watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:32:1129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 31 - Hết - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 31 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 8

Hồi 32
Kế yên lòng người

Hôm đó Long Uyên với bà cháu Phong Lan đã về tới thành Chức Mạc. Tất nhiên Long Uyên phải hoàn lại bộ mặt thực của mình nên trông đẹp như Phan An, Tống Ngọc vậy!
Phong Lan cũng trang điểm đẹp hơn mọi ngày, ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa, trong lúc xe vào tới phố lớn người phu xe liền hỏi:
-Thưa công tử, công tử đến đâu ạ?
Long Uyên đáp:
-Đi về phía Nam, quay sang phía bắc, tới căn nhà bên ngoài có mọt bờ tường đá cao lớn, ngoài cửa có…
Không đợi chàng nói dứt người phu xe đã nói:
-Tiểu nhân biết rồi, có phải công tử tới nhà Long đại nhân không?
-Phải, chính là nhà ấy.
-Có lẽ công tử là thiếu chủ của Long phủ phải không? Hà, công tử đã về tới, thực là trời có mắt. Công tử chắc không biets chuyện, gần đây mấy vị đại nhân vì nhớ công tử mà hết người này đến người kia đau ốm liên miên!
Long Uyên nghe vậy thì cả kinh, vội hỏi lại:
-Có thực không? Nhưng tại sao đại ca lại biết rõ thế?
Người phu xe thủng thẳng đáp:
-Sao không biết, tiểu nhân là Khoái Thối lão ngu không bao giờ nói dối ai cả, nếu đại gia không tin về tới nhà sẽ hiểu liền… Vả lại chuyện này không phải là bí mật gì hết, vì mấy vị đại nhân của quí phủ quanh năm làm việc thiện ở thành. Cho nên ai ai cũng quan tâm tới sức khỏe của mấy vị ấy, ở Chúc Mạc này mấy vị ấy có chuyện gì mọi người đều biết cả, mấy ngày gần đây trong huyện buồn rầu vì đại nhân đau yếu…
Long Uyên không ngờ nhà mình lại có tiếng tăm như thế, đồng thời chàng cũng không ngờ mấy vị bá bá vì nhớ nhung mình mà sinh ra đau ốm như vậy. Chàng cảm động vô cùng, nước mắt ươn ướt, chỉ muốn một bước tới nhà ngay.
Phong Lan ngồi kế, nghe người phu xe nói chuyện cũng cảm động vô cùng, lại thấy Long đại ca ứa nước mắt ra thì càng kinh hãi, vì vậy một tay nắm bà bà một tay nắm tay của Long Uyên khẽ hỏi:
-Long đại ca làm sao thế?
Long Uyên khẽ lắc đầu, cố nhịn không cho nước mắt ứa ra.
Chiếc xe đã ngừng, người phu xe vén tấm mành lên và gọi:
-Công tử, đã tới nơi rồi, mời công tử xuống xe.
Y chưa nói dứt thì thấy Long Uyên ném cho một nén bạc nằng chừng mười lạng rồi, y vội nói:
-Công tử, tiểu nhân không dám nhận.
Ngờ đầu y vừa ngửng đầu lên thì đã không thấy hình bóng ba người đâu, y vội nhìn về phía cửa lớn, lúc đó mới hay ba người đang đi vào trong phủ cách y hơn hai mươi trượng. Y liền gọi tiếp:
-Công tử đợi một chút, tiểu nhân đội ơn các vị ban thưởng, nhưng không dám lấy số tiền nhiều như vậy…
Vừa nói, y vừa đuổi theo sau, nhưng Long Uyên quay đầu lại nói:
-Đại ca đánh xe chở chúng tôi đi bấy nhiêu đường cũng mệt nhọc lắm, một chút tiền mọn này có nghĩa lý gì đâu, đại ca cứ cầm lấy đi.
Người phu xe còn định nói nữa, Long Uyên đã quay người đi luôn.
Lúc ấy lão bộc coi cửa nghe có tiếng người nói chuyện liền chạy ra xem, trông thấy Long Uyên đã về, mừng rỡ khôn tả, nhưng y sợ mình bị hoa mắt nên giơ tay dụi mắt mấy cái. Lúc này y đã chắc chắn là Long Uyên rồi liền tức thì nói vọng vào trong:
-Thằng nhỏ sói đầu, mau thưa với lão gia. Thiếu… thiếu gia đã về!
Nói xong, y như đứa trẻ chạy tới trước mặt Long Uyên, cúi xuống vái chào và nói:
-Thiếu gia đã về, thực…
Nói xong, y vội đưa tay cầm lấy bọc áo trong tay của Long Uyên rồi quay đầu lại. Lúc ấy y mới trông thấy hai bà cháu Phong Lan. Y liền ngẩn người ra.
Trong nhà mọi người nghe thấy lão bộc nói vọng vào như vậy đã đổ ra nghênh đón, tám chín tỳ nữ như một đàn bươm bướm chạy ra ngoài cửa ngó nhìn, vừa thấy Long Uyên đi tới đều đồng loạt chắp tay vái chào, và đồng thanh nói:
-Công tử…
Chào xong, người nào người nấy vội chạy đi báo tin cho chủ nhân của mình.
Nhất thời tiếng cười nói vui vẻ ồn ào vang nên náo nhiệt khôn tả, ai nấy đều chăm chú nhìn vào ba người, nhất là nhìn Phong Lan với Võ Di bà bà.
Vào tới khách sảnh Long Uyên liền mời hai người ngồi rồi cáo lỗi:
-Bà bà với Lan muội ngồi chơi, để tiểu điệt lên trên lầu…
Võ Di bà bà không đợi Long Uyên nói dứt đỡ lời:
-Hiền điệt cứ đi đi…
Long Uyên cúi chào lần nữa rồi giở hết tốc lực chạy lên lầu.
Phong Lan nhìn theo cho tới khi chàng khuất hẳn mới thôi, nàng lại đưa mắt nhìn những đồ bày biện ở trong nhà. Nàng cảm thấy từ bàn tới ghế cho tới những đồ bày biện đều là những thứ quí giá cả. Cầu thàng ở góc bên phía tây vừa lớn vừa rộng, lại làm bằng gỗ trầm. Trên trần nhà treo rất nhiều đèn pha lê, đèn nào cũng có tua ngũ sắc tỏa xuống, trông như một tòa cung điện vậy.
Nàng mải mê ngắm nhìn thì bỗng nghe tiếng Long Uyên từ trên lầu vọng xuống:
-Cha, Uyên nhi đã về…
Nghe thấy tiếng nói ấy, cảm xúc nàng dâng lên nước mắt liền chảy quanh. Nàng quay lại nhìn Võ Di bà bà, định nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, tức thì bốn phía xung quanh đã vang lên tiếng người huyên náo. Đồng thời trên cầu thang cũng vọng xuống tiếng chân người. Phong Lan từ trong nhưng âm thanh vọng tới ấy nghe thấy tiếng nghẹn ngào cùng một phụ nữ:
-Con buông tay ra, con không thấy mọi người điều ra cả rồi hay sao?


Nàng vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay Long Uyên đang ẵm một người đàn bà tuổi chừng năm mươi, phía sau có mấy thị tỵ đi theo.
Hai má của Long Uyên vẫn còn đẫm lẹ, nhưng vẻ mặt của chàng lại tươi cười, chàng đang ẵm người ấy xuống và nghe bà ta nói liền nhìn xuống dưới thì thấy Phong Lan đang nhìn mình, chàng liền đặt bà ta xuống, làm mặt xấu nói:
-Mẹ sợ gì ai cười, mọi người đều là người nhà cả, có gì đâu mà phải ngại…
Phong Lan ngay từ lúc nghe tiếng nói ấy đã biết người đó là mẹ của chàng rồi.
Mẹ của Long Uyên lại tiếp:
-Con không thấy khách sảnh có khách là gì, hai người…
-Thưa mẹ, hai vị ấy đi cùng với con về đây!...
