| Chỉ mục bài viết | 
|---|
| Ai Phải | 
| Trang 2 | 
| Tất cả các trang | 
Ai Phải
Tác giả: Trần Tiêu
Ngót một tháng nay, Khoản trông có dáng băn  khoăn, tư lự. Chiều nào cũng vậy, xong công việc đồng áng, dắt trâu,  vác cầy về giao trả nhà chủ, hắn đi thơ thẩn trên con đường làng, hai  tay vắt sau lưng hoặc đưa lên cằm mím môi lại nhổ râu, mặt cúi gằm, cặp  mắt chăm chú nhìn xuống đất như đếm từng bước, hoặc ngửng lên nhìn vơ  vẩn. Trong trí hắn đương mải so sánh nhà mình với mấy nhà bên cạnh. Hắn  bực tức. Kể cũng bực thật. Mấy nhà ấy trước kia cũng bình thường như nhà  hắn. Cũng cầy thuê, cuốc mướn, cũng thuê vườn, thuê ruộng của người,  cùng chăm chỉ, cần cù đến như hắn là cùng. Họ cũng chẳng tài giỏi gì  hơn. Không những thế họ còn con cái đầy đàn, ăn tiêu có phần tốn hơn.  Hắn trơ trọi có hai vợ chồng. Mãi năm ngoái mới thêm được mụn con giaị  Thế mà không hiểu sao, họ làm ăn cứ mỗi ngày một khá. Nay họ đã tậu thêm  người vài sào, người một mẫụ Còn vợ chồng hắn thì từ khi ở riêng đến  giờ vẫn quanh quẩn một cái nhà gianh tường vách, một cái nhà bếp lụp xụp  như túp lều, một cái sân đất nhỏ xíu, và đằng sau nhà, một cái vườn  rộng chưa đầy một sào với cái ao con quanh năm chỉ thả bèo để nuôi một  con lợn, cái vốn độc nhất của vợ chồng hắn. Cố tìm tòi xem họ có bí  thuật gì, hắn vẫn chẳng thấy gì khác. Vì thế hắn lại càng bực tức. Một  lần ăn cơm xong, hai vợ chồng ra ngồi xỉa răng, uống nước trên thềm, hắn  đã thổ lộ ý nghĩ ấy thì vợ hắn trả lời gọn lỏn bằng một câu ca dao:  "Mình này: Số giầu đem đến dửng dưng; Lọ là con mắt tráo trưng mới  giầu". Hắn cáu kỉnh đứng dậy, vùng vằng đi lại võng: 
- Phải, số. Cứ nằm dài ra mà ăn, mà chơi rồi đợi số.
Không  để ý đến nỗi bực dọc của chồng, vợ tủm tỉm cười trả lời tiếp luôn bằng  một câu ca dao nữa: "Này mình ơi! Số giầu lấy khó cũng giầu; Số nghèo  chín đụn mười trâu cũng nghèo". Nói rồi, vợ vào trong nhà ẵm lấy đứa bé  lên hai nằm trên phản, đi đi lại lại, hát ru bằng mấy câu ca dao ban nãỵ  Giọng trầm bổng buồn buồn ngân trong mấy gian nhà tĩnh mịch. Chồng nằm  võng thở dài, rồi đưa tít đi, cố để tiếng kẽo kẹt làm lấp tiếng hát của  vợ ... Một lúc lâu, chiếc võng đưa đi đưa lại chậm dần, chồng thiu thiu  ngủ, đứa con nằm trong lòng mẹ cũng lim dim mắt. Vợ tươi tỉnh đi lại sát  võng, định đặt đứa con lên ngực chồng: 
- Này, mình bế con tí, nó ngoan ngoãn thế này chả đủ sướng hay sao, tội gì mà cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ cho thêm phiền. 
Chồng đang lúc buồn bực, lấy tay gạt cả vợ lẫn con ra, giọng gắt gỏng: "Hừ! Người ta đang khó chịu đây". 
