watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:35:1713/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Tái Sanh Duyên 31 - 60 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Tái Sanh Duyên 31 - 60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 21

Hồi Thứ Sáu Mươi

Bàng Phước âm mưu giả Mạnh Thị
Hạng thị lập kế trá Vương phi

Địch Xuân Yến vào đến nơi, vừa trông thấy Tố Hoa đã nhận biết ngay là Tô Yến Tuyết. Còn Tố Hoa cũng không lạ lùng gì Địch Xuân Yến, nhưng nàng giả cách làm lơ để cho Địch Xuân Yến lạy làm lễ và dâng đổ ăn lên .
Rồi bằng một giọng nghiêm trang, Tố Hoa nói :
- Mụ về thưa lại cùng phu nhơn rằng ta có lời cảm ơn phu nhơn đấy.
Tố Hoa bảo nữ tỳ thâu lễ vật đem cất, rồi trao thiếp phúc đáp đồng thời thưởng tiền cho Địch Xuân Yến.
Địch Xuân Yến lãnh bạc , lạy tạ lui về. Hàn Phu nhơn hỏi :
- Mụ vào yết kiến Lương Phu nhơn được không và mụ nhận thấy người ấy tư cách ra thế nào ?
Địch Xuân Yến cười ngắt nghẽo, thưa :
- Bẩm phu nhơn, người ấy chẳng phải ai đâu xa lạ, mà chính là Tô Yến Tuyết nhà ta đó !
Tô Đại nương nghe nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi :
- Thật quả vậy sao ?
Địch Xuân Yến nói :
- Bẩm tôi nhìn kỹ lắm, thiệt rõ ràng là Tô Yến Tuyết, nhưng bây giờ có hơi cao lớn hơn hồi trước.
Hàn Phu nhơn nói :
- Thế thì đúng rồi ! Cảnh Phu nhơn gốc người ở Quý Châu , có lẽ khi người đến kinh, đi thuyền qua ngả Côn Minh trì, gặp Tô Yến Tuyết tự tử, người ra tay cứu vớt đem về làm nghĩa nữ chứ gì. Thế thì hai vợ chồng đều là hai gái chí thân, thảo nào bấy lâu nay tương đắc với nhau lắm.
Tô Đại nương còn bán tín bán nghi, nói :
- Ở đời lại có cái duyên may mắn đặc biệt đến thế sao ? Chỉ một việc phu nhơn và tiểu thơ tương nhận với nhau đã là việc may hiếm có nhất trần đời rồi, có đâu nay tiện nữ lại cũng được may mắn quá vậy ?
Hàn Phu nhơn nói :
- Được rồi, chúng ta cũng chẳng cần bàn luận nghi ngờ chi cho nhọc, để đợi tiện nữ chấm trường về đây ta gạn hỏi thì biết rõ.

Tô Đại nương nghe nói cũng cho là phải, nhưng trong lòng nôn nao muốn sao cho được gặp con lập tức mới thỏa.
Ngờ đâu lúc ba người đang đàm luận thì con Thúy Liễu đứng rình bên ngoài nghe không sót một mảy may, nó mừng quá, trông cho mau mau được về Vương phủ đặng mách cùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa.
Xin nhắc lại, năm trước vua Thàng Tôn ban chiếu truyền khắp trong thiên hạ treo giải thưởng xứng đáng để tìm kiếm Mạnh Lệ Quân. Lúc bấy giờ tại huyện Giang Hạ, phủ Võ Xương , tỉnh Hồ Quảng có một người họ Bàng tên Phước tuổi độ ba mươi mà tính tình vô cùng gian xảo, vợ hắn là Mao thị chuyên nghề buôn bán.
Bàng Phước có một người cậu tên Lộ Tri Giao học hành rất giỏi. Tri Giao có một người con gái tên Tường Vân mắt phụng mày ngài, dung nhan mười phần xinh đẹp. Tường Vân được cha truyền cho nghề văn chương từ lúc lên năm, vả lại nàng lại có khiếu thông minh, học đâu thuộc đó , nên khi mới lên mười hai tuổi, văn thơ nàng đã lào thông, dám chắc nội trong huyện Giang Hạ không có một người con gái nào bì kịp.
Nhưng chẳng may năm ấy mẹ nàng mất rồi qua năm sau Lộ Tri Giao lâm bịnh qua đời, bỏ nàng cô quạnh một mình, phải đến náu nương cùng mẹ con Bàng Phước.
Tường Vân sang ở đây chưa đặng bao lâu thì mẹ Bàng Phước cũng tạ thế nốt, chỉ còn có vợ Bàng Phước là Mao thị tánh tình cay nghiệt, độc hiểm vô song. Bao nhiêu công việc trong nhà đều bắt Tường Vân làm hết, lại còn tiếng nặng nhẹ vô cùng khó chịu.
Đến năm Tường Vân lên mười chín tuổi, nhan sắc nàng càng mặn mà hơn nữa, Bàng Phước âm mưu định đem nàng bán cho một nhà phú hộ nào đó để lấy một số tiền khả dĩ, nhưng chưa tìm ra mối nào đáng giá thỉ chợt hôm ấy Bàng Phước trông thấy tờ yết thị của triều đình muốn tìm Mạnh Lệ Quân và hậu thưởng rất nhiều vàng.
Bàng Phước nghĩ thầm :
« Lộ Tường Vân tài mạo kiêm toàn, ta đem giả Mạnh Lệ Quân chắc được là phải.Vả chăng Mạnh Lệ Quân bỏ nhà ra đi đã lâu rồi mà không về, tất nhiên nàng đã chết rồi; mà nếu có còn sống đi nữa chắc nàng cũng đã cải giá, chớ nếu không, nàng đã về gặp mặt Hoàng Phủ Thiếu Hoa để kết tình phu phụ hưởng vinh hoa phú quý rồi ! Vì Thiếu Hoa được phong Vương tước, khắp xa gần ai lại không hay biết. Hôm nay ta đem Tường Vân đến triều đình, giả làm Mạnh lệ Quân , thế nào cũng được trọng thưởng. Lại khi nàng kết duyên cùng Trung hiếu vương, ta đây cũng được đúng vào hàng thân thích, quyền thế to lớn biết là dường nào ».
Bàng Phước nghĩ đến đây cảm thấy trong lòng sung sướng như điên, hắn đứng phắt dậy nhảy nhót múa tay múa chân rồi chạy thẳng một mạch ra nhà sau nói rõ âm mưu cho Mao thị nghe.
Mao thị nghe qua mừng lắm, vỗ tay nói :
- Quả là diệu kế ! Hãy thi hành cho chóng, kẻo có người cũng nghĩ như ta, phỗng tay trên mất thì uổng lắm !
Nói dứt lời, Mao thị chạy đi gọi Tường Vân vào :
Tường Vân bước vào, ngơ ngác hỏi :
- Chẳng hay anh chị kêu em có việc chi ?
Vợ chồng Bàng Phước đồng đứng dậy ân cần nói :
- Mời cô nương ngồi, chúng tôi sẽ thưa cùng cô nương một chuyện.
Tường Vân lấy làm lạ chẳng biết tại sao hôm nay vợ chồng Bàng Phước lại trọng đãi mình như vậy, nàng hồi hộp ngồi xuống hỏi :
- Việc chi anh chị cứ giải bày cho em biết đi, dầu sao em cũng mang ơn của anh chị nhiều lắm, có gì mà anh chị phải ngại ngùng !