Trí Dũng phu nhân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ lên tiếng nói:
-Có phải cô bé kia là người đã từng chăm sóc con đấy không?
Long Uyên có vẻ ngượng, biết mẹ hỏi Vân Tuệ nên chàng hổ thẹn cúi đầu cải chính:
-Không, nàng ấy là Phong Lan! Còn chị Tuệ thì chưa tới.
Trí Dũng phu nhân nghe vậy thì cười nói:
-Con tài thực, cô nương này đẹp lắm!
Bà vừa đi vừa nói, chỉ lát sau đã xuống dưới sảnh, lúc ấy trong khách sảnh đã có rất nhiều người, già có trẻ có, các cụ đều được các tì nữ dìu ra. Các bác của Long Uyên chưa ra tới khách sảnh đã lên tiếng gọi:
-Uyên nhi, Uyên nhi…
Võ Di bà bà tuy là một vị tiền bối có tên tuổi trên giang hồ, nhưng thấy cảnh gia đình sum họp như vậy cũng không sao trấn tĩnh được tinh thần, bà vội đứng dậy kéo Phong Lan sang một bên.
Phong Lan lẳng lặng theo bà lùi sang một bên đứng xem. Ngờ đâu Trí Dũng phu nhân không để cho hai bà cháu đứng ngoài. Bà vừa xuống tới nơi đã buông tay Long Uyên, đi lại chỗ hai người nói chuyện với hai bà cháu Phong Lan.
Long Uyên thấy các thúc bá chưa khỏi bệnh mà ai cũng ra gặp mình, trong lòng cảm động hết sức, vội tiến tới trước mặt các thúc bá quì xuống vái lạy, và lớn tiếng vói với ông cụ lớn tuổi và đi trước nhất rằng:
-Uyên nhi bái kiến đại bá phụ với bá mẫu.
Ông cụ ấy là Trí Lễ, đầu tóc bạc phơ, sắc mặt xanh xao có lẽ đang đau ốm. Ông ta ngồi vào cái ghế bành do hai người làm khiêng vào. Ông vừa trôgn thấy Long Uyên quì xuống đã khàn khàn gọi ngay:
-Uyên nhi, con đã về đấy à, mau đứng dậy để đại bá phụ cho coi mặt coi nào?…
Ông ta vừa nói vừa ra hieuj bảo Long Uyên đứng dậy.
Tiếp theo đó mọi người cũng lần lượt ra cả ngoài khách sảnh, Long Uyên lần lượt quì xuống vái lạy tám người bá phụ, khi bẩy vị gia trưởng ngồi xuống xong, chàng lúc này thấy mẹ đang nói chuyện với Võ Di bà bà. Còn thất bá phụ Trí Chi với cha mình không có mặt tại đây, chàng vội hỏi đại bá phụ:
-Thưa đại bá phụ, thất bá phụ với với cha con đâu?
Trí Lễ đau ốm nửa năm rồi, rất ít hỏi đến già sư, cho lên không biết gì hết, ông ngơ ngác nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy Phong Lan ông liền kêu “ủa” một tiếng, lúc này bát bá phụ Trí Hiếu đã lên tiếng trả lời:
-Thất ca đi sang bên huyện kế bên mua thuốc, còn cha con lên Thái Sơn chừng nửa tháng trước, có lẽ tối nay sẽ về tới nơi.
Ông ta nói tới đó thấy đại ca chăm chú nhìn vào Phong Lan; ông ta cũng quay đầu nhìn theo, và cũng liền ồ lên, ngẩn người ra ngay. Thì ra hai người thấy Phong Lan rất xinh đẹp đều ngẩn người ra nhìn, Trí Chi phu nhân vội lên tiếng hỏi:
-Ối chà, má của Uyên nhi, mỹ nhân này là cô nương của nhà nào thế? Mau dẫn cô ta tới đây cho chúng tôi xem nào.
Trí Dũng phu nhân đang chuyện trò với Võ Di bà bà và Phong Lan. Lúc ấy thấy mọi người đã ngồi xuống hết và đều chú ý tới Phong Lan. Bà liền nói với Võ Di bà bà và Phong Lan:
-Lão phu nhân, mời lão phu nhân với cô nương lại đằng này để các vị huynh trưởng chúng tôi dược tiếp chuyện.
Võ Di bà bà gật đầu nhận lời rồi thuận tay để lẵng hoa lên bàn, chống quải đi ra cửa sảnh.
Phong Lan cũng để lẵng hoa lên bàn và ỏn ẻn đi theo sau.
Trí Dũng phu nhân đi sát cạnh Võ Di bà bà, mặt bà lộ vẻ vui cười như một anh hùng mới thắng trận trở về vậy. Bà giơ tay ra hiệu bảo thị nữ mang một cái ghế đến giữa sảnh để Võ Di bà bà ngồi, rồi bà chào vợ chồng Trí Lễ mà giới thiệu:
-Đại ca, đại tẩu các vị huynh, tẩu vị khách này là Võ Di bà bà, cháu gái của bà là Phong Lan cô nương…
Nói tới đó bà chỉ tay vào Phong Lan. Tuy Phong Lan là một giang hồ nữ hiệp, khi xông pha trận mạc không sợ một kẻ địch nào nhưng không hiểu sao ở trong khách sảnh này lại hổ thẹn mặt đỏ bừng, cứ cúi mặt xuống không dám nhìn lên.
Trí Dũng phu nhân lại nói tiếp:
-Cô bé được Phong gia bà bà cho phép đính hôn với Uyên nhi rồi…
Mọi người nghe vậy liền xôn xao bàn tán. Long Uyên đứng cạnh ghế của Trí Lễ nghe mẹ tuyên bố vậy cũng bẽn lẽn vô cùng.
Trí Lễ thấy mọi người ồn ào bàn tán liền lớn tiếng quát, nhưng vì ông đang bị ốm nên giọng nói không đủ lớn nên không ai nghe thấy gì cả.
Long Uyên thấy vậy vội lớn tiếng nói:
-Thưa các bá bá, xin các bá bá yên lặng để đại bá phụ nói.
Trí Lễ nhìn chàng gật đầu khen ngợi, rồi cúi đầu chào Võ Di bà bà, trịnh trọng nói:
-Lão phu là Trí Lễ không biết thân gia bá mẫu giá lâm, nên mới thất lễ như vậy, xin thân gia bá mẫu lượng thứ cho.
Võ Di bà bà cũng gật đầu đáp lễ:
-Già này không dám, già là người giang hồ, nên không không để ý lắm đến lễ tục, được gần lịnh điệt ở Hoàng Sơn vì thấy cậu ấy là một người chính trực vô tư nên mới gả cháu nó cho cậu ta mà chưa hỏi ý kiến của quí vị, điều này mong quí vị lượng thứ cho.
Trí Lễ đại diện cho các anh em khiêm tốn đáp lại, đột nhiên Trí Tín phu nhân đứng dậy hỏi Trí Lễ với Võ Di bà bà:
-Xin hỏi cô nương này là dâu của phòng nào?
Võ Di bà bà không hiểu tại sao Trí Tín phu nhân lại hỏi như vậy ngẩn người ra, không biết trả lời thế nào cho phải, Trí Lễ cũng ngẩn người giây lát mới thủng thẳng đáp:
-Vấn đề này, coi như là dâu của phòng lão tám hay của ngu huynh cũng được.
Chín vị phu nhân nghe vậy, liền có mấy vị cùng đứng lên phản kháng:
-Đại ca, như thế sao được?
Trí Lễ vội xua tay bảo mọi người ngồi xuống rồi nói tiếp:
-Việc này hãy đợi lão thất, lão bát về đã rồi anh em cùng thương lượng sau, hà tất phải ồn ào như thế làm chi?
Nói xong, ông gượng cười nói với Võ Di bà bà:
-Xin thân gia bá mẫu đừng chê cười…
Long Uyên thấy sắc mặt của đại bá phụ nhợt nhạt, sợ ông ta kích động mà đau thêm liền khuyên:
-Đại bá phụ hãy trở về phòng nghỉ ngơi trước, việc này chờ tới khi cha con về bàn lại cũng chưa muộn.
