Chỉ mục bài viết |
---|
Chiều Tà |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Tôi cười nhạt, bảo chồng:
- Anh cứ coi như tôi còn trinh trắng. Ít nhất tôi chưa từng chơi trai như anh chơi gái…
Tôi cởi cái áo dài cưới:
- Nhưng tôi đã từng có một người. Nếu tôi không chán anh ta, chắc không lấy anh.
Chồng tôi há hốc mồm:
- Cô dám…
- Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ vợ. Không léng phéng với thằng nào ngoài anh. Nhưng anh không thể cấm tôi nghĩ đến người ta. Trong đầu tôi chẳng hạn diễn ra ý nghĩ: không biết giờ này anh ta đang lang thang phiêu bạt phương nào? Ai nấu cơm cho anh ấy ăn? Ai giặt áo cho anh ấy? Anh ấy thật sự còn sống hay đã chết? Tất cả, tôi có thể nghĩ và những ý nghĩ ấy của tôi sẽ cho tôi một cuộc sống chung thuỷ với anh.
Những chiếc nút áo đã tuột xuống khỏi vai, mảnh lụa hồng đào chưa rời thân thể tôi, nhưng tôi đã bị phơi bày.
Tôi chạy ra bờ sông. Tiếng chồng tôi loang khắp mặt sông:
- Được đấy, con điếm… Mày sẽ có tự do của mày…
Những vồng cát đã bắt đầu ngấm nước sông. Nước đang dâng từ từ. Nước về từ phía thượng nguồn.
Tôi không màu không mùi không vị. Tôi đứng nhìn dòng nước sông Hồng đang trôi mải miết.
Tôi không bao giờ gọi anh. Bởi tôi không hề nhớ anh. Tôi chỉ thấy anh luôn bên mình. Cả trong những giấc mơ ngọt ngào hay nặng nề.
Tôi đứng bên bờ sông bây giờ đã có nhiều bãi tắm thiên. Những cụ già tóc bạc phơ cũng trầm mình dưới nước như cánh trai trẻ. Thậm chí họ đi cả tốp cùng những cô gái chân dài.
Thi thoảng tôi nhìn thấy một tay nhiếp ảnh lang thang bên mép nước.
Tôi bảo:
- Tôi có thể làm người mẫu cho anh chụp vài bức.
Anh ta giơ máy ảnh lên. Máy ảnh loang loáng ánh chớp rẹt qua thái dương, qua chỏm tóc tôi, thậm chí đôi lúc rẹt qua bộ ngực nóng rãy và phóng túng đang muốn cởi bung ra. Nhưng tôi không nhìn thấy bức ảnh nào sau đó được công bố.
Tất cả chìm trong quên lãng và nhạt thếch.
Tôi ngồi bất động bên mép nước.
Rồi có một cụ già đến ngồi cùng tôi:
- Con ạ, ngày xưa lão là một tay nhiếp ảnh nghèo. Ngày ấy có một cô gái. Cô ấy ví như người của hành tinh khác, không màu không mùi không vị… Nhưng cái không màu không mùi không vị ấy ngấm sâu trong tim khiến ta không thể nào tẩy rửa, khiến ngày ngày tim ta nhức buốt.
Tôi thảng thốt nhìn cụ già:
- Rồi sau ra sao hở ông?
- Ta để mất cô ấy bên bờ sông này, vì một đám trai trẻ khác. Chúng táo tợn hơn ta. Còn ta thì cứ mải thuyết giảng.
- Giờ bà ấy đâu?
- Ta nghĩ hoặc bà ấy đã chết, hoặc bà ấy vẫn ngày ngày ra bờ sông này, nhưng chúng ta không bao giờ gặp được nhau nữa.
- Sao ông không thử đi tìm bà ấy?
Ông già bật cười:
- Ta sợ cô bé ạ.
- Ông sợ gì vậy?
- Sợ sự già nua. Nhưng sợ nhất là sự lãng xẹt…
- Lãng xẹt?
- Đúng vậy, lãng xẹt.
Ông già đứng dậy:
- Hãy cứ mơ mộng đi, cô gái ạ. Nhìn cô, ta lại thấy giống như chúng ta ngày nào, nhỏ bé yếu ớt dưới bầu trời hoàng hôn bên con sông này. Giống như bà ấy ngày xưa… Cứ mơ mộng và nhớ nhung đi. Nhưng khi nằm trên giường cùng chồng thì hãy mạnh như loài báo. Nhớ nhé. Phải mạnh như loài báo, ở thế phản công. Đàn ông thường quên ngay những bi kịch và sẵn sàng hợp tác…
Tôi nhìn xuống những hạt nước đang trôi đi. Dường như tôi đã sống bên bờ sông này hàng bao nhiêu kiếp, mà sông vẫn vậy. Lúc nào cũng mang màu hồng phù sa và trôi lững lờ như trêu ngươi, như thách đố.
Trong bụng tôi, đứa con đang quẫy đạp mạnh mẽ. Đứa con này dường như tôi đã mang nó trong mình cả kiếp luân hồi.
31.1.2010