watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
07:42:3730/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiết Thư Trúc Kiếm - Trần Thanh Vân - Hồi 21-40
Chỉ mục bài viết
Thiết Thư Trúc Kiếm - Trần Thanh Vân - Hồi 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 21

Hồi 21

Khách Quái Kiệt Khéo Cứu Gái Quần Thoa

Cừu Thiên Hiệp toát mồ hôi dầm mình, tay tả chàng co như vòng cung, quật mạnh ra sau chộp ngay người phát ra tiếng nói, thuận theo chiều chàng kéo mạnh người lạ lôi đi.
Nhưng không ngờ, chàng như con chuồn chuồn lôi trụ đá, tuy nắm chặt cánh tay người lạ, song chàng không lôi đi được nửa tấc. Chàng vội quay phắt người lại, và buông tay lui lại bên giường, thản nhiên nói:
- Tưởng ai, hóa ra lão tiền bối.
Người lạ chẳng ai khác hơn là lão Hoa tử Lão Hoa tử xoa tay mỉm cười bảo:
- Tuổi thanh niên chẳng học thánh kinh, mà đi nhìn trộm lão Hầu và nữ hồ ly tình tự.
Cừu Thiên Hiệp thẹn đỏ mặt, chàng chợt nhớ ra một việc, nên vội vàng vòng tay thi lễ nói:
- Cháu xin ra mắt tam sư thúc.
Lão Hoa tử khoác tay lắc đầu, thè lưỡi ra, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói thế nghĩa là gì? Vì lý do gì ngươi gọi ta là tam sư thúc?
Cừu Thiên Hiệp không đáp, mà nghiêm trang hỏi tiếp:
- Tiền bối có phải là người mà giang hồ đều tôn gọi là Thước y du long Thượng Quan Kiệt chăng?
Lão Hoa tử cau mày mấy lượt, chẳng nại đáp:
- Thước y là thật, còn du long chẳng dám đề, Thượng Quan Kiệt là tên chính của ta, nhưng ta sớm không dùng đến nó nữa, duy có ba chữ lão Hoa tử mà thôi.
Cừu Thiên Hiệp cố nén cười, bèn đem câu chuyện của mình thuật tóm tắt cho lão Hoa tử nghe nào là Kim tỷ đầu đà Thái Linh Quan truyền công, đến việc Kim bảng trúc trượng Quế Cung Thiềm thế nào, thuật lại từng đoạn một sau cùng chàng cung kính thưa:
- Nếu đúng như vậy tiền bối chẳng phải là tam sư thúc của tôi hay sao?
Thước y du long Thượng Quan Kiệt, vành mũi phồng lên hạ xuống mấy lượt nói:
- Chưa dám giao tình, vì người của ngươi quá già dặn.
Cừu Thiên Hiệp vô cùng ngạc nhiên, bèn lên tiếng hỏi:
- Sư thúc nói thế là Thượng Quan Kiệt tỏ vẻ nghiêm trang bảo:
- Ngươi khó chối được, dấu người còn đó, khó thể phân trần. Ngươi thử xem lại thế nào?
Vừa nói dứt, lão đưa tay chỉ vào tấm lụa trắng đang bay phơ phới trên giường của chàng.
Cừu Thiên Hiệp không rõ sự gì, vội bước đến đua tay nắm chặt mảnh lụa bạch giở hỏng lên.
Mắt chàng vừa nhìn, tay chân đã run lẩy bẩy chàng thối lui ba bước, há miệng song chẳng thốt ra lời như si như ngốc.
Nguyên chàng vừa hất tung tấm lụa bạch, chợt thấy một người vừa nằm dài, mà người ấy lại là cô bé Hắc Phụng, đôi mắt cô gái nhắm kín dường như ngủ say sưa.
Cừu Thiên Hiệp tức muốn bể ngực, vì tình ngay lý gian, vô cớ cô gái lọt vào nằm trên giường của chính mình, khiến chàng sượng sùng và ức.
