Bọn Phạm Nhất Phi ở Quan Ðông xưng hùng, xưng bá đã mấy đời  nay. Chuyến này họ xuống Trung Nguyên, trừ lúc qua Sơn Ðông giết được  mười mấy tên cường đạo rồi tới đây chạm trán với Ðinh Bất Tứ xảy ra cuộc  chiến ác liệt, suýt nữa toàn quân bị tan rã nên lòng đà chán ngắt. 
Lã  Chính Bình bị chết mất một tên đệ tử rất đắc lực lại càng phiền não.  Nhưng trước mặt Thạch Phá Thiên cùng Ðinh Ðang hắn đành miễn cưỡng ăn no  uống say một bữa. 
Sau khi tan tiệc, Cao Tam nương tử đưa mắt ra  hiệu cho Phạm Nhất Phi rồi cùng nhau kẻ dắt Thạch Phá Thiên đưa vào một  gian phòng trên lầu. 
Phạm Nhất Phi tươi cười đi ra. 
Cao Tam nương tử cười hỏi: 
- Ân công! Ân công thử coi vị tân nương tử này có đẹp không? 
Thạch  Phá Thiên mặt đỏ bừng lên liếc mắt nhìn Ðinh Ðang thì thấy nàng hai má  ửng hồng, làn sóng thu tràn ngập bất giác trái tim chàng đập thình  thình. Hai người liền ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác và lùi lại hai bước  đứng tựa vào tường. 
Cao Tam nương tử cười khanh khách nói: 
- Bữa nay hai vị vào động phòng hoa chúc mà còn mắc cỡ ư? 
Tay  trái mụ khép cửa phòng. Tay phải vung lên đánh véo một tiếng. Một lưỡi  phi đao bay ra cắt đứt đôi ngọn nến đang cháy dở. Dư lực lưỡi phi đao  hãy còn mãnh liệt xuyên thủng cánh cửa sổ ra ngoài. 
Trong phòng tối đen như mực. 
Cao Tam nương tử cười nói: 
- Kính chúc hai vị trăm năm hoà hợp cho đến thưở bạc đầu. 
Binh một tiếng! Mụ đóng cửa phòng lại. 
Thạch Phá Thiên cùng Ðinh Ðang nóng cả mặt mày, tâm tình lai láng. 
Bất thình lình nghe ngoài hiên có tiếng người đàn ông quát lên: 
- Ðã  là anh hùng hảo hán thì chúng ta nên gươm đáo đường hoàng đối diện tỉ  đấu một trận. Ngấm ngầm phóng ra một lưỡi phi đao phỏng có khác gì chó  cắn trộm? 
Ðinh Ðang khẽ la lên một tiếng rồi chạy đến trước mặt  Thạch Phá Thiên. Hai người bốn tay nắm lấy nhau rồi không nhịn được,  cười thầm lẩm bẩm: 
- Nhát dao này là do Cao Tam nương tử phóng ra để tắt nến giúp cho mình mà khiến cho người khác hiểu lầm. 
Thạch  Phá Thiên muốn mở miệng phân trần thì thấy một bàn tay mềm mại bịt lấy  miệng không cho nói. Chàng vươn hai tay ra ôm Ðinh Ðang vào lòng. 
Lại nghe người ở ngoài viện cất tiếng mắng: 
- Thứ  phi đao này hiểm độc lắm, chắc là do con tiện nhân mặt dày ở Quan Ðông  phóng ra. Ta thường nghe nói ở Liêu Ðông có Hàn Mai Trang gì đó có mụ  quả phụ họ Cao, mụ võ công tầm thường, liền dùng phi đao để ám toán  người. Khách giang hồ Trung Nguyên chúng ta làm gì có thứ ám khí như  vậy? 
Cao Tam nương tử phóng đao ra khiến cho có sự hiểu lầm. Mụ cũng  chẳng muốn đa sự làm chi, để họ nói còn mấy câu cho sướng miệng. 
Ngờ đâu người kia lại thoá mạ thẳng vào mặt mụ. Mụ tự hỏi: 
- Không hiểu họ nhận được đó là phi đao của mình hay là họ gặp đâu nói đấy? 
