watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:50:2926/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Chu Sa Lan > Kỷ Niệm Mù Sương - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Kỷ Niệm Mù Sương
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 9

 

Chương 6

10 giờ sáng. Theo chân một nhân viên cảnh sát Khanh bước vào căn phòng khá rộng. Một sĩ quan cảnh sát trọng tuổi, vóc dáng cao lớn và nét mặt vui vẻ đứng lên bắt tay nàng một cách thân thiện.
“Thưa bà tôi là đại úy Ben William, phụ tá cảnh sát trưởng của Baton Rouge...
“Hân hạnh được biết ông...
Như không muốn mất thời giờ Ben mở đầu cuộc trò chuyện.
“Tôi đã điện đàm với trung úy Adam North, phụ tá của bà...
“Cám ơn ông... Tôi đã nói chuyện với Adam và ông ta cho biết là George Smith đã được phóng thích khỏi nhà giam của tiểu bang Texas cách đây hai ngày...
“Chúng tôi cũng đã nhận được tin này và lên tiếng báo động cho nhân viên. Hắn là một kẻ nguy hiểm...
“Thông minh, hung dữ và xảo quyệt cộng thêm thông thạo về vũ khí, George, theo tôi là một tội phạm khó truy tầm và đối phó hơn nhiều người khác. Mười lăm năm trước đây, tôi là nhân viên của ban truy tầm tội phạm của Houston và chính tôi là người đã phụ trách vụ án giết người của hắn. Sau khi được phóng thích người mà hắn tìm kiếm trước nhất chính là tôi...
Ben hơi mỉm cười.
“Bà ám chỉ hắn muốn trả thù?
Khanh trả lời bằng cái gật đầu. Trầm ngâm giây lát nàng nhẹ giọng.
“Đêm hôm qua sau khi đi ăn tối với một người bạn trai tôi thấy có một chiếc xe theo sau xe của tôi...
Ben gật gù cười.
“Tôi sẽ cho nhân viên canh chừng sự đi lại của bà. Ngoài ra bà cũng nên cẩn thận. Khó mà tránh né sự trả thù hèn hạ của một kẻ sát nhân như George...
“Cám ơn ông... Tôi chỉ trình bày sự việc để khỏi gây rắc rối cho nhân viên cảnh sát địa phương dưới quyền chỉ huy của ông...
“Cám ơn bà đã cho biết... Chúng tôi sẽ lưu ý về chuyện này... “

Khanh đứng lên bắt tay vị phụ tá cảnh sát trưởng của thành phố Baton Rouge. Ben vui vẻ tiễn nàng ra tận cửa. Ngồi vào xe song chưa nổ máy nàng im lìm suy nghĩ. Xuyên qua cuộc nói chuyện với Ben nàng cảm thấy ông ta không mấy quan tâm tới một kẻ sát nhân như George. Điều đó cũng dễ hiểu vì mỗi ngày trên toàn quốc có hàng trăm hay hàng ngàn kẻ giết người như George được phóng thích khỏi nhà giam của tiểu bang hoặc liên bang. Tuy nhiên riêng nàng lại thấy sự hiện diện của hắn như là mối đe dọa tới an ninh của mình. Nàng sợ và nghĩ trước hay sau gì hắn cũng trả thù bằng hành động gián tiếp hay trực tiếp. Bắt đầu từ giờ phút này nàng phải trông chừng trước sau phải trái, phải cẩn thận trong mọi hành vi và sự đi lại của mình. Điều này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu vì bị mất tự do. Cảm tưởng bị George theo dõi khiến cho nàng mất đi sự bình an và yên ổn trong lúc đang đi chơi với Châu.

Điệu nhạc vang thánh thót làm Khanh giật mình. Nàng mỉm cười khi nhìn thấy số điện thoại của Châu.
“Hi anh...
Giọng của Châu vang lên nhỏ và có chút mỏi mệt.
“Khanh đang ở đâu?
Vì không muốn Châu lo sợ nên nàng phải nói dối.
“Khanh đang lái xe vòng vòng...
“Vậy hả. Khanh ăn trưa chưa?
Nhìn đồng hồ thấy hơn 1 giờ chiều Khanh nhõng nhẽo.
“Chưa... Khanh chờ anh dẫn đi ăn trưa muốn xỉu rồi...
“Vậy hả... Tội chưa... Anh chờ Khanh ở một nhà hàng Việt Nam tên Huế Việt & Cuisine. Địa chỉ là 1295 N. Sherwood Forest Dr...
“Dạ... Khanh gặp anh sau
Tắt điện thoại Khanh từ từ lái xe ra khỏi sở cảnh sát. Thỉnh thoảng nàng nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát thử xem có ai theo dõi mình không. Phải mất hơn hai mươi phút nàng mới tìm thấy nhà hàng Huế Việt. Kéo ghế cho nàng ngồi Châu hỏi với giọng săn sóc.
“Khanh khỏe... Anh trông Khanh có vẻ âu lo... Chuyện gì vậy Khanh?
Khanh lắc đầu cười.
“Dạ không có chuyện gì. Khanh buồn vì ngày mai anh phải trở lại Atlanta...
“Anh cũng buồn như Khanh... Anh xin lỗi Khanh
Khanh ứa nước mắt.
“Anh đâu có lỗi gì... Khanh biết anh có gia đình khi mình quen nhau mà...
Châu nắm lấy tay của Khanh và nàng để yên. Mân mê những ngón tay của bạn Châu thì thầm.
“Khanh vui đi... Hãy hưởng hết ngày vui của chúng mình
Khanh cười.
“Anh nói đúng. Tại sao Khanh lại buồn vì những chuyện không đâu. Anh gọi gì chưa?
“Anh đợi Khanh tới. Khanh muốn ăn gì?
“Bún bò Huế. Một tô thật cay...
Châu gọi hai tô bún bò Huế.
“Anh làm xong việc chưa?
“Xong rồi... Nhuung anh còn ở lại đây thêm một ngày nữa. 5 giờ chiều mai anh mới lên máy bay. Mình còn hơn một ngày... Ăn trưa xong mình về phòng lấy quần áo rồi đi Gulfport chơi...
Khanh reo nho nhỏ.
“Mình đi biển hả anh?
“Ừ... Mình đi biển. Anh đã mướn phòng nhìn ra bãi biển để cho Khanh ngắm cảnh mặt trời lặn và mặt trời mọc...
“Hai đứa mình chứ một mình Khanh đâu có vui...
Vừa nhai bún bò Châu vừa gật đầu.
“Ừ... Hai đứa mình sẽ đi dạo trên bãi biển “

Ăn nhanh và trả tiền xong hai người lái xe về khách sạn. Có lẽ vì mãi nghĩ tới chuyện đi biển nên Khanh không để ý tới chiếc xe Buick theo sau mình quãng xa xa. Khi nàng đậu vào bãi đậu xe của khách sạn, chiếc xe Buick cũng đậu phía bên kia.

