Hai người tới đầu hành lang, Lục Trúc đang định lên tiếng thì một đệ tử đến báo, Lý Ngọc Châu vừa khóc vừa chạy đi, đã ra khỏi Trung Nghĩa môn rồi. Nhất Linh ngần người ra một hồi, trong lòng cảm thấy không đành lòng, song ngoài miệng lại tỏ ra cứng rắn: “Mặc cô ta!” Rồi nhìn Lục Trúc nói: “Đi rồi thì càng tốt!” Lục Trúc cười: “Yên tâm, Lý Ngọc Châu mà không về tôi sẽ giao cái đầu này cho cậu. Được rồi nghe đây, tôi có chuyện phải đi xa một chuyến”. Nhất Linh hốt hoảng nắm chặt lấy tay Lục Trúc: “Tỉ tỉ, tỉ không được rời xa tôi”. Lục Trúc nhìn vẻ lo lắng trên mặt Nhất Linh, trong lòng vui sướng, cười tươi như hoa: “Tôi đâu có rời xa cậu, chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi mà. Muộn nhất thì ba đến năm ngày, nếu nhanh thì mai có thể trở về rồi”. Nhất Linh thở phào: “Vậy thì ngày mai tỉ cố trở về nhé!”. Vẻ bịn rịn ân cần của cậu quả khiến Lục Trúc hết sức cảm động, gật gật đầu: “Tôi sẽ mau chóng quay về”. Nói rồi một mình đi ra ngoài cốc. Nhất Linh lại tiến hành ép độc cho Lục Từ Anh. Độc không phải là bệnh, tục ngữ có câu: Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi tựa rút tơ, bệnh đến thì mau mà đi thì chậm. Nhưng độc thì lại không giống như bệnh, chỉ cần phương pháp đúng, bảo đi là đi ngay. Nhất Linh vừa châm cứu vừa dùng thuốc, đến giờ Ngọ hôm sau chất độc trong người Lục Từ Anh đã bị ép ra hết, lại trở về trạng thái như trước, rạng rỡ xinh tươi, cười nói vui đùa với Nhất Linh làm cho cậu thần hồn điên đảo. Vào lúc Nhất Linh đang bí tỉ nằm trong vòng tay mỹ nhân thì tại một sơn cốc cách đó vài chục dặm về phía tây xuất hiện một đám nữ giới. Đám người này khoảng gần trăm nhân mạng, già có trẻ có, người nào người ấy dung mạo như hoa có thể khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mê mẩn tâm thần. Nhưng nếu như biết được lai lịch của đám nữ giới này thì bất kỳ đàn ông chính phái nào cũng sẽ phải quay đầu chạy biệt. Võ lâm Trung nguyên hiện tại có bốn nhân vật mà ngay cả Hắc đạo tam đại phái trên giang hồ cũng không dám động đến, đó chính là Hồng Y Lão tổ, Ô Sơn Hồ nữ, Thanh Phong Kiếm ni và Nam Hải Thần ni. Bốn người này ai nấy cũng mang trên mình những tuyệt học quỷ khốc thần sầu. Hồng Y Lão tổ sống ở Đại Tuyết sơn với Băng Tuyết thần công là Huyền âm tuyệt học vô thượng của đạo gia, ai không may bị trúng chưởng này, máu huyết toàn thân lập tức đóng băng, chết bất đắc kỳ tử.
Ô Sơn Hồ nữ sống ở Ô Sơn Vạn hồ động với sở trường Hồ Mị thuật đã từng làm mưa làm gió trên giang hồ, các môn hạ đều là nhan nữ tuyệt sắc tuyển lựa kỹ càng trong số hàng vạn người. Những nơi Ô Sơn môn hạ giá lâm, phượng loan đảo điên, dâm phóng ám nguyệt, không một trang nam tử lương thiện nào dám lại gần, vì thế người trong chính phái tuy hận thấu xương tủy song lại không thể làm gì được. Thanh Phong Kiếm ni ngụ ở Yên Sơn, ba mươi năm trước chỉ bằng một chiêu