Bỗng nghe người kia thoá mạ thậm tệ hơn: 
- Ðất  Quan Ðông ở chỗ đèo heo hút gió, thiếu gì giặc cỏ cướp đường. Mẹ kiếp!  Thằng cha ở Mạo Ðao Môn nào đó. Gã sử đao không được mau lẹ lại chuyên  dùng chất độc hại người. Còn môn phái nữa là Thanh xà môn chi chi đó,  bắt mấy con rắn độc đem đi các cửa xin ăn. Sau cùng là gã họ Phạm tên  gọi  Nhất Phi Lạc Thuỷ  gì đó biết sử dụng hai cây đoản côn can cao xúc  phân khiến cho người ta phải cười đến trẹo quai hàm. 
Người kia ở  ngoài viện lớn tiếng la ó om sòm, khiến cho quần hào Quan Ðông chẳng ai  không biến sắc. Họ biết gã có ý châm chọc mạt sát bọn mình. 
Lã Chính  Bình cầm thanh Kim Ðao xồng xộc chạy ra ngoài viện thì thấy một gã hán  tử nhỏ bé và thấp lùn đang khoa chân múa tay, chửi bới om sòm. 
Lã Chính Bình quát hỏi: 
- Ông bạn! Ông bạn đến đây ăn nói hồ đồ là có dụng ý gì? 
Người kia đáp: 
- Có dụng ý gì đâu? Lão gia thấy bọn Quan Ðông chó chết mà ghét cay ghét đắng muốn chém chết treo lên xà nhà. 
Lã Chính Bình quát lên: 
- Hay lắm! Bọn Quan Ðông chó chết ở cả đây, ngươi lại mà chém. 
Hắn  lạng người đi một cái đã đến bên hán tử vung thanh Tử kim đao lên nhằm  chém xuống ngang lưng gã đứt làm hai đoạn. Nửa người trên bắn ra xa hơn  trượng, máu chảy tung toé khắp mặt đất 
Lúc này bọn Phạm Nhất Phi và  Cao Tam nương tử cũng đứng ở trong viện coi không hiểu hán tử thấp lùn  bé nhỏ kia đã triển môn võ gì mà để Lã Chính Bình mới chém một nhát đã  bị đứt làm hai đoạn. 
Mọi người kinh hãi vô cùng. 
Lã Chính Bình  càng kinh dị hơn, đứng ngẩn người ra. Hắn nghe hán tử nói khuyếch nói  khoác coi võ công bốn môn phái lớn ở Quan Ðông chẳng ra gì đã tưởng dù  gã có bản lãnh siêu quần thì ít ra cũng phải đấu được với Lã Chính Bình  có mấy chiêu. Ngờ đâu gã lại chẳng biết chút võ vẽ nào. 
Quần hào đang kinh dị ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng người lên tiếng mỉa mai: 
- Công  phu tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Lã đại hiệp ở Khoái Ðao tại Quan  Ðông vung một dao mà chém đứt đôi được tên điếm tiểu nhị hầu cơm bưng  nước rót trong phạm điếm. 
Quần hào Quan Ðông ngẩng đầu trông về phía  phát ra thanh âm thì thấy một người mình mặc áo bào xám, hai tay chắp  để sau lưng đứng trên nóc nhà. 
Mọi người vừa nhìn thấy liền tỉnh ngộ  hiểu ngay. Lã Chính Bình vừa mới giết một tên điếm tiểu nhị trong quán  trọ là vì gã chịu sự sai khiến của người này. Hắn tìm đến bốn môn phái  lớn ở Quan Ðông để rửa hận. 
Cao Tam nương tử vung tay lên một cái.  Mấy tiếng veo véo rít lên. Ba lưỡi phi đao vọt tới người đó. Hắn vươn  tay trái ra chụp lấy chuôi một lưỡi đao rồi sang mé tả tránh hai lưỡi  kia. Hắn bật lên tràng cười khanh khách nói: 
- Ðại giá bốn môn phái  lớn ở Quan Ðông đã tới đây. Bọn ta muốn mời các vị đến khu rừng ở phía  Bắc thị trấn cách đây mười hai dặm. Các vị không muốn tới đó thì thôi  cũng chẳng sao. Rồi không chờ bọn Phạm Nhất Phi trả lời, hắn đã từ trên  nóc nhà nhảy xuống, chạy đi như bay. Hiển nhiên hắn sợ bọn quần hào Quan  Ðông người nhiều thế lớn có thể xảy chuyện bất trắc. 
Cao Tam nương tử hỏi: 
- Chúng ta có nên đi không? 
Phạm Nhất Phi đáp: 
- Bất luận đối phương là ai? Họ đã kêu bọn Quan Ðông chúng ta, không đến phố ước không được. 
