watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:37:3629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thanh Gươm Cô Độc - Vũ Xương - Trang 17
Chỉ mục bài viết
Thanh Gươm Cô Độc - Vũ Xương
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 17 trong tổng số 17



Hồi 17

Chợ Đông Ba vẫn kẻ mua người bán. Kẻ đi ăn uống thì vào các hàng quán ngoài bìa chợ. Kẻ sắm sửa thì len lỏi vào giữa các hàng sạp mà kén chọn lựa lọc Với bọn thám sát binh thì nơi đâu cũng có. Trong chợ, chúng chọn món nầy bỏ món kia rồi cho vô đẩy đi thẳng... quên cả trả tiền. Người bán chỉ biết nhìn theo chửi mắng lầm bầm trong mồm chứ không dám nói to. Giữa chợ đã vậy. Trên các tửu lầu, quán ăn cũng không kém phần bát nháo.

Bọn đội cơ, trưởng toán, cai bạ thoải mái gọi rượn thịt. Khi no say xong thì thản nhiên lảo đảo đi xuống lầu. Nếu ai gọi lại đòi tiền sẽ được chúng tặng cho cái danh hiệu: "Người của quân Trịnh vào do thám". Vì danh hiệu không mấy may mắn để được ưu đãi khi nằm trong ngục thất chưa biết khi nào sẽ được ra, nên không mấy ai muốn dính vào. Mặt trời đang vào trưa... Ngoài các hàng quán, chợ búa đông đảo bọn thám sát lùng sục, trên đường phố vắng người cũng có từng toán lính cơ, thám sát binh cỡi ngựa rong ruổi quanh để tra xét kẻ bộ hành khả nghi... để được dịp hạch sách kiếm lợi...
Trước dinh phủ họ Trương, bọn lính cơ canh gác dày đặc mấy lớp. Còn thám sát binh thì lảng vảng bên ngoài. Không khí xem chừng khá căng thẳng. Bỗng từ đường cái quan xuất hiện hai thớt ngựa chiến phóng rầm rập đến trước phủ Trương quyền thần. Trên lưng ngựa hai người trung niên mặc võ phục quân trấn biên.

Từ trong Đỗ phó tướng là người cao lêu khêu (từ đâu đó) phía trong cổng bước ra dõng dạc hỏi:
- Các ngươi từ đâu đến?

Một người đáp :
- Bọn ta từ bờ Nam Bố Chính về đây báo tin.

Họ Đỗ nhìn một lượt hai võ sĩ trung niên đang ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa. Hắn hừ một tiếng nói giọng châm chọc:
- Lại từ Linh Giang về báo tin?
- Đúng? Bọn ta về báo tin quan trọng. Một người tỏ vẻ tức trả lời.

Họ Đỗ đưa tay ra:
- Đưa tin đây. Ta vào trình cho quan quyền thần.

Người cỡi ngựa nghi ngờ hỏi:
- Nhưng các hạ là ai mà ta chưa từng biết mặt?

Đỗ phó tướng cười nhạt:
- Tả phó tướng? Cỡ hạng nhà ngươi thì làm sao biết được ta?

Người đưa tin khẽ hừ một tiếng đầy căm giận. Y thò tay lấy trong ngực áo ra một nếp giấy điều xếp tư, niêm khằn kỹ lưỡng ném vào tay họ Đỗ:
- Chánh tướng Trương Phúc Phấn gởi về đấy.
.. Không được khui mở mà bị chết chém nhớ chưa ?

Đỗ phó tướng kh
ông trả lời. Y cầm nếp giấy điều quay lưng đi thẳng vào đại sảnh Hai người đưa tin nhìn nhau rồi quay ngựa về phía tửu lầu xây chênh chếch đối diện với phủ trấn. Họ dừng ngựa trước tửu lầu rồi goi:
- Kẻ giữ ngựa đâu?

Một người chạy ra đỡ lấy đây cương của hai ngựa chiến dẫn vào tàu ngựa. Hai võ sĩ đưa tin song song bước lên lầu. Họ chọn một chỗ ngồi gần cửa. Một người bảo bạn bằng giọng bực dọc:
- Ngồi đây để hắn có thể thấy mà gọi ta. Thật là một kẻ hợm hĩnh đáng ghét.

Phía sau lưng hai võ sĩ có tiếng phụ họa nho nhỏ:
- Hắn là một kẻ đã từng bị bá tánh ở Phú Xuân nguyền rủa đấy?

Một võ sĩ quay lại nhìn hai thư sinh trang nhã đang ngồi nhâm nhi một vò rượn nhỏ Y khẽ gật đầu như chào rồi nói:
- Tiếc rằng hắn chưa có dịp gặp anh em ta?

Thư sinh chít khăn nâu cười nhạt thở dài:
- Đại huynh nên cẩn thận. Người ấy đã từng hạ thủ nhiều võ lâm cao thủ. Sau hắn còn một người nữa cũng kh
ông kém phần tài ba nguy hiểm.

Võ sĩ thứ hai lầm lì kh
ông nhếch môi. Y gọi tiểu bảo mang rượn đến uống luôn một lúc mấy chén, rồi mới quay nhìn xuống cổng phủ. Khi quay lại y bảo bạn:
- Ta muốn "đập" cho hắn một trận cho hả cơn tức
... Mạc huynh thấy sao?

Người kia gật đầu đồng tình đáp:
- Bọn ta thì vượt hàng ngàn dặm đến đây mà chưa gặp được Trương tướng soái Còn hắn lẩn quẩn nơi xó chợ nầy mà cứ lên mặt xem thường người trấn ải.

Người họ Mạc lại lặng yên vừa uống rượn vừa nhìn xuống đường. Thư sinh đội khăn nâu thở dài nói với thư sinh bằng hữu:
- Huynh đệ ta mau đi khỏi tửu quán nầy. Kẻo các vị tướng quân ~r g trị bọn gian ác dưới kia, chúng sẽ kéo lên bắt hết anh em ta đấy?
- Vâng ?

Hai võ sĩ bỗng đứng dậy cất giọng oang oang bảo:
- Tiểu sinh cứ ở đó chờ ta trừng trị tên th
ô lỗ kia rồi lên uống rượn với nhau cho vui.

Y nói dút lời bèn từ lầu cao nhảy xuống phía dưới đường phố nhẹ nhàng rồi chạy bộ qua đường. Đến trước cửa phủ quyền thần, y quát lên:
- Bây gọi cái thằng mặt xám cao lêu khêu ra đây cho bản chức dạy cho hắn mấy quyền. Còn chậm trễ là lão già phá sập cổng đường bây giờ? Bọn thám sát và cơ binh nhốn nháo nhìn ra. Và, kh
ông lâu từ trên thềm đại sảnh nhảy xuống người họ Đỗ.

Y chạy ra quát:
- Mi là "thằng giặc Trịnh" nào đấy mà dám vào đây khuấy phá?

Người võ sĩ kh
ông thèm trả lời. Y tống luôn một lúc hai quyền vào ngực họ Đỗ Tên phó tướng chụp lấy tay y vừa đưa trảo phía tả bấu vào ngực địch thủ như vuốt hổ. Người võ sĩ đưa tin ngả người ra sau, đồng thời tay ta của y vụt xéo qua một nhát. Đỗ phó tướng thét lên một tiếng. Y ôm ngực nhìn thanh trủy thủ trong tay kẻ thù rồi kêu lên đau đớn:
- Quân Trịnh tấn c
ông ?

