Chỉ mục bài viết |
---|
Mịt Mù Mây Khói |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Tất cả các trang |
Chương 7
Mấy ngày liên tiếp sau đó, nhà họ Tăng vẫn ở trong tình trạng căng thẳng bận rộn. Gần như tất cả gia đình trong nhà đều tiếp tục đổ xô đến các nơi lục lọi tìm kiếm Thu Dương và Tịnh Huyên, nhưng vẫn không tìm thấy một dấu vết nào cả. Và đến lúc này Tăng lão phu nhân có muốn giữ thể diện cho nhà họ Tăng cũng khó. Mặc dù đám gia nhân rất kín tiếng trong lúc truy tìm, nhưng hầu như cả trấn đều biết.
Trong quán cà phê, ở nơi công cộng. Đã có tiếng người xì xào bàn luận. Họ cười hỏi nhau tại sao đến cả bảy cổng sắc phong của vua ban mà vẫn không giữ được một trái tim xuân tình phơi phới. Rồi họ khơi lại chuyện Thu Đồng ngày cũ. Nhà họ Tăng từng bức tử một đứa con gái ngây thơ. Có lẽ đây là điều trời trả báo. Nhà họ Tăng phải dùng cháu gái trả nợ cho nhà họ Trác. Ân oán hai họ Tăng Trác lòng vòng. Oan oan tương báo!
Ông Mục Bạch nghe những lời bình phẩm trên vừa sợc và khó chịu. Nếu cái chuyện này mà thấu đến gia tộc họ Tăng, thì chắc chắn tộc trưởng sẽ ra mặt, và chuyện sẽ không còn nằm trong vòng tay của gia đình nữa. Ở trấn Bạch Sa này, họ Tăng là cái họ lớn nhất nên vẫn có tộc trưởng và cả pháp luật riêng của mình, mà ông tộc trưởng ở đây là Cửu Thái Gia, một người đức cao trọng vọng, tiếng nói lại đầy uy lực. Ông là người đứng ra phán quyết mọi thứ trong dòng họ Tăng. Vì vậy bằng mọi cách ông Mục Bạch phải cố ém kín mọi chuyện, kể cả chuyện Mộng Hân. Có điều Tăng lão phu nhân nào phải là tay vừa, bên cạnh bà còn có thím Trương và Du má, hai thuộc hạ thân tín
Hôm ấy đã là hai mươi tám tháng bảy. Thời gian càng kéo dài, nỗi lo trong lòng Vũ Hàng càng vơi nhẹ, Mộng Hân thì gần như bình thường, trên bàn ăn khi gặp nhau, hai người thường trao đổi nhau những cái nhìn kín đáo. Nhưng sự trao đổi đó càng khiến ông Mục Bạch âu lo. Thần kinh của lão phu nhân căng thẳng. Mọi chuyện chỉ cần một ngòi nổ nữa là mọi thứ sẽ nổ tung .
Buổi chiều hôm ấy, lão Vưu nhận được một điện tín gởi cho Vũ Hàng, đang định đem về phòng cho chàng, thì bị ông Mục Bạch chận lại. Khi mở ra xem, chỉ thấy mấy chữ:
"Hai mươi hai kết, hai mươi lăm đi. Đều khỏe"
Ông Mục Bạch đọc đi đọc lại mấy lần những ám tự đó, và bao nhiêu sự nghi ngờ đã được chứng thực. Ông xông đến phòng của Vũ Hàng. Dằn mạnh bức điện tín lên bàn, hỏi:
- Thế này là thế nào? Con nói cho ta biết xem.
Vũ Hàng cầm tờ điện báo lên nhìn. Mặt tươi hẳn, chàng quay sang nhìn ông Mục Bạch với nụ cười thành thật nói:
- Đây là điện tín của linh mục Giang gởi đến cho con. Xin lỗi cha! Tại vì con không muốn thấy hai đứa nó đau khổ, mà thuyết phục cha mẹ và nội lại không được. Vì vậy, đành phải mạo hiểm. Tất cả những chuyện đó là con làm, sắp đặt ra, còn Mộng Hân thì chẳng liên can gì. Xin cha mẹ đừng nghĩ oan cho cô ấy tội nghiệp. Còn nội dung của bức điện tín này thì cho biết là Thu Dương và Tịnh Huyên đã cưới nhau hôm hai mươi hai và ngày hai mươi lăm đã lên tàu. Đến hôm nay thì họ đã lênh đênh trên biển được ba ngày. Họ đã rời Trung Quốc sang nước Anh. Vì vậy, mọi người đừng có tìm kiếm nữa vô ích. Thế là xong, cái hòn đá treo trên tim con bấy lâu coi như đã gỡ xuống. Con sẽ sang nội thú nhận sự thật ngay, rồi nội có muốn xử sao Tịnh Huyên`i xử, đê? Mộng Hân không bị hàm oan.
Vũ Hàng nói xong và dợm bước chân ra ngoài, nhưng ông Mục Bạch đã giữ tay chàng lại, lớn tiếng:
- Ta không cho phép con đi, hãy quay lại đây!
Ông đẩy Vũ Hàng ngồi xuống ghế, trừng mắt nói:
- Đúng là con kế hoạch, nhưng Mộng Hân cũng có tham gia, đúng không? Vì vậy Mộng Hân buổi tối hôm ấy mới có mặt trong vườn sau. Các con đúng như điều nội đã nói, một đứa nội ứng, còn một là ngoại hợp. Đúng không?
Vũ Hàng vội đính chính:
- Không phải. Mộng Hân có mặt ở vườn sau, hoàn toàn là sự tình cờ.
Ông Mục Bạch gào lên
- Tình cờ à? Đến phút này mà con vẫn còn lừ dối ta. Ta và con cùng một lập trường mà tại sao con lại không nói thật chứ? Con hãy nói rõ lại đi. Mộng Hân đã giữ vai trò gì trong chuyện này.
Vũ Hàng chẳng có gì giấu diếm nữa:
- Cha đừng có hét nữa? Cha muốn hỏi con là Mộng Hân đóng vai trò gì trong chuyện này ư? Giản dị vô cùng. Cô ấy như kẻ đã cầm dao đâm vào tim con. Chuyện giữa con và Mộng Hân cha là người đã biết rành quá mà. Vậy mà cha nhẫn tâm đứng ngoài nhìn chúng con giẫy chết. Cha muốn biết sự thật Tịnh Huyên`i con cũng nói sự thật. Vé tàu đó là con mua cho con và Mộng Hân đấy. Còn lễ cưới được chuẩn bị cũng là để dành riêng cho hai con. Không ngờ khi con quay lại nhà, thì xảy ra chuyện của Tịnh Huyên. Để đến phút cuối cùng, mọi người mới quyết định cùng nhau bỏ trốn. Vì vậy, trong cái đêm hai mươi hôm đó. Cùng dự định bỏ đi chẳng phải chỉ một mình Tịnh Huyên mà còn có con, Mộng Hân, Từ má và cả bé Thư Tịnh. Nếu không vì bé Thư Tịnh đột ngột tỉnh dậy la khóc, khiến cho Mộng Hân trong một phút mất can đảm. Thì bây giờ, tất cả chúng con đều đã lênh đênh trên chuyến tàu đến nước Anh rồi.
Ông Mục Bạch giậm chân, lảo đảo kêu lên:
- Trời ơi! Trời!
Ngay lúc đó, cánh cửa mở tung, Tăng lão phu nhân xuất hiện với gương
mặt giận dữ, bà nhìn thẳng Vũ Hàng nghiến răng nói:
- Hay quá hở? Bây giờ ta mới biết được tất cả sự thật
Ông Mục Bạch kinh hãi, đứng bật dậy:
- Mẹ ... mẹ đến đây từ bao giờ vậy?
- Ta nhìn thấy con cầm tờ điện tín rồi hấp tấp chạy đến đây là biết có chuyện không bình thường, dám quyến rũ em dâu. Rồi xúi giục em gái làm chuyện nhơ nhớp. Mày cấu kết với người ngoài để phá hoại gia cang của ta, khiến cho bao nhiêu truyền thống đẹp đẽ, thơm tho trong nhà phải lụn đi. Mày hành động như vậy khác nào quật mồ tổ tiên ta. Giết hết những người còn lại đang sống trong nhà. Thật là ... ta cũng không biết phải dùng lời gì để hình dung ngươi. Bởi vì ... ngươi đâu còn là con người? Ngươi là ma quỷ đầu thai.
Rồi bà quay đầu ra sau nói:
- Văn Tú đâu? Con hãy cùng thím Trương và Du má đi bắt con Mộng Hân đến toà đại sảnh ngay! Hôm nay ta phải làm sạch cái ngôi nhà này.
Mộng Hân bị áp tải đến toà đại sảnh, chưa hoàn hồn thì đã bi. Tăng lão phu nhân tát cho một tát.
- Ngươi là thứ lẳng lơ, vô liêm sỉ, ăn cơm nhà tiếp tay giặc ngoài, đê tiện một cách khủng khiếp. Đã là dâu goá của nhà họ Tăng lại quyến rũ trai để ngoại tình, làm bại hoại gia phong nhà ta. Ngươi làm thế có lỗi đạo với chồng quá cố của ngươi không chứ?
Vừa hỏi, bà lại vừa táng thêm một tát vào mặt Mộng Hân, nàng bị đánh ngã xuống đất, Vũ Hàng lại nhảy ra:
- Đừng đánh cô ấy. Đừng đánh! Tôi đây, hãy đánh đi. Đừng có động tí là đánh đàn bà yếu đuối, chẳng dám phản kháng.
Lão phu nhân giận cực điểm:
- Lão Vưu! Lão Dương! Đại Xương, Đại Thạnh đâu, các người hãy giữ chặt hắn. Đừng để hắn lộng hành, chẳng xem ai ra gì, thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Rồi bà trừng mắt nhìn Vũ Hàng:
- Mộng Hân là dâu con nhà họ Tăng. Ngươi phải biết điều một chút
bằng không sẽ hối hận đấy.
Lão Vưu, lão Dương ... đều đã đến, họ nhảy vào giữ lấy Vũ Hàng, chàng chống lại. Đại Xương, Đại Thạnh cũng vào trận, thế là Vũ Hàng bị giữ chặt không làmsao động đậy được nữa. Vũ Hàng tức quá lớn tiếng.
- Mộng Hân mà bị hành tội như ngày nay, để gánh bao điều sỉ nhục, đó là vì cô ta quá hiền lành, quá yếu đuối, quá nhiều tinh thần trách nhiệm và đạo đức. Vì vậy mới không bỏ các người mà đi. Nếu không ngay cái đêm hai mươi kia, chúng tôi đã giống Tịnh Huyên, cao bay xa chạy rồi. Và như vậy, các người làm gì ai được chứ? Vì vậy, tôi xin các người hãy suy nghĩ cho kỹ. Đừng để cái quan niệm đạo đức cũ kỹ kia che mắt mà hành xử. Cô ấy chỉ đáng thương chứ không đáng tội. Cô ấy không làm chủ được cuộc đời mình, bất cứ điều gì cũng do người khác sắp
đặt. Lấy chồng rồi ở goá ... ngay cả cái tai nạn bi thảm nhất là tôi đây. Cô ấy cũng không biết làm sao trốn tránh được, vì vậy nếu quý vị mà muốn tìm hiểu ai sai thì đó là định mệnh,là ông trời làm sai! Còn giữa tôi với Mộng Hân, chúng tôi yêu nhau thật tình. Tôi sẵn sàng đánh đổi cuộc đời mình để mang lại hạnh phúc và niềm vui cho cô ấy, mà còn chưa được chấp nhận. Cô ta đúng là dâu con của nhà họ Tăng thật, nhưng đó chỉ là cái duyên. Tại sao các người không nghĩ lại, giúp cho Mộng Hân một cơ hội sống? Mà lại muốn chôn sống đời người ta ngay từ tuổi thanh xuân.
Vũ Hàng nói thật to cho mọi người nghe. Nhưng lời của chàng chỉ làm cho
Tăng lão phu nhân giận dữ thêm, bà hét:
- Toàn là những lời nói ngang nói ngược. Mộng Hân sinh ra là người họ
Tăng thì chết đi cũng là ma nhà họ Tăng. Không thể làm khác đi được. Cũng không thể nói hay tính chuyện ở goá bao nhiêu năm, chịu đựng thế này thế kia. Nhà họ Tăng từ bao dời nay đã coi đấy là một thước đo đạo đức. Ngay cả ta đây này cũng phải thủ tiết từ nhỏ. Đấy là chuyện đương nhiên. Tại sao đến ngươi thì lại biến thành chuyện vô nhân đạo? Tại sao lại là chôn sống cả đời người? Đó là vì ngươi sống buông thả, hạ cấp. Những kẻ xấu xa như Mộng Hân chỉ làm nhục gia phong nhà họ Tăng. Vậy thì chỉ có thể bắt nó chết để giữ gìn danh tiết cho nhà ta.
Mộng Hân nghe nói run rẩy, còn Vũ Hàng và ông Mục Bạch đều tái mặt. Ông Mục Bạch can thiệp:
- Mẹ! Đừng mẹ! Đừng nên làm chuyện đó. Bi kịch xảy ra trong nhà chúng ta nhiều quá rồi. Sống chết ly biệt bao nhiêu là đủ. Thôi đừng để chuyện đó xảy ra nữa.
Tăng lão phu nhân giận dữ:
- Nhưng những bi kịch đó nào phải là do ta tạo ra đâu? Mà do chính bọn nó. Mộng Hân đã bái lạy qua cổng trinh tiết rồi mới gả vào nhà ta. Bây giờ lại định bêu xấu nhà ta. Với loại đàn bà đó, đúng ra không cần ta bức tử, nó phải biết tự xử chứ làm gì còn mặt mũi mà sống?
Mộng Hân đang quỳ đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
- Các người muốn ta chết thì ta sẽ tự tử cho các người xem.
- Mộng Hân!
Vũ Hàng nghe Mộng Hân nói vậy sợ hãi kêu lên và dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh đám gia đinh đuổi theo. Chàng nắm được Mộng Hân kéo lại, giọng đầy nghẹn ngào nói:
- Em muốn đi tự vẫn ư? Tại sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy với tôi chứ? Em đã có một quyết định sai lầm, quá sai lầm rồi. Nếu em đồng ý đi với tôi thì mọi chuyện đã tốt đẹp. Bây giờ em lại yếu đuối không biết tự tranh đấu cho sự sinh tồn của mình. Chỉ vì mấy lời nói kia mà em đã chịu thua ư? Như vậy là em đã xử xự với anh thế nào? Em biết mà. Cuộc đời em và cuộc đời anh đã gắn liền nhau. Nếu em muốn chết anh sẽ cùng chết.
Mộng Hân nhìn Vũ Hàng, nước mắt như mưa.
Ông Mục Bạch thấy vậy, quỳ xuống trước mặt Tăng lão phu nhân nói:
- Mẹ! Người xưa nói, hổ phụ không ăn thịt hổ tử. Nếu mẹ mà bức tử chết Mộng Hân thì cũng có nghĩa là bức chết ca? Vũ Hàng. Nhà họ Tăng chúng ta chỉ còn lại duy nhất một đứa con này. Xin mẹ hãy suy xét lại, đừng gây nên hậu quả nghiêm trọng. Đừng bức tử cả đứa cháu đích tôn cuối cùng của nhà họ Tăng.
