Chỉ mục bài viết |
---|
Vô Địch Hắc Quyền -10 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Tất cả các trang |
Chương 5: Đều Ngoài Ý Muốn
Diệp Thiên Vân gấp sách lại, bất giác suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, bây giờ Kim Chung Tráo đối với mình thật sự mà nói có rất nhiều chỗ hữu dụng.
Sau tầng bảy trước tiên không cần lo lắng, hấp dẫn trước tầng năm đối với hắn mà nói thật sự là rất lớn, trong sách nói lúc Kim Chung Tráo đạt tới tầng thứ năm thân đồng tử sẽ không cần giữ nữa, xem ra vị cao nhân tiền bối này đã viết ra một sáng kiến mang tính chất đột phá.
Luyện trước tầng năm tổng cộng chỉ hai năm, người sáng tạo thật sự là kỳ tài có một không hai, Kim Chung Tráo được hắn tìm cách đưa ra một phương pháp học cấp tốc, nếu như để Thiếu Lâm biết, không ít cao tăng cũng sẽ nhảy lầu mất.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, trừ quản lý đang xem báo, học viên cũng chỉ còn lại một mình mình, lại nhìn đồng hồ trên tay, quả thực cũng đã hơn bảy giờ chiều, thời gian ăn cơm tối cũng đã sớm qua, thời gian xem sách quá lâu, con mắt có chút hoa lên, không thích ứng với ánh sáng lắm, thu dọn sách vở sau đó cầm cặp sách ra khỏi phòng tự học.
Ra khỏi cửa thư viện đốt một điều thuốc Hồng Hà hướng phòng tập thể đi tới. Chỉ trong chốc lát, phía sau chạy tới một chiếc xe ở sau lưng hắn bóp còi, quay đầu lại thấy Lưu Tùng đang ở bên trong xe hướng hắn ngoắc tay, ý bảo hắn lên xe, Diệp Thiên Vân mở cửa xe bước vào nói:
“Làm gì thế? Gần như vậy chỉ vài bước là tới ngay”.
Lưu Tùng trừng mắt nói: “Dẫn ngươi đi một chỗ tốt, hai người bọn họ cũng đang chờ ở bên kia đấy, chúng ta gọi điện thoại cho ngươi, cũng không ai nghe, lúc một giờ trưa chạy đi đâu chơi vậy?”
Diệp Thiên Vân vừa nghe lập tức lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, quả nhiên có năm cuộc gọi lỡ của Vương Bằng, nói rất ân hận: “Thật ngại quá, ta tới phòng tự học của thư viện, để di động chế độ im lặng cho nên không có nghe được”.
Lưu Tùng không cho là đúng nói: “Nếu như không gặp được ngươi, hôm nay ba người chúng ta đã đi chơi, ta vừa đúng lúc muốn đi tìm bọn họ đây”.
Diệp Thiên Vân cười cười nói: “Đi tới đó hả, ta còn chưa ăn cơm nữa, có đúng là tổ chức trên quán cơm hay không?”
Lưu Tùng nhìn Diệp Thiên Vân hơn nửa ngày, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe liền phanh gấp, kinh ngạc hỏi: “Thiên Vân từ khi nào học được cách nói đùa thế?” Hắn trừng lớn con mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Xe chỉ trong chốc lát đã gần tới phố đi bộ bên trong nội thành vô cùng phồn hoa, chạy đến tầng năm một khu KTV tên là Hảo Nhạc Địch.
Lưu Tùng khôi phục bản tính, cười thâm ý với Diệp Thiên Vân nói: “Hôm nay chúng ta tìm một phòng karaoke, tới biểu hiện một chút bản sắc anh hùng của chúng ta”.
Đi vào đại sảnh nhìn thấy hai người Vương Bằng, Trần Nhiên mờ ám ở cùng một chỗ không biết đang làm gì, Lưu Tùng nói rất ư là tì tiện: “Giới tính hai ngươi từ khi nào thay đổi rồi vậy? Xem ra đêm nay nhất định là thời khắc đăng quang của mình ta”.
Vương Bằng lập tức phản kích nói: “Cho dù hai người chúng ta có thay đổi, còn có Thiên Vân, từ khi nào đến lượt ngươi đứa trẻ lên ba vậy”.
