Chỉ mục bài viết |
---|
Bình Minh Trên Cao Nguyên |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Bình Minh Trên Cao Nguyên
Tác giả: Đông Hòa
Mùa đông lại đến trời bắt đầu se lạnh, cái không khí Cao nguyên càng lạnh hơn, trên con dốc nhỏ chúi xuống con đường đất đỏ trải dài về một thảm cỏ xanh và có nhiều bồn hoa đang trổ những bông hoa sớm, trời còn hơi tối chưa sáng hẳn và có vài chiếc xe chạy tiếng máy xe phá tan sự im lặng của bóng đêm.
-Trời hôm nay đẹp thật
Lẩm nhẩm một mình Như Tâm lại tự hỏi:
- Không biết chừng nào anh ấy mới ra!
- Buồn thật!
Hôm ấy trên thảm cỏ Như Tâm đang ngồi trên phiến đá trước mặt hồ thả hồn trong suy nghĩ xa xôi, thì bỗng một chiếc xe mất thắng hất văng cô xuống phía dưới hồ rồi ngất lịm, may mà có phiếm đá nhô cao không thôi cô đã chết.
Khi tỉnh lại thấy chân đau nhói nằm trên chiếc giường trải dáp trắng xoá, bỗng có tiếng lao xao:
- A! Cô ấy tỉnh rồi! Lạy Chúa tôi.......
- Cô tên gì? Thấy người ra sao?
Người y tá hỏi.
Như Tâm gượng đau trả lời:
- Dạ! Em tên Như Tâm ạ
- Nhà ở đâu?
- Dạ nhà em ở gần hồ Xuân Hương ạ!
Hỏi xong người y tá đo lại huyết áp lấy thân nhiệt.
Thái Tuấn người thanh niên vừa đụng xe phải cô cũng vừa đến. Trong sắc mặt lo sợ, trấn tỉnh xong Thái Tuấn cúi xuống giường nói
- Cô khoẻ chưa? Tôi sợ quá!
Thái Tuấn nói như cái máy
Như Tâm tỏ vẻ đau đớn không trả lời.
Thái Tuấn ở lại ngồi trên ghế xem chừng để săn sóc cho Như Tâm, lát sau cha mẹ Như Tâm cũng đến thấy Như Tâm không nặng lắm cho nên không trách gì Thái Tuấn. Họ ngồi nói chuyện lát sau cha mẹ Như Tâm ra về để Thái Tuấn ở lại săn sóc cho nàng.
Thấy Như Tâm hơi khoẻ Thái Tuấn hỏi:
- Cô bao nhiêu tuổi vậy?
- Dạ em hai mươi hai ạ! Như Tâm lễ phép trả lời
Nói xong Như Tâm lấy tay chặn ngực ho vài tiếng tỏ ra đau đớn.
Thái Tuấn thấy vậy ái ngại lấy tay đỡ lưng cô rồi nói
- Cô ráng đừng để ho mệt lắm
- Dạ!!
- Tôi tên Thái Tuấn lớn hơn cô ba tuổi
- Vậy thì em kêu bằng anh vậy
- Ừ! cứ vậy cũng được
- Mình nói chuyện đi
- Chuyện gì bây giờ anh. Như Tâm nói
- Mình thật có duyên và may mắn. Thái Tuấn buột miệng
- Dạ! Như Tâm khẽ thưa
- Bây giờ em ngủ đi mai mình nói tiếp
- Dạ!!
Sáng hôm sau trời vừa nhá nhem đã thấy Thái Tuấn đến, mua nhiều thứ để cho Như Tâm dùng.
Như Tâm rất cảm động nói
- Anh mua làm gì nhiếu thế?
- Mua cho Như Tâm dùng khi nào khoẻ tôi sẽ đưa Như Tâm về nhà
- Anh Thái Tuấn này!
- Gì vậy!..
- Nhà anh ở đâu vậy?
Như Tâm hỏi.
- Nhà ở Sài Gòn gần ga xe lửa Hoà Hưng.Thái Tuấn trả lời.
Như Tâm lại hỏi:
- Anh lên trên này làm gì vậy?
- Đi công tác! Vì anh làm maketing tức là quảng cáo sản phẩm hàng hóa
- Vậy chắc không lâu lắm anh phải về Sài gòn
- Chờ Như Tâm khoẻ tôi mới về. Thái Tuấn lại trả lời
- Thôi em nghỉ ngơi đi! chiều tôi trở lại
- Dạ!....
