Chỉ mục bài viết |
---|
Hoàng Hôn Dừng Lại Chân Mây |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Tất cả các trang |
Chương 4
Cho đến lần tỉnh sau cùng, nàng nhận ra chỉ còn có một mình nằm trên giường và một tai lại nghe có tiếng nói cười của người đàn ông mập ú kiạ Nàng hoảng hốt ngồi bật dậỵ Chẳng có người đàn ông nào cả mà chỉ có Hạ Vi đang ngồi trang diểm trước gương, gian phòng hoàn toàn yên tĩnh cửa phòng đóng chặt....
- Chị Bảy, mấy giờ rồỉ chị hai đâủ
- Mau đi Tố Tố, ông Toàn đến đón bây giờ. Hơn 11 giờ rồi
Hạ Vi vừa đáp vừa bước mau tới vắt mùng lên, hối thúc thêm
- Dậy mau, đi rửa mặt đi, đặng tiếp tôi một tay thay đổi y phục coi! Ông gíam đốc đang chờ đó!
Quả nhiên ngoài hành lang vọng vào tiếng chuyện trò của ông Vũ Vạn Toàn và Ỹ Hoa, khiến Tố Tố nơm nớp sợ:
- Chị Bảy bộ cái ông giám dốc Toàn gì đó cố mời mình đi ăn cơm thật saỏ bộ chị tính đi thật à?
Hạ Vi cười:
- Có người mời, dại gì không đi ăn? Nếu ngại thì cứ coi như mình đi ăn với chị haị.
- Không! em không đi!
- Không đi là ngu! Tân Đào Viên là nhà hàng sang trọng nổi tiếng. Đâu phải bất cứ lúc nào cũng đặt chân tới được? ông ta đã dám chịu tốn kém, khẩn khoản mời tại sao mình không đỉ
- Em...Em sợ lắm!
- Mốc xì! sợ lão mập ú đó à? cứ coi hắn như một con heo, tội gì phải sợ? chừng tới nhà hàng, mình cứ việc lo ăn, còn hắn nói gì, đùa cợt gì mặc hắn, cứ cầm bằng như không có hắn là xong
Tố Tố vẫn lắc đầu, Hạ Vi còn đang cố khuyên thì cửa phòng bỗng mở, Ỹ Hoa từ ngoài bước vào:
- Ủa! Tố Tố đã dậy rồi đó à? Chị định vô đánh thức em đây! nào mau chân nhanh tay một chút, có xe đợi sẵn dưới đường, giờ này cũng đúng giờ cơm trưa, đi là vừa
Tố Tố năn nỉ:
- Chị hai cho em ở nhà được không?
- Sao lại ở nhà, dù sao chúng ta cũng phải đi ăn cơm, chớ đợi gì có ai mời, đây chẳng qua là ông Toàn có nhã ý đãi một bữa, mình không nở từ chối quyết liệt...Đừng ngại, các em cứ coi như chị mờị.
Hạ Vi nói thêm vào:
- Tố Tố, chi hai đã nói vậy còn ngại gi nữạ Đi với chị hai có gì phải lỏ bộ em sợ "ông mập đó ăn thịt hả? "
Ỹ Hoa khích lệ:
- Dạn dĩ lên chớ! đừng nhút nhát quá như vậỵ Đường đường là một cô Tú rồi, đâu còn nhỏ nhít gì. Mai mốt lên đại học thế nào cũng gặp những dịp giao tiếp, thù tạc rộng rãi hơn. Ngay bây giờ em nên đi với chị tập cho quen lần đi, kẻo chừng đó, em đi dự tiệc với ban bè đến nhà hàng lớn đến tên món ăn cũng không biết gọi thì coi kỳ lắm.
Tố Tố đỏ bừng mặt ngồi yên, không dám từ chối, cũng chẳng dám nhận lờị Ỹ Hoa vui vẻ hỏi:
- Tố Tố, em có thích mặc kỳ bào không?
Tố Tố lắc đầu sợ hãi:
- Không! Mặc áo đó vào em không làm sao đi đứng được đâu
Hạ Vi bĩu môi:
- Người ta là nữ sinh gương mẫu mà. Sắp rời mái trường Trung học nay mai mà vẫn nghiêm chỉnh giữ gìn nội qui như thường! Ai mà bảo Tố Tố trút bỏ bộ đồng phục nữ sinh là lột da cũng không bằng
Ỹ Hoa cười thân thiết:
- Thôi được, tóc Tố Tố không uốn ngắn, mặc kỳ bào cũng không hay mấỵ
Lâu nay, với bộ đồng phục nữ sinh, Tố Tố không bao giờ thóang chút mặc cảm nào, bây giờ nghe hai chị nói thế, bỗng dưng nàng cúi xuống nhìn lại mình, cảm thấy quả nhiên lối ăn mặc của mình nghèo nàn thật. Nàng định nói "Bởi vậy em mới không muốn đi" Nhưng lại không dám, sợ Ỹ Hoa giận và Hạ Vi lại châm chọc nữạ Tránh né, chốt từ mãi chẳng được cuối cùng Tố Tố đành lẽo dẽo theo sau hai chị xuống lầu
Thật là bất ngờ "ông mập "hôm nay tỏ ra rất lễ độ và đúng đắn từ cử chỉ đến lời nói "văn minh" hơn hẳn đêm qua, chắc là Ỹ Hoa đã dặn riêng. Tuy nhiên, vì phải cố làm ra vẻ văn nhã, lịch sự, thành thử ông ta mất hết tự nhiên gần như bị trói hai tay, khoá đầu lưỡi, khiến cách đi đứng nói năng lúng ta lúng túng đến buồn cười
Tới nhà hàng "ông mập" gọi đủ thứ thức ăn đầy cả một bàn lớn. Ỹ Hoa biết ông ta thèm uống rượu nhưng ái ngại vô lễ nên gọi bia ra
Bia rót đầy ly lớn, ông ta uống ừng ực trông còn dễ dàng hơn người ta uống nước mía, chỉ trong chốc lát đã cạn hết tư ly liền, và sắc mặt bắt đầu hồng hào, sảng khoáị
Có rượu vào máu rồi "ông mập" bỗng để rơi mặt nạ nguyên hình. Hai con mắt đầy tà ý, lại cứ như hai con ruồi xanh, lòn quá gọng kiếng vàng, nhìn xoáy vào Hạ Vi đang ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhìn sang Tố Tố khiến cô bé không dám ngước mặt lên. Trái lại Hạ Vi coi chẳng có gì, cứ ăn uống tự nhiên, lâu lâu lại chuyện trò vui vẻ với Ỹ Hoa
"ông mập" lấy một cái ly mới rót đầy rượu nâng lên:
- Nghe Ỹ Hoa cho biết thì hai cô sắp lên đại học hay lắm, cả hai cô thật là hoàn toàn, trẻ đẹp học giỏị. Nghĩa là chẳng thiếu một ưu diểm nào, và như vậy là muốn gì cũng nhất định thành công, toại ý kể ra sao trên đời, cũng có người sẵn sàng hái dâng cho, hì hì... tôi nói vậy mà có đúng không naò? Mời xin mờị..thành thật chúc mừng hai cô một lỵ
Dứt lời, ông ta đặt ly rượu trước mặt Hạ Vi và Tố Tố. Bằng một dáng điệu vô cùng uyển chuyển đẹp mắt Hạ Vi bưng ly lên, nhắp một chút, đoạn dịu dàng
- Đa tạ, xin đa tạ ông Gíam đốc
Tố Tố đành phải làm theo Hạ Vi, nhưng đầu nàng cứ cúi thấp và lưỡi líu lại đến nỗi chính mình nói gì cũng chẳng nghe ra
"Ông mập" the thé:
- Như vậy là không được! không được đâu! Uống rượu gì mà chẳng ướt môi! bây giờ xin đề nghị đổi ly khác, hai cô dùng nước ngọt tôi uống rượu, cứ cụng ly hai cô uống mấy ly thì tôi mấy ly!....
