watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:14:5729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Anh Hùng Xà Điêu - Chương 13-18 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Anh Hùng Xà Điêu - Chương 13-18
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 24
Nguyên là Hoàn Nhan Khang không biết thủy tính thuyền chìm xuống hồ, một thân võ nghệ đành bỏ phí, chỉ uống vài ngụm nước đã ngất đi, khi tỉnh lại thì tay chân đã bị trói chặt. Khi áp giải vào trang viện. Lục Quán Anh ra lệnh giải tới thẩm vấn. Hoàn Nhan Khang thấy thanh cương đao nảy giờ vẫn kề sau cổ đã rút ra, lập tức ngầm vận nội kình, thủ trảo bấu vào dây trói trên người, quát lớn một tiếng, dùng công phu Cửu âm bạch cốt trảo lập tức bứt hết dây trói. Mọi người cả kinh xông vào, bị y vung quyền phát chưởng đánh ngã hai người. Hoàn Nhan Khang cướp đường định chạy, nào ngờ đường đi trong Quy Vân trang đều xây dựng theo kỳ môn bát quái nếu không có người trong trang dẫn đường, lại không hiểu về kỳ môn sinh khắc thì đừng hòng ra được. Hoàn Nhan Khang hoảng hốt không lựa đường, lại xông vào thư phòng của Lục trang chủ. Lục Quán Anh tuy thấy y bứt hết dây trói nhưng biết y không thể chạy thoát, cũng không coi ra gì, chỉ là đang đuổi tới lại thấy y xông vào thư phòng lại sợ y làm cha mình bị thương, vội sấn vào đứng chắn ngang trước mặt cha. Các trại chủ Thái Hồ ở phía sau chặn kín cửa.
Hoàn Nhan Khang không ngờ chạy vào tuyệt địa, chỉ mặt Lục Quán Anh mắng:
- Quân cường đạo, các ngươi thi hành ngụy kế, đục chìm thuyền bè, không sợ hảo hán giang hồ cười sao?
Lục Quán Anh hô hô cười lớn nói:
- Ngươi là vương tử nước Kim thì nói hai chữ giang hồ với hào kiệt lục lâm bọn ta làm gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Ta ở Bắc Kinh từ lâu đã nghe đại danh hào khách Giang Nam, cứ cho rằng đều là bậc hảo nam tử quang minh lỗi lạc, hừ hừ, hôm nay vừa gặp thì té ra.., ha ha, có thể nói là chỉ có hư danh!
Lục Quán Anh tức giận nói:
- Cái gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Chẳng qua chỉ là một bọn tiểu nhân cậy đông thủ thắng mà thôi?
Lục Quán Anh cười nhạt nói:
- Nếu đơn đả độc đấu mà thắng ngươi thì ngươi sẽ chết mà không oán chứ gì?
Hoàn Nhan Khang câu mới rồi vốn dùng kế khích tướng, đúng là muốn dụ y nói ra câu ấy, lập tức nói ngay:
- Trong Quy Vân trang chỉ cần có ai dùng công phu chân thực đánh thắng được ta, ta sẽ bó tay chịu trói, muốn giết muốn mổ cũng không nói tới hai câu, nhưng không biết có vị nào ra tứ giáo không?
Nói xong đưa mắt quét qua mọi người một vòng, hai tay chắp sau lưng, hà hà cười nhạt, thần thái vô cùng ngạo nghễ.
Câu nói vừa dứt. Kim đầu ngao Thạch trại chủ ở Mạc Ly phong trên Thái Hồ phía sau tức giận quát:
- Lão tử bắt con rùa đen giặc Phiên nhà ngươi thì sao?
Rồi sấn vào thư phòng, song quyền ra chiêu Chung cổ tề minh đánh vào huyệt Thái dương Hoàn Nhan Khang. Hoàn Nhan Khang thân hình hơi nghiêng đi song quyền trượt qua, tay phải lật lại chụp vào hậu tâm của y nhả kình, tấm thân to béo của y bay luôn vào đám người đứng ở cửa phía sau.
Lục Quán Anh thấy y xuất thủ mau lẹ tàn độc, trong lòng thầm run sợ, biết các trại chủ không ai chống được, quát:
- Quả nhiên là hảo công phu, để ta tới học vài chiêu. Chúng ta ra ngoài sảnh.
Y thấy đối phương là kình địch lớn, sợ lúc kịch đấu quyền phong chưởng lực sẽ đụng tới cha và hai người khách, ba người không biết võ công, không khéo sẽ bị thương.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Tỷ võ so tài ở đâu cũng thế, cứ đánh ở đây có sao đâu? Xin trại chủ cứ ra chiêu?
Ý ở sau lời là:
- Bất quá chỉ ba chiêu hai thức thì ta sẽ đánh ngã ngươi, cần gì phải đổi qua giao đấu chỗ khác.
Lục Quán Anh thầm nổi giận, nói:
- Ðược, ngươi là khách, mời ra chiêu đi.
Hoàn Nhan Khang chưởng trái vung hờ một cái, chưởng phải đã vỗ vào ngực Lục Quán Anh, mở cửa thấy núi, xuất thủ đã dùng Cửu âm bạch cốt trảo tấn công vào chỗ yếu hại của địch nhân. Lục Quán Anh thầm hoảng sợ:
- Thằng tiểu tử vô lễ phải cho ngươi biết sự lợi hại của thiếu trang chủ. Hơi hóp ngực lại, cũng không lủi tránh, quyền phải đập thẳng tới khuỷu tay đối phương, hai ngón tay trái chìa ra phóng vào mắt đối phương.
Hoàn Nhan Khang thấy y ra đòn rất mau, trong lòng rúng động nghĩ thầm:
- Không ngờ chốn thảo mãng này lại nảy sinh được loại nhân vật như thế, vội lui lại nửa bước, cổ tay lật mau lại dùng Cầm nã thủ chụp cánh tay địch nhân. Lục Quán Anh vặn lưng qua bên trái, hài tay khua một vòng, hổ khẩu đối nhau, chính là thế Hoài trung bão nguyệt. Hoàn Nhan Khang thấy y xuất thủ cao cường, không dám khinh địch nữa, lập tức tập trung tinh thần, dùng chưởng pháp phái Toàn Chân mà Khưu Xử Cơ truyền thụ tấn công.
Lục Quán Anh là đệ tử đắc ý của Khô Mộc đại sư trụ trì chùa Vân Thê phủ Lâm An, tinh thông quyền pháp ngoại gia của Tiên Hà môn, là một bàng chi của phái Thiếu Lâm ở Tung Sơn Hà Nam, cũng là võ học chính tông, lúc ấy gặp cường địch, lập tức cẩn thận chú ý, thấy chiêu chiết chiêu, gặp thế phá thế. Y biết công phu trên thủ trảo của Hoàn Nhan Khang lợi hại, quyết không để thủ trảo của y chạm vào người, hai tay giữ kín môn hộ, chỉ thấy đối phương sơ hở là lập tức phóng cước tấn công. Quyền thuật ngoại gia có câu Quyền đánh ba phần, cước đá bảy phần, lại có câu: Tay là hai cánh cửa, toàn nhờ cước đá người. Võ nghệ của Lục Quán Anh là công phu ngoại gia, công phu trên chân tự nhiên rất lợi hại. Hai người đấu đến lúc hăng, chỉ thấy trong thư phòng bóng người bay lượn, quyền cước càng lúc càng máu lẹ. Quách Tĩnh và Hoàng Dung bất chấp việc bị y nhận ra, lui lại cạnh giá sách, nghiêng người liếc mắt xem đánh nhau.
Hoàn Nhan Khang đánh lâu không thắng, trong lòng nóng nảy nghĩ thầm Đánh thêm lúc nữa, thời gian kéo dài, cho dù thắng được y rồi, nếu lại có người ra thách đấu, thì mình lấy đâu ra sức lực mà đối phó. Y võ công vốn cao hơn Lục Quán Anh rất nhiều, chỉ vì vừa rồi bị nhấn nước dưới hồ, uống đầy một bụng nước, sau khi mệt mỏi sức lực cũng giảm, lại thêm rơi vào vòng vây, lần đầu gặp nạn, không khỏi sợ sệt nên mới để Lục Quán Anh đánh vài mươi chiêu, đến khi tinh thần phấn chấn, chiêu số càng mau, chỉ nghe bình một tiếng. Lục Quán Anh đầu vai trúng chưởng. Y loạng choạng một cái ngã về phía sau, thấy địch nhân thừa thế sấn lên, đột nhiên phóng cước phải ra, lòng bàn chân ngửa lên trời đá thẳng vào giữa ngực Hoàn Nhan Khang. Chiêu này gọi là Hoại tâm cước, xuất cước như chớp, vô cùng lợi hại.
