Chỉ mục bài viết |
---|
Hoàng Hôn Dừng Lại Chân Mây |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Tất cả các trang |
Chương 5
Bảy, tám năm giam mình trong ký túc xá chỉ biết chăm lo học tập, bây giờ sắp phải chạm mắt thực sự với cuộc đời, đám con gái tỉnh nhỏ sao khỏi băn khoăn hồi hộp.....
Xe vào Đài Bắc
Mỹ Hương và Lộc Hậu cùng ra sân ga chờ đón. Hỏi hang nhau xong, các cô mới nhận ra Trần đang đứng cạnh Mỹ Hương. Hạ Vi gọi lớn
- Anh Trần! anh cũng đi đón chị cả nữa à?
Mỹ Hương trả lời thay:
- Trần được nghĩ phép mấy ngày, mới từ Kim Môn về hôm qua nên muốn cùng ra đón
Ngoài Hạ Vi ra, các cô khác cũng từng được nghe nói qua về Trần. Tất cả đều tán thành mối tương giao giữa Trần và Mỹ Hương. Tề Minh ranh mãnh bắt bẻ
- Ủa, anh Trần chỉ đón chị cả thôi, không cần ngó ngàng gì tới tụi này saỏ
Hạ Vi phụ họạ
- Cố nhiên. Đối với anh Trần mình đâu đáng kể
Tiểu Bình như hãy còn ấm ức chuyện Phục Bình nên cũng nổi nóng xen vào
- Tụi mình đều lành lặn cả, đâu dám phiền ai đón rước
Trần cười lớn:
- Chỉ mới hai năm mà đã thấy thành người lớn cả rồi! Tiểu Bình cũng chẳng kém! Tiểu Bình có nhớ hồi ở Hà Nam anh đã phải ẳm em xuống xe không?
Tiểu Bình nhớ rất rõ. Lúc đó cô bé chỉ lên 10. Chuyện xảy ra trên xe lửạ Khi xuống xe vì quá nhỏ so với các bậc thang nên để Trần ẳm xuống.
Thật ra thì giữa Trần và các cô đã có một mối tương giao thân thiết từ lâụ Đối với họ chàng gần như là một người anh khả kính. Nhưng ngày nay cô em út Tiểu Bình cũng đã 18 tuổi rồị Vì đã lớn nên nghe nhắc chuyện ngày mình còn nhỏ dạị Tiểu Bình không khỏi thẹn thùng cô bé im bặt không dám nói thêm. Ngọc Phấn nhìn quanh:
- Còn Thắng Nam đâủ
Lộc Hậu đáp:
- Chị tư mới kiếm được chỗ làm nên bận rộn lắm. Chỉ nhờ em xin lỗi chị cả và hẹn tối nay sẽ tớị....
- Thắng Nam làm việc gì? Dạy tư gia phải không?
- Không. Chỉ làm nhân viên khế ước cho một công ty ngoại quốc. Lương cao lắm 30000 một tháng
Hạ Vi reo lớn:
- A! 30 000! vậy là chị tư phải đãi một chầu mới được
Mỹ Hương cười:
- Thắng Nam định để dành tiền cho việc xuất dương du học
Tề Minh kêu lên:
- Chà! mộng lớn quá! Miễn đừng quá mê du học mà bỏ quên chị em là được!
Thấy Tề Minh lớn tiếng, Lộc Hậu vội tìm cách giải quyết tình thế
- Kià, sao cứ đứng đây hoàỉ Đón xe bus về nhà. Từ đây về nhà bác Sở cũng khá xa, đi liền mới kịp
Ngọc Phấn muốn tìm mua vài món quà ra mắt ông bà Sở. Đến trọ nơi nhà một bậc trưởng bối đã là quấy rầy nếu không có lễ vậy thì lại càng trái phép
Nhưng Lộc Hậu đã ngăn lại, cho biết bác mình rất ghét các chuyện biếu xén.
o0o
Sở gia nằm trong khu phụ cận Đài Bắc tuy thưa dân nhưng lại tiện đường xe bus. Đó là một khoảng đất rộng, có tường cao vây quanh. Quanh biệt thự là một vườn cây xanh mát. Đúng là một chốn thần tiên thanh tĩnh. Lộc Hậu vừa bấm chuông vừa hỏi:
- Sao ở đây được chớ?
