Bạch Thiếu Huy giục :
- Công việc khẩn cấp, xin Đường chủ giúp cho.
Người áo đỏ lại nghiêng mình :
- Tại hạ xin hướng dẫn sứ giả ngay.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Chỉ một nơi giam tù mà chúng còn đặt ra một Đường sở, có Đường chủ hẳn hoi thì đủ biết số tù nhân không phải là ít, và dĩ nhiên là có nhiều nhân vật có danh trên giang hồ.”
Chàng vụt thốt :
- Đường chủ hãy mang danh sách theo để tiện việc tra khảo.
Người áo đỏ gật đầu :
- Dĩ nhiên rồi, dù sứ giả không nhắc ti chức cũng phải mang theo, nếu không thì làm sao tra khám cho minh bạch?
Y day qua Hồ quản sự ngầm ra hiệu.
Hồ quản sự lập tức lấy quyển sổ bọc da dê trao cho người áo đỏ, người áo đỏ lại trao lại cho Bạch Thiếu Huy, đoạn bước đến ấn tay vào một chỗ.
Bức vách lập tức phân làm hai, bày ra một khung cửa.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Đây là vọng cửa thứ ba, chúng kiến tạo nơi này kiên cố hết sức, chẳng biết chúng giam cầm những nhân vật nào trong này mà tỏ ra dè dặt cực độ.”
Thiên Tù đường chủ lại nghiêng mình :
- Xin mời sứ giả vào.
Bạch Thiếu Huy đưa tay :
- Đường chủ vào trước.
Chàng day lại phía sau :
- Lục đội trưởng và Tôn đội trưởng hãy theo ta.
Cả bốn người cùng bước vào, Thiên Tù đường chủ dẫn đầu, riêng Hồ quản sự thì ở lại đại sảnh.
Thoạt đầu họ xuống bậc thềm, thềm có hai mươi bậc, đến cuối lại rẽ làm hai lối, uốn vòng quanh như khoảng giữa có đặt một cơ quan nào đó. Hai lối rẽ gặp lại nhau bên phía đối diện, rồi xuống thêm mươi bậc nữa, đến tận cùng bậc thềm. Nơi đó có một vọng cửa cũng bằng sắt như ba vọng cửa trước, cửa có dây xích khóa chặt.
Thiên Tù đường chủ mở khóa xô cửa, cả bọn lại đi qua vọng cửa đó.
Bên trong cửa có bốn con đường, mỗi đầu đường ngay trên vách có ghi “Ngươn Tự Lao”, “Hanh Tự Lao”, “Lợi Tự Lao” và “Trinh Tự Lao”, tên cửa lấy tên theo quẻ Diệc.
Bạch Thiếu Huy day qua Thiên Tù đường chủ hỏi :
- Dùng tên quẻ Diệc mà đặt cho Lao thế là có ý nghĩa gì?
Thiên Tù đường chủ giải thích :
- Ngươn Tự Lao là nơi giam tù phạm của Tổng cung, Hanh Tự Lao giam tù phạm do Phân cung Động Đình hồ gởi đến, Lợi Tự Lao nhốt tù của Hoán Hoa cung, còn Trinh Tự Lao nhốt tù phạm của Phân cung Vu Sơn và các thuộc hạ vi phạm quy củ.
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Vậy là rành rẽ lắm rồi.
Chàng thầm nghĩ :
- “Thảo nào mà Thiên Tù đường chủ lại chẳng xem Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê ra gì, xem ra quyền uy của hắn rất lớn, không lệ thuộc vào Phân cung Vu Sơn. Chưa chắc Phân cung chủ đã đủ quyền lực bức bách nổi y chứ đừng nói đến Hàn Khuê.”
Thiên Tù đường chủ rẽ vào con đường dẫn đến Ngươn Tự Lao, đi thêm một chút lại thấy một vọng cửa nữa bằng sắt. Trên cửa có treo một tấm mộc bài, đề mấy chữ “Tù chuyển vào đây, sẽ bị xử tử”.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Đây là vọng cửa thứ năm rồi.”
Thiên Tù đường chủ mở cửa xong, quay lại nhìn Đài Lương và Phạm Thù, trầm giọng nói :
- Ngươn Tự Lao là nơi giam giữ tù phạm của Tổng cung, được xem như cấm địa, xin hai vị Đội trưởng đứng ngoài, chờ đợi sứ giả trở ra.
Bạch Thiếu Huy thấy y có vẻ trịnh trọng quá, sanh nghi, thầm nghĩ :
- “Dù ngươi có quỷ kế, há ta sợ ngươi sao?”
Chàng gật đầu :
- Lộ đường chủ nói rất phải, hai vị Đội trưởng hãy chịu khó đứng đây chờ vậy.
Phạm Thù và Đài Lương ngầm đưa mắt hỏi ý nhau rồi cùng nghiêng mình vâng một tiếng, đứng lại tại chỗ.
Thiên Tù đường chủ nép mình qua một bên, nhường cho Bạch Thiếu Huy vào trước, y vào sau, thuận tay đóng luôn cánh cửa lại.
