watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:16:4729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 41 - 60 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 41 - 60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 15

Hồi 58
Tiếng sáo Trương Lương


Thiếu niên cau mày gằn giọng :
- Huynh đài đã bị nàng danh kỹ Tường Vân đất Đô thành bắt mang!
Bạch Thiếu Huy trố mắt :
- Tường Vân! Tường Vân là ai?
Thiếu niên áo lam chớp mắt :
- Huynh đài không biết nàng? Thế tại sao lại rơi vào tay nàng?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Tại hạ không hiểu gì cả!
Thiếu niên áo lam lại hỏi :
- Huynh đài tên họ là chi?
Bạch Thiếu Huy ngơ ngác :
- Tại hạ! Tại hạ...
Chàng há mồm lè lưỡi ngây người ra trân trối nhìn Thiếu niên áo lam.
Chợt một bóng người hiện ra tại khung cửa mui thuyền, bóng người đó nhắc chàng :
- Ngươi số hiệu mười chín, thuộc chữ Tử.
Bạch Thiếu Huy liền đáp với thiếu niên :
- Tại hạ là số hiệu mười chín, thuộc chữ Tử.
Thiếu niên áo lam quay đầu lại nhìn bóng người vừa xuất hiện, bóng đó chính là Tường Vân. Hắn hừ lạnh :
- Tự mình giải huyệt một cách nhanh chóng như thế người cũng không phải là tay vừa.
Tường Vân cười mỉa :
- Ngươi hối tiếc vì đã điểm nhẹ tay phải không?
Thiếu niên áo lam xì một tiếng, đưa tay chỉ Bạch Thiếu Huy rồi hỏi nàng :
- Bọn người đã làm cho hắn mê thất thần trí?
Tường Vân lắc đầu :
- Hắn vẫn sáng suốt như người và ta, người cứ hỏi hắn xem!
Không chờ ai hỏi Bạch Thiếu Huy thốt nhanh :
- Tại hạ có đủ sáng suốt, tại hạ có sao đâu.
Thiếu niên áo lam đưa mũi kiếm chỉ ngay Tường Vân gằn giọng :
- Các người là những kẻ bại hoại cùng cực, không có tội ác nào mà các người không dám làm. Hôm nay gặp bổn công tử rồi, thì đừng mong sống sót.
Tường Vân rùn vai :
- Gã họ Phạm kia! Ngươi hay gánh vác chuyện thiên hạ, có chết cũng đáng đời. Tại người chuốc khổ và người chứ chẳng ai gây sự với người cả. Đừng trách bọn ta tàn nhẫn nhé.


Thiếu niên áo lam cười nhẹ :
- Tiện tỳ! Ngươi tài nghệ bao nhiêu mà dám lớn lối?
Tường Vân day lại hai nữ tỳ :
- Lục Châu! Lục Ngọc! Gọi tất cả ra đây!
Bạch Thiếu Huy giật mình nghĩ thầm :
- “À! Họ còn một số cao thủ nữa!”
Lục Châu và Lục Ngọc bước nhanh về cuối khoang thuyền, mở mui cửa ra.
Sau lớp cửa đó là một gian phòng nhỏ hẹp, trong phòng có năm đại hán mặc áo tím, da mặt tím, ngồi bất động thần sắc mơ hồ, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác.
Bạch Thiếu Huy nhận ra năm người đó ngay. Chính là bọn Vương Lập Văn đã trốn thoát sau khi được Tào Đôn Nhân trong cái lốt Tiết thần y giải huyệt vào lúc xem mạch tại thạch thất.
Lục Châu hét :
- Đứng lên! Sứ giả gọi các người đấy!
Lại một phát hiện mới cho Bạch Thiếu Huy! Tường Vân là một sứ giả trong Bách Hoa cốc!
Năm người đó thần sắc thì mơ hồ nhưng võ công lại không mơ hồ chút nào cả. Tất cả nghe gọi cùng chõi tay xuống sàn thuyền, vọt người lên, nhảy ra ngoài.
Tường Vân phẩy tay, nơi tay nàng đã có một vật màu tím kẹp trong ba ngón tay, nàng chiếu vật đó ra trước mặt bọn Vương Lập Văn nghiêm trọng quát :
- Các anh em trong đàn hãy nghe lệnh đây!
Bạch Thiếu Huy nhận ra vật trong tay Tường Vân chính là một đóa hoa Tường vi bằng ngọc màu tím, chàng giật mình thầm nghĩ :
- “À tín vật của Tử Vi đàn chủ!”
Bọn Vương Lập Văn trông thấy đóa hoa Tường vi bằng ngọc màu tím vội ngưng trọng thần sắc, nghiêm trang chờ lệnh.
