| Chỉ mục bài viết | 
|---|
| Ảo | 
| Trang 2 | 
| Tất cả các trang | 
Tác giả: Vĩnh hảo
Hồi mới qua Mỹ, tối nào chàng cũng lấy cuốn nhật ký ra viết đôi dòng. Có khi hứng thú viết một hơi ba bốn trang. Nhiều chuyện lắm. Biết bao nhiêu là điều mới lạ để học hỏi, để ngạc nhiên, để sửng sốt, để thán phục, để chiêm ngưỡng hoặc để bỗng nhiên sực nhớ rằng mình được may mắn rơi tỏm vào một thiên đường từ lâu mơ ước. Và mới đây thôi, đâu chừng vài tháng trước, chàng hãy còn viết, viết rất nhiều về tình yêụ Một cuộc tình cũng sướt mướt lãng mạn như ai vậỵ Nhưng giờ thì khác rồị Ngày nào cũng giống y chang một khuôn, đâu có hơi đâu mà viết nhật ký. Không có gì lạ. Và khi nhìn cuốn nhật ký, tự nhiên chàng thấy ớn ớn như nhìn một thứ thức ăn ướp lạnh lâu ngàỵ Không lý mỗi tối ngồi vào bàn cầm bút lên là viết một mạch khỏi cần suy nghĩ rằng: “Hôm nay thức dậy, làm vệ sinh. Ăn một gói mì cho đỡ đói rồi ngủ nướng thêm một giấc cho đến hai giờ trưạ Tắm sơ một cái rồi đi làm. Làm mệt lắm, chán lắm. Nhưng phải ráng. Gần một giờ khuya mới về đến nhà. Lại ăn qua loạ Vừa ăn vừa nghe nhạc. Lên giường. Bấm ti-vi coi bậy một show nào cho đỡ buồn. Rồi ngủ.”
Như vậy đó. Ngày nào cũng như ngày nàọ Có gì mới lạ để mà viết! Hết rồị Qua rồị Những ngày thăng trầm vinh nhục có còn đâu! Hồi đó còn ngủ ké sofa nhà thằng bạn, có khi chui vào sleeping bag ngủ luôn ngoài xẹ Bây giờ thì chăn êm nệm ấm. Cái king bed rộng rinh xoạc cả hai cẳng ra cũng chưa đụng tới hai mép giường. Hồi đó căn phòng lạnh tanh, không có tiếng động, phải tự mình đi ra đi vào, mở cửa đóng cửa, huýt sáo ca hát cho nhộn nhịp lên. Bây giờ thì vừa cassette vừa ti-vi, có cả video nữa, thứ nào trông cũng bảnh và dư sức hoạt náọ Tắt hết để ngủ thì vẫn còn cái tủ lạnh riêng ở góc phòng siêng năng kêu rè rè suốt ngày đêm. Rộn lắm. Có sót cái gì đâụ Thế mà vẫn thấy như thiếu một cái gì. Cảm giác thiếu thốn không phải chỉ mới có lúc này mà có tự đời thuở còn trắng tay vô saả kiạ Nó nổi lên, đòi hỏị Tìm cách đáp ứng nó rồi, nó lại đòi hỏi thứ khác. Chẳng biết chung cục là đâụ Ban đầu chàng tưởng rằng sắm cái cassette để nghe nhạc là êm chuyện rồị Không ngờ nó lại đòi phải có ti-vị Từ ti-vi lại qua videọ Rồi đến tủ lạnh, microwave (để không dùng chung hay dùng ké anh bạn share phòng kế bên nữa), rồi tủ sách đầy tiểu thuyết diễm tình, hộc băng đầy những băng nhạc mùi mẫn, đàn guitar, phim con heo, báo Playboy ... không dễ có một thằng thanh niên độc thân nào bì kịp những tư hữu mà chàng sắm, chàng tự hào như vậỵ Thế mà chàng vẫn cứ phải băn khoăn tìm hiểu xem mình còn cần cái gì, thiếu cái gì nữa mà thấy đời sống cô quạnh buồn hiụ