Lưu Tùng vô cùng đắc ý nói: “Ta là Vương lão ngũ kim cương, ở mặt kia nhà ta cũng là một cụm Lê hoa áp hải đường đó” Nói xong còn học Châu Tinh Tinh vuốt tóc xuống.
Trần Nhiên coi như không nhìn thấy nói: “Như thế nào liên hệ đây, bây giờ chỉ còn năm phút nữa là tới tám giờ, không phải nói đúng tám giờ sao, Lưu Tùng ngươi liên hệ như thế nào, những cô nàng này đến bây giờ vẫn còn chưa tới”.
Mới vừa nói xong chỉ nghe thấy Lưu Tùng cười xấu xa, còn có một âm thanh từ phía sau hắn truyền tới: “Ai nói chúng ta không tới, nhìn ngươi thật giống như một cô gái cứ luôn miệng kêu ca” Người nói chính là bí thư chi đoàn trong lớp.
Lưu Tùng nhìn mọi người đã đến toàn bộ rồi, liền mở một gian phòng nói: “Vào phòng rồi nói đi, ở bên ngoài không thích hợp để giao lưu tình cảm”.
Bí thư chi đoàn trừng mắt liếc nhìn Lưu Tùng không nói nữa, cùng nhau lên lầu tiến vào phòng, mới vừa vào cửa bí thư chi đoàn liền nói với Trần Nhiên: “Giải quyết như thế nào đây, ngươi nói cho ta nghe một chút!” Trần Nhiên bị véo ở lỗ tai, luôn miệng xin lỗi, bí thư chi đoàn véo một cái 1440 độ, mới buông tha cho hắn.
Trần Nhiên đã muốn khóc, sau đó bèn nghe lời triệt để khuất phục dưới uy quyền của bí thư chi đoàn. Bí thư chi đoàn tên là Kỳ Giai Trữ, khá xinh đẹp chỉ có điều tính tình rất nóng nảy, ở đại học một thời gian dài như vậy cũng không ai dám bày tỏ với nàng, nam sinh trong ban thấy nàng đều chạy trốn, cũng chỉ có Lưu Tùng cùng Trần Nhiên không sợ, lần này cũng là Lưu Tùng gọi nàng cùng ra ngoài chơi.
Ba cô gái khác là người cùng phòng, là học viên công nghệ sinh học, bình thường chưa từng gặp qua. Ba nàng một người tên là Trương Viên Viên, một người là Lưu Băng còn lại một người gọi là Trần Lệ Lệ, nhiều người ở karaoke thật náo nhiệt, Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ hát, đây là lần đầu tiên hắn cùng bọn họ đi hát karaoke.
Bí thư chi đoàn Kỳ Giai Trữ đi tới nói với Diệp Thiên Vân: “Thành tích trên học kỳ vừa công bố, bạn được học bổng, bạn cần phải mời tôi ăn cơm đó. Nhìn bạn bình thường cũng không quá chú ý nghe giảng, không nghĩ tới bạn lại là một học sinh giỏi thâm tàng bất lộ, thật là vô cùng lợi hại, có thời gian thì phụ đạo cho mình nha, hì hì”.
Diệp Thiên Vân có chút mơ màng, đáp theo phản xạ: “Chỉ là trước kì thi chuẩn bị tốt, còn chưa nói tới cái gì học tập tốt, tôi bình thường cũng không phải quá thích đọc sách” Ấn tượng của hắn đối với Kỳ Giai Trữ không tệ, thật ra cũng không biết được nàng có bao nhiêu lợi hại, chỉ là cảm giác tính tình Kỳ Giai Trữ rất chân thật, rất thẳng thắn.
Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát Kỳ Giai Trữ phát hiện hôm nay có trang điểm nhẹ, vừa nãy có uống chút rượu vang, vẻ mặt phơn phớt hồng, thoạt nhìn rất có tư vị của nữ nhân.