Adam càu nhàu vì điện thoại reo ba lần mà người bên kia đầu dây vẫn không bắt.
“Khanh... Pick up... Pick up... Khanh...
Tuy nhiên sau năm lần reo Khanh vẫn không trả lời. Dằn mạnh điện thoại về chỗ cũ Adam đứng lên. Mở cửa ló đầu nhìn ra không thấy ai ông ta lẩm bẩm mấy tiếng đoạn quay trở vào thu dọn giấy tờ rồi xách cặp đi ra hành lang. Ngang qua căn phòng còn mở cửa có mấy nhân viên đang ngồi nói chuyện ông ta dừng lại.
“Ai trực đêm nay?
“Thưa tôi...
Một nhân viên lên tiếng. Adam ra lệnh bằng giọng nghiêm nghị.
“Tôi cần anh gọi cho bà Tran. Nếu bả trả lời anh nói là tôi có chuyện khẩn cấp và quan trọng muốn nói với bả... Nhớ cho kỹ nghe chưa...

Tuy đã dặn nhân viên như vậy nhưng trên đường về nhà ông ta gọi cho Khanh một lần nữa và nàng không trả lời điện thoại.

Châu ngừng xe trước khách sạn Marriott tọa lạc trên con đường chạy sát với bãi biển. Mở cửa cho Khanh anh hỏi.
“Khanh thích?
Bước ra khỏi xe, hít hơi dài không khí có mùi biển mặn Khanh cười nhìn bạn.
“Thích. Khanh cám ơn anh... Khanh sẽ nhớ mãi những ngày mình có nhau...
Ôm vai Khanh Châu thì thầm.
“Anh cũng vậy... Đây là kỷ niệm mà anh không bao giờ quên...
Vì chỉ ở có một đêm nên cả hai không mang theo nhiều quần áo. Chỉ một va ly nhỏ cho hai người.
“Mình lên phòng nghỉ mệt một chút...
Quay nhìn bạn Khanh đùa.
“Anh âm mưu gì đây?
Châu cười khì.
“Đâu có. Anh chỉ đưa Khanh lên phòng rồi bắt cóc Khanh luôn...
Khanh ré lên cười.
“Anh nên nhớ bắt cóc chief of police tội nặng lắm đó...
“Hổng sao... Bà này tình nguyện bị bắt cóc
Khanh cười hắc hắc vì câu nói của Châu. Mở cửa vào phòng Khanh nằm xoải chân tay trên chiếc giường rộng. Thấy Châu đứng tần ngần nàng vỗ vỗ tay lên nệm.
“Anh nằm nghỉ một chút đi...
Châu cười gượng.
“Anh sợ...
“Anh sợ gì?
“Anh sợ anh bị “hút bởi Khanh và anh...
Khanh cười chúm chiếm.
“Anh đừng lo. Khi nào Khanh hút anh thời anh biết liền hà...
Châu cười cười ngồi xuống nệm.
“Nằm bên Khanh nè
Khanh đặt tay lên nệm cạnh chỗ mình đang nằm. Châu chưa kịp nằm nàng đã vòng tay kéo anh xuống rồi xoay người ôm lấy Châu.
“Sao hôm nay Khanh dạn vậy
Khanh cười hăng hắc.
“Tại anh đó
“Anh có làm gì đâu
Khanh nhìn sâu vào đôi mắt lá răm của bạn.
“Tại anh làm cho Khanh mỗi ngày mỗi thương anh nhiều hơn, mến anh nhiều hơn và cảm anh nhiều hơn...Những cái đó sẽ dẫn đến tình yêu...
“Yêu...
Châu buông một chữ. Khanh gật đầu.
“Bây giờ chưa nhưng sẽ...
“Khanh đừng vội vàng... Anh có thừa kiên nhẫn để chờ đợi. Bây giờ Khanh diện cho đẹp để mình đi chơi tối nay...
Tay xách cái va ly Khanh cười nói với Châu trước khi đi vào phòng tắm.
“Khanh sẽ diện cho anh xỉu luôn “

Nửa giờ sau. Đang ngồi đọc báo nghe tiếng tằng hắng Châu ngước lên. Không còn cái vỏ bọc của một Chief of Police nghiêm nghị và khô khan nữa. Khanh của anh là một người đàn bà có vóc dáng kiều mị, kiêu sa và tình tứ. Mắt long lanh vời vợi. Son môi màu cam mượt bóng. Tia nhìn âu yếm. Nụ cười quyến dụ. Skirt trắng gọn gàng, áo thun màu xanh lá mạ hở cổ không sâu lắm nhưng đủ làm cho Châu tưởng tượng rồi cảm thấy xôn xao từng ý nghĩ. Khanh mỉm cười khi nhìn nét mặt đờ đẫn của Châu.
“Khanh đẹp như...
Châu ấp úng vì không tìm ra lời để nói. Không một người đàn ông nào có thể tỉnh táo khi đứng trước một người đẹp tình tứ, quyến rũ và hấp dẫn. Khanh bước tới một bước. Châu cảm thấy mặt đất rung chuyển như tâm hồn mình đang run rẩy và trái tim đang tăng dần nhịp đập.
“Anh...
Giọng nói êm, thật êm. Hơi thở của Khanh thơm mùi hoàng lan phà vào mũi khiến cho Châu rùng mình.
“Xỉu chưa?
Châu gật đầu liên tiếp.
“Từ lâu lắm rồi... “

Khanh cười hắc hắc trong lúc đưa tay cho Châu xỏ áo choàng vào. Nhìn vào trong cái xách tay của mình Khanh thấy khẩu súng vẫn còn đó. Yên tâm nàng khoác tay Châu ra khỏi phòng.

Tay trong tay, đôi bạn dạo từng bước trên bãi biển. Trăng mờ mờ đổ ánh sáng mông lung xuống mặt nước màu trắng đục như sữa. Sóng vỗ ì ầm hoài hũy. Gió thổi mái tóc thơm mùi hoa hoàng lan của Khanh bay vào mũi Châu.
“Khanh lạnh?
Châu thì thầm bên tai. Khanh mỉm cười.
“Chút chút
Châu ghì lấy thân hình mềm ấm vào sát mình hơn khiến cho Khanh lã người.
“Ấm lắm... Tay của anh ấm...
Khanh ngừng lại. Hai người đứng im nhìn ra biển. Xa thật xa biển như vùng nước đen mờ.
“Biển ban đêm đẹp hả anh?
Châu cười nhẹ.
"“Biển lúc nào cũng đẹp. Như tình yêu lúc nào cũng tuyệt vời bất chấp không gian và thời gian... “

Khanh xoay người nhìn Châu. Anh thấy mắt nàng thẳm sâu, long lanh sáng cũng như nụ cười lặng lẽ nở ra trong vùng ánh sáng mờ mờ. Hơi thở nàng thơm nồng hương tình tự. Hai cánh tay của Khanh chợt quấn quanh cổ Châu và kéo lại gần hơn khiến cho anh phải cúi đầu xuống như là một cử chỉ tuân phục tình cảm đang cuộn trào. Mắt chạm mắt. Môi gần môi. Hơi thở quyện lấy nhau trong tiếng thì thầm dịu dàng nhưng chất ngất niềm vui òa vỡ.
“Anh yêu em