Từ trong thềm đại sảnh lại chạy ra một người mập tròn. Y kh
ông nói năng gì cả, tiện tay rút quả chùy gai đánh xuống lưng người võ sĩ đưa tin một phát. Quả chùy tưởng đã đập nát lưng kẻ địch, không ngờ từ phía bên hông của người phó tướng sử dụng chùy một dây xích sắt quật ngang quấn lấy quả chùy mà giật mạnh. Người võ sĩ thứ nhất kịp lúc ngẩng đầu lên rồi lại vạch ngang một nhát nữa. Thế là chỉ trong chốc lát hai viên phó tướng của họ Trương đã nằm sóng soài trước cổng phủ. Bọn thám sát binh và lính cơ ào ào múa binh khí chạy ra tiếp ứng. Một trận loạn chiến giữa hai võ tướng đưa tin với bọn cơ binh Phú Xuân diễn ra tàn khốc... Bọn tả tướng nội dinh cũng vác binh khí chạy ra. Có người nhìn thấy hai người võ tướng đưa tin thì kêu lên:
- Nhị vị phó tướng trấn biên sao lại đánh nhau với quân nhà?

Hai người phó tướng dường như hả cơn tức. Họ khóa vũ khí một vòng rồi nhảy lùi về sau mà chạy lại nơi cột ngựa. Một người bảo bạn:
- Ta về Lũy Thầy nhanh lên?

Hai người ra roi cho ngựa phi như gió để chạy thoát thân ra vòng vây. Phía sau có tiếng Trương Phúc Loan quát vang rền:
- Sao các ngươi để cho bọn phản loạn chạy thoát. Mau đuổi theo cho ta? Bọn binh tướng quay vào bắt ngựa để đuổi theo thì bên ngoài đường phố lại xuất hiện một lão già quái dị, râu tóc bù xù, màu da đen đúa, áo quần h
ôi hám. Lão ta gõ vào mũ nan bằng một khúc mây và hát:
Gươm ta mang Lê hề mang cung Trương
Đầu hắn sắp lìa thân hề tâm chưa thay
Thực đã gian hề lại vừa nguy
Đến chết vẫn tham lam hề kh
ông tỉnh ~ờ~
Thân xác thối tha hề dân gian vẫn còn tham
Hồn phách chú Trương hề làm quỷ lang thang! "

Trương Phúc Loan đưa tay ngăn bọn ky mã sắp đuổi theo hai viên võ tướng. Y bảo:
- Bắt lão già kia lại đây cho ta?

Bọn lính cơ nghe lịnh lại kẻ chụp tay người bấu cổ để kéo lão già, nhưng kh
ông tên nào túm được lão, mà cứ đụng vào lại dội ra như có bàn tay vô hình của lão đánh ngã... "Gươm ta mang Lê hề mang cung Trương Đầu hắn sắp lìa thân hề tâm chưa thay
Lão già cứ chậm rãi bước đi. Phía sau bọn lính chạy theo để bắt, nhưng lại cứ tiếp tục ngã xuống mặt đường. Trương Phúc Loan gầm thét như điên cuồng.
- Một lão già như vậy mà kh
ông bắt được à?... Lũ khốn kiếp. Lão hét xong lại gọi bọn thuộc tướng:
- Bắt ngựa ra cho ta mau?

Một viên thuộc tướng chạy lại thì thầm bên tai họ Trương:
- Bẩm quan quyền thần. Ngài kh
ông nên nóng giận vô ích. Ngài nên vào lo chuẩn bị "kho báư cho mau. Bọn thuộc hạ đang chờ lịnh để đưa nó đi...

Trương Phúc Loan như giật mình. Y nhớn nhác hỏi:
- Sao lại đi sớm thế?
- Bẩm ngài
... Ta vào trong dinh nói chuyện... kẻo bên ngoài...
- ử?

Họ Trương vừa quay vào vừa lặp lại câu hỏi:
- Sao lại đi sớm thế?

Viên thuộc tướng bảo:
- Chủ soái kh
ông nhớ việc đốt dinh hậu đêm qua và hôm nay cũng như lá thư ngoài Lũy Thầy vừa gởi về báo cho ngài hay sao? Quân Trịnh đang chuẩn bị qua sông Gianh.

Trương Phúc Loan vừa đi vừa
ôm đầu. Y lẩm bẩm đọc lại câu hát của lão già:
"Đầu sắp lìa thân hề tâm chưa thay.. "

Họ Trương quay lại viên cận tướng, y nhìn người ấy bằng đ
ôi mắt gian thật lâu rồi bảo khẽ:
- Vũ tả tướng quân?
ông trung thành giúp bản chức sẽ được hưởng một phần năm số châu báu của ta... nhớ chưa?
- Vâng? Chủ soái hãy tin Vũ Giang nầy.

Trương Phúc Loan giật mình hỏi lại như có vẻ châm biếm:
-
ông bảo "Vũ gian" hay Vũ Giang?

Vũ Giang sầm mặt rất nhanh rồi đáp:
- Hạ tướng tên là Vũ Giang. Tức là "s
ông mưa" đấy mà.
- à? S
ông mưa? Ta nghe rõ rồi. Thôi đêm nay tướng quân lên đường cùng bản chức nhé ?
- Vâng? Nhưng chủ soái nên đem theo vài người thân cận th
ôi.

Trương Phúc Loan gật đầu như thói quen. Y lẩm nhẩm đáp:
- Bản chức giao cho tướng quân lo việc ấy!
- Vâng !

Phía hậu dinh quan phủ quyền thần nơi cách đây mười mấy năm hai xe trâu kềnh càng che kín chung quanh, trên dưới. Xe trâu được dẫn bộ ra đường kiệt nhỏ vừa đủ cho hai bên hàng lính cơ đẩy đi. Phía trước có hai phó tướng lực lưỡng mang kiếm ngắn. Phía sau là Vũ Giang cời ngựa song song với Trương quyền thần
Đoàn người âm thầm đi trong đêm. Họ vượt theo con đường mòn dọc bờ Hương Giang vắng vẻ
... Chung quanh vẳng đưa lại tiếng cóc kèn và nhạc sành tỉ tê kêu áo não.

Trên trời những ánh ao kh
ông sáng tỏ vì vướng vào từng đám mây sậm sịt la đà như muốn rơi xuống các đồi trọc của dãy Ngự Bình. Gió đông rì rào, vi vu lạnh giá thổi làm hai mươi tên lính cơ đi theo hai bên phải co ro...

Trương Phúc Loan hỏi thuộc tướng họ Vũ
Tướng quân đã cho người đưa thân quyến bản chức xuống bến chưa?

Vũ Giang cắm cúi nắm dây cương ngựa. Y đáp:
- Chủ soái yên lòng. Kẻ hạ tướng đã chu toàn mọi việc cho ngài rồi.

Trương Phúc Loan lại hỏi giọng tiếc rẻ giả tạo:
- Ba vị tướng quân, nếu bản chức chia cho một phần năm số châu báu ấy thì liệu có ưng thuận kh
ông?

Vũ Giang cười ra vẻ trung thành:
- Đã là thuộc tướng của ngài. Nếu kh
ông có phần lợi nào cũng đâu ảnh hưởnggì thưa chủ soái.

Trương Phúc Loan cười thỏa mãn:
- ử? Có như thế mới là tướng trung thành của ta. Ngày sau ta thành đạt sẽ kh
ông quên tướng quân đâu.
- Vâng? Đa tạ chủ soái đã chiếu cố!

Đoàn xe trâu và người đi theo gần đến bờ s
ông. Họ Trương thấy dưới mé nước thấp thoáng năm bảy chiếc thuyền nan đang cắm sào.

Trương Phúc Loan hỏi:
- Thuyền của ta đấy à? Nhỏ thế thì làm sao mà tải hết?

Vũ Giang kh
ông trả lời. Viên võ tướng bảo khẽ:
- Chủ soái ngồi yên để hạ tướng cho dẹp lũ lính nầy trước khi đi. Để chúng sống kh
ông có lợi cho chủ tướng.
- ử? Nhanh lên?

Vũ Giang tuốt kiếm ra lệnh h
ô to:
- Nhị vị tướng quân
... Hành động đi ?