Kỳ Giai Trữ cười cười nói: “Không cần khiêm tốn, thi là nói thực lực, nếu không bọn Lưu Tùng sao lại không được học bổng, bạn xem hắn đùa giỡn vui vẻ như thế, còn có hai môn phải thi lại, không được chính chắn giống bạn” Bài Trần Nhiên hát vừa khéo kết thúc, quay đầu nghe Kỳ Giai Trữ khen Diệp Thiên Vân, con mắt liền trợn tròn, há to miệng không thể tin được, trong phòng lúc này đúng lúc không có âm nhạc.
Lưu Tùng cùng Vương Bằng cũng dừng nói giỡn chuyển qua nhìn Kỳ Giai Trữ, cũng không thể tin được nói: “Giai Trữ thế nào lại yêu thích Thiên Vân, bạn xem hắn có bao nhiêu thành thật.”
Kỳ Giai Trữ bị câu nói này làm cho lúng ta lúng túng, thoáng cái đỏ từ mặt lan đến tận cổ, lập tức nổi giận nói ngay: “Thế nào, ta nói không đúng sao, thành tích của các người, ai được như Thiên Vân?” Càng nói sức càng khỏe, muốn mượn cơ hội dạy dỗ mấy người bọn họ, che giấu sự xấu hổ lúc nãy.
Trần Nhiên đột nhiên nói: “Ngươi cũng gọi hắn là Thiên Vân à” Kỳ Giai trữ lại bị vấn đề bất ngờ này làm cho không biết phải làm sao, liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng. Lưu Tùng cười to nói: “Trần Nhiên tận thế của ngươi tới rồi, ngươi cứ chờ đi”.
Diệp Thiên Vân thật không ngờ có một màn như vậy cũng bị làm cho không biết nên nói cái gì cho phải. Lưu Tùng muốn giảm nhẹ bầu không khí xấu hổ mới cố ý nói: “Thật ra bí thư chi đoàn chỉ là một người thực sự thưởng thức Diệp Thiên Vân, mọi người chẳng qua cũng chỉ đùa một chút”.
Vương Bằng cũng phụ họa nói: “Cũng không đúng, đừng đem lời nói giỡn mà tưởng thật”.
Lúc này Lý Bằng nói: “Ta ra ngoài xem Giai Trữ thế nào, các người hát tiếp đi nha”.
Lưu Tùng ở giữa đám con gái đứng lên hát một bài, Vương Bằng cũng trình diễn một bài, chỉ là trình độ này quả thật không dám khen tặng. Mọi người cảm giác giống như nghe người tu chân độ kiếp trong tiểu thuyết huyền ảo.
Một lát sau Kỳ Giai Trữ cùng Lý Bằng trở lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là thỉnh thoảng Kỳ Giai Trữ lại lén nhìn Diệp Thiên Vân, mà Diệp Thiên Vân vẻ mặt tự nhiên, nếu là người không biết còn thực sự tưởng rằng chưa có cái gì phát sinh. Thật ra hắn cũng bực mấy người bạn cùng phòng với hắn, vốn đang tốt đẹp lại muốn gây mưa tạo gió, nhưng hắn tâm tư cũng chỉ nghĩ đến chuyện luyện công, đối với chuyện này cũng không quá để ở trong lòng.
Lại chơi đùa thêm một hồi, Trần Nhiên đột nhiên nói: “Hôm nay chỉ còn một mình Thiên Vân chưa hát, chúng ta bắt hắn hát một bài thế nào?”
Diệp Thiên Vân cũng không luống cuống, hát bài “Travelling light”, âm thanh có chứa lực hút, một bài chấn kinh tất cả mọi người, đặc biệt mấy người bạn cùng phòng, con mắt ba người thoáng nhìn nhau, mẹ nó thằng cha này hát sau cùng, đem danh tiếng của chúng ta toàn bộ đoạt mất. Âm thầm phát thệ sau này mỗi loại ngôn ngữ đều luyện mấy bài hát, sau này làm chấn động toàn bộ người ở karaoke K.
Bản thân Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy vô cùng tự hào, thật ra hắn không chỉ hát bài hát tiếng Anh dễ nghe, mà còn chơi ghi ta rất tốt, cái loại khí chất u buồn có chút lạnh lùng này đối với người khác phái rất là có lực hấp dẫn. Trong phòng bọn Vương Bằng lại bắt đầu đùa giỡn, giống như đã quên mất lời thề lúc nãy, tập trung tinh thần đi đến giữa đám con gái, chỉ có Kỳ Giai Trữ không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn màn hình ngơ ngác xuất thần.