Trí Lễ mỉm cười nhìn chàng, rồi dặn bảo mẹ chàng tiếp chuyện hai bà cháu Võ Di bà bà rồi cáo lỗi, lại bảo mọi người về phòng, tạm thời đừng quấy nhiễu hai bà cháu Phong Lan với Long Uyên vội. Ông dặn bảo xong liền được Long Uyên đưa về phòng.
Long Uyên khẽ nắm vào thành ghế rồi, nâng cả người lẫn ghế lên cao và nói:
-Đại bá phụ, Uyên nhi đưa bá phụ về phòng…


Nói xong, chàng liền đưa Trí Lễ về phòng ngay. Các bá phụ cũng lần lượt chào Võ Di bà bà rổi về phòng hết.
Lúc aays trong khách sảnh chỉ còn Võ Di bà bà với Phong Lan và các bá mẫu của Long Uyên. Các vị bá mẫu ấy cứ quấn lấy hai bà cháu hỏi thăm luôn miệng.
Long Uyên đưa Trí Lễ về phòng rồi lại tới các phòng khác hỏi thăm các vị bá phụ kia. Chàng rất thạo về y lý, lên liền thăm mạch và kê đơn hốt thuốc chữa cho mấy vị bá phụ bị đau ấy, nhưng có một điều khiến chàng đau đầu đó là, ba vị bá phụ lớn nhất, tuổi đều ngoài bảy mươi, nguyên dương khí đã dần cạn kiệt, không khác gì một ngọn đèn sắp hết dầu, như vậy dù ba vị bá phụ không có bệnh cũng chẳng sống được bao lâu, nên chàng lo âu vô cùng.
Sau chàng mới nhớ ra mình có Xích Long Hoàn, lúc trước chàng đã đưa cho Vân Tuệ mấy viên, bây giờ trong người của chàng chỉ còn có một viên cuối cùng thôi. Viên thuốc ấy chỉ đủ cho một người uống, người nào uống có thể thọ thêm được mười năm nữa, nếu chi ba thì mỗi người chỉ sống thêm có ba năm nữa. Vì vậy chàng phân vân khó xử hết sức. Chàng vừa suy nghĩ vừa rảo bước ra ngoài khách sảnh.
Lúc ấy trời đã sắp tối mà các bá mẫu còn giữ bà cháu Võ Di bà bà ở đó chuyện trò, chàng rất tức cười nhưng không dại gì mà lại đâm đầu vào chỗ đó để cho mọi người giữ mình lại hỏi vu vơ. Nên chàng vội giở khinh công ra lướt qua đại sảnh lên ngay trên lầu.
Phong Lan bị các vị bá mẫu hỏi han đến đau đầu nhức óc, ngẫu nhiên ngửng đầu nhìn lên trên lầu, thấy Long Uyên đang nhìn xuống như là một vị cứu tinh vậy, miệng liền gọi chàng:
-Long đại ca…
Các vị bá mẫu của Long Uyên nghe Phong Lan gọi như vậy đều ngửng đầu lên nhìn. Long Uyên thầm kêu khổ, rồi vì không cách nào chạy thoát được đành phải đi xuống chào bảy vị bá mẫu.
Trí Chi phu nhân ôm lấy chàng và nói:
-Long nhi, con đi ra ngoài một năm tuy không cao hơn trước mấy, nhưng đã học được bẻn mép…
Long Uyên đang định cãi lại thì các bá mẫu khác đã xúm quanh chàng, Trí Đạt phu nhân xen lời nói:
-Lão thất, Uyên nhi không phải của mình thím đâu, tại sao lại cứ ôm chặt nó làm chi?
Phong Lan với Võ Di bà bà thấy các bá mẫu của Long Uyên coi chàng như đứa trẻ lên ba tranh cướp nhau để ẵm, cả hai bà cháu đều ngạc nhiên vô cùng và bụng cũng thấy tức cười thầm.
Đang lúc Long Uyên bị các bá mẫu tranh nhau lôi kéo và ôm ẵm khiến chàng khó chịu hết sức thì Trí Chi với cha chàng đã về tới, chàng vì vậy mừng rỡ không khác gì đã gặp được cứu tinh trong lúc thập tử nhất sinh vậy.
Các vị phu nhân nghe thấy em chồng đã về đều đứng sang hai bên, nhờ vậy Long Uyên mới thoát thân chạy lại vái chào cha và thất bá.
Thất bá phụ của chàng là người văn vẻ, ăn vận lối nho sinh trông không có vẻ gì là già cả hết. Chàng vừa lấy làm lạ vừa mừng thầm, Trí Chi vừa đỡ Long Uyên dậy vừa nói:
-Uyên nhi, chuyến này con về lại đem theo một người đẹp như thế này thật con tài ba và sành mắt lắm!
Phong Lan nghe thấy thất bá phụ của nàng nói như vậy hổ thẹn mặt đỏ bừng. Ngờ đâu Trí Chi chưa nói xong thì vợ của ông đã xen lời nói:
-Thất ca chỉ biết khen ngợi thôi, chứ không nghĩ Uyên nhi chỉ đưa có một người vợ về, vậy bây giờ biết làm sao mà phân ra?
Trí Chi nhìn Phong Lan một lát rồi cười ha hả đáp:
-Cô dâu này thực là trăm vạn người chưa chắc lựa được một người, vừa đẹp lại vừa tài ba thế này. Uyên nhi với cô bé thực là nam tài nữ sắc hợp đôi vừa lứa…
Trí Lễ phu nhân vội hỏi:
-Thất thcus đi mua thuốc chẳng hay đã mua được chưa?
Trí Chi đáp:
-Đại tẩu cứ yên tâm, có Uyên nhi về tới thì việc gì cũng xong hết, bệnh của đại ca thế nào cũng khỏi ngay.
Lúc ấy trời đã khuya, các bá mẫu liền lần lượt cáo từ về phòng. Thị tỳ cũng liền dọn cơm ra rồi cha mẹ Long Uyên liền mời bà bà với Phong Lan vào bàn ăn.
Cơm nước xong, Trí Dũng phu nhân đưa bà bà với Phong Lan lên lầu nghỉ ngơi, trong đại sảnh chỉ còn lại Trí Chi với Trí Dũng và Long Uyên.
Long Uyên được biết thất bá phụ đã mua được đủ các thứ thuốc về chữa cho các bá phụ, chàng mừng rỡ vô cùng và chàng cũng lấy Hỏa Long hoàn ra đưa cho Trí Chi và nói:
-Thưa thất bá phụ viên thuốc này để cho ba vị bá phụ dùng, nó có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba năm cho mỗi bá phụ.
Nói tới đó chàng có vẻ buồn rầu.
Trí Dũng thấy vậy liền khuyên con:
-Con đừng buồn làm chi, mấy vị bá phụ của con không yên tâm nhất là vấn đề thừa tự, cho nên mấy vị ấy chỉ mong con chóng lấy vợ sinh con đẻ cái là an ủi lắm rồi…
Long Uyên đáp:
-Cha với thất bá cứ yên tâm, con không để quí vị bề trên thất vọng…
Nói tới đó sực nhớ tới lời cha bảo mình lấy vợ sinh con đẻ cái, chàng ngượng không dám nói nữa.
Trí Chi thấy vậy cười ha hả xen lời:
-Uyên nhi, con khỏi phải lo âu, bá phụ xem số ủa con biết con thế nào cũng có tám chín người vợ.
Long Uyên nghe thấy bá phụ nói như vậy chàng liền giật mình kinh hãi, nhưng chàng không dám cãi, chàng cảm thấy bây giờ mình đã có Vân Tuệ lại có Phong Lan nữa, như vậy là đã quá đủ rồi, làm sao lại lấy thêm bảy tám người vợ như thất bá nói…
Trí Chi thấy chàng suy nghĩ liền đứng dậy cáo từ:
-Hôm nay Uyên nhi mới về chắc còn mệt, hãy đi nghỉ đi, chuyện này bàn sau.
