watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:30:1329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Độc Cô Hòng - Hồi 61 - Hết - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Độc Cô Hòng - Hồi 61 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 9

Hồi 67
Người Với Người

Tư Mã Thường giải thích:
- Tại Trung Nguyên không giống như ở A Nhĩ Kim Sơn. Trung Nguyên theo nhiều nghi thức lễ giáo, cần phải gìn giữ lễ nghĩa...
Xà Nữ liền cãi lại:
- Nhưng hai ta đâu phải là người Trung Nguyên.
Tư Mã Thường nói:
- Đành vậy, song “nhập gia tùy tục“, cô nương hiểu chứ?
Xà Nữ từ từ buông Tư Mã Thường ra, càu nhàu:
- Nếu vậy, xem ra ở Trung Nguyên không có cái gì hay, bây giờ tiểu muội đã tìm gặp đại ca rồi, thôi thì hai ta đi A Nhĩ Kim Sơn vậy.
Nàng nắm tay Tư Mã Thường kéo đi.
Tư Mã Thường lại mau mau nói:
- Không được! Hiện tại đang hữu sự, tại hạ chưa theo cô nương về A Nhĩ Kim Sơn được đâu.
Xà Nữ chớp lia đôi mắt, hỏi:
- Hiện tại chưa được? Tại sao? Hữu sự ư? Sự gì?
Tư Mã Thường toan giải thích, bỗng Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng:
- Tư Mã Thường, nếu đợi cho hai người mà nói cho hết thì đến sáng mất! Tốt hơn, ngươi hãy mời vị tân nương của ngươi giải tán hết cái đám độc xà kia giùm, để Hạnh lão thái thái còn vào trong nghỉ ngơi nữa chứ!
Tư Mã Thường tự cốc lên đầu một cái, quay nhìn lại sau, nói:
- Bậy thật! Tại sao tại hạ lú lẫn, quên khuấy đi như thế này, thật đáng tội với chư vị.
Y liền xoay qua Xà Nữ, bảo:
- Mau mau giải tán hết đàn rắn đi, để chư vị đây còn vào nghỉ ngơi. Mau đi!
Xà Nữ thò tay vào túi kéo ra một con rắn, đúng là con phi xà mà nàng gọi tên Tiểu Hoa đã bị Tư Mã Thường bắt ban nãy. Nàng vuốt nhẹ lên đầu con Tiểu Hoa và môi nàng mấp máy, thốt lên mất tiếng khe khẽ rất lạ tai, đoạn thả nó xuống đất.
Tiểu Hoa liền dẫn đầu bò đi. Cả đàn rắn lớn nhỏ cũng rào rào bò theo ngay, chỉ khoảnh khắc đều biến mất dạng phía sau khu cây cỏ rậm ở bên miếu.
Nam Cung Thu Lãnh khẽ vỗ vai Tư Mã Thường, nói:
- Bây giờ, ngươi dẫn tân nương đi tìm một nơi nào vừa ý, ở quanh đâu đây mà tha hồ đàm đạo. Còn bọn này thì vào miếu ngủ.
Tư Mã Thường nhoẽn miệng cười và dắt Xà Nữ đi ngay.
Nam Cung Thu Lãnh quay lại, ân cần:
- Xin mời Hạnh lão phu nhân, Hạnh cô nương tiến vào.
Ba vị cô nương cùng đỡ Hạnh mẫu bước qua cửa, vào đại điện.
Hạnh Bội Thi lên tiếng:
- Chuyện thiên hạ quả nhiên không thiếu chi quái lạ dị thường!
Hậu Đắt Kỷ vẫn còn đầy vẻ sợ sệt, hỏi:
- Rắn... bầy rắn còn trở lại không?
Nam Cung Thu Lãnh trấn an:
- An tâm! Không có lệnh của phu nhân Tư Mã Thường thì chúng nhất định không tái hiện đâu.
Văn Nhân Tuấn nói:
- Bá Đao, phiền các hạ giúp các vị cô nương lo liệu nơi nghỉ ngơi cho lão phu nhân, để tại hạ ra ngoài cho ngựa uống nước, ăn cỏ nhé.


Nam Cung Thu Lãnh sốt sắng nhận lời và mau chóng hướng dẫn mọi người tiến vô đại điện.
Văn Nhân Tuấn ra mở dây thắng cho song mã rời khỏi xe và dẫn chúng đến một chỗ nhiều cỏ dưới chòm cây phía ngoài.
Chàng vừa buộc ngựa xong, định quay vào miếu, thình lình từ trong đám cỏ rậm cách hơn một trượng trước mặt vang lên tiếng khua động khác thường. Thần quang lấp loáng, chàng đề khí khinh thân, toan bay vèo đến đó xem, đột nhiên chàng hiểu ra, hơi nhíu mày, êm êm, lẹ làng trở ra.
Chàng trở vào đến phía trong đại điện thì Nam Cung Thu Lãnh đã lo liệu, sắp xếp xong chỗ ngủ cho Hạnh mẫu và ba vị cô nương rồi, với cả một lớp cỏ khô khá dày lót trên nền và chẳng xa lại đốt lên một đống lửa thật ấm cúng.
Văn Nhân Tuấn và Nam Cung Thu Lãnh dẫn nhau ra, người tựa vào một gốc cây, vừa ngủ vừa canh gác cho đến sáng.
Mọi chuyện đều êm đẹp đến sáng, không ai thấy Tư Mã Thường và Xà Nữ đâu cả.
Vừa mới rạng đông thì mọi người đều đã thức dậy. Và đến bây giờ, ai nấy mới thấy Tư Mã Thường và Xà Nữ cùng nhau tiến vào. Tư Mã Thường rạng rỡ nét mặt yêu đời hơn bao giờ hết và Xà Nữ thì diện mục ửng hồng như vừa qua cơn ngủ nồng.