- Ngươi phải tính thế nào chứ?
Cừu Thiên Hiệp tuy biết lão Hoa tử đùa mình nhưng tình lý không thông khó bề biện luận được nên chàng bước nhẹ đến đầu giường đưa tay vỗ âm ầm vào cây song, trước đầu Hắc Phụng mà kêu rối rít:
- Ý dậy đi chứ cô nương.
Không ngờ nàng ngủ như mê, toàn thân không cử động, hơi thở vẫn đều hòa.
Cừu Thiên Hiệp đã lấy lại sự bình tĩnh vội đưa mắt nhìn Thượng Quan Kiệt cả cười nói:
- Tam sư thúc, đùa giỡn làm tiểu điệt sợ thất thần, người điểm vào mạch ngủ của cô bé làm cho lục thần bất động, đoạn bế cô ta ném lên giường tiểu điệt phải vậy chăng?
Thượng Quan Kiệt cười ngất, bằng giọng nói điềm đạm bảo:
- Thế nhỉ. Công lực của ngươi tuy cao, mà vận dụng lại không đạt được sự tinh vi, đôi mắt chẳng quan sát hết tám hướng, tai không nghe được ngũ lộ, và có chuyên tâm định thần, song tiếng động kề bên chưa biết phân biệt, đó chỉ vì ngươi không chú ý đó thôi, sau này ngươi nhớ phải cẩn thận trong khi hành sự nhé.
Thật ra câu nói đúng. Nguyên lúc chàng còn ở trong phòng, thì lão Hoa tử đã điểm vào mạch ngủ của cô bé Hắc Phụng đem ném lên giường vậy mà chàng chẳng mảy may hay biết, há chẳng phải là chuyện đáng cười ư?
Cừu Thiên Hiệp nhận thấy mình còn sơ hở quá nhiều, mắt không thấy được người, tai chẳng nghe được tiếng, chàng nghĩ thầm phục tài nhập hóa xuất thần của Thượng Quan Kiệt.
Chàng nghe mấy lời vàng son của Thượng Quan Kiệt vừa bảo, như lôi chàng tỉnh hẳn cơn mê và cũng là sự dạy dỗ đáng kính.
Thượng Quan Kiệt sau khi nói xong, lão đưa tay chỉ vào Hắc Phụng vừa nhìn Cừu Thiên Hiệp mỉm cười bảo:
- Cô bé đáng thương đấy nhỉ. Có phải hồi sáng này ngươi toan cứu nó chăng?
Hiện tại ta đã thay ngươi làm xong, giờ đến lượt ngươi muốn tính thế nào với cô ả thì tính? Ta không cần biết tới.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua thất kinh vội vã nói:
- Tam sư thúc. Xin tam sư thúc chớ nên đùa nữa tội nghiệp.
Thượng Quan Kiệt không đáp, mà bước nhanh đến bên giường, hai tay xòe ra mười ngón dùng tám ngón lướt nhẹ trên mình Hắc Phụng giải khai toàn thân huyệt đạo cho cô bé, lão đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp mỉm cười bảo:
- Thiên Hiệp. Ta không đùa với ngươi đâu nhé. Người ta còn tại đó ngươi hãy liệu.
Hắc Phụng được hóa giải các bế mạch, nàng vừa sực tỉnh ngồi dậy ngay, nhưng sự kinh hoàng chưa tan hẳn trên đôi tròng mắt đẹp, nàng dớn dác sợ hãi hết ngó Thượng Quan Kiệt đến ngó Cừu Thiên Hiệp. Qua một lúc lâu, nàng bước chân xuống giường, thẩn thờ hỏi:
- Ta không nằm mơ đấy chứ?
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy thương hại cô bé vô chừng nên nhanh nhảu đáp lời:
- Không, không phải giấc mơ đâu, mà đây là sự thật.