Giữa lúc đang oang oang cao hứng đột nhiên ông ta "úi da" dường như bị một bàn tay nào dưới gầm bàn véo mạnh khiến ông ta vội ngậm câm ngay
Ỹ Hoa khẽ gắt:
- Bớt nói nhảm gìum cái!
"Ông mập "nhăn nhó:
- Ỹ Hoa em làm vậy không ổn rồi! Em đứng về phe hai cô em, thành ra tôi lâm vào tình thế một chống ba kẹt quá! May đây là ăn cơm uống rượu chớ nếu đánh trận thì...hì hì....hì hì...thì thành ra "Tam anh chiến Lữ Bố "! Tôi chỉ còn có nước đại bại cuỐn cờ lui binh...
Ỹ Hoa giận đến tái mặt nghiêm giọng:
- Ông Toàn mập, nếu còn mồm mép ba hoa nữa tôi sẽ đi lập tức
Vừa nói, bàn tay dưới bàn của nàng lại véo mạnh vào dùi ông ta, khiến ông ta cắn răng mím môi, nhìn Hạ Vi phân trần:
- Đó cô thấy chưả chị của cô đáng sợ không! Ăn hiếp tôi quá chừng! Nhờ hai cô nữ sinh viên lấy công tâm phê phán dùm một câu, tự nãy giờ tôi có nói cái gì bậy bạ không?
Ỹ Hoa trừng mắt:
- Đừng lẽo mép! hai em của tôi còn là học sinh không thể như tôi được nên chẳng hiểu cái lối nói trớt nhã úp mở đó, nhưng tôi thì còn lạ gì cái giọng diệu nhảm nhí của ông. Hãy vừa phải thôi, nếu không hai em tôi sẽ khinh luôn
- Ồ! vậy là em cho rằng tôi không xứng đáng nói chuyện với các cô nữ sinh viên phải không? Được rồi, được rồị không nói thì không nóị..
Ông ta như muốn nổi quạu, nhưng tự dằn bằng cách cầm lấy dao, nĩa cắt một mẩu dùi gà bỏ vô miệng nhai, nhưng vẫn nói:
- Không cho nói thì mình ăn, như vậy là hợp pháp chứ?
Ỹ Hoa chẳng để ý gì tới ông ta nữa hướng sang hai em:
- Chị mừng cho hai em sắp vào đại học! cả đời chị đã lỡ dịp đó rồi, từ nay chỉ còn tự an ủi là chính mắt nhìn theo bước tiến ngày càng cao của các em..À, quên, hai em đã quyết định chọn ban nào chưả
Hạ Vi đáp:
- Vấn đề đó thì phải do Tố Tố trả lời, chớ em thì không đủ tư cách
Ỹ Hoa hỏi gằn:
- Hả? Saỏ em không tính học tiếp nữa à?
- Thật tình thì em không muốn, nên đã không chuẩn bị thi cử gì hết, nhưng tất cả mọi người từ chị cả đến Tiểu Bình đều mắng em lười, thiếu ý chí cầu tiến và bắt em phải ôn bài vở để thị... Ai nấy làm như không lên đại học là phạm trọng tội hoặc sẽ trở thành một người vô dụng vậy đó, trong xã hội này biết bao nhiêu người không vào đại học chẳng lẽ đều là đồ bỏ hết?...
Hạ Vi nói thật thẳng băng, yên trí là Ỹ Hoa sẽ vừa lòng lắm, không ngờ nghe chưa hết Ỹ Hoa đã cau mày
Trong khi ấy vừa lọt vào tai mấy câu lý luận đó, ông Mập vỗ tay đánh "bốp" một cái tán thành ngay, lại thao thao bất tuyệt tuôn một tràng dài
- Chí lý đúng 100 phần 100 lời lẽ như thế mới là thực tế, hoàn toàn phù hợp với tôi, cứ lấy trường hợp tôi mà nói, chẳng sợ hai cô cười, tôi thú thật, tôi có học đại học hồi nào đâủ đừng nói đại học mà cả cánh cửa Trung học rộng hẹp ra sao tôi cũng chẳng biết. Hai cô có tin không? tôi hả tôi chỉ học đến tiểu học, rồi ra học đánh máy, học làm sổ sách rồi vào tiệm buôn học mua bán. Vừa học vừa làm, lần lần tôi trở nên phó thủ quĩ. Sau đó gặp thời vận, tôi nghiễm nhiên thành ông chủ, rồi cứ phát đạt thêm hoài cho tới bây giờ, là "đại xì thẩu" có tiền trong tay, muốn làm gì cũng dễ. Không dùng đến tiền đừng hòng qua lọt các cửa ải cuộc đời, cũng đừng mong nói miệng tài hay đem bằng cấp cao ra mà sai khiến ai được. Nói vậy có đúng không? Tôi chỉ học tới tiểu học thôi, nhưng hiện tai dưới tay tôi có hằng mấy chục, mấy trăm người gồm đủ hạng đại hoc cao học phải tuân hành. Ngay như ông Lưu, từng làm bí thư sáu năm nay cho tôi, là một tay trí thức hẳn hoi, từng học....mòn ghế đại học đó cả bằng cao học kinh tế chính
Trong lúc cao đàm hùng biện ông ta dương dương tự dắt, khoa tay múa chân phùng mang trợn mắt trông rất hách. Tố Tố đang thực sự đói, nên lợi dụng lúc ai nấy mãi lo nói, thì ăn ít miếng. Nhưng khi gắp một miếng thịt thỏ nấu rượu chát định đưa lên miệng thì một giọt nước mặn từ đầu mũi bỗng rớt xuống môị Tự dưng lòng nàng se thắt lại, chỉ muốn nôn mửa những gì đã ăn vaò
Ỹ Hoa bình tĩnh đợi cho "Ngài gíam dốc" dứt lời, mới lạnh lùng:
- "Xổ" hết chưả
- Xổ?
