Thanh Lam đứng ở trên cao nhìn xuống trông thấy rõ hết những thế võ của ba người. Từ khi chàng được sư bá Không Không Nhi dùng bổn thân chân khí đả thông sinh tử huyền quan cho chàng, nên công lực của chàng đã gấp trước mấy lần, lại thêm ba tháng luyện bích môn “Ly Hợp thần công” khó luyện nhất của phái Không Động mà chàng cũng đã luyện được bốn thành hỏa hầu. Lúc này tuy chàng chưa bằng được ba tay cao thủ này, nhưng kể ra cũng không kém mấy, chỉ thua họ có kinh nghiệm với hơi sức thôi. Chàng thấy võ công thượng thặng của ba người đấu với nhau như vậy dù nhanh tới đâu chàng cũng trông thấy rõ hết và chàng còn cảm thấy nhất thủ nhất công của họ rất tinh diệu, chàng cũng trông thấy rõ hết. Võ công của ba người đã luyện tới mức thượng thừa, đôi bên đấu với nhau mấy chục hiệp rồi mà vẫn ngang tài nhau và cũng không thắng bại, nhưng chỉ hên cho Thanh Lam, chàng vừa xem vừa dùng tay mô phỏng những thế công và thế thủ của ba người. Mặt trời mọc trên đỉnh đầu rồi, ánh sáng khí giới của ba người biến thành như muôn vạn luồng hào quan và cũng chế kỳ xuất thắng hơn trước nhiều. Quí vị nên rõ “Ly Hợp thần công” của phái Không Động là một môn ảo huyền tuyệt học rất lợi hại, lúc này tuy chàng dùng tay phe phẩy như vậy, nhưng không khác gì một thanh kiếm sắc bén rồi. Bỗng nghe thấy kêu “cắc” một tiếng, một cành cây to bằng cánh tay đã bị gẫy và sau một tiếng kêu “vù” cành cây đã bay ra giữa đấu trường. Lúc ấy chàng mới biết, kinh hãi vô cùng vội kêu lên : - Nguy tai! Quả nhiên trong đấu trường bỗng có một bóng xanh phi lên, chỉ thoáng cái Vương Ốc Tản Nhân, tay cầm Độc bang luân, đã tiến tới trước mặt chàng rồi. - Ồ, sư phụ, chính là y, tiểu tử này họ Giang đấy! Ôn Hoàng trông thấy Thanh Lam liền lớn tiếng kêu la như thế. - Là Lam đại ca đấy, cha mẹ à! Lan nhi thấy vậy cả kinh, đồng thời cũng la lớn như vậy. Thiên Lang Thiên Hồ nghe thấy con gái mình la lớn, sợ Vương Ốc Tản Nhân đột nhiên hạ độc thủ, nên cả hai song song nhảy tới, nhưng họ đã chậm một bước. Tản nhân, với bộ mặt hung ác, liền cười khì một tiếng, múa cái bánh xe độc nhằm đầu Thanh Lam tấn công xuống. Đang lúc ấy, bỗng có tiếng kêu “bẹt” Thanh Lam rú lên một tiếng như long ngâm, rồi chàng rút kiếm ra chống đỡ. Vương Ốc Tản Nhân ra tay đã nhanh và thân thế cũng nhanh khôn tả. Y không để cho khí giới của đôi bên va nhau, liền nhảy lui về phía sau bảy tám bước. Thì ra Thanh Lam lỡ tay chặt gãy cành cây, biết là nguy tai, sau lại thấy Tản nhân phi thân đến trước mặt, chàng cả kinh vội rút bảo kiếm ra phòng bị. Vừa rồi chàng thấy kẻ địch đấu với vợ chồng Thiên Lang chàng nhận thấy những thế võ của đối phương ra tay, dù mình có sử dụng tới “Truy Hồn bát kiếm” cũng chưa chắc đã thắng nổi. Chàng nghĩ chỉ có “Càn Khôn Nhất Kiếm” của Côn Luân lão nhân truyền thụ cho thì may ra mới có thể chống đỡ được thôi. Chàng quyết định như vậy, bụng bảo dạ tiếp : - “Nhưng Vương Ốc Tản Nhân là người trong nhóm Lục Tuyệt, võ công còn cao hơn Độc Giác Tú nhiều, không biết ta có chống nổi thế công của y không? Điều này quả thực cũng đáng ngại!” Sự thực chàng suy nghĩ như thế là cứ tưởng tượng sinh tử huyền quan của mình chưa đả thông nên mới so sánh như vậy, và chàng cũng biết một người nội công đã luyện tới mức tương đương thì dù sử dụng một thế võ rất tầm thường cũng lợi hại vô cùng, huống hồ Thông Thiên kiếm pháp lại là vật báu trấn sơn của phái Không Động? Lúc này công lực của chàng tuy chưa địch nổi Tản nhân nhưng cũng không đến nỗi quá kém như chàng tưởng lầm. Trong lúc chàng đang hoang mang thì Tản nhân đã múa Độc bang luân tấn công tới. Khí giới của địch chưa tới nơi mà chàng đã cảm thấy không khí nặng nề khôn tả. Chàng không kịp suy nghĩ, vội múa luôn bảo kiếm và giở ngay thế “Càn Khôn Nhất Kiếm” liền có chín cái vòng nho nhỏ dồn dập đưa ra. Vương Ốc Tản Nhân kinh hãi vô cùng, vội lui bước ngay thì Thiên Lang Thiên Hồ cũng vừa vặn nhảy tới. Thanh Lam không ngờ thế “Càn Khôn Nhất Kiếm” của mình lại có oai lực đến như vậy, đến nỗi Vương Ốc Tản Nhân, người có oai lực như thế cũng bị đẩy lui.