Khanh oằn người vì sức mạnh của nụ hôn mà nàng đợi chờ từ lúc quen nhau, hẹn hò nhau của tháng ngày đằng đẵng nhớ thương và mong đợi. Nụ hôn bằn bặt thiếp mê, đưa dẫn nàng vào vùng trời mù sương kỷ niệm của tiếng cười, giọng nói thì thầm, bàn tay ân cần và tình cảm chan chứa.
“Em yêu anh... Anh ơi...
Lời nói yếu mềm của Khanh tan loãng trong gió biển mằn mặn. Vòng tay của người tình xiết mạnh thêm. Nụ hôn chảy trên bờ môi, mi mắt, tóc đen thơm mùi hoàng lan, làn da mơn man của đắm mê vô chừng khiến cho Khanh cảm thấy thân thể mình bềnh bồng như khói sương.
“Anh ơi... Anh ơi...
Khanh kiểng chân, rưới người lên cao hơn để cho thân thể mình dán chặt vào thân thể của người tình cũng như làn môi ngọt ngào của nàng dính cứng vào bờ môi nóng cháy từng sớ thịt đường gân.
“Anh cám ơn em
Châu thì thầm. Khanh úp mặt vào ngực người tình giây lát rồi ngước lên cười.
“Em phải cám ơn anh mới đúng. Anh cho em tình yêu tuyệt vời...
Nâng càm người yêu lên Châu hôn nhẹ bờ môi bóng mượt.
“Em biết tại sao tình yêu của mình tuyệt vời?
“Tại sao “
“Bởi vì em là một người đàn bà tuyệt vời
“Anh nịnh em?
Nhìn vào đôi mắt nâu đen huyền hoặc Châu thì thầm. Khanh có cảm giác lời nói cùng hơi thở của người tình như làn hương tình yêu mơn man trên làn da mịn màng của mình.
“Em thưởng anh cái gì đây?
Cười bằng mắt môi của mình Khanh trả lời bằng cách ghì xiết thân hình đang tăng dần nhiệt độ của người tình.
“Khuya rồi mình về...
“Dạ...

Khanh cúi mặt dấu nụ cười. Đôi tình nhân quay lưng đi về phía có ánh đèn sáng bỏ lại sau lưng biển đen với tiếng sóng vỗ hoài hũy.

George Smith. Đó là tên cúng cơm của hắn nhưng người ta quen gọi hắn bằng biệt danh Tay Sắt . Tuy không nằm trong băng đảng hoặc phe nhóm nào nhưng Tay Sắt lại được giới bất lương của thành phố Houston sợ sệt và nể trọng vì cá tính đặc biệt của hắn. Thứ nhất George là một kẻ có học thức chứ không phải dốt chữ. Cái bằng kỹ sư của Texas A&M đủ chứng tỏ cho mọi người biết điều đó. Học thức cộng thêm sự khôn ngoan, chịu khó suy nghĩ và sự xảo quyệt biến hắn trở thành như một cố vấn hay quân sư cho các “gang sống ngoài vòng pháp luật. Thứ nhì George là một kẻ tàn bạo. Giết người không duyên cớ đã đành hắn còn có cái tính là thích thưởng thức tội ác của mình. Dường như hắn cảm thấy sung sướng khi nhìn người khác đau khổ. Hắn khoái nhìn các nạn nhân của mình khóc lóc, van xin, lạy lục trước khi bị hắn đâm, cứa cổ hay bắn vào đầu nạn nhân phát súng tử hình. Thứ ba George là kẻ có tính thù hằn sâu đậm. Kẻ nào vô phước trở thành kẻ thù của George thời hắn sẽ báo thù cho bằng được. Mười lăm năm trước đây; Khanh, lúc đó còn là nhân viên thuộc ban truy tầm tội phạm của thành phố Houston, đã ra làm chứng trước tòa. Sự hiện diện trước vành móng ngựa cũng như lời khai của nàng khiến cho bồi thẫm đoàn tuyên án George 25 năm tù về tội sát nhân có dự mưu. Tuy nhiên nhờ hạnh kiểm tốt hắn đã được phóng thích sớm hơn. Sau khi ra khỏi nhà giam của tiểu bang George trở lại Houston để tìm kiếm kẻ thù của mình.

Bãi đậu xe của Mariott im vắng vì ít có người thức dậy vào lúc sáu giờ sáng. Một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mặc áo khoác dày cộm và đội mũ lưỡi trai che khuất mặt mày đi nhanh tới chỗ chiếc xe Camry của Khanh đang đậu. Dáng điệu tự nhiên như là chủ nhân hắn rút chìa khóa mở cửa đoạn khom người mở cốp xe rồi cúi đầu tìm kiếm cái gì. Mười phút sau hắn đậy nắp lại xong khóa cửa rồi thong dong đi về phía bãi đậu xe đối diện. Không ai để ý tới hành động của hắn và nếu có người nào thấy cũng tưởng là hắn đang sửa xe của mình. Lát sau chiếc Impala bốn cửa sơn màu xanh từ từ rời bãi đậu xe của khách sạn và sau đó nhập vào dòng xe cộ lưu thông.

12 giờ trưa. Mở cửa cho Khanh ngồi vào ghế lái xong Châu hôn nhẹ lên môi.
“Em lái xe cẩn thận. Anh sẽ gọi cho em ngày mai...
Gật đầu Khanh vòng tay kéo đầu người yêu xuống và hôn ghì lên đôi môi của Châu.
“Em yêu anh... Anh nhớ gọi cho em nha... Anh mà không gọi là em nghỉ chơi anh luôn...

Mỉm cười Châu im lặng nhìn chiếc Camry từ từ ra khỏi bãi đậu xe rồi biến mất. Anh cảm thấy trống vắng, bơ vơ như vừa mất đi một điều gì hiếm hoi và quý báu. Bây giờ anh mới biết mình thực sự yêu Khanh.

Theo dòng xe cộ lưu thông Khanh lái chiếc Camry nhập vào xa lộ 10 từ Baton Rouge đi về Lafayette với vận tốc 75 mile một giờ. Vừa lái xe nàng vừa hồi tưởng lại đêm hôm qua. Ôi Châu của nàng. Châu mặn nồng say đắm. Châu cuồng nhiệt đam mê. Châu cho nàng cảm giác nóng hừng hực của ái ân muôn đời không quên lãng. Châu là tình yêu mật ngọt chín mùi. Thứ tình yêu của lứa tuổi không còn trẻ nhưng cũng không già. Thứ tình yêu của ngóng trông mòn mỏi. Đợi chờ và khát khao để có bên nhau nụ cười. Để nghe bên tai tiếng nói dịu dàng thân ái. Để có thể chịu đựng cái xấu lẫn cái tốt.

Đang mơ tưởng Khanh thoáng thấy đèn thắng của chiếc xe trước mặt bật cháy đỏ rực. Theo phản ứng tự nhiên nàng đạp thắng rồi giật mình sợ hãi vì thắng nhẹ hều. Nhồi thắng mấy lần liên tiếp xong nàng đạp thắng lần nữa. Vô ích. Chiếc Camry lao đi với tốc độ 75 mile một giờ. Liếc nhanh vào kính chiếu hậu nàng bẻ tay lái để đổi hướng cho xe của mình vào lề đường. Cũng may là chiếc Camry đang ở lane trong cùng nên không đụng vào xe nào hết. Khanh kéo thắng tay. Tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường nhựa rít thành âm thanh lanh lãnh và khói bốc khét nghẹt. Xe từ từ dừng lại. Khanh nghe trống ngực của mình đập thình thịch. Nhờ vào kinh nghiệm của một nhân viên cảnh sát cũng như sự bình tĩnh mà nàng thoát chết hoặc không gây ra tai nạn trên xa lộ trong giờ đông đúc xe cộ.