Lời của ông Mục Bạch vừa thốt lên làm cả nhà kinh ngạc, nhất là bà Văn Tú, bà chẳng hiểu chồng nói gì cả. Tăng lão phu nhân trừng mắt nhìn Mục Bạch, bà giận run người, nói:
- Con định mang cái màn kịch đó ra để doạ ta nữa ư? Ta đã bị cái câu chuyện hoang đường của con hại đến mức này rồi, chớ nếu không khi biết chuyện cu? Mộng Mộng Hân với Vũ Hàng mới nảy sinh, chỉ cần ta
cắt đứt mọi quan hệ đuổi thằng Vũ Hàng đi là xong. Tụi nó đâu còn cơ hội để mà thông đồng đến tình trạng này chứ? Ngày nay, nhà chúng ta gần như tan nhà nát cửa. Tất cả đều là do con gây ra. Vì cái câu chuyện đáng chết của nó đánh trúng vào yếu điểm của ta. Để ta tin Vũ Hàng là con rơi của con một thằng con rơi trời đánh. Nó là ma là quỷ, ta không còn tin những điều đó nữa đâu.
Ông Mục Bạch kêu lên:
- Đừng! Đừng! Nó thật sự là con ruột của con mà. Nó là giọt máu rơi của con đấy.
Vũ Hàng đau khổ kêu lên:
- Cha! Sao cha cứ đóng kịch mãi vậy? Lần trước cha đã dệt chuyện để con khỏi phải ở rễ trong nhà này. Con tạm chấp nhận. Còn bây giờ con chẳng muốn cha lại nói dối lần nữa đâu. Nó mất nhân cách lắm.. Mà làm một đứa con rơi cũng có gì là vinh dự? Hôm nay con đã nhìn rõ cái bộ mặt thật của gia đình này. Có là con nuôi hay con ruột gì con cũng không nhận đâu.
Tăng lão phu nhân nghe Vũ Hàng nói vậy vô cùng tức giận. Bà quay qua ông Mục Bạch:
- Đấy con có nghe chưa? Một đưá đầy lòng phản phúc như vậy, mà con cứ nói là con ruột. Có chết ta cũng không tin điều đó.
Bà Văn Tú càng nghe càng thấy kỳ cục nên không dằn được, bà chen vào:
- Mẹ và anh nói gì vậy? Ai là con rơi? Ai là con ruột? Thật giả thế nào? Tại sao con chẳng biết gì cả.
Tăng lão phu nhân chưa vơi cơn giận nói:
- Bởi vì chồng con nó thích thêu dệt nó thường hay nói dối làm sao ta tin? Chuyện chẳng có bằng chứng cụ thể gì cả nên ta chẳng kể lại cho con nghe.
Ông Mục Bạch vội vã nắm tay Vũ Hàng kéo về phía lão phu nhân, vừa khóc vừa nói:
- Con nói thật mà, con nói thật đấy, con có bằng chứng rõ ràng.
Rồi quay sang Vũ Hàng, ông nói:
- Vũ Hàng, con hãy tha thứ cho cha, nhưng đây là sự thật. Con chính là con ruột ta, một giọt máu rơi ngày cũ ... xin mọi người hãy chờ tôi một chút. Tôi sẽ mang bằng chứng tới. Đây là nỗi ray rứt ba mươi mấy năm qua của tôi. Xin mọi người hãy chờ tôi sẽ mang lại ngay.
Nói xong, ông vội vã bỏ chạy ra ngoài làm người còn lại trong phòng đều ngơ ngẩn. Mộng Hân cũng trong số đó, bà bây giờ nàng mới hiểu ra, tại sao bao nhiêu năm qua, cha chồng nàng lại cư xử tốt với Vũ Hàng như vậy.
Trực giác cho Tăng lão phu nhân biết đây là một sự thật. Câu chuyện rồi đây sẽ được làm sáng tỏ. Vì vậy bà ra lệnh cho tất cả gia nhân lùi ra ngoài, chỉ còn bà, Văn Tú, Vũ Hàng và Mộng Hân ở lại mà thôi.
Ông Mục Bạch đi ra ngoài một lúc lâu sau mới quay lại với hai quyển vở cũ. Một quyển ông đưa cho Tăng lão phu nhân, một quyển ông đưa cho Vũ Hàng. Ông lật từng trang một, giải thích
- Vũ Hàng, đây là nhật ký của mẹ con, do chính mẹ con viết, mẹ con kể rõ tất cả từ lúc quen cha, đến lúc yêu nhau rồi khi con chào đời, mọi thứ đều rõ ràng. Mẹ con là một kỳ nữ có tài, chỉ tại cha phụ người nên người mới tìm cái chết. Chuyện này làm cha ray rứt ân hận bao nhiêu năm qua. Bây giờcon rõ rồi chứ? Mẹ ruột con tên thật là Liễu Ngân Thúy, một người con gái có cá tính mạnh, nên khi con chào đời, chưa đầy tháng tuổi, mẹ con vì muốn con được khai sinh đầy đủ, nên đòi cha phải cưới người làm vợ chính thức, nhưng con biết đấy, gia đình cha thì gia phong kiến nghiêm minh, mà lúc đó cha đã đính hôn với me. Văn Tú ngày nay của con rồi, làm sao có thể làm được chuyện đó? Thế là trong phút giận dữ, cha còn nhớ, đêm ấy mưa rất to, mẹ con bế con bỏ đi mất. Từ đó hoàn toàn bặt tin. Cha đâu ngờ là mẹ con đã mang con bỏ trước giáo đường thánh mẫu, rồi bỏ chạy ra hồ trầm mình. Mười lăm năm trời cha bỏ công đi tìm. Tìm mãi mới nhận ra con ở viện mồ côi thánh mẫu. Linh mục Giang đã nhiều lần căn dặn cha là đừng bao giờ nói cho con biết sự thật. Vì nếu con biết, con sẽ hận cha mà bỏ đi lần nữa nên cha cứ nuôi con mà
chẳng dám nhận. Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này. Cha không thể tiếp tục giấu kín, con xem này ...
Ông Mục Bạch vừa nói, vừa run rẩy lật từng trang:
- Con thấy bài thơ tám chữ này chứ?
Tình định Vũ Hàng
Trời đất dài lâu.
Đó là chữ của mẹ con. Nét chữ rất đẹp, rất bay bướm. Hai câu này mẹ con viết để đánh dấu một ngày. Hôm ấy khi ba mẹ biết nhau là lúc trời Hàng Châu đang vào mùa mưa. Vì vậy sau đó ta mang mấy chữ trên đến nhờ thợ bạc đúc thành một miếng kim bài nhỏ. Vũ Hàng, đó chính là miếng kim bài mà con mang nơi cổ. Con lấy xuống so với nét chữ trong nhật ký xem, nó có khác nhau không?
Vũ Hàng nhìn quyển nhật ký, chăm chú ngắm tám chữ trong hai câu thơ rồi lấy tấm kim bài đeo trên cổ ngắm nhìn. Bất giác hiểu rõ mọi thứ, sự phát hiện đột ngột này làm cho Vũ Hàng hoàn toàn bối rối. Chàng chẳng biết làm sao nữa, chỉ ôm chầm quyển sách trước ngực lòng trăm mối ngổn ngang. Buồn hay vui? Chỉ thấy người như hụt hẫng. Như rơi vào một khoảng không sâu thẳm. Sao lại có thể như vậy được chứ? Vũ Hàng ngẩng đầu lên nhìn ông Mục Bạch. Miệng lẩm bẩm:
- Không ! Không ! Không làm gì có chuyện đó. Tôi chẳng bao giờ tin chuyện đó
Ông Mục Bạch nắm lấy tay Vũ Hàng bóp mạnh:
- Đừng nên phủ nhận cha, Vũ Hàng ! Vũ Hàng ! Bây giờ thì cha không để con dào thoát. Mà cha cũng không lẩn tránh sự thật. Cha phải nói lớn cho mọi người biết con chính là con của ta. Đứa con ta hằng hãnh diện, hằng yêu quý một cách vụng trộm bấy lâu nay. Ta không còn sợ gì nữa.
Bà Văn Tú run rẩy nhìn chồng, bà hoàn toàn thất vọng, nhưng lúc đó ông Mục Bạch nào có để ý đến bà. Bao nhiêu tình cảm đang tuôn trào vào Vũ Hàng.
Còn Tăng lão phu nhân sau một lúc xem xét cẩn thận quyển sách, bà có vẻ đã tin chắc đây là sự thật, bà cầm quyển vở đi về phía Vũ Hàng với một chút ân hận
- Vũ Hàng, thì ra con cũng là máu thịt của nhà họ Tăng. Vậy mà bấy lâu nay, nội đã cư xử không tốt với con. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, nội rất hối hận, nội hứa sẽ hết lòng yêu quý con.
Vũ Hàng hét to
- Không ! Tôi không chấp nhận chuyện này vì như vậy là không công
bằng, là bất công. Tôi không bao giờ chấp nhận như thế.
Rồi Vũ Hàng trừng mắt, nhìn về phía ông Mục Bạch:
- Tại sao mãi đến bây giờ cha mới nhận mà không nói ngay từ đầu? Để tôi phải phân vân khát khao, muốn biết rõ tông tích mình. Tại sao tôi lại là đứa trẻ mồ côi, không được thừa nhận? Nếu lúc đó mà tôi biết ngay, thì có phải là tôi đã dễ xử sự với cha hơn không? Đằng này cha đến với tôi như một người ân, cha đã lừa gạt để được tôi tin tưởng và kính trọng. Do đó, thời gian qua tôi đã bị cha sử dụng như một con cờ. Tôi bị trói chặt bằng cái ân nghĩa sâu nặng. Không dám làm gì cả. Tôi phải sống mãi trong cái mặc cảm mình là đứa con côi không thân thích, được cha nhận làm con nuôi. Và sống giữa cái cảnh ăn nhờ ở tạm, phải uống nước nhớ nguồn. Bao nhiêu năm qua, ở nhà họ Tăng này tôi đã phải sống bằng thứ tình cảm mâu thuẫn. Tự ái và chịu đựng để trả ơn chen kẽ nhau. Vậy thì ... có phải là chính cha lại tiếp tục hành hạ tôi đó không?
Ông Mục Bạch nhanh chóng biện hô.
- Cha biết ! Cha biết ! Ta cũng đau buồn có thua gì con? Ta cũng phải sống một cách khổ sở vì lương tâm cắn rứt, nào có sung sương gì đâu? Vũ Hàng ! Con đừng có giận cha. Con hãy suy nghĩ kỹ xem, đã có bao nhiêu lần ta định nói, hay ám chỉ cho con biết, nhưng khi ta vừa gợi chuyện là con đùng đùng nổi giận. Con nói con căm thù cha mẹ ruột con, vì đã tàn nhẫn bỏ con. Thái độ con như vậy làm sao ta dám mở lời? Ta sợ nhất một điều, đấy là phải đánh mất con một lần nữa.
- Thế tại sao bây giờ cha lại nói ra? Cha tưởng là lúc này cha sẽ có thể giữ con lại được ư? Cha thật can đảm, dám đem chuyện bức mẹ con đi vào đường tuyệt lộ ! Cha đã khiến con phải sống bao nhiêu năm qua trong cô nhi viện. Thế mà còn nói là "Tình định Vũ Hàng, Trời đất dài lâu" ư? Cái lời đó thế nào? Nó không vượt nổi cái quan điểm giai cấp của cha. Thì ra cái thái độ vô tình đó là truyền thống của nhà họ Tăng ư?
Ông Mục Bạch đau khổ cắt ngang:
- Không phải con ơi! Bây giờ con có thù, có hận gì ta cũng cảm thông, ta không dám đòi hỏi trong một phút một giây là con có thể cảm thông cho ta. Đến nước này, ta đâu có gì để giấu diếm. Ta biết là ta có lỗi vớ mẹ con, ta đã khiến con thiệt thòi nhiềui. Chẳng làm sao đền bù được. Nếu ta có thể làm điều gì để gọi là khiến con an ủi, khuây khoả một chút, để cho bi kịch trong gia đình này chấm dứt ở đây thì ta sẵn sàng, dù phải hy sinh cả mạng sống của mình
Vũ Hàng đột ngột nhìn thẳng vào mắt ông Mục Bạch, nói:
- Vậy thì hãy để cho tôi và Mộng Hân lấy nhau đi!
Câu nói của Vũ Hàng vừ thốt ra là Mộng Hân, Tăng lão phu nhân, ông Mục Bạch, bà Văn Tú đều giật mình, căn phòng chìm trong cái không khí căng thẳng.
Cuối cùng, ông Mục Bạch đã quỳ xuống trước mặt lão phu nhân thảng thốt:
- Mẹ ! Thôi thì hãy làm theo lời yêu cầu của nó. Cho hai đứa nó thoát khỏi Bạch Sa trấn này ngay, để đến Hàng Châu, ở đấy Linh Mục Giang sẽlàm lễ cưới cho chúng, là chúng ta hoàn toàn tránh khỏi dị nghị của xóm làng.
- Không được
Bà Văn Tú đột ngột lên tiếng. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy bà phản kháng. Bà vừa khóc vừa nói:
- Bây giờ thì em mới rõ. Anh chỉ là một ngụy quân tử. Bao nhiêu năm qua, anh đã dành hết tình cảm cha con của anh cho Vũ Hàng. Anh làm cho thằng Tịnh Nam nó bất bình, nó mới bị chết thảm như vậy cũng vì đứa con riêng của anh, mà anh đã hy sinh thằng con của chúng ta. Bây giờ còn cho phép nó đoạt lấy vợ của Tịnh Nam nữa. Anh muốn mọi thứ đều tốt lành cho Vũ Hàng, còn con trai tôi nằm dưới suối vàng kia? Nó làm sao chết yên được? Và người mẹ nó đây, phải sống thế nào chứ?
Ông Mục Bạch trợn mắt, như đến bây giờ ông mới nhớ lại bà Văn Tú. Ông bực dọc nói:
- Bây giờ mọi chuyện đã rối beng thế này, bà đừng có làm rối thêm được không? Thằng Tịnh Nam của chúng ta, chúng ta đã không dạy được, không giữ nó được. Có hối hận thế nào cũng muộn rồi. Còn Vũ Hàng và Mộng Hân chúng nó đang sống sờ sờ đây. Không xử lý làm sao êm chuyện? Hãy tạm thời quên đứa đã chết lo cho đứa đang sống trước đã có hơn không?
Và rồi, ông quay qua nhìn Tăng lão phu nhân:
- Mẹ ! Bảy cổng sắc phong đó nặng nề vây chặt chúng ta quá. Thôi thì hãy làm sao để bọn trẻ bớt bị hành hạ đi nào.
Tăng lão phu nhân ngỡ ngàng đưa mắt nhìn về hướng xa. Bà không biết phải làm gì nữa, trong khi bà Văn Tú hết nhìn mẹ chồng, lại nhìn Vũ Hàng và Mộng Hân, đến nhìn người chồng bao nhiêu năm chung sống, thì ra ông Mục Bạch tuy sống chung nhưng chẳng hề yêu bà. Trong gia đình này, bà làm dâu, làm vợ, làm mẹ hết lòng. Tưởng là đã có một tình yêu hạnh phúc, không ngờ ... đến bây giờ, khi tuổi đã xế chiều, mới phát hiện ra chồng có con rơi ... Điều đó làm lòng bà tan nát, bà không làm sao có thể chấp nhận một sự thật như vậy.