Nhớ lại thời gian nàng đến để  rồi khiến mình tương tư, chàng không khỏi thấy trong lòng thoáng bùi  ngùị Nàng đến. Vâng, nàng đã đến, rồi đi luôn ra khỏi đời chàng. Nàng là  con ông chủ nhà, tên là Xuân. Cái tên nghe như gợi lên một mùa lộc mới  với tràn đầy sinh lực và khát vọng tuổi trẻ. Chính nàng đã là đề tài  nóng bỏng, sôi động nhất khuấy trộn cả cuộc sống cô liêu buồn tẻ của  chàng. Nàng ngúng nguẩy chàng ràng trước mặt chàng như một con gà mái  hay một con chó cái đương thời động cỡn. Chàng biết ngay điều đó có  nghĩa là gì. ít ra chàng cũng có cái nhạy cảm để nhận biết những dấu  hiệu của yêu đương nơi Xuân. Và chính chàng, chàng cũng cảm thấy là mình  đã yêụ Và những gì chàng thiếu có lẽ là đâỵ Nhưng Xuân tinh quái lắm.  Nàng cứ sàng qua sàng lại, lâu lâu bước thẳng vào phòng chàng một cách  tự nhiên, cầm cuốn sách, thử cuốn băng, giống y chang là nàng đã mết  chàng rồi vậỵ Thế mà sự thực trái ngược hẳn. Cô ả đâu có chút caả tình  gì với chàng đâụ Sách của chàng thì cô chê là tiểu thuyết rẻ tiền (hừ,  rẻ! cuốn nào cũng tám chín đô la chứ có ít ỏi gì đâu!); còn băng nhạc  của chàng thì nàng nói sao sến hoặc cải lương quá (hứ, Tuấn Vũ, Chế Linh  ... toàn là thứ chiếng trong làng ca mà còn chê được thì đúng là quê  mùa!). Nhưng thôi, gái mới lớn lên ở Mỹ thì trách sao chẳng sành nhạc  Việt Nam. Chàng cứ việc mua quà, hết món này đến món nọ, có cả thơ  nữa—những bài thơ trữ tình lãng mạn chép ra từ trong báo nhận bừa là của  mình—thành tâm thành ý dâng tặng cô ả. Cô nhận hết, không hề từ chốị  Nhưng cuối cùng mới biết cô ả chỉ đùa chơi với chàng thôị Nhận quà là  nhận quà, có tặng thì có nhận. Còn yêu đương là chuyện khác: không phải  ai tặng cũng có thể nhận được. Xuân xanh mơn mởn, mộng ước cao vời, cô  ngước mặt nhìn lên và mới đây thôi, cặp bồ với một chàng kỹ sư điện toán  mới ra trường. Thật đơn giản như vậy mà chàng lại hiểu theo cái cảm  tính rất ư chủ quan và lạc quan của mình để rồi trượt một cái thiệt đaụ  Người ta không yêu gì chàng hết. Rõ ràng quá mà. Qua Mỹ gần bảy năm rồi  mà không đi học. Chơi hết ba năm đầụ Năm thứ tư mới quyết định kiếm việc  làm vì ông bác đã chịu hết nổi, không muốn thấy mặt thằng cháu vô tích  sự, lười biếng, lêu lỏng trong nhà ông nữạ Chàng chỉ có vỏn vẹn chút ít  vốn liếng tiếng Anh từ lúc học ở trại tị nạn cọng thêm chút ít nhờ kinh  nghiệm đi làm. Chút ít đó vừa đủ để hiểu manager nó muốn mình làm cái  gì. Và chút ít đó cũng chỉ đủ để tính tiền với khách hàng, để thỉnh  thoảng đi shopping mà thôị Những cuộc tiếp xúc như vậy thì đâu có đòi  hỏi gì nhiều tiếng Anh đâu nàọ Vậy đó, rồi cứ đi làm. Đứng