watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
10:53:2518/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Dương Gia Tướng Diễn Nghĩa 26 - Hết - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Dương Gia Tướng Diễn Nghĩa 26 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 12

Hồi Thứ Bốn Mươi Bảy

Thúc Thiên Thần Đại Chiến Tướng Tống
Bạch Hoa Nữ Chùy Đập Trương Đạt

Bình minh hôm sau, Lưu Mẫn giương cờ hò reo đi ra. Trận bên kia Thúc Thiên Thần kêu lớn: "Tướng bại trận kia, hôm nay lại đến chịu chết nữa ư?” Lưu Mẫn giận nói: "Yêu nhân mau lui, thì có sống sót, nếu chấp mê không tỉnh, sẽ cho ngươi không còn manh giáp mà về", rồi lập tức múa đao tế ngựa xông vào Tây trận, Thiên Thần cử phương thiên kích nghênh chiến. Hai ngựa mới gian nhau, Thúc Thiên Thần quay ngựa bỏ chạy, Lưu Mẫn thừa thế truy kích. Chưa được một khoảng, Thiên Thần lại làm yêu pháp, trời đất tối sầm, cuồng phong nổi lên, trên không vô số ma quân xông đến. Lưu Mẫn hoảng sợ, trở tay không kịp, bị Thiên Thần hồi mã đâm một kích, chết ở trong trận. Quân Tống hỗn loạn, dẫm đạp lên nhau, người bị chết vô số. Thiên Thần lại thắng một trận, dẫn quân đánh gấp thành trì.
Tông Bảo thấy Lưu Mẫn đã tử trận, vô cùng phẫn nộ, lập tức hạ lệnh chỉnh đốn quân, muốn cùng kẻ địch quyết chiến. Tới ngày hôm sau Tông Bảo đích thân dẫn Hồ Diên Hiển, Hồ Diên Đạt mở thành đối lũy. Thúc Thiên Thần dàn quân bày trận, bên trái Uông Văn, bên phải Uông Hổ. Tông Bảo ngồi trên ngựa Bạch Dực, sớm đã nhìn thấy Phiên soái, thấy mặt xanh như chàm, mắt như chuông đồng, râu tóc đỏ, quạch như nhuộm, nhìn rất đáng sợ. Tông Bảo mắng rằng: "Nghịch tặc hãy mau lui quân, tha mi khỏi chết, nếu không sẽ băm mi ra như cám". Thiên Thần quay hỏi tả hữu: "Người này là ai?" Uông Hổ nói: "Chủ soái quân Tống Dương Tôn Bảo". Thiên Thần nói: "Ai dám đánh trước, để làm nhụt uy của người Tống".

Uông Văn ứng tiếng mà ra, cử thương tế ngựa xông vào trận Tống. Tông Bảo giận dữ, múa thương nghênh địch. Hai bên chiêng trống vang trời, tiếng reo như sấm. Đánh được vài hiệp, Tông Bảo hăng lên đâm cho một thương hất Uông Văn xuống ngựa. Uông Hổ thấy anh bị hại, giận dữ nói: "Mối thù của cốt nhục, làm sao không báo!" Cử đao bay ngựa ra trận. Tông Bảo nói: "Một phát kết liễu tên giặc này". Liền cử thương nghênh địch. Giao ngựa đánh được vài hiệp, Tông Bảo giả thua bỏ chạy, Uông Hổ đuổi theo, gần đến mé trận. Tông Bảo giương cung bắn một mủi tên, Uông Hổ chết lăn xuống ngựa. Hồ Diên Hiển thấy chủ soái thắng liên tiếp, dẫn quân ập vào đánh. Hai quân hỗn chiến, đánh giết đến trời sầu đất thảm, đất rung núi nghiêng. Có thơ làm chứng:
Liệt liệt tinh kỳ xán nhược hà,
Tung tung kim cổ cấp mang qua.
Trận tiền sát khí già thiên ám,
Thành bại tư tu thuộc nhất gia.
Hừnghựccờbaytựarángchiều,
Đang lúc đánh nhau, Thúc Thiên Thần miệng niệm tà chú, trong chốc lát càn khôn hắc ám, tẩu thạch phi sa, giữa trời Hắc Sát ma quân tay cầm đao bén xông đến. Tông Bảo kinh dị, tự chạy trốn trước. Quân Phiên đuổi theo chém giết, quân Tống thua to. Hồ Diên Hiển cố sức đánh rồi cùng Tông Bảo chạy vào trong thành. Thiên Thần dẫn quân ập đến. Hồ Diên Đạt tiến thoái không được, bị quân Phiên bắt được, giải vào Tây doanh, vào gặp nguyên soái Hân Kỳ. Hân Kỳ dặn đem nhốt vào xe tù, hạ lệnh quân sĩ chia ra các cửa công kích.
Thúc Thiên Thần nói: "Người Tống tuy thua một trận, nhưng quân ta lại mất đại tướng Uông Văn, Uông Hổ. Chỉ một tòa thành Hùng Châu, còn không thể hạ được, nếu vào đến Trung Nguyên, làm sao thắng được giặc? Kế sách hiện nay là sai người về nước, xin thêm quân tới giúp, hăng hái Nam hạ, may ra được thành công vậy". Hân Kỳ nói: "Lời mi chính hợp ý ta". Lập tức sai quân kị hồi tấu Lý Mộc vương, cầu thêm binh mã đến giúp. Vương hỏi rằng: "Gần đây binh thế của giữa Tây và Nam thế nào?" Quân kị nói: "Quân Tây Phiên tuy đông, nhưng bị tử trận cũng không ít. Lúc này quân Tống kiên thủ Hùng Châu, quân họ ở lâu thiếu lương. Chúa thượng nếu thêm quân mà đánh, ắt sẽ phá được".

