watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:15:0929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tố Thủ Kiếp - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 12 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Tố Thủ Kiếp - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 12
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 12

Hồi 8
Trận Kiếm Thất Tinh

Quang âm thấm thoắt, thoáng đã nửa năm, trong giới vũ lâm đều xôn xao sôi nổi vì cái tin Trung Nguyên Tứ quân tử và bọn Huyền Nguyệt thốt nhiên mất tích.
Một hôm vừa đúng ngọ, ngoài cửa Tam nguyên quan núi Vũ Đương có một chiếc kiệu nhỏ, bốn mặt che rèm lụa xanh do hai người đàn ông thân thể lực lưỡng khiêng tới. Theo sau cỗ kiệu có bốn tên nữ tỳ mặc áo chẽn màu quan lục, mỗi người trên cánh tay trái đều đeo một món võ khí trông giống như lưỡi liềm, và cái túi nhỏ, trên thêu một bông hoa hồng.
Bốn tỳ nữ tuổi đều trac trên dưới đôi mươi, diện mạo xinh đẹp, dáng điệu lanh lẹn. Họ theo sát hai tên phu kiệu đi nhanh như bay, không hề tỏ vẻ khó nhọc chút nào.
Cỗ kiệu xanh đi thẳng tới cửa chính Tam nguyên quan mới dừng lại.
Hai cánh cửa quan sơn đen vẫn đóng im ỉm.
Từ trong bức rèm xe, đưa ra một giọng nói hơi nằng nặng:
- Xuân Lan, Thu Hương, hai con vào gõ cửa đi.
Lập tức hai thiếu nữ áo xanh “dạ” to một tiếng, rồi xăm xăm bước lên, phóng một chưởng vào chiếc vòng đồng trên cánh cửa.
Hai cánh cửa sơn đen “két” một tiếng rồi bật tung ra, một đạo nhân trạc tuổi trung niên, lưng đeo trường kiếm thủng thỉnh bước ra, ngước mắt nhìn cỗ kiệu che rèm xanh, rồi lại nhìn Xuân Lan, Thu Hương, chắp tay nói:
- Hai vị nữ thí chủ đến đây có việc gì?
Thiếu nữ đứng bên phải sợ hãi lùi lại phía sau hai bước nói nhỏ:
- Chị Xuân Lan, chị nói cho ông ta biết đi!
Thiếu nữ đứng bên trái mỉm cười nói:
- Sao cái tính cả thẹn của chị mãi không sửa được như vậy? Sau này chị đi lấy chồng, có lẽ cũng phải nhờ tôi đi nói hộ chắc?
Nói rồi quay lại vái đạo nhân một vái, thưa rằng:
- Chúng tôi không quản xa xôi nghìn dặm tới đây là cốt được bái kiến quý chưởng môn.
Đạo nhân ngẩn người giây lâu, mới nói:
- Tệ chưởng môn mấy năm gần đây đã đóng cửa tạ khách, không tiếp một ai chỉ sợ phí công các vị đi lại vất vả.
Xuân Lan cau mày vừa định nói lại, thì vị đạo nhân như chợt nghĩ ra điều gì, vội hỏi:
- Các vị ở đâu đến đây?
Vừa nói vừa đưa mắt ngắm nghía cỗ kiệu. Xuân Lan nói:
- Chắc đạo trưởng cũng ít khi ra khỏi Vũ Đương sơn phải không?
Đạo nhân thản nhiên gật đầu:
- Cô nương nói đúng. Bần đạo nhập miếu từ năm lên bẩy. Mấy chục năm nay chưa từng bước ra khỏi đại môn một bước.
Xuân Lan thò tay vào chiếc túi thêu, lấy ra một tấm giản thiếp màu đại hồng, đưa cho đạo nhân rồi nói:
- Không cần phải nhìn nhìn ngó ngó nữa, đạo trưởng cứ cầm tấm thiếp này đệ trình quý Chưởng môn, nói có Đường lão thái thái, vị chưởng môn nhân thứ chín Đường gia đất Tứ Xuyên, thân hành đến thăm Người. Còn tiếp hay không, không can dự gì đến đạo trưởng.
Đạo nhân cúi nhìn tấm thiếp, thấy ngoài bì đề mấy chữ sau này:
Thư gửi Huyền Chân đạo trưởng. Chưởng môn phái Vũ Đương tự mở đọc.
Tứ Xuyên Đường bái.
Đạo nhân xem xong, trầm ngâm một lúc, rồi đưa trả Xuân Lan, lắc đầu nói:
- Không được, chưởng môn tôi đương kỳ tọa quan, không thể tiếp kiến được bất kỳ vị khách nào.
Chợt nghe một tiếng cười nhạt từ trong kiệu đưa ra, tiếp theo là tiếng nói:
- Lão thân đưa thiếp cầu kiến, đã là tận lễ giang hồ rồi, vậy mà ngươi còn kiếm cách nọ cách kia từ chối, rõ ràng là cố ý cự tuyệt! Nếu cứ lấy địa vị, danh tiếng mà bàn, thì lão thân đâu có kém gì chưởng môn phái Vũ Đương các ngươi...


Vừa nói tới đấy, thì vị đạo nhân kia dáng chừng sốt ruột, cao giọng ngắt lời:
- Bần đạo từ bé đến giờ, không từng nói dối ai một câu. Lão tiền bối trách thế, chẳng hóa khinh thường bần đạo lắm sao?
Trong cỗ kiệu rèm xanh lại đưa ra một tiếng cười nhạt, nói:
- Xuân Lan vứt bái thiếp xuống!
Xuân Lan dạ một tiếng, lại cầm tờ thiếp đưa cho đạo nhân miệng thì nói:
- Đỡ lấy!
Đạo nhân này từ nhỏ chưa từng nói chuyện với đàn bà con gái bao giờ, nên rất lúng túng không biết xử trí thế nào, khi thấy Xuân Lan đưa cánh thiếp ra, lại vội vàng giơ tay đỡ lấy.
Người ngồi trong kiệu lại cười nhạt, nói:
- Ta không muốn phí lời với một tên giữ cửa, ngươi cứ đưa thiếp này cho Chưởng môn ngươi, hắn tiếp hay không, không can gì đến ngươi cả. Một giờ sau lão thân sẽ trở lại, lúc ấy dù các ngươi không tiếp ta cũng cứ vào. Ta bảo trước cho mà biết.
Nói chưa dứt lời, hai tên đại hán đã đặt đòn kiệu lên vai quay lại lối cũ, đi nhanh như bay, thoáng chốc đã mất hút.
Đạo nhân ngẩn người đứng trông theo, mãi tới khi không thấy bóng chiếc kiệu nữa, mới đóng cửa đi vào.
