watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:12:4626/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Anh Hùng Xà Điêu - Chương 31-35 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Anh Hùng Xà Điêu - Chương 31-35
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 18

Rồi lấy hỏa tập ra đánh lên, đốt lại đèn dầu.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi cần gì phải tự xưng là lão nương. Ta thấy ngươi hoa dung nguyệt mạo, còn đẹp hơn cả gái mười sáu, chẳng trách Đoàn hoàng gia năm xưa điên đảo vì ngươi như thế.
Anh Cô đang nhổ từng ngọn trúc cắm lại theo phương vị khác, nghe câu ấy ngẩn người rồi cười nhạt nói:
- Y điên đảo vì ta à? Ta vào cung nửa năm, y đưa mắt nhìn tới người ta được mấy lần?
Hoàng Dung ngạc nhiên nói:
- Ờ, chẳng phải y dạy võ công cho ngươi sao?
Anh Cô nói:
- Dạy võ công mà là đếm xỉa tới người ta à?
Hoàng Dung nói:
- À, ta biết rồi, Đoàn hoàng gia muốn luyện Tiên thiên công nên không thể đối xử tốt với ngươi.
Anh Cô hừ một tiếng, nói:
- Ngươi biết cái gì? Tại sao y lại sinh được hoàng thái tử?
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Hoàng thái tử là sinh ra trước, lúc ấy y còn chưa luyện Tiên thiên công mà.
Anh Cô lại hừ một tiếng không nói chuyện nữa, chỉ nhổ ngọn trúc lên thay đổi vị trí. Hoàng Dung thấy bà ta cắm một cây liền ghi nhớ một cây, không dám sơ suất chút nào, chuyện này liên quan tới tính mạng, chỉ cần nhớ nhầm ra vài tấc, thì lúc động thủ sẽ lập tức có tai họa bị đâm thủng bàn chân.
Qua một lúc, Hoàng Dung lại nói:
- Đoàn hoàng gia không chịu cứu con ngươi cũng vì yêu ngươi thôi.
Anh Cô nói:
- Ngươi biết cả rồi à? Hừ, vì yêu ta à?
Trong giọng nói đầy vẻ oán độc. Hoàng Dung nói:
- Y là ghen với Lão Ngoan đồng. Nếu không yêu ngươi, tại sao lại ghen? Y thấy tấm khăn uyên ương có bài Bốn khung may của ngươi, quả thật vô cùng thương tâm.
Anh Cô trước nay chưa từng nghĩ rằng Đoàn hoàng gia đối với mình lại có tình ý như thế, bất giác không kìm được ngơ ngẩn xuất thần.
Hoàng Dung nói:
- Ta thấy ngươi nên mau trở về đi!
Anh Cô lạnh lùng nói:
- Trừ phi ngươi có bản lãnh cản được ta.
Hoàng Dung nói:
- Được, nếu đã nhất định phải tỷ thí thì ta chỉ đành xả thân bồi tiếp quân tử thôi. Chỉ cần ngươi xông được qua, ta quyết không cản trở nữa. Nếu không xông qua được thì sao?
Anh Cô nói:
- Thì từ đây trở đi ta vĩnh viễn không lên núi này nữa. Còn cái hẹn một năm giữa ta và ngươi cũng không nói tới nữa.
Hoàng Dung vỗ tay nói:
- Hay lắm, bắt ta ở trong cái đầm tối ấy một năm thì đúng là khó quá.
Trong lúc trò chuyện, Anh Cô đã đổi năm sáu mươi ngọn trúc, kế đó đá tắt một đĩa đèn, nói:
- Còn lại thì không cần đổi đâu.
Trong bóng tối năm ngón tay xòe ra thành tráo chụp mạnh tới Hoàng Dung. Hoàng Dung nhớ được phương vị nghiêng người tránh qua, hai chân không sai không lệch, vừa đúng đạp lên hai ngọn trúc, trúc bổng đánh ra điểm vào vai trái bà ta. Nào ngờ Anh Cô lại không rút tay về, sải chân sấn tới chỉ nghe chát chát chát ba tiếng liên tiếp, mấy mươi ngọn trúc đều bị bà ta đá gãy, xông thẳng vào hậu viện.
Hoàng Dung sửng sốt lập tức hiểu ra “ái chà, mắc mưu bà ta rồi! Té ra lúc bà ta đổi vị trí đã sử dụng thủ kình ngấm ngầm bẻ gãy đầu ngọn trúc.