Mộc vương cùng quần thần thương nghị. Hữu thừa tướng Hồ Thiên Trương tâu rằng: "Thần có một kế, khiến quân Tống đầu đuôi không cứu được nhau, tự nhiên sẽ phải lui". Mộc vương nói: "Khanh có kế gì?" Thiên Trương nói: "Có thể sai một người đến nước Tân La mượn binh tương trợ, hứa cùng hòa thân, nước họ tất vui vẻ mà theo. Lại sai sứ tới Hắc Thủy quốc, nói là nếu lấy được Trung Quốc, sẽ cắt đất mà tạ ơn. Nếu được quân của hai nước ra Kỳ Châu để đánh tập hậu thì lệnh cho Tam thái tử khởi binh cứu viện phía trước, không thể không thắng vậy".
Mộc vương nghe theo kế này, lập tức sai sứ vào nước Tân La, dâng vàng ngọc, nói việc mượn quân vào lấy Trung Nguyên. Quốc vương Mạnh Đại Năng cùng thái tử Mạnh Tân bàn rằng: "Tây Phiên cầu viện xuất binh, phải nên làm thế nào?" Tân nói: "Tây Phiên với ta vốn là hai nước có hôn ước, nếu đã hứa hòa thân thì theo lý phải thuận cho”. Vương nói: "Năm xưa do cho Bắc Phiên mượn quân mã, chỉ còn có một phần trở về. Chỉ e quân Tống khó địch, mà ngược lại ta lại mang họa". Tân nói: "Nay Trung Quốc không so được với khi xưa, mưu thần dũng tướng đều đã rơi rụng. Lần này phát binh tương trợ, ắt được đắc chí". Quốc vương nghe theo, lập tức lệnh Mạnh Tân làm soái, đề 4 vạn quân đi đánh. Lúc ấy vương trưởng nữ Bách Hoa công chúa có sức mạnh hơn người, võ nghệ tinh thông, tâu với vương muốn cùng xuất binh. Vương cho đi. Mạnh Tân ngay hôm đó dẫn quân rời bổn quốc, hướng về Kỳ Châu mà tiến, chuyện không có gì đáng nói. Lúc này Hắc Thủy quốc cũng theo lời hẹn, sai đại tướng Bạch Thánh tướng quân dẫn 3 vạn quân kéo đến Kỳ Châu hội binh.

