watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:30:5929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Cỏ Xanh Bên Hồ - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Cỏ Xanh Bên Hồ
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 22

 

Chương 14



Thiệu Khiêm đã nhanh chóng tìm ra được chiếc xe gây tai nạn. Bởi vì những xứ như Dương Châu thời buổi đó rất ít xe du lịch. Chiếc xe nằm đấy, chủ nhân của nó tên là Ngụy Nhất Minh.

Ngụy Nhất Minh cũng là một nhân vật có tên tuổi ở Dương Châu nàỵ Nhạc phụ của hắn là một sĩ quan cao cấp, rất có thế lực, gia đình hắn lại giàu có. Vì vậy với cái giàu có và quyền thế đấy, hắn mặc dù còn trẻ nhưng đã được cất nhắc lên đến chức cục trưởng thuế ở Dương Châụ

Minh là con người khá đặc biệt. Phần lớn những người có chức có quyền thường mê chơi gái, còn hắn thì không nhưng hắn lại mê chơi xe, mà lúc bấy giờ xe bốn bánh rất đắt, muốn chơi đâu phải đơn giản. Đấy là một trò mới và những người ngồi trên đó rất hãnh diện với trò chơi của mình. Ngồi trong chiếc xe đời mới bóng lộn trước những đôi mắt khâm phục của mọi ngườị Minh không thích dùng tài xế riêng. Rảnh rỗi, hắn một mình lái xe đi đâu đó. Hắn cũng rất mê tốc độ nên lái khá ẩu ...

Thiệu Khiêm đã tìm được chiếc xe màu đen đó trong sân cục thuế. Vừa trông thấy nó là cơn giận trong người bốc lên. Chính nó đâm vào người Thảo Nhi lôi đi cả đoạn dài rồi bỏ trốn. Nhưng cũng còn bình tĩnh. Chàng bước tới gần chiếc xe, lúc đó chẳng có ai ở gần đó cả. Cái cả xe phía trước hơi cong lên chứng tỏ là nó đã trải qua một va chạm mạnh. Khiêm lại thò tay xuống lòng xe hơi nơi gần tấm thảm. Khiêm nhớ lúc bấy gi máu trên đầu Thảo Nhi chảy nhiều như suốị Vậy thì nếu đúng là nó, máu phải còn bám nơi xẹ Thế là chàng móc khăn tay trong túi ra quệt mạnh lên đấỵ Quả nhiên, khăn tay bám đầy màu đỏ của máu chứng tỏ Thiệu Khiêm không hề nhầm lẫn.

Một tay lính gác ngồi bên trong nhìn ra thấy Thiệu Khiêm lui cui bên chiếc xe của cục trưởng vội vã chạy rạ Hắn hách dịch lên tiếng:

- ê! ê! này anh kia! Anh làm gì đấỷ Có biết đây là xe của cục trưởng không? Anh ăn cắp gì đó?

Thiệu Khiêm nghe nói nhìn lên đôi mắt toé lửa:

- Mày đi vô mời cục trưởng của mày ra đây!

Tay lính trừng mắt:

- Mày là ai mà dám gọi cục trưởng tao ra chứ?

Thiệu Khiêm bước thẳng đến bên tên lính, lớn tiếng:

- Có phải hắn là Ngụy Nhất Minh không? Kêu hắn ra đâỵ

Và không đợi tên lính phản ứng Thiệu Khiêm hướng miệng vào trong gọi to:

- Ngụy Nhất Minh! Mi ra đây! Đừng có trốn mãi trong đấỵ Có giỏi thì đi ra đây nàỵ

"Lốp! Cốp!"

Tay lính kéo cò súng, rồi chĩa thẳng vào người Thiệu Khiêm.

- Mi làm gì thế? Làm loạn à?

Thiệu Khiêm quay qua trừng mắt:

- Giữa ban ngày ban mặt này, mi có giỏi bắn ra thử xem. Còn nếu không mi hãy vào gọi tay Ngụy Nhất Minh kia ra đâỵ Hắn đã gây nên tai nạn. Hắn không có quyền trốn.

Và Thiệu Khiêm lại làm loa gọi vào trong:

- Ngụy Nhất Minh! Ngụy Nhất Minh! Mi hãy ra đâỵ

Và những tiếng ồn ào lần này đã kéo Ngụy Nhất Minh rạ Hắn nhìn chàng thanh niên giận dữ đứng trước mặt có vẻ giật mình nhưng rồi lại giả vờ bình thản.