- Cái gì mà xổ?
- Nếu xổ hết rồi thì xin mời ông lại ăn vào uống vào cho đầy người nữa đi, kẻo biến thành cái bao bố xẹp bây giờ
Ngừng một lúc, Ỹ Hoa lại nghiêm trang tiếp:
- Chị em chúng tôi đang nói chuyện đứng dắn ông đừng xen vào có được không?
- Được! được! xin tuân lệnh!
Ông ta ngoan ngoãn lọ.ăn uống thật, ăn uống một cách rất ư là "dũng mãnh "
Hạ Vi ngó Ỹ Hoa bằng ánh mắt đầy tín nhiệm
- Chị hai, em không muốn thi lên đại học chị thấỵ...
- Không lên đại học, vậy em tính làm gì?
Hạ Vi nhún vai:
- Kiếm việc làm
- Theo em, thì có thể kiếm được việc gì?
- Vụ đó tất nhiên là phải nhờ chị lo chọ Em nghĩ kỹ rồi sẽ ở chung với chị hai, học hỏi theo chị hễ chi hai làm gì thì em làm cái đó....
Ỹ Hoa lắc đầu:
- Không được, chị không tán thành
"Ông mập" bỗng nhiên quên lệnh cấm, chỏ miệng vô
- Tôi tán thành. Em theo chị chị chăm sóc cho đó là chuyện đương nhiên...
Ỹ Hoa chẳng lý gì tới ông ta, cứ nói tiếp với Hạ Vi
- Không được, như vậy không được đâu em ạ. Em phải dự thi vào Đại học. Đó là một quyền lợi cao qúi tuyệt dối đừng hời hợt nông nỗi
Hạ Vi hết sức ngạc nhiên trong nhất thời, nàng không hiểu rõ Ỹ Hoa nói thật hay nói đùa
- Chị hai chị nói vậy nghĩa là saỏ
- Nghĩa là chị cũng giống như chị cả thấy rằng con đường đúng nhất của các em là thi vào đại học chớ không nên làm nẻo tà như chị. Sẽ chẳng ra gì hết. Đừng nói là được người khác tôn trọng, mà ngay cả bản thân mình cũng chẳng trọng được mình
Giọng Ỹ Hoa thương tâm vô hạn. Hạ Vi lại cho là người chị muốn nói ngược ý nghĩ cho vui chơi, nen bật cười:
- Trời dất! chị hai đừng đùa dai mà! Ai không biết chị đang là một ca sĩ gạo cội và sắp là một đại minh tinh điện ảnh em không lo gì hết nhất định cứ ỷ lại vào chị và chị nhất định phải kiếm việc cho em
- Sợ rằng chị sẽ không kiếm được và em sẽ ân hận nhiều
- Sao không được? tôi bảo đảm chắc chắn với em là sẽ được!
"Ông mập "lại ngứa miệng xen lờị Ông ta ưỡn ngực ra, vỗ bình bịch tiếp:
- Người khác thì quả thật không dễ gì kiếm ra nhưng với Ỹ Hoa chỉ cần một tiếng nhỏ thôi, lập tức việc gì cũng có chuyện gì cũng xong. Hợp tác xã phân phối phim ảnh của tôi đang cần một cô thư ký kế toán, nếu muốn thì ngay sáng mai có thể lắt đầu làm việc liền, lương tháng 14 000 được không?
Hạ Vi nhìn ông ta bằng ánh mắt biết ơn, reo mừng:
- Thấy chưa chị hai chị cho ý kiến coi!
- Ý kiến của chị là em phải thi vào đại học cái đã, còn bất cứ vẫn đề naò khác trong lúc này đều tạm gác lại sẽ bàn sau
- Nếu em thi không đậu, mà chắc không đậu nỗi đâu, thì saỏ Chừng đó em cức việc tới ở với chị nghẻ
- Đợi chừng đó sẽ biết! sẽ tính.....
Dùng bữa xong, ra khỏi nhà hàng. Hạ Vi đi trước với Tố Tố "ông mập" đi sau kéo áo Ỹ Hoa hỏi:
- Hai cô em đó, cô nào Tố Tố, cô nào là Hạ Vỉ
- Mới có một bữa cơm không cần phải khai tên họ. Ông hỏi làm gì?
- Để dễ bề xưng hô vậy mà
- Khỏi lo!
Ỹ Hoa nhìn phía hai em, tiếp:
- Chúng nó sắp về ngay, chớ chẳng còn ăn thêm bữa ăn thứ hai của ông đâụ
Ngày thứ ba Ỹ Hoa chuẩn bị đưa hai cô em trở vào trường. Luôn mấy hôm Hạ Vi tha hồ rong chơi, chưng diện cho bằng thích. Vương hết đưa nàng đi xi nê lại mời nàng đến các quán kem, phòng trà ca nhạc. Rồi Ỹ Hoa dẫn nàng đi chụp ảnh, ăn cơm tây, đi xem các gian hàng bách hóa loại sang
Tố Tố dầu có muốn xem sách, học bài, cũng chẳng yên. Ỹ Hoa đối với các cô em quá tốt, vô cùng chu đáo, tiêu tiền chẳng tiếc tay, dành nhiều thì giờ để kề cận hai em, mua tặng khá nhiều qùa, lại tặng những món quà cần thiết khi lên đại học, với dụng tâm khích lệ. Nàng quàng vai hai em âu yếm
- Thế là coi như tạm được rồi, phải không? Đi chơi rồi, mua sắm rồi, chị em tâm sự cũng khá đủ rồị..Bây giờ thì trở về trường, cố gắng học để tháng sau nhất định thi cho đậu, nhất định lên đại học nghe chưa! Chừng đó hai em có thể lại ra đây chơi với chị lâu hơn và chúng mình sẽ càng vui hơn, chớ bây giờ thì nên vừa phải thôi, dành thì giờ và tâm trí vào việc học sửa soạn thị Để chị đưa hai em trở về trường
Hạ Vi ban đầu không chịu, nhưng Ỹ Hoa khuyên mãi, vừa thân thiết, vừa nghiêm khắc, cuối cùng Hạ Vi dùng kế hoãn binh
- Được rồi! được rồi! em hiểu mà! chị cũng giống hệt như chị cả, đều là bà cụ non hết, nhưng...đợi mai tụi em sẽ về, nghe chị!