Tố Tố đáp:
- Hết sẩy luôn! vừa yên tỉnh vừa tươi mát. Đây chắc là cõi tiên. Đang bực dọc mà được tới đây ở là lập tức thoải mái ngay, êm ả quá!
Tiểu Bình phụ hoạ:
- Theo cổ tích thì đây đúng là "thế ngoại đào viên"
Nhưng Hạ Vi lại không thấy thú vị bao nhiêu
- Cõi tiên gì đâủ Sao mà giống y tu viện buồn muốn chết. Có muốn đi xi nê cũng thấy ngại vì xa quá! Ở lâu chắc là tóc tôi bạc hết
Cánh cổng lớn mở rạ Vừa bước vào, Tiểu Bình thấy thiếu một người, liền hỏi Mỹ Hương
- Anh Trần đâu chị bả
- Đi rồi, có việc cần phải tới văn phòng bộ chỉ huy đơn vị.
Hạ Vi cũng vừa phát hiện ra:
- Ờ, "thượng sĩ" Trần lặn mất rồi! Mới đây mà mau vậỷ chị ba sao để ảnh rút lui êm vậỷ
- Anh ấy có chào đó chớ, nhưng chẳng ai thấy cả vì còn mãi lo ngắm nhà mớị Nãy giờ chị cứ sợ tại các cô không ưa anh ấỵ Này, không ưa anh Trần hay là có chuyện gì thắc mắc?
Hạ Vi mau miệng:
- Thắc mắc chớ. Em thắc mắc không hiểu sao anh Trần lại không đưa mình đi xi nê một bữạ Ở rạp chiếu bóng có lẽ anh ấy thích hợp hơn là ở đâỵ
Tề Minh cộc lốc:
- Bộ tưởng người ta sãn lòng với mình lắm saỏ
- Đương nhiên là sẵn lòng. Chi ba tốt với ảnh quá thì bổn phận của ảnh là phải tốt lại với mình. Đi xi nê là còn nhẹ đáng lẽ ra phải đi ăn tiệm nữa kìa
Mỹ Hương vội đáp:
- Được chớ, chắc chắn là Trần phải mời các cô đi dạo mà. Bữa nay chắc là phải đi công tác. Khi thi xong đại học, thế nào các cô cũng được đi xi nê đi ăn tiệm mà lại còn được đi Bích Đàm nữạ Được chưả
Hạ Vi toan mỉn cười nhưng lại sầm mặt
- Thi xong đại học! cái gì cũng "thi xong đại học" nếu tôi thi rớt thì saỏ chắc là chẳng còn gì đáng kể nữa hết! tại sao cứ buộc tôi phải thi đậủ chẳng lẽ thi rớt là phải tự tử saỏ
Mỹ Hương chưng hửng. Tất cả đều ngạc nhiên không hiểu tại sao Hạ Vi lại đột nhiên nổi nóng. Vừa lúc đó, một ông lão bước ra:
- Đủ mặt cả phải không? Hoan nghênh lắm! Hoan nghênh lắm!
Đó là người bác của Lộc Hậụ Cụ Sở đã ngoài 70 nhưng còn quắc thước, vẫn thấy mình chưa vô dụng. Cụ uyên bác cả tân lẫn cựu học, từng làm công chức cao cấp và khi về hưu lại mở cơ sở kinh doanh. Năm người con đều đã thành dạt, cùng khuyên cụ nên về nghỉ ngơị Cụ về đây đã gần 10 năm nhưng ít khi ở yên, nếu không làm việc từ thiện thì ngâm vịnh trồng hoa, nếu không luyện võ thì uống rượu đánh cờ với bạn hữu đến thăm....
Cả ngôi biệt thự lớn chỉ có hai vợ chồng già, vài người giúp việc và người cháu trai đã trưởng thành mà Hạ Vi gọi là Tượng Gỗ...con cháu đều ở xa nên cụ Sở rất tán đồng việc tạm ngụ của các cô tại nhà mình. Sau khi giới thiệu và trò chuyện xà giao, tất cả được đưa đi xem hai gian phòng lớn. Phòng đủ cả mọi tiện nghi, được dành riêng cho các cô đến kỳ thi cuối cùng vào đại học.