Bàng Phước bèn nói rõ ý định mình cho Tường Vân nghe. Tường Vân suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Anh chị bảo gì em cũng phải vâng theo, nhưng anh chị bảo em giả Mạnh Lệ Quân rồi đến khi vào bệ kiến biết nói sao đây ?
Bàng Phước nói :
- Điều ấy không khó khăn gì ! Cô nương vào đó cứ việc nói tôi là Mạnh Lệ Quân quyết chí từ hôn thủ tiết cùng chồng. Khi hai thầy trò cải dạng nam trang ra đi đến phủ Võ Xương thì gặp ông Lộ Tri Giao nhận làm nghĩa tử đem về nuôi dưỡng. Về sau rủi bị lộ, bà kế mẫu biết là gái giả trai , nên mới khai dối là con của họ Trương.
Tường Vân lại hỏi :
- Còn con nữ tỳ Vinh Lang thì biết nói sao ?
Bàng Phước nói :
- Nếu quan trên có gạn hỏi con Vinh Lang, cô cứ việc bảo là đi đường xa xôi khổ cực quá, con Vinh Lang chịu không nổi nên nó trốn đi mất rồi !
Tường Vân nghĩ thầm :
« Mạnh Lệ Quân là con nhà quan mà được vua ban chiếu tìm kiếm khắp trong thiên hạ như vậy, chắc cho cha hay anh gì làm quan tại triều. Nếu ta đến đó, chắc cơ mưu sẽ bại lộ chớ chẳng không ».
Nhưng rồi nàng lại nghĩ :
« Ta ở đây nhục nhã , lại khổ cực trăm chiều, hay là ta cứ việc đến đó, nếu chẳng may việc bại lộ thì ta trình bày rõ hoàn cảnh của ta cha mẹ mất sớm, bị người anh cưỡng bức bắt buộc phải giả Mạnh Lệ Quân nên túng thế phải vâng lời, thì có lẽ triều đình cũng thương tình khoan dung cho ta. Còn may ra công việc xuôi rót thì suốt đời ta được hưởng phú quý vinh hoa ».
Tường Vân suy cùng nghĩ cạn rồi xin nhận lời, vợ chồng Bàng Phước vui mừng khôn xiết.
Ngày thứ, Mao thị lấy áo quần mới và đồ trang sức của mình đem mặc cho Tường Vân, trông nàng đẹp lộng lẫy. Vợ chồng Bàng Phước nhắm đi nhắm lại lấy làm đắc chí, tin chắc làm gì âm mưu cũng thành.
Sau đó, họ lại dọn một chiếc kiệu đưa Tường Vân đến huyện đường xin vào yết kiến.
Quan huyện nghe nói Mạnh Tiểu thơ xuất hiện, thì mừng rỡ, lật đật cho mời Bàng Phước vào ngay
Bàng Phước vừa bước vào, quan huyện họ Liêm đã đứng dậy niềm nở chào và ân cần hỏi :
- Người làm thế nào mà tìm đặng Mạnh Tiểu thơ.
Bàng Phước thưa :
- Tôi có một người cậu là Lộ Tri Giao, vợ chồng tương đắc với nhau nhưng đã ngoài năm mươi tuổi vẫn không con. Bỗng nhiên cách đây bốn năm, người tình cờ gặp một chàng thơ sanh xin vào nương tựa. Chàng thơ sanh ấy có dắt một đứa thơ đồng theo và bày tỏ hoàn cảnh của mình nguyên là con nhà họ Trương quê ở Vân Nam ; cha người bị kết án oan vào ngục thất nên chàng phải đi lánh nạn. Cậu tôi thấy vậy, mới đem chàng về làm nghĩa tử. Chàng ở đó chưa được bao lâu , rủi một hôm để lộ chiếc giày thêu, cậu tôi nhận biết là con gái, mới gạn hỏi sự tình thì nàng nói dối là con gái họ Trương , chỉ vì cha nàng đã hứa gả cho Vương Văn Long, nhưng Vương Văn Long có việc đi xa cách biệt bốn năm trời, người kế mẫu vì tham tiền đem nàng gả cho một người khác nên nàng không chịu, nửa đêm cùng đứa nữ tỳ cải dạng nam trang trốn đi.
Cậu tôi nghe qua, thương nàng là người trinh tiết nên nhận làm nghĩa nữ luôn. Bấy giờ hai thầy trò lại cải trang lại , con nữ tỳ Vinh Lang ở được ít lâu, bỗng một hôm bỏ nhà trốn đi mất.
Cách ít năm sau, hai vợ chồng cậu tôi đều qua đời, thân mẫu tôi mới đem nàng về nuôi dưỡng. Vừa rồi, tôi thấy tờ yết thị, về nhà thuật chuyện lại, nàng mới cho tôi biết chính nàng là Mạnh Lệ Quân, con quan Binh bộ Thượng thơ Mạnh Sĩ Nguyên, tức là vợ của Trung hiếu vương. Tôi lập tức mướn kiệu đưa nàng đến đây, chớ không dám giấu. Hiện nàng còn đang đứng chờ ngoài cửa.
Quan tru huyện họ Liêm nghe qua mừng lắm, truyền gia tướng mở cửa giữa rước vào .
Khi Tường Vân vào, Liêm Tri huyện trông thấy nhan sắc nàng xinh đẹp thì ngỡ là Mạnh Lệ Quân thật, nên lể phép đứng dậy vái chào và mời nàng ngồi giữa huyện đường, rồi hối gia đồng bưng nước lên dâng , còn Liêm Tri huyện cùng Bàng Phước thì ngồi hai bên hầu chuyện.
Liêm Tri huyện đứng dậy, chắp tay hỏi Tường Vân :
- Năm trước Trung hiếu vương hồi trào được phong vương tước, khắp trong thiên hạ ai ai cũng đều biết, sao tiểu thơ không chịu ra mặt, lại để chậm đến ngày nay ?
Tường Vân đáp :
- Thế thường người ta giàu hay đổi bạn, sang hay đổi vợ. Lòng dạ con người biết đâu mà lường. Vì vậy, tôi không muốn ra mặt sớm, là để xem tình ý chàng ra sao. Đến nay thấy có yết thị tìm tôi, tôi chắc là chàng nghĩ đến tình xưa, tâu cùng Thiên tử, cho nên mới có lịnh ấy.Vì vậy, tôi mới nói thật ra, để được trở về với người chồng lý tưởng.
Liêm Tri huyện nghe nói, khen vùi :
- Thế thì tiểu thơ là người có chí và mang một tấm lòng cao thượng ít ai bì. Vậy xin tiểu thơ hãy tạm về đó an nghỉ, đợi tôi tâu lên thượng quan rồi sẽ cùng Bàng Phước đưa tiểu thơ đến kinh sư, vào bệ kiến cùng thánh thượng.

