Bọn thôn dân nghe Châu Bá Thông nói hăm he như thế đều cả kinh thất sắc, vì lúc nãy đã tận mắt nhìn thấy sơ qua bản lãnh ném người của Châu Bá Thông , hiểu rõ chàng ta hễ nói là làm , vạn nhất bị chàng thả hết rắn độc của mọi người bắt được ra thì thật là uổng công.
Bọn họ không khỏi bối rối nhìn nhau rồi lên tiếng lia lịa :
- Quan nhân đừng vội ra tay. Chúng tôi nói ngay. Chúng tôi nói ngay.
Một lão thôn dân sợ quá, bèn vội vàng tiếp lời :
- Thật chẳng dấu gì quan nhân, chúng tôi kéo nhau vào rừng bắt rắn hoàn toàn vì một món tiền thưởng lớn lao, cho nên dân làng chúng tôi bỏ cả việc rẫy bái mà theo nghề bắt rắn.
- Có người chịu bỏ tiền ra cho các người vào núi bắt rắn hử ? Họ cho được bao nhiêu, mà các ngươi dám liều mạng thế ?
Lão thôn dân đáp :
- Độ một tháng trước đây có một người đột ngột đến làng chúng tôi. Người ấy là một lão gìa sồn sồn, lùn tịt mặc áo vải vàng.
Ngừng một chút lão thôn dân gật đầu nói tiếp :
- Phải đấy. Lão lùn ấy mặt mũi chẳng có gì khác thường, chỉ có đôi mắt sáng lạ kỳ nhìn thấy phải phát sợ. Lão vừa đến làng đã lên giọng hỏi ngay trong làng có người nào biết bắt rắn không ?
Lão lùn ấy tự xưng là một vị lái buôn dược liệu, cần mua một số lượng khá nhiều độc xà để chế thuốc ngâm rượu, nên mướn chúng tôi bắt rắn cho y, giá của y mua rất cao mỗi con rắn độc còn sống trị giá là ba phân bạc, mười con là được ba lượng.
Còn nếu bắt được loại rắn độc đặc biệt thì gía cả còn cao hơn nữa .
Châu Bá Thông lại hỏi tiếp :
- Ngọn núi trước mặt nhiều rắn lắm phải không ? Các người dùng cách nào để bắt ?
Lão nông dân nói :
- Nói chung người đi bắt rắn, hầu hết dùng lưu hoàng chế thành thuốc trừ rắn. Lấy thuốc đó bôi vào tay để mà bắt rắn. Lưu hoàng là một chất độc hạng nhất đối với rắn, chúng nó gặp phải lập tức thân thể như tê dại mềm nhũn ra.
Song lão lùn mướn chúng tôi đến bắt rắn ấy, không bằng lòng dùng lưu hoàng, mà lại bảo chúng tôi phải dùng vật này. Đây ngài xem !
Vừa nói y vừa đưa tay lên.
Trùng Dương nhìn thấy đó là một cây trúc ngắn , trước đầu cây trúc có làm một cái vòng.
Lão nông dân nói tiếp :
- Cái ông lùn ấy dạy chúng tôi cái này để bắt rắn. Chỉ cần tìm đến hang rắn, bốn năm người cầm cái này vây ở miệng hang rồi lấy lá cây đun khói thổi vào hang cho rắn phải bò ra, lúc ấy vòng cổ rắn bỏ vào lồng tre.
Châu Bá Thống chu mỏ :
- Úi cha ! Như thế thì nguy hiểm lắm, sẩy một chút rắn cắn rồi sao ?
Lão nông dân thở dài :
- Cũng không còn cách nào hơn nữa ! "Người vì của mà chết, chim vì ăn mà vong" , trường hợp của Lưu nhị lão mà ngài mới cứu vừa rồi, là một cái gương cho chúng tôi .
Châu Bá Thông sa sầm mặt xuống :
- Bắt đầu từ nay, các người đừng có đi làm cái chuyện ghê rợn đó nữa nghe không . Cái tên đó nó muốn giết hết dân trông làng này đó. Các người ngu quá bị người ta lợi dụng chết đến cẳng rồi mà không biết ! Chu cha !
Mấy lời nói của Châu Bá Thông, làm cho đám nông dân lạ lùng buột miệng kêu lên .
Trùng Dương cũng cảm thấy anh chàng họ Châu nói chẳng e dè vừa muốn mở lời, thì Châu Bá Thông đã nhướng cặp mắt trắng dã lên nói :
- Tôi nói thế các anh không tin à ? Bây giờ tôi hỏi các anh một câu, vậy chớ người ta sống trên đời này, tiền bạc là cần, hay tính mạng là cần ?
Những người nông dân thấy Bá Thông nói giọng trẻ con quá cũng bật cười :
- Tất nhiên tính mạng là cần hơn rồi Nếu như không có tính mạng thì trăm vạn gia đình cũng chẳng dùng vào đâu được .
Châu Bá Thông hỉnh mũi :
- Các người biết như vậy, tốt lắm ! Nè cái lão lùn đó đã mang tiền đến mua lấy tính mạng của các ngươi đấy. Cứ suy nghĩ đi, bắt sống một con rắn độc hắn trả cho các người được mấy đồng tiền !
Hắn mua rắn để làm gì ? Làm thuốc để ngâm rượu à ? Các người biết thuốc và rượu đó bán bao nhiêu không ?
