watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:11:5929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Thiên Đường Rực Lửa - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Thiên Đường Rực Lửa
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 21


Khi Tần Phi và Triển Mộc Nguyên về đến nhà, cũng là lúc cả nhà đang loạn cả lên. Bảo Quyên vừa nhìn thấy Tần Phi, đã nhào ngay tới, bàn tay nàng run rẩy và mướt mồ hôi, chụp ngay lấy Tần Phi, nói:

- Tần Phi, Khiết Linh mất tích rồi!

Trái tim của Tần Phi kêu đánh "ầm" một tiếng, như thể đang từ lồng ngực chìm ngay xuống, hình như chìm ngay xuống một đáy cốc sâu thăm thẳm, không đáỵ không bờ. Chàng quay đầu lại nhìn Mộc Nguyên, gương mặt của Mộc Nguyên trắng bệch như xác chết, đôi mắt chàng lộ ra nét sợ hãi và lo lắng tột cùng.

Tần Phi miễn cưỡng tự trấn tĩnh mình:

- Đừng nóng, em nói cô ấy mất tích rồi, là có nghĩa gì? đi mất đã bao lâu rồỉ

- Khoảng một tiếng đồng hồ trước, em nhìn thấy cô ấy ngủ rất ngon, San San tan học nói phải mua quần áo thể thao, em bèn dẫn San San đi ra phố, mua xong bộ quần áo trở về, đầu đuôi chỉ có khoảng hai mươi phút, thế nhưng, Khiết Linh đã đi đâu mất tiêu rồi!

Giọng nói của Mộc Nguyên mang đầy nét run rẩy:

- Nàng ... nàng ... có khi nào nàng đi mua đồ gì đó không? Hay là nàng đói bụng? Hay là nàng chỉ đi dạo một chút là về ngaỷ

Tần Phi hỏi bằng một giọng căng thẳng:

- Có ai nhìn thấy Khiết Linh đi không?

Đột nhiên đôi mắt của Bảo Quyên đong đầy lệ, giọng nàng nghẹn ngào:

- Có, Trung Trung thấỵ Tốt nhất là anh nên hỏi Trung Trung, em cảm thấy ... em cảm thấy ... có cái gì đó không ổn.

Trung Trung bị gọi vào phòng khách, chị Tư người làm cũng vào theo, một mình thằng bé Trung Trung bị mấy người lớn vây quanh. Thế nhưng, Trung Trung lại hớn ha hớn hở, như thể không có gì xảy ra:

- Dì Khiết Linh đi tìm chú Nguyên đó!

Mộc Nguyên cúi người xuống, nắm lấy bờ vai Trung Trung, chàng kêu lên:

- Không có, Trung Trung, con nhìn xem, chú Nguyên đang ở đây mà, dì Khiết Linh đâu có đi tìm chú, dì Khiết Linh có nói với con là dì ấy đi đâu không?

Trung Trung nhìn Mộc Nguyên, đôi con mắt chớp chớp:

- Lạ thật, nếu như dì Khiết Linh không đi tìm chú, tại sao lại mặc đồ đẹp dữ vậy?

Tần Phi nhìn thằng bé, ánh mắt cuống quýt:

- Trung Trung, dì Khiết Linh mặc đồ gì? Nói mau:

- Đồ màu trắng!

Tần Phi la lên:

- Cũng như không ! Quần áo của Khiết Linh mười bộ thì hết tám là màu trắng, con nói đẹp là nghĩa gì?

- Cái áo đó có viền nhiều ren lắm, ở phía dưới váy cũng viền nhiều ren lắm ...

Bảo Quyên xen vào:

- Nghe em nói đây! Đó là bộ đồ mặc để chụp hình, chụp tấm hình trang đầu trong "Khiết Linh" tuyển tập đó! Lúc nãy em mới vừa đi xem xét lại tủ quần áo của Khiết Linh, biết chắc là bộ đồ đó! Anh thử nghĩ xem, bây giờ là hai giờ trưa, cô ấy đi lúc một giờ trưa, nếu như chỉ là đi ra ngoài dạo phố một chút, tại sao lại mặc bộ quần áo rườm rà như thế để làm gì? Bình thường cô ấy chỉ mặc cái áo sơ mi trắng và quần tầy trắng mà thôi. Bộ đồ đó, váy dài chấm đất, chỉ thích hợp để đi dự tiệc thôi!

Mộc Nguyên xen vào:

- Có thể nàng mặc đi chụp hình ... Có thể nào nàng đi chụp hình không?

Tần Phi nạt chàng:

- Chú đừng có ngố như thế! Chụp hình để làm gì? Xuất bản thêm một tuyển tập nữa sao?

Bảo Quyên lại chụp Trung Trung:

- Trung Trung, khi dì Khiết Linh đi ra, có nói gì với con không?

Trung Trung đã cảm thấy sự căng thẳng trong không khí vây quanh đám người lớn, thằng bé không còn cười nữa:

- Có chứ! Con muốn dì Khiết Linh dẫn con cùng đi, dì Khiết Linh nói: "Trung Trung, lần này dì không thể dẫn con theo được!". Con nói vậy thì dì Khiết Linh phải đem quà về cho con. Dì Khiết Linh nói: "Dì sẽ đem một đóa hoa lửa về cho con!".

Mộc Nguyên trợn mắt hỏi:

- Cái gì? Hoa lửả

Trung Trung nhướng cao đôi chân mày:

- Đúng vậy! Lần trước ngoài chợ có bán đó! Một cái cây dài, đốt lên có tia lửa xẹt ra kêu "xè xè" đó mà, có đủ màu xanh, đỏ, tím, vàng đẹp lắm! Con nói dì Tư mua cho con, mà dì Tư không chịu mua!

Chi, Tư nói:

- Thì cái loại "pháo bông" cầm trên tay đó mà! Tuy nhiên, tôi không biết tại sao mọi người lại cuống quýt lên chi vậy? Cô Khiết Linh ngủ thức dậy đi ra ngoài dạo một lát cũng là chuyện thường thôi! Cô ấy đi tản bộ một chút rồi về ngay thôi! Mặc đồ đẹp cũng là chuyện bình thường, cô Khiết Linh mặc đồ gì cũng đẹp hết mà!

Tần Phi mói:

- Bảo Quyên, em đã xem xét kỹ phòng cô ấy chưả Có để lại giấy tờ gì không?

Bảo Quyên nói:

- Không thấy gì hết, tuy nhiên xem lại một lần nữa cũng được!