Hoàn Nhan Khang không ngờ địch nhân lúc đã rơi vào thế thua vẫn còn ra được tuyệt chiêu như thế, ngực lập lức bị trúng cước. Chiêu Hoại tâm cước này là tuyệt kỹ mà Lục Quán Anh khổ luyện từ nhỏ, lúc luyện dùng dây cột vào bắp chân rồi vắt qua xà nhà, cả ngày treo lên kéo xuống, lúc lâm địch một chân phóng ra, chớp mắt đã vượt qua đỉnh đầu, địch nhân quả thật rất khó đề phòng.
Hoàn Nhan Khang ngực vừa đau rần, tay trái mau lẹ co lại, năm ngón tay đã cắm lút vào bắp chân Lục Quán Anh, chưởng phải đẩy vào háng y, quát lớn:
- Nằm xuống?
Lục Quán Anh đứng một chân, bị y xô mạnh như thế, thân hình bắn thẳng ra dập vào cái giường Lục trang chủ ngồi.
Lục trang chủ tay trái vươn ra đỡ một cái vào lưng y, nhẹ nhàng đặt xuống đất, chỉ thấy trên bắp chân con trai máu tươi ròng ròng, từ chỗ đứng lúc nãy tới trước giường có một vệt máu kéo dài, vừa sợ vừa giận, quát lớn:
- Hắc Phong song sát là gì của ngươi?
Y vừa xuất thủ vừa quát hỏi như vậy khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Đừng nói Hoàn Nhan Khang và các trại chủ không biết y thân mang võ công, ngay cả con ruột y là Lục Quán Anh cũng chỉ cho rằng cha hai chân tàn phế, tự nhiên không biết võ công, mình từ nhỏ đến lớn chỉ thấy cha gửi tình nơi cung đàn bức họa, trước nay không hỏi không nhắc gì tới những việc y làm, nào ngờ mới rồi đỡ y một cái lại xuất thủ cực kỳ trầm ổn. Hoàng Dung tối qua nhìn thấy tấm bát quái trên chỗ then cửa của y đã nói qua với Quách Tĩnh, vì vậy chỉ có hai người là không ngạc nhiên.
Hoàn Nhan Khang nghe Lục trang chủ hỏi tới Hắc Phong song sát, sau lúc ngẩn người liền đáp:
- Hắc Phong song sát là cái gì?
Nguyên là Mai Siêu Phong tuy truyền thụ võ nghệ cho y nhưng cố nhiên chưa từng nói rõ lai lịch của mình cho y nghe, ngay cả tên họ thật cũng không cho y biết, thì tự nhiên y lại càng không biết cái danh hiệu Hắc Phong song sát.
Lục trang chủ tức giận nói:
- Còn giả vờ à? Môn Cửu âm bạch cốt trảo này là ai truyền thụ cho ngươi?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Tiểu gia không rảnh để đôi co với ngươi, xin lỗi không bồi tiếp nữa.
Rồi quay người đi ra cửa. Các trại chủ đồng thanh quát tháo, rút binh khí ra cản đường. Hoàn Nhan Khang liên tiếp cười nhạt, quay nhìn Lục Quán Anh nói:
- Ngươi nói ra có nhớ lời không?
Lục Quán Anh sắc mặt trắng bệch, vẫy tay một cái nói:
- Quần hùng Thái Hồ nói một là một, các vị ca ca để y đi. Trương đại ca, ngươi đưa y ra.
Các trại chủ trong lòng đều không muốn, nhưng thiếu trang chủ đã có lệnh cũng không thể làm trái. Trương trại chủ quát:
- Đi theo ta, chắc thằng tiểu tử nhà ngươi cũng không tìm được đường mà ra đâu.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Còn tùy tùng vệ binh của ta thì sao?
Lục Quán Anh nói:
- Thả ra hết.
Hoàn Nhan Khang giơ ngón tay cái lên nói:
- Giỏi, quả nhiên là quân tử nhất ngôn, ngựa tốt thêm roi. Các trại chủ, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong xoay quanh vái vái, thái độ rất vô lễ, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Y xoay người đang định ra khỏi thư phòng. Lục trang chủ chợt nói:
- Khoan đã! Lão phu tuy bất tài cũng muốn lãnh giáo Cửu âm bạch cốt trảo.
Hoàn Nhan Khang dừng chân cười nói:
- Thế thì hay lắm.
Lục Quán Anh vội nói:
- Cha, lão nhân gia người không cần so sánh với gã tiểu tử này.
Lục trang chủ nói:
- Không cần lo. Cửu âm bạch cốt trảo của y chưa luyện thành đâu.
Hai mắt nhìn Hoàn Nhan Khang chằm chằm, nói:
- Chân ta bị tàn tật không thể đi lại, ngươi lại đây.
Hoàn Nhan Khang cười một tiếng nhưng không nhích chân.
Lục Quán Anh vết thương trên chân đau nhói nhưng quyết không chịu để cha động thủ với đối phương, tung người vọt ra cửa phòng quát:
- Lần này là ta thay cha lãnh giáo vài chiêu.
Hoàn Nhan Khang cười nói:
- Ðược, chúng ta tập luyện lại.
Lục trang chủ quát lớn:
- Anh nhi tránh ra?
Tay trái ấn xuống mép giường một cái, thân hình dựa vào sức tay đột nhiên vọt tới, chưởng trái chém mạnh xuống đầu Hoàn Nhan Khang. Trong tiếng la hoảng của mọi người. Hoàn Nhan Khang giơ tay gạt ra, chỉ thấy cổ tay bị siết một cái, tay phải đã bị nắm chặt, nhìn thấy bóng chưởng chớp lên, chưởng phải của địch nhân lại đập xuống vai.
Hoàn Nhan Khang không ngờ thủ pháp cầm nã của y mau lẹ kỳ lạ như thế, tay trái vội đưa lên gạt ra, tay phải kéo mạnh muốn giật ra khỏi tay y. Lục trang chủ chân không chạm đất, thân hình to lớn toàn tỳ lên cổ tay Hoàn Nhan Khang, người vẫn trên không, chưởng phải phóng mau như chớp, trong chớp mắt năm sáu lần ra sát thủ. Hoàn Nhan Khang dùng hết sức bình sinh giật mạnh ra ngoài, nhưng làm sao giật ra được? Phóng cước đá lên nhưng đá không tới y.
Mọi người vừa sợ vừa mừng xem hai người giao đấu. Chỉ thấy Lục trang chủ lại giơ tay chém xuống. Hoàn Nhan Khang năm ngón tay vươn ra. Lục trang chủ khuỷu tay đứt nhiên gập lại giáng xuống đánh trúng huyệt Kiên tĩnh của y.
Hoàn Nhan Khang nửa người tê rần, cổ tay trái cũng bị y chụp giữ, chỉ nghe lắc cắc hai tiếng, hai cổ tay đã đồng thời bị kéo ra khỏi khớp. Lục trang chủ thủ pháp vô cùng mau lẹ, tay trái chém vào hông y, tay phải ấn xuống vai y một cái, đã mượn lực vọt về giường, vững chải hạ xuống. Hoàn Nhan Khang hai chân mềm nhũn ngã vật ra, không đứng lên được nữa. Các trại chủ nhìn thấy trợn mắt há miệng, khoảng sau nửa bữa cơm mới bật tiếng hoan hô ầm ầm.
Lục Quán Anh bước mau tới trước giường hỏi:
- Cha, người không sao chứ?
Lục trang chủ cười lắc lắc đầu kế đó vẻ mặt đổi thành nghiêm trang, nói:
- Lai lịch sư thừa của thằng chó Kim này phải hỏi y cho thật rõ.
Hai trại chủ lấy dây thừng trói chặt tay chân Hoàn Nhan Khang lại. Trương trại chủ nói:
- Ðã tìm được trong hành lý của gã họ Đoàn Binh mã Chỉ huy sứ kia mấy món cùm tay khóa chân bằng sắt ròng, dùng để khóa thằng tiểu tử này rất hợp, xem y có bẻ gãy được không.