Khanh ngước lên khi thấy Adam bước vào phòng làm việc của mình. Ngồi vào ghế người phụ tá cảnh sát trưởng nói với giọng trầm và nghiêm nghị.
- Tôi và hai chuyên viên đã khám xét chiếc xe và tìm ra một điều quan trọng. Một kẻ nào đó đã cắt ống dầu thắng của chiếc Camry một cách có tính toán để mưu sát bà...
Khanh cau mày. Lặng thinh giây lát nàng nhỏ nhẹ lên tiếng.
“George...”
Adam chầm chậm gật đầu.
“Có thể là hắn. Mật báo viên nằm vùng của cảnh sát báo cáo về sự hiện diện của hắn ở Houston. Tôi nghĩ kẻ theo dõi bà ở Baton Rouge là hắn và kẻ cắt ống dẫn dầu thắng xe của bà cũng là hắn. Bà biết thằng George thù dai lắm. Nó không bao giờ quên vụ bà bỏ tù nó...
Châu cười nhẹ.
“Tôi biết điều đó...
Adam nhìn Khanh xong nói với giọng thân mật.
“Kể từ giờ phút này bà nên cẩn thận. Thằng George nó còn làm nữa...
Khanh nhìn người phụ tá thân tín của mình.
“Cứ để cho hắn làm. Rồi có một lúc nào đó hắn sẽ vấp phải lỗi lầm để cho mình có đủ chứng cớ bắt giam hắn...
Nói xong Khanh đứng lên thu dọn các thứ lặt vặt để về nhà. Adam còn đưa nàng ra tận xe mới trở vào.
Vừa quẹo xe vào đầu ngõ Khanh nghe điện thoại reo.
“Hi anh...
Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói ấm dịu của Châu.
“Em hết đau vai chưa?
“Dạ bớt nhiều rồi anh... Nhớ anh quá anh ơi...
Khanh nghe tiếng thở dài của người tình ở bên kia đầu dây.
“Anh cũng vậy. Thôi ráng chịu đi cưng. Ai bảo em yêu anh làm chi...
Khanh cười hắc hắc.
“Chèn ơi... Tưởng anh an ủi em chứ anh còn đổ thừa cho em. Anh dụ khị em chứ bộ...
Khanh nghe tiếng Châu cười.
“Chief of Police mà bảo người ta dụ khị. Em hăm dọa anh thời có. Em bảo anh không yêu em em bắt bỏ tù...
Khanh cười hắc hắc.
“Đúng rồi đó... Em sẽ gởi trát tòa đòi anh qua đây hầu tòa. Anh sẽ bị em nhốt vào tù một tháng mới thả anh ra...
Khanh nghe tiếng cười vui thích của người yêu vang lên.
“Anh thách em đó. Em mà bỏ tù được anh thời em mới đúng là Chief of Police... "

Chương 7

Khanh vui như được mẹ cho quà lúc còn bé. Nàng nhận được gói quà của Châu gởi từ Atlanta. Lái xe vào nhà chứa xe và đóng cửa lại cẩn thận nàng theo cửa hông đi vào nhà bếp. Mân mê phong bì màu vàng lớn và nặng giây lát nàng mới dùng kéo cắt rồi lấy ra hai quyển sách. Đó là quyển MKG và NKBK của LSC. Nơi trang đầu tiên của hai quyển truyện dài đều có dòng chữ: Thân tặng Khanh... và chữ ký của tác giả. Ngoài ra Châu còn gởi mấy dòng được đánh máy trên mảnh giấy: Em yêu... Gởi cho em hai quyển sách có chữ ký của nhà văn LSC để em đọc cho đỡ buồn. Sẽ điện thoại cho em sau... Quan sát hai quyển sách thật kỷ xong Khanh vào phòng ngủ lấy ra quyển MKG do LSC đã gởi tặng cho mình; nàng biết ba quyển sách đều do một người viết ra vì tuồng chữ giống hệt với nhau. Một điểm đáng chú ý là cả ba đều được gởi từ thành phố Atlanta. Tuy nhiên điều này không đủ yếu tố cho nàng xác định Châu là LSC. Nàng không có tuồng chữ của Châu để so sánh. Bực mình nàng lẩm bẩm.
“Anh khôn lắm anh ơi nhưng em sẽ khám phá ra anh cái bí mật của anh. Lúc đó em sẽ đè anh ra để đét vào đít anh mấy roi...”
Nói tới đó nàng ré lên cười hắc hắc khi tưởng tượng ra cảnh Châu nằm dài trên thảm cho nàng đét đít. Cười xong nàng lại xụ mặt vì chưa nghĩ ra cách nào để khám phá bí mật của người yêu. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau Châu có nói anh vốn là sĩ quan an ninh tình báo trong quân đội trước kia. Lúc đó nàng nghĩ anh xạo nhưng bây giờ nàng lại nghĩ anh nói thật. Chỉ có mấy ông làm nghề Z28 mới hay giữ kín bí mật đồng thời biết cách giữ kín bí mật về đời tư cùng các hoạt động của mình. Phần nàng cũng từng là cựu nhân viên trong ban điều tra tội phạm của Houston trước khi trở thành Chief of Police của Pearland City. Bây giờ gặp Châu, mang ý nghĩ anh là nhân viên an ninh tình báo nàng cảm thấy nhiều hào hứng và kích thích khi tham dự vào trò chơi Z28 với một người thân thương.
“Mình nhất định không chịu thua ảnh... Mình phải tìm ra bí mật của ảnh... “

Khanh lẩm bẩm. Nhìn lên cuốn lịch thấy chỉ còn ba tuần lễ là tới Giáng Sinh Khanh nghĩ ra một ý kiến mới và nàng thầm thích thú về điều này. Mở laptop nàng vào nhà sách Tự Lực để tìm mua mấy quyển sách tặng Châu nhân dịp Giáng Sinh. Biết người tình đang nghiên cứu về sử địa nên nàng chọn ba quyển về sử và hai quyển về địa lý. Sau đó nàng vào thuvienvietnam.com để đọc một truyện mới của LSC vừa được đăng cách đây hơn tuần lễ. Vì lơ đểnh nàng đi lạc vào mục tiểu sử của các tác giả. Lần trước nàng đã xem qua nhưng không có chi tiết nào nói về đời tư của LSC. Dò tìm giây lát nàng bấm vào cái khung nhỏ có tên LSC. Thiếu chút nữa là nàng la làng khi thấy hàng chữ hiện ra.
“Tên thật là Nguyễn An Châu sinh năm 1945 tại Vĩnh Long. Di tản sang Hoa Kỳ năm 1975. Là một nhà văn tài tử, LSC có rất nhiều truyện dài và truyện ngắn đăng rải rác trên mạng..."“