Vương Ốc Tản Nhân càng ngẩn người ra, không nói được nửa lời vì y thấy đối phương ít tuổi như vậy vừa ra tay có một kiếm đã khiến cho mình không sao phá giải được và chống đỡ nổi nữa. Vợ chồng Thiên Lang vừa tới nơi, thấy vậy cũng biến sắc mặt và ngẩn người ra nốt. Nghĩ như vậy, y đột nhiên ngửng mặt lên trời cười ha hả và nói : - Phù huynh và đại tẩu, việc ngày hôm nay Kỳ mỗ nể mặt hai vị hãy tạm từ biệt, quí hồ ra khỏi Như ý Lãnh này sẽ kiếm tiểu tử để thanh toán. Nói xong, y giắt tay Ôn Hoàng rồi quay đầu đi luôn. Lan nhi vừa hoàn hồn xong, tuy nàng chưa trông thấy đối phương ra tay như thế nào, nhưng nàng chỉ trông thấy Vương Ốc Tản Nhân vừa bị Lam đại ca tấn công có một kiếm đã rút lui luôn nàng mừng rõ khôn tả và còn cảm thấy khoái chí hơn là mình thắng trận. Nàng gọi tiếp : - Lam đại ca... Nàng vừa nói vừa chạy lại gần Thanh Lam. - Đứng lại! Thiên Lang liền quát lớn một tiếng giơ tay trái ra nắm lấy cánh tay trái của Lan nhi mà kéo mạnh một cái. Lan nhi đang mừng rỡ, không ngờ bị cha lôi kéo nên người bị bắn ngược trở lại, may có Thiên Hồ nhanh tay, đã vội tiến lên, giơ tay ra đỡ lấy người của Lan nhi rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Thoạt tiên Lan nhi còn tưởng là cha mình lỡ tay, ngờ đâu khi nàng đứng yên rồi ngửng đầu lên nhìn mới hay mẹ mình sầm nét mặt lại, không nói tiếng nào, còn cha mình cũng vậy, và đang từng bước một tiến lại gần Lam đại ca. Nàng không biết cha mình tiến lên như thế để làm chi? Thiên Lang nhìn thẳng vào mặt Thanh Lam, trầm giọng hỏi : - Giang thiếu hiệp, lão phu có một việc này không hiểu Giang thiếu hiệp có chịu nói cho biết hay không? Thanh Lam cắm kiếm vào bao, cung kính vái chào và đáp : - Chẳng hay lão bá định dạy bảo điều gì, xin cứ cho biết? Thiên Lang lạnh lùng hỏi tiếp : - Sư thừa và môn phái của thiếu hiệp? - Tiểu bối là môn hạ của Không Động. Thiên Lang không đợi chờ chàng nói tiếp, liền quát hỏi : - Có cái gì làm bằng cớ? - Vấn đề này... Thanh Lam nghe thấy nói càng ngạc nhiên và bụng bảo dạ rằng : - “Mình là môn hạ của phái Không Động, chẳng lẽ là giả hay sao? Nhưng bây giờ biết trả lời ra sao?” Thiên Lang cười nhạt mấy tiếng, Lan nhi thấy sắc mặt của cha như vậy lo âu vô cùng, vội nói : - Cha, Lam đại ca là môn hạ của phái Không Động đấy! Thiên Hồ cũng xen lời nói : - Giang tướng công đã chẳng nói là có theo một thầy đồ dạy học và luyện tập năm năm võ công là gì? Thanh Lam mặt đỏ bừng, đáp : - Xin bá mẫu đừng có hiểu nhầm, quả thực, tiểu bối theo ân sự học võ công năm năm, nhưng vì ông ta đã lui ra khỏi giang hồ nên không chính thức nhận đồ đệ. Thiên Lang có vẻ nóng lòng sốt ruột, nói tiếp : - Sao lại lắm cái lễ phép hủ hoá như thế! Thanh Lam nói tiếp : - Ba tháng trước đây, tiểu bối bỗng nhiên gặp Không Không đại sư bá, mới chính thức được gia nhập làm môn hạ của phái Không Động. Thiên Hồ đưa mắt nhìn con gái một cái, Lan nhi vội đỡ lời : - Thưa mẹ, Lam đại ca nói rất đúng! Thiên Lang càng bực thêm, nói tiếp : - Con nghe những lời ma quỉ của y làm chi! Rõ ràng y với thằng nhỏ mặt đen kia là cá mè một lứa! Nói tới đó, y cười nhạt một tiếng và nói tiếp : - Không Không lão Nhi cũng không thể dọa nạt nổi ai đâu! Ngươi bảo là người của phái Không Động thì lấy cái gì làm bằng cớ? Y hai lần hỏi bằng cớ, Thanh Lam bỗng nghĩ ra một vật, vội thò tay vào túi lấy ba trái Kim hoàn bóng nhoáng ra và đáp : - Đây là đạn của sư bá tặng cho tiểu bối làm tín vật, xin lão bá qua mắt! Đàn Chỉ Kim Hoàn của Diệu Thủ Không Không rất khét tiếng, Thiên Lang là người trong Võ Lâm Lục Tuyệt sao lại không biết? Nên y ngẩn người ra giây lát rồi mới đáp : - Không Không lão Nhi đã tặng cho hiền điệt ba viên Kim hoàn như vậy, tất nhiên là đã truyền thụ cách dùng cho hiền điệt thử sử dụng cho lão phu xem! Thanh Lam biết lúc này không thể nào từ chối được, bèn đáp : - Tiểu bối mới được đại sư bá ban cho ba trái Kim hoàn, nhưng vì mới tập luyên, tất nhiên không thể nào tránh khỏi bị lão bá với bá mẫu chê cười, mong hai vị chỉ giáo cho!