Chơi đùa giống nhau, hôm nay tất cả mọi người vui vẻ chơi đùa, tổng thể vững vàng, cục bộ rung chuyển, tổng thể hòa bình, cục bộ chiến loạn. Đương nhiên, chỉ chút chuyện nhỏ xen giữa hồi nãy cũng không ảnh hưởng đến mọi người, mọi người vô cùng vui vẻ chơi đùa.
Đi xuống lầu Lưu Tùng chuẩn bị tính tiền, so với mấy đứa cùng phòng thì điều kiện gia đình hắn quả thật không tệ, chỉ cần là chơi đùa vui vẻ, thông thường đều là Lưu Tùng thanh toán hóa đơn. Lưu Tùng cầm lấy hóa đơn nhìn sơ qua, đơn ghi hơn 1500, chỉ riêng thuê phòng đã hơn 800, cũng có chút đau lòng, cắn răng vừa muốn đem tiền ra trả, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua mấy người, sau đó gọi một cuộc điện thoại, cúp điện thoại nói: “Mời mọi người trước tiên đứng chờ một chút” Lưu Tùng nghe xong liền sửng sốt.
Mấy người bên cạnh vô cùng buồn bực, như thế nào trả tiền còn phải chờ một chút đây. Một lát sau Diệp Thiên Vân cảm giác được sau lưng có người chụp vai hắn, phản xạ muốn né tránh, xoay người lại nhìn thấy một người trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục Tây âu trông rất quen mắt, phía sau còn dẫn theo mấy người hình như là trợ thủ. Đột nhiên nhớ tới là người lần trước đánh lén chính mình, còn đưa cho mình danh thiếp gọi là Vương Vĩnh Cường, hôm nay thay đổi một thân mặc trang phục Tây âu, nên nhìn không ra.
Đang nghĩ thế, Vương Vĩnh Cường đưa tay ra cười cười nói: “Tiểu huynh đệ thật trùng hợp, tôi vừa nãy liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, thật không nghĩ tới cậu có thể đến quán tôi vui chơi, tôi đã ở Thành Phong chờ ngươi mấy ngày, ha ha, chúng ta có thời gian thì trao đổi một chút”.
Nói xong xoay người lại nói với nhân viên phục vụ: “Hóa đơn hôm nay của bọn họ khỏi lấy tiền, đưa cho bọn họ thẻ VIP, sau này đến đây tiền hóa đơn miễn phí toàn bộ” Nhân viên phục vụ gật gật đầu.
Diệp Thiên Vân nói với Vương Vĩnh Cường: “Vương tiên sinh quá khách khí, chúng tôi…” Không đợi nói xong, Vương Vĩnh Cường vội nói: “Cậu quá khách khí rồi, khi lần đầu gặp mặt tôi cũng đã rất yêu thích tiểu huynh đệ, đi tới chỗ làm ăn của nhà mình mà vẫn còn phải tiêu tiền, đó là tôi không đúng, tôi còn có chút việc nên không thể nói chuyện được. Có thời gian đến Thành Phong tìm ta, chúng ta hảo hảo trao đổi một chút” Nói xong lại cùng Diệp Thiên Vân bắt tay, mang theo vài người vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lưu Tùng nhìn ngoài cửa sổ nửa ngày rồi mới xoay người lại nói với Diệp Thiên Vân:
“Diệp Thiên Vân, được đó! Ở đâu có được người bạn như vậy, nhìn khí thế này, bên ngoài một loạt Audi A6, lúc nào giới thiệu cho ta biết một chút”.
Bản thân Diệp Thiên Vân có chút hồ đồ, chính mình cùng hắn chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí còn đánh hắn một quyền, theo lý chưa nói có quan hệ tốt, như thế nào lại khách khí với mình như vậy? Chẳng lẽ là vì Hình ý quyền mà mình luyện sao? Lắc lắc đầu như thế nào vẫn không rõ, cùng nhóm người quay về trường học.