Bà Văn Tú đứng dậy, đi nhanh ra ngoài cửa. Trong phòng bấy giờ không khí vẫn căng thẳng nên chẳng ai để ý đến sự vắng mặt của bà.
Bà Văn Tú ra ngoài, chợt nhận ra trong cái gia đình này, bà chỉ là một chiếc bóng mờ, chẳng có đóng một vai trò nào cả. Bà đi thẳng ra cổng, đến thẳng nhà tộc trưởng họ Tăng là Cửu Thái Gia.
Và thế là toàn bộ chuyện ở nhà họ Tăng, cả trấn Bạch Sa đều biết cả.
Tờ mờ sáng hôm sau, tám vị trưởng lão họ Tăng do Cửu thái gia dẫn đầu, đã có mặt ở nhà họ Tăng lão phu nhân. Họ đi thẳng đến Từ đường, ở đấy thảo luận hơn hai tiếng đồng hồ với lão phu nhân, ông Mục Bạch và bà Văn Tú. Chẳng ai biết họ đã thảo luận với nhau điều gì. Sau đó Vũ Hàng và Mộng Hân được đưa vào. Hai người ngước nhìn lên, chỉ thấy tám vị trưởng lão ngồi thành một hàng dài trước mặt, Tăng lão phu nhân và ông Mục Bạch, bà Văn Tú ngồi ở hai bên, người nào sắc mặt cũng đều ra vẻ nghiêm trọng. Mộng Hân bấy giờ mới hiểu ra, mình đang đứng trước phiên tòa, chờ bị xử án.
Cửu Thái gia râu tóc bạc phơ. Thái độ nghiêm khắc, là người lên tiếng trước:
- Mộng Hân ! Mẹ chồng của người đã báo cáo hết tội lỗi ngươi cho bọn ta biết. Bây giờ ta hỏi ngươi, có nhận tội không?
Mộng Hân cúi đầu nhìn xuống như một tội phạm, nói nhỏ:
- Con xin nhận tội.
- Nói lớn lên nào !
Cửu thái gia cao giọng, làm Mộng Hân kinh hãi:
- Vâng, con xin nhận.
- Ngươi công nhận là đã có tình ý bất chánh với Giang Vũ Hàng, lỗi đạo làm người, làm bại hoại gia phong, vượt lễ giáo, làm loạn luân thường, phải không?
Mộng Hân nghe kể một lô tội trạng muốn ngất xỉu. Chưa kịp nói gì thì Vũ Hàng đã bất chấp mọi thứ, lên tiếng:
- Không phải ! Tất cả là do tôi quyến rũ, dụ dỗ cô ấy. Tội của tôi quý vị lại trút lên người cô ta thì bậy quá ! Muốn xử thì hãy xử tôi nè. Đừng có làm khổ làm khó một người đàn bà yếu đuối. Tất cả chuyện đã xảy ra đều do tôi chủ động.
Một vị trưởng lão lớn tiếng:
- Vô lễ ! Đây là chuyện nội bộ của dòng họ Tăng chúng ta. Mọi thứ phải đê? Cửu thái gia định, ngươi chẳng có tư cách chen vào.
Vũ Hàng bực dọc nhìn lên chợt nhiên có sự so sánh. Chàng thấy tám ông trưởng lão họ Tăng kia chẳng khác gì bảy chiếc cổng sắc phong bằng đá bên ngoài. Khác chăng là bảy chiếc cổng đó chẳng biết nói. Còn đây là tám con người cố chấp. Nếu bây giờ mà tranh luận với họ, có khác nào nói chuyện với đá đâu? Vì vậy Vũ Hàng không nói thêm một tiếng nào nữa. Cửu thái gia lại tiếp:
- Mộng Hân ! Việc làm của ngươi, tám vị đại trưởng lão ở đây sau khi nghe cha chồng người trình bày va ` biện hộ cũng như sau khi thảo luận, đều thống nhất với quyết định sau. Chúng ta sẽ cho ngươi chọn một trong hai con đường.
Ông ta nói đến đây dừng lại để tăng thêm tính quan trọng, khiến Mộng Hân muốn nghẹt thơ?
- Một là ngươi phải xuống tóc, quy y cửa phật suốt đời không được hoàn tục. Không được gặp gỡ Giang Vũ Hàng, một lòng một dạ tu tỉnh.
Mộng Hân nghe phán, muốn ngất xỉu:
- Còn con đường thứ hai. Vì cái hành vi dâm ô của ngươ nên phải loại trừ ra khỏi Tăng tộc ... lúc ngươi và nhà họ Tăng đã đi qua bảy cổng sắc phong. Vậy thì khi bị khai trừ ra khỏi Tăng tộc, ngươi cũng phải chui qua bảy chiếc cổng đó. Mỗi lần đến một cổng, người phải dập đầu ba cái, nói một câu "Mộng Hân tội lỗi đầy đầu, không xứng đáng với liệt tổ, liệt tông nhà họ Tăng." Và khi qua khỏi bảy cổng này xong, là coi như ngươi chẳng còn liên can gì đến nhà họ Tăng của ta nữa. Ngươi có quyền tái giá hay làm gì thì làm chúng ta hứa là chẳng can thiệp.
Mộng Hân mở to mắt, Vũ Hàng cũng vậy. Họ đã tìm thấy tia sáng ở cuối đường hầm. Mộng Hân nhìn lên rụt rè hỏi:
- Có đúng như vậy không? Chỉ cần đi qua cổng sắc phong, dập đầu xưng tội ... là có thể được trả tự do à?
Đám trưởng lão lạnh lùng gật đầu, Tăng lão phu nhân nhìn Mộng Hân, có vẻ xúc động nói:
- Mộng Hân, để giữ thanh danh nhà ta, ta khuyên con nên chọn con đường thứ nhất , nương tựa cửa phật thì con vẫn là mẹ của Thư Tịnh, còn nếu con chọn con đường hai, thì mãi mãi hai mẹ con sẽ không còn được gặp nhau.
Mộng Hân đau khổ nhìn lên, nói:
- Đừng ! Nội đừng nên cư xử với con như vậy ! Nội không được tước được quyền làm mẹ của con. Quý vị ở đây ai cũng đã từng có nỗi khổ bi mất con. Tại sao không thông cảm cho người khác chuyện đó?
- Nếu ngươi thật sự yêu Thư Tịnh, thì ngươi phải nghĩ đến tương lai của nó, nó cần hãnh diện vì mẹ nó. Và như vậy thì con đâu thể chọn chuyện đi trở ra cổng sắc phong? Vì đó là con đường bị vạn người nguyền rủa, lưu xú cả đời. Thôi con chọn đường thứ nhất đi con nhé?
Vũ Hàng vội vàng can thiệp:
- Đừng Mộng Hân ! Em không cần chọn con đường nào cả. Thời đại bây giờ là thời đại văn minh rồi, tại sao có thể muốn xử thế nào thì xư?
Rồi Vũ Hàng nhìn lên, trừng mắt với Tăng lão phu nhân và tám vị trưởng lão.
- Mộng Hân bây giờ chồng đã chết. Cô ấy có quyền yêu và được yêu chứ? Các người hãy bỏ cái thói thờ phượng mấy cổng đá vô tri vô giác đó đi. Muốn đem con người ra tế sống mấy thứ vô nghĩa đó à? Đó có phải là một việc làm ngu xuẩn vô nghĩa không chứ?
Ông Mục Bạch thấy Vũ Hàng nói như vậy rất sợ hãi vội can ngăn:
- Vũ Hàng ! Con không được phép vô lễ với các vị tộc trưởng !
Nhưng Vũ Hàng nói:
- Tôi đề nghị con đường thứ ba. Tôi sẽ đưa Mộng Hân đi thật xa và tuyệt đối không quay lại trấn Bạch Sa này nữa. Có được không?
Cửu thái gia nghiêm sắc mặt:
- Đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Muốn đi là đi được ngay, muốn dứt là dứt được liền à? Mặc cho ngươi có nghĩ thế nào. Mộng Hân là con dâu con nhà họ Tăng, thì phải nghe theo luật nhà họ Tăng sắp đặt. Không có cách nào khác.
Ông còn nói bồi thêm:
- Còn nếu ngươi không đồng ý muốn thưa lên huyện lên tỉnh gì đó thì thưa. Nhưng ta nghĩ là có thế nào thì quan cũng phải thuận theo lòng dân thôi
Vũ Hàng trừng mắt nhìn Cửu thái gia, chàng biết là điều ông ta vừa nói không phải là không có lý, nên quay qua Mộng Hân nói:
- Mộng Hân, em đừng có chọn cái nào cả, xem họ làm gì được em.
Tăng lão phu nhân thì nói:
- Mộng Hân, con nên giữ sĩ diện cho thằng Tịnh Nam một chút, nêu con mà chọn con đường thứ hai, thì Tịnh Nam nó sẽ không ngủ yên dưới suối vàng.
Người này nói một lời, người kia nói một lời. Nhưng đa số đều bảo Mộng Hân chọn con đường só một. Chỉ có ông Mục Bạch là áo não, không nói gì hết. Và trong cái không khí ồn ào trên, Mộng Hân đột ngột nhìn lên, với ánh mắt kiên định. Cô đã chọn lựa, cô nói một cách tỉnh táo:
- Tôi quyết định chọn con đường thứ hai. Tôi sẽ đi qua cổng sắc phong, dập đầu tạ tôi với tổ tiên nhà họ Tăng . Đó là cái nợ phải trả. Trả nợ xong, coi như ân oán của tôi và nhà họ Tăng đã giải quyết xong, Tôi sẽ không còn bị lương tâm cắn rứt. Cũng không phải sợ, phải thương trộm nhớ thầm ai. Tôi sẽ được tự do như được tái sanh ! Đó là chưa nói đây là con đường mà lòng tôi muốn, tôi khát khao từ lâu, tôi sẽ không hối tiếc gì về chuyện này, còn riêng bé Thư Tịnh.
Mộng Hân ngẩng đầu nhìn về phía Tăng lão phu nhân nói:
- Tôi biết ... một ngày nào đó rồi nó sẽ khôn lớn, và lúc nó lớn khôn, thì thời đại đã thay đổi tôi tin là nó sẽ thông cảm cho tôi. Không thấy xấu hổ vì sự lựa chọn của tôi mà có khi còn hãnh diện vì chuyện tôi dám làm. Tôi không để cho những chiếc cổng sắc phong kia đè bẹp tôi, dù hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã.
Lời của Mộng Hân như một quả bom, làm mọi người có mặt trong Từ đường im phăng phắc, kinh ngạc. Chỉ có một mình Vũ Hàng là lòng như nở hoa, chàng nhìn Mộng Hân hét lớn, cổ vũ:
- Anh không để em một mình đi đâu. Anh sẽ đi cùng em. Bất kể chuyện đó có qua dầu sôi lưả bỏng thế nào, anh sẽ cùng em đối mặt.
Và như vậy là chuyện coi như giải quyết xon. Ngay hôm ấy, Mộng Hân phải ấn chỉ vào giấy tu thư. Rồi bị nhốt ngay vào từ đường, đợi hôm sau hành lễ qua cổng sắc phong. Từ giây phút đó trở đi Mộng Hân không còn được gặp lại bé Thư Tịnh nữa.
Và cái ngày quyết định đã đến.
Mộng Hân được tám đại trưởng lão nhà họ Tăng giải đến trước bảy cổng sắc phong. Bảy tấm cổng sừng sững như bảy cửa ải dữ. Trong đầu Mộng Hân hiện ra cái hình ảnh đầu tiên mình đã đi qua. Hai bên cổng đông nghẹt người, lúc đó Mộng Hân ngồi trong kiệu hoa. Đó cũng là lần đầu tiên Mộng Hân gặp Vũ Hàng. Và rồi bây giờ, năm năm sau cái ngày ấy. Mộng Hânn lại quay trở lại. Nàng đưa mắt nhìn tới trước, lòng chợt kinh hãi. Vì lần này, gần như người của cả trấn Bạch Sa đều có mặt. Họ cũng đông nghẹt . Nhưng thái độ thì hùng hổ, giận dữ hình như họ còn mang theo rất nhiều thứ rau cải hư, trứng thối, gạch đá ...
Mộng Hân không hiểu họ mang những thứ đó ra đây làm gì. Người nhà họ Tăng có mặt đầy đủ, trừ bé Thư Tịnh phải ở nhà. Tăng lão phu nhân và bà Văn Tú đứng cạnh tám vị trưởng lão thái độ nghiêm khắc. Ông Mục Bạch và Vũ Hàng chen giữa đám đông ra đứng đầu làng. Vũ Hàng vừa nhìn đám đông trùng điệp đã giật mình, kêu lên:
- Trời ơi ! Sao mà đông thế này? Tại sao không cử hành trong yên lặng. Chẳng lẽ mọi người muốn xử chết Mộng Hân mới hài lòng ư?
Ông Mục Bạch âu lo nói:
- Ta đã nói trước rồi mà con nào có tin ta. Chuyện đâu phải là của riêng hai người, mà là danh dự của cả trấn Bạch Sa này. Đó mới chính là điều nguy hiểm.
Vũ Hàng nghe nói chợt hiểu ra, sợ hãi chen về phiá Mộng Hân, vừa chen vừa hét:
- Thôi, thôi .... Mộng Hân dẹp bỏ chuyện qua cổng đi ! Dẹp đi !
Mộng Hân nào có nghe thấy. Từ má cũng ý thức được chuyện nguy hiểm, khóc nói với Mộng Hân:
- Tiểu thư ơi, đừng có dại ! Tiểu thư hãy nhìn xem ở đây có bao nhiêu người, chắc chắn là tiểu thư sẽ không đi hết được đâu. Họ sẽ không để tiểu thư qua. Đây là một cái bẫy tiểu thư đừng có tin họ
Nhưng Cửu thái gia đã lạnh lùng nói:
- Bây giờ` mà có hối thì cũng không còn kịp rồi. Đây là sự lưạ chọn của cô ta, và đã chọn thì không hồi. Thôi hãy bắt đầu đi. Hãy nhớ là mỗi cổng phải đọc đủ ba câu, không được sai sót.
Lúc đó, đám đông đã có vẻ bực dọc vì chờ đợi. Họ khua chén, khua nồi, miệng hét:
- Sao không qua cổng sắc phong đi? Qua nhanh lên đi chứ?
Và không biết ai mở đầu, họ cùng nói to.
- Qua ! Qua !
Đám đông lại uà theo. Tiếng vang như vọng từ đáy mồ làm Mộng Hân khiếp đảm, nàng hấp tấp quỳ xuống chân cổng thứ nhất. Đám đông đã hét lên:
- Xem kìa ! Con Ha. Mộng Hân, mụ đàn bà dâm đãng , chồng chết chưa bao năm đã lấy trai.
- Cút đi ! Hãy cút đi khỏi Bạch Sa trấn của chúng ta !
- Dâm phụ ! Dâm phụ ! Con điếm kia ! Ngươi đã làm hoen ố cả bảy chiếc cổng sắc phong của trấn Bạch Sa chúng ta rồi.
- Đàn bà bần tiện, hạ cấp ! Cút ngay ! Cút ngay !
Và đi kèm với những lời khó nghe đó, là những quả cà thối, trứng thối, mảnh vụn gạch đá nhỏ, nước bẩn ... nhắm ngay người của Mộng Hân bắn vào, nàng bị trúng đòn đau buốt, lòng chợt nghĩ "Cảnh địa ngục" cao lắm cũng chỉ bằng chừng này ! Nàng vừa khóc vừa dập đầu trước cổng sắc phong thứ nhất.