Ở đây nói đến sứ thần hồi tấu Mộc vương: "Hai nước đều hứa tương trợ quân mã đã hướng về Kỳ Châu tiến phát . Mộc vương nghe tấu vô cùng mừng rỡ nói: "Chuyến này nhất định có thể thành công”. liền hỏi Thiên Trương: "Ai có thể dẫn quân tới trước?”. Thiên Trương nói: "Tam thái tử văn võ song toàn, có thể dẫn quân đến viện". Mộc vương chuẩn tấu, liền lệnh tam thái tử thống 4 vạn quân Khương khởi hành. Thái tử lĩnh mệnh, dẫn quân rời Tây Phiên, ồ ạt hướng về Hùng Châu mà tiến. Chỉ thấy:
Hồng kỳ khai xứ Phiên binh thịnh,
Hoạch giác minh thì bộ lạc tề.
CờđỏrợptrờiquânPhiêndậy,
Lúc ấy, Hân nguyên soái luôn sai thám mã đo thám trên đường, hồi báo: "Binh mã tam thái tử đã tới, đóng doanh trại ở hướng chính tây, mời nguyên soái tới bàn việc”. Hân Kỳ nghe báo, lập tức đến Tây doanh, bái kiến xong, tam thái tử hỏi việc giao binh thế nào, Kỳ nói: "Đánh nhau vài trận, đều có thắng thua, đang đợi quân Thái tử đến, mới bàn việc bắt chém người Tống". Thái tử nói: "Tân La, Hắc Thủy hai nước đều đã xuất quân, từ Kỳ sơn đến hội, chờ quân tụ tập đầy đủ sẽ quyết chiến, ắt có thể thắng địch". Chưa dứt lời có người báo quân mã hai nước đã đến Tây quan hạ trại. Thái tử lập tức sai mang dê rượu, đem đến trong quân khao thưởng, và lệnh ra quân trước để tập Hùng thành". Sai nhân đem lễ vật tới gặp chủ soái hai nước. Báo cho biết lệnh của Tam thái tử. Mạnh Tân nhận lễ vật, dặn dò sai nhân về báo lên thái tử: "Ngày mai xin hãy xem chúng tôi xuất binh, phá quân Tống trước, sau đó lấy thành". Sai nhân nhận lời về báo lại, chuyện không có gì đáng nói.
Thám mã báo vào trong thành, Tông Bảo nghe biết Tân La, Hắc Thủy hai nước động binh, hỏi dưới trướng ai dám cản cánh quân này. Hồ Diên Hiển nói: "Tiểu tướng xin đi". Tông Bảo nói: "Quân địch thế to, phải sai Trương Đạt giúp đỡ". Trương Đạt lĩnh mệnh, Tông Bảo liền cấp cho 2 vạn quân. Hồ Diên Hiển lui ra, cùng Trương Đạt bàn rằng: "Tân La có quân rất tinh nhuệ, nên đánh thế nào?" Trương Đạt nói: "Chưa biết hư thực của quân man, ngày mai ra trận, chia làm ba đường mà tiến”. Hiển nghe theo. Hôm sau, sai Diệp Võ bên trái, Trương Đạt bên phải, tự mình ở giữa, ba cánh quân đồng loạt ra thành. Chỉ thấy dưới cờ tạo la, quân man kéo đến đông như kiến cỏ, soái tướng Mạnh Tân tay cầm chùy sắt lưng đeo song đao, ngồi chễm chệ trên ngựa. Hồ Diên Hiển lên tiếng rằng: "Quân cướp Tây Phiên phản nghịch kia, sớm tối khó giữ, mi vì sao lại xuất binh mà ứng cứu?”. Mạnh Tân giận nói: "Người Tống giết em ta Kim Long thái tử, hôm nay đến để báo thù đây". Diệp Võ nổi giận, xách đao bay ngựa thẳng đến tây trận. Mạnh Tân múa chùy nghênh địch, hai bên reo hò. Hai người đánh hơn 50 hiệp, bất phân thắng bại.