Thiên Lang dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng chứ không trả lời, Thiên Hồ bỗng dịu nét mặt lại, Lan nhi nghe thấy Lam đại ca biểu diễn “Đàn Chỉ Kim Hoàn” mừng rỡ khôn tả, cứ tủm tỉm đứng yên ở đó xem. Thanh Lam đứng yên người, hít hơi một cái, giơ tay trái lên khẽ búng ba trái Kim hoàn, cứ lần lượt ở trong tay chàng bắn ra, nhanh như ba mũi tên, chỉ thoáng cái đã bắn ra ngoài xa hơn ba trượng. Trái đi trước tựa như va đụng phải một vật gì, đột nhiên kêu “vù” một tiếng và bắn trở lại. Thế bay trở lại của trái Kim hoàn ấy cũng nhanh như lúc bắn đi vậy. Trái thứ nhất vừa bắn trở lại thì trái thứ hai và thứ ba cũng tiếp tục bay tới. Thanh Lam chờ cho Kim hoàn bay tới gần mới giơ tay lên búng một cái, thế là ba trái Kim hoàn lại lần lượt bắn đi, Kim hoàn đi tới chỗ xa chừng ba trượng lại quay trở lại rồi Thanh Lam mới giơ tay ra bắt lấy. Biểu diễn xong, chàng cúi mình vái chào và nói : - Tiểu bối quả đã bêu xấu! Quí vị nên rõ, Đàn Chỉ Kim Hoàn là môn tuyệt kỹ nổi danh của Diệu Thủ Không Không, rất khó tập luyện. Khi nó bay tới mục tiêu, tự nó sanh ra một tác dụng bắn trả lại, nên tấn công xong kẻ địch lại thâu hồi trái Kim hoàn ấy, như vậy mới là kẻ đặc biệt. Điều này cũng không lấy gì làm lạ, tựa như chúng ta lấy trái banh nhựa, dùng một ngón tay đè mạnh vào mặt bàn một cái, trái banh đi rồi quay trở lại, nên lối Đàn Chỉ Kim Hoàn của Không Không Nhi cũng theo lối đó mà luyện tập. Hãy nói Lan nhi thấy Lam đại ca biểu diễn môn tuyệt kỹ ấy mừng rỡ khôn tả, liền la lên : - Lam đại ca tài ba thực! Vợ chồng Thiên Lang hơi rùng mình, vì cả hai không ngời thiếu niên trẻ tuổi này lại là môn hạ đắc ý của Diệu Thủ Không Không, nên cả hai không dám trêu ngươi tới chàng. Nhưng vợ chồng Thiên Lang nghĩ lại, rõ ràng kiếm pháp vừa rồi của Thanh Lam hiển nhiên cùng một thứ kiếm pháp với tiểu tử mặt đen kia, nên Thiên Lang vẫn còn thắc mắc, ngẫm nghĩ hồi lâu mới hỏi tiếp : - Phải, tài ba của hiền điệt vừa sử dụng đó chính là Đàn Chỉ Kim Hoàn của Không Không Lão Nhi thực, tất nhiên lão phu phải tin cậu là người của phái Không Động rồi. Nhưng vừa rồi lúc cậu dùng thế kiếm đẩy lui lão già Vương ốc Sơn, chẳng lẽ cũng là kiếm của phái Không Động hay sao? Thanh Lam lắc đầu, đáp : - Thế kiếm đó không phải là kiếm pháp của Không Động mà là do một ông cụ đã truyền thụ cho. Thiên Lang lại hỏi tiếp : - Cậu còn ít tuổi như vậy mà tại sao lại có lắm danh sư như thế? Chẳng hay người đó là ai? Thanh Lam đáp : - Người đó là Côn Luân lão nhân. Thiên Lang cười ha hả, nói : - Cậu đã gặp Kiếm Thần, ông ta là người đã trên trăm tuổi rồi. Nói tới đó, y bỗng “hừ” một tiếng, rồi lẩm bẩm tự nói : - “Phải, tiểu tử da đen đó đã chẳng tự nhận là người của phái Côn Luân là gì?” Thanh Lam biết bên trong thể nào cũng có nguyên nhân gì, và còn nghe thấy ông ta nói: “Thế Càn Khôn Nhất Kiếm của mình đã giống kiếm pháp gì đó”, nghĩ như vậy, chàng liền lên tiếng hỏi : - Lão bá có thể cho biết tình hình lúc bấy giờ không? Thiên Lang kêu “hừ” một tiếng, vẻ mặt giận dữ, đáp : - Đó là chuyện xảy ra vào hồi bốn tháng trước, có một tiểu tử mặt đen lên trên Như ý Lãnh này. Y tự nhận là môn hạ của phái Côn Luân và bảo có một người sư đệ bị trúng phải Ngũ Âm Thủ sắp chết đến nơi, đặc biệt đến đây xin lão phu một viên Khảm Ly đan. Thanh Lam nghe nói tới đó ngẩn người ra bụng bảo dạ rằng : - “Rõ ràng là Hắc Y Côn Luân, vì thấy ta trúng phải Ngũ Âm chưởng của Hoa Di Lạc nên mới tới đây xin thuốc.” Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng nghe thấy nói Lam đại ca đã được uống một viên thuốc Khảm Ly đan rồi. Trước nàng lại tưởng là cha mình đã tặng cho Hắc đại hiệp nên nàng xen lời hỏi : - Có phải cha đã tặng cho đại hiệp đó một viên không? Thiên Lang vừa cười vừa đáp : - Khảm Ly đan là một linh dược có thể cứu người đang thoi thóp sắp chết, người luyện võ được uống một viên cũng như đã luyện được hai mươi năm công lực vậy. Năm xưa sư tổ của con là Đại Phương chân nhân đã tốn mấy chục năm tâm huyết tìm kiếm linh dược ở khắp thiên hạ danh sơn mới điều chế ra được tám viên. Từ đó để lại tới nay chỉ còn có năm viên thôi. Cha với mẹ con mỗi người uống một viên, sau lại cho con uống một viên nên chỉ còn có hai. Những thuốc quí báu như vậy khi nào cha lại chịu tặng cho một người ngoài như Hắc tiểu tử một cách dễ dàng như thế? Lan nhi chẩu môi hỏi tiếp : - Người ta cứu người chứ có phải là chuyện chơi đâu mà sao cha lại hẹp lương đến như thế? Vì nàng biết Hắc Y Côn Luân lên núi để cứu Lam đại ca cho nên nàng mới nói như vậy. Thiên Lang không thèm đếm xỉa tới, vẫn hỏi Thanh Lam tiếp : - Hắc tiểu tử ăn nói rất điêu ngoa nên y với vợ chồng lão phu đấu với nhau, kiếm thuật của y rất kỳ ảo, nhưng công lực thì còn kém vợ chồng lão phu rất xa. Không ngờ trong khi y bị dồn ép đột nhiên giở một thế kiếm kỳ lạ ra khiến vợ chồng lão phu cũng bị đẩy lui một bước rồi y còn nói: “Tưởng Thác Thành song hung lợi hại như thế nào, không ngờ lại tầm thường đến thế!” Thế rồi y ung dung xuống núi đi luôn. Ngờ đâu tối hôm đó y lại lẻn vào trong đơn thất của lão phu lấy trộm cả hai viên thuốc ấy đi. Vừa rồi, cậu bị lão già họ Kỳ dồn ép, rồi cậu cũng lại giở kiếm pháp tương tự như tiểu tử mặt đen nên lão phu mới hỏi như vậy. Trước mặt lão phu, cậu không được nói dối! Thanh Lam chần trừ giây lát rồi đáp : - Vừa rồi lão bá nói câu chuyện ấy, kẻ bị thương chính là tiểu bối đấy. Thiên Lang đột nhiên giận dữ, rống lên một tiếng nói tiếp : - Ngươi... ngươi quả nhiên là sư đệ của y! Thanh Lam đáp : - Viên Khảm Ly đan hôm đó quả thực tiểu bối đã được Hắc y đại hiệp cho uống, nhưng còn việc Hắc y đại hiệp nhận tiểu bối là sư đệ, đó là chuyện hiểu lầm. - Sao cậu lại nói thế? Thanh Lam bèn kể chuyện tại sao mình gặp gã Côn Luân lão nhân, rồi được truyền thụ môn kiếm pháp như thế nào, và sao bị thương ra sao, một hơi kể hết cho vợ chồng lão nhân nghe. Lúc ấy Thiên Lang mới bớt giận, trầm giọng nói tiếp : - Được, hôm nọ cậu đã cứu tiểu nữ gây hấn với lão già họ Kỳ, lão phu là người ân oán phân minh, việc này không liên can gì tới cậu tất nhiên lão phu cũng không làm khó dễ cậu. Nhưng cậu đã uống mất Khảm Ly đan rồi, thì cậu phải làm cho lão phu một việc này. Lão phu hẹn cho cậu ba tháng phụ trách tìm kiếm hành tung của Hắc Ma Lặc cho lão phu. Đến lúc ấy cậu sẽ có lợi. Bằng không, nếu cậu biết mà không cho lão phu hay thì sau này đừng có trách lão phu vô tình! Thanh Lam nghe thấy ông ta nói như vậy, liền rùng mình kinh hãi, vội lớn tiếng đáp : - Lão bá dặn bảo, tiểu bối phải tuân theo, nhưng ngày nọ tiểu bối bị thương nặng, Hắc đại hiệp không quản đường xa ngàn dặm đi xin thuốc về cứu tiểu bối, nhờ vậy tiểu bối mới được sống sót tới giờ. Nếu làm như vậy thì có khác gì tiểu bối là kẻ mang ơn báo oán, và mang tiếng là kẻ bất nghĩa không? Trái lại, nhận lời lão bá mà không làm thì là kẻ này bất tín. Những việc bất tín bất nghĩa thì không bao giờ tiểu bối làm hết. Thiên Lang nghe thấy chàng nói xong, liền biến sắc mặt cười khinh, rồi hỏi tiếp : - Lão phu đã nói ra là không có bao giờ thay đổi hết! Bình sinh cũng không biết cái gì là chính nghĩa cả! Ngươi tuổi còn trẻ, lại cố ý muốn trái lời của lão phu? Thanh Lam đáp : - Khảm Ly đan đã bị tiểu bối uống mất, không sao trả được, nhưng tiểu bối thế nào cũng sẽ báo đền cho lão bá, còn việc của lão bá dặn bảo đây thì tiểu bối không sao làm được! - Được! Ngươi tưởng lão phu không dám đánh chết ngươi hay sao? Thiên Lang quát mắng xong, liền giơ tay ra định chộp lấy chàng. Lan nhi thấy vậy liền nhảy xổ ra định ngăn cả và nói : - Cha... Nói xong, nàng nhảy xổ lại che chở cho Thanh Lam nhưng bị Thiên Hồ ngăn cản.