kiếm đã cắt phăng bảy cái đầu của Yên Sơn thất quái, qua một trận đấu mà danh vang thiên hạ. Nam Hải Thần ni ở mũi Phổ Đà Nam Hải, đã từng tay không giao đấu với giao long, cả khing công và thủy tính đều được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất. Bốn người này đều là cao nhân quái kiệt, làm việc gì cũng vì thích hay không thích, không hề quan tâm đến tốt xấu thế nào. Người trong Bạch đạo chỉ biết kính nhi viễn chi, người trong Hắc đạo cũng không ai dám đụng đến. Không ngờ thế sự đẩy đưa, nhi tử của Giang hồ Hắc đạo Tam đại phái lại đều liên quan đến ba trong số bốn cao nhân đó. Thù Tự Hùng mà Nhất Linh đang mạo danh chính là tôn đồ của Hồng Y Lão tổ. Ba tiểu mỹ nhân bên cạnh cậu, Lý Ngọc Châu là đồ đệ của Nam Hải Thần ni, Lục Từ Anh là đồ đệ của Thanh Phong Kiếm ni, còn Lục Trúc thực ra là tiểu đệ tử được sủng ái nhất của Ô Sơn Hồ nữ, chỉ có điều Nhất Linh không hay biết mà thôi. Lục Trúc rời Thiết Huyết Đường ra ngoài lần này chính là để đi gặp sư phụ. Ô Sơn Hồ nữ có tất cả bốn mươi đệ tử chính thức, tuổi tác chênh lệch nhau khá lớn, đại sư tỉ nhập môn đầu tiên cũng đã qua tuổi bốn mươi, tuy là biết thuật chăm sóc bồi nhan song vẫn có thể nhận ra tuổi tác. Đệ tử còn như vậy, theo lẽ thường thì sư phụ phải già khọm ốm yếu, vậy mà sự thực lại khiến người ta khó tin, nhan sắc thân hình của Ô Sơn Hồ nữ thậm chí còn có vẻ trẻ trung, hấp dẫn hơn cả đệ tử nhỏ tuổi nhất của mình là tiểu cô nương Lục Trúc. Điều này có được là bởi một môn nội công kỳ dị của Ô Sơn Hồ nữ có tên là Ngọc nữ thần công. Người luyện được thứ công phu này, võ công không chỉ cao siêu kinh người mà trước khi trăm tuổi, cả da thịt lẫn dung nhan lúc nào cũng như thiếu nữ mười tám vậy. Thế nhưng Ngọc Nữ thần công có một khuyết điểm, phi trinh nữ không thể luyện thành. Có chú luyện bao nhiêu, trước khi thần công viên mãn, nếu trinh tiết bị hủy hoại thì tất cả đều trở về số không. Nhân gian lúc ấy, nữ nhân mười bảy mười tám đã gả chồng rồi, từ lúc hiểu biết cho đến khi thành hôn, khoảng thời gian cũng chỉ không quá mười năm, muốn luyện Ngọc Nữ thần công đạt đến thập thành quả thực không phải là chuyện dễ, trừ trường hợp tư chất đại bác hoặc ngẫu ngộ kỳ duyên. Lục Trúc bái kiến sư phụ, Ô Sơn Hồ nữ ôm chầm lấy nàng, đại sư phụ và tiểu đệ tử, niên kỷ xa cách bao nhiêu, trông vẫn chẳng khác gì đôi hoa hoa tỉ muội! Lục Trúc lấy từ trong lòng ra một hộp ngọc hình vuông, cung kính: “Sư phụ, con đã kiếm được Hàn tê châu rồi”. Ô Sơn Hồ nữ mừng rỡ: “Thật không?”