Thượng Quan Kiệt đưa tay chỉ Cừu Thiên Hiệp cười chúm chím bảo Hắc Phụng:
- Lúc ban mai hắn thấy cảm thương ngươi và hiện tại đã cứu ngươi thoát khỏi cơn hoạn nạn.
Hắc Phụng nghe qua cả mừng vội quỳ ngay trước mặt Cừu Thiên Hiệp cúi đầu vừa lạy vừa nói:
- Đa tạ ân nhân.
Cừu Thiên Hiệp thất kinh nhảy sang một bên, khoát tay lia lịa nhưng không dám bước đến đỡ cô bé, chàng vội vàng nói nhanh:
- Không, đừng làm thế. Ngươi hãy đứng dậy mau. Đứng lên mau.
Vừa nói dứt, chàng quay sang Thượng Quan Kiệt bằng giọng cầu khẩn:
- Sư thúc, người đã bủa đức hóa sanh. Đã ra tay cứu vớt thì xin sư thúc nên giúp cho nàng trọn vẹn.
Thượng Quan Kiệt cười mỉm bảo:
- Đâu có dễ dàng như thế được? Ngươi đã không nguyện ra sức giúp nó thì ta sẽ điểm vào mạch ngủ, mà mang trả cho con vượn già Hích Lượng mũi trâu.
Hắc Phụng thất kinh, vội quỳ nhanh xuống trước mặt Thượng Quan Kiệt lạy tam thiên bất tận mà cất tiếng van lơn cầu khẩn:
- Lão ân nhân, muôn ngàn chẳng nên làm thế, tiểu nữ dù phải làm nô bộc hay chết tại đây cũng được, chớ không thể trở về để lãnh nhiều hình phạt đau khổ triền miên.
Thượng Quan Kiệt nhìn Cừu Thiên Hiệp cười chúm chím bảo nhỏ:
- Đấy ngươi xem cô bé dễ thương chứ, ngươi nên Cừu Thiên Hiệp cười không ra tiếng, nói chẳng ra lời, chàng đã hiểu trọn câu nói của lão Hoa tử nên vội vã ngắt lời, nói:
- Sư thúc, tấm thân tiểu điệt như bèo nổi mây trôi, bốn biển không nhà, mà sư thúc bảo phải Hắc Phụng nghe đến đây khóc rống lên vừa buồn bã nói nhanh:
- Qúy vị đã ra ơn, xin làm ơn cho trót. Tiểu nữ đâu dám trở về.
Thượng Quan Kiệt được thể, song giả bộ nghiêm sắc mặt, cất tiếng bảo to:
- Phàm con người hành hiệp thì phải trượng nghĩa, trượng phu phải hành kinh. Ta thấy ngươi không có chút gì gọi là lòng trắc ẩn chút gì gọi là hào khí của con trai.
Cừu Thiên Hiệp nghẹn ngào lắc đầu nói:
- Sư thúc đã dùng lời dạy bảo, song việc này ngoài sức gánh vác của tiểu điệt.
Thượng Quan Kiệt gắt to:
- Ngoài sức gánh vác của ngươi à? Tại sao?
Cừu Thiên Hiệp khổ sở đáp:
- Đi không chỗ đến, ở không chỗ nằm, cái thân trơ trọi không có vật gì? Và...
Thượng Quan Kiệt cả cười ngắt lời:
- Ví như ngươi mang nó theo ta phụ trợ một vài bữa cơm chẳng được hay?
Cừu Thiên Hiệp ngần ngừ đáp:
- Được lắm chứ. Nhưng mà...
Thượng Quan Kiệt cáu lên, ngắt lời:
- Nhưng mà tại sao phải nhưng mà?
Cừu Thiên Hiệp nhẹ giọng thưa:
- Chỉ vì Nam nữ thọ thọ bất thân.