Hồi 20 Mắt chó giấy
Thiên Lang giơ tay lên định chộp Thanh Lam nhưng thấy chàng không có vẻ gì là sợ hãi hết lại từ từ giơ tay xuống và nói : - Được, ngươi xuống núi đi! Nói xong, y đột nhiên ra hiệu cho Thiên Hồ một cái, rồi hai vợ chồng giắt Lan nhi tiến thẳng vào trong thạch ốc. - Lam đại ca... Thanh Lam vừa đi vừa nghe thấy tiếng kêu la gào khóc của Lan nhi, chừng nhận thấy Thiên Lang giở mặt vô tình như vậy, trong lòng tức giận khôn tả, nhưng nghĩ lại “Hắc Y Côn Luân” đã lấy trộm linh dược quí hơn tính mạng của vợ chồng y, nhất là người ta còn có hai viên mà Hắc Y đại hiệp lấy hết, như vậy làm sao mà vợ chồng y không tức giận lây đến mình? Huống hồ vợ chồng y có tiếng là Lang với Hồ chỉ có một mình Lan nhi là một thiếu nữ lương thiện và ngây thơ thôi. Bây giờ nàng bị cha mẹ lôi kéo như vậy, cũng thật may, vì tình yêu của mình đã trao phó hết cả cho Hồng Tuyến cô nương rồi, ta chỉ coi Lan nhi như người em gái thôi, đã mấy lần định nói cho Lan nhi biết rõ, nhưng lại sợ nàng ta đau lòng nên lại thôi. Bây giờ bỏ đi như vậy càng hay. Nghĩ tới đó, chàng liền bước đi xuống dưới núi, không còn vẻ gì trù trừ nữa. Chàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy phía bên trái khu rừng có tiếng kêu “soẹt” rất khẽ lúc này tai mắt của chàng rất thính, chàng vội ngửng đầu lên nhìn, thấy trên ngọn cây đang rung động, rõ ràng trên đó có người giở khinh công tuyệt mức ra phi hành, nhưng người ta đã đi xa rồi, mình làm sao mà đuổi theo kịp. Nên chàng chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi chạy xuống núi tức thì. Một lát sau, chàng đã đi tới chân núi, đang định đi tiếp thì bỗng nghe thấy có người ở phía sau gọi mình. Chàng giật mình kinh hãi và nghĩ thầm : - “Sao lại có người biết rõ tên họ của ta như thế?” Chàng vội ngừng bước, quay mình lại nhìn, thì thấy một bóng người ở bên rừng đi ra. Thì ra người đó là Thạch Mộ. Mụ ta thấy Thanh Lam ngừng bước, vội chạy tới gần, tủm tỉm cười và nói : - Giang tướng công, vừa rồi những lời của tướng công nói chuyện với lão gia như thế nào, lão thân đều nghe thấy hết. Cha của Lan nhi rất nóng nảy nhưng người rất tốt bụng mong tướng công đừng có trách cứ! Thanh Lam vội đáp : - Cám ơn Ma Ma, Phù lão bá vì mất linh dược tất nhiên ông ta phải tức giận, như vậy tiểu sinh đâu dám giận ông ta. Thạch Mộ mừng rỡ nói tiếp : - Thế mới phải chứ! Giang tướng công quả thực là một trang thiếu niên lão thành, anh tuấn và có tương lai. Mụ ta khen ngợi Thanh Lam và trong lòng cũng mừng rỡ hết sức. Mụ cười tít mắt lại giây lát rồi nói tiếp : - Giang tướng công, lão thân trông nom Lan nhi từ hồi nhỏ tới giờ, chỉ có một mình lão thân mới biết rõ được lòng của cô ta. Cô ta yêu tướng công lắm, tướng công chớ có quên cô ta nhé! Thanh Lam nghe nói mặt đỏ bừng, rồi đáp : - Ma Ma đừng có hiểu lầm! Xưa nay tiểu sinh vẫn coi cô ta như một người em gái vậy. Thạch Mộ gật đầu lia lịa và nói tiếp : - Giang tướng công quả thật là một quân tử thành thực, lão thân rất tin cậy, quí hồ tướng công không quên cô ta là được rồi! Thanh Lam ngượng vô cùng, không biết trả lời như thế nào cho phải? Giây lát sau, chàng mới nói : - Nếu Ma Ma không có việc gì dặn bảo, tiểu sinh xin cáo từ đây. Thạch Mộ kêu “ồ” một tiếng, nói tiếp : - Suýt tí nữa thì lão thân quên bẵng đi một việc này! Nói xong, bà ta móc túi lấy một cái vòng đen nhánh đưa cho Thanh Lam và nói tiếp : - Giang tướng công đi lại giang hồ luôn luôn, nếu có tới Giang Nam may ra vật này sẽ hữu dụng cho tướng công đấy! Tướng công nên đem theo ở trong người thì hơn! Thanh Lam còn định từ chối thì Thạch Mộ lại nói tiếp : - Lan nhi đều nói cho lão thân biết hết rồi, công tử là con nhà quí phái trân châu ngọc thạch có nhiều lắm, vật này là vật tầm thường nhưng công tử cứ đeo vào, rồi sau này sẽ biết và đừng có chê lão thân nghèo nhé?