Hạ Vi tính thầm cứ hẹn lần khất lựa, ngày mai, rồi lại ngày mai nữa chẳng lẽ chị hai kêu cảnh sát tớị..bắt giải về trường sao mà sợ?
Ỹ Hoa cũng đóan hiểu như vậy, nhưng vẫn nhân nhượng đôi chút:
- Được nhưng sáng mai phải đi sớm nghe không!
Hạ Vi thích chí, tự cho mình là thành công được bước đầu
Tuy nhiên, ngay xế trưa hôm đó, giữa nàng với họ Vương hỗng xảy ra một vụ cãi vả. Từ một duyên cớ rất nhỏ, họ đã gấu ó nhau nghiêng trời lở đất. Bởi thế, không cần Ỹ Hoa thôi thúc Hạ Vi cũng vội vàng kéo Tố Tố ra xe, nhất định trở về trường lập tức
Tố Tố chẳng hiểu gì, cứ ngỡ là Hạ Vi giận lẫy chị hai nên nhỏ to khuyên giải, nhưng Hạ Vi cứ nghiêng đầu nhìn ra cửa xe, chẳng buồn nghe
Xe rời xa dần khu chợ. Hạ Vi vẫn phóng mắt qua cửa thẩn thờ nhìn lại những nhà to, cửa rộng lầu caọ..rưng rưng nước mắt rồi hậm hực:
- Xí, bộ bảnh lắm? Ai thèm mà làm bộ!
Tố Tố lại vội vàng, khuyên giải:
- Chị Bảy đừng hiểu lầm chị haị Mấy ngày nay chị đối với tụi mình như thế, còn...còn có gì đáng trách đâủ đến như việc chị hai bảo mình về trường cũng là vi lo cho mình, chớ có ý xấu gì đâu
Hạ Vi lắc đầu:
- Không, chị có động gì tới chị hai đâu
- Vậy chớ chị nói aỉ
Bị hỏi khó, Hạ Vi bỗng quay phắc lại, húng hắng:
- Nói mi đó! chịu chưa!
Tố Tố hoảng hốt, tim dập loạn cố moi óc nhớ xem mình đã có lỗi gì. Nhưng ngay đó, nàng lại nghe Hạ Vi tức tối đay nghiến:
- Bộ bảnh gì à? ai mà thèm! đồ gì mà gan bằng con tép, ốm nhom như bộ xương, đánh đấm thì chẳng dám đánh đấm, mà văn nhã cũng chả ra văn nhã, đúng là chẳng ra cái quái gì. Cho mi biết chỉ có con trai mới kiếm không ra bạn gái, chớ con gái thì chỉ cần búng tay một cái là hạng như mi chạy theo rầm rộ Mi là cái thá gì? tai chỉ khẻ gật đầu, tức khắc sẽ có ngay một người gấp 10 mi về mọi phương diện...
Bấy giờ, Tố Tố mới sực hiểu đối tượng đang bị Hạ Vi mắng không phải là mình mà chính là anh chàng Vương. Mừng quá nàng thu can đảm
- Chuyện gì vậy chị? bộ chị với anh Vương gây nhau hả?
- Cái gì mà gây với không gâỷ Hắn đáng gì mà tôi phải gây với hắn?
- Vậy thì...thì gã Ngô đáng hơn saỏ
- Gã Ngô! Hạ Vi gần như quên mất cái tên đó. Ngô hả? Ngô nàỏ
- Là số 13 của đội bóng rổ đó! Bữa nọ không phải là gã Ngô đã đập anh chàng Vương một trận đó saỏ
- Ồ, hắn! À thì rạ..
Hạ Vi bỗng nhoẻn miệng cười thật xinh, gật gù tiếp:
- À, phải rồi, Ngô có cho biết là sẽ dự thi vào trường sĩ quan không quân
Tố Tố cười tinh nghịch, ghé vào tai Hạ Vi:
- "Phi tướng quân" so với đấu thủ bóng rỗ càng lã lướt, oai phong hơn nhiều!
Hạ Vi làm ra vẻ hững hờ:
- Chưa chắc thi đậu đâụ Mà đầu có thi đậu đi nữa cũng đâu hay được liền. Học sĩ quan không quân phải tư hay năm năm gì đó, mới tốt nghiệp chớ bộ.....
Gã Ngô có bay được hay không chẳng phải là điều Tố Tố quan tâm, mà chuyện nàng đang để ý là sắc diện vui buồn của Hạ Vi, thấy từ chỗ dằng dằng sát khí, Hạ Vi đã tươi cười là Tố Tố vững bụng rồị
Hai người vừa tới khu túc xá nhà trường liền gặp Tiểu Bình đang từ câu lạc bộ bước ra, hai tay ôm xách tùm lum những gói to nhỏ. Thấy Hạ Vi và Tố Tố, Tiểu Bình vội gọi:
- Kià! hai chị tự động hồi cung à? chị cả đang định thân hành đi tóm về đấy
Tố Tố hoảng kinh:
- Chị Cả sao chị cả biết?
- Hị..h.ịchị cả thần thông quảng đại thiên lý nhãn, thuần phong nhĩ có việc gì mà giấu được
Hạ Vi khẻ xì một tiếng:
- Khỏi cần hỏi, nhất định là "Người bốn mắt" đi méc rồi
- Chẳng có ai méc hết, chính chị cả tự tìm biết. Hai chị đi được một hôm thì chị cả tới thăm, không thấy hai chị là chị cả đóan ngay hai chị ra nhà chị hai chơi, bỏ học thì chị cả giận đã định lôi hai chị về ngay bữa đó rồị Hôm nay hai chị về vừa hay, chị cả lại tới thanh tra nữa, hiện có mặt trong túc xá, nói là sẽ ngủ luôn tại đây đêm nay, để sáng sớm đi tóm hai chị về
Tiểu Bình vừa nói, vừa muốn ra dấu phụ hoạ nhưng hai tay còn kẹt ôm xách các gói phải nghoẹo đầu, nhướng mày trợn mắt thay đến nổi gói rớt xuống đất hồi naò, cũng không haỵ Hạ Vi khom xuống lượm lên. Tố Tố sợ tái mặt chớp mắt lia:
- Chị cả đang có mặt tạy đây thật không?