- Ta là Ngụy Nhất Minh đâỵ Mi là aỉ Tìm ta có việc gì?

Mắt Thiệu Khiêm tóe lửa:

- Việc gì à? Mi quên ta rồỉ Chiếc xe của mi đã tông vào một đứa bé. Mi gây ra tai nạn rồi bỏ đị Ta là một trong số người đứng đấy đã ngăn chận mi dừng lạị Sau đó mi bỏ trốn đị

Ngụy Nhất Minh sợ hãi lùi ra sau nhưng rồi suy tính điều gì, hắn đứng lại lấy ngón tay đẩy cặp kính cận lên cao một chút nói:

- Mi nói gì vậỷ Tao chẳng hiểu gì cả!

Thiệu Khiêm nói như quát:

- Còn giả vờ không hiểủ Có phải mi đã lái xe ngang qua trường cấp 1 Lập Chí không? Mi đã đụng phải một đứa học trò mười tuổi nhưng mi không dừng xe lại, làm con bé bị kéo lê trên mặt đường. Đám đông bọn tao đã đuổi theo mi mới dừng lại, nhưng sau đó lại bỏ trốn. Bây giờ mi lại nói là mình không biết nữa à?

Ngụy Nhất Minh cau mày nói:

- Mi có nằm mơ chăng? Cái gì mà đụng đứa học trò. Từ hôm qua đến giờ, tao nào có lái xe qua cái trường tiểu học nào đâu mà bảo là tai nạn xảy rả Tan sở xong là tao lái xe thẳng về nhà, không có chuyện gì xảy ra cả. Mi từ đâu đến đâỷ Định vu khống tao à?

Thiệu Khiêm trừng mắt nhìn Ngụy Nhất Minh không dằn được cơn giận, xông tới chụp lấy hắn kéo về phía chiếc xe hơi:

- Mày đúng là tên tiểu nhân vô liêm sỉ. Rõ ràng đã gây tai nạn đã làm bị thương Thảo Nhi mà còn chối xoen xoét. Mày còn là con người không? Hay là con thú? ít ra cũng còn một chút gì lương tâm chứ. Người như vậy mày không đáng sống tí nàọ

Và Thiệu Khiêm vung nắm tay lên đánh mạnh vào người Minh làm hắn hoảng sợ thét lớn:

- Lính đâu! Lính đâu!

Hai tay lính bảo vệ trụ sở thấy Thiệu Khiêm đánh Minh vội vã chạy đến, dùng báng súng đánh vào đầu Thiệu Khiêm làm chàng té nhào xuống đất. Minh ra lệnh:

- Hãy dẫn nó đến bót cảnh sát nhốt lạị

Bọn chúng chưa kịp thi hành lệnh thì Thạch Lựu đã xuất hiện, vừa đỡ Thiệu Khiêm đứng dậy vừa cung kính nói với Minh:

- Xin ông cục trưởng bớt giận. Chẳng qua vì anh ấy nóng nảy quá mới hành động một cách quẫn trí như thế. ông đừng nên chấp nhất.

Ngụy Nhất Minh sau cơn hoảng hốt, cũng không muốn làm to chuyện nên khoát khoát tay nói:

- Thôi được, biết mấy người đang gặp chuyện không may, ta miễn thứ cho nhưng mà ... chuyện này phải dừng lại ở đâỵ Nếu còn gây rắc rối cho ta nữa ... thì ta sẽ không buông tha đâụ Nhớ là đừng nên đụng đến người có chức có quyền nhé!

Nói xong hắn trèo lên xe, nổ máy rồi đi thẳng.


o0o


Hai ngày sau khi tai nạn xảy rạ Thảo Nhi mới tỉnh lại, nhưng nó chỉ tỉnh được có mười mấy phút và nói được có mấy câụ

- Con ở đâu đâỷ Sao mà có nhiều người trong phòng con thế nàỷ

Thanh Thanh ngồi cạnh giường nghẹn giọng nói:

- Thảo Nhi, em tỉnh rồi chị à? em có nhận ra chị không?

Thảo Nhi nhìn Thanh Thanh, nó định cử động nhưng rồi không cử động được, nó nói:

- Chị Thanh Thanh. Em làm sao thế nàỷ

Thế Vỹ vội nói:

- Em bị xe đụng. Xe đã làm em bị thương ở đầụ Em cảm thấy thế nàỏ có đau lắm không?

Thảo Nhi phờ phạc:

- Em bị đụng xe à? sao em không nhớ gì cả?