. Mở hộp ra, chợt cảm thấy một luồng hàn khí quấn quýt bốc lên, trong hộp có một hạt ngọc màu xanh phát sáng lạnh lẽo. “Đúng là nó rồi!” Ô Sơn Hồ nữ reo lên, xoa đầu Lục Trúc, giọng hân hoan: “Có Hàn tê châu, con có thể luyện thành Ngọc nữ thần công, mà có con giúp sức, ngày Hai tháng Hai năm tới, sư phụ nhất định có thể xưng hùng thiên hạ rồi!” Xung quanh Lục Trúc có đến mười ba sư tỉ vây lấy, người nào người ấy đều lộ vẻ ngưỡng mộ vô cùng. Hồ Nữ lại nói tiếp: “Phải rồi, nghe nói Thiết Huyết Minh đơn thương độc mã một mình chống lại hai hội mấy phen đều toàn thắng, cái tên tiểu tử Thù Tự Hùng này cũng thật khá đấy!” “Thù Tự Hùng có gì ghê gớm chứ, cũng chỉ là thứ nhu nhược tham sống sợ chết mà thôi”. Lục Trúc toét miệng cười: “Người đáng khen chính là tiểu hòa thượng Nhất Linh!” “Tiểu hòa thượng Nhất Linh?” Hồ Nữ không hiểu gì hết. Lục Trúc liền đem chuyện Nhất Linh giả mạo Thù Tự Hùng, khổ đấu với hai hội cứu vãn tình thế hiểm nghèo cho Thiết Huyết Minh lần lượt kể cho Ô Sơn bang chúng khiến sư đồ Hồ Nữ kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc tưởng như không khép lại được. Môn chủ đã thế, đám đệ tử còn kinh ngạc đến nhường nào, mười ba nữ nhân thi nhau hỏi Lục Trúc: “Hắn ta có thật được truyền Thần đăng đại pháp sao?” “Thiên Long Đại trận thực sự lợi hại như vậy sao”?” “Lý Ngọc Châu, Lục Từ Anh có thật đều muốn gả cho hắn không?”. Mỗi người một câu, ồn lên loạn xạ, Hồ Nữ quơ tay: “Đừng ồn ào nữa!” Rồi nhìn Lục Trúc: “Con nói xem, tiểu hòa thượng Nhất Linh này rốt cuộc đối với con thế nào?” Lục Trúc hơi đỏ mặt, hai gò má lộ ra vẻ đắc ý, khẽ mỉm cười: “Nếu con muốn hắn sang trái, bất luận là Lý Ngọc Châu hay Lục Từ Anh đều không bảo được hắn sang phải” “Được lắm!” Hồ Nữ hân hoan gật đầu: “Con hãy trở về bảo cậu ta lấy cả hai cô nương đó đi!” “Gì ạ?” Không chỉ Lục Trúc mà ngay cả mười mấy sư tỉ của nàng cũng đều ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao vậy?” “Bởi sư phụ muốn thu phục Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu. Có sức mạnh của ba phái trong tay, ngày Hai tháng Hai sang năm ta càng nắm chắc phần thắng”. “Sư phụ!” Lục Trúc kêu lên vẻ đau khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã. “Đừng khóc, đừng khóc!” Hồ nữ vội an ủi nàng: “Con vẫn chưa hiểu hết lời của sư phụ. Ta bảo tiểu hòa thượng cưới hai cô nương đó chỉ là tạm thời, như vậy hai lão hồ ly Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu mới không đề phòng cậu ta. Con hãy bảo cậu ta thừa cơ hội hạ mật dược Thiên hồ tán của bản môn, khống chế hai người đó. Sau đó sư phụ sẽ đích thân tổ chức hôn lễ cho hai con. Tiểu hòa thượng vẫn là của con, ba phái thống nhất, hai phu thê con trợ giúp sư phụ hùng bá thiên hạ, tuy nói là để sư phụ lên ngôi chí tôn, song sau khi sư phụ trăm tuổi về già, còn có thứ gì không phải là của các con chứ? Con chỉ tạm thời chịu thiệt chút ít mà được nhiều lợi sau này. Hơn nữa trước khi luyện Ngọc Nữ thần công đến thập thành, con có tình lang cũng không thể dùng được, sao không nhân lúc này thi thố chút công sức giúp sư phụ nhất thống giang hồ?”