Cao Tam nương tử nói: 
- Ðúng thế! Chúng ta không thể làm mất thanh danh bọn võ lâm Quan Ðông được. 
Mụ chạy đến trước cửa sổ phòng Thạch Phá Thiên lớn tiếng nói: 
- Thạch ân công cùng tiểu muội tử! Bọn tại hạ đi ước hội với người ta. Vậy sáng mai sẽ cùng nhau uống rượu ở ngoài thị trấn này. 
Mụ ngừng lại một chút, không nghe tiếng Thạch Phá Thiên trả lời liền nói tiếp: 
- Chỗ này đã xảy ra án mạng, không khỏi có chuyện rắc rối. Vậy hai vị sáng mai nên thượng lộ sớm đi để khỏi bị phiền luỵ. 
Mụ không yêu cầu Thạch, Ðinh hai người cùng đi phó ước. 
Ta  nên biết rằng lúc ban ngày họ gặp lão ác ma Ðinh Bất Tứ, Thạch Phá  Thiên đã cứu mạng cho bốn người. Nếu bây giờ lại mời chàng cùng đi thì  chẳng khác nào yêu cầu chàng bảo vệ cho bọn họ và hiển nhiên bốn môn  phái lớn ở Quan Ðông toàn là đồ bị thịt. 
Những câu bàn bạc ở trong  viện và mọi động tĩnh bên ngoài Thạch Phá Thiên cùng Ðinh Ðang chỉ cách  có một lần cửa sổ nên đều nghe rõ hết. 
Thạch Phá Thiên khẽ hỏi Ðinh Ðang: 
- Bây giờ làm thế nào? 
Ðinh Ðang thở dài đáp: 
- Nơi đây cũng không thể ở được nữa. Chúng ta đi theo họ xem sao. 
Thạch Phá Thiên nói: 
- Không biết đối phương là ai hay là Ðinh Bất Tứ gia gia? 
Ðinh Ðang đáp: 
- Tiểu muội cũng không biết & Chúng ta đừng lộ diện, không chừng là gia gia tiểu muội cũng nên. 
Thạch Phá Thiên "ồ" lên một tiếng rồi nói: 
- Nếu thế thì hỏng bét! Ta không đi nữa. 
Ðinh Ðang nói: 
- Chàng  ngốc ơi! Nếu là gia gia tiểu muội thì bây giờ chúng ta hãy chuồn cũng  không sao. Hiện nay võ công Thiên ca đã cao cường như vậy, gia gia không  giết chết ngay được đâu. Tiểu muội chẳng quan tâm chút nào mà Thiên ca  lại sợ co vòi. 
Hai người còn đang bàn định bỗng nghe tiếng vó ngựa  dồn dập. Quần hào Quan Ðông lục tục ra khỏi phạm điếm. Bỗng nghe Cao Tam  nương tử lớn tiếng dặn nhà hàng: 
- Chỗ hai trăm mươi lạng này thì  mười lạng là tiền ăn tiền phòng, còn hai trăm lạng là cho phí vào việc  tống táng cho gã điếm tiểu nhị. Việc giết người này là do một tên giữ  ngựa ở Sơn Ðông tên gọi Vương Ðại Hổ gây ra không liên luỵ đến ai cả. 
Thạch Phá Thiên khẽ hỏi: 
- Sao lại mọc ra tên giữ ngựa ở Vương Ðại Hổ nào đó? 
Ðinh Ðang đáp: 
- Ðó là tên giả. Họ chỉ nói cho có băng cớ để sáng mai nhà hàng đi báo quan cứ vậy mà trình. 
Hai  người vừa ra khỏi quán trọ, đã thấy hai con ngựa yên cương sẵn sàng chờ  ngay trước cửa, liền nhảy vọt lên lưng ra roi cho ngựa chạy về hướng  Bắc. 
Khách trọ trong quán cũng biết vừa xảy ra án mạng nhưng chẳng ai dám ra ho he một câu nào. 
Thạch  Phá Thiên cùng Ðinh Ðang cho ngựa chạy theo hút cách bọn quần hào Quan  Ðông một quãng xa. Ði khỏi thị trấn ngoài mười dặm, quả nhiên thấy phía  trước có một khu rừng tùng đen sì. 
Hai người bỗng nghe tiếng Phạm Nhất Phi hỏi: 
- Các  bạn ở phương nào mời bọn tại hạ đó? Bọn tại hạ là Hàn Mai Trang, Khoái  Ðao Môn, Thanh Long môn, Ngoạ Hổ Môn ở Quan Ðông đến bái sơn đây. 