Rồi nó đưa mắt nhìn quanh, tiếp:

- Đây không phải là phòng của mình, mà đây là bệnh viện. Nhưng em đừng lo, Bác sĩ nói là em chỉ phải ở đây thêm mấy hôm nữa là mình sẽ về.

- Thế ... thế này rồi ... làm sao em đi học?

Thế Vỹ nghẹn giọng nói:

- Tạm thời nghỉ. Anh cũng không có dạy, chờ em lành bệnh thôị

- Nhưng nằm ở đây cũng phải ôn bài, anh đem sách vào cho em học nhé?

Thanh Thanh nói:

- Ừ, anh Thế Vỹ sẽ mang sách vào nhưng mà em phải cố nghỉ ngơi cho mau lại sức mới được.

Thảo Nhi gật đầụ Rồi nó choáng váng. Nó muốn cười nhưng lại cười nhưng lại cười không nổị Nó biết là Thanh Thanh đang khóc mà không thể cử động cánh tay để lau nước mắt được cho Thanh Thanh.

Chợt nhiên nó nói:

- Ồ! Sao em thấy lạnh quá!

Rồi lại mê thiếp đị Thế Vỹ vội chạy ra mời bác sĩ. Mấy ông bác sĩ vào cùng một lúc. Người đo tim mạch, người vạch mắt nó ra xem xét, người lắng nghe tiếng thở. Kết luận sau đó:

- Con bé chỉ chợt tỉnh một chút. Đấy cũng chưa biểu hiện được điều gì. Sức khỏe của nó vẫn còn yếụ Yếu lắm!

Thanh Thanh nghe nói òa lên khóc. Thế Vỹ bước tới, đặt tay lên vai Thanh Thanh.

- Thanh này, em đừng có thất vọng. Thảo Nhi nó còn sống là còn hy vọng. Bởi vì ngoài bác sĩ và thuốc men ra chúng ta còn Thượng đế nữa em ạ.

Thượng Đế? Đấng cao xanh! Trong cái giờ phút này chợt nhiên Thế Vỹ thấy tin tưởng ở thượng đế. Con bé quá hiền lành đôn hậu, trong trắng, ngây thợ Nó chỉ biết có tình ngườị Thượng đế đương nhiên không tàn nhẫn được.

Thanh Thanh cũng hiểu, không còn cách nào khác.


o0o


Thảo Nhi cứ thế, lúc tỉnh rồi lại mệ Có điều Thanh Thanh và Thế Vỹ rất sợ vì mỗi lần tỉnh dậy rồi mê đi sức khỏe của con bé càng sa sút. Sự chia ly như càng đến gần hơn. Thanh Thanh rất sợ hãị Một lần Thảo Nhi tỉnh dậy Thanh Thanh nói:

- Thảo Nhi này, em phải cố gắng ... Em phải vì mọi người mà cố gắng ... em phải sống để gặp lại bác Hải nghe em!

Bác Hải! Lời của Thanh Thanh nhắc nhở làm Thảo Nhi như ngời lên niềm mơ ước được sống. Phải sống! Sống để gặp lại bác Hải chứ? không biết rồi ta có còn cơ hội gặp lại bác ấy không? Thảo Nhi quay quạ Nó thấy Thanh Thanh khóc, Thạch Lựu khóc, phu nhân khóc, rồi Nguyệt Nương cũng khóc. Và rồi nó hiểu bệnh nó nặng lắm. Có thể ra đi bất cứ lúc nàọ Năm nay nó đã trên mười tuổị Nó đã hiểu thế nào là "sống" và "chết" ... Và ... nó không bao giờ muốn "chết". Nó thích "sống" lắm, nhất là thời gian qua chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc như vậỵ Chung quanh nó toàn những người thương nó. Nó còn được đi học, được nuôi chim, nó chờ bác Hảị Nó còn làm được nhiều việc khác, chẳng hạn như dìu phu nhân lên cầu thang. Còn quá nhiều công việc khác đang chờ nó. Nó phải sống! Bắt buộc sống và không được chết. Và nó cố chống trả, nó không muốn chết trong lúc nàỵ

Buổi tối hôm ấy nó tỉnh dậy:

- Chị Thanh Thanh. Chị Thanh Thanh ơi ... Nó thều thào nóị Em đã cố gắng hết sức mình ... nhưng xin lỗi ... em cảm thấy mình càng ngày càng yếu đị Có lẽ em không sống được.