Chỉ vì hiếu thắng nên không tính tới chuyện này, bất giác vô cùng ảo não.
Anh Cô xông vào hậu viện, đưa tay đẩy cửa, chỉ thấy trong phòng có một lão tăng ngồi trên tấm bồ đoàn, râu bạc dài tới ngực, tấm áo nhà sư dày kéo lên tới mặt, đang cúi đầu nhập định. Bốn đại đệ tử Ngư Tiều Canh Độc và mấy lão hòa thượng, tiểu sa di đang đứng hai bên.
Người đánh cá thấy Anh Cô xông vào, bước tới trước mặt vị lão tăng, chắp tay nói:
- Sư phụ, Lưu nương nương lên núi bái phỏng. Lão tăng khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Trong thiền phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, mặt mũi mọi người đều không thấy rõ. Anh Cô sớm biết Đoàn hoàng gia đã xuất gia nhưng không ngờ mười mấy năm không gặp, một vị hoàng gia anh hùng hào mại đã trở thành một lão tăng yếu ớt như thế, nhớ lại lời Hoàng Dung mới nói tựa hồ hoàng gia năm xưa đối với mình quả thật không phải hoàn toàn không có tình ý, bất giác chợt mềm lòng, bàn tay nắm chặt chuôi đao từ từ buông ra.
Vừa cúi đầu xuống, chỉ thấy tấm khăn gấm làm yếm cho con đang đặt trên tấm bồ đoàn trước mặt Đoàn hoàng gia, trên tấm khăn đặt một chiếc vòng ngọc, chính là chiếc vòng năm xưa hoàng gia ban cho mình. Trong chớp mắt những chuyện từ khi vào cung, học võ, gặp Chu Bá Thông, tuyệt tình, sinh con, chôn con từng cảnh từng cảnh nối nhau hiện ra trước mắt, sau cùng lại chỉ thấy vẻ mặt đau đớn của đứa nhỏ xin được giúp đỡ, tuy là một đứa nhỏ nhưng trong ánh mắt cũng có muôn ngàn câu nói, dường như oán trách mẹ không thể làm giám nỗi đau đớn cho mình.
Bà ta trong lòng đột nhiên cứng rắn trở lại, nhấc ngọn chuỷ thủ lên, vận kình ra cổ tay nhắm thẳng vào tâm oa của Đoàn hoàng gia phóng tới một đao, cắm sâu tới cán. Bà ta biết võ công của Đoàn hoàng gia cao cường, một đao này chưa chắc có thể đâm chết được y, nhưng lúc mũi chuỷ thủ đâm vào thịt, tựa hồ hơi có điều lạ, lúc ấy rút đao ra, muốn đâm tiếp đao thứ hai, nào ngờ ngọn chuỷ thủ cắm chặt vào xương sườn y nhất thời không rút ra được. Chỉ nghe bốn đại đệ tử đồng thanh la hoảng, đồng thời xông vào.
Anh Cô mười mấy năm tiềm tâm khổ luyện, một nhát đâm ấy không biết đã luyện đi luyện lại mấy ngàn lần. Bà ta biết rõ Đoàn hoàng gia nhất định bảo vệ nghiêm mật, tay phải đâm tới, tay trái đã vung lên thành chưởng phòng thủ ba phía hai bên và sau lưng, lúc vừa giật ngọn chuỷ thủ ra, nhìn thấy tình thế nguy cấp, hai chân điểm một cái đã nhảy lùi ra phía cửa, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đoàn hoàng gia tay phải ôm ngực, chắc là mười phần đau đớn.
Bà ta lúc ấy thù lớn đã trả được, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không thấy thích thú mừng rỡ, chợt nghĩ:
- Mình tư thông với người khác sinh con, y không hề trách móc nửa câu, vẫn cho mình ở trong cung, không những không xử tử mình mà còn nuôi nấng chăm sóc tốt hơn cả trước đó. Y quả thật đối xử với mình rất tốt Trước nay bà ta chỉ nhớ việc Đoàn hoàng gia không chịu cứu mạng con mình, trong lòng chỉ có nỗi oán hờn, lúc ấy đâm xong một đao, mới nghĩ tới những chuyện khác, thở dài một tiếng xoay người ra cửa.
