watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:18:4129/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Gã Râu Xồm
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2

Gã Râu Xồm

Tác giả: Lâm Ngữ Đường

Lời mở đầu:
Đây là một truyện ngắn nguyên tác nhan đề Cầu Nhiêm Khách Truyện trích trong Thái Bình Quảng Ký, chương 193, của Đỗ Quang Đình -83 (cũng có nơi cho là của Trương Thuyết). Đỗ Quang Đình người huyện Tấn Vân, tỉnh Triết Giang, vốn là một đạo sĩ ở Ngũ Đài Sơn, làm quan Nội Cung Phụng nhà Đường, sau vào đất Thục. Dưới triều Vương Kiến ông làm Tử Quang Lộc Đại Phu, Luyện nghị Đại Phu. Sau khi Vương Kiến mất, dưới đời Hậu Chúa ông được phong làm Toàn Chân Thiên Sư, Vinh Chân Quan Đại Học Sĩ. Khi ông về hưu, ở ẩn tại núi Thanh Thành mất năm 84 tuổi.
Truyện Cầu Nhiêm Khách rất được người Trung Hoa tán thưởng. Kim Thánh Thán cũng cho phút vui thứ 33 của cuộc đời là đọc truyện Cầu Nhiêm Khách. Kim Dung cũng viết một thiên tiểu luận về truyện này và cho rằng đây là truyện võ hiệp đầu tiên của người Trung Hoa. Nếu bạn nào đọc kỹ truyện Thiên Long Bát Bộ, trong đoạn Đoàn Dự luận về các loại hoa trà cho Vương Phu nhân nghe ở Mạn Đà Sơn Trang cũng có đề cập đến những nhân vật trong truyện này:
“Vương phu nhân vẻ mặt đắc ý, nói:
- Đoàn công tử, nước Đại Lý của cậu hoa trà rất nhiều, nhưng nếu so sánh với của ta chắc không thể bì kịp.
Đoàn Dự gật đầu:
- Những hoa trà loại này dân Đại Lý chúng tôi chẳng ai trồng cả.
Vương phu nhân cười khanh khách:
- Thật ư?
Đoàn Dự nói:
- Những người dân quê mùa tầm thường ở Đại Lý cũng biết các loại hoa này phẩm chất kém cỏi, trồng chẳng cao sang gì.
Vương phu nhân mặt biến sắc, giận dữ nói:
- Ngươi nói sao? Ngươi bảo hoa trà ta trồng là loại tục phẩm ư? Nói như thế chẳng hóa, chẳng hóa... khinh người quá lắm.
Đoàn Dự nói:
- Phu nhân tin hay không tin cũng tùy ở người.
Chàng vừa nói vừa chỉ một cây hoa trà ngũ sắc trước lầu:
- Giá thử như cây này, bà tưởng nó quí lắm ư. Hứ, đẹp thật, cái lan can này thật là đẹp, thật là đẹp.
Chàng tấm tắc khen cái lan can đẹp mà hoa thì chẳng nhắc đến một câu khác nào người xem chữ viết, không nhắc đến chữ mà chỉ khen lấy khen để mực đen và giấy tốt.
Cây hoa trà đó vừa trắng vừa đỏ, vừa tía vừa vàng, sắc hoa thật là rực rỡ, từ trước tới nay Vương phu nhân vẫn coi là trân phẩm. Nay thấy Đoàn Dự có vẻ xem thường nên lông mày bà nhướng lên, mắt lộ sát ý. Đoàn Dự nói:
- Xin hỏi phu nhân, giống hoa này ở Giang Nam gọi tên là gì?
Vương phu nhân hậm hực đáp:
- Chúng tôi chẳng gọi tên gì đặc biệt, chỉ gọi là hoa trà Ngũ Sắc.
Đoàn Dự mỉm cười:
- Đại Lý chúng tôi có đặt cho nó một cái tên, gọi là Lạc Đệ Tú Tài (thư sinh thi hỏng).