Hai viên võ tướng cỡi ngựa đi đầu nghe gọi tức thì tuốt kiếm ra. Họ chém dồn từ đầu chém lại. Vũ Giang từ sau chém tới. Những tiếng thây ngã, tiếng kêu than uất nghẹn vang lên trong đêm khuya. Ba tên phó tướng chùi kiếm lên xác chết rồi đi đến nơi họ Trương đang ngồi trên ngựa. Vũ Giang trầm giọng bảo:
- Bây giờ thì chủ soái xuống ngựa cho họ trói lại?

Trương Phúc Loan như người từ trên trời rơi xuống. Hắn ú ớ kêu:
- Nhà ngươi trung thành với ta kia mà.

Vũ Giang hầm hầm đáp:
- Tội ác của ngươi chỉ có cái chết mới đủ xóa được. Mau trói y lại để đưa qua Bắc Bố Chính nạp cho chúa Trịnh Sâm.

Hai tên phó tướng thúc ngựa tiến lại. Họ dùng dây cột chặt tay họ Trương quặt ra sau. Vũ Giang lại bảo:
- Kho châu báu của nhà người ở đâu?

Trương Phúc Loan lắp bắp nói:
- Các ngươi đã chở đi theo đó còn gì?

vũ Giang cười gằn đáp:
- Hai xe chở đầy gạch đá và rơm trong thùng gỗ. Bao lâu nay nhà ngươi đã cất giấu nó đâu?

Họ Trương bắt đầu kêu than:
- Ta kh
ông biết? Bọn ngươi đã chiếm đoạt nó rồi... mau trả lại cho bản chức..
.
Vũ Giang bật cười ghê lạnh nói:
- Giờ nầy mà nhà ngươi còn xưng bản chức. Ta xẻo một tai cho mi trở thành con chuột nhủi lu
ôn.

Trương Phúc Loan rên rỉ:
- Kho tàng của ta. Ta chia cho ba người một nửa.
.. Hãy thả ta ra?

Vũ Giang hầm hầm bảo:
- Kho tàng nhà ngươi ở đâu?
- Ta đã cho chở ra đây rồi ?

Vũ Giang đưa kiếm lên cao như sắp chém xuống đầu họ Trương, thì trong hàng tre có hai bóng người nhảy ra:
- Các ngươi kh
ông được giết y?
- Các ngươi là ai?

Người thư sinh đáp:
- Tại hạ là người đã đến Phú Xuân để lấy lại kho châu báu cho hoàng thượng.

Vũ Giang nhìn người ấy rồi nhìn lão già đang cầm khúc cây mây. Hắn hỏi:
- Mấy h
ôm nay quý tráng sĩ đến khuấy động Phú Xuân để tìm kho báu à?

Minh Quang đáp :
- Đúng như thế ?

Trương Phúc Loan nhìn Minh Quang. Y bảo:
- Các hạ cứu ta sẽ được nửa kho tàng. Hãy cứu đi!

Vũ Giang cười nhạt nói:
- Đấy, hai xe châu báu của y chở đến đây chỉ toàn là gạch đá và rơm.

Lão Nhị nghiêm giọng lại hỏi họ Vũ:
- Nhưng các hạ là người được cử theo bảo vệ kho báu mà?

Vũ Giang đáp:
- Tại hạ chỉ đứng ngoài cửa. Còn bọn đang nằm phơi xác kia là những kẻ chất hàng vào xe.

Minh Quang quay lại Trương Phúc Loan. Chàng hỏi:
- Có thật nhà ngươi lại tráo một lần nữa chứ gì?

Trương Phúc Loan ngẩng đầu lên trời đêm. Lão kêu lên:
- Trời ơi ? Lão thiên hãy chừng giám cho kẻ này. Chính tên phản tướng kia đã đứng ra chỉ bảo cho bọn lính cơ sắp thùng gỗ vào xe. Sao lại vu cho ta?

Lão Nhị gọi vào trong lùm bụi:
- Các ngươi ra khám xe xem sao?

Từ trong các lùm tre Thu Hà, Phi Yến, Lê Tứ và Lê Xuân Ước nhảy ra. Họ lấy kiếm sả dây ràng thùng và thắp đuốc tỏ lên.
.. Nhưng trước mặt mọi người là những bó rơm và gạch đá lăn lóc. Minh Quang căm giận bảo:
- Tháo thả trâu rồi đốt tất cả của ma quỷ ấy đi.

Chàng lại hỏi lão Nhị:
- Bây giờ bá bá liệu thế nào?

Lão Nhị trầm giọng bảo:
- Giữ ba viên phó tướng nầy lại. Còn Trương thì dẫn về phủ quyền thần của y để lục soát Chờ quân chúa Trịnh vào sẽ giao tất cả bọn nầy cho Hoàng Ngũ Phúc
.

Trương Phúc Loan kêu lên:
- Hãy thả ta ra. Kho châu báu ta kh
ông hiểu lạc mất nơi đâu.

Minh Quang kéo dây cương ngựa của họ Trương lùi lại và bảo anh em Lê Xuân Ước :
- Lê huynh giữ ba người nầy chờ khi nào tìm ra kho báu hãy giao họ cho Đàng trong hay Đàng ngoài cũng được.

Vũ Giang rút kiếm chĩa múi ra, y cười ngạo nghễ:
- Các ngươi tưởng giữ được "Tam độc xà Phú Yên là dễ à? Cả ba tên múa kiếm kết lại thành một trận thế.

Minh Quang căm giận. Chàng bảo:
- Các huynh đệ lùi ra? Để ba con rắn độc nầy cho tại hạ, chắc chắn bọn nầy ra tay chiếm đoạt kho báu của hoàng thượng rồi?

Mọi người lùi lại cho chàng trai trẻ sơn dã đang nổi giận lần thứ hai. Minh Quang lướt người vào giữa trận kiếm đang chĩa mũi ra. Chàng lầm thầm nói: Các ngươi phải trả lại kho tàng cho người có đức độ giữ nước ? Một vòng ánh linh quang phát ra bao quanh chàng trai trẻ. Lười huyền kiếm kỳ dị màu đen lại phát ra sáng xanh khi người múa nó quá nhanh. Hai mũi kiếm đang chĩa thẳng bỗng rút lại và trở thành dựng đứng để cản ngang đường kiếm đen đang lướt qua.
.. Còn thanh kiếm của họ Vũ thì lại chĩa đứng tạo thành dấu thập.

Lão Nhị ở ngoài gọi nhỏ:
- "Song thập ác kiếm" một thế kiếm đã hạ biết bao nhiêu danh thủ Quy Nhơn.

Một trong "thiết mã phân kim lợi hại đấy? Lão vừa nói dút, thì Minh Quang đã lộn người ngược trên đầu sóng kiếm của "tam độc xà và lười huyền kiếm rung lên cắt ngang sóng cổ tay Vũ Giang ngọt như cắt một nhát vào sình
... Họ Vũ kêu lên một tiếng. Hai lười kiếm kia lập tức chụm lại và đâm thẳng vào ngực của Minh Quang như muốn phân thây chàng ra hai mảnh. "Thiết mã phân
kim" ? Minh Quang kêu lên khe khẽ và đảo lộ lười kiếm đen một vòng vào ngực hai kẻ đang lấn người đến. Hai tiếng rú tiếp theo tiếng rên rỉ của Vũ Giang. Hai thân người gục xuống nằm im. Vũ Giang được Lê Xuân Ước nhấc lên nhưng bất ngờ một lưỡi trủy thủ từ ống tay áo của hắn đâm tới ngực Lê Xuân Ước. Họ Lê nhảy lùi để tránh thì lập tức lười trủy thủ của họ Vũ lộn lại cắm sâu vào tim hắn. Tiếng thở ra của họ Vũ trước khi tắt thở:
- Bọn ngươi kh
ông tìm... ra...... đâu?

