watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:50:5228/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Bó Hoa Khô
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2

Bó Hoa Khô

Tác giả: Bình Huyên

Em đã bỏ tôi một buổi chiều.
Khi sương Đà Lạt đượm hương yêu.
Rơi lên vành lá hoen màu lệ.
Khóc hộ tình tôi lạnh đá rêu,...

Nước mắt chan hoà, Hùng thơ thẩn bên bờ hồ Xuân-Hương, một trong những địa điểm kỷ niệm giữa chàng và Hà. Ven hồ, hai cây thông cao vút, khẳng khiu. Cây này có cành nhỏ bé đan vào cành của cây kia, như cặp tình nhân nắm tay nhau ngắm hồ. Trên một gốc cây, ngang tầm mắt, hai chữ H lồng nhau được khắc sâu vào vỏ cây. Hình ảnh đó bây giờ chỉ mang lại cho người con trai mới hơn hai mươi ba tuổi nỗi đau buồn sâu đậm. Trong khoảnh khắc, Hùng thấy nước hồ Xuân-Hương mời gọi chàng thật tha thiết. Phải. Được thả mình cho chìm xuống đáy hồ chắc là thoải mái lắm, khi mà thể xác vô duyên không còn ngăn cản được linh hồn thanh thoát. Thịt da ngấm nước lạnh 10 độ của mùa đông, co cứng lại, rồi từ từ rữa nát. Linh hồn kẻ thất tình tan vào nước hồ để thu hút lại tất cả hình ảnh, âm thanh, hương vị yêu đương của chàng với người yêu đã từng được nước hồ chứng giám. Hạnh phúc biết bao ! Khổ đau sẽ hết. Tình yêu sẽ giữ được muôn đời.

Nhưng, cơn gió mát rượi từ đâu phào tới, làm Hùng tỉnh lại, cứu chàng thoát khỏi ý nghĩ điên rồ là sẽ hủy diệt thân xác vì một con người phản trắc. Hà đã vâng theo lời cha mẹ, tuân theo lý trí của chính nàng, lấy chồng là một bác sĩ có tương lai sáng lạn, hứa hẹn cuộc sống huy hoàng, bảo đảm chắc chắn. Nàng đã bỏ rơi không thương tiếc mối tình đầu đã dệt thêu nên biết bao dấu vết tình yêu của họ để nhập vào vẻ đẹp thơ mộng của xứ Đà Lạt. Hai cặp bàn chân sóng đôi nhịp bước. Những trao đổi yêu đương qua cử chỉ luyến ái đam mê, tiếng thì thầm thề nguyện, hơi thở quyện nhau hâm nóng một khoảng trời nhỏ bé của không gian giá lạnh. Tất cả các phong cảnh chứa chan vẻ đẹp lãng mạn của vùng cao nguyên này không trốn tránh được dấu vết tình yêu đó :
Nào là những phong cảnh ngoạn mục như Cầu Ông Đạo, hồ Lớn, hồ Than-Thở, Suối Vàng, thác Cam-Ly, Thung lũng Tình Yêu,... Nào là những địa điểm mang nhiều nét thực tế :

Từ Nhà Thờ Lớn nguy nga, chùa Linh Sơn, chuà Trúc Lâm cổ kính, dinh Toàn Quyền, dinh Bảo Đại, đại học Đà Lạt, ga xe lửa kiến trúc kiểu Tây phương với ba nóc hình tam giác đặc biệt, vô số căn nhà nổi lềnh bềnh san sát theo hình vòng cung trên sông La Ngà, chợ Trung Ương ban đêm lộng lẫy ánh đèn vàng rực chiếu lên cây tháp Eiffel ngạo nghễ, cho đến những khu làng thiểu số đơn sơ, tối tăm, tịch mịch ...
Tiếng nói mạnh và trong đượm âm sắc ra lệnh cất lên làm Hùng tỉnh hẳn :
- Ê ! Hùng ! Mày đi đâu làm tao tìm mãi, giờ mới thấy ? Đi có một mình sao ? Bồ tèo đâu rồi ?
Chưa kịp trả lời, đôi tai Hùng nhận thêm loạt âm thanh sắc bén :
- Thôi tao hiểu rồi. Bị bồ cho leo cây phải không. Cứ nhìn gương mặt sầu thế kỷ là biết ngay.
Hùng để cho Giao, người bạn trai thân nhất của chàng, nắm tay kéo đi, miệng nói tiếp :
- Này ! Bảo thật nghe. Tìm con khác đi. Đây thiếu gì em. Buồn chi cho tổn thọ ! Về đi !