Tần Phi xông vào phòng của Khiết Linh, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả giường gối cũng xếp đặt ngay ngắn. Chàng lật gối nằm, khăn trải giường kên xem xét, không có gì hết! Xông đến bên bàn học, sạch sẽ gọn gàng, kéo hộc tủ ra, viết, mực, giấy, gôm, thước ... cũng nằm gọn ghẽ, yên lặng ... không hề nhìn ra một chút gì hỗn loạn. Đúng vậy, có thể là vì mọi người quá nhạy cảm với vấn đề đó thôi, có thể thể nàng đi dạo mát ở ngoài, có thể chút nữa đây, nàng sẽ bước chân vào nhà ngay thôi ... Tần Phi suy nghĩ, nhìn thấy gương mặt Mộc Nguyên tiều tụy, lo lắng, khổ sở và hối hận, Tần Phi sinh lòng bất nhẫn nói:

- Đừng cuống, Mộc Nguyên, có thể cô ấy đi đến nhà chú đó, có thể cô ấy không phục nên lại đến nhà chú nói cho rõ chuyện đó ...

Chàng cắn cắn răng, dừng lại, Khiết Linh quá kiêu hãnh, nàng không đời nào lại đi làm chuyện đó. Thế nhưng, cả gương mặt của Mộc Nguyên lại sáng rực lên, chàng vỗ đánh đét vào đùi một cái:

- Đúng vậy! Sao mà lại ngố như thế!

Chàng nhào tới bên điện thoại, lập tức gọi về nhà, mới hỏi có hai câu, đã thiểu não bỏ điện thoại xuống, nói:

- Không có! Nàng không hề đến đó!

Tần Phi thất vọng, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chàng chú ý nhìn từng món một, ánh mắt chàng dừng lại trên quyển tiểu thuyết, quyển tiểu thuyết mà chàng và Khiết Linh đã từng bàn luận với nhau - quyển tiểu thuyết của Akutagaqua Ryuukosukẹ Mở quyển sách ra, chàng lập tức nhìn thấy ngay những lằn gạch bằng viết màu đỏ do Khiết Linh tỉ mỉ ghi vào trên mấy câu:

Khung pháo hoa vẫn tiếp tục nổ ra những tia lửa rực rỡ. Chàng nhìn quanh cuộc đời, không có gì chàng muốn có được nữa, chỉ còn lại những tia lửa hoa tím ngắt - chỉ có những tia lửa hoa thê thiết trên không trung đó, cho dù có phải dùng cả sinh mệnh để đổi lấy, chàng cũng muốn nắm chặt được nó!

Tần Phi đóng ập quyển sách lại, ánh mắt chàng ảm đạm. Đúng vậy, hoa lửa. Chính đóa hoa lửa mà nàng nói đến. Nàng muốn dùng sinh mệnh của chính mìnhđể đổi lấy đóa hoa lửa đó, đổi lấy cái khoảnh khắc xinh đẹp vĩnh cửu đó! Đối với nàng mà nói, cái khoảnh khắc xinh đẹp đó, nàng đã bắt được, nhưng cũng đã mất đi rồi, cuộc sống từ đây về sau sẽ không còn xinh đẹp nữa. Trong phút chốc, chàng nhớ lại những lời Khiết Linh đã nói với chàng ngày hôm đó:"Khi sống rực rỡ như hoa mùa hạ, khi chết đẹp đẽ như lá mù thu", "Sống có gì vui, chết có gì sợ".

Chàng lại lấy ra nguyên bộ tuyển tập của Mishima Yukio, đưa tay lật từng quyển, từng quyển, có một tơ1 giấy rơi ra mặt bàn. Tần Phi cầm lên xem, trên đó là nét chữ viết tay của Khiết Linh, chép lại bài thơ của Mishima Yukio, thế nhưng, nàng đã sửa lại vài chữ:

- Tinh thần bị xem thường, nhục thể bị chà đạp.
Hoan lạc đã mất đi, niềm vui đã biến chất.
Dâm đãng tôi nào muốn, trong trắng biết tìm đâu?
Trái tim dễ cảm đã bị xoi mòn,
Mà phong thái của ý thơ đã gần tiêu mất.

Phía đàng sau của bài thơ này, nàng lại viết thêm một bài thơ khác:

Khi xinh đẹp đã không còn nét đẹp,
Khi ý thơ đã không còn nên thơ,
Khi hạnh phúc đã như tia lửa hoa nở vội,
Khi tương lai chỉ còn lại xấu xí hư vô,
Thì chỉ còn
Trầm lặng, an bình, êm ả ngủ yên đị
Đừng nên vì sự chấm dứt của đời sống mà thở dài, than vãn,
Cũng không nên vì cái chết mà khóc thương, tiếc nuốị
Sự bất lực đối với đời sống là một bi kịch trầm buồn.
Hãy để mọi thứ lặng yên, lặng yên, lặng yên.
Kết thúc bi kịch mới là sự miên viễn, vĩnh hằng!

Khiết Linh viết vào mùa xuân 1976

Tần Phi nhắm mắt lại, nhét tờ giấy vào tay Mộc Nguyên. Trong tận cùng thâm sâu của trái tim chàng đã hiểu rất rõ, rất rõ, đã hiểu hoàn toàn rồi. Những linh cảm của Khiết Linh vốn đã rất mạnh mẽ, mùa xuân 1976, đã mấy tháng trước rồi! Nàng đã viết tờ giấy này đã từ lâu, đã chuẩn bị sẵn cho mình con đường rút lui đã từ lâu! Nàng kẹp tờ giấy trong sách của Mishima Yukio, là bởi vì nàng đã từng nói chuyện với chàng về cái nhìn của Mishima Yukio đối với cái chết, một cái đẹp thê lương và bi tráng! Nếu như có một ngày, nàng sẽ phải đối diện với cục diện như ngày hôm nay, tránh không khỏi những "trớ trêu" của định mệnh đã áp đặt lên số phận của nàng, mà làm cho tất cả những nét xinh đẹp vừa "tìm lại" được lại trở thành xấu xí. Nàng sẽ kết liễu đời mình, nàng sẽ đi tìm sự "xinh đẹp vĩnh cửu"! Trên cõi đời này chỉ có một thứ "xinh đẹp" và "vĩnh cửu", đó chính là "cái chết trước khi phong thái bị biến mất". Tần Phi ngẩn ngơ, không còn nghi ngờ gì nữa! Ngay cả chuyện chàng sẽ đến tìm nàng trong tuyển tập của Mishima Yukio, Khiết Linh cũng đã dự đoán luôn trước rồi! Chàng quay đầu nhìn Mộc Nguyên, gương mặt của hắn đã không còn một chút sắc máu, ánh mắt Triển Mộc Nguyên đong đầy sự hối hận, tuyệt vọng và sợ hãi! Rút cuộc, Triển Mộc Nguyên cũng đã hiểu được Khiết Linh rồi! Chỉ có điều, e rằng chàng đã hiểu quá muộn, quá muộn rồi!