Vương phu nhân hừ một tiếng:
- Cái tên sao khó nghe làm vậy, chắc ngươi tiện mồm đặt ra chứ gì. Cây hoa đẹp đẽ như thế sao lại giống gã thư sinh thi hỏng?
- Phu nhân thử nhìn lại xem, cây hoa này cả thảy tất cả mấy màu.
Vương phu nhân nói:
- Ta đã đếm qua, cũng phải có đến 15, 16 màu khác nhau.
Đoàn Dự nói:
- Cả thảy đúng ra là 17 màu. Đại Lý có một loại hoa quí giá nổi tiếng tên gọi Thập Bát Học Sĩ. Đó là thiên hạ cực phẩm, trên cây có đủ 18 đóa hoa, mỗi đóa một màu khác nhau, hồng thì toàn hồng, tía thì toàn tía, không một mảy lẫn lộn. Nhưng cả 18 đóa hoa mỗi đóa hình trạng khác nhau, mỗi đóa một vẻ, nở thì cùng nở, tàn thì cùng tàn, phu nhân đã thấy bao giờ chưa?
Vương phu nhân nghe qua thẫn thờ, lắc đầu:
- Trên đời này lại có loại hoa như thế sao? Đến nghe nói tới ta cũng chưa nghe bao giờ.
Đoàn Dự nói:
- So với Thập Bát Học Sĩ kém một mức là Thập Tam Thái Bảo là 13 đóa hoa khác nhau trên cùng một cây. Rồi đến Bát Tiên Quá Hải là 8 đóa khác nhau một cây. Thất Tiên Nữ là 7 đóa. Phong Trần Tam Hiệp là ba đóa. Nhị Kiều là một trắng một đỏ hai đóa. Nói đến hoa trà là phải thuần sắc, nếu như trong đỏ có lẫn trắng, trong trắng lẫn tía thì là hạ phẩm rồi.
Vương phu nhân bỗng nhiên đờ đẫn, nhìn về xa xăm, nói một mình:
- Sao y không nói cho ta biết nhỉ?
Đoàn Dự nói tiếp:
- Trong Bát Tiên Quá Hải có cả hoa màu tía sậm và màu hồng nhạt, đó là Lý Thiết Quài và Hà Tiên Cô, nếu thiếu hai màu đó, dù là tám màu khác nhau cũng không được gọi là Bát Tiên Quá Hải mà gọi là Bát Bảo Trang, tuy cũng là danh chủng nhưng so với Bát Tiên Quá Hải còn thua một bậc.
Vương phu nhân nói:
- Nguyên lai như thế.
Đoàn Dự lại tiếp:
- Trở lại Phong Trần Tam Hiệp cũng có chính phẩm và phó phẩm. Nếu là chính phẩm, trong ba đóa thì đóa màu tía phải to nhất, đó là Cầu Nhiêm Khách, đóa màu trắng nhỏ hơn, đó là Lý Tịnh, đóa màu hồng nhỏ nhất nhưng cũng kiều diễm nhất đó là Hồng Phất Nữ. Nếu như hoa màu hồng lại to hơn hoa màu tía, hoa màu trắng thì là phó phẩm, hai đằng một trời một vực.
Người ta đã bảo quen thuộc như đồ trong nhà mình. Trong nhà Đoàn Dự có tất cả những loại này nên chàng nói ra vanh vách đâu ra đấy. Vương phu nhân nghe thật thích thú thở dài:
- Đến phó phẩm ta cũng chưa được nhìn qua nói gì chính phẩm!
Đoàn Dự chỉ vào cây hoa trà ngũ sắc nói:
- Còn loại hoa trà này, nếu luận về sắc so với Thập Bát Học Sĩ còn kém một, lại không thuần, nở thì khi sớm khi muộn, hoa thì đóa nhỏ đóa to. Chẳng khác gì Đông Thi giả nhăn mặt, học đòi làm Thập Bát Học Sĩ thì không xong. Vì thế chúng tôi đặt cho cái tên Lạc Đệ Tú Tài.” -7

Cầu Nhiêm Khách được Lâm Ngữ Đường viết lại theo thể văn mới và đã từng được nhiều người dịch ra tiếng Việt. Bản dịch này chúng tôi căn cứ vào Trung Quốc truyền kỳ tiểu thuyết là một bản dịch qua chữ Hán của Trương Chấn Ngọc, do Đức Hoa xuất bản xã ấn hành năm 1980[1]. Các tài liệu về Đỗ Quang Đình trích trong phần phụ đính bộ Hiệp Khách Hành của Kim Dung do Minh Hà xuất bản năm 1979.

