Ba biên giới… Miền giao địa Việt – Trung – Lào… Theo hoạ đồ của cụ tam đại Trần Dũng, hai nam một nữ lần mò khắp rừng thẳm khe sâu, lang thang mãi để tìm tháp Cửu Thiên. Nhưng đã gần tuần lễ trôi qua vẫn không ra manh mối. Hỏi thổ dân, ai cũng lộ vẻ sợ sệt lắc đầu, bảo “tháp ma tháp quỉ”, ai trông thấy sẽ quên đường về. Một ông lão ngoài bảy mươi tuổi ở vùng A Pu Chải cho biết : đã hơnnửa thế kỷ nay chưa ai gặp tháp đó! Cả bọn không nản, cứ đi. Rồi đến buổi hoàng hôn ba mươi Tết, ba người đến một vùng hoang tịch không vết chân người. Vừa lên một ngọn đèo cao, bỗng thấy hình ngọn tháp kỳ dị tít xa xa, đầy mây phủ. - Kia rồi! Chính tháp Cửu Thiên! Hệt ngọn tháp em đã mơ thấy đêm nào… Ngọc Bích kêu lên sửng sốt, mừng rỡ… Ba người lập tức giục ngựa tiến tới. Đường mòn đã bị xoá nhòa tứ bao giờ, may sao xuống chân đèo lại gặp một dòng suối rộng chảy về hướng tháp. Trông tưởng gần, ngờ đâu vừa phát giây leo, cỏ lau, vừa đi mã tới trời tối mịt mới đến chân tháp. Trời đêm đen như mực. Gió thổi vi vu, khí lạnh ghê người. Ba con ngựa sợ hãi cứ hí loạn chực phá chạy, bọn Hoàng Đạt phải vất vả lắm mới ghìm lại được! Hoàng Đạt chiếu đèn bấm rê ngược từ dưới lên. Tháp bằng đá xanh, rêu phong phủ đầy, giây leo chằng chịt lên tận tầng thứ ba. Có giống leo tận ngọn, lá vật vờ. Ngọc Bích rùng mình bảo hai chàng : - Này! Sao trông có vẻ nặng nề âm khí lạ. Cứ như thế giới của… yêu ma quỉ dữ ấy! Dũng, Đạt cùng chung ý nghĩ như nàng, đưa mắt nhìn nhau. - Hừ! Bất biết thế nào, đã đến thì phải vào thôi! Chàng võ sư trao cây đèn bấm cho người yêu, rút soạt lưỡi dao rừng phát quang lối, dắt ngựa tiến lên trước. Lát sau một bếp lửa được nhóm lên cháy rực giữa nền tháp, xua bớt lãnh khí. Trần Dũng xem đồng hồ, vẻ tư lự : - Hơn mười giờ rồi! Chỉ còn một lát nữa là sang năm Tý… năm “người” nguyện trở lại xứ Ngàn! - Tớ hiểu! Nhưng giờ còn sớm hãy ăn uống cho lại sức cái đã! Cố nhân trùng phùng chớ để “nàng” thấy tình lang mặt mày ủ dột … vì đói bụng! Đạt gượng bông đùa che giấu nỗi xúc động trước giờ ly biệt cận kề. Ba người ăn uống xong đã quá mười một giờ đêm. Trần Dũng chừng nóng lòng, đứng vụt lên : - Tớ ra ngoài chuẩn bị trước! Sắp đến giờ lên tháp! Chàng quơ bọc hành trang bước ra liền. Hoàng Đạt, Ngọc Bích chờ khoảng vài phút đã thấy một viên võ tướng cổ, mặc giáp, đội mũ trụ, đeo súng, tay xách gươm đi vào. Dù đã biết trước hai người vẫn không khỏi giật mình, tưởng như một hình bóng vừa từ dĩ vãng hiện về. - Ồ! Dũng! Trần Dũng mặc võ phục của cụ tam đại, mặt lộ nét khắc khoải ghê gớm, bồn chồn đi tới đi lui trong tháp. - Hai bạn ở dưới này, tớ lên trên xem sao! - Khoan! Để bọn này cùng lên! Tháp hoang lâu năm e có lắm độc xà, độc vật! Đạt, Bích cùng đứng lên. Chàng trai họ Hoàng rút khẩu Pạc hoọc, lăm lăm cầm tay đề phòng bất trắc, đoạn chiếu đèn đi trước mở đường. Vừa lên tầng thứ hai, bỗng “rào”, giây leo xao động, một con trăn gió cực lón phóng vụt tới. Không chậm một giây, Đạt vẫy luôn súng. Đoàng! Con vật rớt xuống nền đá giãy giụa quật đuôi ầm ầm. Ngay lúc đó lại một cơn nữa từ đâu