watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:42:0826/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Chu Sa Lan > Chuyện Tình Như Trong Mơ - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Chuyện Tình Như Trong Mơ
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 14
Chương 10
- Phụng qua đây anh cho xem cái hình này…
Đang nằm xem tivi trên giường của mình, nghe Thoại Sơn gọi Thi Phụng lên tiếng.
- Hình gì vậy anh?
- Qua đây… Đây là chỗ mà mình sẽ đi bộ sáng mai…
Dù không muốn nhưng vì chìu Thoại Sơn nên nàng uể oải ngồi dậy. Nhìn vào màn ảnh của cái laptop giây lát nàng cười nói.
- Mình đứng cạnh thân cây chụp hình chắc đẹp lắm…
- Anh cũng nghĩ như Phụng… Chỉ sợ trợt chân té xuống vực sâu…
Sau khi Thoại Sơn nói xong Thi Phụng chăm chú quan sát rồi cười lên tiếng.
- Phụng nghĩ làm sao mà mình trợt chân rớt xuống được trừ khi có người nào xô mình xuống…
Thoại Sơn bật cười hắc hắc đùa một câu.
- Đâu có ai xô anh trừ Phụng…

Thi Phụng rùng mình khi nghe Thoại Sơn nói. Mặt của nàng biến thành xanh mét và bàn tay đang bỏ vào túi áo choàng run nhè nhẹ. May mà Thoại Sơn mãi chú ý nhìn vào hình chụp nên không thấy được thái độ khác lạ của nàng. Mắt nhắm kín lại Thi Phụng liên tưởng tới cảnh tượng Thoại Sơn lảo đảo giây lát rồi rơi vùn vụt trong không khí kèm theo tiếng kêu la cầu cứu: Phụng ơi… Anh chết Phụng ơi…
Tiếng la hét của Thoại Sơn đồng vọng trong trí não khiến cho Thi Phụng phải nhắm mắt lại với hi vọng không thấy cảnh tượng kinh hoàng đó.
- Em sao vậy Phụng… Em bịnh hả…
Nghe tiếng hỏi dồn của Thoại Sơn, Thi Phụng mở mắt. Nàng mỉm cười. Nụ cười méo xệch.
- Dạ tự nhiên em cảm thấy chóng mặt và nhức đầu…
Dứt lời Thi Phụng bước nhanh về giường của mình. Buông mình rơi xuống giường nàng cảm thấy mình không còn chút hơi sức nào. Kéo cái mền lên ngang ngực, xoay lưng về phía Thoại Sơn, nàng nhắm mắt lại làm bộ như ngủ. Dù nhắm mắt song nàng vẫn nghe được âm thanh của cái giường chuyển động rồi lát sau giọng nói nho nhỏ của Thoại Sơn vang lên.
- Phụng… Phụng có sao không Phụng… Anh kiếm thuốc nhức đầu cho Phụng uống nghe…
Thi Phụng hơi trở mình cùng với giọng nói ngập ngừng vang lên.
- Phụng mệt và nhức đầu... Chắc Phụng đi ngủ sớm...
- Ok em... Good night...
- Good night anh...
Muốn để cho Thi Phụng ngủ yên nên Thoại Sơn lẳng lặng thay quần áo rồi mở cửa phòng đi ra ngoài sau khi tắt đèn và khóa cửa lại cẩn thận. Anh không thấy được Thi Phụng he hé mắt nhìn theo.
Bốn giờ rưởi chiều. Mặt trời vẫn còn lơ lửng trên cao. Vòng tròn màu vàng hực và lấp lánh đó tỏa ra sức nóng hừng hực làm mồ hôi thấm ướt áo, chảy thành dòng trên mặt, chảy vào mắt làm cay xè. Thi Phụng im lìm cất bước. Sau lưng nàng là Thoại Sơn cũng bước đi mà không nói tiếng nào. Nắng nhảy múa lung linh trước mặt. Gió nhè nhẹ. Ở trên độ cao gần hai ngàn mét mà nàng không cảm thấy mát chút nào chứ đừng nói lạnh. Cái nóng của mùa hè quả nhiên khủng khiếp. Lưng ướt đẫm mồ hôi nàng hỏi trong lúc chân vẫn bước đều.
- Còn xa không anh?
Thoại Sơn mỉm cười. Đây là lần thứ ba Thi Phụng hỏi.
- Sắp tới rồi...
Thi Phụng dùng dằng.