Lúc ấy bà ta xoay người bất giác khẽ bật tiếng la hoảng, toàn thân toát mồ hôi, chỉ thấy một vị lão tăng chắp tay trước bụng, đứng ngay giữa cửa, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt y, mũi cao miệng vuông, ánh mắt hiền từ, tuy ăn mặc như một nhà sư nhưng rõ ràng là Đoàn hoàng gia làm vua Nam Chiếu năm xưa. Anh Cô như nhìn thấy ma, một ý nghĩ chợt lóe bên trong óc:
- Mới rồi nhất định đã giết lầm người khác.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy nhà sư bị đâm đang từ từ đứng dậy, cởi tăng bào ra, tay trái vuốt mặt một cái, lột khuôn mặt đầy râu bạc xuống. Anh Cô lại la hoảng một tiếng, vị lão tăng ấy chính là Quách Tĩnh cải trang.
Đó chính là mưu kế Hoàng Dung sắp xếp. Quách Tĩnh điểm huyệt Nhất Đăng đại sư, đã quyết ý chịu thay cho y một đao. Y chỉ sợ vị tăng nhân Thiên Trúc võ công lợi hại nên xuất thật tấn công trước, nào ngờ người ấy hoàn toàn không biết võ nghệ. Lúc Hoàng Dung giải ba đề toán cho Anh Cô trong viện, dùng Đả cẩu bổng pháp cản đường, lại bố trí đèn dầu ngọn tre thì bốn đệ tử đã mau chóng rửa sạch bùn đất trên người cho Quách Tĩnh, cạo đầu cho y. Bộ râu bạc dưới cằm y cũng là cắt của Nhất Đăng dán vào. Bốn đại đệ tử vốn biết lần này hý lộng sư phụ là đại đại bất kính, nhưng Quách Tĩnh muốn chính mình mạo hiểm, mọi người trong lòng cũng cảm thấy bất an, nhưng vì cứu mạng sư phụ, ngoài cách ấy quả thật cũng không còn cách nào khác, nếu một trong bốn đại đệ tử đứng ra giả trang thì võ công của họ cũng không bằng Anh Cô nhất định sẽ bị bà ta một đao đâm chết.
Lúc Anh Cô vung đao đâm tới, Quách Tĩnh tinh mắt nhanh tay, chìa hai ngón tay dưới áo tăng bào ra kẹp chặt lưỡi đao. Nào ngờ Anh Cô một nhát đâm ấy tàn độc dị thường, kình lực của Quách Tĩnh mạnh hơn nhưng cũng bị lười đao đâm vào thịt nửa tấc, may là chưa tổn thương gân cốt, rốt lại cũng không có gì đáng ngại.
Nếu y mặc tấm Nhuyễn vị giáp thì có thể đỡ được nhát đao ấy, chỉ là Anh Cô khôn ngoan hơn người, mũi chuỷ thủ mà đâm vào giáp nhất định biết ngay, như thế mối họa không sao tiêu trừ được, lần này đánh không trúng, về sau nhất định sẽ lại tới báo thù.
Đã thấy kế Kim thuyền thoát xác đại công cáo thành, nào ngờ lúc ấy Nhất Đăng đột nhiên xuất hiện, không những Anh Cô giật mình mà những người còn lại cũng đều cảm thấy bất ngờ. Nguyên là tuy Nhất Đăng bị tổn thương nguyên khí rất nhiều nhưng võ công chưa mất, Quách tĩnh lại sợ y bị thương, chỉ điểm vào huyệt đạo rất không quan trọng trên người y Nhất Đăng ở phòng bên cạnh ngầm vận nội công, từ từ giải khai huyệt đạo, vừa khéo bước ra tới cửa thiền phòng.
Anh Cô mặt xám như tro, tự nghĩ mình đã đem thân vào vòng vây, nhất định gặp chuyện bất hạnh. Nhất Đăng nói với Quách Tĩnh:
- Trả chuỷ thủ lại cho bà ta.
Quách Tĩnh không dám trái lời, đưa chuỳ thủ ra. Anh Cô ngơ ngác nhận lấy, nhìn nhìn Nhất Đăng, không biết y sẽ dùng cách gì để hành hạ mình, chỉ thấy y từ từ cởi tăng bào ra, lại vén áo lót lên, nói:
- Mọi người không được làm khó bà ta, phải để bà ta xuống núi. Được rồi, ngươi lại đâm đi, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.
Mấy câu ấy nói rất nhu hòa, Anh Cô lại thấy như sét nổ, ngẩn người ra hồi lâu, cánh tay lỏng ra, keng một tiếng, ngọn chuỷ thủ rơi xuống đất, hai tay ôm mặt chạy mau đi. Chỉ nghe tiếng chân của bà ta càng lúc càng xa, sau cùng tắt hắn.