Nói xong, ông dời bước về phòng ngay, cha con Long Uyên cũng lần lượt đi nghỉ.
Về tới phòng ngủ, Long Uyên vén mành lên thấy trong giường có bày la liệt chín con búp bê bằng ngọc, chàng ngạc nhiên vô cùng, liền cầm một con lên xem, thấy trên lưng búp bê có đề chữ “Lễ”. Chàng vội xem tám con búp bê kia mới hay con nào cũng có chữ ở sau lưng, mỗi con ghi tên đại diện cho một vị bá phụ. Còn một điều ngạc nhiên nhất là ngoài những con búp bê đó lại còn những búp bê gái nữa. Chàng thắc mắc không hiểu, cứ ngẩn người nhìn mấy con búp bê đó.
“Các vị bá bá cố ý sắp đặt như vậy… Nhưng tại sao…”
Lúc ấy cửa phòng bỗng hé mở, và một thiếu nữ xinh đẹp lẳng lặng bước vào, nàng ta trông thấy vẻ ngơ ngẩn của chàng như vậy thì khẽ phì cười.
Long Uyên nghe thấy tiếng cười giật mình ngửng đầu lên, trước mặt chàng liền hiện ra hình dáng của một thiếu nữ lạ mặt, sắc đẹp của nàng không kém gì Phong Lan.


Hồi 33
Thâm tình như bể


Chàng thầm nghĩ:
“Thiếu nữ này là ai? Sao lại lẳng lặng xông vào phòng ta như thế, và nàng đi nhẹ nhàng đến nỗi ta không nghe thấy tiếng động gì hết.”
Thiếu nữ nọ thấy chàng bổng ngẫng đầu lên và trông mặt có vẻ kinh ngạc, nàng liền giơ tay lên bịt mồm, cứ trợn tròn xoe hai mắt ngắm nhìn chàng, nhưng lại nhanh nhẹn cúi đầu xuống vái chàng một lạy rồi thỏ thẻ nói:
-Tiểu tỳ bái kiến công tử…
Long Uyên thấy nàng ta quỳ vái lạy, trong lòng thắc mắc định đáp lễ, nhưng lại thấy nàng tự nhận là tỳ nữ như thế lại thấy ngạc nhiên thêm và bụng bảo dạ:
“Nàng này nhà ta mua từ hồi nào mà trông mặt nàng đẹp như thế, mà bắt làm một tỳ nữ thực là tội cho nàng ta quá! ”
Chàng nghĩ như vậy, liền động lòng thương, thiếu nữ đứng thẳng dậy thấy chàng ngơ ngác, trông thấy thơ ngây, lại tủm tỉm cười, nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở hấp dẫn vô cùng. Chàng lại ngẫng đầu lên ngắm nhìn nàng một hồi nữa rồi chàng cất tiếng hỏi:
-Cô nương đêm khuya tới dây có việc gì thế?
Thiếu nữ nọ cúi đầu xuống cất giọng đáp thật nhỏ:
-Tỳ nữ thừa lệnh lão nhân tới đây để đặc biệt hầu công tử tắm rửa trước khi đi ngủ.
Long Uyên sinh trưởng trong gia đình giàu có, đối với cuộc đời có những nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ như thế này đã quen rồi, đáng lẽ chàng không thấy lạ lùng kinh ngạc gì cả, nhưng không hiểu tại sao đối với nàng này chàng có một ý nghĩ khác lạ và nhận thấy để nàng đổ nước cọ lưng cho mình như thế là một điều đáng thổ thẹn vội gạt ý niệm đó sang bên, ho khan một tiếng, ngập ngừng nói:
-Cô nương nghỉ đi! Nơi đây không có việc gì đâu! Tôi…
Thiếu nữ ấy cúi đầu, tủm tỉm cười, thái độ của nàng rất khêu gợi. Nàng không rút lui mà còn đích thân giải chăn niệm cho chàng với giọng thỏ thẻ nói:
-Công tử gọi tiểu tỳ như vậy, tiểu tỳ đâu dám. Tiểu tỳ là Tú Mai, thừa lệnh lão phu nhân hầu cạnh công tử trông coi những việc gì lặt vặt. Từ giờ trở đi, bất cứ việc gì ở trong này, công tử cứ gọi tiểu tỳ làm, không phải bảo ai làm nữa!


Long Uyên cuống cả chân tay, đứng đờ người ra, không biết nói năng như thế nào cho phải, hai mắt cứ nhìn sau lưng nàng nọ, tai nghe giọng nói êm dịu, trong lòng cảm thấy bối rối, đầu óc in sâu vẻ mặt hiền dịu của nàng. Chàng đã thấy khó thở, rồi từ đơn điền bỗng có một luồng hơi nóng bốc lên khiến chàng chỉ muốn ôm chặt Tú Mai và xoay mặt nàng lai để thưởng thức vẻ đẹp của nàng mà thôi. Nhưng chàng không có can đảm làm như thế và cố hết sức đè nén sự xúc động đó, nên cứ đứng ngẩn người ra, chẳng nói chẳng rằng và cũng không cử động gì cả.
Tú Mai trải niệm xong quay đầu lai, thấy mặt chàng đỏ bừng, không cử động, cũng ngạc nhiên, nàng liếc nhìn một cái đã hiểu nguyên nhân gì rồi vội đến gần Long Uyên giơ tay cởi khuy áo cho chàng. Ngờ đâu đôi tay xinh xắn của nàng vừa đụng dến tà áo thôi, chàng đã cảm thấy như bị điện giựt, người run lẩy bẩy, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tú Mai.
Tú Mai cũng lạ lùng không kém gì, nàng không sợ sệt, hơi ngửng mặt lên đăm chiêu nhìn chàng và cũng quên cả cởi khuy áo cho chàng. Bốn mắt nhìn nhau, càng nhìn lâu bao nhiêu, càng đằm thắm bấy nhiêu, thân hình của hai người cũng dần dần tiến sát gần nhau.
Đang lúc hai người sắp dính vào nhau thì Long Uyên bổng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động… chàng thắc mắc vô cùng, vội lui về sau hai bước, lắng tai nghe.
Còn Tú Mai đang như ngây ngất, bỗng thấy chàng lùi hai bước cũng phải giật mình kinh hãi. Nàng đang định lên tiếng hỏi thì ngoài cửa sổ đã có ba tiếng gõ “cộc… cộc…”. Nàng giật mình khẽ an ủi:
-Xin công tử cứ yên tâm! Tiểu tỳ… nếu đêm khuya công tử nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì chớ có đi ra, tiểu tỳ sẽ…
Nói xong nàng vái chào một cái rồi quay người đi nhanh như gió chạy ra ngoài cửa tức thì. Long Uyên ngẩn người, trong lòng chứa đầy nghi vấn, bụng bào dạ rằng:
“Nàng ta là ai? Ngoài cửa sổ có tiếng gõ cửa ra hiệu đó là ai? Chắc hai người phải có liên lạc với nhau. Hai người có ý định gì thế?”
Nhưng chàng quan sát biểu hiện của Tú Mai, thì quả thực nàng là người biết võ, nhưng nàng ta không vẻ gì là định hại mình cả, nhất là trước khi ra khỏi căn phòng này, đôi mắt của nàng chứa đầy tình tứ.
Cũng vì thế mà hồi nãy Long Uyên không ra ngoài cửa sổ để xem người gõ cửa ra hiệu đó là ai? Chàng suy nghĩ một lát rồi quyết định ngấm ngầm đi điều tra xem. Chàng thổi tắt ngọn đèn rồi nhanh nhẹn như một bóng ma lướt ra ngoài cửa sổ phòng đi xuống dưới lầu.
