Tạ Tốn đáp:
- Nguồn gốc của Minh Giáo ở Ba Tư.
- Ta là Lưu Vân sứ giả của Tổng Giáo ở Ba Tư, còn hai vị nầy là Diệu Phong sứ giả, thừa lệnh Tổng Giáo Chủ đặc biệt tới Trung Thổ nầy.
Tạ Tốn với Vô Kỵ nghe người đó nói như thế đều ngẩn người ra.
Vô Kỵ đã được đọc cuốn Minh Giáo Lưu Truyền Trung Thổ Ký của Dương Tiêu viết, chàng biết Minh Giáo quả thật xuất xứ ở Ba Tư, bây giờ chàng thấy ba người này quả thật là người Hồ ở nước Ba Tư, võ công và thân pháp của họ quái dị như vậy tất nhiên không phải là giả dối.
Vì vậy chàng không nói năng gì hết và chỉ lặng lẽ để nghe Tạ Tốn đối đáp ra sao? Chàng lại nghe thấy Diệu Phong sứ giả, người râu vàng lên tiếng nói:
- Giáo chủ của chúng tôi nhận được tin biết Giáo chủ của chi phái ở Trung Thổ mất tích, các đệ tử đang tàn sát lẫn nhau, vì vậy thế lực của bổn giáo ngày một suy đồi, cho nên mới sai Vân Phong Nguyệt, ba sứ giả đến đây để chỉnh đốn lại chi giáo, khiến người trên người dưới đều phải thừa lệnh Tổng Giáo chủ và không được tàn sát lẫn nhau nữa.
Vô Kỵ nghe thấy người đó nói như vậy liền nghĩ thầm:
- Tổng Giáo chủ có hiệu lệnh truyền tới như vậy thì thật may mắn lắm, ta đỡ phải gánh lấy trọng trách nầy nữa. Vì ta hãy còn ít kinh nghiệm, nếu có gánh vác trọng trách nầy mãi thì thế nào cũng làm lỡ hết đại sự.
Chàng đang nghĩ lại nghe thấy Tạ Tốn lên tiếng nói:
- Tuy Minh Giáo ở Trung Thổ xuất xư ở Ba Tư thật nhưng hơn nghìn năm nay đã độc lập thành một môn phái riêng và không bao giờ chịu để cho Tổng Giáo ở Ba Tư quản thúc hết. Ba vị ở đường xa tới Trung Thổ, Tạ Tốn tôi rất hoan nghênh, còn bảo Tạ Tốn tôi quỳ tiếp thì chúng tôi không có lễ phép ấy!
Lưu Vân sứ giả thò tay vào trong túi áo lấy ra hai cái thẻ bài dài chừng hai thước, không phải làm bằng vàng mà cũng không phải chế bằng ngọc. Người đó cầm hai cái thẻ bài gõ vào nhau đến "coong" một tiếng. Tiếng quái dị đúng là tiếng động mà Vô Kỵ đã nghe thấy hồi nãy. Lúc này vì đứng cách nhau rất gần, tiếng kêu đó lại càng làm cho mọi người chịu không nổi. Cũng may Lưu Vân sứ giả chỉ gõ một cái thôi chứ không gõ thêm một cái nữa.
Gõ xong, y liền nói tiếp:
- Ðây là Thánh Hỏa Lệnh của Minh Giáo, ở Trung Thổ, Thạch Giáo Chủ của đời trước hư hỏng mới để cho Cái Bang lấy mất Thánh Hỏa Lệnh này đi, nay chúng tôi đã lấy lại được, đem lại đây, vậy các người thấy Thánh Hỏa Lệnh này cũng như thấy Giáo chủ, tại sao Tạ Tốn nghe lệnh mà không chịu quỳ xuống nghênh tiếp?