Trên  chốn giang hồ đã có câu:  Gặp rừng chớ vội đi vào. Huống chi lại giữa  lúc đêm tối, biết đâu trong bụi cỏ rậm để coi xem có phải Tứ gia gia hay  không? 
Hai người liền xuống ngựa, khom người thấp xuống đi vào ẩn sau một tảng đá lớn bên bụi cỏ. 
Phạm  Nhất Phi nghe tiếng vó ngựa biết là hai người cũng đến rồi, nhưng không  muốn quay lại gọi. Hắn chăm chú nhìn vào trong rừng. 
Bốn vị chưởng môn đứng một hàng ở phía trước, còn mười mấy tên đệ tử đứng ở đằng sau, cách chừng hơn một trượng. 
Bốn bề vẫn im lặng như tờ, không thấy động tĩnh chi hết. 
Mảnh  trăng cuối tuần không sáng tỏ chiếu xuống rừng tùng ánh vào mặt người  màu xanh lơ. Sau một lúc lâu, bỗng nghe trong rừng tùng nôỉ lên một  tiếng còi. Mé tả và mé hữu đều có một hàng hán tử áo đen chạy ra, xông  thẳng tới hai bên hông bọn quần hào Quan Ðông. 
Mỗi đoàn đều có năm  sáu chục người. Cả hai đoàn cộng trên một trăm. Họ đi quanh ra phía sau  quần hào rồi vòng lại thành thế bao vây bọn Phạm Nhất Phi cùng Ðinh,  Thạch. 
Dư trăm người này đứng lại rồi. Ai nấy lăm lăm cầm binh khí  trong tay, không nói nửa lời. Tiếp theo lại có mười hán tử áo đen từ  trong rừng tùng đi ra. Họ đứng thành hàng chữ nhất. Thạch Phá Thiên nhãn  quang tinh nhuệ, chàng vừa trông thấy họ liền khẽ kêu lên một tiếng. 
Nguyên  mười người này là chánh, phó Hương chủ tại Ngũ đường bang Trường Lạc,  trong đó có cả bọn Mê Hoành Dã, Trần Xung Chi, Triển Phi. 
Mười người này đứng yên rồi lại thêm một người nữa từ trong rừng đi đến. Lão chính là Trước Thủ Thành Xuân Bối Hải Thạch. 
Bối Hải Thạch nổi cơn ho rồi lên tiếng: 
- Quý  vị Chưởng môn bốn môn phái lớn ở Quan Ðông có lòng chiếu cố anh em tệ  bang, (lão ngừng lại vì nổi cơn ho) không dám ngồi yên ở Tổng đà để chờ  đợi, vội vã ra đây đón tiếp (lại ho) Có điều các vị đến chậm mất rồi,  khiến cho tệ bang từ trên xuống dưới rất đỗi nóng lòng chờ đợi. 
Phạm  Nhất Phi nghe lão vừa nói vừa ho luôn miệng thì biết ngay là Bối Hải  Thạch, một nhân vật có danh vọng trong võ lâm thì nghĩ bụng: 
- Chuyến  này bọn mình đến đây mục đích để tìm bang chúa họ thì dù đối phương có  nhiều người thế mạnh cũng chẳng có gì đáng ngại. Họ chỉ là người bang  Trường Lạc thì dù mình có phải quyết đấu một trận tử sinh vinh nhục cũng  còn hơn giảng mắc với lão Ðinh Bất Tứ là người chẳng có liên quan gì  đến mình. 
Hắn nghĩ vậy liền chắp tay đáp: 
- Té ra là Bối tiên  sinh ra đến tận đây tiếp đón anh em tại hạ, khiến cho tại hạ đây áy náy  vô cùng. Tại hạ là Ngoạ Hổ Cân Phạm Nhất Phi. 
Tiếp theo hắn giới thiệu bọn Lã Chính Bình, Phong Lương, Cao Tam nương tử. 
Thạch Phá Thiên thấy bọn họ ăn nói khách khí, lịch sự thì nghĩ bụng: 
- Té ra không phải là đi đánh nhau! 
Rồi chàng ghé tai bảo Ðinh Ðang: 
- Họ toàn là người trong nhà cả. Chúng ta ra đi thôi chứ? 
Ðinh Ðang kéo chàng lại rỉ tai: 
- Khoan đã! Hãy thong thả chờ xem sao rồi hãy tính. 