Tường Vân đứng dậy tỏ lời cảm ơn , nàng nói :
- Ngài quả có lòng tốt. Tôi hứa khi đến kinh rồi sẽ hậu tạ xứng đáng.
Nói dứt lời, nàng cáo từ lùi ra, lên kiệu trở về nhà Bàng Phước .
Thế là bắt đầu từ đấy, vợ chồng Bàng Phước đối đãi với nàng rất cung kính, hằng ngày để cho nàng ở không, trang điểm, trau giồi , không cho làm việc gì hết.
Việc này xin gác lại và nói qua tại huyện Côn minh, tỉnh Vân Nam, có một nhà đại phú tên Hạng Long , tự Bảo tú, tuổi quá ngũ tuần, ngoài vợ chính là La thị, Hạng Long còn có ba người hầu thiếp, sanh đặng một trai tên Hạng Chúc Hoa làm chức Tri châu Đại An, thuộc tỉnh Sơn Đông, đến sau La thị sanh thêm một gái nữa, đặt tên Nam Kim.
Nàng Hạng Nam Kim dung mạo hơi giống Mạnh Lệ Quân nhưng không được phong nhã bằng . Có điều là nàng không biết chữ, lại có tâm tánh xảo quyệt lắm ....
Khi Hạng Nam Kim còn nhỏ, đã được hứa gã cho họ Chung, nhưng đến năm nàng lên mười lăm tuổi, chưa kịp làm lễ cưới thì họ Chung tạ thế, thành thử hôm nay trinh tiết nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhà Hạng Long có nuôi hai vợ chồng tên đầy tớ , chồng tên Hầu Ngũ, vợ Quế Hương. Nguyên vợ chồng hầu Ngũ này trước kia có ở cho Mạnh Sĩ Nguyên, nhưng vì tánh tình gian xảo nên bị đuổi, mới qua xin ở với Hạng Long.
Vợ chồng Hầu Ngũ thường ngày cứ trầm trồ khen nàng Hạng Nam Kim có gương mặt giống Mạnh Lệ Quân. Rồi khi thấy yết thị rao tìm Mạnh lệ Quân , vợ chồng Hầu Ngũ liền đốc Hạng Long đem nàng Hạng Nam Kim giả Mạnh Lệ Quân để được kết duyên cùng Thiếu Hoa, hưởng giàu sang phú quý, vì vợ chồng hắn đinh ninh rằng Mạnh Lệ Quân đã chết rồi.
Hạng Long mừng rỡ nói:
- Nếu được như vậy thì thế nào con trai ta cũng chóng thăng quan, còn ta đây được thân thích cùng một vì vương tướng , thế lực to tát biết là đường nào!
Hạng Nam Kim cũng mừng rỡ nói:
- Tôi có đủ mánh khoé để tự nhận tôi là Mạnh Lệ Quân, song chỉ sợ con nữ tỳ Vinh Lang hiện không có ai để giả hắn đây, biết tính sao?
Vợ chồng Hầu Ngũ nghe nói sợ nàng thối chí, nên cùng nhau tán đại vào:
- Thiệt quả là nhà lão gia đã đến ngày hạnh phước rồi, nên tôi xem con Thu Tố hầu cô nương đây có giống con Vinh Lang như hệt vậy.
Hạng Nam Kim nghe nói không tin, nàng nói:
- Có lẽ chủ tớ đều giống nhau hết vậy sao?
Vợ chồng Hầu Ngũ lại nói:
- Chính chúng tôi cũng lấy làm lạ thay, nhưng nghĩ lại chắc là trời nhỏ phước cho đó. Thiệt tình thầy trò đều giống nhau như đúc chớ nào chúng tôi có dám nói dối đâu!
Hạng Nam Kim mừng quá:
- Thế thì hay biết bao!
Hạng Long lo ngại nói:
- Dung mạo con giống nàng Mạnh Lệ Quân thì giả được rồi, nhưng còn ta , khi đến đối đầu với quan trên, biết nói sao cho xuôi việc đây?
Hạng Nam Kim nói:
- Việc ấy không khó, thân phụ cứ bảo rằng:
“ Trước đây bốn năm, một hôm nhằm ngày mồng ba, tháng tư, lúc trời tối, có một chàng thơ sanh cùng với tên thơ đồng vào nhà xin ngủ nhờ. Khi hỏi ra thì chàng thơ sanh ấy khai tên là Vương Nhiếp Thông, còn tên thơ đồng là Vinh Lang, nhơn vì cha mẹ bị nạn nên mới bỏ nhà trốn đi; Tôi thấy chàng đang đang độ thiếu niên, lại có học thức; nên thương tình nuôi ở nhà dạy học. Qua đến ngày hai mươi tháng sáu, gặp ngày mừng đại thọ, tôi thết tiệc mời khách đến chung vui. Chẳng may Vương Nhiếp Thông uống rượu say về phòng ngủ, cùng tên thơ đồng tháo giày ra. Vợ chồng tôi bước vào trông thấy cả hai mang bên trong chiếc giày thêu, mới biết là gái, hỏi thăm sự tình, nàng phân rằng: chính nàng là con gái họ Vương, có chồng đi biệt tích, cha mẹ lại tham của ép gả cho người khác nên nàng phải dắt nữ tỳ cải nam trang trốn đi. Vợ chồng tôi nghe nói, trọng người trinh tiết nên nhận làm nghĩa nữ, và từ đó hai thầy trò lại cải trang? Nhơn vừa rồi nàng trông thấy yết thị tìm Mạnh Tiểu thơ nên mới nói thiệt ra cho vợ chồng tôi biết”.