Minh Quang nhìn lão Nhị. Cả hai thở dài rồi bảo những người họ Lê và chị em Thu Hà:
- Chúng ta đưa Phúc Loan và Phú Xuân để tìm kho châu báu.

Lê Xuân Ước và Lê Tứ đặt họ Trương lên lưng ngựa rồi hai anh em đi kè hai bên. Phía sau là Thu Hà và Phi Yến đi phòng hậu. Minh Quang cời ngựa đi đầu với lão Nhị
... Cả toán sáu người đi về tới phủ họ Trương thì trời cũng vừa hừng sáng. Dân thương buôn và khách bộ hành bàng hoàng nhìn toán người đi vào cửa phủ quyền thần với kẻ bị bắt là Trương Phúc Loan. Họ thì thầmm bàn tán rồi kéo theo sau như một đám hội có múa rồng rắn.

Minh Quang phải quay lại bảo:
- Bọn ta bắt Trương Phúc Loan để giao cho chúa Trịnh. Bà con trong dẫn dã hãy tránh đường. Ai ngăn cản sẽ bị xem là đồng lõa, đồng phe cánh của họ Trương
...

Dân chúng nghe nói bèn tránh dạt qua bên để nhường lối đi cho huynh đệ Minh Quang tiến vào phủ. Có người hiểu chuyện nói rằng:
- Nếu kh
ông giao nộp Trương ác bá cho Hoàng đại tướng, thì quân Trịnh sẽ đưa gươm giáo vô Phú Xuân và lúc ấy sẽ gây thương đau cho bá tánh sinh linh. Các tráng sĩ nầy làm thế là đúng.

Bọn lính cơ và thám sát binh vừa nhác thấy chủ soái bị trói trên lưng ngựa trước cổng vào thì vội bỏ gươm giáo xuống rồi quần tụ lại một nơi để hàng phục.

Minh Quang gật đầu nói:
- Các ngươi hiểu điều ấy là đúng. Nhưng hãy cứ giữ binh khí để dẹp giặc cướp cho bá tánh yên vui. Chứ kh
ông nên hà hiếp họ như ngày trước mà mang tội.

Chàng ra lệnh dẫn Trương Phúc Loan vào đại sảnh. Nhưng khi y vừa bước lên bậc thềm cuối thì từ trong nhảy ra năm tay võ tướng bao lấy y và chỉ binh khí về phía bọn người Minh Quang. Một tên bảo:
- Bọn ngươi kh
ông được bắt chủ soái của chúng ta. Biết khôn thì lui trở ra, nếu không thì...

Lão Nhị quay lại bảo Thu Hà và anh em họ Lê:
- Các ngươi đi lùng sục các nơi, đừng bỏ sót.
.. Để ở đây Minh Quang và ta giải quyết cho.

Thu Hà và Phi Yến đi vòng ra các kho tàng trữ phía sau hậu cung. Còn anh em Lê Xuân Ước thì xách phán quan bút đi thẳng vào cửa bên đại sảnh. Lão Nhị bảo Minh Quang:
- Chú mi cứ thẳng tay với bọn nầy, để lão vào lược trận các nơi.

Minh Quang gật đầu rồi bảo năm tay võ sĩ đang đứng cản ngay rượn mặt Trương Phúc Loan, chàng trầm mặt xuống nói:
- Vậy là các ngươi cố tình chống lại chúa Trịnh để làm khổ cho bá tánh Phú Xuân à?

Một tên cười nhạt đáp :
- Bá tánh khổ thì có can gì cho bọn ta. Các ngươi nên lui về Bắc Bố Chính cho Phú Xuân khỏi đổ máu. Nếu kh
ông thì ngay ngày nay thám sát binh chúng ta sẽ không chừa một mống dân đi lại trên đấy nầy?

Minh Quang chợt nhìn tên vừa nói. Chàng hỏi:
- Nhìn mặt nhọn như chuột của nhà ngươi, nếu ta kh
ông lầm thì mi có "quý danh" là: "Chuột tinh ban đêm phải không?

Tên mặt chuột ngẩng mặt vênh váo đáp:
- Đúng là ta thì sao nào? Thế còn nhà ngươi là ai?

Minh Quang cười:
- Là kẻ đã ném hai tên gian ác vào quán bán thuốc độc hại người. Chỉ có ngọn lửa mới rửa được tội chúng mình mà th
ôi.

Dạ thử tinh. Tên mặt chuột. Cất giọng the thé:
- Ta sẽ moi ruột mi để trả thù cho hia tên đệ tử của ta?

Hắn nói xong thì quét một đường kiếm như gió vào bụng Minh Quang. Đường kiếm nhanh ấy vừa hụt thì hắn đã quật ngược lưỡi trở lại rồi đâm một nhát vào ngực của địch thủ. Minh Quang lướt người qua bên thì bốn tên còn lại đã áo đến tấn c
ông bằng bốn đường kiếm vòng vèo như dải lụa chực quấn vào đầu chàng.

Minh Quang khẽ hừ một tiếng. Chàng nói:
- Chuột đêm? Ta kh
ông định sát sinh, nhưng đây là do ngươi cố tình muốn chết thay cho chủ... Được lắm !

Tiếng được chưa dút thì đường kiếm đen nhấp nh
ô bay ra như hàng trăm thanh kiếm từ người chàng trai trẻ điểm đâm tới từng tên võ tướng thám sát binh. Chúng nhảy tránh và trả lại những đường kiếm hiểm độc, nhưng đường kiếm của Minh Quang như con rồng lúc đen lúc xanh uốn lượn phủ mổ vào từng kẻ liều lĩnh Và, điều mà chúng không ngờ được là sức vóc nhỏ nhắn như một thư sinh kia đã đưa từng tên một nằm sóng xoài trên mặt đất, và điều chắc chắn hơn nữa là
chúng sẽ kh
ông còn có dịp để nhìn lại Trương chủ soái vẫn đang còn bị trói đứng dựa vách đại sảnh.

Minh Quang giúp từng tên "cỡi chó về âm phử và chàng bỗng cảm thấy nên chừa lại một con "chuột tinh ban đêm".Bởi theo chàng cái tên đội trưởng ngoại dinh thám sát binh nầy có lẽ hiểu được nhiều điều về họ "Trương chủ soái" của hắn, nên khi thấy "Dạ thử tinh" đang múa cây trường kiếm cố che và đỡ những phần yếu huyệt. Chàng bật cười lạnh lùng bảo:
- Ta kh
ông giết ngươi ngay đâu.

Hãy để lại một cánh tay rồi làm những việc ta can Minh Quang lướt đến sát "Dạ thử tinh" và xoay nhanh vòng kiếm một cái. Một tiếng thét vang lên đầy đau đớn phẫn uất. "Con chuột tinh" trung thành của Trương Phúc Loan đã ném kiếm xuống đất. Lạ lùng làm sao là nơi chu
ôi kiếm ấy còn dính theo một cánh tay đen đúa của "Dạ thử tinh". Minh Quang lướt đến điểm nhanh vào các huyệt trên người của tên đội trưởng đang ngã xuống nền đá. Và, chàng nhấc hắn đứng dậy hỏi:
- Mi kh
ông chết ngay đâu? Ta còn cần đến mi mà? Hãy nói cho ta biết "Kho châu báu của họ Trương" hiện chôn giấu ở nơi đâu?