Mọi người luôn miệng khen hay, có người chạy mau đi lấy tới, khóa chặt tay chân Hoàn Nhan Khang lại.
Hoàn Nhan Khang cổ tay đau buốt, mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống nhưng cắn răng chịu đau không hề rên rỉ. Lục trang chủ nói:
- Lôi y lại đây.
Hai đầu lĩnh nắm cánh tay Hoàn Nhan Khang kéo tới trước giường. Lục trang chủ nắn lại khớp xương cổ tay cho y, lại vươn tay điểm vào hai huyệt đạo trên xương sống và ngực trái của y. Hoàn Nhan Khang lập tức thấy đỡ đau, trong lòng vừa phẫn nộ vừa lạ lùng, còn chưa nói gì. Lục Quán Anh đã sai giải y xuống nhà lao. Các trại chủ cũng đều lui ra.
Lục trang chủ quay lại Hoàng Dung và Quách Tĩnh cười nói:
- Hung hăng đánh nhau với bọn trẻ có chỗ mất cả phong thái tư văn, khiến hai vị chê cười.
Hoàng Dung thấy công phu chưởng pháp và điểm huyệt của y toàn cùng một gia số võ học với mình, bất giác càng thêm ngờ vực, cười hỏi:
- Đó là ai thế? Chắc y trộm cắp đồ vật của quý trang nên trang chủ nổi giận phải không?
Lục trang chủ khà khà cười lớn, nói:
- Không sai, quả thật họ đã trộm cắp rất nhiều tài vật. Nào nào nào, chúng ta lại xem tiếp, đừng để thằng tiểu tặc ấy làm mất hứng.
Lục Quán Anh ra khỏi thư phòng, ba người lại xem thư họa. Lục trang chủ và Hoàng Dung bàn luận bố cục sơn thủy, thần thái nhân vật trong từng bức từng bức, chim chóc sâu bọ ra sao, khóm hoa lá cây thế nào. Quách Tĩnh thì không hiểu chút gì.
Sau bữa cơm trưa. Lục trang chủ sai hai trang đinh đưa họ dạo chơi hai động Trương Công. Thiện Quyển, đó là thắng cảnh trong thiên hạ, cảnh vật trong động kỳ ảo không sao nói hết, hai người dạo chơi đến tối mịt mới thỏa hứng trớ về.
Buổi tối trước khi đi ngủ. Quách Tĩnh nói:
- Dung nhi, thế nào? Cứu y hay không?
Hoàng Dung nói:
- Chúng ta cứ ngụ lại đây thêm vài hôm, ta còn chưa hiểu rõ vị Lục trang chủ này.
Quách Tĩnh nói:
- Võ công của y rất gần với môn hộ của cô đấy.
Hoàng Dung trầm ngâm nói:
- Chuyện lạ là chẳng lẽ y quen Mai Siêu Phong sao?
Hai người đoán mãi không ra, nhưng sợ bên ngoài có người nghe được nên không dám nói nhiều.
Ngủ đến nửa đêm chợt nghe trên mái ngói có tiếng động khẽ, kế đó dưới đất cũng có tiếng xào xạc vang lên. Hai người đều để nguyên quần áo đi nằm, nghe tiếng động lạ lập tức tỉnh dậy, cùng nhảy xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một bóng đen núp sau một bụi mai côi. Người ấy nhìn quanh một vòng rồi cất chân chạy về phía đông, xem dáng vẻ ngưng thần đề phòng thì dường như là người ngoài lén vào trang. Hoàng Dung vốn chỉ coi Quy Vân trang chẳng qua là Tổng đà của quần hùng trên Thái Hồ, nhưng sau khi thấy võ công của Lục trang chủ đã biết bên trong ắt có bí ẩn khác, quyết ý dò xét bằng được lúc ấy bèn nhìn Quách Tĩnh vẫy vẫy tay, lật người nhảy qua cửa sổ, rón rén đuổi theo người kia.
Chạy được vài mươi bước, dưới ánh sao đã nhìn thấy rõ người kia là một cô gái, võ công cũng không cao cường lắm. Hoàng Dung gia tăng cước bộ đuổi lên sát hơn, cô gái kia hơi nghiêng đầu, té ra chính là Mục Niệm Từ. Hoàng Dung cảm thấy buồn cười:
- Hay thật, tới cứu ý trung nhân đây, để xem cô dùng thủ đoạn gì.
Chỉ thấy Mục Niệm Từ lách đông luồn tây trong vườn hoa, không bao lâu đã lạc mất phương hướng.
Hoàng Dung biết tòa hoa viên này xây dựng theo phương vị quẻ Phệ thạp Ly thượng Chấn hạ, kinh Dịch nói Phệ thạp, hanh, có lợi cho việc dùng hình ngục, tượng viết Phệ thạp có hình tượng sấm sét, tiên vương theo đó làm rõ hình phạt, sắp xếp pháp luật. Cha nàng là Hoàng Dược Sư hiểu sâu đạo lý ấy, lúc rảnh rỗi thường giảng giải chỉ dẫn cho nàng. Nàng nghĩ tòa trang viên này cấu trúc tuy kỳ lạ nhưng thật ra người tinh mắt nhìn thấy là biết ngay, làm sao bằng được sự ảo diệu âm dương biến hóa, càn khôn đổi chỗ trên đảo Đào Hoa?
Ở đảo Đào Hoa, chỗ giam người là ở vị trí quẻ Lý Càn thượng Đoài hạ, lấy nghĩa câu Đạo quẻ Lý bằng phẳng, người kín đáo, trinh cát càng hiển hiện khí phái của chủ nhân. Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Theo lối chạy của ngươi, một trăm năm cũng không tìm ra y.
Lúc ấy khom người xuống đất nhặt một cục đất ướt, thấy Mục Niệm Từ đang chạy qua lối rẽ, ngần ngừ không biết, bèn vê một viên đất ném về con đường bên trái, hạ giọng nói:
- Chạy qua bên ấy.
Rồi vọt người tới núp sau một đám cây hoa bên cạnh.
Mục Niệm Từ giật nảy mình, quay đầu nhìn thì không thấy bóng người, lập tức tuốt đao ra cầm ở tay, tung người vọt tới, công phu khinh công của Hoàng Dung và Quách Tĩnh cao hơn nàng nhiều, đã núp rồi thì làm sao nàng tìm được?
Mục Niệm Từ còn đang bàng hoàng, nghĩ thầm:
- Người này không biết có ý tốt hay xấu, nhưng mình đang tìm không ra đường, cứ theo lời y chỉ điểm mà thử xem.
Lúc ấy theo lời chạy về bên trái, mỗi khi tới lối rẽ lại có một viên đất ném tới chỉ rõ phương hướng, quanh co đi một hồi lâu, chợt nghe vù một tiếng, một viên đất từ xa bắn tới, ném lên cửa sổ một ngôi nhà nhỏ, trước mắt chợt hoa lên, co hai cái bóng đen lướt qua bên cạnh, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Mục Niệm Từ trong lòng rúng động, chạy về phía ngôi nhà nhỏ, chỉ thấy trước cửa có hai đại hán ngã lăn dưới đất, mắt trợn trừng nhìn mình, tay vẫn cầm binh khí nhưng không động đậy gì được, rõ ràng đã bị người ta điểm huyệt.
Mục Niệm Từ thầm biết có người ngấm ngầm giúp đỡ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nghiêng tai nghe ngóng, trong nhà quả nhiên có tiếng thở. Nàng hạ giọng gọi:
- Khang ca, phải ngươi không?
Hoàn Nhan Khang đã sớm giật mình tỉnh dậy lúc người canh giữ ngã xuống, nghe giọng nói của Mục Niệm Từ, vừa sợ vừa mừng, vội nói:
- Ta đây.
Mục Niệm Từ cả mừng, trong bóng tối, theo âm thanh tiếng tới gần, nói:
- Tạ ơn trời đất, quả nhiên là ngươi ở đây, vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đi thôi.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Cô có mang bảo đao bảo kiếm theo không?
Mục Niệm Tư hỏi:
- Để làm gì?
Hoàn Nhan Khang khẽ động đậy, tiếng xiềng khóa bằng kim thiết trên tay chân khua lên. Mục Niệm Từ sờ một cái, trong lòng vô cùng hối hận, bực bội nói:
- Ngọn chuỷ thủ kia chém sắt như chém bùn, lẽ ra mình không nên đưa cho muội tử họ Hoàng.
Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh núp bên ngoài nghe hai người trò chuyện, cười thầm trong bụng:
- Để ngươi sốt ruột một lúc ta sẽ đưa chuỷ thủ cho ngươi.
Mục Niệm Từ vô cùng sốt ruột, nói:
- Ðể ta đi trộm chìa khóa.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Cô đừng đi, địch nhân trong trang rất lợi hại, cô đi vào chỗ nguy hiểm ắt sẽ thất thủ, chẳng có ích gì đâu.
Mục Niệm Từ nói:
- Vậy để ta dìu ngươi ra.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Họ dùng xích sắt khóa ta vào cột, dìu ra không được đâu.
Mục Niệm Từ sốt ruột ứa nước mắt, sụt sịt nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hoàn Nhan Khang cười nói:
- Cô thân mật với ta là được.
Mục Niệm Từ dẫm chân nói:
- Người ta sốt ruột muốn chết, ngươi còn đùa giỡn.
Hoàn Nhan Khang hạ giọng cười nói:
- Ai đùa giỡn chứ? Đó là chính kinh đại sự đấy.
Mục Niệm Từ không đếm xỉa gì tới y, chỉ nghĩ cách cứu người. Hoàn Nhan Khang nói:
- Sao cô biết ta ở đây?
Mục Niệm Từ nói:
- Ta dọc đường vẫn theo ngươi mà.
Hoàn Nhan Khang trong lòng cảm động, nói:
- Cô dựa vào ta, ta sẽ nói cho cô nghe.
Mục Niệm Từ ngồi xuống chiếc chiếu trên đất, dựa vào lòng y.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Ta là Khâm sứ Đại Kim, chắc họ không dám tùy tiện làm hại. Chỉ là ta bị giam ở đây sẽ làm lỡ việc quân quốc đại sự mà phụ vương dặn dò, làm sao bây giờ? Muội tử, cô đi làm giúp ta một chuyện.
Mục Niệm Từ hỏi:
- Chuyện gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Cô cởi quả ấn vàng đeo trên cổ ta xuống.
Mục Niệm Từ đưa tay lên cổ y, mò được quả ấn bèn tháo dây đeo ra. Hoàn Nhan Khang nói:
- Ðây là ấn của Khâm sứ nước Đại Kim, cô đem mau tới phủ Lâm An, cầu kiến Sử Di Viễn Sử Thừa tướng triều Tống.
Mục Niệm Từ nói:
- Sử Thừa tướng à? Ta chỉ là một phụ nữ dân gian. Sử Thừa tướng đời nào chịu gặp ta?
Hoàn Nhan Khang cười nói:
- Y thấy quả ấn vàng này rồi thì chạy ra đón cô còn sợ chưa kịp kia. Cô nói với y rằng ta bị quần đạo ở Thái Hồ bắt đưa về đây nên không thể đích thân tới gặp y. Ta muốn y nhớ một việc: nếu sứ giả Mông Cổ tới Lâm An thì quyết không được gặp mặt, lập tức bắt chém ngay. Đây là mật chỉ của Thánh thượng nước Đại Kim, phải theo đó mà làm.
Mục Niệm Từ nói:
- Ðể làm gì thế?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Ðây là quân quốc đại sự, nói ra cô cũng không hiểu. Chỉ nói khẽ mấy câu ấy với Sử Thừa tướng thôi là cô đã làm cho ta một việc rất lớn rồi. Nếu sứ giả Mông Cổ đã tới Lâm An, gặp mặt vua tôi nhà Tống rồi thì rất bất lợi cho nước Đại Kim ta.
Mục Niệm Từ dịu dàng nói:
- Cái gì mà nước Đại Kim ta? Ta rõ ràng vẫn là con dân Đại Tống. Nếu ngươi không nói cho rõ thì ta không làm việc này cho ngươi đâu.
Hoàn Nhan Khang cười khẽ nói:
- Chẳng lẽ sắp tới cô không làm vương phi nước Đại Kim à?
Mục Niệm Từ đứng phắt dậy nói:
- Cha nuôi của ta là cha ruột của ngươi, ngươi rõ ràng là người Hán. Chẳng lẽ ngươi thật lòng muốn làm vương gia nước Đại Kim sao? Ta chỉ nghĩ.., chỉ nghĩ ngươi...
Hoàn Nhan Khang nói:
- Thế nào?
Mục Niệm Từ nói:
- Trước nay ta vẫn nghĩ ngươi là bậc nam nhi trí dũng song toàn, nghĩ ngươi giả làm tiểu vương gia ở nước Kim chẳng qua là chờ cơ hội giúp đỡ Đại Tống. Ngươi quả là nhận giặc làm cha thật sao?
Hoàn Nhan Khang nghe giọng nói của nàng thay đổi hẳn, cổ họng nghẹn ngào, rõ ràng vô cùng tức giận, lập tức im bặt không nói gì nữa. Mục Niệm Từ lại nói:
- Giang sơn gấm vóc Đại Tống đã bị người Kim chiếm hơn một nửa rồi, người Hán chúng ta bị người Kim cướp bóc chém giết, đè nén đánh đập, chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ tới sao? Ngươi.., ngươi.., tới đó lại không nói được nữa, ném quả ấn vàng xuống đất, ôm mặt chạy ra.
Hoàn Nhan Khang run giọng kêu lên:
- Muội tử, ta sai rồi, cô quay lại đi.
Mục Niệm Từ dừng chân, quay đầu nói:
- Cái gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Sau khi ta thoát thân rồi sẽ không làm Khâm sứ gì nữa, cũng không về nước Kim nữa. Ta theo cô ẩn cư làm ruộng, để khỏi hối hận về sau.
Mục Niệm Từ thở dài một hơi, ngẩn người không nói gì. Nàng sau khi tỷ võ với Hoàn Nhan Khang, một mảnh tình sâu, trong lòng đã coi y là anh hùng hào kiệt. Hoàn Nhan Khang không chịu nhận cha thì nàng nghĩ ắt có duyên cớ khác.
Y làm Khâm sứ nước Kim thì nàng lại nghĩ thay là nhất định y cần có địa vị cao để làm một việc đại sự oanh oanh liệt liệt, vì Đại Tống ra mặt anh hùng. Nào ngờ tất cả đều chỉ là nỗi si tâm vọng tưởng của nữ nhi, người này đời nào là anh hùng hào kiệt gì được chỉ là hạng vô sỉ tham đồ phú quý mà thôi.
Nàng nghĩ tới chỗ thương tâm, chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Hoàn Nhan Khang hạ giọng nói:
- Muội tử thế nào?
Mục Niệm Từ không đáp. Hoàn Nhan Khang nói:
- Mẹ ta nói nghĩa phụ của cô là cha ruột của ta. Ta chưa hỏi rõ thì hai người đã cùng qua đời, ta từ lúc ấy đến nay trong lòng vẫn áy náy. Chuyện thân thế to lớn này cũng không thể không làm cho rõ ràng.
Mục Niệm Từ trong lòng hơi được an ủi, nghĩ thầm:
- Y còn chưa rõ thân thế của mình, vậy cũng không thể trách y quá được.
Bèn nói:
- Chuyện ngươi cầm ấn vàng đi gặp Sử Thừa tướng thì khoan nói tới. Ta đi tìm muội tử họ Hoàng lấy chuỷ thủ tới cứu ngươi đã.
Hoàng Dung vốn đã định trả ngọn chuỷ thủ cho nàng, nhưng nghe Hoàn Nhan Khang nói thế, giận y mưu đồ đại sự cho nước Kim, nghĩ thầm:
- Cha mình rất hận người Kim, cứ để y chịu khổ thêm vài ngày ở đây sẽ tính.
Hoàn Nhan Khang vội hỏi:
- Đường đi trong trang viện này vô cùng cổ quái, làm sao cô nhận ra được?
Mục Niệm Từ nói:
- May có hai vị cao nhân ngấm ngầm chỉ điểm, nhưng không biết là ai. Họ thủy chung vẫn không chịu ra mặt.
Hoàn Nhan Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Muội tử, lần sau cô tới đây chỉ sợ bị cao thủ trong trang phát giác Nếu quả thật cô muốn cứu ta, thì đi tìm cho ta một người.
Mục Niệm Từ dịu dàng nói:
- Nhưng ta không đi tìm Thừa tướng sống. Thừa tướng chết gì đó đâu.