Chương 6: Hướng Võ Đạo Tiến Quân
Ngọn đèn pha buổi tối thoáng u ám, Lưu Tùng lái xe đưa bốn cô gái trở về, còn Diệp Thiên Vân lại đi cùng với Vương Bằng và Trần Nhiên, trường học quá mười một giờ thì tắt đèn, phải trước mười một giờ trở lại trường học mới được, bởi vậy trên đường chạy vội một mạch, như vậy ít nhất cũng sẽ không phải ngủ ở bên ngoài.
Sau khi vào phòng, Lưu Tùng ngồi ở trên giường Diệp Thiên Vân, nói với Diệp Thiên Vân đang cởi áo: “Tiểu Tứ à, từ lúc bắt đầu vào học đến nay có lâu quá không? Ngươi nói đã thời gian dài như vậy, ta cũng không biết ngươi hát tiếng Anh hay như thế, ngươi không định giải thích một chút gì đó sao? Hôm nay là cuối tuần, không nói thì đừng hòng được đi ngủ, có đúng là anh em không vậy?”
Vương Bằng hiểu ý thao thao bất tuyệt nói: “Không sai, suýt chút nữa đã bị ngươi lừa gạt, ngươi nói thật đi, đừng nghĩ có thể giấu giếm đi” Vẻ mặt Trần Nhiên đầy chính khí, nói với Diệp Thiên Vân: “Chúng ta ở chung thời gian dài như vậy, sở thích, sở trường của chúng ta ngươi đều biết rõ, mà của ngươi lại chưa bao giờ nói ra, bây giờ cũng nên giải thích đi, nếu không đại hình chờ lệnh!”
Diệp Thiên Vân cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là trước kia thích guitar ball, cho nên có học một ít bài hát tiếng Anh, không cần đại hình gì gì đó đâu!” Hắn cũng sợ mấy người hợp lực đối phó chính mình, đành phải giải thích rõ.
Lưu Tùng nói: “Ngươi nói ngươi lừa gạt tình cảm của mọi người đối với ngươi có nghiêm trọng hay không, ngươi phải hảo hảo tỉnh ngộ, tiến hành tự phê bình, viết một bản kiểm điểm đi, sau đó sẽ cân nhắc có nên tha thứ cho ngươi hay không, nếu không bọn ta còn có một ít biện pháp, hôm nay ba cô nàng đều bị một bài hát của ngươi lừa gạt! Thật không phải là người mà, hào quang của chúng ta đều bị ngươi che lấp mất, đúng thật là cầm thú” Trần Nhiên cùng Vương Bằng đồng thanh phụ họa nói: “Đúng, cầm thú!”
Diệp Thiên Vân một chút biện pháp cũng không có bị bọn họ trị, nhún nhún vai cười bất đắc dĩ nói với bọn họ: “Thật ra ở cùng một chỗ với các bạn, rất vui vẻ, các bạn cũng biết tính tình của tôi có chút lạnh lùng không thích nói nhiều, nhưng ở trong lòng tôi các bạn đều là bạn bè chân thành!” Hắn vội chuyển đề tài, đem lực chú ý dời đi.
Quả nhiên mấy người cùng phòng đều gật gật đầu, Lưu Tùng nói: “Hôm nay người bạn kia của ngươi quả thật đã cấp mặt mũi cho ngươi, một nhân vật lớn như thế vừa bắt tay lại vừa miễn phí hóa đơn cho ngươi, nếu là ta thì đã kích động vui mừng đến chảy nước mắt rồi”.
Diệp Thiên Vân cũng có chút nghi hoặc nói: “Tôi và hắn cũng không thân lắm, mới chỉ gặp mặt một lần thôi”.
“Gặp mặt một lần? Ta ngã, ta nếu như có duyên như thế thì tốt rồi” Trần Nhiên nhắm mắt lại nói say sưa.
Vương Bằng nhìn thấy Diệp Thiên Vân không muốn nói đến chuyện này liền nói: “Được rồi, rửa mặt rồi ngủ đi, bây giờ đã khuya, ngày mai thứ bảy, chúng ta buổi chiều còn phải đi tập Taekwondo nữa”.