bán cho một  cây xăng. Bằng cấp chẳng có, chữ nghĩa mù tịt, còn Xuân dù gì cũng đã  tốt nghiệp trung học tại Mỹ, làm sao có thể nhìn chàng một cách đầy  ngưỡng mộ như chàng lầm tưởng. Mà xét cho cùng, cô ả đâu có đẹp gì đâu  kìa! Chỉ được cái cao ráo, trông có vẻ đẫy đà hấp dẫn mà thôị Nếu cô ở  Việt Nam, xí, đố mà chàng để mắt nhìn tớị Ở đây thiếu con gái Việt cô ta  mới làm eo, làm trời làm đất như vậy thôị Dù sao, chàng cũng cám ơn cô  tạ Cám ơn cô cho chàng mấy tháng mộng mơ, mấy tháng tương tư và mấy  tháng mới đây thôi: thất tình. Ồ, cái cảm giác thất tình sao nghe thú vị  mới lạ chứ! Mỗi sáng thức dậy hát bậy một câu trên giường: “Một sớm mai  thức dậy, tình yêu rời chăn gối, bay theo những cơn mưa phùn ... ”của  Đức Huy, nghe thấm thía làm sao! Thấm thía nhất cũng bởi vì bản nhạc này  là bản ruột của Xuân, cô ả thích bản này lắm mà! Còn chàng thì thích  Tuấn Vũ hơn, cho nên từ lúc thất tình, trong khi chờ cà phê sáng, chàng  bật cuốn băng của ca sĩ thần tượng này ra nghe rên: “Đời tôi cô đơn nên  yêu ai cũng ... không xong ... ” nghe đúng là giọng tri âm! Chưa hết,  nhờ quằn quại trong thú yêu đương mà chàng cũng đã nắn nót ghép chữ đẻ  ra được hai bài thơ thống thiết về tình phụ và đã được đăng một cách  trịnh trọng trong một tờ báo quảng cáo địa phương với tên chàng nổi bật  kèm theọ Tờ báo này chắc chắn Xuân sẽ đọc mà, vì cuối tuần nào cô cũng  ra chợ Việt mang về một lô báo Việt ngữ thảy lên bàn ở phòng khách để cả  nhà xem. Đọc rồi, cô sẽ hối tiếc. Hối tiếc là đã sai lầm đá đít một thi  sĩ tài hoạ
Nhưng bây giờ, niềm đau kỳ diệu đó cũng  đi qua rồị Nó đi qua và kéo tuốt luốt cả hứng cảm làm thơ của chàng. Và  cũng nhờ vậy mà chàng nhận ra một sự thực rất ư là nực cười, rằng xét  cho cùng, những thi sĩ, văn sĩ, nhạc sĩ của nhân loại có hơn gì chàng  đâu! Họ nổi danh là nhờ cái hứng cảm thất tình đó mà. Chỉ có những bài  thơ, những tiểu thuyết, những bản nhạc thất tình mới đủ ma lực để cuốn  người ta vào cái thế giới ê ẩm riêng tư đầy ý nghĩạ Cho nên, mới đây đọc  báo thấy đăng tin: “Nhà thơ X. kết hôn cùng cô Ỵ” hoặc “Nữ văn sĩ V.  sánh duyên cùng anh T.” là chàng bật cười buông một câu ta thán rằng:  “Ồ, một nhà thơ đã chết, một nhà văn vừa bị chôn.” Phong vận tài hoa của  một người coi như bỏ đi khi hắn được thắng lợi vẻ vang trong lãnh vực  tình cảm. Chàng nghiệm ra một chân lý rất đơn giản nhưng xác thực: muốn  thành một thi sĩ hay văn sĩ lỗi lạc thì phải yêu cho hết mình và phải  thất bại trong tình yêu đó. Một đời sống tình cảm quân bình, thành công,  êm thắm thì chẳng đẻ ra được cái gì xuất sắc và sẽ chẳng làm nên trò  trống gì cả.