Đoạn y lấy trong mình ra một ống đồng, có mồi có dầu, dùng làm đèn rọi. Y đốt lên rồi bước tới trước, dẫn đường.
Đường đi không dài lắm, chỉ một lúc sau cả hai đã đến một tòa thạch thất có độ mươi gian, mỗi gian có một vọng cửa sắt. Thoáng nhìn qua, Bạch Thiếu Huy nhận ra trong mười gian đó có bốn gian hiện đang bỏ trống.
Mục đích là vào đây tìm nghĩa mẫu nhưng với thân phận là sứ giả Hoán Hoa cung, Bạch Thiếu Huy không dám hồ đồ, chàng phải tỏ ra mình thi hành phận sự nghiêm chỉnh, rồi trong khi thi hành phận sự, chàng sẽ tùy cơ tra khám.
Dở quyển sổ ra, vừa ghé mắt nhìn vào chàng đã giật mình, suýt buông rơi quyển sổ.
Sổ tù ghi :
- Những tù phạm bị nhốt tại Ngươn Tự Lao, vĩnh viễn không được tha, có sáu người: Thiếu Lâm Đại Trí, Thiếu Lâm Đại Thông, Võ Đương Ngọc Hư, Võ Đương Ngọc Chân, Hành Sơn Nam Linh và Hình Ý môn Thiệu Ngươn Xung.
Thiếu Lâm Đại Trí chính là Chưởng môn Thiếu Lâm tự Đại Trí thiền sư, Võ Đương Ngọc Hư là Chưởng môn Võ Đương Ngọc Hư Tử, Hành Sơn Nam Linh không ai khác chính là Chưởng môn Hành Sơn phái Nam Nhạc quán chủ, còn Thiệu Ngươn Xung chính là người đứng đầu của Hình Ý môn vậy.
Đại Thông và Ngọc Chân chính là sư đệ của hai vị Chưởng môn nhân Thiếu Lâm và Võ Đương.
Bị giam vĩnh viễn!
Bốn Chưởng môn nhân thật bị giam vĩnh viễn tại đây, người của Hoán Hoa cung thì giả mạo họ nắm quyền điều hành Tứ đại môn phái. Trên thực tế thì bốn môn phái tuy còn nhưng có khác nào đã bị tiêu diệt? Từ nay cánh đối lập với Hoán Hoa cung đã mất đi sức mạnh của Tứ đại môn phái, địch yếu đi còn Hoán Hoa cung thì mạnh lên.
Nghĩ ra, cơ mưu của Hoán Hoa cung thật vô cùng thâm độc.
Ngoài ra còn có danh thủ Hoa Sơn hiện cũng là nội tuyến cho Hoán Hoa cung, như vậy thì kể như năm đại phái đã không còn chống lại Hoán Hoa cung rồi.
Bạch Thiếu Huy rất hãi hùng, nhưng vẫn trấn định tâm thần, quan sát Ngươn Tự Lao.
Đại Trí thiền sư vận áo đen của nhà tù, đầu bù tóc rối, râu mọc tua tủa, thần sắc chao đảo, nằm trên chiếc giường ọp ẹp như ngây như dại. Đại Thông thiền sư cũng chẳng hơn sư huynh của lão chút nào.
Những người còn lại cũng chẳng khá hơn, Bạch Thiếu Huy nhìn qua mà thầm kêu khổ, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài mặt, sợ Thiên Tù đường chủ sanh nghi.
Chàng cho rằng cả sáu người đều đã bị ép uống Vô Ưu tán nên tâm thần hôn mê đến độ không còn nhận ra ngay cả chính mình là ai nữa.
Thiên Tù đường chủ đưa chàng đến Hanh Tự Lao, nơi đây giam cầm tù phạm do Phân cung Động Đình Hồ gửi đến, gồm có mười bốn người, đều là những nhân vật danh trấn võ lâm.
Qua hai nhà lao rồi mà Bạch Thiếu Huy vẫn chưa thấy nghĩa mẫu.
Lợi Tự Lao có độ hai mươi hai, hai mươi ba tù phạm, nam có, nữ có, do các phân chi của Hoán Hoa cung gửi đến, chàng kiểm tra một loạt nhưng vẫn không thấy Tiết phu nhân.
Hiện tại chỉ còn Trinh Tự Lao mà thôi, nhà lao cuối cùng. Bạch Thiếu Huy bồn chồn hết sức, nếu không thấy nghĩa mẫu tại đây thì chàng biết tìm bà nơi nào bây giờ?
Trinh Tự Lao cũng có mười gian như Ngươn Tự Lao, nhưng có đến chín gian bỏ trống, gian duy nhất có người giam giữ Địa Hành Tôn Tra Quý, danh thủ trong Nam Bắc bang.
Tôn Tra Quý có thân hình lùn nhỏ, đầu trọc, mặt đen, có nhiều nốt ruồi. Y mặc chiếc áo tù màu đen quá dài, phủ cả chân y.