Các người vô núi bắt rắn hơn một tháng kiếm được mấy đồng tiền ? Bị rắn độc cắn chết bao nhiêu người ? Nói đi ! Thử coi ?
Thôn dân nghe Châu Bá Thông nói nột hồi lặng thinh suy nghĩ. Những lời lẽ của họ Châu thật là đúng lắm.
Dân trong làng tuy có kiếm chút ít tiền của lão lùn đó, nhưng mấy tháng nay đã có mấy người bị rắn cắn chết . Nếu cứ như vậy năm này qua tháng nọ, sẽ không biết phải chôn bao nhiêu mạng người thật là một điều dễ sợ !
Châu Bá Thông quan sát sắc diện, biết lời nói của mình đã đánh trúng vào tâm lý của họ. Chàng càng đắc ý nói thêm :
- Bọn ngươi thật là một đám người khờ dại, ta nói thật cho mà biết, cái tên lùn đó bảo các người bắt rắn độc cho hắn đem đi luyện phép yêu để giết người đấy.
Những lời nói bịa đặt trái tai đó, vậy mà các thôn dân lại tin rầm lên, vội vã hỏi dồn :
- Rắn độc lại có thể luyện được phép yêu sao ? Lão gia không đùa với chúng tôi đấy chứ ? Gớm cái thứ như vậy mà luyện thành phép yêu nhỉ ?
Châu Bá Thông lại làm ra vẽ thần bí :
- Ý ! Cho các nói biết nhé : Có giống dân ở miền núi, có một pháp thuật dị kỳ, pháp thuật đó, họ dùng rắn rít, bò cạp luyện thành.
Họ bỏ thứ đó vào vật ăn thức uống, người nhiểm phải là chết liền không kịp ngáp. Vậy nó không phải một thứ phép yêu sao ? Nó còn một cái lợi hại nữa là...
Chàng vừa nói tới đó, bỗng phía sau đám thôn dân có tiếng xôn xao :
- Đó, lão gìa lùn đến đó !
Trùng Dương nghe nói nghĩ thầm :
- Hừ ! Nói tới kẻ gian thì kẻ gian đến liền. Quả là đúng dịp may, để xem hắn là một nhân vật ra sao ?
Châu Bá không nhướng mắt :
- Hắn tới đấy à ? Này, các ngươi hãy lại lấy tiền đi. Mà lấy tiền chứ đừng bắt rắn cho hắn nữa đa.
Dám thôn dân dạ rân lên.
Quả nhiên ngược lại theo đường núi một gả xồn xồn lùn xịt, mặc chiếc áo xám vàng, tay phe phẩy chiếc quạt ba tiêu xâm xâm đi tới.
Hắn nhìn thấy Trùng Dương và Châu Bá Thông đứng lộn trong đám thôn dân thì hơi có ý ngạc nhiên. Nhưng lại tỏ ra vẻ bình thường, lắc lắc chiếc quạt hỏi với giọng người trên :
- Này, bữa nay việc bắt rắn ra sao ? Có thứ rắn độc đặc biệt không ?
Thôn dân nói :
- Lão gia chúng tôi bửa nay cộng chung là bắt rắn được mười bảy con. Toàn là rắn Thanh Trúc và rắn Ô Tiêu, chứ không có thứ rắn độc đặc biệt.
Lão lùn nghe nói, mặt có vẻ không bằng lòng :
- Hừ ! Không có rắn đỏ à ?
Mấy người thôn dân nói :
- Thứ rắn đó nguy hiểm lắm, nó cắn một cái thì tức khắc chết liền. Chúng tôi gặp nó cũng không dám bắt. Xin lão gia thứ mạng cho vậy !
Lão lùn hừ một tiếng :
- Đâu ? Đem lại đây coi .
Thôn dân lần lượt mang lồng tre lại.
Lão lùn với dáng điệu chậm rãi, rút trong lưng ra một cái túi vải, và mở từng cái nắp lồng, lập tức rắn độc phóng vọt ra ngoài.
Lão ta nhanh như cắt chỉa hai ngón tay kẹp lấy mình con rắn, rắn độc tức thì như mềm nhũn không cựa quậy gì cả. Cứ như vậy lão lượm hết bỏ vào trong túi.
Châu Bá Thông trố mắt nghĩ thầm :
- Tài ! Cách bắt rắn của lão này thật là thuần thục , thế mà tại sao hắn không tự đi bắt lấy mà lại biểu thôn dân ? Thật là kỳ hé !
Lão lùn bắt hết rắn xong cột túi lại, đoạn móc tiền ra :
- Được rồi ! Cho tiền đây !
Lão ta lấy ra một đỉnh rưỡi bạc tính chung quanh mười bảy con rắn, trao cho dám thôn dân và nói :
- Mấy hôm nay bắt rắn ít quá ! Các người phải ráng lên, bắt được nhiều con mới có được nhiều tiền chứ.
Một người thôn dân vụt nói :
- Lão gia ! Chúng tôi lo bắt rắn cho lão gia ruộng vườn trong thôn đều bị bỏ hoang tất cả, đã vậy mà có tám người lại còn bị rắn độc cắn chết. Tiền tuy rằng quý, nhưng mạng người lại còn quý hơn. Chúng tôi định từ hôm nay, không dám bắt rắn cho lão gia nữa .
Lão lùn bỗng sa sầm mặt lại :
- Tên nào xúi biểu trừng bắt rắn ? Nói mau !
Thôn dân không dè lão lùn hỏi như thế cho nên ấm ức không biết nói sao.