Bốn câu thơ "thất tình" lúc nãy mờ đi trong tâm trí Hùng, nhường chỗ cho hàng loạt hình ảnh các thiếu nữ mà chàng đã gặp, ngoài đời cũng như tại chỗ làm việc của chàng. Hùng ra trường thành giáo sư Việt văn mới được vài tháng của một năm Ất-Tị. Nhiệm sở của chàng ở rất xa nơi gia đình cha mẹ anh chị em chàng trú ngụ. Cao Lãnh. Một tỉnh nhỏ có bụi đường hồng, nước kinh đục, dân quân quốc cộng sinh hoạt lẫn lộn. Chàng nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, từ trường trở về nhà trọ, nhận được lá thư mỏng manh. Mở ra đọc để thấy toàn thân bàng hoàng như người lên cơn đau tim. Mồ hôi chảy giàn giụa trên mặt, khắp thân thể chàng, không phải vì hơi nóng của miền Hậu Giang mưa nguồn nắng lửa, mà bởi lá thư gửi đến chàng đúng vào thời gian cuối năm với những hăm hở sắp được nghỉ lễ, về thăm gia đình và người yêu. Mảnh giấy xé vội chứa đựng vài dòng nguệch ngoạc bằng nét chữ con gái,:
" ...Hà phải vâng lệnh song thân, lên xe về nhà chồng, cho trọn chữ hiếu. Vĩnh biệt mối tình đầu của tôi !...." Tạm biệt bầu trời miền nam vào mùa khô chan hoà ánh nắng, Hùng trở về vùng cao nguyên xanh tím trong muà đông giá lạnh. Bộ complet và khăn quàng len không làm chàng ấm áp khi chàng biết rõ rằng Hà đã thực sự cho chàng tuột dù một cách lạnh lùng trái với hình ảnh "thục nữ vu qui" do nàng tạo ra trong lá thư vĩnh biệt.

Sau bữa ăn trưa nuốt vội, Hùng xin phép bố mẹ, ra phố. Bố Hùng nhìn theo, chép miệng :
- Biết bao giờ vết thương lòng của nó mới hàn gắn được ?!
Vết thương lòng ấy rỉ máu, xót sa, loét rộng theo mỗi bước chân của Hùng đi sâu vào vòm trời kỷ niệm. Chàng thả bộ trên hè, rảo bước qua đường, lom khom leo giốc, rón rén xuống các bậc đá, như người mộng du lang thang trên khắp nẻo đường phố tỉnh cao nguyên quá quen thuộc này. Thị giác của chàng thu nhỏ lại, nhường chỗ cho những cánh hoa ký ức nở đầy hình ảnh, kể lại một mối tình bốc lửạ.. Thỉnh thoảng, Hùng không ngăn được cảm xúc, mấp máy miệng nói lên thành tiếng, một mình, chân vẫn bước khi nhanh khi chậm, hai tay trong túi quần,... Đâu đây, mấy khúc phim tình cảm riêng tư thoát ra khỏi ký ức, bay trong ánh sáng đục màu sương Đà Lạt,...
 

...
Đá rêu mòn nhẵn ghế Ninh Kiều,.
Em dẫn anh về đếm tiếng yêu,.
Cùng nhau ấp ủ mùi hương tóc,.
Nhuộm đỏ môi hôn dưới nắng thiêu,...

Hùng gặp Trúc-Đào vào ngày khai trường niên khoá 1967-1968. Nàng xuất thân giáo sư đệ nhất cấp ban Toán Trường Cao đẳng Sư phạm Cần Thơ. Nhan sắc của Trúc-Đào rất mặn mà với mái tóc đen nhánh chấm ngang lưng, cặp mắt to nhiều lòng đen dưới đôi lông mày dài thanh thanh đậm nét, chiếc mũi cong có hai cánh khá nở nang trên hai lỗ mũi có nhiều đường gẫy, và cặp môi dầy mọng bôi son đỏ đậm. Thân hình nàng là cả bài thơ con gái chanh cốm :
cặp nhũ hoa sừng trâu như muốn đẩy tung làn vải áo dài trắng in hoa nổi cũng màu trắng bó sát cái bụng thon và bờ lưng ong mềm mại. Đàng trước, vải áo mềm phủ chiếc bụng lép nổi hình tam giác theo từng bước chân, phất phới ôm cặp đùi chắc nịch của nữ vũ công Tây ban nha, lấp ló đôi bắp chân thuôn thuôn kín kín hở hở trong lớp quần satin đen. Đàng sau, tà áo dài uốn éo nảy nhẹ trên cặp mông cong cong khiêu khích của gái tây phương. Mỗi bước chân đi của Trúc-Đào trên đôi giày da cao gót quai đỏ đẩy hai bờ mông khêu gợi đong đưa đều đều theo điệu vũ rumba ngắn gọn, thỉnh thoảng hất nhẹ gấu áo dài tung lên theo gió.
Trên con đường từ trường về nhà trọ, Hùng theo sau cách Trúc-Đào chừng mười thước. Chàng mải mê ngắm thân hình tuyệt mĩ cùng dáng đi lẳng lơ một cách thơ ngây của nữ đồng nghiệp.

