Chỉ mục bài viết |
---|
Hoàng Tử Và Người Khốn Cùng |
Trang 2 |
Trang 3 |
Tất cả các trang |
Chương 4
CHUYỆN XẢY ĐẾN CHO TOM TRONG CUNG ĐIỆN
A.
Tom ở một mình trong phòng Hoàng tử tại điện Westminster. Em đứng trước tấm gương lớn, ngắm bộ quần áo đẹp của mình. Rồi em đi lên đi xuống, cứ nghĩ mình trông đẹp làm sao. Em đặt tay lên thanh gươm bên hông và rút gươm ra. Em chơi trò đâu gươm với một kẻ vô hình. Rồi em ngồi xuống gnhĩ: “Khi về nhà mình phải kể cho các em gái mình nghe câu chuyện quá lý thú này!”
B.
Tiếng chuông vang lên. Tròn một giờ đã trôi qua: Hoàng tử đi lâu quá. Chừng nào Hoàng tử về?
Tom bước quanh phòng ngắm nhìn tất cả đồ vật đẹp trong ấy - những bàn ghế đóng thật mỹ thuật và các bức ảnh trên tường. Có ảnh của các Hoàng đế, Hoàng tử, Hoàng hậu, Công chúa, ai cũng mặc quần áo đẹp với đồ trang sức, nhìn xuống em bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Gần cửa có một bộ áo giáp. Tom đứng ngắm nó. Đoạn em lấy một manh áo giáp mặt vào. Đó là một bộ áo giáp nhỏ, không quá lớn đối với em. Em lấy manh giáp kia: một vật gì nặng, hình tròn rơi ra ngoài. Mặc manh giáp kia xong, em ngắm mình trong gương. Rồi em trả mọi vật về chỗ cũ. Em không biết vật tròn kia là cái gì, nhưng cũng để lại trong manh áo giáp.
C.
Lại một giờ nữa! Tom bắt đầu cảm thấy lo sợ. “Có người sẽ đến đây bắt gặp mình và hỏi: “Mày là ai? Mày làm gì ở đây?” Hoàng tử không có ở đây để nói cho họ biết sự thật, họ sẽ không tin lời mình nói. Mình phải làm gì? Mình phải ra khỏi đây!”
Rồi nó nghĩ: “Chắc không có ai ở trong phòng bên cạnh. Nếu mình đi nhanh và không ai thấy mặt mình, mình có thể đến cổng và lính gác sẽ để cho mình ra ngoài”.
Nghĩ thế, em mở cửa. CÓ bốn ông quí phái đứng bên ngoài, mỗi bên cửa hai ông. Họ cúi người xuống thấp.
“Ô! Ô! Ô!”, Tom kêu lên, chạy lui vào phòng, đóng cửa lại.
Các ông quí phái nhìn nhau.
“Tôi nghĩ rằng Hoàng tử Edward bị bệnh” một ông nói.
“Vâng, có lẽ vậy”, một ông khác nói.
“Ta nên nhờ một bà chị của Ngài đến thăm Ngài”, ông thứ ba nói.
“Công chúa Jane!”, ông thứ tư nói. “Tôi sẽ đến gặp công chúa Jane”.
D.
Cửa mở. Tom chạy lui tận cuối phòng. Em thấy một cô gái đẹp đứng đo. Mặt cô dịu dàng. Em quì xuống.
Công chúa Jane nói: “Chuyện gì vậy, em trai yêu quí của chị? Tại sao em quì thế?”
“Cứu tôi! Cứu tôi!”, Tom kêu lên. “Em không phải là em trai chị. Em chỉ là đứa bé nghèo tên Tom Canty ở hẻm Pudding”.
Cô nắm tay Tom nói: “Đến đây”.
Tom kêu lên: “Hãy đi tìm Hoàng tử và nhờ Ngài cho em lấy lại quần áo của em”.
Công chúa Jane nói: “Này, này, cha em muốn gặp em”.
“Cha em? John Canty ở đây sao?” Nhưng công chúa Jane dẫn Tom đi qua một gian phòng lớn cách đó một phòng.
E.
Một trong các ông quí phái đã cho nhà vua biết Hoàng tử Edward bị bệnh.
Tom được dẫn vào một gian phòng thật lớn. Trong phòng có một chiếc gương và trên giường em thấy một người đàn ông mập mạp, mặt trắng bệch. Vua Henry thứ tám đau nặng: Ngài không còm sống bao lâu nữa.