Thắng Nam vội vàng tới rồi cũng vội vã ra đi, vẻ bận rộn lộ rõ rạ Thấy thái độ xa cách đó, chẳng còn ai thiết tha tới nàng cho lắm. Hạ Vi và Tề Minh còn cố cay đắng mấy câu rồi mới chịu để Thắng Nam rút luị Mỹ Hương và Lộc Hậu ở lại qua đêm với các em. Mỗi phòng lớn được chia cho tư cộ Ngọc Phấn định giao trách nhiệm phòng kia cho Mỹ Hương nhưng Mỹ Hương vội kề tai nói trước:
- Đêm nay chị em mình ngủ chung. Em có chuyện muốn bàn với chị
Thế là Lộc Hậu phải thay Mỹ Hương coi sóc phòng bên cạnh
Đêm đã dần sâụ.chờ Tề Minh, Tiểu Bình ngủ say, Mỹ Hương mới bắt đầu câu chuyện. Nghe xong, Ngọc Phấn cười:
- Đúng là chỉ có chuyện của Trần. Chị rất tán thành Trần với em, nhưng có cần đính hôn gấp như vậy không? Một năm nữa em tốt nghiệp rồi hãy đính hôn. Em với Trần thì chờ nhau một năm đâu có gì đáng ngạị.....
Mỹ Hương hiểu ngay ngụ ý của Ngọc Phấn:
- Chị sợ em hối hận phải không? không có chuyện đó đâụ Bảy tám năm chờ đợi đã quá đủ để kiểm chứng tình cảm rồi, chị đừng lo
Tám năm trước, hai người gặp nhau trong một cơn hoạn lạc. Lúc đó, cả hai đều đang là học sinh Trung học, khi hai người bắt đầu yêu nhau thì Trần nhập ngũ. Mỹ Hương tiếp tục học hành. Luôn mấy năm, họ không liên lac được với nhau, một hôm Mỹ Hương theo tổ chức đại hoc đi uỷ lạc binh sĩ ở một tiền đồn thì gặp lại Trần. Qúa tự ti nên Trần lánh mặt hẳn sau lần gặp gỡ đó. Nhưng sau cùng mối nhiệt tình của Mỹ Hương cũng đã phá tan được bức tường giai cấp giữa hai ngườị Từ đó, một mối tình đẹp nhất thành hình
Với mọi người tình đầu thường là một mối tình vụng dại lỡ lầm, Nhưng với cá tính kiên quyết của Mỹ Hương thì trái hẳn. Trong Mỹ Hương lý trí và tình cảm hoàn toàn đối lập với nhau, không bao giờ Mỹ Hương lần lẫn tình yêu với lòng thương hại và nhất định là không một tạo lực nào ngăn cách nổi hai người nữa
Vì biết rõ tính của Mỹ Hương nên ít khi Ngọc Phấn ngại em làm việc không haỵ Tuy vậy, nàng vẫn thành thật khuyên:
- Nếu em nhất định là sẽ không có gì thay đổi thì lại càng hoãn việc đính hôn để được thoải mái học hành hơn
Mỹ Hương ngập ngừng:
- Nhưng em sợ.....
- Sợ gì?
- Sợ mất Trần. Thật sự từ trước tới nay, nếu em không làm chủ tình thế thì Trần đã lẫn tránh luôn rồị...
- Càng hay! đó là diểm tốt của Trần, em biết không? Lương lính đâu có được bao nhiêu, Trần không muốn vì yêu em mà làm em đau khổ...