Ước chừng thổi chín nồi cơm, hai cánh cửa lớn lại được mở rộng, rồi bẩy tám người đàn ông, tuổi cỡ trung niên, mặc áo đạo bào kéo nhau đi ra.
Vị đạo nhân đi đầu, tuổi cao hơn hết, bộ râu dài rủ xuống tận ngực, phấp phới bay tung, đôi mắt sáng quắc, nhác trông đã biết là người có nội công vào bực thượng thừa.
Hình như ông là người đứng đầu trong bọn, vừa ra tới cửa bèn lập tức chỉ huy cho mấy người kia, chia ra làm hai đội, dàn thành thế trận trên một bãi cỏ, ngay trước cửa Tam Nguyên quan.
Tam Nguyên Quan là nội viện của Vũ Đương, cách tòa đạo quan phía trước hai ngọn núi nữa. Ngày thường khách đến lễ, không ai bước chân tới khu này. Xung quanh rừng rậm vây kín bốn bề, chính là một nơi mà phái Vũ Đương vẫn dùng để chứa quyền kinh, kiếm phả, và cũng là nơi cư trú của các vị cao cấp trưởng lão trong phái.
Chu vi khu này rộng chừng ba dặm, biệt lập thành một khu cấm địa, bất luận hạng người nào, nếu chưa được người trong phái Vũ Đương cho phép, cũng không được bước vào bên trong. Mười năm nay, chưa ai dám phá cái lệ này.
Bọn đạo sĩ vừa ở trong đại viện đi ra, tất cả có tám người, bẩy người bầy thành một trận tuyến, chắn ngang trước cửa Tam Nguyên quan. Vị đạo nhân lớn tuổi nhất đứng riêng một mình, cách mặt trận chừng hơn một trượng, chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn mấy đám mây trắng đang bay lơ lửng trên không, thần sắc cực kỳ nghiêm chỉnh.
Hai cánh cửa gỗ sơn đen lại từ từ khép chặt.
Từng cơn gió rừng thổi qua lá thông, phát ra những tiếng u u, làm cho cảnh vật thâm sơn, càng tăng thêm phần tịch mịch.
Phút chốc, từ bên sườn núi phía trái chợt nổi lên một tiếng hú trong trẻo, rồi một bóng người nhanh như mũi tên lao tới chỉ trong nháy mắt đã tới trước cửa Tam Nguyên quan, đưa mắt nhìn trận thế, rồi đứng dừng lại.
Đạo nhân râu dài chờ cho người kia đứng yên đâu đấy, mới từ từ dời làn nhỡn tuyến chiếu thẳng người lạ mặt, lông mày hơi cau lại, hình như muốn nói gì lại thôi.
Người đàn ông mới tới, thân thể gầy gò da vàng như sáp, giữa hai lông mày lờ mờ nổi lên một luồng hắc khí, nếu không nhờ có đôi mắt đưa đi đưa lại, thì ai mới nhác trông cũng tưởng là một người chết, vừa ở trong áo quan chui ra.
Đạo nhân chú ý nhìn người lạ mặt một lúc, rồi thốt nhiên với tay ra sau vai rút thanh trường kiếm vung lên không một vòng, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết xung quanh Tam Nguyên quan trong vòng ba dặm đã vạch thành cấm khu rồi không? Bất cứ người nào nếu chưa được người trong Vũ Đương cho phép, đều không được tự tiện bước vào!
Gã đàn ông ngoác miệng ra cười một hồi, giọng cười lạnh như thép nói:
- Ta cũng đã nghe có người nói như vậy!
Rồi gã lại cười thêm một hồi nữa.
Đạo nhân chợt trừng mắt quát:
- Im mồm! Cười cái gì thế?
Ông dừng lại một lúc, rồi lại hỏi:
- Ngươi là thế nào với nhà họ Đường đất Tứ Xuyên?
Gã đàn ông đáp:
- Món ám khí tẩm độc của Đường gia đất Tứ Xuyên tuy lợi hại thật, nhưng chưa đủ làm cho tại hạ khiếp phục.
Đạo nhân sửng sốt hỏi:
- Vậy thì ngươi là ai?
Gã đàn ông lạnh lùng đáp:
- Đạo trưởng chắc không đi lại trong giang hồ, nên không biết tại hạ... (ngừng một lát, gã lại tiếp). Nghe khẩu khí của đạo trưởng, thì hình như ngài đã được giới vũ lâm tặng cho một ngoại hiệu là “kiếm si thiết tạp” phải không?
Đạo trưởng đáp:
- Phải, bần đạo chính là Huyền Tinh, ngoại hiệu “Kiếm si Thiết tạp”. Ngươi đã nghe danh bần đạo, thì nên rút lui ngay đi là hơn.
Gã đàn ông nhếch miệng cười:
- Oai danh của đạo trưởng tuy vang dội khắp bốn phương nhưng cũng chưa đủ làm cho tại hạ phải hoảng vía mà bỏ chạy đâu!
Huyền Tinh cười nhạt:
- Hừ, ngươi là ai mà dám làm oai làm phách quá vậy?
Gã đàn ông giơ ba ngón tay lên rồi hỏi:
- Đạo trưởng có nhận ra thế này là nghĩa gì không?


Huyền Tinh ở trong phái Vũ Đương địa vị rất cao, chỉ phải cái tính lạnh lùng cô độc, lại hơi ngốc nghếch, hàng ngày ngoài việc luyện kiếm ra không hỏi gì đến việc khác nữa. Từ khi Huyền Chân đạo trưởng kế vị chưởng môn, đối với vị sư đệ này, vẫn hết sức quan tâm. Vũ công của Huyền Tinh tuy cao siêu trác tuyệt đáng liệt vào hàng cao thủ nhưng khốn nỗi ông ta không có tâm cơ, không phân biệt nỗi thị phi hắc bạch, nếu cho ra chốn giang hồ tất không sao tránh được nguy hiểm nên mới đem trách nhiệm phòng thủ Tam Nguyên quan giao cho ông ta cai quản.
Từ hồi tiếp nhận trách nhiệm phòng thủ Tam Nguyên, trong vòng mười năm trời, không biết ông ta đã đánh bại được bao nhiêu tay cao thủ vũ lâm dám thiện tiện xông vào cấm địa, vì thế mới có cái ngoại hiệu là “Kiếm si Thiết tạp”.
Gã đàn ông thấy mình đã giơ ba ngón tay lên, mà Huyền Tinh chỉ đứng ngây ra nhìn chẳng bảo sao cả, thì cau mày nói:
- Không biết vị đạo trưởng kiến thức hẹp hòi, hay vì tiếng tăm của tại hạ quá nhỏ mọn, không đủ để đạo trưởng nhận ra? Thôi để tại hạ tự giới thiệu lấy vậy: ba ngón tay này là đại biểu cho cái hỗn hiệu “Tam thủ Sưu hồn” của tại hạ.