Mọi người nhìn nhau ngẩn ngơ, đều im lặng không nói gì, đột nhiên đùng đùng hai tiếng, người thư sinh và người nông phu cùng ngã lăn ra đất, nguyên là hai người trên tay bị trúng độc nhưng vẫn cố gắng chi trì, đến lúc ấy thấy sư phụ không việc gì, trong lòng mừng rỡ, cũng không chi trì được nữa. Người tiều phu kêu lên:
- Mau mời sư thúc!
Câu nói chưa dứt, Hoàng Dung đã đưa nhà sư Tây Trúc bước vào. Y là Liệu độc thánh thủ, lấy thuốc ra cho hai người uống, lại cắt đầu ngón tay của hai người nặn máu đen ra, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng, miệng không ngừng líu la líu lo:
- A mã lý, cáp thất thổ, tư cốt nhĩ, kỳ nặc đan tắc.
Nhất Đăng biết tiếng Phạn, biết hai người tính mạng không việc gì nhưng trúng độc rất nặng, phải nghỉ ngơi hai tháng mới khỏi hắn.
Lúc ấy Quách Tĩnh đã cởi tăng bào, bó vết thương trước ngực xong, dập đầu tạ tội với Nhất Đăng. Nhất Đăng vội đưa tay đỡ y lên, thở dài nói:
- Ngươi xả thân cứu ta, đúng là tội lỗi, tội lỗi.
Y quay đầu nhìn sư đệ nói một câu tiếng Phạn, kể qua hành vi của Quách Tĩnh. Nhà sư Thiên Trúc nói:
- Tư lý tinh, ngang y nạp đắc.
Quách Tĩnh sửng sốt, hai câu này y đã học thuộc lòng, lúc ấy đọc ra đoạn sau, nói:
- Tư nhiệt xác hư, cáp hổ văn bát anh... .
Ngày trước Chu Bá Thông bắt y học thuộc lòng Cửu âm chân kinh, sau cùng có một thiên quái văn, Quách Tĩnh không hiểu nghĩa nhưng cố gắng hết sức học thuộc lòng, lúc ấy thuận miệng đọc ra.
Nhất Đăng và nhà sư Thiên Trúc thấy y biết tiếng Phạn đều giật nảy mình, lại nghe y nói một tràng bí quyết luyện tập nội công thượng thừa, lại càng kinh ngạc, Nhất Đăng hỏi lý do, Quách Tĩnh cứ sự thật kể lại.
Nhất Đăng than thở không thôi, nói:
- Nguyên ủy bên trong ta từng nghe Trùng Dương chân nhân nói qua. Vị cao nhân Hoàng Thường soạn ra bộ Cửu âm chân kinh không những đọc hết kinh sách Đạo gia, lại tinh thông nội điển, biết được tiếng Phạn, y soạn chân kinh xong, cuối quyển thượng có một chương yếu chỉ tổng quát của chân kinh, đột nhiên nghĩ lại, nếu kinh này rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính y sẽ lấy đó hoành hành thiên hạ, không ai chống được. Nhưng nếu bỏ chương ấy đi thì không cam lòng, vì vậy đổi viết thành Phạn văn, lại lấy Trung văn dịch âm, nghĩ bộ kinh này có truyền được tới đời sau hay không dĩ nhiên rất khó nói, nhưng người Trung thổ hiểu được Phạn văn rất ít, những người hiểu được võ công thượng thừa lại càng ít hơn. Nếu kẻ lấy được kinh là người Thiên Trúc, tuy có thể giỏi Phạn văn nhưng lại không biết Trung văn. Y an bài như thế thật ra là để người sau không hiểu được ý nghĩa trong kinh của y. Vì thế đoạn tổng yếu ấy trong kinh ngay cả Trùng Dương chân nhân cũng không hiểu nghĩa. Nào ngờ ý trời xảo hợp, ngươi không biết Phạn văn mà nhớ một đoạn trường thiên đại luận như thần chú ấy quả thật rất có nhân duyên.
Lúc ấy bèn bảo Quách Tĩnh thong thả đọc từng câu từng câu trong đoạn Phạn văn, y dịch ra Hán ngữ, viết lên giấy đưa cho hai người Quách Hoàng.
Đoạn tổng yếu trong bộ Cửu âm chân kinh này vô cùng tinh diệu, Nhất Đăng đại sư tuy biết uyên nguyên võ học, nội công tinh thâm nhưng cũng không thể nhất thời hiểu hết, nói:
- Các ngươi ở thêm lại trên núi vài ngày, để ta suy nghĩ kỹ thêm sẽ truyền thụ cho hai người các ngươi.