Bỗng nghe Phạm Nhất Phi lại nói: 
- Bọn  tại hạ ước định đến quý bang bái sơn trước ngày tết trùng dương nhưng  dọc đường gặp chuyện bất ngờ phải nán lại, thành ra đến chậm xin Bối đại  phu cùng các vị tha tội cho. 
Bối Hải Thạch đáp: 
- Các hạ dạy quá  lời! Có điều đáng tiếc là tệ bang chúa kính cẩn chờ đợi lâu ngày, không  thấy đại giá quan lâm, rồi việc trọng yếu, tưởng rằng các vị đã bãi bỏ  cuộc ước hội, nên không chờ nữa. 
Phạm Nhất Phi sửng sốt hỏi: 
- Không  hiểu Thạch anh hùng đi đâu? Chẳng nói giấu gì Bối tiên sinh, sở dĩ bọn  tại hạ lặn lội đường xa qua hàng vạn dặm đến Trung Nguyên là chỉ mong  được gặp Thạch anh hùng bên quý bang. Nếu không được cùng người hội diện  thì bọn tại hạ rất lấy làm thất vọng& 
Ðinh Ðang ghé tai Thạch Phá Thiên nói: 
- Hắn  nói thế thật là hồ đồ. Chúng vừa ăn cơm uống rượu với Thiên ca, mà bây  giờ lại bảo chưa được hội diện để cho bọn chúng phải thất vọng mới thật  là kỳ. 
Phạm Nhất Phi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: 
- Bọn tại  hạ ở Quan Ðông đó là mấy bộ gia điền, vài cân nhân sâm đưa đến Thạch anh  hùng. Bối tiên sinh cùng các vị đà chúa. Lễ mọn chẳng có chi đáng kể  xin các vị cảm động niệm tình đường xa diệu vợi mà vui lòng nhận cho. 
Hắn vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho ba tên đệ tử ra cởi bọc trên lưng ngựa xuống. 
Ba tên cởi bọc xong khom lưng đặt xuống trước mặt Bối Hải Thạch. Bối Hải Thạch cười nói: 
- Cái  này.. cái này. Các vị thật khéo bày vẽ! Vậy các vị đã có thịnh ý cho  quá hậu (lại ho). Tệ bang mà khước từ thì là bất cung mà nhận lấy thì  cũng không khỏi hổ thẹn. Vậy xin đa tạ, đa tạ! 
Lão nói xong chắp tay tạ ơn. 
Phạm Nhất Phi lại cởi một gói nhỏ ở sau lưng ra hai tay tiến lên ba bước, dõng dạc nói: 
- Ðông  Phương bang chúa bên quý bang hồi còn ở Quan Ðông có thâm giao với tại  hạ và mấy vị đây. Bọn tại hạ được Ðông Phương bang chúa không đến nỗi  khinh rẻ, coi như gói này là một con nhân sâm thành hình đã ngâm năm,  uống vào được thêm tuổi thọ. Vật hi hữu này xin để tặng Ðông Phương đại  ca. 
Hắn hai tay kính cẩn đặt gói xuống, đưa mắt nhìn Bối Hải Thạch. 
Thạch Phá Thiên rất lấy làm kỳ tự hỏi: 
- Sao lại còn Ðông Phương bang chúa nào nữa? 
Bối Hải Thạch lại thủng thẳng ho mấy tiếng rồi thở dài nói: 
- Tệ  bang chúa trước kia là Ðông Phương đại ca, mấy năm gần đây gặp điều bất  như ý rồi sinh lòng chán nản, không muốn xử trí bang vụ nên đem việc  lớn trong bang giao lại cho họ Thạch bang chúa rồi người vào núi ẩn cư.  Lâu nay không được tin tức gì. Anh em trong bang lúc nào cũng tưởng  nhớ. Vậy đồ lễ hậu của các vị đây không biết làm thế nào mà gửi đến tay  lão gia được? 
Phạm Nhất Phi nói: 
- Thế ra các vị đã không biết Ðông Phương đại ca ẩn cư nơi đâu? Mà lại không hiểu cả vì lẽ gì mà người đi ẩn lánh ư? 
Giọng nói tỏ vẻ là những lời chất vấn nghiêm trọng. 