Chợt dinh bên phải vang lên một hồi trống, Bạch Thánh tướng dẫn quân từ giữa đánh vào, đem quân Tống tách ra đứt rời làm hai đoạn. Diệp Võ cố sức đánh Mạnh Tân không được, Bách Hoa công chúa dẫn song đao đánh vào Diệp Võ quân thua to. Phía bên phải Trương Đạt cố sức múa thương đến cứu, lại bị Bách Hoa công chúa phóng chùy lưu tinh, đánh trúng ngực Trương Đạt, chết ngay tại chỗ. Quân Phiên xông lên, vạn nỏ càng bắn. Quân Tống đại bại, bị chết vô số. Hồ Diên Hiển cơ thể linh hoạt, quay ngựa chạy trốn gấp. Bọn Mạnh Tân thừa thế truy kích thẳng đến hào thành mới thôi. Có thơ làm chứng:
Phiên tướng tranh ninh mã cánh hùng,
Càn vương hiệu lực chiến cam trung.
Cai tiền dĩ táng tư tu mệnh,
Oán xỉ vu kim ế thảo phùng.
Phiêntướngkhoetàibinhmãhùng,
Thám mã báo về trong quân Hân nguyên soái, cho biết hai nước Tân La, Hắc Thủy dẫn quân đánh thắng quân Tống một trận, chém chết chiến tướng hai bên. Hân Kỳ hết sức vui mừng, cùng bàn với Tam thái tử rằng: "Người Tống nay đã thua vào thành, chủ soái tất tức giận mà lại đến giao phong. Lâu nay nghe Dương Tôn Bảo là con nhà tướng, võ nghệ tinh dũng, nếu chỉ cùng hắn đánh nhau, khó quyết hưng vong. Nên phải dùng kỳ binh để thắng, ắt một trận là có thể thành công". Tam thái tử nói: "Ông có kế gì để phá được giặc?" Kỳ nói: "Hôm qua, quan sát địa thế, cách đây ngoài 15 dặm có một tòa núi lớn tên Kim sơn lồng, chỉ có một con đường nhỏ để vào, hai bên đều là núi cao. Nên sai trọng binh mai phục ở đó trước. Dụ quân địch vào trong lồng, để tuyệt đường về, rồi vây chặt lấy, không đến vài mươi ngày, khiến người Tống đều trở thành quỷ đá, còn Hùng Châu thì trở tay là có thể lấy được". Tam thái tử nói: "Kế này tuy hay, chỉ e người Nam biết được mà không đuổi theo". Liền nói: "Người Tống chưa biết hư thực, có thể đem doanh trại dời đến chân núi Kim sơn". Sắp đặt đã xong, bọn Hân Kỳ rút vây mà đi, không có gì đáng nói.
Hồ Diên Hiển về gặp Tông Bảo báo cho biết việc chiến bại, bị giết chết hai viên đại tướng là Trương Đạt, Diệp Võ. Tông Bảo nổi giận nói: "Không giết bọn man mọi, còn mặt mũi nào về gặp thiên tử”. Hạ lệnh các tướng xuất binh muốn cùng Tây Phiên sống mái”. Trịnh Văn nói:” Quân Tây Phiên rút vây, dời đến đóng ở chân núi Kim sơn, hay có mẹo? Nguyên soái chỉ nên kiên thủ, tính kĩ rồi mới xuất binh hoặc có thể thắng địch, đừng vì cơn giận nhất thời mà quên lo xa vậy?” Tông Bảo nói: "Họ chỉ có cái sức của dũng phu, có kiến thức gì đâu? Các ông hãy xem ta phá họ”. Trịnh Văn không dám nói nữa.

Bình minh hôm sau, Tông Bảo dặn dò Hồ Diên Hiển đánh trận đầu, Lưu Thanh đánh trận tiếp theo, Trịnh Văn ở sau để phòng quân của Mạnh Tân, Khưu Khiêm ở lại giữ thành. Phân bố xong, tự dẫn khinh kị đi giữa. Riêng Hồ Diên Hiển giương cờ gióng trống, đánh đến Kim sơn, gặp ngay tướng Phiên Tam thái tử bày trận mà đợi. Hiển ngồi trên ngựa mắng lớn: "Nghịch tặc hãy sớm hồi binh, mọi việc đều thôi, nếu không giết sạch bọn mi để báo thù cho người Tống vậy". Tam thái tử nổi giận nói: "Tên nhóc kia, hôm nay hãy chớ có chạy?" Liền tế ngựa múa phương thiên kích đến đánh. Hồ Diên Hiển nâng thương đón đánh. Hai ngựa vừa giao nhau, đánh chưa đầy hai hiệp, Lưu Thanh dẫn tinh binh từ bên hông đánh vào. Tam thái tử giả thua bỏ chạy, bọn Hiển hăng hái đuổi theo. Hân Kỳ thấy quân Tống vào trận, liền bay ngựa múa đao tiếp chiến. Trung quân của Dương Tôn Bảo tới nơi, nộ chiến Hân Kỳ. Binh khí vừa giao, Kỳ liền quay ngựa theo hướng đường nhỏ của Kim sơn mà bỏ chạy.