Hạng Nam Kim nói đến đây, Hạng Long ngắt lời hỏi:
- Nếu quan trên bắt tôi sao lúc Thiếu hoa được phong vương lại không ra mặt, để chi đến ngày nay, thì biết trả lời sao cho xuôi?
Hạng Nam Kim nói:
- Điều ấy cũng không khó. Nếu quan trên có hỏi như vậy, con sẽ ứng đáp ngay rằng: sở dĩ con không muốn ra mặt vội là để dò xem lòng dạ Trung hiếu vương ra thế nào, ngày nay trông thấy yết thị ra tìm biết chắc Trung hiếu vương đã nhớ tình cũ nghĩa xưa nên tâu lên Thiên tử , xin người tìm kiếm hộ cho.
Hạng Long suy nghĩ hồi lâu thấm thía, cảm thấy con mình nói có lý lắm, nên gật đầu khen:
- Con gái ta thật khôn ngoan, sáng trí quá, dám chắc không ai bì kịp!
Hạng Nam Kim lại nghĩ:
“ Cha con Mạnh Sĩ Nguyên đang làm quan tại triều, nếu ta ra đó tự xưng là con của người thì thì chắc thế nào người cũng hạch hỏi những việc trong nhà, nào là tên họ những kẻ ăn người ở trong nhà khi trước
nào là những di vật để lại trong lúc bước chân ra đi, thì ta biết nói sao cho xuôi? Vậy để ta hỏi vợ chồng Hầu Ngũ cho biết mọi việc trong nhà họ Mạnh, đồng thời điều tra thêm cho biết những di vật nàng để lại lúc ra đi là những gì, mới có đủ tư cách ứng đáp được”
Nghĩ rồi, nàng vội vã chạy đi hỏi Hầu Ngũ. Hầu Ngũ nghe hỏi nghĩ thầm:
“ Việc này mà ta không biết kiếm tiền thì dại biết bao nhiêu!”
Nghĩ rồi hắn nói trớ rằng:
- Tôi ở cho Mạnh Sĩ Nguyên thì việc gì trong nhà tôi lại không biết? Nhưng hiện nay trong lòng tôi nó lộn xộn lắm, nên không nhớ rõ thôi, để tôi hỏi lại vợ tôi cho rõ ràng rồi sẽ trình bày sau.
Hạng Nam Kim nghe nói biết ý ngay, nàng gật đầu nói:
- Phải đấy! Vả việc này vô cùng quan trọng, người phải hỏi lại cho kỹ lưỡng mới được.
Hầu Ngũ vâng lời trở về phòng thuật cho Quế Hương nghe. Hồi lâu vợ chồng Kầu Ngũ đến, nàng Hạng Nam Kim liền trao cho vợ chồng Hầu Ngũ mười lượng bạc và cho riêng Quế Hương một cây kim thoa. Nàng bảo:
- Vợ chồng ngươi hãy đem hết sự tích nhà họ Mạnh và dung mạo mạnh Sĩ Nguyên nói rõ cho ta nghe, rồi khi đến kinh ta sẽ đem hai người theo, nếu được thành sự thì chừng ấy vợ chồng ngươi sẽ theo vào ở trong Vương phủ để chung hưởng phú quý.
Vợ chồng Hầu Ngũ đưọc bạc, lại nghe lời hứa hẹn nên mừng lắm, bèn nói rõ dung mạo của Mạnh Sĩ Nguyên và kể lại cặn kẻ lúc Mạnh Lệ Quân ra đi có để lại một bức chân dung với một bức thư tiến cứ Tô Yến Tuyết thay thế, đồng thời nói rõ tên tục từng đứa tôi tớ trong nhà họ Mạnh.
Hạng Nam Kim lắng tai nghe thuộc nằm lòng, rồi bảo thân phụ đi báo cùng quan huyện sở tại.
Hạng Long nói:
- Sáng nay con hãy trang điểm cho đẹp đẽ, theo ta đến huyện đường.
Hạng Nam Kim lại nói:
- Nay con đã nhận làm Mạnh lệ Quân rồi, tất nhiên con phải đường đường là một vị tiểu thơ của quan Thượng thơ, lại là một người vợ của một vì vương tước, nếu hạ mình đến cửa huyện, có thể bị người ta sanh nghi. Chi bằng thân phụ hãy đến bảo quan huyện phải đến đây mới rõ ràng cho.
Hạng Long đứng dậy vỗ tay khen:
- Con gái ta khôn ngoan đúng bực, thật ta đây cũng không bì kịp.
Thế là sáng hôm sau, Hạng Long đội mão , mặc áo chỉnh tề lên kiệu, dắt hai tên gia nhơn thẳng đến huyện Côn Minh, trao danh thiếp cho lính đem vào.
Lâu nay, Hạng Longcó tiếng là đại phú nhất hạt, lại có tiền làm chức Đồng tri, nên khi đến huyện môn đưa danh thiệp vào, An Tri huyện lập tức hối gia tướng mở cửa giữa nghinh tiếp vào, ngồi ngang hàng, trà nước thết đãi rất trọng hậu.
Hạng Long nói:
- Tôi có một dịp may có thể cầu phú quý được, muốn tỏ cùng ngài, không biết ngài nghĩ sao?
An Tri huyện đáp:
- Ở đời ai lại không ham phú quý, chẳng hay việc chi, xin ngài hãy nói thẳng ra cho tôi biết với.
Hạng Long hạ thấp giọng làm ra vẻ quan trọng, rồi bắt đầu nói:
- Cách đây bốn năm, có một chàng thơ sanh đến xin ở ngụ nhà tôi, rồi bỗng một hôm , vào ngày hai mươi hai tháng sáu, chàng nhơn say rượu để lộ chân tướng, mới hay chàng là gái giả trai. Vừa rồi, khi thấy tờ yết thị tìm Mạnh Tiểu thơ, nàng mới mới nói rõ ra là nàng chính là Mạnh Lệ Quân. Tôi nghe vậy, định đưa nàng đến yết kiến ngài, nhưng nàng không chịu đi, lại bảo hãy mời ngài đến để gặp nàng mà thôi. nếu nay chúng ta đưa nàng dến kinh thì chắc sẽ được trọng thưởng và sẽ được Trung hiếu vương mang ơn chúng ta. Rõ thật là một dịp may cho chúng ta có thể cầu phú quý một cách dễ dàng.
Nghe qua An Tri huyện mừng lắm, liền nói:
- Nếu quả là Mạnh tiểu thơ thì tôi phải đến đó mới phải lẽ. Vậy hôm nay mới ngài hãy ở đây chơi, rồi sáng ngày tôi sẽ theo qua bên ấy.
Hạng Long mừng thầm nhưng không muốn ngủ tại huyện đường, nên xin phép ra ngoài nghỉ tại nhà một người bạn thân gần đó. Sáng hôm sau, Hạng Long dẩn An Tri huyện đến nhà và mời ngồi chơi nơi phòng khách, rồi vào trong thuật chuyện lại cho Hạng Nam Kim nghe.
Bà mẹ Hạng Nam Kim nghe qua mừng quá, vội giúp cho nàng một tay trong việc trang điểm.
Hạng Long trở ra nói với An Tri huyện :
- Mạnh tiểu thơ cho mời ngài vào.
An Tri huyện vội vàng đứng dậy, theo chân Hạng Long vào trong. Hạng Nam Kim trông thấy quan Tri huyện vào, nàng rất bình tĩnh, từ từ đúng dậy chào hỏi đằm thắm. Còn quan huyện trông thấy nhan sắc nàng tuyệt vời, lại nhà Hạng Long là nhà đại phú nữa, nên không nghi ngờ gì cả, vội vã cúi đầu chào và nói:
- Tiểu quan có đức chi mà làm cho Tiểu thơ phải nhọc lòng đứng dậy tiếp nghinh, xin tiểu thơ hãy cho phép tôi được làm lễ bái kiến.
Hạng Nam Kim nói:
- Chỉ vì tôi mà ngài phải khổ nhọc thân hành đến đây, nghĩ cũng đã quá lẽ rồi, có đâu tôi lại dám vô lễ đến thế!
Nói dứt lời, Hạng nam Kim lấy theo lễ tân chủ, mời An Tri huyện ngồi, đoạn truyền thị nữ bưng trà lên dâng cho quan huyện, rồi thở dài than:
- Số phận của tôi lâu nay thật gian nan vất vả, lìa xứ sở , xa mẹ cha , nỗi buồn ấy kể sao cho xiết. Hôm nay đây nhờ ngài tôi mới có thể trở về sum hiệp với gia đình, thiệt ơn ấy tôi nguyện không khi nào dám quên.
An Tri huyện hỏi:
- Chẳng hay vì sao tiểu thơ lại lưu lạc đến đây?
Hạng Nam Kim bèn dùng ba tấc lưỡi đặt ra bao nhiêu chuyện lưu linh khổ cực, nói một hồi cho Tri huyện nghe.
An Tri huyện lại hỏi:
- Năm trước đây cha con họ Hoàng Phủ thắng trận ban sư, được vinh phong vương tước, khắp thiên hạ ai ai cũng đều biết, sao tiểu thơ không ra mặt, để chi đến ngày nay ?
Hạng Nam Kim nói:
- Lúc tôi ra đi đã quyết đem thân này vùi chôn cuộc đời trong phong ba bảo táp, thì đâu có còn kể đến thân này nữa. Cho nên khi nghe Hoàng Phủ Thiếu Hoa đặng phong vương tướng, mà chưa nghe người đề cập đến việc đi tìm vợ, thì tôi vẫn nghi rằng chàng đặng phú quý vinh hoa nên quên mất mối tình xưa nghĩa cũ. Vì vậy, danh dự không cho phép tôi ra mặt, thà tôi bỏ qua một kiếp hồng nhan chứ nhất định không đeo đuổi con người phụ bạc. Ngày nay, thấy yết thị rao truyền, tôi mới rõ chàng ta còn nhớ đến mối tình xưa nên mới nhờ triều đình tìm kiếm. Trong hoàn cảnh này, tôi thấy không nỡ lòng nào để cho chàng thương nhớ nuốt thảm đeo sầu, nên phải xuất hiện về với chàng cho trọn chữ tình chung.
An Tri huyện khen:
- Thế thì tiểu thơ thật là người chí khí. Vậy để tôi thượng tấu lên trên, rồi cùng với ngài Đồng Tri đây đưa tiểu thơ đến kinh kỳ bái yết Thánh thượng.
Hạng Nam Kim chấp tay cung kính nói:
- Nếu ngài có lòng tử tế giúp tôi trên bước đường trở về cố quán, thì ơn ấy tôi nguyện không khi nào quên.
An Tri huyện nói:
- Việc này tôi không dám kể ân nghĩa, chỉ mong sao Mạnh Thượng thơ và Trung hiếu vương có lòng cố cập che chở cho, đã là hạnh phúc cho tôi lắm rồi!
Câu chuyện vừa đến đây thì thấy gia nhơn đã dọn tiệc lên, Hạng Long vội mời quan Tri huyện ra ngoài thính đường uống rượu và bàn cách đưa về kinh.
Hạng Long nói:
- Đã mấy năm qua Mạnh tiểu thơ ở nhà tôi, tôi xem dường con ruột. Vì vậy, nay tiểu thơ phải đi về kinh, tôi xin xuất ra ngàn vàng để chịu mọi phí tổn, đưa tiểu thơ đến kinh cho thỏa lòng thương tiếc