Lão lùn cười lạt :
- Hừ, ngươi tưởng ta chưa biết kẻ nào đã xúi dục các người à. Cái tên ấy quả là gan hùm. Lại đây ! Lại đây, ta sẽ cho cho ngươi xem sơ sơ cái này, và cũng nhân tiện cho cái tên đó biết bản lãnh của gia gia.
Hắn vừa nói vừa liếc xéo Trùng Dương và Bá Thông một cái, rồi thình lình đưa tay lên đập vào phiến đá to ở dựa vào mé đường.
Tay và đá vừa chạm vào nhau, doi lên một tiếng "bùng !" thật lớn, bột đá và lửa nháng tứ tung.
Các thôn dân nhìn kỹ, thấy đều le lưỡi lắc đầu.
Thì ra, lão lùn vừa đánh xuống một chưởng trên một phiến đá đã in rành nguyên một bàn tay, lún sâu vào quá năm phân.
Châu Bá Thông cao giọng :
- Hay ! Thật là kinh khủng, bản lãnh lợi hại của đậu hũ chưởng !
Lão lùn nghe Châu Bá Thông gọi chưởng pháp của mình là "đậu hũ chưởng" thì đùng đùng nổi giận bước tới quát lớn :
- Chết bầm ! Tại làm sao gọi là đậu hũ chưởng ? Hãy nói ra mau. Ngươi là kẻ lớn tài cao phải không ?
Châu Bá Thông cười hì hì :
- Không dám ! Không dám ! Đây chỉ là kẻ nhỏ, mà tài thì cũng là thấp quá đi thôi !
Lão lùn thì đối phương nói móc mình, khí giận càng nổi lên dử tợn :
- Tên chó chết ! Có phải ngươi là kẻ đã xúi dục họ đừng bắt rắn cho ta đó không ?
Châu Bá Thông vốn là một con người kỳ cục, đối diện với kẻ nào giận thì chàng lại càng cố chọc tức thêm.
Nghe lão lùn nói thế chàng ngữa mặt cười ha hả :
- Đúng vậy ! Chính ta đã bảo họ đấy ! Ngươi ỷ có mấy đồng bạc mục , nói là đi mua rắn nhưng thực thì đi mua mạng của con người. Ngươi có biết không , họ bắt rắn cho ngươi, trong vòng tháng nay đã chết mất tám người rồi đó. Ngươi có bảo bọc cho họ không ?
Lão lùn thực tức lên cực độ :
- Ta bảo bọc hay không bảo bọc thì lại mắc mớ gì đến ngươi ? Ngày nay không gió ngươi lại muốn làm cho có sóng. Lại đây ! Lại đây ! Chúng ta thử nhau chơi.
Vừa nói vừa đưa cả hai tay ngoắc lia ngoắc lịa Châu Bá Thông .
Trùng Dương lập tức bước xéo lên tới trước, vòng tay đối diện với lão lùn :
- Sư đệ của bần đạo, mạo phạm đến tôn giá vì từ trước nay y vốn có tính trẻ con đùa cợt xin tôn giá không nên lấy đó làm thật. Thiết chưởng của tôn giá vừa rồi bần đạo lấy làm khâm phục, ấy chẳng hay lệnh tôn sư là ai có thể cho biết được cùng chăng ?
Lão lùn nghe hỏi, thầm kinh hãi :
- Thiết chưởng công phu là một môn tuyệt kỹ võ lâm ít có người biết, thế mà đạo sĩ này mới nhìn qua đã biết thật quả lạ kỳ !
Lão ta bèn vội vàng hỏi lại :
- Đạo trưởng pháp hiệu là gì ? Xin cho được biết ?
Châu Bá Thông hớt nói :
- Sư huynh ta danh gọi là tổ sư gia ngón đậu hũ chưởng của ngươi đó, sư huynh ta không có xem ra cái cóc gì đâu !
Lão lùn cả giận quát to :
- Không xem ra cóc gì ! Được ta với ngươi hãy thử xem .
Vừa nói lão lùn vừa tung ra một chưởng.
Châu Bá Thông né qua một bên, cười khè :
- Châu Bá Thông không thích đụng chưởng vào kẻ vô danh tiểu tốt, hãy xưng tên ra đây .
Lão lùn gầm lên :
- Lão gia họ Cầu, thiên hạ tôn là Cầu Thiết Chưởng. Còn ngươi là họ Châu hả ? Hay lắm ! Ăn một chưởng rồi sẽ nói !
Dứt tiếng, nhắm Bá Thông đẩy ra một chưởng.
Châu Bá Thông nhãy lùi lại đàng sau bật cười ha hả.
Cầu Thiết Chưởng thấy họ Châu cười rất là cổ quái, lấy làm lạ dừng lại hét lên :
- Chết bầm ! Ngươi cười cái gì ?
Châu Bá Thông cười ngất :
- Lão gia cười cái chưởng pháp của ngươi thiết là luôn cả đậu hủ cũng không làm bể được mà tự xưng là thiết chưởng. Cái xấu hổ nhất trong thiên hạ chắc cũng chỉ cỡ đó mà thôi. Hà hà !
Cầu Thiết Chưởng giận ói mật xanh :
- Ngươi nói chưởng của ta là chưởng đậu hũ vậy thân thể của con người là đá chắc . Nếu ngươi chịu thử nổi một chưởng mà không ói máu ra thì mới hay chứ.