quăng vèo tới, ngay đầu gối. Đạt vội quay đèn, súng định nổ tiếp nhưng đầu trăn đã chạm ống quần. Phập! Đầu trăn rụng bộp. Trần Dũng từ phía sau vọt lên theo đường gươm chém xả. Ba người vọt lên tầng ba. Suýt bị rắn rết cắn, lên từng bốn, năm suýt bị ong độc đốt. Thang đá rêu trơn khiến Ngọc Bích trượt chân mấy lần, ít phút sau cả bọn tới tầng chín cao chót vót. Khí lạnh thấu xương, gió vù vù, tháp hoang quạnh quẽ, trên có treo một quả chuông, đầy bụi, rêu. Ba người bước ra lan can nhìn về hướng Tây Bắc. Dãy núi đá sừng sững in vào nền trời, âm u như quái tượng biên khu đêm hoang tịch. Trần Dũng càng lúc thêm khắc khoải, chốc chốc lại xem đồng hồ. Mười hai giờ. - Giao thừa rồi! Đã sang năm Tý! Chàng trai họ Trần vụt lộ vẻ xúc động , thở mạnh liền , ấy hơi đoạn từ từ đưa chiếc sừng linh dương lên miệng thổi. Trong khoảnh khắc Hoàng Đạt, Ngọc Bích cùng lặng người trước âm sừng phát ra, vang rền, bay vãi trong không gian. Trần Dũng mới tập thổi tù và được ít ngày, nhưng tiếng tù và nghe nổi chìm thê lương lạ lùng, lan truyền xa hút… Dứt ba hồi, vẫn chẳng thấy gì lạ! Dũng thổi ba hồi nữa, vẫn im! Nhưng vừa dứt hồi thứ chín, thì lạ thay! Từ dãy núi cao ngất âm u kia bỗng có tiếng tù và linh dương nổi lên, vọng tới tháp đúng chín hồi rền rĩ thê lương. Đến nỗi ba người tưởng đó là vọng âm chậm của tiếng tù và Trần Dũng vừa thổi. Cả bọn cùng nín thở. Bỗng nghe dưới chân tháp xôn xao, vang động tiếng người, ngựa. Có tiếng đàn bà thánh thót đưa lên : - Trần Dũng Tĩnh Biên phó sứ đã tới đó sao? Trời ơi! Thiếp đợi chàng đã gần thế kỷ! Chàng ôi! Cả ba cùng giật mình sửng sốt, Trần Dũng sáng mắt chạy vụt ra đầu cầu thang. Ánh đèn lồng cổ kính dập dềnh huyền ảo, một đám gái hầu phò một nữ lang mặc lối các cô nàng sơn cước đi lên, gót sen thoăn thoắt, hương thơm ngạt ngào. Nữ lang lên hẳn trên, đẹp đến nỗi cả bọn sững sờ. Nàng ta nhìn Trần Dũng, giọng oanh thỏ thẻ : - Lang quân! Sao chàng tới chậm thế? Nơi Ngàn thiêng, thiếp đếm từng khắc chờ mong! Ôi! Chàng vẫn trẻ như xưa! Trần Dũng lúng túng : - À… ngày ấy “Người” về xuôi không may lâm trận, thủng bình nước quí lìa trần! Mãi đến cháu ba đời … Trần Dũng này mới được biết đến tiền thân! Nước mắt chạy dòng, nữ lang bước tới gục đầu vào ngực Dũng thổn thức : - Hãy theo thiếp vào Ngàn… nối lại duyên xưa! Chàng ôi… Lời chưa dứt, miệng hoa đã kề miệng chàng tuổi trẻ họ Trần, như không còn biết đến sự hiện diện của bọn Hoàng Đạt. Ngọc Bích đỏ mặt quay đi. Trần Dũng bàng hoàng, ngây ngất sau nụ hôn của giai nhân rừng thẳm, nhẹ gỡ tay nàng ra, chỉ hai người bạn : - Đây là hai người bạn thân… đã giúp … “kẻ này” tìm đến đây theo lời ước nguyện… - À! Đa tạ! Đa tạ! Thôi, chàng hãy theo thiếp vào Ngàn! Nữ lang khẽ gật đầu chào Hoàng Đạt, Ngọc Bích rồi kéo tay Trần Dũng đi. Như mê, chàng trai để mặc nàng dắt đi. - Khoan đã! Hoàng Đạt gọi giật, nhưng bọn gái hầu đã phò nữ lang cùng Trần Dũng xuống dưới. Chàng võ sư dợm chạy theo nhưng Ngọc Bích chợt giữ lại : - Đừng! Hãy để anh ấy đi! Quyến luyến thêm cũng thế thôi! Thì ra, tiền nhân viết chúc thư