Đến đầu phố dẫn tới nhà trọ của Hùng, Trúc-Đào rẽ trái vào phố giữa. Hùng theo bén gót, thấy Trúc-Đào đi vào nhà bà giám thị nhà trường tên là Ba. Trước khi biến hẳn vào trong khung cửa mờ tối, cô giáo trẻ đẹp quay lại, ban cho Hùng nụ cười đỏ tươi trắng bóng kèm theo cái nhìn tiết ra ánh đen nồng cháy.
Sáng hôm sau có buổi họp giáo sư lúc chín giờ. Đúng tám giờ ba mươi Hùng đến trước cửa nhà trọ của bà giám thị Ba. Trúc-Đào từ trong nhà bước ra, vẫn trình diễn đầy đủ nhan sắc, điệu đi, ánh nhìn, nụ cười hôm trước. Thêm vào đó, nàng cho đời được nghe tiếng oanh vàng bạo dạn cố hữu của gái miền nam vớI câu hỏi gửi thẳng cho Hùng :
- Anh kiếm ai ?
Hùng bàng hoàng, nhưng trấn tĩnh được ngay, cất tiếng của một ca sĩ đương thời nào đó :
- Chị Trúc-Đào muốn tôi kiếm ai cũng được.
Cả hai cùng cười giòn giã. Họ đi song song trên hè phố, tự nhiên như trên màn ảnh. Trúc-Đào vui vẻ nghiêng đầu, nói khẽ bên tai Hùng :
- Thôi. Anh Hùng khỏi cần kiếm ai nữa.

Hùng sung sướng, biết rằng Trúc-Đào đã để ý đến chàng từ hôm trước, khi ông hiệu trưởng Bình giới thiệu các giáo sư mới cũ tại phòng giáo sư. Từ hôm đó, các con đường đất, cây cối, bờ ruộng, vỉa hè phố, bờ sông, đều đẹp hẳn lên, vui khác thường, và thân mật vô vàn, vì in dấu chân, hình ảnh, mầu sắc, âm thanh của cặp trai tài gái sắc. Dân chúng như đồng loã với họ qua ánh nhìn, nụ cười, mỗi khi gặp cậu trai bắc cặp cô gái nam khả ái kia. Trên balcon nhà trọ trong đêm tối, trong lối nhỏ giữa hai hàng rào cây rậm rạp của khu cư xá công chức tỉnh Cao Lãnh giữa buổi trưa vắng vẻ, rồi ngoài bến Ninh Kiều trong bóng chiều Tây Đô, trên chiếc ghế gỗ dài sau trường Phan Thanh Giản, dưới hàng cây me kín đáo cạnh trường Đoàn Thị Điểm vào những ngày nghỉ. Đâu đâu cũng in dấu tình yêu bỏng cháy giữa thiếu nữ mới vào tuổi người lớn, và thanh niên vừa thoát khỏi cơn khủng hoảng của một mất mát tình cảm hãy còn vương mùi vị đắng cay. Cuộc tình kéo dài hai mùa thi có nắng Hè chứng kiến.