“Này Edward, tâu cho phụ vương biết vương nhi có việc gì?”
“Ngài là Hoàng đế?” Tom hỏi.
“Dĩ nhiên. Ta là Hoàng đế. Là phụ vương của vương nhi. Vương nhi sợ điều chi?”
“Thưa Ngài, cháu không phải là con Ngài! Cháu không phải là Hoàng tử, cháu là thằng Tom nghèo hèn…”
Nhà Vua nhìn nó giận dữ. “Hãy ngưng đi cái việc điên cuồng này! Ngươi là Hoàng tử và nếu ngươi bảo mình không phải là Hoàng tử, ta giận lắm đó. Và ngươi có biết ta làm gì đối với dân chúng khi ta giận? Biết không?”
“Dạ biết, thưa Ngài”, Tom nói.
“Giờ thì đi đi! Đừng cho ta nghe thêm câu chuyện điên rồ này nữa. Ngươi đã đọc quá nhiều sách và chúng làm đấu óc ngươi rối beng… Huân tước Hertford, khanh đi theo Hoàng tử. Con ta phải được nghỉ ngơi trước khi đến dự bữa thị yến tối nay. Nhiều quan đại thần phải có mặt ở đó để diện kiến Hoàng tử, vị vua tương lai khi ta thăng hà. Xong, khanh quay lại”.
F.
Tom được đưa về phòng mình. Một lát sau, Huân tước Hertford quay lại với vua Henry.
Nhà vua nói: “Này khanh, trẫm biết không còn sống bao lâu nữa: nhưng việc nước vẫn phải tiếp tục. Lệnh phải được ban ra, luật lệ phải được thảo nên ngay cả lúc ta quá yếu không thể ký tên hay đóng triên lên đó để chúng trở thành luật. Khanh phải giữ cái Đại Triện ấy đùng thay cho ta”.
“Tâu Hoàng thượng, Thần sẽ làm theo lời Hoàng thượng phán”, Huân tước Hertford nói. “Hoàng thượng lệnh cho thần giữ cái Đại triện? Hoàng thượng đã trao nó cho Hoàng tử hai ngày nay rồi”.
“Phải. Khanh nói với Hoàng tử trao lại cho khanh”.
Huân tước Hertford lui ra, rồi trở lại ngay.
“Tâu Hoàng thượng”, ông nói, “Hoàng tử không biết cái Đại Triện ở đâu”.
“Không biết ở đâu? Con ta nói thế a?”
“Tâu vâng”.
“Nó không nhớ đã làm gì với cái Đại triện ấy?”
“Tâu Hoàng thượng, không nhớ”.
“Nó bị bệnh. Lý do là vậy. Nên nó làm sao suy nghĩ được”.
“Tâu vâng”.
Nhà vua nói: “Chờ vậy. Sau này nó sẽ nhớ lại khi hết bệnh”.
Chương 5
VƯƠNG THUYỀN
Một dãy bậc thang dài chạy từ Điện Westminster xuống sông. Vương thuyền là chiếc thuyền lớn nhà vua dùng để du hành trên sông. Hai bên dãy bậc cấp này, các binh sĩ đang đứng chờ Hoàng tử đi ra.
Những cánh cửa lớn ở trên chóp dãy bậc mở ra. Nghe lện truyền, các binh sĩ đứng thật nghiêm. Huân tước Hertford cùng các quan lớn khác bước ra, đứng hai bên. Đoạn tất cả đều cúi rạp xuống khi Tom xuất hiện ở bậc cửa. Tom mặc đồ trắng. Tom đứng đó nhìn xuống con sông nơi em đã chơi đùa và bơi lội trong những ngày sung sướng kia: nhưng giờ đây em phải làm một vị Hoàng tử. Nhà vua đã ra lệnh như vậy. Em bước chầm chậm xuống các bậc thang, rồi vào vương thuyền.
Vương thuyền rời khỏi bờ. Thuyền xuôi dòng tới Tòa Thị sảnh -một sảnh đường trong thành phố, nơi sẽ tổ chức buổi tiệc.
Trong Toà Thị sảnh, tất cả các ông lớn, các phú gia của Luân đôn đang ngồi chờ Hoàng tử đến.
Chương 6
EDWARD TRỐN THOÁT
A.
