Trích thơ Nguyễn Bính Hành phương Nam Đôi ta lưu lạc phương nào Trải mấy mùa qua én, nhạn bay Xuân đến khắp trời hoa rượu nở Mà ta với người buồn vậy thay Lòng đắng xá gì muôn hớp rượu Mà không uống cạn mà không say Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã Mà áo khinh cừu không ai may Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo Ta trói thân vào nợ nước mây Ai biết thương nhau từ buổi trước Bây giờ gặp nhau trong phút giây Nợ tình chưa trả tròn một món Sòng đời thua đến trắng hai tay Quê nhà xa lắc xa lơ đó Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc Ly tán vì cơn gió bụi này Người đi buồn lắm mà không khóc Mà vẫn cười qua chén rượu đầy Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết Ngày mai ra sao rồi hãy hay Ngày mai xán lạn màu non nước Cốt nhất làm sao tự buổi nay Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt Giữa chợ ai mà khóc nhận thây Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay Mơ gì Ấp Tiết thiêu văn tự Giầy cỏ gươm cùn ta đi đây Ta đi nhưng biết về đâu chứ Đã dấy phong yên lặng bốn trời Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ Uống say mà gọi thế nhân ơi Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ Ta với nhà ngươi cả tiếng cười Ngươi ơi! Hề ngươi ơi Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi…
Lỡ bước sang ngang Em ơi, em ở lại nhà Vườn dâu em hái, mẹ già em thương. Mẹ già một nắng hai sương, Chị đi một bước trăm đường xót xa. Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương. Hôm nay xác pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng. Chuyến này chị bước sang ngang, Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây… I. Rượu hồng em uống cho say, Vui cùng chị một vài giây cuối cùng. Rồi đây sóng gió ngang sông, Đầy thuyền hận chị lo không tới bờ. Miếu thiêng vụng kén người thờ, Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em. Đêm qua là trắng ba đêm, Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn. Một vai gánh vác giang san, Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương. Mắt quầng, tóc rối tơ vương, Em còn cho chị lược gương làm gì! … Một lần sẩy bước ra đi, Là không hẹn lại ngày về nữa đâu. Cách mấy mươi con sông sâu, Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh. Cũng là thôi, cũng là đành! Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao? Tuổi son nhạt thắm, phai đào, Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người? Em đừng khóc nữa, em ơi! Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em! Một đi bảy nổi ba chìm, Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần. Dẫu em thương chị mười phần Cũng không ngăn nổi một lần chị đi. Chị tôi nước mắt đầm đìa, Chào hai họ để đi về nhà ai. Mẹ trông theo, mẹ thở dài, Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran, Tôi ra đứng ở đầu làng, Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa. II. Trời mưa ướt áo làm gì? Năm mười bảy tuổi, chị đi lấy chồng. Người ta pháo đỏ rượu hồng, Mà trong lòng chị một vòng hoa tang. Lần đầu chị bước sang ngang, Tuổi son sông nước đò giang chưa từng. Ở nhà mẹ nhớ em thương, Ba gian nhà trống mảnh vườn xác xơ. Mẹ ngồi bên cửa se tơ, Thời thường nhắc: “Chị mày giờ ra sao?” Chị bây giờ… nói thế nào…? Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang. Chị từ lỡ bước sang ngang, Trời giông bão, giữa tràng giang lật thuyền. Xuôi dòng nước chảy liên miên Đưa thân thể chị tới miền đau thương. Mười năm gối hận bên giường, Mười năm nước mắt bữa thường thay canh. Mười năm đưa đón một mình, Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên. Mười năm lòng lạnh như tiên, Tim đi hết máu! cái duyên không về! Nhưng em ơi! một đêm hè, Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn. Dừng chân trên bến sông buồn, Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang. Đoái thương thân chị lỡ làng, Đoái thương duyên chị dở dang tháng ngày. Rồi… rồi… chị nói sao đây? Em ơi, nói nhỏ câu này với em: Thế rồi máu chảy về tim, Duyên làm lành chị, duyên tìm về môi. Chị nay lòng lại ấm ròi, Mối tình chết đã có người hồi sinh. Chị từ dan díu với tình Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng. Tim ai khắc một chữ “nàng”? Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo. Nhưng yêu chỉ để mà yêu, Chị còn dám ước một điều gì hơn. Một lầm hai lỡ keo sơn, Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung. Rồi đêm kia, lệ ròng ròng, Tiễn đưa người ấy sang sông chị về. Tháng ngày qua cửa buồng thế, Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa. III. Úp mặt vào hai bàn tay, Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm! Đã đành máu chảy về tim, Nhưng không ngăn nổi cánh chim giang hồ. Người đi xây dựng cơ đồ Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân. Người đi khoác áo phong trần, Chị về đan áo liệm dần nhớ thương. Hồn trinh ôm chặt chân giường, Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây. Năm xưa, đêm ấy, giường này Nghiến răng… nhắm mắt… cau mày… cực chưa? Thế là tàn một giấc mơ, Thế là cả một bài thơ não nùng! Tuổi son má đỏ, môi hồng, Bước chân về đến nhà chồng là thôi. Đêm qua mưa gió đầy trời, Trong hồn chị có một người đi qua. Em về thương lấy mẹ già, Đừng trông ngóng chị nữa mà uổng công. Chị giờ sống cũng bằng không, Coi như chị đã sang sông đắm đò.