- Nhưng với em thì đó lại là chỗ đáng ghét của Trần. Nếu cứ tin là mình thấp kém mãi thì làm sao vươn lên được? sướng khổ với em chỉ là được chung sống bên Trần hay không mà thôị Lương giáo sư đại học của em tuy cũng có giới hạn nhưng vẫn đủ chi tiêụ Em muốn đính hôn sớm để tạo trách nhiệm cho Trần. Trần phải vì em mà vươn lên mới mong quân bình tâm lý được. Ý chị thế nàỏ
- Rất hợp lý. Nhưng đã suy tính kỹ rồi mà em còn mất công hỏi chị làm gì nữả
- Người khác thì không cần hỏị Nhưng chị là chị của em mà
Trong khi đó, phòng bên cạnh. Hạ Vi cũng đang trò chuyện cùng Lộc Hậu
- Chị năm sao không thấy Mộc Tượng
Lộc Hậu ngạc nhiên:
- Mộc Tượng là aỉ
- Là em bà con của chị đó
Lộc Hậu bật cười:
- Đừng trêu chọc y, y sẽ không thèm nghe đâu
Hạ Vi đáp với giọng bắt đầu ngái ngủ:
- Chớ có khi nào y thèm nghe em đâủ Tượng gỗ thì làm gì nghe được tiếng ngườị.
Sáng hôm sau, Lộc Hậu đưa mấy chị em ra vườn thật sớm, vừa ngắm cảnh vừa thưởng thức không khí ban maị Cả bọn tụ tập cười đùa huyên náo, vài bất động ý kiến nhỏ cùng gây thành những cuộc cãi vã khiến chị cả phải đích thân can thiệp.
Người nhà ra mời vào ăn sáng. Tám chị em lần lượt ngồi vào bàn cùng ông bà cụ chủ nhà. Còn thừa một chiếc ghế, bà cụ gọi lớn:
- Bé tư ơi! bé tư!
Theo sau tiếng gọi là một chàng trai tuổi khoảng 20, cao gầy, tóc ngắn, y phục giản dị bước ra
Hơi nghiêng đầu qua Tố Tố, Hạ Vi nói nhỏ:
- Đó!
Tố Tố cố suy nghĩ nhưng chưa hiểu:
- Aỉ
Hạ Vi ngầm đưa mắt xuống mặt bàn gỗ, liền sang chỗ chàng traị Tố Tố chợt nhớ ra câu chuyện "Mộc Tượng" mà có lần Hạ Vi và Thu Vân đã đôi co với nhaụ Tố Tố thầm phục tài so sánh của Hạ Vi, thật giống như một pho tượng gỗ! anh chàng đi đứng cử động cứng ngắc, đầu cúi gầm im lặng
Bà cụ nói:
- Bé tư, đây là bạn học cũ của chị Lộc Hậu con, chút nữa chị con sẽ giới thiệu cho các con biết nhau
"Mộc Tượng " dạ khẻ một tiếng, nhổm người lên, hơi nghiêng chào đón các cô gái rồi lại ngồi xuống. Hạ Vi cứ dò xét từng cử chỉ của chàng trai như giữa hai người đã có mối thù truyền kiếp. Dưới mắt nàng dường như chàng thanh niên nọ chẳng phải là người
Hạ Vi và Tố Tố ngồi dối diện Mộc Tượng nên từng cử chỉ của người con trai đó đều không thoát nổi mắt Hạ Vị Nàng nhìn gã như nhìn một con lạc đà đang gậm cỏ. Hạ Vi còn nháy mắt ngầm bảo Tố Tố cũng hãy làm như mình. Tố Tố động tính hiếu kỳ, ngó chàng trai chăm chú. Bỗng nàng cảm thấy khuôn mặt gã có vẻ như quen thuộc. Cố lục lọi trí nhớ, Tố Tố mới nhận ra gã, có khuôn mặt trầm tĩnh của một diễn viên nổi tiếng trên màn bạc quốc tế...
Sau bữa ăn, Lộc Hậu hỏi ý Ngọc Phấn
- Chị cả tụi mình dạo phố một vòng đi! Gần hai năm rồi chị chưa tới Đài Bắc thành phố bây giờ khác trước nhiều lắm
Ngọc Phấn hỏi lại các em:
- Quí tiểu thơ nghĩ saỏ Bài vở đã ôn tập xong cả rồi, nên đi ra ngoài cho thoải mái chịu không?