Tên đội trưởng nhăn nhó khổ sở. Hắn nhìn họ Trương đang gầm mặt xuống thật thảm hại rồi lắc đầu:

Minh Quang tức giận nói:
- Mi kh
ông can đảm lâu được đâu. Đừng để ta nổi giận. Tên đội trưởng bất ngờ tung một quyền còn lại vào ngực của Minh Quang. Rồi phóng ra ngoài đại sảnh. Quả là kể ngu xuẩn và lầm lẫn khi giở thủ đoạn ra với một danh thủ giang hồ. Bước chân của hắn vừa chạm đến bực thềm đá thì Minh Quang như con diều từ trên đáp xuống chụp lấy cổ của kẻ đào tẩu mà nhấc lùi lại

Hắn cố giẫy giụa để trì kéo ra ngoài thì Minh Quang điểm vào Bách hội huyệt của hắn một phát. Tên đội trưởng kêu lên đau đớn:
-
ôi ? Để tại hạ nói ? Để... nói ?
- Nói đi ?
- Kho ấy đã được dọn đi từ đêm qua?
- Ai dọn?
- Vũ Giang và đồng bọn?
- Từ khi nào và đi với những ai?
- Lúc ấy họ cùng đi với Trương chủ soái và hai phó tướng
...

Minh Quang khẽ hừ:
- Điều ấy ta đã biết rồi. Chỉ là những xe gạch và rơm.

Tên đội trưởng thở hắt ra. Minh Quang tức giận đặt tay lên thiên đình huyệt của tên đội trưởng, bỗng chàng vội nhảy qua bên và múa thanh huyền kiếm đánh tạt ra sau:
- Bọn khốn kiếp bắn lén?

Khi quay lại thì tên đội trưởng đã vinh dự nhận một mũi tên vào phía lưng để theo đồng bọn đang nằm lăn lóc trong nền dinh. Còn một mũi tên thì bị Minh Quang cắt làm hai. Chàng tức giận lẩm bẩm nói:
- Vẫn còn nhiều thuộc hạ của hắn đấy chứ nhỉ?

Minh Quang xách kiếm đen chạy vào, nhưng Trương Phúc Loan đã kh
ông còn bóng dáng đâu nữa.
Minh Quang nhìn quanh trong đại sảnh. Chàng thấy cửa các phòng th
ông nhau vẫn đóng kín. Còn trần mái thì không có ánh sáng chiếu xuống để cho biết có người đã đưa lão lên trên ấy...

Chàng suy nghĩ:
- Vậy là trong dinh cơ nầy có đường ngầm ?

Minh Quang nói xong thì bước lại từng cánh cửa mà x
ô, nhưng tất cả vẫn chốt kín... Bỗng từ ngoài lão Nhị chạy vào hỏi:
- Chú mi có hay họ Trương đã chạy thoát ra ngoài rồi chứ?

Minh Quang gật đầu nhè nhẹ đáp:
- vâng? Hắn nhân lúc cháu mải đuổi theo tên đội trưởng nên chạy trốn hoặc là có kẻ giúp hắn chạy trốn.

Lão Nhị bảo:
- Từ cửa hầm thoát ra phía sau dinh. Hắn được một kẻ che mặt cứu lên ngựa chạy về phía Ngự Bình.
- Sao lại chạy về phía Ngự Bình?

Lão Nhị gật đầu khe khẽ bảo:
- Cứ chờ xem? Th
ôi bọn ta lui về Linh Mụ... mà chờ.

Minh Quang và lão Nhị bước song song ra thềm.
.. vừa lúc ấy quân thám hỏa bài từ Lũy Thầy chạy về như ong vỡ tổ... Đứa thì mặt mày xơ xác, đứa thì y phục rách như tàu lá chuối... trong gió.
Chúng vừa chạy vừa nói to:
- Quân chúa Trịnh đã đến Phong Điền sắp v
ô Phú Xuân?

Thật là một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. áo quần lính cơ, quân thám sát ném bừa bãi trên đường đi. Cả gươm giáo cũng văng tứ tung như củi mục. Minh Quang gọi các huynh đệ cùng theo lão Nhị đi Linh Mụ. Chàng thắc mắc hỏi vị lão bá:
- Lão bá định bỏ qua chuyện nầy ư?

Lão Nhị cười bí mật:
- Cứ chờ. May ra ta tìm được điều muốn tìm. Th
ôi đi ?

Minh Quang nhìn lão Nhị khó hiểu. Nhưng vẫn giục cả mấy người cùng cời ngựa chạy theo lão bá.
..
Kẻ bịt mặt cỡi con ngựa cao lớn. Phía sau là Trương Phúc Loan cỡi con ngựa nhỏ hơn. Lão được cởi trói nhưng không có binh khí. Họ Trương hỏi kẻ cứu mình:
- ân nhân định đưa ta đi đâu? Hãy cho ta một món vũ khí đề phòng thân chứ?

Kẻ bịt mặt lạnh lùng bảo:
- Tại hạ được lịnh chúa Nguyễn phải cứu tướng quân. Chúa Định Vương rất yêu quý ngài. Còn vũ khí thì làm gì có lúc nầy. Hãy để tại hạ bảo vệ tướng quân đủ rồi Chỉ có điều tướng quân nên cởi áo bào ra để bá tánh kh
ông biết... Trương Phúc Loan làm theo lời ân nhân và lột luôn chiếc khăn nhiễu quấn đầu rồi cuốn mớ tóc dài nhét vào trong cổ áo lót. Trông y thật kỳd ị và khó nhìn ra.

Người cứu y gật gù nói:
- Được ? Bây giờ thì đố ai nhìn ra được Trương quyền thần.
.. Nhưng ta phải đến nơi tướng quân cất giấu kho châu báu mới được.

Đó là lịnh của Định Vương? Trương Phúc Loan giật mình hỏi:
- sao lại châu báu?
- Vâng? Chúa Định Vương chỉ cần biết nơi ấy để khi đưa tướng quân vào nơi ngài ngự, ngài sẽ cho quân đến đóng quanh đấy gìn giữ kho tàng cho ngày sau.

Trương Phúc Loan nghi ngờ hỏi:
- Sao lại ngày sau?

Người bịt mặt giải thích:
- Ngài dự định đặt tướng quân lên làm Quốc trượng thì phải có châu báu mà thao luyện sĩ tốt. Còn hơn là để tướng quân cho quân Trịnh treo cổ rồi mất cả kho châu báu à?

Trương Phúc Loan gật đầu ra chiều tin tưởng, nhưng lão lại hỏi:
- Thế ân nhân là ai mà phải che mặt.
.. dường như ân nhân là nữ nhân?

Người bịt mặt gắt khẽ:
- Tướng quân đã lập được thám sát binh mà kh
ông hiểu sách lược của Định Vương. Ta là nữ nhân thật đấy, nhưng còn phải ra vào Nam Bắc nên không thể lộ ra cho bọn binh lính kể cả thuộc tướng của ngài thấy chân dung e ngày sau khó hành sự. Ngài hiểu rồi chứ?
- Nhưng những kẻ gần ta đều phản lại ta cả. Ta kh
ông thể tin một ai...
- Kể cả người đã chết để bảo vệ bí mật cho ngài à?
- Ai thế?
- Dạ thử tinh. Đội trưởng thám sát binh đã liều chết để giữ bí mật cho ngài.

Trương Phúc Loan gật gù:
- Phải ? Tên thuộc tướng ấy trung thành
... tội nghiệp hắn đã chết. Còn ân nhân thì sao?
- Ngài có định chỉ nơi cất giấu để ta báo lại cho Định Vương chứ? Ta còn phải qua s
ông. Sợ không kịp đâu?

Trương Phúc Loan thở dài suy nghĩ thật lâu rồi nói nho nhỏ:
- Sau núi Ngự Bình có một tảng đá to. Nhấc tảng đá ấy, rồi đào thêm mấy lần Th
ôi cứ hiểu như thế... Ta sẽ kể cho Định Vương khi gặp mặt ngài.
- Vâng ? Cũng được ?

Trương Phúc Loan nhìn lên tròi rồi hỏi:
- Qua s
ông bằng gì mà ta vẫn chưa thấy?
- Chờ thuyền?
- Chờ!
- Họ sắp đến rồi kìa?