Huyền Tinh lẩm bẩm như nói một mình:
- “Tam thủ Sưu hồn”! Hừ, tên gì mà kỳ cục vậy?
Gã đàn ông đắc ý nói tiếp:
- Huynh đệ chính là “Tam thủ Sưu hồn” Bao Phương.
Huyền Tinh vẫn thản nhiên, lắc đầu:
- Bần đạo chưa nghe thấy quý danh bao giờ thật! Các hạ đến đây có việc gì?
Bao Phương giận tái mặt, nhưng vẫn lạnh lùng đáp:
- Tại hạ có chút việc cần, muốn vào bái yết Huyền Chân đạo trưởng.
Huyền Tinh ngắt lời:
- Chưởng môn sư huynh tôi đang thời kỳ bế quan, không tiếp khách lạ. Ngươi có việc gì cần, xin để ba tháng nữa sẽ trở lại.
Bao Phương nổi giận nói:
- Bao mỗ này địa vị thế nào, mà để một tên gác cửa như ngươi đùa rỡn được! Ngươi tưởng ta sợ hay sao? Ngươi có chịu vào thông báo hay không thì bảo!
Huyền Tinh vẫn lắc đầu:
- Chưởng môn tôi đã có lệnh: bất cứ ai nếu muốn vào trong Tam Nguyên quan thì phải thắng nổi thanh kiếm trong tay bần đạo, thông qua được trận Thất tinh này bần đạo sẽ cho người vào thông báo với chưởng môn sư huynh.
Bao Phương chẳng nói chẳng rằng, tay phải đưa lên chặn ngang ngực, tay trái cầm kiếm, rảo bước tiến lên vài bước.
Huyền Tinh đưa thanh trường kiếm vạch theo thế “Hoạch định âm dương” kiếm quang sáng loáng, đánh chéo một nhát.
Bao Phương trong bụng không muốn đánh nhau, nhưng mũi kiếm của Huyền Tinh đã bức đến tận nơi thế không sao lùi được nữa bèn giơ tay trái lên phóng ra một chưởng, cực kỳ lanh lẹ, chặn ngang thế kiếm, tay phải dùng chiêu “Quỷ thủ chiêu hồn” khóa lấy cổ tay cầm kiếm của Huyền Tinh.
Hắn vừa ra tay đã dùng ngay ngón tuyệt nghệ thành danh tức là một chiêu trong “Sưu hồn tam thức” quả nhiên đánh bật được Huyền Tinh phải lùi lại phía sau ba bước.
Bẩy vị đạo trưởng kia thấy Huyền Tinh động thủ với người khách lạ, bèn lập tức phát động trận kiếm, di chuyển lại gần, người như những bánh xe từ từ lăn đi, kiếm quang lấp lánh, sáng chói một vùng.
Bao Phương hình như có một nỗi khổ tâm gì, không nói ra được, nên tuy đã chiếm được ưu thế mà vẫn không muốn hạ độc thủ, thừa thế tấn công. Đáng lý tiến lên, gã lại vội nhẩy lùi về phía sau ba thước, vòng tay toan nói, thì chợt nghe có nhiều tiếng chân bước vội vàng, từ phía bên sườn núi đưa tới.
Gã vội quay lại nhìn, thấy bốn tên nữ tỳ phò một cỗ kiệu nhỏ, đi nhanh như bay, đến thẳng trước mặt Huyền Tinh vẫn không dừng bước.
Huyền Tinh cau mày quát:
- Đứng lại cả! Chẳng lẽ các ngươi khinh thanh trường kiếm của bần đạo không đủ sắc hay sao?
Miệng tuy nói cứng, nhưng chân tự nhiên cũng cứ lùi dần về phía sau mấy bước.

Hồi 9
Đường Lão Thái Thái

Huyền Tinh đạo trưởng mấy chục năm nay chưa từng dời khỏi Tam Nguyên Quan một bước, rất ít khi được trông thấy đàn bà con gái. Lúc này thốt nhiên thấy bốn tỳ nữ xinh đẹp như tiên phò xung quanh kiệu. Chỉ sợ lỡ mũi kiếm vô tình lại chạm vào những làn da mơn mởn trắng nõn như tuyết kia chăng nên đôi chân không sao tự chủ được cứ lùi dần ra tránh lối.
Cỗ kiệu vượt qua trước cửa Tam nguyên mới dừng lại, bức rèm lụa xanh vén lên, rồi một người đàn bà y phục cao quý, tuổi trạc năm mươi, thủng thỉnh bước ra, bốn tên nữ tỳ đứng xếp hàng hai bên, dáng điệu cực kỳ cung kính.
Người đàn bà đảo mắt liếc qua kiếm trận và Huyền Tinh đạo trưởng một lượt, rồi lại nhìn Bao Phương, mỉm cười lạnh lùng nói:
- Thần châu nhị quỷ xưa nay đi đâu cũng có đôi, sao bữa nay lại lẻ loi một mình thế này?
Bao Phương tính tình tuy cuồng ngạo lạnh lùng nhưng đối với vị chưởng môn nhà họ Đường đất Tứ Xuyên đã nổi danh lừng lẫy về môn ám khí tẩm độc này cũng không dám quá phần hống hách, bèn chỉ sẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Từ bữa chia tay ở Xuyên Trung, thấm thoát đã mười năm, hôm nay may mắn lại được gặp phu nhân.
Quý phụ gật đầu mỉm cười:
- Thần châu nhị quỷ mấy năm nay danh tiếng lừng lẫy khắp Trung Nguyên, không ngờ đối với lão thân vẫn còn giữ được lễ mạo như hồi trước.
Bà ta cười khanh khách một hồi, rồi lại hỏi:
- Tiêu lão nhị đâu?
Bao Phương đôi mắt sáng rực như điện, liếc nhìn Huyền Tinh một cái rồi nói:
- Không dấu gì phu nhân, Tiêu đệ tôi bị người ta ám toán nội thương nặng lắm, hiện đang nằm nghỉ trong một tòa sơn cốc kín đáo, cách đây chừng mười dặm. Tại hạ nghe nói phái Vũ Đương có thứ thuốc “Cửu chuyển Tiểu hoàn đan” công hiệu rất mạnh, nên đến cầu Huyền Chân chưởng môn cho vài viên, không ngờ gặp lão mũi trâu này. Chẳng biết lý lẽ gì cả, nhất định không cho tại hạ vào Tam quan, lại còn bức bách phải động thủ. Hừ, nếu tính nết tôi còn như hồi trước, thì đã xẩy ra chuyện đánh nhau rồi...