Tự nhiên Tường Vân cũng phải đảo mắt nhìn Bạch Thiếu Huy để ngầm tỏ cho chàng biết, mang số hiệu mười chính chàng vẫn phải tiếp lệnh như bọn kia. Mà chính chàng cũng không thể làm khác năm người kia nếu chàng không muốn để cho Tường Vân nghi ngờ, có điều chàng tùy cơ mà hành động thôi.
Tường Vân quát to :
- Xông vào bắt Thiếu niên áo lam kia cho ta!
Lập tức bọn Vương Lập Văn năm người cùng Bạch Thiếu Huy lăm lăm vũ khí nơi tay từ từ bước tới, định bao vây Thiếu niên áo lam.
Thiếu niên nhìn họ biết ngay họ đã mất bổn tánh, có hành động như cái máy, người này người nấy có vẻ hùng hùng hổ hổ, quyết tử chiến với hắn.
Trong tình thế đó, nếu hắn nương tay thì họ sẽ hạ sát ngay, bằng nếu hắn dốc toàn lực chiến đấu thì sợ gây tổn thương cho họ, điều mà hắn không thể làm, bởi họ là những người máy không hơn không kém.
Nhận thấy mui thuyền quá chật hẹp, hắn vừa loan trường kiếm một vòng ngừa bị tấn công bất ngờ, đoạn nhún chân nhảy vọt ra ngoài.
Bạch Thiếu Huy không chậm trễ nhảy vọt ra ngay, đứng chừng thiếu niên, sợ hắn không rõ bọn Vương Lập Văn mê thất thần trí, hạ thủ đoạn thì nguy hại cho họ vô cùng.
Rồi chàng dùng phép truyền âm nhập mật liên lạc với hắn :
- Họ mất cả bổn tánh rồi, huynh đài hãy nương tay kiếm để bảo tồn sanh mạng cho họ!


Trong lúc đó bọn Vương Lập Văn cũng theo ra đứng bao vây quanh thiếu niên áo lam. Trong số đó có hai người sử dụng kiếm, một sử dụng đao một dùng côn và người thứ năm dùng trủy thủ.
Năm môn vũ khí đã tới tấp bay xuống đầu thiếu niên.
Thiếu niên áo lam nghe câu nói của Bạch Thiếu Huy giật mình sửng sốt, chỉ trong giây phút sửng sốt đó, hắn bị phân tâm lợi ý suýt bị vũ khí đối phương chạm vào người.
Nhưng hắn đâu phải là tay chịu bại một cách dễ dàng? Phản ứng của hắn thần tốc vô tưởng.
Nhanh như chớp hắn quét trường kiếm từ bên dưới, thốc ngược lên.
Xoảng! Xoảng! Bốp!
Một thanh kiếm, một ngọn côn, một thanh đao của địch bị đánh bật trở ra đồng thời tay tả vươn ra, hắn búng chỉ cách không đẩy bật một thanh kiếm khác.
Thanh kiếm đó vuột khỏi tay đại hán áo tím liền.
Không chậm trễ thiếu niên nhoài người tới, sè bàn tay khẽ điểm vào huyệt đạo của đại hán đó. Đại hán hự lên một tiếng rồi ngã nhào bất động.
Bạch Thiếu Huy hết sức khâm phục thủ pháp linh diệu của thiếu niên.
Tuy nhiên chàng không thể đứng đờ ra đó, nhìn cuộc chiến dù sao chàng cũng phải tấn công, cho Tường Vân đứng ngoài xem. Lập tức chàng rung Trúc tiêu, đảo bộ bước tới. Đầu tiêu đã chọc thẳng vào người Thiếu niên áo lam.
Thiến niên trầm mũi kiếm, chặn đầu Trúc tiêu đồng thời dùng phép truyền âm nhập mật hỏi chàng :
- Huynh đài là ai?
Bạch Thiếu Huy vừa vung tiêu vừa đáp :
- Tại hạ là La Đại Thành!
Lại một lần nữa chàng đổi tên, chàng mượn danh nghĩa biểu điệt của Táng Hoa phu nhân xưng danh mình họ La.
Thiếu niên áo lam vừa giao đấu vừa tiếp tục cuộc đàm thoại với chàng qua phép truyền âm nhập mật.
- La huynh có biết bọn chúng bắt mất nhiều cao thủ trong võ lâm là có ý tứ gì?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tình hình phức tạp lắm! Tại hạ chưa biết được gì rõ rệt cả! Hiện tại mong huynh đài nên sớm rời đi, miễn cho tại hạ phải lâm vào cảnh khó xử khó bề hoạt động!
Xoảng!
Đại hán cầm đao đã bị thiếu niên đánh bay võ khí, tay không lại bị điểm trúng huyệt đạo, buông thõng xuống. Đại hán hung hăng vô cùng, tay hữu bị tê liệt, y lập tức vung tay tả, đánh tới một quyền.