Thượng Quan Kiệt cười nhạt bảo:
- Ồ. Đó là lão đạo học. Giang hồ không phải vậy, nói việc gì là làm việc ấy cho xong, không phải giáo đường mà đem kinh điển ra để luận Hắc Phụng nghe hai người lời qua tiếng lại thì sợ thầy trò Hích Lượng quay về bắt nàng, nên lớn tiếng chen vào:
- Xin nhị vị ân nhân chỉ điểm cho tiểu nữ lối thoát thân. Vì sơ.....
Cừu Thiên Hiệp bỗng nhiên nhớ đến một ngõ đi, chàng nhìn Hắc Phụng hỏi:
- Ngươi có đủ can đảm đi một mình không?
Hắc Phụng bình thản đáp:
- Dỉ nhiên phải có. Song tiểu nữ này biết phải đi về đâu?
Cừu Thiên Hiệp tỏ ra trân trọng bảo:
- Ngươi hãy đi về ngay Chung Nam sơn. người tự thân đi đến đấy được chứ?
Hắc Phụng nghe đến đây tái mặt, nàng gượng phủi lớp bụi đất dính trên áo, vừa run giọng từ khước:
- Xin ân nhân chỉ điểm nơi khác, dù ở đâu cũng được, chỉ có Chung Nam sơn là tiểu nữ không dám đi.
Cừu Thiên Hiệp cả cười hỏi:
- Ngươi chẳng biết đường đến đấy ư?
Hắc Phụng chớp nhanh đôi mắt phụng đáp nhỏ:
- Vâng, tiểu nữ có đi qua một lần.
Cừu Thiên Hiệp lấy làm lạ:
- Nhưng tại sao không dám?
Hồi 22-1

Tiểu Hiệp Dũng Chiến Quang

Tiếng niệm vừa dứt, thì đạo kình phong rất mạnh tỏa ra một vùng rộng lớn, từ phía sau thổi mãnh liệt vào lưng Cừu Thiên Hiệp.
Cừu Thiên Hiệp, hoảng hốt nghiên mình giữ thế bật ngay đạo nội lực hộ thân, vô tình chàng thối lui rất nhanh, ước chừng một trượng tí nữa vấp trúng một người, nhưng linh tính báo động khiến chàng quay người ra sau, nhận rõ người ngồi trước mặt chàng là Huỳnh Quan đạo sĩ Thiết Phất Trại Đồn Dương trên tay lão cầm cây thiết phất trần, thế đánh Cừu Thiên Hiệp vừa rồi chưa kịp thâu, mà tựa hồ như lão toan tấn công chiêu kế tiếp.
Cừu Thiên Hiệp nghe một luồng máu nóng tràn lan khắp cơ thể khí giận bốc lên đầy mặt bèn trầm giọng hỏi:
- Lão đạo! Ngươi giở trò gì thế!
Vừa nói dứt, chàng ngã người ra phía trước tay tả giơ lên cao, phòng chống lại đạo kình phong tay hữu để ngay bụng toan đẩy ra chiêu thế Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên:
- Tiểu khách quan! Không nên lấy làm lạ về thái độ của đạo sĩ! Cái lỗi là do khách quan dẫm phải đạo bào của hắn ta?
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nổi giận, vì chàng có dẫm phải áo đạo sĩ đâu? Lại thấy một đạo hắc quang chớp lạnh. Một bà lão tay cầm gậy múa vút, bước ra cản ngang mặt Cừu Thiên Hiệp, chính lời nói vừa rồi do bà ta phát ra.
Cừu Thiên Hiệp thấy cử chỉ và lời nói của lão bà cơn giận chàng như lửa cháy dưới rưới dầu thêm, tay tả chàng chồm tới trước toan chộp đầu gậy, miệng thì nói to:
- Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, lão bà nghĩ sao mà đứng ra tiếp vụ này!