Thế rồi thấm thoát mười ngày sau Như Tâm khoẻ trở lại và xuất viện, hôm ấy Thái Tuấn lấy xe hơi mở cửa và dìu Như Tâm lên xe để đưa cô về nhà. Sau khi chào hỏi bố mẹ nàng xong Thái Tuấn từ giã nàng để về Sài Gòn.
Trước khi đi hai người rất quyến luyến vì mười ngày qua bên nhau họ đã có cảm tình với nhau. Kể nhau nghe về suy nghĩ của mình về cuộc sống hiện tại và mơ ước đến tương lai. Họ thấy những nỗi niềm tâm tư, tình cãm của họ cũng giống nhau, có cùng chung một lý tưởng, một hoài bão trươc sự thăng trầm của cuộc đời và sự yếu đuối của mình trước tình yêu. Tiếng sét ái tình chăng? có lẽ vậy! Vì thế họ đã yêu nhau thật dễ dàng, sẳn sàng tha thứ và san sẽ cho nhau tất cả những tình cảm riêng chất chứa bấy lâu, khi bên nhau hai trái tim của họ đầy xúc cãm. Không ai hiểu đươc tình yêu từ đâu đến và đến từ lúc nào? Mai kia rồi sẽ như thế nào? Có được như mong đợi hay không?. Nhưng trước mắt họ là một khoảng trời xanh rất rộng và trên tầm cao kia những hàng thông cổ thụ vươn nhánh tựa những cánh tay dài như vẫy chúc mừng. Bầu trời như xanh hơn và cũng vừa chứng kiến một mối tình vừa chớm nở nhưng rất nồng nàn và đầy thơ mộng. Bỗng Như Tâm khẽ hỏi:
- Bao giờ anh trở lại
- Thế nào anh cũng thu xếp lên thăm em mà. Thái Tuấn trấn an
- Tuần nữa anh ra thăm em vậy, Thái Tuấn nói thêm
- Ư! Lâu quá ….
- Anh còn phải làm việc, xong việc anh ra ngay mà. Thái Tuấn phân trần
Nói xong! Thái Tuấn từ giã Như Tâm và chào cha mẹ nàng rồi lái xe về Sài Gòn ngay trong đêm. Sáng hôm sau chàng đã có mặt ở Sài gòn và đến công ty làm việc luôn. Sau khi kết thúc và nghỉ buổi trưa ngồi một mình Thái Tuấn nhớ đến nàng……...... Ồ! Sao cảm thấy gần gũi và hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi trừu tượng đang thêu dệt trong tâm trí Thái Tuấn về một ngày mai sáng lạng giữa mình và Như Tâm.
- Hù…………!!.
Tuyết Trinh đẩy vai Thái Tuấn.
- Em mới đến hả?. Thái Tuấn hỏi
- Ừ ……. em mới đến anh không mừng sao?
- Hỏi khó trả lời quá!
- Chớ mọi lần anh thấy em là chào trước mà
- Thôi bắt lỗi bắt phải hoài không chịu được!
Tuyết Trinh nói vội:
- Mình đi ăn trưa đi anh.
- Hôm nay em ăn một mình đi anh không đói
Thái Tuấn trả lời
Tuyết Trinh giẫy nẩy đi ra trong lòng khó chịu vì trước nay có bao giờ Thái Tuấn từ chồi nàng điều gì! Nàng sinh ra trong một gia đình khá giả cha nàng Tổng Giám đốc của công ty này, thế nên nàng luôn kiêu hãnh vì địa vị của cha và muốn ai cũng nể nang về điều này!
Ngồi lại một mình Thái Tuấn lại thấy nỗi lòng buồn vô hạn chỉ mong sao dứt ngày để về nhà, rồi chiều cũng ập đến và Thái Tuấn lặng lẽ ra về. Ngoài kia màn đêm cũng vừa chụp xuống bầu trời đầy ánh sao.
Lại nhớ nàng khi cùng nàng ngắm sao chi chít trên bầu trời, khẽ dành nhau từng ngôi một, thế mới biết khi yêu người ta nhớ đến nhau như thế nào! Mệt mỏi Thái Tuấn cũng chìm trong giấc ngủ, mơ về một cao nguyên rộng nơi mà có một người con gái đang chờ đợi mình với tấm lòng trinh bạch và sự chân thật của trái tim.
Sáng hôm sau khi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong, vừa sà xuống bàn thì mẹ của chàng cũng vừa xuống bà nói
- Hôm nay con chở mẹ ra chợ Bến Thành để mua ít đồ để gửi về ngoại nghe
- Dạ vâng ạ!