Lúc Tạ Tốn gia nhập Minh Giáo, Thánh Hỏa Lệnh đã bị mất khá lâu, nên đại hiệp chưa được trông thấy bao giờ, nhưng đã nghe các vị tiền bối kể lại những sự linh dị của lệnh đó như thế nào rồi. Nên y biết ngay sáu miếng ngọc bài của sáu người kia cầm chính là Thánh Hỏa Lệnh của bổn giáo thực sự. Huống hồ y còn nhận thấy ba người đó chỉ ra tay một cái đã vứt được Kim Hoa Bà Bà đi xa liền. Y tự biết võ công của mình không hơn gì Kim Hoa Bà Bà, dù có kháng cự chưa chắc đã thắng nổi ba kẻ địch ấy, nên y liền đáp:
- Tại hạ tin lời nói của các hạ là thực, nhưng không hiểu các hạ định chỉ bảo điều gì thế?
Lưu Vân đưa tay trái lên phẩy một cái.
Diệu Phong và Huy Nguyệt đã hiểu ý ngay, liền tung mình lên nhảy với Lưu Vân cùng một lúc.
Họ chỉ nhảy mấy cái đã phi thân tới chỗ Kim Hoa Bà Bà liền, Kim Hoa Bà Bà vội vàng lấy sáu bông Kim hoa ra ném luôn vào ba vị sứ giả một lúc.
Nhưng ba sứ giả ấy chỉ nhảy vài cái đã tránh né được hết. Huy Nguyệt liền phi thân lại gần Kim Hoa Bà Bà, giơ tay búp măng ra định điểm vào yếu huyệt ở trên yết hầu Bà Bà.
Kim Hoa Bà Bà vôi giơ quài trượng lên chống đỡ và còn tấn công thêm một thế trượng nữa.
Vô Kỵ bỗng thấy Kim Hoa Bà Bà tung mình nhảy lên, nhưng tới khi chàng nhìn kỹ mới hay, không phải là bà ta tự nhảy lên mà là bà ta bị Lưu Vân với Diệu Phong chụp cổ túm lên.
Như vậy, chắc bà ta đã bị đối thủ điểm trúng yếu huyệt ở sau lưng, không sao cử động được, nên mới để yên cho hai đối thủ chộp cổ và túm lên như thế.
Tiếp theo đó, Huy Nguyệt còn điểm thêm bảy nơi yếu huyệt ở trên người của Bà Bà.
Vô Kỵ thấy ba sứ giả ra tay nhanh và lợi hại như vậy liền nghĩ thầm:
- Thân pháp và võ công của ba người không có điểm nào hơn người khác hết, nhưng họ chỉ phối hợp rất khéo léo thôi. Cũng như vừa rồi, Huy Nguyệt ở phía trước để dụ địch, còn hai ngươi kia thì rón rén nhảy tới ra tay bắt Kim Hoa Bà Bà luôn. Sự thực võ công của từng người một chưa chắc đã cao siêu hơn Kim Hoa Bà Bà được...
Chàng đang nghĩ, đã thấy Lưu Vân khẽ hất tay một cái Kim Hoa Bà Bà đã bị ném xuống chỗ trước mặt của Tạ Tốn liền.
Rồi Lưu Vân tiến tới gần nói với Tạ Tốn rằng:
- Tạ Sư Vương, qui luật của bổn giáo có phải đã gia nhập bổn giáo rồi suốt đời không được phản bội bổn giáo phải không?
Người này tự nhận là khóa cửa xuất giáo, mụ ta là phản đồ của bổn giáo. Sư Vương dem mụ ta đi xử trảm ngay.
Tạ Tốn ngẩn người ra đáp:
- Minh Giáo của Trung Thổ xưa nay không có luật lệ ấy.
Lưu Vân lạnh lùng nói tiếp:
- Từ nay trở đi Minh Giáo ở Trung Thổ phải nghe hiệu lệnh của Tổng Giáo ở Ba Tư. Vừa rồi mụ già đã xếp đặt âm mưu độc kế giết hại người, hành vi bỉ ổi của mụ đều lọt cả vào mắt chúng ta, để mụ ấy ở lại trần gian chỉ gây tai họa cho người thôi. Vậy ngươi mau mau nghe lệnh diệt trừ mụ đi.
Tạ Tốn nghênh ngang trả lời:
- Năm xưa, Hàn phu nhân đối đãi với Tạ Tốn tôi rất tử tế. Tứ Vương của Minh Giáo coi nhau như ruột thịt, tuy ngày hôm nay bà ta đối với Tạ mỗ vong tình, nhưng Tạ mỗ không thể nào bất nghĩa mà ra tay giết bà ta được.