Hôm qua trời tốt nhìn không được rõ, nhưng bây giờ thì mọi người đều thấy:
Xà Nữ tuy nước da không trắng, nhưng đậm đà dễ nhìn và nhất là đầy nét chất phát, dễ mến.
Tư Mã Thường mở lời ngay:
- Văn Nhân Tuấn, Nam Cung Bá Đao, ý Xà Nữ muốn tháp tùng chúng ta, cũng cùng đi chống ngăn bọn A Tu La viện Tây Thiên Trúc, chẳng hay nhị vị thấy sao?
Nam Cung Thu Lãnh ứng đáp liền:
- Hay lắm! Được thế thì chúng ta lại có dịp cho bọn Tây Thiên Trúc nếm mùi độc xà chơi!
Văn Nhân Tuấn gật đầu:
- Đúng. Rắn là thứ khó đề phòng, nếu có cả thêm đàn độc xà trợ lực thì càng tốt.
Tư Mã Thường hoan hỉ:
- Thế là ổn quá! Chúng ta lại có thêm một tay.
Thình lình nghe một loạt tiếng vó ngựa từ bên ngoài vang vọng đến.
Mọi người giựt mình, đồng đứng phắt dậy.
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Trời còn sớm thế này mà đã có người...
Văn Nhân Tuấn lên tiếng:
- Đại Hoàng Phong ở đây, còn Nam Cung Thu Lãnh với tại hạ ra ngoài coi thử.
Chàng cùng Nam Cung Thu Lãnh lẹ làng phi thân ra đường lộ, liền nhìn thấy ngay từ phía xa xa có một xe song mã đang lao tới.
Xe chạy cực nhanh, loáng mắt đã lao tới gần trước cổng cổ miếu. Trước càng xe, hiên ngang ngồi một trang nam nhân anh tuấn, oan phong, đúng là phong lưu kiếm khách Ngọc Phan An Hoàng Phủ Ngọc!
Văn Nhân Tuấn ngạc nhiên.
Hoàng Phủ Ngọc tuy ngồi trên xe lao nhanh, nhưng mục quang cực kỳ bén nhạy, tinh tế, đã nhận thấy ngay Văn Nhân Tuấn, cũng lộ vẻ ngạc nhiền, vừa mừng rỡ kêu to:
- Hay quá! Ráng đuổi theo, không dám ngừng nghỉ, bây giờ thì gặp được rồi đây! Văn huynh, hạnh ngộ!
Vừa nói, chàng vừa gò cương, dừng xe lại và nhảy xuống.
Rèm xe liền cuốn lên, La Ỷ Hương với Tiểu Thanh cũng từ trong mui xe đều hạ xa, vừa nhìn về phía Văn Nhân Tuấn lộ vẻ hoan hỷ đặc biệt.
La Ỷ Hương cũng như Hoàng Phủ Ngọc đều khom lưng vái chào:
- May mắn được gặp Văn đại hiệp tại đây.
Tiểu Thanh cũng cung kính hành lễ ra mắt.
Vừa đáp lễ ba người Văn Nhân Tuấn vừa chỉ tay sang Nam Cung Thu Lãnh cho đôi bên chào hỏi nhau, đoạn hỏi:
- Hiền khang lệ đi đâu thế này?
Hoàng Phủ Ngọc đáp:
- Nghe tin bọn A Tu La viện Tây Thiên Trúc xua đại quân xâm phạm võ lâm Trung Nguyên và Văn huynh đang đích thân thống lãnh lực lượng chánh nghĩa đi đón ngăn ngoại tặc nên bọn phu thê tiểu đệ tìm theo gấp để được đóng góp phần vào nghĩa vụ này.
Văn Nhân Tuấn ôm quyền,nói:
- Hiền khang lệ khiến người ta phải bội phục. Tại hạ xin phép thay mặt đồng đạo võ lâm Trung Nguyên có lời cảm tạ.
Hoàng Phủ Ngọc cười đáp:
- Văn huynh nói vậy là không khác nào mỉa mai phu thê tiểu đệ rồi! Đây là một nghĩa vụ chung mà phàm đã là một phần tử trong võ lâm Trung Nguyên, dù ai cũng phải tự nguyện đóng góp, gánh phần gánh vác, để trước hết tự bảo vệ lấy mình, bởi một khi ngoại tặc tràn đến, thao túng rồi thì còn gì nữa, chẳng những toàn thể võ lâm chúng ta điêu đúng mà từng cá nhân cũng chẳng được yên ổn. Chừng đó, liệu phu thê tiểu đệ có còn được an dưỡng những chuỗi ngày thần tiên ở Phiêu Hương Tiểu Trúc nữa hay không?
Nam Cung Thu Lãnh xúc động:
- Lời chân thành và rất đúng! Phải chi tất cả đều ý thức như vậy. Đáng tiếc vẫn còn chẳng ít kẻ không chịu hiểu điều hiển nhiên ấy.
Hoàng Phủ Ngọc và La Ỷ Hương không khỏi dồn ánh mắt về phía Nam Cung Thu Lãnh.
Văn Nhân Tuấn nhân đây bèn nói rõ thêm:
- Hiền khang lệ vừa rồi chẳng nói ra nhưng chắc lấy làm lạ tại sao có Nam Cung Thu Lãnh đồng hành với tại hạ phải không? Thật ra, chính lời mà Bá Đao vừa thốt đó đã đủ giải thích quá rồi vậy.
Hoàng Phủ Ngọc ôm quyền, thân thiết:
- Nam Cung Bá Đao cho phép phu thê tiểu đệ thành khẩn kính phục.
Nam Cung Thu Lãnh vội đáp lễ:
- Chính cử chỉ của hiền khang lệ mới càng làm tại hạ phải thấm thía thêm mà bội phục vô cùng.
