biểu huynh cô được tin lập tức sẽ tìm đến nơi hội diện. Thế rồi có tiền trả hay không
cũng được, tôi vẫn để cô nương cùng chàng về Cô tô. Cô nương tính thế nào?
Mấy câu đó làm cho nàng rung động.
Tư Mã Lâm là ngươi thâm hiểu nhân tình thế cố, thấy nàng mắt phượng long lanh, mặt mày hớn hở gã nghĩ bụng: "Nếu để nàng ngỏ lời ưng thuận đi Tần gia trại với lão rồi mình mới can ngăn sau thì không hợp lý. Ta phải chặn trước đi là
hơn". Nghĩ vậy, không đợi cho Vương Ngọc Yến trả lời gã nói ngay:
-Vân Châu ở tận ngoài ải bắc là đất khỉ ho cò gáy, rét lạnh thấu xương, Vương cô nương là một vị khuynh quốc giai nhân, chịu đựng thế nào được khổ sở? Sao bằng thành đô là nơi sản xuất gấm vóc đẹp nhất thiên hạ, hoa cỏ cũng không khác gì miệt Giang Nam. Một nhân tài như Vương cô nương đến thành đô mua gấm vóc may mặc thì người càng nổi bật lên. Mộ Dung công tử cũng là bật tài mạo song toàn dĩ nhiên ưa người đẹp mặc đồ gấm vóc.
Diêu Bá Ðương quát lên:
-Thối lắm! Cô tô đây thiếu gì gấm đoạn, lượt là? Mi không mở con mắt chó má ra mà xem ba cô này mặc đồ gì đây?
Tư Mã Lâm lạnh lùng nói:
-Thối thật! Quả là thối thật!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 369
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com