Tam điểm đào hoa Mạnh lão bà thủ pháp rất tinh, nhanh nhẹn chì cực, chẳng đợi Cừu Thiên Hiệp chộp lấy gây, tay hữu mụ kéo nhanh cây gậy vào lòng, lão bà không nói nửa tiếng mà tháo lui ra ngoài một trượng, nhấc mình lên ngồi trên trống đá, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ như kẻ vô tư Cừu Thiên Hiệp giận sôi gan, vội bước đến trước mặt lão bà, hét to lên:
- Lão bà tử, tại sao chẳng nói? Tại sao không can thiệp cho lão đạo nữa đi?
Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, nổi giọng khàn khàn đầy tử khí bảo:
- Ta là người thích yên lành an tịnh, tiểu khách quan chẳng nghe lời khuyên, thì cứ tự tiện giao tranh với đại gia, chứ đừng vu cho già này nhiều chuyện hay can thiệp!
Vừa nói xong, lão bà nhắm kín đôi mắt, y như kẻ tu thiền đang phút trầm tư, Cừu Thiên Hiệp thấy thế cũng không giận nữa, đưa mắt nhìn mụ một lần nữa, mới quay đầu đi về phía trước.
Ngay lúc đó, cách năm trăm trượng về phía hữu, dưới lùm cây rậm, có hai cặp mắt xanh biết tỏa ra luồng lực quang chiếu thẳng vào người Cừu Thiên Hiệp dường như muốn rọi từ đầu đến chân.
Cừu Thiên Hiệp nhận rõ bốn tròng mắt liếc nầy là đôi mắt của Trâu sơn tiên viên Hích Lượng và tên sư điệt Ma diện nhơn, chẳng rõ chúng chờ đợi gì mà trầm tĩnh và khép nép như tuồng lẫn trốn?
Cừu Thiên Hiệp có cảm tưởng như rơi vào vùng sa mù năm sáu dặm, mờ mịt không hiểu gì cả, chỉ biết đưa mắt nhìn, hết người này đến người khác, nhưng mà, đôi mắt chàng nhìn thấy mọi người đều có một thái độ và hành động hệt nhau, ai ai cũng ngồi xếp tròn, đôi mắt nhắm kín, không một cử động nhỏ, tựa hồ như mùa Trai tịnh dưới mái nhà chùa.
Có phải họ sợ chăng? Không, vì mặt họ vẫn an nhiên bình tĩnh!
Hay là họ tạo một âm mưu? Vẫn không đúng nốt, vì ai cũng yên lặng chẳng có gì khả nghi kia mà!
Bỗng nhiên, một giọng ngáy ngủ ồ ồ vang lên như trâu rống, phát xuất từ cái giá trống củ nát bên thềm Chung cổ lầu.
Cừu Thiên Hiệp bước đến vài bước, tiếng ngay vẫn vang lên đều đều, chàng lấy làm lạ nhủ thầm:
- Ai thế? có phải họ cố ý đến đây ngủ hay là một khách lạc đường?
Cừu Thiên Hiệp rón rén bước lần vào tòa Chung cổ lâu, khi vào đến thềm chàng đưa mắt quan sát, thì có một việc khiến chàng khó nín cười, lại cảm thấy vui vui. Thì ra chàng trông thấy dưới cái giá trống đó, một người nằm ngủ co rút như con tôm gương mặt lại nghiêng đối diện với mặt trống bể, cái mũi phồng ra xẹp vô ngáy phì phì, tiếng ngáy dội vào mặt trống phát ra âm điệu lớn kinh hồn, cái miệng lại điểm thêm một nụ cười thoải mái người này không ai khác hơn chính là Thước y du long Thượng Quan Kiệt, lão ngủ say sưa một giấc ngon lành, Cừu Thiên Hiệp cả cười vội cúi khom người nhìn vào mặt lão Thượng Quan Kiệt vẫn ngáy đều đều, bỗng nhiên đôi mắt ti hí của lão chớp mấy cái đôi môi lại mấp máy thốt ra câu nói nhỏ rứt:
- Hãy đề phòng! Hãy đi đi!