Đôi bên đang trò chuyện đến đây thì từ trong miếu đã tiến ra Hạnh Bội Thi, Hạnh mẫu, Tiếu Bao Tự, Hậu Đắt Kỷ và Tư Mã Thường, Xà Nữ.
Bỗng nghe Tư Mã Thường cất giọng oang oang:
- Tưởng là ai, hoá ra là nhị vị phu thê chủ nhân Phiêu Hương Tiểu Trúc! Này, Văn Nhân Tuấn, có phải phen này các vị lại định tái diễn vở tuồng cho mọi kẻ tham lam phải hố to, như lúc ở trước toà đại diện nọ?
Y chấm dứt lời bằng chuỗi cười hô hố.
Hoàng Phủ Ngọc cũng cười hỏi:
- Thế này, hoá ra Đại Hoàng Phong cũng...
Nam Cung Thu Lãnh đón lời:
- Đại Hoàng Phong coi kỹ cũng quả là một bằng hữu rất giao kết đấy.
Hoàng Phủ Ngọc liền ôm quyền chào Tư Mã Thường:
- Tư Mã Thường, kể từ hôm nay chúng ta là bằng hữu nhé!
Tư Mã Thường tươi cười, cảm kích:
- Xem ra, hễ làm người tốt thì không sợ cô độc nhỉ?
Hạnh mẫu cùng các vị cô nương đã đến gần. Văn Nhân Tuấn liền đứng ra giới thiệu cho song phương quen biết nhau. Phu thê Hoàng Phủ Ngọc tự dưng đặc biệt chú ý đến Tiếu Bao Tự và Hạnh Bội Thi, như ngầm có một điều nghĩ ngợi gì đó.
Bỗng nghe Nam Cung Thu Lãnh đề nghị:
- Hiền khang lệ có cần nghỉ ngơi một lúc không? Nếu không thì tất cả chúng ta nên lên đường vậy.
Hoàng Phủ Ngọc đáp:
- Sớm được chừng nào hay chừng ấy. Tưởng khỏi cần nghỉ ngơi mà chi, nên đăng trình cho được việc.
Văn Nhân Tuấn lo đem song mã lại, thắng vào xe.
Đoạn hai cỗ song mã xa nối đuôi nhau, nhằm hướng Tây thẳng tiến.
Cứ như thế, hai cỗ xe liên tục trực chỉ hướng Tây suốt một ngày...
Bữa trưa một ngày nọ, xe đến trước một khe núi, gọi là Đại Liệp Cốc, một con đường nằm giữa hai vách núi sừng sững cao vạn trượng.
Hạnh Bội Thi nói:
- Văn đại hiệp, đúng là nơi đây rồi, chúng ta cứ dừng lại đây chờ đợi...
Văn Nhân Tuấn liền cho xe ngừng bánh. Mọi người lần lượt hạ xa.
Tất cả đều phóng mắt quan sát khắp chung quanh và nhận thấy trong Đại Liệp Cốc um tùm những cỏ cao ngang đầu người, trong cỏ lại đầy dẫy những đá tảng gồ ghề, sắc nhọn tợ đao. Tuy nhiên, ở giữ có một lối mòn không một cọng cỏ mọc, lối mòn này ngoằn ngoèo hun hút sâu vào trong khe núi.
Văn Nhân Tuấn hỏi:
- Hạnh cô nương, có phải đây là con đường xâm nhập Trung Nguyên mà nhất thiết người Tây Thiên Trúc phải đi qua?
Hạnh Bội Thi đáp:
- Đúng! Nhứt là những người thuộc A Tu La viện cần vào Trung Nguyên để thi hành mưu đồ bất chánh lại càng phải đi lối này, vì nó rất bí mật, ít ai ngờ.
Nam Cung Thu Lãnh gật đầu, nói:
- Nơi này quả nhiên hoang vắng, không một bóng người lai vảng. Đúng là con đường xâm nhập lý tưởng cho bọn người A Tu La viện.
Tư Mã Thường hỏi:
- Vậy là chúng ta ở đây chờ bọn chúng?
Hạnh Bội Thi đáp:
- Không hẳn như vậy, mà cũng gần đúng như vậy. Nói rõ hơn là không phải chúng ta cứ phải đứng giữa đường đây mà đợi, vì chúng ta chưa biết chắc ngày nào họ sẽ đến. Chúng ta phải sắp xếp kế hoạch kiểm soát, canh chừng cả khu vực Đại Liệp Cốc lâu dài, năm bảy hôm hay mươi bữa không chừng, hễ chúng đến thì đối phó.
Tư Mã Thường kêu lên:
- Ái chà! Thế thì vấn đề ăn uống làm sao giải quyết? Chúng ta lại không mang lương khô theo, nếu ở đây lâu, lấy gì để ăn cho số người đông đảo ngần này?
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Ở đây thiếu chi phi cầm tẩu thú, lo gì không có thức ăn.
Hạnh Bội Thi gật đầu:
- Vâng, đúng vậy, chúng ta tạm dùng hai cỗ xe làm lều để thanh phiên vào đó mà nghỉ ngơi, đồng thời, cứ tạm săn bắt dã thú làm lương thực. Chịu khó đợi bọn họ tiến nhập Đại Liệp Cốc chúng ta sẽ ùa ra giải quyết chiến trường...
Văn Nhân Tuấn hỏi:
- Tức là chúng ta bố trí sẵn người tại Đại Liệp Cốc?
Hạnh Bội Thi đáp:
- Không sai! Chúng ta nên chia là hai toán, mai phục ở hai đầu khe núi, cứ án binh bất động, chờ bọn họ lọt vào giữa cốc sẽ từ hai đầu đánh ập lại.
Văn Nhân Tuấn tán thành:
- Vậy thì ngay bây giờ chúng ta phân chia toán đi.