Hạ Vi và Tiểu Bình tán thành mau lẹ trong khi Thu Vân lắc đầu
- Em không đi
- Lại mô phạm! làm mất hết hứng thú
Tuy Hạ Vi nói thật nhỏ nhưng Thu Vân cũng nghe lọt, nàng lạnh lùng:
- Chị đâu có cản Hạ Vi mà lại bảo chị làm mất hứng? ai thích gì cứ đi, chị xin ở nhà
Tề Minh vẫn có thói lớn tiếng, vừa trách móc vừa thương hại
- Lại nằm nhà đọc sách, chị đúng là mọt sách thật rồị Phải có lúc giải trí chớ cứ học hành hoài thì chỉ tự làm khổ thân thôi
Thu Vân cười gượng:
- Chắc tại chuyến đi hôm qua nên nhức đầu, vả lại, chị tư có hẹn trưa nay tới không gặp ai chỉ buồn......
Tề Minh xua tay:
- Hơi đâu để ý chuyện đó! Người ta hẹn cho có vậy thôi, chị nhức đầu thì càng nên ra ngoaì cho sảng khóai chớ. Chị tư có coi mình ra cái quái gì đâu!
Tố Tố hoá giải:
- Chị Sáu nên đi một vòng cho khuây khỏa em ở nhà đón chị tư chọ
Hạ Vi vội cản:
- Coi! Tố Tố sao lại phảị..
Ngọc Phấn can thiệp:
- Phải có một đứa ở nhà chờ Thắng Nam, chị thấy thế nàỵ....
Tiểu Bình hiểu ý ngay, đưa tay lên như đang ngồi trong lớp
- Em có ý kiến! cho chị Sáu với chị Chín bắt thăm
Hạ Vi phụ hoạ
- Phải đó! để em làm thăm!
Hai miếng giấy xếp kín được Hạ Vi đưa tới trước mặt Thu Vân bảo:
- Chị Sáu lớn nên có quyền bắt trước
Thu Vân lắc đầu:
- Tụi mình đâu phải là con nít mà bày trò naỳ
Tố Tố xông tới, bắt lấy một mảnh giấy
- Thôi để em, chi Sáu khỏi
Cố ngăn nhưng không kịp, Hạ Vi nháy mắt lia lịa kêu lớn:
- Ê! Tố Tố!....
Nhưng Tố Tố đã mở giấy ra, có hàng chữ "ở " rõ ràng, liền đưa tới cho Thu Vân coi
- Xin lỗi, chị Sáu, em được rồi!
Tề Minh kéo Thu Vân ra cửạ Mọi người lũ lượt kéo theọ Tiểu Bình quay lại an ủi Tố Tố
- Có ăn gì em sẽ giữ phần rồi mang về cho chị nghe!
Hạ Vi đi sau cùng ghé tai Tố Tố:
- Đồ ngu! Ai biểu làm lanh! hai miếng giấy đều có chữ "ở " hết chớ bộ.....
Đợi mọi người đi khuất cả, Tố Tố tìm một cuốn sách, định tìm chỗ mát vừa ngồi học và chờ Thắng Nam, nàng ngồi xuống một tảng đá gần gốc cây tùng rậm rạp, mở sách ra xem. Dường như có một anh mắt nào đó đang chăm chú về phía Tố Tố. Dầu chưa nhìn lên nàng cũng đã đoán biết được ánh mắt nhìn đó của ai rồị Nàng ngước lên, chạm ngay vào tia nhìn trước mặt, tự dưng nàng nghe nóng bừng đôi má
Tố Tố muốn làm ra vẻ thật tự nhiên để có thể giữ đúng phép xã giao, nhưng không sao trấn tĩnh được, nàng không như Hạ Vi đứng trước chàng trai lạ nàng thường không biết làm gì cho phải, muốn chào một lời cũng không xong vì không hề biết tên họ là chị Tố Tố bẻn lẻn đứng lên, đỏ mặt ngượng ngập và điệu bộ cũng cứng ngắc nhự..tượng gỗ
Chàng trai cũng đang đứng ở trong tình trạng đó, mãi một lúc sau chàng ta mới liếm môi, khó khăn lên tiếng:
- Bà tôi biểụ...- Chàng chỉ vào nha tiếp - nhờ chị Lộc Hậu giới thiệu cho tôi được biết các cô
Điệu bộ tuy lúng túng nhưng lời nói dầu như vậy cũng quá đủ nghĩa rồị Tố Tố nhìn chàng trai với ánh mắt thân thiện và chỉ về phía cửa sắt:
- Mọi người vừa mới đi
- Ủa!