Thiếu niên cười mỉm, lách mình sang một bên hoành kiếm đập nhẹ vào vai đại hán, nắm áo giở hông y quăng ra xa.
Đại hán rơi xuống sàn thuyền nằm bất động.
Đoạn Thiếu niên áo lam tiếp tục hỏi Bạch Thiếu Huy :
- Có việc gì khó xử cho huynh?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tại hạ để cho chúng bắt đi là có ý muốn vào tận sào huyệt của chúng dò xem hành động bỗng nhiên nửa đường lại bị huynh đài ngăn trở thế này, chỉ sợ mưu đồ của tại hạ phải hỏng.
Thiếu niên áo lam nói :
- Huynh đài có lý!
Rồi song phương tiếp tục cuộc đấu ác liệt. Bên cánh Tường Vân chỉ còn lại một người cầm kiếm, một người cầm trủy thủ, còn một người cầm côn và Bạch Thiếu Huy. Người cầm trường kiếm có khí thế hết sức hung mãnh.
Bạch Thiếu Huy nhận ra người đó chính là Vương Lập Văn chàng hết sức thán phục kiếm pháp của y.
Thiếu niên áo lam mấy phen bị kiếm pháp của Vương Lập Văn bức thoái, nhưng không phải chính vì hắn kém tài mà vì hắn cố ý nương tay sợ gây tổn thường cho đối phương.
Thấy Vương Lập Văn quá hùng hổ hắn sôi giận, trở đốc kiếm đánh mạnh vào mạch môn của y, đồng thời búng ra một đạo chỉ phong bắn trúng vào người Vương Lập Văn, Vương Lập Văn liền ngã nhào bất động.
Cuộc đấu chỉ còn lại ba người, Bạch Thiếu Huy không thể mượn cảnh hỗn độn để giả vờ chiến đấu, nhân số càng giảm thì chàng phải dốc toàn lực giao thủ nếu không thì Tường Vân sẽ nghi ngờ.
Chàng khẩn trương ra mặt hấp tấp giục thiếu niên áo lam :
- Huynh đài thoát đi chứ! Nhanh lên!


Cùng theo câu nói, chàng đưa Trúc tiêu điểm nhanh vào Kỳ Môn huyệt của thiếu niên. Làm như thế chàng có ý che mắt bọn Tường Vân và Lục Ngọc, Lục Châu đứng bên ngoài chăm chú hết tinh thần theo dõi cuộc đấu. Chàng thừa hiểu thiếu niên sẽ tránh được chiêu công đó dễ dàng.
Đúng như chàng dự đoán, thiếu niên khẽ nghiêng người về phía sau, phất bàn tay tả lên vẹt đầu Trúc tiêu sang một bên.
Vừa lúc đó chiếc đồng côn của đại hán vút tới.
Nhanh như chợp thiếu niên quật ngược bàn tay tả lại chụp đầu chiếc đồng côn giật mạnh lấy đà, vừa đảo mắt nhìn Bạch Thiếu Huy một thoáng, vừa nhún chân nhảy vọt lên không rơi xuống tiểu thuyền của hắn còn đang trôi lơ lửng theo dòng, cách thuyền của Tường Vân hơn ba trượng.
Tường Vân đứng bên ngoài nhìn cuộc chiến, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ một cảm nghĩ gì cả, chừng như cuộc chiến ác liệt vừa khai diễn trước mắt nàng không mảy may liên can đến nàng.
Nhưng không nàng đang theo dõi một ý niệm, ý niệm phát sanh nơi tâm tư nàng ngay từ lúc Bạch Thiếu Huy vung Trúc tiêu điểm vào huyệt Kỳ Môn của Thiếu niên áo lam.
Chính chiêu thức tiêu trúc đó làm nàng suy nghĩ đến xuất thần.
Khi Thiếu niên áo lam vọt đi, nàng bừng tỉnh cơn suy nghĩ cấp tốc vung tay tung theo một nắm kim ngân châm.
Vô ích! Thuyền của thiếu niên lướt đi như bay nắm ngân châm hụt đích rơi xuống đất.
Tường Vân nhìn theo bóng tiểu thuyền, mơ màng lẩm nhẩm :
- Hắn là ai?
Tào Đôn Nhân bước tới khẽ hỏi :
- Cô nương xem thiếu niên đó có phải là người trong Táng Hoa môn chăng?
Tường Vân lắc đầu :
- Chúng ta chưa rõ thực lực của Táng Hoa môn thế nào. Nhưng ta nhận thấy võ công của hắn trên hẳn Vương Lập Văn mấy bậc, vì thế hắn không thể là đệ tử của Táng Hoa môn.