Hồi Thứ Bốn Mươi Tám

Dương Tông Bảo Bị Vây ở Kim Sơn
Châu Phu Nhân Cố Sức Dẫn Quân Cứu

Quân Tống ai cũng muốn tranh công, kéo vào như sóng triều dâng. Lưu Thanh ở sau nhìn thấy, chạy lên trước can rằng: "Quân giặc không làm yêu pháp, vừa đánh đã thua, ắt có mai phục. Vả lại nơi này cách ta đã xa, nguyên soái không mau quay về, nhất định sẽ bị trúng kể. Tông Bảo nói: “Binh quý thần tốc, chính nên tiến nhanh mà đuổi theo, giết quân Phiên khi chưa chuẩn bị, ắt một trận là bắt được. Cho dù là có phục binh, có gì đáng sợ!" Chúng quân nghe xong, dũng khí tăng lên trăm lần. Đuổi gần đến chân núi, quân Phiên bỏ lại quân nhu, y giáp vô số. Quân Tống không nghi, cứ đuổi theo vào trong lồng. Trời đã về chiều, chợt nghe một tiếng pháo hiệu nổ vang, phục binh của Giang Giao đồng loạt xông ra, bịt lấy miệng lồng. Hậu quân báo với Tông Bảo, Tông Bảo thất kinh nói: "Không tin lời trung, quả nhiên bị trúng kế!”. Lập tức lệnh chúng tướng cố sức đánh ra. Hồ Diên Hiển, Trịnh Văn xông lên trước mà đánh, quân Phiên trên đỉnh núi bắn tên đá loạn xạ, quân Tống bị thương và bị chết vô số, không thể xông ra. Đợi đến sau núi, lại là đường cùng. Chính là:
Chỉ nhân ngộ trúng gian nhân kế,
Chí sử anh hùng nhất nguyệt tai
Chỉvìlầmtrúngkếkẻgian,
Tông Bảo và mọi người bị vây trong cốc, trong lòng hoang mang. Trịnh Văn nói: "Phiên chúng kiên thủ cốc khẩu cho dù có cánh, cũng khó mà bay thoát, chỉ đành nhẫn nại, để tính kế mà ra". Tông Bảo nói: "Không thuộc địa lý nên bị mắc bẫy. Nơi Hùng Châu tuy có nhân mã nhưng e rằng khó giữ”. Văn nói: “Khưu đô giám nghe bọn ta bị vây, hắn ắt kiên thủ, nghĩ cũng không bị mất. Chỉ là ở đây lương thảo sắp tuyệt, e không có cứu tế” Tông Bảo nói: “Triều đình dựa vào ta như vào núi Thái Sơn, đã bị quân Phiên vây lấy, các ông hãy nghĩ cách để có thể bảo toàn được". Hồ Diên Hiển nói: "Nay Ứng Châu quân mã hùng mạnh, có thể bí mật sai người đến cầu cứu, mới có thể giải nạn này”. Trịnh Văn nói: "Ứng Châu là đất mà giặc hay lui tới, khó cầu cứu ứng. Chi bằng về Biện Kinh tâu báo, khi đại quân tới, đủ để địch với quân Phiên vậy". Tông Bảo nói: "Trại Phiên nghiêm mật nên chưa biết ai có thể đi được" Nói chưa xong, một người bước ra nói: . "Tiểu nhân xin đi". Thì ra Lưu Thanh, tiểu danh Lưu Chiêu Chi, việc gì cũng dám làm, trong quân hiệu là Lưu đại đảm. Tông Bảo nói: "Ông có kế gì ra khỏi dinh Phiên?" Lưu Thanh nói: "Nguyên soái không nghe nói môn hạ Mạnh Thường quân có khách gà gáy trộm chó ư? Tiểu nhân có thể thay hình đổi dạng mà đi". Tông Bảo mừng rỡ, lập tức viết văn thư cầu cứu giao cho.
Lưu Thanh chờ gần đến hoàng hôn, bí mật ra lồng khẩu nhìn thấy quân Phiên vây thủ đông như mây mù kéo, liền biến thành một con thanh khuyển chạy ra ngoài doanh, người Phiên chỉ cho rằng đó là súc vật trong dinh, nên cũng không nghi. Lưu Thanh ra được vòng vây thì mặt trời đã lặn, đang lúc quân Phiên tụ tập nơi đất hoang ăn uống, Lưu Thanh chạy vào bên trại chứa lương thực, chỉ thấy chứa chất như núi cao. Nảy ra một kế, lấy đá đánh lửa, dùng lưu huỳnh diêm tiêu làm mồi dẫn; rắc vào trong đống lương thảo. Gió đêm đang thổi mạnh, chỉ chốc lát, khói lửa mù trời, cháy lan khắp nơi. Quân Phiên nhìn thấy lương thảo bốc cháy, lập tức phi báo chủ soái đến cứu, bốn bề hoảng loạn. Lưu Thanh trộm lấy một con ngựa, đi suốt đêm hướng về Biện Kinh.
Có thơ khen:
Khốn hãm kim sơn chiến trận suy,
Lưu Thanh dũng cảm hữu mưu vi.
Tiên giáo lương thảo thành yên tận,
Hữu đắc Phiên doanh tuấn mã hồi.
BịhãmKimsơnchiếntrậntàn,
Hân Kỳ lệnh cho bộ hạ cứu tắt lửa, lương thảo đã bí cháy mất một nửa, mới biết quân Tống có người ra khỏi dinh, đuổi theo không kịp, do đó hạ lệnh quân đề phòng. Vài ngày sau, đã đến Biện Kinh, trước tiên báo với Khu Mật viện. Hôm sau, cận thần tâu báo: "Biên đình soái tướng toàn quân bị vây, xin cứu binh đến ứng viện". Chơn Tông nghe tâu thất kinh nói: "Là ai nắm giữ quân Phiên? Có sự kỳ dị như vậy?" Do đó tuyên Lưu Thanh vào trước điện mà hỏi . Lưu Thanh tâu rằng: "Ngày trước từng Tây Phiên giao binh, đều có thắng thua. Gần đây liên tục mất mấy viên đại tướng ở Kim sơn lồng, dụ quân ta vào trong đó nên bị vây lại. Nay Hùng Châu thanh thế rất gấp, quân ta lương thảo đã cạn. Xin bệ hạ sớm sai viện binh để không lỡ việc".  
Vua tôi nghe tâu liền nói: "Khanh lui trước, để trẫm cùng quần thần thương nghị”. Lưu Thanh tạ ơn lui ra. Vua hỏi quần thần: "Ai có thể dẫn quân đi cứu?" Sài Ngọc tâu rằng: "Tướng soái dọc biên giới chỉ nên trấn giữ đất mình, khó mà điều đi cứu. Bệ hạ cần phải ra bản văn nơi cửa kinh thành, chiêu mộ trong chư tướng nếu có người văn võ siêu quần thống chức nguyên soái tiên phong, dẫn quân mà đi". Vua chuẩn tấu, lập tức lệnh viện học sĩ thảo bảng, treo ở các cửa, chuyện không có gì đáng kể.