Lưu Tùng lại hưng phấn: “Ngày mai cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là công phu, ta không phải khoe khoang chứ, năm tuổi ta đã luyện quyền, mười lăm tuổi đã đạt thành, ngày mai chính là lúc ta kêu một tiếng ai nấy đều kinh ngạc” Hắn nói ý không tốt của mình đều bị mọi người thống nhất bỏ qua, tất cả mọi người đi tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc Diệp Thiên Vân tỉnh lại nhìn đồng hồ mới năm giờ, người khác vẫn còn đang chìm trong mộng, hắn cũng không nghĩ lại dậy sớm như vậy, liền lấy “Kim Chung Tráo” ra xem, đầu tiên đem nội dung bên trong nắm vững một phần, Kim Chung Tráo Thiếu lâm là để cho người ta đánh, tương truyền Kim Chung Tráo làm thân thể cường tráng cứng rắn, vừa thiên về thuần dương, lại mạnh về tráng nội, là công phu đứng đầu trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, phương pháp luyện của nó phức tạp khó khăn.
Ban đầu luyện thì, cần phải dùng vải bố cũ biến thành một cái chùy, ở trên toàn thân trước sau nện đánh vào. Ban đầu thì cảm giác rất đau đớn, đánh một thời gian dài, dần dần không cảm giác đau nữa, lại đổi chùy gỗ; chùy gỗ đánh mà không cảm giác đau thì, lại đổi chùy sắt; chùy sắt cũng không cảm giác đau thì, liền dùng phương pháp Yết Đế Công, cùng phương pháp Thiết Bố Sam, phương pháp Tịnh Thiết Ngưu Công, chiếu theo các phương pháp trên luyện tập hai ba năm, ngực lưng cứng như sắt đá.
Đừng nói là quyền cước không thể, đến cả đao kiếm cũng khó tổn thương. Người luyện thành công phu Kim Chung Tráo, chờ chỗ khung xương ngực đốt sống, đều xác nhập, hợp lại thành một, giống như trời sinh duy nhất một khối, nếu ở cánh tay đỏ nhạt, công phu vừa nhìn cũng đoán được.
Mà phương pháp luyện tập bí tịch Kim Chung Tráo giữa Hình Ý quyền, là thông qua luyện khí đạt đến năng lực chấp nhận sự gia tăng khung xương cơ thể, mà một người khi đã luyện tập đến, cũng rất thuận tiện, nhưng mà trong sách có nhắc tới, khi luyện tập ba tầng trước, thể trọng từng bước tăng nhanh, mà trọng lượng cần phải đạt đến lúc luyện tập Kim Chung Tráo, đến tầng bốn mới có thể khôi phục lại bình thường.
Cơ thể người luyện tập ngoại công cũng vô cùng cường tráng, lực lượng lớn phi thường, tục ngữ nói một lực bằng mười, công phu ngoại gia chú trọng lấy lực phá xảo (khéo léo), mà quyền nội gia lại là bốn lạng đẩy nghìn cân, chú trọng chính là lấy xảo phá lực, khác biệt giữa hai ngươi là ở điểm này.
Khi luyện tập Kim Chung Tráo, lực lượng tăng lên hợp thành hình tam giác ngược, Diệp Thiên Vân thân thể lại có chút gầy yếu, hẳn là không có ảnh hưởng gì. Sau sách giới thiệu một bộ bộ pháp cùng Kim Chung Tráo bổ khuyết lẫn nhau, tên là “Thiên Vân Bộ”, đây là để bù đắp tốc độ của Kim Chung Tráo. Nhìn cái này Diệp Thiên Vân thật sự là không thể tiếp tục xem nữa, muốn ngay lập tức tiến hành luyện tập.
Nhưng phòng ngủ lại không có điều kiện, cho nên hắn sau khi tiến hành tắm rửa sạch sẽ lập tức mặc quần áo vào, chạy bộ vào trong công viên tìm một góc không có người tiến hành luyện tập, ngồi trên đất, trong lòng nhẩm lại nội công tâm pháp Kim Chung Tráo.
Nội công chính là công phu rèn luyện bên trong thân thể. Nó là thông qua luyện khí mà thành, luyện khí xem trọng hít thở ra vào, mục đích học phương pháp hít thở, tinh thần tập trung, tuần tự mà tiến, từ đó đạt được mục đích luyện khí quan bên trong cơ thể. Trong võ thuật có thể nâng cao sức chịu đựng, lực chiến đấu cùng tác dụng bảo vệ bản thân trở nên mạnh hơn.