Thanh Lam thấy vật đó cũng khá nặng, đoán chắc là sắt nhưng thấy bà ta nói như thế không tiện từ chối chê bai, nên chàng đành phải nhận lấy. Thạch Mộ thấy chàng đã nhận lấy càng mừng rỡ thêm, lại thao thao bất tuyệt dặn chàng vài câu phải nên cẩn thận, vì trên giang hồ hiểm ác lắm, v.v... Tất nhiên Thanh Lam cũng phải vâng vâng dạ dạ, rồi từ biệt Thạch Mộ đi luôn. Hình như Thạch Mộ vẫn còn chưa nỡ chia tay cứ đứng ở đó nhìn theo hoài, cho tới khi chàng hút bóng mới thôi. Lúc ấy trời đã sắp tối, Thanh Lam đã đi đến tửu quán Hội Tân Lầu ở thành phố Tầm Dương. Tửu lâu này khá lớn rộng, chia làm hai tầng, trên lầu là để những người khách lịch sự, còn dưới nhà là để cho khách bình dân. Chàng liền lên ngay trên lầu, ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ gọi thức ăn và rượu ra nhấm nháp. Chàng vừa ăn nhậu vừa chú ý tới ba đại hán ngồi ở cái bàn cạnh đó, vì thấy chúng đang rỉ tai thì thầm với nhau. Tuy chúng nói rất khẽ, nhưng chàng nghe thấy rõ lắm, và tuy chàng nghe thấy lời lẽ của bọn người ấy nói, nhưng chàng cũng không hiểu gì hết, có lẽ ba người ấy nói tiếng lóng giang hồ với nhau, vì vậy khiến cho chàng càng chú ý thêm. Thì ra trong khi đi đường, chàng đã nghe người ta đồn đại công tử con trai của Lộ Châu Tiết độ sứ sắp lấy con gái của Hoạt Đài Tiết độ sứ. Vì Tam trấn liên hôn với nhau là do ý định của triều đình, cho nên Hoàng Thượng đặc biệt tặng cho rất nhiều châu báu, tặng cho Lộ Châu Tiết độ sứ một vòng ngọc có trạm rồng và phượng, gọi là Long Phụng ngọc trúc. Lần này Tiết đại công tử đi Hoạt Đài đón dâu, trong sính lễ quí giá nhất là đôi vòng ngọc vua tặng cho, ngờ đâu vừa ra khỏi núi Thái Hành, cái vòng ngọc rồng phượng ấy bỗng bị mất trộm, Tiết đại công tử lo âu khôn tả, liền phái quân lính đi tìm kiếm, nhưng làm sao tìm ra được vật của nhà vua đã ban cho, nếu để mất thì nguy hiểm lắm.