Giọng của Tần Phi khàn đục và run rẩy:

-Bảo Quyên! Đi xét hết danh sách của những người mướn phòng ở khách sạn, tuy rằng là đáy biển mò kim, nhưng vẫn còn hơn là không mò! Chị Tư, đi báo cảnh sát! còn nữa, bệnh viện ... bệnh viện.

Chàng chụp lấy Bảo Quyên:

- ... Bảo Quyên, nếu như cô ấy cố tình muốn chết, cô ấy sẽ dùng phương pháp gì?

Hai hàm răng của Bảo Quyên đánh vào nhau lập cập:

- Chích ... chích ... chích vào tĩnh mạch!

Đúng vậy, chích vào tĩnh mạch, nàng đã học hết tất cả những kỹ năng chuyên môn của một người y tá! Tần Phi buông Bảo Quyên ra, chạy ngay vào căn phòng chứa thuốc bên cạnh. Một lúc thật lâu sau, chàng đi trở ra, sắc mặt trắng bệch như trang giấỵ Chàng hỏi:

- Bảo Quyên, chúng ta còn lại bao nhiêu chai nước biển?

- Trong sổ không phải có ghi hay sao?

Tần Phi nhìn Bảo Quyên trừng trừng:

- Đúng vậy, anh đã tra sổ. Thiếu mất một chai! Một chai nước biển, dĩ nhiên, kèm theo cả kim chích và ống cao su, ngoài ra, cô ấy còn đem theo luôn một lọ P ... 3g!

Sắc mặt của Bảo Quyên lập tức trở nên trắng xóa như của Tần Phi:

Mộc Nguyên trừng to đôi mắt, cuống quýt và lo lắng hỏi:

- Nàng lấy theo cái gì? Đó là cái gì? Thuốc độc à?

- Thuốc dẫn trước khi gây mê! ...

Trong nhất thời, Tần Phi như mất đi tất cả sức lực trong người, chàng té ngồi vào cái ghế phía sau, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía trước, gương mặt không lộ một chút biểu hiện gì. Giọng nói của chàng trở nên vô cùng trầm thấp, trầm thấp đến độ gần như bình lặng, bình lặng đến độ gần như trống rỗng, trống rỗng đến độ gần như tê dại:

- Không cần phải hoảng loạn lên nữa, không cần phải tìm kiếm cô ấy nữa! Coi như xong rồi! Cô ấy không thể nào sống còn mà trở về đây nữa đâu! Thuốc đó, chỉ cần dùng 0,5g cũng đã đủ làm cho người ta ngủ. Cô ấy dùng 3g chích vào chung với nước biển, là không cho mình cả cái cơ hội "sai lầm"! Nếu như cô ấy chích thẳng vào tĩnh mạch, loại thuốc này cực mạnh, rất có thể là cô ấy chỉ chích vào có một nửa là đã ngủ rồi, và sẽ vì thế, chích không đủ liều lượng, có thể được cứu sống! Nếu như dùng nước biển, cô ấy có thể chỉ dùng nửa chai, như vậy, chỉ trong vòng mười phút, cô ấy sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện! ...

Chàng ngừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục nói thật rõ ràng:

- Chắc chắn là chết rồi! Cô ấy chết là chắc chắn rồi!

Đôi chân Mộc Nguyên mềm nhũn, chàng té lăn ra thảm. Chàng cố gắng ngồi gượng dậy, đầu chàng quay vòng vòng, ruột gan chàng như đang nhào lộn, trái tim chàng đau thắt từng cơn. Chàng chụp thật chặt vào thành ghế, những sợi gân xanh trên mu bàn tay hằn lên thật rõ, chàng dùng toàn bộ sức lức cả người, mới thốt lên được mấy câu:

- Có thể, nàng vẫn chưa ra tay! Chỉ cần tìm ra được nàng đang ở đâu, nàng cần phải ... cần phải tìm một chỗ thanh vắng ... mới có thể chích được chứ!

Bảo Quyên cuống quýt la lên:

- Đúng! Có thể vẫn còn kịp, chỉ cần cô ấy chưa ra tay! Tra danh sách ở khách sạn, nhất định là cô ấy mướn phòng ở khách sạn ...

Tần Phi vẫn thản nhiên, giọng trống rỗng:

- Không còn kịp nữa đâu! Cả Đài Bắc này có cả ngàn khách sạn, không còn kịp nữa đâu! Vả lại, chưa chắc gì cô ấy đã mướn khách sạn, mà có thể đến một chốn hoang vu nào đó, một chỗ có phong cảnh đẹp đẽ nào đó ...

- Thuyền! ...

Đột nhiên Mộc Nguyên la lên thật to, chàng nhảy dựng dậy từ mặt thảm, cuống quýt như điên cuồng:

- Thuyền! Chiếc thuyền đó! Chiếc thuyền màu trắng, chiếc thuyền mà chúng tôi đã mướn để chụp bức ảnh Khiết Linh, chúng tôi gọi nó là thuyền Khiết Linh!

ánh mắt của Tần Phi đột nhiên sáng rực lên, đây là lần đầu tiên, sau khi phát hiên ra chai nước biển và thuốc bị mất, chàng lại có một chút hy vọng. Chàng nhảy dựng dậy, chụp lấy vai Triển Mộc Nguyên, bóp thật mạnh như muốn nghiền nát vai Mộc Nguyên ra, chàng nói thật to, làm người nghe như muốn điếc con ráy:

- Ở đâu? chiếc thuyền đó ở đâu?

- Hồ Thanh Thảo!

- Phải báo cho cảnh sát ngay!

Bảo Quyên la hoảng lên, nàng chạy như bay tới trước máy điện thoại, lập tức quay ngay số đặc biệt 119, sau đó lại gọi điện thoại tới sở cảnh sát khu hồ Thanh Thảo.

Sau đó, cả bọn leo lên xe, phóng như bay tới hồ Thanh Thảo.

Bọn họ đoán không sai, Khiết Linh quả thật đã mướn chiếc thuyền màu trắng đó, mặc bộ quần áo đẹp nhất của nàng, bộ váy đầm màu trắng - Bộ quần áo nàng đã mặc cho Mộc Nguyên chụp bức ảnh mang tên là "Khiết Linh" - chỉ có điều, nàng không che dù. Nàng cũng đem theo rất nhiều những đóa hoa màu trắng nho nhỏ, nhưng trong đó lại xen lẫn rất nhiều những đóa hoa màu tím. ông già cho mướn thuyền ngỡ rằng nàng lại chụp ảnh, ông còn nhớ lần trước, dụng cụ của nàng chỉ toàn một màu trắng, do đó, ông thắc mắc hỏi nàng về những đóa hoa màu tín xen lẫn đó để làm gì, nàng cười cười và nói:

- Trên cõi đời này không có gì là toàn trắng cả, một màu tuyền trắng trong sạch sẽ quá. Cái này là dùng để phá vỡ màu trắng đó.