Lại nói:
- Huyền công của ta bị tổn thương phải tu tập năm năm mới có thể phục hồi như cũ, nhưng theo lời trong kinh văn mà luyện, xem ra không đầy ba tháng thì có thể đạt được công phu của năm năm. Tuy ta luyện tập công phu Phật môn, không giống đường lối nội công của Đạo gia trong chân kinh ghi chép, nhưng xem đoạn tổng yếu này thì võ học đạt tới chỗ tối cao cũng như muôn sông cùng về một biển, không khác gì lắm so với đường lối của Phật môn.
Hoàng Dung nói việc Hồng Thất công bị Âu Dương Phong đả thương, Nhất Đăng đại sư vô cùng quan tâm, nói:
- Hai người các ngươi đem thần công trong chân kinh nói với sư phụ các ngươi, nhất định y có thể nhờ vào đó mà phục hồi công lực.
Quách Hoàng hai người nghe thế càng thêm mừng rỡ.
Hai người ở lại trên núi thêm mười mấy ngày, Nhất Đăng đại sư hàng ngày giảng giải yếu chỉ trong Cửu âm thần công, Hoàng Dung cũng nhân đó dưỡng thương.
Hôm ấy hai người đang đi dạo ngoài chùa, chợt nghe trên không có tiếng chim điêu kêu rất gấp, đôi bạch điêu từ hướng đông bay tới. Hoàng Dung vỗ tay kêu lên:
- Kim oa oa tới rồi.
Chỉ thấy đôi điêu thu cánh đáp:
- Xuống, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hai người bất giác cả kinh, chỉ thấy ức phải con điêu mái đầy máu, bị tên bắn trúng, mũi tên không còn dính ở đó nữa, chắc con điêu trống đã nhổ ra, chân con điêu trống có buộc một tấm vải xanh, nhưng không thấy tung tích Kim oa oa.
Hoàng Dung nhận ra tấm vải xanh là xé từ áo dài của cha, đôi điêu này nhất định đi từ đảo Đào Hoa, xem tình hình thì biết đâu là đảo Đào Hoa có cường địch tới đánh, Hoàng Dược Sư bận rộn việc nghênh địch, không rảnh rỗi giúp đỡ con gái làm chuyện không gấp. Đôi điêu thần tuấn vô cùng nên con điêu mái bị trúng một mũi tên thì võ công của người phát tên cũng phải rất cao cường. Quách Tĩnh vội rịt thuốc cho nó.
Hoàng Dung nghĩ ngợi nửa ngày, không hiểu được manh mối. Hai con chim điêu không biết nói, tuy thấy tình hình trên đảo Đào Hoa cũng không thể nói ra chút tin tức gì. Hai người lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Dược Sư, lập tức từ biệt Nhất Đăng đại sư.
Đường về quen thuộc, cảnh vật vẫn như trước, nhưng tâm tình thì khác hắn lúc tới. Nghĩ lại ân tình sâu nặng của Nhất Đăng đại sư, Hoàng Dung không kìm được hướng về đỉnh núi lạy mấy lạy, Quách Tĩnh cũng dập đầu theo nàng.
Dọc đường Hoàng Dung tuy lo lắng cho cha, nhưng nghĩ y nhất sinh tung hoành thiên hạ ít khi bị thua, cho dù gặp phải cường địch thì không thắng cũng nhất định có thể tự bảo vệ, đúng như Nhất Đăng đại sư vẫn nói:
- Nghĩ chắc trên đời không có ai có thể hại nổi y.
Vì vậy cũng không lo lắng gì lắm. Hai người cưỡi trên lưng con tiểu hồng mã, cười cười nói nói, lại càng thích thú.
Hoàng Dung cười nói:
- Từ khi chúng ta quen nhau đến nay không biết đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mỗi lần thua thiệt ít nhiều cũng có chuyện hay, giống như lần này ta bị lão khốn Cừu Thiên Nhận đánh hai chưởng, nhưng đổi lại được bí yếu của Cửu âm chân kinh, tính ra Vương Trùng Dương năm xưa cũng còn chưa biết.
Quách Tĩnh nói:
- Ta thì thà không biết chút võ công nào, chỉ cần cô được yên ổn.