Rồi nàng cau mày gằn giọng :
- Thủ pháp điểm huyệt của hắn hết sức kỳ lạ! Ta giải khai huyệt đạo rồi thế mà chân khí vẫn không lưu chuyển thoải mái như cũ.
Tào Đôn Nhân gật đầu :
- Cô nương nói đúng! Chính thuộc hạ đã tự giải huyệt nơi cánh tay hữu mà cánh tay vẫn còn tê liệt như thường!
Ba hôm sau vào lúc hoàng hôn, thuyền về đến Bách Hoa cốc.
Tường Vân hướng dẫn nội bọn, theo đường bộ chạy đi như bay về phái căn cứ.
Vừa chạy theo bọn Tường Vân, Bạch Thiếu Huy vừa lo nghĩ về trường hợp của chàng. Dĩ nhiên lần trở lại Bách Hoa cốc này, chàng sẽ gặp dữ nhiều lành ít, một lẽ vì Tử Vi đàn chủ vắng bóng, không còn ai có thể che chở cho chàng lúc cần. Lẽ khác là chàng lo ngại, nếu chúng biết được hành tung lai lịch của chàng thì nhất định chúng sẽ thủ tiêu chàng.
Chàng tự hỏi trong mấy hôm rồi, chúng đã dò xét ra được những hành động phá hoại của chàng chăng?
Đã quyết tâm mạo hiểm, chàng phải hết sức dè dặt, chàng dằn lòng phải luôn luôn đề cao cảnh giác, hơn nữa câu “Tùy ngộ nhi an” của Cửu nghi tiên sinh chàng còn nhớ rõ, chàng sẽ bằng lòng với những diễn tiến để thực hiện mưu đồ.
Không bao lâu đoàn người đã đến trước một tòa lầu cao đèn còn sáng nhưng không có bóng người.
Thoáng nhìn qua chàng nhận ra ngôi lầu này là trụ sở của Hoán Hoa phu nhân, lòng chàng hồi hộp lạ.
Chàng thầm nghĩ :
- “Tại sao Tường Vân không đưa bọn chàng về đàn mà lại đưa sang đây? Có sự gì quan trọng khiến nàng phải dẫn tất cả đến đây tham kiến phu nhân?”
Bỗng Tường Vân cao giọng trình báo :
- Tiện nữ Tường Vân xin phúc lệnh phu nhân!
Một sử nữ vận áo xanh xuất hiện nơi cửa, điểm một nụ cười :
- A! Tường Vân thơ thơ! Phu nhân đang chờ đấy, mau đưa số hiệu mười chín vào gặp phu nhân!
Không rõ vô tình hay có ý, thiếu nữ áo xanh khẽ liếc nhìn Bạch Thiếu Huy.
Bạch Thiếu Huy mới vỡ lẽ, sở dĩ Tường Vân và Tào Đôn Nhân không tham gia cuộc chiến là vì cả hai bị thương nơi kinh mạch.
Tường Vân hỏi :
- Tào hộ pháp đã giải khai huyệt đạo cho tất cả chúng chưa?
Tào Đôn Nhân gật đầu :
- Thuộc hạ đã làm xong!
Nàng quay qua Bạch Thiếu Huy và đại hán cầm đao :
- Số hiệu mười và số hiệu mười chín! Hãy vào trong.
Bạch Thiếu Huy và đại hán vâng lệnh, vào khoang phía hậu.
Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay thiếu nữ đó là Thu Vân đã vâng lệnh phu nhân đưa chàng đến Sài Cô Bà để bà này cho chàng uống Vô Ưu tán.
Chàng giật mình thầm nghĩ :
- “Thì ra phu nhân đã hay biết có ta trở lại đây”.
Tường Vân day qua Tào Đôn Nhân :
- Người cùng bọn kia ở đây chờ ta!
Tào Đôn Nhân gật đầu.
Nàng day qua Bạch Thiếu Huy :
- Giờ thì số hiệu mười chín theo ta vào bái kiến phu nhân!

Hồi 59
Lại vào hang cọp


Nghe Hoán Hoa phu nhân ra lệnh chỉ cho một mình chàng và Tường Vân vào nhà thôi, Bạch Thiếu Huy hết sức khẩn trương.
Thu Vân vội vã bước đi trước, Tường Vân nối tiếp liền, Bạch Thiếu Huy còn biết làm sao hơn đành phải theo sau.
Chàng bước đi mà lòng còn hồi hộp, chàng nghe rõ từng tiếng đập rộn của con tim, cố gắng lắm mới trấn định được phần nào niềm xúc động.
Giữa gian nhà một ngọn đèn hồng lạp cháy sáng, bốn bên nhà còn có bốn ngọn cung đăng bọc lụa mỏng, ánh đèn chiếu ra soi rõ như ban ngày, một thứ ánh sáng mát dịu chứ không chói nắng như ánh dương quang.