Đường phu nhân cười khanh khách ngắt lời:
- Tình hình hôm nay, bắt buộc Thần Châu nhị quỷ nín nhịn là phải, nhưng Tiểu hoàn đan của phái Vũ Đương có phải bạ ai cũng tặng được đâu?
Bao Phương nói:
- Nếu tại hạ được gặp Huyền Chân đạo trưởng, thì chỉ cần nói một lời, chắc chắn ông ta sẽ vui lòng đưa tặng.
Đường phu nhân nhìn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi cũng không cần gặp Huyền Chân đạo trưởng làm gì. (Bà đưa mắt nhìn Huyền Tinh, rồi lại tiếp:) Bọn họ bố trí thế nầy, chỉ chuyên để đối phó với lão thân...
Bao Phương vội nói:
- Không được, huynh đệ tôi bị thương nặng lắm, chỉ còn thoi thóp thở, nếu hôm nay không xin được linh đan, thì e khó lòng mà sống được đến sáng mai.
Đường phu nhân cười nhẹ nói:
- Ta đã bảo ngươi không cần gặp Huyền Chân đạo trưởng để xin thuốc, thì tất nhiên ta sẽ có cách khác chứ!


Rồi bà thò tay vào trong kiệu lấy một cái bình nhỏ bằng ngọc, dốc ra hai viên linh đan đưa cho Bao Phương, rồi nói:
- Cửu chuyển tiểu hoàn đan của phái Vũ Đương chỉ trị được thương thế, chớ hai viên linh đan này của ta còn có thể cải tử hoàn sinh được, ngươi đem về cho lệnh đệ uống.
Bao Phương đỡ lấy linh đan, thưa rằng:
- Thần châu nhị quỷ xưa nay chưa hề vô công mà hưởng lộc của ai. Nay được phu nhân tặng thuốc, tất nhiên phải có cái gì báo đáp. Tôi xin đem vật định thủ tặng Huyền Chân đạo trưởng để chuyển tặng phu nhân.
Đường phu nhân nói:
- Trước khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới cây cổ tùng nghìn năm chân núi Thất tinh, cách đây ngoài mười dặm, nói chuyện sau. Bây giờ ngươi nên về ngay cho lệnh đệ uống thuốc kẻo trễ. Lấy nước suối hòa vào một viên thuốc đổ cho người bệnh, sau đó chừng hai giờ nếu chưa thấy đỡ, thì lại cho uống thêm viên nữa.
Bao Phương cúi mình nói:
- Xin đa tạ phu nhân.
Nói xong lập tức quay mình chạy đi nhanh như tên bắn, khinh công của gã thật là trác tuyệt, chỉ hai ba lần nhô lên hụp xuống, là đã mất hút.
Lúc nầy Đường phu nhân mới quay lại điềm nhiên nhìn Huyền Tinh đạo trưởng cười nói:
- Đạo trưởng dàn trận kiếm ở trước cửa Tam Nguyên Quan là cốt để nghênh tiếp lão thân đó chăng?
Thần thái và ngôn ngữ của Đường phu nhân có một cái oai riêng, khiến người trông thấy phải sinh kính nể.
Huyền Tinh cung kính đáp:
- Bái thiếp của phu nhân đã đệ trình tệ Chưởng môn rồi.
Phu nhân nói:
- Thế thì tốt lắm! Quý Chưởng môn bảo sao?
Huyền Tinh nói:
- Tệ Chưởng môn đang thời kỳ tọa quan, mỗi ngày chỉ vào buổi chiều mới tỉnh một lần. Bái thiếp của phu nhân tuy đã chuyển đệ, nhưng chỉ sợ tệ Chưởng môn vẫn chưa xem tới. Vậy tốt hơn hết là phu nhân hãy tạm về, sáng mai hãy tới, xem Chưởng môn tôi có thể miễn cưỡng ra tiếp được không
Đường phu nhân ngửng mặt lên trời, cười khanh khách nói:
- Lão thân mấy chục năm nay chưa từng dời khỏi Xuyên Trung một bước, lần này phải vượt hàng ngàn dặm tới đây, khi nào lại chịu đi không về rồi.
Bà ngừng lại, đăm đăm nhìn trận kiếm, mà rằng:
- Đạo trưởng bày trận kiếm này, có phải cốt ý định ngăn không cho lão thân nhập quan chăng?
Huyền Tinh đáp:
- Tam Nguyên quan chu vi ba dặm đã hoạch định làm cấm khu. Người nào tự liệu bước vào, sẽ nhất luật …
Đường phu nhân lạnh lùng hỏi:
- Nhất luật làm sao?
Huyền Tinh trả lời:
- Nhất luật đuổi ra, cự lại thì giết.
Đường phu nhân cười nhạt:
- Hừ, khẩu khí huênh hoang thật!
Nói rồi thò tay vào kiệu lấy ra một cây gậy, đầu chạm hình rồng bằng bạc sáng loáng chống mạnh xuống đất, thụt sâu vào đá tới hơn một tấc, lạnh lùng nói:
- Nếu lão thân vượt qua được trận kiếm này thì sao?
Huyền Tinh ngẩn người ra một lát rồi nói:
- Mấy chục năm nay chưa từng xẩy ra trường hợp ấy. Phu nhân tuy là chưởng môn một phái địa vị tôn quý, nhưng chỉ sợ một mình cũng khó lòng vượt qua được trận kiếm.
Đường phu nhân quát to:
- Nếu ta không vượt được kiếm trận, thì ta sẽ lập tức trở về Xuyên Trung, nhà họ Đường từ nay về sau không còn bao giờ xuất hiện trên chốn giang hồ, còn nếu ta phá được trận …
Huyền Tinh vội ngắt lời:
- Bần đạo sẽ lập tức rung chuông báo động, để Chưởng môn sư huynh phá lệ ra tiếp phu nhân.
Đường phu nhân đáp:
- Cách đánh cuộc đó, lão thân tuy bị thiệt, nhưng ngươi cũng chỉ có một chút quyền ấy thôi. Được rồi, ta cứ nhất định thế.
Huyền Tinh vung thanh kiếm lên nói:
- Hãy thong thả, trước khi vượt trận kiếm, phải thắng nổi thanh kiếm trong tay bần đạo đã.
Đường phu nhân cười khanh khách:
- Cũng được, ngươi tiến chiêu đi!
Huyền Tinh cười nhạt, cầm thanh kiếm trên tay đưa chéo lên một nhát.
Đường phu nhân cầm ngang cây gậy đầu rồng, thủng thỉnh bước lên, khi gần tới gần tới trước mặt Huyền Tinh, đột nhiên dằn giọng quát:
- Cẩn thận nhé!
“Vút” một tiếng, cây gậy đã quét ngang ra, Huyền Tinh vung thanh trường kiếm, vạch thành một đạo cầu vồng, chém vào cổ tay phải của Đường phu nhân.