- Ai nói gạt chị làm chị Chị cả còn bảo sáng mai em phải theo, đáng tiếc là hai chị đã về, nếu không thì em có dịp đi kiếm chị hai xin một mớ bánh kẹo tha hồ ăn... À, mà chị hai có gởi hai chị đem về cho em gói kẹo nào không?
Hạ Vi bĩu môi:
- Mang kẹo về? mang cho cô một chưởng thì có! nãy giờ nghe cô nói toàn là chị cả đi tóm đi lôi tụi này mà phát chán! nè, bộ chị cả nghỉ dạy hay sao mà cả chiều nay lẫn sáng mai có thì giờ..
- Eo ơi! chị Bảy yêu qúi của em bộ đi chơi mấy bữa đâm lú lẫn quên hết ngày tháng rồi saỏ Chiều nay là thứ Bảy mai là chủ nhật..hì..hì...
Nghe nhắc tới chủ nhật Hạ Vi đâm tiếc. Vừa rồi ngồi t rên xe bus cứ mỗi lúc thấy đường xa dần khu phố phường náo nhiệt và gần về phía nhà trường là nàng lại nghe nao nao, vừa lưu luyến vừa ngán ngẩm. Luyến lưu chốn đô hội ăn chơi và ngán ngẩm việc học hành cũng như nếp sống sinh hoạt câu thúc buồn tẻ trong túc xá, khốn nổi chẳng lẽ quay trở lại nhà Ỹ Hoa vì chính nàng đã vội kéo Tố Tố ra xe, tiếc ơi là tiếc, nếu nhớ ra ngày mai là chủ nhật thì có giận Vương tới chín xe 10 vàng, Hạ Vi cũng quyết ở lại chưa về trường vộị Ở lại sẽ thích thú hơn về túc xá, là cái chắc. Hơn nữa, biết đâu chừng Vương chẳng mò đến tìm để cúi đầu xin lỗi và nói mấy lời êm như ru, rồi hai người lại vui vẻ đưa nhau đi chơi nữa, thích thú biết bao! Hạ Vi chợt nghĩ "À, phải! cái gì chớ về ngày tháng thì Tố Tố không nhắc mình ngày mai là chủ nhật..."
Nghĩ đến đây Hạ Vi nổi sùng, trút hết tiếc rẽ tức tối vào Tố Tố. Cũng vừa lúc Tố Tố ngây thơ lo sợ nhìn Hạ Vi hỏi nhỏ:
- Về vụ chị cả mình tính sao đâỷ
Hạ Vi quát:
- Tính! tính cái gì nữả cái gì cũng tại cô hết! cô hại người ta!
Tố Tố chẳng hiểu gì cả, gần bật khóc:
- Em hạị.hại aỉ tại chị muốn tới nhà chị hai chớ đâu phải em
Thoáng cảm nhận mình đã buộc tội hơi vô lý, nhưng chưa kịp hối hận thì đã nổ hung lên vì nghe Tố Tố nói như có vẻ đổ thừa hết cho mình, Hạ Vi quắc mắt nói như hét:
- Đúng tại tôi muốn đi, tôi thừa nhận rồi saỏ cô mau vô gặp chị cả quy chánh cứ đổ hết cho tôi mà lập công. Không chừng còn được chị cả thưởng cho
Con người chân phương nhút nhát như Tố Tố lúc nào cũng sợ người khác hiểu lầm hay hờn giận. Vừa rồi đã sắp khóc bây giờ nhiếc mắng thêm loạt nữa, Tố Tố khóc thật
- Chị Bảy! chị thật không tín nhiệm em như vậy saỏ
Hạ Vi bất nhẫn cơn tức tiêu tan cười khúc khích được ngay:
- Trời dất! mới giỡn có một chút mà đã khóc rồi! mít ướt quá vậy bồ!
Giọng Hạ Vi vừa dịu vừa ngọt ngào:
- Tố Tố! đừng buồn em tốt với chị lắm, bộ điên sao mà chị không biết. Chị cố ý nói giỡn như thế để cho em bớt sợ vậy mà. Đừng khóc! Tố Tố của chị đừng khóc! mình là chị em sinh tử với nhau có vui cùng vui gặp khổ đồng khổ chị cả nếu có mắng có phạt tụ mình thì chị chịu phân nửa, em chịu phân nửa, đây trong bọc này có một gói kẹo hột điều, tụi mình cũng chia đôị...
Tiểu Bình đang đứng dằng xa xa trước cơn thịnh nộ bất thần của Hạ Vi bây giờ bỗng thấy sóng lặng gió yên, lại nghe đến "kẹo hột điều" liền giật mình lo đếm vội mấy gói trên tay la hoảng
- Ơ! chị Bảỵ..chị lấy lén gói kẹo hột điều của em!
- Lấy lén? muốn nói ăn cắp thì nói phức ăn cắp cho dễ hiểụ Nhưng coi chừng không được vu oan gía hoạ ẩu nghe!
Hạ Vi cố ý cắn miếng kẹo nhai dòn rụm vừa buông lững
- Có lộc thì được hưởng, lộc vào tay, ai cũng có quyền hưởng, không hưởng là dại, mà hưởng cũng chẳng mắc tội vạ gì! Ai hổng chịu thì cứ đi thưa, kẻ này đi hầu
- Em méc chị cả cho coi! kẹo bánh này là em mua để mời chị cả. Hai chị tội chồng chất, bỏ học đi chơi, lấy lén kẹo! để rồi biết chị cả sẽ mắng cho một trận nên thân!
Hạ Vi bĩu môi:
- Bộ là tử tội à? đi tố cáo lẹ lên, con bé... đồ quỉ ai sợ nhà ngươị...
Vừa nói ba người vừa đi, Tiểu Bình phía trước cứ lải nhải hăm he, Hạ Vi và Tố Tố đằng sau, Hạ Vi không ngớt nói ngang chọc tức Tiểu Bình
Cả ba vào đến túc xá, chân Tố Tố như muốn rũ ra vì sợ nàng đi thụt lại sau cùng, vừa ráng lau thật khô nước mắt, vì sợ chị cả lại tung ra cái vụ Hạ Vi nạt nộ mắng nhiếc vừa rồi
Tới ngoài cửa dãy buồng ngủ Tiểu Bình vừa chạy vừa kêu rầm lên:
- Chi cả! chi cả ơi! hai chị Hạ Vi và Tố Tố về rồi nè!