Tu luyện nội công bước đầu tiên là phải có khí di động, nếu như ngay cả khí di động cũng không có, như vậy làm sao nói đến nội công. Diệp Thiên Vân học chính là quyền pháp nội gia, cho nên cũng đã từng luyện qua nội công, có điều hiệu quả cũng không quá tốt, chẳng biết là vì nguyên nhân gì, tuy có cảm giác khí di chuyển, nhưng không cách nào triển khai ra, điều này khiến hắn rất nản lòng, kiên trì đã nhiều năm như vậy, khí di động càng ngày càng mạnh, nhưng cho dù phối hợp cùng quyền nội gia cũng không khá hơn. Lần này hắn có được bản bí tập này cũng yêu cầu phải tìm được khí di động, cho nên Diệp Thiên Vân tìm được rất dễ dàng.
Bắt đầu làm cho khí lưu ở kinh mạch dựa theo biểu đồ kinh mạch ở trong sách vận hành, xác thực nội công tâm pháp Kim Chung Tráo này cùng luyện tập ban đầu của Diệp Thiên Vân trước đây có khác biệt rất lớn, vận chuyển từ từ, hình như cảm giác được không giống với vận hành trước đây.
Trước kia vận hành khí lưu là đi thẳng một mạch, mà cổ khí lưu này lại tự chuyển động, hình thành xoắn ốc đẩy mạnh về trước, Diệp Thiên Vân từ từ cảm giác được nội công bản thân luyện tập ngày trước cũng theo cổ khí lưu hình xoắn ốc này chuyển động, thúc mạnh từng chút một về phía trước, làm thành một vòng tuần hoàn nhỏ.
Diệp Thiên Vân từ từ cảm giác được càng lúc càng đau, cùng chu thiên vận hành trước đây khác nhau, đây là một nơi chưa từng có nội công chảy qua, mồ hôi trên đầu Diệp Thiên Vân không ngừng chảy xuống, loại thống khổ này giống như có cái gì đó đang không ngừng chui vào bên trong bụng, quả thật không phải chuyện con người có thể chịu đựng được. Hắn cố đè nén không cho bản thân bật ra tiếng, cảm giác khí lưu có vận hành về phía trước một chút.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thiên vân cảm giác được khí lưu tuần hoàn ở trong kinh mạch, ý thức của hắn có một đoạn thời gian bị mất đi, lúc hoàn thành thì mới khôi phục lại được ý thức, thân thể không biết chịu bao nhiêu thống khổ, Diệp Thiên Vân hiện tại một chút khí lực cũng không có, dù chỉ là động đậy một ngón tay, nhưng khí di động vẫn không biến mất, không giống thời gian luyện tập khi trước luyện thì có, không luyện sẽ không có.
Điều này làm cho Diệp Thiên Vân mừng như điên, bản thân một mực truy cầu cuối cùng cũng tìm được, đây chính là cảm giác tốt đẹp nhất trên thế giới.
Khoảng chừng gần một tiếng, Diệp Thiên Vân mới bình thường trở lại. Trong sách giảng giải nguyên lý Kim Chung Tráo chính là trước tiên ở trong cơ thể xây dựng một vòng tuần hoàn nhỏ, sau đó khai thông kinh mạch xung quanh vòng tuần hoàn nhỏ đó, mỗi một lần đả thông công lực Kim Chung Tráo sẽ tăng lên một tầng, vả lại mỗi nhánh kinh mạch đều là một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh, như vậy, tuần hoàn trong cơ thể càng ngày càng hoàn chỉnh.
Cho đến tầng năm, luyện được cả bộ nội công để phối hợp Kim Chung Tráo thì là viên mãn, hôm nay mới là ngày đầu tiên luyện tập nội công Kim Chung Tráo, đã tiến nhập vào tầng thứ nhất, đây là nhờ trước kia Diệp Thiên Vân kiên trì không ngừng nỗ lực chẳng chịu từ bỏ, nội công luyện tập trước đây thiếu khuyết loại kình lực hình xoắn ốc này, bây giờ kinh mạch có một bộ phận đã chuyển hóa thành nội công Kim Chung Tráo.