Đường phu nhân cười nhạt nói:
- Giỏi! Đường kiếm hay lắm!


Cây gậy trong tay vung lên một vòng, biến thành một trượng ảnh.
Thanh trường kiếm của Huyền Tinh thế đánh ra rất nhanh mà thế thu về lại càng nhanh hơn nữa. Cổ tay rung lên thanh trường kiếm thu về lại phóng ra, mũi kiếm khoa lên, hóa thành ba bông kiếm hoa, đánh thẳng vào ba đại huyệt trước ngực Đường phu nhân.
Cậy gậy bạc của Đường phu nhân đang động chuyển sang tĩnh, gạt mũi kiếm đi.
Huyền Tinh thu kiếm về, lùi nhanh về phía sau ba bước, nhưng rồi lại lập tức lại xông lên, trong lúc vừa lui vừa tiến đó kiếm thế đã thi triển, chỉ thấy hàn quang lấp lánh, kiếm khí đầy trời, từng bông kiếm hoa sáng chói mắt, xung quanh sáu bẩy thước bóng kiếm loang loáng, y như một lớp sóng bạc đang ào ào dồn tới.
Nhưng cây gậy đầu rồng của Đường phu nhân, lúc này lại chuyển về thế thủ, mỗi chiêu mỗi thức đều từ từ đưa ra, không chiêu nào không đắc thể, phong bế môn hộ kín đáo cẩn mật, mặc dầu thế kiếm của Huyền Tinh lanh lẹ đến đâu, cũng không sao nhích lên được nửa bước.
Chỉ trong nháy mắt hai bên đã đấu được hơn hai mươi hiệp.
Chợt nghe Đường phu nhân lạnh lùng nói:
- Kiếm pháp Vũ Đương ra chỉ có thể! Cẩn thận coi lão thân phản công đây này!
Trong khi nói thì chiếc gậy bạc trong tay đã biến đổi chiêu số, đang thong thả trở nên nhanh nhẹn, đang thế thủ trở thành thế công.
Chỉ thấy chiếc gậy xoay tròn, kèm theo những tiếng vù vù như gió bão, co, duỗi, thu, phóng, đánh dọc, quật ngang, uy thế cực kỳ mãnh liệt, chớp mắt đã phản khách vi chủ, trong vòng hơn một trượng, tiếng vù vù của cậy gậy làm cho váng óc, điếc tai.
Huyền Tinh vừa thi triển xong một chiêu kiếm pháp, đã bị đối phương chiếm mất ưu thế, phản công tới tấp như vũ bão dồn ép cho đến nỗi không còn đủ sức trả đòn nữa.
Đây là một cuộc giao đấu kịch liệt rất ít thấy trong làng võ, kiếm quang, trượng ảnh lấp loáng vù vù như một cơn gió lốc.
Đường phu nhân hình như có một nguồn nội lực vô cùng vô tận, công thế của cây gậy đầu rồng trong tay bà ta mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một nhanh hơn.
Thốt nhiên nổi lên một tiếng “choang” rất lớn làm rung chuyển cả mặt đất, rời kiếm quang, bóng gậy đều cùng dừng lại cả một lúc.
Thì ra Huyền Tinh đạo trưởng bị màn trượng ảnh của Đường phu nhân dồn ép, đến nỗi không sao phản công được nữa, bất giác máu nóng sôi lên, ngầm vận nội lực, vung kiếm lên đỡ thẳng một đòn.
Kiếm và gậy vừa chạm vào nhau, cả hai bên đều cảm thấy cổ tay tê dại, và đồng thời cùng lùi lại phía sau một bước.
Trên nét mặt nghiêm nghị của Đường phu nhân chợt ánh lên một luồng sát khí, lạnh lùng nói:
- Lão thân không có ý muốn kết thù oán với phái Vũ Đương, chỉ cốt tỏ cho ngươi biết điều mà đi. Không ngờ ngươi vẫn ương ngạnh, liều chết ngăn trở. Đã vậy đừng trách lão thân độc ác, hãy tiếp một gậy nữa coi.


Nói xong từ từ giơ gậy lên chiếu thẳng đỉnh đầu Huyền Tinh đánh xuống.
Huyền Tinh đạo trưởng tính nết thật thà, lại không chịu nổi những lời nói khích, nên nghe Đường phu nhân chế giễu cũng cho là thật, bèn ngầm vận nội công, vung kiếm lên gạt mạnh gậy ra.
Đường phu nhân cười nhạt:
- Hừ, muốn chết!
Thân gậy và lưỡi kiếm chạm vào nhau lần thứ hai, lại bật lên một tiếng “choang” dữ dội.
Huyền Tinh đạo trưởng thân thể run lên, không sao tự chủ được, lại bước lùi lại phía sau hai bước.
Bảo kiếm là một vật nhẹ, sắc bén, biến hóa càng nhanh, càng dễ thắng. Cây trường kiếm trong tay Huyền Tinh, dùng để đón đỡ với cây gậy bạc đứng về phương diện vũ khí mà bàn thì phải chịu thiệt trước.
Đường phu nhân đã thắng một đòn không để Huyền Tinh kịp thở, ngón đòn thứ hai lại liên tiếp giáng xuống.
Huyền Tinh tính nết ngay thẳng chất phác, thấy đối phương ra đòn như thế trong bụng không phục, thanh trường kiếm đưa lên, lại dùng một chiêu “Lực bình Nam thiên” đón thẳng đầu gậy đánh tới.
Lần này Đường phu nhân vận đủ mười thành sức mạnh, bà ta biết rằng kiếm pháp Vũ Đương đã nổi danh lừng lẫy trong giang hồ, Huyền Tinh tuy hơi ngớ ngẩn, không thích hợp với công phu luyện kiếm khó lòng đi sâu vào chỗ áo diệu, thấy hiểu hết được phép cơ biến linh hoạt trong kiếm pháp, song thủ pháp của ông ta lại rất vững vàng, thế kiếm trầm mạnh đã thâm nhập được bí quyết của chữ “ẩn” trong vũ công, nếu không dùng lời nói khích, để hắn đem cái sở đoản ra chống cái sở trường của mình, thì dù đấu đến một hiệp nữa, cũng chưa chắc đã phân thắng bại.
Kiếm gậy đụng nhau lần thứ ba, hình thế biến đổi khác hẳn, thanh kiếm trong tay Huyền Tinh vừa chạm vào thân gậy, lập tức ông ta cảm thấy như bị một áp lực nặng bằng cả tòa núi Thái đè xuống đầu, bèn vội hành khí vận công, dốc hết toàn lực nắm vững thanh kiếm, mới ghìm được sức mạnh không cho giáng xuống. Thế là một thanh kiếm và một cây gậy cầm cự với nhau ở trên không.