* * *
Hôm ấy vào khoảng 9 giờ đêm. Lý Tịnh xõa tóc ngồi trên giường, tâm thần phiền não. Chàng là một thanh niên độ ngoài 30, thân hình cao lớn, vai rộng, ngực nở, dáng dấp hiên ngang. Lý Tịnh vừa ăn cơm xong, vươn người để những bắp thịt cuồn cuộn nổi lên như muốn phát tiết cái uất khí trong người. Chàng buồn bực vì trong lòng mang đại chí mà không có dịp nào thi thố.
Sáng sớm nay, chàng đã đến bái yết quan trấn thủ Tây Kinh Dương Tố để trình lên một phương lược cứu nước. Khi thấy gã đường quan béo ị tỏ vẻ thờ ơ không nhìn nhõi gì đến phương sách của chàng, Lý Tịnh lặng yên không nói một lời.
Hồi đó, hoàng đế đang cùng các phi tần nam du Kim Lăng, trao cho họ Dương trấn thủ Tây Kinh. Mang trọng trách như thế mà y nằm dài trên giường, mục hạ vô nhân. Mặt y chẩy xệ như một con heo, môi hơi trề ra, mắt hấp háy, cái mũi to sần sùi thở khìn khịt. Hai mươi mỹ nữ thanh xuân bưng trà và bánh kẹo, cầm phất trần đứng hầu hai bên. Những chiếc phất trần làm bằng lông đuôi ngựa trắng toát, phe phẩy xem ra thập phần an nhàn tự tại.
Lý Tịnh đứng chờ trong lòng khó chịu. Hai mắt chàng sáng ngời, nghĩ đến xã tắc như một trái chín rục rụng lúc nào không biết. Loạn lạc nổi lên như ong, vậy mà nơi đây cái tảng thịt ấy vẫn vui chơi bằng gái đẹp, rượu ngon.
Dương Tố liếc qua danh thiếp, giọng uể oải khó chịu:
- Ngươi là ai?
- Tôi là một người dân thường. Thế nhưng chẳng lẽ tướng quân không thèm tiếp một người học trò có chí khí, muốn thực hành. Đó đâu phải là lễ dùng tiếp đãi một kẻ sĩ.
- Xin lỗi. Mời ngồi.
Ngay lúc ấy, không biết từ đâu thốt ra một tiếng kêu khẽ đầy vẻ kinh ngạc và có tiếng vật gì rơi xuống đất. Lý Tịnh đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động, chàng bắt gặp một thiếu nữ mảnh dẻ mặc áo hồng đang cúi xuống nhặt phất trần nhưng đôi mắt đen láy vẫn đăm đăm nhìn chàng.
- Ngươi định xin ta điều gì?
- Tôi chẳng xin gì cả. Đại nhân có muốn cầu điều gì chăng?
- Ta ư?
Dương Tố cau mặt lại khi nghe giọng chàng thanh niên có vẻ vô lễ.
- Tôi muốn hỏi tướng quân có muốn điều gì chăng. Phương sách cứu nước, kẻ hiền tài chẳng hạn...
- Phương sách à?
Dương Tố trầm ngâm một giây, thở ra miễn cưỡng:
- Đâu nào?
Lý Tịnh rút từ trong bọc ra tập điều trần chàng đã dày công soạn thảo, đưa lên. Dương Tố cầm cuộc giấy để lên một chiếc kỷ thấp gần bên, hững hờ:
- Còn gì nữa không?
