Thấy cô gái con của người bạn mình có vẻ nghi ngờ, lão già nói ngay :
- Cô bé, lão họ Tôn, Tôn Chất Thiên, cháu có nghe Ba lão đệ nói đến lần nào không?
Lạc Minh Châu mở tròn đôi mắt :
- Như vậy là... “Đại Thánh” Tôn lão gia, người cầm đầu của Nghĩa Binh đoàn năm xưa...
Tôn Chất Thiên lắc đầu cười :
- Không thể gọi là cầm đầu, vì trên ta còn có người khác nữa, chỉ có thể nói lão phu là một người cao tuổi nhứt trong số nghĩa sĩ nhà Minh còn lại mà thôi.
Ông ta chỉ gã thanh niên vào nói tiếp :
- Hắn là Tôn Thừa Kế, nhưng ta quen gọi là Hầu Nhi.
Tôn Thừa Kế cười :
- Đệ tử của “Đại Thánh” nếu không gọi là Hầu Nhi thì chắc không còn tên gì xứng đáng.
Tôn Chất Thiên co tay cú lên đầu tên đồ đệ một cái cốc, hắn thụt cổ lùi lại phía sau, ông ta quay qua hỏi Lạc Minh Châu :
- Cháu đến Trương Gia Khẩu có một mình à?
Lạc Minh Châu gật đầu :
- Vâng, cháu đến một mình.
Tôn Chất Thiên hỏi :
- Cháu đến làm gì? Cha cháu sai đi à?
Lạc Minh Châu lắc đầu :
- Không phải.
Là một con người nhiều kinh nghiệm, Tôn Chất Thiên biết ngay Thừa Đức đã có chuyện xảy ra, ông ta vội hỏi :
- Sao vậy cháu? Thừa Đức đã có gì chăng?
Lạc Minh Châu cúi mặt hồi lâu rồi đem chuyện xảy ra thuật lại, nàng kể rõ chuyện Phi Mộ Thư can thiệp và luôn cả chuyện làm không khéo của cha mình, cuối cùng nàng lại nói thêm :
- Chính vì không thể nào chịu nổi thái độ kỳ cục của cha cháu, nên cháu bỏ đi.
Tôn Chất Thiên cau mặt :
- Người ta thường bảo Phi Mộ Thư là một đại đạo, một tướng cướp, nhưng riêng ta, ta thấy trong giang hồ hiện nay chỉ có mỗi một mình hắn mới xứng đáng mang cái chữ “hiệp” trong mình, xứng đáng với danh vị anh hùng. Cha của cháu vì chuyện rối rắm nên hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng đáng lý Ba lão đệ phải sáng suốt chớ tại sao lại cũng cứ để như vậy. Thật là bậy, lúc nào gặp ta phải hạch hắn mới được.
Lạc Minh Châu nói :
- Chuyện này không thể trách Ba lão bá, chính Ba lão bá đã hết sức cản ngăn, thế nhưng tại vì cha cháu không chịu nghe, cứ bảo đó là chuyện riêng của nhà họ Lạc, thành ra Ba lão bá cũng không biết phải làm sao.
Tôn Chất Thiên cự nự :
- Không thể như thế được, cha của cháu vì rối rắm, hành động quá sai cũng còn có chỗ dung chế, nhưng lão Ba thì không được. Có lão ở đó làm gì? Bằng hữu sai đường thì những người bạn thiết chung quanh phải có trách nhiệm, bằng mọi cách phải ngăn cho kỳ được, kể cả cách đánh ngã để ngăn, bậy quá, lão Ba bậy thật.
Tôn Thừa Kế nói :
- Lão gia, xin lão gia bớt nóng, sau này có gặp lại Ba thúc thúc rồi sẽ nói cũng chẳng muộn chi, bây giờ phải lo chuyện khác, nhứt là mình đã biết hắn thật rồi thì phải có thái độ...
Tôn Chất Thiên chận nói :
- Ngươi hãy yên lòng, nếu hắn chính là Phi Mộ Thư thì nhứt định không khi nào hắn lại chịu chui đầu vào ổ giặc, mà quả hắn chui vào thì chắc chắn phải có dụng tâm.
Tôn Thừa Kế hỏi :
- Nếu thế thì chuyện tiêu diệt bọn Đinh Sói rồi vơ vét hết của cải là nghĩa làm sao?
Tôn Chất Thiên lườm lườm :
- Đồ ngu, không nghe Lạc thư thư của ngươi vừa nói đó sao? Tại Thừa Đức, hắn đã hỏi thăm vụ Giải Tú Cô, vì thế cho nên hắn mới phăng lần đến Trương Gia Khẩu, cứ theo ta nghĩ, hai cái tên chó chết đó đã làm hại Giải cô nương, bởi vì không như thế khi nào họ Phí lại chịu giết bọn hạ lưu như thế ấy.
Lạc Minh Châu hỏi nhanh :
- Lão gia, đã có gặp hắn rồi sao?
Tôn Chất Thiên đáp :
- Đâu phải chỉ gặp không thôi mà còn nhiều lần giúp hắn nữa đó.