Ở trong vườn hoa bốn bề tối om.Chỉ có tiếng gió Bắc thổi ào ào. Long uyên ngẩn đầu lên nhìn trăng, thấy mặt trăng bị đám mây dày che lấp nhưng đối với chàng tối tới đâu chàng cũng trông thấy như ban ngày. Chàng tung mình nhảy lên trên ngọn cây thông cao hơn năm trượng nhìn xuống rõ mồn một. Chàng thấy bên cạch hòn giả sơn ở phía sau vườn có hai bọn người đang cầm cự với nhau, một bên là bốn đại hán thân hình vạm vỡ, vẻ mặt hung hăng, một bên là nữ tỳ Tú Mai với một ông cụ già. Chàng giở Phi Long cửu thức ra chỉ nhún nhảy mấy cái đã lẹ làng tới cạnh đấu trường, ngừng chân ở trên một cây mai cổ thụ, chỗ đó cách những người kia chừng hai trượng.
Vì khinh công của chàng quá cao siêu lại có tiếng gió bấc thổi ào ào nên bọn người nọ không một ai biết chàng đã tới gần cả. Chàng nghe thấy ông gìa tóc bạc thao thao bất tuyệt nói:
-Quí huynh đệ Hoàng Hà Ngũ Giao xưng bá ở trên sông Hoàng Hà oai thế lan ra tận Đông Hải khiến già này khâm phục sát đất. Già này cũng ân hận là mình không tự lượng sức lực ra tay can thiệp, cho nên nửa năm trước cha con già mới chịu đựng khổ sở ỏ ngoài Giao Đông. Sau được Thất lão gia của bổn trạch đem về, già mới quyết chí ẩn tích mai danh, cam tâm làm nô bộc, nô tỳ cho Long phủ để đền ơn đức của Thất lão gia. Nhưng đêm nay hiền huynh đệ không quản nghìn dặm xa xôi tới đây tìm kiếm, già cam tâm để cho hiền huynh đệ muốn xử trí như thế nào thì cứ…
Long Uyên nghe tới đó đã hiểu biết già nửa, liền nghĩ thầm:
“Thảo nào Tú Mai có vẻ mặt lạ như thế! Ra nửa năm trước cha con nàng đã được Thất bá bá cứu về. Nghe giọng của ông già vừa nói, đủ thấy cha con nàng đều là người lương thiện…”
Long Uyên chưa nghĩ xong thì một trong bọn Hoàng Hà Ngũ Giao mặt xanh tía, mũi bị đao chém gãy hãy còn một vết sẹo lớn, bổng ngẫng mặt lên trời cười ha hả, át cả lời nói của ông già, rồi cất tiếng nói kêu như sấm động:
-Phải lắm! Lão thật không thổ thẹn với cái tên Giao Đông Nhất Tiên! Nhanh nhẩu thật, dám làm dám chịu! Ta Tỉ Diện Giao Hoàng Hà Thanh không để cho ngươi phải chịu đau đớn đâu.Ta sẽ một đao một mạng, cho hai người được chết một cách nhanh chóng! Nhưng con gái quý báu của ngươi, ta sao nỡ giết nàng đẹp như tiên thế này? Hà...hà…
Lúc ấy tay của Tú Mai đã cầm chặt sợi dây với trái Lưu tinh chùy nghe thấy Hoàng Hà Thanh nói như vậy nàng không sao nhịn được liền quát:
-Cẩu tặc ngông cuồng! Bổn cô nương…
Ông già xua tay không để con gái nói tiếp, rồi nghiêm nghị xen lời:
-Hoàng trại chủ là người lăn lộn trên giang hồ trong bấy nhiêu lâu chắc cũng trọng nghĩa khí và khí tiết. Chẳng lẽ Hoàng trại chủ lại quên…
Hoàng Hà Thanh chưa lên tiếng thì một đại hán cao to hơn mặt đỏ như táo, đã quát lớn:
-Đ…M…lão già này khốn nạn thực! Còn nói cái gì nghĩa khí? Nếu ngươi biết trọng nghĩa khí thì ngươi không cản trở cuộc làm ăn của các lão gia này mà còn giết chết Ngụy ca của chúng ta nữa.
Tuy Tú Mai bị cha cấm không cho nói, nhưng nàng thấy Hồng Diện Giao vô lễ với cha mình như vậy thì nhịn sao nổi? Nàng tung Lưu tinh chuỳ lên, như muốn tấn công vậy:
-Hồng Diện Giao, ngươi là cái thá gì? Chỉ những lời nói vô lễ của ngươi cũng đáng để cho cô nương cho ngươi một bài học.
Hồng Diện Giao hai tay rút hai chiếc Phân thuỷ nga mi thích ra, lớn bước tiến lên quát tháo lại:
-Con tiện tỳ kia? Lão tử đang muốn nếm mùi của mi! Biết đều thì lại đây.
Long Uyên đứng ở trên cành cây nghe thấy Hồng Diện Giao vô lễ như thế tức giận khôn tả, chàng tưởng tượng như người thân nhân của mình đang bị nhục mạ vậy, trong lòng xúc dộng vô cùng, suýt tí nữa thì chàng nhảy xuống bên dưới.
Tú Mai muốn xông lên tấn công kẻ thù, ngờ đâu cha nàng giơ cây roi sắt lên ngăn cản và trầm giọng nói:
-Nơi đây là nhà của Long đại thiện nhân, hiền huynh đệ muốn so tài cũng được! Chúng ta tìm nơi khác, không nên quyết tử ở nơi này.
Hồng Diện Giao cười ha hả, vẻ mặt khinh thị cười và đáp:
-Tên già khốn nạn kia! Ngươi muốn đào tẩu phải không? Nhưng lần này không dễ như lần trước đâu!
Ông già nghiêm nghị nói tiếp:
-Hoàng Hà Tục! Hà tất khinh thường già này như thế! Tuy già này không phải là người có tên tuổi gì cả nhưng lúc nào cũng trọng lời nói, đâu đến nổi tầm thường như bằng hữu vừa nói vậy! Sở dĩ già yêu cầu hiền huynh ra nơi khác vì đây là nhà của Long phủ cả nhà người ta thiện lương trung thành, lạc thiện hiếu chí. Hơn nũa lại có ơn với cha con già, nên không muốn người nhà của ông ta bị kinh hoàng.
Hồng Diện Giao cười ha hả quay đầu qua nói với ba người ở phía sau rằng:
-Các vị trưởng huynh nghe thấy chưa? Giao Đông đại hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy như thế mà không muốn để cho chủ nhân phải kinh hoàng đấy! hà..hà..
Nói tới đó, y quay lại, sầm nét mặt nhìn thẳng vào cha con Tú Mai, rồi hậm hực nói tiếp:
-Lão già khốn nạn kia! Đại gia nói thực cho ngươi biết vì tìm kiếm ngươi hơn nữa năm nay, bốn anh em đại gia đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc, bỏ bao nhiêu vụ làm ăn. Cũng may trời có mắt, để cho anh em chúng ta tìm thấy ngươi ở nơi đây, và không ngờ ngươi lai ẩn núp ở nhà họ Long tuyệt tử tôn này. Nói cho ngươi biết, anh em đại gia không những đã quyết định lấy hết tiền bạc của cải nhà này, mà con cho tất cả vợ chồng chín lão già của nhà này đi về Tây phương nũa!
Thấy Hồng Diện Giao nói như vậy, không riêng gì Long Uyên mặt biến sắc mà cả cha con Tú Mai cũng tức giận đến mặt đỏ bừng. Cha của Tú Mai giơ cây roi sắt lên quát lớn:
-Cẩu tặc! Ngươi tán tận thiên lương thật! Lão phu hi sinh vạn chết cũng không để cho các ngươi toại nguyện!
Nói xong ông ta cởi áo ở bên ngoài ra đưa cho Tú Mai rồi như một con hổ điên xông lên, giơ roi nhắm đầu Hồng Diện Giao tấn công xuống.
Long Uyên thấy vậy cũng phải khen ngợi, khôn ngoan tinh xảo hơn người. Y tự biết một minh không địch nổi bốn anh em họ Hoàng kia nên trước khi tấn công, y đã bảo khẽ Tú Mai:
-Con mau đi thưa với Bát lão gia.