Trên chiếc ghế bành, một vị phu nhân đang ngồi, tư thái vô cùng nghiêm lạnh. Phu nhân vận cung trang, mặt che một vuông sa đen mỏng.
Phu nhân chính là Hoán Hoa phu nhân, là Hoán Hoa cung chủ, tử đối đầu của Táng Hoa môn.
Lần trước, Bạch Thiếu Huy cố nhìn cho biết mặt mày phu nhân như thế nào, song chàng không toại nguyện, vì phu nhân ngồi trong rèm mà đối thoai với chàng.
Lần này phu nhân đối diện với chàng, dù có một vuông sa che mặt song với công phu tu vi hiện tại chàng có nhãn lực cực cao, một lượt sa mỏng không đủ che giấu những gì mà đối tượng muốn giấu.
Từ lúc nào đến giờ, chàng đinh ninh là Hoán Hoa phu nhân ít nhất cũng có niên kỷ suýt soát Táng Hoa phu nhân, nếu không có già nua. Hiện tại chàng mới thấy rõ là mình ức đoán sai lầm.
Chàng vô cùng kinh ngạc nhận ra phu nhân chỉ vào trạc trên dưới ba mươi, nhan sắc tuyệt vời, dù tuổi đã quá thời hoa niên nhan sắc vẫn còn lộng lẫy.
Tường Vân bước tới một bước, nghiêng mình làm lễ :
- Tỳ nữ kính chúc phu nhân vạn an!
Hoán Hoa phu nhân khẽ gật đầu.
Bạch Thiếu Huy cũng làm trọn lễ như Tường Vân :
- Thuộc hạ tham kiến phu nhân!
Phu nhân điểm một nụ cười, hướng sáng Tường Vân khen một câu :
- Ngươi đã làm tròn việc ủy thác, ta hài lòng lắm.
Đoạn bà hỏi :
- Theo báo cáo thì người bị địch ngăn chặn trên đường về có phải vậy không?
Tường Vân cung kính đáp :
- Tỳ nữ đang định lược trình lên phu nhân sự tao ngộ dọc đường. Địch chỉ có một người nhưng võ công cực cao!
Phu nhân chú ý :
- Có phải là người trong Táng Hoa môn không?
Tường Vân lắc đầu :
- Không chắc là người trong Táng Hoa môn đâu!
Bạch Thiếu Huy thầm đoán :
- “À! Họ đã đề phòng Táng Hoa môn mọi mặt!”
Phu nhân cau mày :
- Không phải người Táng Hoa môn? Lại chỉ có một người? Sao ngươi không bắt hắn về đây?


Bắt! Bạch Thiếu Huy cười thầm! Bà ta cho là Tường Vân có võ công siêu việt lắm hẳn. Gặp địch là bắt! Bà có biết đâu thuộc hạ của bà bị địch quần cho một trận tơi bời.
Tường Vân cúi đầu thấp giọng :
- Tỳ nữ bất tài bị địch đánh bại. Tất cả bọn tỳ nữ đều bị địch điểm thương huyết mạch, làm phân tán khí lực, không còn chiến đấu được nữa.
Hoán Hoa phu nhân thoáng giật mình, đôi mắt chớp lên nhìn nàng một chút :
- Bị điểm thương huyệt mạch? Cả Tào hộ pháp và lũ Lục Châu Lục Ngọc?
Bà hỏi thế là vì bà hiểu rõ Tường Vân có võ công khá cao trong Hoán Hoa cung, nàng là tay hữu hạng, dù nàng chỉ có nhiệm vụ rất khiêm tốn là chấp chưởng văn từ về quản trị và liên lạc của tổ chức, nàng được phu nhân truyền cho tuyệt học cho lãnh hội của nàng không kém những Đàn chủ là đệ tử thân tín nhất của phu nhân.
Vậy mà nàng bị địch đánh bại dễ dàng, nàng bị địch điểm huyệt chế ngự dễ dàng, luôn cả Tào hộ pháp và hai tỳ nữ họ Lục cũng không tiếp trợ nàng được gì cả.
Thế thì địch là ai? Hắn là một nhân vật phi thường mới có thủ đoạn áp đảo được Tường Vân.
Bà quắc mắt nhìn Tường Vân chừng như không tin thật sự là nàng bị đánh bại.
Tường Vân tiếp nối :
- Tỳ nữ bị hắn dùng sống kiếm đánh nhẹ vào huyệt đạo, lập tức vận khí tự giải khai, nhưng chỉ giải được huyệt đạo hết tê liệt, mà cánh tay không cử động nổi!