Kể lại cho Lạc Minh Châu nghe đầu đuôi câu chuyện từ lúc gặp Phi Mộ Thư, ông ta lại nói thêm :
- Hắn đến hẻm Móng Ngựa vốn không phải tìm Đinh Sói và Triệu Rỗ, hắn kiếm người đàn bà đã hãm hại hắn năm xưa vì hắn được tin người đàn bà đó đến Trương Gia Khẩu thành lập xóm điếm lấy tên là “Xóm Lục Vân”, chuyện đó ta biết, nhưng tại vì hắn không thừa nhận thành ra ta cũng chưa tiện nói ra...
Lạc Minh Châu hỏi :
- Đại gia, bây giờ Đại gia có biết hắn ở đâu không?
Tôn Chất Thiên lắc đầu :
- Không biết, ta đã định bám ai thì cho dầu người đó thành con ruồi ta cũng bám theo tới đó, chỉ riêng có hắn là ta phải chịu thua, rõ ràng thấy hắn đến đó, vậy mà khi rình theo tới thì thành ra trống rỗng, hắn là con người ứng biến nhanh quá, ta không làm gì được hắn. Nhưng mà không sao, cháu bé định kiếm hắn có chuyện gì sao?
Lạc Minh Châu đỏ mặt ấp úng :
- Không, cháu chỉ nghe nói mà hỏi thế thôi.
Nàng nghĩ mình có thể dấu được, không ngờ lão Tôn này có con mắt quá tinh vi, khi vừa nghe chuyện là ông ta đoán biết ngay, nếu không vì Phi Mộ Thư thì nhất định nàng không đến Trương Gia Khẩu.
Ông ta cười cười :
- Cô bé, cứ theo ta biết, người đàn bà hại hắn năm xưa, hiện tại dời đám em út vào Kinh sư, vị cô nương tên Giải Tú Cô cũng có thể đã bị chúng mang theo, bây giờ muốn kiếm cho được vị cô nương đó là phải kiếm Lục Vân, bây giờ cháu định trở về Thừa Đức, hay muốn theo thầy trò ta đến Kinh sư. Vì nhứt định ta phải theo giúp hắn.
Lạc Minh Châu lắc đầu :
- Không, cháu không về Thừa Đức đâu.
Tôn Chất Thiên cười :
- Không về Thừa Đức nghĩa là theo ta đến Kinh sư giúp hắn phải không?
Lạc Minh Châu e thẹn gật đầu không nói...
Tôn Chất Thiên trầm ngâm :
- Cũng hay, vậy bây giờ cháu hãy theo ta đến Kinh sư, tiện đây có thể tìm người quen báo tin về Thừa Đức cho cha cháu biết, chuyện đó hãy giao cho Hầu nhi, nghe chưa. Đi đi.
Tôn Thừa Kế không lên tiếng nhưng khi Minh Châu quay lại thì hắn đã mất tiêu.
Lạc Minh Châu quay lại, trầm ngâm :
- Lão gia, không biết hắn có biết chuyện Lục Vân đến Kinh sư không?
Tôn Chất Thiên cười :
- Hắn không đến thì mình đến làm chi. Chẳng lẽ ta đưa cô đi đến một chỗ để rồi không gặp hắn hay sao?
Lạc Minh Châu đỏ mặt cúi đầu...
Đêm đã về khuya.
Trương Gia Khẩu là một chỗ có nhiều hoạt động về đêm, nhưng bây giờ vì khuya quá rồi nên đã có nhiều nơi đóng cửa, ánh sáng bắt đầu thưa thớt.
Cả đến hẻm Móng Ngựa cũng không còn huyên náo nữa.
Chỗ có thể gọi là để đèn khuya nhứt là xóm “Thám Xuân Viện”. Hai chữ “Thám Xuân” đủ cho người ta hình dung chỗ đó là đâu rồi.
Nhưng bây giờ thì trong Thám Xuân Viện cũng không còn đèn nữa, phía sau, chỗ ngôi lầu nhỏ là chỗ còn ánh đèn duy nhứt.
Gian phòng còn có đèn đó là một gian phòng không lớn lắm, nhưng thật ra trang nhã, chỉ nghe hơi hương trong gió, ai cũng có thể biết đó là gian phòng của giai nhân.
Màn đã buông rồi, không thấy rõ bên trong, nhưng bằng nhìn vào đôi giày thêu dưới giường thì cũng biết người nằm trên đó là ai.
Tố Quân.
Người con gái làm nghề tiếp khách, nhưng chỉ bằng lòng hầu rượu chớ không chịu “ngoài bổn phận”, người con gái đã tiếp Phi Mộ Thư hôm nào, cũng là người đã tìm việc làm chohắn mà không được thành công.
Nàng đã vào màn, nhưng hãy còn chưa ngủ, hình như nàng còn đợi.
Người đẹp đang giữa đêm khuya thanh vắng ngồi trong phòng trông đợi, cho dầu đợi ai đi nữa, không khí đó cũng quả thật nên thơ...
Khung cửa sổ được mở banh ra.
Một làn gió thốc vào.
Người nàng đợi đã đến.
Hắn là một gã đại hán có đôi mày thật rậm, có đôi mắt như sao, vóc dáng của hắn thật hiên ngang.
Hắn vào và hắn hỏi ngay :
- Tiểu muội, chưa ngủ à?
Tố Quân đáp :
- Đợi anh đó? Có thấy hắn động tĩnh gì không?