Hoàn Nhan Khang vội nói:
- Không phải Thừa tướng, mà là sư phụ ta.
Mục Niệm Từ a một tiếng. Hoàn Nhan Khang nói:
- Ngươi cởi chiếc đai lưng của ta, dùng đao khắc lên kim hoàn trên đó mười ba chữ Hoàn Nhan Khang gặp nạn ở Quy Vân trang phía tây Thái Hồ, tới một ngọn núi hoang cách Tô Châu ba mươi dặm về phía bắc, thấy chín cái đầu lâu chất thành một đống, trên một giữa ba dưới năm thì đặt chiếc đai lưng này lên cái đầu lâu trên cùng.
Mục Niệm Từ càng nghe càng ngạc nhiên, hỏi:
- Để làm gì chứ?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Sư phụ ta mù cả hai mắt, bà mò được chữ khắc trên kim hoàn thì sẽ tới cứu ta. Vì vậy những chữ ấy phải khắc cho sâu.
Mục Niệm Từ nói:
- Sư phụ ngươi không phải là Trường Xuân tử Khưu đạo trưởng sao? Y hai mắt đều mù à?
Hoàn Nhan Khang nói:
- Không phải đạo nhân họ Khưu mà là một vị sư phụ khác của ta. Cô đặt chiếc đai lưng xuống đó rồi thì không được ở lại, phải rời khỏi nơi đó ngay. Sư phụ ta tính tình kỳ quái, nếu phát giác cạnh đống đầu lâu có người thì không chừng sẽ làm cô bị thương. Bà ta võ công cực cao. Ắt có thể cứu ta thoát nạn. Cô cứ chờ ta ớ trước đạo quán Huyền Diệu tại Tô Châu là được.
Mục Niệm Từ nói:
- Ngươi phải lập thệ là quyết sẽ không tiếp tục nhận giặc là cha, bán nước hại dân nữa.
Hoàn Nhan Khang có vẻ không vui, nói:
- Ta đã rõ mọi việc rồi thì tự nhiên sẽ theo lương tâm mà hành sự. Bây giờ cô bắt ta lập thệ thì có tác dụng gì? Cô không chịu đi cầu cứu giúp ta thì cũng tùy cô thôi.
Mục Niệm Từ nói:
- Ðược! Ta đi báo tin cho ngươi.
Rồi bước tới cởi chiếc đai lưng của y.
Hoàn Nhan Khang nói:
- Muội tử, cô định đi à? Qua đây với ta một lúc.
Mục Niệm Từ nói:
- Không!
Rồi đứng lên bước thẳng ra cửa. Hoàn Nhan Khang nói:
- Chỉ sợ sư phụ tới cứu không kịp, họ giết ta trước rồi, vậy thì ta vĩnh viễn không còn được gặp cô nữa.
Mục Niệm Từ chợt mềm lòng, thở dài một tiếng, bước lại bên cạnh ngã vào lòng y, để y hôn lên mặt mấy cái chợt chém đinh chặt sắt nói:
- Sắp tới nếu ngươi không làm người tốt ta cũng không còn cách nào, chỉ trách ta mệnh bạc, chỉ có cách chết trước mặt ngươi thôi.
Hoàn Nhan Khang người đẹp trong vòng tay, chỉ nghĩ ôn tồn với nàng một lúc, nói những lời thân tình say đắm, có quá nửa sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý, rốt lại sẽ đồng ý đem kim ấn đi gặp Sử Thừa tướng, cảm thấy thân hình nàng run lên, hơi thở gấp gáp, rõ ràng xúc động tâm tình, không ngờ nàng lại nói ra câu ấy chỉ ngớ người một lúc. Mục Niệm Từ đã rời khỏi vòng tay y, bước ra ngoài cửa.
Lúc trở ra Hoàng Dung lại chỉ đường cho nàng như trước. Mục Niệm Từ chạy tới cạnh tường rào, khẽ kêu lên:
- Tiền bối đã không chịu ra mặt, tiểu nữ chỉ biết nhìn lên trời lạy tạ ơn đức,.
Nói xong quỳ xuống đất dập đầu ba cái. Chỉ nghe một tiếng cười trong vắt một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ái chà, thế này thì không dám đâu!
Bèn ngẩng đầu lên, chỉ thấy sao sáng đầy trời, bóng hoa rợp đất, nào thấy nửa bóng người?
Mục Niệm Từ vô cùng kỳ quái, nghe thanh âm thì giống hệt Hoàng Dung, nhưng nghĩ làm sao mà nàng có mặt ở đây, lại làm sao biết được đường đi rắc rối kỳ lạ trong trang? Dọc đường suy nghĩ nhưng thủy chung vẫn không hiểu, đi khỏi trang viện hơn mười dặm, ghé vào nằm ngủ dưới một cây đại thụ, chờ đến khi trời sáng hẳn thì lên thuyền qua Thái Hồ tìm tới Tô Châu.
Tô Châu là đất phồn hoa vùng đông nam, tuy không sánh được với kinh thành Hàng Châu nhưng cũng gấm lụa đầy, thành, ánh hoa ngập đất. Vua tôi Nam Tống yên ổn tạm bợ ở nửa mảnh giang sơn vùng Giang Nam, quên cả nồi khổ của trăm họ rên xiết dưới vó ngựa sắt của người Kim ở phía bắc. Tô Hàng vốn là nơi giàu có, có câu Trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng, lúc ấy tiền bạc thuế má từ vùng Hoài Hà trở xuống phía nam đều tập trung ở đó, nên hai châu Tô Hàng lầu gác đẹp đẽ, nhân vật đông đúc, thành trấn trong thiên hạ không đâu sánh bằng.
Mục Niệm Từ lúc ấy không lòng dạ nào thưởng ngoạn cảnh tượng phồn hoa, tìm được một chỗ náu thân, đầu tiên khắc rõ mười ba chữ Hoàn Nhan Khang dặn lên đai lưng, mân mê chiếc đai lưng nghĩ cách đây không lâu sợi đai vàng này còn ở trên người kẻ kia, chỉ mong y bình an vô sự, lại nghĩ muốn ướm sợi đai vàng lên người, lại mong y hiểu rõ đại nghĩa, mình cùng y kết thành uyên ương, nắm tay nhau dùng chiếc đai này buộc chặt hai người vào nhau. Si mê nghĩ ngợi một lúc, cất chiếc dây lưng vào trong áo, không kìm được nỗi mơ mộng Sợi đai lưng này cũng như chính tay y ôm mình, lập tức đỏ mặt không dám nghĩ thêm nữa. Ghé vào một quán bán miến hấp tấp gọi một ít miến điểm tâm, thấy mặt trời đã nghiêng về phía tây, lập tức chạy ra phía bắc thành, theo lời Hoàn Nhan Khang tìm tới chỗ sư phụ y.
Càng đi đường càng hoang vắng, thấy mặt trời chưa lặn hẳn xuống núi, xa xa vang tới mấy tiếng chim lạ kêu vang, trong lòng bất giác hồi hộp. Nàng rời khỏi đường cái, chạy vào hang núi tìm kiếm, đến khi trời sắp tối hẳn vẫn không thấy dấu vết đống đầu lâu mà Hoàn Nhan Khang nói. Trong lòng suy tính, lại thấy chung quanh không biết có nhà người hay không để nghỉ tạm lại một đêm, sáng sớm mai sẽ tìm, lúc ấy lập tức chạy lên một gò núi nhìn quanh, thấy cạnh núi phía tây xa xa có một gian nhà, trong lòng mừng rỡ lập tức sãi chân chạy tới.
Tới gần thấy là một ngôi miếu hoang, trên biển ngạch mục nát ngang cửa viết ba chừ Miếu Thổ địa, đẩy nhẹ cửa một cái cánh cửa bình một tiếng lật ra phía sau, bụi bặm dưới đất bay tung, nguyên là ngôi miếu này đã lâu không có người ở.
Nàng bước vào trong điện, chỉ thấy trên tượng Thổ địa công công và Thổ địa bà bà đầy lưới nhện bụi bặm. Nàng ấn vào chiếc bàn trước điện thờ mấy cái thấy vẫn còn tốt, bèn lấy cỏ chùi sạch, dựng cánh cửa lên, ăn lương khô, cởi bao phục trên lưng ra gối đầu, ngủ luôn cạnh bàn thờ. Trong lòng vừa yên ổn, lập tức nhớ lại con người Hoàn Nhan Khang, vừa đau lòng vừa xấu hổ, bất giác ứa nước mắt, nhưng nhớ tới tình cảm thắm thiết của y, trong lòng lại cảm thấy êm ái, cứ thế nghĩ ngợi vẩn vơ, trăm mối tơ lòng, đến mãi canh hai mới chợp mắt.
