| Chỉ mục bài viết | 
|---|
| Trời Sáng Trong Mưa | 
| Trang 2 | 
| Tất cả các trang | 
Trời Sáng Trong Mưa
Tác giả: Trần Mai Hạnh
"Tu, tu, tu..." 
 
 Tàu Đồng Nai kéo ba hồi dài. Mọi người đổ cả ra boong. Ai mà chẳng muốn  chào tạm biệt Sài Gòn lần cuối. Sau trận mưa đêm, trong ánh lê minh,  thành phố bừng dậy như một cô gái vừa tắm gội: Trong trẻo, tươi tắn.  Những ngôi nhà cao ốc nhiều tầng, nhiều mầu vươn cao. Lá cờ đỏ sao vàng  trên cột cờ Thủ Ngữ lộng gió sớm, tung bay. 
 
 - "Anh Lâm!" 
 
 Đột nhiên một tiếng gọi cất lên cao vút, riêng biệt trong tất cả những  âm thanh. Trên bến, một người phụ nữ vừa chạy dọc theo cầu tàu vừa vẫy  gọi ai đó đang đứng trên boong. Chị mặc bộ bà ba đen gọn ghẽ, tay cầm  chiếc khăn rằn choàng đầu. Hẳn chị mới tới. Lúc tàu nhổ neo, tôi không  thấy ai mặc bộ đồ bà ba đen như chị. 
 
 - "Anh Lâm... âm!" 
 
 Không ai đáp lại những âm thanh như òa vỡ ấy. Chị đứng sững lại, tay  buông thõng, thất vọng. Tôi quay phắt lại những người đang đứng trên  boong. Vì chợt nhớ đến anh Lâm - người bạn đồng hành lớn tuổi - một  phóng viên nhiếp ảnh giàu cảm xúc đã xông xáo trong chiến dịch lịch sử  này từ ngày đầu cho tới phút chót. Hay chị tìm anh ấy. Anh không có mặt  trên boong. Thật lạ. Tôi chạy bổ xuống dưới hầm tàu. Anh bạn tôi đang  ngồi trầm ngâm trong câu lạc bộ thuyền viên, chân co chân duỗi, lưng dựa  vào chiếc balô dã chiến. Bên cạnh anh, chiếc máy ảnh lắp sẵn ống têlê  và một lá thư đang mở. 
 
 Nhưng tàu đã ra xa bờ, bắt vào luồng chính và đang lao đi với tốc độ  ngày một nhanh. Cảng xa dần, người trên bến nhìn không rõ nữa. Anh bạn  tôi xô ra tận phía đuôi tàu, cố giơ chiếc mũ tai bèo quay những vòng  rộng trên đầu làm hiệu. Phía xa, thoáng chiếc khăn rằn bay lên trong  nắng... Tàu rúc hồi còi tạm biệt cuối cùng... 
 
 Bến bờ lùi khuất. Biển đón chúng tôi trong mầu xanh mở tận chân trời.  Từng đàn hải âu bay theo dập dờn, chốc chốc lại chao mình trên mặt biển  loáng nắng. Ngoài tiếng máy nổ rất đều, tiếng khua động của chân vịt,  chỉ có tiếng sóng, tiếng gió quyện nhau mê mải... 
 
 "Quê hai đứa tôi ở Phan Thiết..." 
 
 Trở lại câu lạc bộ thuyền viên, anh bạn tôi đã vào đầu câu chuyện của  mình chân tình như vậy. Trong giọng ấm áp, thủ thỉ của anh, ba tiếng  "hai đứa tôi" gợi lên sự gắn bó tới máu thịt. 
 
 ...Chuyện bắt đầu từ bữa cưới anh Hai, anh con ông bác ruột của Hoa ba  mươi năm trước. Ngày ấy Hoa mười bảy tuổi, còn tôi mới hai mươi ba. Biết  nhau thì từ những ngày còn nghịch nước, câu tôm ở sông Phan Thiết -  sông này bà con quê tôi gọi là sông Mương Máng, nhưng mãi tới bữa cưới  đó tôi mới để ý đến Hoa như nghĩa người con trai phải lòng một người con  gái. 
 