Lời bình:
- Hồi này, tác giả xây dựng lên mấy nhân vật Mạnh Lệ Quân giả, ngụ ý châm biếm lòng tham công danh phú quý vô cùng chua chát.
Cố nhơn có câu: “ Bần cư náo thị vô nhơn vấn, phú tại thâm sơn hữu khách tầm”. Quả vậy, lúc nghèo hèn giữa chợ không ai han hỏi, đến lúc sang cả ngôi cao, nhiều kẻ muốn đến hiến thân để hưởng chút phú quý vinh hoa.
Nàng Lộ Tường Vân và nàng Hạng Nam Kim đều là hai kẻ giả dạng mạnh Lệ Quân, nhưng nàng Lộ Tường Vân chỉ vì sống trong hoàn cảnh mồ côi, bị Bàng Phước hành hạ, xem dường nô bộc. Cuộc đời tối tăm của nàng tưởng sống như thế cũng vô vị. Cho nên trước cái âm mưu của Bàng Phước, nàng thuận tình lãnh mạng đi làm cái việc buồn cười ấy, chẳng qua là nàng nhắm mắt đưa chân, nàng xem thân nàng như cánh bèo trôi nỗi giữa dòng sông, dù cho không thành công, phiêu giạt đến nơi nào cũng còn có thể hạnh phúc hơn là ở nhà Bàng Phước. Cái tâm trạng của nàng Lộ Tường Vân bấy giờ thấy tội nghiệp hơn là khinh bỉ. Ta có chê trách là chê trách cho Bàng Phước, một tay gian hùng, hắn hành hạ người cũng chưa vừa, còn muốn dùng sắc đẹp của nàng để khai thác cho kỳ được phú quý công danh mới nghe. Ôi ! Túi tham của con người thật vô bờ bến.
Còn nàng Hạng Nam Kim này tuy dốt nát nhưng tánh tình xảo quyệt, tưởng thế gian cũng ít người sánh kịp. Lại thêm vợ chồng tên nộ bộc Hầu Ngũ cũng xảo trá không kém. Những kẻ gian hùng họ gặp nhau, trách chi không âm mưu làm những việc kinh thiên động địa.
Tác giả lại khéo xây dựng lên nhân vật Hạng Nam Kim có dung mạo hao hao giống mạnh Lệ Quân, để rồi diễn tả cái tâm trạng xảo gian của con người quỷ quyệt. Người ta thường bảo “đại gian tợ tín”, đến nỗi viên Tri huyện Côn Minh cũng phải lầm mà không ai trách được.


Hồi Thứ Ba Mươi Mốt

Lưu Yến Ngọc vào chùa lánh nạn,
Cố Phu nhơn tra khảo gia nhơn.

Cố Hoằng Nghiệp khuyên giải:
- Tuy cháu có bị giặc bắt, song thế nào Quốc trượng cũng lập kế cứu về, cần gì phải thảm sầu ngày đêm như vậy?
Sau một hồi trò chuyện qua loa, Cố Hoằng Nghiệp nói:
- Cứ theo lời trong thư của Quốc trượng, việc hôn nhơn của hai trẻ đã xong, vậy hãy chọn ngày lành làm lễ cưới cho rồi.
Cố Phu nhơn đang rầu rĩ, nghe vậy có ý giận, gằn giọng nói:
- Nhà tôi đang bối rối như vầy, lòng dạ đâu mà vui việc hôn nhơn, hiền đệ quả có lòng tử tế với họ Thôi quá mà không nghĩ gì đến tôi cả.
Nói dứt lời, Cố Phu nhơn giậm chân vỗ chiếu la lớn:
- Bộ các người định giết tôi phải không?
Thái độ của Cố Phu nhơn làm Cố Hoằng Nghiệp sượng sùng, hạ giọng năn nỉ:
- Nếu hiền tỉ chẳng bằng lòng thì thôi, có việc chi đâu mà sanh ra giận dữ.
Dứt lời vội cáo từ lui ra, cắp dù đi về nhà một nước.
Sau đó độ năm sáu ngày, Cố Phu nhơn mạnh giỏi lại như thường. Bỗng có mẹ Thôi Phàn Phụng đến thăm.
Khi chủ khách chào hỏi, trà nước xong, chuyện vãn thăm hỏi hồi lâu, mẹ Thôi Phàn Phụng nói:
- Độ vài hôm nữa, hai vợ chồng trưởng tử tôi phải đem nhau đến kinh, còn thứ tử tôi nó cũng muốn theo đến kinh để lo quyên giáng dự kỳ ứng thí sang năm khiến tôi đây phải chịu một mình hiu quạnh, nếu cưới được tiểu thơ sớm thì hay biết chừng nào.
Cố Phu nhơn nói:
- Hôm trước, hiền đệ đã có đến nói việc ấy với tôi, nhưng vì lúc đó tôi vô cùng bối rối không thể nào yên tâm lo liệu được. Vậy hôm nay tôi đã rảnh trí, nếu muốn tính thì tính đi cũng tiện.
Mẹ Thôi Phàn Phụng nghe nói, mừng rỡ vô cùng. Còn Lưu Yến Ngọc lắng nghe được việc ấy, nàng bủn rủn tay chân, sảng lạc tâm thần, vội vàng đi tìm Giang Tam Tẩu thuật lại việc ấy cho bà nghe và nói:
- Mụ hãy mau mau lập kế cứu tôi, kẻo phải quyên sinh bây giờ.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ hãy an tâm, thế nào tôi cũng có kế cứu tiểu thơ, không sao đâu mà sợ.
Lưu Yến Ngọc nghe vậy cũng an tâm phần nào. Lúc ấy mẹ Thôi Phàn Phụng ở nhà ngoài đàm đạo một hồi rồi từ giã Cố Phu nhơn ra về.
Qua ngày thứ ba đã thấy Cố Hoằng Nghiệp đến nói với Cố Phu nhơn:
- Họ Thôi định đến ngày mười tám tháng tư này nạp sính lễ rồi đến ngày hai mươi lăm cũng trong tháng tư này xin làm lễ cưới.
Cố Phu nhơn nhận lời, Cố Hoằng Nghiệp từ giã lui về, Lưu Yến Ngọc vội vã chạy nói cho Giang Tam Tẩu hay và hỏi:
- Chỉ còn năm ngày nữa, người ta đã nạp đồ sính lễ, chẳng hay mụ tính lẽ nào?
Giang Tam Tẩu đáp:
- Tiểu thơ hãy bình tĩnh tôi mới có thể nghĩ ra kế được chớ? Nếu tiểu thơ rộn lên như thế thì tôi rối ruột, làm sao nghĩ cho ra.
Lưu Yến Ngọc thở dài nói:
- Thôi, tôi biết rồi! Mụ dùng cái kế “Hoãn binh” đấy chứ gì? Thà để cho tôi liều mình một thác cho xong, lại phải tìm cách giữ tôi lại làm chi cho ô nhục danh tiết.
Giang Tam Tẩu nghe nàng nói quyết như vậy, sợ nàng tự vận nên vội nói:
- Tôi đã liệu một kế rất hay, nhưng chẳng biết tiểu thơ chịu đựng được nỗi khổ cực ấy hay không?
Lưu Yến Ngọc hỏi phăng:
- Kế ấy thế nào mụ cứ nói thẳng ra xem sao!
Giang Tam Tẩu chậm rãi nói:
- Tôi có đứa em gái năm nay mười bảy tuổi gả cho họ Trương, chẳng dè về chằng bao lâu thì họ Trương qua đời. Em tôi nghĩ vì thân phận bọt bèo mong manh nên thí phát qui y tại chùa Vạn Duyên, lấy pháp danh là Phạm Như. Vị sư tại chùa ấy tên là Vạn Linh, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Từ đây đến đó độ chừng trên mười dặm đường, nên tôi muốn cùng tiểu thơ đến nương náu tại đó, chẳng hay tiểu thơ nghĩ sao?