. Hồ nữ nói một hồi làm cho Lục Trúc phải cười lên, nói: “Sư phụ đối với đồ nhi như núi cao biển cả, đồ nhi có chết cũng khó báo ân sâu. Mọi chuyện xin nghe sự phụ sắp đặt, nhưng có điều…” Lục Trúc dừng lại một lúc rồi cau mày: “Tiểu hòa thượng Nhất Linh này tâm tính thẳng thắn, chỉ sợ cậu ta không chịu hạ độc” Hồ nữ hừm một tiếng: “Tiếc cho con đã theo sư phụ học bao năm Thiên hồ mị thuật, có chút việc cỏn con cũng không làm nổi. À đúng rồi, con phải giữ gìn tấm thân trinh nữ nên một số việc không thể làm được. Thế này vậy, con hãy cứ thử trước, nếu không thành thì hãy đưa tiểu hòa thượng ấy đến gặp ta. Ta không tin là trước Thiên hồ mị thuật lại có đàn ông không chịu cúi đầu”. Lục Trúc cúi đầu: “Vậy đồ nhi trở về khuyên cậu ta cưới cả Lý Ngọc Châu và Lục Từ Anh!”. “Khoan đã!” Hồ nữ lấy ra viên Hàn tê châu: “Con hãy nuốt viên ngọc này trước, sư phụ sẽ truyền công lực giúp hòa tan ngọc trong người con”. Lục Trúc dập đầu tạ ơn sư phụ, theo lời nuốt viên Hàn tê châu vào bụng, rồi Ô Sơn Hồ nữ dùng nội lực của mình giúp Lục Trúc hòa tan viên ngọc trong cơ thể. Một canh giờ sau, viên ngọc bị hóa giải, Lục Trúc chỉ cảm thấy toàn thân thư thái dễ chịu không sao tả xiết. Hồ nữ căn dặn: “Có được sức mạnh của Hàn tê châu, trước ngày Hai tháng Hai sang năm, Ngọc nữ thần công có thể luyện thành. Con phải hết sức chú tâm, nếu muốn được như sư phụ trăm tuổi không già thì trước khi đại công cáo thành hãy cố gắng khắc chế nhục dục. Nếu không, công lao của sư phụ sẽ tan tành mà cũng lãng phí mất viên Hàn tê châu này đó!” Lục Trúc cung kính gật đầu ghi nhớ, cáo từ Hồ nữ trở về Trung Nghĩa cốc. Đúng như Lục Trúc đã nói, buổi sáng khi nàng rời khỏi Trung Nghĩa cốc không lâu thì Lý Thanh Long đã dẫn Lý Ngọc Châu quay lại. Nhất Linh vừa mới ép độc cho Lục Từ Anh, không thể không ra tiếp đón. Lý Thanh Long kéo con gái thẳng đến trước linh vị của Thù Thiên Đồ, vòng tay nói: “Thiên Đồ huynh, tiểu đệ không biết dạy con nên đến đây để tạ tội với huynh”. Nói rồi quay ra quát Lý Ngọc Châu: “Hãy quỳ xuống trước cha chồng con, dập đầu nhận tội đi!” Nhất Linh vốn đã bằng mặt không bằng lòng với cha con Lý Thanh Long, nhân cơ hội ấy đã có ý thoái hôn, chỉ đợi Lý Thanh Long lên tiếng chất vấn là phản kích lại ngay, không ngờ một chiêu tạ lỗi của lão ta làm cho cậu luống cuống chân tay, vội đỡ Lý Ngọc Châu dậy, hối hả: “Long đầu, không nên làm như vậy. Ngọc Châu, việc này không thể trách muội, ta mới đáng trách”. Lý Ngọc Châu thừa gió bẻ măng, ngả ngay vào lòng Nhất Linh khóc nức nở. Lý Thanh Long quát: “Còn khóc à, con gái lấy tam tòng tứ đức, hiền thục làm gốc, tướng công dù có sai sót cũng không được phép gây chuyện, huống hồ đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Ngay cả cha đây cũng có đến mấy người thiêp, nếu mẹ con là con thì chắc đã xách kiếm giết sạch họ rồi chắc?”