Nàng nâng những đóa hoa màu tím đó lên, nhìn ông chủ thuyền, hỏi:

- Loại hoa này - trông có giống hoa sầu đông không?

ông chủ thuyền vừa cười vừa trả lời: "giống", thật sự thì, ông không hề biết hoa sầu đông có hình dáng như thế nào.

Và như thế, Khiết Linh với bộ váy đầm màu trắng, chèo con thuyền màu trắng, mang theo rất nhiều những đóa hoa nhỏ màu trắng và tím xen lẫn, một chai nước biển, một lọ thuốc P ... 3g cùng những dụng cụ để chích vào tĩnh mạch lên con thuyền đưa nàng sang thế giới khác, một thế giới có thể mang đầy sự xinh đẹp, hiền hòa, thi vị, dịu dàng nhân từ và hòa ái hơn khi nàng ở cuộc đời này.

Thuyền nhẹ nhàng lênh đênh trôi vào vùng sương khói giăng giăng, ông chủ thuyền đứng nhìn theo, còn nghĩ thầm:

- Thật là một thiếu nữ đẹp biết bao! Dáng cô chèo thuyền đẹp như trong tranh!


o0o


Mãi cho đến lúc hoàng hôn, bọn họ mới tìm được con thuyền.

Khiết Linh nằm trong thuyền, gương mặt thật bình lặng, tay nàng ôm bó hoa, lặng lẽ, yên lành, như thể đang say ngủ. Mũi kim ghim vào tĩnh mạch thật chính xác, sợi cao su truyền nước biển được cột thật chắc. Nàng gác mái chèo lên, dùng dây cột trên mái chèo làm thành một cái giá tạm thời, chai nước biển treo lủng lẳng ở mái chèo, nàng đã sắp xếp thật tỉ mỉ và chu đáo. Chai nước biển và chai thuốc P ... 3g, đã được chích sạch sẽ, không con một giọt.

Viền mi nàng cong xuống, vành môi hơi ngước lên, như thể đang mỉm cườị ánh sáng buổi chiều tà lan tràn trên gương mặt nàng làm cho đôi gò má nàng vẫn hồng hào, đôi môi nàng vẫn mọng đỏ, gương mặt nàng vẫn sống động. Trông nàng vẫn thật đẹp, thật anh lành và yên tịnh.

Phía dưới bó hoa của nàng, có kẹp một trang giấy nhỏ, trên đó là nét chữ viết tháo của nàng, thanh thoát phiêu diêu:

- Rút cuộc, tôi cũng đã biết được màu sắc của thiên đường rồi,
Nó vốn không phải là màu trắng, cũng không phải là trong suốt.
Nó mang một sắc đỏ rực như lửa.
Tại vì thiên đường đã bi bốc cháy từ lâu rồi,
Tất cả thần tiên đều đang bận rộn chữa cháy,
Vì vậy, đối với những nhân vật nhỏ bé, u u tối tối của nhân gian,
Các ngài thật sự không có cách gì lo tới nữa!

Đó là những lời để lại cuối cùng của Khiết Linh, thoạt nhìn cách viết đó của nàng, hình như nàng đang kể lại một câu chuyện vui cườị Giống như nụ cười mỉm trên bờ môi nàng, như đang chế nhạo một chuyện gì đó. Không oán, không hận và cũng chẳng luyến lưụ

Triển Mộc Nguyên không nói một câu nào, chàng chăm chú nhìn con thuyền nhỏ, nhìn thật lâu, thật lâụ Sau đó, chàng từ từ quỳ xuống trước con thuyền nhỏ, chàng quỳ ở đó như một pho tượng đá.

Tần Phi đứng ở đó, thẳng tắp cao ngạo, chàng ngẩng đầu lên, mắt đăm đăm nhìn vào bầu trờị

Đó là lúc hoàng hôn, trời cao bị ánh chiều tà nhuộm đầy một màu đỏ. Một màu đỏ rực như lửa, lan tràn không bến, không bờ.

Hết


 

Article Index
Thiên Đường Rực Lửa
Page 2
Page 3
Page 4
Page 5
Page 6
Page 7
Page 8
Page 9
Page 10
Page 11
Page 12
Page 13
Page 14
Page 15
Page 16
Page 17
Page 18
Page 19
Page 20
Page 21
Page 8 of 21


Từ đó Hoa Sầu Đông không trở về trường để đi học nữa.

Hoa Sầu Đông không trở về trường để đi học nữa, không phải vì Lỗ Sâm không cho cô đi, mà chính tự Hoa Sầu Đông không đị Nền giáo dục cô được tiếp thu, những kiến thức cô được hấp thụ, đã đủ để cô hiểu được hai chữ "sỉ nhục" là gì. Từ nhỏ, cho dù định mệnh cay nghiệt, khắc khe, cô đã học được cách chịu đựng. Thế nhưng, lần này, cái nhân cách bẩm sinh trong người cô, sự kiêu hãnh ngấm ngầm nào đó tiềm ẩn trong người cô và cái tự ái biết giữ mình trong trắng của cô, chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt tan tành.

Cô chưa trưởng thành đến độ có thể tự phân tích mình một cách tỉ mỉ và đầy lý trí và cũng chưa trưởng thành đủ để có thể tìm một con đường thoát ly khỏi cái định mệnh oan nghiệt của mình. Cô vẫn thường đọc được trên báo những hàng chữ tin tức như: "Thiếu nữ vị thành niên bỏ nhà ra đi" v.v ... Thế nhưng, cô không biết rằng, nếu như mình bỏ nhà ra đi, giữa biển người rộng mênh mông kia, cô sẽ đi được đến đâu? Không, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ ra đi, cô đã quen với việc chấp nhận sự an bài của định mệnh. Vả lại, càng lúc cô càng tin rằng, mình được sinh ra là một "khắc tinh", khắc mẹ, khắc cha, khắc anh em, khắc người thân, bây giờ đến lượt khắc cả chính mình.

Từ đêm bị làm cho ô uế, có đến liên tiếp mấy hôm, Hoa Sầu Đông không bước nổi xuống giường.