Vợ  không giận, ẵm con lại giường nói nựng: "Bố cu kêu khó chịụ Việc gì mà  khó chịu, nhỉ cu nhỉ. úi nao ôi! Chỉ sằng cu tôi nà ngoan nắm sôi, nó  chẳng khó chịu tí nào sất". 
Chồng càng bực mình, thở dài, gắt: "Im đi! Khó chịu lắm". 
Không  mấy chiều là Khoản không băn khoăn bực dọc như vậỵ Nhưng chiều hôm nay,  đi gặt thuê tận trên Hu về, hắn vui vẻ cất tiếng hát nghêu ngao ngay từ  đầu xóm. Ai trông thấy nét mặt hắn hớn hở cũng biết hắn đương sung  sướng một cách bồng bột.
Vợ gẩy rạ ngoài sân gọn lại  thành đống, thấy chồng vui vẻ khác hẳn mọi ngày, lấy làm lạ, tươi tỉnh  hỏi: "Này, mình ơi, mình đắc chí cái gì thế? ước gì lúc nào mình cũng  vui vẻ thế nhỉ!" 
- Hoài của, tiếc quá mình ạ! 
- Tiếc cái gì cơ mình? 
Nói xong vợ nhoẻn miệng cười, biết chắc chồng đương ưng ý sự gì. 
- Tiếc thật mình ạ! Giá cánh mình nghĩ ngay từ độ ấy thì chẳng giầu cũng khá rồi, đâu đến nỗi vất vơ vất vưởng. 
Vợ lườm chồng: 
- Mình chỉ nói dở. Việc gì mà vất vơ vất vưởng? Nhưng mình nghĩ ra cái gì mới được chứ? Từ nãy chẳng hiểu mình định nói cái gì. 
- Để lát nữa tôi sẽ bảọ Tiếc quá! 
- Thì bảo người ta ngay bây giờ có được không? Khéo ỡm ờ lắm. Rồi lại chẳng có cái gì cho mà xem. 
- Có chứ. Nhưng mà để lát nữạ Bây giờ thì hãy uống bát nước chè nóng, hút điếu thuốc đã. Nhà có chè nóng không mình? 
- Có, nhưng không được nóng lắm mình ạ. Hay để tôi đi đun ấm khác cho mình. 
- Thôi, âm ấm cũng được.
Lát  sau, hai vợ chồng ngồi trên thềm, chân rủ xuống sân. Đứa trẻ thức dậy  ngồi trong lòng mẹ, giằng tay mẹ ra, bò đi bò lại từ chỗ mẹ đến chỗ bố,  từ chỗ bố đến chỗ mẹ bốn năm lượt, mồm luôn luôn kêu: "Bà bà" chán rồi  nó ngồi, lấy tay di dãi của nó rỏ xuống đất. 
- Bẩn nào! Quái ở đâu ấy! 
Vừa quát, Khoản vừa vươn tay ra kéo thằng bé vào lòng. Hai vợ chồng cùng vui vẻ. Vợ bắt đầu vào chuyện: 
- Thế nàỏ Mình vừa bảo nghĩ ra cái gì? 
-  Cũng không phải tôi nghĩ ra, mình ạ. Tôi lên Hu, gặt cho một nhà cũng  vào bậc khá. Tốt quá! Cây nào cây ấy xanh mơn mởn. Chủ nhà là một người  đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng trông có vẻ xuềnh xoàng như mình. Dáng  chừng thuở hàn vi ông ta cũng là một anh canh điền. Thấy tôi khen, ông  ta thích chí kể lai lịch hai thửa vườn quý hóa của ông. Hai thửa vườn  ấy, ông ta kể, trước kia chỉ bỏ hoang cho cỏ mọc vì đất vừa chua vừa rắn  như đá, chẳng khác thửa vườn của chúng mình tí nàọ Sau có người đến  mách lấy bùn ao ngay liền đấy phủ lên vài lớp mà giồng chè, giồng cải  thì tha hồ tốt. Còn cái ao họ khuyên nên thả cá lợi hơn thả bèo nhiềụ  Ông ta làm theo, bây giờ mới khấm khá được thế. Mình ạ, giá chúng ta  nghĩ ra ngay từ trước thì cũng đã khá rồị 
- Thế thì tiếc thật nhỉ. Hay bây giờ cánh mình bắt đầu làm. 