Trông thấy Thiên Tù đường chủ bước vào, y hét lên :
- Họ Lộ đi đâu đây, vào đây thăm viếng tổ tông ngươi phải không?
Thiên Tù đường chủ cười lạnh :
- Tra Quý, đừng có cuồng loạn, dù ta không có quyền giết ngươi nhưng vẫn có thể khiến ngươi khốn khổ, có muốn chết cũng chẳng chết được đâu.
Thiên Tù đường chủ chỉ ngăn chặn Đài Lương và Phạm Thù vào Ngươn Tự Lao, vì là nơi giam giữ tù phạm quan trọng, còn các lao khác thì hắn vẫn cho họ theo như thường. Trông thấy tình trạng của Tôn Tra Quý, Đài Lương khẽ cau mày, bước tới đưa lưng áng trước mặt Thiên Tù đường chủ, dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Lão Tôn, hãy bình tĩnh một chút.
Tôn Tra Quý nhận ra thinh âm của Đài Lương thì giật mình, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn lão, chẳng nói thêm tiếng nào nữa.
Thiên Tù đường chủ không để ý đến chuyện đó, quay sang Bạch Thiếu Huy, cười nói :
- Sứ giả đã xem qua các lao rồi, chắc cũng thấy rõ là với sự kiên cố của nhà lao, cùng sự canh phòng cẩn mật do ti chức kiểm soát thì mọi biến cố đều rất khó có thể xảy ra. Nếu sứ giả đồng ý với ti chức thì xin ghi chú vào quyển sổ này, lưu bút tích cho cuộc tra khám hôm nay.
Bạch Thiếu Huy đã có chủ trương từ lúc vào đây, chàng từ từ đáp :
- Tại hạ có chỗ không đồng ý với Đường chủ.
Thiên Tù đường chủ giật mình :
- Ý kiến của sứ giả như thế nào?
Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
- Đường chủ không nhận ra được chỗ sơ suất à?
Thiên Tù đường chủ biến sắc, sợ hãi nói :
- Xin sứ giả chỉ điểm cho, thuộc hạ hết sức tri ân.
Bạch Thiếu Huy cười nhạt :
- Chỗ sơ xuất ở đây chính là Đường chủ, tại hạ vâng lệnh đến đây tra khám là muốn quan sát Đường chủ chứ không phải là quan sát nhà lao.
Thiên Tù đường chủ xám mặt, trố mắt nhìn chàng nói :
- Quan sát ti chức? Hoán Hoa phu nhân có gì nghi ngờ ti chức?
Bạch Thiếu Huy không nói không rằng, bất ngờ nhanh như chớp phóng một ngọn chỉ điểm vào huyệt Kỳ Môn của Thiên Tù đường chủ.
Thiên Tù đường chủ Lộ Triệu Đường khiếp hãi, dù có muốn né tránh cũng chẳng còn kịp nữa.
Song đã là Đường chủ trong Phân cung thì y cũng chẳng phải là tay vừa, y lập tức vận khí dịch chuyển huyệt đạo sang một bên, vừa đúng lúc chỉ phong của Bạch Thiếu Huy bắn tới, nghe một tiếng bịch.
Thiên Tù đường chủ hự lên một tiếng, nghiến răng kèn kẹt, thu mình lại bắn lùi ra sau như con tôm búng nước, vọt ra xa hơn một trượng, đoạn xoay người chạy bay theo con đường hầm.
Bạch Thiếu Huy không tưởng nổi là y đã dính một chỉ của chàng mà còn đủ công lực chạy đi, lập tức hét lớn :
- Chặn y lại!
Đài Lương không hổ danh với ngoại hiệu là Phi Thử (con chuột bay), lão lập tức phóng theo, nhanh hơn Thiên Tù đường chủ một bậc, chặn đầu y lại, tung ra một chưởng, nhằm ngực y đánh tới.
Từ sau lưng, Bạch Thiếu Huy vừa phóng mình tới vừa đánh một chưởng vào hậu tâm y.
Thiên Tù đường chủ quả là một tay võ công phi phàm, nghe tiếng gió phía sau, biết là bị đánh lén, y lập tức tràn sang một bên, đồng thời tung chưởng đánh chặn chưởng kình của Đài Lương.
Bị phản công, Đài Lương dù xuống tấn rất vững nhưng cũng không sao chịu nổi hậu kình, bị chưởng phong của Thiên Tù đường chủ hất ngược ra đằng sau bốn, năm thước.
Không chậm trễ, Thiên Tù đường chủ vọt mình bay qua, chạy luôn.
Nhưng Phạm Thù đã như từ trên trời rơi xuống, từ trên cao uốn mình đạp mạnh trúng lưng Thiên Tù đường chủ, y hự lên một tiếng, ngã nhào.
Bạch Thiếu Huy nhảy vút tới, điểm nhanh vào tử huyệt của Thiên Tù đường chủ, y không kịp kêu lên một tiếng đã tắt thở chết ngay. Chàng mò tay vào trong mình hắn, lôi ra xâu chìa khóa đưa cho Đài Lương, bảo :
- Mở cửa buồng giam, thả Tôn bằng hữu ra mau đi.