 Tình cờ ngồi cạnh nhau trong bàn tiệc, lại bị mọi người cắp đôi, tôi và  Hoa ngượng ngập ghê quá. Má tôi và má Hoa cũng đến dự cưới. Vốn là thân  tình, hai bà đều có ý chắp nối cho hai đứa. Cũng mới thế thôi chứ chưa  có chuyện ăn hỏi, gả bán gì. Tôi ở phố Gia Long nhà Hoa ở phố Nhà Thương  bên kia sông. Ngày nào xách giỏ ra chợ Hoa cũng phải đi ngang qua nhà  tôi. Không bao giờ cô ấy dám nhìn vào mà cứ cắm đầu đi như ma đuổi. Có  một lần tôi gọi, cô ấy quay lại, mặt đỏ bừng, lúng túng đến tội nghiệp.  Bao năm rồi mà tôi vẫn nhớ tiếng guốc như ríu lại của cô ấy. Tôi cũng  yêu thế thôi chứ chưa nghĩ đến chuyện xây dựng gia đình. Tuổi thanh niên  thời đó lãng mạn, thích bay nhảy.Thế rồi tôi thoát ly theo kháng chiến.  Năm 1951 tôi được tổ chức phân công về hoạt động nội thành. Cơ sở bể,  tôi bị mật thám bắt giam ở nhà lao Phan Thiết. Tuần nào Hoa cũng đến.  Vẫn chiếc nón lá và bộ bà ba đen gọn ghẽ như Hoa thường mặc mỗi sáng đi  chợ. Tôi nhớ mãi buổi đi làm cỏ vê ở tỉnh đường Phan Thiết, lính gác  nghiêm ngặt là thế mà Hoa cũng len lỏi vào được. Lần ấy người lính gác  tù cảm thông đã cho tôi và Hoa núp dưới chiếc tăng-xê của Pháp, nói  chuyện. Ba tháng sau chúng đưa tôi ra xử và kêu án mười năm tù. Tù chưa  đầy năm, bắt được cơ sở tôi vượt ngục. Đêm đó tôi lần về Phan Thiết định  thăm má tôi và Hoa lần cuối rồi móc đường chiến khu. Nào ngờ lại sa vào  lưới mật thám lần nữa. Chúng đầy tôi ra nhà lao Đà Nẵng. Tháng 10 năm  1954, khi Hiệp định Genève ký kết, chúng trao trả tôi ra miền bắc. Gấp  gáp quá, tôi không kịp tin Hoa biết. Từ Đà Nẵng xe chở tôi xuống tàu rồi  đi thẳng. Lúc tàu rúc ba hồi còi dài, tôi nôn nao cả người. Mọi người  giơ hai ngón tay chào và hẹn nhau ngày về. Tôi cũng giơ tay chào hẹn,  mặc dầu trên bờ không một ai thân thiết... 
 
 Thế rồi biệt tin từ ngày ấy. Suốt 21 năm qua, tôi tìm mọi cách mà không  sao liên lạc được với Hoa và gia đình. Đến ngay một tấm ảnh của Hoa cũng  không có nốt. Tuy chưa ăn hỏi và làm lễ cưới, nhưng rất tự nhiên tôi  nghĩ Hoa đã là vợ tôi. Chính cái ý nghĩ không có gì đổi khác được ấy, đã  nhắc nhở tôi rất nhiều đến trách nhiệm của mình trong những năm tháng  xa cách. Tôi làm báo, đi nhiều, tiếp xúc nhiều và đã không ít lần phải  đấu tranh với những tình cảm chớm nở. Đến những năm cuối của tuổi 40, ý  định xây dựng gia đình không còn thôi thúc tôi nhiều nữa. 
 
 Hiệp định Paris ký kết, tôi được cử đi công tác ở Quảng Trị và có mặt ở  bờ sông Thạch Hãn trong chuyến trao trả tù đầu tiên. Khi chiếc thuyền  chở anh em tù cập bãi cát bên này sông, mọi người ùa xuống đón, tôi giơ  chiếc máy ảnh chụp. Một khuôn mặt rất đỗi quen thân chợt hiện lên trong  ống kính. Tôi sững người, buông máy. 
 
 Người tù đầu tiên đặt chân lên bãi cát, sau một thoáng ngỡ ngàng nhào  đến ôm lấy tôi. Đấy chính là anh Hai, anh con ông bác ruột Hoa mà gần 30  năm trước tôi và Hoa đã đến dự cưới. 
 
 - "Đây, chồng cô Hoa đây. Ngày trao trả, cô ấy không còn nữa...!" - Anh  Hai giới thiệu tôi với các bạn tù. Những giọt nước mắt lớn lăn trên gò  má xương xẩu của anh. 
 
 Trời Quảng Trị âm u từ sáng, và đến lúc ấy bỗng nổi lên một cơn giông  lớn. Mưa như trút. Bãi cát, dòng sông, cánh đồng và tất cả nhòa nhoẹt  dưới mưa. Tôi đứng bàng hoàng trên bãi cát. Một cái gì lớn lao, thân  quý, gần gũi ghê lắm trong đời tôi đã mất đi. Những năm tháng đợi chờ đã  kết thúc như vậy... 
 