Hạnh Bội Thi nói:
- Xin đề nghị thế này, Văn đại hiệp với Hoàng Phủ đại hiệp và Nam Cung Bá Đao, Đại Hoàng Phong hợp thành một toán qua đầu bên kia khe núi mà mai phục, còn Hạnh Bội Thi xin lo phần canh giữ ở đầu này với các vị cô nương.
Nam Cung Thu Lãnh đồng ý ngay:
- Thế là ổn lắm. Cứ như thế mà phân tán, bố trí ngay đi thôi.
Tư Mã Thường góp thêm ý:
- Xin cho Xà Nữ bố trí độc xà rải rác dọc hai bên đường mòn trong cốc, chư vị thấy sao?
Văn Nhân Tuấn nói:
- Ý kiến rất hay!
Nam Cung Thu Lãnh hỏi:
- Nhưng số độc xà có đem theo đây không?
Tư Mã Thường đáp:
- Số độc xà đêm nọ Ở cổ miếu thì vẫn còn tạm để lại đó, không có đem theo đây. Tuy nhiên, xem địa thế hoang vu ở Đại Liệp Cốc, nhứt định trong hang hóc, trong cỏ rậm thiếu gì rắn dữ, bây giờ cứ sử dụng ngay chúng nó là xong.
Chợt nghe Xà Nữ chúm môi huýt lên một hồi dài, tựa như tiếng rắn rất quái dị... Tức thì, từ trên vách núi, trong các đám cỏ bỗng phát lên những tiếng lào xào và hàng loạt mấy chục con rắn to nhỏ đủ loại, cất cao cổ, đua nhau lướt lại trước mặt Xà Nữ như chầu hầu. Nàng lại huýt thêm một hồi dài nữa, đàn rắn liền ngoan ngoãn phân tán, chui ngay vào cỏ rậm dọc theo hai bên con đường mòn trong cốc.
Mọi người mục kích rõ rệt sự kiện không khỏi lấy làm kính phục.
Nam Cung Thu Lãnh luôn luôn sốt sắng, lại giục:
- Thế là hay quá rồi! Bây giờ chúng ta đi bố trí ngay thôi.
Hạnh Bội Thi nhìn Văn Nhân Tuấn dặn:
- Xin các vị nhớ rõ cho, chỉ khi nào trông thấy Bội Thi trên đỉnh vách núi phất cờ thì hãy động thủ, còn chưa thấy thì cứ án binh bất động.
Văn Nhân Tuấn vui vẻ, hơi nghiêng mình trước Hạnh Bội Thi nói đùa:
- Mạt tướng xin tuân lịnh Nguyên Soái.
Mọi người đồng bật cười.
Văn Nhân Tuấn liền cùng với Hoàng Phủ Ngọc, Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường lấy một cỗ xe đi ngay.
Hạnh mẫu nói:
- Vị Văn đại hiệp ấy thật là người vui tính.
La Ỷ Hương lên tiếng:
- Lão thái thái, có thể nói, trăm năm, ngàn năm trở lại cũng khó kiếm được một nhân vật nào khả dĩ sánh bằng người kỳ tài ấy.
Hạnh Bội Thi hỏi:
- Còn có một vị nữa, là Lý Tam Lang đấy!
La Ỷ Hương nở một nụ cười bí ẩn hỏi:
- Cô nương với Lý Tam Lang chẳng hay có mối quan hệ ra sao?
Hạnh Bội Thi bỗng ửng hồng đôi má, trông nàng càng xinh đẹp duyên dáng bội phần, khẽ lắc đầu, đáp:
- Lý đại hiệp vốn là ân nhân của Hạnh gia. Chẳng giấu gì chư vị, sở dĩ tiểu muội đáp ứng lời yêu cầu của Văn đại hiệp mà đi đối phó với người A Tu La chuyến này chính là vì Lý Tam Lang vậy.
La Ỷ Hương ngạc nhiên, hỏi lại:
- Hạnh cô nương, cô nương vừa nói sao?
Hạnh Bội Thi giải thích:
- Nguyên Lý Tam Lang đang bị Đông Môn lão nhân gia, sư phụ của Văn đại hiệp bắt giữ, nên tiểu muội có ra điều kiện, nếu một khi tiểu muội đẩy lui những nhân vật A Tu La thì Đông Môn lão nhân gia phải phóng thích Lý Tam Lang.
La Ỷ Hương kêu “ủa” một tiếng, nói:
- Nguyên lai là như thế! Tiểu muội tin chắc là đến chừng đó Đông Môn lão nhân gia sẽ trả tự do cho Lý Tam Lang ngay.
Hạnh Bội Thi thành thật cho biết:
- Văn đại hiệp có hứa với tiểu muội, nếu Đông Môn lão nhân gia vì lẽ gì mà không phóng thích Lý Tam Lang thì tiểu muội có quyền bắt giữ Văn đại hiệp với Diệp cô nương để làm “món hàng” trao đổi.
La Ỷ Hương càng thêm ngạc nhiên, nhưng dùng nụ cười che lấp đi, nói:
- Nếu thế thì quá bảo đảm!
Hạnh Bội Thi vẫn một mực thành khẩn:
- Đó là chuyện vạn bất đắc dĩ mà thôi. Tiểu muội hy vọng sẽ khỏi phải làm như thế vẫn đẹp hơn.
La Ỷ Hương ca ngợi:
- Cô nương quả là người minh bạch, dứt khoát:
đã mang ân tất phải đền, đó là đạo lý tự nhiên.
Hạnh Bội Thi thỏ thẻ:
- Đa tạ sự thông cảm của La cô nương... À, xin nhờ Tiểu Thanh cô nương đem hộ cỗ xe ra phía ngoài kia, đậu dưới bóng cây, để chúng ta ra đó nghỉ ngơi.
Tiểu Thanh “dạ” một tiếng, nhanh nhẹn dẫn cỗ song mã xa ra đầu rừng bên trái cửa cốc, đậu vào một chỗ thật kín đáo, người ngoài nhìn vào chẳng thể thấy được.