Đài Lương không đợi giục lần thứ hai, chụp lấy xâu chìa khóa rồi lập tức mở buồng giam thả Tôn Tra Quý ra.
Địa Hành Tôn Tra Quý bước ra, cười hì hì :
- Ta nhận ra đúng thinh âm của lão Đài mà.
Rồi cả hai bước tới bên cạnh Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù, Đài Lương giới thiệu :
- Đây là hai lão đệ Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù, chính hai người họ đã cứu nạn cho ta và bày kế vào đây giải thoát cho ngươi đó.
Tôn Tra Quý vòng tay :
- Đa tạ nhị vị trọng nghĩa khí giang hồ, bày mưu cứu nạn, Tra Quý này hết sức cảm kích.
Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù vội đáp lễ, Bạch Thiếu Huy nói :
- Thời giờ khẩn cấp, vả lại hiện còn là ban ngày, chúng ta phải tính kế an toàn. Theo ngu ý của tại hạ thì Tôn bằng hữu nên cải dạng Thiên Tù đường chủ...
Đài Lương khoái quá, reo lên :
- Hay lắm, hay lắm, như vậy chúng ta có đủ bộ với nhau rồi. Đường chủ có, Đội trưởng có, vệ sĩ có, hành động của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôn Tra Quý cấp tốc lột y phục của Thiên Tù đường chủ, đổi y phục với hắn.
Trong khi Bạch Thiếu Huy cải sửa dung mạo cho Tôn Tra Quý thì Phạm Thù và Đài Lương bàn bạc với nhau, Phạm Thù nói :
- Không ngờ Lộ Triệu Đường võ công cũng khá như vậy.
Đài Lương gật đầu :
- Y vốn là một tay hữu danh trên giang hồ ngày trước, ngoại hiệu là Nhất Điện Diêm La, thủ pháp của y vô cùng tàn độc. Hôm nay nếu không có hai vị lão đệ thì chưa chắc hai người bọn ta đã làm gì y nổi.
Cải sửa dung mạo cho Tôn Tra Quý xong, Bạch Thiếu Huy cũng thay đổi dung mạo cho Lộ Triệu Đường thành tù phạm Tôn Tra Quý rồi cùng Phạm Thù khiêng xác y bỏ vào nhà giam. Chàng không quên lấy một chiếc khăn lớn phủ lên trên xác chết đoạn ra ngoài, khóa cửa lại.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Hiện tại thì Tôn bằng hữu đã thành Thiên Tù đường chủ rồi, tạm thời công việc của chúng ta kể như cũng ổn định phần nào về mặt an ninh cá nhân. Nhưng tại hạ còn muốn Tôn bằng hữu với danh phận Thiên Tù đường chủ giúp tại hạ giải cứu mấy người nữa.
Phạm Thù lấy làm lạ, hỏi :
- Đại ca có bằng hữu bị giam trong lao ư?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Ngu huynh chỉ biết mặt mấy người thôi, nhưng mấy người đó có thân phận rất cao trong võ lâm, số phận của họ có liên quan rất nhiều đến kiếp vận võ lâm trong tương lai nên mình phải cứu họ, để họ góp công trong cuộc chiến bảo vệ chánh nghĩa, duy trì công đạo trên giang hồ.
Đài Lương trố mắt :
- Ai thế hở Bạch lão đệ?
Bạch Thiếu Huy kể :
- Thiếu Lâm Đại Trí thiền sư, Võ Đương Ngọc Hư Tử, Hành Sơn Nam Nhạc quán chủ và Hình Ý môn Thiệu Ngươn Xung...
Đài Lương giật nảy mình, tròn xoe mắt nhìn chàng, cơ hồ lão không tin vào tai mình nữa.
Đài Lương dù có nằm mộng cũng không ngờ Chưởng môn tứ đại phái lại bị giam cầm ở Thiên Lao này. Qua một lúc lâu, lão vẫn còn sửng sốt, hỏi :
- Bạch lão đệ nói sao chứ?
Bạch Thiếu Huy lấy quyển sổ tù, lật nơi ghi chú đạo hiệu các vị đó rồi chỉ cho Đài Lương xem, đoạn nói :
- Đài bằng hữu chắc không còn nghi ngờ gì nữa? Vả lại chính mắt tại hạ trông thấy họ rõ ràng.
Đài Lương nhìn mấy dòng chữ, nhìn mãi rồi lắc đầu :
- Không tưởng tượng nổi.
Địa Hành Tôn Tra Quý cũng kinh hãi không kém, hắn tiếp lời Đài Lương :
- Nếu không có Bạch lão đệ xác nhận là chính mắt trông thấy họ thì chắc chắn không ai có thể tin nổi những gì ghi chú trong này là sự thật.
Bạch Thiếu Huy thở dài :
- Sự tình nằm trong một âm mưu hết sức thâm độc do Hoán Hoa cung hoạch định, hiện tại chúng đã cho người giả mạo Đại Thông thiền sư, Nam Nhạc quán chủ và Ngọc Chân Tử len lỏi vào môn phái của họ để thao túng môn đồ, làm nội tuyến cho họ thực hiện âm mưu đó. Chính tại hạ cũng có lần bị kẹt như họ, song may mắn được dị nhân giải thoát, còn ba vị kia thì bị chúng quản thúc đến ngày nay.