Những bóng người trên sân ga Những cuộc chia lìa khởi tự đây, Cây đàn sum họp đứt từng dây. Những lời bèo bọt thân đơn chiếc, Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày. Có lần tôi thấy hai cô bé, Sát má vào nhau khóc sụt sùi. Hai bóng chung lưng thành một bóng, Đường về nhà chị chắc xa xôi. Có lần tôi thấy một người yêu, Tiễn một người yêu một buổi chiều, Ở một ga nào xa vắng lắm, Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu. Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau, Kẻ ở sân ga, kẻ cuối tàu. Họ giục nhau về ba bốn bận, Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu. Có lần tôi thấy vợ chồng ai, Thèn thẹn đưa tay bóng chạy dài. Chị mở khăn trầu, anh thắt lại, Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi. Có lần tôi thấy một bà già, Đưa tiễn con đi tận chốn xa, Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng, Lưng còng đổ bóng xuống sân ga. Có lần tôi thấy một người đi, Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì. Chân bước hững hờ theo bóng lẻ, Một mình làm cả cuộc phân ly,. Những chiếc khăn màu thổn thức bay, Những bàn tay vẫy những bàn tay. Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt, Buồn ở đâu hơn ở chốn này? Tôi đã đứng chờ những chuyến xe, Đã từng đưa đón kẻ đi về, Sao nhà ga ấy, sân ga ấy, Chỉ để cho lòng dấu biệt ly.
Lòng người trinh nữ Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh, Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ, Tôi thấy quanh tôi và tất cả, Châu thành Hà Nội chít khăn sô. Nước mắt chảy quanh, tình thắt lại, Giờ đây, tôi khóc một người về. Giờ đây, tôi thấy lòng cay đắng, Như có ai mời chén biệt ly. Sáng nay vô số lá vàng rơi, Người gái trinh kia đã chết rồi. Có một chiếc xe màu trắng đục, Hai con ngựa trắng bước hàng đôi. Đem đi một chiếc quan tài trắng Và những bông hoa trắng lạnh người. Theo bước, những người khăn áo trắng, Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi. Để đưa nàng đến nghĩa trang này, Nàng đến đây rồi, ở lại đây. Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ? Suốt đời tôi nhớ mãi đêm nay. Sáng nay sau một cơn mưa lớn, Hà Nội bừng lên những nắng vàng. Có những cô nàng trinh trắng lắm, Buồn rầu theo vết bánh xe tang. Từ nay xa cách mãi mà thôi, Tìm thấy làm sao được bóng người. Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn, Tay cầm sáp đỏ bỏ lên môi. Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ, Nàng vừa may áo với mùa thu. Gió thu còn lại bao nhiêu gió? Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ. Chắc hẳn những đêm như đêm qua, Nàng còn say mộng ở chăn hoa, Chăn hoa ướp một trời xuân sắc, Đến tận tàn cạnh rộn tiếng gà. Chắc hẳn những đêm như đêm kia, Nửa đêm lành lạnh gió thu về, Nàng còn thao thức ôm cho chặt… Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê. Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im, Máu đào ngưng chảy ở nơi tim. Mẹ già xé vội khăn tang trắng, Quấn vội lên đầu mấy đứa em. Người mẹ già kia tuổi đã nhiều, Đã từng đau khổ biết bao nhiêu. Mà nay lại khóc thêm lần nữa, Nước mắt còn đâu buổi xế chiều. Những đứa em kia chưa khóc ai, Mà nay đã khóc một người rồi, Mà nay trên những môi son ấy, Chẳng được bao giờ gọi: chị ơi! Nàng đã qua đời để tối nay, Có chàng đi hứng gió heo may Bên hồ để mặc mưa rơi ướt, Đếm mãi bâng quơ những gót giày. Người ấy hình như có biết nàng, Có lần toan tính chuyện sanng ngang. Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bé, Đã đắm ngàn thu ở suối vàng. Có gì vừa mất ở đâu đây? Lòng thấy mềm như rượu quá say. Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối, Bàn tay lại nắm phải bàn tay. Chỉ một vài hôm nữa, thế rồi, (Người ta thương nhớ có ngần thôi!) Người ta nhắc đến tên nàng để Kể chuyện nàng như kể chuyện vui. Tôi với nàng tuy không biết nhau, Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu? Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”.