Tuy chỉ có những dòng chữ đơn sơ nhưng bao nhiêu đó khá đủ cho nàng đoán Châu là LSC. Nàng chỉ tiếc là không có hình ảnh để mình nhận diện. Nghĩ mình đã khám phá ra cái bí mật của Châu khiến cho nàng mừng rỡ muốn la làng. Tắt laptop nàng lẩm bẩm.
“Ảnh ghê thiệt. Vậy mà ảnh giấu mình, nhất định bảo là “nghệ sĩ cuốn bánh tráng “.
Khanh ré lên cười hắc hắc khi nghĩ tới điều đó. Nàng ước gì người yêu đang ngồi trước mặt để cho nàng điều tra hoặc lấy khẩu cung. Không chịu được nàng gọi cho Châu nhưng khi cầm điện thoại lên nàng lại thở hắt hơi dài bỏ điện thoại xuống. Châu không được tự do như nàng. Anh có vợ. Từ lúc hai người quen nhau cho tới bây giờ Châu chỉ gọi nàng và gọi vào những lúc nhất định. Điều đó đôi lúc cũng làm cho nàng buồn và tức bực. Nhiều lúc buồn rầu nàng muốn được nghe Châu nói những lời âu yếm. Lắm khi cô đơn vò võ trong ngôi nhà rộng nàng cần nghe giọng nói trầm ấm, thiết tha và khuyên nhủ. Đôi khi cần hỏi ý kiến mà không gọi được Châu nàng sùng, nàng giận vì cái giờ giấc hắc ám của người yêu. Có một lần nàng nói thẳng ra cho Châu biết về ý nghĩ “giờ giấc hắc ám “đó. Châu chỉ thở dài và xin lỗi nàng. Nàng biết Châu là con người nặng tình cảm, yếu đuối trước tình cảm, cho nên cách giải quyết của anh cũng nghiêng theo tình cảm. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Ly dị vợ để sống với nàng thời Châu sẽ hạnh phúc nhưng vẫn mang trong lòng những băn khoăn và ray rứt cho một người đã từng sống với mình hai mươi mấy năm dài. Huống chi người đó chính là mẹ của con mình. Sự liên hệ tình cảm này là điều khiến cho Châu ngại ngần không dám ly dị dù anh biết không được sống với Khanh anh cũng khổ sở và buồn rầu. Thở dài vì những ý nghĩ làm nhức đầu Khanh mở laptop để email cho Châu xong ngồi chờ. Mười lăm phút. Nửa tiếng. Nàng đi tới đi lui rồi cáu kỉnh với chính mình. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có hồi âm. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cho nàng giật mình.
“Hello
Khanh nghe bên kia đầu dây lẫn trong tiếng kêu o o nho nhỏ là tiếng nói trầm và chậm của người mà nàng muốn nghe.
“Anh xin lỗi không trả lời cho Khanh được. Anh đang trồng cây hoa anh đào...
Khanh muốn xì nẹt Châu nhưng nghe giọng nói trầm buồn của người yêu nàng cảm thấy thương thương và mũi lòng nên bỏ qua.
“Anh làm xong chưa. Nếu không anh cứ việc làm tiếp đi. Khanh chỉ muốn nói chuyện chơi mà thôi...
Khanh nghe tiếng Châu cười nhỏ.
“Xong rồi... Mua cây cả tháng để nó héo queo rồi bây giờ anh mới có rảnh để trồng. Em khỏe?
“Dạ... Em bình thường... Chỉ có điều là...
Nói tới đó Khanh dừng lại nhưng Châu hiểu được. Nàng chưa kịp nói tiếp Châu cười trong điện thoại.
“Anh cũng vậy. Anh nhớ...
Khanh nghe Châu ngưng nói và dường như tiếng người nói loáng thoáng.
“Anh xin lỗi Khanh phải ngưng câu chuyện. Chốc nữa rảnh anh gọi lại Khanh...
“Dạ... Khi nào anh gọi lại cho Khanh cũng được... “

Tắt điện thoại Khanh cảm thấy buồn buồn. Nàng hiểu hoàn cảnh của Châu và đâm ra thương cho người yêu. Kể từ khi lập gia đình cho tới hôm nay đã hai mươi mấy năm, Châu sống cô đơn và lặng lẽ như cái bóng. Anh không có một người bạn để chuyện trò hay tâm sự. Anh quen nhiều người lắm nhưng không tìm ra một tri kỷ. Những người bạn của Châu là những quyển sách câm lặng. Ngoại trừ nàng ra không ai biết một người có tâm hồn lãng mạn, mơ mộng và đam mê lại là một người cô đơn. Trong những lần gặp nhau Châu đã nói cho nàng nghe sự cô đơn, buồn rầu mà anh phải chịu đựng. Nàng hiểu nỗi đau thầm lặng của Châu bởi vì nàng cũng đã ở trong hoàn cảnh đó hơn ba mươi năm. Nàng lấy một người chồng mà nàng không yêu thương. Đã thế chồng nàng lại lớn hơn nàng những mười lăm tuổi. Không tình yêu, cách biệt tuổi tác cộng thêm tính tình khác biệt khiến cho hai vợ chồng càng ngày thêm xa cách. Có thể hai người không bao giờ xa cách bởi vì họ có bao giờ gần nhau đâu mà bảo càng ngày càng thêm xa cách. Chồng nàng là một người đàn ông độc đoán, ích kỷ, thương mình nhiều hơn thương vợ con cho nên ghen tuông một cách vô lý. Khanh lắc đầu như không muốn nghĩ về những gì xảy ra trong quá khứ của mình. Nàng muốn quên, quên tiệt khổ đau quá lâu, quá dài.