Chàng trai ngừng một chút, hỏi tiếp cho phải lẽ:
- Chắc đi dạo phố
- Dạ.
- Chị Lộc Hậu của tôị. cũng đỉ
- Dạ.
- Còn cộ.sao không đỉ
- Tôi ở nhà đón chị tư tôi
- À! cô đợi Từ Thắng Nam, phải không?
Chàng trai nói tiếp:
- Thắng Nam học cùng lớp với tôi và có tới đây vài lần
Nói được mấy câụ Chàng trai chừng như bớt rụt rè, còn Tố Tố lại không biết nói gì. Khoảng cách giữa hai người không xa mà sự tự nhiên vẫn chưa hiện đến. Cả hai vẫn chưa biết tên nhau, lại không tìm được chuyện gì để nóị Nhưng ý thức được điều đó, chàng trai đánh bạo nói nhanh:
- Tôi biết cô là Lý Tố Tố!
Người thanh niên nói ba tiếng Lý Tố Tố rất chân thành và suồng sã dường như đã học thuộc tên nàng từ lâu lắm. Tố Tố nghe có phần nào khoan khoái nhưng vẫn không bớt phần ngượng thẹn, mặt càng đỏ hơn lên. Chàng trai bỗng bối rốị Gọi thẳng tên một cô gái có lẽ vô lễ quá chăng?
- Mong cô miễn chấp! cộ...cô cũng cứ tự nhiên gọi thẳng tên tôi
Tố Tố ráng làm gan
- Phải anh tên là.....
Chút xíu nữa nàng đã nói bật ra hai tiếng Mộc Tượng rồi
- Tôi tên Sở Gia Triển......
Ngừng lại, vuốt mũi, chàng trai tiếp lời, tự giải thích ý nghĩa cái tên của mình:
- Gia là nhà, Triển là tên một loại ngọc xưạ Tên nghe giống tên con gái quá. Mà đúng là tên con gái thiệt. Khi mẹ tôi sanh tôi cả nhà đều mong là gái, vì tôi đã có ba anh rồị Để làm vững chắc cho niềm hy vọng đó, cái tên được chọn trước là tên con gáị Thế là tôi mang luôn cái tên tiền định đó!
Nghe kể Tố Tố không khỏi nhịn cườị Chàng trai cũng cười theọ..
Tố Tố và Sở Gia Triển đã trò chuyện thật nhiều, đứng rất lâu mà chẳng thấy mỏi chân. Tới 12 giờ, chuông cửa reo vang, Không phải Thắng Nam tới mà là bọn Ngọc Phấn trở về. Chuyện trò gần trọn buổi sáng, nói với nhau chẳng ít, thế mà Tố Tố không nhớ được gì. Cho dến tối lúc vào giường những lời của Sở Gia Triễn bỗng hiện đến và cứ bám chặt vào nàng. Sở Gia Triễn không phải là một thanh niên linh hoạt, nói năng hơi vụng về, nhiều khi không biết diễn tả hết ý mình. Gia Triển nói về sinh hoạt đại học những kinh nghiệm bản thân về thi cử. Nói chung chỉ toàn là các chuyện thông thường, nhưng Tố Tố lại chăm chú nghe như nghe một ca khúc tuyệt vời
Sự thật đó chỉ là cuộc đàm đạo quá tầm thường, nhưng Tố Tố cứ giữ mãi trong lòng, không dám hở môi kể với ai, lại còn sợ Hạ Vi hay được sẽ trêu chọc cười đùạ..
Bữa nay, theo lệnh chị cả bốn cô em phải làm một cuộc "đối thư " nghĩa là luân phiên hỏi đáp bài học. Bốn cô chia thành hai nhóm: Thu Vân với Tề Minh, Hạ Vi với Tố Tố. Ngồi ở vườn, dưới giàn hoa rợp mát, Tố Tố mở tập câu hỏi Sử ra:
- Hãy cho biết tóm lượt hình thái xã hội Trung Hoa về đời Tam Đại và đời nhà Tần
Hạ Vi ngồi nghe mà cứ chăm chú vào việc cắt giũa móng tay
- Hả aỉ Người họ Tần tên Tam Đại
Nhắc lại câu hỏi lần nữa, Hạ Vi mới nghe rõ, kêu lên:
- A! được rồi, để người ta nhớ coị....