Mọi người cùng kêu nhau đến đó, Hạnh mẫu được đỡ lên mui xe.
Nhân lúc không có ai bên cạnh, Tiếu Bao Tự thấp giọng hỏi:
- Chừng như Văn Nhân Tuấn đã là người mai mối cho cuộc hôn nhân của cô nương với Hoàng Phủ đại hiệp?

Hồi 68
Dịch Dung Tuyệt Kỷ

La Ỷ Hương vui vẻ đáp:
- Đúng thế. Và đó là trọng ân mà chúng tôi vẫn nhớ mãi.
Tiếu Bao Tự lại hỏi:
- Thế thì cô nương đã quen biết Văn Nhân Tuấn từ lâu rồi?
La Ỷ Hương gật đầu:
- Có thể nói như vậy.
Tiếu Bao Tự thốt giọng buồn buồn:
- La cô nương cũng biết qua rồi, tiểu muội đã yêu chàng bằng tất cả tâm não, tự nguyện trọn đời thuộc về chàng. Muội tự tin đã không nhìn lầm tư cách, nhân phẩm của chàng.
Nhưng không hiểu tại sao chàng cứ một mực giữ gìn với tiểu muội và luôn luôn khuyên tiểu muội đừng nên làm vợ chàng, sẽ có ngày hối hận. Như thế...
La Ỷ Hương mỉm cười, siết chặt tay Tiếu Bao Tự, nói:
- Cô nương quả tinh mắt lắm, đã chọn đúng một người phi thường! Tất cả những điều cô nương vừa kể, tôi không lấy làm lạ chút nào, mà có thể nói với cô nương là con người ấy đã cố thử thách cô nương đấy. Tiểu muội xin khuyên cô nương ngàn vạn lần đừng bao giờ buông rời con người ấy mà sẽ hối hận ngàn kiếp đó!
Tiếu Bao Tự cảm kích đến rung giọng:
- Đa tạ cô nương. Thực tình thì tiểu muội không hề chán nản đến phải rút lui đâu, mà...
một mai, nếu chàng không dung nạp thì tiểu muội cũng vui lòng, tuyệt nhiên không chút oán trách nàng, chỉ đành cam số phận và sẽ thí phải qui ỵ..
La Ỷ Hương vội xua tay:
- Ồ! Diệp cô nương, chớ nghĩ như vậy, vì trong tương lai, thực tế sẽ không đến nỗi như vậy, tiểu muội dám tin trăm phần trăm, chỉ có điều này, nhân đây xin nói trước với cô nương là...
Nàng bỗng ngừng lại, không nói tiếp.
Tiếu Bao Tự hồi hộp, giục:
- Là chuyện chi? xin cô nương cho biết, tiểu muội nhớ ơn trọn đời.
La Ỷ Hương bỗng nhìn sâu vào mắt Tiếu Bao Tự, nói:
- Tiểu muội sẽ cho cô nương biết, với một điều kiện là cô nương không được buồn và hãy lấy đó làm một cuộc chuẩn bị tinh thần ngay từ bây giờ, ngõ hầu khỏi phải lấy làm lạ trong tương lai.
Tiếu Bao Tự càng rối lên, gật đầu lia lịa:
- Vâng, bất luận cô nương muốn điều kiện gì, tiểu muội cũng xin tuân theo. Cô nương cho tiểu muội biết đi!
La Ỷ Hương lại nhìn chăm chú vào Tiếu Bao Tự một hồi, mới nói:
- Tiểu muội có học qua bí thuật coi tường số nên biết rằng, Văn đại hiệp có số... hai phòng thê thiếp và cả cô nương cũng có tướng phận phải chung một bóng tùng quân với một bạn hồng phấn nữa...
Tiếu Bao Tự thở phào nhẹ nhõm, tươi cười lên tiếng ngay:
- Thì ra là chuyện ấy! Tưởng chi chớ như thế thì có đâu đáng là một đại sự, tiểu muội sẵn sàng chấp nhận. Miễn được gần chàng, dù thiên niên vạn khổ tiểu muội cũng chẳng ngại. Nhưng, tiểu muội tin rằng người bạn hồng phấn chung một số mệnh với tiểu muội sẽ không bạc đãi tiểu muội.
La Ỷ Hương gật đầu:
- Tình yêu của cô nương đối với Văn đại hiệp quả là sâu đậm vô cùng. Cũng do tướng số mà nói, tiểu muội khuyên cô nương đừng lo, vì người bạn hồng phấn ấy không những không bạc đãi cô nương, mà chỉ mong đừng bị cô nương bạc đãi.
Tiếu Bao Tự liền nói, giọng cả quyết:
- Không đời nào...
Bỗng có Hận Đát Kỷ với Xà Nữ tiến lại. Hận Đát Kỷ lên tiếng:
- Hạnh cô nương mời nhị vị sang bên kia bàn kế hoạch.
La Ỷ Hương mau mắn:
- Làm nhọc công Triệu cô nương quá. Vâng, chúng ta cùng đi nào.
Rồi cùng nắm tay nhau, tiến qua cỗ xe song mã.
Văn Nhân Tuấn tự tay dong xe đến cửa cốc phía bên kia, dừng lại trước một bụi rậm, thật kín đáo.
Tư Mã Thường nhảy xuống xe trước hơn ai hết, nói:
- Cái dạ dày xẹp lép rồi đây! Để tại hạ đi kiếm cái gì ăn nhé.
Nam Cung Thu Lãnh liền đưa tay ngăn lại:
- Hãy khoan! Chờ ta cùng đi với ngươi.
Nói rồi nhảy xuống xe.