Thanh Thanh òa lên khóc:

- Đừng có nói bậy! Em định dọa chị à?

Thảo Nhi nhìn quanh:

- Còn lão gia đâủ Phu nhân đâu rồỉ

Bà Tịnh Chi vội nói:

- Bà và lão gia đều ở đây cháụ

Thảo Nhi nói, giọng nó rất nhỏ:

- Bà ơi, từ đây về sau nếu mỗi lần bà muốn bước lên bậc thang bà phải đếm cẩn thận rồi hãy bước bằng không nguy hiểm lắm đấỵ

Nguyệt Nương nghe Thảo Nhi nói, òa lên khóc:

- Con yên tâm, có ta bên cạnh bà sẽ không bị té đâụ

Thảo Nhi lại hỏi:

- Lão gia ơi! Lão gia có tìm được bác Hải của con chưả

ông Chấn Đình vội nói:

- Sắp tìm được rồi! A Khôn vừa gởi thư về báo là đã có lần được tung tích của bác Hải cháu, chắc có lẽ ông ấy sắp về đến, cháu cố gắng mà đợi đâỵ

- Vậy à? Thật chứ? Nếu thế thì cháu đợị Cháu sẽ cố gắng đợị Có gặp được bác Hải rồi cháu mới yên tâm, cháu mới nhắm mắt được ...

Thanh Thanh đau khổ:

- Tại sao em nói vậỷ

- Xin lỗi chị ... nhưng vì em sợ ... em sợ mình sẽ không khỏe lại được nữạ

Thế Vỹ nghẹn giọng nói:

- Đừng nói bậy, Thảo Nhị Em làm mọi người nát lòng cả.

Thảo Nhi yếu ớt nói:

- Thôi được, em không nói như vậy nữạ Nhưng mà anh phải hứa với em là từ đây về sau anh đừng có cãi nhau với Chị Thanh Thanh nữa nhé? hai người cứ cãi nhau mà chẳng có em rồi lấy ai giảng hòả Anh đồng ý với em chứ?

- Anh hứa với em ... từ đây về sau anh sẽ không cãi với Chị Thanh Thanh em nữạ

Thảo Nhi cười nhẹ, rồi mắt nó đảo quanh nhìn mọi người một cách lưu luyến, sau đó nó trợn ngược, hơi thở như yếu dần rồi thiếp đị

Bác sĩ y tá lại chạy vàọ một màn cấp cứu lại kể tiếp, oxy lại được tiếp vào mũi, dụng cụ hút đàm được mang đến ... và Thảo Nhi lại được cứu sống và sau đó thì Thảo Nhi không còn nói được nữạ Khi nó tỉnh lại, nó chỉ dùng tay chỉ vào quyển sách Thế Vỹ vừa mang vộ

Thế Vỹ cầm đến cho nó. Thảo Nhi chọn rồi chỉ vào bốn chữ "Tôi yêu mọi người".

Tiếng nấc lại vang lên trong phòng. Thế Vỹ cũng chọn bốn chữ "Chúng tôi yêu em" rồi chỉ lại cho Thảo Nhi xem. Nó có vẻ cảm động nhưng chẳng bao lâu sau nó lại thiếp đi và lần này thiếp rất lâụ Bác sĩ sau khi chẩn đoán tuyên bố:

- Chúng tôi đã tận lực nhưng có lẽ Thảo Nhi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữạ

- Sao vậỷ Sao có thể như vậy được chứ?

ông Chấn Đình kêu lên nhưng vị bác sĩ vẫn lắc đầu:

- Rất tiếc nhưng cũng không thể giấu các bạn được. Vì cô bé đang ở trạng thái chết dần ...

Thanh Thanh chỉ nghe được đến đây là hoàn toàn mất hẳn cảm giác.


o0o


Thảo Nhi ở mãi trong trạng thái mê man như vậỵ Nó không còn cảm giác. Thế Vỹ biết bây giờ mà có ở mãi bên giưỡng canh bệnh thì cũng không mang lại lợi ích gì.