Hoàng Dung trong lòng vô cùng vui sướng, cười nói:
- Ái chà, muốn lấy lòng người ta cũng không cần phải ra vẻ như thế? Nếu ngươi không biết võ công thì đã sớm bị đánh chết rồi, đừng nói là Âu Dương Phong, sa Thông Thiên, ngay cả một tên hán tử áo đen của Thiết chưởng bang cũng có thể một đao chặt đứt đầu ngươi.
Quách Tĩnh nói:
- Bất kể thế nào ta cũng không thể để cô bị thương lần nữa. Lần trước ở phủ Lâm An ta bị thương thì không sao, lần này trời lại bắt cô phải chịu khổ, đúng là tệ quá.
Hoàng Dung cười nói:
- Hừ, ngươi chẳng có lương tâm gì cả.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Cái gì?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi thà mình bị thương để cho ta lo lắng.
Quách Tĩnh không biết trả lời thế nào, buông tiếng cười lớn, mũi chân thúc nhẹ con tiểu hồng mã một cái, con ngựa phóng đi như chớp, bốn vó như bay trên không.
Đến giờ Ngọ tới huyện lỵ Đào Nguyên. Hoàng Dung nguyên khí rốt lại vẫn chưa khôi phục hẳn, cưỡi ngựa suốt nửa ngày, mệt mỏi hai má đỏ bừng, hơi thở gấp rút. Trong thành Đào Nguyên chỉ có một tửu quán, gọi là Ty Tần tửu lâu, lấy điển cố từ bài Đào Hoa nguyên ký của Đào Uyên Minh. Hai người vào đó gọi rượu thịt thức ăn.
Quách Tĩnh hỏi tửu bảo:
- Tiểu nhị ca, bọn ta muốn đi Hán Khẩu, phiền ra sông gọi giúp một chiếc thuyền, mời chủ thuyền tới đây nói chuyện.
Tửu bảo nói:
- Nếu khách quan chịu đi chung với người khác thì bớt được không ít tiền, còn nếu hai người bao riêng một chiếc thì tốn lắm.
Hoàng Dung trừng mắt một cái lấy ra một nén bạc năm lượng ném lên bàn, hỏi:
- Đủ không?
Tiểu nhị vội cười lấy lòng, nói:
- Đủ rồi, đủ rồi.
Rồi quay người xuống lầu.
Quách Tĩnh sợ thương thế của Hoàng Dung có chuyện, không cho nàng uống rượu, mình cũng không uống, chỉ ăn thức ăn. Mới ăn được nửa bát cơm, tên tiểu nhị đã đưa một người chủ thuyền lên, nói rõ là tới Hán Khẩu có ăn cơm hay không cũng phải trả ba mươi sáu lượng bạc. Hoàng Dung cũng không trả giá, lấy tiền đưa cho người chủ thuyền. Người chủ thuyền cầm lấy, làm lễ cám ơn, chỉ chỉ vào miệng mình, a a mấy tiếng, té ra là một người câm. Y hoa chân múa tay một hồi, Hoàng Dung gật gật đầu, cũng vung tay ra hiệu một lúc, tư thế rất phức tạp, lại trò chuyện hồi lâu, thao thao bất tuyệt. Người câm đầy vẻ mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Quách Tĩnh hỏi:
- Hai người các ngươi nói chuyện gì thế?
Hoàng Dung nói:
- Y nói đợi chúng ta ăn cơm xong ngựa sẽ khai thuyền. Ta bảo y mua thêm vài con gà, mấy cân thịt, rượu ngon nhắm tốt bất kể giá cả thế nào, trở về ta sẽ trả thêm cho y.
Quách Tĩnh thở dài nói:
- Nếu người chủ thuyền câm này mà gặp ta thì biết đâu lại sinh chuyện.
Nguyên đám tôi tớ trên đảo Đào Hoa toàn là kẻ câm điếc nên từ hai tuổi Hoàng Dung đã biết dùng tay ra hiệu để nói chuyện với họ.
Trên tửu lâu này có một món mắm cá chưng đường rất thơm ngon, Quách Tĩnh ăn mấy miếng, nhớ tới Hồng Thất công, nói:
- Không biết ân sư bây giờ ở đâu thương thế ra sao, thật khiến người ta lo lắng nhớ nhung.
Chỉ hận không gói được món ăn này mang đi cho Hồng Thất công ăn.
Hoàng Dung đang định trả lời chợt nghe dưới thang lầu có tiếng bước chân, một đạo cô bước lên, mặc đạo bào màu tro, dùng khăn vải che miệng và mũi, chỉ lộ ra hai con mắt.