Diệu Phong Sứ nghe Tạ Tốn nói như vậy ha hả cười một hồi rồi xen lời nói:
- Người Trung Quốc nào cũng vậy, không khác gì đàn bà con gái, làm việc gì cũng không cả quyết. Ngươi còn nói lôi thôi làm chi nữa, mụ già định hại ngươi mà ngươi lại không dám ra tay giết mụ ta, như vậy là có nghĩa lý gì? Thực lạ lùng quá?
Tạ Tốn lại nói:
- Các vị nói thế rất lầm, xưa nay Tạ mỗ giết người không chớp mắt nhưng không bao giờ ra tay giết những người đồng giáo với mình.
Huy Nguyệt cũng xen lời nói:
- Nhưng lần này mi phải giết mụ ta mới được. Nếu ngươi không giết mụ ấy tức là không nghe hiệu lệnh, chúng ta sẽ giết ngươi trước.
Tạ Tốn liền hỏi lại:
- Ba vị tới Trung Thổ, việc thứ nhứt là ép Kim Mao Sư Vương giết Tỷ Sam Long Vương. Ba vị làm như thế là muốn lập oai và doạ nạt người phải không?
Huy Nguyệt mỉm cười đáp:
- Hai mắt tuy mù, đầu óc vẫn còn sáng suốt, ngươi mau ra tay giết mụ ấy đi, còn chần chờ gì nữa.
Tạ Tốn ngửng mặt lên trời lớn tiếng cười một hồi. Tiếng cười của y chấn động cả sơn cốc, cười xong y lại nói tiếp:
- Tạ Kim Mao Sư Vương xưa nay quang minh lỗi lạc. Ðừng nói ta không giết bạn cùng một giáo phái, dù người này có là kẻ thâm thù của ta đi chăng nữa, nhưng trong lúc người ta bị bao vây bắt giữ không có sức phản kháng. Tạ mỗ tôi không bao giờ giết chóc những người không kháng cự lại mình được.
Vô Kỵ nghe thấy lời nói của nghĩa phụ tràn đầy hào khí, trong lòng cũng khen ngợi thầm và dần dần có ác cảm với ba sứ giả người Ba Tư kia.
Chàng lại nghe thấy Diệu Phong nói tiếp:
- Giáo đồ của Minh Giáo thấy Thánh Hỏa Lệnh này như thấy Giáo chủ vậy. Ngươi táo gan dám phản giáo phải không?
Tạ Tốn liền nghĩ ra một kế liền hiên ngang đáp:
- Mắt của Tạ mỗ đã mù hơn hai mươi năm nay, dù ba vị có để Thánh Hỏa Lệnh trước mắt. Tạ mỗ tôi cũng không trông thấy gì hết. Vây ba vị không thể nói là Tạ mỗ tôi trong thấy Thánh Hỏa Lệnh mà không chịu nghe lệnh được.
Diêu Phong cả giận quát hỏi:
- Giỏi lắm, có phải ngươi định quyết tâm phản giáo đấy không?
Tạ Tốn lại đáp:
- Tạ mỗ không dám phản giáo, nhưng tôn chỉ của Minh Giáo xưa nay vẫn hành thiện khử ác, coi nghĩa khí trọng hơn hết. Tạ mỗ đành để cho người chém đứt đầu của mình, chứ không bao giờ chịu làm gương việc phi nghĩa ấy.
Tuy mình mẩy tay chân không cử động được, Kim Hoa Bà Bà vẫn nghe thấy những lời của Tạ Tốn vừa nói.
Vô Kỵ biết sự sống còn của nghĩa phụ mình sẽ bị giải quyết trước mắt. Chàng vội khẽ đặt Hân Ly xuống đất, nhưng chàng lại nghe thấy Lưu Vân nói tiếp:
- Người trong Minh Giáo không ai dám trái lệnh của Thánh Hỏa Lệnh, nếu người nào trái lệnh sẽ bị xử trảm tức thì.