Lỗ Sâm sau khi tỉnh rượu, phát hiện ra chuyện mình đã làm, hắn cũng đã có một khoảnh khắc "lương tâm xuất hiện". Hắn đi mua cho Hoa Sầu Đông một chiếc áo hoa (dĩ nhiên là dùng tiền Hoa Sầu Đông kiếm được nhờ bán vé số), lại mua một mớ bánh mì, trứng ... về cho cô ăn. Thế nhưng, cô để thức ăn sang một bên, cũng chẳng thiết gì đến cái áo hoa mới đó, cô chỉ nằm ở đó, chán nản, ghê tởm. Cô ghê tởm chán ghét cả chính mình, khinh thị mình, hận mình, cô cảm thấy mình dơ bẩn và hạ tiện ... cô không suy nghĩ gì hết, mà chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao cha mẹ không đến mà rước cô đi, chẳng lẽ những kiếp nạn mà cô phải chịu đựng ở trần gian này vẫn chưa hết? Hay là tại vì cô không xứng đáng để vào thiên đường? Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện này, cô không còn xứng đáng để vào thiên đường nữa! Cô tin tưởng thật sâu đậm rằng, nếu như cô chết đi, cô sẽ bị đày xuống địa ngục. Một cô gái chưa đầy mười hai tuổi, thế mà trong đầu chỉ chứa đầy cái chết, không hề biết gì về niềm vui của "sự sống". Đó chính là Hoa Sầu Đông lúc bấy giờ!

Nằm được vài hôm, cái tính hung hăng của Lỗ Sâm lại phát lên nữa, hắn lại hiện nguyên hình con ác quỷ, với những móng vuốt ghê rợn. Hắn dựng Hoa Sầu Đông dậy, nhét bánh mì vào miệng cô, la lối lên rằng:

- Mày còn làm bộ làm tịch gì vậy? Mày muốn ăn vạ, không chịu đi làm việc phải không? Mày mà không ngồi dậy, tao lấy dao rạch mặt mày!

Nói xong, hắn thật sự đi tìm daọ

Hoa Sầu Đông biết rằng hắn nói là hắn sẽ làm, cô lồm cồm bò xuống giường, ăn qua loa miếng bánh mì khô, sau đó, cô vào nhà tắm, lau rửa mình tận tình, cho thật sạch sẽ. Lỗ Sâm vẫn đứng la lối ở bên ngoài:

- Đừng có tưởng mày là tiểu thư khuê các! Mẹ mày đi lấy trai mới sinh ra mày đó! Từ trong trứng nước, mày đã mang đầy tội lỗi rồi! Mày mê hoặc tao, mày quyến rũ tao, mày là hồ ly tinh! Mày bẩm sinh ra đã là một hồ ly tinh! ...

Hắn càng mắng càng hùng hổ, những lời nói đó vừa phát ra cửa miệng, hắn cảm thấy những lời đó quả là "thiên lý". Hắn, một người đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, làm sao có thể xuống tay với một đứa con gái nhỏ như thế? chỉ tại vì nó là một thứ hồ ly tinh, hồ ly tinh mà đã thi triển pháp thuật, thì ngay cả Tam Tạng cũng phải nhắm mắt đọc kinh, huống chi là hắn, một người trần mắt thịt. Suy nghĩ như thế, "mặc cảm phạm tội" của hắn hoàn toàn tan biến, mà ngược lại, Hoa Sầu Đông lại "thêm một tội lỗi" nữa:

- Mày đừng có làm bộ như bị thiệt thòi vậy? Mày là một con hồ ly tinh! chưa biết chừng bây giờ trong bụng mày đang thỏa mãn đó nha! Tao nói cho mày biết! Chuyện này mày phải giữ kín, không được nói gì hết! Nếu như mày nói ra, tao sẽ mách với thày cô mày, chỉ tại vì mày lột trần ra quyến rũ tao! Tại mày! Tại màỵ..! Mày có biết chưả

Hoa Sầu Đông chạy trốn ra khỏi căn nhà nhỏ đó, cô bắt đầu đi bán vé số cả ngàỵ Trường học, cô không bao giờ dám đặt chân trở lạị

Tháng thứ hai, Lỗ Sâm dần Hoa Sầu Đông dọn nhà đi nơi khác, trong lòng hắn dù sao cũng có đôi chút sợ sệt, hàng xóm lân cận đều biết hắn quá rõ. Liên tiếp ba tháng, hắn dọn nhà hết ba lần, cuối cùng, hắn dọn nhà đến căn nhà gỗ ọp ẹp ở khu Tùng Sơn, tiền mướn nhà ở khu này càng rẻ hơn nữa, hắn để quầy bán vé số và thuốc lá ngay trước cửa nhà, có Hoa Sầu Đông ngồi đó, sự buôn bán lại không đến nỗi tệ.

Hoa Sầu Đông đã rơi xuống tận cùng đáy địa ngục.

Ngày trước bán vé số, còn có thể lánh mặt Lỗ Sâm, bây giờ, hắn để quầy vé số ngay trước cửa nhà, làm sao mà tránh hắn. Cũng may, Lỗ Sâm uống rượu đã thành tật, hắn kết bạn với một ông già họ Tào, cũng thuộc về loại bợm nhậu ở ngay đầu ngõ. ông già này lúc nào cũng ăn mặc quần áo xốc xếch, suốt ngày say sưa, không có mấy khi tỉnh táo, mọi người gọi ông ta là ông Tào Laọ ông Tào Lao ở chung nhà với con trai và con dâu, ông đã ngoài bẩy mươi tuổi rồi, cô con dâu không cho ông uống rượu ở nhà, do đó, ông đành phải uống rượu ở quán ăn ngoài đầu hẻm. Lỗ Sâm cũng thường ra đấy, hai người thường hay thù tạc, chén chú chén anh, "không say không về". Lỗ Sâm say rồi vẫn còn biết đường về nhà, ông Tào Lao say rồi đều phải để con trai ra quán cõng về. ông Tào Lao đó cũng thích hát bội, lâu lâu đến nhà Lỗ Sâm uống rượu, ông ta vẫn cùng Lỗ Sâm hát ư ử những bài hát bội thông dụng, nội dung chẳng qua là những thứ như "anh hùng gặp nạn", "chí lớn không thành" ... Sau đó, ông Tào lao bắt đầu mắng chửi con trai, con dâu là đồ bất hiếụ Lỗ Sâm cũng không kém, lại lôi Hoa Sầu Đông ra mắng chửi "khắc cha, khắc mẹ, khắc người thân".