Đạo cô ấy bước tới một chiếc bàn ở góc phòng ngồi xuống, tửu bảo bước qua hỏi, đạo cô ấy nói nhỏ vài câu tửu bảo bước xuống dặn dò, không lâu bưng lên, thì là một phần miến chay. Hoàng Dung thấy đạo cô dáng người rất quen, nhưng không nhớ ra là gặp ở đâu. Quách Tĩnh thấy nàng lưu ý cũng nhìn đạo cô kia một cái, chỉ thấy nàng vội quay đầu đi, tựa hồ cũng đang nhìn y. Hoàng Dung hạ giọng cười nói:
- Tĩnh ca ca, vị đạo cô này động lòng phàm, nói ngươi anh hùng đẹp trai đấy.
Quách Tĩnh nói:
- Phì, đừng nói bậy, người xuất gia mà cô đùa cợt thế à?
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi không tin thì để xem.
Hai người ăn cơm xong, bước xuống thang lầu. Hoàng Dung trong lòng nghi ngờ, lại nhìn đạo cô kia một cái, chỉ thấy nàng ta hé một góc tấm khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt. Hoàng Dung vừa nhìn thấy suýt nửa bật tiếng la hoảng, đạo cô kia xua xua tay rồi lập tức che mặt trở lại, cúi đầu ăn miến. Quách Tĩnh đi trước, hoàn toàn chưa hay biết gì.
Xuống lầu tính tiền xong, người chủ thuyền câm đã chờ ở cổng tửu lâu.
Hoàng Dung dùng tay ra hiệu mấy cái, ý nói muốn đi mua sắm rồi mới lên thuyền, người chủ thuyền câm gật gật đầu, hướng về một chiếc thuyền lớn sơn đen ở bến sông chỉ chỉ. Hoàng Dung hiểu ý, lại thấy người người ấy không đi, bèn cùng Quách Tĩnh đi qua phía đông, qua một góc phố, núp lại sau tường, không đi tiếp nữa, chăm chú nhìn vào cổng tửu lâu.
Không bao lâu, đạo cô kia ra khối tửu lâu, nhìn con tiểu hồng mã và hai con chim điêu trước cửa tửu lâu một cái như có ý tìm kiếm Quách Hoàng hai người, nhìn quanh bốn phía không thấy họ đâu, lập tức đi về phía tây. Hoàng Dung hạ giọng nói:
- Đúng, nên như thế.
Rồi kéo vạt áo Quách Tĩnh một cái, đi thật mau về phía đông. Quách Tĩnh không biết chuyện hay bên trong, nhưng không hỏi gì, chỉ cắm cúi đi theo nàng.
Huyện ly Đào Nguyên không lớn lắm, trong chớp mắt đã ra tới cổng phía đông, Hoàng Dung rẽ về phía nam, vòng qua cửa nam, lại chuyển qua cửa tây.
Quách Tĩnh hạ giọng hỏi chúng ta đi tìm đạo cô ấy à? Cô đừng chọc ghẹo ta đấy.
Hoàng Dung cười nói:
- Cái gì mà chọc ghẹo? Đạo cô xinh đẹp như tiên như thế, ngươi mà không đuổi theo mới là đáng hối hận đấy.
Quách Tinh sốt ruột dừng lại không đi nữa, nói:
- Dung nhi cô mà còn nói như thế ta sẽ giận đấy.
Hoàng Dung nói:
- Ta không sợ, ngươi cứ giận cho ta xem nào.
Quách Tĩnh không biết làm sao chỉ đành đi theo nàng, đi khoảng năm sáu dặm, xa xa nhìn thấy đạo cô ngồi dưới gốc một cây hòe, nàng thấy Quách Tĩnh đi tới, lập tức đứng lên, rẽ vào một con đường nhỏ đi vào núi.
Hoàng Dung kéo tay Quách Tĩnh rẽ vào con đường nhỏ. Quách Tính vội hỏi:
- Dung nhi, cô mà giở trò, ta sẽ bế cô về đấy.
Hoàng Dung nói:
- Ta đi mệt lắm rồi, một mình ngươi đi theo đi.
Quách Tĩnh đầy vẻ lo lắng, ngồi xuống nói nếu mệt quá thì ta cõng cô về.
Hoàng Dung cười khanh khách nói:
- Ta tới lột chiếc khăn che mặt của cô ta ra cho ngươi xem.
Rồi gia tăng cước bộ chạy về phía đạo cô. Đạo cô ấy quay đầu chờ nàng. Hoàng Dung xông tới ôm cứng nàng ta, đưa tay lột chiếc khăn trên mặt.