- Mộng Hân, tội lỗi ngập đầu, đã phạm tội với liệt tổ liệt tông của nhà họ Tăng.
Xong ba lạy, nàng đứng dậy, tiếp tục tiến đến chiếc cổng thứ hai. Lại có một số rác rưởi, đất cát, nước dơ tạt vào người. Mắt nàng bị mồ hôi và lệ làm mờ hẳn. Người nhà họ Tăng kể cả lão phu nhân, Văn Tú, Mục Bạch đều kinh hãi tái mặt khi mục kích những diễn biến qua. Mấy lần Vũ Hàng định xông ra tiếp cứu đều bị gia đình và ông Mục Bạch cản lại, ông Mục Bạch nói:
- Con đừng có bước ra. Con chẳng giúp được gì đâu. Đoạn đường này bắt buộc Mộng Hân phải đi một mình đi. Nếu không tám vị trưởng lão kia có thể mượn cớ để bắt Mộng Hân đi lại từ đầu. Mộng Hân đã gây ra quá nhiều tội lỗi, phải để nó đi hết.
Vũ Hàng không phục vẫn vùng vẫy, nhưng vừa thoát khỏi tay này đã bị tay kia giữ lại, không làm sao ra được
Mộng Hân đã đến được chiếc cổng thứ hai
- Mộng Hân tội lỗi ngập đầu, đã phạm tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Tăng.
Ngay lúc đó một miếng ngói bể đã bay ra trúng ngay trán Mộng Hân làm máu chảy dài xuống. Rồi một phụ nữ khác cầm chổi quét ra đập lên người Mộng Hân, làm nàng ngã nhào xuống. Đám đông chẳng những không thương hại mà còn reo lên:
- Hay quá ! Hay quá ! Thế mới đúng.
Tiếp đó là một trận mưa quả thối, trứng thối bồi vào. Vũ Hàng không chịu được, hét to:
- Tàn nhẫn quá ! Man rợ quá !
Rồi chàng dùng hết sức bình sin đẩy ngã đám đông gia đinh với đám đông đứng quanh. Tả xung hữu đột thoát ra ngoài. Ông Mục Bạch thấy vậy, hét to:
- Vũ Hàng, con làm gì đấy. Hãy mau quay lại !
Nhưng Vũ Hàng đâu có nghe thấy gì nữa, chàng chạy nhanh đến bên Mộng Hân, dang rộng tay ra che chở cho người mình yêu. Vũ Hàng nghẹn lời nói:
- Mộng Hân ! Anh đã đến đây, chuyện này là chuyện của hai đứa mình, chớ đâu phải của riêng em. Anh sẽ cùng quỳ bên em, cùng chấp nhận để họ ném đá, hạ nhục ... ta sẽ cùng đi hết doạn dường này.
Đám đông thấy vậy hét lên:
- Xem kìa! Chúng nó một đôi dâm phu, dâm phu.
- Đúng là bọn chó hoang !
Rồi hàng trăm tiếng chửi rủa hàng trăm thứ đồ vật hư thối được ném vào hai người. Vũ Hàng ôm Mộng Hân vào lòng ngực, dùng đôi vai rộng che chở cho nàng. Họ tiếp tục đi về phía chiếc cổng thứ ba.
Nhưng đám đông thấy Vũ Hàng đứng ra che chở cho nàng như vậy , lửa giận như bừng lên. Bao nhiêu vật dụng mang theo, họ đều ném về phía hai người. Và như thế là chẳng làm sao né được, Vũ Hàng cũng lãnh đủ mấy cục đá vào người, máu chảy, ông Mục Bạch đứng ngoài thấy Vũ Hàng và Mộng Hân hết sức nguy ngập. Vì đám đông càng lúc càng hét to:
- Hãy đập chết lũ nó ! Hãy giết chết nó đi!
Và không chịu nổi nữa, ông bứt ra khỏi đám đông, chạy ra ngoài. Vừa chạy vừ hét:
- Đừng đánh nữa, đừng ném nữa !
Và ông đã có mặt bên cạnh Mộng Hân với Vũ Hàng.
Đám đông hò hét chợt ngưng lại không biết chuyện gì xảy ra, thì nghe ông nói:
- Hãy tha cả bọn chúng ! Thủ phạm chính là tôi này. Tất cả những bi kịch này đều là do tôi tạo ra cả. Tôi mới đúng là người có lỗi với liệt tổ liệt tông. Còn hai đứa nó chỉ là hai đưá đáng thương, yêu nhau. Nếu yêu nhau mà có tội, thì trên thế gian này, tất cả chúng ta đều là kẻ có tội ca?
Rồi ông quỳ xuống dập đầu với mọi người nói:
- Tôi tội ngập đầu, tôi mới tội đáng chết. Cầu xin chư vị tha cho bọn trẻ chúng nó.
Hành động của ông làm đám đông dân làng ngơ ngác. Mộng Hân và Vũ Hàng ngồi đấy cũng ngạc nhiên. Tám vị trưởng lão nhìn nhau chẳng biết xử lý thế nào. Tăng lão phu nhân càng khó tưởng tượng
Thế là tiếng hò hét lặng xuống. Khung cảnh trở nên yên tĩnh. Ông Mục Bạch thì cứ dập đầu không ngớt về bốn hướng. Vũ Hàng là người đầu tiên phản ứng, chàng bước tới, đỡ ông Mục Bạch dậy, ngay lúc đó chẳng hiểu sao Vũ Hàng bật khóc, chàng nghẹn lời nói:
- Cha ! Tại sao cha lại hành động như vậy?
Tiếng "Cha" đầy cảm xúc làm cho ông Mục Bạch cũng tuôn lệ như mưa. Hai cha con ôm nhau cùng khóc. Tăng lão phu nhân cũng rơi lê. Còn bà Văn Tú thấy hối hận vì điều mình đã đi tố chuyện với Cửu thái gia. Mộng Hân gượng đứng dậy, nói:
- Để tôi đi hết cả những cổng sắc phong còn lại
Vũ Hàng đi theo:
- Anh cùng đi em nhé?
Ông Mục Bạch cũng bước:
- Cả cha nữa, cha cùng đi với con.
Thế là cả ba người cùng dìu nhau đi đến từng chiếc cổng , cùng sụp lạy. Sự cuồng nhiệt lúc đó của đám đông như xẹp xuống. Và tám vị trưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau không biết xử lý thế nào.
Và như vậy, họ đã đi qua hết bảy chiếc cổng sắc phong.
Cửu thái gia nhìn Mộng Hân. Giọng nói dịu hẳn:
- Xong rồi! Ha. Mộng Hân! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là người hoàn toàn tự do rồi đấy.
Mộng Hân và Vũ Hàng nhìn nhau, rồi chẳng hẹn, họ cùng đến quỳ trước mặt ông Mục Bạch, nói:
- Cha! Tụi con xin chào cha lần cuối, trước khi đi!
Rồi cả hai dập đầu lạy.
Ông Mục Bạch lòng ngổn ngang trăm mối. Ông cúi xuống đỡ hai người lên, mắt ông rưng rưng lệ. Ông phải đè nén tình cảm trong lòng thật lâu, mới nói được
- Thôi đi đi, các con ! Nhưng mà hãy nhớ. Trấn Bạch Sa này vẫn là cội rễ của con. Không cắt được rễ đâu. Bao giờ nội các con đã nguôi ngoai cơn giận hãy trở về. Hãy nhớ là ở đây còn có những người già ... và một đứa trẻ.
Lời của ông làm nước mắt Mộng Hân tuôn dài, nàng đứng lên, đi về phiá Tăng lão phu nhân, quỳ xuống nói:
- Nội ! Con xin gởi bé Thư Tịnh lại cho nội. Như điều cha đã nói, đến một ngày nào đó khi cơn giận của nội không còn, nội hãy cho con biết, để con được quay về đòan tụ với bé Thư Tịnh. Con sẽ cảm ơn nội rất nhiều.
Tăng lão phu nhân nhìn lên, mắt rớm lệ nhưng không nói một lời nào ca?
Mộng Hân quay lại, tiếp nhận ánh mắt đầy nhiệt tình của Vũ Hàng. Nàng đưa tay cho chàng, đứng thẳng người, xúc động nói:
- Cuối cùng rồi em cũng có thể đứng giữa nắng trời, nói với anh, em là của anh, em yêu anh! Xin hãy đưa em đi.
Vũ Hàng siết chặt tay Mộng Hân. Hai người bước đến đâu, đám đông tách ra đến đó. Cả hai chậm rãi đi bên nhau, rời khỏi những cổng sắc phong hướng về đại lô. Họ đi mà chẳng quay lại. Bỏ mặc những chiếc cổng kia sừng sững với năm tháng vô tư. Từ má lẽo đẽo theo sau với tất cả lòng yêu quý. Và tất cả cùng bước, cùng hướng về một chân trời rộng mở phiá trước. Đi mãi ... đi mãi ... cho đến khi hoà lẫn vào trong bóng cây ...
Đó là một câu chuyện tình yêu hơi khác thường.
Và đó cũng là lần cuối cùng trấn Bạch Sa có chuyện bắt cô dâu phải làm lễ bái cổng sắc phong trinh tiết, trước khi về nhà chồng. Và như điều Mộng Hân dự đoán , thế giới luôn biến đổi không ngừng đến khi cái luồng gió tự do yêu nhau, tự do kết hôn thổi qua trấn Bạch Sa, thì câu chuyện về mối tình của Mộng Hân và Vũ Hàngđã trở thành cổ tích. Những chiếc cổng sắc phong của vua chúa cũ vẫn còn đó, vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt, nhưng các quan niệm Trung, Hiếu, Tiết, Nghĩakhôngcòn được người đặt nặng như xưa. Họ kể lại chuyện Mộng Hân, Vũ Hàng như một thứ trà dư tửu hậu, một câu chuyện ngày xửa, ngày xưa...
Hết
Page 4 of 7
Chuyện xảy ra trong buổi tối hôm ấy, đối với Mộng Hân thật quá bất ngờ, nặng trĩu cảm giác. Chuyện đã vuợt quá điều nàng nghĩ. Tối hôm đó, Vũ Hàng lại thổi sáo đến thật khuya. Hình như để báo cho cả nhà họ Tăng biết, là chàng thức trắng đêm không ngủ. Nhưng tiếng sáo đó lại làm rối loạn tình cảm Mộng Hân, làm tim nàng thổn thức. Chuyện bộc bạch tình cảm của Vũ Hàng, rồi tình yêu của Tịnh Huyên. Hai thứ đó cứ ở mãi trong đầu. Mộng Hân biết Vũ Hàng yêu nàng nhưng không ngờ tình yêu lại cuồng nhiệt đến thế. Từ trước đến giờ, Mộng Hân cũng không hề phân tích xem tình cảm mình thế nào với Vũ Hàng? Có thương yêu không? Đến mức độ nào? Bởi vì, nếu nghĩ đến chuyện đó, thì cũng là một thứ tội lỗi. Làm sao Mộng Hân dám viển vông nghĩ như vậy? Nhưng lời của Vũ Hàng tối hôm ấy, rõ là đã làm cho Mộng Hân có nhiều sự thay đổi. Nàng cảm thấy tận trong tâm của mình đã có một thứ nhiệt tình nào đó đang thức dậy chuyển động trong đó. Những hình ảnh thuộc về Vũ Hàng lại đầy ắp. Lời của chàng ánh mắt của chàng... Mộng Hân đã cố tránh né, cố không nghĩ đến mà vẫn không được. Làm sao đây? Nàng như bị rơi vào cơn xoáy chỉ tuân theo chứ không làm sao chuyển hướng được. Tối hôm ấy, có vẻ như Tăng lão phu nhân cũng không ngủ được. Chắc bà cũng nghe được tiếng sáo của Vũ Hàng. Điệu sáo giống như một lời phản kháng. Càng nghe, bà càng thấy bực bội. Tại sao lại có hạng người không thức thời không biết tiến thân như vậy? Không phải chỉ không thức thời thôi, mà còn là vô ân vô nghĩa. Nếu không vì mất Tịnh Nam thì bà nào có cần Vũ Hàng .. Nhưng vì hiện nay nhà họ Tăng chẳng còn ai nối dõi, mới chịu hạ mình cầu cạnh đến Vũ Hàng. Tại sao Vũ Hàng lại không có ý thức được điều đó? Nếu thật là không yêu thích gì Tịnh Huyên đi, thì cũng phải nghĩ đến cái ân tình của nhà họ Tăng mà chấp nhận. Nhà họ Tăng đã không chấp nhất cái xuất thân thấp kém của hắn thì thôi, sao hắn lại còn làm khó làm dễ? Duyên cớ gì? tại sao một đứa hoàn toàn vô sản như Hàng mà dám ngạo nghễ khinh thường họ Tăng? Tăng lão phu nhân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Ngày hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Vừa tờ mờ sáng, Vũ Hàng đã bỏ đi. Tịnh Huyên thì suốt ngày không bước ra khỏi phòng. Bà Văn Tú thở vấn than dàị Ông Mục Bạch như lòng đầy tâm sự. Mộng Hân bi. Tăng lão phu nhân gọi vào phòng tra hỏi kết quả. Biết là đã thất bại, lớn tiếng mắng -Tại sao bình thường cô tỏ ra miệng lưỡi lắm mà? Còn lúc có chuyện lại thuyết phục dở như vậy? Có chuyện mới nhờ đến, lại không làm được. thật là vô dụng! Cô không thấy đây là việc trọng đại của nhà ư? Mộng Hân rụt rè -Những gì cần nói, con đã nói, nhưng mà vấn đề ở đây nào phải chỉ tại Vũ Hàng, mà ca? Tịnh Huyên cũng phản đối. Tăng lão phu nhân nổi giận -Tịnh Huyên chỉ là một đứa con gáị cha mẹ đặt đâu ngồi đó. Nó có quyền gì mà chịu không chịu? Lấy một người đã biết rõ, cùng sống trong nhà, l.ai không muốn. Chẳng lẽ nó lại chọn một đứa hoàn toàn xa lạ ở ngoài? Mộng Hân cố biện hộ cho Tịnh Huyên -Có thể vì Tịnh Huyên đã biết quá rõ về Vũ Hàng nên cô ấy không chịu. Con thấy thì chuyện này là chuyện cả đời hai người, không nên gượng ép. Rủi mà sau đó họ không hợp nhau thì cũng rắc rối. Tăng lão phau nhân càng khó chịu -Hừ! Để đó xem ai thua ai cho biết. Ta không tin là chuyện này không thành. Mặc, thử chúng nó có cãi được ta không? Mộng Hân cúi đầu im lặng. Tăng lão phu nhân thì đang tức giận nên đuổi Mộng Hân ra. Mộng Hân như trút được gánh nặng, vội vã quay về phòng. Tối hôm ấy, Tịnh Huyên chớp mắt chưa được bao lâu, thì đột nhiên giật mình tỉnh lại. Ai đó đã dùng chăn phủ chụp lên người nàng, rồi bế nàng đi. Nhìn kỹ thì ra là thím Trương. Phiá sau còn có cả má Du, má Chụ.là những gia nhân thân tín trong nhà. Mặc cho Tịnh Huyên vùng vẫy, họ vừa bế nàng vừa chạy. Tịnh Huyên sợ quá hét -Mấy