 Qua anh Hai, tôi được biết Hoa đã trọn tình với tôi suốt mấy chục năm  trời. Năm 1958, khi tía tôi qua đời, Hoa đến xin để tang. Thấy chưa ăn  hỏi cưới xin gì, sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của Hoa, ông chú tôi đã ra  sức khuyên ngăn, nhưng không được. Năm ấy má tôi lại lâm bệnh nặng. Hoa  đã lo lắng vẹn toàn đám ma cho tía tôi và chăm sóc má tôi tận tình chẳng  khác gì người dâu cả. Thấy hoàn cảnh đất nước chia cắt lâu dài, tin tức  không hề có, nhiều lần má tôi khuyên Hoa đi lấy chồng nhưng Hoa vẫn một  mực đợi chờ. Năm 1968, sau đợt Tổng tiến công Tết Mậu Thân, cơ sở thành  phố bể bạc, Hoa bị bắt. Mãi lúc ấy má tôi mới biết Hoa cũng là người  của kháng chiến. Đầu năm 1969, bọn cai ngục nhà tù Phú Tài (Quy Nhơn)  đầy Hoa ra Côn Đảo với cái án chung thân. Một tháng trước ngày Hiệp định  Paris ký kết, đang đêm chúng kêu Hoa và hơn hai chục chị em khác ở trại  biệt giam tù chính trị xuống tàu, nói là có lệnh của thượng cấp kêu về  Sài Gòn gấp. Những ngày ấy tụi Mỹ ngụy ráo riết thủ tiêu tù chính trị.  Ra ngoài khơi chúng xô tất cả chị em xuống biển. Chính tên lái tàu trong  một lần say rượu đã lộ chuyện này, gây một làn sóng căm phẫn trong toàn  đảo. Những ngày ấy anh Hai cũng bị giam giữ ở ngoài đảo nên biết tin  này. 
 
 Chúng tôi lên boong. Câu lạc bộ lúc ấy đông người nên không tiện những điều tâm sự. 
 
 "Thế rồi tôi xây dựng gia đình, mới năm ngoái thôi"- Ném mẩu thuốc hút giở xuống biển, anh bạn tôi tiếp tục câu chuyện của mình. 
 
 Nhà tôi người Hà Nội, làm công nhân trong một xưởng máy. Chẳng giấu gì  anh, cô ấy đã có một đời chồng. Những ngày hạnh phúc của cô ấy cũng quá  ngắn ngủi. Một tuần sau ngày cưới, tạm biệt vợ và nhà máy anh ấy ra mặt  trận và không bao giờ về nữa. Cùng cảnh ngộ, chúng tôi hiểu nỗi đau khổ  của nhau và thương nhau nhiều. Tôi khoác balô lên đường tham gia chiến  dịch lần này giữa những ngày nhà tôi chuẩn bị ở cữ. Gần 53 tuổi đầu mới  sắp có được hạnh phúc của một người làm bố, chẳng nói thì anh cũng biết  là tôi sung sướng và hồi hộp đón chờ kết quả tình yêu của mình đến thế  nào. Tôi có kể cho nhà tôi nghe về Hoa, về mối tình đầu và về Phan Thiết  quê tôi. Nghe chuyện, nhà tôi khóc. Bữa tôi đi, nhà tôi không tiễn.  Thật tội. Nhà tôi có cái suy nghĩ duy tâm: Lần trước tiễn chồng ra mặt  trận không về nên lần này không đưa tôi đến nơi tập trung nữa. Lúc cơ  quan đón, tôi khoác balô ra xe, nhà tôi cứ ngồi ở trong giường, nước mắt  chảy quanh. Đêm cuối cùng, tôi bàn với nhà tôi đặt tên cho đứa con đầu  lòng. Nhà tôi suy nghĩ ghê lắm, và cuối cùng thì nói với tôi: "Anh ạ,  nếu sinh con gái em sẽ đặt tên con là "Thúy Hoa" để luôn nhớ đến chị  ấy". Tôi nghĩ nhiều đến những sự việc hết sức tỷ mẩn mà nhà tôi đã lặng  lẽ chuẩn bị hàng tháng nay cho sự ra đời của một cháu gái... 
 