. Lý Ngọc Châu bị cơn lôi đình của cha, không dám khóc nữa, chỉ co ro nấp trong vòng tay Nhất Linh. Nhất Linh phút chốc lòng mềm ra như bún. Lý Ngọc Châu xinh đẹp thông minh, lại toàn tâm toàn ý trao thân gửi phận, Nhất Linh nào có thể không động lòng? Nếu không phải lúc nào cũng nghĩ đến người nàng yêu thực ra là Thù Tự Hùng chứ không phải tiểu hòa thượng thì cậu đã sớm coi nàng là thê tử rồi. Nhất Linh vẫn ôm Lý Ngọc Châu, cất giọng lễ phép: “Long đầu, là vãn bối không tốt, không nên trách lệnh ái. Thực ra vãn bối đã có ý đến xin lỗi Long đầu từ lâu, chỉ vì phải ép độc cho Lục tiểu thư nên đã chậm chân một bước, Tự Hùng xin bồi lễ với Long đầu trước linh vị phụ thân”. Nói rồi buông Lý Ngọc Châu, vòng tay thi lễ với Lý Thanh Long, Lý Thanh Long vội nói: “Không dám!”. Nhất Linh quay sang xá Lý Ngọc Châu một cái: “Ngọc Châu, là ta không tốt, nếu muội tức giận, thì hãy đánh lên cái đầu trọc của ta đây này”. Câu nói làm cho cả hai cha con Lý Thanh Long đều bật cười, Lý Ngọc Châu tựa vào Nhất Linh, nũng nịu: “Hòa thượng thối, hôi như thế ai thèm đánh huynh chứ!”
Chương 12
Lý Thanh Long nghiêm trang: “Tự Hùng, dù sao trước mặt cha cậu chúng ta cũng phải nói cho rõ. Cậu có yêu mười hay hai mươi nữ nhân ta đều không quản, nhưng con gái ta có đính ước trước tiên với cậu, cậu muốn lập chính thất thì người đầu tiên chỉ có thể là nó mà thôi”. Nhất Linh mau mắn: “Vâng, Thù Tự Hùng nếu muốn lấy vợ, người đầu tiên bái đường nhất định phải là Lý Ngọc Châu tiểu thư đây”. Lý Ngọc Châu mặt mày hớn hở: “Hừm, hoa tâm hòa thượng, cái gì mà đầu tiên với thứ hai chứ. Huynh hãy nói rõ ra, rốt cuộc huynh muốn bái đường với bao nhiêu người?” Nhất Linh làm mặt xấu với nàng, cười: “Ngoài đàn ông ra, tất cả những ai muốn bái đường với ta, ta đều không từ chối” Lý Ngọc Châu giận dữ, thùi thụi đấm lên người Nhất Linh. Lý Thanh Long cười ha hả, sau đó một mình trở về. Lý Ngọc Châu bị một bàihọc, không còn dám trút giận bừa bãi, cùng với Lục Từ Anh mỗi người một bên ra sức níu kéo Nhất Linh. Vì thế khi Lục Trúc trở về, cả hai cô nương này đều đang hết lòng phục vụ tiểu hòa thượng, quang cảnh lạ lùng, song ít nhất cũng không tỏa mùi binh đao. Nhất Linh hai bên hai mỹ nữ, vui cười hớn hở. Vừa thấy Lục Trúc về trống ngực lại đập thình thịch, vội chạy ra đón tiếp: “Tỉ tỉ, sao tỉ về sớm vậy?” Lục Trúc nửa cười nửa nghiêm, giọng tỉnh khô: “Sao, không hoan nghênh à? Vậy thì tôi đi!” Nhất Linh hoảng hốt, nắm chặt lấy tay Lục Trúc, hớt hải: “Tỉ tỉ hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế!” Lục Trúc bưng miệng cười: “Tôi biết cậu không có ý này”. Rồi truyền âm hỏi: “Cậu đối với tôi như vậy không sợ bọn họ ghen sao?” Nhất Linh nháy nháy mắt, môi khẽ động: “Tạm thời họ không dám ghen đâu”. Lục Trúc cười, đi đến trước mặt hai cô nương, hết nhìn người này lại đến người kia rồi quay lại nói với Nhất Linh: “Cậu có hai hồng nhan tri kỷ này, thật khiến cho con nha đầu xấu xí như tôi không có đất dung thân rồi!” Lục Từ Anh mỉm cười: “Nếu tỉ tháo bỏ mặt nạ, tôi đảm bảo tỉ còn