Quách Tĩnh theo sau, kêu lên:
- Dung nhi đừng nghịch ngợm!
Đột nhiên nhìn thấy mặt đạo cô giật mình dừng bước, nói không nên lời, chỉ thấy nàng mày ngài dựng lên, hai mắt đầy lệ, thần sắc vô cùng đáng thương, té ra chính là Mục Niệm Từ.
Hoàng Dung ôm lưng nàng nói:
- Mục tỷ tỷ, ngươi làm sao thế? Thằng tiểu tử Dương Khang lại hà hiếp ngươi phải không?
Mục Niệm Từ cúi đầu không đáp.
Quách Tĩnh bước tới gần kêu lên:
- Thế muội.
Mục Niệm Từ khẽ ờ một tiếng.
Hoàng Dung kéo tay Mục Niệm Từ bước tới ngồi xuống dưới một cây liễu cạnh khe nước, nói:
- Tỷ tỷ, y hà hiếp ngươi thế nào? Chúng ta tìm y tính sổ. Ta và Tĩnh ca ca cũng bị y làm cho đến khổ, súy nữa hai cái mạng này cũng mất về tay y rồi.
Mục Niệm Từ cúi đầu không đáp, bóng nàng và hai người Quách Hoàng soi xuống đáy dòng nước trong, trên mặt nước từng cánh từng cánh hoa rụng từ từ trôi tới.
Quách Tĩnh ngồi trên một tảng đá cách hai người vài thước, lòng đầy ngờ vực:
- Tại sao thế muội họ Mục lại cải trang làm đạo cô? Tại sao trong tửu lâu lại không nhận nhau? Dương Khang đi đâu rồi?
Hoàng Dung thấy Mục Niệm Từ cố vẻ đau lòng, cũng không hỏi nữa, im lặng nắm tay nàng. Qua một lúc Mục Niệm Từ mới nói:
- Muội tử, Quách thế ca, chiếc thuyền các ngươi thuê là của Thiết chưởng bang. Họ đã an bài quỷ kế, định hại các ngươi đấy.
Quách Hoàng hai người giật nảy mình, cùng nói:
- Chiếc thuyền của gã chủ thuyền câm à?
Mục Niệm Từ nói:
- Đúng thế. Có điều y không câm. Y là hảo thủ trong Thiết chưởng bang, giọng nói vang rền lắm, chỉ sợ mở miệng nói thì các ngươi sinh nghi nên giả câm đấy.
Hoàng Dung thầm hoảng sợ, nói:
- Không phải ngươi nói thì đúng là ta không nhìn ra. Thằng khốn này ra hiệu tay rất giỏi, chắc y thường giả làm người câm.
Quách Tĩnh phi thân nhảy lên cây liễu nhìn quanh bốn phía, thấy ngoài hai ba người nông dân trên đồng thì không có ai khác, nghĩ thầm:
- Nếu không phải hai người bọn họ đi vòng vèo, chỉ sợ người của Thiết chưởng bang đã đuổi tới rồi.
Mục Niệm Từ thở dài một hơi, thong thả nói:
- Chuyện ta theo Dương Khang trước đây các ngươi đều biết rồi. Sau này ta chở linh cữu nghĩa phụ nghĩa mẫu về nam, ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An, oan gia đường hẹp lại gặp y.
Hoàng Dung nói chen vào:
- Chuyện đó bọn ta cũng biết, còn chính mắt thấy y giết chết Âu Dương Khắc.
Mục Niệm Từ trợn mắt há miệng, không sao tin nổi.
Lúc ấy Hoàng Dung bèn kể qua một lượt việc nàng và Quách Tĩnh trị thương trong mật thất, lại nói chuyện Dương Khang mạo nhận là bang chủ Cái bang thế nào, hai người thoát hiểm ra sao. Chuyện ấy rất nhiều đoạn khúc chiết, nói ra rất dài, Hoàng Dung sốt ruột muốn biết Mục Niệm Từ đã gặp phải chuyện gì chỉ nói qua một lượt.
Mục Niệm Từ nghiến răng nói:
- Người này làm nhiều chuyện ác, về sau sẽ không gặp điều hay, chỉ hận ta có mắt không tròng, trong đời có kiếp nạn này nên gặp phải y.
Hoàng Dung rút khăn tay ra, nhè nhẹ lau nước mắt trên má nàng.
Mục Niệm Từ trong lòng rối loạn, chuyện cũ dồn dập hiện về, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, định thần một lúc, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, mới kể lại một lượt.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 302
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com