Chỉ mục bài viết |
---|
Chị Em Họ Trương |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Cuối cùng, những người đàn ông cũng lại nhìn thấy nàng.
- Lên tàu đi cô, - một nhân viên tàu đứng tuổi, tóc bạc như cước đặt tay lên vai nàng, dịu dàng nói. - Nhìn cảnh này mà làm gì.
- Tàu sẽ đi bây giờ sao?
- ít phút nữa thôi.
- Thế còn... người này?
- Xong ngay thôi. Công an họ sẽ lo. Việc của họ mà. Lên tàu đi, con. Cầu sao cho con đừng bao giờ thấy lúc người ta trục cái xác ra. Bác đây, đầu hai thứ tóc, những cảnh ấy bác chẳng nhìn bao giờ.
Nàng đứng dậy, bước thẳng về phía những người công an đường sắt. Trước mặt nàng là người có cấp bậc cao nhất, thân hình hộ pháp, mặt chữ điền, mày rậm, nước da trắng đặc trưng của người miền Bắc. Nhưng trong khi người đó nhìn nàng đăm đăm, chờ xem nàng sẽ nói gì, nàng chợt nhận ra mình không biết sẽ nói như thế nào với người đó.
Mặc dù chẳng lấy gì làm thấp bé, nàng hầu như phải ngửa mặt lên để nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nhưng lát sau, chính anh ta ngọ nguậy đầu tỏ ra không còn sức tiếp tục nhìn vào mắt nàng.
Đúng lúc đó nàng bật ra:
- Cô ấy không điên đâu, các anh...
- Sao chị biết?
- Không phải tự dưng cô ấy lao vào đoàn tàu đâu...
- Làm sao cô biết? - viên xa trưởng hỏi giật giọng.
- Hãy nhìn xem máu trên người cô ấy. Các anh thử nhìn kỹ xem...
- Máu? - ai đó hứ một tiếng, vẻ khinh bỉ cùng cực, nhổ nước bọt. - Xe lửa cán làm đôi, máu nó không tương ra thì là cái gì ? Nước ối chắc ?!
- Không, máu này khác... - nàng cố nhẫn nại, ôn tồn, nhấn mạnh vào điều mình nói. - máu chảy dọc theo hai đùi chỉ có thể là từ một nơi khác, vì một nguyên nhân khác...
Khác thế nào chứ ? - người hộ pháp thốt lên, chỉ bây giờ mới tỏ ra thực sự chú ý đến điều nàng đang cố diễn đạt. Mà cũng chính từ lúc này cổ họng nàng nghẹn lại, hàm run run, mắt cay xè, cho dù nàng không muốn như thế.
Cố trấn tĩnh, nàng bật ra mấy lời cuối cùng; có cảm giác đấy chỉ còn là những tiếng lí nhí, vẳng tới từ một nơi rất xa hoàn toàn không thuộc về cuống họng nàng:
- Theo tôi... cô ấy đã bị làm nhục.
Những người đàn ông chợt lặng ngắt, như thể nàng vừa ném một tảng đá vào giữa ngực họ.
Nhưng lập tức, lời lẽ lại bật khỏi miệng họ.
- Cái gì cơ?
- Cô nói cái gì vậy? Ai bảo cô thế!
- Cẩn thận đấy! - viên xa trưởng gằn giọng. - Cô có biết cô vừa nói gì không?
- Khoan đã... - người hộ pháp bất giác nắn cổ áo. - Làm sao chị biết? Lấy gì làm bằng chứng? Chị có nhìn thấy đâu?
Nàng quay mặt đi, bàn tay bất giác níu chặt lấy vạt áo.
- ...Vừa mới đây thôi... Và không chỉ một người.... Nếu không thì máu chẳng chảy nhiều đến thế... Hơn nữa, máu không chảy một lần, mà nhiều đợt... Có một lớp đã khô, còn những lớp khác mới hơn... Cũng có thể... người ta đã dùng vật nhọn đâm, sau khi...
Bao nhiêu cổ họng đàn ông thở ra cùng một lúc như gió lùa trên cánh đồng.
- Hãy tin tôi; tôi là bác sĩ... - cúi đầu xuống, cánh mũi phập phồng, rồi lại ngẩng lên, cố nuốt nước mắt, nàng nói nhanh.
Thấy họ vẫn im lặng, nàng gần như gào lên:
- Các anh cứ nhìn kỹ đi! Tôi van các anh...
Từng ấy người đàn ông đều tránh cái nhìn của nàng.
Cuối cùng một người nói, vẫn giọng khinh miệt cùng cực ban nãy:
- Nhưng tại sao chị cứ khăng khăng con bé bị làm nhục thế nhỉ? Sao không thể là một con điếm? Đú đởn, nốc say, buồn tình tự tử; chuyện ấy đầy thối ra! Thiên hạ bây giờ không khéo thành đĩ hết cả...
- Cậu nói thế mà không nhục sao, - không ngoái đầu lại, người hộ pháp nói.
- Chị yên tâm; chúng tôi sẽ kiểm chứng, - nhìn thẳng vào mắt nàng, anh ta nói. - Cảm ơn chị. Bây giờ chị lên tàu đi, muộn lắm rồi...
- Mong các anh tìm ra kẻ có tội... nếu sự thật đúng như thế... - nàng nắm chặt tay người đó, giọng thiết tha. - Chúng ta phải trả lại cho cô ấy cái chết của một con người.
Nàng siết chặt tay anh ta, cố truyền vào đó tất cả nỗi bi phẫn và sức mạnh từ bên trong nàng.
- Tôi hiểu chị, - anh ta nói.