Hoán Hoa phu nhân trầm ngâm một lúc :
- Đó là thủ pháp mượn vật truyền lực, chỉ cần điểm vào một huyệt đạo nào đó, truyền nội lực sang ngăn chặn chân khí trong người địch không để vận chuyển lưu hành theo ý muốn. Thủ pháp đó là một tuyệt học của phật môn có cái tên là Vô Tướng thần công.
Rồi bà hỏi :
- Hắn được bao nhiêu niên kỷ?
Tường Vân đáp :
- Hắn là một thư sinh vận màu áo lam, tuổi tác độ hai mươi!
Hoán Hoa phu nhân trố mắt :
- Hai mươi tuổi? Ngươi có hỏi họ tên hắn không?
Tường Vân gật đầu :
- Hắn họ Phạm tên Thù.
Hoán Hoa phu nhân giật mình :
- Phạm Thù! Phạm Thù!
Bà lặp đi lặp lại mấy lượt tên thư sinh áo lam, như để nhớ lại một sự việc xa xăm...
Bạch Thiếu Huy lấy làm kỳ thầm nghĩ :
- “A! Có lẽ bà ta có một kẻ thù nào đó họ Phạm, bà ta nghi ngờ thư sinh áo lam đó có liên quan với kẻ thù của bà nên bà giật mình!”
Tường Vân chưa hề trông thấy phu nhân mất bình tĩnh một lần nào, lần này nàng nhận rõ sự thay đổi trên gương mặt bà, hết sức lấy làm lạ, lo sợ không biết mình có lời gì không hạp tính của bà, khiến bà xúc nộ nên im lặng, không dám nói thêm gì.
Phu nhân tự lẩm nhẩm :
- Vô Tướng thần công! Một môn công thất truyền từ lâu! Có lẽ nào Hắc Thánh Thần Tiêu lại lãnh hội được?
Bạch Thiếu Huy kinh hãi, tại sao bỗng nhiên bà đề cập đến sư phó của chàng?
Phu nhân vụt hỏi Tường Vân :
- Thư sinh đó sử kiếm?
Tường Vân gật đầu.
Hoán Hoa phu nhân chớp mắt :
- Phải, hắn sử dụng trường kiếm
- Ngươi có nhận ra những chiêu kiếm của hắn có giống với tiêu pháp Du Long thập bát thức của Hắc Thánh Du Long Tang Cửu chăng?
Bạch Thiếu Huy lại càng kinh hãi thầm nghĩ :
- “À! Bà ta nghi ngờ thư sinh là môn đệ của sư phó! Rất may cho mình là chưa hề biểu lộ tuyệt kỹ, nếu không thì bà ta đã rõ lại lịch của mình rồi!”
Tường Vân lắc đầu :
- Kiếm pháp của hắn linh diệu vô cùng, tỳ nữ không thể nhận định từng chiêu thức một mà so sánh. Tuy nhiên theo chỗ nghĩ của tỳ nữ, thì tiêu pháp của Tang lão không thể nào nhanh nhẹn bằng kiếm pháp của hắn.
Bạch Thiếu Huy cười thầm :
- “Ngươi đã thấy sư phó ta thi triển tiêu pháp lần nào chưa mà dám võ đoán?”
Phu nhân trầm ngâm một lúc rồi bảo :
- Ngươi thuật từng chi tiết một của sự việc đã xảy ra cho ta nghe xem!


Tường Vân vâng lệnh bắt đầu kể, từ lúc chuẩn bị khởi hành tại Tam Hòa viên đến khi thư sinh áo lam cập thuyền gây sự.
Nàng không bỏ sót cuộc chiến ngắn ngủi giữa Bạch Thiếu Huy và thư sinh, chính điều đó làm chàng lo sợ hơn hết, nếu Tường Vân nhận ra được đường tiêu cuối cùng của chàng thi triển trước thư sinh thoát đi thì lai lịch của chàng bị tiết lộ mất.
May mắn thay Tường Vân chỉ phớt nhẹ qua điểm đó.
Phu nhân đưa mắt nhìn thoáng qua chàng rồi tiếp tục hỏi Tường Vân :
- Võ công của số hiệu mười chín như thế nào?
Tường Vân ngẫm nghĩ một chút :
- Chừng như hắn chỉ biết có một chiêu tiêu mà thôi, suốt thời gian giao đấu với thư sinh hắn chỉ dùng độc một chiêu đó!
Phu nhân lại nhìn thẳng vào mặt Bạch Thiếu Huy :
- Chiêu tiêu người sử dụng nó tên là gì?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Tại hạ không biết!
Hoán Hoa phu nhân gằn giọng :
- Số hiệu mười chín! Trước mặt ta ngươi phải xưng là thuộc hạ!
Rồi bà hỏi tiếp :
- Ngươi học được môn gì trong võ học?
Bạch Thiếu Huy buông gọn :
- Khinh công!