John Canty đang lôi Edward về nhà mình ở hẻm Pudding. Dân chúng đi theo để chế nhạo cậu bé và cha nó.
Một mụ già kêu lên: “Phải lắm! Phải dạy thằng nhỏ làm theo lời dặn”
Khi họ về gần tới nhà, một cụ già bước ra. Cụ kêu to: “Buông nó ra! Tha cậu bé đi”.
Jonh Canty đánh vào đầu cụ già: cụ già ngã lăn xuống đó. Dân chúng bước qua mình cụ, theo chân John.
Cụ già vẫn nằm yên đó: cụ đã chết.
B.
John Canty xô mạnh cửa phòng mình.
Hắn nói với vợ: “Đó, con trai bà đó! Nó không đem về một xu! Mà nó lại điên nữa”.
mẹ Tom chạy đến Edward. “Ồ, con trai của mẹ! Con trai đáng thương của mẹ!”
Bà nội (của Tom) cười: “Con trai đáng thương của mi! Con trai vô dụng đáng thương ấy! Chính chúng ta mới đáng thương”.
“Nếu mày không đem tiền về, máy không có đồ ăn” John Canty vừa nói vừa xô Edward xuống sàn nhà.
Chợt một giọng nói ngoài cửa. “John Canty! Mở cửa mau lên!”
C.
“Chuyện gì vậy?”, Canty hỏi.
“Tôi là bạn Ned của anh. Anh đánh một ông lão ngoài đường, phải không?”
“Đúng, Canty nói. “Lão ta cố bắt con trai tôi đi”.
“Chính Cha Andrew đó, ông ấy đã chết. Anh đã giết ông ấy. Anh nên tức tốc rời khỏi nơi đây thì hơn”.
“Đã chết!”, John nói. Đoạn hắn quay lại vợ và mẹ. “Bậy quá! Nhiều người đã thấy tôi đánh lão già. Họ sẽ báo cho quan tòa biết và tôi sẽ bị treo cổ. Ta phải đi! Hãy dắt hai đứa con gái tới gặp tôi ở cầu Luân Đôn. Tôi sẽ đi bằng con đường khác với thằng nhỏ”.
D.
Canty nắm tay Edward, dẫn cậu đi qua những con đường nhỏ và những lối đi tối tăm cho đến khi họ tới gần dòng sông. Vài người đang ngồi uống rượu quanh bàn. Hắn thấy ánh lửa và đèn màu.
“Chuyện gì thế?” hắn hỏi một người đàn ông. “Các ông đang chờ cái gì vậy?”
“Chúng tôi đang chờ xem Hoàng tử Edward trong vương thuyền. Ngài đi dự tiệc ở Toà Thị sảnh. Này, cầm lấy cái này, uống đi và chúc: “Xin thượng đế phù hộ cho Hoàng tử Edward”.
Canty đưa tay cầm lấy chiếc bình rượu lớn. Nên hắn buông tay Edward. Edward nhanh nhẹn lách qua chân hắn chạy thoát.
Canty nhìn xuống. “Thằng nhỏ đâu rồi? Bắt nó lại!”
Nhưng Edward biến mất vào bóng tối. “Mình đến Toà Thị sảnh”, cậu vừa nói vừa chạy dọc theo bờ sông. “Ở đó mình có thể tìm Tom và trở lại địa vị cũ của mình”
Chương 7
Ở TOÀ THỊ SẢNH
A.
Tất cả các phú gia và các ông lớn tiếng tăm nhất thành phố Luân Đôn ngồi quanh những bàn dài trong Tòa Thị sảnh. Khi Tom bước vào phòng, mọi người đều đứng dậy. Em ngồi vào chiếc bàn cao nhất: mọi người đều ngồi xuống.
Buổi tiệc bắt đầu. Những người hấu bưng các món ăn ngon lành đặt lên bàn. Có lắm câu chuyện và tiếng cười. Các ca sĩ vào hát và một đội vũ múa trước qua khách.
B.
Cuối cùng Edward đến được Tòa Thị sảnh. Binh lính đang đứng ở cửa, nhưng cậu la lớn: “ta là Hoàng tử Edward đây! Mở cửa cho ta đi qua!” Những người lính cười chế nhạo cậu.
“Ta đã ra lệnh cho các ngươi mở cửa”, Edward la Tòa Thị sảnh. “Hãy tuân theo lệnh ta! Ngay tức khắc!”