đẹp hơn cả hai chúng tôi gộp lại nữa”. Lý Ngọc Châu đưa tay ra: “Chờ tôi giúp tỉ lấy cái trò quỷ này xuống, để xem rốt cuộc tỉ đẹp đến mức nào” Lục Trúc cười, giữ chặt tay Lý Ngọc Châu: “Ta không cần cô giúp, mà trái lại hai cô mới cần sự giúp đỡ của ta đó”. Rồi lại chụp lấy tay của Lục Từ Anh, đặt tay Lý Ngọc Châu vào trong tay Lục Từ Anh, nói: “Hai cô đều yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu hai cô. Cậu ấy vui, hai cô cũng vui, nếu như một trong hai người không vui, cậu ấy cũng sẽ không thể vui lên được. Vì thế, nếu hai người thực lòng yêu cậu ấy thì cần phải hòa thuận. Cho dù là trong lòng có hận không cắn được đối phương một miếng thì ngoài mặt cũng không được thể hiện ra”. Những gì Lục Trúc nói, cả hai cô nương kia cũng đều đã nghĩ tới. Lục Từ Anh nhìn Lý Ngọc Châu, cả hai cùng cười lên vui vẻ. Lục Từ Anh nói: “Giữa tôi và cô ấy, không có thâm thù đại hận gì cả, tuy rằng cô ấy lấy mất một nửa tướng công tương lai của tôi nhưng tôi cũng giành lại một nửa tướng công của cô ấy, cả hai vẫn cân bằng đấy chứ!” Lý Ngọc Châu gật đầu: “Đúng vậy”. Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ngó sang Nhất Linh. Lục Trúc nghĩ thầm: “Cả hai cô nương này đều không phải hạng vừa. Lý Ngọc Châu tuy tâm cơ có hơi kém so với Lục Từ Anh, song am hiểu cũng rất thâm sâu, đều xứng đáng là Nữ trung Gia Cát. Tiểu hòa thượng lấy cả hai làm vợ, quả thật không dễ sống qua ngày”. Nghĩ vậy ngoài miệng lại nói với Nhất Linh: “Chúc mừng công tử, tay ôm tay ấp hưởng phúc của biết bao nhiêu người!” Nhất Linh cảm thấy kỳ lạ trước sự thay đổi của Lục Trúc, trong lòng không khỏi bất an, kéo nàng sang một bên, môi khẽ động đậy: “Tỉ tỉ, rốt cuộc là tỉ có ý gì?” Lục Trúc cười, dùng thuật truyền âm hỏi lại: “Ý gì nghĩa là thế nào?” Nhất Linh không khỏi hoang mang: “Thường ngày tỉ đâu có như vậy?”. Lục Trúc vẫn cười: “Cậu muốn nói là hôm nay tôi không ghen à, ừ nhỉ, túi ghen của tôi hôm nay rơi đâu mất rồi?” Lục Trúc lời lẽ hững hờ càng làm cho Nhất Linh hốt hoảng, vội đưa tay nắm chặt cả hai tay Lục Trúc: “Phải chăng tỉ muốn rời xa tôi rồi? Hãy nói cho tôi biết đi, tỉ tỉ đi đâu tôi cũng theo đến đó!” Lục Trúc trong lòng cảm động, song vẫn cố ý ỡm ờ: “Ăn nói không suy nghĩ, cậu đi theo tôi, thử hỏi hai người họ gả cho ai?”. “Người mà họ muốn gả là Minh chủ của Thiết Huyết Minh Thù Tự Hùng, chứ không phải Nhất Linh tôi!” Lục Trúc nhăn mặt: “Tại sao cậu vẫn cố tình không hiểu nhỉ? Cậu không nói ra, ai biết cậu là thật hay giả. Mà dù Thù Tự Hùng có về đây chăng nữa, với danh vọng thực lực của cậu bây giờ, cho dù hắn ta có đứng ngay trong đại sảnh gào lên ta đây mới là thật, thì Thiết Huyết Minh trên dưới cũng sẽ không một ai tin hắn đâu”.