- Anh cứ nói sắp tới rồi mà đi hoài hổng có tới. Mỏi chân muốn chết...
Thoại Sơn cười hắc hắc. Tiếng cười của anh vọng vào đồi núi, hú vang vang thành âm thanh rền rĩ.
- Phụng nói Phụng đi bộ giỏi lắm mà sao lại than mỏi...
Nhìn con đường dốc thoai thoải với những bậc thang thấp dần nàng chống chế.
- Phụng nói đi bộ chứ đâu phải leo núi. Cái này là mình leo núi, leo đồi chứ đâu phải đi bộ. Cái này là hiking chứ đâu phải walking. Anh biết hai thứ khác nhau mờ...
- Dạ biết...
Thoại Sơn cười hăng hắc Điều này chứng tỏ anh không phật lòng mặc dù bị cô bạn gái lên lớp.
- Nếu họ làm con đường lớn thời mình đi song song nói chuyện vui hơn hả anh...
Thoại Sơn cười cười.
- Anh đi sau lưng Phụng cũng vui rồi...
Quay đầu lại thấy Thoại Sơn vừa cười vừa ngắm đằng sau lưng của mình Thi Phụng hiểu ý của câu nói. Hơi đỏ mặt nàng cự nự.
- Phụng tưởng anh đứng đắn chứ đâu có ngờ anh lại ma đầu...
Thoại Sơn cười hăng hắc một cách vui vẻ.
- Anh chỉ ma đầu với một mình Phụng thôi...
- Hân hạnh...
Buông gọn hai tiếng xong Phụng ré lên cười rồi bước nhanh hơn như cố tình không muốn cho Thoại Sơn nhìn sau lưng của mình.
- Ê đi đâu vậy... Phụng đi trước coi chừng rắn...
Vừa nghe tới rắn Thi Phụng vụt ngừng lại tức khắc.
- Anh nói thiệt hôn anh... Ở đây có rắn à...
Cố nín cười Thoại Sơn cất giọng thật nghiêm trang.
- Rắn rung chuông chứ rắn gì... Vùng này là sa mạc mà em không biết sao...
Thi Phụng chưa kịp lên tiếng Thoại Sơn cười hắc hắc tiếp.
- Nếu em có xem phim cao bồi thời em sẽ biết chuyện rattle snakes cắn người ta chết...
Thi Phụng xì tiếng dài.
- Ai mà thèm coi mấy cái phim bắn giả và chết giả đó... Mấy anh chàng cao bồi ở dơ và người hôi như chuột. Đi thì chân dạng ra như bị bịnh hoa liễu...
Thoại Sơn bật cười có lẽ vì câu nói của Thi Phụng.
- Ai nói với Phụng mấy chuyện kỳ cục đó...
- Lúc còn nhỏ xíu em nghe ba và mấy ông chú đía với nhau...
- Đía là gì hả Phụng?
Thoại Sơn hỏi và Thi Phụng lắc đầu.
- Em hổng biết nhưng em đoán là nói chuyện với nhau. Hồi đó cứ mỗi weekend đầu tháng má em hay nấu cho ba và mấy chú nhậu... Nhậu xỉn mấy chú nói chuyện cười la um cả nhà. Tụi nhỏ như em được mấy ổng cưng cho ăn thả dàn... vui lắm... Sau này mấy chú, mấy cô lấy vợ lấy chồng đi hết trơn...
- Ba em là lính hả?
- Ba em là lính... Em nhớ ba em nói ổng là lính sư đoàn 9...
Thoại Sơn gật đầu.
- Ba anh cũng vậy. Ổng nói ổng là lính hải quân...
- Ba anh còn sống không?
- Ba và má anh mất chừng ba năm rồi...
Đưa tay quẹt mồ hôi trên mặt Thi Phụng cười nói vu vơ như nói với chính mình.
- May mà mình không có make up sáng nay...
Nghe được câu nói đó Thoại Sơn cười xen vào.
- Có hay không make up em cũng đẹp...
Thi Phụng xì tiếng dài dù trong bụng nàng rất sung sướng khi nghe Thoại Sơn khen mình đẹp.
- Xạo anh ơi... Phụng mà hổng make up thời da nhăn nheo và tàn nhang đầy mặt...
Thoại Sơn cười hăng hắc.
- Em mới xạo à nghe. Tối hôm qua lúc em vừa ra khỏi phòng tắm anh nhìn đâu có thấy tàn nhang hay nhăn nheo...