Trùng Dương biết ý của Châu Bá Thông, giá như bình thường, thì ông đã bước lên ngăn cản, nhưng trường hợp này thấy Cầu Thiết Chưởng lời lẽ quá hỗn láo kiêu căng, nghĩ rằng để cho sư đệ mình trừng trị hắn một phen âu cũng là việc hay. Bèn tảng lờ không nói.
Châu Bá Thống ứng tiếng đáp liền :
- Được lắm ! Ngươi đã đem cái đậu hũ chưởng của mình mà thổi phồng lên lợi hại, vậy thì lão gia đứng tại chỗ này chịu cho, ba chưởng của ngươi quả đập chết được lão gia, lão gia sẽ không bẩm báo với Diêm vương gì cả. Bằng như lão gia qua ba chưởng mà vẫn sống nhăn, thì hì hì ! Ngươi hãy chịu khó học cách thức của con rùa đen, mà bò lăn xuống núi, biết chưa ?
Cầu Thiết Chưởng như lửa cháy thêm dầu, rít lên :
- Cần gì ba chưởng, chỉ một chưởng cũng đủ kết liễu tính mệnh của mi rồi.
Châu Bá Thông ưỡn ngực :
- Thử xem !
Cầu Thiết Chưởng gầm lên một tiếng, tung thân nhãy tới vung cánh tay với trọn vẹn thiết chưởng công phu, nhắm đúng vào Hoa Cái huyệt ở giữa ngực của Châu Bá Thông đập tới, với công lực bẩy thành kình khí.
Châu Bá Thông không chút chi giao động, hé miệng rít đầy chân khí, vận xuất Thái Ất Thần công là một công phu niên đẳng của toàn thân sinh mạng.
Loại thần công này, một khi vận đầy chân khí, có thể làm cho các bộ phận trong thân thể mềm xốp như bông gòn, mà cũng có thể làm cho các bộ phận trong thân thể cứng như gang sắt.
Cầu Thiết Chưởng làm sao biết được.
Chưởng phong vừa ập tới, chợt thấy ngực của đối phương hóp sâu vào, mà nơi chịu chưởng thì như cái gối bông xốp xộp, da thịt Châu Bá Thông không bị hề hấn chút gì cả.
Cầu Thiết Chưởng kinh hoảng, vội vàng dụng sức thu hồi kình lực.
Bất ngờ, vừa mới triệt thu, chợt thấy da thịt đối phương thình lình bung ra như sợi dây cung trả lại, tiếp theo một loạt kình phong đùa ra như vũ bão .
Cầu Thiết Chưởng bị sức dội đẩy lùi ra xa năm sáu bước.
Châu Bá Thông ngữa mặt cười ngất :
- Họ Cầu ! Ta bảo chưởng của ngươi là chưởng đậu hũ, có đúng hay không ? Hãy mau bước tới cúi đầu gọi ta gia gia, ba tiếng ta sẽ miễn cho khỏi làm thân con rùa đen.
Cầu Thiết Chưởng quát lên :
- Bản lãnh khá lắm ! Nhưng hãy còn hai chưởng nữa. Đó là do ngươi giao ước. Đỡ này !
Vừa dứt tiếng, liền quăng mình tới, nhầm ngay mỏ ác của Châu Bá Thông phát ra một chưởng.
Châu Bá Thông nhích nhẹ đầu qua một bên, chưởng phong trúng ngay lên mỏm xương vai.
Song, bây giờ không phải mềm như bông nữa. Mà da thịt trái lại như có một lớp sắt bao bọc bên ngoài.
Chưởng lực của Cầu Thiết Chưởng vừa chạm đến, không một chút lay động.
Châu Bá Thông ngữa mặt cười sặc sụa.
Cầu Thiết Chưởng lui lại sau hậm hực :
- Họ Châu ! Đừng vội nghênh mặt !
Châu Bá Thông cười ha hả .
- Đậu hũ chưởng ! Tại sao lại không nghênh mặt ! Chớ mặt lão gia không phải ở đằng trước đây sao ?
Cầu Thiết Chưởng lý sự :
- Người đã giao ta ba chưởng, thế tại sao chưởng của ta vừa tới, người lại né đầu tránh đi, không dám chịu ? Lại còn dám xưng là anh hùng hảo hán nữa à ?
Châu Bá Thông chỉ bằng lòng chịu đánh chứ đâu có giao ước việc chịu đánh trúng chỗ nào. Vả lại cũng đâu có giao rằng không được tránh né ! Chẳng qua Cầu Thiết Chưởng túng quá nói ngang mà thôi.
Đám thôn dân thấy dáng điệu hung hãn của họ Cầu thì đã reo hò hỗ trợ cho Châu Bá Thông, bây giờ thấy Thiết Chưởng bị bại luôn, mà còn tìm cách chống chế vô lý, bèn hè nhau vỗ tay chế giễu :
- A ! Ông tướng lùn hay quá ! Hay quá !
Thấy thôn dân ráp nhau chế nhạo mình, Cầu Thiết Chưởng nổi giận đùng đùng, nhãy phốc lên vung tay nhắm ngay ngực của một thôn dân đánh ào ra một chưởng.
Thiết chưởng công phu đã có sức nghiền đá vụn ra như phấn, nếu mà đánh trúng ngay vào mình của một người chỉ biết cày sâu cuốc bẩm thì kể như tính mệnh bay theo gió bụi.
Châu Bá Thông càng biết nguy hiểm đó hơn nữa, cả kinh dợm chân nhãy tới, trong lúc chàng định ra tay ứng cứu, thì bỗng nhiên...