Lý Tịnh hơi sẵng giọng:
- Chỉ có thế thôi.
Và chàng cáo từ lui ra. Suốt thoi gian người thanh niên nói chuyện với Dương Tố, cô gái áo hồng nhìn chàng không nháy mắt. Ánh mắt hai người đã mấy lần chạm nhau. Khi Lý Tịnh xoay người để ra cửa, chiếc phất trần vẫn còn nằm trên mặt đất.
Cuộc yết kiến Dương Tố không có gì vui nhưng chàng cảm thấy vui vẻ vì đã gặp được cô gái áo hồng. Cho đến bây giờ khi ngồi trên giường, hồi tưởng lại cô gái, người thanh niên bỗng dưng bật lên mấy tiếng cười.
Thình lình có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lý Tịnh bất giác giật mình tự hỏi giờ giấc khuya khoắt này còn ai đến thăm? Chẳng lẽ Dương Tố sau khi đọc cuốn sách của chàng? Hé cửa nhìn ra, chàng nhận ra một bóng người mảnh khảnh khoác một chiếc áo tơi, đầu trùm khăn, vai vác một cây gậy, một đầu lủng lẳng bọc vải.
- Ngươi là ai?
- Thiếp là ngươi tì nữ cầm phất trần trong Dương phủ - Ngươi con gái sẽ giọng - Thiếp vào nhà được không?
Lý Tịnh sửa lại áo quần, mời cô gái vào. Thái độ thần bí và cách phục sức làm chàng ngạc nhiên. Nhìn kỹ, cô ta chỉ độ 18, 19 tuổi. Nàng cởi áo tơi để qua một bên. Lý Tịnh sững sờ nhìn thiếu nữ mỹ lệ trong bộ áo hoa chẽn và chiếc quần hồng. Cô gái cúi đầu, hạ chân hành lễ giải thích:
- Xin tiên sinh tha lỗi cho. Hôm nay thiếp gặp tiên sinh khi người vào yết kiến Dương tướng quân và nhờ địa chỉ trên danh thiếp để lại nên thiếp biết được đến bái phỏng.
- Thì ra là thế !
Lý Tịnh thắt lại dây đai, nhìn ra cửa sổ vọng thám một lượt. Ánh mắt cô gái cũng đưa theo.
- Lý tiên sinh, thiếp trốn đi đấy!
- Trốn ư? Không ai đuổi theo sao?
Ngươi con gái nở một nụ cười ngọt ngào và kiều mị:
- Chàng đừng lo. Thiếp có một người bạn gái trẻ tuổi đang mong mỏi địa vị của thiếp nên thiếp đã nhượng cho y. Vả lại, Dương phủ nhiều ngươi, chắc chẳng ai để ý đến thiếp đâu. Tình hình trong phủ cũng như đất nước hiện nay, chẳng ai nghĩ đến việc trung với chủ. Nói thực ra ai cũng hận y, chỉ mong thu vét được chút nào hay chút ấy.
Lý Tịnh moi cô gái ngồi vào chiếc ghế lành lặn nhất nhưng đôi mắt thiếu nữ vẫn đăm đăm nhìn chàng.
- Lý tiên sinh, thiếp đã đọc bài viết của chàng!
- Nàng đọc rồi ư? Nàng thấy sao?
- Thiếp thấy thật uổng cho ngọc để ngâu vầy, đàn gẩy tai trâu.
Lý Tịnh thấy cô gái nói chuyện thật thú vị:
- Y không đọc đến ư?
- Không!
Qua ánh mắt, Lý Tịnh thấy nàng biểu lộ một con ngươi đầy trí tuệ, đôi mắt nhìn chàng như mỉm cười.
- Vì thế nàng có ý định trốn đi, phải không?
Cô gái khoan thai ngồi xuống ghế:
- Để thiếp giải thích đôi lời. Ai ai cũng biết nước sắp mất, nơi nơi đại loạn, chỉ có cái xác biết đi ấy còn mê mê hồ hồ. Trong phủ ai ai cũng hiểu như thế nhưng chưa định được chủ ý đấy thôi.