Thi Phụng cười ngặt ngoẹo.
- À há... Anh tự thú anh nhìn lén Phụng. Nếu mặt Phụng nhăn nheo và tàn nhang chắc anh gài số de rồi hả...
Thoại Sơn bật cười. Nhờ vừa đi vừa nói chuyện và đùa giỡn với nhau nên hai người tạm quên đi cái nóng cháy da và cái mệt vì khát nước. Hất chiếc nón rộng vành che mặt của mình xuống Thi Phụng nhìn xa xa. Trước mặt của nàng là núi đá chồng chất mù mù hơi sương. Một khóm cây mọc trơ trọi. Những tảng đá nằm chồng lên nhau, de ra bờ vực sâu thăm thẳm. Tự nhiên nàng cảm thấy trống ngực đập thình thịch và toàn thân như đông cứng lại trong cảm giác sợ hãi. Cảnh vật tại chỗ này giống như cảnh trong bức hình chụp mà Thoại Sơn đã chỉ cho nàng. Cũng khóm cây trơ trọi. Con đường mòn khúc khuỷu. Đá tảng de ra bờ vực sâu hun hút.
- Chỗ này là chỗ nào vậy anh?
Thi Phụng lên tiếng hỏi. Thoại Sơn thầm kinh ngạc khi nghe giọng nói của nàng khàn khàn và run run.
- Anh nhớ trong cái hình chụp mà anh chỉ cho em xem hồi tối thời đầu đằng kia chắc là Windy Ridge. Chỗ chòm cây đó... Phụng sao vậy... Em bị bịnh hả?
Thi Phụng nuốt nước miếng. Nàng cảm thấy miệng của mình đắng nghét và khô khốc.
- Phụng bịnh hả Phụng?
Thoại Sơn hỏi lại lần nữa và Thi Phụng trả lời bằng giọng không được bình thường.
- Dạ Phụng chỉ hơi chóng mặt thôi...
- Vậy mình ngồi xuống đây nghỉ đi Phụng. Chừng nào em hết mệt mình đi tiếp...
Thi Phụng lên tiếng trong lúc mắt nhìn đăm đăm vào khóm cây nằm trơ vơ trước mặt.
- Mình lại chỗ khóm cây đó nghĩ cũng được anh. Chỗ đó có bóng cây...
Khẽ gật đầu Thoại Sơn nói nhỏ.
- Phụng mệt vậy một hồi để anh mang ba lô của em cho. Em đi tay không khỏe hơn...
Thi Phụng quay đầu nhìn Thoại Sơn với ánh mắt thật đằm thắm. Thoại Sơn cảm thấy lòng mình dạt dào rung cảm vì anh chưa bao giờ thấy nàng nhìn mình với ánh mắt đầy ắp yêu thương như vậy. Chỉ là cái nhìn thoáng mắt song biểu lộ một chứa chan tình cảm. Giữa núi cao chớn chở, mênh mông trời rộng, cái nhìn có giá trị như một hứa hẹn của đôi lứa đang yêu nhau.
Hai người dừng lại bên cạnh gốc cây già cỗi và khẳng khiu. Thoại Sơn giúp Thi Phụng tháo cái túi to lớn và cồng kênh trên vai của nàng xuống xong mới tháo cái túi vừa lớn vừa nặng của mình xuống. Lấy cái bi đông nước ra anh đưa cho Phụng.
- Anh có thuốc nhức đầu... Phụng uống một viên Advil nghe...
Thi Phụng lắc đầu cười gượng.
- Thôi Phụng không uống thuốc đâu. Phụng chỉ uống vài hớp nước lạnh và ngồi nghỉ cho khỏe rồi mình đi tiếp... Mấy giờ rồi anh?
Giơ tay xem đồng hồ Thoại Sơn trả lời nhanh.
- 5 giờ... Còn sớm... Phụng nghỉ khỏe rồi mình đi... Từ đây tới Bright Angel Campground cũng gần...
- Tối nay mình ngủ ở đó hả anh?
- Ừ... Mình cắm trại ở đó đêm nay...
- Có nguy hiểm hôn anh?
- Chắc không... Cũng có nhiều người cắm trại với mình...
- Có nhiều thú dữ hôn anh?
- Anh nghĩ là không...