Thủ chưởng của họ Cầu chưa kịp đụng đến ngực ngươi thôn dân, thình lình hắn ta rống lên một tiếng, văng ngược lại phía sau.
Nguyên vì lúc Cầu Thiết Chưởng vừa vung tay ra thì Trùng Dương đã lẹ làng nhãy tới, ông không dùng chưởng để đối kháng mà lại quây nhẹ cái phất trần đang cầm nơi tay qua một vòng.
Lập tức đã cuốn chặt vào cánh tay phải của Cầu Thiết Chưởng và nhanh như chớp vung ngược ra ngoài, Cầu Thiết Chưởng bị ném tung lên gần một trượng.
May nhờ hắn luyện tập công phu dồn xuống hạ thân chắc chắn nên hai chân vừa chạm đất, đã gượng thế đứng yên lại được không bị té nghiêng, họ Cầu bất giác mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ.
Cầu Thiết Chưởng bị thêm một phen điêu đứng nữa, biết rằng Trùng Dương và Châu Bá Thông là hai tay cao thủ ít có trong võ lâm, cùng với họ tỷ thí cách nào nhất định mình cũng sẽ ở vào thế bại. Cái phương pháp duy nhất của kẻ bị thua thì trong ba mươi sáu chước, chỉ có chạy là hơn hết, nhưng hắn thấy rằng chạy như thế, lại có chỗ chưa được cam tâm.
Cầu Thiết Chưởng bèn ngó Châu Bá Thông, cười hung dử :
- Hai người dầu là kẻ có bản lãnh đấy ! Nhưng còn một chưởng hãy chưa đủ số, nếu ngươi dám đứng yên một chỗ chịu ta một chưởng thì Cầu mỗ này sẽ phục lăn sát đất mà rời khỏi nơi này.
Châu Bá Thông cười ha hả :
- Cũng được ! Ta đứng tại nơi đây chịu ngươi một chưởng. Nhưng, ta phải nói với sư huynh của ta vài câu đã.
Chàng bèn bước đến gần Trùng Dương kề tai nói nhỏ.
Chỉ thấy Trùng Dương cau mày, hạ giọng :
- Như thế sao nên ?
Châu Bá Thông cố nói :
- Sư huynh ! Tiểu đệ đã nói rồi, không thể nói lại nữa, xin sư huynh ráng cho mà.
Trùng Dương mỉm cười gật đầu.
Châu Bá Thông bèn bước ra nói lớn :
- Chú lùn, Châu lão gia sẽ đứng ở đây để chịu nhà ngươi một chưởng nữa. Nhưng có một điều này nếu như Châu lão gia không bị thương vì cái chưởng của ngươi thì hà hà... ngươi phải làm theo kiểu con rùa đen, bò đi đúng một trăm bước nghe không ?
Đám thôn dân nghe nói đều cười rộ.
Cầu Thiết Chưởng giận quá, không nói không rằng gì cả vận chín thành công lực vào thiết có chưởng nhắm ngay Thái dương đại huyệt của Bá Thông đánh tới.
Đầu là phần quan trọng của lục dương, một người dầu cho luyện tập võ công đến mức độ da thịt cứng như sắt đá đi nữa, nhưng bộ phận trên đầu vẫn là nơi mềm yếu. Mà chỗ yếu hiểm hơn hết lại là Thái Dương huyệt, đánh trúng vào nơi ấy không chết cũng trọng thương.
Cầu Thiết Chưởng nhắm vào trọng huyệt của Bá Thông quả là muốn hạ độc thủ cực kỳ hiểm ác.
Châu Bá Thông quả nhiên đứng sững không nhúc nhích, và chưởng phong của họ Cầu cũng quả nhiên đánh trúng vào huyệt đạo Thái Dương.
Lạ làm sao, chỉ nghe "bụp !" một cái, đám thôn dân kinh hoảng, tưởng rằng đầu của Bá Thông đã trúng chưởng nứt nẻ ra rồi.
Nhưng định thần nhìn kỹ, Châu Bá Thông vẫn y nhiên bất động, mà Cầu Thiết Chưởng đã quay đầu bõ chạy.
Nguyên vì trong khi họ Cầu xuất chưởng lẹ làng đánh vào yếu huyệt của Bá Thông thì Trùng Dương đã y theo kế hoạch sách định sẵn cũng lẹ làng sử dụng Nhất Dương Chỉ, chỉ khẽ nhích ngón tay hướng vào mạch môn nới cổ tay của hắn ta điểm tới.
Động tác lay khẽ non tay của Trùng Dương bị ống tay đạo bào che khuất, dầu cho ai tinh cách nào cũng không thể phát giác ra được.
Cầu Thiết Chưởng bất thình lình cảm thấy mạch môn tê điếng, thủ chưởng mềm nhũn rã rời, tuy đánh trúng ngay Thái Dương huyệt của Bá Thông, nhưng không có một chút kình lực nào cả, y như là gãi ngứa.
Bá Thông ngữa mặt cười ha hả.
Cầu Thiết Chưởng biết có chuyện mờ ám, nhưng lão ta không biết ngón Nhất Dương Chỉ mà lại cho rằng Châu Bá Thông dùng ám khí hoặc cục đạn hoặc cây kim gì đó rất nhỏ, ném đúng mạch môn làm cho chưởng phong của mình mất hẳn kình lực.