Hạ Vi theo vào, đầu tiên không thấy chị cả mà Hạ Vi lại gặp ngay cặp mắt đầu chống báng của Tề Minh, rồi tới cặp kiếng lấp loáng của Thu Vân tự dưng một luồng ý thức phản kháng bừng lên, và Hạ Vi nghĩ ngay một câu: "bộ không phải cùng là chị em với nhau saỏ" nếu chị cả bắt tội Hạ Vi dự định sẽ đem câu đó ra hỏị Nếu cùng là chị em với nhau, thì tại sao không cho đến thăm Ỹ Hoả. Nghĩ xong như thế, Hạ Vi cảm thấy mình quang minh chính đại trở nên can đảm hẳn lên đừng nói chị cả chỉ là...chị cả cho dầu là chủ tịch tối cao pháp viện nàng cũng dám tới gặp như thường
Cho nên chẳng đợi Tố Tố theo kịp, Hạ Vi đã ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào luôn. Đã chuẩn bị cả một ngàn lý do, nhưng khi gặp chị cả Hạ Vi lại không còn cách nào để tuôn ra, vì thái độ Ngọc Phấn đón tiếp Hạ Vi không phải với gương mặt giận dữ mà lại cả một sự thân thiết nhiệt thành một sắc diện mừng rỡ, tươi cườị
Chương Ngọc Phấn chào hỏi thật cởi mở hồn nhiên:
- Hạ Vi mới về đó hả? Chị đóan thế nào bữa nay hai em cũng về tớị.. Ỹ Hoa vẫn vui khoẻ chứ?
Trước tình thương yêu hiền dịu và độ lượng của chị cả, Hạ Vi mất hẳn đối tượng trả đũa và cảm thấy hỗ thẹn nên cúi đầu khẽ đáp:
- Chị hai vẫn bình an. Chị hai gởi lời thăm chị cả và tất cả chị em mình
Thu Vân hoảng hốt:
- Ủa! còn Tố Tố đâủ
Tiểu Bình nói hớt:
- Lý tiểu thư còn tà tà đằng sau, chớ đâụ Vừa rồi chỉ khóc đó....
Ngọc Phấn lo lắng:
- Sao lại khóc?
Tề Minh trừng mắt nhìn Hạ Vi:
- Khỏi cần hỏi, nhật định là chị ăn hiếp Tố Tố phải không?
Đúng vào lúc đó, Tố Tố cũng vừa vào tới ngưỡng cửa, chợt nghe như thế vội sửa nét mặt thật tươi, đi mau vào cố lấy diệu bộ hồn nhiên chào hỏi lần lượt mọi ngườị Ngọc Phấn kéo tay Tố Tố dịu dàng:
- Tố Tố vừa khóc phải không? sao vậỷ Sợ chị mắng phải không?
Tố Tố lắc đầu phủ nhận, má ửng hồng cười thật xinh:
- Chị cả thương em, không đời nào mắng em hết
Ngọc Phấn cười:
- Cái đó chưa chắc! Nếu đúng là em làm điều không phải chị cũng rầy la chớ, nhưng đồng thời cũng nghe đau trong lòng, vì....ai bảo chị là chị cả
Thu Vân xen lời phê phán:
- Một người phạm tội mà còn biết lo sợ ăn năn như Tố Tố thì chẳng sao, cứ như Hạ Vi lúc nào cũng dương dương tự đắc thì khó mà nhận biết lỗi rốt lại sẽ rước lấy tai hại lớn
Hạ Vi toan phản kháng, nhưng Ngọc Phấn đã xua tay:
- Xong rồi! đừng nói chuyện đó nữa, Hạ Vi với Tố Tố đến chơi nhà Ỹ Hoa vài ngày, chẳng có gì là không phảị Do hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau nên chúng ta với Ỹ Hoa dường như quá xa cách đó là điều đáng tiếc. Chúng ta tới thăm, chắc chắn Ỹ Hoa sẽ vui thích lắm, có điều đi chơi, nên chừng mực, nhất là nhằm lúc các em đang chuẩn bị thi đại học thời khắc càng quí báu cần phải lợi dụng triệt để mới được. Hạ Vi và Tố Tố đã về rồi, hãy bình tâm tĩnh trí cố gắng học hành, đừng để thua sút aị Chị mong tất cả các em đều ráng lên, không một ai thi rớt, kẻo lúc người ta tiến vào đại học mà mình bị gạt ra ngoài thì bấy giờ dù khóc than cũng muộn màng
Nghe lời giáo huấn của chị cả toàn thân Tố Tố bắt run lên. Hạ Vi cũng làm ra vẻ thành khẩn lắng nghe và lãnh hội nhưng kỳ thực chẳng quan tâm gì cả, vì loại lập luận như thế khó lọt được vào tai nàng. Ngọc Phấn lại nói:
- À! chị báo cho các em hay một tin mừng. Lộc Hậu vừa gởi thơ cho chị biết là đã kiếm được chỗ trọ cho các em rồị Lộc Hậu đã có một ông bác ở Đài Bắc nhà rất rộng, dù cả 10 chị em mình, cũng dư chỗ
Hạ Vi tỉnh bơ
- Người ông của chị năm họ Sở, em có gặp qua rồị Nhà đó chỉ có hai ông bà già với một người cháu đang học đại học đó là em trai cô cậu với chị năm tên là Mộc tượng....
Tiểu Bình vọt miệng:
- Úi chà! chị Bảy đang kể chuyện thần thoại
Hạ Vi chẳng lý gì đến Tiểu Bình, cứ tiếp
- Còn cái ông sinh viên đó, vừa ngớ ngẩn vừạ..ngụ Hễ gặp người nào là y như cúi đầu xuống, tròng mắt đứng yên, cả ngày chẳng nói xong ba câụ..Bà con thử nghĩ như vậy có giống Mộc Tượng chớ là gì?