Lưu Thanh đi đến Vô nịnh phủ, vào báo với Lệnh Bà nói rõ việc Tông Bảo bị vây. Lệnh Bà sợ hãi hỏi: "Ngươi đã tâu với thánh thượng chưa?” Thanh đáp: "Đã tâu rõ lên trước, rồi mới tới gặp Lệnh Bà". Lệnh Bà nói: "Chúa thượng định ngày nào phát binh cứu ứng?" Thanh nói: "Sài phò mã tâu rằng: "Triều đình không có tướng giỏi, không ai đi được chuyện này", thánh thượng lập tức lệnh ra bảng chiêu mộ tướng mới, dẫn quân đi cứu. Lệnh Bà dậm chân khóc rằng: "Cứu binh như cứu hỏa, cháu ta bị vây ở trong trận, qua một ngày như trải một năm. Nếu chờ đến lúc này mới chiêu mộ, biết có được người đến ứng mộ không. Nếu như kéo dài một tháng, tính mạng của Tông Bảo nguy vậy". Nói xong, khóc lóc không thôi.
Lúc ấy, bọn Mộc Quế Anh, Bát Nương, Cửu muội nghe biết tin, đều ra sảnh hỏi nguyên do. Lệnh Bà gạt lệ, kể lại việc toàn quân Tông Bảo bị vây. Mộc Quế Anh nói: "Đó là đại sự của triều đình, sao không sai người tâu với triều đình xin phát cứu binh". Lệnh Bà nói: "Nước không tướng tài, nếu đợi lâm thời mới chiêu mộ đến đi cứu ứng, ta e kéo dài sẽ lỡ việc nên vì thế mà lo buồn vậy" Quế Anh nói: "Lệnh Bà đừng lo, tiểu thiếp xin dẫn quân đi cứu". Lệnh Bà nói: "Chỉ một mình mi làm sao đi được”. Bát Nương, Cửu muội nói: "Hai chúng con xin cùng đi để giúp đỡ". Lệnh Bà chưa trả lời, 12 quả phụ trước đường đồng tới nói: "Nếu cháu có nạn, bằng võ nghệ của chúng con, một là có thể vì triều đình ra sức, hai là giảm phiền não cho Lệnh Bà, nhất định sẽ cứu được Tông Bảo về".
12 quả phụ trước sảnh gồm có:
·         Châu phu nhân: vợ của Dương Uyên Bình, là người có mưu trí nhất.
·         Đỗ phu nhân: tên là Kim Nga, vợ của Dương Diên Tự, trong 12 quả phụ, duy có người này là Lộc tinh trên trời giáng thế. Lúc nhỏ từng theo Cửu Hoa tiên nhân học phép thuật, có thuật tàng binh tiếp nhẫn, võ nghệ xuất chúng, sử dụng ba khẩu phi đao, bách phát bách trúng, trong ngoài Dương phủ đều rất kính trọng.
·         Hoàng Quỳnh nữ. Vợ của Dương Diên Chiêu, thích dùng song đao.
·         Đơn Dương công chúa: Con gái của Tiêu thái hậu, bị bắt khi phá Thiên môn trận.
·         Dương thất tỷ: con gái của Lục sứ, còn chưa kết hôn.
·         Mã Tái Anh: vợ của Dương Diên Đức, rất giỏi sử dụng cây xích sắt chín vòng.
·         Cảnh Kim Hoa: tiểu danh Cảnh nương tử, vợ của Dương Diên Định, thích dùng đại đao.
·         Trùng Dương nữ: cũng là vợ của Lục sứ, giỏi dùng song đao.
·         Dương Thu Cúc: em gái của Dương Tôn Bảo, võ nghệ cao cường, bắn tên rất giỏi.
·         Mạnh tứ nương: Con gái nuôi Mạnh Linh Công ở Thái Nguyên, là vợ thứ của Dương Uyên Bình, có sức mạnh, thiện chiến, trong quân xưng là Mạnh Tú Nương.
·         Đổng Nguyệt Nga: vợ của Dương Diên Định, mắt tinh nhanh, có khả năng bách bộ xuyên dương.
·         Ức Lan Tú: vợ thứ của Dương Diên Định, rất giỏi thương pháp .