Thanh Lam hay tin ấy, liền đoán chắc điểm này cũng do Điền Thừa Tự sai người đi lấy trộm chứ không sai. Tuy chàng vẫn biết Điền Thừa Tự đã giải tán đội quân Ngoại trạch nam rồi, nhưng vẫn còn một bọn tâm phúc của y chưa rút lui, chị họ của mình đã sang bên đó làm dâu, hai bên đã thành sui gia với nhau, nhưng về mặt chính trị vẫn còn cầm cự với nhau, nên chàng đoán chắc là người của Tiết độ sứ họ Điền đã lấy trộm đôi vòng ngọc ấy để làm mất sĩ diện của dượng mình và chưa biết chừng lại là người của phái Tần Lãnh để trả thù thầy đồ Thư cũng nên. Bất cứ là người của Điền Thừa Tự hay là người của phái Tần Lãnh đều chống đối với anh mình hết, mình không thể nào khoanh tay đứng yên được, nên suốt dọc đường chàng cứ ngấm ngầm để ý, nhất là các trà lâu tửu quán. Hôm đó vừa lên tới Hội Tân Lầu, thì thấy ba hảo hán này mặt hung hăng và dùng tiếng lóng nói với nhau nên khi nào chàng chịu để lỡ dịp may này. Đang lúc chàng để ý nghe, thì bỗng dưới lầu có tiếng ồn to hình như xảy ra chuyện gì. Những người hiếu sự liền chạy xuống lầu, ba đại hán nọ cũng vội trả tiền rồi chạy xuống lầu luôn. Thanh Lam thấy vậy vội đặt chén rượu xuống đứng lên chạy xuống dưới lầu. Nhưng từ đầu cầu thang cho đến cửa đều có người đứng chật không sao xuống được và chàng tìm kiếm mãi không sao thấy ba đại hán ấy đâu cả. Nhưng chàng thấy ở chỗ quầy trả tiền có một người tuổi trạc năm mươi đang chỉ trỏ và cãi vã với người trưởng quầy đến độ mặt đỏ tai tía. Chàng nhĩn kỹ người ấy đầu tóc rối bù hình như lâu năm không chải vậy, mình mặc áo bào màu lam rộng lớn thùng thình và hình như không phải là áo của y vậy. Lúc ấy người nọ lớn tiếng : - Các vị bà con làng nước làm ơn lại đây chứng minh hộ cho, tửu điếm lớn như thế này không ngờ lại là một hắc điếm! Nhưng không dám làm gì những người giàu có, trái lại chỉ hà hiếp những người già nua như thế này thôi! Người trưởng quầy tức đến mặt đỏ bừng, giơ tay chỉ vào mặt ông già mà quát mắng rằng : - Ngươi đừng có nói láo! - Ai nói láo nào? Chả lẽ ngươi không bắt nạt già này hay sao? Có phải ngươi sợ ta không tiền trả cho ngươi, ngươi lại hà hiếp ta như thế? Già này người nghèo nhưng trí không nghèo, không có tiền là không bao giờ dám đến tửu điếm như thế này! Nhưng già này đã mù quáng, thành Tầm Dương lớn như thế này có bao nhiều tửu điếm không vào lại vào nhầm cái hắc điếm này! Bọn phổ cây thấy người đó bảo tửu quán này hắc điếm, tên nào tên ấy tức giận khôn tả đã vén tay áo, sắn quần lên chuẩn bị định đánh ông già đó. Ông già vừa nói vừa ho, lại nói tiếp : - Già vừa vào tới cửa, ngươi đã trợn mắt lên nhìn, và khẽ dặn phổ cây, nếu lão ăn một bát mì hay mấy cái bánh bao thì thôi, đừng tính tiền già này nữa, tưởng già này không nghe thấy những lời nói của ngươi hay sao? Ngươi tưởng già này không có tiền vào ăn. Thôi ngươi lầm rồi! Nếu ta cần ăn cho no miệng thì ta không biết đi đến tiệm mì hay tiệm bánh bao hay sao? Già nghe nói thức ăn của tiệm ngươi cũng khá ngon, cho nên già mới vào thử, bộ ngươi sợ già này ăn xong không trả tiền? Được muốn thế cũng không khó gì, để già trả tiền trước, rồi ăn uống sau cũng được! Lão định đưa tiền cho người phổ cây của ngươi, nhưng người phổ cây của ngươi lại nổi giận, bảo ông trưởng quầy không muốn như thế nếu khách nhận thấy tiền bạc giữ trong người không tiện thì cứ gửi cho trưởng quầy, ăn xong ra lấy lại cũng được, nên lão móc túi cười khì, vì chỉ còn có mười lăm lượng bạc đưa cho phổ cây, lúc ấy chính ngươi đã cân qua rồi không sai chút nào, phải không? Người trưởng quầy đỡ lời : - Phải lúc ấy ta đã cân qua rồi, đã gặp không biết bao nhiêu người ăn quịt, tôi thấy hình dáng của y là biết ngay thế nào y cũng định đến đây để ăn quịt, tôi liền dặn bảo phổ cây một gói bạc, tôi để lên trên cân cân đúng mười chín lạng năm chữ như vậy, thì tha hồ y ăn thế nào cũng không thể ăn hết cho được. Ngờ đâu y lại gọi một mâm tiệc thượng đẳng, trong đó có yến và vây, và gọi một hũ rượu lớn, rồi y ăn từ trưa cho đến chiều, một mình y ăn hết một mâm tiệc kia. Đến khi tính tiền, thì tất cả hết sáu lạng sáu chỉ, đáng lẽ tôi trả lại cho y mười hai lạng chín chỉ, không ngờ khi tôi trả lại cho y, thì y lại bảo đó là bạc giả, vu cho tôi đã đánh tráo của y. Y nói y gởi có mười lăm lạng bạc thôi, làm gì tới mười chín lạng này lận, cho nên y bảo đó không phải là bạc của y! Thưa quí vị bà con làng nước, tôi có nhìn nhận lúc phổ cây đưa gói bạc đến là đã không nhìn kỹ, bây giờ nghe nói như vậy tôi mới nhận thấy đúng là bạc giả. Chúng tôi đi làm ăn đã được hàng hai mươi năm trời rồi, mà chưa hề đổi tiền bạc của ai hết, rõ ràng là y đem bạc giả đến đây để lừa tôi! Tất cả mọi người có mặt tại đó thấy mỗi người có một lý lẽ riêng, lý lẽ của ai cũng đều vững hết, nhưng mọi người thấy ông già nầy ăn mặc rách rưới, cho nên tin người trưởng quầy đã quá sơ suất, nên mới bị mắc hỡm như thế. Vả lại số bạc của hai người nói lại không giống nhau, nên các người lại đoán chắc người trưởng quầy thấy gói bạc nặng hơn bốn lạng tưởng là được món lời, nên mới không xem kỹ.