Bối Hải Thạch tủm tỉm cười đáp: 
- Tại  hạ chỉ là bộ thuộc dưới trướng Ðông Phương bang chúa nên việc riêng của  lão gia được biết rất ít. Phạm huynh cùng mấy vị đã là bạn tri giao của  Ðông Phương bang chúa, chính tại hạ cùng mấy vị đã là bạn tri giao của  Ðông Phương bang chúa, chính tại hạ muốn hỏi vì lẽ gì mà bang Trường Lạc  lúc hưng thịnh, thanh thế nổi như cồn mà Ðông Phương bang chúa lại giao  trọng trách cho Thạch bang chúa. Ðiều đó tưởng các vị hiểu rõ hơn tại  hạ. 
Lão đưa câu hỏi này là kế phản khách vi chủ chẳng những đổ cả  bao lời chất vấn Phạm Nhất Phi vào đầu hắn mà còn khiến cho hắn khó lòng  trả lời được. 
Phạm Nhất Phi ấp úng. 
Bối Hải Thạch lại nói: 
- Lão  Ðông Phương bang chúa giao bang vụ lại cho người khác, bọn anh em tại  hạ chưa biết rõ nhân phẩm cùng võ công của Thạch bang chúa mà chỉ thấy  người còn nhỏ tuổi lại không có danh vọng gì trong võ lâm mà đứng ra  lãnh đạo quần hào thì đa số trong lòng không phục. Nhưng sau Thạch bang  chúa lên tiếp nhậm, người đã làm cho bản bang được nhiều việc lớn. Như  vậy đủ chứng tỏ Ðông Phương bang chúa là người có mắt tinh đời, biết rõ  mặt anh hùng, chẳng những võ công cao hơn người một bậc mà kiến thức  cũng không phải hạng tầm thường.( lại ho).. Nếu không thế thì giao du  với các vị thế nào được? Ha ha.. Câu nói của Bối Hải Thạch có ngụ ý  bảo bọn kia: nếu các ngươi cho Ðông Phương bang chúa kém cỏi, lựa người  không xứng đáng, thì các ngươi cũng chẳng ra gì. 
Lã Chính Bình đột nhiên xen vào: 
- Bối  đại phu! Bọn tại hạ ở Quan Ðông được tin, nên lặn lội đường xa ngàn dặm  vào đến Trung Nguyên để điều tra cho rõ thực hư. Không thì cũng chẳng  đến phiền quý bang làm chi. 
Bối Hải Thạch hững hờ đáp: 
- Còn lạ  gì đường xa ngàn dặm, tin tức lấy chi làm đích xác. Chẳng hiểu có phải  phao ngôn hay không? Một ông bạn cho bọn tại hạ hay rằng: Ðông Phương  bang chúa bị... 
Tia mắt hắn bỗng sáng rực lên, dõng dạc nói tiếp: 
- ..  Bị gian nhân ở bang Trường Lạc sát hại. Người chết một cách bí mật.  Ngôi bang chúa lọt vào tay một thanh niên lãng mạn tham dâm hiếu sắc,  ngang ngược bạo tàn. Ông bạn này nói có vẻ đứng đắn chứ không ra chiều  giả dối. Nghĩ đến tình thâm giao với Ðông Phương đại ca ngày trước. Bọn  tại hạ tự biết võ công cùng danh vọng không đáng hỏi tới việc lớn của  quý bang nhưng nóng lòng vì bạn không khỏi có điều mạo muội. 
Bối Hải Thạch cười khành khạch đáp: 
- Lã huynh nói đúng đó, như vậy không khỏi có điều mạo muội. 
Lã Chính Bình nóng mặt nghĩ thầm: 
- Người ta đồn: Thằng cha Bối Hải Thạch tay đáo để, quả nhiên danh bất hư truyền. 
Hắn liền lớn tiếng hỏi: 
- Quý  bang tôn ai làm chủ, người ngoài cuộc có lý nào hỏi đến được? Bọn Quan  Ðông chúng ta chỉ muốn hỏi quý bang xem Ðông Phương đại ca còn sống hay  chết rồi? Y không làm bang chúa quý bang xem Ðông phương đại ca còn sống  hay chết rồi? Y không làm bang chúa quý bang vì bản tâm muốn thế, hay  vì kẻ khác áp bức? 
Bối Hải Thạch đáp: 
- Bối mỗ tuy kém cỏi nhưng  cũng được chút hư danh trên giang hồ, vậy đã nói câu gì khi nào còn canh  cải nữa? Hà hà! Các vị đều là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm lại  nhiệt tình bạn hữu, khiến người ta ai chẳng khâm phục? Nhưng về việc  này thiệt tình mà nói thì các vị còn có chỗ chưa thông tình lý.