Rồi chàng thuật lại cuộc hành trình cùng Trương Quả Lão đến Hành Sơn tìm Nam Vân đạo trưởng cho cả bọn nghe.
Đài Lương kêu lên :
- Ghê gớm thật, vậy mà trên giang hồ chẳng một ai mảy may nghe đến sự việc quan trọng này.
Tôn Tra Quý trầm ngâm một chút rồi nói :
- Rất có thể Quân sư của chúng ta đã biết rõ chuyện này không chừng.
Đài Lương gật đầu :
- Rất có thể! Thường ngày Quân sư vẫn thở than với Bang chủ rằng trong tương lai không còn có thể mong chờ một môn phái nào trên giang hồ cả. Có lẽ người đã biết trong các môn phái đó có người bên phe địch trà trộn vào rồi.
Lão suy nghĩ một chút rồi tiếp :
- Hiện tại chúng ta phải do Bạch lão đệ chỉ huy hành động, chẳng hay Bạch lão đệ đã có chủ ý gì chưa?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng :
- Anh em tại hạ đến đây với mục đích giải cứu một thiếu nữ tên Hương Hương, nàng ấy bị Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê ức chế mang về Phân cung Vu Sơn này. Hàn Khuê còn hạ sát mẹ nàng trước khi cướp nàng mang về đây...
Chàng ngừng lại một chút rồi thở dài :
- Bất ngờ khi đến đây lại phát hiện ra các vị đó bị giam cầm tại Thiên Lao, đã phát giác ra rồi thì tự nhiên mình phải lo giải cứu họ. Nếu chỉ có một hai người thôi thì chúng ta còn có thể lừa bọn chúng rồi thoát ra khỏi Phân cung, khổ nỗi là lại có đến sáu người. Vả lại nếu cứu thì chúng ta phải cứu một lúc cả sáu người chứ không thể cứu từng người được, vì nếu cứu xong một người mà sự tình bại lộ thì những người sau sẽ cầm như không còn hy vọng gì thoát khỏi tay chúng, hoặc là chúng sẽ thủ tiêu, hoặc là đem đi giam cầm nơi khác...
Đài Lương bàn :
- Sáu người kể ra cũng chẳng nhiều cho lắm, chúng ta thử tìm biện pháp đưa họ ra ngoài thử xem sao...
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Đành rằng trong Ngươn Tự Lao chỉ có sáu nhân vật quan trọng, song chẳng lẽ ta chỉ cứu sáu người đó rồi thôi sao? Trong Hanh Tự Lao còn có mười bốn người nữa, mà cũng là đồng đạo võ lâm cả, ta phải nghĩ cách nào cứu thoát hết những người đó. Như vậy ít nhất cũng có đến hai mươi người chúng ta cần giải thoát...
Đài Lương lộ vẻ khó khăn ra mặt :
- Một vấn đề nan giải, đưa một lúc những hai mươi người ra khỏi Phân cung thì có khác nào chúng ta làm cái việc cướp ngục, và như vậy là công khai tấn công Phân cung rồi.
Phạm Thù cười nhẹ :
- Dù có phải tấn công Phân cung thì cũng chẳng sao, bởi chúng ta sợ gì một nhóm người không quan trọng tại Vu Sơn này chứ?
Hắn day qua Bạch Thiếu Huy :
- Đại ca nghĩ sao? Đã muốn cứu họ thì tự nhiên mình phải có biện pháp, không dùng biện pháp nhẹ thì mình dùng biện pháp mạnh, sợ gì chúng?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Đó là biện pháp cuối cùng, nếu cần chúng ta cũng phải áp dụng, nhưng trước khi áp dụng thì mình cũng nên tìm xem có biện pháp nào khác ổn thỏa hơn chăng?
Đài Lương tán đồng :
- Bạch lão đệ nói phải, càng tránh xung đột với chúng thì càng hay cho ta.
Phạm Thù hằn học :
- Thiết tưởng ngoài cách tấn công Phân cung ra thì chúng ta chẳng còn biện pháp nào hay hơn.
Bạch Thiếu Huy cười :
- Chỉ cần bắt được một người thì sự việc sẽ diễn ra theo ý muốn của chúng ta.
Phạm Thù trố mắt :
- Đại ca muốn bắt ai?
Bạch Thiếu Huy đáp gọn :
- Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê.
Phạm Thù mỉm cười :
- Bắt hắn thì có khó khăn gì chứ?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng :
- Luận về võ công thì việc bắt hắn chẳng có khó khăn gì, song ở đây mình cần dùng trí chứ không nên dùng vũ lực.
Phạm Thù chớp mắt :
- Đại ca có chủ trương rồi ư?
Bạch Thiếu Huy gật đầu, kề sát bên tai Phạm Thù thì thầm mấy câu. Tuy chàng nói rất khẽ nhưng cũng để cho hai người kia nghe luôn cả.