Tuy ngoài mặt không lộ ra nhưng trong lòng của Thoại Sơn lại hơi thắc mắc về các câu hỏi cũng như thái độ không bình thường của Thi Phụng. Lo ra. Đăm chiêu. Băn khoăn. Dường như trong lòng nàng đang có một điều gì khác lạ.
- Cảnh ở đây đẹp quá...
Thoại Sơn nói bâng quơ. Thi Phụng góp chuyện một cách thờ ơ.
- Dạ... Phụng cũng thấy như vậy...
Lấy ra cái máy chụp hình bấm vài cái xong anh quay qua Phụng.
- Phụng đứng dưới gốc cây anh chụp vài tấm làm kỹ niệm...
Như có chủ ý Thi Phụng tới đứng dựa vào gốc cây cho Thoại Sơn chụp xong bước ra tảng đá cheo leo.
- Phụng đứng chỗ này cho anh chụp vài tấm rồi anh đứng cho Phụng chụp nha...

Bấm vài tấm hình xong đưa máy cho Thi Phụng Thoại Sơn bước ra đứng nơi tảng đá cheo leo. Không như nàng anh ra xa hơn. Đưa máy lên, nhìn vài màn ảnh nàng thấy Thoại Sơn đứng trơ vơ. Nếu bây giờ mà nàng xô anh ngã xuống vực sâu chết thời không ai biết được trừ một mình nàng.
- Một tấm rồi. Anh đứng yên để Phụng lại gần hơn chụp cho rõ...
- Ừ... Phụng ra đây... Hai đứa mình đứng ở đây ngắm cảnh đẹp lắm...

Thi Phụng cảm thấy tay run, mắt hoa, đầu váng và một cảm giác lạ kỳ bừng bừng trổi dậy trong tâm hồn mình. Nó vừa là nỗi sợ hãi và kích thích. Trong trí nàng văng vẳng lời nói ma quái và đanh thép của Hân. Phụng... Xô nó Phụng... Giết Thoại Sơn. Hai trăm năm chục ngàn... Phụng... giết Thoại Sơn. Từng tiếng... Từng tiếng vọng vang trong trí não. Như một kẻ bị ma ám, quỉ nhập Thi Phụng bước từ từ ra chỗ Thoại Sơn đứng. Đang đứng ngắm cảnh, nghe tiếng thở ở sau lưng, Thoại Sơn quay lại. Anh thấy Thi Phụng thở hổn hển, mắt tái xanh, hai mắt trợn trừng nhìn mình với một dáng vẻ kỳ lạ anh chưa bao giờ thấy.
- Phụng... Phụng ơi... Phụng làm gì vậy Phụng...
Thoại Sơn bật kêu. Tiếng kêu như van nài và cầu cứu của anh làm Thi Phụng giật mình. Ngơ ngác nhìn xung quanh nàng cất giọng khàn khàn.
- Mình đang ở đâu vậy anh?
Không trả lời Thoại Sơn bước tới nắm tay nàng cùng với câu nói hấp tấp.
- Phụng coi chừng té... Phụng...

Nước mắt ràn rụa, thân hình run rẩy Thi Phụng lảo đảo như sắp ngã quị. Thoại Sơn bước nhanh tới kịp lúc đỡ nàng trong tay của mình.
- Anh đây Phụng... Không sao đâu... Em đừng khóc...

Thi Phụng ghì chặt lấy Thoại Sơn như sợ anh sẽ rơi xuống vực sâu.

- Em... Em... Phụng không... không làm được... anh ơi... 
Chương 11
Không khí nằng nặng hơi nước sau cơn mưa dầm suốt đêm hôm qua. Nắng vàng yếu ớt rớt trên tàng cây phong lá đã đổi thành màu vàng đậm. Gió nhè nhẹ. Khoảnh sân sau rộng và sâu lót bằng gạch nung đỏ thẳm. Trời cuối tháng 10 lành lạnh dù có nắng. Thoại Sơn ngồi một mình trên cái ghế sắt. Ly cà phê nguội nằm trên bàn ngay trước mặt. Xa xa cách chừng vài mươi bước là hàng rào sắt ngăn với vực sâu. Dưới thung lũng rừng cây đã đổi màu. Hình như mỗi ngày phong cảnh lại khác nhau. Tiếng động rì rầm như là tiếng xe cộ, tiếng người hay là thứ âm thanh mơ hồ vọng lại. Đời sống thật yên bình. Thanh thản. Trật tự. Một đời sống thản nhiên. Không âu lo. Không thắc mắc. Thành ra nhiều khi cũng nhàm chán. Đời sống không có thay đổi đâm ra cũ mèm. Anh hồi tưởng lại chuyến đi Grand Canyon với Thi Phụng. Chuyến du lịch vui, có nhiều điều đáng ghi nhớ. Cũng nhờ đi chung với nhau như vậy mà anh hiểu thêm về cô cộng tác viên khả ái của mình. Xinh đẹp, dịu dàng, lịch thiệp, lãng mạn và giàu tưởng tượng, nàng là một partner hoàn toàn. Anh chỉ có một thắc mắc nhỏ là đôi khi nàng có cử chỉ, thái độ hoặc lời nói bất thường. Dường như tâm tư của nàng đang có mâu thuẫn, âu lo hay băn khoăn về một điều gì. Có thể đó là hoàn cảnh gia đình. Anh nhớ lại câu nói của nàng khi hai người đứng nơi mỏm đá trên bờ vực thẳm ở Grand Canyon. Em... Em... Phụng không làm được anh ơi...".