không phải vì mê sảng. - Nhưng… xem ra “bà nàng” này có vẻ kỳ lạ! Vừa gặp tình lang đã vội lôi đi ngay, hấp tấp như… đi trốn! Mà cả dũng cũng làm sao ấy, trông như kẻ mê ngủ… quên cả chào từ biệt bọn mình! Thấy Đạt tỏ vẻ thắc mắc, Ngọc Bích bèn gạt đi : - Thì có gì lạ đâu! Hai người đã chờ nhau từ… thế kỷ trước, giờ trùng phùng tất nhiên họ xúc động quá đâm ra… khác thường chút, vậy thôi! Đừng trách những người đang yêu! Nàng tủm tỉm cười, thông cảm với thái độ của Trần Dũng và bà chúa xứ Ngàn. Hai người trông xuống, bọn Trần Dũng đã rời khỏi tháp, tiếng vó ngựa đổ dồn về nẻo rừng xa… Hoàng Đạt soi đèn định dắt người yêu trở xuống, chợt thấy chiếc túi đựng di vật tổ phụ của bạn bỏ lại chàng bèn nhặt lên xem. Đủ cả hoạ đồ, bình nước thủng, cuốn chúc thư và chiếc sừng linh dương. Xuống đến dưới, bếp lửa đã gần tàn, mấy con ngựa còn đó, đang hí chồm hốt hoảng. Hoàng Đạt ra ngoài kiếm thêm cành cây nhen lửa. Đang rê đèn bấm quanh chân tháp bỗng nghe tiếng đàn sáo véo von lẫn tiếng nhạc ngựa khua loong coong. Rồi ánh lửa bập bùng lao tới, vẳng tiếng đàn bà truyền văng vẳng như khánh vàng : - Nhanh lên! Trời ơi! Không khéo nó đã hại chàng rồi. Một đám hàng trăm thổ dân, gươm giáo sáng loà theo dòng đuốc kéo tới. Ngọc Bích nghe động từ trong chạy ra nép bên người yêu dòm sững. Đám người dừng rập, cách chỗ bọn Đạt chừng chục thước, dưới chân tháp. Có tiếng hô lớn : - Bẩm chúa Ngàn! Có hai người một nam một nữ! Chúng dạt sang bên để hở một đường trống. Một đám hơn hai chục gái rừng mặc xiêm y lối Thái đen phò một bà nàng mặc kiểu Thái trắng, ngoài còn khoác chiếc áo choàng màu vàng ánh, cỡi ngựa bạch phi lên. Hoàng Đạt, Ngọc Bích nhìn sững người đàn bà. Bà nàng trông chỉ trạc ngoài hai mươi tuổi, đẹp tuyệt trần. Từ mặt mày, thân dáng, cử chỉ toát vẻ đài các quí tộc, phảng phất nét uy nghi lạ thường. - Âm sừng linh dương thổi đi từ tháp! Đúng chàng đã trở về tìm ta! Này, hai vị cho ta hỏi! Trần tướng quân đâu rồi? Trần Dũng Tĩnh Biên phó sứ! Bà nàng cất giọng thánh thót hướng về bọn Đạt. Hai người đưa mắt nhìn nhau ngỡ ngàng, Ngọc Bích bật hỏi lại : - Bà là ai? Sao cũng hỏi Trần Dũng? Chúng tôi là bạn anh ấy đây! Bà nàng nhìn cô gái, vẻ nôn nóng nói luôn : - Là chúa xứ Ngàn! Phu nhân cho ta hỏi, Trần tướng quân đâu sao không thấy? - Sao? Chúa xứ Ngàn đây ư? Vậy còn người đàn bà vừa đưa Trần Dũng đi là ai? Cả Hoàng Đạt, Ngọc Bích cùng bật kêu sửng sốt, lòng tràn ngập kinh mang. Vừa nghe dứt người đàn bà xưng chúa xứ Ngàn vụt biến sắc, run giọng thảng thốt : - Trời! Hai vị bảo Trần tướng quân vừa được đưa đi? Thôi rồi! Đúng nó đã lừa mang chàng đi! Nguy mất! Nó đi hướng nào? - Huớng kia! Nhưng bà bảo … nó… là ai? - Kẻ phản nghịch xứ Ngàn! Ta phải đuổi theo nó ngay kẻo nguy mất! Bà nàng vùng phất tay, hô kẻ tùy tùng phóng về hướng Hoàng Đạt chỉ. Cả bọn ào đi như cơn lốc, chớp mắt đã rời xa khu Tháp, ánh đuốc bập bùng cuốn về nẻo rừng xa. - Trời! Bạn ta đã mắc lừa! Thảo nào thái độ nàng kia…! Phải đuổi theo họ liền! Đạt vụt hiểu bèn kéo người yêu chạy vào tháp lấy ngựa vọt theo liền.