Ngủ đến nửa đêm, đang mơ màng chợt nghe ngoài miếu có một trận gió vi vút kỳ lạ thổi tới, giật mình ngồi dậy. âm thanh càng lúc càng vang dội. Nàng vội tới cửa miếu nhìn ra, đột nhiên phát hoảng tim đập thình thình, dưới ánh trăng sáng có mấy ngàn con rắn xanh ngoằn ngoèo từ phía đông bò tới, mùi tanh từng đợt từng đợt theo khe cửa bay vào. Qua một hồi lâu, rắn xanh dần dần ít đi, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, ba hán tử mặc áo trắng cầm sào dài đi liền phía sau xà trận. Nàng co người vào trong miếu không dám nhìn nữa, chỉ sợ họ phát giác, nghe tiếng bước chân đi qua lại từ khe cửa nhìn ra, lúc ấy bầy rắn đã đi qua hết, gò hoang trở lại yên tĩnh, nàng như vừa ngủ mơ tỉnh dậy, quả thật khó tin cảnh tượng mình vừa chính mắt nhìn thấy là sự thật.
Nàng từ từ đẩy cánh cửa miếu ra, nhìn quanh một vòng, theo hướng bầy rắn vừa đi qua bước tới vài bước, đã nhìn không rõ bóng mấy hán tử áo trắng mới hơi yên tâm, đang định trở vào miếu chợt thấy trên lèn đá xa xa dưới ánh trăng sáng có một đống màu trắng, hình dáng vô cùng ngụy dị. Nàng bước tới nhìn, thầm kêu khẽ một tiếng, chính là một đống đầu lâu sắp xếp ngay ngắn, trên một giữa ba dưới năm, không thiếu không thừa, vừa đúng chín cái đầu lâu.
Nàng suốt ngày đi tìm chín cái đầu lâu mà nửa đêm đột nhiên nhìn thấy, tình trạng lại đáng sợ như thế, cũng không kìm được sợ hãi, tim đập thình thình.
Từ từ bước tới gần, rút chiếc đai lưng của Hoàn Nhan Khang trong bọc ra, vươn tay đặt lên cái đầu lâu trên cùng, tay khẽ run lên, vừa mới đặt tới thì năm ngón tay vừa khớp lọt vào năm cái lỗ thủng trên đầu lâu, chuyện này hoàn toàn bất ngờ, lại như bị cái đầu lâu há miệng cắn năm ngón tay, vội rút tay về, lại nhấc cái đầu lâu lên. Nàng la hoảng một tiếng, quay người định chạy, chạy được ba bước mới nghĩ rằng toàn là tự mình dọa mình, bất giác phì cười, lập tức đặt chiếc đai lên ba cái đầu lâu rồi đặt cái đầu tiên lên trên, nghĩ thầm:
- Sư phụ của y cũng thật kỳ quái, không biết hình dáng còn đáng sợ thế nào?
Nàng đặt yên đâu đó xong, trong lòng khấn thầm Chỉ mong sư phụ lão nhân gia người cầm tới sợi dây lưng, lập tức đi cứu y, để y cải tà quy chính, từ đây trở thành người tốt. Trong lòng đang nghĩ tới Hoàn Nhan Khang chân đeo xích sắt, tay bị gông xiềng, dáng vẻ anh tuấn, ngôn ngữ động người chợt thấy trên vai có người vỗ khẽ một cái. Nàng lúc ấy vô cùng hoảng sợ, không dám quay đầu lại ngay, chân phải lập tức điểm xuống nhảy vọt qua đống đầu lâu, hai tay thủ trước ngực mới dám quay lại, nào ngờ vừa quay lại thì sau lưng lại có người vỗ khẽ một cái vào vai.
Nàng xoay người liên tiếp năm sáu lần mà thủy chung vẫn không thấy người sau lưng, quả thật không biết là người hay ma, yêu hay quái. Nàng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy nữa, run giọng kêu lên:
- Ngươi là ai?
Người sau lưng cúi đầu hít vào cổ nàng một cái, cười nói:
- Thơm quá! Cô đoán xem ta là ai?
Mục Niệm Từ xoay mau lại, chỉ thấy một người ăn mặc kiểu nho sinh, tay cầm quạt, thần thái tiêu sái chính là một trong những hung thủ bức tử nghĩa phụ nàng ở Bắc Kinh là Âu Dương Khắc. Nàng vừa giận vừa sợ, nhưng nghĩ mình không chống nổi bèn quay đầu bỏ chạy. Âu Dương Khắc lại đã chuyển ra đứng chắn trước mặt nàng, hai tay giang ra cười khăng khắc đứng chờ, nàng chỉ cần chạy thêm vài bước là lao vào lòng y. Mục Niệm Từ vội thu chân vọt mau qua bên trái, nhưng chỉ chạy được vài trượng thì y đã lại đứng trước mặt. Nàng thay đổi phương hướng mấy lần nhưng thủy chung vẫn không sao chạy thoát.
Âu Dương Khắc thấy nàng mặt hoa thất sắc lại càng cao hứng, biết rõ vươn tay là bắt được ngay nhưng lại muốn thỏa ý đùa giỡn một phen, cũng như mèo dữ bắt được chuột con, cố ý bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt để đùa giỡn. Mục Niệm Từ thấy thế nguy liền rút ngọn Liễu diệp đao trong lưng ra, soạt soạt hai tiếng sấn lên chém thẳng xuống đầu y. Âu Dương Khắc cười nói:
- Ái chà, đừng nổi nóng mà!
Thân hình hơi nghiêng đi tay phải kéo cánh tay kia của nàng chặn tay cầm đao, tay trái vươn tới đã nắm được eo lưng nàng.
Mục Niệm Từ vung tay giằng ra, chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, ngọn Liễu diệp đao đã bị y cướp lấy ném xuống đất, thân hình vừa mới thoát ra đã lập tức bị hai tay y ôm chặt. Lần này cũng như Hoàng Dung lúc ở cửa hành viên Khâm sứ ôm lấy nàng, hai tay đối phương vừa khớp nắm cứng mạch môn của mình, không sao động đậy được. Âu Dương Khắc cười rất khinh bạc, nói:
- Cô bái ta làm sư phụ, ta sẽ thả cô lập tức, lại dạy cho cô một chiêu pháp môn, chỉ sợ lúc ấy cô lại muốn ta ôm cả ngày không buông ra thôi.
Mục Niệm Từ bị hai tay y ôm chặt, tay phải y lại nhẹ nhàng mơn trớn lên mặt mình, biết y không có ý tốt, trong lòng nôn nóng, bất giác ngất đi.
Qua một hồi lâu dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có người đang ôm chặt mình, trong lúc mơ hồ còn nghĩ rằng đang nằm trong vòng tay của Hoàn Nhan Khang, bất giác cả mừng, mở to mắt nhìn thì thấy người ôm mình chính là Âu Dương Khắc. Nàng vừa thẹn vừa giận, vùng vẫy định nhảy lên nhưng thân hình đã không thể di động, há miệng muốn kêu mới biết là miệng đã bị y dùng khăn tay buộc ngang. Chỉ thấy y ngồi xếp bằng dưới đất, thần sắc có vẻ rất khẩn trương, hai bên đều có tám cô gái áo trắng, ai cũng cầm binh khí trong tay nhìn chằm chằm vào đống đầu lâu trên lèn đá, im lặng không nói tiếng nào.
Mục Niệm Từ cảm thấy kỳ lạ, không biết họ giở trò ma gì, ngoảnh đầu nhìn lại càng sợ hồn phi phách tán, chỉ thấy sau lưng Âu Dương Khắc có mấy ngàn con rắn xanh, đầu rắn không động đậy nhưng lưỡi trong miệng không ngừng lè ra rụt vào, dưới ánh trăng mấy vạn cái lưỡi chẻ đôi nhấp nhô biến thành một vùng biển lưỡi làm người ta phát hoảng. Giữa bầy rắn có ba hán tử đứng, tay cầm sào dài, tựa hồ đều đang chờ đợi, chính là những người vừa thấy lúc nãy. Nàng không dám nhìn lâu, ngoảnh lại thấy chín cái đầu lâu và cái kim hoàn trên đai lưng lóe sáng, đột nhiên hiểu ra:
- A, là họ chờ sư phụ của y tới. Xem dáng vẻ thì rõ ràng đã bày trận trả thù y, chỉ cần sư phụ y một mình tìm tới thì làm sao chống được? Huống chi còn có bấy nhiêu rắn độc.