Lưu Yến Ngọc lắc đầu:
- Kế ấy không tiện đâu, vì chùa chiền miếu võ là nơi thường có thiên hạ tới lui, ta không phải là kẻ tu hành mà đến đó, thế nào thiên hạ cũng sanh nghi, họ đồn lên phu nhơn hay đặng thì nguy hiểm lắm.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ không rõ đấy chứ, thật ra chùa Vạn Duyên tuy là chốn Phật đài, song xưa nay bọn tu mi ít khi lai vãng, còn phái phụ nữ đến lễ bái cũng ít oi. Hơn nữa, chùa ấy rộng rãi, phòng the cũng nhiều. Tiểu thơ nên nghĩ lại, nếu bằng lòng, tôi xin bảo hộ tiểu thơ đi.
Lưu Yến Ngọc nói:
- Tôi quyết giữ tròn danh tiết, dù chông gai khổ cực đến đâu cũng chẳng sờn lòng.
Giang Tam Tẩu nói:
- Nếu vậy tiểu thơ hãy kíp cùng tôi ra đi, tôi chắc khi tiểu thơ đi rồi, phu nhơn sợ mang tiếng không dám tiết lộ ra đâu.
Lưu Yến Ngọc nói:
- Mụ nói cũng có lý lắm.
Dứt lời, Lưu Yến Ngọc kề miệng vào tai Giang Tam Tẩu nói nhỏ một hồi và dặn:
- Theo ý tôi thì tôi muốn mụ hãy lên trước chùa Vạn Duyên đển yến kiến cùng sư Vạn Linh trình bày mọi việc, nếu ông ta có lòng thương dung nạp, chừng ấy tôi mới an lòng ra đi.
Giang Tam Tẩu nói:
- Sư ông ấy vốn người tham của, nếu người nghe chúng ta đi lánh lạnh có đem theo tiền bạc nhiều thì thế nào cũng vui lòng cho ở, nếu tiểu thơ muốn hỏi trước thì để tôi sai con tôi nó đến đó xem thế nào.
Dứt lời, Giang Tam Tẩu vội vã đi xuống lầu nói rõ việc ấy cho Giang Tam Hỉ nghe và bảo:
- Nay Lưu Tiểu thơ đã quyết trốn lên chùa Vạn Duyên nương náu để chờ đợi Hoàng Phủ Công tử, vậy con hãy lên đó yết kiến cùng sư Vạn Linh nói rõ ý định, nếu người có bằng lòng thì hứa sẽ cúng cho chùa một số tiền to.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Tiểu thơ đã có lòng trinh tiết như vậy, tất nhiên sẽ có hoàng thiên giúp đỡ, song con thừa hiểu lão sư Vạn Linh là một kẻ tham lam, nếu sau này tiểu thơ không đủ tiền bạc để nhét vào túi tham của ông a, chắc là bị bạc đãi đấy. Theo ý con thì đừng nên đến đó là hơn.
Giang Tam Tẩu nói:
- Ta đã khuyên tiểu thơ nhiều rồi, nhưng tiểu thơ đã quyết một lòng thủ tiết, sống thác chẳng sờn, vậy con cứ việc đi đi.
Giang Tấn Hỉ chấp tay vâng lịnh và nói:
- Thôi để sáng mai con sẽ lên đó xem sao.
Tuy nói vậy, nhưng công việc ràng buộc, Giang Tấn Hỉ không đi ngay được, thấm thoát đã đến ngày mười tám tháng tư, Cố Hoằng Nghiệp sai cháu là Cố Bản Nhơn đem đồ sính lễ qua nạp.
Cố Phu nhơn nhận lễ rồi cho gọi hết cả tôi tớ trong nhà ra thưởng. Hôm sau, Cố Phu nhơn lấy những vật hồi môn của Mạnh Lệ Quân khi trước làm đồ tư trang cho Lưu Yến Ngọc, khiến Lưu Yến Ngọc bấn lên, nàng hối thúc Giang Tam Tẩu, bà ta phải bảo con lên chùa hỏi thăm gấp.
Giang Tấn Hỉ vâng lời mẹ đi ngay lên chùa Vạn Duyên trong ngày hôm ấy. Đại sư Vạn Linh trông thấy vội hỏi:
- Ngươi đến đây có việc chi trong ra vẻ hấp tấp lắm vậy?
Giang Tấn Hỉ đáp:
- Tôi muốn đến đây tìm dì tôi có việc cần.
Nói rồi Tấn Hỉ đi thẳng vào chùa, vừa gặp Phạm Như, Tấn Hỉ nói:
- Cháu có việc vô cùng cẩn mật muốn tỏ với dì.
Phạm Như hỏi:
- Việc gì, cháu cứ nói thẳng ra đi.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Nguyên vì trước kia Cố Phu nhơn tôi đã hứa gả Lưu Tiểu thơ cho Hoàng Phủ Công tử rồi, nay lại ép gả cho họ Thôi nên tiểu thơ quyết tâm thủ tiết không chịu cải giá, đã ba phen nàng toan liều mình tự tử, nhưng thân mẫu tôi cản ngăn, lấy lời khuyên giải, hứa cùng nàng lên chùa này xin nhận việc khâu vá trong chùa náu nương đặng thủ tiết chờ đợi Hoàng Phủ Công tử, nếu đại sư chùa này nhận lời thì Lưu Tiểu thơ sẽ hậu tạ.
Phạm Như nghe qua lắc đầu than:
- Chùa này rất ít người đến lễ bái, còn Đại sư Vạn Linh lại là người tham của cải, nếu tiểu thơ không đủ tiền bạc để làm thỏa mãn túi tham của lão tăng này thì không thể nào ở yên được. Vậy ta khuyên nên đến chốn khác thì hơn, đừng vào nơi địa ngục này mà mang hại.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Chính tôi cũng thừa hiểu Đại sư Vạn Linh, người tham của nên đã mấy phen tôi trình bày lợi hại cùng thân mẫu tôi và tiểu thơ, nhưng ngặt vì không tìm được chốn nào để nương thân, hơn nữa tiểu thơ đã quyết một lòng thủ tiết, dù phải cực khổ thế nào cũng cam chịu chứ không hề hối hận. Vậy dì hãy làm ơn đến nói với đại sư có rộng lòng dung nạp cho chăng.
Phạm Như nói:
- Đã có lợi tất nhiên đại sư nhận ngay, chắc chắn không có gì trở ngại đâu. Thôi, cháu hãy ngồi đây để dì lên mời đại sư xuống cũng được.
Dứt lời, Phạm Như chạy đi mời đại sư đến, Giang Tấn Hỉ đứng dậy thi lễ rồi tỏ sự tình cho đại sư nghe.
Vạn Linh nói:
- Lưu Tiểu thơ có lòng trinh tiết như vậy thật đáng phục. Hiện nay trong chùa này còn hai căn phòng trống, ngặt vì giường trần không có chiếu, lại thêm chốn chùa chiền khổ hạnh, chỉ hẩm hút muối dưa qua ngày, nếu tiểu thơ muốn đến đây, cần nhứt phải mang tiền gạo theo cho thật nhiều mới có thể sống được.