Tạ Tốn quát lớn:
- Bổn nhân là Hộ Giáo Pháp Vương, dù Giáo chủ có muốn giết chết Tạ mỗ thì cũng phải khai đàn khẩn xin trời đất và nói rõ tội trạng rồi mới có thể giết Tạ mỗ được.
Diệu Phong cười khúc khích đáp:
- Minh Giáo ở Ba Tư làm gì có lắm quy luật bậy bạ như Minh Giáo ở Trung Thổ này?
Sứ giả vừa nói dứt, cả ba cùng rú lên một tiếng thực lớn, nhảy xổ lại.
Tạ Tốn liền múa Ðồ Long đao để bảo vệ bản thân.
Ba người sứ giả tấn công luôn ba thế mà không sao lại gần Tạ Tốn nên chúng rút Thánh Hỏa Lệnh ra cầm ở tay, rồi Huy Nguyệt phi thân tới gần, giơ Thánh Hỏa Lệnh ra nhắm ót của Tạ Tốn đánh xuống.
Tạ Tốn vội giơ đao lên chống đỡ, chỉ nghe "coong" một tiếng.
Tiếng kêu đó rất quái dị. Ðao Ðồ Long có thể chặt đứt sắt đá mà không hiểu tại sao lại không chặt gãy nổi thẻ bài Thánh Hỏa Lệnh ấy.
Lưu Vân liền lăn người qua bên trái và đã đánh trúng đùi Tạ Tốn một cái.
Kim Mao Sư Vương loạng choạng suýt ngã.
Diệu Phong giơ ngang Thánh Hỏa Lệnh điểm luôn vào yếu huyệt sau lưng y.
Nhưng Diệu Phong bỗng thấy tay mình bị nắm chặt và Thánh Hỏa Lệnh bị cướp mất.
Y kinh hãi quay người lại nhìn, thấy một thiếu niên ăn mặc lối thủy thủ và tay phải của người đó còn cầm cái thẻ bài Thánh Hỏa Lệnh.
Vừa tung mình nhảy ra, Vô Kỵ đã cướp được Thánh Hỏa Lệnh đó liền, chàng ra tay nhanh và xảo diệu vô cùng, nên Diệu Phong sứ không hay biết gì hết.
Lưu Vân sứ và Huy Nguyệt sứ thấy vậy vừa kinh hãi vừa tức giận và cùng chia làm hai bên nhảy xổ lại để tấn công, Vô Kỵ vội xoay người tránh sang bên trái, không ngờ chàng đã bị Huy Nguyệt đánh trúng một cái thẻ bài vào lưng kêu "bốp" một tiếng, Thánh Hỏa Lệnh đó không phải là vàng, sắt hay ngọc, nhưng cứng rắn vô cùng.
Vô Kỵ bị đối phương đánh trúng một cái thẻ bài vào lưng kêu "bốp" một tiếng, Thánh Hỏa Lệnh đó không phải là vàng, sắt hay ngọc nhưng cứng rắn vô cùng.
Vô Kỵ bị đối phương đánh trúng một thẻ bài thấy mặt mày tối tăm suýt ngã. Cũng may thần công hộ thể của chàng đã phản ứng tức thì, nên chàng chỉ đâm bổ về phía trước ba bước, rồi vô sự.
Ba sứ giả của Ba Tư vẫn vây đánh chàng kịch liệt.
Tay trái giơ ra, Vô Kỵ đã chụp được Thánh Hỏa Lệnh của Huy Nguyệt đang cầm.
Ngờ đâu, Huy Nguyệt bỗng buông tay ra, đuôi của cái Thánh Hỏa Lệnh đó bỗng bật lên phía trên kêu "bộp" một tiếng, trúng ngay vào cổ tay Vô Kỵ, Vô Kỵ thấy năm ngón tay tê tái đành phải buông tay ra, không dám cướpp chiếc Thánh Hỏa Lệnh ấy nữa. Huy Nguyệt nhanh tay bắt luôn cái thẻ bài đó lại.