Lúc ấy Tú Mai đang định xông lên nghe thấy cha dặn bảo như vậy vội quay người chạy về phíu sau.
Ngờ đâu bọn Hồng Diện Giao thấy cha của Tú Mai hung hăng như con hổ điên tấn công như vũ bảo, không những chúng không chống đỡ, trái lại Hồng Diện Giao còn nhảy lùi về phía sau năm thước, cười ha hả và nhìn theo Tú Mai đang chạy lên trên nhà, lớn tiếng nói:
-Này con nhãi kia đừng có mất công mà chạy lên trên nhà nữa. Bên đó đại gia cũng có thủ hạ của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, có đi cũng vô ích thôi!
Tú Mai dừng bước không dám đi nữa, quay lại nhìn cha. Cha nàng vừa đánh hụt thế roi nọ, nghe thấy đối phương nói như vậy cũng ngẫn người ra, bàng hoàng nhìn bốn xung quanh.
Long Uyên núp ở trên cây, lo âu cho các bác và cha mẹ mình, cũng kinh hãi đến nỗi suýt nữa thì rơi xuống bên dưới nhưng chàng nghĩ lại:
“Ta vừa ở phòng ngủ tới đây, không hề nghe thấy tiếng động nào cả, vả lai trên nhà còn có cha ta với bà cháu Phong Lan người nào cũng đều có võ công cao siêu, khi nào chúng lai giết mọi người một cách êm lặng như thế được?”
Chàng nghĩ như thế liền đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bỗng thấy Phong Lan đứng ở trên một cây thông cách chỗ mình chừng mấy trượng, đang vỗ tay gật đầu. Chàng yên tâm vô cùng, vội dùng phương pháp thiên lý truyền âm khẽ hỏi:
“Lan muội trên nhà không việc gì chứ?”
Phong lan gật đầu và giơ tay ra hiệu làm như điểm huyệt.
Lúc ấy chàng mới biết bọn giặc đã bị nàng điểm huyệt hết rồi liền thò tay vào túi lấy một cái hộp nhỏ ra, hoá trang thành một nho sinh trung niên mặt vàng khè. Trong lúc Long uyên hoá trang thì cha con Tú Mai đưa mắt nhìn chung quanh, mặt tỏ vẻ hoảng sợ, người run lẩy bẩy, rồi nghiến rang mím môi giơ chiếc roi sắt lên chỉ vào mặt Hoàng Diện Giao định mắng chửi.
Ngờ đâu Hồng Diện Giao càng đắc chí thêm và cười nhạt nói:
-Này cô bé quay trở lại đi. Nếu cô không tin dể tôi gọi các đàn em ra đây cho cô xem nhé?


Nói xong y liền để một ngón tay vào miệng huýt một tiếng sáo, trông bóng tối cũng có một tiếng sáo như thế vọng lại.
Tú Mai nghe thấy như thế biết sự đã thua rồi, nàng quay lại từ từ đi đến cạnh cha hai mắt ngứa lệ ngơ ngác nhìn về phía bóng tối, trông vẻ mặt nàng hình như thất vọng hết sức.
Long Uyên đứng ở trên cây thương xót vô cùng, chàng liền lẳng lặng hạ người xuống và đi thẳng tới giữa đấu trường.
Hồng Diện Giao thổi xong tiếng sáo miệng, yên chí các thủ hạ của mình thế nào cũng trả lời một nhịp. Ngờ đâu sao thổi ra một tiếng sáo đó chỉ có tiếng vọng lai thôi, chứ không thấy bọn thủ hạ của chúng trả lời gì hết, không riêng gì Hồng Diện Giao mà cả ba người anh em y đứng ở cạnh đó điều kinh ngạc vô cùng và ngơ ngác nhìn nhau.
Trong lúc chúng ngơ ngác nhìn nhau thì giữa đấu trường đã có một người xuất hiện và người đó xuất hiện lúc nào, từ đâu tới chúng cũng không hay.
Tú Mai trông thấy sau lưng người đó mừng rỡ khôn tả nhưng lại kinh hãi hết sức và vội chạy lai gần người đó với giọng run run khẽ nói:
-Thiếu gia chớ…
Nàng vừa nói đến câu đó đã ngẫn người ra vì nàng trông thấy mặt người ấy không phải là thiếu gia, sắc mặt vàng khè xấu xí vô cùng, nên nàng kinh hãi đến há hốc miệng và loạng choạng lui về sau ba bước.
Người nọ bỗng tỏ vẻ thương hại nàng, nhưng chỉ thoáng cái thôi, y lai quay mặt nhìn Hoàng Hà Tứ Giao với giọng nói lạnh lùng cất tiếng hỏi:
-Các hã bốn người đêm dẫn lũ giặc cỏ xâm nhập nhà lương dân định đuổi tận giết tuyệt thực là đáng khinh bỉ.  Đêm nay mỗ mới gặp các vị lần đầu và cũng nể đức thương người của lòng trời mà khuyên các vị mau rời khỏi chốn này, từ giờ thay tâm đổi tính đừng có làm cái trò cướp bóc này nữa bằng không lần sau bắt gặp tại hạ quyết không tha.
Thoạt tiên các người mới thấy người đó xuất hiện ai nấy đều kinh hãi vô cùng, sau thấy y khinh thường và ăn nói một cách phách lối như vậy cha con Tú Mai mừng rỡ khôn tả, riêng có Hoàng hà Tứ Giao thì cùng nổi giận. Một trong hai người từ nãy giờ chưa nói nữa lời, mặt xanh chàm vượt ba người kia tiến lên quát hỏi người mới xuất hiện rằng:
-Các hạ quý tính danh là gì? Trông người các hạ yếu ớt ẻo lả không có vẻ gì là người trong giang hồ, Thanh Diện Giao Hoàng Hà Hiêm này cũng có lời khuyên các hạ, mong các hạ mau mau rời khỏi chốn thị phi này thì hơn.
Hồng Diện Giao Hoàng Hà Tục đang định lên tiếng nói thấy người em thứ tư nói trước y đành phải nhường nhịn. Bây giờ y đợi cho Thanh Diện Giao nói xong không đợi chờ đối phương trả lời đã lên tiếng mắng chửi:
-Đồ khốn nạn! Ngươi giả bộ giả tịch làm cái quái gì? Lão ư…?
Y vừa nói tới đó thì nho sinh yếu ớt kia đã giơ tay lên khẽ bún một cái, liền có một ngọn gió bắn thẳng về phía Hồng Diện Giao đứng ở chỗ cách xa chàng hơn hai trượng.
Hồng Diện Giao nghe thấy tiếng gió động vội né đầu tránh nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, hai chiếc răng cửa của y rụng ngay đụng vào đầu lưỡi và cổ họng đau dến nổi y kêu cái oái và mửa máu ra luôn miệng. Y liền thấy dưới đất có hai chiếc răng cửa với một miếng lưỡi nho nhỏ.
Người nọ tấn công Hồng Diện Giao xong vẫn đứng yên ở chỗ cũ trợn tròn đôi mắt nhìn ba tên nọ quát hỏi tiếp:
-Tai hạ là Thiên Diện thư sinh. Hồng Diện Giao ăn nói vô lễ nên tai hạ mới trừng phạt một chút, còn những người khác thì miễn tội, có mau cút lui không…
Thấy chàng ta chỉ giơ tay lên khẽ búng một cái Hồng Diện Giao đã bị thương nặng, ba anh em của y đã biết địch không nổi đối phương, bây giờ lại nghe thấy đối phương tự xưng là Thiên Diện Thư Sinh người đã làm kinh động cả giang hồ thời gian gần đây nên bốn anh em đều cả kinh thất sắc.