Văn Nhân Tuấn với Hoàng Phủ Ngọc cũng xuống xe, vừa nói:
- Đói thật! Dĩ thực vi tiên, nhưng xin đề nghị thế này:
Bá Đao đi kiếm thức ăn, còn Đại Hoàng Phong thì leo lên mõm núi cao, phụ trách việc canh gác, nhìn ra đằng xa xem có gì lạ không...
Nam Cung Thu Lãnh gật đầu ngay:
- Hay đấy. Cứ thế mà làm nhé!
Vừa dứt câu, đã phi thân vọt đi như cánh đại bằng.
Tư Mã Thường cũng sốt sắng phi thân vút lên, điểm chân vào một tảng đá ở lưng chừng vách núi, lại vọt thêm lên nữa, sau ba lần như vậy, y đã nghiễm nhiên đứng trên mõm núi thật cao, có cây cỏ um tùm, rất tiện ẩn thân mà quan sát khắp nơi, không ngại bị phát hiện.
Y nói vọng xuống:
- Yên chí đi, tại hạ đứng tại đây thì nhìn thấy tứ phương bát hướng, dù có con kiến tiến về hướng này tại hạ cũng thấy liền.
Hoàng Phủ Ngọc tươi cười ngó Văn Nhân Tuấn:
- Phần tiểu đệ làm việc chi, xin Văn huynh phân phó.
Văn Nhân Tuấn xua tay:
- Không vội. Chúng ta sẽ luân phiên nhau canh gác thế thôi.
Hoàng Phủ Ngọc bật cười:
- Như vậy là hiện giờ tiểu đệ nhàn quá!
Văn Nhân Tuấn nói:
- Cũng chả hề chi, đã theo phương pháp luân phiên thì có lúc nghỉ ngơi chứ...
Ngừng lại một chút, chàng tiếp lời, hỏi:
- Thế nào? Hiền khang lệ từ ngày ấy đến nay chắc là sống chuỗi ngày thần tiên chứ?
Hoàng Phủ Ngọc lộ vẻ cảm kích, nói:
- Ấy đều nhờ Văn huynh tác chủ cho cả!
Văn Nhân Tuấn từ tốn:
- Chuyện có đáng chi. Vậy, chừng nào thì mới được sự tiệc mừng... sanh con?
Hoàng Phủ Ngọc đỏ bừng mặt mũi, giọng nói đầy hoan hỉ:
- Ỷ Hương đã mang thai được vài tháng rồi!
Văn Nhân Tuấn giương cao mày lộ vẻ vui mừng, nhưng lại cau mặt hỏi:
- Đã thế sao còn đem nàng theo đến đây làm gì?
Hoàng Phủ Ngọc cười nhăn nhó:
- Nguyên tiểu đệ không cho nàng đi, nhưng nàng cứ nằn nằn không chịu ở nhà. Vả lại, nghĩ kỹ, tiểu đệ thấy nếu để nàng ở lại Phiêu Hương Tiểu Trúc một mình trong lúc thai nghén, vạn nhất có việc bất trắc xảy đến thì thật đáng ân hận, nên tiểu đệ chẳng an tâm, đành chìu ý mà cho nàng cùng đi vậy.
Văn Nhân Tuấn ân cần:
- Để lát nữa tại hạ đi cho Hạnh cô nương biết một tiếng, đặng có sự bố trí cho hợp lý, khi có người của A Tu La đến, nên tránh cho La Ỷ Hương việc dùng sức quá nhiều.
Hoàng Phủ Ngọc vội ngăn:
- Như thế không nên, xin cứ để tự nhiên là hơn.
Văn Nhân Tuấn khẳng quyết:
- Có gì mà không nên? Chúng ta chiến đấu đâu phải chỉ cho chúng ta, mà phải nhớ đến bổn phận bảo vệ cho con cháu chứ!
Hoàng Phủ Ngọc không nói gì thêm.
Văn Nhân Tuấn lại hỏi:
- Từ ngày ấy đến nay, có khách nào đến viếng Phiêu Hương Tiểu Trúc không?
Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu:
- Không có ai cả. Bọn phu thê tiểu đệ đã sống hoàn toàn yên ổn.
Văn Nhân Tuấn thở phào một hơi, nói:
- Thế là hay! Nhân sinh chẳng mấy hồi, được an nhàn lúc nào là hay lúc đó.
Hoàng Phủ Ngọc lộ vẻ áy náy, khẽ hỏi:
- Đã nói như thế, sao Văn huynh không gắng nhàn một lúc xem sao? Chẳng lẽ Văn huynh cứ mãi bôn ba, lận đận?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- E rằng có muốn cũng chẳng dễ, vì cái số của tại hạ là lao đao, chốn võ lâm luôn luôn có quá nhiều vấn đề, dù liệu hoài hoài cũng chẳng có thế nói là xong được, có lẽ tại hạ phải cúc cung tận tuỵ đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng nên.


Hoàng Phủ Ngọc càng ái ngại:
- Nhưng cũng có những việc tưởng Văn huynh nên để người khác cán đáng, chớ không lẽ mọi sự Văn huynh đều phải lo liệu cả? Huống chi, bấy lâu nay, Văn huynh đã từng vì võ lâm mà làm quá nhiều hảo sự rồi, thì dù có tạm nghỉ ngơi ít lâu cũng đâu hề gì?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Đành thế. Không phải là mọi người đều bất tài, cũng không phải chỉ có duy nhất tại hạ là đắc lực, nhưng khi thấy trước mắt còn những việc đáng làm mà mình không làm thì tại hạ chịu không được. Gia dĩ, lại có những việc mình đã dính dáng vào từ đầu thì không thể không theo đuổi cho đến cuối.
Hoàng Phủ Ngọc lại im lặng.
Mãi một lúc, chàng như sực nhớ đến một vấn đề quan trọng liền hỏi:
- Văn huynh, có một chuyện, tiểu đệ muốn hỏi Văn huynh mà chưa thuận dịp, nay xin thỉnh ý Văn huynh đây... Bấy lâu nay, Văn huynh đã xuất hiện trong giang hồ qua nhiều thân phận khác nhau, lúc thì mang dung mạo này, khi thì với dung mạo nọ... như thế là có ý tứ gì?