người định làm gì vậy? Buông tôi ra. Trời ơi! Cứu tôi, cứu tôi với. Thím Trương vừa thở vừa nói -Xin cô hãy tha lỗi, đừng la. Chúng tôi làm đây là theo lệnh của lão phu nhân. Bế cô sang phòng của Vũ Hàng thiếu gia để hai người thành thân. Tịnh Huyên nghe vậy càng kinh hãi, hét lớn -Trời ơi trời! Có ai không, làm ơn cứu tôi. Chưa dứt lời, thì đã đến trước cửa phòng của Vũ Hàng . Vì cửa chỉ khép hờ, nên đám người đó đã xông được vào phòng và chẳng nói chẳng rằng, h.o ném ngay Tịnh Huyên lên giường của Vũ Hàng . Người Tịnh Huyên rớt ngay lên người Vũ Hàng khiến chàng cũng giật mình tỉnh giấc. Vũ Hàng chưa kịp phản ứng thì thím Trương và đám người đi cùng đã vội vã rút lui ra ngoài cài kín cửa lại. Tịnh Huyên la hét. Vũ Hàng vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Tối qua, vì thức khuya nên chàng mệt vừa chợp mắt một chút đã bị đám đông làm giật mình. Tịnh Huyên sao lại nhảy vào đây? Vũ Hàng còn đang tự hỏi chuyện gì xảy ra thì nghe tiếng Tăng lão phu nhân ở bên ngoài, nói -Ta đã lật sách lịch, xem ngày, biết tối nay có giờ tốt ngày tốt nên ta đã quyết định cho các con thành thân. Cả hai đứa đều là cháu ngoan của nội, đừng có từ khước cái thiện ý của nội. Cứ thành thân đi, rồi ngày mai sẽ bày tiệc đãi họ hàng sau. Sau tiếp đó, Vũ Hàng nghe có tiếng đóng đinh. Cho thấy là họ đang niêm cửa lại. Chàng tái mặt vội vã phóng xuống giường tìm chiếc quẹt diêm, đốt ngọn đèn trên bàn cho sáng lên. Trong khi Tịnh Huyên sợ hãi đang ngồi trên giường khóc. Cảnh đó khiến Vũ Hàng nổi nóng, chàng nói to ra ngoài -Nội! tại sao nội làm thế này được? thật là quá đáng. Mấy người định làm gì? Vô lý! Vô lý quá! phải mởi cửa ra! Như vầy là làm hại danh tiết hạnh của Tịnh Huyên đấy! Hãy mau ra mở cửa. Nhưng Tăng lão phu nhân đứng ngoài nói -Ta đã quyết định rồi, là không có sự thay đổi nào cả. Đừng có kêu hét gì hết. Có kêu cũng vô ic'h thôi. Hãy thành thân đi. Rồi mấy năm sau, các con sẽ cảm ơn những gì mà hôm nay nội làm. Không phải là mấy năm mà có khi chỉ là vài hôm là các con đã nghĩ khác. Tịnh Huyên cũng nhảy xuống đất, nắm lấy chắn song hét ra ngoài. -Nội ơi! Con van nội mà! Đừng có cư xử với con như vậy. Nội muốn con không còn mặt mũi gì với đời nữa ư? Tăng lão phu nhân đứng ngoài nói -Làm gì mà không còn mặt mũỉ đâu phải là con vụng trộm với người khác. Hay lén lút trốn theo tình nhân. Con chỉ là vâng theo lệnh của nội để kết hôn. Danh chánh ngôn thuận đàng hoàng. Một cuộc thành hôn vui vẻ. Thôi đừng có mắc cỡ, bọn ta đi đây. Tịnh Huyên giật mạnh chấn song hét -Đừng, đừng, con không muốn. Nội ơi, nội phải cho con ra ngoài để con sống, nếu không mở cửa, nội sẽ phải hối hận đấy Thấy kêu nội không có kết quả gì, Tịnh Huyên lại hét -Cha ơi, mẹ ơi, chị Mộng Hân ơị các người hãy đến cứu con. Tại sao lại cư xử với con thế này? Lúc đó Vũ Hàng cũng hét lớn -Nội coi chúng con là gì? Thú vật ư? Nếu nội bất chấp lòng tự tôn tự ái của chúng con, thì cũng phải nể vì cái tình cảm con người chứ? Đây là c'ai xã hội gì? sao lại có một gia đình khùng điên kỳ quặc vậy? Nếu không mở cửạ tôi sẽ phá cửa. Vừa dứt lời. Vũ Hàng chọn một chiếc ghế ném thẳng vào cửa tạo thành một tiếng "rầm" to lớn Cái ồn ào, tiếng la hét đó đã kéo ông Mục Bạch. Bà Từ má, Mộng Hân đến. Gần như cả nhà có mặt đông đủ. Ông Mục Bạch vừa nhìn thấy cảnh trên là muốn ngất xỉụ Ông chụp lấy tay Tăng lão phu nhân nói -Mẹ, mẹ làm gì kỳ vậy? Mẹ phải thả chúng nó ra, đừng có gây nên một sai lầm lớn. Như vầy là trái đạo luân thường. Người đời rồi sẽ cười chê chúng ta. Và tất cả chúng ta ở đây sẽ đều xuống điạ ngục mãi mãi không đầu thai được. Mẹ hãy đưa con chìa khoá. Đưa ngay cho con. Vừa nói, ông vừa đưa tay sang người lão phu nhân tìm chìa khóa cửa. Vũ Hàng đứng trong nói -Cha, chính cha đã hứa với con là không bức ép con trong chuyện này. Vậy thì cha có bổn phận thả con ra. Vừa nói Vũ Hàng lại lấy đồ đạc trong phòng ném mạnh lên cửa. Mộng Hân thấy tình hình rất căng thẳng, biết mình không có quyền góp ý, vẫn chen vào -Nội ơi nội! Nội có nghe họ nói không? Cả hai đều phản đối mà, nếu để chuyện kéo dài, sợ có điều không hay xảy đến. Xin nội đừng hành động nóng nảy như vậy. Hãy thả họ ra đi. Chứ nếu cứ thế nàỵ.Tịnh Huyên sẽ rất xấu hổ khi ra đường. Và giữa cảnh ồn ào trên "ầm" -Đôi cánh cửa lớn không chịu được sức của Vũ Hàng đã đổ ngay. Tịnh Huyên vừa thấy cửa mở, một tay kéo chặt mép áo từ trong phòng chạy thoát ra. Mộng Hân vội vã chạy theo, lấy thêm chiếc áo khoác của mình cho Tịnh Huyên, rồi kéo nàng chạy về phòng nàng. Tăng lão phu nhân thấy việc bất thành, giận tím cả mặt giậm chân, nói -Cái bọn bất hiếu này, chẳng hiểu lòng ta ra sao cả? không muốn làm theo ý ta phải không? Vũ Hàng tìm chiếc áo dài mặc vào. Mặc xong đi thẳng ra cửạ Ông Mục Bạch thấy vậy đuổi theo hỏi -Nửa khuya nửa đêm, con đi đâu vậy? -Đi đâu cũng được, miễn rời khỏi được cái chỗ đáng sợ này. Tăng lão phu nhân chỉ vào mặt Vũ Hàng nói -Ngươi còn có lương tri không? Tại sao ta yêu quý ngươi mến mộ ngươi, muốn gả cháu ta cho ngươi, ngươi lại chê chứ? Chẳng lẽ Tịnh Huyên là ruồi bọ rắn rết? Đáng ghê tởm ư? Làm xấu ngươi ư? Ngươi chẳng có chút tình cảm nào lại đẩy nó chạy ra ngoàị ngươi có biết như vậy là làm nhục nó ư? Vũ Hàng giận dữ hét lại -Người làm nhục cô ấy, không phải là tôi? Giữa đêm giữa hôm, khi không rồi bắt người ta ném vào lòng của đàn ông. Hỏi đó là lỗi ai? Tịnh Huyên sinh ra ở cái nhà có dựng cổng sắc phong trinh tiết nữả không những chỉ một, mà có cả bảy cổng vua ban. Mà các vị ở đây còn dám làm vậy, từ nhỏ các người đã dạy cho cô ta thế nào? Chỉ vì một c'ai nam nữ thụ thụ bất thân, đến khi lấy chồng, chồng chết phải ở vậy cho đến lúc chết. Các người đã dạy cô ấy như vậy. Rồi bây giờ lại lợi dụng thân xác của cô ta, để có được một người nối dỗi tông đường. Như vậy là thế nào? Các người không sợ là cô ấy uất quá sẽ chết? Hay là các người lại muốn có thêm một chiếc cổng mới được vua sắc phong cho? Nói xong, chẳng đợi phản ứng, Vũ Hàng bỏ đi nhanh ra ngoàị Ông Mục Bạch bàng hoàng đuổi theo. -Con định đi đâủ Đi đâu vậy Vũ Hàng ? -Con đi ra bến tàu. Con cần phải suy nghĩ xem có nên dứt khoát ra khỏi cái cơn xoáy nhà họ Tăng này không? Tăng lão phu nhân giận dữ réo theo -Dứt thì dứt! ngươi tưởng là nhà ta phải cần tới ngươi ử không thể thiếu ngươi được ư? Ông Mục Bạch thấy Vũ Hàng đã giận bỏ đi, vội quay lại nói với Tăng lão phu nhân -Mẹ, con có chuyện muốn nói với me. Lão phu nhân nhìn đám đông còn đứng tụ tập, nói lớn -Nửa khuya làm có chút việc mà cũng không thành. Thật tức chết đi mất. Thôi tụi bây giải tán đi ngủ đi, còn đứng đó làm gì? Quay qua bà Văn Tú, lão phu nhân nói -Văn Tú, hãy đến chỗ Tịnh Huyên xem. Thật ta không hiểu, cũng không ngờ thằng Vũ Hàng cứng đầu như vậy. Bà Văn Tú đáp -Vâng! Lúc đó đám A đầu và tôi tớ trong nhà đã giải tán. Tăng lão phu nhân mới quay sang ông Mục Bạch , hỏi -Có chuyện gì sáng mai nói được không? Nhưng ông Mục Bạch lắc đầu -Không! Con sợ là để đến mai, con sẽ chẳng còn quyết tâm và can đảm, rồi chuyện sẽ không đến đâu cả. Tăng lão phu nhân chau mày ngạc nhiên nhìn ông Mục Bạch rồi không nói gì bỏ về phòng, ông Mục Bạch đi theo sau. Khi đã về đến phòng, cài cửa ngoài kỹ càng, ông Mục Bạch mới quỳ xuống thưa -Mẹ, con phải nói ngay cho mẹ rõ. Bằng không sẽ tạo nên lầm lẫn tai hại lớn mà ảnh hưởng đến gia phong nhà ta. Vũ Hàng nó không phải là con nuôi của con, mà chính là con ruột của con đó. Tăng lão phu nhân giật mình, thẳng lưng lại nhìn Mục Bạch. Bà nhìn chăm chú rất lâu, rồi nói -Con..con vừa nói gì vậy? Ông Mục Bạch đau khổ và lo lắng nói -Mẹ! Con đâu có dám nói dối mẹ một lời nào. Vũ Hàng là đứa con mà ngày xưa khi con đến Hàng Châu buôn bán, con đã cặp với một thiếu phụ và sinh nó ra. Người đàn bà đó có tên là Ngân Thuý. Và ba mươi hai năm qua, con đã sống trong sự bứt rứt, với bí mật đó trong lòng. Tăng lão phu nhân yên lặng rất lâu, rồi trừng mắt nhìn Mục Bạch -Có phải con không muốn nó làm rể nhà ta rồi đặt điều nói vậy chăng? Nếu nó thật sự là con của con, thì tại sao mãi đến năm nó mười lăm tuổi, con mới nhận nó làm con nuôi? Rồi đến năm nó mười chín tuổi con mới đưa nó về nhà? Nếu lúc đó con mang về nhà một đứa con ở độ tuổi sơ sinh, hoặc khoảng năm sáu tuổi, thì còn có thể tin được. Ông Mục Bạch có vẻ xúc động dữ dội -Chẳng lẽ mẹ không tin điều con nói? Vũ Hàng là kết quả của một sự lầm lỡ của con. Nó cũng đã nếm đủ mùi đau khổ trong cô nhi viện. Chuyện này dài lắm..Lúc đó con đang kinh doanh ở Hàng Châu. Biết được Ngân Thuý, tiếc là cô ấy chỉ là một cô gái trong giới mua vui nên làm sao con có đủ can đảm mà đưa về nhà chứ? Con cũng chẳng dám cho mẹ biết chuyện ăn chơi của mình. Vì bấy giờ quy luật ở nhà vợ cũng nghiêm khắc, kết quả là mùng ba tháng tư năm ấy, Ngân Thúy đã sinh ra Vũ Hàng . Chưa kịp đặt tên cho con, thì giữa con và Ngân Thúy có một sự cãi vã. Thuý thì muốn được cùng con hợp thức hoá, để đứa con được danh chánh ngôn thuận. Con thì lại biết là mình chẳng làm sao cưới được nàng. Thế là, Thuý giận dữ, và trong phút giận dữ đó, Thuý đã bế con bỏ đi. Hôm đó trời mưa thật to, và Thuý đã mất tích luôn. Con có cho người dò la khắp nơi, tìm kiếm nhưng vẫn không thấy. Sáu ngày sau, mới tìm thấy Thuý, nhưng nàng đã chết. Riêng đứa con thì chẳng thấy đâu cả. Ông Mục Bạch nói đến đây thì khóc. Lão phu nhân có vẻ xúc động. Ông Mục Bạch tiếp -Chuyện của con với Ngân Thúy cũng giống như chuyện giữa Tịnh Nam với Thu Đồng. Có cái khác là Thuý đã có với con một đứa con trai. Và trời đã phạt con, bằng cách cho bi kịch kia tái diễn một lần nữa trong nhà họ Tăng -Nhưng như điều con nói, thằng bé đã mất tích rồi? -Vâng, thằng bé mất tích, nên con đã muốn điên lên. Con không tin là Thuý lại có thể để con cùng chết với mình, nên con đã đi khắp thành phố Hàng Châu để tìm đứa bé. Tìm mãi không thấy, sau đấy con vâng lệnh cha mẹ kết hôn với Văn Tú. Những chuyện về sau thế nào không cần kể thêm. Có điều mỗi lần có dịp đến Hàng Châu là con lại đi tìm. Mãi cho đến mười lăm năm sau. Con nghe nó sở nhà thờ Thánh Mẫu có một viện mồ côi. Ở đấy lại có một thằng b'e còn nhỏ mà đã biết làm thầy thuốc, có tên là Vũ Hàng . Vừa nghe đến cái tên nó làm con đã giật mình. Vội vã tìm đến đấy và gặp được linh mục Giang. con mới rõ tự sự là trong cái đêm mưa gió đó, Ngân Thúy đã mang con đến đặt trước cửa thánh đường rồi bỏ đi. Lúc linh mục Giang nhặt được thì trên cổ nó còn có một kim bài. Tấm kim bài kia là quà của con tặng cho Ngân Thúy, trên đó có khắc hai chữ thảo Vũ Hàng . Tăng lão phu nhân trừng trừng đôi mắt, không dám tin vì chuyện của Mục Bạch kể sao mà giống như trong tiểu thuyết quá -Mẹ! Mẹ làm sao biết được là lúc đó con đã sung sướng dường nào. Con muốn lập tức gặp Vũ Hàng , nhưng linh mục Giang đã ngăn lại. Người nói là thằng b'e rất lanh lợi, thông minh, nhưng lại giàu tình cảm, dễ xúc động. Vì vậy, nếu nó biết được sự thật, tại sao mình lại bị bỏ rơi, nó sẽ đau đớn vô cùng. Nó đã hận cha mẹ ruột đã bỏ rơi nó, vì vậy linh mục Giang đã khuyên con, đừng có nhận mình là cha ruột nó. Con đã nhận lời, nên mới gặp được Vũ Hàng . Nói đến đây giọng ông Mục Bạch như tắc nghẹn -Khi vừa trông thấy nó, là con đã nhận ngay ra. Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, mẹ nhìn nó mà chẳng một chút nghi ngờ? Mẹ chẳng thấy cái bóng dáng tuổi trẻ của con trong thân xác nó sao? Tăng lão phu nhân ngẩn người ra. Rồi bao nhiêu chuyện mà trước kia không hiểu chợt nhiên như rõ ràng cả. Thảo nào Mục Bạch đã yêu quí Vũ Hàng hơn cả thằng con trai ruột Tịnh Nam. Trách nào có nhiều lúc bà thấy Mục Bạch như xuống nước năn ni? Vũ Hàng , vỗ về Vũ Hàng , rồi Mục Bạch lai cứ bao che cho Vũ Hàng , sung sướng và hãnh diện vì thành tích mà Vũ Hàng đã đạt được, giao gần như toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Tăng cho Vũ Hàng v..v.. Trách nàọ.những chữ đó hiện ra liên tục trong đầu, và lão phu nhân bắt đầu tin. Mọi chuyện quá bất ngờ, khó tin thật. Nghĩ ngợi một chút, bà nói -Con có cả tin lắm không? Sao con có thể chỉ dựa vào một miếng kim bài, mà tin rằng nó chính là con của mình? -Tấm kim bài đó không phải mua ở chợ mà do con đặt làm với nét chữ thảo Vũ Hàng là do Ngân Thúy viết. Ngoài tấm kim bài ra, con còn nhận ra được con qua những vật dụng khác mà linh mục Giang còn giữ lạị Đó là quần, áo, tả lót, cả chiếc nôi xách tay đựng đứa bé. Chiếc nôi này là do con và Ngân Thúy ra chợ sắm Vả lại trên người thằng bé còn cả một mảnh giấy. Ông Mục Bạch vội lấy trong ví da một mảnh giấy xếp nhỏ đã uá vàng. Hai tay run run đưa cho Tăng lão phu nhân. Lão phu nhân mở ra xem. trong đó có hai hàng chữ, nét chữ kh'a thanh tú Khói tỏa mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng Chi bằng quay về thôi. Núi sông nghe vời vợi. Tăng lão phu nhân thở rạ Đến lúc này thì người cũng không biết nên vui hay buồn? Chuyện thật hay giả? Tin tưởng hay nghi ngờ? Tất cả những ý nghĩ đó chen lẫn nhau, làm bà vừa xúc động, vừa bối rối. -Vũ Hàng là cốt nhục của nhà họ Tăng ư? Nó là quả duy nhất còn lại của nhà ta à? Thật vậy không? Thật không? Hay là con đặt chuyện gạt ta? Trời ơi! Ta phải thế nào đây? Ông Mục Bạch đau khổ nói -Mẹ! Làm sao con có thể đặt điều để gạt mẹ. Còn c'ai mảnh giấy của Ngân Thúy kia, con làm sao có thể sắp đặt trước để gạt mẹ chứ? Tăng lão phu nhân có vẻ tin hơn. Nhưng rồi người lại thấy lo lắng nói -Con thử nghĩ xem, c'ai chuyện làm hôm nay, có làm cho Vũ Hàng nó giận rồi bỏ đi luôn không? Cái thằng đó tính khí rất ương ngạnh. Vậy thì con hãy mau mau ra bến tàu, tìm nó về đây ngay. Con hãy nói cho nó biết là ta đã bỏ ý định cũ. Bảo nó về liền nhé. Ở trên tàu kia đâu có gì để ăn, để uống, làm sao có thể sống được? -Vâng. Ông Mục Bạch vội vã lau nước mắt, rồi đi nhanh ra ngoài. Vưà ra đến cửa, sực nhớ ra điều gì, vội vã quay lại lấy tấm giấy có bút tích của Ngân Thúy xếp cẩn thận bỏ vào ví. Rồi ngước lên nhìn mẹ, ông nói -Bao giờ Vũ Hàng mà quay về, con xin mẹ đừng có tiết lộ cho nó biết về chuyện ban nãy con đã kể với me. Vì đã mấy năm qua, nhiều lần con đã ướm thử nhưng thằng b'e vẫn khẳng định là không bao giờ tha thứ cho cha mẹ đẻ. Vì vậy con không muốn mất Vũ Hàng một lần nữa. Sự tiết lộ có thể khiến nó bỏ đi luôn. Bây giờ đối với con, chuyện có nhận lại nhau không đã không thành vấn đề. Điều quan trọng ở đây là, nó vẫn ở bên cạnh con. Đó là niềm an ủi lớn nhất của đời con rồi Tăng lão phu nhân gật đầu -Trước khi có đầy đủ chứng cớ, mẹ cũng không nhận đại nó đâu con ngại. Nhưng mà bằng bất cứ giá nào, con hãy khuyên nó trở lại đây cho ta. -Vâng Ông Mục Bạch vội đáp, rồi đi ngay. Tăng lão phu nhân nhìn theo. Bấy giờ bà mới như quả bóng xì hơi ngã người xuống ghế, lòng ngập đầy xúc động, bà lẩm bẩm nói -Ông trời có mắt. không để cho nhà họ Tăng ta tuyệt tự. Đúng không? Có đúng vậy không? Thằng Vũ Hàng . Trời ơi! Suýt tí nữa thì ta đã làm chuyện đảo lộn luân thường đạo lý. Để cho hai anh em nó. không ngờ lại có chuyện như vậy được Bà nhìn ra cửa. Lúc đó trời đã tờ mờ sáng nhưng sương đêm vẫn còn phủ vây lầu các, hoa viên. Bà chợt nghĩ đến hai câu thơ của Ngân Thúy Khói toả mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng. Chi bằng quay về thôi. Núi sông xa vời vợi Nhìn lại đám sương khói phủ kín nhà lòng chợt thấy thê lương. Đời quá nhiều phức tạp chỉ tội cho Vũ Hàng , thằng bé thật bất hạnh. Khi ông Mục Bạch đến bến tàu thì trời đã sáng hẳn. Vũ Hàng đang đứng dưới tán một cây to, nhìn ra dòng sông, lòng Vũ Hàng có trăm mối cảm hoài. Vì lần ra đi này Vũ Hàng sẽ mãi mãi không quay trở lại. Nhưng Vũ Hàng chẳng đành tâm bỏ rơi người đàn bà goá bụa cô đơn? Chàng thấy hài lòng vì ít ra là đã bày tỏ lòng mình cho nàng biết. Nhưng nỗi buồn của Mộng Hân, giọt nước mắt của nàng, thái độ ngập ngừng ưu tư đó như những chiếc chân bạch tuộc cứ giữ lấy chân Vũ Hàng . Đừng đị.đi rồi Mộng Hân sẽ sống ra sao đây? Nhưng nếu không đi, ta sẽ phải xử sự thế nào? Và đang trong lúc phân vân, thì ông Mục Bạch đến. Ông Mục Bạch vừa thở vừa nói -Ta đến đây để nói với con, nội đã nghĩ lại, không bắt con làm những việc đó nữa đâu. Hãy bỏ qua tất cả. Coi như chưa xảy ra, và hãy theo cha quay trở về nhà. Vũ Hàng nhìn khuôn mặt hốc hác của ông Mục Bạch cảm động nói -Con không về đâu, con về lại gặp chuyện với nội. Cha đừng khuyên con nữa, để cho con tỉnh táo suy nghĩ. Ông Mục Bạch vội nói -Không đâu! Đích thân nội đã nói với cha rồi mà. Nội bảo sẽ không nhắc lại chuyện cũ, con cũng nên quên chuyện đó, mà theo cha trở về. Vũ Hàng buồn bã -Thưa cha, con xin thưa rõ. Con cảm thấy là rồi một ngày nào đó, con sẽ bị người họ Tăng làm phát điên đi mất. Người kia thì cố gắng kéo con, đẩy con ra ngoài. Người thì cố gắng keó con trở lại. Hai cái sức mạnh đối nghịch đó như trò kéo co. Con lại đứng giữa, sẽ bị xé ra làm hai mảnh. Rồi Vũ Hàng lấy tay xoa xoa trán -Con phục nội, nhưng con cũng rất sợ người. Con nghĩ đây chỉ là kế hoãn binh. Khi con quay lại, những quỷ kế khác sẽ được bày ra. Có thể là rồi con sẽ bị thuốc chết. -Không có chuyện đó đâu. Chẳng bao giờ có chuyện thuốc con. Hãy tin tưởng cha. -Có tin cha cũng nào có ích gì? Quyền lực nằm trong tay nội cơ mà? -Ta bảo đảm với con là nội không còn làm khó dễ con nữa. Thật đấy bởi vì... Mục Bạch nhìn Vũ Hàng, không kềm chế được nói -Bởi vì ta đã thú nhận với nội, con là con ruột của ta, chứ không phải con nuôị một đứa con mà ba mươi năm trước, ta đã bỏ rơi ở Hàng Châu vì khiếp nhược, ta đã yêu mẹ nó mà chẳng dám đương đầu với gia phong. Vũ Hàng nghe giật mình, nhìn thẳng vào mặt ông Mục Bạch. Trong khi đó ông Mục Bạch thấy mình lỡ lời, sợ hãi nhìn Vũ Hàng . Vũ Hàng chựng lại một phút, rồi chợt buông tiếng cười lớn -Ha ha! Thật con chẳng dám tin. Cha mà cũng dám bịa được một vở kịch. Cha đem vở dịch đó ra hù nội. Kết quả thế nào? Nội cũng bị gạt chứ? Ông Mục Bạch nghe Vũ Hàng nó cảm thấy thất vọng, nhưng chỉ đúng yên -Chỉ tiếc là vở kịch đó lại dở quá, cha bảo con là đứa con mà cha đã có được khi ở Hàng Châu? Thế tại sao nó lại vào viện mồ côi ở nhà thờ Thánh Mẫu để trở thành một đứa cô nhi chứ? Ông Mục Bạch lắc đầu -Con khoan thắc mắt. Cứ lắng nghe cho hết câu chuyện. Biết đâu con cũng thấy đó là sự thật chứ? Vũ Hàng đổi sắc mặt ngay. Vũ Hàng không còn cười, mà nói một cách nghiêm khắc. -Cha có thể đem cái chuyện đó ra gạt nội, nhưng cha đừng hòng nói chuyện đời xưa với con. Con không thích ai đem chuyện riêng tư của mình ra để pha trò. Chuyện tối qua cho thấy là nội đã hành động quá đà. Và trong khi tinh thần chưa tỉnh taó, cha nói thế nào người cũng nghẹ Đó là điều rất bình thường. Vì hiện nay, nội đang cần một người để nối dỗi tông đường, rất cần! Nhưng con thì khác. Con không dễ bị thuyết phục đâu. Nói thẳng, con đã nhìn thấy mưu đồ. Đây chẳng qua là muốn con ở rể không được, nên định nói thế để hợp thức hóa điều trên. Lập trường con thì rất rõ ràng. Con bảo không và mãi mãi không. Xin đừng bày mưu để mà sửa đổi họ tên con nữa -Thật ra thì con cũng nào có rõ cha mẹ ruột của con là ai? Mà giữa chúng ta lại có một cái duyên kỳ diệu. Con chẳng giả định được ta là cha thật của con được ư? Vũ Hàng giận dữ nói -Làm sao có chuyện giả định kỳ cục đo? Con là đứa con bị cha mẹ bỏ rơi. Vì vậy không thể viện dẫn bất cứ lý do gì như không nuôi nổi hay nuôi không được. Chẳng bao giờ con tha thứ cho họ được. Vì vậy, nếu nói cha đây là cha thật của con thì coi như c'ai ơn nuôi dưỡng mười mấy năm qua, cũng bị cái khoảng mười lăm năm vứt bỏ kia xoá sạch cả chẳng còn nghĩa lý gì hết. Lời của Vũ Hàng làm cho ông Mục Bạch lặng thinh. Ông đau đớn, nhưng chẳng nói gì được. Mồ hôi vã như tắm trên lưng ông. Vũ Hàng nhìn cha nuôi chợt thương hại nói -Thôi cha hãy về ngủ đi. Mấy ngày qua cha đã bị nội làm cho mệt lả. Con nghĩ cha cũng khổ lắm. Đừng lo gì cho con, chuyện con làm con chịu. Ông Mục Bạch buồn bã nói -Làm sao cha bỏ mặc con được? Cha đã nói với con, tất cả những rối rắm đã qua mà sao con chẳng nghe lời ta mà trở về? Con muốn thế nào nữa chứ? -Con ư? Con định trở về nhà thờ Thánh Mẫu? -Con làm vậy để làm gì? Vũ Hàng buồn bã -Con thật sự muốn trở về đó. Bởi vì con rất nhớ cái thời con còn ở đấy. Nơi đó tuy nghèo, không sung túc như ở đây, nhưng con có thể giúp cho linh mục Giang một tay, chăm sóc những đứa bé mồ côi kiạ trên phương diện tinh thần, nó cũng có ý nghĩa như là phụ giúp cha trong việc kinh doanh. Con ở lại trong nhà họ Tăng, cũng bị gò bó và cô độc vì vậy, con rất khát khao tự do. Con muốn có một khoảng trời rộng bao la để vẫy vùng. Con cũng không thích gia đình phong kiến như ở nhà, những nghi thức vô bổ, những quan niệm cổ hủ. Tất cả những thứ đó chồng chất đã đè con muốn gạt thở làm con khó mà tồn tại được. Ông Mục Bạch lo âu -Đừng! Đừng nói thế. Ta không để con bỏ đi đâu. Linh mục Giang đã có rất nhiều trẻ mồ côi. Còn ta, bây giờ chỉ có một mình con. Con cho ta là ích kỷ, là vì mất Tịnh Nam nên chọn con cũng được nhưng có thế nào, thì ta cũng không muốn mất con lần nữa. Trong tận cùng trái tim, ta đã xem con như con ruột mình. ta đã bị mất mát quá nhiều. Bây giờ ta không muốn mình l.ai bị mất thêm. Vũ Hàng an ủi -Con rời khỏi nhà họ Tăng cũng không có nghĩa là cha mất con. Bây giờ điều cấp bách là cha hãy tìm một người nào đó thế con làm việc thôi. Ông Mục Bạch đau khô? -Sao con nằng nặc đòi đi vậy chứ? Chẳng lẽ trong c'ai nhà này, chẳng còn một c'ai gì để con quyến luyến nữa ư? -Chuyện đó.. Vũ Hàng nói đến đó ngập ngùng rồi im lặng, mắt chàng nhìn về hướng