“Đừng có khùng”, một anh lính nói. “Lui đi”.
Nhưng Edward cứ tiếp tục lớn tiếng gọi bọn lính. Đám đông bắt đầu nổi giận.
“Đuổi thằng nhỏ đi, nó điên”, họ nói. “Chúng ta muốn được diện kiến Hoàng tử ra về khi tiệc tan. Ê nhỏ, đi đi, về nhà đi!”
“Ta không đi! Ta nói cho các ngươi biết ta là Hoàng tử Edward. Ta không có bạn bè, không ai giúp ta, nhưng những gì ta nói là đúng”.
C.
Đám đông bắt đầu trông có vẻ nguy hiểm, nhưng Edward không nhích chân. Lúc đó, một người đàn ông bước ra đứng cạnh Edward.
“Chú không biết cháu có phải Hoàng tử hay kông, nhưng cháu là một cậu bé dũng cảm nên chú sẽ giúp cháu”.
Tên người đàn ông này là Miles Hendon. Ông ta vừa từ chiến trận trở về và đang trên đường về nhà ở miền quê.
Đám đông tiến lại gần hơn. “Lui đi!”, Miles Hendon hét lên. Bây giờ bọn người kia quá giận dữ. Miles tuốt gươm ra. Ông đánh một người đàn ông bằng sống gươm.
“Giết chúng nó đi!”, một giọng nói vang lên từ phía sau đám đông. Họ ném đá: một viên trúng Edward khiến cậu ngã xuống. Miles đứng choàng qua mình cậu và chống đỡ để che chở cậu thoát khỏi những bàn chân của đám đông dẫm lên. Nhưng dường như ít cò hi vọng. Bọn họ quá đông mà Miles chỉ có một mình. Miles vẫn cười khi chống đỡ.
“Có ai nghĩ được rằng ta còn sống sót suốt 7 năm chinh chiến ở Pháp để rồi bị một đám đông ở Luân đôn giết chết”.
D.
Có tiếng các kỵ sĩ vang lại và một giọng nói vang lên: “Tránh ra! Tránh đường cho sứ giả nhà vua!”. Đoàn kỵ sĩ đuổi đám đông đi và người chỉ huy tiến vào Tòa Thị sảnh.
Sứ giả bước lên sảnh đường tới chỗ Tom ngồi. đoạn ông quì xuống. “Bẩm Hoàng tử, Hoàng thượng đã thăng hà”. Rồi ông đứng lên, hướng về quan khách nói lớn: “Vua henry đã thăng hà. vạn tuế Hoàng đế Edward”, mọi người hô Tòa Thị sảnh: “Vạn tuế Hoàng đế của chúng ta!”
Miles không chần chừ, nhanh nhẹn dẫn Edward lui vào bóng tối.
Chương 8
Ở QUÁN TRỌ
A.
Ngay khi họ thoát được đám đông, Miles bắt đầu dẫn Edward đến quán trọ của ông ở gần sông. Khi đ ngang qua các đường phố, họ nghe tiếng hô vọng lại phía sau lưng. Người ta chạy qua mặt họ. Lúc đó, tiếng hô nghe rõ từng chữ một:
“Vua Henry đã thăng hà! Vạn tuế Hoàng đế Edward!”
Edward dừng lại.
Miles hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Vậy thì bây giờ ta là vua!”
“Hoàng tử hay vua”, Miles nói, “đối với chú cũng vậy thôi. Cháu là một chú bé can đảm nên chú sẽ săn sóc cháu. Hãy đến phòng chú gần cầu Luân đôn, rồi ta kiếm gì ăn. Sau trận vừa rồi chú cần một bữa ăn ngon”
Miles có một căn phòng trong quán trọ gần cầu. Khi họ đến gần quán, Edward nghe một giọng mà cậu biết quá rõ!
“Cuối cùng rồi mày cũng tới đây, John Canty nói. “Tao sẽ cho máy một trận đòn nên thân vì máy bắt tao chờ quá lâu”. Hắn đưa tay ra chụp lấy cánh tay Edward.
B.
Miles Hendon đểy Edward ra sau lưng mình và đứng đối mặt với Canty.
“Ông là ai?”, ông nói, “và cậu bé này là gì của ông?”
“Nó là con trai tôi”.
“Không phải!”, Edward kêu lên.
“Cháu có muốn đi theo ông này?”, Miles nói.