Từ khi luyện thành Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm Pháp, Vô Kỵ lại được Trương Tam Phong chỉ điểm cho Thái Cực Quyền. Từ đó trở đi, chàng tung hoành thiên hạ, chưa hề gặp một địch thủ nào. Chàng không ngờ bây giờ lại bị Huy Nguyệt, một thiếu nữ liên tiếp đánh trúng mình hai cái như thế. Nhất là cái đánh thứ hai trúng vào xương cổ tay, nếu chàng không có thần công hộ thể, làm giảm sức mạnh của cái thẻ bài ấy thì tay chàng đã gãy rồi.
Kinh ngạc vô cùng, Vô Kỵ không dám tấn công kẻ địch nữa, đứng ngẩn người ra nhìn xem thế võ của địch thủ như thế nào rồi mới nghĩ cách đối phó.
Ba sứ giả của Ba Tư, thấy chàng tuy bị đánh hai lần mà không bị thương gì hết, chúng cũng kinh ngạc vô cùng, chúng chưa hề thấy ai bị đánh như thế mà lại vô sự được?
Diệu Phong cúi xuống nhảy xổ tới húc vào người Vô Kỵ.
Theo võ học của Trung Nguyên thì thế húc đầu như thế là rất dại dột.
Nhưng Vô Kỵ vẫn đứng yên, chàng đoán chắc đối thủ dùng thế võ dại dột như vậy, thế nào cũng có ẩn phục thế võ lợi hại khác.
Chàng đợi chờ đầu của kẻ địch húc tới rất gần, chàng mới lui vế phía sau một bước để tránh né. Chàng thấy Lưu Vân tung mình nhảy lên định ngồi trên đầu mình. Thế võ này của địch lại càng quái dị thêm. Vì trong võ công không ai lấy mông đít tấn công một cách ngu dại như vậy bao giờ. Tuy vậy chàng vẫn nhảy sang bên tránh né, nhưng đã thấy ngực hơi đau.
Thì té ra Diệu Phong đã ngấm ngầm nhảy tới dùng khuỷu tay thúc vào ngực Vô Kỵ mà chàng không hay.
Nhưng khi đụng mình Vô Kỵ, Diệu Phong đã bị Cửu Dương Thần Công của chàng phản ứng nên người sứ giả đó bị đẩy lui về phía sau ba bước.
Tiếp theo đó y còn phải lui thêm ba bước nữa rồi mới đứng yên được.
Ba sứ giả của Ba Tư đều ngạc nhiên, mặt thất sắc, Huy Nguyệt lại múa hai cái thẻ Thánh Hỏa Lệnh, tiến lên quét ngang một thế.
Còn Lưu Vân đột nhiên ở trước mặt chàng lộn luôn ba vòng.
Vô Kỵ vừa bị Diệu Phong thúc khủyu tay vào ngực, hiện giờ vẫn còn cảm thấy đau đớn lại thấy Lưu Vân lộn lung tung như vậy, Vô Kỵ không hiểu đối phương lộn như thế có dụng ý gì, liền nghĩ thầm:
- Ta cứ tránh ra xa thì hơn.
Nghĩ đoạn, chàng liền lui sang trái một bước để tránh né. Nhưng chàng lại thấy trước mắt có ánh sáng thấp thoáng và vai bên phải đã bị Lưu Vân đánh trúng một cái thả Thánh Hỏa Lệnh liền. Chàng thấy thế công đó kỳ lạ quá, kẻ địch ra tay như thế nào mà chàng không hay biết một tí gì và chàng rõ ràng thấy Lưu Vân đang lộn vòng ở trên không, y làm sao lại giơ tay ra đánh trúng mình được?
Kinh hãi vô cùng, Vô Kỵ không dám tiếp tục đấu với chúng nữa. Tuy đã có Cửu Dương Thần Công hộ thể nhưng vai và hông của chàng đau đớn chịu không nổi. Chàng đang nghĩ nếu mình rút lui, nghĩa phụ sẽ mất mạng ngay.
Ngày hôm nay dù phải hy sinh tính mạng, chàng cũng phải cố đánh lui kẻ địch, bảo hộ tính mạng của nghĩa phụ, bèn hít một hơi thật mạnh, nghiến răng mím môi phi thân tiến lên, giơ chưởng lên tấn công ngay ngực của Lưu Vân tức thì.