- ừ đã cố nhiên. Nhưng mà ... 
Vợ ngắt lời: 
- Số cánh mình đấy, mình ạ. Tôi còn nhớ nhời thày bói bảo mình năm băm nhăm mới khấm khá. 
Chồng nhầm tưởng tướng mình chỉ vào vợ, thở dài: 
- Thế thì mãi mười năm nữa mới khấm khá cơ à? Lâu quá nhỉ? 
Vợ hất hàm về phía chồng cười nói: 
- Là thày bói xem tôi mà đoán tuổi đằng ấy đấy chứ. Năm nay đằng ấy đã ba mươi rồi, còn có năm năm nữa thôị 
Chồng sung sướng tủm tỉm cười: 
- Có lẽ đúng đấy, mình ạ.
Đêm ấy, hai vợ chồng không nằm yên, cùng mơ tưởng đến cách làm giầụ 
Chốc một hoặc vợ hoặc chồng lại nhắc đến câu chuyện ban chiềụ 
Chiều  hôm sau, vợ chồng đã sốt sắng vào công việc tát nước ì õm cho đến mãi  nửa đêm. Chưa đầy ba hôm cái ao đã cạn sạch. Chồng nghỉ việc ở nhà lấy  bùn đổ lên mặt vườn. Vợ vẫn có nghề bán bún riêụ Sáng chiều gánh đi các  chợ hoặc ngồi ở đầu quán. Sáng nay bán vừa xong gánh hàng đã tất tưởi về  cho chóng, đặt vội gánh vào một chỗ, ẵm con ra đứng bờ ao ngắm chồng  làm việc: 
- Cu ơi, cu có thương thày không? Cu có  quý thầy cu không? Thầy làm giầu cho cu đấy cu có biết không? Nàng ôm  con trong cánh tay, vừa nựng vừa nâng lên hạ xuống làm cho thằng bé  thích chí, cười sằng sặc. 
Chồng, vai gánh đôi gầu  sòng như hình nửa chiếc thuyền thúng nhỏ, hẹp lòng và đầy bùn đen nháy,  bước từng bước nặng nhọc lên những bực thang làm tạm bợ bằng những nhát  cuốc bập xuống rìa bờ. 
Đi qua trước mặt vợ, anh  chàng vừa thở vừa khoe: "Bùn này phải biết. Cây nào cũng phải tốt". Vợ  ngắm nghía những đống bùn như những cái chảo úp xếp hàng lũ lượt trên  mặt vườn, mừng: 
- Tốt thật! Hoài! Giá có vải nâu mà nhuộm để may sồng thì tha hồ mà đen. 
- ừ nhỉ! Hay bu nó mua lấy mươi mười lăm vuông về nhuộm kẻo hoàị 
- Nói thể chứ tiền đâu ... Với lại mình cũng đủ mặc rồi, mua làm gì cho phí.
Công  việc tát ao lấy bùn đã xong. Hai vợ chồng chỉ còn đợi cho bùn trở nên  đất ải là khởi đầu việc giồng giọt. Cái ao chỉ còn đợi trời mưa xuống  vài trận là có nước thả cá và nếu mộng tưởng tốt đẹp ấy đi xa độ vài ba  năm nữa thì nương chè đã xanh um những lá non, lá già; cái ao đã đầy ứ  những cá mè, cá chép. Con nào con ấy thi nhau mà nhớn mà béo mập. Thế là  giầụ Thì ra biết cách làm giầu cũng không lấy gì làm khó. 
Nhưng  mà được hơn tuần lễ, Xã Cỏn, bên kia, tự nhiên bị đau mắt. Hai hôm sau  đến thằng con giai cả. Rồi đến đứa con gái lớn. Rồi đến thằng ở chăn  trâu, rồi đến vợ bác. Trong vòng có mươi hôm mà gần hết cả nhà cùng bị.  Lạ thật! Chắc là động địa gì ở đâu đây chứ khi nào lại gần hết cả nhà  cùng đau mắt bao giờ; chả còn cách gì hơn là đi xem bóị Chỉ thày bói mới  tìm được nguyên do cái tai nạn nàỵ Bác Xã gái nghĩ vậỵ Cứ gì bác. Ai mà  không phải nghĩ vậy ... 