xa xa chợt tròn xoẹ Ông Mục Bạch ngạc nhiên nhìn theo. Thấy Mộng Hân với bé Thư Tịnh đang chậm rãi tiến tớị Ông Mục Bạch lo lắng hỏi -Mộng Hân, con đến đây để làm gì? Nhà có chuyện gì nữa ư? Mộng Hân đáp đạ không có. Con dẫn bé Thư Tịnh ra đây dạo mát. Thấy cha và anh Vũ Hàng đứng nói chuyện nên ghé qua. Rồi Mộng Hân nhìn sang Vũ Hàng, ánh mắt buồn bã -Ở nhà mọi thứ đã mưa tạnh gió hoà. Ban nãy nội cũng sang phòng của Tịnh Huyên, báo cho cô ấy biết, là không nhắc đê"n chuyện bắt rể gì cả. Vì vậy Tịnh Huyên đã vui vẻ. Anh cũng đừng ngại là khi quay về sẽ gặp phiền phức nữa. Tịnh Huyên ban nãy cũng nói lúc nào cũng xem anh như người anh cả của mình. một ông anh cả thật sư. Nội thì cũng rất hối hận. Muốn tôi đến đây xem thử có thuyết phục được anh trở về không? Vũ Hàng thở dài -À! Thì ra mợ đến đây cũng vẫn là vâng lệnh nội bảo nữạ Đến để thuyết phục tôi ư? Lời của Vũ Hàng như gáo nước lạnh tạt vào mặt Mộng Hân làm nàng tái mặt, không nói được lời nào. Vũ Hàng thấy vậy chợt nhiên hối hận. Nghĩ là mình đã lỡ lời xúc phạm nàng, nên nhìn xuống. Thật ra thì Vũ Hàng đâu có muốn nói như thế. Chàng có những điều khác định nói hơn nhưng vì trước mặt ông Mục Bạch, cô bé Thư Tịnh nữa, chàng chẳng biết mở lời thế nào? Ông Mục Bạch thì coi sự hiện diện của Mộng Hân như được cứu tinh, nên nói -Mộng Hân, con hãy giúp ta khuyên Vũ Hàng . Ta đã nói hết lời mà Vũ Hàng vẫn giữ ý định bỏ đi. Vũ Hàng nói, sống ở nhà ta cứ bị giằng co, gò bó, ngạt thở muốn tìm một khoảng trời tự do để thở. Vũ Hàng coi nhà chúng ta như cái địa ngục không bằng. Nào có nghiêm trọng như vậy, phải không con? Con hãy khuyên nó đi. Mộng Hân nhìn Vũ Hàng với ánh mắt đẫm lê. -Bây giờ con nói gì đi nữa khi anh ấy không thích nghe thì cũng bằng thừa. Thôi, không nói thì tốt hơn. Vũ Hàng nghe lời Mộng Hân nói chợt nhiên bao nhiêu ý chí tan rã, lòng chàng đầy xót xa, Vũ Hàng lắc đầu nói -Thôi được. Có là địa ngục cũng được. Nghẹt thở cũng được. Sống chết thế nào cũng được. Tôi sẽ ở lại. Các người đã thắng. Thôi, chúng ta cùng về đi. o O o
Lúc Vũ Hàng quay về, thì rõ là Tăng lão phu nhên không còn nhắc đến chuyện cũ. Chẳng những không nhắc mà thái độ của người như có rất nhiều đổi thay. Bà trở nên dịu dàng hơn với Tịnh Huyên và Vũ Hàng. Dịu dàng một cách kỳ lạ. Nhất là với Vũ Hàng , bà thường ngồi yên lặng ngắm chàng. Khi ngồi bên bàn ăn, bà cũng hay gắp món ngon bỏ vào chén cho chàng. Những cử chỉ âu yếm này trước kia Tịnh Huyên còn chưa được hưởng. Điều đó khiến cho bà Văn Tú, Mộng Hân và ca? Tịnh Huyên phải ngạc nhiên. Nhưng chẳng ai dám tỏ một cử chỉ gì khó chịụ Ông Mục Bạch thì biết rõ nguyên do. Còn Vũ Hàng thì khỏi nói, cũng biết đó là hậu quả của màn kịch mà ông Mục Bạch đã tạo ra. Có điều chàng không vì thế mà xúc động, trái lại cảm thấy ngượng nghịu khôn cùng. Nhưng thà vậy còn đỡ hơn là bị ngược đãi. Do đó Vũ Hàng cố lặng thinh, đê? Tăng lão phu nhân muốn làm gì thì làm. Còn Tịnh Huyên thì sau khi qua khỏi cơn ác mộng, như người được sống lại từ cõi chết. Chỉ biết cảm ơn trời đất, nhưng giữa nàng với Vũ Hàng đã có một cái gì ngăn cách, e dè. Nhiều lúc nàng muốn gặp Vũ Hàng để giải thích hành vi của mình. Nhưng rồi lại chẳng dám. Vì vậy, hai người khi chạm mặt chỉ cười chào, rồi thôi. Vũ Hàng vẫn ngụ trong căn phòng cũ của chàng. Đôi cửa bị gãy đã được thay mới. Vũ Hàng ở đây mà lòng cứ thấp thỏm, chờ đợi một cơ hội để được gặp riêng Mộng Hân, vì chàng có rất nhiều thứ muốn nói với Mộng Hân nhưng mà chẳng hiểu sao, Mộng Hân như cố tình trốn tránh. Mỗi lần dùng cơm xong là nàng vội vã quay về phòng. Ngồi trong bàn, Mộng Hân cũng không d'am chạm mặt với Vũ Hàng . Còn lúc bình thường thì khi nào bên cạnh Mộng Hân cũng có bé Thư Tịnh. hoặc Từ má, chứ không bao giờ nàng đi một mình cả. Chuyện đó làm cho Vũ Hàng muốn phát điên lên, chờ và đợi như lửa đốt dần dần tim chàng làm Vũ Hàng đau buốt từng sợi thần kinh. Vũ Hàng không biết là mình có thể chịu đựng tình trạng này được bao lâu nữa. Ở đâu chàng đều nhìn thấy cái tên Mộng Hân. Còn Mộng Hân thì gần trong gang tấc nhưng sao lại xa vạn dặm. Gần như đêm nào Vũ Hàng đều thổi sáo, Mộng Hân có nghe đấy chứ, nhưng lại chẳng phản ứng gì. Rồi Vũ Hàng cố tình đi ngang qua cửa phòng Mộng Hân. Nhưng chỉ nghe bên trong như đầy tiếng cười nói của bé Thư Tịnh, Từ má, vú em và đôi khi ca? Tịnh Huyên nữa, mà chẳng có tiếng Mộng Hân đâu. Vũ Hàng biết Mộng Hân cố tình lánh mặt, không muốn tạo bất cứ cơ hội nào cho chàng. Có nghĩa là Vũ Hàng không còn một hy vọng nào. Phải chăng Mộng Hân muốn chàng chết? Vũ Hàng muốn phát điên lên vì cái ý nghĩ đó. Chàng nhớ Mộng Hân, yêu Mộng Hân mà cũng hận Mộng Hân vô cùng. Và rồi, có một ngày no. Vũ Hàng cũng gặp được Mộng Hân. Đó là lúc Từ má cùng Mộng Hân dẫn bé Thư Tịnh đi dạo, Mộng Hân đi được một mình phía trước. Khoảng cách đủ đê? Vũ Hàng nói nhỏ với Mộng Hân mà người kh'ac không nghe thấy. -Mười hai giờ khuya nay tôi sẽ sang phòng Hân đấy. Mộng Hân nghe nói giật mình. -Không được, lúc gần đây bé Thư Tịnh cùng ngủ chung phòng với tôi. Vũ Hàng biết muốn nói nhiều cũng không được, vì bé Thư Tịnh đã tới phiá sau. Chàng vội nói nhanh -Vậy thì Hân phải sang phòng tôi. Tôi nằm đợi đấy, nếu Hân không qua, thì tôi sẽ bất chấp tất cả. Tôi sẽ sang gọi cửa phòng Hân. Gọi đến bao giờ mợ mở cửa thì thôi. Lúc đó, nếu người trong nhà mà có nghe thấy, tôi cũng mặc. Nói xong, Vũ Hàng vội bước đi, đê? Mộng Hân đứng đấy với một tâm trạng lo lắng, sợ hãi. Tối hôm ấy, Vũ Hàng lại thổi sáo liên tục, thổi mãi đến mười một giờ khuya. Tiếng sáo của chàng làm tâm thần Mộng Hân bất định, lo lắng. Mộng Hân chờ đến mười hai giờ khuya, thấy vú em và bé Thư Tịnh đã say ngủ mới rời phòng. Bên ngoài, hoàn toàn yên lặng. Vậy là cả nhà đã ngủ say. Mộng Hân lần mò trong bóng đêm, đi về phía phòng Vũ Hàng với một trạng thái căng thẳng. Đến nơi Hân còn chưa kịp gõ thì cửa xịch mở. Vũ Hàng kéo Mộng Hân vào thẳng trong phòng. Cửa khép lại sau lưng Vũ Hàng và Mộng Hân nhìn nhau. Mắt chàng như hai ánh lửa cháy rực. Mộng Hân bị động đứng tựa người vào cửa, trái tim đập liên hồi. Vũ Hàng đứng chận nơi cửa, nhốt Mộng Hân trong vòng tay kềm tỏa của chàng. -Em định lánh mặt tôi đến bao giờ? Suốt cả đời ư? Em muốn để tôi chết vì nhớ thương? Em muốn tôi phải hủy diệt? Những câu hỏi đó làm Mộng Hân khó đáp. Nàng vừa sợ vừa lo, vừa đau khổ. Nàng muốn trốn lánh, nhưng trốn đâu bây giờ? Và Vũ Hàng không chờ câu trả lời của nàng. Đôi tay khép lại, Mộng Hân đã nằm gọn trong tay chàng. Rồi môi chàng cúi xuống làm nàng không thở được, không nghĩ ngợi được gì cả. Mọi thứ như lửa cháy. Nó lan truyền rất nhanh, nó đã bắt vào thùng thuốc súng, và..."Bùm!" Mộng Hân bị cháy tan, những ngọn lửa nóng mà tuyệt vời, lan truyền từng tế bào, từng sợi thần kinh trên cơ thể...có chết đi trong khoảnh khắc đó cũng cam đành. Mãi một lúc sau, Vũ Hàng mới ngẩnh lên và lý trí của Mộng Hân mới hồi phục. Nàng mở mắt thật to, mặt của Vũ Hàng chỉ cách nàng trong gang tấc. Màu mắt đen như bóng tối với những ánh sao. Vũ Hàng là sao dữ, là ma lực, là địa ngục nhưng cũng là thiên đàng của nàng? không! không thể được..Như vầy sẽ đưa đến huỷ diệt. Thế này là tội lỗi. Tại sao ta lại có thể để cho mình rơi vào nỗi u mê này, Mộng Hân nghĩ và lắc đầu, lắc đầụ..Nhưng lời của Vũ Hàng đầy xúc động. Đôi tay chàng ôm lấy đầu nàng. -Đừng có lắc đầu. Em đừng có lắc đầu nữa. Những ngày qua cái làm tôi đau khổ nhất là không biết lòng em nghĩ sao. Bây giờ thì tôi biết rồi, chỉ cần biết được là tôi đã an tâm. Kể từ hôm nay, dầu sôi lửa bỏng thế nào, tôi cũng theo em, tôi không còn sợ gì nữa, tôi bất cần gì hết. Mộng Hân lắc đầu, run rẩy trong vòng tay của Vũ Hàng , xâu xé bằng những giọt nước mắt, bằng những cái lắc đầu. Vũ Hàng nhìn người yêu, đau lòng nói -Đừng có lắc đầu nữa! Đừng có lắc đầu mà em. Nhưng Mộng Hân vẫn tiếp tục. Vũ Hàng van nài! -Tại sao em cứ lắc đầu mãi vậy? Anh muốn hôn em. Hãy đứng yên để anh hôn. Vũ Hàng cúi xuống, nhưng lần này Mộng Hân đã phản ứng. Nàng đẩy Vũ Hàng ra, cố tránh n'e nụ hôn. Và không biết nghĩ sao, Mộng Hân đã thẳng tay tát cho Vũ Hàng một cái tát thật mạnh. Cái tát tai đó làm Vũ Hàng ngạc nhiên lùi ra sau. Bây giờ, giữa hai người đã có một khoảng cách rộng. Họ nhìn nhau, mặt Mộng Hân tái mét, với những hơi thở dồn dập. -Tại sao anh lại cư xử với tôi như vậy? Lúc đầu anh đã bức tôi phải đến phòng anh, rồi anh lại hành động thế này. Anh đã xem tôi là một con người thế nàỏ phải chăng là loại đàn bà buông thả, chẳng biết đạo lý hay liêm sỉ gì cả. Anh làm thế là bức hiếp tôi, đẩy tôi xuống vực thẳm, đến đường cùng, anh có biết không? Mộng Hân vừa khóc, vừa nói tiếp -Anh đã quên rồi ư? Tôi vẫn là dâu con nhà họ Tăng, vẫn là vợ goá của Tịnh Nam cơ mà? Lời của Mộng Hân làm Vũ Hàng đau nhói. Chàng chau mày, mồ hôi đã vã ra -Em nói chi những lời tàn nhẫn vậy? Rồi chàng nhìn Mộng Hân với ánh mắt giận dữ -Em đã rõ lòng tôi đối với em thế nào mà? Tôi yêu em, mà cũng rất kính trọng em. Trên đời này chưa có một người nào có được vị trí đó. Trong cái yêu của tôi có lẫn cái thương xót, ngưỡng mộ. Tôi nhớ em gần như muốn phát điên lên được. Và với cái tình cảm như vậy, có chỗ nào là bất kính, là xem thường đâu? Tại sao em lại bảo tôi là bức bách, là làm nhục ư? Tất cả chẳng qua vì yêu quá không dằn được. Năm năm qua, tôi đã đè nén, tôi bị cái tình yêu đó dày vò, tôi như con thú bị thương khắp mình. Tôi muốn bỏ trốn, em lại chẳng cho tôi trốn, tôi bỏ đi, em lại khuyên tôi ở lại. Lúc ở tại bến cảng, em tưởng là tôi không nghe được tiếng nói của con tim em ư? Cũng vì thế mà tôi phải nén hết nỗi đau nhục nhã dày vò. Tôi lại quay về. Còn em? Em lại giống một kẻ sợ ma, sợ rắn độc cứ né tránh tôi. Em có biết là em làm thế đã khiến tôi đau khổ cỡ nào không? Em cũng biết là tôi muốn thấy em nhìn tôi, hay nói với tôi một lời, nhưng em lại nhẫn tâm phớt lờ, em khiến tôi thất điên bát đảo. Bây giờ lại còn gieo tiếng oán cho tôi, kết tôi trăm tội, sao em tàn nhẫn như vậy? Mộng Hân khóc như mưa, không nói gì cả. Vũ Hàng lắc đầu noí -Thôi được, nếu em cho rằng tình yêu của tôi là sự sỉ nhục với em. Vậy thì em hãy đi về đi. Nếu trong tim em chẳng có tôi, mà chỉ có mấy chữ tứ đức tam tòng đó, thì em đừng đứng đây nữa. Và từ đây về sau, tôi hứa là sẽ không đến quấy rầy em. Chỉ mong khi tôi rời khỏi nhà họ Tăng này, em đừng có ngăn cản nữa. Tôi rõ thật là một thằng ngu, một thằng khùng chẳng hiểu cái ý của em ra làm sao cả. Mộng Hân cắn chặt môi, đau buốt. Nàng đứng đấy sững người như tượng, nhưng cuối cùng rồi, nàng cũng lắc đầu, quyết định. Nàng bước vào phiá cửa, Vũ Hàng nói -Có thật là em đi thật ư? Mộng Hân nghẹn giọng -Vâng. Tôi phải đi! Đúng ra tôi không nên đến đây, không nên đứng ở