Văn Nhân Tuấn mỉm cười, chậm rãi giải thích:
- Sở dĩ tại hạ phải làm như thế vì muốn thu hoạch kết quả tối đa trong các công việc mình làm. Trong thực tế, mỗi việc có một tánh chất khác nhau, nên tại hạ cũng cần phải tùy lúc, tùy nơi, tùy cảnh trạng mà xuất hiện dưới một bộ mặt khác nhau cho thích ứng. Nếu nhận thấy sự việc cần có Đông Môn Trường Thanh mới xong thì Đông Môn Trường Thanh xuất hiện. Nếu gặp cảnh huống cần Lý Tam Lang thì có Lý Tam Lang ngay. Nếu vấn đề nào mà Văn Nhân Tuấn không thể vắng mặt thì Văn Nhân Tuấn cán đáng...
Hoàng Phủ Ngọc gật gù:
- Bởi thế mà đã có Lý Tam Lang, nhưng cứ bị Đông Môn Trường Thanh truy nã, rồi Đông Môn Trường Thanh lão bá tử lại thu thêm đồ đệ Văn Nhân Tuấn...
Văn Nhân Tuấn cười:
- Cũng cần phải gài cho các tình tiết nó lung tung như thế để chân diện mục khỏi bị bại lộ thì mới tiện hành động có kết quả viên mãn.
Hoàng Phủ Ngọc thành thật ca ngợi:
- Thuật dịch dung hoá trang của Văn huynh quả siêu phàm, có thể nói là độc nhất vô nhị hiện nay!
Văn Nhân Tuấn nói:
- Cái đó cũng chẳng có gì bí hiểm cả, chỉ cần tại hạ lúc nào cũng sẵn sàng trong túi chừng ba bốn cái mặt nạ loại tinh xảo nhất là được.
Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu:
- Ấy là Văn huynh nói dễ, chứ là thiên niên vạn nan với người khác, bởi vì có sẵn mặt nạ chưa đủ, mà còn phải làm thế nào cải đổi cả cử chỉ, giọng nói nữa chứ. Rất khó! Rất khó!
Phải có biệt tài thượng đẳng mới làm nổi.
Văn Nhân Tuấn gật đầu:
- Đúng vậy. Cần phải cải sửa cả giọng nói, dáng điệu. Nhưng không hẳn là cái gì ghê gớm đến không làm được, chỉ cần có sự khổ luyện nhiều ngày tháng là thành tựu.
Ngừng lại một lát, bỗng Văn Nhân Tuấn nắm tay Hoàng Phủ Ngọc căn dặn:
- Câu chuyện nãy giờ xin giữ tuyệt đối bí mật cho công việc đừng bị ảnh hưởng. Cho đến nay, chỉ có hiền khang lệ biết chuyện này mà thôi đấy.
Hoàng Phủ Ngọc vội nói:
- Xin Văn huynh yên tâm. Dù Văn huynh không bảo, tiểu đệ cũng chẳng đời nào tiết lộ.
Văn Nhân Tuấn gật gù:
- Tại hạ xin đa tạ trước.
Bỗng nghe Tư Mã Thường từ trên cao nói vọng xuống:
- Có người nhé! Có người đến!
Văn Nhân Tuấn lộ vẻ khẩn trương, hỏi:
- Từ phương hướng nào?
Tư Mã Thường đáp:
- Phía đối diện cốc khẩu, tức từ khoảng đồng cỏ hoang dã hướng trước mặt chúng ta.
Văn Nhân Tuấn lại hỏi:
- Bao nhiêu người ? Hình dáng ra sao?
Tư Mã Thường đáp:
- Xa quá, không thấy rõ, dường như chỉ có một người.
Văn Nhân Tuấn liền dặn:
- Thế thì cứ ở yên trên đó, tiếp tục theo dõi cho thật kỹ. Hễ có gì khác lạ thì cho hay thêm. Đồng thời cũng để ý coi chừng, nếu Nam Cung có trở về, hãy ra hiệu cho y ngay, bảo đừng hiện thân cho kẻ lạ ấy thấy!
Tư Mã Thường hăm hở đáp:
- Vâng!... Vâng!... Yên chí!...
Hoàng Phủ Ngọc khẽ hỏi Văn Nhân Tuấn:
- Có thể là người của A Tu La viện không?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Kẻ lạ hãy còn cách xa quá, chưa có yếu tố gì rõ rẽt để đoán định được, đành chờ một lúc nữa xem sao đây.
Bỗng lại nghe Tư Mã Thường vọng xuống:
- A! Thấy được phần nào rồi, là người trung niên, lưng đeo bao phục, hình như chỉ đi một mình thôi.
Văn Nhân Tuấn nói:
- Mặc kệ hắn, cứ để yên cho hắn đi qua.
Chỉ chốc lát sau liền nghe vang lên tiếng bước chân.
Hoàng Phủ Ngọc khẽ nói:
- Đến rồi đấy.
Văn Nhân Tuấn chẳng lên tiếng nữa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Văn Nhân Tuấn với Hoàng Phủ Ngọc đứng từ sau một tảng đá kín đáo dòm ra, thấy một người lùn thấp, mặc trường bào, khoảng trung niên, đeo chiếc bao phục phình to ra, không biết đựng cái gì.
Hoàng Phủ Ngọc bỗng khẽ lên tiếng:
- Không chừng hắn là...
Văn Nhân Tuấn lắc đầu, vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Phủ Ngọc.
Gã lùn trung niên đến cốc khẩu bỗng dừng lại, xoay đầu đảo mắt dáo dát nhìn ngó tứ phía.