“Nhưng tôi lại tin!” Nhất Linh chợt gằn giọng, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ cố chấp chưa từng thấy bao giờ: “Cái mà tôi muốn phải là thực sự thuộc về tôi, tuyệt đối không mạo nhận người khác để hưởng thụ cái thuộc về người ta. Bây giờ tôi đi nói rõ với họ, để xem khi họ biết tôi chỉ là một hòa thượng kiết xác liệu có còn đồng ý gả cho tôi không?” Nhất Linh quả nhiên đi về phía hai cô nương kia song lại bị Lục Trúc hối hả kéo khựng lại. “Bất sách lão tổ của tôi ơi, cậu đừng có cố chấp như vậy có được không?- Lục Trúc hét lên - Cậu đã nghĩ qua chưa, lấy hai người bọn họ cũng có nghĩa là nắm được nhân mã cả hai hội đó. Với thực lực hùng mạnh như vậy, ngày Hai tháng Hai sang năm cậu nhất định trở thành Võ lâm chi vương, cậu còn muốn gì nữa?” Nhất Linh vẫn lắc đầu, giọng kiên quyết: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn những thứ của người khác” Lục Trúc quả không nói lại được Nhất Linh, thần người lúc lâu mới nghĩ ra một cách: “Nhất Linh, cậu có thích tỉ tỉ không?” “Thích chứ”. Nhất Linh gật đầu, lại tiếp thêm một câu: “Thích đến phát điên lên!” “Đươc”. Lục Trúc gật đầu: “Vậy tỉ muốn cậu làm cho tỉ một chuyện, cậu có làm không?” “Thế nhưng…” Nhất Linh chau mày. “Cậu chỉ cần nói làm hay không thôi?” Lục Trúc nghiêm sắc mặt. Nhất Linh gật đầu: “Làm!”. “Vậy thì tốt, ta muốn cậu vì tỉ tỉ mà cưới hai cô nương ấy, lợi dụng lực lượng của họ trở thành Võ lâm chi vương”. Nhất Linh đảo mắt: “Tỉ tỉ muốn làm nữ chủ nhân của võ lâm sao?” Lục Trúc gật đầu: “Đúng thế!” “Vậy thì khó gì!”. Nhất Linh khẳng khái: “Ngày Hai tháng Hai sang năm Thiên Long đại hội trên đỉnh Thái Sơn, tôi nhất định ra sức tranh hùng, giành lấy chức bá chủ võ lâm cho tỉ, không cần đến lực lượng của bang hội nào nữa”. Lục Trúc thiếu chút nữa thì bị Nhất Linh làm cho tức phát điên, gõ mạnh một cái xuống cái đầu trọc của cậu, rồi gõ gõ vào trán mình, quả thật không biết nên thuyết phục Nhất Linh thế nào, nghĩ một hồi rồi thở dài: “Thế này vậy, trước khi chưa bái đường thành thân, cậu hãy tỏ ra quan tâm đến họ. Tuyệt đối không được nói ra chân tướng, bằng không tỉ tỉ sẽ đi thật, vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt cậu nữa đâu”. Nhất Linh gật đầu: “Được!” Buổi tối, Nhất Linh và ba cô nương cùng dùng bữa. Lục Trúc nói: “Ba phái từ thù hận thành thân gia, đáng để nâng ly chúc mừng”. Cả Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu đều hoan hỉ hưởng ứng. Hai cô nương đó đều là nhi nữ giang hồ, có thể uống được vài ba chum, chỉ Nhất Linh là nhất định không ham nên lấy trà thay rượu. Tửu chưa quá một tuần, Lý Ngọc Châu đã bí tỉ nằm gục xuống bàn, tiếp đó Lục Từ Anh cũng đổ rầm xuống. Lục Trúc cười: “Hai cô nương này đều say rồi, hãy mau dìu họ vào phòng tôi cho tôi dễ chăm sóc”. Nói đoạn cùng Nhất Linh mỗi người hộ tống một người đi về phòng ngủ của Lục Trúc. Nhất Linh dìu Lục Từ Anh đi trước đến giường Lục Trúc, đang định khom người đặt nàng xuống bỗng cảm thấy toàn thân tê chồn, ngã nhào xuống giường. Lục Trúc cười