Trong mấy tháng đó, sự "đối địch" giữa Hoa Sầu Đông và Lỗ Sâm càng lúc càng bén nhọn. Bất cứ những chuyện xấu xa nào, khi đã có một sự bắt đầu thuận lợi, đều rất khó mà thoát qua khỏi lần thứ hai. Lỗ Sâm từ sau khi đã cưỡng hiếp Hoa Sầu Đông được một lần, hắn ăn quen bén mùi, không bao lâu sau, hắn lại cột cô vào giường làm thêm lần thứ hai. Sau đó, hắn lười cột cô vào giường, cứ mỗi lần thú tính phát lên, hắn lại đánh cho cô mấy bạt tai, ra lệnh cho cô bé phải phục tòng. Dĩ nhiên, Hoa Sầu Đông có chết cũng đâu chịu "phục tòng". Thế là, bị đòn lại trở thành chuyện như cơm bữa, mỗi lần như thế, Hoa Sầu Đông bị hắn đánh chết đi sống lại, không còn sức chống trả, mới để cho hắn đạt được mục đích. Thật vậy, cô cho rằng mình đã bị rơi vào tận cùng đáy địa ngục.

Cô trở nên cực kỳ trầm lặng. Thường thường, suốt cả ngày, cô không mở miệng nói một tiếng nào, cũng không hề cười, cô bé đang ở lứa tuổi như đóa hoa hàm tiếu, đang chờ đợi để nở tung cánh mỏng nõn nà, thế nhưng bây giờ, cô trở nên tiều tụy, sa sút với một tốc độ kinh hồn. Cô gầy đi thật nhiều, hai gò má cô hóp vào, chiếc cằm nhỏ trở nên nhọn lễu, đôi mắt to đen sâu thăm thẳm, mang theo nét ưu sầu vượt quá số tuổị Cô vẫn thường ngồi trước quầy bán vé số, đưa mắt thẫn thờ nhìn ra đường, nhìn khách bộ hành, nhìn xe cộ qua lại, nhìn những đứa trẻ biết cười biết giỡn, và nghi ngờ tự hỏi mình là người, là quỷ? là sao chổi hay là hồ ly tinh?

Khi mùa thu đến, có một con chó nhỏ đi lạc, đói lả, bò đến bên chân Hoa Sầu Đông và nằm bẹp dí. Hoa Sầu Đông chú ý nhìn nó, con chó nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn cô như van xin, như cầu khẩn. Đôi mắt của con chó nhỏ đó làm sống dậy cái nữ tính hiền dịu, tiềm tàng trong người cô, cô lập tức đi lấy một chén cơm dư, thức ăn dư đem ra, con chó ăn lấy ăn để, ăn hết sạch sành sanh. Từ đó con chó nhỏ khônng chịu bỏ đi nữa. Hoa Sầu Đông quá cô độc, cô lặng lẽ nuôi con chó nhỏ, đặt cho nó một cái tên gọi là "nhỏ lưu lạc".

"Nhỏ lưu lạc" là một con chó lai giống chó lông dài, nó có một bộ lông dài và hơi quăn. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mới thấy nó có một bộ lông toàn trắng và màu hoàng kim xen lẫn vào nhau. Hai lỗ tai nó màu hoàng kim, trên lưng nó cũng có một bệt dài màu hoàng kim, còn lại là màu toàn trắng. Màu sắc phân phối trên người con chó thật là đều đặn, do đó, tương đối nó cũng "xinh đẹp".

Hoa Sầu Đông đột nhiên từ một thế giới không có một chút tình thương bừng tỉnh dậy, cô lại biết thương yêu nữa rồi, cô lại biết cười nữa rồi. Tất cả đều là cười với nhỏ lưu lạc, nói với nhỏ lưu lạc. Cô lấy cây lược chải tóc của mình, cẩn thận tỉ mỉ chải mớ lông dài của nhỏ lưu lạc, lại lấy dây len cột mớ lông dài phủ lòa xòa trên mắt nó lại, cô gọi nó:

- Nhỏ cưng, nhỏ thương, nhỏ yêu, nhỏ lưu lạc, nhỏ xinh, nhỏ đẹp, nhỏ ngoan ...

Tất cả những danh từ tốt đẹp mà cô có thể suy nghĩ ra được, cô đều dùng để gọi nhỏ lưu lạc. Cô cũng bắt đầu thì thầm nói chuyện với nhỏ lưu lạc:

- Nhỏ lưu lạc ơi, nếu như có một cô tiên, đến đây cho chúng ta ba điều ước, chúng ta sẽ ước gì?

Cô vò vò cái mũi đen ươn ướt của nhỏ lưu lạc, nói bằng một giọng cảnh cáo:

- Dĩ nhiên là nhỏ không thể ước một miếng thịt thơm phức mà ăn nhé, như thế là ngố lắm đó!

Cô nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ:

- ... Chị ước ba và mẹ Ngọc Lan sống lại ...

Đối với mẹ đẻ của cô, cô thật sự không có một ấn tượng nào, cô chỉ nhớ có Ngọc Lan:

- ... chị sẽ ước mình được sống lại đời sống trên núi, dĩ nhiên phải có cả Quang Tông, Quang Mỹ ...

Đối với cô mà nói, cuộc sống trên núi ngày nào chính là thiên đường:

- ... chị còn ước ... úi chao ...

Cô bắt đầu cuống quýt lên, chỉ có ba điều ước mà cô đã mất hai điều rồi:

- ... Được sống chung mãi mãi với nhỏ lưu lạc, một đời vui vẻ, vĩnh viễn không chia!

Nói xong ba điều ước, cô cười lên. Nhỏ lưu lạc cảm nhận được niềm vui của cô, nó sủa lên quấu quấu, nhào lên vai cô, nó dùng lưỡi liếm liếm mặt cô, cằm cộ Cô vui biết mấy! Cô ôm chặt lấy cổ nhỏ lưu lạc, vùi mặt mình vào mớ lông dầy nơi cổ nó. Cô im lặng hết vài giây, trong lòng bất giác lại cảm thấy đau thương, cô thì thầm:

- Nhỏ lưu lạc, chị không có gì hết! chị chỉ còn em, chị chỉ có em mà thôi!

Lỗ Sâm chỉ im lặng, lạnh nhạt nhìn Hoa Sầu Đông và Nhỏ lưu lạc quấn quýt, hắn không biểu lộ một điều gì! Thế nhưng, chỉ cần nhỏ lưu lạc vô ý đến gần hắn, thế nào hắn cũng đá cho nhỏ lưu lạc một cái thật mạnh vào người, hắn đá mạnh đến độ nhỏ lưu lạc phải đau đớn, kêu lên "ăng ẳng" một hồi lâụ Mỗi lần như thế, Hoa Sầu Đông đều cảm thấy trong lòng đau xót như chính mình bị đá. Thế là Lỗ Sâm thừa cơ nói với Hoa Sầu Đông rằng:

- Nếu như mày nghe lời tao hết mọi sự thì không có chuyện gì, bảo màylàm gì thì mày phải làm như thế, nếu như mày không nghe lời thì tao sẽ làm thịt nhỏ lưu lạc để nhậu! Thịt chó bổ lắm, tao thấy nhỏ lưu lạc này càng lúc càng mập ra, thịt nó chắc là thơm phưng phức.