Gã đại hán mày rậm kéo một cái ghế ngồi sát bên giường, thấp giọng :
- Chỉ biết hắn xô sập luôn sòng bạc của Đinh Sói và Triệu Rỗ, ngoài ra không biết gì nữa.
Tố Quân quay mặt lại :
- Tại sao vậy, như thế nghĩa là sao?
Gã đại hán mày rậm đáp :
- Hắn đã chẳng hỏi thăm về cô Lục Vân sao? Bọn Đinh Sói cấu kết với Lục Vân, tôi nghĩ hắn đang theo chuyện đó.
Tố Quân cau mày :
- Nhưng không biết hắn tìm Lục Vân để làm gì?
Gã đại hán mày rậm nói :
- Năm trước tôi đã nói rồi, con người của Lục Vân có chuyện nguy hiểm chớ không đơn giản...
Tố Quân nói :
- Tôi biết, chỉ có điều lúc chúng ta đến đây thì đám Lục Vân lại dời đi, làm sao có cơ hội cho mình theo dõi, cho đến chuyện đám đó dời về đâu mình cũng không biết nữa...
Trầm ngâm một chút, gã đại hán mày rậm nói :
- Tiểu muội xem y thị có phải cũng là người trong “ổ” đó hay không, vì khi y thị đi là họ điều động tiểu muội đến đây ngay.
Tố Quân lắc đầu :
- Không thể đâu, những người trong đó tôi đều biết cả, họ đâu làm sao dấu tôi được.
Gã đại hán mày rậm nói :
- Cũng mong rằng cô ta không phải, chớ nếu không thì mình không thể ngồi yên...
Ngưng một giây, hắn hỏi :
- Nhưng con người đó thì sao? Tiểu muội xem hắn có thật là Phi Mộ Thư không?
Tố Quân đáp :
- Có thể đúng hết chín phần mười, Phi Mộ Thư vượt ngục tại Liêu Đông, tại Trương Gia Khẩu lại xuất hiện một tay võ công trác tuyệt, rất có thể hắn đã từ Liêu Đông vượt đường đến tận nơi đây, chỉ có một việc tôi không biết nổi, nếu đúng là hắn, thì tại sao hắn lại cố chui vào cái “ổ” này chi vậy.
Gã đại hán mày rậm nói :
- Bất luận như thế nào, chỉ cần hắn đúng là Phi Mộ Thư thì chúng ta quyết không để hắn chui vào cái “ổ” này.
Tố Quân gật đầu :
- Đúng rồi, nếu hắn là Phi Mộ Thư thì nhứt định không cho hắn dính liếu vào đây...
Gã đại hán mày rậm cau mặt :
- Nhưng giải quyết làm sao? Có phải tiểu muội...
Tố Quân đáp :
- Anh yên lòng, tôi đã có cách.
Gã đại hán mày rậm có vẻ thận trọng :
- Tiểu muội, không phải là chuyện chơi đâu nghe, võ công của hắn đã cao, con người lại nhiều cơ trí, hiện tại hắn là nhân vật số một trong giang hồ, đối phó với hắn không phải là chuyện dễ...
Tố Quân gật đầu :
- Tôi biết, và anh có thấy tôi làm hư chuyện bao giờ không?
Gã đại hán mày rậm nói :
- Thế nhưng, tiểu muội, đến bây giờ chúng ta cũng không biết hắn ở đâu.
Tố Quân đáp :
- Anh cứ yên lòng, nếu hắn đúng là Phi Mộ Thư thì nhứt định họ không bao giờ lại chịu buông tha hắn, vả lại nếu hắn quả muốn chui vào cái ổ này, hắn cũng không bao giờ chịu bỏ đi xa, tôi sẽ cảnh cáo cho hắn biết, nếu hắn cãi, tôi sẽ loại hắn, tôi không tin chúng ta không thể khống chế hắn được.
Gã đại hán mày rậm gật gật đầu :
- Tiểu muội, bây giờ xin trông cậy vào tiểu muội, thật cũng xứng đáng, thảo nào chư vị lão nhân gia lại chẳng giao trọng trách này cho tiểu muội...
Tố Quân háy mắt :
- Bỏ đại công của bảy vị sư ca à?
Gã đại hán mày rậm cười cười :
- Tiểu muội, cái miệng của tiểu muội hay lắm, nhưng cái lão dịch vật đó có đến làm phiền tiểu muội nữa không?
Tố Quân bĩu môi :
- Dám, địa vị trong cái ổ này, tôi đâu có phải là kém lão.
Gã đại hán mày rậm hỏi :
- Nhưng không biết lão bao giờ về nhỉ?
Tố Quân đáp :
- Sáng sớm ngày mai.
Gã đại hán mày rậm hỏi :
- Công chuyện đã ổn thỏa rồi à?
Tố Quân đáp :
- Ngựa đã vào hàng và cũng đã lên đường, người thì cùng đi với lão.
Gã đại hán mày rậm hỏi :
- Lần này tiểu muội đã kéo về cho họ được nhiều người không?
Tố Quân đáp :
- Không nhiều, chỉ có năm, nhưng toàn là tay có hạng trong giang hồ hiện tại.
Gã đại hán mày rậm có vẻ khó chịu :
- Thêm nha trảo cho chúng, kệ cha nó, cho chúng tạo thêm nhiều tội ác, càng nhiều càng tốt, bây giờ tiểu muội đi đi, sáng sớm hôm sau tôi sẽ bám theo.