Thoại Sơn hơi mím miệng cười khi thấy đôi chim cu đáp xuống sân ngay chỗ lon đựng nước uống. Đôi vợ chồng mà con trống to lớn, mập mạp và bộ lông đẹp hơn con mái. Đây là favorite couple của Thi Phụng. Ngay lần đầu tiên trông thấy đôi chim cu này nàng cười nói đùa với Thoại Sơn là nàng fall in love với chúng. Điều đó khiến cho Thoại Sơn buồn cười. Anh hỏi đùa: " Như vậy Phụng nghỉ chơi với anh hả ". Nàng cũng cười đùa: Phụng tạm thời có bồ mới . Cũng chính nàng đi mua thức ăn và dụng cụ để dụ cặp vợ chồng xuống làm quen với nàng. Phải mất hơn tuần lễ, với sự dịu dàng và kiên nhẫn nàng mới làm thân được đôi chim. Chúng dạn dĩ để cho nàng vuốt ve và nựng nịu như là bạn thân. Từ đó dù không có mặt Thi Phụng chúng cũng tự nhiên đáp xuống để ăn uống, dạo chơi trên sân và đôi khi lần mò tới tận cửa sau.
Đang ngồi ngắm đôi chim cu Thoại Sơn chợt quay lại khi nghe tiếng cười nói của Thi Phụng. Anh thấy cô partner khả ái đi trước và hai đứa bé, một trai và một gái theo sau.
- Hai con chào bác Sơn đi con...
- Dạ... Hậu kính chào bác Sơn
- Dạ Vĩnh kính chào bác...
Quay sang mẹ của mình Vĩnh cười nói.
- Mẹ... Nhà bác Sơn đẹp và lớn hơn nhà mình. Mẹ xin với bác Sơn cho mình ở đây chơi nghe mẹ...
Thi Phụng chưa kịp trả lời Thoại Sơn lên tiếng trước.
- Hai cháu muốn lên chơi lúc nào cũng được, ở chơi bao lâu cũng được...
Nhìn Thi Phụng anh cười cười nói tiếp.
- Anh tính điện thoại cho Phụng...
- Có chuyện gì không anh?
Thoại Sơn chúm chiếm cười nói.
- Anh tính rủ Phụng đi chơi xa...
Liếc nhanh hai đứa con của mình Phụng nói nhanh.
- Mình mới đi Grand Canyon về mà anh Sơn...
Dù thấy vẻ ngần ngại và buồn rầu thoáng hiện trên mặt của Thi Phụng nhưng Thoại Sơn tảng lờ.
- Đi nữa... Lần này mình sẽ đi Florida nhưng...
Nói tới đó anh dừng lại khi thấy Thi Phụng lên tiếng.
- Anh chờ Phụng cho hai đứa nhỏ gặp favorite couple xong rồi mình nói chuyện tiếp nghe anh...
Thoại Sơn gật đầu ngồi xuống ghế trong lúc Thi Phụng dẫn con đi gặp đôi chim cu đang ăn uống. Mươi phút sau nàng trở lại ngồi xuống ghế cạnh Thoại Sơn.
- Hai đứa nhỏ thích cái hồ tắm nước nóng của anh lắm...
- Chiều nay anh mở tiệc...
- Ủa anh tính mời ai vậy?
Thoại Sơn cười nhẹ.
- Đâu có mời ai. Chỉ có anh với em và hai đứa nhỏ...