Phu nhân bảo :
- Ngươi biểu diễn tiêu pháp cho ta xem đi!
Bạch Thiếu Huy biết rõ, bà ta đã hoài nghi chàng tự nhiên chàng có dại gì mà biểu diễn tuyệt kỹ?
Chàng rút chiếc Trúc tiêu bên mình ra, múa vun vút một lúc.
Khi chàng dừng tay, phu nhân hất hàm hỏi Tường Vân :
- Có phải hắn dùng tiêu pháp đó giao đấu với thư sinh chăng?
Tường Vân gật đầu đoạn hỏi lại :
- Phu nhân đã nhận ra lai lịch của tiêu pháp của hắn chứ?
Hoán Hoa phu nhân trầm ngâm một lát :
- Hắn biểu diễn ồ ạt như vậy nhưng thực ra chỉ có một chiêu duy nhất, chiêu đó lại giống chiêu kiếm “Thiết Kỵ Đột Xuất” của phái Không Động, bất quá hắn biến đổi phương thức phần nào đó thôi...
Bỗng bà hỏi Bạch Thiếu Huy :
- Ngươi có nhớ là ai truyền thọ chiêu đó cho người chăng?
Bạch Thiếu Huy vẫn nhớ mình có uống Vô Ưu tán phàm đã uống loại mê dược đó thì vĩnh viễn phải quyên đi những gì trong dĩ vãng, chàng lắc đầu :
- Thuộc hạ không còn nhớ là ai!
Hoán Hoa phu nhân gật đầu tỏ vẻ tin lời chàng.
Chàng giắt tiêu vào hông, cúi đầu chào Hoán Hoa phu nhân rồi lui về phía sau Tường Vân.
Phu nhân quay sang một bên phân phó :
- Thu Vân lập tức truyền lệnh ta đến Tổng hương đường điều tra hành tung gã thư sinh họ Phạm. Ngoài ra nếu gặp hắn bằng mọi cách bắt hắn cho bằng được, đưa về đây cho ta!
Thu Vân vâng lời lui ra ngay.
Bạch Thiếu Huy dù biết thư sinh họ Phạm có võ công cao, dù hắn với chàng chưa có một đoạn giao tình nào song chàng vẫn lo ngại cho hắn, bởi qua lời thuật của Tường Vân bọn Hoán Hoa cung đã hiểu rõ hắn có võ công ra sao rồi, thì dĩ nhiên Tổng hương đường trong công tác sắp tới sẽ xuất phát ít cao thủ, liệu hắn đơn thân độc mã có thể thủ thắng nổi chăng?
Chàng đang nghĩ ngợi về những tao ngộ sắp đến của thư sinh họ Phạm, bỗng phu nhân gọi chàng :
- Số hiệu mười chín!
Chàng giật mình sửa dáng tự nhiên hỏi :
- Phu nhân có điều chi dạy bảo thuộc hạ?
Hoán Hoa phu nhân nhìn chàng :
- Trong chiến dịch tập kích phủ trạch họ Vương tại Thành Đô, người có đi theo Tử Vi đàn chủ vậy người còn nhớ rõ sự tình chứ?
Chàng lấy làm khó nghĩ, không biết phải đáp thế nào cho hợp lý, bởi chàng không rõ khi uống Vô Ưu tán rồi, con người có còn nhớ được việc mình chăng, hay cũng quên như đã quên mọi việc trong quá khứ.
Đắn đo một chút chàng cho rằng có thể nhớ được những việc làm từ lúc uống Vô Ưu tán về sau nên chàng gật đầu :
- Thuộc hạ nhớ!
Hoán Hoa phu nhân mỉm cười :
- Ngươi nhớ làm sao, hãy thuật lại cho ta nghe!
Bạch Thiếu Huy suy qua sự việc Tường Vân chỉ chuyên tìm cho được mỗi một mình chàng đưa về Hoán Hoa cung đoán là Tử Vi đàn chủ đã về đây rồi, nàng ấy đã tường trình công tác bên phu nhân, có lẽ phu nhân chưa tin lắm nên chờ nghe chàng cung khai mà phối kiểm với lời cung khai của Đàn chủ.
Chàng thầm hỏi không rõ Tử Vi đàn chủ đã nói gì với phu nhân, nói tất cả sự thật hay đã che giấu phần nào thêm bớt chi tiết nào?
Dựa vào tình trạng mê thất tâm trí của một kẻ đã uống Vô Ưu tán, phải khó khăn lắm mới vận dụng được trí nhớ, nhưng cũng không được sáng suốt hoàn toàn, chàng vờ suy nghĩ một lúc.
Thật sự chàng cân nhắc tất cả sự việc đã diễn ra để chọn lọc việc nào nên nói, việc nào nên giấu, hoặc giả có nên thêm thắt điều gì.