Thu Vân tuy biết là Hạ Vi nói đúng sự thực về người em họ của Lộc Hậu nhưng không khỏi nghe nhột nhạt, vì cảm thấy như Hạ Vi có dụng ý ám chỉ luôn mình. Nàng bắt buộc phải lên tiếng:
- Thế nhưng năm ngoái người ta đã thi đậu hạng nhất vào đại học Đài Bắc kia mà
- Ối! Hạng nhất Mộc Tượng thì vẫn là Mộc Tượng. Nếu nói cho đúng hơn nữa thì là tượng gỗ qúi vì nhờ đậu hạng nhất
Cho tới lúc này rõ ràng là Hạ Vi đã cố tình móc ngoéo Thu Vân thật rồi, vì Vân vừa thi đậu nhất, tuy nhiên Thu Vân không thích cãi vả nên làm thinh. Trái lại, Tề Minh nổi nóng, nếu không có mặt chị cả thì Hạ Vi khó trách khỏi một trận quạt tơi bời
Ngọc Phấn lại cắt dứt câu chuyện Mộc Tượng và dặn dò các em thêm một lúc nữa, đoạn ra đón chuyến xe chót, trở về ngôi trường ngọai ô vì ngày mai là chủ nhật, nhưng nơi đó đang có một người mỏi mắt ngóng trông nàng....
o0o
Còn một tuần nữa là tới ngày thị Mai Lộc Hậu gởi thêm một lá thơ cho chị cả, xác định vấn đề nhà trọ và mong muốn chính chị đích thân dẫn các em "lai kinh ứng thí". Nàng khuyên nên đến Đài Bắc trước kỳ thi vài hôm để mọi người làm quen với cảnh sống mớị Lộc Hậu còn muốn nhân dịp đó 10 chị em họp mặt đông đủ cho vuị Ngọc Phấn hứa sẽ cùng đi với các em
Nàng nói với Hạ Vi:
- Em tin cho Ỹ Hoa biết nếu Ỹ Hoa đi được thì tới Sở gia gặp chúng ta
Dường như vẫn còn ức về vụ Ỹ Hoa thúc giục về trường sớm Hạ Vi né tránh
- Theo em thì khỏi cho chị hai hay, chỉ không đi được đâu! Ngày nào chỉ cũng ngủ tới đứng bóng mới dậy, mấy hôm tụi em ra chơi chỉ ráng lắm cũng 9 giờ mới mở mắt nổị Chắc vì vậy mà chỉ đâm bực kiếm cớ bắt tụi em về sớm
Hạ Vi chợt ngừng nói, biết mình đã hở chuyện. Nhưng bên kia, Tề Minh đã nghe được, cao giọng ngay:
- Ủa! hai người bị chị hai đuổi về đó hả vậy mà tôi cứ tưởng là chị hai mời mà không ai chịu ở lại chớ
Hạ Vi mắc cở đỏ mặt, không trả lời được gì. Rất dũng cảm Tố Tố lên tiếng đỡ lời:
- Chị hai thật lòng muốn tụi này ở lại nhưng cũng tại chỉ bận rộn quá đi ở mãi nhà chỉ cũng không tiện
Tố Tố lại liên tưởng tới bộ mặt phì mỡ của người đàn ông đêm đó, nàng chợt rùng mình. Không hiểu vì sao Tố Tố lại càng giữ một ấn tượng quá sâu đậm về người đàn ông thô kệch đó, và càng nghĩ tới hắn nàng càng băn khoăn lo ngại Ỹ Hoa
Ngừng một chút, Tố Tố lại tiếp:
- Nếu muốn chị hai cùng đi Đài Bắc thì phải cho chỉ hay, em tin là chỉ cũng muốn đi lắm, chỉ sợ vì quá nhiều công việc nên không rảnh đó thôi
Ngọc Phấn buồn buồn:
- Thôi đừng cho Ỹ Hoa biết hay hơn, nếu muốn đi mà không đi được nó sẽ buồn
Nàng bỗng thở dài, giọng bùi ngùi:
- Ỹ Hoa ngày càng xa cách với chúng ta vì nghề nghiệp bận rộn. Rồi các em cũng vậy lên đại học hay đi làm, có đứa lấy chồng.....lúc đó chị em cũng đâu còn thân mật bằng như cũ nữa
Tề Minh cãi:
- Đâu phải vậy trừ chị hai với chị tư còn thì tụi mình vẫn sum họp cả chục năm rồi, có ai lạc bầy đâủ
Ngọc Phấn cười khổ sở:
- Là vì chưa tới lúc đó thôi! Như Tiểu Bình nhỏ tuổi nhất trong bọn mà rồi tới lúc thì cũng bay nhanh như ai!
Tiểu Bình chưng hửng:
- Chị cả! không đâu! em nhất định không bay!
Hạ Vi đùa:
- Tốt! vậy thì em theo chị cả suốt đời nghe!
- Có gì mà không được
Tề Minh vừa nói vừa vung tay, rũi trúng phải cặp kiếng của Thu Vân rơi xuống dất
Hạ Vi nhướng mày cười hóm hỉnh:
- Được hay không thì phải hỏi chị cả! có khi chị cả muốn đi mà e rằng có người không chịu
Tiểu Bình sừng sộ:
- Aỉ ai dám không chịủ nếu có ai không chịu cho em theo chị cả, em sẽ.....
Hạ Vi cười khúc khích:
- Hay dữ! em làm gì người tả
Tiểu Bình hậm trợn:
- Em sẽ hận người đó thấu trời xanh!
- Vậy thì ăn nhằm gì? tưởng là cô định bỏ tù người ta chớ?
Hạ Vi cười nghiêng ngữạ Thu Vân nghe chẳng lọt tai, trách Ngọc Phấn:
- Chị cả cúp tụi nó cho rồi!
Đang thờ thẩn Ngọc Phấn chợt lưu tâm lai, cười gượng:
- Bây giờ các em lo sửa sọan đi, cãi nhau hoài có được gì đâủ khi nào cần bay sẽ haỵ..
Hôm mấy chị em lên đường Vương Phục Bình ra tận ga đưa tiễn
Đứng chờ xe lửa, Hạ Vi nháy mắt với Tiểu Bình:
- Người đó đó! Tiểu Bình!
- Anh Phục Bình hả?
Tiểu Bình lắc đầu không tin nhưng rồi lại tin ngay, Phục Bình cứ quấn quít mãi bên Ngọc Phấn không giữ nổi nét buồn. Tuy gần 19 tuổi nhưng Tiểu Bình vẫn ngây thơ, mấy lượt nàng định đến gần chị cả đều bị Phục Bình ngăn lại bằng cách chen lấn vô tình. Dầu sao Tiểu Bình cũng đâm bực
Trong khi đó Phục Bình vẫn nhớ tới ngày nào cô em nhỏ nhất bọn đã thân mật gọi chàng là "Anh Phục Bình" chàng định tâm sẽ tạo cơ hội để bày tỏ cảm tình, không ngờ vô tâm làm Tiểu Bình tức giận
Xe vào nhà ga, chị em Ngọc Phấn bước lên. Phục Bình sẵn sàng máy ảnh, chợt thấy Tiểu Bình đang đặt chân lên bậc cửa toa, chàng thân mật gọi:
- Tiểu Bình, em đứng yên vậy đi, anh chụp một kiểu
Chàng nhìn vào ống kính bỗng thấy hình ảnh một Tiểu Bình đang quắc mắc mím môi, chàng giật mình buông máy ảnh xuống để trông cho rõ Tiểu Bình đã hậm hực bỏ đị Phục Bình chới với ngẩn ngơ
Chẳng phải Phục Bình đã từng nghe Ngọc Phấn không tiếc lời ca ngợi tài khéo chụp ảnh của mình saỏ và chính Ngọc Phấn đã nói rằng mấy cô em nàng còn định nhờ chàng chụp giùm mấy kiểu hình nữạ Vậy mà vừa mới bắt tay chụp bức hình đầu tiên lại gặp tình cảnh như thế rồi! Mọi hân hoan nô nức của Phục Bình đã hoàn toàn tan biến. Chàng thắc mắc hỏi Ngọc Phấn
- Cô em út Tiểu Bình.....sao lạ vậỷ
Hạ Vi đứng gần vọt miệng:
- Nó hả? Nó hận anh thấu trời xanh!