Ngừng lại vài giây, cô gái nói tiếp:
- Thành ra số người bỏ trốn không phải là ít. Hôm nay vừa gặp chàng thiếp đã thấy đúng như ngươi thiếp hằng mong đợi.
Lý Tịnh quan sát kỹ cô gái thấy nhan sắc tuyệt vời cũng chưa bì kịp với kế hoạch đào tẩu và đầu óc tinh minh, viễn kiến. Chàng biết rằng một khi chiến sự lan đến kinh đô, Dương Tố bỏ chạy hay bị bắt thì thân phận những cô gái như nàng sẽ ra sao. Nếu không bị loạn binh bắt được, ô uế vũ nhục thì cũng bị bán làm nô tì. Ngươi nàng dong dỏng, mắt hơi dài hơn ngươi thường. Gò má hơi cao nhưng khuôn mặt trái xoan càng làm tăng vẻ mỹ lệ.
- Lý tiên sinh, chàng thử xem thân phận nữ nhi chúng tôi phải làm sao bây giờ?
Giọng cô gái thoáng vẻ buồn.
- Tôi quên chưa hỏi quí tính của cô nương?
- Thiếp họ Trương.
- Không có tên ư?
Cô gái trầm ngâm chốc lát, trả lời với vẻ hơi phật ý:
- Cứ gọi thiếp là Hồng Phất.
Nàng nhìn thẳng vào mặt Lý Tịnh:
- Thiếp đã từng gặp hàng trăm, hàng ngàn người đến bái yết Dương tướng quân nhưng chẳng một ai được như chàng.
Cô gái hiển nhiên có chủ ý ra đi không quay trở về và muốn kết duyên cùng Lý Tịnh. Lý Tịnh nếu không cáo tố nàng không thể không lấy nàng làm vợ.
- Nàng có biết, tương lai sẽ rất nhiều gian khổ. Theo chân một võ nhân, nay nơi này mai nơi khác, hành quân chiến trận không một giờ phút an nhàn ư?
- Điều đó, đọc phương sách của chàng thiếp đã hiểu rồi.
- Chỉ mới gặp nhau một lần sáng nay mà nàng đã bằng lòng làm ngươi bạn suốt đời của ta sao?
- Họ Dương thất lễ, chàng dám khiển trách y. Trước nay chưa ai có đảm lượng như thế. Thiếp vẫn hằng tự nhủ phải kiếm được một người lỗi lạc như vậy. Nếu chàng bằng lòng, thiếp quay về lo vài việc rồi trở lại.
Lý Tịnh không một chút do dự, gật đầu. Khoảng một giờ sau cô gái trở lại. Lý Tịnh trong lòng thảng thốt, nửa phần hoan hỉ, nửa phần âu lo. Chàng là một ngươi khách giang hồ, dưới tay không một ai thân tín. Chốc chốc chàng lại nhìn ra cửa sổ xem động tĩnh, có ai đuổi theo không.
Lạ thay, Hồng Phất lại rất trấn tĩnh, cặp mắt luôn luôn nhìn chàng tỏ ra nhu tình vô hạn. Lý Tịnh hỏi:
- Nàng không có ai thân thích ư?
- Không có ai, chẳng còn ai, nếu không đã chẳng phải đến ở Dương phủ. Thế nhưng lúc này thiếp thấy sung sướng vô cùng.
Dù nàng không buột miệng nói ra thì trong đôi mắt những gì uẩn tàng, phấn khởi chứa chất trong nửa ngày qua cũng đã hiện lên tất cả.
- Ta không có một chút danh phận gì, nàng biết không?
- Nhưng chàng có hùng tâm vạn trượng sớm muộn gì cũng thành đại nghiệp.
- Làm sao nàng biết?
- Thì ở phương sách chàng đã viết.
Lý Tịnh cười buồn, không phải vì chàng coi thường văn chương của chính mình. Chàng vẫn tự hào là người đọc nhiều hiểu rộng, thiên tư hơn người. Từ chiến lược tới cách điều binh chàng đều có phép tắc riêng, sáng suốt khác thường.