Phạm Thù cười tươi :
- Nếu đại ca không nói ra thì chắc tiểu đệ chẳng bao giờ nghĩ đến.
Đài Lương cũng cười :
- Lấy cái đạo của chúng quật lại chúng, tuyệt diệu ở chỗ đó.
Bạch Thiếu Huy đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc bình sành cho Tôn Tra Quý, nói :
- Các vị trong Ngươn Tự Lao đều ngây ngây dại dại, đúng là họ đã uống phải loại Vô Ưu tán của Hoán Hoa cung, những viên thuốc trong bình này là giải dược, Tôn bằng hữu hãy giữ lấy.
Tôn Tra Quý tiếp nhận chiếc bình cất vào người, đoạn cả bọn trở lại đại sảnh Thiên Tù đường, ở ngoài đã có Hồ quản sự nghinh đón.
Bạch Thiếu Huy hướng sang Tôn Tra Quý, vòng tay chào :
- Vì công việc quá khẩn cấp nên tại hạ không thể ở đây lâu hơn, xin cáo từ Đường chủ.
Tôn Tra Quý vòng tay nghiêng mình thi lễ :
- Rất tiếc không thể lưu sứ giả ở lại lâu hơn, xin cho ti chức dâng chén rượu nhạt, mong sứ giả nể tình cho.
Bạch Thiếu Huy day qua Phạm Thù và Đài Lương, nghiêm giọng :
- Thi hành công tác này, tại hạ hết sức giữ bí mật, phiền hai vị Đội trưởng khi rời Thiên Tù đường vẫn cứ đi trước dẫn đường để những kẻ khác không nghi ngờ.
Phạm Thù và Đài Lương cùng vâng một tiếng, Bạch Thiếu Huy gật đầu, phẩy tay :
- Chúng ta đi!
Tôn Tra Quý cung kính đưa cả ba ra ngoài, đoạn thốt :
- Xin sứ giả miễn thứ ti chức không thể đưa xa hơn...
Hồ quản sự bước tới đốt ngọn đèn tại đầu đường, mở cửa sắt, nhường cho ba người tiến vào đường hầm.
Ra khỏi con đường hầm, đến gian phòng khách của Hồ quản sự, nơi đó Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ đang chực chờ từ lâu.
Đài Lương vẩy tay cho bọn vệ sĩ đi trước đoạn quay mình lại chào biệt Hồ quản sự, sau đó lại theo con đường cũ trở ra gian nhà dành cho họ trong khu vực Thần Long đường.
Đài Lương gọi Trương Long và Vương Hổ lại bảo :
- Hai người cứ về phòng nghỉ, khi nào có chuyện ta sẽ lại cho người đến gọi.
Phạm Thù gọi Từ Vinh :
- Còn ngươi thì xuống nhà trù dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối trước khi đêm xuống nhé.
Trương Long, Vương Hổ và Từ Vinh cúi đầu chào chủ rồi ai lo việc nấy, quay lưng đi ngay.
Bạch Thiếu Huy hấp tấp vào phòng, lấy một chiếc bao giấy trao cho Đài Lương, nói :
- Bao Nhập Khẩu Mê này có thể dùng cho mười người đó, chính lão nhân nơi quán đã nói với tại hạ như thế.
Đài Lương mỉm cười :
- Không giấu Bạch lão đệ, về môn dụng độc thì ta cũng biết chút ít.
Để tránh sự dòm ngó của những tên vệ sĩ khác, Bạch Thiếu Huy lập tức ra khỏi phòng, đứng tại cửa như chờ lệnh của thượng cấp.
Không lâu sau, Từ Vinh đã quay lại, theo sau là một bà lão, là người phụ trách việc nấu ăn, mang bữa ăn đến cho hai Đội trưởng.
Bà đặt món ăn lên bàn, nói :
- Xin hai vị Đội trưởng dùng bữa, vì hai vị đòi ăn sớm nên nhà bếp không kịp chuẩn bị nấu nướng tươm tất như mọi ngày, hai vị miễn chấp cho.
Đài Lương khoát tay :
- Được rồi, bà cứ để kệ hai anh em ta.
Lão bà nghiêng mình chào, bước ra ngoài. Phạm Thù và Đài Lương cùng ngồi vào bàn.
Phạm Thù gọi to :
- Dao Năng và Từ Vinh đâu? Hãy vào đây cùng ăn với bọn ta luôn đi.
Dao Năng và Từ Vinh vâng một tiếng, cùng bước vào. Từ Vinh vừa vào đến nơi thì lập tức quỳ xuống trước mặt Đài Lương, khẩn cầu :
- Ắn uống là chuyện nhỏ, vả lại tiểu nhân đâu dám ngồi chung bàn với hai vị Đội trưởng. Chỉ mong Tôn đội trưởng thương tình ban cho giải dược thì tiểu nhân cảm kích vô cùng.