Song, vì không có chứng tích gì để tỏ rằng Bá Thông dùng ám khí, nên Cầu Thiết Chưởng không dám nói ra, sợ đối phương cười xấu hổ.
Nên lão ta đành ngậm miệng quay đầu bõ chạy.
Châu Bá Thông lớn tiếng kêu giật ngược :
- Ê ! Đậu hũ chưởng ! Lão gia đã nói mà không chịu tin, bây giờ lại vỗ đít bỏ chạy sao ? Không được đâu ! Hãy mau làm con rùa mà bò đủ một trăm bước cái đã, rồi Châu lão gia sẽ dung cho.
Cầu Thiết Chưởng nghe Bá Thông bảo mình làm con rùa bò thì cả giận hét to :
- Kẻ sĩ thì chết chứ không chịu nhục, Cầu mỗ này đầu có thể đứt, chân có thể gảy,chứ không thể làm việc đó được đâu. Ngươi đừng mong những chuyện điên rồ như vậy !
Châu Bá Thông giận dử thét lên :
- Người đã thua thì phải làm con rùa, không chịu ta bắt cũng phải làm.
Cầu Thiết Chưởng giận run :
- Nói xàm ! Ngươi đã ném ám khí đánh trúng mạch môn của ta, làm cho chưởng lực của ta không giúp cho người làm quỷ được, bây giờ còn rống họng nhiều chuyện nữa à ?
Châu Bá Thông cười ngất :
- Ngươi nói lão gia dùng ám khí hử ?
Cầu Thiết Chưởng bị hỏi cứng họng, nói :
- Ngươi gìa hàm không chịu nhận, vậy chớ tại làm sao chưởng phong của ta vừa đánh trúng thái dương ngươi bỗng cánh tay ta tê cứng lên,
chưởng lực không phát ra được nữa ?Vậy chẳng phải trong đó đã có chuyện kỳ cục hay sao !
Châu Bá Thông cười ngặt nghẽo :
- Đó là tại các chứng phong thấp của ngươi phát lên, rồi lại gán cho lão gia cái chuyện bậy bạ như vậy để cầu hòa. Không được, hãy làm rùa cho mau.
Cầu Thiết Chưởng nói dặt một :
- Không làm !
Châu Bá Thông gầm lên :
- Ngươi không chịu làm, thì Châu lão gia phải dạy cho ngươi một trận !
Dứt tiếng song chưởng ào ào, đập thẳng vào Cầu Thiết Chưởng.
Cầu Thiết Chưởng này về sau tức là Cầu Thiên Nhẫn, bang chủ của Thiết Chưởng Bang, lúc bây giờ lão ta chưa tiếp nhiệm bang chủ, nhưng đã nuôi trong lòng cái chí hướng luyện thành tuyệt kỹ võ công. Cho nên họ Cầu mới đến Tứ Xuyên này dùng tiền bạc dụ thôn dân bắt rắn, đễ luyện Độc Xà Thần Chưởng, một chưởng công kinh khiếp chưa từng có trong võ lâm, có thể trở thành vô địch trong thiên hạ xưng bá giang hồ.
Nào dè độc xà kiếm chưa đủ số, công phu cũng chưa bắt đầu luyện tập, thì gặp hai anh em Trùng Dương phá vỡ ý định của mình, thử hỏi làm sao nhịn được ! Lại thêm Châu Bá Thông
làm thói con nít, muốn bắt làm rùa, họ Cầu dể đâu chịu khuất phục.
Châu Bá Thông vừa xuất chiêu, Cầu Thiên Nhẫn đã gầm lên một tiếng, cánh tay trái duỗi thẳng bàn tay lật qua, dùng ngay thế Kim Kê Tiễn Dực, nhè nhẹ hứng lấy liên hoàn chưởng của Châu Bá Thông vừa đánh tới.
Trùng Dương nhìn thấy khen thầm :
- Hay ! Người này bản lãnh tuy không bằng những tay luận kiếm hoa sơn, nhưng lại mau lẹ và mạnh mẽ vô cùng, tài đó nếu được phát triển theo tháng năm ắt sẽ không khó trở thành tuyệt thế.
Hai chưởng liên hoàn đánh ra trớt tới. Châu Bá Thông lửa giận bừng bừng nhãy chồm tới đánh khỉa ba chiêu, trong phép tạp quyền.
Chiêu thứ nhất là Miên Lý Chàm của phái Võ Đang, thứ hai là Xuất Văn Thủ vốn của gia sư, và thứ ba là Thắng Quỹ Nhất Điêu Tiên đều được dùng theo thế liên hoàn nhanh như điện chớp.
Cầu Thiên Nhẫn lách bên trái né bên phải một cách chật vật khó khăn. Thầm nghĩ lạ lùng :
- Người này quyền học thâm diệu như thế, không biết y là môn đệ của phái nào ?
Châu Bá Thông vốn là kẻ tính tình kỳ cục, muốn che dấu môn phái của mình để cho kẻ địch không biết đâu mà rờ, bèn áp dụng Đóa Cương Quyền trong những tuyệt học của Thiếu Lâm, nhằm đối phương biến đổi công thế.
Quyền pháp này gồm có hai mươi sáu đường chiêu thuật đưa ra là luôn luôn công hãm ào ạt như sấm chớp mưa tuôn.
Cầu Thiên Nhẫn xem thấy cả kinh, vội vã giở Thông Bối quyền, một quyền thuật căn bản nội gia ra đối kháng.