Giang Tấn Hỉ nói:
- Tâm tánh của tiểu thơ tôi hiền lành, vóc người lại bé nhỏ, chắc sự ăn uống cũng không tốn kém là bao; còn nói về việc nữ công, người rất thông thạo, có thể giúp đỡ cho nhà chùa lắm.
Phạm Như xen vào nói:
- Chẳng hay lúc nào tiểu thơ đến đây, cần phải hẹn trước mới xong.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Vào đêm nay, lối canh ba tiểu thơ sẽ đến, vậy xin vui lòng mở cửa cho người vào.
Đại sư Vạn Linh nói:
- Dầu đến canh nào cũng được, chúng tôi sẵn lòng thức chờ đợi tiếp rước tiểu thơ.
Giang Tấn Hỉ thấy Vạn Linh có lòng sốt sắng nên mừng rỡ vô cùng, vội vàng từ tạ ra về.
Vạn Linh lập tức bảo Phạm Như đi quét dọn hai căn phòng dư để cho Lưu Yến Ngọc đến ở.
Về đến nhà Giang Tấn Hỉ thuật rõ mọi việc cho Giang Tam Tẩu nghe. Giang Tam Tẩu vội đến phòng thông báo cho Lưu Yến Ngọc biết và bảo:
- Tiểu thơ hãy lo sắp đặt đồ tư trang đặng khởi hàng gấp trong đêm nay.
Lưu Yến Ngọc không có tiền bạc riêng tư chi cả, nàng chỉ được chút ít tiền do Cố Phu nhơn cho để mua kim chỉ, nàng tằng tiện dư lại vài lượng bạc, còn các đồ tư trang trị giá năm sáu trăm lượng mà thôi.
Chiều hôm ấy, Lưu Yến Ngọc gọi con Phi Diên đến bảo:
- Đêm nay ta cho mi đi ngủ trước, vì ta cảm thấy trong người ta mệt mỏi, ta cũng sẽ đi nghỉ bây giờ.
Phi Diên nghe bảo mừng rỡ, vội vào phòng riêng đóng cửa an giấc.
Lúc ấy Lưu Yến Ngọc chong đèn ngồi một mình suy nghĩ:
“Ta ra đi đây không biết đến bao giờ mới được gặp mặt phu nhơn. Vậy trước khi đi ta nên vào tìm cách khéo léo giã từ người mới phải đạo”.
Nghĩ rồi, Lưu Yến Ngọc bảo Giang Tam Tẩu cầm đèn đưa mình đến phòng Cố Phu nhơn. Đến nơi, nàng trông thấy Cố Phu nhơn đang ngồi uống sâm trà. Cố Phu nhơn vừa thấy Yến Ngọc vội sớt cho nàng nửa chén, bảo:
- Con hãy ngồi xuống đây uống chút sâm trà cho ấm bụng.

Yến Ngọc ngồi ghé một bên Cố Phu nhơn, nốc cạn chén sâm, chuyện vãn thân mật một hồi rồi cáo từ trở lên lầu.
Nàng cùng Giang Tam Tẩu lấy đồ che khuất ngọn đèn ngồi chờ cho đến canh hai mới mang hành lý dắt nhau ra đi.
Xuống khỏi lầu đã gặp Giang Tấn Hỉ đứng chờ, hai người trao hai gói đồ cho Giang Tấn Hỉ mang rồi lấy xâu chìa khóa đi mở hết sáu từng cửa, cả ba lặng lẽ thoát ra ngoài.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Để tôi đi dắt con ngựa cho thân mẫu và tiểu thơ đi cho mau.
Lưu Yến Ngọc gật đầu:
- Được, thế thì hay lắm, nhưng cần phải cẩn thận kẻo tên mã phu hay được thì nguy đấy.
Giang Tấn Hỉ vâng lời chạy đi ngay, chỉ một khắc sau hắn dắt con ngựa đến, có thắng đủ yên cương, Giang Tam Tẩu đỡ Lưu Yến Ngọc lên ngồi trước, còn bà ngồi sau, rồi buông cương cho ngựa chạy thong thả. Giang Tấn Hỉ mang gói đồ chạy bộ dẫn đường, nhắm Vạn Duyên thẳng tiến.
Đến nơi Giang Tấn Hỉ kềm ngựa cho hai người xuống rồi bước thẳng vào chùa gõ cửa khẽ gọi. Bấy giờ trong chùa vẫn còn thức chờ đợ. Các sư vội ra mở cửa và rước vào cho ở một gian phòng trống ở nhà sau. Phòng này tuy rộng rãi, nhưng chỉ có một cái giường không chiếu líp gì cả. Giang Tam Tẩu thấy vậy, nói:
- Ôi khổ thật! Thậm chí một chiếc chiếu cũng không có, biết làm sao nằm cho được?
Lưu Yến Ngọc thản nhiên đáp:
- Được rồi, để đến sáng mai ta sẽ mua.
Phạm Như nói:
- Trong phòng tôi còn hai chiếc chiếu cũ, để tôi mang vào đây dùng tạm.
Nói rồi vội chạy đi lấy chiếu, còn Giang Tấn Hỉ mang gói đồ vào để trên giường và nói:
- Bây giờ tôi phải về ngay mới được, nếu ở nhà có xảy việc gì quan hệ, tôi phải đến lập tức báo tin.
Nói rồi từ giã lui ra, tung mình lên ngựa ra roi phi nước đại.
Lưu Yến Ngọc cúi đầu vái chào các sư rồi lấy ra hai chục lượng bạc trao ra và nói:
- Tôi đến nương náu tại đây chắc là phiền lụy đến quí sư nhiều lắm. Vậy hai chục lượng bạc này xin biếu quí vị để tỏ tấm lòng thành, còn vài lượng đây xin nhờ quí sư sắm cho những đồ vật dụng cần thiết.
Các sư thấy bạc tiền nhiều, ai nấy đều hớn hở tiếp lấy và tỏ lời cảm ơn. Lưu Yến Ngọc lại trao cho Đại sư Vạn Linh một gói bạc nữa và lễ phép thưa:
- Tôi xin biếu riêng cho đại sư mười lượng bạc này để làm tiền lương thực cho hai tôi ở đây. Còn như trong chùa có cần đến việc nữ công, chúng tôi nguyện hết lòng giúp đỡ.
Đại sư Vạn Linh dung nạp Lưu Yến Ngọc, đoán chắc sẽ được bạc vàng nhiều lắm, nhưng bây giờ lại thấy chẳng được bao nhiêu, túi tham không được thỏa mãn, nên chỉ nhận lãnh một cách miễn cưỡng đó thôi.
Nói về Giang Tấn Hỉ phi ngựa về đến hoa viên, lén đem ngựa nhốt vào chuồng rồi về phòng khép cửa lên giường nằm im. Qua đến canh năm, bỗng con Phi Diên đau bụng giựt mình thức dậy trông thấy đèn tắt tối đen, hắn mò lần qua phòng Giang Tam Tẩu để tìm lửa thắp đèn, ngờ đâu khi qua đến nơi thì thấy đèn còn chong sáng mà người thì vắng teo.
Đứng ngơ ngác hồi lâu, con Phi Diên đoán chắc Giang Tam Tẩu sang chơi bên phòng Lưu Yến Ngọc nên vội qua đó tìm kiếm.
Đến nơi, hắn lấy làm lạ vì cửa phòng đã khép mà đèn thắp rất lu mờ. Hắn xô cửa bước vào, vặn đèn lên rồi đứng nhìn khắp gian phòng không trông thấy một bóng người. Càng hoảng hốt hơn nữa, con Phi Diên vội vã chạy đi báo cho Cố Phu nhơn hay. Hắn đến phòng Cố Phu nhơn vừa kêu vừa khóc.
Cố Phu nhơn đang ngủ nghe tiếng kêu khóc giựt mình thức dậy thất kinh nghĩ thầm:
“Việc gi mà con Phi Diên nó hoảng lên vậy? Ở đời cái họa không bao giờ đến một mình; con ta mới vừa bị bắt, lòng sầu chưa nguôi, không biết bây giờ lại xảy ra việc gì nữa đây!”
Cố Phu nhơn vùng dậy hỏi lớn:
- Việc gì mà mi khóc ầm lên, hỡi Phi Diên?
Phi Diên xô cửa bước vào bẩm:
- Bẩm phu nhơn, tiểu thơ và Giang Tam Tẩu đã đi đâu mất rồi! Tôi vừa thức dậy đến phòng của hai người thì thấy vắng tanh, nên vội báo tin cho phu nhơn rõ.