Đài Lương trừng mắt hét :
- Làm gì mà ngươi gấp thế? Có muốn chết thì cứ giục ta đi, ta đang bực mình lắm đây. Ta đã hứa thì có khi nào nuốt lời với ngươi chưa? Ngươi còn nhắc nữa là coi khinh ta đó.
Đoạn lão nghiêm giọng nói :
- Ta bảo ăn thì cứ ăn đi, ăn xong còn có công việc phải làm nữa, chưa đến giờ Tý thì đừng rối rít lên như vậy. Nhớ là phải làm tròn công việc thì ta mới trao thuốc giải cho ngươi đó.
Dao Năng khuyên :
- Từ Vinh ngươi cứ đứng lên, ngồi vào bàn ăn đi. Tôn đội trưởng đã hứa thì quyết không quên đâu.
Từ Vinh thở dài, đứng lên rồi cùng Dao Năng ngồi vào bàn ăn qua loa cho xong bữa.
Thời gian qua mau, họ dùng cơm xong thì đêm đã xuống, màn đen bao phủ vạn vật rồi.
Phạm Thù gọi Từ Vinh :
- Đêm nay đến phiên tuần canh của Đệ nhất đội, ngươi hãy thông báo cho tất cả anh em phải hết sức cẩn thận, không ai được rời khỏi cương vị của mình. Nếu không có lệnh ta thì bất luận là có sự việc gì phát sinh cũng không được vọng động.
Từ Vinh do dự :
- Đội trưởng không đích thân kiểm soát cương vị của từng người?
Phạm Thù lắc đầu :
- Không cần, ngươi có thể thay ta làm việc đó, nếu có điều gì khẩn cấp thì ta sẽ kêu Dao Năng liên lạc với ngươi.
Từ Vinh cúi đầu lãnh lịnh, dợm bước đi, Đài Lương gọi lại :
- Hãy khoan!
Từ Vinh quay lại nói :
- Tôn đội trưởng có điều gì phân phó?
Đài Lương thốt :
- Ngươi bảo Trương Long và Vương Hổ thông báo cho các đội viên của ta được biết rằng tất cả được đặt trong tình trạng báo động, khi nào có lệnh ta gọi đến thì ai nấy phải sẵn sàng xuất lực, tuyệt đối không được rời vị trí nếu không có lệnh ta.
Từ Vinh vâng một tiếng rồi bước ra ngoài.
Đợi hắn đi khuất, Đài Lương đứng lên, thấp giọng nói :
- Mình có thể hành động được rồi.
Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù gật đầu, cùng đứng lên, cả ba bước ra ngoài.
Họ theo con đường nhỏ đi thẳng đến một bức tường, chính là nơi mà Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù đã gặp Đài Lương bị thương tích lúc trước, cách đường sở Thần Long đường không xa lắm.
Nhìn trước nhìn sau không thấy bóng ai, Đài Lương nhún chân nhảy lên đầu tường rồi lao vút vào bên trong.
Bạch Thiếu Huy lo ngại một mình lão gặp trở ngại ngăn trở thì không xoay trở kịp nên vội ra hiệu cho Phạm Thù, cả hai cùng nhảy vọt lên đầu tường, đáp xuống bên trong, tìm nhanh chỗ tối tăm, ẩn nấp.
Bên trong là tòa viện, một tòa kiến trúc thuộc quản hạt của Thần Long đường. Chỗ cả hai ẩn nấp là phía hậu, sát tòa viện có hành lang, trọn khu đất chung quanh trồng toàn hoa đủ loại.
Thì ra đó là một hoa sảnh, có lẽ là nơi thư giãn của Đường chủ sau những giờ lao nhọc vì công vụ. Tòa viện không có một ánh đèn.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Giữa Đường chủ và Đội trưởng cách biệt chỉ có một bậc mà tại sao chỗ ở của Đội trưởng thì sơ sài còn Đường chủ thì lại tráng lệ như thế này?”
Chàng vận dụng nhãn quang nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy bóng dáng Đài Lương đâu cả, đang hoang mang lo ngại thì bỗng nghe hai tiếng tặc lưỡi nhỏ, mường tượng như tiếng chuột kêu.
Phạm Thù mỉm cười, nghĩ thầm :
- “Cái lão họ Đài này xem ra cũng là một tay gan lỳ lắm đây”
Hắn day qua Bạch Thiếu Huy thì thầm :
- Đại ca, lão Đài gọi chúng ta đó.
Bạch Thiếu Huy xua tay bảo hắn im, rồi dùng phương pháp truyền âm nhập mật nói :
- Phải rồi, mình đi thôi.
Bên phía hữu hành lang có một con đường, cũng có lan can sơn đỏ, hai bên đường có trồng hoa, vì đêm tối nên không thể thưởng thức, nhưng cũng có thể ngửi mùi hoa ngào ngạt.
Cả hai vận dụng thuật khinh công tuyệt đỉnh lướt đi, không gây một tiếng động khẽ, vòng qua hoa sảnh đến phía trước. Họ trông thấy ánh đèn le lói từ bên song cửa chiếu ra.