Phục Bình hoảng vía:
- Trời ơi! sao vậỷ
Cả bọn cười rộ lên. Một trận cười đầy bí ẩn. Chen lẫn tiếng cười chàng nghe cả những tiếng: "Xin anh đừng hỏi tại saỏ "
Chàng đứng ngẩn ngơ trong khi các cô đã lên xe hết rồị Phục Bình hoang mang không hiểu nổị Những khuôn mặt đẹp nhô ra chào tạm biệt Phục Bình, nhưng không có Tiểu Bình và Ngọc Phấn.
Trong toa xe, chị cả rầy cô em út:
- Sao em lại thiếu lễ độ với anh Phục Bình như vậy
Tiểu Bình bỗng giận luôn chị cả, mím môi:
- Anh Phục Bình? ông đó là anh của ai
Ngọc Phấn vừa thẹn vừa giận
- Em không từng xưng hô với người ta như vậy saỏ
Tiểu Bình ương ngạnh:
- Hôm trước thì có gọi thật, nhưng bây giờ không gọi nữa
Chị cả chỉ còn cách nhường em dỗ dành:
- Bữa nay em sao vậỷ không được khỏe hả?
Tiểu Bình quay mặt ra cửa sổ, không chịu làm lành. Nhìn da mặt cô em út hơi ửng đỏ, Ngọc Phấn càng tin chắc em bị sốt nên cau có, bực dọc. Nàng vội đặt tay lên trán Tiểu Bình:
- Em nóng rồi! Bịnh phải không?
Tiểu Bình gắt gỏng:
- Em chết chị cũng đâu có màng! Chỉ có "anh Phục Bình "là chị cần thôi!
Ngọc Phấn không khỏi buồn phiền, sa sầm nét mặt:
- Tiểu Bình lạ vậỷ ông Phục Bình có lỗi gì với em
- Không ai có lỗi gì hết!
- Vậy tại sao em khó tính?
Rồi Tiểu Bình không dằn được thốt ra những lời nặng nề trách chị mình:
- Chẳng trách gì chị cứ nói bay với không bay! chính chị muốn bay trước hết, cần gì chị phải giả vờ nọ kia!
- Em nói gì chi không hiểủ
- Em thì hiểu hết! chị định kết hôn với ông Phục Bình đó rồi bỏ mặc tụi em chớ có gì mà không hiểu!
Tuy ngoài miệng Tiểu Bình đay nghiến mà trong lòng thì khổ sở vô cùng, hai giọt lên đang chực chờ trào ra khóe mắt. Ngọc Phấn chẳng biết phải làm sao đành im lặng.
Sáu chị em chiếm cứ một góc toa, tiếng máy nổ che át những lời quá tiếng lại giữa hai chị em Ngọc Phấn, nhưng hầu như các hành khách trong toa đều dồn mắt về phía 6 ngườị Cả 6 nàng đều xinh đẹp lại ngồi chung một chỗ, tránh sao khỏi sự chú ý của người chung quanh nhất là các thanh niên. Ngọc Phấn nhắc nhở
- Tiểu Bình đừng có kỳ vậy, người ta đang nhìn mình kìa
Tiểu Bình không buồn để ý chuyện đó, nhưng lại bị tiếng hô hóan của Tề Minh lôi cuốn
- Ui trời! coi kìa!
Tề Minh ngồi ngang mặt Tiểu Bình hướng ra cửa sổ. Cả năm chị em cùng một số hành khách đều nhìn ra cửa sổ. nhưng ngược với sự tưởng của mọi người chẳng ai nhìn thấy sự kinh dị nào hai bên đồng cỏ cả. Tố Tố giụt chéo áo Tề Minh:
- Chị Tám cái gì vậỷ
- Ủa! không ai thấy hết saỏ thiệt là uổng...trời ơi đẹp vậy mà không thấy!
Tiểu Bình nghe nói càng sốt ruột buộc miệng hỏi:
- Mà cái gì mới được?
- Ai biểu không nhìn cho lẹ? không lẽ kêu xe ngừng lại cho em nhìn à?
Hạ Vi bĩu môi:
- Thôi! đừng thèm nghe "hắn" nữa "hắn" đang nói chuyện hoang đường đó
Tiểu Bình nài nỉ Tề Minh:
- Chị Tám thật là cái gì vậỷ Nói mau lên đi mà
Tề Minh bật cười:
- Có một người hình thù kỳ dị lắm! hắn đi trên bờ ruộng, chân dạp dất, đầu đội trời, có hai tay, hai mắt, tay có ngón, có móng, mắt có lông mày, lông mị Nghĩa là...đó, vậy mà không thấỷ
Tiểu Bình nghe một hồi biết mình bị gạt cằn nhằn:
- Hồi nào tới giờ mới nghe chị nói dối một lần! không ngờ chị cũng có nghề nói dối!
- Chị định lừa nước mắt em đó chớ. Nếu không làm vậy sợ rằng cả toa xe này phải chịu cảnh lụt lội
Tiểu Bình cười thành tiếng. Mọi buồn phiền vài phút trước đều tan theo tiếng cười vui
Xe đã ngừng mấy trạm mà mãi vẫn chưa tới Đài Bắc. Mấy chị em đều trông ngóng mau tới trạm cuối cùng. Không phải họ nô nức vì mới được đi Đài Bắc lầu đầu, mỗi người trong bọn đều đã có tới thủ đô này đôi ba phen rồi .Tuy nhiên lần đi này có ảnh hưởng quan trọng đến cả cuộc đời của họ nên mọi người đều chú tâm mong ngóng không ai có thể dửng dưng.