Ấy vậy mà chàng cũng đành vùi chôn  thiên tài của mình dù rằng chàng đã có, ít nhất cũng một lần, thất tình.  Có lẽ nồng độ yêu đương của chàng dành cho Xuân không đủ to lớn để kéo  dài niềm đau trong chàng. Huống chi, giữa Xuân và chàng hãy còn một  khoảng cách mênh mông cả về tâm hồn lẫn thể xác. Hai tâm hồn hầu như  chẳng ăn khớp gì với nhau—xét theo cá tính, sở thích. Còn hai thể xác  thì hãy còn thọ thọ bất thân.Chàng chưa đụng được tới ngón tay của Xuân  dù rằng đã có lúc chàng cố ý làm vậy (nhưng cũng hụt nữa!). Niềm đau, vì  thế, chỉ hành hạ chàng đâu chừng một tháng hơn thì lịm dần rồi mất hút.  Cảm hứng làm thơ cũng chết tiệt. Và bây giờ, muốn khôi phục lại thi tài  của mình đồng thời khỏa lấp cảm giác thiếu thốn đang xuất hiện trở lại  trong tâm thức, chàng chỉ có nước đi tìm một đối tượng khác. Chàng thấy  rõ điều đó, nhưng thực hiện nó không phải là chuyện đơn giản. Người ta  đi học, ngày ngày đến trường, không lớp này thì lớp kia, thế nào cũng  làm quen được một vài cô bạn học cùng xứ để chọn lựa, hay ít nữa cũng có  thể kết bạn với vài cô gái nước ngoài như bọn Mễ, Đại Hàn, Nhật Bản, Mỹ  trắng, hay Mỹ đen v.v ... Còn chàng, có đi học đâu mà có cơ hội đó!  Người ta đi làm xưởng này, công ty nọ, mấy chục người hoặc hàng trăm  người cùng làm chung, gặp nhau mỗi ngày, thế nào cũng quen nhau, hò hẹn  nhaụ Còn chàng, đứng bán cây xăng từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ  khuya 0 mà chỉ  đứng bán một mình, quen biết ai đây! Khách tới đổ xăng, trả tiền rồi  phóng xe đi, có ai rỗi rảnh đứng lại mà ngó ngàng chi đến chàng. Có đối  thoại chăng nữa thì cũng chỉ how are you một cách lấy lệ không cần nghe  câu trả lời, rồi thank you một cách không ơn nghĩa chi hết.
Sau  khi cơn đau của mối tình đơn phương lắng dịu, chàng đi tìm cảm giác  mới, khung cảnh mới bằng cách ra ngồi la cà ở một quán cà phê Việt Nam  vào mỗi cuối tuần. Ở đây có hai ba cô chạy bàn trẻ trung, lịch thiệp và  hiếu khách. Chàng thấy cô nào cũng có vẻ dễ mến hơn Xuân. Sự tương phản  thấy rõ giữa họ và Xuân khiến chàng đâm ra ghét Xuân hơn. Tại sao ở đời  lại có một thiếu nữ kiêu kỳ đáng ghét như Xuân vậy kìa, chàng tự hỏị Từ  đó, chàng siêng năng đi uống cà phê hơn. Uống xong, bỏ tiền tip  0 rất hậụ Dần dần, chàng cảm thấy hình như mình đã trở thành  một người khách đặc biệt mà các cô hầu bàn ở đây mong đợị Nhìn chung  quanh, bàn nào bàn nấy ba bốn cậu thanh niên choai choai ngồi rung đùi,  to tiếng cười nóị Nhiều cậu còn buông lời chọc ghẹo các cô hầu bàn nữạ  Còn chàng, lúc nào cũng vậy, ngồi một mình lặng lẽ, đăm chiêu, phà khói  thuốc, lắng nghe tiếng nhạc, hoặc lắng lòng vào một mộng tưởng xa xôi  nào đó, y như một nhà hiền triết đang suy gẫm về một nan đề sâu xa cấp  thiết cho thời đạị Phong độ của chàng vì thế hẳn nhiên là phải nổi bật  giữa đám người lao xao chỉ biết tán gẫu và sống ồ ạt theo ba động bên  ngoàị Chàng cảm thấy rõ ràng như vậỵ