oOo
Ra khỏi tháp, nữ lang dìu Trần Dũng lên ngựa, cùng bọn gái hầu phi như gió cuốn về hướng Tây Nam xế. Vượt qua hai con thung, cả bọn ngược dòng suối tiến vào chân một rặng núi cổ chạy dài từ hướng Bắc xuống. Đường núi quanh co, ngựa đi hàng một, lát sau cả bọn tới một vùng hang động khuất tịch sau mấy dãy sơn lâm. Trước hang có mấy bóng nam nữ mang khí giới đứng canh, thấy nữ lang chúng cúi chào kính cẩn. Nữ lang phẩy tay, nhanh giọng ra lệnh : - Canh gác cẩn mật! Chúng đang lùng sục trong vùng! Hễ thấy động, cấp báo ngay! Bọn gác dạ ran, nữ lang liếc nhìn Trần Dũng nhếch miệng cười bí ẩn đạn khoác tay chàng dẫn vào hang, mấy ả gái hầu lập tức theo sau. Chàng trai họ Trần yên lặng đi bên nàng, ánh mắt ngây dại đờ đẫn nhìn quanh lẩm bẩm hỏi : - Nàng… đây là đâu? Sao vào sâu vậy? - Còn đâu nữa, đây là xứ Ngàn! Nơi chàng sẽ … hưởng hạnh phúc thần tiên cùng thiếp mãi mãi. Ha ha! Nữ lang vụt ngửa cổ cười khanh khách, thanh âm vụt trở nên gai rợn lạ lùng, vang động lòng hang lạnh lẽo. Chừng hơn trăm bộ, tới một quãng ruột hang nở phình, rộng thênh thang, sáng choang đèn đuốc, nữ lang dìu Trần Dũng vào sau một ngách đá bên tả. Nơi đây màn the trướng rủ, hệt như chốn khuê phòng thục nữ đài trang thời cổ. - Mau dọn tiệc để ta cùng Trần tướng quân uống mừng buổi tao phùng. Nàng truyền gái hầu, đoạn bảo Dũng ngồi xuống tấm nệm da hổ xế trong góc. Như cái máy, chàng trai làm theo lời nàng. Dưới ánh đèn lồng thần sắc Trần càng lúc thêm ngơ ngẩn không khác kẻ mộng du. Nữ lang nheo mắt ngắm chàng một hồi, gật gù đắc ý, rít lên khe khẽ : - Nhiếp hồn phấn quả nhiên lợi hại! Hà hà! Phen này ta sẽ xoay ngược thế cờ cả chàng và ngôi vị chúa tể xứ Ngàn linh thiêng sẽ thuộc về ta… ha ha! Trước mắt nỗi lo thiếu nước trường sinh chắc chắn không còn nữa! Bà ấy phải ngoan ngoãn tuân lệnh ta cho mang nước tới, nếu không tính mệnh y sẽ như ánh sao băng! Ha ha! Hỡi kẻ đã ngự trị bao thế kỷ kia, giờ đây ta đang nắm trong tay vận mệnh trái tim ngươi! Ha ha! Nàng ta lại nổi tràng cười lanh lảnh, gương mặt kiều mị vụt hiện rõ nát tàn bạo ghê gớm, mắt phượng long lên phát hung quang đến rợn người. - Kìa! Nàng! Sao… nàng lại cười? Trần Dũng ngơ ngác hỏi. Nữ lang không vội đáp, lại ngồi bên chàng, vòng ta bá cổ chàng kéo xuống, miệng hoa hé mở chờ đón vẻ nũng nịu : - Đừng hỏi! Đã sang năm mới chàng hãy mừng tuổi thiếp đi nào! Hương lan xạ từ người nàng toát ra nồng nàn, quyến rũ lạ. Trần Dũng say sưa ghì chặt dáng thân