Mặt trận Thất tinh vẫn luân chuyển không ngừng, lúc này thốt nhiên đều dừng cả lại, bẩy cặp mắt đều đổ dồn vào đôi kiếm gậy vẫn giữ miếng nhau, nhất định không ai chịu buông trước.
Huyền Tinh đạo trưởng mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi giỏ giọt, ướt đẫm cả vạt áo. Còn Đường phu nhân thì sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không tỏ vẻ gì là mệt mỏi.
Xem như vậy đủ thấy rằng về phương diện nội lực, Huyền Tinh đạo trưởng chưa phải là đối thủ của Đường phu nhân.
Giữa lúc hai bên đang ra sức giữ miếng, Đường phu nhân chợt quát to:
- Buông tay ra!
Tức thì cây gậy bạc rung lên, Huyền Tinh chợt thấy cổ tay phải tê dại, rồi thanh trường kiếm dời khỏi tay rơi tuột xuống đất.
Đường phu nhân vừa thu gậy về, vừa nói:
- Chiêu thuật biến hóa thanh trường kiếm của đạo trưởng, thực ra không kém gì lão thân, nhưng chỉ vì sơ ý bị lão thân nói khích, dùng cái sở đoản của mình chống với cái sở trường của người khác, trên phương diện binh khí đã chịu thiệt thòi rồi! Nếu đạo trưởng không phục thì lại nhặt kiếm lên đánh lại.
Đường phu nhân nói mấy câu ấy, nghe thì tưởng là an ủi Huyền Tinh đạo trưởng, kỳ thực thì chỉ là cốt nhắc khéo cho ông ta đừng quên lời hứa.
Huyền Tinh bản tính thực thà, lại xuất thân trong môn hộ chính phái, coi lời hứa giá đáng nghìn vàng, tuy trong lòng không phục, nhưng cũng không mặt nào nhặt kiếm lên đấu lại, bèn chỉ nghiêm sắc mặt nói:
- Mời phu nhân phá trận kiếm.
Nói xong lánh sang một bên, lùi ra hai bước, nhường lối.
Đường phu nhân gật đầu nói:
-Các nhân vật trong chính phái, quả nhiên người nào tâm địa cũng lỗi lạc quang minh, độ lượng rộng rãi.
Rồi chống mạnh cây gậy xuống đất, rảo bước xông vào giữa trận.
Trận kiếm Thất tinh lại bắt đầu chuyển động, bẩy thanh trường kiếm lấp lánh dưới bóng mặt trời, trông rất đẹp mắt.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đầy đặn của Đường phu nhân, trông rõ từng nét nghiêm trang trịnh trọng, hình như trong bụng bà ta cũng thấp thỏm lo âu.
Nên biết rằng Thất tinh kiếm trận của phái Vũ Đương đã từng khét tiếng giang hồ, bẩy thanh kiếm tiếp tay nhau biến hóa muôn hình nghìn vẻ, vì thế nên không biết có bao nhiêu cao thủ vũ lâm đã bị hủy hoại thanh danh dưới trận kiếm này.
Chỉ nghe tiếng đầu gậy gõ trên mặt đất không ngừng, Đường phu nhân đã tới sát kiếm trận.
Bà thong thả giơ cao cây gậy lên, nghiêm trang nói:
- Lão thân nghe tiếng Thất tinh trận của Vũ Đương từ lâu, hôm nay mới được trông thấy, thật là may mắn.


Vừa nói vừa cầm ngang cây gậy, “vút” một tiếng thân gậy đã quét ngang thẳng một nhát.
Chỉ thấy thanh trường kiếm của vị đạo nhân đứng đầu thốt nhiên chuyển động, lanh lẹn vô cùng gạt cây gậy ra, đồng thời hai cây trường kiếm khác cũng điểm chéo một nhát vào thân gậy.
Đường phu nhân hạ thấp cây gậy xuống, tránh thoát được ba mũi kiếm của đối phương, rồi thốt nhiên bước sấn lên, tiến vào giữa trận.
Ba thế kiếm vừa đánh ra cũng chìm theo đà gậy lại cùng đồng thời thu về, thế trận đang tĩnh, đột nhiên biến ra động, một mũi kiếm đón đầu đối phương xỉa tới, còn hai mũi kia cũng chia ra hai bên tả hữu tấn công, kiếm quang lấp lánh sáng chói cả mắt.
Mới một chiêu nhập trận, Đường phu nhân đã nhận thấy kiếm trận cực kỳ lợi hại, nếu không tìm cách phá thế kiếm liên hoàn biến hóa linh diệu của đối phương đi, thì dù vũ công cao đến đâu, cũng khó lòng cầm cự lâu được.
Nguyên do trận Thất tinh này, cách biến hóa của mỗi thế công đều có một chủ hai khách, một kiếm đánh thẳng, hai kiếm đánh chéo, ba kiếm đánh ra do ba góc cạnh khác nhau, làm cho người ta tự cảm thấy ứng tiếp không xuể.
Đường phu nhân rất giầu kinh nghiệm giang hồ, nên sau khi giao thủ một hai chiêu đầu, bà đã thấy rõ kiếm trận lợi hại, nếu chờ cho mặt trận phát động toàn thể, kiếm thế liên tiếp thi triển không ngừng, thì dù muốn tìm cơ hội chế địch trước cũng không phải là dễ.
Trong khi lâm trận, cần nhất phải chặn lấy tiên cơ của địch trước, cậy gậy bạc trong tay phu nhân múa tít lên, liên tiếp phóng ra ba chiêu, biến thành một màn quái ảnh vậy chặt lấy thế kiếm, thân hình thốt nhiên lùi về phía sau ba bước thoát ra khỏi trận kiếm.
Bọn đạo sĩ vừa huy động trận kiếm, thốt nhiên mất biến mục tiêu công kích, trận pháp tự nhiên rối loạn.


Đường phu nhân đã lùi ra khỏi trận, nhưng chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên tiến lên tấn công, lại thế nhanh như luồng chớp, cây gậy trong tay dùng chiêu “Lực tảo ngũ nhạc” ào ào đánh ra, tay phải ngầm vận nội công dồn sức mạnh vào lòng bàn tay giữ thế chưa phát.
Chỉ nghe tiếng kim khí va vào nhau xoang xoảng, ba thanh trường kiếm đón đầu nghênh chiến đều bị cây gậy bạc quét sạch.