Hắn đứng lên và chỉ một cái nhún chân, chẳng những không nghe tiếng động mà bóng hắn cũng mất luôn.
Tố Quân ngồi trân bất động, mắt nàng nhìn sững vào tấm gương trước mặt, mắt nàng đăm chiêu, không hiểu trong lòng đang tính toán người gì...
Tiếng cú ăn đêm khắc khoải xa xa...
Trời chưa sáng hẳn, sương hãy còn.
Thị trấn Trương Gia Khẩu hãy còn đang ngái ngủ.
Trong giờ này, chỉ có một hạng người bận rộn, đó là số người chuyên hốt phân ngựa, phân bò.
Họ đi rất sớm, họ lăn xăn khắp nẻo đường, nhứt là những ngõ đổ về Mã Thị, những ngõ thuộc về phương Bắc, các ngõ này thường có những đoàn xe, những đoàn kỵ mã vào thị trấn quá khuya, rời thị trấn khá sớm, vì thế họ phải hoạt động thật đúng giờ, sớm quá sẽ trước những đoàn lìa thị trấn, muộn quá đồng nghiệp khác sẽ “hốt” tay trên.
Phân ngựa, phân bò không phải chỉ tiêu thụ vào các nơi thu thập ở Trương Gia Khẩu, vì có nhiều địa phương dùng phân ngựa phân bò làm phân bón, nhưng lại thiếu phân.
Những người “hốt phân” này cũng chỉ hoạt động rầm rộ vào sáng sớm, khi còn mây ngang, sau đó không lâu, vẫn như thường lệ, họ làm xong công việc là rút về ngay.
Tất cả lại chìm vào vắng lặng.
Đó là đặc điểm của Trương Gia Khẩu.
Ở nơi này, người ta thức khá khuya và dậy rất trễ, chỉ có những đoàn xe ngựa lìa thị trấn đi xa mới dậy sớm mà thôi.
Và bây giờ đang có đoàn xe ngựa chuẩn bị lên đường.
Cuối con đường phía nam, có một khách sạn khá lớn, trong khách sạn có một cỗ xe nhẹ và sáu con kiện mã.
Cỗ xe đã có người ngồi chấp sẵn dây cương, xe hãy vén rèm, trong xe trống rỗng.
Sáu con ngựa có đủ yên cương, nhưng cũng vẫn không yên.
Kỵ sĩ chắc còn uống chén trà cho ấm.
Đoàn xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trừ trong khách sạn có bảy người một dọc đi ra.
Dẫn đầu là một lão già cao ốm, cách ăn bận khá sang nếu không phải là nhà quan thì chắc cũng thương gia hào phú.
Bên cạnh lão ta là một người bận áo đen, cũng ốm ốm cao cao.
Theo sau có năm người.
Cao có, lùn có, ốm có, mập có, vóc dáng của họ không giống nhau, họ chỉ giống nhau một điểm: Cả năm người sắc mặt âm trầm hung ác.
Năm người đi sau, mỗi người một tay cầm binh khí, tay kia xách bọc hành lý và họ cùng đi thẳng lại phóng mình lên ngựa.
Người áo đen bước lại hạ tấm bửng xe, lão già bước lên ngồi vào chiếc ghế thấp bọc nệm giữa xe, vẫy ta ra hiệu.
Quay mình trở lại phóng lên yên ngựa, người áo đen khoát tay ra lịnh :
- Đi!
Hai con kiện mã chở hai tên đại hán chồm lên phía trước, cỗ xe chao nhẹ và lướt theo.
Phía sau, còn lại ba tên đại hán và người áo đen, bốn con kiện mã rẻ làm đôi, hai ngựa chạy ngang, hai ngựa sụt ra sau một khoảng.
Không cần biết người ngồi trong xe là ai, chỉ trông vào cách chỉ huy hộ tống của người áo đen là đủ biết nhân vật đó không phải tầm thường.
Nhứt định không phải là một thương gia hào phúc, chắc chắn phải là tay thế lực khác mạnh trong giang hồ, hoặc tại Kinh sư.
Cỗ xe vừa lăn bánh, từ trong ngõ hẻm đối diện, cách một con đường lớn bỗng có một con ngựa đen cao lớn phóng ra, trên yên một người đàn ông khá cao lớn, đầu đội nón rộng vành sụp xuống đến mang tai, hắn phi ngựa chận cỗ xe và vẫy tay như chào người áo đen hộ vệ.
Bị chận thình lình, con ngựa chồm lên, cỗ xe lại chao qua và dừng lại.
- Đỗ huynh, sớm thế?
Người áo đen cau mặt :
- Xin lỗi, Đỗ Nghị này chưa hân hạnh...
Hắn nói chưa hết câu, vành nón của người khách lạ chợt hé lên để lộ cái miệng cười bày hàm răng thật đều thật trắng.
Đỗ Nghị nhướng mắt kêu lên :
- Phí huynh đó à? Bậy bạ hết súc, trời hãy còn tối nên nhìn không kịp, mong Phí huynh thứ lỗi cho.
Người đội nón cười :
- Đỗ huynh hôm nay khách sáo quá.
Đỗ Nghị hỏi :
- Hồi hôm này Phí huynh không có lên đường sao?