Hôn nhau lần cuối Cầm tay, anh khẽ nói: Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi. Rồi một, hai, ba năm, Danh thành anh trở lại. Với em, anh chăn tằm, Với em, anh dệt vải. Ta sẽ là vợ chồng, Sẽ yêu nhau mãi mãi. Sẽ se sợi chỉ hồng, Sẽ hát ca ân ái. Anh và em sẽ sống Trong một mái nhà tranh Lấy trúc thưa làm cổng Lấy tơ liễu làm mành. Nghe lời anh, em hỡi! Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi…
Vâng Lạ quá! Lao tôi cứ buồn? Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn? Làm sao tôi cứ tương tư mãi Người đã cùng tôi phụ rất tròn? Thì ra chỉ có thế mà thôi! Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác, Dệt từng tấm mộng để dâng ai. Khuyên mãi sơn cho chữ “Ái tình”! Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh. Có người, đêm ấy, khoe chồng mới: “Em chửa yêu ai, mới có mình”. Có người trong gió rét mùa đông, Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng. Còn bảo: “Đường lên đan vụng quá! Lần đầu đan áo kiểu đàn ông”. Vâng, chính là cô chửa yêu ai, Lần đầu đan áo kiểu con trai. Tôi về thu cả ba đông lại, Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời!
Một nghìn cửa sổ Một nghìn cái cửa sổ Đều khép vào đêm qua, Một nghìn bàn tay ngà Đã thò ra cửa sổ. Một nghìn cái cửa sổ Đều khép vào đêm nay. Lại nghìn cái bàn tay Ấy thò ra cửa sổ. Hỡi nghìn cái cửa sổ Rồi khép vào bên trong Có thấu tình ta không? Có thấu tình ta khổ. Đêm qua và đêm nay, Và nghìn đêm về trước, Ta đi trên phố này, Ta đi trên phố khác. Để mơ những bàn tay Của những nàng gái đẹp, Để muốn rằng đêm nay, Cửa ai buồn chẳng khép. Chẳng ai buồn, chẳng khép Cho lòng ta đêm nay Để lòng ta đêm nay Mất một người gái đẹp. Cửa hàng nghìn khép lại Tất cả một đêm nay Có lòng ta rồ dại Mở ra muôn ngàn ngày.
Tỉnh giấc chiêm bao Chín năm đốt đuốc soi rừng Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân Cửa xưa mành trúc còn ngăn Góc tường vẫn đọng trăng xuân thuở nào Làng xa bản nhỏ đèo cao Gió bay tà áo chiêm bao nửa chừng Anh về luyến núi, thương rừng Nhớ em đêm sáng một vùng thủ đô. Bồi hồi chuyện cũ năm xưa Gặp nhau lần cuối… trang thư lệ nhoà Thư rằng: thôi nhé đôi ta “Tính sao không phụ mà ra phụ tình Duyên nhau đã dựng Trường đình Mẹ em đã xé tan tành gối thêu…” Trăng khuya sáng núi gương đèo Anh đi, thư vẫn nằm đeo bên mình Lửa sàn nét chữ chênh chênh Nếp thư đến rách chưa lành vết thương Đằm đằm hoa sữa lên hương Chân anh đương bước giữa đường cái đây Nẻo hồ, song cửa, lá bay Sáng trưng bóng dáng bao ngày yêu xưa Trăm năm đã lỡ hẹn hò Cây đa bến cũ con đò còn không? Tình cờ gặp giữa phố đông Em đi ríu rít tay chồng tay con Nét cười âu yếm môi son Áo bay nhắc buổi trăng tròn sánh vai… Chín năm bão tối mưa ngày Nước non để có hôm nay sáng trời Em đi hạnh phúc hồng tươi Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao? Sắc hương muôn nẻo tuôn trào Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình Anh về viết lại thơ anh Để cho bến mát cây xanh đôi bờ Cho sông cho nước tự giờ Chẳng còn lỡ chuyện con đò sang ngang Lứa đôi những bức thư vàng Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi Chim hồng chim nhạn, Em ôi Trên nền gối cưới đời đời yêu nhau. 8-1956