Thi Phụng nháy mắt và nói bằng giọng tinh nghịch.
- Anh tính lấy cảm tình của tụi nó hả. Anh dụ Phụng không được nên quay ra dụ con nít hả...
Thoại Sơn bật cười vì bị Thi Phụng nói trúng ý nghĩ thầm kín của mình. Anh chưa kịp nói gì nàng đã mau mắn tiếp.
- Anh tính đi Florida thiệt hả anh Sơn?
Thoại Sơn gật đầu không do dự thay cho câu trả lời. Liếc thấy vẻ băn khoăn và buồn rầu hiện ra trên mặt của Thi Phụng anh hỏi nhỏ.
- Phụng không muốn đi?
Thi Phụng im lặng. Nàng cũng biết mặc dù được xem như là partner nhưng thực tế nàng làm mướn cho Thoại Sơn. Anh trả lương cho nàng do đó anh có cái quyền. Đó là quyền ra lệnh và nàng phải thi hành. Tự dưng nàng cảm thấy buồn buồn khi hiểu ra một điều là giữa mình với Thoại Sơn vẫn còn có nhiều cách biệt. Đó là sự cách biệt giữa người chủ và người làm công.
- Phụng buồn anh hả Phụng?
Thi Phụng cúi mặt nhìn xuống đất và lặng câm không trả lời.
- Dạ hông... Phụng không có giận anh...
Thoại Sơn mỉm cười.
- Phụng không muốn đi xa thời mình...
Thi Phụng ngắt lời người đối thoại.
- Anh Sơn muốn đi thời Phụng cũng đi theo anh...
Thoại Sơn cười nói với Thi Phụng trong lúc nhìn hai đứa con của nàng đang chơi đùa với nhau.
- Lần này không phải hai đứa mình đi mà còn có thêm hai người nữa...
- Ai vậy anh Sơn?
Thoại Sơn cười chúm chiếm nhìn ra chỗ chuồng chim nơi Vĩnh và Hậu đang đứng nói chuyện với đôi chim cu. Hỏi mà không thấy Thoại Sơn trả lời Thi Phụng hơi ngạc nhiên quay qua nhìn mới biết anh đang ngó về phía chuồng chim nơi Vĩnh và Hậu đang đứng.
- Mình đi Florida mà thành phố nào hả anh Sơn?
Mắt không rời chỗ chuồng chim Thoại Sơn đáp gọn.
- Orlando...
Quay qua cười với Thi Phụng anh tiếp.
- Mình sẽ đi Disney...
- Disney đâu có gì vui... Ồn ào và đông người lắm...
Thoại Sơn gật đầu nói trong tiếng cười.
- Anh biết... Nhưng mà hai người anh định mời sẽ thích lắm...
Thi Phụng cau mày suy nghĩ vì lối nói chuyện úp úp mở mở của Thoại Sơn.
- Ai vậy anh?
Nghe cái giọng nũng nịu của cô partner Thoại Sơn cười hắc hắc.
- Họ là my favorite couple . Vừa gặp mặt họ là anh fall in love liền...
Đưa tay chỉ ra chỗ chuồng chim Thoại Sơn vừa đứng dậy vừa cười nói một cách vui vẻ.
- Anh ra mời họ đi Disney với mình Phụng chịu không?
Tới đây Thi Phụng mới biết được ý định thầm kín của Thoại Sơn. Thương nàng và có thể muốn chiếm cảm tình của nàng nên anh mới làm quen với hai đứa con của nàng bằng cách mời chúng đi Disney. Trẻ con không đứa nào không biết và không thích Magic Kingdom.
Vẫn ngồi yên tại chỗ cũ Thi Phụng cười chúm chiếm.
- Họ quen với anh thời anh mời đi. Em đâu có quen họ...