Người đội nón đáp :
- Có chút việc chưa làm xong, thành ra đi không kịp, chẳng hay Đỗ huynh đi về đâu về sớm thế?
Đỗ Nghị đáp :
- Tại hạ hộ tống lão chủ nhân thượng Kinh.
Người đội nón à à nho nhỏ :
- Thật là may hết sức, huynh đệ cũng đang định đến Kinh sư, chẳng hay Đỗ huynh thấy chúng ta vầy đoàn có tiện không à?
Đỗ Nghị ấp úng nói :
- Về chuyện đó... thì...
Lão già từ trong xe vụt nói vọng ra :
- Thêm một người là có lợi một phần trên quảng đường xa, không sao cả. Đỗ Nghị, hãy thỉnh vị bằng hữu ấy đi cùng với cho vui.
Đỗ Nghị chưa kịp đáp thì người đội nón đã vòng tay :
- Đa tạ chủ nhân.
Đỗ Nghị dù muốn hay không cũng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh, hắn nhìn người đội nón cười cười và vẫy tay ra lịnh :
- Đi!
Hai kỵ sĩ phía trước thúc mạnh chân vào mông ngựa, họ luôn luôn có nhiệm vụ mở đường.
Từ trước hiên xe, ngọn roi da vút mạnh vào không khí, con ngựa lại chồm lên, cỗ xe lại chao qua và lần này thì ngon trớn.
Đỗ Nghị, người đội nón và đám kỵ sĩ bên sau cùng một lúc giật cương.
Hai ngựa dẫn đầu, cỗ xe đi giữa, phía sau năm kỵ sĩ lướt tới thật nhanh, bên sau từng bựng bụi cuốn mù.
Thông thường khi gặp một đoàn xe ngựa đi như thế, kẻ nào đi trước thì cố vượt lên xa, kẻ nào đi sau thì cố trì hoãn lại.
Họ phải tránh ra xa đám bụi đang phủ đậy bên sau, không một kẻ dại khờ nào bằng lòng bám theo để đút đầu vào từng cuộn bụi làm nghẹt thở.
Thế nhưng bây giờ lại khác.
Bây giờ có kẻ bám theo đoàn xe ngựa.
Khi cỗ xe và đám kỵ sĩ vừa lao về hướng bắc thì từ trong hông của khách sạn lại có một kẻ ló ra.
Đó là gã đại hán mắt tròn mày rậm, người đã vào phòng Tố Quân bằng ngả cửa sổ hồi hôm.
Hắn ló ra nhìn đoàn xe rồi thụt vào ngay, nhưng sau đó một giây, hắn lại chễm chệ trên lưng con tuấn mã và thúc mạnh hai đầu gối cho con ngựa bám riết theo đám bụi mù.
Hiện tại trời hãy còn chưa sáng, bụi có làm cho khó thở nhưng cũng chưa đến mức nguy hiểm, lúc sáng ra, lúc nắng lên, chắc chắn không một người nào có thể lẩn vào trong đó.
Bây giờ thì mặt trời đã tới đỉnh đầu.
Ánh sáng từ trên đổ xuống, hơi nóng từ dưới bốc lên, gió không có, mà thỉnh thoảng có một ngọn gió “thất lạc” nào thốc tới, ngọn gió đó cũng chỉ mang thêm hơi nóng từ xa chớ không mát được chút nào.
Thân ngựa đẫm mồ hôi, thân người đẫm mồ hôi, bụi cát bám vào thành một thứ rin rít nhầy nhầy khó chịu.
Người phi ngựa ngoài ánh nắng nhứt địh là không dễ chịu chút nào, nhưng người ngồi trong xe lại càng khó chịu hơn.
Nếu nói người phi ngựa đi ở ngoài như vượt ngang đám lửa, thì người ngồi trong xe giông giống như người ngồi giữa lò than.
Chỉ có người đội nón là có phần đỡ hơn, bọn Đỗ Nghị không có nón, mồ hôi từ trán tuông đầy mặt, bụi quấn vào làm cho vẻ mặt hì hà dị hợm vô cùng.
Giá như bình thường, người này nhìn bộ mặt “thượng Kinh” của người kia như thế, nhứt định họ sẽ ôm bụng cười lăn, nhưng bây giờ không có, không một ai còn cười nổi nữa.
Cũng may, con đường này cặp theo giòng sông lớn, thỉnh thoảng cũng có chỗ tạm nghỉ chân đôi phút, chớ nếu không thì chắc đã phải có kẻ nằm đường.
Người đội nón lên tiếng, hình như hắn muốn cho mọi người nói chuyện cho đỡ mệt :
- Đỗ huynh, nóng dữ he.
Đỗ Nghị nhăn nhó :
- Còn gì nữa, cả một khoảng đường dài không có lấy một bóng cây, chán thật.
Người đội nón nói :
- Đường ngược bắc thường thường là như thế, chúng ta đã qua khỏi Tuyên Hòa, tới trước đây là Tân Trang Tử, tại đó có nhiều nơi mát mẻ, đến chỗ đó là có thể nghỉ ngơi.
Lão già ngồi trong xe hỏi vọng ra :
- Đã gần tới Tân Trang Tử hay chưa?
Đỗ Nghị đáp :
- Bẩm lão gia, đã sắp tới rồi.