Lệnh Bà mừng nói: "Ta xem bọn mi đồng tâm hiệp lực thật là có thể đi chuyến này". Lập tức dặn dò chuẩn bị sẵn đao thương y giáp, Bát Nương, Cửu muội tự đi xếp đặt đầy đủ. Chuyện không có gì đáng nói.
Sáng sau, Lệnh Bà vào triều tâu: "Các con dâu của thần thiếp nghe Tông Bảo bị vây, ai nấy đều muốn dẫn quân đi cứu ứng, để lập công với triều đình, xin bệ hạ hãy chuẩn theo lời tâu của thần thiếp". Vua hỏi quần thần. Sài Ngọc tâu rằng: "Thần lo không có người ứng mộ, đang muốn thỉnh mệnh việc này. Bệ hạ xin hãy chuẩn tấu, chắc sẽ được thành công". Vua mừng rỡ nói: “Lệnh Bà nếu chịu cùng trẫm gánh vác cứu được về nguyên soái, trẫm sẽ khắc tên vào vàng đá, để biểu dương công lao của nhà họ Dương". Lệnh Bà tạ ân, vua thân tứ một cặp chén vàng, hạ sắc phong cho phu nhân của Dương Uyên Bình là Châu thị chức Thượng tướng quân, thống lĩnh 5 vạn tinh binh, tiến lên cứu ứng.
Sắc chỉ đã hạ, bọn Châu phu nhân ai nấy chuẩn bị đầy đủ đều xuất đường bái biệt Lệnh Bà khởi hành. Lệnh Bà nói: "Quân tình khẩn cấp, bọn các con nên đi gấp đến nơi. Phiên man tính rất ngoan cố, nếu biết có cứu binh tới, ắt sẽ thừa cơ đuổi đến. Các con phải cẩn thận, đừng phụ mệnh của chúa thượng, nay Tông Bảo bị vây đã lâu nên đã sai người báo cho biết, để cho hắn được an tâm. Mấy lời dặn dò, các con nên nhớ kỹ".