Cho đến một hôm, đầu mùa Hè 1969, khi gặp nhau tại bến Ninh Kiều, Cần Thơ, tự nhiên như lần đầu nói chuyện với nhau, Trúc-Đào ngậm ngùi bảo Hùng, hai giọt lệ kim cương long lanh trong khoé mắt đen thăm thẳm :
- Trúc-Đào phải xa anh từ bữa nay !
Hùng gặp lại ngay được cái bàng hoàng thuả nào, khi bị bồ cho tuột dù. Không phải qua lời thư nhạt nhẽo, mà với âm thanh hình ảnh sống động xảy ra trước mặt. Chàng không nói được, chỉ biết nhìn Trúc-Đào bằng ánh mắt đỏ ngầu chứa đầy nghi vấn. Trúc-Đào quay đầu, lắc mạnh cho mái tóc mây loà xoà ôm trọn cặp vai tròn như muốn tặng cho chàng một nét khêu gợi cuối cùng.
Mắt nhìn ra xa, nàng đọc tiếp bản án :
- Anh biết không. Khi còn học tại đại học Cần Thơ, Trúc-Đào đã thầm yêu một ông thày. Đổi trường, học ngành giáo sư đệ nhất cấp, Trúc-Đào không gặp thày ấy nữa. Sau mấy năm vắng mặt, bữa nọ, Trúc-Đào tình cờ gặp lại thày khi đi qua mặt một căn nhà giữa tỉnh Cần Thơ. Thày đứng ngoài vườn, trong bộ áo bà ba giản dị, mà sao Trúc-Đào thấy thương quá !
Hùng nổi giận :
- Thôi ! Cô im đi.

Nói đoạn, Hùng quay ngoắt, đi nhanh về phiá đầu phố, gọi chiếc xe lôi, ra bến xe đò Cần Thơ ...

... ... ...
Tôi được nguồn thơ đã đổi vần,.
Yêu đương mở, đóng chẳng phân vân,.
Tại em cũng chỉ là con gái,.
Là quỉ, là tiên giáng cõi trần,...

Ra đến bến xe đò Cần Thơ, Hùng sực nhớ rằng chàng phải có mặt tại Trung Tâm Hội Đồng Thi Tú Tài toàn phần trong trường Phan Thanh Giản sáng hôm sau. Hùng thả bộ trở về trường thi, lên lầu một, nơi có lớp học rộng lớn tổ chức thành phòng ngủ lớn cho các nam giám thị kỳ thi Tú Tài sắp tới. Chàng uể oải tới ngồi xuống chiếc giường sắt có mắc sẵn mùng, bên cái tủ nhỏ đựng xắc hành lý của chàng.
Làm công tác giám thị phòng thi một cách máy móc, Hùng gần như người mất hồn. Cũng may là chàng không bị sai sót nào trong công việc tỉ mỉ này. Buổi họp cuối cùng của Hội Đồng Thi được tổ chức trước khi các giám thị tiếp tục đi tới các trung tâm chấm thi. Nam nữ giám thị gồm các giáo sư đệ nhất và đệ nhị cấp nhận giấy tờ để sau muà thi mang về nhiệm sở cho ban kế toán làm hồ sơ xin phụ cấp gác thi và chấm thi. Họ có thời gian ngắn ngủi trao đổi với bạn bè đồng nghiệp mới cũng như cũ. Hùng hơi trở lại bình thường một chút. Chàng ngồi uống nước gần một nhóm nữ giáo sư đang ríu rít chuyện trò. Một câu nói vui tươi hiền hậu đượm âm thanh nũng nịu yêu kiều, lôi cuốn chú ý của Hùng :

- Thủy-Tiên phải về Đà Lạt ngay. Có ai đi Sài Gòn, cho Thủy-Tiên nhờ một tí nào ?
Không ai trả lời. Các bạn gái của Thủy-Tiên cười khúc khích. Một người nói :
- Lời chào bán hàng của mày ế rồi !
Giọng nói của nữ giáo sư mang tên Thủy-Tiên càng thêm nũng nịu yêu kiều hơn :
- Đừng trêu chọc ! Tao khóc cho mà xem ! Có việc cần mới lên tiếng nhờ chứ. Có aị..
Thủy-Tiên ngừng hỏi. Từ phía bàn gần đó có một bàn tay giơ lên trong nhóm nam giáo sư.
Thủy-Tiên mừng rỡ, đứng dậy, tiến về chỗ người đã đáp lời kêu gọi của nàng. Đó là Hùng. Chàng mỉm cười nhẹ, thấy một thiếu nữ tầm thước, mặc áo dài xanh thêu hoa trắng trông phảng phất dáng một nữ sinh. Tóc nàng cắt ngắn, uốn cao. Đôi mắt đen láy thông minh. Chiếc mũi xinh xinh trên cặp môi kẻ son nhẹ mầu san hô với cánh môi trên hơi cong lên trông rất đáng yêu. Làn da trắng mịn bao phủ khuôn mặt trái soan có chiếc cằm rất tài tử với phần giữa hơi lúm xuống. Hùng chưa kịp ngắm nốt thân hình thon thả với làn ngực nhô lên mang nét trinh trắng, Thủy-Tiên đã đứng sát bàn, tay cầm một bao thư khá dày dán kín, miệng chúm chím làm duyên và ánh mắt nồng nàn cầu khẩn, làm tâm hồn khô héo của người con trai mới mất người yêu như được truyền nhựa sống.