Họ Trương nhìn theo hướng tay người bịt mặt chỉ. Lão thấy sáu thớt ngựa đang phi từ phía sau đến. Sau khi người bịt mặt ném lên trời một quả pháo màu xanh
.
Pháo nổ giòn tan khi lớp khói không còn lãng đãng trên mặt cỏ ngọn cây nữa thì người bịt mặt đã cởi tấm vải che mặt ra. Trương Phúc Loan ngạc nhiên hỏi:
- ân nhân là ai thế?

Người ấy nghiêm mặt trả lời:
- Ngày trước có những lần tiện nhân qua lại dinh ngài cùng với Trương Phúc Hùng mà đồng thời cũng là cháu ngài. Ngài kh
ông nhớ à?

Trương Phúc Loan lắc đầu đáp:
- Kh
ông !
- Tiện nhân là vợ của Lê Chiêu Phước. Đã được Trịnh Du và ngài âm mưu quản thúc trong dinh họ Trương phó tướng
... Rất tiếc vì đứa con còn nhỏ dại nên tiện nhân không thể trốn đi được... và một phần cũng do chưa tìm ra kho châu báu.

Trương Phúc Loan nhíu mày khó hiểu nhìn Lê phu nhân. Lão quyền thần hỏi:
- Bây giờ phu nhân kể ra đây với ta làm gì?
- Hừ? Kể chuyện ấy ra để ngài thấy được tội ác của ngài đã đối xử với vợ một người trung quân ái quốc
... Nhưng cũng may là...
- Là thế nào?
- Là ta đã theo dõi được cuộc tẩu tán kho tàng do ngài đem đi nơi khác. Có điều tiện nhân kh
ông hiểu nó cất giấu nơi đâu. Nay thì rõ rồi.

Trương Phúc Loan gầm lên. Lão đưa quyền tới để thoi Lê phu nhân, nhưng bà đã gọi :
- Lê Thứ và Lê Xuân Ước ? Hãy đưa lão gian thần nầy ra Bắc Bố Chính giao cho Hoàng Ngũ Phúc ?
...

Phía sau Thu Hà và Phi Yến giục ngựa chạy lên. Hai thiếu nữ cười vui vẻ bên phu nhân:
- Mẫu thân cũng thích giao tranh đấy à?

Còn Minh Quang thì nhìn sư mẫu rồi nhìn lão Nhị. Chàng hỏi nhỏ:
- Đây là mưu kế của lão bá?

Lão Nhị mỉm cười hiền từ đáp:
- Mưu kế của tỷ tỷ ta đấy? Bà ấy là nữ hổ tướng của thời xưa đó mà.

Cả mấy người nhìn hai anh em họ Lê cột dây dẫn Trương Phúc Loan trên lưng ngựa chạy về phía Lũy Thầy. Lão Nhị nhìn Lê phu nhân khẽ hỏi: Thế nào tỷ tỷ? Lê phu nhân gật đầu đáp:
- Xong rồi ? Đúng như ngu tỷ dự đoán.
.. Còn tùy thúc thúc và Lê diệt nhi mà thôi

Lão Nhị vỗ vai Minh Quang:
- Cứ để đấy? Chờ gặp được minh quân nào thống nhất sơn hà ta sẽ trao lại
... Phải không cháu?

Minh Quang vui sướng gật đầu đáp:
- Vâng? Đó là ý muốn của hoàng thượng và cũng là đi bút sư phụ cháu.
- Vậy thì bọn ta lên đường về Hoành Sơn, chờ gặp minh quân nhé?

Cả mấy người nhất là hai tiểu thư họ Lê cười vang:
- Vậy là chưa ai bỏ Hoành Sơn mà đi cả?
... Vui quá thật là một nhà sum họp ?

Đoàn người giục ngựa chạy nối đu
ôi nhau chen lẫn trong lớp quân lính cố đang bỏ võ phục, khí giới trên đường để chạy trốn về Phú Xuân. Họ trở lại sông Linh Giang giữa cơn tao loạn như thế ấy.


 