Nghe nói, Cố Phu nhơn lấy làm nghi ngờ, bà nói:
- Hay Giang Tam Tẩu có việc chi nên đi ra ngoài chăng? Nhưng còn tiểu thơ mi trong lúc đêm tối mà vắng nhà thì lạ thật.
Nói dứt lời, Cố Phu nhơn hối nữ tì đốt đèn đuốc lên đưa bà ta đến Hiển Vân các lập tức. Đến nơi, phu nhơn tìm kiếm khắp nơi thì quả thật không trông thấy một bóng người thấp thoáng. Bà vội vã vào phòng Lưu Yến Ngọc giở hộp nữ trang ra xem, nhưng vừa mở ra bà đã hoảng kinh la lên:
- Trời ơi! Con này đã theo ai mất rồi nên đồ nữ trang không còn một vật nào cả.
Rồi bà lục soát hết các rương thì thấy không còn một chiếc áo, Phu nhơn không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng lo sợ đến danh giá nhà mình nên thầm nghĩ:
“Việc này chắc chắn là do Giang Tam Tẩu đã dắt thằng gian phu nào đến báo hại con ta đây”.
Phu nhơn vội xuống lầu bảo nữ tì gọi Giang Tấn Hỉ đến để hỏi tra, nhưng phu nhơn lại căn dặn:
- Chúng bay nên biết việc này vô cùng xấu xa, ta cấm không đứa nào được hở môi cho ai biết, nếu lậu ra thì ta quyết không dung tha chúng bay đâu.
Rồi Cố Phu nhơn quay lại hỏi con Phi Diên:
- Mi ở trên lầu này, lâu nay mi có thấy thằng nào đến đây không? Nếu có cứ việc khai thật, bằng gian giấu ta đánh chết!
Nói rồi bảo nữ tì đem roi đến, con Phi Diên run rẩy đáp:
- Bẩm Phu nhơn, thật tình lâu nay tôi không thấy một người đàn ông nào lên lầu này cả.
Cố Phu nhơn nghiến răng nhịp roi trên bàn bôm bốp, hét:
- Con này lớn gan dám gian giấu hả! Nếu không có trai đến đây thì cớ sao tiểu thơ lại trốn đi? Ta hỏi mi, tiểu thơ đi theo ai mới được chớ?
Con Phi Diên run rẩy đáp:
- Tôi chỉ thấy từ ngày phu nhơn dắt tiểu thơ qua nhà họ Cố về, không hiểu sao tiểu thơ cứ to nhỏ với Giang Tam Tẩu hoài. Nhiều lúc tiểu thơ thở dài rơi lệ và vừa rồi khi Quốc trượng gởi thư về bằng lòng gả tiểu thơ cho họ Thôi thì thấy sắc diện tiểu thơ kinh hãi vô cùng. Hồi hôm đây khi thắp đèn xong, tiểu thơ lại bảo tôi đi ngủ trước. Bẩm phu nhơn, sự việc đầu đuôi tôi chỉ biết thế thôi, còn việc tiểu thơ trốn đi thật tình tôi không rõ, mong phu nhơn thương tình tha thứ cho…
Cố Phu nhơn nghe nói, sắc mặt hầm hầm nói:
- Lạ thật! Ta đã sai đi kêu Giang Tấn Hỉ đến đây bảo, cớ sao đã nửa ngày mà hắn không đến?
Rồi bà hối nữ tỳ đi đòi Giang Tấn Hỉ đến gấp. Bọn nữ tì vâng lịnh rần rần chạy đến phòng Giang Tấn Hỉ thấy cửa phòng đóng kín, con nữ tỳ đứng ngoài kêu réo mà Giang Tấn Hỉ cứ nằm ngủ ngáy pho pho.
Bọn nữ tỳ vỗ cửa rầm rầm, có đứa thò tay vào cửa sổ nắm chân kéo lôi, Giang Tấn Hỉ giật mình ngồi dậy với vẻ ngơ ngác, nữ tỳ nói:
- Có lệnh phu nhơn đòi, hãy đến hầu gấp lên.
Giang Tấn Hỉ càu nhàu:
- Trời chưa sáng mà kêu bảo việc gì gấp dữ vậy?
Chúng nữ tỳ xoe tròn đôi mắt, nhìn thẳng vào mặt Giang Tấn Hỉ, gắt:
- Thân mẫu của ngươi cùng Tiểu thơ trốn đi đâu mất rồi. Hãy đến cho phu nhơn tra hỏi, chớ nói dông dài mà toi mạng bây giờ.
Bọn nữ tỳ nói vừa dứt lời. Giang Tấn Hỉ giả vờ bệu bạo nói trong tiếng khóc:
- Trời ơi! Nếu mẹ tôi đi mất rồi thì từ nay tôi biết trông cậy vào ai?
Rồi Tấn Hỉ làm ra vẻ kinh hãi, hơ hải chạy thẳng lên phòng Cố Phu nhơn, vừa khóc vừa hỏi:
- Trời ơi! Mẹ tôi đi mất thiệt sao?
Cố Phu nhơn nổi giận nạt lớn:
- Hai mẹ con mi âm mưu dẫn tiểu thơ đi trốn bây giờ mi còn giả vờ hỏi nữa sao?
Giang Tấn Hỉ khóc rống lên nói:
- Mẹ ơi! Sao mẹ đành bỏ con đi như vậy? Từ đây con phải chịu bơ vơ, ngày đêm thương nhớ thảm khổ biết dường nào!
Cố Phu nhơn thấy thái độ của hắn càng thêm giận dữ, bà hét the thé:
- Nay tiểu thơ đã trưởng thành mà bị mẹ mày quyến rũ đem đi trốn, đáng lẽ ta đuổi mày luôn mới phải, nhưng vì ta cảm thương tánh tình chơn chánh của mày lâu nay nên không nỡ. Thôi hãy lui về coi sóc huê viên và chớ nên hở môi cho bọn gia tướng biết được, vì việc này có quan hệ đến danh giá nhà ta lắm!
Giang Tấn Hỉ nghe nói mừng rỡ như trút một gánh nặng, hắn lủi thủi trở về huê viên.

Lời Bình:
Sinh ra sống một kiếp người nô lệ, còn gì xấu hổ cho bằng! Một kẻ dù bị nô lệ cho một cá nhân hay nô lệ cho một thái độ, họ cũng vẫn có đầy đủ một tâm hồn, một hình hài như tất cả những người khác. Nhưng chỉ khác là họ không được sống với ý nghĩa thực chất là con người, mà ngược lại họ bị đối xử như một con vật không hơn không kém. Hàng ngày phải nhận lãnh mọi hình phạt cực nhọc, đày dọa, đời sống vô cùng tối tăm, bản thân của họ không còn nhân phẩm, mất công bằng, thiếu tự do, mọi quyền sống về tinh thần của con người đều bị xâm lạm.
Cái kiếp nô lệ nói trên có nhan nhản trong chế độ phong kiến thối nát. Thời bấy giờ dưới cặp mắt của bọn quan lại quý tộc thì đám thủ hạ của họ chỉ là những kẻ nô bộc có thể mua chác đổi dời, nếu cần có thể sanh sát dễ như trở bàn tay.
Trong hồi này, con đầy tớ Phi Diên là một trường hợp điển hình. Việc Lưu Yến Ngọc lấy chồng, nó không có quyền biết đến, và khi Lưu Yến Ngọc ra đi nó cũng không có thể nào biết được. Nó có tội tình gì đâu! Thế mà Cố Phu nhơn bắt nó khảo tra. Bà phu nhơn kia cũng thừa hiểu là nó không biết, nhưng thói thường trong xã hội phong kiến mỗi khi họ tức giận điều gì mà không biết làm sao, phải đánh chó chửi mèo cho đỡ giận. Thì trong trường hợp này, con Phi Diên dưới mắt của Cố Phu nhơn cũng chẳng khác nào con chó con mèo vậy.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 171
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com