- Phải rồi, ở phương sách của ta. Quả thực nàng yêu áng văn ấy ư?
- Thật chứ, thiếp thích áng văn đó - hay nói đúng hơn, thiếp thích người viết áng văn đó nhưng Dương tướng quân đã không nhìn nhõi đến, thật là đáng tiếc.
Nàng tiếp tục cho Lý Tịnh hay vì sao nàng yêu chàng, từ nghi biểu anh tuấn đến khuôn mặt vuông vức, dáng dấp hiên ngang, ngực nở vai rộng và đôi mắt trong suốt đầy tú khí. Cả người chàng toát ra không chỗ nào không uy võ, không hùng tráng.
Mấy hôm sau, Lý Tịnh nghe đồn Dương Tố đang sai vệ sĩ đi truy tầm cô gái. Dẫu đó chỉ là chuyện thông thường, Lý Tịnh cũng bắt nàng phải cải nam trang, lên ngựa ra đi. Hồng Phất hỏi:
- Bây giờ mình đi đâu?
- Đến Thái Nguyên thăm một ngươi bạn.
Vào thời buổi nhiễu nhương này, người đi đường xa quả thực nhiều nguy hiểm. Nhưng tin vào khả năng võ nghệ, Lý Tịnh không e ngại gì. Chàng đủ sức đánh bại 10 người miễn là không bị ám toán. Chàng là hạng người mang đại chí, hào hiệp dũng cảm, nhìn thấy nhà Tùy đang sụp đổ, nếu biết kết giao bằng hữu, nghiên cứu thời thế, địa hình để khi có cơ hội thì cử binh mưu đồ đại sự. Lúc bấy giờ những người như chàng không phải là ít và thường cải trang lữ hành, bí mật tìm kiếm anh hùng hào kiệt để làm bạn.
Lý Tịnh cho ngựa chạy nước kiệu, vừa rong ruổi vừa hỏi:
- Nàng có tin vào số mệnh không?
- Chàng nói vậy nghĩa là sao?
- Ta muốn hỏi nàng có tin vào thiên mệnh chăng. Ta có biết một thanh niên là con quan thái thú Thái Nguyên Lý Uyên. Ngươi bạn ta, Lưu Văn Tĩnh rất thân với y, đang cùng y bí mật trù hoạch để dụ cha y tham gia cử binh khởi sự. Lưu Văn Tĩnh kính phục y lắm, tin rằng y chính là Chân Long Thiên Tử.
Hồng Phất kinh ngạc kêu lên:
- Chân Long Thiên Tử?
- Đúng thế !
Đôi mắt Lý Tịnh trông thật nghiêm nghị, nói tiếp:
- Nhất định có một ngày y sẽ lên ngôi hoàng đế. Y khí vũ bất phàm. Nàng có tin vào tướng pháp không?
- Dĩ nhiên thiếp tin chứ. Nếu không thiếp đâu có theo chàng. Thế nhưng hình dáng y có gì đặc biệt khác người?
- Ta cũng không biết nói thế nào đây. Có điều y rất anh tuấn, khôi ngô, hơn hẳn người thường nhưng không sao tả ra được. Một khi y bước vào nhà, nàng sẽ thấy ngay cái nghi biểu của y. Không biết từ đâu đến nhưng có cảm tưởng từ cái khí tương đế vương trời cho. Ta mong rằng nàng sẽ có dịp gặp y, lúc ấy sẽ biết lời nói của ta là thế nào.
- Tên y là gì?
- Lý Thế Dân. Người ta thường gọi y là Nhị Lang vì y là con thứ của Lý tướng quân.
Lý Thế Dân - đó chính là người khai sáng ra Đường Triều, vị Hoàng Đế trong gần 1000 năm qua được toàn dân sùng bái, con người bao gồm cả uy dũng, trí tuệ, nhân đức. Ông ngồi trên ngai vàng mấy chục năm, của một thời đại thái bình, thịnh vượng. Những người như thế có thể do tướng pháp mà nhìn ra được. Đó phải là một người phi thường và có thể lập nên công nghiệp phi thường thì ắt phải có một uy nghi phi thường.