Nàng trong lòng mười phần sốt ruột, chỉ mong sư phụ Hoàn Nhan Khang không tới, nhưng lại muốn:
- Sư phụ y tới đại hiển thần thông đánh bại bọn ác nhân này để cứu mình.
Đợi hơn nửa giờ, ánh trăng càng lên cao, nàng thấy Âu Dương Khắc lúc lúc lại nhìn lên mặt trăng, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ sư phụ của y phải chờ đến lúc trăng lên tới giữa trời mới xuất hiện sao?
Nhìn thấy bóng trăng sáng lên quá ngọn tùng, sáng soi muôn dặm, xanh biếc như biển, bốn phía tiếng dế ran ran, ngẫu nhiên xa xa vang tới mấy tiếng quạ kêu, không có tiếng động nào khác.
Âu Dương Khắc nhìn nhìn ánh trăng, nhấc Mục Niệm Từ ném vào lòng một cô gái, tay trái cầm chiếc quạt, mắt nhìn chằm chặp vào chỗ ngoặt ở chân núi.
Mục Niệm Từ biết người họ chờ không bao lâu sẽ tới. Trong chốn yên tĩnh, chợt nghe phía xa văng vắng có một tiếng hú ngắn vang tới, trong chớp mắt đã tới gần, bóng người trước mắt chớp lên, một nữ nhân tóc xõa tới vai từ sau núi chạy ra, vừa qua khỏi góc núi lập tức bước chân chậm lại, dường như đã phát giác gần đó có người. Đúng là Thiết thi Mai Siêu Phong đã tới.
Mai Siêu Phong từ khi được Quách Tĩnh nói cho mấy câu bí quyết tu tập nội công, chỉ trong một tháng hai chân đã đi lại được như thường, nội công cũng đã tăng tiến rất nhiều. Y thị biết Giang Nam lục quái đã từ Mông Cổ trở về, quyết ý tìm tới báo thù, nhân lúc tiểu vương gia nhận chức Khâm sứ bèn xin theo xuống nam. Y thị mỗi đêm luyện tập công phu bí mật, đi thuyền có nhiều điều bất tiện, vì vậy tự đi một mình trên đường bộ, hẹn với Hoàn Nhan Khang sẽ cùng tới Tô Châu. Nào ngờ Hoàn Nhan Khang đã rơi vào tay quần hùng trên Thái Hồ, càng không biết Âu Dương Khắc muốn trả thù cái nhục giết tỳ thiếp xé rách áo của y, lại muốn đoạt Cửu âm chân kinh đã tụ họp quần xà, thăm dò được nơi hàng đêm y thị sẽ tới, ngấm ngầm chờ sẵn ở đây.
Y thị vừa chuyển qua góc núi đã nghe thấy tiếng hô hấp của mấy người, lập tức dừng chân nghe ngóng, lại nghe thấy phía sau mấy người còn có vô số tiếng rào rào rất ngụy dị. Âu Dương Khắc thấy y thị cơ cảnh, mắng thầm:
- Mụ ác bà mù này lợi hại thật?
Ngọn quạt khẽ vung, đứng thẳng người lên, đang định sấn tới kình lực vừa tụ ở mũi bàn chân nhưng chưa nhảy lên, chợt thấy sau núi lại có thêm một người vòng ra, y lập tức thu thế nhìn người kia, thấy y thân hình cao gầy, mặc một chiếc áo bào màu xanh, đầu đội phương cân, dáng vẻ như một văn sĩ nhưng mặt mũi không nhìn thấy rõ.
Kỳ lạ nhất là người ấy bước đi hoàn toàn không có chút tiếng động, võ công cao cường loại như Mai Siêu Phong mà đi đường cũng không khỏi có tiếng rào rào nhỏ, mà người này thì thong thả đi tới, thân hình lãng đãng như quỷ mỹ, lại tựa mây bay nước chảy, chân như không chạm đất, không tiếng không tăm. Y đưa mắt nhìn lướt qua bọn Âu Dương Khắc một cái rồi đứng phía sau Mai Siêu Phong. Âu Dương Khắc nhìn kỹ mặt mũi y, bất giác rợn gai óc, chỉ thấy diện mạo y cực kỳ quái dị, ngoài hai tròng mắt hơi chuyển động thì toàn bộ khuôn mặt không khác gì người chết, hoàn toàn cứng đờ bất động, nói xấu xí thì cũng không phải xấu xí, chỉ là vô cùng lạnh lùng, vô cùng cứng đờ, khiến người ta nhìn thấy không lạnh mà run.
Âu Dương Khắc định thần, chỉ thấy Mai Siêu Phong từng bước từng bước tiến tới, biết y thị một khi đã xuất thủ thì hung dữ tàn độc vô cùng, nghĩ thầm phải tiên phát chế nhân, tay trái ra hiệu, ba hán tử đuổi rắn huýt một hồi còi, bầy rắn ồ ạt tràn lên. Tám cô gái áo trắng vẫn ngồi yên bất động, chắc trong người đều có dược vật chế phục rắn nên bầy rắn vòng qua người họ tràn lên phía trước.
Mai Siêu Phong nghe tiếng bầy rắn trườn lên, biết ngay là có vô số rắn rết, trong lòng kêu thầm không hay, lập tức đề khí nhảy ra ngoài mấy trượng. Các hán tử xua rắn vung sào dài lên, hàng ngàn hàng vạn con rắn xanh tản ra khắp đồng khắp núi. Mục Niệm Từ đưa mắt nhìn, thấy Mai Siêu Phong trên mặt hiện vẻ kinh hoàng, bất giác lo lắng cho y thị, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ nữ nhân kỳ quái này là sư phụ của y à?
Chỉ thấy y thị chợt xoay người, rút trong lưng ra một ngọn trường tiên chớp ánh bạc múa lên bảo vệ toàn thân, chỉ trong khoảng uống cạn một tuần trà, chung quanh y thị đều đã bị rắn độc vây kín. Có mấy con rắn bị tiếng sáo thôi thúc tiến lên quá gần, bị kình phong trên ngọn roi của y thị đánh trúng, lập tức bắn ra.
Âu Dương Khắc cao giọng gọi:
- Mụ yêu bà họ Mai kia, ta cũng không cần lấy mạng của ngươi, ngươi đưa Cửu âm chân kinh ra đây, công tử gia sẽ tha ngươi về.
Lần trước y trong Triệu vương phủ nghe nói: Cửu âm chân kinh đang trong tay Mai Siêu Phong. Ý tham nổi lên, nghĩ thầm thế nào cũng phải cướp bằng được chân kinh mới không phí công đi Trung nguyên chuyến này. Nếu có thể lấy được chân kinh mà thúc phụ thiên phương bách kế chưa lấy được hai tay dâng lên thì lão nhân gia người sẽ vô cùng mừng rỡ, chuyện đó không cần phải nói.
Mai Siêu Phong không đếm xỉa tới lời y, ngọn ngân tiên múa lên càng gấp, dưới ánh trăng sáng dệt thành hàng ngàn vòng ngân quang. Âu Dương Khắc kêu lên:
- Ngươi có sức thì cứ múa thêm một giờ nữa, ta chờ ngươi đến sáng xem ngươi có chịu đưa kinh ra không.
Mai Siêu Phong thầm lo sợ, nghĩ cách thoát thân, nhưng nghiêng tai nghe ngóng thì bốn phía đều có tiếng rắn, lúc ấy y thị không dám dời bước, chỉ sợ không khéo đạp lên rắn độc, nếu bị cắn một cái thì cho dù một thân võ công cũng không biết làm sao.
Âu Dương Khắc ngồi dưới đất, qua một lúc lại nghênh ngang tự đắc nói:
- Mai đại tỷ, bộ kinh thư ấy của ngươi vốn là ăn trộm mà có, hai mươi năm nay cũng đã thấu hiểu rồi, còn liều chết giữ lấy mớ giấy nát ấy làm gì? Ngươi cho ta mượn xem, chúng ta đổi kẻ thù làm bạn bè, bỏ qua chuyện cũ, há chẳng hay sao?