 Thế rồi tôi có mặt ở Huế khi những chiếc xe tăng đầu tiên của Quân giải  phóng tiến vào thành phố. Và rồi như trong giấc chiêm bao, buổi chiều  sau năm ngày thị xã Phan Thiết giải phóng, tôi dừng chiếc Honda đầy bụi  đường ngay trước ngôi nhà thân yêu của mình. Phố nhà tôi vẫn giữ nguyên  cái tên xưa: "Đường Gia Long", nhưng số nhà thì đã đổi khác. Nhà tôi  trước số 90 nay số 30. Gần 25 năm mới đặt bước trở về. Tôi đứng lặng  người trước ngôi nhà cũ kỹ dễ chừng mấy chục năm qua chưa được tu bổ lấy  một lần. Cửa đóng im ỉm. Bên cạnh ống khóa lớn, là những dòng chữ phấn  mới viết, bụi phấn còn vương trên cánh cửa đã bong hết sơn: 
 
 "Gia đình sơ tán dưới cồn 
 
 Thư đến xin bỏ giúp vô nhà" 
 
 Hai tiếng "sơ tán" khiến tôi nhớ lại những năm chiến tranh phá hoại ác  liệt của giặc Mỹ trên miền bắc. Trên đất nước thân yêu của chúng ta,  chiến tranh đã đụng đến từng căn nhà, từng ngõ phố. 
 
 Anh bạn tôi đột nhiên im lặng - im lặng rất lâu. Dường như có điều gì  khổ tâm ghê lắm đang day dứt trong anh. Tựa vào thành tàu, tay chống  cằm, anh đăm chiêu nhìn xuống mặt biển. Tôi cũng nhìn xuống và im lặng  chờ đợi. 
 
 - "Chắc anh không thể tưởng tượng được, ngay trên mảnh đất thân yêu ấy,  tôi đã gặp lại Hoa" - Anh nói đột ngột, tôi không còn tin ở tai mình  nữa. Nhưng rõ ràng tiếng anh vẫn còn đâu đây, giống như một viên sỏi đã  mất hút dưới lòng hồ mà mặt nước yên tĩnh vẫn còn lăn tăn sóng gợn. Tôi  nhìn anh: Gương mặt anh sạm nắng, đanh lại, hằn sâu những nếp nhăn. Gió  biển mạnh và phóng khoáng thổi tung mái tóc lòa xòa, những sợi tóc bạc  trắng lên dưới nắng.Tôi nhìn xuống mặt nước chói lòa ánh nắng. Những con  sóng đẫm nắng mải miết xô mãi vào mạn tàu. Chân vịt khua động mạnh. Bọt  biển sủi trắng như thủy tinh, tan ra làm nhạt mầu xanh của cả một vạt  biển. Xuôi phía đuôi tàu, như có ai vừa để vương chiếc khăn voan mầu da  trời trên mặt biển xanh thắm mênh mông. Anh nói, đôi mắt mầu tro nhìn  không chớp về những dãy núi phía xa, như thể chẳng nói với riêng tôi. Âm  hưởng dạt dào của biển đang trưa làm giọng nói của anh như có sóng... 
 
 Còn đang loay hoay tìm người hỏi thăm đường xuống cồn, chỗ gia đình sơ  tán, thì ông anh họ tôi chợt đi ngang qua. Không phải reo nữa mà anh hét  lên rồi chạy bổ đến ôm lấy tôi. Cánh tay bị cụt tới khuỷu của anh đập  đập trên lưng tôi còn bàn tay lành lặn thì nắm lấy vai tôi lắc rất mạnh:  "Trời! Chú đã về. Bà vẫn còn, Hoa vẫn còn, ở tù mới về đó". Như tiếng  sét bất thần nổ giữa trời quang. Đầu óc tôi quay cuồng. Trời đất lộn  nhào hết cả. Anh kéo tôi đi gặp má tôi đang lễ ở chùa Tứ Ban gần đó.  Thuở nhỏ tôi cũng hay theo má tôi đi cầu phước ở chùa này. Ngôi chùa có  tiếng là linh thiêng, cứ ba năm lại có một ngày hội lớn rước Quan Công ở  bên Phú Hào về. Bữa đó trúng ngày hội. Anh nắm tay tôi lôi đi như chạy.  Tôi bỏ cả xe, chỉ kịp khoác balô và choàng vội chiếc máy ảnh ngang vai  rồi tất tả theo anh. Đường phố nắng chang, không một bóng cây. Người hai  bên đường đổ ra, nối dòng theo tôi, lúc mỗi đông. Nhiều gương mặt rất  quen, song tôi không còn nhận biết được ai nữa. 
 