Thông Bối Quyền còn có tên là Thông Tý Quyền vốn là một quyền pháp có rất sớm trên lịch sử võ học Trung Hoa, đã thịnh hành vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Bởi vì lúc bấy giờ đánh giặc dùng chiến xa làm chính, khi chiến xa và chiến xa xáp cận với nhau, tức là lúc mà người với người phân tài cao thấp, lẽ tất nhiên quyền thuật được xem trọng yếu và Thông Bối Quyền cũng bắt đầu ra đời từ đó.
Sử dụng Thông Bối Quyền, Cầu Thiên Nhẫn đã đánh được hai mươi bẩy đường thì quyền pháp nhanh đến cực độ bóng cánh tay vun vút giao khớp quanh mình.
Châu Bá Thông cũng tuôn ra toàn bộ Đóa Cương Quyền cùng với họ Cầu bốn năm mươi hiệp không phân cao thấp .
Châu Bá Thông nôn nóng bồn chồn chàng cho rằng công lực họ Cầu chỉ có thế thôi, dằng dai mãi không đánh bại được đối phương.
Chàng ta nổi nóng hét lên một tiếng, đổi cách đánh, áp dụng Thái Ất Quyền một tuyệt kỹ của môn phái Toàn Chân, từng thức từng chiêu tấn công tới tấp như sóng dậy trường giang ào ào không dứt .
Cầu Thiên Nhẫn vừa thấy cả kinh la lớn :
- Dừng lại ! Có phải Toàn Chân Giáo đó không ?
Châu Bá Thông không chịu ngưng tay, vừa tấn công vừa chửi :
- Thằng giặc chết bầm ! Lão gia là Toàn Chân Giáo đó, rồi có làm sao không .
Nói vừa dứt, lại biến đổi luôn thế đánh, tả quyền hữu chưởng, quyền móc dưới be sườn chưởng đẩy vào giữa ngực, theo chiêu thế Tần Vương Thiên Thạch.
Cầu Thiên Nhẫn vốn đã sẵn khiếp cái tên Toàn Chân Giáo, chân tay lính quính, lật đật vận dụng cả đôi tay, tung ra thế Tả Thôi Hữu Đảo, ý muốn tách rời quyền cước của Bá Thông.
Nào ngờ Thái Ất Quyền là một lối đánh dây chuyền, chiêu thức liên tục thi nhau bay tới hoài không dứt.
Cầu Thiên Nhẫn vừa mới dang đôi tay ra, Châu Bá Thông liền khai triển song thủ, nhanh như chớp bắt chặt ngay cùi chỏ.
Bất ngờ cánh tay bị nắm, Cầu Thiên Nhẫn hoảng hồn, vội vàng uốn cong lưng xuống đang định đá móc ngược lên .
Châu Bá Thông bèn trở thế Lão Ai Chấn Y, vận trọn kình lực vào đôi tay, phi ngược ra ngoài đồng thời hét lớn :
- Đi này !
Tức thì, thân hình Cầu Thiên Nhẫn như một viên đạn ném ra, đầu dưới cẳng trên chúi nhủi theo dốc núi.
Đá cuội đá lồi, chơm chởm theo triền núi, nếu Cầu Thiên Nhẫn lăn lông lốc trên đó nhất định nếu không bị thương tích nặng nề, thì cũng phải trầy mình tét da rách thịt.
Nhưng, quả là bản lãnh khá cao, Cầu Thiên Nhẫn vừa chúi nhủi lập tức dùng ngay thế Thiên Cân Trụy hai cánh tay chống xuống, dỡ cả thân hình đáp lẹ lên mặt đất như một con chuồn chuồn lượn cánh đậu lên dốc núi.
Châu Bá Thông lại thét lên :
- Bò này .
Tiếp theo là chưởng lực bắn ra như xé gió.
Cầu Thiên Nhẫn chưa kịp lật mình trở lại thì kình lực đã xô tới ào ào, lão ta lập tức lách mình thật mạnh, nhãy nghiêng qua tránh né chưởng phong, nhưng phân nửa thân dưới đã bị kình khí đập vào, không thể gượng được, chói tay chói chân lảo đảo bò càn được năm sáu bước, y hệt một chú rùa đen.
Châu Bá Thông vỗ tay cười ha hả :
- Chúa rùa ! Ta đã bảo bò mà không chịu bây giờ mi thiệt là rùa đấy.
Đám thôn dân cũng không kìm được, xúm nhau cười rộ.
Cầu Thiên Nhẫn biết Châu Bá Thông là một nhân vật phái Toàn Chân nên khi chống được đứng lên, đã vội nhún chân nhãy vọt xuống dốc núi như một làn khói xám, nháy mắt, bóng người mất hút.
Châu Bá Thông day lại nói với thôn dân :
- Các ngươi có thấy rõ không ? Cái tên ấy bảo các người bắt rắn, quả thật là không có ý tốt. Hắn dùng mấy đồng tiền mua sinh mạng các ngươi. Bữa nay ta đã đánh đuổi nó chạy đi cũng không phải là cắt đứt nguồn lực của các người, bởi vì cày cấy vun trồng, đã đủ có cơm ăn, chuyện chi lại phải đem mạng của mình mà nhét vào miệng con rắn độc ?
Thôn dân nghe qua những lời của Châu Bá Thông lấy làm phải lắm, ai nấy thảy đều gật đầu vâng dạ. Họ lại còn ân cần mời hai anh em Trùng Dương vào trong thôn nghỉ ngơi, rạng ngày sau mới trang trọng tiễn chân .