Văn Nhân Tuấn nói thì thầm vào tai Hoàng Phủ Ngọc:
- Không chừng hắn là tay dọ đường.
Tự dưng một hòn đá nhỏ từ trên rơi xuống trúng lưng Văn Nhân Tuấn.
Chàng liền ngẩng lên thì thấy Tư Mã Thường dáng điệu chằm hằm, dùng tay ra dấu, ngụ ý hỏi có nên nhảy xuống tóm cổ gã lùn hay không.
Văn Nhân Tuấn vội ra hiệu, bảo đừng khua động.
Lúc này, gã lùn trung niên bỗng quay lưng, bỏ đi thật nhanh, trở lại trên con đường gã vừa đến. Chỉ chốc lát, gã đã đi thật xa.
Tư Mã Thường lên tiếng hỏi vọng xuống:
- Xa lắm rồi! Hắn làm gì mà núp núp lén lén, rồi bỏ đi liền vậy?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Có đến chín phần mười là kẻ thám thính đường đi nước bước.
Tư Mã Thường nổi hứùng, reo lên:
- Nếu vậy, tức là bọn chúng chắc chắn sắp kéo đến đây! A ha! Hay lắm!
Văn Nhân Tuấn hỏi:
- Vừa rồi hắn không phát giác chúng ta chứ?
Tư Mã Thường quả quyết:
- Chả có chút gì để hắn nghi ngờ được cả, tại hạ từ trên cao dòm xuống thấy rõ lắm mà, hắn không phát giác chúng ta đâu. Yên chí đi!
Văn Nhân Tuấn bỗng biến sắc, vùø một cái đã bay khỏi chỗ núp.
Hoàng Phủ Ngọc cũng như Tư Mã Thường chẳng hiểu chuyện gì, không khỏi kinh mang, lập tức phi thân theo Văn Nhân Tuấn ngay.
Văn Nhân Tuấn đã đáp xuống cốc khẩu và lên tiếng:
- Còn tốt! Chưa sao! May quá!
Tư Mã Thường hỏi gấp:
- Làm hồi hộp quá, cái gì vậy?
- Vết bánh xe với dấu chân ngựa.
Vừa nghe chàng nói, cả Tư Mã Thường lẫn Hoàng Phủ Ngọc đều biến sắc, hấp tấp cúi rạp xuống, nhìn thật kỹ mặt đường.
May là ở đây toàn là đá nên trên mặt lộ chẳng đến nổi ghi lộ dấu vết nào của cỗ song mã xa đã đi qua ban nãy.
Hai người chẳng hẹn mà đồng thở phào một lượt.
Hoàng Phủ Ngọc nói:
- Đúng là không trải qua một việc thì không khôn thêm một chút! Rút kinh nghiệm này, về sau mọi việc đều phải tỉ mỉ cẩn trọng mới được.
Văn Nhân Tuấn bảo:
- Đại Hoàng Phong, qua bên kia thông báo với Hạnh cô nương sự trạng vừa rồi, đi nhanh, về lẹ nhé!
Tư Mã Thường "vâng" một tiếng, bóng người đã xẹt như tên bắn.
Văn Nhân Tuấn cùng Hoàng Phủ Ngọc song song đến chỗ cất giấu cỗ xe.
Chỉ chốc lát sau, Tư Mã Thường đã trở về, nói:
- Hạnh cô nương với chư vị bên đó cũng đã trông thấy gã lùn như chúng ta thấy vậy, Hạnh cô nương còn bảo chúng ta đã để yên cho hắn là hay lắm. Bởi vì hắn mà không trở về thì bọn người A Tu La viện chắc sẽ không dám đi ngã này.
Ngừng một chút, y hỏi:
- Theo nhị vị thì chừng nào bọn họ sẽ đến đây?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Có lẽ không lâu lắm đâu, bọn họ chờ gã lùn dọ đường trở về báo cáo là sẽ tiến lên đấy. Chỉ có điều, không biết họ đang ở đây bao xa, nếu gần thì họ sẽ tiến đến đây sớm hơn, bằng ở xa thì hơi chậm lại một chút, nhưng cũng xê xích sớm muộn chẳng nhiều đâu.
Tư Mã Thường lại hỏi:
- Có cần đi thám thính hành tung của họ không?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- Không cần. Nếu chúng ta đi thám thính, bọn họ sẽ biết ngay. Tốt hơn, cứ ở đây chờ đợi.
Tư Mã Thường ngẩng nhìn trời, nói:
- Cứ kéo đến đi, càng sớm càng tốt, tại hạ nghe ngứa ngáy tay chân quá chừng!
Hoàng Phủ Ngọc bật cười:
- Đừng sốt ruột. Có lẽ phải đợi đến tối họ mới kéo đến cũng nên.
Văn Nhân Tuấn chợt hỏi:
- Đêm nay mồng mấy nhỉ? Có trăng không?
Hoàng Phủ Ngọc đáp:
- Bữa nay là mười sáu, trăng rất tròn.
Văn Nhân Tuấn nói:
- Thế thì không lò gì chẳng trông thấy bọn chúng. Nhưng bọn chúng cũng có thể phát giác chúng ta. Đêm nay chúng ta cần phải cẩn thận mới được.
Tư Mã Thường hỏi:
- Chúng ta có cần chuẩn bị cái gì nữa không?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- Chẳng còn gì phải chuẩn bị nữa, chỉ cần chờ cờ hiệu của Hạnh cô nương...
Nói tới đây, chàng bỗng kêu "ý" một tiếng và ngẩng người ra, nói:
- Chết chưa! Ban đêm làm sao thấy được cờ hiệu...
Hoàng Phủ Ngọc cũng chưng hửng, thốt:
- Ừ nhỉ! Nếu bọn họ đến ban đêm đúng như chúng ta đoán thì cờ hiệu của Hạnh cô nương chúng ta đâu trông thấy được?!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com