Trận kiếm đã rối loạn của quần đạo, còn chưa hoàn toàn khôi phục được nguyên trạng, lại bị một gậy cực kỳ mãnh liệt của Đường phu nhân gạt phăng thế kiếm ngăn địch hàng tiền phong, trận kiếm lập tức bị vỡ một khoảng lớn, ba người phía sau tiến lên, lại bị ba người của mình chặn lại, trong khoảnh khắc, những thanh trường kiếm không sao phóng ra được bị dồn lại một chỗ, thế là chưởng pháp rối loạn tơi bời.
Đường phu nhân thừa thế xấn vào, kình lực đã tụ sẵn trong bàn tay phải, lúc ấy mới đột ngột phóng ra.
Chưởng này không những ra ngoài ý liệu của mọi người, mà còn nhanh hơn chớp nhoáng, đánh thẳng vào cánh tay phải của một đạo nhân đứng gần đấy.
Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, thanh kiếm trong tay đạo nhân đã rơi xuống đất, thân hình đứng không vững, lảo đảo suýt ngã.
Trận kiếm thốt nhiên dừng lại, không biến hóa được nữa.
Đường phu nhân đã đánh trúng một chưởng, lại vung gậy lên tấn công như bão táp, kèm theo những tiếng gió vù vù rít lên thành tiếng.
Quần đạo ứng biến không kịp, tránh rạt ra hai bên, thế là bị Đường phu nhân thông qua được trận kiếm.
Huyền Tinh thấy đối phương lọt qua trận kiếm Thất tinh một cách dễ dàng như vậy, bất giác thở dài than rằng:
- Mười năm nay không biết có bao nhiêu cao thủ vũ lâm tự tiện xông vào cấm địa mà bản phái đã hoạch định, nhưng người thắng được thanh kiếm trong tay bần đạo, vượt qua được trận kiếm Thất tinh, chỉ mới có phu nhân là một. Uy danh của Đường gia Tứ Xuyên quả là danh bất hư truyền.
Đường phu nhân mỉm cười nói:
- Đạo trưởng quá khen …
Vừa nói tới đấy, thốt nhiên nụ cười tắt hẳn, sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị nói:
- Lão thân sở dĩ vượt hàng ngàn dặm tới đây, thực ra vì có một chút việc rất cần gặp quý Chưởng môn, đạo trưởng đã có lới hứa trước, vậy xin đưa lão thân vào nội viện ngay cho.
Huyền Tinh gật đầu nói:
- Bần đạo đã hứa, tất phải giữ lời. Nhưng xin phu nhân cho kiệu phu và thị nữ đứng chờ ở ngoài Tam Nguyên quan. Bần đạo chỉ đưa một mình phu nhân vào viện thôi.
Đường phu nhân gật đầu nói:
- Nếu đã là luật lệ của quý phái, thì lão thân cũng không muốn cố cưỡng.
Huyền Tinh ngoảnh lại nói với bẩy vị đạo nhân nét mặt đều có vẻ sượng sùng, buông thõng hai tay đứng phía sau, rằng:
- Các ngươi ở đây trông cửa quan cẩn thận, để ta đưa khách vào nội viện.
Đoạn lại chắp tay ngang ngực, nói với Đường phu nhân:
- Xin mời phu nhân.
Rồi rảo bước đi vào trong quan.
Đường phu nhân thủng thỉnh theo sau, vừa đi vừa đưa mắt ngắm hình thế xung quanh, nhận thấy tòa Tam Nguyên quan đã có tiếng trong giang hồ này, qui mô tuy không lấy gì làm rộng rãi lắm, nhưng vì xây dựng bên triền núi, dưới những vòm cây cổ thụ cao lớn sum xuê, cách kiến trúc cực kỳ tinh xảo, thành một cảnh sắc đặc biệt tân kỳ.
Qua một lớp sân rộng trồng toàn hoa, rồi đến một tầng cửa thứ hai. Nơi đây có bốn vị đạo trưởng đeo trường kiếm, sóng vai đứng chắn lối đi.
Bốn người vừa trông thấy Huyền Tinh đạo trưởng đều chắp tay ngang ngực, cúi mình thi lễ.
Huyền Tinh vẫy tay nói:
- Các ngươi mau đánh chuông truyền báo với Chưởng môn nhân có quý khách muốn yết kiến.
Bốn vị đạo nhân tuy hơi sửng sốt nhưng không dám hỏi căn vặn. Một người đứng bên trái chắp tay vái một vái, rồi tiến vào trong từng cửa thứ hai.
Chỉ trong khoảnh khắc, ba tiếng chuông lanh lảnh ngân vang, dư âm chưa dứt đã lại nghe phía xa xa có một hồi chuông khác hồi ứng.
Huyền Tinh nói với Đường phu nhân:
- Xin phu nhân chờ cho một lát, bần đạo đã sai người dùng tiếng chuông cấp báo riêng của bản phái truyền đi, để báo với tệ Chưởng môn. Thế nào cũng có người ra đón phu nhân bây giờ.
Đường phu nhân mỉm cười cám ơn. Giữa lúc ấy chợt có một tên đồng tử mặc áo đạo trang hấp tấp chạy ra, nhìn Đường phu nhân một lượt, rồi chắp tay nói với Huyền Tinh:
- Sư thúc rung chuông báo cảnh, chẳng hay có việc gì cần cấp không?
Huyền Tinh nói:
- Vị nữ đàn việt đây là Chưởng môn Đường gia đất Tứ Xuyên, có việc cần muốn gặp Chưởng môn nhân. Ngươi đưa phu nhân vào.
Tên đạo đồng tỏ vẻ ngần ngại nói:
- Sư thúc, Chưởng môn sư tôn …
Huyền Tinh cau mày gắt:
- Im mồm, tao bảo mày đưa vào thì mày cứ đưa. Chưởng môn nhân quở trách, đã có ta chịu, không việc gì đến mày.
Tên đạo đồng cúi rạp xuống, thưa:
- Đệ tử kính tuân pháp dụ.
Rồi quay sang phía Đường phu nhân, nói:
- Xin mời nữ đàn việt …
Nói xong xăm xăm đi lên phía trước dẫn lối. Đường phu nhân theo sau.
Tên đạo đồng đi nhanh vùn vụt, thoáng chốc chợt dừng lại nói:
- Xin đàn việt chờ đây một lát, để tôi vào báo trước.
Đường phu nhân gật đầu, dừng lại trước một tòa đại viện, xung quanh trồng toàn trúc.
Chỉ trong thoáng chốc, tên đạo đồng đã bước ra, đưa khách vào qua một cái cửa đan bằng phên.
Tên đạo đồng chỉ vào một gian nhà lợp ngói, có những chậu cảnh rất đẹp bày la liệt trước cửa, rồi nói:
- Gia sư đang chờ trong Ngọa vân xá, xin nữ đàn việt cứ vào một mình.


Đường phu nhân thủng thỉnh bước lên, chỉ thấy trong nhà khói trắng mù mịt, ngoài cửa lại che bức mành trúc, nên không trông rõ cảnh vật trong nhà.