Chuông điện thoại lại reo. Khanh chụp lấy cái điện thoại cầm tay.
“Anh hả... Anh làm xong việc chưa mà gọi Khanh...
Có tiếng Châu cười nhỏ.
“Xong rồi. Anh như đứa con nít phải làm xong việc mới được đi chơi...
Khanh cố dấu tiếng thở dài tuy nhiên Châu lại nghe được.
“Khanh có điều gì buồn?
“Dạ đâu có anh. Khanh vui vì được nói chuyện với anh...”
“Tại sao Khanh lại thở dài?
“Tại Khanh thương anh. Khanh thấy anh khổ...
“Anh chịu khổ quen rồi. Vả lại...
Nói tới đó Châu lại ngừng. Như muốn chuyển đề tài Khanh hỏi.
“Tên thật của anh là gì?
“Ủa anh nghĩ Khanh biết rồi mà...
Khanh lắc đầu như đang ngồi đối diện với Châu.
“Khanh biết nhưng muốn anh tự xác nhận...
“Có chuyện gì vậy. Tên thật của anh là Nguyễn An Châu...
Khanh tiếp theo liền.
“Anh sinh năm 1945 tại Vĩnh Long phải không?
Có tiếng Châu cười bên kia đầu dây.
“Sai rồi em ơi. Anh sinh năm 1945 tại Bến Tre?
Khanh cụt hứng vì câu trả lời của Châu.
“Em nhớ là anh nói với em anh sinh ra ở Vĩnh Long mà “
Khanh nghe có tiếng cười tươi vui pha chút đùa cợt của Châu.
“Nơi sinh của anh mà anh không biết sao. Khanh nhớ lộn rồi
Khanh bặm môi vì tức tối.
“Như vậy anh tên Nguyễn An Châu, sinh năm 1945 tại Bến Tre?
“Có chuyện gì vậy Khanh. Anh nghe giọng nói của em như có vẻ bực...”
Cố giấu sự tức tối của mình Khanh đáp với giọng tự nhiên và bình thường.
“Dạ đâu có chuyện gì. Em chỉ hỏi cho biết thôi...
Khanh càng thêm cáu khi nghe giọng cười mà nàng cảm thấy như trêu chọc của Châu vang lên bên kia đầu dây.
“Khanh đã nhận được quà Giáng Sinh của anh chưa?
“Chưa...
"“Anh gởi hôm thứ hai... Chắc tuần tới Khanh sẽ nhận được. Hy vọng em sẽ thích món quà của anh tặng...
Khanh đùa.
“Em không thích quà của anh đâu. Em thích anh Châu hơn. Em muốn anh đóng thùng gởi anh Châu của em qua đây cho em... Đó là món quà em cần trong mùa Giáng Sinh...
Khanh nghe tiếng người yêu cười vui vẻ bên kia đầu dây ở Atlanta.
“Giáng Sinh cận quá nên anh không gởi anh Châu được. Tết Nguyên Đán thời may ra...
“Anh mà hứa cuội là em nghỉ chơi với anh
“Không chơi với anh thời em chơi với ai?
Khanh cười hắc hắc.
“Em sẽ chơi với ông văn sĩ của lòng em. Ổng mê em không thua gì anh đâu
Khanh nghe tiếng cười của Châu vang vang.
“Vậy hả...
Đang nói chuyện bỗng dưng Khanh nghe điện thoại bị cắt một cách đột ngột. Ngạc nhiên nàng gọi lại cho người yêu nhưng chỉ nghe tiếng tích tích mà thôi. Vì lý do nào đó Châu không trả lời. Bực mình nàng tắt máy điện thoại xong mở laptop lên mạng để check mail. Nàng mỉm cười khi thấy nhiều, rất nhiều thư của LSC.
"“K. thân... Mấy ngày nay thư cho K. mà không thấy K. trả lời. Buồn ghê. Rồi lại lo khi nghĩ K. bị bịnh. Biết K. sống một mình lại không có con cái ở gần nên anh càng thêm lo...
Khanh cười thầm.
“Cám ơn anh. Sở dĩ em không hồi âm cho anh được vì ông bồ đang ở bên cạnh. Em mà hồi âm là ổng ký đầu em...
Mở lá thư kế tiếp nàng đọc thật chậm.
“K. thân... Chiều thứ bảy “Má của các con anh “đi shopping... Nhà vắng chỉ có một mình định viết tiếp cái truyện dài nhưng óc trống, đầu nặng vì nhớ hay thương người ta? Ngày xưa có người bảo anh tình yêu là viên thuốc đắng bọc đường. Bây giờ có tuổi mới biết cái đắng của tình yêu như thế nào. Mình nghĩ về người ta mà người ta không nghĩ về mình là một cái đắng. Mình nhớ người ta mà người ta không nhớ mình. Thêm một cái đắng. Mình yêu người ta mà người ta không yêu mình. Lại thêm một cái đắng nữa. Mình thương người ta mà người ta không thương mình. Đắng thêm nữa. Đắng nghét... “

Khanh lắc đầu mỉm cười nghĩ ông này weird . Ổng viết văn, làm thơ, suy tư, mơ mộng nhiều quá nên bị chạm điện . Khanh cười hắc hắc vì nghĩ Châu cũng giống như vậy. Có lúc hai đứa tay trong tay, đang âu yếm và tình tự bỗng nhiên anh lại nói tới cái gì viễn vông như giấc mơ hồi hương rồi buồn rủ ra khiến cho nàng phải vỗ về, an ủi. Thoạt đầu nàng hơi ngạc nhiên rồi sau đó quen dần để khi nào người yêu buồn nàng lại có hân hạnh xoa dịu nỗi buồn. Khanh ngần ngại nửa muốn hồi âm nửa lại không. Hồi âm thời sợ Châu buồn. Không hồi âm thời sợ ông văn sĩ cũng buồn. Nàng thích đọc truyện của ông ta. Thích nói chuyện văn chương và đôi khi cũng tâm tình với ông ta. Nàng xem ông ta như là bạn, thuần túy là một người bạn văn chương, có thể cười đùa, trêu chọc mà không làm phiền lòng nhau. Suy nghĩ giây lát Khanh trả lời.

"“Kính anh... K. đã đọc hết các thư của anh nhưng lại chậm trả lời vì nhiều lý do. Thứ nhất là K. không có ở nhà. K đi thăm bồ. K. nghĩ chắc anh sẽ buồn vì chuyện này nhưng sớm hay muộn gì K cũng phải nói cho anh biết. K. thích anh nhưng rất tiếc anh là người đến sau, tới chậm hơn người khác. K chỉ xin một điều là mình xem nhau như bạn. như tri kỷ. có thể tâm sự. an ủi. giải bày cho nhau. K. không muốn mất anh. mất một người bạn đồng thời là một ông văn sĩ được K. mến mộ nhất...”

Bấm vào chữ send xong Khanh rời chỗ ngồi. Tự dưng nàng thèm ly cà phê. Bên ngoài trời tối xầm lại. Ngồi trong nhà nhâm nhi ly cà phê nóng. Nhìn những hạt nước mưa bay bay nàng cảm thấy chút buồn dịu nhẹ, lâng lâng. Nàng nhớ tới Châu. Nụ hôn ngọt ngào, dài tới độ nàng phải nín thở, máu trong người sôi lên khi bờ môi tham lam và cuồng nhiệt của Châu ủ ấp mắt môi, tay chân và thân thể của mình. Châu là đam mê chín nhừ. Châu là ái ân mệt nhoài. Châu là yêu thương không ngừng nghỉ. Khanh nhắm mắt lại để mặc cho cảm nghĩ đẩy nàng đi xa. Xa thật xa. Xa hơn ngày tháng chờ đợi để gặp lại người yêu, ở cách xa nàng nghìn cây số và có nhiều cách trở.