Điều này làm cho Hoa Sầu Đông sợ đến điếng người. Cô biết rằng Lỗ Sâm quả thật ăn thịt chó. Mỗi năm, cứ đến mùa đông, không biết từ đâu hắn lôi về mấy con chó hoang, làm thịt để nhậụ Sự "uy hiếp" đó, có tác dụng hơn tất cả những sự trừng phạt của cơ thể. Hoa Sầu Đông không còn dám phản kháng lại Lỗ Sâm nữa. Cho dù bất cứ một thứ nhục mạ, chà đạp nào, cô cũng đều cắn răng chịu đựng. Mặc dù như thế, ánh mắt thèm muốn nhỏ dãi của Lỗ Sâm, vẫn cứ thường hay nhìn theo nhỏ lưu lạc. Thế là Hoa Sầu Đông không bao giờ dám để cho nhỏ lưu lạc rời khỏi tầm nhìn của mình, những lúc chỉ có mình cô và nhỏ lưu lạc, cô cũng thì thầm cảnh cáo vào tai nhỏ lưu lạc cả ngàn lần:

- Nhỏ lưu lạc, em phải nhớ cho kỹ, cho kỹ nghe chưa, em phải tránh xa ông ta đi nghe chưa!

Nhỏ lưu lạc cũng là một con chó thông minh và đầy linh tính, ngay từ lúc ban đầu, nó đã biết rằng cái chỗ ở gần chân Lỗ Sâm tuyệt đối không phải chỗ an toàn. Sự thật thì, lúc nào nó cũng muốn trốn lánh Lỗ Sâm. Thế nhưng, nó chỉ là một con chó, một con chó trung thành và thương yêu chủ nhân một cách nhiệt tình. Đối với Hoa Sầu Đông, lúc nào nó cũng quấn quýt không rời bước, đồng thời, nó cũng biết chia sẻ niềm vui, nỗi buồn giận ghét của Hoa Sầu Đông. Nó không hề biết rằng, sự "trung thành" đó sẽ đem lại cho nó những tai ương không lường được.

Đêm xảy ra chuyện, trời vẫn chưa tối lắm, có lẽ vào khoảng 9 giờ. Lỗ Sâm lại uống rượu ngoài quán với ông Tào Lao, hắn đã say chếnh choáng. Sau khi chia tay với ông ta, hắn chệnh choạng bước về nhà.

Lúc đó Hoa Sầu Đông đã ngủ rồi, gần đây, cô vẫn cứ luôn luôn buồn ngú. Lỗ Sâm đẩy cửa phòng cô và bước vào, nhìn thấy cô đang nằm co rút trên giường, gương mặt với làn da trắng muốt, mái tóc đen tuyền che hững hờ khuôn mặt trái xoan thanh tú, thân mình cô ôm sát chiếc mền bông ... lúc đó đã là mùa đông, thời tiết đã khá lạnh. Lỗ Sâm tiến đến gần, đưa mắt liếc nhìn dáng cô đang ngủ. Trước giường của cô, Nhỏ lưu lạc bắt đầu phát ra những âm thanh gầm gừ, lông của nó đã bắt đầu dựng đứng.

Hoa Sầu Đông lập tức tỉnh dậy, vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy ngay gương mặt gớm ghiếc của Lỗ Sâm đang cúi gần xuống nhìn mình, cô đã hiểu rằng chuyện gì sắp xảy rạ Thế nhưng, hôm đó cô đã quá mệt mỏi, ban ngày ngồi bán vé số, hứng gió lạnh cả ngày, cô biết rằng mình đã bị cảm. Gương mặt đỏ ửng mang đầy hơi rượu của Lỗ Sâm kề sát gần, làm cho cô không ngăn được sự ghê tởm đang dâng đầy lòng, cô vội vàng quay người tránh đi theo phản ứng tự nhiên. Điều này làm cho hắn giận như điên cuồng. Hắn đưa tay ra, chụp cô kéo lại, gầm lên giận dữ.

- Mày muốn chết hả? Tránh cái gì mà tránh? ...

Vừa nói, hắn vừa tát cô:

- ... cởi đồ ra, nhanh lên!

Không hiểu tại sao, lần này cô lại phản kháng:

- Không! ... Đừng, đừng! Hôm nay tôi bị bệnh ...

- Mày bệnh hả? mày muốn chết phải không?

Lỗ Sâm bắt đầu lột áo cô, nhưng vì trời đã vào đông, thời tiết rất lạnh, cái mền mà Hoa Sầu Đông thường đắp lại quá mỏng, vì vậy cô mặc chiếc áo bông dầy mà ngủ, trong nhất thời, hắn không lột ra được dễ dàng, điều này càng làm cho hắn như đổ dầu vào lửa, hắn gầm lên:

- Mày cởi ra! cởi đi! ... Con đĩ này, mày cởi nhanh lên ...

- Không!

Hoa Sầu Đông nhảy xuống giường, cô để mặc chân không, phóng nhanh ra ngoài cửạ

- Đứng lại!

Lỗ Sâm chụp được tay cô, kéo bẻ ngoặc ra sau, làm cho Hoa Sầu Đông đau đớn kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu đau thương của cô, làm cho nhỏ lưu lạc, vốn đang căng thẳng toàn thân, hoàn toàn bị kinh động. Nhỏ lưu lạc lẹ làng nhảy dựng lên, sủa một tiếng giận dữ, ngoặm thật mạnh vào chân của Lỗ Sâm một cái. Lỗ Sâm vừa đau đớn, vừa kinh hoảng, hắn buông Hoa Sầu Đông rạ Hoa Sầu Đông chạy ngay ra ngoài cửa, vừa chạy vừa thét lên:

- Nhỏ lưu lạc! chạy mau! Nhỏ lưu lạc! chạy mau!

Nhỏ lưu lạc không chạy, nó cắn chặt lấy chân Lỗ Sâm, không chịu nhả, nó hoàn toàn quên rằng nó chỉ là con chó có thân hình nhỏ bé, nó không hề có "thực lực", càng không hề có "kinh nghiệm chiến đấu". Lỗ Sâm nghe tiếng hét của Hoa Sầu Đông, hắn đã tỉnh rượu được phân nửạ

Bây giờ, sự giận dữ hòa lẫn hơi men đã làm cho cả người hắn như bị đốt cháy bừng bừng, hắn cúi xuống, dùng hai tay chụp ngay lấy cổ nhỏ lưu lạc, nhấc bổng con chó lên một cách dễ dàng. Hoa Sầu Đông cảm thấy từng sớ thịt trong người mình căng lên, cô bắ đầu thét lên năn nỉ:

- Buông nó xuống! Tôi nghe lời ông! Tôi nghe lời ông mọi chuyện!