khoái chỉ: “Nấu cơm, gạo sống nấu thành cơm!” Rồi lấy từ trong người ra một chiếc lọ nhỏ, đổ ra một ít bột nhão xoa đi xoa lại trước mũi của Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu. Hai cô nương đó đột nhiên tỉnh lại, song ánh mắt lại chằm chằm nhìn quanh, sắc mặt phút chốc trở nên đỏ lựng. Hóa ra cái mà Lục Trúc xoa lên mũi của họ chính là Mê thần thôi tình dược cực mạnh của Thiên Hồ Môn. Thuốc khi đã vào trong người, cho dù là trinh nữ liệt phụ gì chăng nữa cũng đều bị kích thích dữ dội, chỉ cần thấy đàn ông là lao đến đòi ân ái, không biết xấu hổ là gì. Lúc này, chỉ thấy Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu đồng hét lên một tiếng, cùng lao lên người Nhất Linh, vừa hôn hít vừa sờ soạng khắp nơi. Nhất Linh tuy đã từng thân mật với cả hai, song lại chưa hề lâm vào cảnh như vậy, định vùng dậy nhưng không sao thoát ra được, hốt hoảng kêu lên: “Tỉ tỉ, rốt cuộc là tỉ đã cho họ dùng thuốc gì vậy?”
Lục Trúc cười: “Đừng lo, đợi sau khi hoan lạc xong, ngủ một đêm ngày mai sẽ khỏi ngay thôi!” Không muốn chứng kiến cảnh điên loan đảo phụng đó, Lục Trúc vội tránh ra ngoài, nhưng mới đứng được không lâu, Nhất Linh đột nhiên chạy ra. Lục Trúc kinh ngạc: “Rõ ràng ta đã điểm huyệt cậu, sao…” Nhất Linh mỉm cười: “Chuyện mà tôi không muốn làm, điểm huyệt cũng vô ích thôi”. Lục Trúc giậm chân: “Cậu…”, đột nhiên bị Nhất Linh ôm chầm lấy bế vào phòng, đặt lên giường. Nhất Linh vẻ mặt nôn nóng: “Tỉ, tôi đã nghĩ rồi, chúng ta mới nên gạo sống nấu thành cơm, bằng không tỉ sẽ rời xa tôi”. Nói rồi đưa tay lần cởi y phục của Lục Trúc. Lục Trúc hồn siêu phách lạc, kêu lên: “Đừng…!” Nhưng Nhất Linh nào chịu nghe, tay càng lúc càng mon men đến những nơi nhạy cảm trên người nàng. Lục Trúc hốt hoảng, lăn mạnh ra sau giường, rút từ thắt lưng ra một cây chủy thủ, ghì sát ngực mình, nói: “Cậu mà ép tôi, tôi sẽ chết cho cậu xem”. Nhất Linh đang lúc vượng hỏa dâng cao, vốn đã có chút ý loạn tình mê, khi ấy bỗng sực tỉnh lại: “Tỉ tỉ, đừng, tôi nghe lời tỉ, không dám nữa”. Thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, Lục Trúc mới tạm yên tâm, thầm nghĩ: “Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì bị tiểu hòa thượng này phá thân, không luyện thành Ngọc nữ thần công nữa rồi”. Tay vẫn nắm chắc cây chủy thủ trước ngực, nói: “Cậu thực sự nghe lời ta thì hãy trở về phòng hoan lạc với cả hai cô nương kia đi, như thế mới chứng tỏ cậu thật lòng với ta”. Nhưng khi ấy, Nhất Linh lại tỏ ra ngoan cố, kiên quyết lắc đầu: “Tỉ tỉ, xin đừng có ép tôi làm chuyện đó, bằng không tôi thà chết cùng với tỉ!” Nhìn vẻ mặt Nhất Linh, Lục Trúc cũng không còn cách nào khác, từ từ buông cây chủy thủ xuống, nghĩ một lúc rồi thở dài: “Thôi được rồi, tôi cũng không ép cậu nữa, ngày mai tôi đưa cậu đi gặp một người”. Nhất Linh không chịu về phòng, lại ôm lấy Lục Trúc, lát sau cùng nhau thiếp đi.