Nghĩ vậy, bác liền đi chợ  Hạ Am, lần đến ông thầy Tiên, một thầy bói giỏi nhất vùng. Vừa gieo xong  quẻ, thầy đã báo cho bác biết về phía Đông có người đào ngòi xẻ rãnh  nên động đến mả ông tam đạị Bác Xã ngẩn người ra nghĩ ... Bác nghĩ đến  cái ao của nhà Xã Khoản: - ừ, đúng thật. (Tuy cái ao ấy về phía Bắc ...)  Chết chửa! Thế mà không đi xem bói, cứ thuốc men rịt chữa mãi có khốn  không! 
Bác thưởng thêm cho thày một hào rồi đứng dậy không kịp mua bán, đi thẳng về mách chồng. 
Cả  nhà sợ thất điên bát đảọ Bác Xã giai vội chay sang bác Khoản. Bấy giờ  vào độ chín mười giờ sáng. Vợ Khoản đi bán bún riêu chưa về. Khoản ẵm  con trên lòng nằm võng sẽ đá đưa ...
Thấy Xã Cỏn hớt hơ hớt hải ở sân đi vào, anh bế con đứng dậy hỏi: 
- Kìa bác Xã. Có việc gì thế bác? 
- Tôi, tôi ... 
-  Việc gì thì bác hãy ngồi xuống đây uống với tôi chén nước đã nàọ Bác đã  đỡ đau chưả Tôi nghe thấy nói hai bác và các cháu cùng đau mắt. Tôi bận  quá, không lúc nào rỗi sang thăm các bác được. Bác đã đỡ rồi đấy chứ? 
Xã Cỏn thở dài: 
-  Bác trông mắt tôi đây nàỵ Khỏi được đã phúc. Vừa nói, Xã Cỏn vừa lấy  mấy ngón tay nhấc miếng vải màn dầy cộp những dử: "- Chả giấu gì bác,  tôi sang đây cũng chỉ vì việc ấy thôi". 
Khoản còn đương ngẩn người ra chưa hiểu thì Xã Cỏn tiếp luôn: "- Bác ạ, việc này tôi phải nhờ đến bác mới xong." 
- Nhờ đến tôỉ 
-  Vâng phải nhờ đến bác. Ngoài bác ra, chẳng thuốc thang nào trị nổị Thôi  thì anh em xa không bằng láng giềng gần, bác nên thương tình tôi,  thương cả nhà cả ổ tôi mà ... 
- Chết! Sao bác lại nói thế? 
-  Không, thật đấy mà. Bác thương đến chúng tôi, lấp cái ao cho cả nhà  chúng tôi nhờ, không có thì nguy cho cả nhà chúng tôi mất. Tôi chắc bác  chẳng nỡ vì một cái ao mà để cho cả nhà chúng tôi bị hạị Hay là bác có  thiệt thòi, vất vả khó nhọc mất mấy hôm thì tôi xin nộp bác hai đồng,  bác bằng lòng vậỵ 
Khoản đã nghe ra, vội chống chế: 
-  Bác cứ dậy thế, chứ khi nào tôi lấy tiền của bác. Nhưng mà tôi thiết  tưởng cái ao nhà tôi nó có can hệ, động chạm gì đến nhà bác đâu mà ... 
-  ối giời ơi! Bác lại bảo không động chạm gì đến nhà tôi! Bác không coi  lời thầy bói vào đâu à? Bác không biết chứ, bao nhiêu người ốm đau, khốn  khổ, mất cơ mất nghiệp vì những cái rãnh, cái hồ đào phạm vào hướng  nhà, vào năm tuổi, vào mồ mả, đất cát của người ta đấỵ 
Khoản ngồi đăm đăm nhìn ra sân, trí đương theo đuổi công việc làm giàụ