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

Nguyễn Hoàng có ý lo sợ Trịnh Kiểm tìm cách ám hại, ngoài những cách
phòng thân giữ thế Hoàng còn cho người ra tận Bạch Vân am lạy Trình Quốc
Công mà xin kế sách. Được Quốc Công cho vỏn vẹn tám chữ:
Hoành sơn nhất đái, vạn đại dung thân "
- Có nghĩa rằng: "Một dãy Hoành Sơn kia có thể dung thân được muôn đời".
Nguyễn Hoàng mới tìm đến chị ruột của mình là bà chúa Ngọc Bảo đang là ái
thiếp của Trịnh Kiểm xin Trịnh Kiểm cho được vào trấn phía Nam.
Năm Mậu Ngọ (1558) Trịnh Kiểm vào tâu vua Lê Anh Tông cho Nguyễn
Hoàng vào trấn đất Thuận Hóa. Lời khuyên của Trình Quốc Công đã thành lời tiên
tri Trong 180 năm truyền từ đời kẻ đầu tiên bôn ba lánh nạn tru diệt của họ Trịnh,
Nguyễn Hoàng ẩn thân từ Quảng Bình (Hoành Sơn) rồi đến Quảng Trị, Quảng
Nam... thu dùng hào kiệt, mua chuộc lòng dân nên đi đến đâu người người cũng
một lòng một dạ mến phục.
Trong 180 năm Sáu đời làm chúa. Từ Nguyễn Hoàng, Nguyễn Phúc Nguyên
(đến chữ Phúc lót đệm thì... ) Nguyễn Phúc Loan, Tần, Chu, Khoát Nguyễn Phúc
Khoát là kết quả của sáu đời chúa... Đánh bảy trận lớn nhỏ với họ Trịnh ở đất
Bắc...
Chiến tranh trong nước đã thế... Bên ngoài thì đánh với Xiêm La và Chân
Lạp... Đến năm 1 765 Vũ Vương Nguyễn Phúc Khoát mới dám xưng Vương hiệu
đổi lại chế độ, định ra triều nghi lập cung điện ở đất Phú Xuân (Huế) ổn định và
mở mang ở phía Nam... Năm 1765 Vũ Vương mất. Con trưởng Vũ Vương không
còn (chết còn trẻ). Tờ di chiếu bị Trương Phúc Loan đổi tráo để lập người con thứ
16 của Vũ Vương là Định Vương mới có 12 tuổi lên nối nghiệp Chúa...
Từ đấy quyền hành nằm trong tay quyền thần Trương Phúc Loan Một kẻ
chuyên quyền, tham lam, làm nhiều điều tàn ác, nên trong nước nhân dân oán hờn,
giặc giã nổi dậy... Trong Nam thì có Tây Sơn dấy binh đánh phá. Ngoài Bắc quân
Trịnh lăm le lấn chiếm Phú Xuân...
Người dân lương thiện khổ cực trăm bề Chống chọi với chiến tranh thì ít mà
đối chọi với cường hào ác bá thì không sao kể xiết...
Chưa kể đến việc di chuyển qua lại giữa Quảng Bình và Quảng Trị... Hai nơi
ấy muốn qua lại phải qua Truông nhà Hồ là một nơi sào huyệt của bọn lưu đảng,
cướp bóc giết người không gớm tay.
Còn muốn đi từ Quảng Trị vào Phú Xuân thì lại phải vượt Bào ngược cư tại trũng xoáy mạnh đánh chìm cả ghe thuyền thương buôn... trong những ngày bão
tố
Thiên nhiên tàn bạo hỗ trợ cho con người bạo ngược thời ấy, nên dân thương
buôn thường đi từng đoàn để có bạn chống đỡ, che chở nhau... Còn bọn cùng đinh
nếu không cam chịu kiếp lưu đày, nhục nhã cho cường hào thì chỉ còn con đường
theo quân khởi loạn...
Lời tiên tri ấy của Trạng Trình ứng hiệu cho chúa Nguyễn mà không linh
ngiệm cho một nhà sư trụ trì trên Hoành Sơn... từ những năm Nguyễn Phúc Trăn
mới đặt chân lên đất Quảng Bình được vài năm.
Hoành Sơn là một nhánh chẻ ra của dãy Vạn lý Trường sơn tại tỉnh Quảng
Bình. Núi cao không vượt mây trời, nhưng vẫn có nhiều mây trắng la đà bám đỉnh,
những ngày trời quang thì núi đươc thấy rõ một màu xanh lam do nhiều cây sanh
đôi từ chân lên đến đỉnh. Chen lẫn với đá thạch anh quý từ màu trắng long lanh
như cẩm thạch. Núi khoanh một vòng như con thanh xà khổng lồ co lại và bao bọc
một vùng hồ gọi là Cửu Long khúc. Hồ này chia ra chín ngọn như chín đầu rồng,
còn đuôi lại chạy xuất phát từ Hoành Sơn bao quanh...
Hoành Sơn có lẽ là sự tích từ ấy. Núi vòng và Cửu Long khúc tạo nên một
cảnh thần tiên, huyền ảo như đã tách ra với cảnh tàn phá, giặc giã chiến tranh dưới
vùng Hạ du và kinh thành bên dưới của con người còn nhiều bon chen, cầu ước
danh lợi...
Minh Quang chàng thư sinh sơn dã tuổi vừa tròn mười tám. Từ một khúc đuôi
của vùng nước xanh gồm chân Hoành Sơn Khúc đuôi thứ chín của Cửu Long khúc
chàng nhảy lên gộp đá, khoác tấm vải thô lên người, dùng tay rũ mái tóc còn ướt
sũng những nước hồ rồi cúi xuống nhấc chiếc giỏ mây lên vai. Con người như một
thư sinh nho sĩ, có đôi mắt trong sáng long lanh yêu đời ấy nhìn lên chóp núi cao
rồi cất tiếng hát một bài nhân gian để tỏ nỗi hứng tâm hồn của mình với thiên
nhiên hùng vĩ... Tiếng hát ấm áp, trầm trầm nhưng sao mà man mác buồn thảm.
Chim rừng ngẩn ngơ, vài chú nai, mển đang uống nước bên bờ Cửu Long khúc
cũng ngẩng cổ lên thắc mắc.
Nhưng Minh Quang vẫn vô tư nhảy qua từng tảng đá để theo con đường quen
thuộc chạy lên núi...
Núi cao... ờ, núi cao chen mây!
Rừng xanh... ơ... rừng xanh lẫn màu trời!
Ch im bay... ch im bay qua, bay qua để về đâu ?
Còn ta... Con người... Sao mãi ở chốn nầy ?...
Núi cao, núi cao chen mây
Ta ngày hai buổi ngắm trời
Ta ngày hai lần ngắm cây
Ch im bay... mây bay... cây và trời cùng xanh
Còn ta vẫn đứng chốn này ?... "
Tiếng hát dân gian cứ bay lan dần, ngút ngàn vào trùng trùng đá núi và cây
rừng... Chim rừng và muông thú không còn ngơ ngác để tìm hiểu giọng réo rắt
trầm trầm của con người bé nhỏ giữa thiên nhiên rộng lớn... Chim rừng cũng có
tiếng hót của mình với thiên nhiên, muông thú cũng có tiếng kêu réo bạn trong
ngàn cây, thảo nguyên bao la kia mà...
Minh Quang vác giỏ đan bằng mây chạy lên đến lưng chừng núi. Chàng chống
tay còn lại vào ngay hông vừa nhìn trở xuống dòng Cửu Long khúc chạy quanh co
vượt ra cánh đồng hạ lưu của huyện Bố Trạch... Người thanh niên yêu đời và đầy
thắc mắc trước thiên nhiên hùng vĩ ấy bỗng thốt lên một câu:
- "Ta đang đứng trên cao hết? Ta đang đứng nhìn trọn vẹn cả một diệu kỳ? Ta
làm chủ của Hoành Sơn của Cửu Long khúc ? Vùng Cửu Long khúc ?... Hà ?
Hà ?... " Minh Quang quay mình, hít một hơi thanh khí vào đầy lồng ngực rồi nảy
lên các gộp đá cao để về cốc động...
Chàng đứng nhìn cảnh vắng lặng trước một lều tranh cất tựa vào vách núi đá.
Lều tranh mở toan hai cánh liếp... mà lúc Minh Quang đã đóng kín. Còn sư phụ
Chiêu Phước thì đã xuống phía núi bên sau để hái thuốc...
Sao bây giờ cửa lều tranh lại mở toang hoang? Minh Quang đặt giỏ thuốc lá
xuống tảng đá bên ngoài cốc rồi nhẹ nhàng hé thêm cánh cửa liếp mà lách mình đi
vào Chàng giật mìn nhìn lên giường tre, sư phụ đang thoi thóp nằm ngửa. Đầu tóc
rối bù đã lệch ra khỏi gối bông lau. Minh Quang nhẹ nhàn bước tới nâng đầu sư
phụ lên. Chàng đặt lại trên gối rồi đặt tay lên trán, lên phía tim để thăm dò.
Bỗng sư phụ mở mắt, ngài thều thào hỏi:
- Minh Quang? Có phải con đó không?
Minh Quang mừng rỡ đáp :
- Con đây? Sư phụ làm sao thế?
Lão sư đưa tay tìm tay đứa học trò. Ngài bảo bằng giọng khó nghe:
- Ta chết mất? Con mau... con mau lấy dưới tảng đá... Minh Quang đặt tay
lên gần miệng lão sư. Chàng nghe lỏm bỏm mấy câu thì vội cúi xuống tảng đá trên
đầu giường phía dưới đống thuốc lá. Mò mẫm một lúc Minh Quang mới nâng tảng