Vừa khi ấy nàng nghe ai gọi mình:
- Chị Dung!
Ngoảnh lại nàng thấy em nàng, Bạch Hoa, đang giấu nửa mình bên khung cửa toa tàu, trắng như thiên nga - trắng một cách đau lòng - trong góc nửa tối nửa sáng. Dù không nhìn rõ mặt, nàng cảm thấy em đang nhìn nàng y như lúc còn bé hai chị em cùng ra vườn giữa đêm khuya, em nàng sợ ma cứ bấu chặt vào tay chị đến tứa máu. Thậm chí nàng như thấy rõ mặt em nàng tái xanh như tàu lá trước ánh đèn đục mờ.
- Chị Dung! - Bạch Hoa lại gọi nàng, rướn cả người lên về phía nàng. Lập tức một tình cảm mãnh liệt khiến tim nàng quặn lại, bởi đó là tư thế và tiếng gọi của một tâm hồn hoàn toàn thơ trẻ và mong manh trong lúc sa cơ. Bất cứ lúc nào nghe tiếng gọi của em, nàng có thể chạy từ ngoài ngõ ra cuối vườn, nàng sẵn sàng thức dậy từ trong giấc mơ, quên lập tức bản đàn đang tập dở trên cây đàn tranh. Giữa bao nhiêu niềm vui của đời sống, em nàng là niềm vui lớn nhất của nàng từ khi mẹ rồi đến ba khuất núi.
Lật đật đến gần, nàng nắm chặt cổ tay Bạch Hoa.
- Vô trong ngủ đi, ra đây làm chi! Gió lạnh thế này...
- Còn chị? - quai hàm dưới giần giật, em nàng lập cập nói. - Chị cùng vô với em đi. Trời ơi, khủng khiếp quá!
- Được rồi, chị vô liền đây...
Chính lúc đó đột ngột em gái nàng thét váng óc: “KHÔNG !” - tiếng thét như làm đông cứng máu trong huyết quản tất cả những ai có mặt ở đó - rồi hai tay ôm đầu chạy biến vào trong toa.
Dù nàng đã quen với những cơn động kinh của Bạch Hoa, và dù chứng bệnh đó hầu như đã biến mất khỏi em nàng từ lâu, chưa bao giờ em nàng lên cơn một cách dữ dội đến như vậy. Tất cả mọi người trong buồng đều choàng dậy; một người đàn ông và một phụ nữ khỏe mạnh phải giúp nàng giữ chặt tay chân Bạch Hoa. Một người khác, chàng trai bé nhỏ từ lúc đặt chân lên tàu chốc chốc lại nhìn nàng với vẻ mơ màng và say đắm không giấu giếm, lúc này xăng xái chạy đi dấp nước khăn mặt, mượn con dao cắt chanh, kiếm lọ dầu, sau đó cứ đứng xớ rớ ngay cửa buồng, như chỉ đợi một cái nhìn của nàng để lao đi làm bất cứ điều gì nàng cần, để giảm bớt nỗi nhọc nhằn của nàng. Tảng sáng, khi Bạch Hoa ngủ yên, nàng ra ngoài hành lang mở toang cửa lưới, thò hẳn đầu ra ngoài đón gió và hứng sương mai để tỉnh ngủ. Chàng trai bé nhỏ rụt rè tiến lại bên cạnh nàng. Ngượng ngùng, nàng ngỏ lời cám ơn anh ta. Những người bé nhỏ như vậy thường nhìn lên nàng với vẻ rụt rè, phiền muộn và cam phận, nhưng anh chàng này vươn thẳng người kiêu hãnh, như thấy mình cao lớn và mạnh mẽ như bất cứ ai khi đứng bên nàng. Tuy vậy chả mấy chốc nàng không quan tâm tới anh ta nữa. Nhìn nắng vàng như mật loang dần từ ngọn xuống thân những cây dừa đứng thẳng hàng bên bờ kênh trông như đội lính tập, nàng nhớ lại kẻ nàng đã gặp đêm qua và cố thử hình dung người đó khi còn sống. Cuối cùng nàng chua xót hiểu ra rằng người ta có thể biết cái chết của người con gái đó mà không bao giờ có thể thật sự biết cả cuộc đời cô ta. Và, với chút thiện căn nhỏ nhoi này, nàng có thể làm được gì?
Bỗng chàng trai đứng cạnh nàng kêu lên:
- Kìa chị xem; hoa mai!
Gần như sát bên đường tàu, một cây mai già đứng lẻ loi như đang đợi chính nàng vậy. Từ trong thân cây xù xì và những cành khẳng khiu nảy ra vô vàn đóa hoa vàng tươi báo xuân muộn. Hầu như chỉ thấy chi chít những hoa là hoa từ đầu cành thấp nhất đến chót cành cao nhất. Thật ra đây đó vẫn có những chiếc lá, song màu xanh của chúng như tự lánh mình sau ánh vàng quá rực rỡ và viên mãn của hoa mai; dường như cây muốn chỉ một lần duy nhất này phát lộ toàn bộ sức mạnh và sự gắn bó sâu sắc của mình với thế giới, cái thiêng liêng của sự sống. Đó là một trong những cây mai hùng vĩ nhất và đẹp nhất nàng từng thấy trong đời, vẻ đẹp mà ai đó nói rằng có thể khiến ta phải khóc vì sung sướng. Dường như trong ánh nắng mai đang rạng lên trên mặt nàng có cả ánh sáng của hoa mai; nàng nở nụ cười hạnh phúc giống như trẻ thơ, nhưng không khỏi xen một chút đau đớn.