thon lẳn vào lòng, đắm chìm trong một nụ hôn dài tưởng chừng bất tận. Gái hầu dọn tiệc rượu vào, hai người rời nhau ra. Nữ lang truyền lui hết, rót rượu đưa chàng, tình tứ thỏ thẻ : - Đây là chung tái hợp sau bao năm ly biệt! Đôi ta cùng uống cạn cho thoả lòng mong nhớ. Nàng tiếp cho Dũng đủ các món sơn hào hải vị, ép chàng cùng uống liền mấy chén đầy. Rượu nồng làm sôi huyết quản, cử chỉ nữ lang càng lúc thêm lả lơi, bạo dạn, khiến Trần Dũng bị khích động bản năng đến cùng tột. - Thôi! Ăn uống vậy đủ rồi… nàng… Chàng đẩy luôn mâm rượu sang bên, ngó nàng trân trối. Nữ lang khẽ cất tiếng cười giòn như thuỷ tinh vỡ, đứng vụt lên. Và trước ánh mắt si dại ngùn ngụt lửa đam mê của Trần Dũng, nàng từ từ trút bỏ xiêm y, thân hình khoả lộng đẹp mê hồn dưới ánh đèn lung linh huyền ảo, tưởng chừng gỗ đá cũng phải ngả nghiêng. - Lại đây chàng! Thiếp chờ đợi khắc này đã gần thế kỷ! Chàng ôi…! Như bị thôi miên, chàng trai họ Trần dang rộng vòng tay chầm chậm bước tới.
oOo
Đêm trừ tịch giữa hoang sơn lồng lộng gió biên thùy, vẳng đâu đây có tiếng sơn cẩu tru rú quái gở nghe muốn rởn gáy con người nhát đảm. Hoàng Đạt cùng người yêu phi ngựa đến chân núi thì bắt kịp đám tùy tùng của bà chúa Ngàn. Cả bọn lần theo dấu ngựa bọn Dũng tới đây bắt gặp một con suối chắn ngang, mất dấu, đang chia mấy cánh sục quanh vùng. Xa trông đã thấy bà chúa Ngàn cùng bọn gái tuỳ tùng đang thúc ngựa ngược dòng suối tiến về hướng Bắc. - Dòng suối này chảy từ trong núi ra! Hừ! Chắc mười phần là ả kia đưa Dũng đi về hướng đó. Đi thôi! Hoàng Đạt đảo mắt quan sát rất nhanh, bảo người yêu. Hai thớt ngựa lập tức tế thẳng xuống dòng nước cạn lôi theo bì bõm.
oOo
Nữ lang vừa dìu Trần Dũng xuống nệm, bỗng có tiếng gái hầu vọng vào giọng hớt hải : - Bẩm nữ tướng! Ngoài kia có biến! - Mi nói sao? Nữ lang cau mặt quát hỏi, bực bội vì bị phá ngang làm dang dở giấc mộng tình. - Bẩm… “bà ấy” đã tới. Bọn gác đang cố chặn lại… - Hừ! ta ra ngay! Nàng ta ghé tai Dũng thì thầm vẻ nuối tiếc : - Thiếp ra ngoài một lát sẽ vào ngay! Giờ chàng hãy… ngủ tạm một giấc cho khoẻ! Bàn tay búp măng đang mơn trớn vùng cổ chàng trai bất thần cấu nhẹ một cái ngay huyệt Ngọc Chẩm, Trần Dũng nghẹo đầu sang bên ngất liền. Nữ lang khoác vội xiêm y, đoạn chụp thanh gươm đặt gần đó, khô giọng bảo ả gái hầu đứng chực : - Canh chừng Trần tướng quân và bình nước quí cẩn thận! Xảy chuyện gì ta sẽ lấy mạng mi đó! Lời dứt nàng lao vụt ra hướng cửa hang nhanh như tên bắn.