Khanh nhíu mày khi thấy một chiếc xe lạ đậu trên đường ngay khung cửa sổ phòng khách của nhà mình. Tay cầm ly cà phê nàng nhẹ bước vài bước và nép mình sau tấm màn nhìn chăm chú vào chiếc xe Impala màu xanh kiểu 1998. Vài phút sau chiếc xe từ từ lăn bánh rồi biến mất. Tuy nhiên nàng vẫn còn đứng im lìm suy nghĩ. Dường như nàng đã thấy qua chiếc xe này rồi. Châu. Baton Rouge. Tia sáng chợt nổ bùng ra. Khanh nhớ lại những ngày ở Baton Rouge với Châu. Anh lái xe và nói cho nàng biết có kẻ theo dõi hai người. Kẻ lạ cũng lái chiếc Impala màu xanh. Khanh chợt nghĩ tới George. Nhấc điện thoại nàng gọi cho Adam nói về chiếc Impala màu xanh kiểu 1998. Ông ta bảo sẽ gọi lại cho nàng biết sau. Vẫn còn đứng tại cửa sổ Khanh hồi hộp khi thấy chiếc Impala màu xanh lại quay trở lại và chạy chầm chậm ngang qua nhà mình. Đứng đợi hồi lâu vẫn không thấy chiếc xe Khanh hơi an tâm trở lại phòng khách ngồi uống cà phê. Mưa vẫn rơi rả rích. Gió hắt những hạt mưa vào cửa sổ. Nàng chợt thấy cô đơn và buồn rầu. Nhớ Châu vô cùng. Nhớ quay quắt. Nhớ đòi đoạn ruột gan. Mở laptop nàng gởi cho Châu mấy chữ.
“Nhớ anh quá anh ơi...
Lát sau nàng lại thấy dòng chữ hồi âm.
“Anh muốn gặp em ngay bây giờ...
Cười sung sướng nàng gởi lại:
“Em cũng vậy...
Lát sau dòng chữ hiện ra.
“Anh sẽ lái xe qua thăm em...
Cười vui Khanh hỏi:
“Bao giờ?
Châu trả lời.
“Ngày mai
Khanh gõ lại.
“Thật không. Anh nói thật không?
Khanh không tin vào mắt mình khi nhìn hàng chữ.
“Anh sẽ đi lúc 4 giờ sáng. Tới nhà em 8 giờ tối. Chờ anh...”
Phải dằn lắm Khanh mới không nhảy cởn lên vì vui sướng. Nàng lẩm bẩm.
“Anh ơi... Em nhớ anh...
Đang lái xe trên xa lộ 10 từ Baton Rouge đi Pearland Châu nghe điện thoại của mình reo.
“Hi em...
Giọng của Khanh tràn ngập niềm vui.
“Hi anh. Anh đang ở đâu?
“Anh qua khỏi Baton Rouge chừng ba chục mile...
“Sao chậm vậy. Anh lái trăm mile một giờ đi...
“Thôi đi... Anh không có nghe theo lời xúi dại của em đâu. Chạy trăm mile một giờ đặng cảnh sát bắt anh bỏ tù hả...
Châu nghe người yêu cười hắc hắc bên kia đầu dây.
“Nếu bị cảnh sát chận anh cứ khai là em bảo anh chạy trăm mile một giờ...
“Ngu sao nghe lời của em. Em đang ở đâu?
“Trên đường về nhà. Em sẽ ghé chợ mua rau về làm bánh cuốn và nấu bún riêu cho anh ăn...
“Anh không muốn ăn bún riêu...
Giọng của Khanh vang lên nhiều ngạc nhiên.
“Sao vậy. Em tưởng anh thích bún riêu...
“Anh thèm thứ khác hơn. Anh thèm ăn cái môi của em...
Khanh ré lên cười thật lâu mới nói và giọng nói vẫn còn trong tiếng cười.
“Thiệt hôn. Hay là anh qua tới đây rồi anh ngủ khò...
“Đêm nay anh nhất định không ngủ. Mình sẽ nói chuyện suốt đêm cho đã... Bây giờ mình ngưng nói đi để anh lái xe...
“Ok bye. Gặp lại anh...
Đang ở trong bếp, nghe có tiếng chuông Khanh bước ra mở cửa. Chút mệt mỏi trong mắt. Tóc điểm sương bạc nhiều hơn. Châu đón nàng bằng nụ cười. Khanh thì thầm.
“Anh
Châu bước vào. Cửa đóng kín. Vòng tay ấm áp của Châu quấn lấy người tình. Nụ hôn. Bờ môi. Hương hoàng lan trên tóc. Áo nồng mồ hôi. Đôi tình nhân hôn nhau một nụ hôn dài đúng ba tháng của đợi chờ, ngóng trông và tưởng nhớ.
“Nhớ anh quá anh ơi...
Khanh thì thầm trong tiếng rộn ràng của tim và trong hơi thở gấp.
“Em ốm hơn...
Châu nói trong khi vòng tay vẫn không rời thân hình mảnh mai của người yêu. Khanh cười bằng mắt.
“Tại nhớ anh đó...
Nhìn sâu vào đôi mắt nâu Châu đùa.
“Chief of Police mà lãng mạn quá không được...
Khanh nũng nịu.
“Tại anh đó. Anh cấy vào em mối tình si quá lớn...
Châu trợn mắt nhìn đăm đăm người yêu rồi cười nhẹ.
“Em làm thơ hả. Hay đó...
Khanh cười rũ.
“Em cóp của ông LSC đó... Ổng email cho em mấy chục bài thơ tình ướt át. Ổng làm thơ tình hay không kém anh đâu...
“Thế à... Đọc cho anh nghe đi...
“Hông... Cái này là bí mật của tình yêu
Khanh cười giòn sau câu nói. Châu năn nỉ.
“Em đọc cho anh nghe đi...Please...
Mặc dù Châu kéo dài tiếng please nhưng Khanh vẫn lắc đầu quầy quậy
“Hông. Anh muốn nghe thơ của ông LSC thời mình trao đổi...
“Trao đổi gì. Anh đâu có gì để trao đổi với em...
Khanh nhìn vào mặt người yêu như để bắt mạch rồi cười cười.
“Bí mật của anh đó...
Châu làm thinh. Khanh cười tiếp.
“Ăn bánh cuốn xong rồi mình sẽ tính chuyện trao đổi...
Khanh cười khi thấy thái độ không được tự nhiên của người yêu.
“Anh ngồi xuống ghế đi... “

Châu ngồi xuống ghế. Hai dĩa bánh cuốn và chén nước mắm được đặt lên bàn. Khanh ngồi đối diện với người yêu. Nàng hơi mỉm cười khi thấy Châu trầm ngâm.
“Em làm bánh cuốn ngon...
Châu lên tiếng như muốn phá tan bầu không khí im lặng và nặng nề.
“Anh có viết văn?
Khanh buông một câu dò đường trong lúc uống ngụm nước lạnh. Châu chưa kịp lên tiếng nàng hăm he.
“Anh phải nói thiệt à nghe. Anh mà dối là em nghỉ anh liền...
Nuốt nhanh miếng bánh cuốn Châu gật đầu.
“Có...
“Tưởng anh dám nói không chứ...
Châu cười chúm chiếm.
“Viết văn em lấy bút hiệu gì?
Khanh tròn mắt nhìn người yêu vì ngạc nhiên. Thấy người yêu do dự chưa trả lời Châu lập lại câu nói của nàng.
“Em phải nói thật à nghe. Em mà nói dối là anh nghỉ em ra...
Trong lúc Châu nói Khanh suy nghĩ thật nhanh.
"“Ổng hù mình hay là ổng biết. Chưa chắc ổng đã biết sự thực. Coi chừng trúng kế của ổng...
Nghĩ như vậy nên nàng cười trả lời.
“Anh biết rồi anh còn hỏi...
Cười cười Châu thầm phục sự khôn ngoan của người yêu vì trả lời như thế chẳng khác vì như không trả lời.
“Như vậy em nhìn nhận là em có viết văn?
Châu hỏi với giọng nghiêm nghị. Biết mình không thể chối cải điều này Khanh mím môi.
“Có... Em viết bậy bạ cho vui vậy mà...
Châu cười buông lửng lơ câu nói.
“Thì anh cũng viết bậy bạ cho vui vậy mà...
Khanh ré lên cười hắc hắc.
“Xạo... Anh viết bảy tám cái, nào tiểu thuyết, truyện dài, có truyện cả ngàn trang mà anh dám bảo là viết bậy bạ cho vui...
Hớp ngụm nước lạnh cho thông cổ Châu nhìn người yêu. Khanh cảm thấy lòng mình run rẩy vì tia nhìn âu yếm, nồng nàn và kính mến của anh.
“Anh có đọc một truyện ngắn nói về mối tình đầu của em. Cảm động lắm bởi vì em diễn tả sự thật của đời mình. Truyện ngắn thôi nhưng cô đọng, xúc tích... Anh thích nhất là câu cuối... Chỉ cần một...
Châu đọc lên ba chữ đầu tiên. Tuy chỉ có ba chữ nhưng cũng đủ làm cho Khanh ứa nước mắt. Cuối cùng như để che đậy xúc cảm nàng cười đùa.
“Hân hạnh lắm... Làm sao anh biết em viết văn?
Bí mật. Anh có nói với em là trước kia anh phục vụ trong ngành an ninh tình báo của Quân Lực VNCH...
Khanh gật đầu.
“Anh có nói mà em không tin. Té ra em định giá anh hơi thấp...
Châu cười.
“Nghe em nói chuyện, email với em nhiều lần anh đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Tò mò anh mở cuộc điều tra và cuối cùng tìm ra em là ai...
Khanh ré lên cười.
“Giỏi. Muốn thưởng không...
“Không... Bây giờ em ngồi im để anh lấy khẩu cung...
Khanh lắc đầu.
“Sức mấy... Em chưa hỏi tội anh... Em chưa đánh đòn anh là may cho anh lắm đó...
Ăn xong miếng bánh cuốn cuối cùng Châu đứng lên.
“Anh đi tắm cho tỉnh xong rồi mình nói chuyện tiếp...
“Ừ... Tắm xong rồi anh ra đây đưa lưng để em nhéo anh cho đã tay...
Khanh cười hắc hắc sau câu nói. Châu cũng cười khì.
“Em không cần bảo...