 - "Chồng cô Hoa đã về!". "Chồng cô Hoa đã về!". "Chồng cô Hoa đã về"... -  Tiếng bàn tán, lời mọi người báo cho nhau cứ vang lên bên tai tôi, đuổi  theo tôi, lặp đi lặp lại những đợt sóng. Tôi không còn nhận biết được  tình cảm của mình lúc ấy như thế nào: Hạnh phúc hay đau khổ? Niềm vui  sướng hay nỗi đau lòng? Quá nhiều việc cùng một lúc đến dồn dập. 
 
 Má tôi đang xin quẻ trong chùa Tứ Ban để cầu yên lành cho con cái, cầu  cho tôi sống và sớm trở về. Nghe báo, má tôi lật đật chạy ra. Người đông  nghẹt trước mặt tôi bỗng dạt cả ra. Tôi chạy tới và kịp đỡ lấy má.  Chiếc gậy của má rơi xuống sân chùa. Không hiểu sao tiếng gậy rơi khô  khan và cả tiếng lá khô lạo xạo ở sân chùa, lúc ấy tôi lại nghe rõ đến  thế. Tôi gục đầu vào mái tóc bạc trắng của má. Chưa bao giờ tôi thấy một  mái tóc bạc đến thế. Mái tóc chứa đựng không chỉ sự dãi dầu của năm  tháng mà còn là biết bao hy sinh, đắng cay, tủi cực cả một đời người.  Những ngón tay gầy guộc, nhăn nhúm của má lần tìm rất lâu trên khuôn mặt  đầy bụi đường của tôi. 
 
 - "Lâm đấy hả con? Bấy lâu má cứ ngỡ con chết mất rồi. Tội nghiệp con  Hoa, nó vẫn chờ đợi con. Tuổi con với nó xung khắc nhau nên mấy chục năm  trời không sum họp được...". 
 
 Má khóc. Tôi khóc. Nhiều người xung quanh cũng khóc... 
 
 *** 
 
 Thế rồi tôi qua thăm Hoa. Ngay lúc ấy được tin tôi về, Hoa nhắn chờ tôi ở bên sông. 
 
 - "Hoa!" 
 
 Tôi cất tiếng gọi và nở một nụ cười khó khăn như người có lỗi. 
 
 - "Anh đã về!" 
 
 Hoa nói giọng nghẹn ngào. Hoa không nhìn tôi mà cứ cúi gằm xuống, hai  tay bíu chặt lấy mép bàn, cố giữ cho đôi vai gầy yếu bớt rung. Trên đầu  Hoa, một vành khăn tang trắng. Trận bom ngụy vừa ném xuống ngay sau ngày  Phan Thiết được giải phóng, đã cướp đi mất má Hoa. Tội nghiệp, bà cụ  đang đón thuyền mua cá dưới bến sông thì máy bay ập tới... Thế là cả gia  đình chỉ còn lại mình Hoa. 
 
 - "Má mất rồi em?" - Tôi hỏi. Hoa không trả lời và cũng không ngẩng lên  nhìn tôi nữa, mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Hoa bằng xương bằng thịt ngồi đó  mà tôi cứ ngỡ mình còn ở trong mơ. Đúng là Hoa bị đày ra Côn Đảo và bị  chúng đưa đi thủ tiêu thật nhưng Hoa không chết. Những ngày lội nước câu  tôm và những ngày theo ông chú đi biển đã cứu sống Hoa. Đêm đó, chạy  vào cách đất liền gần hai cây số, bọn chúng dừng tàu lại, xô từng người  xuống biển rồi xả súng theo. Hoa là người cuối cùng bị chúng xô xuống.  Loạt đầu bắn trượt, Hoa nổi lên, chúng xả luôn loạt nữa. Bị một viên đạn  xuyên qua vai trái, Hoa ráng sức lặn một hơi dài rồi trồi lên nấp về  phía đuôi tàu. Đêm đầu tháng, mặt biển tối đen. Dọi đèn pin soi không  thấy Hoa nổi lên, chỉ thấy máu loang trên mặt nước, bọn chúng yên trí nổ  máy phóng thẳng vào bờ. Hoa cũng ráng sức nhắm hướng đất liền bơi vào.  Một chiếc thuyền đi bủa lưới sớm đã cứu sống Hoa... 
 
 Không biết có phải có ý không, chiều đó Hoa mặc bộ đồ bà ba đen gọn ghẽ,  đã bạc mầu hệt như ngày xưa mỗi buổi đi chợ ngang nhà tôi. Hoa gầy đi  nhiều, gân xanh nổi rõ trên những ngón tay gầy guộc đang bíu lấy mép  bàn. Mái tóc dài và dầy mượt bây giờ rụng ngắn và đã nhiều sợi bạc.  Chiến tranh và tù ngục đã cướp đi mất quá nhiều sức lực của mỗi con  người...