Thái Tuấn lễ phép thưa
- Ăn xong mình đi
- Ờ! Mà sáng nay không thấy Tuyết Trinh ghé hả con? Bà Tuân Thành nó tiếp.
- Dạ con cũng không biết nữa?
- Chắc cổ bận việc. Thái Tuấn nói xuôi
- Ồ! Hôm nay sao rồi mà kêu bằng cô hả?
- Dạ không sao hết mẹ à!.
Thái Tuấn vừa nói vừa ngượng nghịu.
Ăn xong Thái Tuấn lấy xe chở bà Tuân Thành ra chợ rồi đi làm luôn, vừa tới công ty thì thấy Tuyết Trinh đứng đó tự bao giờ. Chậm rãi bước lên bậc tam cấp Thái Tuấn hỏi:
- Hôm nay Tuyết Trinh khoẻ hả!
- Chớ mệt em đến làm chi?.
Tuyết Trinh giận dỗi
- Sao hôm qua anh không đón em
- Hôm qua anh mệt, mà thấy Đức Vũ chở em kia mà!
- Ai biểu anh chậm chân làm chi!.
Tuyết Trinh phân trần
- Thì ai chở cũng được mà! Không sao đâu?
- Anh không thương em à!
Tuyết Trinh lại hỏi
- Anh không hiểu!
- Anh giả bộ hoài. Tuyết Trinh cảm thấy khó chịu!
- Mình là bạn mà nói vậy kỳ lắm.
Nói xong Thái Tuấn đi thẳng vào phòng làm việc, bỏ mặc Tuyết Trinh còn đứng tần ngần vì giận. Vào phòng xong Thái Tuấn rót một ly nước đầy rồi ực cạn, ngồi xuống ghế vơ vội chồng hồ sơ định xem
- Reng……reng………. tiếng chuông điện thoại đổ
- Allo! Dạ tôi Thái Tuấn xin nghe
- Allo! Thái Tuấn hả! Lên phòng xếp kêu.
- Vâng, tôi lên ngay.
Nói xong Thái Tuấn liền ra cửa để lên phòng Tổng giám đốc Quý Thịnh
- Chào chú ạ!
- Mời ngồi! Cậu uống gì? Cà phê nghe. Ông Quý Thịnh nói
- Dạ thôi! Cháu uống rồi, có việc gì không vậy chú?
- Việc tiếp thị hàng hoá trên Đà Lạt xong rồi, cậu có định tiếp tục làm ở Phương Lâm không? Hôm cậu đụng xe trên Đà Lạt chuyện tới đâu rồi. Ông Quý Thịnh nói một hơi
- Dạ mọi việc ổn như dự tính ạ, còn việc tai nạn hôm ấy cháu thu xếp cũng xong rồi - Vậy cậu tiếp tục đưa ra kế hoạch maketing ở Phương Lâm đi, chiều đem trình cho tôi nghe
- Dạ vâng! Thưa chú giờ cháu về phòng
- Ừ thôi xuống dưới ráng tập trung làm đi
- Mà nè! Gặp Tuyết Trinh chưa, thấy nó trông cậu dữ lắm đó. Ông Quý Thịnh nói tiếp
- Dạ mới gặp ạ! Thái Tuấn lúng túng trả lời
Chào hỏi xong Thái Tuấn đi về phòng mình lòng vui vẻ vì biết rằng thế nào mình cũng sẽ đến bên Như Tâm trong ngày gần và sẽ cùng tâm sự sau thời gian xa vắng. Đang cười mỉm một mình thì thấy Tuyết Trinh đứng đó tự bao giờ
- Vui gì cười vậy anh
- À! Không có gì. Thái Tuấn trả lời
- Nhớ ai à! Tuyết Trinh dò xét
- Nhớ ai đâu.
- Chối hả! Em thấy anh cười kìa
- Thì có miệng phải cười chớ!
- Nhưng nụ cười anh khác khác! Tuyết Trinh bậm miệng
- Thôi anh vào phòng đây để làm hồ sơ cho kịp trình
Nói xong Thái Tuấn đi vào phòng ngay, mặc cho Tuyết Trinh còn đứng tần ngần, làm việc xong xế chiều Thái Tuấn xếp lại xấp hồ sơ rồi ra về, vừa ra đến cửa công ty thì thấy Tuyết Trinh đứng chờ từ bao giờ, Thái Tuấn giả như không thấy thì nghe tiếng kêu:
- Anh Tuấn! Không thấy em hả. Tuyết Trinh gọi với
- Chở em về đi!
- Thôi lên xe đi. Thái Tuấn miễn cưỡng
- Mình đi ăn đi anh
- Hôm nay không đói mà mệt, nếu thích thì em ăn đi, anh chờ cũng được mà. Ăn xong thì anh đưa về nhà.