11 giờ đêm. Nhạc êm êm. Từ trong phòng tắm bước ra Khanh cười lắc đầu khi thấy Châu nằm ngủ trên sofa. Nàng biết người yêu mệt vì suốt ngày lái xe. Ngồi xuống ghế nâng đầu người yêu đặt vào lòng mình. Thấy Châu mở mắt nàng thì thầm.
“Anh cứ ngủ đi. Em chỉ cần nhìn anh...
Châu cười.
“Anh thiếp một chút thôi. Bỏ công lái xe hơn ngàn cây số để thăm em thời ngủ uổng lắm... Pha cho anh ly cà phê đi...
Khanh đứng dậy đi vào bếp. Châu nhoài người bấm nút dàn stereo. Âm thanh lãng đãng trong vùng ánh sáng mờ mờ.

- Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người
người buồn cho mai sau,
cuộc tình ta tan mau
Thoáng như chiếc lá vàng bay
mùa thu qua,
mùa thu qua hững hờ
Nhìn nhau cho thêm đau,
nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười
mưa trên tình người
lệ nào em sẽ khóc ngàn sau

Với đôi tay theo thời gian tôi còn
một trời mây lang thang,
một mình tôi lang thang
Lá vẫn rơi bên thềm vắng
từng thu qua,
từng thu qua võ vàng
Nhìn nhau cho thêm đau,
nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên cuộc đời mưa như nghẹn lời
lệ này em sẽ khóc ngàn sau ...

Một mai khi xa nhau
người cho tôi tạ lỗi
dù kiếp sống đã rêu phong rồi
Giọt nước mắt xót xa
nhỏ xuống trái tim khô một đời tôi tê tái

Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời
Một trời tôi thương đau,
một trời em mưa mau
Sống buông xuôi theo ngày tháng
từng thu qua vời trông theo đã mờ
Lệ rơi trên tim tôi,
lệ rơi trên đôi môi
Yêu nhau một thời
xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi
Yêu nhau một thời
xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi...

Ngồi tựa lưng vào ghế Châu đón lấy ly cà phê sữa nóng từ tay người yêu rồi hớp ngụm nhỏ.
“Ngon. Buổi tối trời mưa mà uống cà phê nhìn mưa rơi...
Khanh cười nhẹ. Châu hỏi nhỏ.
“Làm sao em tìm ra bí mật của anh?
Khanh cười hắc hắc. Giọng của nàng ngập hạnh phúc và mừng vui. Bỏ vào phòng ngủ giây lát nàng ôm ra một chồng sách đặt lên mặt bàn. Mở trang đầu tiên của quyển MKG nàng hỏi.
“Đây là thủ bút của anh?
Châu nhẹ gật đầu. Khanh liếc người yêu. Cầm cái thiệp Giáng Sinh lên ngắm nghía giây lát rồi mở rộng ra đưa trước mặt Châu nàng cười.
“Anh viết cái thiệp này phải không?
Châu nhìn sững cái thiệp Giáng Sinh rồi lắc đầu.
“Anh ngu thật... Phải nói là anh không nghĩ tới điều đó...
“Anh khôn lắm nhưng có thể anh quên... Tuy nhiên nhờ anh quên mà em mới được hân hạnh và sung sướng khi biết ông văn sĩ LSC và ông Nguyễn An Châu là một người...
Khanh cười hắc hắc khi thấy nét mặt ngượng ngùng của Châu vì bị người yêu khám phá ra bí mật mà mình muốn giấu. Đưa bàn tay với năm ngón tay có móng tay nhọn và dài Khanh nhe răng như hăm he, như dọa nạt.
“Đưa lưng đây cho tôi nhéo một trăm cái vì cái tội...
“Tội gì?
Châu chống chế. Khanh nói với giọng rất nghiêm nhưng ẩn ước âu yếm.
“Tội gì hả? Tội gạt em chứ tội gì. Anh làm em mất ăn mất ngủ mấy tháng nay. Em cứ tưởng ông LSC với anh là hai người khác nhau nên lo ông này buồn, sợ ông kia giận, phân vân không biết thương ai bỏ ai...
Châu trừng mắt.
“Tại em chứ bộ... Ai bảo em thương hai người một lúc...
Khanh lắc đầu thở dài.
“Em đâu có thương ổng. Em chỉ mến thôi...
Châu cười hôn nhẹ lên môi người tình.
“Vậy em thương anh?
Khanh đùa trong tiếng cười.
“Hông. Em hổng có thương anh mà cũng không thương ông LSC nữa... Thương nhiều khổ quá
Vòng tay kéo người yêu sát vào lòng mình Châu thì thầm.
“Trễ rồi cưng...
Châu ủ mặt mình lên mái tóc thơm hương hoa hoàng lan của người yêu. Nhạc cất lên buồn và lất lây trong căn phòng mờ mờ.

- Ngồi nhìn đôi mắt em nhòa trong bóng đêm,
Ngàn vì sao như rơi xuống bên thềm.
Ngồi nhìn nhau không nói
loài cỏ hương lên tìm mắt đêm đen tìm môi khô tên.
Gọi tình yêu cho ấm hương thơm đôi môi trong đêm chơi vơị
Gọi lên áng mây dìu em đến đây vùi anh ngủ say
và cỏ cây như quấn quýt bên tình ta
Ta ru giấc em ngủ vùi trên lá,
hơi thở em ngọt ngào giòng suối,
nghe đắm say chìm vào trời quên.
Nên một lần có bên nhau
ngoài trời vẫn qua mau
niềm vui đến không lâu
Xin đời còn đẹp cho nhau mãị
Dù có xa nhau
đừng để thương đau còn đến mai sau
Làn môi thôi lấp tên ngườị
Em ơi hãy nói
em ơi hãy nói
dù đời chia xa tình ta mãi mãi một cõi riêng.
Ðừng nói cho nhau
ngàn tiếng thương đau còn đến mai saụ
Làn môi thôi lấp tên người
Em ơi hãy nói
em ơi hãy nói
dù đời chia xa tình ta mãi mãi là một cõi riêng.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 197
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com