Sau cùng chàng bắt đầu thuật, chàng cố ý đảo lộn thứ tự thời gian, chứng tỏ trí nhớ của chàng không có minh bạch, nhớ được việc gì nói lên việc ấy, bất chấp là việc đó xảy ra trước hay sau.
Phu nhân lắng nghe chàng nói một lúc, đột nhiên khoác tay chặn lại hỏi :
- Lúc người xung phá vòng vây thoát đi, còn có ai theo người không?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Thuộc hạ không nhớ rõ!
Phu nhân lại hỏi :
- Bên địch có người nào đuổi theo người chăng?
Bạch Thiếu Huy trầm ngâm một chút :
- Có thể có rất nhiều người, nhưng vì thuộc hạ cố chạy chết nên không để ý.
Phu nhân nhìn chàng dò xét :
- Rồi người gặp Đàn chủ của người ở đâu?
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ có lẽ Tử Vi đàn chủ không hề tiết lộ việc chàng chữa trị thương thế cho nàng nên chàng hàm hồ đáp :
- Chừng như bên cạnh một khu rừng, cách Thành Đô một khoảng đường không xa lắm. Đàn chủ truyền lệnh cho thuộc hạ đứng canh tại đó, không để cho bất cứ một kẻ nào xâm nhập vào rừng.
Hoán Hoa phu nhân gật đầu :
- Trong rừng còn có ai khác chăng?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Thuộc hạ không được biết, bởi Đàn chủ không cho thuộc hạ bỏ chỗ canh để vào sâu trong rừng!
Hoán Hoa phu nhân lại gật đầu :
- Có kẻ nào toan xâm nhập vào rừng chăng?
Bạch Thiếu Huy trầm ngâm một lúc :
- Có! Một thiếu nữ vận áo trắng!
Hoán Hoa phu nhân chú ý :
- Ngươi biết nữ nhân đó là ai chăng?
Bạch Thiếu Huy buông gọn :
- Nàng ấy xưng là Bạch Linh đàn chủ!
Phu nhân trầm giọng :
- Ngươi không cho nàng vào rừng?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Vì vậy mà nàng xuất thủ, thuộc hạ bắt buộc phải tự vệ.
Phu nhân hỏi tiếp :
- Rồi sao nữa?
Bạch Thiếu Huy vờ suy nghĩ một chút :
- Sau đó không rõ từ đâu đến, bốn thiếu nữ áo trắng khác xuất hiện bao vây thuộc hạ, thuộc hạ đơn thân độc lực không chống cự nổi bọn chúng, phải thoát chạy vào rừng, tìm Tử Vi đàn chủ nhưng không gặp người, thuộc hạ phải bỏ khu rừng...
Hoán Hoa phu nhân gật đầu.
Vừa lúc đó Thu Vân đã trở lại. Phu nhân bảo nàng đi gọi Tử Vi đàn chủ và Bạch Linh đàn chủ đến.
Bạch Thiếu Huy đinh ninh là Tử Vi đàn chủ thế nào cũng bị phu nhân dùng nghiêm hình trị tội chiến bại của nàng và ít ra nàng cũng bị trói tay hoặc giả cũng bị áp giải đến nơi, song trái với chỗ chàng tưởng, Tử Vi đàn chủ vẫn thong thả như ngày nào, chiếc áo tím, gương mặt màu tím.
Bất quá nàng có cúi đầu thấp hơn một chút, theo sau Thu Vân, tỏ vẻ con người thừa nhận tội lỗi đã phạm.
Vào đến nơi thoáng nhìn thấy Bạch Thiếu Huy nàng khẽ giật mình...
Chẳng những Tử Vi đàn chủ giật mình mà Bạch Linh đàn chủ cũng kinh hãi ra mặt.
Cả hai tiến đến trước mặt phu nhân cúi đầu hành lễ :
- Đệ tử bái kiến sư phó!
Hoán Hoa phu nhân quắc mắt nghiêm lạnh nhìn Tử Vi đàn chủ :
- Nghi Quân!
Tử Vi đàn chủ bước tới một bước, quỳ xuống vập đầu sát đất :
- Ngươi để cho bao nhiêu người chết trong chiến dịch Thành Đô, như vậy là vi phạm nặng pháp điều của Hoán Hoa cung, tội ngươi nặng lắm. Cứ theo sự điều tra của đại sư thư người, và hồi cung khai của số hiệu mười chín thì ngươi đã nói hết sự thật với ta, không giấu diếm điểm nào để chạy tội, chẳng qua có cuộc chiến bại vừa rồi, là do người quá khinh địch...
Tử Vi rung rung giọng :
- Đệ tử đã biết tội mình, xin sư phó áp dụng kỷ luật nghiêm trị!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 119
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com