Cười hắc hắc Thoại Sơn thong thả bước. Nhìn theo vóc dáng Tú Uyên của anh Thi Phụng chợt buông tiếng thở dài hắt hiu buồn. Nàng ước gì mình gặp Thoại Sơn sớm hơn nửa năm mà thôi. Thời gian năm sáu tháng đó tuy không dài nhưng đủ để làm thay đổi tình trạng khó khăn của hiện tại. Nàng mơ ước có được một người yêu như Thoại Sơn. Nàng mơ ước có được một ông chồng như anh. Có tình yêu. Có tiền bạc. Nàng sẽ được sống trong hạnh phúc. Sinh cho anh những đứa con đẹp như mẹ, tài hoa như cha. Hạnh phúc. Thi Phụng lại thở dài khi nghĩ tới hai chữ đó. Nàng ước gì mình gặp Thoại Sơn khi vừa mới tốt nghiệp, không phải vướng bận chồng con, không phải lo âu và sợ hãi khi thoáng nghĩ tới Hân. Nàng rùng mình khi liên tưởng tới ánh mắt sắc lạnh của Hân. Nụ cười ma quái. Hai hàm răng chuột khít rịt, nói mà hầu như không mở miệng. Mẹ chồng nàng bảo người như thế hiểm lắm. Đối với nàng bây giờ Hân tượng trưng cho sự tàn nhẫn, độc ác và thâm hiểm. Hai mươi lăm ngàn tiền mặt mà Hân đưa cho cách đây bốn tháng nàng đã xài hết song cái check một trăm ngàn vẫn còn ở trong phong bì nằm yên trong hộc tủ của nàng. Nhiều khi nàng muốn trả lại tiền cho Hân mặc dù biết làm như thế tình trạng cũng không sáng sủa hơn. Nàng muốn trả lại tiền rồi sự việc ra sao cũng mặc. Điều mà nàng lo sợ nhất là Hân sẽ nói cho Thoại Sơn biết chuyện nàng là hit man mà anh ta mướn để thủ tiêu anh. Nàng sợ Thoại Sơn biết và khinh bỉ nàng rồi đoạn tuyệt với nàng. Nàng sợ mất anh. Nàng không thể để mất anh, mất tình yêu của anh. Mất tình yêu. Mất Thoại Sơn đồng nghĩa với mất sự sống dù nó chỉ là sự sống què quặt, sống trong nỗi lo âu và sợ hãi. Nàng sống với ác mộng, với cơn mơ về sáng, với hình ảnh Thoại Sơn đầm đìa máu đỏ nằm chết cong queo trong hốc núi hay bìa rừng xa lạ nào đó.
Thi Phụng giật mình khi nghe tiếng của Vĩnh hét lớn. Ngước về phía chuồng chim nàng thấy hai đứa con của mình, đứa đằng trước đứa đằng sau, đang ôm lấy Thoại Sơn.
- Đi Disney hả bác... Mình đi Magic Kingdom nghe bác...
- Mình đi Epcot Center... đi Sea World nghe bác... Vĩnh thích xem con dolphin làm xiếc...
Tiếng cười nói của Thoại Sơn vang lên vui vẻ.
- Ừ mình đi hết... Hai con muốn đi chỗ nào mình đi chỗ đó...
Thi Phụng ứa nước mắt vì tiếng con của Thoại Sơn vừa nói ra.
- Bây giờ mình đi gặp má con để hỏi xem má có chịu đi hôn...
Thi Phụng mỉm cười dù nước mắt đang ứa ra. Nàng biết là mình không thể từ chối cái ý ăn gian của Thoại Sơn. Nàng biết là anh đang chuẩn bị một cách khéo léo và tế nhị để chinh phục tình cảm của mình, để trói, để buộc nàng vào cái bẫy tình yêu mà anh đang giăng ra. Bằng cách đối đãi với Vĩnh và Hậu như con của mình, anh bất đầu xóa bỏ cách ngăn, dẹp đi chướng ngại để nàng chấp thuận một chuyện mà nàng biết anh sẽ hỏi chỉ có điều sớm hay muộn thôi. Nàng làm bộ nghiêm nét mặt khi thấy Thoại Sơn đẩy hai đứa nhỏ đi trước.
- Má đi Disney nghe má... Bác Sơn nói...
Vĩnh vừa nói vừa nhìn mẹ với ánh mắt van nài trong lúc Hậu, mới bốn tuổi xà vào lòng mẹ.
- Má đi nghe má... Bác Sơn nói mình sẽ đi Magic Kingdom...
Thi Phụng nhìn Thoại Sơn và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình mỉm cười. Một người năn nỉ cũng đủ khiến nàng xiêu lòng huống hồ gì ba người, trong đó có một người vừa năn nỉ vừa ra lệnh.
- Ok... Mình sẽ đi... Hai con ra chơi với mấy con chim đi để mẹ và bác Sơn nói chuyện...
Được mẹ hứa hẹn Vĩnh và Hậu vui mừng đi ra chuồng chim. Đợi cho hai đứa con đi xa xa Thi Phụng lừ mắt với Thoại Sơn.