Lưu Vân cũng tiến lên phi thân một lúc với chàng, và chỉ thấy kẻ địch cầm hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh gõ vào nhau kêu đến "coong" một tiếng.
Vô Kỵ bỗng thấy tâm thần hoang mang, rồi người mình ở trên không rớt thẳng xuống và thấy ngang lưng đau nhức khôn tả.
Lúc ấy chàng mới biết mình bị Diệu Phong đa trúng một cái. Diệu Phong liền bị thần công của chàng đánh bạt về phía sau, nhưng cánh tay của chàng đã bị Thánh Hỏa Lệnh của Huy Nguyệt đánh trúng.
Tạ Tốn đứng cạnh, lắng tai nghe, đã biết thiến niên của Cự Kình Bang bị kẻ địch đánh trúng mấy cái liền và đang cố gắng chống chọi, đại hiệp rất bực mình vì hai mắt đã mù nên không sao tiến lên trợ giúp cho thiếu niên đó được.
Tạ Tốn nóng lòng sốt ruột, lớn tiếng kêu gọi:
- Thiếu hiệp mau rút lui đi, đây là việc của Minh Giáo không liên can gì đến các hạ. Ngày hôm nay liên tiếp được thiếu hiệp ra tay trợ giúp như vậy, Tạ Tốn tôi cám ơn vô cùng.
Vô Kỵ cũng lớn tiếng đáp:
- Tôi... thôi đại hiệp mau chạy đi, hãy nghe lời tôi mà chạy đi.
Chàng vừa nói tới đó, đã thấy Lưu Vân múa Thánh Hỏa Lệnh đánh tới liền giơ tay ra gạt chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó một cái. Lưu Vân không sao nắm vững chiếc Hỏa Lệnh ấy, nên Thánh Hỏa Lệnh rời khỏi tay và bắn tung lên cao, Vô Kỵ tung mình lên đặng cướp chiếc thẻ bài ấy thì đột nhiên nghe "soẹt" một tiếng, sau lưng áo của chàng đã bị Huy Nguyệt sứ xé rách, móng tay của nàng ta đã cào vào chàng sướt mấy cái lằn, đau nhức vô cùng.
Nhờ đó Lưu Vân đã cướp lại được chiếc Thánh Hỏa Lệnh kia.
Trải qua mấy hiệp đấu đó, Vô Kỵ biết rõ công lực của ba người kia, người nào cũng kém mình xa, nhưng võ học của chúng rất quái dị, và khí giới của chúng lại rất thần kỳ. Vả lại lúc nào ba người cũng xông lại tấn công chàng một lượt.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Chúng ra tay huyền bí thâm độc khôn lường. Ta chỉ cần đả thương được một tên trong bọn chúng thì trận đấu ngày hôm nay ta mới nắm chắc được phần thắng.
Nghĩ tới đó, chàng nhớ lại Diệu Phong hai lần bị đẩy té mà lần nào y cũng hình như không bị một chút nội thương nào hết.
Vô Kỵ biến đổi mấy môn quyền pháp mà vẫn không sao đánh tan được cục diện liền tay của ba người đó.
Trái lại chàng bị Thánh Hỏa Lệnh đánh trúng thêm hai cái nữa.
Lúc này ba sứ giả Ba Tư không dám dùng tay và chân chạm vào người của chàng như trước nữa.
Vì lần nào cũng vậy, chúng đánh trúng người của chàng là chúng không thấy đau đớn thì cũng bị té ngã.
Tạ Tốn quát lớn một tiếng, múa thanh đao Ðồ Long xông vào vòng chiến, nhảy tới cạnh Vô Kỵ và nói:
- Tiểu hiệp dùng đao đi.
Nói xong y liền đưa đao cho cho Vô Kỵ, Vô Kỵ vừa giơ tay ra đỡ lấy thanh đao đó và nghĩ thầm:
- May ra thần oai của thanh bảo đao này có thể đánh lui được địch cũng nên .
Tạ Tốn thấy Vô Kỵ đã cầm lấy thanh đao rồi, liền nhảy về phía sau lui ra ngoài vòng chiến.