- Dạ, thưa anh. Thủy-Tiên nhờ anh chuyển lá thư quan trọng này cho một ngườI quen ở Sài Gòn.
Địa chỉ ghi trên mặt thư. Có được không ạ ?
Không trả lời câu hỏi, Hùng nói nhỏ :
- Chị cũng ở trên Đà Lạt à ?
- Vâng ạ. Còn anh ?
- Gia đình tôi ở trên đó.
- Anh bằng lòng chuyển thư này hộ tôi nhé.
Hùng gật đầu, tay cầm lấy lá thư to và hơi nặng, mắt ngước nhìn Thủy-Tiên. Khi nàng nhìn trả lại bằng ánh mắt vô tội, chàng cúi xuống đọc tên và địa chỉ người nhận ở mặt trước, rồi tên và địa chỉ người gửi ở mặt sau. Chàng lại ngước lên, mỉm cười :
- Hy vọng sẽ gặp lại chị ở Đà Lạt, sau kỳ thi này.
Thủy-Tiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay về bàn với các bạn. Mấy nữ giáo sư từ nãy cùng im lặng theo dõi hai người lúc bấy giờ mới nhìn nhau, nhướng cặp lông mày một cách đầy ý nghĩa.
Thủy-Tiên chẩu đôi môi đỏ :
- Sao ?

Những chuỗi cười vui tươi vang lên như đồng lõa với niềm vui mới của Hùng,...
Thủy-Tiên về với gia đình tại vùng cao nguyên Đà Lạt, hưởng nốt những ngày Hè tươi mát yên tĩnh, tránh xa bụi đỏ, nắng vàng cùng náo nhiệt của miền Nam. Nàng gặp lại các bạn gái chơi từ thuở bé. Hà là một bạn cố tri của Thủy-Tiên. Trong lúc hàn huyên, Hà chợt hỏi :
- Lá thư tao nhờ mày chuyển đến bà cô tao ở Sài Gòn, mày đã chuyển chưa ? Trong bao thư có vài thứ quan trọng mà tao không muốn gửi qua đường Bưu điện.
Thủy-Tiên vui vẻ đáp :
- Tao nhờ một đồng nghiệp chuyển giùm.
- Sao thế ?
- Tao xin nghỉ chấm thi, lấy cớ bị mệt và có giấy bác sĩ cho. Sài Gòn nóng nực ồn ào quá ! Mày đừng lo, anh giáo sư đồng nghiệp của tao hào hoa, cẩn thận lắm. Hôm kia, tao nhận được thư của anh ấy từ Sài Gòn gửi lên thăm và báo tin đã làm xong "nhiệm vụ".
- Quen lâu chưa ?
- Mới quen trong Hội Đồng Thi Phan Thanh Giản thôi.
- Ông ấy tên gì ?
- Lý quốc Hùng,...

Hà giật mình, mở to hai mắt, rồi phát nhẹ vào vai bạn :
- Lý quốc Hùng, giáo sư Việt văn Trung học Kiến Phong phải không ?
Thủy-Tiên cũng giật mình, mở to đôi mắt nhung, phát nhẹ vào vai bạn :
- Trong thư hỏi thăm, anh ấy cũng tự giới thiệu như thế. Có gì quan trọng không mà mày làm tao hết hồn ?
Hà thở phù theo kiểu tây phương, lắc đầu, nhìn bạn bằng đôi mắt hơi nghiêm :
- Anh ấy là bồ cũ của tao. Đẹp trai, ăn nói duyên dáng bay bướm lắm,...
Thủy-Tiên ngắt lờI bạn :
- Thế sao mày lại cho anh ấy tuột dù ?
Hà nghiêm trang :
- Anh ấy có người bạn trai tên là Giao. Anh ấy quí bạn hơn bồ, lại hay nghe lời anh bạn đó. Tao chịu đựng khá lâu, cuối cùng phải "Adieu". Mày coi chừng đó.
Thủy-Tiên cười hồn nhiên :
- Có gì đâu mà coi chừng. Lòng tao như tờ giấy trắng. Đừng lo.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 127
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com