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Hạ Vi hỏi lại:
- Tần là Tần Thủy Hoàng, bạo chúa, biết rồị Còn Tam Đại là cái gì?
- Thì chị trả lời đi, em hỏi mà
Hạ Vi tỉnh táo lắc đầu:
- Thua rồi! Hỏi các khác đi!
Tố Tố lật qua phần thế giới sử
- Nguyên nhân thịnh hành của Cơ Đốc giáo ở La Mã và sự truyền bá sau này
Hạ Vi nhướng mắt, nghi ngờ
- Vụ đó cũng có trong sách sách học nữa hả?
- Chớ saỏ
- Kỳ vậy! Mình đâu phải là tin đồ Cơ Đốc
- Vô đề đi chị ơỉ Bộ không nhớ gì hết saỏ
Chúm môi thổi cho sạch bụi móng tay mới cắt, Hạ Vi yểu điệu giơ 10 ngón tay búp măng xua xua:
- Ai thèm nhớ chi chuyện đó? Họa may đem hỏi chị tư chắc hợp thời hơn, chỉ đang theo đạo để dễ được xuất ngoại, chắc phải rành câu hỏi của Tố Tố hơn
Tố Tố xếp sách lại:
- Chị Bảy muốn tiếp tục hay thôỉ
- Hỏi nữa đi chớ
Tố Tố lại giở sách ra:
- Hãy cho biết Đông La Mã......
- Thôi cho xin! cái gì mà Đông với Tây La Mã. Toàn là gì không đâu! thôi chị chịu thua Tố Tố đổi môn khác đi
- Hỏi Địa lý nghẻ
- Ờ, được đó, hỏi đỉ
Tố Tố thuận tay lật đại trang sách, chẳng thèm lựa chọn hỏi:
- Sự cấu tạo sa mạc gồm những đặc điểm gì?
- Nữa, lại hoang đường! Sao Tố Tố cứ lựa mấy câu hóc búa không vậỷ Làm sao chị trả lời nổi
- Chớ chị muốn em hỏi cái gì?
- Hỏi cái gì dễ dễ đó.....Ủa, Tố Tố coi kìa, Mộc Tượng đang nhìn tụi mình kìa!
Tố Tố giật mình đánh thót, liếc mắt. Sở Gia Triển đứng trên thềm cửa ngang đằng xa, nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm, sâu xa, như đang nhìn xoáy hồn nàng! Tố Tố vội trấn tĩnh, cúi nhìn trang sách. Hạ Vi bỗng đứng lên:
- Đợi chút nghe, chị vô kiếm chị cả hỏi một chuyện
Sở Gia Triển đứng trên thềm thấy Hạ Vi xông vào vội lách người cho nàng đi, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía Tố Tố, không để ý gì tới Hạ Vị Qua khỏi Gia Triển rồi, Hạ Vi còn quay lại giơ nắm tay đánh gió về phía chàng trai một cú, trông thật ngỗ ngáo rồi mới chịu vào nhà. Sở Gia Triển rời thềm đến bên Tố Tố, hỏi giọng thân mật, dịu dàng:
- đối thư hả?
- Dạ.
- Sao Hạ Vi đi vổ
- Chỉ đi kiếm chị cả
Không chút khách sáo, Gia Triển ngồi xuống ngay chỗ Hạ Vi lúc nãy định đối đáp những bài học với Tố Tố, cầm cuốn sách của Tố Tố xem qua một lượt
- Lịch sử là một môn học rất thú vị.
- Dạ.
- Tố Tố cũng thấy vậy hả?
- Dạ.
Sở Gia Triển vẫn tự nhiên:
- Tố Tố có muốn tôi đóng một vai "đối thư " không?