Mai Siêu Phong nói:
- Nếu vậy trước hết ngươi hãy triệt thoái xà trận đi.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Ngươi cứ ném chân kinh ra trước đã.
Bộ Cửu âm chân kinh này là xăm lên da ngực của chồng. Mai Siêu Phong coi trọng còn hơn tính mạng của mình, đời nào chịu đưa ra? Y thị chủ ý đã định Chỉ cần mình bị rắn độc cắn thì sẽ lập tức xé nát chân kinh.
Mục Niệm Từ há miệng định kêu:
- Ngươi nhảy lên cây, rắn độc không cắn được ngươi đâu!
Nhưng khổ nỗi miệng đã bị khăn tay buộc chặt, kêu không thành tiếng. Mai Siêu Phong lại không biết gần đó có mấy cây tùng to cao, nghĩ nếu cứ giữ nhau thế này, nội lực của mình rốt lại sẽ bị tiêu hao hết, lập tức đưa tay vào bọc mò một cái, kêu lên:
- Được, bà cô nhà ngươi nhận thua, ngươi tới đây mà lấy.
Âu Dương Khắc nói:
- Ngươi ném ra đây.
Mai Siêu Phong kêu lên:
- Đón lấy!
Rồi dang thẳng tay phải ném ra.
Mục Niệm Từ chỉ nghe vù vù vù mấy tiếng gió rít, hai cô gái áo trắng lập tức ngã vật ra. Âu Dương Khắc lúc nguy cấp lăn tròn dưới đất tránh khỏi ám khí âm độc của y thị nhưng cũng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa giận, lui về phía sau vài bước, quát lớn:
- Con yêu phụ giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong.
Mai Siêu Phong phát ra ba ngọn Vô ảnh đinh, thế như điện chớp nhưng đối phương vẫn tránh được, bất giác ngấm ngầm khen ngợi y công phu cao cường, trong lòng lại càng lo sợ. Âu Dương Khắc nhìn chằm chằm vào hai tay y thị, chỉ cần kình lực trên ngọn ngân tiên hơi yếu đi sẽ xua bầy rắn tràn lên. Lúc ấy cạnh Mai Siêu Phong đã có hơn trăm con rắn chết lăn dưới đất, nhưng rắn độc cả ngàn cả vạn con, làm sao phá vây? Âu Dương Khắc sợ y thị ngân tiên lợi hại, ám khí âm độc nên cũng không dám bức bách ráo riết quá.
Lại giữ nhau hơn nửa giờ, ánh trăng dần dần nghiêng về phía tây. Mai Siêu Phong tức giận lo sợ, hơi thở đã gấp rút, ngọn trường tiên múa lên đã không còn kình lực mạnh mẽ như trước, lúc ấy bèn thu nhỏ vòng roi để tiết kiệm nội lực. Âu Dương Khắc mừng thầm, xua rắn tràn lên, từng bước từng bước tiến sát tới, nhưng cũng sợ y thị liều mạng bất khuất, lúc lâm tử sẽ hủy diệt kinh thư nên lúc ấy ngưng thần chú mục, chỉ chờ lúc khẩn cấp sẽ vọt tới cướp kinh. Tai nghe vòng rắn càng lúc càng vây chặt. Mai Siêu Phong đưa tay vào bọc mò lấy kinh văn, thần sắc thê thảm, hạ giọng mắng:
- Ta đại thù chưa trả, không ngờ đêm nay lại phải mất mạng vì đám rắn độc của thằng tiểu tử thối tha này.
Đột nhiên trên không có một tràng tiếng sáo trong trẻo nhu hòa như đàn cầm khánh ngọc vang lên, dìu dặt du dương, mọi người đều giật nảy mình. Âu Dương Khắc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quái nhân áo xanh ngồi trên ngọn một cây tùng cầm ngọc tiêu đang thổi. Âu Dương Khắc thầm ngạc nhiên, ánh mắt của mình xưa nay vốn rất sắc bén mà dưới ánh trăng sáng vằng vặc thế này lại không biết y nhảy lên ngọn tùng lúc nào. Lại thấy ngọn tùng lắc lư trong gió mà y ngồi trên lại vô cùng vững vàng, mình từ nhỏ đã theo thúc phụ khổ luyện khinh công, nhưng muốn ngồi trên ngọn cây như y chỉ e luyện thêm hai mươi năm nữa cũng chưa được, chẳng lẽ trên đời có ma quỷ thật sao?
Lúc ấy tiếng tiêu liên miên bất tuyệt. Âu Dương Khắc trong lòng chợt phiêu diêu, trên mặt bất giác thoáng nét tươi cười, cảm thấy huyết dịch trong toàn thân sôi lên, chỉ muốn co tay nhún chân nhảy nhót một lúc mới thấy dễ chịu. Y vừa đưa tay nhịp chân, lập tức giật mình hiểu ra, hết sức trấn tĩnh tâm thần, chỉ thấy bầy rắn tranh nhau tràn tới dưới gốc cây tùng, ngẩng cao đầu lắc lư uốn éo theo tiếng tiêu. Ba hán tử xua rắn và sáu người tỳ thiếp cũng đều chạy tới dưới gốc cây xúm quanh nhảy múa, múa một lúc đều tự xé quần áo, cào cấu lên mặt, mặt đầy vết máu lại lộ vẻ tươi cười người nào cũng như điên như cuồng không biết gì là đau đớn. Âu Dương Khắc cả kinh, biết đêm nay gặp phải cường địch, rút trong bọc ra sáu ngọn ngân thoa tẩm độc, dùng hết sức phóng vào đầu ngực và bụng người kia. Nhìn thấy ngân thoa đã bay tới cạnh người y nhưng bị y nhẹ nhàng hất đuôi ngọn tiêu đánh rơi xuống đất, lúc y đánh rơi ám khí thì miệng vẫn không rời ống tiêu, tiếng nhạc vẫn không hề dừng. Chỉ nghe tiếng tiêu lưu chuyển. Âu Dương Khắc cũng không nhịn được nữa, xòe chiếc quạt ra, cũng sắp múa may nhảy nhót.
Rốt lại y công lực thâm hậu, biết chỉ cần đưa tay ra múa thì trừ phi đối phương dừng tiếng tiêu, nếu không sẽ phải múa đến chết mới thôi, trong đầu còn có một ý nghĩ rõ ràng, chiếc quạt vừa đưa ra chuẩn bị múa lên đã rút ngay về, xoay chuyển ý nghĩ như chớp. Phải xé vạt áo nút lỗ tai ngay, khỏi phải nghe tiếng tiêu của y. Nhưng tiếng tiêu quả thật vô cùng êm ái, tuy đã xé vạt áo nhưng không sao nút tai được. Y vừa giận vừa sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy Mai Siêu Phong ngồi xếp bằng dưới đất cúi đầu hành công, nghĩ chắc y thị đang cố sức chống lại sự dẫn dụ của tiếng tiêu. Lúc ấy trong đám tỳ thiếp của y có ba người công phu kém nhất đã ngã lăn ra, tự xé hết quần áo, lăn lộn dưới đất.
Mục Niệm Từ vì bị điểm huyệt không động đậy được, tuy nghe tiếng tiêu tâm thần phiêu đãng, dục tình kích động, nhưng tay chân không thể tự chủ nên vẫn yên lặng nằm dưới đất, chỉ thấy tâm ý vô cùng bồn chồn rối loạn.
Âu Dương Khắc hai má đỏ bừng, tim đập thình thịch, cổ khô lưỡi đắng, trong lòng biết rõ nếu không quả quyết thì đêm nay khó giữ được tính mạng, bèn hung dữ đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng cắn mạnh một cái, nhân lúc đau buốt tâm thần hơi phân tán, sức dẫn dụ của tiếng tiêu hơi giảm, lập tức sải chân chạy mau không dừng, chạy luôn vài dặm, khi không còn nghe thấy tiếng tiêu nữa mới dần dần yên tâm, nhưng lúc ấy vô cùng mỏi mệt, toàn thân rã rời như vừa qua một cơn bệnh nặng, trong lòng chỉ nghĩ:
- Quái nhân này là ai? Quái nhân này là ai?

HOMECHAT
1 | 1 | 297
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com