Diệp Thiên Vân lại nghỉ ngơi một lúc, xong lại luyện tập Hình Ý quyền, trong quá trình làm ra động tác hắn cảm giác được thân thể mình so với trước kia có khác biệt rõ rệt, tính phối hợp tốt hơn không ít, hơn nữa nội công sản sinh không ngừng, không giống trước kia chỉ đến lúc hữu dụng mới có thể đề khí, cơ bản ở trong thực chiến tác dụng không lớn.
Bây giờ đánh quyền ra mới cảm giác được cái gì gọi là trọn vẹn mười thành, trôi chảy tự nhiên, điều này làm cho Diệp Thiên Vân vô cùng mừng rỡ, lúc này ở trong thực chiến cũng không chỉ là một dạng phương thức, sẽ tăng trưởng trở thành vài phương thức. Sau khi luyện võ xong, hắn hướng trường học chạy đi, lần đầu tiên mua đồ ăn sáng cho mấy gã dâm trong phòng.
Sau khi đẩy cửa tiến vào phòng, mấy gã cùng phòng còn chưa ngủ dậy, nhìn qua đồng hồ thấy đã sắp đến mười giờ, mà vẫn còn ở trên giường, Diệp Thiên Vân liền đem bữa sáng đặt trên bàn, đem áo quần gấp lại, đang lúc gấp đột nhiên cảm giác được phía sau có tiếng động của túi nhựa, vừa xoay lại nhìn thấy tay Lưu Tùng đang từ trong chăn thò ra, cầm một cái bánh nướng ăn.
Loại chuyện này cũng có thể làm ra, thật là làm cho người khác chẳng thể nào đánh giá được. Chỉ trong chốc lát hai người còn lại cũng ngửi thấy được mùi thơm, cũng không đánh răng rửa mặt liền lấy ăn, Trần Nhiên vừa ăn vừa nói: “Cảm giác này thật giống tiên nhân, muốn cái gì thì được cái nấy, đây mới đúng là cuộc sống à”.
Diệp Thiên Vân cười cười nói: “Còn không nhanh lên đi, buổi chiều còn có buổi Taekwondo” Lưu Tùng uống một bịch sữa nói: “Ngươi lo lắng cái gì, chúng ta còn chưa gấp ngươi gấp cái gì, vua không vội mà thái giám đã gấp”.
Vương Bằng nói: “Ngươi là sinh viên, không biết rằng mang ơn thì phải báo đáp sao, ăn đồ của người ta, còn mắng người ta là thái giám, thật là vô văn hóa, cần phải gọi hắn là bất bại huynh. Hơn nữa bây giờ không sửa soạn chốc nữa làm sao đi lừa tiểu cô nương, ta hôm trước mới mua nước hoa chốc nữa dùng thử một chút, xem phản ứng có tốt hay không”.
Những gã này không có lấy một người tốt, đều là cầm thú dùng nửa thân dưới suy nghĩ. Nói chung nghe bọn họ nói hai câu trước còn lọt tai, còn những câu khác không nghe cũng được. Chờ tất cả mọi người thu dọn xong cũng đã hơn mười hai giờ, lại nói chuyện phiếm tới tận một giờ, thật ra phần lớn thời gian đều là Diệp Thiên Vân nghe, mà ba ông bạn lại biểu diễn sân khấu kịch, vô cùng náo nhiệt.
Vương Bằng hô: “GO GO GO” Mọi người cùng xuất phát đi đến quán Taekwondo ở sân vận động.
Sau khi đến, mấy người này vô cùng hưng phấn, Lưu Tùng cùng Trần Nhiên nghĩ là có thể đến gần người đẹp liền có chút kích động. Vương Bằng thì nghĩ vừa có thể rèn luyện thân thể lại có năng lực mồi chài, trời giúp mình. Mà Diệp Thiên vân thì nghĩ đến buổi sáng luyện tầng thứ nhất của Kim Chung Tráo, bản thân có thể tăng lên bao nhiêu. Mọi người đều có tâm sự, lớp Taekwondo đầu tiên ở dưới tình huống này mà bắt đầu.