Trả lời cho chủ nhân xong, hắn quay qua nói nhỏ với người đội nón :
- Đào lão gia cũng mong tới chỗ thuận tiện cho anh em ngơi nghỉ.
Người đội nón gật gù, hắn không để ý đến câu nói “quảng cáo” về độ lượng của chủ nhân của Đỗ Nghị, hắn chỉ nhớ lão chủ nhân ấy họ Đào.
Một chi tiết cần thiết riêng cho hắn.
Lão họ Đào nói như ra lịnh, thứ lịnh ân cần chiếu cố :
- Dọc dãy Tân Trang Tử nơi nào cũng có bóng cây, hãy cho nghỉ lại nơi đó, nếu không người cũng như ngựa sẽ không còn đi nổi.
Người đánh xe vút ngọn roi vào không khí, con ngựa lại chồm lên.
Đường dài tuy mệt nhưng cứ gần đến chỗ nghỉ là người cũng như ngựa đều có một sức mạnh hơn hẳn bình thường.
Bao nhiêu cặp đầu gối cùng một lượt thúc vào hông ngựa, cỗ xe lăn mau, ngựa cũng phi mau.
Trong khoảng thời gian chưa nguội hẳn một chén trà, phía trước đã thấy rạng cây xanh.
Giống y như đi giữa vùng sa mạc nhìn thấy đồng bằng, đoàn người ngựa như bay lướt trên mặt đất, khoảng cách càng thu ngắn thật nhanh.
Đoàn xe ngựa tấp vô rừng.
Rèm xe được vén lên hối hả, lão họ Đào từ trên xe bước xuống, ông ta mở bớt nút khuy áo ra thở phào khoan khoái.
Chủ nhân vừa ngồi xuống một gốc cây rợp mát thì đám thuộc hạ cũng đã xuống ngựa theo ngay.
Đã có bóng cây rừng, lại thêm ngọn gió lao rao, con người bỗng tươi tỉnh lại.
Đám thuộc hạ cho ngựa lủi vô rừng, từng người lo tìm chỗ mát.
Bây giờ dựa vào gốc cây mà vẫn cảm thấy hơn cả những chiếc ghế nệm bông, những cơn gió nhẹ đưa qua mát rượi.
Trong đám có một tên cao lớn, có hàm râu quai nón, hắn cởi banh cả áo trong, văng tục :
- Mẹ họ, chỗ này mà có một suối nước nữa thì hạng nhứt, uống được một bụng no rồi có giảm ký năm bảy năm cũng đếch cần.
Một gã da mặt vàng bệt bĩu môi :
- Phải biết “trí túc” chớ, mẹ họ, đi ngoài nắng thở không ra hơi, bây giờ được hóng mát là cha rồi, còn ở đó mà đòi nước.
Chỉ có hai tên nói chuyện, mà mỗi tên chỉ có một câu, còn lại bao nhiêu hình như không buồn mở miệng.
Đang cơn nắng cháy, gặp được bóng mát là họ dựa ngửa, nằm dài, họ tiếc hơi ngậm miệng.
Người đội nón lột nón xuống làm cây quạt, có lẽ hắn mát hơn người khác.
Gã mặt vàng ngồi làm thinh, nhưng mắt luôn quét về phía người đội nón và hắn vụt ngồi bật lên, tia mắt hắn lóe lên một cách khác thường.
Hình như hắn giật mình.
Mặt hắn đã sẵn vàng, bây giờ càng thêm mét.
Người đội nón nhắm mắt dưỡng thần, cái nón trong tay thong dong lên xuống, hắn hình như không hề lưu ý đến một ai.
Gã mặt vàng liếc lên một hồi rồi nhè nhẹ đứng lên đi về phía Đỗ Nghị đang ngồi, hắn hạ giọng thật thấp :
- Đỗ gia...
Đỗ Nghị nhương nhướng mắt làm thinh không động đậy.
Gã mặt vàng liếc về phía người đội nón và giọng hắn thấp hơn chút nữa :
- Người bằng hữu của Đỗ gia là ai vậy?
Đỗ Nghị đáp :
- Tôi chỉ biết họ Phí.
Gã mặt vàng hỏi tiếp :
- Đỗ gia quen với hắn lâu chưa?
Đỗ Nghị quắc mắt :
- Đã là bằng hữu thì lâu hay mau cũng thế thôi, có gì mà phải hỏi?
Gã mặt vàng cười :
- Không, tôi muốn hỏi Đỗ gia có biết rõ lai lịch của hắn không vậy mà.
Đỗ Nghị đáp :
- Hắn tên Phi Độc Hành, đó là một nhân vật võ công giỏi lắm.
Gã mặt vàng khom mình xuống và hắn nói thật nhỏ :
- Đỗ gia, không phải đâu, hắn không phải Phi Độc Hành, haán tên là Phi Mộ Thư.
Đỗ Nghị không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chỉ à à nho nhỏ :
- Thế à?
Nhưng sau câu hỏi là hắn vụt đứng lên, hắn nhìn thẳng vào gã mặt vàng, giọng hắn bắt đầu thay đổi :
- Sao? Hắn là ai?
Gã áo vàng đưa tay ra hiệu cho Đỗ Nghị như ngầm bảo nhỏ tiếng, và gã bước tới gần một chút, giọng thì thầm :
- Phi Mộ Thư, “Tướng Cướp Liêu Đông” Phi Mộ Thư, tên tử tội vừa vượt ngục mấy ngày...