Muốn nhận song không đủ can dảm gật đầu, muốn từ chối mà lại chẳng biết nói gì, Tố Tố ấp úng:
- Cám ơn Gia Triển..tôi không mấy thuộc bài
Câu nói tuy khách sáo nhưng lại linh động chẳng mang một xác định nào
- Không thuộc mới đối thư chứ
Gia Triển nói giọng đầy khích lệ.
- Nếu chịu khó hệ thống hoá, ta sẽ thấy lịch sử là một môn học thú vị dễ nhớ, chỉ cần cố ghi nhớ những niên biểu thôị..
Tố Tố phấn khởi vì sự nhiệt thành của chàng trai, liền chấp thuận đối thự Thật ra Tố Tố rất xuất sắc về môn lịch sử mà không hiểu sao Gia Triển hỏi câu nào nàng cũng vấp váp lúng túng hoàị Rất may là Hạ Vi trở rạ Tố Tố bảo Gia Triển
- Chị Bảy tôi tới kìa
Chẳng nói gì, Gia Triển đưa trả sách đứng dậy đi ngaỵ Hạ Vi nhìn theo Gia Triển vỗ tay:
- Aí chà! ly kỳ rùng rợn quá! Ê! Tố Tố! Rễ cây si của Mộc Tượng đã bén chưả
Gia Triển không lãng tai chắc chắn là chàng đã nghe rõ câu nói đó. Vẫn không ngừng bước chàng trai kéo mấy thùng nước giếng tưới vài luống hoa dọc theo chân tường rồi vào nhà. Hạ Vi hậm hực
- Hừ! đang nói chuyện với em, thấy chị ra bỏ đi! bộ sợ chị dốt à?
Tố Tố làm như đang mãi xem quyển vở
- Ê! Tố Tố! sao nín thinh vậỷ
- Chị có nói gì với em đâu mà em trả lờỉ
Hạ Vi nổi giận
- Có mấy người ở đâỷ không nói với em thì nói với aỉ Tố Tố nói thiệt coi, em làm sao rủ được Mộc Tượng ra đâỷ
Tố Tố thẹn đỏ mặt:
- Em đâu có rủ
Hạ Vi thầm khoái trá, cố hỏi cho ra:
- Không lẽ tự nhiên Mộc Tượng bay rả
- Người ta muốn ra em làm sao cản được
- Đúng là ly kỳ rùng rợn! Hắn mà biết đường mò ra đây à? Hắn kiếm cô làm chỉ Nói chuyện hả? Ai chẳng biết là nói chuyện, mà chuyện gì mới được chớ.
Tố Tố lắc đầu miệng lí nhí
- Đâu có....đâu có gì....
Hạ Vi uy hiếp:
- Tố Tố....
- Thiệt mà! đâu có gì! Người ta chỉ...
Nhìn vẻ mặt hầm hầm của Hạ Vi, Tố Tố gần phát khóc!
- Người ta ra đây chỉ để đối thự...
- Trời! đối thử thiệt đối thư không?
- Thì cũng như em hỏi chị vậy đó
- Hỏi cái gì? khai maủ
Hỏi "đông La Mã đối với Âu Châụ.."...
- Thôi đi! lại Đông La Mã....
Hạ Vi thất vọng đâm ức thật sự.
- Xí đối thư, chị không tin! sao đối thư mà mặt em đỏ bừng?
Tố Tố không biết trả lời sao, chỉ còn biết năn nỉ
- Thiệt mà chị Bảy! có giấu gì chị đâu!
- Chị có nói Tố Tố giấu gì đâu!
Hạ Vi bỗng đổi giọng thân thiết, ngọt ngào:
- Chị biết Tố Tố không rành việc giao tiếp với bạn trai, có gì Tố Tố nên cho chị rõ, để chị.....Saỏ hắn đã nói những gì với Tố Tố?
Không sao im lặng trước người chị quá nhiều mưu mô như vậy, Tố Tố đành thuật lại mọi chuyện
Nghe qua vài câu, Hạ Vi đâm chán vì thực tế không có gì là "ly kỳ rùng rợn" cả. Hạ Vi chán ngấy chuyện học hành thi cử, nên cắt ngang:
- Không có gì quan trọng. Nhưng còn giấu chị chuyện gì khác nữa thì từ rày về sau có bất trắc là em ráng chịu đó...
Hết