Châu phu nhân lĩnh mệnh. Ngay hôm đó, uống xong chén rượu tiễn hành, nổ một tiếng pháo, 12 viên nữ tướng đồng loạt xuất phủ, mỗi người cầm một loại binh khí, ngồi trên ngựa oai phong lẫm lẫm, đứng dưới cờ Bạch tạo quân uy gấp trăm lần. Tống Chơn Tông cùng quần thần đứng trên lầu thành quan sát, nói với các quan rằng: "Hôm nay trẫm xem Dương gia nữ tướng xuất binh, nhuệ khí ở trước quân, vượt xa so với các biên tướng vậy! Chuyến này nhất định thắng được giặc”. Sài Ngọc nói: "Thật đúng như lời bệ hạ nói". Rồi vua tôi lui về nghỉ .
Nói về quân mã Châu phu nhân rời khỏi Biện Kinh, lấy Lưu Thanh làm tiền tiêu, cuồn cuộn theo hướng Hùng Châu tiến phát. Lúc ấy trời vào tháng hai, gió êm nắng ấm, chỉ thấy:
Mã tự phi long thừa tử vụ,
Nhân như mãnh hổ trục trường phong.
Hạnh hoa thốc tị hành xung ổn,
Dã thủy thanh lưu cấp tế trung.
Ngựagiốngrồngbaycưỡimâytía,
Quân Tống đi được vài ngày, thấy cách Hùng Châu đã không xa, Lưu Thanh nói: "Gần thành là doanh trại của hai nước Tân La, Hắc Thủy, phu nhân nên đóng trại ở đây rồi bàn việc giao phong". Châu phu nhân nghe theo lời, hạ lệnh chia làm ba trại, sai Trùng Dương nữ, Cửu muội, Dương thất tỷ, Hoàng Quỳnh nữ, Đơn Dương công chúa, năm người dẫn 2 vạn quân đóng trại bên trái; Dương Bát Nương, Đỗ phu nhân, Mã Tái Anh, Cảnh Kim Hoa bốn người dẫn 2 vạn quân đóng trại bên , tự mình cùng Mộc Quế Anh, Đổng Nguyệt Nga, Ức Lan Tú, Mạnh tứ nương dẫn 1 vạn quân đóng trại ở giữa. Phân chia như vậy để lúc giao chiến thì cứu ứng lẫn nhau. Bọn Trùng Dương nữ được lệnh, tự dẫn quân chia ra đóng trại. Chuyện không có gì đáng nói.
Ở đây nói đến tin tức truyền vào trong trại Hân nguyên soái, Tam thái tử nói: "Nếu như viện binh đến chậm mươi ngày, tướng Tống đều đã bị trói, Hùng Châu sẽ bị phá trong sớm tối". Liền triệu Hân Kỳ vào thương nghị cách nghênh địch. Kỳ nói: "Thám mã về báo chúa soái của quân Tống toàn bộ đều là nữ tướng; Điều đó cho thấy nước họ đã hết tướng tài vậy. Nay quân họ chia làm ba đại doanh mà đóng quân, nếu chỉ đánh một trại, ắt hai trại kia sẽ dẫn quân đến cứu. Nay phải chia quân trước sau, lệnh Mạnh Tân cùng Bạch Thánh tướng hãy đến đánh trước, để xem động tĩnh của họ đã, sau đó mới dùng mẹo để phá". Tam thái tử nghe lời, lập tức phát thiệp báo với bọn Mạnh Tân. Mạnh Tân được lệnh, vui vẻ vâng lời, chỉnh điểm quân mã tiến đánh.

Bình minh hôm sau, bày trận ở nơi đồng cỏ bằng phẳng mà khiêu chiến. Doanh trại quân Tống: Cửu muội, Dương thất tỷ ra nghênh chiến. Cờ đỏ mở ra. Cửu muội ngồi trên ngựa chỉ tướng địch mà mắng rằng: "Loại chó man rợ kia! Hãy mau lui binh, tha chết cho mi. Nếu không giết ngươi không còn một mống". Mạnh Tân nổi giận, lập tức tế ngựa múa chùy sắt đến đánh. Cửu muội múa đao đón. Hai ngựa mới giao nhau, hai người đánh được vài hiệp. Mạnh Tân giả thua bỏ chạy, Cửu muội xua quân đuổi theo. Bách Hoa công chúa dẫn khinh kị từ bên cạnh xông vào, đánh với Cửu muội được vài hiệp. Bách Hoa lại thua chạy. Cửu muội không tha, quất ngựa đuổi theo. Công chúa chờ cho đến gần, lấy chùy lưu tinh xoay người lại ném, tin ngay vào con ngựa của Cửu muội, ngựa này bị đau, hất Cửu muội té trong trận. Bách hoa công chúa vừa muốn cơ đao chém xuống, không đề phòng bị Dương thất tỷ bắn một mũi tên trúng vào vai trái của Bách Hoa công chúa, lăn xuống ngựa. Tống binh xô đến bắt lấy. Mạnh Tân cố sức đến cứu. Lưu Thanh dẫn quân xông vào, quân nước Tân La thua to.
Mạnh Tân đơn mã chạy đến trại của Bạch Thánh tướng. Bọn Dương Cửu muội cũng thu quân về trại. Mọi người giải Bách Hoa công chúa vào trung dinh gặp Châu phu nhân. Phu nhân nói: "Hãy đem nhốt vào xe tù, chờ khi về sẽ xử”. Quân hiệu được lệnh, đem Bách Hoa công chúa nhốt lại, chuyện không có gì đáng nói.
Chợt nghe báo bộ lạc nước Hắc Thủy khiêu chiến, Châu phu nhân triệu tập hai trại đến thương nghị và hỏi: "Ai xuất trình nghênh địch?" Trùng Dương nữ ứng tiếng nói: "Tiểu tướng xin đi". Châu phu nhân nói: "Cần thêm một người làm phó tướng mới tốt". Mộc Quế Anh nói: " Con xin tương trợ ra đánh”. Phu nhân mừng rỡ, cấp cho hai người 1 vạn quân để đi. Trùng Dương nữ được lệnh, cùng Mộc Quế Anh dẫn quân giương cờ đi ra trước trận khiêu chiến.

HOMECHAT
1 | 1 | 196
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com