Đến tiệm ăn trên đường Đinh Tiên Hoàng, chờ Tuyết Trinh ăn, nói chuyện bâng quơ. Khi ăn xong chàng nổ máy xe chở Tuyết Trinh về nhà, đến nơi Thái Tuấn mở cửa trước cổng nhà cho Tuyết Trinh xuống xe:
- Anh có vào nhà em không? - Tuyết Trinh hỏi
- Hôm khác đi anh hơi mệt, cho anh gửi lời thăm hai bác nghe.
Từ giã Tuyết Trinh xong, Thái Tuấn quay xe hướng ra đường lớn chạy về nhà. Đường Sài Gòn về đêm đông đúc nhiều xe qua lại như mắc cửi. Lát sau về đến nhà cất xe vào ga ra lên phòng thay đồ xong Thái Tuấn thấy khoẻ ra sau một ngày làm việc căng thẳng.
- Con mới về à!. Bà Tuân Thành hỏi
- Dạ! Thưa mẹ con mới về.
- Hôm nay làm nhiều không con?
- Dạ không nhiều lắm, nhưng tuần tới con đi Đà Lạt rồi.
- Vậy hả! Nhớ mua cho mẹ vài hộp mứt dâu nghen!
- Dạ! Chừng ấy con sẽ mua ạ.
- Thôi khuya rồi ngủ đi con! Mai còn đi làm sớm
- Dạ vâng! Chúc mẹ ngủ ngon ạ. Thái Tuấn lễ phép
- Cái thằng này! Hôm nay sao ngộ, lễ phép nữa à. Bà Tuân Thành trách yêu
Về phòng xong Thái Tuấn nằm trằn trọc không ngủ được phần vì lo công việc, phần vì nhớ Như Tâm mãi tới gần sáng thì thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy vội súc miệng xong thì liền thu xếp ra xe
- Con không ăn gì à? Bà Tuân Thành hỏi
- Dạ trễ rồi mẹ ạ! Lát nửa con ăn ở ngoài. Thái Tuấn trả lời
- Làm gì thì làm nhớ ăn sáng nghen, giữ gìn sức khoẻ chứ không thì bệnh.
- Dạ! Con nghe ạ. Thái Tuấn lễ phép.
Vào đến công ty thì thấy Tuyết Trinh cũng vừa đến trên chiếc xe hơi thật sang trọng, vừa xuống xe Tuyết Trinh hất hàm nói với tài xế:
- Hôm nay anh nhớ đón tôi lúc 11 giờ rưỡi nghe, đừng đến trễ tôi kêu bố tôi cho anh nghỉ việc luôn đó!
- Dạ thưa cô hai! Tại ông chủ biểu rước ổng trước chứ không thì tôi đến sớm rồi cô thông cảm cho. Anh tài xế phân trần.
- Thôi anh đi đi, nói vậy mà anh cũng trả lời bực thật. Tuyết Trinh xịu mặt tức tối
Chứng kiến cảnh như trên trong lòng chán ngán và phần không muốn thấy mặt nhau cho nên Thái Tuấn đi thẳng một hơi lên phòng mình đóng vội cửa lại. Ngồi trên ghế bần thần suy nghĩ:” Không biết bây giờ Như Tâm đang làm gì nhỉ? ” Với tay lấy tập hồ sơ ra huý hoáy viết mà tâm trí như dồn lại và phân chia cho hai việc cùng lúc đến trưa lúc nào không biết. Xong việc! Thái Tuấn vội vã ra về và vừa ra cửa thì gặp Tuyết Trinh đứng đợi.
- Anh về nhà à! Không nghỉ trưa ở công ty sao. Tuyết Trinh hỏi
- Bận thu xếp hồ sơ vì mai đi công tác rồi. Thái Tuấn trả lời
- Anh Tuấn này!
- Gì vậy?
- Hỏi thật nghen! Anh có yêu em không?
Bị hỏi bất ngờ Thái Tuấn chỉ làm thinh ấp a, ấp úng mãi mới ra câu:
- Anh có người yêu rồi! Và chúng tôi rất yêu nhau.
- Sao! Em yêu anh như thế mà anh không yêu em!. Tuyết Trinh trách móc và nước mắt của cô cũng vừa rơi xuống.
Thái Tuấn luống cuống vì không phải biết làm gì? Và nói gì? Trách mình sao nhẫn tâm nói ra cái sự thật phũ phàng kia, nhưng dấu mãi thì có ích gì? Chỉ làm cho hai người thêm nặng lòng và đau khổ thôi.