Lý Tịnh và Hồng Phất trọ lại một tiểu điếm ở Linh Thạch. Căn phòng bày biện gọn ghẽ. Tại một góc, trên bếp lửa bừng bừng, một nồi đồ ăn tỏa khói nghi ngút. Hồng Phất đã bỏ nam trang đang chải lại mái tóc dài. Tóc nàng chảy xuống giường và Lý Tịnh thì đang tắm cho ngựa ngoài sân.
Ngay lúc ấy, một người có bộ râu xồm đỏ hung, thân hình tầm thước, cưỡi trên một con lừa gầy gò đi vào trong quán. Y chẳng tỏ ra lễ phép, cũng không buồn để ý đến có đàn bà ở trước mặt, quẳng cái túi da lên nền đất để làm gối rồi nằm duỗi dài cả hai chân nhưng đôi mắt lóng lánh nhìn chăm chăm vào Hồng Phất khiến cho Lý Tịnh phải bực mình. Tuy nhiên chàng thản nhiên chải bờm ngựa, chỉ đưa mắt liếc ngang người khách lạ.
Hồng Phất cũng để mắt nhìn y mấy lần thấy y mặc một bộ quần áo da, một chuôi đao thò ra khỏi thắt lưng. Y toát ra một thần thái uy nghiêm khiến người ta không thể xúc phạm. Vì thế nàng lấy tay vén mái tóc nghiêng người ra hiệu cho Lý Tịnh đừng nổi nóng, cũng đừng để ý đến y làm gì.
Khi chải đầu xong, nàng đi lại trước mặt người khách lạ, ôn tồn hỏi thăm tên tuổi. Người lạ từ từ nhỏm dậy cho hay y họ Trương, hàng thứ ba. Hồng Phất dịu dàng:
- Thiếp cũng họ Trương, vậy hóa ra mình là chỗ họ hàng nhỉ.
- Cô thứ mấy?
- Thiếp là lớn nhất!
- Vậy ta sẽ gọi nàng là Đại muội muội. Hôm nay gặp được một cô em cùng họ. Thật đáng
mừng.
Đến đây, Lý Tịnh bước vào nhà. Hồng Phất gọi:
- Lý Tịnh, lại đây chào Tam ca.
Người khách lạ thái độ thật niềm nở, ngôn ngữ ngọt ngào, cử chỉ thật là đắc thể, tỏ ra một tay giang hồ lịch duyệt. Y đưa mắt nhìn qua hai người và như đã biết rõ tất cả mọi việc của cặp vợ chồng trẻ. Lý Tịnh cũng nhìn qua y biết y cũng thuộc giới như mình. Chàng cũng mong gặp được người như thế để có thể cùng nhau đối ẩm, đàm luận cho thống khoái, sảng trực không phải câu nệ như những ngươi thường gặp hàng ngày. Những người như thế là người khi thời cơ đến có thể cùng nhau mưu việc lớn, sát cánh chung vai, đồng cam cộng khổ chung sức đối phó với kẻ thù.
Gã râu xồm hỏi:
- Nồi đang nấu gì thế?
Hồng Phất đáp:
- Thịt cừu.
- Ta đói rồi.
Nghe vậy, Lý Tịnh vội đi ra mua vài chiếc bánh nướng để cùng ăn trưa. Gã râu xồm rút dao găm cắt thịt, còn xương đút cho con lừa gặm chẳng e ngại gì. Y quay sang Hồng Phất:
- Các ngươi quả là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Nghèo mà vui, phải không? Cô làm sao kiếm được anh chàng này đây? Để ta thử đoán xem nhé? Các ngươi nhất định không phải chính thức kết hôn mà ắt từ đâu dẫn nhau trốn đến đây. Ta nói có đúng không? Không đúng ư? Đại muội muội đừng lo.

HOMECHAT
1 | 1 | 150
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com