- Anh âm mưu cái gì đây?
Thoại Sơn mỉm cười và Thi Phụng biết mình sẽ nhớ mãi mãi nụ cười hiền hậu đó.
- Anh thương hai đứa nhỏ. Tụi nó là hình ảnh của anh ngày xưa. Lúc đó ba má anh nghèo lắm vì mới qua Mỹ chưa được bao lâu nhưng toàn gia đình mười mấy người cũng cố gắng dành dụm tiền để đi Disney. Tụi này phải ngủ dưới thảm, trong sleeping bag nhưng vui lắm. Bây giờ có tiền anh muốn làm cái gì...
Thi Phụng rơm rớm nước mắt khi nghe Thoại Sơn kể chuyện thơ ấu.
- Chắc tụi nó chưa bao giờ đi Disney phải không?
Thi Phụng nhẹ gật đầu. Thoại Sơn tiếp.
- Anh thương hai đứa nhỏ cũng như thương Phụng...
- Anh nói sao nói lại coi...
Thi Phụng ngắt lời và Thoại Sơn cười chữa.
- Anh thương Phụng nên thương luôn hai đứa nhỏ. Được chưa...?
- Được... Nói như vậy nghe mới xuôi tai. Danh có chánh thời ngôn mới thuận nghe chưa...
Thoại Sơn cười hắc hắc vì bị Thi Phụng chỉnh. Do dự giây lát nàng mới nói nhỏ.
- Đi Disney với hai đứa nhỏ thời Phụng cũng muốn đi tuy nhiên có một trở ngại nhỏ...
Thoại Sơn nhìn nàng dò hỏi. Thi Phụng thở dài.
- Trở ngại đó là Bằng...

Thoại Sơn nhẹ gật đầu. Bằng, chồng của Thi Phụng, ba của Vĩnh và Hậu chính là một trở ngại. Nàng không thể mang hai con đi chơi với một người đàn ông khác trong lúc bỏ chồng ở nhà. Đi chơi mà phải đèo bồng theo ông chồng tàn phế thời đâu có vui. Ở nhà còn thoải mái hơn. Hai lần trước đi một mình với Thoại Sơn nàng có lý do đi làm việc nên không sợ Bằng hiểu lầm. Bây giờ mang con đi Disney, tức là đi chơi, nàng khó mà thuyết phục được chồng là đi vì công chuyện của ông chủ giao phó.
- Hay là mình mời nguyên cả gia đình của Phụng đi luôn. Đông người vui chứ sao...
Thi Phụng nhìn Thoại Sơn.
- Anh không ngại?
Liếc nhanh ra chỗ hai đứa nhỏ đang chơi với đàn chim Thoại Sơn nói không do dự.
- Anh không ngại. Khi anh làm một điều gì có ích cho người khác thời anh không ngại. Anh muốn hai đứa nhỏ có cơ hội vui chơi... có kỹ niệm...
- Em sẽ hỏi gia đình em...
Thi Phụng cố ý tránh nói chồng em trước mặt Thoại Sơn vì sợ anh buồn.
- Hy vọng họ không chịu đi. Chiều một người lớn bị bệnh còn khó khăn hơn con nít...
Thoại Sơn gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Minh đi cho hai đứa nhỏ vui. Đó là chuyện quan trọng hơn hết. Nhờ vào cái dàn bài mà Phụng đã làm nên anh bắt đầu có ý tưởng để viết. Có thể anh sẽ bận viết lách khi xuống Florida...
Thi Phụng im lặng. Nàng biết Thoại Sơn viện cớ viết lách để cho mình được tự do với chồng con. Điều đó khiến cho nàng cảm phục anh nhiều hơn.
- Có thể...
Không biết nghĩ gì mà Thoại Sơn lại lắc đầu nói lảng sang chuyện khác.
- Thôi cứ để xuống Orlando rồi tính sau. Bây giờ Phụng order thức ăn đi rồi mình đi tắm...
Thi Phụng cười hỏi.
- Anh thích tắm lắm sao mà hở ra là tắm...
Cười chúm chiếm Thoại Sơn thì thầm vào tai Thi Phụng những gì mà mặt nàng đỏ lên rồi lắc đầu ngoe nguẩy đi về phía chuồng chim. Vừa đi nàng vừa lẩm bẩm.
- Quỉ... Anh kỳ quá... không muốn nghe...

HOMECHAT
1 | 1 | 228
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com