Đường phu nhân đột nhiên cảm thấy ngần ngại, không biết trong luồng khói trắng kia còn có cái gì nguy hiểm hơn trận Thất tinh nữa chăng?
Chợt nghe trong nhà có một giọng nói rắn rỏi đưa ra:
- Mời nữ đàn việt vào chơi.
Đường phu nhân cầm cây gậy rẽ bức mành trúc bước vào, chỉ thấy trên chiếc vân sàng bằng gỗ thông, một vị đạo trưởng xếp bằng tròn, mình mặc áo bào xanh, râu dài tới ngực, mặt như trăng rằm, đôi mắt nhắm nghiền, rõ ra vẻ tiên phong đạo cốt, khiến ai trông thấy cũng phải sinh lòng kính nể.
Đường phu nhân cúi mình thi lễ nói:
- Chưởng môn Đường gia đất Tứ Xuyên tham kiến đạo trưởng.
Đạo nhân mỉm cười, mở choàng mắt ra, hai luồng nhỡn tuyến sáng như điện chiếu thẳng vào mặt Đường phu nhân, cười nói:
- Nữ thí chủ danh tiếng lẫy lừng vũ lâm, bần đạo ngưỡng mộ đã lâu bữa nay được tiếp kiến, thật là vạn hạnh.
Đường phu nhân nói:
- Lão thân bỗng dưng đến quấy nhiễu buổi thanh tu của đạo trưởng, thật là có lỗi, mong đạo trưởng lượng thứ cho.
Huyền Chân đạo trưởng với tay trái kéo cánh cửa sổ phía sau vân sàng ra, một ngọn gió nhẹ nhàng lùa vào tịnh xá, tức thì làn khói trắng theo gió bay ra, thoáng chốc đã tan đi hết, tay phải đặt trước ngực, cười nói:
- Nữ đàn việt không quản xa xôi tới đây, chẳng hay có việc gì chỉ giáo?
Đường phu nhân nói:
- Nếu không có việc gì cần, đâu dám đến đây phiền nhiễu. Nguyên nhân mấy tháng nay trong vũ lâm liên tiếp xẩy ra mấy việc quan trọng, chắc đạo trưởng cũng đã biết rồi!
Huyền Chân lắc đầu nói:
- Bần đạo mấy năm gần đây vướng việc tọa quan, nên những chuyện vũ lâm, rất ít nghe thấy.
Đường phu nhân cau mày:
- Những việc quan hệ trọng đại như việc này, mà bọn họ dám giấu đạo trưởng ư?
Huyền Chân mỉm cười nói:
- Nếu đại giá tới sớm một hôm, thì nhất định không gặp bần đạo …
Đường phu nhân vội ngắt lời:
- Vậy ra hôm nay đạo trưởng mới mãn quan kỳ?
Huyền Chân chợt thở dài nói:
- Một năm nay bần đạo tham thiền tĩnh tọa, do tĩnh sinh sáng suốt, nên hình như giác ngộ thấy rằng: cái tai họa giết chóc sắp sửa xảy ra …
Vừa nói tới đấy, thốt nhiên ngưng bặt, nhìn ra cửa quát to:
- Ai đấy?
Chỉ nghe một giọng cười sang sảng từ ngoài đưa vào, tiếp theo là tiếng nói:
- Tiếp khách sớm ba tháng, chỉ sợ lỡ mất mười năm công hành của đạo trưởng.
Huyền Chân đạo trưởng cười nhẹ một tiếng, nói:
- Bần đạo chỉ cần một năm quan kỳ bình yên là đủ toại nguyện rồi.
Người bên ngoài lại cất tiếng cười ha hả:
- Hay, hay cho cái “đã đủ toại nguyện”! …
Tiếng cười đi xa dần dần, mãi không nghe thấy nữa. Đường phu nhân mới hỏi Huyền Chân:
- Nghe giọng nói của người ấy thì hình như là bạn cố tri của đạo trưởng phải không? Không biết ông ta là chưởng môn phái nào?
Huyền Chân cười nói:
- Người lạ áo vải, học vấn uyên thâm, hắn với bần đạo quen biết nhau đã được hơn một năm, nhưng vẫn không biết tên họ hắn là gì!
Đường phu nhân tỏ vẻ ngượng nghịu nói:
- Lão thân quấy nhiễu quan kỳ, làm lỡ công hành của đạo trưởng, thật không phải quá!
Huyền Chân nói:
- Đó chẳng qua cũng là ý trời, bần đạo đâu dám trách nữ đàn việt? Vừa rồi nữ đàn việt đang bàn đến mấy việc quan trọng xẩy ra cho giới vũ lâm gần đây, chẳng hay là những việc gì, xin nữ đàn việc cho nghe tiếp.
Đường phu nhân nói:
- Đạo trưởng có quen Trung Nguyên Tứ quân tử không?
Huyền Chân đạo trưởng đáp:
- Bần đạo mộ danh Tứ quân tử đã lâu, nhưng vì vô duyên vẫn chưa được gặp. Duy có sư đệ của bần đạo là Huyền Nguyệt giao du với họ thân lắm.
Đường phu nhân nói:
- Tứ quân tử vẫn tự coi mình cao quý, rất ít giao thiệp với các nhân vật giang hồ. Cứ kể trong giới vũ lâm thì bọn họ ít kẻ thù nhất.
Huyền Chân đạo trưởng gật đầu:
- Bần đạo cũng nghe người ta nói thế.
Đường phu nhân ngậm ngùi than rằng:
- Lão thân năm xưa không nén nổi lòng ham mê danh vọng, thường cùng các cao thủ giang hồ tranh vương đồ bá, lấy sự giết chóc làm vui. Trong khoảng mười năm trời, tung hoành khắp đại giang nam bắc, gây không biết bao nhiêu tội lỗi, kẻ thù nhan nhản khắp giang hồ, không đâu không có. Nhưng từ hồi gặp Trung Nguyên Tứ quân tử, bị họ cảm hóa, tự nhiên chán ghét cả mọi sự, lui về cố viên, bế quan sám hối thấm thoát lại đã qua mười năm. Nhưng trong vũ lâm chắc không ai biết chuyện lão thân đã từng cùng Tứ quân tử chiến đấu suốt một đêm … Ôi! Thật không ai ngờ bốn vị đạo cao chức trọng, cam sống cuộc đời đạm bạc như Trung Nguyên Tứ quân tử, mà chỉ trong một đêm đều bị hại cả.
Trên khuôn mặt hiền từ bình thản của Huyền Chân đạo trưởng thoáng hiện lên một nét âm thầm khó tả, ông trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
- Thật có chuyện thế à?

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 108
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com