Nhưng y đã bị Diệu Phong đánh trúng một quyền.
Y thấy ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn vậy, khó chịu vô cùng.
Sở dĩ Tạ Tốn bị đánh trúng quyền đó là vì quyền của đối phương rất huyền ảo, không có một tiếng động gì hết, nên y mới bị đánh trúng quyền đó như vậy.
Vô Kỵ múa đao nhắm Lưu Vân chém luôn.
Ðối phương liền giơ hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh đã dính vào thanh đao Ðồ Long liền.
Chàng thấy tay mình rung động rất mạnh, thanh đao Ðồ Long suýt rời khỏi tay chàng. Chàng kinh hãi vô cùng, vội vận hết nội lực ra nắm chặt lấy thanh đao đó.
Xưa nay Lưu Vân dùng Thánh Hỏa Lệnh để cướp khí giới của địch dễ như trở bàn tay, chưa hề bị thất thố bao giờ.
Y không ngờ lần này lại cướp hụt khí giới của Vô Kỵ, y ngạc nhiên vô cùng.
Huy Nguyệt thét một tiếng rất thanh thoát, lại giơ hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh lên đè xuống thanh đao Ðồ Long.
Thế là tứ lệnh đoạt đao, oai lực càng mạnh hơn trước nhiều.
Vô Kỵ bị thương bảy tám nơi, tuy những vết thương đó rất nhẹ, nhưng cũng làm giảm mất sức lực của chàng rất nhiều.
Lúc này chàng lại cảm thấy nửa bên người nóng ran.
Tay phải cầm cán đao, cứ run run hoài.
Chàng biết thanh đao nầy không khác gì tính mạng thứ hai của nghĩa phụ.
Bây giờ nghĩa phụ chưa biết thân phận và chân tướng của mình ra sao mà đã chịu cho mình mượn đao như vậy rồi, đủ thấy cử chỉ đó của nghĩa phụ thật là hào khí can vân. Nếu để thanh đao này mất bởi tay mình thì mặt mũi nào trông nghĩa phụ nữa.
Nghĩ tới đó, bỗng chàng quát lớn một tiếng, giơ cánh tay phải lên dồn Cửu Dương Thần Công ở bên trong vào thanh đao. Lưu Vân, Huy Nguyệt, hai sứ giả bỗng thấy thanh đao của đối phương càng ngày càng mạnh hơn trước, nên cả hai đều biến sắc mặt, kinh hãi vô cùng.
Diệu Phong thấy vậy cũng để một chiếc Thánh Hỏa Lệnh lên thanh đao Ðồ Long.
Lúc này Vô Kỵ đã phấn chấn nên một địch ba không nao núng chút nào, trong lòng còn mừng thầm là khác, và nghĩ:
-Cũng may là lúc mới vào đấu, ta đánh rơi được chiếc Thánh Hỏa Lệnh của Diệu Phong, bằng không bây giờ sáu chiếc Hỏa Lệnh đánh ta một lúc thì ta khó chống đỡ nữa.
Bốn người đều vận nội lực ra chống chọi với nhau.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
-Các ngươi muốn thi thố nội lực với ta thì thật là hợp ý ta quá.
Bốn người cứ đứng yên, không cử động gì cả, ai nấy củng đều vận nội lực vào khí giới của mình để hạ dối phương .
Ðột nhiên Vô Kỵ thấy ngực đau vô cùng, hình như bị một mũi kim thật nhỏ châm phải vậy...
Chàng bị kim chích đau một cái đột ngột và đau buốt tận tim phế, vì vậy con đao Ðồ Long mới bị năm chiếc Hỏa Lệnh kia hút đi.
Sự thể xảy ra đột ngột như thế mà Vô Kỵ vẫn bình tĩnh vô cùng, thuận tay chàng rút luôn thanh Ỷ Thiên kiếm ở sau lưng, dùng thế hoàn Chuyển Như Ý của Thái Cực kiếm pháp. Chỉ thấy thanh kiếm của chàng vạch một vòng, đồng thời nhằm bụng của ba sứ giả đâm luôn.