Cừu Thiên Hiệp hiểu ý, chuyển mình bước ra ngoài.
Một lằn xẹt như ngôi sao lạc từ trên trời rơi xuống, một bóng người lả lướt giữa không trung từ từ hạ xuống trông rất yểu điệu, quả là Ngũ Diện Yêu Hồ.
Ngũ Diện Yêu Hồ đáp xuống trước mặt Cừu Thiên Hiệp cách nhau khoảng một trượng đạo cô chẳng nói nửa lời, chỉ đưa đôi mắt long lanh chiếu những tia xuân tình quỷ mị nhìn thẳng vào đôi mắt Cừu Thiên Hiệp dường như có một quái lực thâu gọn thần trí con ngưòi.
Cừu Thiên Hiệp nghe một luồng máu nóng lên, tâm thần giao động mãnh liệt, cơ thể bải hoải rả rời, trí óc như mất hết sự thông minh chỉ cảm thấy một sự thèm thuồng nhụ lục vô bờ bến, đôi mắt màu thanh biến thành màu huyết vụ, giương lên nhìn thẳng vào mình Ngũ Diện Yêu Hồ một cách lố bịch.
Lúc này Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy Ngũ Diện Yêu Hồ đã biến đổi, trông phảng phất như một kẻ khác vì chàng thấy rõ đạo cô mặt phấn má hồng, mày ngài mắt phượng, tóc như suối mộng, mũi thẳng dọc dừa, miệng nhỏ môi son mấp máy, thở ra hơi xạ hương, thơm tho mùi lan huệ, ẩn trong làn gió thổi đến khiến người chàng có một cảm giác lâng lâng.
Nàng ta vóc người mảnh khảnh, chiếc yếm lụa căng phồng vì hai hòn bồng đảo còn ngậm sương mai, lại thêm lưng ong thon nhỏ tạo cho nàng có những đường cong tuyệt mỹ, đổi chân dài đứng như ngọc trụ, bàn tay trắng mướt màu ngà, mười ngón tay duột búp măng trắng ngần như tay tiên nữ ướp lưu ly, thật là một cô gái xuân tình.
Tóm lại, Ngũ Diện Yêu Hồ dưới con mắt Cừu Thiên Hiệp bấy giờ đã biến thành bức tranh vẽ người xuân phụ nhưng tả không hết những vẻ đẹp siêu trần tột thế của giai nhân.
Cừu Thiên Hiệp như say như ngây, hai chân không còn tự chủ được, mà từ từ bước đến bên Yêu Hồ.
Ngũ Diện Yêu Hồ mỉm miệng cười như loài yêu mị, một tay áp vào má, một ngón vươn ra để kề môi, còn bốn ngón kia vẫn áp vào má như cũ, bằng giọng nói trong êm bảo:
- Cừu Thiên Hiệp! Chàng! Chàng lại đây Tiếng nói rất nhỏ như muỗi vo ve nhưng sức thu hút như đã từ thạch hút kim, như ngọc hổ phác hấp dẫn măng xà.
Cừu Thiên Hiệp tâm phiền não muộn, đầu choáng váng như say, lại quá ngạc nhiên, vì bên tai chỉ nghe thấy Ngũ Diện Yêu Hồ chiêu hồn hô hoán, chớ không còn nghe tiếng ngáy như sấm của Thượng Quan Kiệt nữa.
Ngũ Diện Yêu Hồ đôi mắt mỗi lúc một tình tứ thêm đôi gót sen nàng di động, nhún nhảy, bước đến bên mình Cừu Thiên Hiệp.
Cả hai đã bước đến sát bên nhau, Cừu Thiên Hiệp đưa tay ra nắm lấy chiếc vai tròn trỉnh của đạo cô. Ngũ Diện Yêu Hồ lại nắm lấy tay chàng siết nhẹ vừa nói nhỏ êm như ru:
- Cừu Thiên Hiệp! Chàng còn nhớ thiết thư để ở đâu chăng?