Bạch Thiếu Huy vội dừng chân lại, khoát tay ngăn chặn Phạm Thù, sợ hắn lướt tới mà lọt mình vào vùng sáng của ánh đèn.
Chàng ngó quanh quẩn, không thấy Đài Lương đâu cả, đang lấy làm lạ không biết lão ở nơi nào thì bỗng thấy có bóng đen nhỏ đang lấp ló trong bụi hoa gần đó lù lù bò tới.
Bạch Thiếu Huy nhận ngay ra bóng đen đó chính là Phi Thử Đài Lương.
Hiện tại lão đã biến thành một con chuột rút rít bò đi ăn đêm, lão không đến gần mà từ xa xa đã vẫy tay ra hiệu cho cả hai bước tới.
Như hai con chim đêm lướt nhẹ, Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù vọt mình tới, chui vào bụi hoa.
Bạch Thiếu Huy khẽ hỏi :
- Đài huynh có phát giác được gì không?
Đài Lương mỉm cười, gật đầu :
- Cạnh đây là thơ phòng của Hàn Khuê, bên phía hữu thơ phòng có một gian phòng khác, chính nơi đó Hàn Khuê thường dùng bữa. Hiện tại thì đũa chén đã được dọn ra, có lẽ trong chốc lát bữa cơm tối của y sẽ bắt đầu.
Phạm Thù vội hỏi :
- Đài huynh có trông thấy Hàn Khuê không?
Đài Lương lại gật đầu :
- Có! Trong thư phòng còn có một nữ nhân nữa, có lẽ đó là Hương Hương cô nương...
Bạch Thiếu Huy hấp tấp hỏi :
- Đài huynh có nghe họ nói gì với nhau chứ?
Đài Lương cười nhẹ :
- Họ có vẻ thân thiết với nhau lắm, gọi nhau bằng huynh muội nghe hết sức trìu mến...
Phạm Thù bất giác đỏ mặt :
- Hương Hương đã bị họ Hàn đánh thuốc mê, thần trí không còn bình thường như trước nữa.
Đài Lương lắc đầu :
- Không, không, nàng chẳng có vẻ gì mê loạn cả, mà trái lại còn bình tĩnh hơn người thường là đằng khác.
Bạch Thiếu Huy thốt :
- Điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi Hàn Khuê là tay sành mê dược, tự nhiên y phải biết chế tạo một chất thuốc có công hiệu kín đáo. Bất quá chất thuốc chỉ làm cho Hương Hương quên đi những gì thuộc về dĩ vãng mà thôi, ngoài ra chẳng phương hại gì đến sức khỏe của nàng cả.
Đài Lương ngẫm nghĩ một chút :
- Hàn Khuê đang hỏi nàng về quyển Mê kinh nào đó...
Bạch Thiếu Huy kêu lên :
- Mê kinh?
Đài Lương gật đầu :
- Y hỏi nàng có biết quyển sách đó hiện thất lạc nơi nào không...
Bạch Thiếu Huy nhớ lại lão nhân chủ quán từng cung khai với chàng rằng chủ nhân của lão có sao chép một quyển bí kíp, trong đó ghi chú phương pháp chế luyện tất cả các phương độc dược.
Chàng vỡ lẽ Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê bắt Hương Hương về không ngoài mục đích dụ dẫn nàng chỉ rõ quyển bí kíp đó hiện ở đâu. Khi nào Hương Hương chưa chỉ chỗ cho y thì y còn khuyến dụ, nuông chiều nàng, nhưng có lẽ sau này khi tìm ra quyển bí kíp rồi thì Hương Hương sẽ bị y thủ tiêu cũng nên.
Bỗng Đài Lương kêu khẽ :
- Nằm sát xuống đất, có người đến đó.
Từ nơi đầu kia hành lang có bóng đèn chiếu sáng, hai tỳ nữ vận áo xanh xuất hiện. Nàng nhỏ đi trước tay xách đèn, còn nàng lớn đi sau tay bưng mâm, trong mâm có rượu, có thức nhắm, chúng vừa đi vừa kháo chuyện với nhau.
Nàng đi đầu thốt :
- Lệ thơ! Đường chủ của chúng ta vừa được Phân cung chủ cho nghỉ phép một thời gian, có lẽ ngày mai người lên đường rồi đó.
Nàng đi sau hỏi :
- Ngươi nghe ai nói thế?
Nàng đi trước đáp :
- Xảo nhi hầu hạ Hương Hương tiểu thơ nghe được việc đó, mách lại với tôi.
Chừng như Hương Hương tiểu thơ cũng đi theo Đường chủ.
Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- “Đúng là Hàn Khuê đưa Hương Hương đi tìm quyển Mê kinh bí kíp, có lẽ họ sẽ trở về tòa thạch thất dưới nền miếu”.
Đài Lương dùng phương pháp truyền âm nhập mật bảo chàng :
- Bạch lão đệ chuẩn bị nhé, chờ qua khúc quanh trước mặt là mình xuất thủ liền. Cố gắng hành động cực nhanh, điểm vào huyệt mê của chúng, điểm rồi lập tức giải khai...