Dọc đường Trùng Dương trách Châu Bá Thông :
- Sư đệ, lần này em đã tạo ra một kẻ địch nữa rồi. Bài học với Đông Hải Song Quỹ, sư đệ con chưa đủ khổ hay sao ?
Châu Bá Thông từ trước đến nay vốn tính trẻ con, lúc bây giờ có vẻ ngược lại, nhìn Trùng Dương thở dài :
- Sư huynh ! Anh thường nói tiểu đệ tính con nít, ưa đánh lộn, ưa gây họa đến đâu cũng kết oán gây thù. Kỳ thực thì lúc anh còn trong tuổi thiếu niên lại không có như vậy sao ? Chẳng lẽ chưa từng đánh nhau với bọn hòa thượng Thiếu Lâm ? Chưa từng đại náo Thiếu Lâm tự ?
Tóm lại có lúc tình thế nó buộc người ta phải đi đến việc đánh nhau thôi.
Trùng Dương bị chàng nói chận một hồi, trong lúc đó cũng không biết phải đáp lại làm sao.
Suốt ba ngày đường, vượt qua sạn đạo rồi đến bình nguyên đi riết thêm hai ngày nữa, thì vào đến thành đô.
Thành đô còn có tên là Dung thành, có người gọi là Cẩm Quan thành, phố chợ đối diện với Đại giang, khí hậu ôn hòa, dân cư đông đảo trù phú, vì thế mà chợ búa đường sá hết sức phồn thịnh.
Hơn nữa, lúc bấy giờ phía Nam, quân Kim thường hay vượt Trường Giang cướp bóc, hảm hiếp, những nhà tương đối giàu có trong giải Triết Giang, lần lượt di cư gần hết đến Tứ Xuyên, cho nên cảnh tượng thêm phần tấp nập.
Thành đô ngày nay phô bày sự náo nhiệt mà từ trước chưa từng có.
Đối với nơi đây, Trùng Dương đã khá quen thuộc, sau khi vào thành bèn thẳng đến trú ngụ một khách điếm gần lối Kim Phượng môn.
Châu Bá Thông bỗng thấy tửu hứng nổi lên, bèn nói với Trùng Dương :
- Sư huynh coi chơi vậy mà mình đi đã ngót tháng rồi. Bây giờ nghĩ lại bao tử thật khô khan quá. Sư huynh à, bữa nay tới đô thị, tiểu đệ muốn nhắm chút rượu, nhưng không biết sư huynh có thuận cho không ?
Trùng Dương là một người giới luật rất nghiêm đối với môn nhân đệ tử trong lúc luyện tập công phu, không bao giờ ông cho uống rượu.
Cho nên suốt năm ở Yên Hà động không có được một vò rượu nào mà Châu Bá Thông lại là một con sâu ghiền vì vậy cứ mỗi lúc có việc đi
xuống núi là mỗi lần chàng ta đều lén mò đến chân giải Tung Sơn mua rượu uống. Song vì thể diện của một vị sư thúc đứng trước bọn Khưu Xử Cơ làm cho chàng ta nuốt không ngon miệng.
Lần này theo trùng Dương một chuyến Nam du, lại gặp một trở ngại khác là trước mặt chưởng giáo sư huynh càng làm cho Châu Bá Thông không dám liếc tới bình rượu. Mãi cho đến khi vào đến Thành đô, đường phố dẫy đầy tửu quán chàng ta cứ ngó mấy bảng hiệu mà nuốt nước miếng ừng ực.
Và bây giờ thì không thể chịu nổi nữa đánh liều xin Trùng Dương bỏ lệnh cấm uống rượu một bửa cho đã thèm.
Không dè Trùng Dương nghe nói liền nghiêm nét mặt :
- Sư đệ, chúng ta là kẻ tu đạo, cần phải triệt để tuân theo giới luật về : tửu, sắc. Tục ngữ có câu rất đúng : "rượu là vật độc xoi gan ruột, sắc vì gươm đao xẻ thịt da". Hai chữ tửu sắc luôn luôn cấu kết nhau, người xưa thường nói "rượu làm mai cho sắc", quả là lý chí.
Vì thế mà những kẽ tu luyện, đức không thể thiếu. Phải giữ gìn từng ly từng tí, không được phép buông tuồng phóng túng.
Sư đệ vừa mới đến thị thành đã bị mùi rượu khơi động lòng thèm muốn, nếu như đặt chân vào chốn cung vàng điện ngọc, những thứ câu dẫn lòng người nhan nhãn khắp nơi, thì lúc bấy giờ sư đệ sẽ ra sao nữa ?
Những lời lẽ chân chính trang nghiêm đó, đã làm cho Châu Bá Thông nín lặng.
Chàng ta quả thật là không vui vẻ tí nào, thầm nghĩ mà bực dọc :
- Không cho uống thì thôi, lại cứ ca tụng riết cái thứ kinh đạo đức, thật chán phèo !
Tuy vậy , song vì vốn sợ sư huynh từ lúc nhỏ cho nên đành nín thinh không dám trả lời .
Sau khi bảo chủ quán dọn cơm chay cho hai anh em ăn xong.
Trùng Dương một mình vào phòng tĩnh tọa vận công, còn Châu Bá Thông thì bứt rứt không sao chịu được, bèn nói láo là đi đại tiện , rồi vọt tuốt ra ngoài .