Bây giờ da mặt Đỗ Nghị mới bắt đầu tái ngắt :
- Thật thế không? Có nhìn lầm không?
Gã mặt vàng đáp :
- Năm xưa tôi đã từng có gặp hắn, không nhiều nhưng con người đó chỉ cần nhìn qua một lần là ngàn đời không quên được. Hắn chỉ một mình, một thanh kiếm mà cũng chỉ cần một chiêu đầu là “Yến Sơn Thất Lang” đã khiến người nằm bất động, còn hắn không rách một chéo áo, không trầy một chút da. Con người đó, có chết thành than tôi cũng không bao giờ có thể nhận lầm.
Đỗ Nghị gần như sửng sốt, hắn mím môi thật lâu rồi bật nói :
- Thật không ngờ... Thật ta không làm sao ngờ được. Cứ như thế này thì sinh mạng và sự nghiệp của Triệu Rỗ và Đinh Sói đã bị hủy diệt vào tay của hắn...
Ngưng một giây, Đỗ Nghị nhích tới kề tai nói nhỏ với tên thuộc hạ :
- Ngươi có dám tản bộ đến gần con ngựa của hắn không? Đến xem cho kỹ thẻ trong túi da của hắn có những gì, cứ làm như đi hóng mát, dám không?
Gã mặt vàng hơi sợ :
- Cái đó...
Đỗ Nghị không muốn ép, hắn đổi giọng :
- Được rồi, có phải hắn đã giết Triệu Rỗ và Đinh Sói hay không, có phải hắn là tên cướp Liêu Đông hay không bây giờ cũng chưa dám xác nhận, ngươi cứ ngồi yên ở đây để ta đến bẩm cho lão gia.
Hắn quay mình và với tay bứt mấy lá non ở bụi cây gần bên đưa lên mũi ngửi, hắn làm như luồn quanh hónb mát và khi khuất bụi cây là hắn đi ngay lại chỗ lão họ Đào.
Khi đến sát bên, hắn ngồi thụp xuống và kêu nho nhỏ :
- Lão gia...
Lão họ Đào làm thinh, hình như lão đang ngon giấc.
Đỗ Nghị không lạ, vì đường nắng xa xôi mệt nhọc, dựa được vào gốc cây gió mát lao rao, bất cứ ai cũng có thể ngủ ngon.
Đỗ Nghị đưa tay kéo vạt áo lão và gọi nhỏ :
- Lão gia... Lão gia...
Lão họ Đào hé mắt ra, giọng lão hơi nhừa nhựa :
- CHo anh em nghỉ một chút nữa, cho họ hoàn toàn khỏe lại đã...
Đỗ Nghị đáp :
- Không phải, lão gia, thuộc hạ xin bẩm báo.
Lão họ Đào cau mày :
- Chuyện gì?
Đỗ Nghị thận trọng :
- Bẩm lão gia, chuyện vô cùng quan trọng...
Lão già nhướng mắt :
- Nhưng là chuyện gì?
Đỗ Nghị hạ thấp giọng :
- Xin lão gia nhỏ tiếng một chút, sau khi thuộc hạ báo cáo, lão gia hãy cố hết sứt trấn tĩnh nếu không bao nhiêu sinh mạng của chúng ta sẽ khó lòng đảm bảo...
Lão họ Đào nhìn sững Đỗ Nghị, tự nhiên ông ta cũng phải hạ thấp giọng theo :
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Đỗ Nghị hỏi lại :
- Cái con người họ Phí mà chúng ta nửa muốn lôi kéo nửa muốn không đó, lão gia có biết hắn là ai không?
Lão họ Đào liếc nhanh về phía người đội nón và gặn lại :
- Hắn là ai?
Đỗ Nghị đáp thật nhỏ :
- “Tướng Cướp Liêu Đông” Phi Mộ Thư.
Da mặt của lão họ Đào đang hồng vì trời nắng bỗng xuống màu, đôi mắt của lão ta mở tròn xoe, lão nắm tay Đỗ Nghị kéo lại gần hơn, mặc dầu hai người đã ngồi gần đụng :
- Sao... sao lại không chịu báo cho biết sớm...
Đỗ Nghị đáp :
- Thuộc hạ vừa mới phát giác ra do “Lãnh Diện Ương Thần” Kỷ Tử Tinh báo cáo.
Lão già họ Đào cau mặt :
- Làm sao hắn biết người đó là Phi Mộ Thư?
Đỗ Nghị đáp :
- Năm xưa hắn có gặp biết Phi Mộ Thư...
Lão già họ Đào gặn lại :
- Nhưng hắn có nhìn lầm hay không?
Đỗ Nghị lắc đầu :
- Bẩm không, nhứt định là không, Kỷ Tử Tinh đà quả quyết rằng cho dầu Phi Mộ Thư có thành than, hắn cũng không lầm.
Lão già họ Đào phát run khan :
- Như thế thì chắc tên tử tội đó rồi... Nhưng lại làm sao tại Trương Gia Khẩu hắn ngỏ lời muốn xin việc với ta, rồi bây giờ lại cùng cứ bám theo ta?
Đỗ Nghị lắc đầu :
- Lão gia, hắn đã nói tên giả thì chuyện hắn muốn xin việc nhứt định cũng không thể là thật được.