Lúc bấy giờ ông già đã tức giận đến lồi cả gân xanh trên đầu và trán lên, hai tay vái chào mọi người lia lịa và nói tiếp : - Các bà con làng nước, chính y nói y chỉ thấy tôi giao có mười lăm lạng bạc thôi, nếu y không đổi thì làm sao dư ra bốn lạng như thế? Y bảo y làm chưởng quầy ngót hai mươi năm đã có không biết bao nhiêu người đến ăn quịt, nếu y làm thế chắc là nhiều kinh nghiệm, thế sao không chịu coi cho kỹ. Già vừa vào đến cửa, y không sợ già không có tiền vào ăn quịt, thì đừng bảo già gửi tiền trước, nhưng quí vị thử xem, khắp thiên hạ có tiệm ăn nào bắt người trả tiền trước như thế này không? Nhưng điều này già cũng không trách làm chi, nếu người khác đưa tiền y giữ, thì bảo là bận quá cho nên không coi kỹ thì được, nhưng y đã bảo là sợ già ăn quịt thì tất nhiên y phải chú ý đến tiền bạc của già chứ, vả lại bạc nén chỉ qua mắt một cái là biết liền, làm sao mà qua mặt y được. Quí vị có thấy y dán tờ giấy của y ở cạnh y không “tiền bạc qua mắt phải điểm lại, nếu sai lầm bổn hiệu không chịu trách nhiệm” đấy chữ đã viết rành ranh như thế, y còn đổ lỗi làm sao được nữa. Bây giờ lại bảo tiền bạc của già là giả xin quí vị làm ơn chứng minh có phải là y định hà hiếp già này vừa nghèo vừa già mà định lường gạt đấy không? Mọi người thấy ông già nói rất có lý, nên ai nấy đều bênh ông và xen lời nói : - Phải người chưởng quầy này vô lý thật, đã bắt người ta trả tiền trước lại bảo là người ta ăn quịt, y có mù quáng đâu mà bảo người ta đưa bạc giả cũng không hay, đúng số tiền này là do y đánh tráo rồi. Ông già thấy mọi người bênh mình đắc chí, liền nói tiếp : - Các vị bà con, vừa rồi tôi bảo đây là hắc điếm không sai chút nào, không những định nuốt chửng số tiền bạc của tôi, mà tôi mới uống có hũ rượu và bốn đĩa thức ăn mà y lại nói ngoa bảo là tôi ăn cả một mâm cỗ có cả yến và vây, với một người già yếu thế này mà ăn nổi một mâm cỗ với uống hết một hũ rượu nhiều như thế, có lẽ y bắt nạt lão là người phương xa với thấy lão nghèo, tiền bạc của lão vừa vào tay, là y đã nuốt chửng sáu lạng sáu chỉ rồi, cái khác còn có thể giả được, ăn vào bụng thì làm sao giả được, chứ một mâm cỗ với hũ rượu nhiều như thế, dù có nhồi vào bụng lão, lão cũng chứa không nổi chứ đừng nói là lão ăn nhậu cho được.. Đâu các vị thử đến đây xoa thử bụng lão xem bụng lão có chứa nhiều thức ăn như thế không? Ông ta vừa nói vừa vén áo lên cho mọi người xem bụng, quả nhiên thấy bụng y lép vào và hai bên sườn lồi ra, quả thật ba bát cơm không chứa nổi chứ đừng nói là một mâm cỗ với một hũ rượu. Người chưởng quầy thấy ông già đã ăn hết mâm cỗ mà còn chối bai bải như vậy y tức giận vô cùng, mồ hôi toát ra như tắm, ấp úng mãi mới nói được : - Oan uổng thật, tôi có mồm mà cũng không sao cãi được y... y... Y tức giận quá không sao nói được nữa, vì quả thật với một ông già gầy như thế làm sao ăn hết một mâm cỗ với uống hết một hũ rượu lớn như vậy, nếu có lên tiếng thì mình cũng bị thua thôi, thể nào mình cũng bị oan là tham tiền mà đổ oan cho người khác. Thanh Lam đứng ở chỗ đầu cầu thang càng nghe càng quái lạ, và chàng thấy người chưởng quầy là một người làm ăn hẳn hoi, chứ không có vẻ gì là xảo trá cả, nên chàng lại để ý đến ông già, nhưng chàng nghĩ lại, nếu ông già đến ăn quịt sao lại có mười mấy lạng bạc gửi ở đây như thế và ông ta gầy gò như thế thì làm sao mà ăn nổi một mâm cỗ đến hai mươi món ăn và uống hết một hũ rượu như vậy. Chàng càng nghĩ càng không ra nguyên do, nên chàng rẽ mọi người tiến lên hỏi chưởng quầy rằng : - Bây giờ hai người mỗi người nói một lần thì khó mà phân giải được, nhưng cũng nên trách bạn, ông cụ mới vào cửa, ai bảo thất lễ với ông ta như thế, với số tiền như vậy, chắc là bạn không trả nổi cho ông ta đâu, thôi để tiểu sinh trả hộ cho.