Thế là bữa sáng hôm sau Thế Vỹ và Thiệu Khiêm mỗi người mang một mớ truyền đơn to bằng tờ yết thị với một túi hồ lớn. Đến khắp ngã bốn Dương Châụ Mỗi nơi họ cho dán lên ở chỗ dễ trông thấy nhất, một tờ tố giác. Những tờ giấy này lôi cuốn rất nhiều người xem. Nội dung như sau:

"Xin tố cáo để đồng bào được rõ:

Cục trưởng cục thuế ở huyện mình, tên Ngụy Nhất Minh. Hắn đã lái xe đụng trọng thương một học sinh 11 tuổi tên là Thảo Nhi của trường Cấp 1 Lập Chí. Đụng xong hắn bỏ chạy một cách vô trách nhiệm. Hắn đã coi thường mạng sống của con ngườị

zHiệu trưởng trường cấp 1 Lập Chí, Hà Thế Vỹ và giáo viên Bùi Thiệu Khiêm yêu cầu toàn thể bá tính, thân hào nhân sĩ của đất Dương Châu này hãy đứng về phía kẻ cô thế. Đòi lại luật pháp phải công minh, đưa tên Ngụy Nhất Minh ra xét xử.

Một lính cảnh sát trông thấy, vội xé lấy tấm truyền đơn kia mang vào cục thuế và trình lên cho Ngụy Nhất Minh xem. Minh vừa trông thấy, tái mặt và gọi điện thoại qua cho phòng cảnh sát nhờ can thiệp. Một tiểu đội cảnh sát được lệnh xuống phố. Họ bắt gặp Thế Vỹ và Thiệu Khiêm đang dán truyền đơn.

Thế Vỹ xúc động trình bày:

- Thưa quý vị. Quý vị nên hiểu cho, chính mắt tôi và thầy Khiêm này đây đã nhìn thấy tai nạn xảy ra trước mắt, nhưng không làm sao can thiệp được. Quý vị hãy nghĩ xem, một con bé hiền lành dễ thương, đang mạnh khỏe đột nhiên bị trọng thương như vậy và hiện đang nằm mê man trong bệnh viện chưa biết sống chết thế nàọ Hẳn ở đây quý vị ai cũng đều có gia đình, có em hoặc con gáị Và khi người thân gia đình chúng ta gặp nạn như vậỵ Có ai lại không đau lòng. Lúc tai nạn xảy ra, con bé máu me đầy ngườị Vậy mà chiếc xe còn chưa chịu dừng lạị Chúng tôi phải đuổi theo hò hét, sau đó nó còn bỏ trốn. Như vậy là con người hay chỉ là con thú? Con người ít ra phải có lương tâm, cũng phải có trách nhiệm biết nhận sai sót của mình. Còn nó thì hoàn toàn không! đấy quý vị thấỵ Chiếc xe gây ra tai nạn đó là Ngụy Nhất Minh. Hắn chính là thủ phạm.

Thế Vỹ nói liền một hơi, lúc đó Ngụy Nhất Minh cũng có mặt. Thế Vỹ chỉ ngay vào mặt Minh:

- Tay này là kẻ giết người đâỵ

Ngụy Nhất Minh có lỗi nhưng ỷ thế ỷ quyền. Vả lại trước đám đông bị mất mặt như vậy, nên hắn giận dữ ra lệnh cho đám lính:

- Bắt giữ hai tên này cho tạ Đồ phản động! Dám tự ý viết truyền đơn, tung tin thất thiệt, bôi nhọ nhân viên công quyền. Đưa nó về bót xét xử.

Lệnh của Minh khiến mấy tay cảnh sát không dám chống đốị Thế là Thế Vỹ bị còng tay, làm sao chống lại số đông có vũ khí.

Thế Vỹ giận dữ nói:

- Ngụy Nhất Minh, mi đừng có ỷ lại quyền thế. Ta cho ngươi biết đời bây giờ còn có luật pháp. Tội của ngươi rồi cũng được phơi bàỵ Lên đến phòng cảnh sát ta sẽ tố cáo ngươị

Không ngờ Ngụy Nhất Minh không những không sợ mà còn cười nói:

- Khỏi cần! Khỏi cần! ông cảnh sát trưởng cũng đang có mặt ở đây nàỵ

Rồi Ngụy Nhất Minh quay ra sau gọi to:

- ông cảnh sát trưởng ơị ông cảnh sát trưởng ... ông đến đây, chính hai thằng này đây ... nó tuyên truyền bôi nhọ nhân viên chính quyền đấỵ

Thế Vỹ và Thiệu Khiêm bị tống lên xẹ đám đông quần chúng xung quanh bàn tán, nhiều người tỏ ra bất mãn. Một cảnh sát phải bắn chỉ thiên hù dọa họ mới chịu giải tán. Còn Thế Vỹ và Thiệu Khiêm bị đưa thẳng vào nhà giam.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 172
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com