Lão già họ Đào chớp lia đôi mắt :
- Hay là... hay là hắn đã mò biết được gốc của mình?
Đỗ Nghị lắc đầu :
- Không thể, bao nhiêu năm nay tại Trương Gia Khẩu không một ai biết Tố Quân là người của ta, chúng ta mới đến Trương Gia Khẩu lần này, làm sao biết được?
Câu nói của Đỗ Nghị không phải là câu phủ định mà là câu nói để tự trấn tĩnh mình, bây giờ thì tay hắn cũng đã phát run.
Đúng là tâm lý con người quá lạ lùng, trước mặt Kỷ Tử Tinh khi nghe phát giác, Đỗ Nghị vẫn còn trầm tĩnh, nhưng trước mặt lão họ Đào hắn không còn giữ nỗi nữa, giờ hắn không còn trên cương vị chỉ huy.
Lão họ Đào lặng đi một lúc, lão hỏi :
- Như vậy thì ngươi... ngươi đoán hắn theo bọn ta để làm gì?
Đỗ Nghị ấp úng :
- Điều đó... không thể... Đúng rồi, lão gia, hắn là một tướng cướp, lại là tên tù vượt ngục, hiện tại hắn đã bị tập nã, hắn theo mình để không có người chú ý, đó là kế an toàn. Không làm sao ai có thể nghi ngờ “Tướng Cướp Liêu Đông” lại thân cận với người lãnh đạo “Hòa Trung đường”, hắn đã xuống một nước cao.
Lão già họ Đào cau mặt :
- Như vậy múc đích của hắn không phải thượng Kinh?
Đỗ Nghị trầm ngâm :
- Chuyện đó cũng khó nói, cũng có thể hắn muốn đến Kinh sư mà nếu quả như thế thì không theo bọn ta, nhứt định hắn không làm sao mà qua màn lưới tra xét dọc đường.
Lão già họ Đào gật gật :
- Đúng, đúng rồi...
Nhưng lão lại cau mày :
- Hỏng, như thế là hỏng, nếu biết hắn là Phi Mộ Thư thì tại Trương Gia Khẩu ta không thể dung cho hắn, cứ theo cách này thì nhiều lúc vì cẩn thận quá cũng trở thành hư việc.
Đỗ Nghị ngạc nhiên :
- Sao? Lão gia định... lôi kéo hắn?
Lão họ Đào đáp :
- Tại sao lại không được? Một Phi Mộ Thư là hơn cả bọn Kỷ Tử Tinh thập bội, tại sao lại không thể tìm cách lôi kéo để dùng?
Đỗ Nghị hơi đổi sắc :
- Lão gia, hắn là một tướng cướp, hơn nữa là tên tử tù vượt ngục...
Lão già họ Đào nhún vai :
- Đám Kỷ Tử Tinh có tên nào không phải là bọn Hắc đạo giang hồ? Mà chúng ta cũng chỉ cần những tên như thế chớ? Phải không? Và bằng vào tiêu chuẩn đó, Phi Mộ Thư hơn hẳn đám kia rồi!
Đỗ Nghị xịu mặt trầm ngâm :
- Điều đó... lão gia, muốn lôi kéo hắn sợ e rằng... không phải dễ như bọn Kỷ Tử Tinh đâu.
Lão già họ Đào nhếch môi cười bí hiểm :
- Ta biết, nhưng ta có biện pháp, ngươi đã quên rồi à? Bao nhiêu năm nay, bất cứ chuyện nào, một khi ta đã vừa mắt rồi thì có thể thoát khỏi tay ta sao?
Đỗ Nghị cau mặt :
- Nếu thế thì... thì làm sao hành động?
Lão già họ Đào lắc đầu :
- Không vội, chờ sau khi về đến Kinh sư sẽ hay.
Trầm ngâm một chút, lão nói tiếp :
- Kinh sư là địa bàn vững chắc trong tay của ta, đến lúc đó nếu quả không lôi kéo được thì cho hắn... mất luôn cũng tiện.
Vốn đã ngán quá rồi, tránh được chuyện chạm với Phi Mộ Thư, bây giờ là chuyện mà Đỗ Nghị rất bằng lòng, vì thế chưa nghe hết câu hắn đã vội gật đầu :
- Vâng, vâng, lão gia nói rất phải.
Lão già họ Đào nói :
- Trong số này chỉ có ngươi là quen với hắn, cần phải lợi dụng trên đường đi để giao tình với hắn, lợi dụng sự giao tình đó, thăm dò thái độ của hắn ra sao?
Lão liếc về phía bọn Kỷ Tử Tinh và nói tiếp :
- Đi đi, nhớ dặn đám đó đừng bộc lộ cử chỉ hay lời lẽ gì làm cho hắn nghi ngờ, hay hơn hết là đừng cho người nào biết thêm về chuyện này nữa, biết chưa?
Đỗ Nghị đứng lên “dạ dạ” và chầm chậm vòng trở về chỗ cũ.
Thầy trò Đỗ Nghị thì thầm to nhỏ với nhau, họ có liếc về phía Phi Mộ Thư, nhưng lúc đó hắn đã đội cái nón trở lên, không ai nhìn thấy được nụ cười đắc ý trên vành môi của hắn...