Trễ quá rồi! Lỗ Sâm đã dùng sức quật mạnh đầu con chó nhỏ vào vách tường xi măng cứng ngắt, "bộp", đầu của nhỏ lưu lạc va mạnh vào tường, thân hình nó rơi thẳng xuống đất. Lỗ Sâm nào đâu chịu buông tha, hắn nhảy tới, dùng bàn chân mang đôi guốc gỗ thật to của hắn, đạp thật mạnh lên đầu nhỏ lưu lạc, một đạp, lại thêm một đạp, Hoa Sầu Đông nhào tới, rú lên:

- ông giết nó rồi! ông giết nó rồi! ông giết nó rồi! ...

Trên nền đất, miệng nhỏ lưu lạc hả ra, máu chảy chan hòa, đôi mắt lồi trợn ngược, nhỏ lưu lạc đã đứt hơi chết tốt. Hoa Sầu Đông cúi người xuống nhìn, cô biết rằng mọi chuyện đã muộn màng, nhỏ lưu lạc đã chết rồi. Lần này, tất cả những phẫn nộ, bi thương chất chứa trong lòng cô bấy lâu nay, chỉ trong khoảnh khắc đó đột nhiên bộc phát. Cô quên đi sự sợ hãi đối với hắn, quên đi từ trước đến giờ mình chỉ quen chịu đựng những nghịch cảnh, quên rằng sức mình địch không lại sức hắn, cô quên đi tất cả, tất cả. Cô xông thẳng đến hắn bằng một thái độ điên cuồng, đưa hai tay chụp vào mặt hắn, cô vừa khóc vừa thét lên:

- ông là hung thủ! ông giết nó rồi! ông là hung thủ! ông giết nó rồi! ông là ác quỷ, ác quỷ! ác quỷ! ...

Cô vừa thét, vừa dùng hết cả sức lực bình sinh phát ra tất cả những sự phản kháng mà cả đời cô không hề có, cô vừa đánh, cô vừa cắn, cô vừa cào, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí. Lỗ Sâm định tìm cách chế ngự cô, hắn la lên:

- Mày điên rồi! Mày điên rồi!

Hoa Sầu Đông quả thật đã điên lên rồi, cô há mồm cắn thật mạnh vào ngón tay Lỗ Sâm. Lỗ Sâm vừa kinh hoàng, vừa giận dữ, hắn nắm lấy tóc cô, kéo ngược về phía giường, thế nhưng, Hoa Sầu Đông hình như đã tính chuyện thí mạng, bàn tay cô nhắm thẳng vào mắt hắn. Suýt chút nữa, Lỗ Sâm đã bị cô móc đi mất mắt, hắn nghiêng người tránh đi, thế nhưng gương mặt hắn cũng đã cảm thấy rất đau, nóng bỏng. Hắn biết rằng cô đã cào lên mặt hắn một đường dài, điều này làm cho hắn kinh hoảng hơn, hắn cảnh giác, trước mặt hắn bây giờ không phải là một "đứa trẻ" nữa mà là một người đàn bà nhỏ đang nổi điên và nguy hiểm. Hắn không muốn dằng co với cô nữa, hắn buông cô ra, phóng chạy khỏi phòng, nào ngờ, Hoa Sầu Đông vẫn tiếp tục la lên:

- ác quỷ! ác quỷ! ác quỷ! ...

Cô vẫn rượt theo hắn. Hắn chạy vào nhà bếp. Trong nhà bếp, than đá trong lò vẫn còn cháy âm ỉ (Vào thời đó, phần lớn nhà nghèo đều dùng than đá, vừa rẻ tiền vừa nóng và cháy được lâu). Hắn nhìn thấy Hoa Sầu Đông vẫn không buông tha hắn, cứ nhào theo hắn, bất chấp mọi sự, túng thế, hắn chụp ngay lấy một xấp giấy báo dùng để mồi lửa, đút vào lò, đốt lên, miệng hắn hăm dọa:

- Mày còn nhào tới, tao đốt mày chết tươi bây giờ!

Hoa Sầu Đông đã không còn lý trí nữa, tất cả những sỉ nhục, phẫn nộ, đau thương, ẩn uất, sợ hãi ... đè nén trong lòng cô bao nhiêu lâu nay, vì cái chết của nhỏ lưu lạc mà bộc phát, bừng bừng, hừng hực, như dòng dung nham từ lòng đất sâu phún ra khỏi miệng hỏa diệm sơn, không gì kiềm chế được. Cô thù người đàn ông trước mặt mình tới tận xương, tận tủy! Cô ghét người đàn ông trước mặt mình tới tím mặt, bầm gan! Thù đến độ muốn giết hắn đi! Ghét đến độ muốn ăn tươi nuốt sống hắn! Cô không hề nghe được Lỗ Sâm đang nói gì, cô không hề nhìn thấy cuộn giấy báo đang bắt lửa cháy bừng bừng, cô nhào thẳng tới, bất chấp mọi sự, bất chấp hậu quả, miệng vẫn không ngừng la to:

- ác quỷ! ác quỷ! ác quỷ! ...

Lỗ Sâm nhìn thấy cô vẫn nhào tới, ánh mắt trợn ngược, trong đó đang bừng bừng cháy ngọn lửa điên cuồng và thù hận. Hắn kinh hoàng, đưa cuộn giấy báo đang bắt lửa lên đốt tóc cô, hắn cũng la lên:

- Mày muốn chết mà! Mày muốn chết mà!

Lửa bắt vào mái tóc dài đen mun của Hoa Sầu Đông, lập tức, mái tóc đó phát ra những tiếng nổ lách tách, lốp bốp nho nhỏ, và cháy thẳng lên phía trên. Hoa Sầu Đông ngửi thấy được mùi khét lẹt của tóc cháy, đồng thời, cô cũng cảm thấy được hơi nóng của ngọn lửa đang đốt thẳng vào da thịt cô, cảm giác nóng bỏng đau đớn đó làm cho cô hơi tỉnh táo lại, chỉ trong khoảng khắc, cô cảm thấy cái áo bông trên vai mình cũng đang nóng hực lên, và lan rộng xuống tay áo, cùng một lúc, mái tóc trên đầu cô đang nhanh chóng quăn quíu lại, nóng hừng hực. Cô rú lên thảm thiết, xông ra khỏi nhà bếp, mang theo cả người đầy khói và mái tóc đang bốc cháy bừng bừng, cô chạy thẳng ra con đường vẫn còn đang rực sáng ánh đèn phía ngoài kia.



<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 210
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com