Cừu Thiên Hiệp hiện giờ đã mất cả tự chủ đôi mắt rực như lửa, nhìn xoi mói vào lồng ngực vào chân tay từ trên xuống dưới khắp cơ thể của Ngũ Diện Yêu Hồ, chàng chớp mắt nói nhỏ:
- Thiết thư ở trong mình ta đây!
Bấy giờ, ba bên bốn bể vô số con mắt nhìn chăm chú vào Cừu Thiên Hiệp. Còn vài ba người chỉ biết cúi đầu, nhắm mắt, họ không dám nhìn Ngũ Diện Yêu Hồ vì họ sợ chạm phải đôi mắt Mị nhãn cầu hồn thuật của hồ yêu thì đời tàn, vãng cuộc!
Ngũ Diện Yêu Hồ nghe qua như chim vàng thoát cỏi, bằng giọng nói âu yếm yêu ma bảo:
- Cừu Thiên Hiệp! Chàng lấy ra đi, cho em xem qua nào!
Cừu Thiên Hiệp còn chút thần trí ngự trị Ở linh đài, nhưng tinh lực dường như không đủ, nên yếu đuối đáp lời:
- Không! Không thể được! Ai ai cũng muốn đoạt lấy nó!
Ngũ Diện Yêu Hồ đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ sau ót Cừu Thiên Hiệp bằng giọng nói lả lơi quỷ mị bảo:
- Ư! Tại sao thế! Chàng không yêu em à! Song em vẫn yêu chàng đắm đuối!
Cừu Thiên Hiệp thẹn thuồng đỏ mặt, bằng giọng nói thỏ thẻ:
- Ta biết rõ lắm!
Vừa nói dứt, chàng rút bàn tay đạt trên vai Ngũ Diện Yêu Hồ, mà cho tay này vào bọc lấy ra một vật lạ, hướng vào Ngũ Diện Yêu Hồ đưa chuyền qua, vừa hổn hển nói:
- Đây này! Nàng hãy cầm đi!
Ôi chao!

Ngũ Diện Yêu Hồ thét lên hai tiếng kinh hoàng, vội ngã nhoài mình lui ra sau hàng trượng, mặt mày biến sắc, đôi mắt hồ ly đỏ chói chiếu ra những tia sợ hãi muôn màu.
Lúc bấy giờ, bốn mặt tràng bóng người nổi dậy và tran ra như nước vỡ bờ.
Thiết phất Trại Đôn Dương niệm to Vô lượng thọ Phật và nói tiếp:
- Kỳ thư lại Hắn nói chưa dứt, thì một bóng đen lao mạnh vào mặt, cây thiết phất trần vẫy mạnh ngọn, che ngang đầu hắn kêu lên thất thanh:
- Ối!
Tiếng hét thất thần của Ngũ Diện Yêu Hồ làm cho Cừu Thiên Hiệp giật mình, tĩnh hẳn cơn mê ngươn thần sáng tỏ lại, thì thân mình chàng ướt đẫm mồ hôi, chàng nhìn tới nhìn lui, chớt thấy trên tay còn cầm cái túi bằng lụa Hoàng Nga.
Nguyên lúc chàng mê sảng vì thuật câu hồn, chàng cho tay vào bọc lấy nhầm cái túi đựng Hổ phách ma đầu lệnh đưa ra.
Hiện giờ Cừu Thiên Hiệp đã phục hồi thần trí sực nhớ những chuyện vừa qua, bất giác một dòng máu giận xung trào lên tận não môn, tay tả nhét ngay cái túi Huỳnh Nga vào trong bọc, hữu chưởng vận công thủ thế ấn vào hướng Ngũ Diện Yêu Hồ và quát to như sấm động:
- Hồ ly quỷ mị! Ngươi hãy mau chường mặt ra đây!

HOMECHAT
1 | 1 | 278
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com