“Không! Không! Không!”, Edward la lớn. “Ông ấy không phải là cha tôi. Thà tôi chịu chết chứ không chịu về với ông ấy”.
“Vậy cháu không được theo ông ta”., Miles nói.
“Nhưng tôi bảo nó đi”, Canty thét lớn, chìa tay ra lần nữa.
Miles đặt tay lên thanh gươm. “Nếu ông còn sấn tới nữa, tôi sẽ đâm lút người ông! Bây giờ thì đi đi! Đừng để tôi thấy mặt ông nữa! Đi đi!”
Canty quay đi và biến mất vào đám đông. Miles dẫn ew đến quán nhỏ và leo lên căn phòng hẹp phía sau. Phòng chỉ có một giuờng, hai ghế, một cái bàn và một chỗ tắm rửa.
C.
Edward giep mình xuống giuờng.
“Dọn xong bữa thì gọi ta”, cậu nói.
Miles cười nói: “Da, Hoàng tử cứ ngủ và thần sẽ bảo người hầu dọn sẳn một bữa tiệc”.
Ông xuống bếp bưng thức ăn lên phòng. Ông đặt thức ăn xuống bàn vá xếp hai chiếc ghế ở hai bên bàn.
“Tiệc dọn xong, thưa Hoàng tử”, ông nói.
“Ta cảm ơn khanh”
“Mời Hoàng tử lại dùng”, Miles nói.
“Ta phải rửa tay trước đã,” Edward nói.
Hoàng tử rửa tay, đoạn ngồi vào bàn. Miles vừa toan ngồi xuống thì Edward ngăn lại: “Khoan đã! Ngươi không biết là ngươi phải đứng cho đến khi Vua của ngươi cho phép ngồi? – Bây giờ ngươi được phép ngồi”.
Miles ngồi xuống và họ bắt đầu ăn.
D.
“Cho ta biết ngươi là ai”. Edward nói.
Ông trả lời: Thần là Miles Hendon, ở tại sảnh đường Hedon. Thần sắp kết hôn với tiểu thư Edith thì thằng em trai là Arthur bày chuệyn láo khoét nói với cha thần nên thần bị đưa đi đánh giặc. Thần xa nước Anh trong bảy năm trời, nhưng thần e sợ thằng em chưa chịu trả lại cho thần nhà cửa, đất đai sau thời gian quá lâu như thế”.
“Ta sẽ lệnh cho hắn phải trả đất đai lại cho ngươi vè với địa vị Hoàng đế ta sẽ tăng thêm đất cho ngươi nữa”, Edward nói. “Khanh khéo phục vụ Trẫm. Đưa ta thanh gươm. Qùi xuống… Thôi đứng lên, Hiệp sĩ Miles Hendon!”
Miles làm theo lời phán. Khi đứng dậy, ông cười, nói: “Vậy bây giờ thần là Hiệp sĩ Miles”.
E.
Khi họ ăn xong, Edward gục đầu ngủ trên bàn. Miles đỡ Hoàng tử dậy và đặt lên giường.
“Cậu bé đáng thương!”, ông nói. “Cậu ta cần ngủ. Sau một giấc ngủ dài có lẽ cậu sẽ khỏe lại và lhông còn nghĩ mình là Hoàng tử hay Vua nữa, mà chỉ là mình”
Miles ngủ trên sàn nhà.
Sáng ngày, Miles thức dậy. Ông nhìn cậu bé ngủ trên giường và thấy quần áo cậu mặc tệ quá. Mấy đứa học sinh đã ném Edward vào vũng nước dơ và đám đông ở Tòa Thị sảnh thiếu chút nữa đã lột trần cậu.
“Mình phải đi mua quần áo cho Hoàng tử”, ông ta nói rồi đi ra ngoài.
F.
Một giờ sau Miles trở về, mang những quần áo ông đã mua. Ông mở cửa phòng tới bên giường.
Edward không còn nằm đó nữa!
Ông chạy xuống hỏi người bồi quán: “Cậu bé đâu?”
Một thiếu niên tên Hugo đã tới quán bảo: “Nói với cậu bé đến gặp Miles Hendon tại cầu Southwark”, nên cậu ấy đã đi”.
“Chính tên đó! Kẻ đã bảo cậu bé là con trai mình! Tên đó đã phịa ra tin trên!”
Miles thu xếp đồ đạc, trả tiền quán, rồi lên đường tìm cậu bé.