Thanh Diện Giao Hoàng Hà Hiêm là người hiểm độc nhất và cũng khôn ngoan hơn mấy người kia, y nghe thấy Thiên Diện thư sinh nói như vậy liền ra hiệu ngầm với ba người rồi y cười khì nói:
-Thế ra các hạ là Thiên Diện thư sinh tiếng tăm lừng lấy bốn phương, tại hạ không biết nên mới không nhận ra được. Bây giờ các hạ ra mặt thì anh em tại hạ đành phải nể các hạ dù sao cũng vỗ đít đi ngay… Nhưng anh em tai hạ vội vàng bỏ đi như vậy, chưa được lãnh giáo, trong lòng vẫn còn ấy nấy, dám mời các hạ lúc nào rảnh rỗi tới Lương Sơn Bạc để anh em tại hạ lãnh giáo một phen. Chẳng hay các hạ có nhận lời không?
Long Uyên Lớn tiếng cười và tiếp:
-Được, các hạ đã có lòng như vậy nếu tại hạ tứ chối thì bảo tại hạ không cung kính. Một tháng sau thế nào tại hạ cũng có mặt tai Lương Sơn Bạc.
Thanh Diện Giao gật đầu rồi quay lai ra hiệu cho anh em kia rồi nói:
-Chúng ta đi thôi.
Nói xong, y liền quay mình phi thân ra qua bờ tường bỏ di ngay. Còn ba tên nọ hậm hực nhìn Long Uyên với cha con Tú Mai một cái, không nói nữa lời cũng theo Thanh Diện Giao đi luôn.
Lúc ấy cha con Tú Mai cứ ngỡ mình đang nằm mơ, ngẫn người ra xem tấn tuồng ấy. Lúc này cha của Tú Mai thấy Tứ Giao đã lần lượt bỏ đi, Long Uyên cũng định đi.  Ông ta cảm động vô cùng với giọng run run nói:
-Ân công hãy khoan bước…
Nói tới đó ông ta đã vội tiến lên quì xuống vái lạy và nói tiệp:
-Hôm nay ân công không những cứu cha con già này và còn cúư cả nhà họ Long, già này có tan xương nát thịch cũng không sao báo đền được…
Nói xong, ông ta còn định vái lạy, chỉ thấy đối phương phất tay áo một cái liền có một luồng sức vô hình đỡ ngay ông ta dậy. Ông ta kinh hãi vô cùng bụng bảo dạ:
“Thiên Diện thư sinh quả thực danh bất hư truyền”
Ông ta đành phải chấp tay vái chào và nói tiếp:
-Thần công của ân công thực là huyền kỳ trên đời này không có ai bằng được, nhưng vì cứu cha con tiểu lão mà ân công đã đột nhiên nhận Hoàng hà Tứ Giao phó ước Lương Sơn Bạc khiến tiểu lão rất lo âu. Vì vậy tiểu lão không tự lượng sức một tháng sau theo hầu ân công đi Lương Son Bạc một phen…
Long Uyên quay đầu lại trông thấy Tú Mai đang ngẫn người ra nhìn mình muốn tiến lên lại thôi, muốn nói lai ngừng.
Chờ ông già nói xong, vội xua tay nói:
-Lão bá chớ nên như thế, chúng ta là người trong võ lâm có sự nguy cấp tương trợ nhau như vậy là sự thường, lão bá phải khách khứa làm chi? Quả thật tại hạ không dám nhận. Hơn nữa Lương Sơn Bạc không phải đầm rồng hang hổ, chỉ một mình tại hạ cũng đủ đối phó rồi.
Nói xong, chàng quay lại nhìn Tú Mai một cái rồi nhe nhàng như một cái lông ngỗng lướt thẳng ra ngoài bờ tường.
Tú mai đang định lên tiếng nói, không ngờ thân pháp của chàng lại nhanh như thế, chỉ thoáng cái là mất dạng ngay. Cha của Tú Mai thấy nho sĩ đi rồi liền nhặt cây roi sắt lên vội vàng đi tuần đêm ngay.
Trên ngọn cây cao đang có hai người đúng sát cạnh nhìn xuống, hai người đó là Long Uyên với Phong Lan chờ cha con Tú Mai đi khỏi, Phong Lan cười tươi như hoa nở nói:
-Long đại ca. Hai người này là ai thế? Trông cô bé này có vẻ đáng yêu lắm!
Long Uyên dùng tay chùi hết hoá trang trên mặt rồi lắc đầu đáp:
-Ngu huynh cũng không biết nàng ta là ai, để ngày mai hỏi mẹ sẽ hiểu.
Nói xong chàng xoay giọng hỏi tiếp:
-Còn những người kia đâu?...
Phong Lan trợn một mắt lên đùa giỡn chàng và hỏi:
-Người nào?
Long Uyên khẽ bóp tay nàng rồi lôi nàng vào trong lòng cù nách một cái rồi hỏi tiếp:
-Được, xem Lan muội cón có giả bộ nữa hay không?... Hừ Hừ… có nói không?
Phong Lan tựa vào lòng chàng, bị chàng cù cười khanh khách rồi ngững mặt lên hà hơi thơm như hoa lan giật khục nói:
-Em xin…đại ca…em nói…em không dám…van anh…


Thế là hai người đắm đuối trong bể tình quân hết cả những việc đang xảy ra ở bốn bề xung quanh.  Đột nhiên có tiếng kêu lách cách, cành cây gẫy làm đôi, cả hai đều rớt xuống, cũng may công lực của Long Uyên rất thâm hậu và Đơn Thiết thần công của chàng đã luyện tới mức tùy theo ý muốn rồi, cho nên trong lúc nguy hiểm mảy may đó, chàng vội vận chân khí vào hai đùi rồi đạp mạnh một cái. Lúc ấy chỉ còn cách mặt đất chừng hơn thước thôi. Công lực chàng rất thâm hậu, tuy cách không đạp một cái như vậy mà sức lực của chàng va vào mặt đất liền bắn trở lại, nhờ vậy đà rớt của hai người bớt hẳn và nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lúc ấy Phong Lan kinh hãi mê man nên không sao đứng vững được nên hai người đếu ngã phục xuống đất.
Lúc này Phong Lan mới tỉnh táo hẳn nàng nủng nịu kêu hự một tiếng quay mặt lại, thấy mình đang nằm phục len trên người Long Uyên nàng khoái không sao nhịn được bèn cười khì một tiếng. Long Uyên vội đứng dậy và thuận tay ẳm nàng lên, trông thấy mặt nàng đẹp như hoa nở chàng lai thổ thẹn thầm, vì không hiểu tai sao mình lai nghĩ tới Tú Mai. Chàng ngắm nhìn Phong Lan rồi so sánh với Tú Mai, cảm thấy hai người đều có cái vẻ đẹp riêng và có tài ba xuất sắc riêng, nên chỉ có thể nói là ngang nhau chứ không ai hơn ai kém cả.
Phong Lan thấy chàng ngẫn người ra nhìn mình, kinh hãi thầm vội hỏi:
-Long đại ca làm sao thế?
Long Uyên giật mình vội trấn tỉnh tâm thần cố ý hỏi sang chuyện khác:
-Ủa không sao cả, chúng ta đi lên trên nhà đi, bằng không lát nữa Bà bà tìm tới thấy chúng ta như thế này thế nào cũng chê cười đấy.
Phong Lan rờ tay lên đầu quả thấy cái khăn cột trên đầu đã tụt tới trán, áo cũng xốc xa xốc xếch nàng thổ thẹn vô cùng rồi cả hai quay trở về phòng và chỉnh trang quần áo lại. Nàng oán trách Long Uyên:
-Chỉ tại đại ca đấy lúc canh đầu người ta với Bà Bà đi ra canh gác vườn cho nhà đại ca, đại ca ngồi hưởng hạnh phúc và lại còn có ý bắt nạt và chế nhạo người ta như vậy, để lát nữa Bà Bà quay trở về xem em có mách Bà bà…
Long Uyên cười thầm, vội nói:
-Thôi cô em tha thứ cho anh một phen, lần sau anh không nói nữa.