đây để nghe anh nói những lời vừa rồi. Anh đã dùng những lời lẽ, những tình cảm riêng tư để bức tôi, quật ngã tôi. Nhưng rồi tôi nhớ, tôi đã làm lễ b'ai cổng sắc phong trinh tiết trước khi vào nhà. Và ở đấy, có lẽ vì linh hồn tôi trong trắng, nên chiếc khăn che mặt của cô dâu đã bay đi, và người đầu tiên tôi thấy mặt là anh, chứ không phải anh Tịnh Nam. Kể từ hôm đó, bất cứ cái gì của anh, từ hành động đến lời nói, đều ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Ngay lúc đó, tôi sinh bé Thư Tịnh, nếu chẳng có anh, có lẽ tôi đã chết. Tại sao trên thế gian này lại có một người như vậy làm chi? Tôi đã sống, nhưng sống quá khổ sở. Trong cái cuộc sống đó, thỉnh thoảng nghe được giọng nói của anh, nhìn thấy khuôn mặt của anh chẳng hiểu sao tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi đã tưởng là anh cũng như tôi. Yêu, nhưng vẫn ở trong khuôn phép. Cùng sống trong cùng một mái nhà thì chỉ nên yêu thầm, lặng lẽ ngưỡng mộ, lặng lẽ nhớ nhung, tương tư cho mãi đến suốt cuộc đời là đủ rồi, cần gì phải phá vỡ c'ai yên lặng đó? Mạo hiểm không sợ là cả cái quyền yêu thầm kia cũng bị mất ư? Anh tưởng là chỉ có một mình anh là khổ, là phải đè nén tình cảm. Anh cho tôi là tàn nhẫn, nhưng thật ra chính anh mới là người tàn nhẫn đấỵ không những chỉ tàn nhẫn mà còn hành động một cách vô tri. Tôi nào phải là gỗ đá mà không biết nghĩ đến anh? Thôi được, coi như tôi đã đến đây một cách vô bổ. Và chuyện này nên dừng lại ở đây. Từ rày về sau, mỗi người chúng ta mỗi hướng. Đừng ai quấy rầy ai nữa hay hơn. Nói xong, Mộng Hân vội đẩy cửa. Nhưng Vũ Hàng đã nhanh chóng chận lại chàng xúc động nói -Vậy là..vậy là được rồi, qua điều em vừa nói, anh đã hiểu. Nếu ý nguyện của em chỉ là mong có được một tình yêu trong yên lặng, thì anh sẽ cố gắng để em thực hiện được điều đó. Coi như bảy chiếc cổng sắc phong của nhà họ Tăng là bảy chiếc ổ khoá lớn, nó đã khóa chặt em và khóa chặt cả anh nữa. Rồi Vũ Hàng say đắm nhìn Mộng Hân, hạ thấp giọng nói -Hãy tha thứ cho anh, tha thứ những điều anh đã lỡ nói, anh chẳng có ý làm em đau lòng đâu? Thật ra thì..vì anh chẳng còn cách nào khác. không hiểu sao tự nhiên anh mất cả niềm tin. Nếu không chính tai được nghe em nói, thì anh đã không còn một chút nhẫn nại nào nữa. Mộng Hân nhìn Vũ Hàng , những giọt nước mắt hối hận của chàng, những lời thầm thì của chàng khiến cho sự yếu đuối cơ bản của người phụ nữ trỗi dậy. Làm cho Mộng Hân không dằn được lòng. Nàng sà ngay vào lòng chàng, oà khóc. Thái độ của Mộng Hân lúc đầu làm Vũ Hàng bất ngờ. Nhưng rồi chàng hiểu ra, chàng siết chặt nàng vào lòng, môi lại tìm môi. Nhưng rồi c'ai khoảnh khắc hoà nhau đó không kéo dài được bao lâu. Lý trí quay trở lại, Mộng Hân một lần nữa đẩy mạnh Hàng ra, sợ hãi nói -Không được! không được! Nếu để tình trạng này tiếp diễn thì có hối cũng không kịp. Chúng ta lại thế này rồi? Lại không dừng lại được trước sự cám dỗ, làm cái điều không nên làm. Nếu để buông thả anh sẽ bị tiếng là người vông ân phụ nghĩa. Còn tôi thì tội ngập đầu, mười cửa địa ngục không tha. Mộng Hân van xin -Hãy buông tôi ra đi. Buông tôi ra đi! Nếu anh mà thật sự yêu tôi thì càng nên bảo vệ tôi chứ! Lúc đó, Vũ Hàng mới giật mình, chàng vội trấn an -Hãy bình tỉnh nào. Lau nước mắt đi, rồi hãy đi ra ngoài. Mộng Hân không kịp lau, đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài. Chạy như bị ma đuổi. Nhưng cả hai đâu có ngờ. Trong cái bóng tối âm u kia cũng có một bà lão vì mất ngủ đang đi dạo trong hàng lang và hướng mắt đăm đăm nhìn về phiá song cửa phòng Vũ Hàng . Người đàn bà đó chẳng phải ai khác đó là Tăng lão phu nhân. Nhờ vậy mà bà đã mục kích được cảnh Mộng Hân từ phòng Vũ Hàng chạy ra với nước mắt. Bà định kêu lại nhưng rồi tỉnh táo, bà đứng thẳng người và thấy mọi thứ như sụp đổ ca? Sáng hôm sau, Tăng lão phu nhân cho gọi Mộng Hân vào từ đường. Bà đuổi hết những người không liên ca ra, cài kỹ then cửa lại rồi bắt đầu nói với Hân -Con hãy quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên cho ta! Mộng Hân không dám cãi, quỳ xuống -Hãy nói cho ta biết, tối qua nửa khuya nửa hôm, con đã vào phòng của Vũ Hàng làm gì? Mộng Hân nghe hỏi, nàng ấp úng mà chẳng nói được lời nào. Tăng lão phu nhân dộng mạnh gậy xuống đất. -Nói đi chứ? Mi phải nói thật. Nói dối là cả đời ân hận nghe con Mộng Hân run rẩy -Con..con.. -Con đang là người đàn bà góa chồng, sao lại không sợ lời dị nghị? Có phải chăng là giữa hai đứa đã có chuyện xấu xảy ra? Con hãy nói thật ta nghe xem. Mộng Hân nói đạ không, không có. -Không có? Vậy con đến đấy làm gì? Đừng có nói với ta là không có đến . Chính mắt ta đã nhìn thấy con từ trong phòng nó chạy ra. Chúng bây đã vụng trộm như vậy bao lâu rồi? Nói đi! Nửa đêm mò qua phòng nó được mấy lần? Nói! Bây giờ ta mới hiểu ra, tại sao Vũ Hàng lại khăng khăng không chịu cưới vợ. Thì ra chúng bây đã thông đồng nhau. Nó thổi sáo ra hiệu cho ngươị ngươi đúng là con đàn bà vô liêm sỉ. Tịnh Nam mất thây còn chưa lạnh mà. Tại sao? Tại sao vậy? Mộng Hân kêu lên -Không, không phải, không phải như vậy đâu. Nội, con xin thề với nội. Chuyện không phải là như vậy đâu. Con về đây đã được 5 năm, nhưng đây mới là lần thứ hai đến phòng của Vũ Hàng . Lần thứ 1 là do nội bảo con sang đấy khuyên nhủ. Con không hề nó dối nội đâu, nếu con mà nói dối thì xin tổ tiên vật chết con đi. Hay là cho Thiên Lôi đánh cũng được. Con nói thật mà. Lần nàỵ.lần nàỵ.. -Lần này mi sang đấy làm gì? Mộng Hân đã đủ thời gian suy nghĩ -Lần này ư? Lần này vì Vũ Hàng cứ khăng khăng đòi trở về Hàng Châu. Cha không an tâm, bảo con có dịp làm tìm Vũ Hàng khuyên nhủ. Và con nghe tiếng sáo của Hàng thổi, biết Hàng còn thức nên sang. Nhưng mà..không phải là làm cái điều mà nội nghĩ đâu. Con xin thề là con chẳng hề làm điều gì xấu hổ cho tổ tông, cho anh Tịnh Nam cả. Con chẳng có đủ can đảm để làm cái chuyện đó. Tăng lão phu nhân trừng mắt -Vậy sao ta thấy ngươi từ phòng của Vũ Hàng chạy ra, mà lại bưng mặt khóc? -Bởi vì..bởi vì chúng con đã nói chuyện, trong chuyện lại nhắc đến anh Tịnh Nam. Điều đó khiến con đau lòng, và không dằn được, con khóc. Dù biết là chẳng nên làm thế, sau đó con chạy ra ngoài. Tăng lão phu nhân đăm đăm nhì Mộng Hân. Càng nhìn càng hồ nghi. Bà lại dộng chiếc gậy xuống đất lần nữa nói. -Ta không tin ngươi đâu. Nếu ngươi mà có nói thật thì cái chuyện ngươi đến phòng Vũ Hàng khóc lóc cũng là một điều không nghiêm trang, một hành vi thiếu dạy bảo. Người đàn bà đâu phải muốn khóc ở nơi nào cũng được. Mi định dùng nước mắt để ru lòng người ta à? Mộng Hân vội vã dập đầu nói -Con biết là con đã sai. Sai nhiều lắm! Con đúng là một đứa hồ đồ, nên chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng quên. Con thành thật hối lỗi và hứa sẽ không để xảy ra nữa. Tăng lão phu nhân nói -Ta phải đi tìm Vũ Hàng hỏi cho ra lẽ nếu ngươi mà nói dô"i, thì đừng trách ta chỉ có nước chết thôi nhé. Mộng Hân nghe nói giật mình, vội nói -Nội! Chuyện sai lầm của con nội cứ trừng phạt con, chứ đừng làm to chuyện cho tất cả biết. Nếu nội mà làm như vậy thì con sẽ không làm sao sống nổi. Nội muốn hỏi Vũ Hàng cũng được, nhưng con e rằng , vừa mới xảy ra chuyện Tịnh Huyên không lâu, nội lại đẩy anh ấy vào chuyện này nữa, con e rằng anh ấy sẽ bỏ đi thật, con mong nội nên suy xét lại. Tăng lão phu nhân nghe vậy giật mình. Lời Mộng Hân làm bà sực tỉnh. Vũ Hàng lúc này rất quan trọng. Dù chưa làm rõ được thân thế của hắn, nhưng nếu kinh động, hắn bỏ đi luôn rồi sao? Bà trừng mắt nhì Mộng Hân. không biết điều của Mộng Hân nói có bao nhiêu phần thật? Bà hừ một tiếng rồi gõ mạnh gậy lên người Mộng Hân, nói -Ta tạm tin lời ngươi. Bây giờ trước bàn thờ tổ tiên, mi phải thề độc cho ta. Phải hứa là từ đây về sau không bao giờ để chuyện vượt rào xảy ra mot. lần nữa. Ngươi phải an phận, giữ gìn giới luật, không được nghĩ ngợi lung tung. Nghe chưa? Mộng Hân đỏ mặt, quỳ trước bàn thờ tổ tông nhà họ Tăng, nước mắt lưng tròng, nàng dập đầu lạy ba l.ay, rồi nói đâu phụ là Mộng Hân, xin thề trước mặt tổ tiên, từ đây về sau, quyết không làm điều vượt qua giới luật. Quyết không có ý tưởng mạo muội mà giữ đúng qui luật lễ phép trong nhà. Nếu chẳng giữ được lời thì Mộng Hân này xin được trăm ngựa phanh thây, hoặc bị sét đánh chết. Tăng lão phu nhân nghe thề vậy, gật đầu nói -Ta bảo cho ngươi biết, tổ tiên nhà ta đang nhìn vào ngươi đấy. Ta cũng cùng chứng cho lời thề ngươi. Nhà họ Tăng ta, đã mấy đời thơm danh. Được vua sắc phong cho những 7 tấm cổng phường. Quyết không để cho một mình ngươi phá hoại. Nếu ngươi mà vi phạm lời thề, thì trời sẽ đánh chết ngươi. Mà nếu còn sống thì ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống ra sống. Bây giờ ngươi phải ở lại đây quỳ để có thời gian xám hối. Tăng lão phu nhân nói xong, chống gậy bỏ ra ngoài. Mộng Hân quỳ ở đấy mà cảm thấy như đang bị nguyền rủa. Ngẩng đầu lên, trên bàn thờ hàng hàng bài vị tổ tiên họ Tăng. Những bài vị sắp lớp như những cánh rừng và bản thân Mộng Hân bị giam cứng trong đó, không làm sao thoát ra được. Hôm ấy Vũ Hàng lại không có mặt ở nhà. Từ tờ mờ sáng, chàng đã theo ông Mục Bạch đi lo công việc, mãi đến chiều tối mới về đến nhà. Vừa về đến đã nghe lão Vưu báo lại là Mộng Hân lại làm Tăng lão phu nhân nổi giận, nên phạt quỳ trong từ đường. Vũ Hàng giật mình, tìm đủ cách để gặp Mộng Hân nói chuyện. Nhưng tìm mãi chẳng có cơ hội. Đến giờ cơm tối, Vũ Hàng không còn dằn được nữa, cứ liếc mãi sang nhìn Mộng Hân. Nhưng nàng lại ngồi ăn rất nghiêm chỉnh. Chẳng dám liếc ngang, trong khi lão phu nhân lại giám sát cả hai một cách chặt chẽ. Thế này hẳn là có chuyện không hay rồi. Vũ Hàng lo lắng. Chẳng lẽ chuyện tối qua của hai người đã bị bại lộ? Vũ Hàng tự hỏi. Nếu vậy là tai hoạ đã giáng xuống cho Mộng Hân. Và sự hoài nghi của Vũ Hàng đã được giải đáp ngay tối hôm ấy. Vì muốn biết rõ sự thật, nên Vũ Hàng lấy cớ là sang dạy cho bé Thư Tịnh học, chàng cố tình kéo dài thời gian. Cứ tập cho bé Tịnh viết mãi. Từ má chậm rãi đi tới, thừa lúc mọi người không để ý đã nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay Vũ Hàng . Chàng vẫn tiếp tục dạy cháu học. Mãi đến lúc về phòng mở ra xem, thấy trong đó chỉ có mấy chữ "Gặp gỡ đêm qua, trăm đường tội lỗi, nội đã nghi ngờ. Bảy cổng sắc phong như bảy lời nguyền độc ác. Tôi đã bị vây kín không lối thoát thân. Nếu muốn cứu tôi, giúp tôi, xin đừng gặp nhau nữa." Vũ Hàng áp tờ giấy vào ngực, lòng đầy buồn đau. Chàng nhìn ra song cửa chỉ thấy lầu các chập chùng. Khói sương mù mịt. Qua cái màn sương đó, Vũ Hàng mường tượng thấy bảy chiếc cổng sắc phong của nhà họ Tăng, sừng sững trong đêm như bảy người khổng lồ đang đứng canh giữ tất cả những người trong nhà họ Tăng này không để cho ai chạy thoát. |