đá lên thì thấy một bó vỏ cây được cột cẩn thận trong vòng vải lụa đỏ bầm cũ nát.
Đưa bó vỏ cây lên ho sư phụ. Lão sư bảo:
- Con mở ra... trong ấy có di tích lai lịch... của con?... Ta... phải đi đây?
Minh Quang ôm lấy sư phụ. Chàng kêu lên:
- Sư phụ? Sao người lại... người lại bỏ đi?
Lão sư đã nhắm mắt tắt thở. Ngài chưa kịp nói gì với đứa học trò duy nhất của
ngài. Minh Quang khóc thầy cho đến chiều tối ánh dương đã lặn bên kia phía đoài
của ngọn Hoành Sơn thì chàng trai mới giật mình ngẩng đầu nghe ngóng. Ngoài
kia lũ vượn đang chạy nhảy, chuyền cành và gọi bầy Minh Quang đi vào góc lều
vác cây kích tựa trong vách và đi ra bãi đất dưới cuội tùng bên bờ vực Chàng âm
thầm ra sức nạy đá tảng đá lên và đào một huyệt mả để chôn sư phụ. Công việc
đến gần nữa đêm mới xong. Minh Quang mệt lả, chàng lăn ra một bên mộ sư phụ
mà ngủ.
Đến nửa ngày hôm sau Minh Quang mới giật mìn thức dậy khi nghe tiếng của
lũ vượn quen nhảy chung quanh chỗ nằm của chàng. Việc đầu tiên của chàng thư
sinh là vác cây kích của sư phụ cắm lên đầu mộ rồi tìm tảng đá phẳng viết mấy
chữ vào đó bằng mũi kiếm ngắn:
Lão sưphụ Chiêu Phước chi mộ "
Đệ Tử Minh Quang Lập Năm ất Dậu.
Minh Quang đứng trước mộ sư phụ. Chàng khấn:
- Sư phụ linh thiêng xin báo cho con biết tại sao sư phụ lại chết bất ngờ như
thế Mới ngay vừa qua, người còn khỏe mạnh thế mà chỉ một buổi sáng ra sau
núi rồi trở về thì... gặp tử thần ?
Minh Quang khấn xong liền trở vào trong lều tranh. Chàng tìm bao vỏ cây lấy
ra. Sau mấy lần mở lớp vỏ cây, từ trong ấy rơi ra một tờ giấy đã ố vàng giữa tờ
giấy có viết mấy dòng chữ:
Con hãy tìm cho ra người họ Trương Hắn ta đã trộm tấm họa đồ kho tàng
của phụ vương của ta (Lê Hy Tông) và đã trốn về phía Nam. Ta tìm đến Quảng
Bình thì lạc dấu hắn, nhưng đã giao lại cho sư đệ của ta là lão Chiêu Sơn tiếp tục
th eo dấu họ Trương...
Ta không thể đi xa khỏi Hoành Sơn bởi nơi đây ta đã vướng độc khí và đang
tự chữa thương Con cố gắng trao dồi võ học hầu tìm lại kho tàng đểphục hồi nhà
Lê... "
Sưphụ: Chiêu Phước
Năm HiểCn Tông thứ nhất
Minh Quang nhìn màu giấy. Chàng suy nghĩ:
- sư phụ mới viết cho ta gần đây. Sao giấy lại vàng ố? Và theo lời người vẫn
hay nói thì người đã lên Hoành Sơn nầy ẩn dật từ những năm Nguyễn Phúc Trăn
và Nam lập nghiệp... cũng như đã nuôi dạy ta từ ngày còn nhỏ dại... S ao nay lại
có lời di thư lạ lùng thế nầy? Minh Quang lại loay hoay tìm dưới ổ rơm trên
giường tre của sư phụ. Chàng hy vọng sẽ gặp một điều nào đó để có thể tìm ra sự
thật về cái chết của sư phụ.
Tìm một lúc trên đầu ống tre chân giường Minh Quang bỗng phát hiện ra một
mẫu giấy bản được xé ra từ quyển kinh thư. Mẩu giấy có mấy chữ:
Không đươc xuống dòng suối ph ía sau núi... "Chết "... !
Minh Quang khẽ à một tiếng rồi vò tờ giấy ném xuống khe đá phía sau vách
núi. Chàng lẩm bẩm:
- Vậy là do sư phụ ra sau núi hái thuốc lá, nên mới gặp tai nạn? Còn tờ di thư
nầy từ đâu mà có? Không lý lão sư biết trước mình bị độc và sẽ chết nên viết
trước?
Minh Quang vốn là chàng trai thông minh được Chiêu Phước lão sư nuôi dạy
văn võ từ nhỏ cho đến ngày nay. Chàng được tiếp thu hầu hết kiến thức sở học văn
võ của thầy, nhưng thân phận thì vẫn mù mờ không hiểu mình là con cháu của ai.
Chàng vẫn nghĩ có ngày sư phụ sẽ kể lại cho nghe về gia thế lai lịch, không ngờ sư
phụ lại chết bất ngờ... Và, cái chết đầy bí mật Đồng thời xuất hiện di thư khả nghi.
Minh Quang cầm xấp vỏ cây lên quan sát. Chàng chợt thấy vòng vải lụa cột
ngay xấp vỏ cây bị cắt đút một cách vội vã. Còn lớp vỏ cây dường như bị mất một
lớp khi chàng xếp lại như cũ. Sự việc ấy báo cho Minh Quang biết trong lúc chàng
mệt mỏi sau khi chôn cất sư phụ thì có kẻ lạ lẻn vào đánh tráo tờ di thư... Vậy kẻ
ấy là ai? Sao từ bấy lâu không thấy y xuất hiện quanh vùng Hoành Sơn?...
Minh Quang rời giường sư phụ Chàng bước lại chỗ nằm thường ngày của
mình trong góc lều tấm đá bằng phẳng có bọc gói y phục của Minh Quang bị tháo
tung ra Minh Quang giật mình nhìn quanh phía trái trên mái lều Thanh kiếm ngắn
bó trong lớp vỏ cây vẫn còn nằm yên trên mái đà tre. Tất cả không bị soát một dấu
vết cũ Tuy nhiên khi nhìn lại gói y phục của mình bị mở tung ra, Minh Quang
nhíu mày suy nghĩ:
- Có khi là bọn đạo chính, lục lâm chăng? Chúng lục tìm vàng bạc của ta và
trong xấp vỏ cây của sư phụ. Chúng thấy tờ di thư thì đoạt lấy để trao đổi với
người của sư phụ quan hệ ngày xưa.
Minh Quang bỗng nghĩ lại:
- Thế sao hắn còn viết lại tờ di thư khác cho ta? Và họ Trương trong ấy có
phải là kẻ mà sư phụ bảo tìm kiếm? Hay lại một tên nào khác muốn lừa ta lạc
hướng?
Minh Quang lắc đầu thở dài về mọi sự rối rắm trong đầu. Chàng lật từng tấm
áo vải bạc màu và bỗng kêu lên:
- Tấm ngọc bài của sư phụ cho ta đâu rồi, kẻ gian đã đánh cắp?
Minh Quang tức giận kêu la ầm ĩ... Chàng chạy ra khỏi lều để quan sát chung
quanh. Đứng giữa sân đá núi nhìn xuống Cửu Long khúc thì duy nhất chỉ có con
đường Son tiểu đạo. Còn phía sau núi phải quen mắt lắm mới thấy được lối đi
quen thuộc của sư phụ và chàng. Nhưng nơi đây ít khi nào chàng di chuyển bởi
đây là con ngõ mòn khó đi và chỉ xuống đến mặt suối thì không còn ngõ nào khác.
Dòng suối cũng chỉ chảy phát xuất từ lòng núi mà ra. Thế mà độc khí từ đâu hiện
ra. Trong khi cả mười mấy năm qua chàng và sư phụ vẫn lên xuống mà không hề
hấn gì? Phải chăng kẻ gian ấy muốn dọa hù chàng để chàng không dám léo hánh
đến nơi đầy bí mật ấy à ? Còn sư phụ sao lại bị chết?
Hàng trăm câu hỏi luẩn quẩn trong đầu Minh Quang. Chàng lại quay vào lều
nằm dài ra tấm đá mà thở vắn than dài. Chưa bao giờ Minh Quang thấy lòng đau
khổ và lo lắng đến như thế...
Nằm đến khi nghe bầy vượn núi đang chuyển xuống trước cửa ngõ lều, Minh
Quang mới ngồi dậy lôi cây đoản kiếm trên mái tranh xuống giắt vào lưng. Chàng
cười găn:
- Kẻ gian cứ đến đây một lần nữa sẽ thấy lười kiếm của ta?
Minh Quang bước ra mộ sư phụ, chàng nhìn bầy vượn đang đánh đu trên cành
tùng. Chàng nói:
- Hời vượn núi ? Chúng mi có hiểu được lòng ta bây giờ? Sư phụ ơi ? Giờ đây
con biết làm sao? Phải đi tìm kẻ mà mình không hề hình dung ra một nét nào đó
để có thể tìm kiếm được ?
Minh Quang nhìn bóng tà dương trải dài trên cánh đồng ruộng mênh mông có
chín dòng sông uốn lượn như chín khúc rồng... Minh Quang chợt cười lên chua
chát khi nhìn vài chú vượn ném đến người chàng mấy quả rừng... Chàng ứa nước
mắt than:
- Ta đâu có đói mà chúng mi cho ta ăn? Lòng ta đã nó vì cả đau buồn lẫn Cô
đơn? Thôi sáng mai ta chào bọn mi. Chào nơi đã nuôi ta khôn lớn ?...

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 215
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com