Phong Lan cười khanh khách giả bộ làm ra vẻ nghiêm nghi nói tiếp:
-Thôi được trông mặt đại ca đáng thương như vậy, nên tha cho lần này. Lần sau không được như thế nữa nhé!
Nói xong nàng ngững đẩu lên đã thấy lên tới nhà rồi, nàng vội tiến tới gần hôn má chàng một cái rồi cười khanh khách chạy vào trong nhà ngay.
Long Uyên ngẩn người ra trong giây lát chàng sực nghĩ tới không biết Bà Bà đã quay trở về chưa, không biết có nên ra bên ngoài xen bà ta đâu không. Chàng đang nghĩ thì Võ Di Bà Bà đã về tới và hỏi:
-Uyên nhi đứng ngẩn người ra đây làm chi?
Long Uyên mặt đỏ bừng đang định trả lời thì Võ Di Bà bà lại nói tiếp:
-Khuya lắm rồi đi về phòng ngủ đi tối hôm nay bọn giặc ấy đã bị lão trừng phạt và đuổi ra khỏi thành rồi.
Nói xong bà ta liền tung mình nhảy lên trên lầu trở về phòng ngay. Long Uyên cảm động vô cùng nếu tối hôm nay không nhờ có hai bà cháu bà ta thì người nhà mình thế nào cũng bi bọn giặc đả thương một số, đồng thời chàng cảm ơn cha con Tú Mai, tuy vì cha con nàng mà bọn giặc Hoàng Hà này mới tới đây. Nhưng nếu không có cha con nàng trung nghĩa báo động trước dù mình với bà cháu Võ Di Bà Bà có võ công rất cao siêu cũng chưa chắc bảo tồn được an toàn như bây giờ. Chàng nghĩ như vậy cảm thấy cha con Tú Mai đối với nhà mình ân tình thâm hậu như thế, mình phải đối đãi cha con nàng tử tế mới được.
Sự thực tối hôm đó Võ Di Bà Bà với Phong Lan phát hiện có người xâm nhập nhà họ Long này trước, vì cửa sổ của phòng Bà Bà nhìn thẳng về phía tường thành. Bọn giặc ở trên tường thành leo xuống. Phong Lan ngẫu nhiên trông thấy, nàng liền nói cho Bà Bà biết, sau mới biết bọn giặc đến Long phủ. Phong Lan cả giận đang định đi nói cho Long Uyên hay.
Nhưng Bà Bà cho là không nên kinh động chàng vội, vì ngày hôm nay chàng quá mệt nhọc nên để cho chàng nghỉ ngơi thì hơn. Vì thế hai bà cháu mới định với nhau chia đường mà hành sự rồi hai bà cháu nhảy ra bên ngoài không đợi chờ bọn giặc vào tới trong nhà của Long phủ hai bà cháu đã điểm vào huyệt mê của chúng và xách chung đem tới chân tường thành vứt ở đó.
Nhưng khi hai bà cháu quay trở lại thì bốn tên đầu xỏ đã dấu với cha con Tú Mai rồi, hai bà cháu mới biết rõ sự thể nên mới ẩn núp một nơi là thế.
Sau Long Uyên ra. Bà Bà trông thấy biết trận đấu này không còn gì thất thố nữa, vì vậy bà ta quay trở ra chân thành đếm tất cả có hai mươi tên giặc. Bà ta giải huyệt cho chúng lai tỉnh, cảnh cáo chúng qua loa, tha cho chúng đi rồi mới quay trở về.
Hãy nói Long Uyên về tới phòng, đột nhiên có một luồng gió thổi lùa đám mây, mặt trăng chiếu thẳng vào căn phòng, chàng đưa mắt nhìn chung quanh cảm thấy tịch mịch vô cùng. Chàng bỗng nghĩ tới Vân Tuệ nên thở dài một tiếng vì không biết lúc này nàng ở đâu và làm gì, đột nhiên có một cái bóng người rón rén đi tới phía sau chàng.
Vì mãi nhớ tới Vân Tuệ nên chàng không để ý tới. Tới khi người nọ trông thấy trên vai chàng lấm bẩn bỗng kinh ngạc hỏi:
-Ủa sao công tử lại đứng đây, người công tử…
Long Uyên giật mình kinh hãi vội quay người lại và lẹ làng lui về sau mấy bước, đến khi nhìn kỹ người đó là ai mới kinh ngạc hỏi:
-Ủa Tú Mai đấy à? Sao cô nương còn chưa đi ngủ.
Tú Mai ngẫn đầu lên tủm tỉm cười, dưới bóng trăng trông sắc mặt của nàng đẹp khôn tả, khiến chàng không sao cầm lòng được. Tú Mai cười khì và đáp:
-Tiểu tỳ về tới phòng không thấy công tử nên lo âu vô cùng, không ngờ công tử ở đây thưởng trăng.
Nàng chưa nói dứt tiếng đã cười một tiếng để thay lời nói. Long Uyên hình như hiểu ý ngượng cười và đỡ lời:
-Có phải cô nương không yên tâm…tôi…
Lúc ấy Tú Mai khẽ phủi bụi ở trên vai chàng:
-Công tử đừng nói nữa tiểu tỳ biết rồi, sao lưng của công tử lại dính đầy bụi thế này?
Long Uyên mặt bỏ bừng lên đáp:
-Tôi ra xem trăng ngờ đâu thấy nhiều người như thế nên núp ở một bên, không cẩn thận nên mới dính dầy bụi bậm như thế này.
Đây là lần đầu tiên chàng nói dối, nhưng sự thực chàng có đứng xem nên thấy trong lòng không hổ thẹn cho lắm. Tú Mai giật mình đánh thót một cái, nàng quay đầu nhìn chung quanh sảnh vừa đi vừa khẽ hỏi:
-Công tử xem là ai kìa? Hà, ở đây nguy hiểm lắm.
Nàng vừa nói vừa vội đóng cửa sảnh lại, trong sảnh không có đèn lửa, cửa vừa đóng trong phòng tối om như mực, nàng sợ Long Uyên không trông thấy vội đỡ cánh tay chàng và khẽ dặn dò:
-Tối lắm đễ tỳ nữ đỡ công tử lên lầu nhé, có nên thắp đèn trước không?
Long Uyên cười thầm, một mặt chàng thấy nàng ta chu đáo như vậy đã cảm thấy có nhiều thiện cảm với nàng rồi nên chàng vội trả lời khỏi cần, rồi để mặc Tú Mai dắt đi và một mặt khẽ nói thầm:
-Tôi trông thấy cô nương với một lão già cãi vã với bốn đại hán không hiểu ở đâu có một tú tài hiện ra, chỉ trông thấy người đó nói mấy câu là bọn kia bỏ đi ngay…
Tú Mai đỡ chàng lên tới lầu vội mở cửa phòng đưa chàng vào trong, trong phòng đèn vẫn cháy sáng và than ở trong lò sưởi vẫn cháy hồng, nên hai người ở chỗ giá lạnh đột nhiên vào chỗ ấm áp đều cảm thấy dễ chịu khôn tả.
Dưới ánh sáng đèn Long Uyên thấy Tú Mai càng đẹp hơn ở dưới nhà. Nàng bỗng phát giác thấy chàng ta mặc cái áo rất mỏng và không có vẻ gì sợ rét cà, nên nàng ngạc nhiên hết sức. Chàng là một thư sinh yếu ớt như vậy làm sao mà chịu nổi giá lạnh như vậy, chi bằng cởi khuy áo cho chàng để chàng sớm đi nghĩ thôi. Vì hồi nãy chàng không dám phiền nàng cởi áo cho mình nữa liền lùi về phía sau hai bước tự cởi khuy áo lấy và nói:
-Tú Mai, khuya lắm rồi cô cũng nên đi nghỉ đi.
Tuy Tú Mai được lệnh tới đây hầu chàng nhưng dù sao nàng cũng là một khuê nữ. Lúc ấy lại là canh tư rồi, nên nàng vội chào Long Uyên rồi lẳng lặng rút lui.


<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 107
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com