- Mình gần nhau bao nhiêu năm mà sao lại không có tình yêu hả anh Tuấn! Mấy năm nay, em lúc nào cũng muốn anh vui và luôn nhớ anh mà. Tuyết Trinh vừa nói vừa khóc.
- Tình yêu không nói trước được Tuyết Trinh ơi! Vì nó được xây dựng bằng rất nhiều thứ hợp lại sự thông cảm, chia sẻ lẫn nhau trong khốn khó, và luôn luôn cả hai người tìm thấy được nhau trong thương nhớ. Còn mỗi khi mình gần nhau là nặng nhẹ cằn nhằn lẫn nhau, thì làm sao có thể yêu nhau cho được, chẳng qua mình phải chịu đựng lẫn nhau thôi, đừng buồn nữa em còn trẻ sẽ có người xứng đáng hơn anh
Thái Tuấn nói rồi chào Tuyết Trinh lặng lẽ ra về trong lòng nhẹ đi rất nhiều vì những thầm kín lâu nay đã nói được. Tuyết Trinh mắc sai lầm rất lớn là luôn nghĩ mình đẹp, có một thân mình mảnh mai và làm say đắm nhiều chàng trai xung quanh. Có một địa vi nhất định trong xã hội mà ai cũng thèm muốn. Trong sự kiêu hãnh của mình nàng muốn gì thì thường bắt những người kia phục vụ nàng như một con thiêu thân, trong yêu đương cũng vậy tuy rất yêu Thái Tuấn, nhưng nàng cũng không bao giờ thổ lộ và thường từ chối những lần hẹn gặp, coi đó là chuyện thường không phải bận tâm cho nên khi đối diện ở một ngả ba đường của tình cảm thì nàng không được gì mà chỉ chuốc lấy sự đau khổ cho bản thân.
Ngược lại Như Tâm là cô gái dịu hiền nết na, bản chất thật thà của một thanh nữ vùng Cao nguyên, cô sẵn sang tha thứ cho Thái Tuấn vì những gì mà bản thân nàng gánh chịu, trong lời nói cử chỉ nhỏ nhẹ thì cũng dễ hiểu tại sao Thái Tuấn yêu nàng. Mặc nhiên khi hai người có cùng một suy nghĩ, thông cảm lẫn nhau có cùng một hướng về tương lai, và biết rung động trong những thời khắc bên nhau, khi hai trái tim cùng chung nhịp và họ cũng đã tìm thấy nhau trong hạnh ngộ của cuộc sống, san sẻ cho nhau những thiếu thốn về tình cảm, từng câu nói từng cử chỉ và không oán trách lẫn nhau.
Tiếng còi xe làm cắt đi suy nghĩ miên man của Thái Tuấn, chàng vội ngừng xe chờ đèn đỏ lúc sau đèn xanh cũng bật lên, nhấn ga xe lao tới Thái Tuấn bỗng cười khi nhìn màu xanh của ánh đèn chợt nghĩ rằng đó là một niềm hy vọng nhỏ của mình. Thoáng chốc xe cũng vừa tới nhà
- Thưa mẹ con mới về! Thái Tuấn cất giọng sang sảng.
- Rửa mặt rửa tay rồi ăn cơm đi con. Bà Tuân Thành kêu
- Dạ vâng thưa mẹ! Mẹ ơi lát nửa con có chuyện muốn thưa với mẹ ạ.
- Chà! Hôm nay sao lễ phép quá nhỉ? Chắc chuyện quan trọng đa.
Bà Tuân Thành vừa nói vừa cười dọn cơm ra hai mẹ con cùng ăn cùng nói cười vui vẻ, xong buổi cơm Thái Tuấn nói:
- Hôm nay con ở nhà với mẹ suốt ngày
- Sao vậy con? Có gì hông?
- Không có gì? Mai con đi công tác rồi! Chiều nay ở nhà vui với mẹ một bữa mà!
- Mẹ ơi!...
- Gì con!
- Mai mẹ thu xếp đi với con ít hôm đi!
- Chi vậy? Có chuyện nữa à?
- Không có! Vì con muốn mẹ đi cùng con mà! Thái Tuấn tỏ vẻ bí mật.
- Ừ cũng được mẹ cũng muốn đi xa xa một chút cho thư thả, để mẹ kêu dì hai con trông nhà rồi mình đi.
- Dạ để con kêu cho! nói xong Thái Tuấn liền vội gọi điện thoại cho dì hai của mình và mọi việc cũng đã sẵn sàng.